Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-8
Chương 8: Thanh Hồng Kiếm.
Đêm đến, tinh tú ảm đảm mượn dựa vào bóng đêm, một thân ảnh cao gầy từ trong hậu viện của Thanh Hoan điện dần tách khỏi sự giám sát của thị vệ, lẻn vào thư phòng.
Người nọ dùng một tấm khăn đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen lành lạnh mà đẹp đẽ. Hắn khom người, nhanh như cắt vọt đến sau cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua hoa văn trang trí trên song cửa sổ len lỏi chiếu vào. Bóng đen kia vội vã lật mấy cuốn sách trên bàn, vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn, liền gắt gao đứng dậy đi đến từng kệ sách lật tìm quyển sách cổ. Trời thực sự quá tối, sách lại quá nhiều, bóng đen lần giở được gần nửa số sách thì nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
Không kịp tìm thêm nữa, hắn nhanh chóng đem mọi thứ khôi phục lại như cũ, lập tức đẩy khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cửa thư phòng được mở ra, Bạch Linh nhấc theo đèn bước vào.
Thư phòng yên ắng, cuốn sách cổ vẫn nằm ở chỗ cũ, không chút tổn lại, giống như chưa từng có người động vào. Lông mày nhíu chặt của nàng lúc này mới từ từ giãn ra, lùi ra khép cửa, đề phòng vạn nhất có chuyện không may, nàng vẫn phái một nhóm thị vệ đến trực đêm, thắt chặt an toàn.
Nguyệt ngã về Tây, thái dương lấp ló, một đêm sóng ngầm lại trôi qua.
Ngày hôm sau, Lý Tâm Ngọc vừa đến thư phòng liền phát hiện có người động vào đồ của nàng.
Trong phòng án thư chỉnh tề, hết thảy đều nguyên vẹn như thường, nhưng nàng vốn mẫn cảm nên liền phát hiện điểm khác thường. Nàng khom lưng, nhặt lên một cánh hoa khô màu vàng sẫm dưới án thư.
Lý Tâm Ngọc chậm rãi nheo mắt.
Nàng có thói quen thường kẹp một cành hoa khô nho nhỏ vào sách, nếu có người lén xem qua, cánh hoa sẽ rơi xuống. Dù sao nhà nàng cũng là vương tộc, ít nhiều sẽ ghi chép một vài bí mật, không thể không phòng.
“Bạch Linh” Nàng giơ tay gọi thị vệ đang đứng trước cửa: “Đêm qua thư phòng có gì bất thường không?”
“Đêm qua giờ sửu thuộc hạ đến kiểm tra thư phòng, không hề có gì bất thường,” Bạch Linh e ngại bản thân thất trách, liền hỏi lại: “Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, ngươi không phải căng thẳng, lui xuống đi.” Lý Tâm Ngọc xiết cánh hoa trong tay, khẽ cười một tiếng.
Nàng đại khái có thể đoán được là ai.
Lý Tâm Ngọc kiểm tra lại thư phòng, may mắn thay vẫn chưa thiếu hụt hồ sơ vụ án nào, cho dù có là hồ sơ gì đi nữa, đã quan trọng thì không thể ngang nhiên đặt ở thư phòng để mặc kẻ nào cũng có thể nhìn thấy. Lý Tâm Ngọc tuy tính cách tùy tiện không tim không phổi nhưng đã là đại sự thì luôn hết sức cẩn thận.
Lát sau, Bạch Linh ở ngoài cửa bẩm báo: “Công chua, Trần thái phi cho người đưa thư: Trưa hôm nay Thấm Tâm cung tổ chức “Trân Bảo Yến” , hỏi ngài có thể nể mặt nàng đến dự một chuyến.”
Cái gọi là “Trân Bảo Yến” chính là cung nữ lẫn thái giám trong ngoài cung lúc rảnh rỗi đem một vật vừa hiếm vừa lạ làm vốn, sẽ có một người đứng ra làm chủ, gộp tất cả trân bảo lại cùng một nơi, lấy vật đổi vật. Tiệc rượu này có một quy tắc nhỏ, đó là không được dùng tiền, muốn có được bảo vật của người khác, nhất định phải đổi bằng bảo vật của chính mình. Náo nhiệt có náo nhiệt, thú vị có thú vị, lại còn nghe được rất nhiều câu chuyện kỳ thú.
Lý Tâm Ngọc mấy ngày nay rảnh rỗi đến phát chán, liền vuốt cẳm nói: “Báo cho nàng ta, bổn cung sửa soạn xong sẽ đến.”
Sân sau Thanh Hoan Điện.
Một nữ nhân gù lưng, tầm 40 tuổi, vẻ mặt khắc khổ, trên thái dương có dấu ấn xấu xí màu đen. Nàng gõ nhè nhẹ vào cửa hông, tiếng nói thôi như bị giấy nhám mài qua: “Đại nhân, nô tỳ đến thu nước rửa chén.”
Một nhũ mẫu mập mạp mở cửa, lập tức cau mày bóp mũi, đánh giá nữ nô từ trên xuống dưới. Tầm mắt rơi vào nấu ấn trên trán nữ nhân nọ,biểu hiện càng trở nên ghét bỏ khinh bỉ, tức giận nói: “Bình thường không phải là lão thái giám họ Trương đến thu sao?”
Nữ nhân nọ rũ mắt, mái tóc xám trắng khô héo phất phơ trong gió, ngón tay nhăn nheo nắn lấy vạt áo rách, ngập ngừng nói: “Trương công công bị bệnh, công việc của ngài ấy đều do nô tỳ làm thay.”
Nhũ mẫu sợ hôi bẩn, không muốn tự mình bưng nước rửa chén. Vừa vặn Bùi Mạc từ trong hậu viện đi qua, mắt nhũ mẹ sáng lên, vội vã ngoắc hắn đến:
“Hây, tiểu đả nô, ngươi đem mấy thùng nước rửa chén ở góc tường đến cho nàng ta.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Mạc rơi trên người cô gái đứng trước cửa, nữ nhân nọ buông mái tóc bạc xuống, cúi đầu thấp hơn.
Bùi Mạc không nói gì, im lặng bước đến góc tường, hai tay dùng sức, nhấc lên một thùng rửa chén lớn, bỏ lên xe nước rửa chén của nữ nô trung niên.
Nhũ mẫu tạp dịch thấy Bùi Mạc nghe lời, liền lười nhác ngồi ở băng ghế dài xa xa tắm nắng.
Bùi Mạc quay lưng về phía nữ nhân nọ, vác thùng này tới thùng khác, thấp giọng nói: “Thật tốt quá, dì Dung, dì làm sao đến được tận đây?”
“Nhờ phúc của Tam Nương Tử, vị đại nhân kia đưa nô tỳ đến chỗ này, tiếp ứng cho Tiểu chủ công.” Dừng một chút, nữ nô lại bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi:
“Tương Dương công chúa có bắt nạt người không?”
Bùi Mạc biết dì Dung đang lo lắng chuyện gì. Hắn quay người, lại đưa đến môt thùng rửa chén, nói: “Không hề, nàng còn để ta làm đả nô.”
“Nàng ta có nghi ngờ thân phận của người không?”
“Ta không rõ. Nàng ta hình như không vô dụng giống lời đồn, ta nhìn không thấu tâm tư nàng ta. Đêm qua đến thư phòng tìm tòi một phen cũng tìm không ra đồ chúng ta cần.”
Bùi Mạc hồi tưởng lại đêm đầu tiên ở Thanh Hoan điện, hắn bị thái giám Lưu Anh bỏ thuốc, trói đến phòng ngủ Lý Tâm Ngọc. Tuy lúc được Lý Tâm Ngọc kéo mảnh vải che mắt xuống mắt hắn bị mờ đục nhưng vẫn trông thấy cả tường phòng công chúa đều được làm thành giá sách bày đủ loại hồ sơ vụ án.
Dừng một chút, hắn nói: “Hay là, nàng ta đem thứ quan trọng nhất giấu ở phòng ngủ.”
Nghe vậy, ánh mắt dì Dung lấp láy, lát sau mới khàn khàn nói: “Tam Nương Tử bảo ta cho người hay, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không ngại thuận theo ý Lý Tâm Ngọc để đạt được sự tín nhiệm, có thể tùy thời cơ lấy trộm thông tin. Còn về việc phải làm thế nào mới vào được phòng ngủ nàng, kính xin Tiểu Chủ Công chịu khó…”
Nói đến đây, nhũ mẫu đã vừa ngáp vừa đi tới, hai người đành dừng lại.
Đem thùng nước cuối cùng bỏ lên xe, Bùi Mạc quay người bước vào, nữ nô run rẩy đẩy xe nước đi xa, lá cây Bạch Quả thi nhau rơi xuống, bóng lưng một già một trẻ đối ngược nhau như chưa từng quen biết.
“Tiểu Bùi Mạc, lại đây, lại đây!”
Dưới ánh mặt trời mùa thu, cây Bạch Quả tung bay, Lý Tâm Ngọc một thân xiêm y đỏ tươi, đứng trước viện vẫy tay với hắn, đẹp mê hồn như một bức tranh.
Hắn nhớ tới lời dì Dung: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nam sủng cũng tốt, đả nô cũng chả sao, lợi dụng Lý Tâm Ngọc chính là con đường tắt để trả mối thù diệt gia, nhưng…
“Tiểu Bùi Mạc, hôm nay Bạch Linh xin nghỉ xuất cung đi viếng mẹ già rồi, ngươi theo ta đến Thấm Tâm Cung một chuyến đi!” Lý Tâm Ngọc cười tủm tỉm hỏi.
Nghe vậy, Bùi Mạc nhấc cánh tay ngửi một cái, quần áo cũ nát trên người giờ còn ám thêm mùi hôi của nước rửa chén.
Lý Tâm Ngọc dường như đã nghĩ tới chuyện này, hai tay chống hông làm bộ lơ đãng: “Ngươi ăn mặc khó coi quá, đã là nô lệ của bổn cung thì không thể khiến bổn cung mất mặt được. Ta sai người chuẩn bị cho ngươi mấy bộ đồ mới, để ở đầu giường, ngươi vào chọn lấy một bộ mặc vào đi.”
Bùi Mạc trở về phòng, bên gối quả nhiên đã có hai bộ quần áo mùa đông, lại có cả một bộ chăn nệm mềm mại.
Lúc xe kéo đến tận Thấm Tâm Cung, Trần Thái phi đã cùng mấy vị phu nhân chuẩn bị xong đồ nhắm, trong hoa viên đặt mười mấy bàn trà, vừa ngắm hoa của vừa thưởng ngoạn báu vật của từng người. Mọi người vui vẻ hàn huyên, vô cùng náo nhiệt.
Lý Tâm Ngọc bước xuống xe, đem theo Bùi Mạc cùng tiến vào vườn.
Mọi người lập tức dừng trò chuyện, ngoại trừ Trần Thái Phi, mười mấy thiếu nữ cao quý xinh đẹp đều cùng đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an Tương Dương công chúa điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc từ nhỏ đã là mỹ nhân, mặt không phấn mà trắng, môi không son mà đỏ, dù không trang điểm cũng diễm lệ hơn người. Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong bữa tiệc nhưng không một ai dám xem thường, ngôn từ thốt lên đều mang ý lấy lòng nàng.
Tỳ nữ dẫn Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, Bùi Mạc chắp tay đứng sau nàng.
Bùi Mạc vừa bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của tất thảy nữ nhân. Hắn vốn đã vô cùng anh tú nay lại khoác lên mình vũ bào xanh thẫm, cổ áo trắng vây lấy cổ càng nổi bật mày kiếm như vẽ, vừa mang dáng vẻ nam nhân cao ráo lại có phần thiếu niên ngây ngô, như đóa hoa vừa hé lại chưa nở, thổi đến một vẻ mê người không thể diễn tả, vô cùng mới mẻ.
Phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá tính tình cởi mở lại to gan nhất, trên đùa Lý Tâm Ngọc: “Ôi tiểu công chúa, đây là trò vui mới của người sao?”
Lý Tâm Ngọc thích náo nhiệt, không nghiêm chỉnh hùa theo: “Đúng đúng đúng, có đẹp không?”
“Đẹp đẹp đẹp!” Phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá che miệng cười lớn: “:Hôm nay bảo vật mà công chúa mang đến không phải chính là thiếu niên này xinh đẹp đó chứ.”
“Triệu phu nhân, ta vất vả lắm mới mời được hòn ngọc quý của Tương Dương, cái miệng ngươi tốt nhất là bớt bớt đi, đừng dọa Công chúa chạy mất.”
Trần Thái phi 19 tuổi đã là góa phụ, tuổi mới ngoài 30 nhưng xử sự vô cùng trầm ổn. Nàng nhẹ nhàng chấm dứt câu chuyện, lại nói thêm: “Đến giờ rồi, các vị mời mang bảo vật ra để cùng nhau đánh giá.”
Nhị nương Ôn gia mang đến một con mèo Ba Tư mắt trắng mắt xanh, Thương Thư phu nhân mang đến Hồng Ngọc San Hô cao hơn nửa người, các phu nhân khác cũng lấy ra các bảo bối bản thân tích góp được, đến phiên phu nhân Trung Nghĩa Bá, nàng lấy ra một vật dài được bọc trong vải rách.
Vừa mở ra, là một thanh bảo kiếm.
Nữ nhân đối với binh khí không hứng thú, ai nấy đều thất vọng nói: “Triệu phu nhân sao lại đem cây kiếm rách đó đến đây. Làm dị chi~”
Triệu phu nhân cười nói: “Các ngươi thật không có mắt nhìn, đây là cây kiếm ta khó khăn lắm mới tìm thấy. Kiếm này tên là Thanh Hồng, là binh khí đứng đầu bảng xếp hạng danh kiếm, là cây kiếm Tiên đế tặng cho Bùi Hồ An…”
Nghe vậy, ý cười ở khóe miệng Lý Tâm Ngọc thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng liếc nhìn Bùi Mạc phía sau.
Ánh mắt Bùi Mạc lành lạnh, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm không hề nháy mắt.
“Ai ya, bậy bậy bậy!!” Lập tức có nữ tử đánh gãy lời Triệu Phu nhân: “Ngươi sao lại ở trước mặt công chúa nhắc đến nhà họ Bùi.”
Bầu không khí thoáng chốc đóng băng. Vì cái chết của Uyển hoàng hậu mà họ Bùi trở thành điều cấm kị trong cung.
Phu nhân nhà Trung Nghĩa Ba lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, cười khan một tiếng: “Đều do thần thiếp xuất thân nhà võ, vừa nhắc tới bảo kiếm đã quên hết tất cả. Tương Dương công chúa xin người vạn lần tha cho cái tật vạ miệng của thiếp.”
Lý Tâm Ngọc một tay gõ cằm một tay gõ gõ trên bàn: “Tha cho ngươi cũng đơn giản, chỉ cần cho ta thanh kiếm này thôi.”
“…..Này không được. không thể phá luật của Trân Bảo Yến , công chúa phải dùng thứ gì đó đổi lấy.” Nói đến đây Triệu phu nhân cười xấu xa, nhìn về phía sau Lý Tâm Ngọc chép miệng: “Nếu không thì dùng thiếu niên kia đổi vậy?”
“Hắn không được!” Lý Tâm Ngọc không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Đùa thôi đùa thôi, thần thiếp nào dám dùng đao đoạt tình.”
Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Mạc, lại nói với Triệu Phu nhân: “Ta dùng bút tích thật của Vương Hữu Quân để đổi, thế nào?”
“Thần thiếp là người lỗ mãng, chỉ thích nâng đao múa kiếm, từ nhỏ đã chán ghét mấy thể loại đọc sách vẽ vời này rồi.” Triệu Phu nhân phẩy phẩy tay, lại đề xuất: “Hay là thế này, công chúa điện hạ ra khỏi vườn, rẽ phải bước 100 bước, đem nam nhân đầu tiên mình gặp tới đây uống trà cùng chúng ta có được không?”
Mọi người đều biết Lý Tâm Ngọc vốn yêu thích mỹ nam tử, phu nhân Trung Nghĩa Bá có ý đồ xấu xa, những người khác đều cười nói ồn ào, đến Trần thái phi cũng chịu thua, cười sẵng giọng: “Triệu Hoàn Nhi ơi là Triệu Hoàn Nhi, đến công chúa cũng dám đùa, người thực sự là hết nói nổi!”
Các nữ nhân khác bắt đầu háo hức, Lý Tâm Ngọc không thể phá vỡ bầu không khí, đành đứng lên nói: “Được, một lời đã định.”
Không phải là đem một nam nhân đến uống trà thôi sao, việc nhỏ như con thỏ!
Bùi Mạc nhíu mài, tiến lên một bước, môi khẽ nhếch như định nói gì đó. Lời chưa kịp nói, Lý Tâm Ngọc đã một mình ra ngoài, quẹo phải, nhắm mắt tiêu sái bước đi….
Một bước, hai bước, ba bước….
….100 bước….
Lý Tâm Ngọc mở mắt ra, liền thấy Bùi Mạc đang khoanh tay đứng trước mặt mình.
“Sao ngươi lại theo ta tới đây?” Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc, lại manh động suy đoán: “Chả lẽ lại muốn nhân cơ hội đánh lén mình?”
Nhưng Bùi Mạc chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng nhấc lên, nghiêm túc nói: “Công chúa gặp phải người đàn ông đầu tiên là ta, mang ta về đi.”
Gió thu kéo đến, lá cây tung bay, Lý Tâm Ngọc kinh ngạc nhìn Bùi Mạc, chợt thấy tim đập như trống chầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Đêm đến, tinh tú ảm đảm mượn dựa vào bóng đêm, một thân ảnh cao gầy từ trong hậu viện của Thanh Hoan điện dần tách khỏi sự giám sát của thị vệ, lẻn vào thư phòng.
Người nọ dùng một tấm khăn đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen lành lạnh mà đẹp đẽ. Hắn khom người, nhanh như cắt vọt đến sau cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua hoa văn trang trí trên song cửa sổ len lỏi chiếu vào. Bóng đen kia vội vã lật mấy cuốn sách trên bàn, vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn, liền gắt gao đứng dậy đi đến từng kệ sách lật tìm quyển sách cổ. Trời thực sự quá tối, sách lại quá nhiều, bóng đen lần giở được gần nửa số sách thì nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
Không kịp tìm thêm nữa, hắn nhanh chóng đem mọi thứ khôi phục lại như cũ, lập tức đẩy khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cửa thư phòng được mở ra, Bạch Linh nhấc theo đèn bước vào.
Thư phòng yên ắng, cuốn sách cổ vẫn nằm ở chỗ cũ, không chút tổn lại, giống như chưa từng có người động vào. Lông mày nhíu chặt của nàng lúc này mới từ từ giãn ra, lùi ra khép cửa, đề phòng vạn nhất có chuyện không may, nàng vẫn phái một nhóm thị vệ đến trực đêm, thắt chặt an toàn.
Nguyệt ngã về Tây, thái dương lấp ló, một đêm sóng ngầm lại trôi qua.
Ngày hôm sau, Lý Tâm Ngọc vừa đến thư phòng liền phát hiện có người động vào đồ của nàng.
Trong phòng án thư chỉnh tề, hết thảy đều nguyên vẹn như thường, nhưng nàng vốn mẫn cảm nên liền phát hiện điểm khác thường. Nàng khom lưng, nhặt lên một cánh hoa khô màu vàng sẫm dưới án thư.
Lý Tâm Ngọc chậm rãi nheo mắt.
Nàng có thói quen thường kẹp một cành hoa khô nho nhỏ vào sách, nếu có người lén xem qua, cánh hoa sẽ rơi xuống. Dù sao nhà nàng cũng là vương tộc, ít nhiều sẽ ghi chép một vài bí mật, không thể không phòng.
“Bạch Linh” Nàng giơ tay gọi thị vệ đang đứng trước cửa: “Đêm qua thư phòng có gì bất thường không?”
“Đêm qua giờ sửu thuộc hạ đến kiểm tra thư phòng, không hề có gì bất thường,” Bạch Linh e ngại bản thân thất trách, liền hỏi lại: “Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, ngươi không phải căng thẳng, lui xuống đi.” Lý Tâm Ngọc xiết cánh hoa trong tay, khẽ cười một tiếng.
Nàng đại khái có thể đoán được là ai.
Lý Tâm Ngọc kiểm tra lại thư phòng, may mắn thay vẫn chưa thiếu hụt hồ sơ vụ án nào, cho dù có là hồ sơ gì đi nữa, đã quan trọng thì không thể ngang nhiên đặt ở thư phòng để mặc kẻ nào cũng có thể nhìn thấy. Lý Tâm Ngọc tuy tính cách tùy tiện không tim không phổi nhưng đã là đại sự thì luôn hết sức cẩn thận.
Lát sau, Bạch Linh ở ngoài cửa bẩm báo: “Công chua, Trần thái phi cho người đưa thư: Trưa hôm nay Thấm Tâm cung tổ chức “Trân Bảo Yến” , hỏi ngài có thể nể mặt nàng đến dự một chuyến.”
Cái gọi là “Trân Bảo Yến” chính là cung nữ lẫn thái giám trong ngoài cung lúc rảnh rỗi đem một vật vừa hiếm vừa lạ làm vốn, sẽ có một người đứng ra làm chủ, gộp tất cả trân bảo lại cùng một nơi, lấy vật đổi vật. Tiệc rượu này có một quy tắc nhỏ, đó là không được dùng tiền, muốn có được bảo vật của người khác, nhất định phải đổi bằng bảo vật của chính mình. Náo nhiệt có náo nhiệt, thú vị có thú vị, lại còn nghe được rất nhiều câu chuyện kỳ thú.
Lý Tâm Ngọc mấy ngày nay rảnh rỗi đến phát chán, liền vuốt cẳm nói: “Báo cho nàng ta, bổn cung sửa soạn xong sẽ đến.”
Sân sau Thanh Hoan Điện.
Một nữ nhân gù lưng, tầm 40 tuổi, vẻ mặt khắc khổ, trên thái dương có dấu ấn xấu xí màu đen. Nàng gõ nhè nhẹ vào cửa hông, tiếng nói thôi như bị giấy nhám mài qua: “Đại nhân, nô tỳ đến thu nước rửa chén.”
Một nhũ mẫu mập mạp mở cửa, lập tức cau mày bóp mũi, đánh giá nữ nô từ trên xuống dưới. Tầm mắt rơi vào nấu ấn trên trán nữ nhân nọ,biểu hiện càng trở nên ghét bỏ khinh bỉ, tức giận nói: “Bình thường không phải là lão thái giám họ Trương đến thu sao?”
Nữ nhân nọ rũ mắt, mái tóc xám trắng khô héo phất phơ trong gió, ngón tay nhăn nheo nắn lấy vạt áo rách, ngập ngừng nói: “Trương công công bị bệnh, công việc của ngài ấy đều do nô tỳ làm thay.”
Nhũ mẫu sợ hôi bẩn, không muốn tự mình bưng nước rửa chén. Vừa vặn Bùi Mạc từ trong hậu viện đi qua, mắt nhũ mẹ sáng lên, vội vã ngoắc hắn đến:
“Hây, tiểu đả nô, ngươi đem mấy thùng nước rửa chén ở góc tường đến cho nàng ta.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Mạc rơi trên người cô gái đứng trước cửa, nữ nhân nọ buông mái tóc bạc xuống, cúi đầu thấp hơn.
Bùi Mạc không nói gì, im lặng bước đến góc tường, hai tay dùng sức, nhấc lên một thùng rửa chén lớn, bỏ lên xe nước rửa chén của nữ nô trung niên.
Nhũ mẫu tạp dịch thấy Bùi Mạc nghe lời, liền lười nhác ngồi ở băng ghế dài xa xa tắm nắng.
Bùi Mạc quay lưng về phía nữ nhân nọ, vác thùng này tới thùng khác, thấp giọng nói: “Thật tốt quá, dì Dung, dì làm sao đến được tận đây?”
“Nhờ phúc của Tam Nương Tử, vị đại nhân kia đưa nô tỳ đến chỗ này, tiếp ứng cho Tiểu chủ công.” Dừng một chút, nữ nô lại bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi:
“Tương Dương công chúa có bắt nạt người không?”
Bùi Mạc biết dì Dung đang lo lắng chuyện gì. Hắn quay người, lại đưa đến môt thùng rửa chén, nói: “Không hề, nàng còn để ta làm đả nô.”
“Nàng ta có nghi ngờ thân phận của người không?”
“Ta không rõ. Nàng ta hình như không vô dụng giống lời đồn, ta nhìn không thấu tâm tư nàng ta. Đêm qua đến thư phòng tìm tòi một phen cũng tìm không ra đồ chúng ta cần.”
Bùi Mạc hồi tưởng lại đêm đầu tiên ở Thanh Hoan điện, hắn bị thái giám Lưu Anh bỏ thuốc, trói đến phòng ngủ Lý Tâm Ngọc. Tuy lúc được Lý Tâm Ngọc kéo mảnh vải che mắt xuống mắt hắn bị mờ đục nhưng vẫn trông thấy cả tường phòng công chúa đều được làm thành giá sách bày đủ loại hồ sơ vụ án.
Dừng một chút, hắn nói: “Hay là, nàng ta đem thứ quan trọng nhất giấu ở phòng ngủ.”
Nghe vậy, ánh mắt dì Dung lấp láy, lát sau mới khàn khàn nói: “Tam Nương Tử bảo ta cho người hay, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không ngại thuận theo ý Lý Tâm Ngọc để đạt được sự tín nhiệm, có thể tùy thời cơ lấy trộm thông tin. Còn về việc phải làm thế nào mới vào được phòng ngủ nàng, kính xin Tiểu Chủ Công chịu khó…”
Nói đến đây, nhũ mẫu đã vừa ngáp vừa đi tới, hai người đành dừng lại.
Đem thùng nước cuối cùng bỏ lên xe, Bùi Mạc quay người bước vào, nữ nô run rẩy đẩy xe nước đi xa, lá cây Bạch Quả thi nhau rơi xuống, bóng lưng một già một trẻ đối ngược nhau như chưa từng quen biết.
“Tiểu Bùi Mạc, lại đây, lại đây!”
Dưới ánh mặt trời mùa thu, cây Bạch Quả tung bay, Lý Tâm Ngọc một thân xiêm y đỏ tươi, đứng trước viện vẫy tay với hắn, đẹp mê hồn như một bức tranh.
Hắn nhớ tới lời dì Dung: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nam sủng cũng tốt, đả nô cũng chả sao, lợi dụng Lý Tâm Ngọc chính là con đường tắt để trả mối thù diệt gia, nhưng…
“Tiểu Bùi Mạc, hôm nay Bạch Linh xin nghỉ xuất cung đi viếng mẹ già rồi, ngươi theo ta đến Thấm Tâm Cung một chuyến đi!” Lý Tâm Ngọc cười tủm tỉm hỏi.
Nghe vậy, Bùi Mạc nhấc cánh tay ngửi một cái, quần áo cũ nát trên người giờ còn ám thêm mùi hôi của nước rửa chén.
Lý Tâm Ngọc dường như đã nghĩ tới chuyện này, hai tay chống hông làm bộ lơ đãng: “Ngươi ăn mặc khó coi quá, đã là nô lệ của bổn cung thì không thể khiến bổn cung mất mặt được. Ta sai người chuẩn bị cho ngươi mấy bộ đồ mới, để ở đầu giường, ngươi vào chọn lấy một bộ mặc vào đi.”
Bùi Mạc trở về phòng, bên gối quả nhiên đã có hai bộ quần áo mùa đông, lại có cả một bộ chăn nệm mềm mại.
Lúc xe kéo đến tận Thấm Tâm Cung, Trần Thái phi đã cùng mấy vị phu nhân chuẩn bị xong đồ nhắm, trong hoa viên đặt mười mấy bàn trà, vừa ngắm hoa của vừa thưởng ngoạn báu vật của từng người. Mọi người vui vẻ hàn huyên, vô cùng náo nhiệt.
Lý Tâm Ngọc bước xuống xe, đem theo Bùi Mạc cùng tiến vào vườn.
Mọi người lập tức dừng trò chuyện, ngoại trừ Trần Thái Phi, mười mấy thiếu nữ cao quý xinh đẹp đều cùng đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an Tương Dương công chúa điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc từ nhỏ đã là mỹ nhân, mặt không phấn mà trắng, môi không son mà đỏ, dù không trang điểm cũng diễm lệ hơn người. Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong bữa tiệc nhưng không một ai dám xem thường, ngôn từ thốt lên đều mang ý lấy lòng nàng.
Tỳ nữ dẫn Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, Bùi Mạc chắp tay đứng sau nàng.
Bùi Mạc vừa bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của tất thảy nữ nhân. Hắn vốn đã vô cùng anh tú nay lại khoác lên mình vũ bào xanh thẫm, cổ áo trắng vây lấy cổ càng nổi bật mày kiếm như vẽ, vừa mang dáng vẻ nam nhân cao ráo lại có phần thiếu niên ngây ngô, như đóa hoa vừa hé lại chưa nở, thổi đến một vẻ mê người không thể diễn tả, vô cùng mới mẻ.
Phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá tính tình cởi mở lại to gan nhất, trên đùa Lý Tâm Ngọc: “Ôi tiểu công chúa, đây là trò vui mới của người sao?”
Lý Tâm Ngọc thích náo nhiệt, không nghiêm chỉnh hùa theo: “Đúng đúng đúng, có đẹp không?”
“Đẹp đẹp đẹp!” Phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá che miệng cười lớn: “:Hôm nay bảo vật mà công chúa mang đến không phải chính là thiếu niên này xinh đẹp đó chứ.”
“Triệu phu nhân, ta vất vả lắm mới mời được hòn ngọc quý của Tương Dương, cái miệng ngươi tốt nhất là bớt bớt đi, đừng dọa Công chúa chạy mất.”
Trần Thái phi 19 tuổi đã là góa phụ, tuổi mới ngoài 30 nhưng xử sự vô cùng trầm ổn. Nàng nhẹ nhàng chấm dứt câu chuyện, lại nói thêm: “Đến giờ rồi, các vị mời mang bảo vật ra để cùng nhau đánh giá.”
Nhị nương Ôn gia mang đến một con mèo Ba Tư mắt trắng mắt xanh, Thương Thư phu nhân mang đến Hồng Ngọc San Hô cao hơn nửa người, các phu nhân khác cũng lấy ra các bảo bối bản thân tích góp được, đến phiên phu nhân Trung Nghĩa Bá, nàng lấy ra một vật dài được bọc trong vải rách.
Vừa mở ra, là một thanh bảo kiếm.
Nữ nhân đối với binh khí không hứng thú, ai nấy đều thất vọng nói: “Triệu phu nhân sao lại đem cây kiếm rách đó đến đây. Làm dị chi~”
Triệu phu nhân cười nói: “Các ngươi thật không có mắt nhìn, đây là cây kiếm ta khó khăn lắm mới tìm thấy. Kiếm này tên là Thanh Hồng, là binh khí đứng đầu bảng xếp hạng danh kiếm, là cây kiếm Tiên đế tặng cho Bùi Hồ An…”
Nghe vậy, ý cười ở khóe miệng Lý Tâm Ngọc thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng liếc nhìn Bùi Mạc phía sau.
Ánh mắt Bùi Mạc lành lạnh, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm không hề nháy mắt.
“Ai ya, bậy bậy bậy!!” Lập tức có nữ tử đánh gãy lời Triệu Phu nhân: “Ngươi sao lại ở trước mặt công chúa nhắc đến nhà họ Bùi.”
Bầu không khí thoáng chốc đóng băng. Vì cái chết của Uyển hoàng hậu mà họ Bùi trở thành điều cấm kị trong cung.
Phu nhân nhà Trung Nghĩa Ba lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, cười khan một tiếng: “Đều do thần thiếp xuất thân nhà võ, vừa nhắc tới bảo kiếm đã quên hết tất cả. Tương Dương công chúa xin người vạn lần tha cho cái tật vạ miệng của thiếp.”
Lý Tâm Ngọc một tay gõ cằm một tay gõ gõ trên bàn: “Tha cho ngươi cũng đơn giản, chỉ cần cho ta thanh kiếm này thôi.”
“…..Này không được. không thể phá luật của Trân Bảo Yến , công chúa phải dùng thứ gì đó đổi lấy.” Nói đến đây Triệu phu nhân cười xấu xa, nhìn về phía sau Lý Tâm Ngọc chép miệng: “Nếu không thì dùng thiếu niên kia đổi vậy?”
“Hắn không được!” Lý Tâm Ngọc không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Đùa thôi đùa thôi, thần thiếp nào dám dùng đao đoạt tình.”
Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Mạc, lại nói với Triệu Phu nhân: “Ta dùng bút tích thật của Vương Hữu Quân để đổi, thế nào?”
“Thần thiếp là người lỗ mãng, chỉ thích nâng đao múa kiếm, từ nhỏ đã chán ghét mấy thể loại đọc sách vẽ vời này rồi.” Triệu Phu nhân phẩy phẩy tay, lại đề xuất: “Hay là thế này, công chúa điện hạ ra khỏi vườn, rẽ phải bước 100 bước, đem nam nhân đầu tiên mình gặp tới đây uống trà cùng chúng ta có được không?”
Mọi người đều biết Lý Tâm Ngọc vốn yêu thích mỹ nam tử, phu nhân Trung Nghĩa Bá có ý đồ xấu xa, những người khác đều cười nói ồn ào, đến Trần thái phi cũng chịu thua, cười sẵng giọng: “Triệu Hoàn Nhi ơi là Triệu Hoàn Nhi, đến công chúa cũng dám đùa, người thực sự là hết nói nổi!”
Các nữ nhân khác bắt đầu háo hức, Lý Tâm Ngọc không thể phá vỡ bầu không khí, đành đứng lên nói: “Được, một lời đã định.”
Không phải là đem một nam nhân đến uống trà thôi sao, việc nhỏ như con thỏ!
Bùi Mạc nhíu mài, tiến lên một bước, môi khẽ nhếch như định nói gì đó. Lời chưa kịp nói, Lý Tâm Ngọc đã một mình ra ngoài, quẹo phải, nhắm mắt tiêu sái bước đi….
Một bước, hai bước, ba bước….
….100 bước….
Lý Tâm Ngọc mở mắt ra, liền thấy Bùi Mạc đang khoanh tay đứng trước mặt mình.
“Sao ngươi lại theo ta tới đây?” Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc, lại manh động suy đoán: “Chả lẽ lại muốn nhân cơ hội đánh lén mình?”
Nhưng Bùi Mạc chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng nhấc lên, nghiêm túc nói: “Công chúa gặp phải người đàn ông đầu tiên là ta, mang ta về đi.”
Gió thu kéo đến, lá cây tung bay, Lý Tâm Ngọc kinh ngạc nhìn Bùi Mạc, chợt thấy tim đập như trống chầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook