Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 35: Tam Nương Tử.
Bùi Mạc và Tinh La trận quyết đấu này đánh gần nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại. Trận quyết đấu này bất ngờ phấn khích, hai bên đều là thiếu niên cao thủ tuổi còn trẻ, cho nên hấp dẫn không ít người đến đây đặt tiền đánh bạc, trong đấu thú tràng kín người hết chỗ, có người bị khơi dậy hứng thú, cũng đem đả nô của mình đến đây, một bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Lầu ba trên chiến đài có một nhã gian yên lặng, vị trí thật tốt, trang hoàng nhã lệ, đem toàn bộ đấu trường thu vào tầm mắt. Lúc này sau màn trúc, một nam một nữ hai người đứng sóng vai, xuyên qua màn trúc nhìn nhất cử nhất động trên võ đài. Nam tử mặc một thân lan sam cổ tròn màu táo đỏ, đội mũ miện vàng, đeo đai lưng bạch ngọc, vóc người tuấn tú, trang điểm quý khí đúng mức, khuôn mặt giấu ở dưới mặt nạ màu đen, đen tối khó phân biệt; nữ thì lại là một thân la quần đỏ tươi, tóc đen như mây, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt không giống với người Trung Nguyên sâu đẹp, chỉ một nửa dung nhan liền đẹp đến mức rung động lòng người, là vị mỹ nhân khó gặp. Trên võ đài, giọt mồ hôi trên thái dương Bùi Mạc nhỏ xuống, rơi vào nền gạch dưới chân hắn, văng lên một tia bụi bặm. Mắt hắn liếc qua Thanh Hồng kiếm trong tay, trên lưỡi kiếm đầy những vết trầy buồn thiu, chính là bị nhuyễn kiếm trong tay Tinh La làm xước. Vũ khí sắc bén thâm độc như vậy, nếu như bị quấn trên thân thể, có lẽ đến cả da thịt xương cốt cũng sẽ bị đánh đến nát nhừ.
Đánh nửa canh giờ, Tinh La cũng có chút lực bất tòng tâm, hắn lau mồ hôi trên trán, thay đổi tư thế cầm kiếm. Càng là mệt mỏi, hắn cười đến lớn tiếng, gọi thẳng hô: “Thống khoái thống khoái! Có thể cùng ta tiếp nhiều chiêu như vậy, tiểu tử ngươi chết cũng không tính là oan uổng!”
“Những lời này cứ giữ lại cho ngươi.”
Bùi Mạc cười lạnh một tiếng, như chim ưng tung cánh bay trên bầu trời, hai tay cầm kiếm hướng đến Tinh La hung hăng chém xuống!
Choang——
Tinh La nâng kiếm đón đỡ, nhuyễn kiếm trong tay bị Thanh Hồng cổ kiếm của Bùi Mạc chặt đứt! Nhưng kiếm của Tinh La tính chất mềm mại, lưỡi kiếm bị chém đứt trên không trung như rắn độc giãy dụa, lại thừa dịp Bùi Mạc không kịp thu thế hung hăng cứa qua cánh tay Bùi Mạc! Mà cùng lúc đó, Bùi Mạc một cước đá trên ngực Tinh La, Tinh La lùi lại mấy bước, tay chống trên mặt đất phun ra một ngụm máu.
Hai người đều là bị thương. Tinh La chống đầu gối khó khăn đứng lên, phun ra một búng bọt máu, trong mắt chẳng những không có một tia khiếp ý, trái lại càng lộ ra thần sắc hưng phấn điên cuồng. Bùi Mạc nhíu nhíu mày, tỉnh bơ đem cánh tay phải đang chảy máu giấu ra phía sau, nghiêng người nhìn lên Lý Tâm Ngọc trên khán đài, đổi sang tay trái cầm kiếm.
Lý Tâm Ngọc biết, hắn đang sợ chính mình nhìn lo lắng, mới đưa tay phải giấu đi... Tên Tinh La ẻo lả này rốt cuộc là tiểu biến thái ai nuôi trong nhà? Đã bị thương thành như vậy, miệng còn như rắn độc cắn lấy Bùi Mạc không buông! Tim Lý Tâm Ngọc nhất thời nhói lên, đột nhiên cảm thấy thắng bại không quan trọng, Khương phi là ai cũng không quan trọng, nàng chỉ hi vọng Bùi Mạc có thể bình bình an an!
Nghĩ như vậy, nàng bất chấp tất cả, đẩy ra đoàn người cuồng hoan, xuống lầu hướng võ đài chạy đi. Nàng muốn đi tìm phán quan, mặc kệ bồi thường bao nhiêu ngân lượng, đều phải dừng lại trận thi đấu đẫm máu này! Mà trong nhã gian trên lầu ba, nam tử buông màn trúc, đôi mắt sau mặt nạ chậm rãi nheo lại, như cười như không nói: “Một năm không thấy, công phu của Bùi Mạc trái lại càng tiến bộ khôn cùng. Tinh La là thích khách tâm đắc nhất bên người ta, nhưng ở trước mặt Bùi Mạc, hắn vẫn rơi xuống thế hạ phong.”
Nữ tử rũ mắt xuống, đôi mắt kia cùng Bùi Mạc không sai biệt lắm, đều là một đôi con ngươi mỹ lệ đạm màu mực. Đôi môi đỏ mọng của nàng nhẹ mở, tiếng nói giống như hoàng oanh xuất cốc, uyển chuyển đáp: “Bùi Mạc đứa nhỏ này vì Lý Tâm Ngọc, đến cả mạng cũng không cần.”
Nam tử cười ha ha, đáp: “Tam nương tử không cần lo lắng, Bùi Mạc sẽ không thất bại.”
“Mặc dù thắng, nhưng dựa theo tính khí ác độc của Tinh La, cũng sẽ khiến hắn bị lột một lớp da.” Tam nương tử nói tiếp: “Ngươi nuôi một tiểu thích khách thâm độc như thế, không sợ trong tương lai hắn sẽ cắn lại ngươi một ngụm sao?”
“Sẽ không. Tinh La tuy thích giết chóc thành tính, nhưng xá muội từng có ơn cứu mạng đối với hắn, cho nên hắn với người muội muội kia của ta nói gì nghe nấy, có thể nói là trung thành tận tâm.”
Nói xong, nam tử đứng dậy, xốc lên màn trúc đi ra ngoài, vẫy vẫy tay với một vị tố y thiếu nữ trên khán đài, ôn thanh cười nói: “Dục Tú, đi đem Tinh La gọi về, không cần so đo với Bùi Mạc.”
Thiếu nữ tên Dục Tú quay đầu, lộ ra ngoài mạng che mặt màu trắng là một đôi mắt vô cùng linh động, chắc hẳn tư sắc bất phàm. Nàng gật đầu, dùng tiếng nói thanh linh đáp: “Được, ca ca.”
“Nghe nói Lý Tâm Ngọc muốn điều tra lại án mạng của Uyển hoàng hậu năm đó, không biết là nàng có ý gì.”
Nói lên lời này, đôi mày lá liễu của tam nương tử nhíu lại, than thở: “Bùi Mạc bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, đến cả Dung dì cũng không chịu gặp mặt. Hắn nói hắn và Lý Tâm Ngọc sẽ cùng nhau truy xét nghi án, không muốn dựa vào quyền thế của Lang Gia vương phủ, nhưng ta vẫn cảm thấy Lý Tâm Ngọc tiếp cận hắn, tuyệt đối là có mưu đồ khác.”
“Lý Tâm Ngọc sinh ra với khuôn mặt hại nước hại dân như vậy, Bùi Mạc đương lúc sức lực dồi dào nhất thời mê đắm cũng có thể hiểu được.” Nghĩ nghĩ, nam tử lại nói: “Nhưng mà có Lý Tâm Ngọc nhúng tay vào việc này, với chúng ta mà nói lại là một chuyện tốt. Có bọn họ trai cò tranh nhau, chúng ta mới có thể làm ngư ông đắc lợi tương kế tựu kế, lại còn sự trong sạch của một tộc Bùi thị, có thể tay không nhuốm máu mà loại bỏ một đại kình địch.”
“Vương gia muốn theo đuổi kế hoạch hoàn thành đại nghiệp, nô gia lại không có hứng thú. Ta chỉ mong có thể giải tội cho tộc nhân bị chết oan, khiến cho cẩu hoàng đế không được chết tử tế, chỉ là…”
Tam nương tử lộ ra thần sắc lo lắng, ánh mắt của nàng xuyên qua đám người, truy tìm phương hướng Lý Tâm Ngọc, rất lâu sau mới nói: “Chỉ là Lý Tâm Ngọc lòng dạ thâm sâu như vậy, đầu tiên phái người mưu sát Bùi Mạc, sau lại giả vờ cứu hắn, khiến Bùi Mạc cảm động đến rơi nước mắt, may mắn vương gia tuệ nhãn như ngọn đuốc nhìn thấu manh mối, suốt đêm đem sai dịch ở nô lệ doanh bắt đi thẩm vấn, bằng không, sợ là ngay cả ta cũng sẽ bị Lý Tâm Ngọc hai mặt lừa gạt. Đáng thương Bùi Mạc nhà ta lại là một đứa nhỏ cố chấp chuyên tình, hắn động tình đối với Lý Tâm Ngọc, việc này không tốt lắm... Tương lai bất kể như thế nào, sợ rằng đều làm tổn thương hắn.”
“Đã là như thế, đau dài không bằng đau ngắn.” Nam tử đáp: “Nếu không thì để ta thả ra chút tiếng gió, để Bùi Mạc biết được chân tướng?”
Tam nương tử ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc, thản nhiên nói: “Cũng tốt, thị phi ân oán, để xem hắn lựa chọn thế nào.” Nam tử mỉm cười, trấn an nói: “Nam nhi mà, cần phải trải qua một chút ngăn trở mới có thể tỉnh ngộ trưởng thành…”
Lời còn chưa dứt, hắn nhẹ nhàng “A” một tiếng, tầm mắt dừng trên lầu một võ đài phía tây, hứng thú hô: “Thú vị, thú vị, ngay cả hắn cũng tới.”
Tam nương tử nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn uy nghiêm, lập tức ánh mắt lẫm liệt như ngưng sương lạnh. Lý Tâm Ngọc không biết mình đã trở thành mục tiêu của người ở trên lầu, trong lòng nàng tràn đầy bộ dạng chảy máu bị thương của Bùi Mạc, lòng nóng như lửa đốt chen đến phía dưới lôi đài, một phen kéo phán quan hô: “Chúng ta không đánh nữa, mau mau cho bọn họ dừng lại!”
“Ngươi... Ngươi chính là Ngọc Nhị Lang?” Phán quan hỏi, lập tức khó xử đáp: “Không được a tiểu lang quân, quy củ của đấu thú tràng là như vậy, một khi nhập tràng quyết đấu, đến chết không rời.”
Lý Tâm Ngọc cả giận nói: “Cái gì mà phá vỡ quy củ! Trận này bao nhiêu tiền? Gia gia ta bồi thường cho các ngươi, mau mau hủy bỏ quyết đấu!”
“Ây nha lang quân, đến Dục Giới Tiên Đô, người nào không phải quý nhân gia tài bạc triệu? Đấu thú tràng không thiếu tiền, chỉ thiếu một trận kích thích vui vẻ, ngài dùng tiền để bỏ dở thi đấu, không phải quá tục khí sao?”
Phán quan không chịu phục chút nào, nhưng thấy Lý Tâm Ngọc quần áo quý khí, bên hông treo cổ ngọc không giống là người nhà bình thường sở hữu, sợ đắc tội hoàng tộc quyền quý, đành phải an ủi một câu: “Ngài cũng không cần lo lắng nha, đầy tớ của ngài rất lợi hại, chưa chắc đã thất bại.”
Lý Tâm Ngọc há miệng, đang muốn nói cái gì, lại nghe thấy trên nhã gian lầu ba truyền đến một tiếng cốt tiếu lanh lảnh. Âm thanh này vô cùng có lực xuyên thấu, giữa đấu thú tràng ầm ĩ như vậy vẫn nghe thấy rõ ràng. Nó như là một ám hiệu, trên võ đài Tinh La chợt thu lại chiêu thức, ngước mắt nhìn về phía nhã gian lầu ba.
Lý Tâm Ngọc cũng theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy sau lan can lầu ba xuất hiện một vị tố y thiếu nữ mang mạng che mặt. Thiếu nữ tay cầm cốt tiếu, lại thổi một tiếng, Tinh La nhận lệnh mà làm, không cam lòng đem nhuyễn kiếm thu về trong tay áo. Hắn vừa lộ ra nụ cười diễm lệ, vừa nói lời ác độc: “Chủ nhân có lệnh, hôm nay không chơi với ngươi! Lần sau, lần sau tiểu gia ta nhất định phải phế đi tay chân của ngươi, móc mắt ngươi đem cho chó ăn, để ngươi không thể hầu hạ nữ chủ nhân!”
Bùi Mạc con ngươi sắc lạnh, giễu cợt nói: “Đã gọi là chó, không có bản lĩnh nào ngoài cắn người.”
Tinh La mị hí mắt, dùng ngón cái xóa đi máu tươi nơi khóe miệng, hướng về phía Bùi Mạc thử thử răng nanh nhỏ, quay người nhảy xuống võ đài.
“Vậy tính như thế nào?” Lý Tâm Ngọc dừng một lúc mới kịp phản ứng, kéo tay áo phán quan hô: “Chúng ta thắng, chúng ta thắng có phải hay không!”
Bùi Mạc xoay người xuống khỏi võ đài, Lý Tâm Ngọc trải qua thay đổi rất nhanh, vui vô cùng, cũng đã quên mình lúc này đang trang điểm thành nam tử, lập tức nhào vào trong lòng Bùi Mạc hô: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi thực sự là quá lợi hại đi!”
Y... Người bên cạnh nhao nhao ghé mắt, lấy vị trí của Lý Tâm Ngọc và Bùi Mạc làm trung tâm liền lùi lại mấy bước, nói thầm thì: “Chậc, hiện tại đoạn tụ đều to gan như vậy sao?”
Trên mặt Bùi Mạc đã sớm rịn mồ hôi, ánh mắt ấm áp mà sáng sủa, mang theo một tia nho nhỏ đắc ý nói: “Chiêu thức của hắn tuy ngoan độc, nhưng lực còn chưa đủ, tự biết không thắng được liền chạy.”
“Tay ngươi…”
Lý Tâm Ngọc kéo tay phải Bùi Mạc, Bùi Mạc lại né tránh về sau. Lý Tâm Ngọc híp mắt, uy hiếp hắn: “Ngươi dám trốn? Có nghe hay không lời ta nói?”
Bùi Mạc liền bất động. Lý Tâm Ngọc đem tay phải của hắn từ phía sau cưỡng ép kéo ra, trên cánh tay có vết thương dài chừng ba tấc, da thịt lật ra, còn đang chảy máu. Nàng đau lòng than thở: “Ngươi sao lại xui xẻo như vậy chứ, mỗi lần lên đài đều gặp được cao thủ biến thái.”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
Bùi Mạc xé vạt áo quấn ở trên vết thương cầm máu, nhếch miệng lên: “Kỳ thực rèn luyện nhiều cũng có lợi. Ngay từ đầu ta không rõ, vì sao công chúa phải nuôi ta dưới danh nghĩa đả nô mà không phải nam sủng, hiện tại ta đã hiểu.”
“Tiểu tử, ngươi biết cái gì?” Lý Tâm Ngọc trắng mắt liếc hắn một cái, hừ hừ đáp: “Uy, cái tay này có thể hay không sẽ bị phế đi?”
“Sẽ không.” Bùi Mạc lại nói: “Ta so với điện hạ còn lớn hơn hai tuổi, không nhỏ.”
“Lớn chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đều lớn.” Bùi Mạc nhíu mày, khóe miệng cười đến đường hoàng.
“...”
Lý Tâm Ngọc có chút không dám tin: “Ngươi, ngươi là tiểu Bùi Mạc của ta sao?”
Hai người ngươi một lời ta một lời trò chuyện, bên cạnh phán quan yếu ớt giơ tay hỏi: “Cái kia... Tiểu lang quân, đả nô của ngươi thi đấu thắng, ấn theo quy củ, bức họa này liền thuộc về ngài.”
Nói xong, hắn đem một bức tranh dùng dải lụa buộc đưa tới, cung kính nói: “Xin vui lòng nhận cho.”
Lý Tâm Ngọc lúc này mới nghĩ đến chính sự, vươn tay nhận lấy cuộn giấy, đối với phán quan hỏi: “Xin hỏi ông chủ ngươi hiện ở nơi nào? Ta lấy đồ của hắn, còn muốn nói lời cảm ơn trước mặt hắn.” Thuận tiện lại thăm dò chuyện của Ngô Hoài Nghĩa một phen.
Phán quan có chút khó xử, khom lưng cười nói: “Thực sự xin lỗi, chủ nhân nhà ta rất ít khi lộ diện, hiện cũng không biết có ở đây hay không.”
Lý Tâm Ngọc có chút thất vọng. Nhưng cũng may lấy được cuộn tranh, cũng không tính tay không mà về. Nàng muốn nhìn xem Khương phi này là người thế nào a! Nghĩ đến chỗ này, nàng kéo cổ tay Bùi Mạc, cùng hắn ra khỏi đấu thú tràng từ cửa sau.”
Bùi Mạc ở sau lưng nàng, trở tay giữ lại năm ngón tay của nàng, mỉm cười nói: “Công chúa chậm một chút.”
Mà thái độ vô cùng thân thiết mờ ám của bọn họ, đều bị nam nữ trên lầu ba thu về trong đáy mắt. Nam tử tự ngâm chén trà, cười nói: “Nhìn bộ dạng Bùi Mạc, tựa là dùng tình không cạn a!”
Ánh đèn khẽ rung, tam nương tử mặt mày xinh đẹp nhìn qua, như có điều suy nghĩ đáp: “Cũng may người nọ cũng tới, không cần chúng ta ra tay, rất nhanh thôi Bùi Mạc sẽ biết được tất cả chân tướng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bùi Mạc và Tinh La trận quyết đấu này đánh gần nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại. Trận quyết đấu này bất ngờ phấn khích, hai bên đều là thiếu niên cao thủ tuổi còn trẻ, cho nên hấp dẫn không ít người đến đây đặt tiền đánh bạc, trong đấu thú tràng kín người hết chỗ, có người bị khơi dậy hứng thú, cũng đem đả nô của mình đến đây, một bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Lầu ba trên chiến đài có một nhã gian yên lặng, vị trí thật tốt, trang hoàng nhã lệ, đem toàn bộ đấu trường thu vào tầm mắt. Lúc này sau màn trúc, một nam một nữ hai người đứng sóng vai, xuyên qua màn trúc nhìn nhất cử nhất động trên võ đài. Nam tử mặc một thân lan sam cổ tròn màu táo đỏ, đội mũ miện vàng, đeo đai lưng bạch ngọc, vóc người tuấn tú, trang điểm quý khí đúng mức, khuôn mặt giấu ở dưới mặt nạ màu đen, đen tối khó phân biệt; nữ thì lại là một thân la quần đỏ tươi, tóc đen như mây, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt không giống với người Trung Nguyên sâu đẹp, chỉ một nửa dung nhan liền đẹp đến mức rung động lòng người, là vị mỹ nhân khó gặp. Trên võ đài, giọt mồ hôi trên thái dương Bùi Mạc nhỏ xuống, rơi vào nền gạch dưới chân hắn, văng lên một tia bụi bặm. Mắt hắn liếc qua Thanh Hồng kiếm trong tay, trên lưỡi kiếm đầy những vết trầy buồn thiu, chính là bị nhuyễn kiếm trong tay Tinh La làm xước. Vũ khí sắc bén thâm độc như vậy, nếu như bị quấn trên thân thể, có lẽ đến cả da thịt xương cốt cũng sẽ bị đánh đến nát nhừ.
Đánh nửa canh giờ, Tinh La cũng có chút lực bất tòng tâm, hắn lau mồ hôi trên trán, thay đổi tư thế cầm kiếm. Càng là mệt mỏi, hắn cười đến lớn tiếng, gọi thẳng hô: “Thống khoái thống khoái! Có thể cùng ta tiếp nhiều chiêu như vậy, tiểu tử ngươi chết cũng không tính là oan uổng!”
“Những lời này cứ giữ lại cho ngươi.”
Bùi Mạc cười lạnh một tiếng, như chim ưng tung cánh bay trên bầu trời, hai tay cầm kiếm hướng đến Tinh La hung hăng chém xuống!
Choang——
Tinh La nâng kiếm đón đỡ, nhuyễn kiếm trong tay bị Thanh Hồng cổ kiếm của Bùi Mạc chặt đứt! Nhưng kiếm của Tinh La tính chất mềm mại, lưỡi kiếm bị chém đứt trên không trung như rắn độc giãy dụa, lại thừa dịp Bùi Mạc không kịp thu thế hung hăng cứa qua cánh tay Bùi Mạc! Mà cùng lúc đó, Bùi Mạc một cước đá trên ngực Tinh La, Tinh La lùi lại mấy bước, tay chống trên mặt đất phun ra một ngụm máu.
Hai người đều là bị thương. Tinh La chống đầu gối khó khăn đứng lên, phun ra một búng bọt máu, trong mắt chẳng những không có một tia khiếp ý, trái lại càng lộ ra thần sắc hưng phấn điên cuồng. Bùi Mạc nhíu nhíu mày, tỉnh bơ đem cánh tay phải đang chảy máu giấu ra phía sau, nghiêng người nhìn lên Lý Tâm Ngọc trên khán đài, đổi sang tay trái cầm kiếm.
Lý Tâm Ngọc biết, hắn đang sợ chính mình nhìn lo lắng, mới đưa tay phải giấu đi... Tên Tinh La ẻo lả này rốt cuộc là tiểu biến thái ai nuôi trong nhà? Đã bị thương thành như vậy, miệng còn như rắn độc cắn lấy Bùi Mạc không buông! Tim Lý Tâm Ngọc nhất thời nhói lên, đột nhiên cảm thấy thắng bại không quan trọng, Khương phi là ai cũng không quan trọng, nàng chỉ hi vọng Bùi Mạc có thể bình bình an an!
Nghĩ như vậy, nàng bất chấp tất cả, đẩy ra đoàn người cuồng hoan, xuống lầu hướng võ đài chạy đi. Nàng muốn đi tìm phán quan, mặc kệ bồi thường bao nhiêu ngân lượng, đều phải dừng lại trận thi đấu đẫm máu này! Mà trong nhã gian trên lầu ba, nam tử buông màn trúc, đôi mắt sau mặt nạ chậm rãi nheo lại, như cười như không nói: “Một năm không thấy, công phu của Bùi Mạc trái lại càng tiến bộ khôn cùng. Tinh La là thích khách tâm đắc nhất bên người ta, nhưng ở trước mặt Bùi Mạc, hắn vẫn rơi xuống thế hạ phong.”
Nữ tử rũ mắt xuống, đôi mắt kia cùng Bùi Mạc không sai biệt lắm, đều là một đôi con ngươi mỹ lệ đạm màu mực. Đôi môi đỏ mọng của nàng nhẹ mở, tiếng nói giống như hoàng oanh xuất cốc, uyển chuyển đáp: “Bùi Mạc đứa nhỏ này vì Lý Tâm Ngọc, đến cả mạng cũng không cần.”
Nam tử cười ha ha, đáp: “Tam nương tử không cần lo lắng, Bùi Mạc sẽ không thất bại.”
“Mặc dù thắng, nhưng dựa theo tính khí ác độc của Tinh La, cũng sẽ khiến hắn bị lột một lớp da.” Tam nương tử nói tiếp: “Ngươi nuôi một tiểu thích khách thâm độc như thế, không sợ trong tương lai hắn sẽ cắn lại ngươi một ngụm sao?”
“Sẽ không. Tinh La tuy thích giết chóc thành tính, nhưng xá muội từng có ơn cứu mạng đối với hắn, cho nên hắn với người muội muội kia của ta nói gì nghe nấy, có thể nói là trung thành tận tâm.”
Nói xong, nam tử đứng dậy, xốc lên màn trúc đi ra ngoài, vẫy vẫy tay với một vị tố y thiếu nữ trên khán đài, ôn thanh cười nói: “Dục Tú, đi đem Tinh La gọi về, không cần so đo với Bùi Mạc.”
Thiếu nữ tên Dục Tú quay đầu, lộ ra ngoài mạng che mặt màu trắng là một đôi mắt vô cùng linh động, chắc hẳn tư sắc bất phàm. Nàng gật đầu, dùng tiếng nói thanh linh đáp: “Được, ca ca.”
“Nghe nói Lý Tâm Ngọc muốn điều tra lại án mạng của Uyển hoàng hậu năm đó, không biết là nàng có ý gì.”
Nói lên lời này, đôi mày lá liễu của tam nương tử nhíu lại, than thở: “Bùi Mạc bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, đến cả Dung dì cũng không chịu gặp mặt. Hắn nói hắn và Lý Tâm Ngọc sẽ cùng nhau truy xét nghi án, không muốn dựa vào quyền thế của Lang Gia vương phủ, nhưng ta vẫn cảm thấy Lý Tâm Ngọc tiếp cận hắn, tuyệt đối là có mưu đồ khác.”
“Lý Tâm Ngọc sinh ra với khuôn mặt hại nước hại dân như vậy, Bùi Mạc đương lúc sức lực dồi dào nhất thời mê đắm cũng có thể hiểu được.” Nghĩ nghĩ, nam tử lại nói: “Nhưng mà có Lý Tâm Ngọc nhúng tay vào việc này, với chúng ta mà nói lại là một chuyện tốt. Có bọn họ trai cò tranh nhau, chúng ta mới có thể làm ngư ông đắc lợi tương kế tựu kế, lại còn sự trong sạch của một tộc Bùi thị, có thể tay không nhuốm máu mà loại bỏ một đại kình địch.”
“Vương gia muốn theo đuổi kế hoạch hoàn thành đại nghiệp, nô gia lại không có hứng thú. Ta chỉ mong có thể giải tội cho tộc nhân bị chết oan, khiến cho cẩu hoàng đế không được chết tử tế, chỉ là…”
Tam nương tử lộ ra thần sắc lo lắng, ánh mắt của nàng xuyên qua đám người, truy tìm phương hướng Lý Tâm Ngọc, rất lâu sau mới nói: “Chỉ là Lý Tâm Ngọc lòng dạ thâm sâu như vậy, đầu tiên phái người mưu sát Bùi Mạc, sau lại giả vờ cứu hắn, khiến Bùi Mạc cảm động đến rơi nước mắt, may mắn vương gia tuệ nhãn như ngọn đuốc nhìn thấu manh mối, suốt đêm đem sai dịch ở nô lệ doanh bắt đi thẩm vấn, bằng không, sợ là ngay cả ta cũng sẽ bị Lý Tâm Ngọc hai mặt lừa gạt. Đáng thương Bùi Mạc nhà ta lại là một đứa nhỏ cố chấp chuyên tình, hắn động tình đối với Lý Tâm Ngọc, việc này không tốt lắm... Tương lai bất kể như thế nào, sợ rằng đều làm tổn thương hắn.”
“Đã là như thế, đau dài không bằng đau ngắn.” Nam tử đáp: “Nếu không thì để ta thả ra chút tiếng gió, để Bùi Mạc biết được chân tướng?”
Tam nương tử ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc, thản nhiên nói: “Cũng tốt, thị phi ân oán, để xem hắn lựa chọn thế nào.” Nam tử mỉm cười, trấn an nói: “Nam nhi mà, cần phải trải qua một chút ngăn trở mới có thể tỉnh ngộ trưởng thành…”
Lời còn chưa dứt, hắn nhẹ nhàng “A” một tiếng, tầm mắt dừng trên lầu một võ đài phía tây, hứng thú hô: “Thú vị, thú vị, ngay cả hắn cũng tới.”
Tam nương tử nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn uy nghiêm, lập tức ánh mắt lẫm liệt như ngưng sương lạnh. Lý Tâm Ngọc không biết mình đã trở thành mục tiêu của người ở trên lầu, trong lòng nàng tràn đầy bộ dạng chảy máu bị thương của Bùi Mạc, lòng nóng như lửa đốt chen đến phía dưới lôi đài, một phen kéo phán quan hô: “Chúng ta không đánh nữa, mau mau cho bọn họ dừng lại!”
“Ngươi... Ngươi chính là Ngọc Nhị Lang?” Phán quan hỏi, lập tức khó xử đáp: “Không được a tiểu lang quân, quy củ của đấu thú tràng là như vậy, một khi nhập tràng quyết đấu, đến chết không rời.”
Lý Tâm Ngọc cả giận nói: “Cái gì mà phá vỡ quy củ! Trận này bao nhiêu tiền? Gia gia ta bồi thường cho các ngươi, mau mau hủy bỏ quyết đấu!”
“Ây nha lang quân, đến Dục Giới Tiên Đô, người nào không phải quý nhân gia tài bạc triệu? Đấu thú tràng không thiếu tiền, chỉ thiếu một trận kích thích vui vẻ, ngài dùng tiền để bỏ dở thi đấu, không phải quá tục khí sao?”
Phán quan không chịu phục chút nào, nhưng thấy Lý Tâm Ngọc quần áo quý khí, bên hông treo cổ ngọc không giống là người nhà bình thường sở hữu, sợ đắc tội hoàng tộc quyền quý, đành phải an ủi một câu: “Ngài cũng không cần lo lắng nha, đầy tớ của ngài rất lợi hại, chưa chắc đã thất bại.”
Lý Tâm Ngọc há miệng, đang muốn nói cái gì, lại nghe thấy trên nhã gian lầu ba truyền đến một tiếng cốt tiếu lanh lảnh. Âm thanh này vô cùng có lực xuyên thấu, giữa đấu thú tràng ầm ĩ như vậy vẫn nghe thấy rõ ràng. Nó như là một ám hiệu, trên võ đài Tinh La chợt thu lại chiêu thức, ngước mắt nhìn về phía nhã gian lầu ba.
Lý Tâm Ngọc cũng theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy sau lan can lầu ba xuất hiện một vị tố y thiếu nữ mang mạng che mặt. Thiếu nữ tay cầm cốt tiếu, lại thổi một tiếng, Tinh La nhận lệnh mà làm, không cam lòng đem nhuyễn kiếm thu về trong tay áo. Hắn vừa lộ ra nụ cười diễm lệ, vừa nói lời ác độc: “Chủ nhân có lệnh, hôm nay không chơi với ngươi! Lần sau, lần sau tiểu gia ta nhất định phải phế đi tay chân của ngươi, móc mắt ngươi đem cho chó ăn, để ngươi không thể hầu hạ nữ chủ nhân!”
Bùi Mạc con ngươi sắc lạnh, giễu cợt nói: “Đã gọi là chó, không có bản lĩnh nào ngoài cắn người.”
Tinh La mị hí mắt, dùng ngón cái xóa đi máu tươi nơi khóe miệng, hướng về phía Bùi Mạc thử thử răng nanh nhỏ, quay người nhảy xuống võ đài.
“Vậy tính như thế nào?” Lý Tâm Ngọc dừng một lúc mới kịp phản ứng, kéo tay áo phán quan hô: “Chúng ta thắng, chúng ta thắng có phải hay không!”
Bùi Mạc xoay người xuống khỏi võ đài, Lý Tâm Ngọc trải qua thay đổi rất nhanh, vui vô cùng, cũng đã quên mình lúc này đang trang điểm thành nam tử, lập tức nhào vào trong lòng Bùi Mạc hô: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi thực sự là quá lợi hại đi!”
Y... Người bên cạnh nhao nhao ghé mắt, lấy vị trí của Lý Tâm Ngọc và Bùi Mạc làm trung tâm liền lùi lại mấy bước, nói thầm thì: “Chậc, hiện tại đoạn tụ đều to gan như vậy sao?”
Trên mặt Bùi Mạc đã sớm rịn mồ hôi, ánh mắt ấm áp mà sáng sủa, mang theo một tia nho nhỏ đắc ý nói: “Chiêu thức của hắn tuy ngoan độc, nhưng lực còn chưa đủ, tự biết không thắng được liền chạy.”
“Tay ngươi…”
Lý Tâm Ngọc kéo tay phải Bùi Mạc, Bùi Mạc lại né tránh về sau. Lý Tâm Ngọc híp mắt, uy hiếp hắn: “Ngươi dám trốn? Có nghe hay không lời ta nói?”
Bùi Mạc liền bất động. Lý Tâm Ngọc đem tay phải của hắn từ phía sau cưỡng ép kéo ra, trên cánh tay có vết thương dài chừng ba tấc, da thịt lật ra, còn đang chảy máu. Nàng đau lòng than thở: “Ngươi sao lại xui xẻo như vậy chứ, mỗi lần lên đài đều gặp được cao thủ biến thái.”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
Bùi Mạc xé vạt áo quấn ở trên vết thương cầm máu, nhếch miệng lên: “Kỳ thực rèn luyện nhiều cũng có lợi. Ngay từ đầu ta không rõ, vì sao công chúa phải nuôi ta dưới danh nghĩa đả nô mà không phải nam sủng, hiện tại ta đã hiểu.”
“Tiểu tử, ngươi biết cái gì?” Lý Tâm Ngọc trắng mắt liếc hắn một cái, hừ hừ đáp: “Uy, cái tay này có thể hay không sẽ bị phế đi?”
“Sẽ không.” Bùi Mạc lại nói: “Ta so với điện hạ còn lớn hơn hai tuổi, không nhỏ.”
“Lớn chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đều lớn.” Bùi Mạc nhíu mày, khóe miệng cười đến đường hoàng.
“...”
Lý Tâm Ngọc có chút không dám tin: “Ngươi, ngươi là tiểu Bùi Mạc của ta sao?”
Hai người ngươi một lời ta một lời trò chuyện, bên cạnh phán quan yếu ớt giơ tay hỏi: “Cái kia... Tiểu lang quân, đả nô của ngươi thi đấu thắng, ấn theo quy củ, bức họa này liền thuộc về ngài.”
Nói xong, hắn đem một bức tranh dùng dải lụa buộc đưa tới, cung kính nói: “Xin vui lòng nhận cho.”
Lý Tâm Ngọc lúc này mới nghĩ đến chính sự, vươn tay nhận lấy cuộn giấy, đối với phán quan hỏi: “Xin hỏi ông chủ ngươi hiện ở nơi nào? Ta lấy đồ của hắn, còn muốn nói lời cảm ơn trước mặt hắn.” Thuận tiện lại thăm dò chuyện của Ngô Hoài Nghĩa một phen.
Phán quan có chút khó xử, khom lưng cười nói: “Thực sự xin lỗi, chủ nhân nhà ta rất ít khi lộ diện, hiện cũng không biết có ở đây hay không.”
Lý Tâm Ngọc có chút thất vọng. Nhưng cũng may lấy được cuộn tranh, cũng không tính tay không mà về. Nàng muốn nhìn xem Khương phi này là người thế nào a! Nghĩ đến chỗ này, nàng kéo cổ tay Bùi Mạc, cùng hắn ra khỏi đấu thú tràng từ cửa sau.”
Bùi Mạc ở sau lưng nàng, trở tay giữ lại năm ngón tay của nàng, mỉm cười nói: “Công chúa chậm một chút.”
Mà thái độ vô cùng thân thiết mờ ám của bọn họ, đều bị nam nữ trên lầu ba thu về trong đáy mắt. Nam tử tự ngâm chén trà, cười nói: “Nhìn bộ dạng Bùi Mạc, tựa là dùng tình không cạn a!”
Ánh đèn khẽ rung, tam nương tử mặt mày xinh đẹp nhìn qua, như có điều suy nghĩ đáp: “Cũng may người nọ cũng tới, không cần chúng ta ra tay, rất nhanh thôi Bùi Mạc sẽ biết được tất cả chân tướng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook