Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-59
Chương 59: Bùi Mạc Hai Kiếp.
Lý Tâm Ngọc nháy nháy mắt, đôi tay nhéo nhéo hai má Bùi Mạc: “Ngươi đã tỉnh rồi? Vừa rồi đột nhiên ngất, làm ta sợ muốn chết.”
Trong phòng ánh nến yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Bùi Mạc vẫn như trước nhìn nàng, vành mắt dần dần phiếm hồng, đôi tay đè lại tay Lý Tâm Ngọc, chăm chú nắm chặt trong lòng bàn tay mình, như thể nắm được châu báu hiếm có trên thế gian.
“Ngươi làm sao vậy, tiểu Bùi Mạc? Vẫn còn đang chú ý chuyện kia?”
Lý Tâm Ngọc nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày nói: “Chuyện đã qua vậy hãy để nó trở thành quá khứ đi được không, chúng ta một lần nữa bắt đầu... Ngô!”
Còn chưa có nói xong, Bùi Mạc đem nàng kéo vào lồng ngực mình ôm chặt lấy, phủ phục hung ác hôn lên môi của nàng. Nụ hôn này không giống với dĩ vãng nhiệt liệt triền miên, mà là hung ác bá đạo, tính xâm lược rất mạnh, mang cho Lý Tâm Ngọc một loại cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc, kích thích đến mức làm người ta không thể hô hấp... Nhưng lại không giống một nụ hôn đơn thuần, chẳng bằng nói Bùi Mạc nóng lòng muốn mượn nụ hôn này để chứng minh điều gì đó.
“Bùi Mạc, ta... Ngô ngô!” Lý Tâm Ngọc dùng hết khí lực mới miễn cưỡng đẩy được hắn ra, thở phì phò kinh hồn nói: “Cái tật chẳng ừ chẳng hử gì mà đè người ta ra hôn này của ngươi, khi nào mới bỏ được, hử?”
Nói xong, Lý Tâm Ngọc liền giật mình. Nàng rốt cuộc nhận thấy được, bộ dáng Bùi Mạc rất không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Bùi Mạc thần sắc phức tạp, từng chút trong sáng cùng thanh lãnh trong người thiếu niên triệt để tan biến hầu như không còn, trong ánh mắt hắn chỉ có kinh nghiệm thế sự trầm ổn cùng thê lương. Hắn nhìn Lý Tâm Ngọc, giống như là nhìn thấy thứ đã mất đi mà được gặp lại trong mơ…
Hô hấp Lý Tâm Ngọc thoáng chốc cứng lại, một loại ý nghĩ hoang đường xông lên đầu. Nàng chậm rãi đứng dậy, tùy ý xõa tung đệm chăn mềm mại từ trên người nàng chảy xuống, lăng lăng nhìn Bùi Mạc nói: “Ngươi không phải tiểu Bùi Mạc của ta, ngươi là ai?”
Bùi Mạc cũng ngồi thẳng người, cùng nàng đối diện, vừa mở miệng, âm thanh ám câm khó phân biệt: “Hóa ra tất cả chuyện này đều là thật…” Cánh môi Bùi Mạc nâng lên, trong viền mắt là bi thương thâm trầm, hóa thành giọt nước mắt lăn xuống. Tay hắn vuốt ve khuông mặt trắng nõn của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ thông tất cả rồi, Lý Tâm Ngọc.”
Chỉ một lời này, Lý Tâm Ngọc dường như bị sét đánh trúng. Nàng vô thức tránh tay Bùi Mạc, đến giày cũng không mang vào, chân trần đứng trên nền gạch ngày xuân hơi lạnh. Kinh ngạc, hoảng loạn, thất thố... Nhiều tình cảm trong đáy mắt nàng thoáng hiện lên, cuối cùng lại hóa thành một mảnh biển chết yên lặng.
Tiểu Bùi Mạc của nàng sẽ không gọi thẳng đại danh của nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Lý Tâm Ngọc nháy nháy mắt, đôi tay nhéo nhéo hai má Bùi Mạc: “Ngươi đã tỉnh rồi? Vừa rồi đột nhiên ngất, làm ta sợ muốn chết.”
Trong phòng ánh nến yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Bùi Mạc vẫn như trước nhìn nàng, vành mắt dần dần phiếm hồng, đôi tay đè lại tay Lý Tâm Ngọc, chăm chú nắm chặt trong lòng bàn tay mình, như thể nắm được châu báu hiếm có trên thế gian.
“Ngươi làm sao vậy, tiểu Bùi Mạc? Vẫn còn đang chú ý chuyện kia?”
Lý Tâm Ngọc nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày nói: “Chuyện đã qua vậy hãy để nó trở thành quá khứ đi được không, chúng ta một lần nữa bắt đầu... Ngô!”
Còn chưa có nói xong, Bùi Mạc đem nàng kéo vào lồng ngực mình ôm chặt lấy, phủ phục hung ác hôn lên môi của nàng. Nụ hôn này không giống với dĩ vãng nhiệt liệt triền miên, mà là hung ác bá đạo, tính xâm lược rất mạnh, mang cho Lý Tâm Ngọc một loại cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc, kích thích đến mức làm người ta không thể hô hấp... Nhưng lại không giống một nụ hôn đơn thuần, chẳng bằng nói Bùi Mạc nóng lòng muốn mượn nụ hôn này để chứng minh điều gì đó.
“Bùi Mạc, ta... Ngô ngô!” Lý Tâm Ngọc dùng hết khí lực mới miễn cưỡng đẩy được hắn ra, thở phì phò kinh hồn nói: “Cái tật chẳng ừ chẳng hử gì mà đè người ta ra hôn này của ngươi, khi nào mới bỏ được, hử?”
Nói xong, Lý Tâm Ngọc liền giật mình. Nàng rốt cuộc nhận thấy được, bộ dáng Bùi Mạc rất không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Bùi Mạc thần sắc phức tạp, từng chút trong sáng cùng thanh lãnh trong người thiếu niên triệt để tan biến hầu như không còn, trong ánh mắt hắn chỉ có kinh nghiệm thế sự trầm ổn cùng thê lương. Hắn nhìn Lý Tâm Ngọc, giống như là nhìn thấy thứ đã mất đi mà được gặp lại trong mơ…
Hô hấp Lý Tâm Ngọc thoáng chốc cứng lại, một loại ý nghĩ hoang đường xông lên đầu. Nàng chậm rãi đứng dậy, tùy ý xõa tung đệm chăn mềm mại từ trên người nàng chảy xuống, lăng lăng nhìn Bùi Mạc nói: “Ngươi không phải tiểu Bùi Mạc của ta, ngươi là ai?”
Bùi Mạc cũng ngồi thẳng người, cùng nàng đối diện, vừa mở miệng, âm thanh ám câm khó phân biệt: “Hóa ra tất cả chuyện này đều là thật…” Cánh môi Bùi Mạc nâng lên, trong viền mắt là bi thương thâm trầm, hóa thành giọt nước mắt lăn xuống. Tay hắn vuốt ve khuông mặt trắng nõn của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ thông tất cả rồi, Lý Tâm Ngọc.”
Chỉ một lời này, Lý Tâm Ngọc dường như bị sét đánh trúng. Nàng vô thức tránh tay Bùi Mạc, đến giày cũng không mang vào, chân trần đứng trên nền gạch ngày xuân hơi lạnh. Kinh ngạc, hoảng loạn, thất thố... Nhiều tình cảm trong đáy mắt nàng thoáng hiện lên, cuối cùng lại hóa thành một mảnh biển chết yên lặng.
Tiểu Bùi Mạc của nàng sẽ không gọi thẳng đại danh của nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook