• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tỏa Băng Tâm《锁冰心》 (8 Viewers)

  • Chương 13

*Cân quắc bất nhượng tu mi: Khăn trùm không nhường mày râu, ý nói nữ nhân cũng không hề thua kém nam nhân.



Linh Tê kinh hãi đứng dậy: “Đền mạng? Sao có thể xảy ra chuyện này? Công chúa luôn ở trong phủ không ra ngoài, muốn đền mạng cái gì? Còn nữa, dân chúng ở đây làm sao biết được công chúa ở Phong huyện?”



Phi Linh đáp: “Nghe nói nửa đêm hôm qua, các nơi ở Phong huyện đột nhiên xuất hiện mấy người mắc bệnh truyền nhiễm, hiện tại bên ngoài đều đồn, là nhị điện hạ đem Sùng Ninh công chúa bị bệnh truyền nhiễm đến Phong huyện, mới khiến cho dân chúng Phong huyện nhiễm bệnh...”



Linh Tê tức giận: “Quả thật là nói hươu nói vượn.”



Phi Linh quay sang ta: “Công chúa đừng lo lắng, thuộc hạ đã phái người đi tìm Tống đại phu, Lâm huyện lệnh và Trương phó tướng, dân chúng tuy tụ tập ngoài cửa không ít, nhưng chúng thuộc hạ nhất định có thể bảo vệ công chúa...”



Ban đầu Nghiêm Hủ vì che giấu việc ta rời khỏi hoàng cung, xác thực tuyên bố với bên ngoài ta mắc bệnh truyền nhiễm, cần đưa đến hoàng trang tĩnh dưỡng.



Một thời gian trước, hoàng hậu phái người đi qua hoàng trang, g.i.ế.t nhầm Giang Tích Văn, mà Nghiêm Hủ tương kế tựu kế lặng lẽ mang theo ta rời đi, đi đến Phong huyện.



Bây giờ có những lời đồn đại như vậy, e rằng chuyện ta theo Nghiêm Hủ đến Phong huyện, trong cung đã biết được rồi.



Người Bắc Lương luôn sợ bệnh truyền nhiễm, chỉ vì căn bệnh này không chỉ phát bệnh mà còn muốn tính mạng của người khác, lúc phát bệnh toàn thân đều có ban đỏ, thậm chí cả trên mặt, hình dạng cũng rất đáng sợ.



Ta nói: “Chuyện này có điều kỳ lạ, sợ là có người cố ý gây ra.”



Ta ôm trán cẩn thận suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây.



Nghiêm Mạc bây giờ bị giam cầm, Nghiêm Hủ dẫn binh đi về phía Đông, mục đích của kẻ gây ra bạo loạn lần này là gì?



Hiện tại Phong huyện cùng mấy huyện xung quanh đều nằm trong tay Nghiêm Hủ, mặc dù không biết làm thế nào mà đối phương biết được ta đang ở đây, nhưng hạ thủ từ ta, quả thật là dễ dàng nhất.



Nếu Phong huyện loạn, vừa có thể thừa dịp hỗn loạn cứu Nghiêm Mạc ra, còn có thể làm cho hậu phương Nghiêm Hủ bất ổn, mất đi lòng dân.



Mà đối phương, cũng không tốn một binh một tốt.



Cũng thật là một ý tưởng hay.



Đang suy nghĩ, Tống Cẩn, Lâm Tư Lập và Trương Qua đều đã lần lượt đến phủ.



Lâm Tư Lập nhíu mày nói: “Đông thôn, ban đầu đã phong tỏa thôn, cũng chặn tin tức, nơi đó hiện giờ bệnh nhân đang dùng thuốc của Tú Sơn tiên sinh và Tống đại phu, đã gần khỏe lại rồi. Mà những người c.h.ế.t vì bệnh truyền nhiễm lúc trước, đều đã hỏa thiêu t.h.i t.h.ể, thật sự không có lí do gì để bệnh dịch lây lan từ Đông thôn.”



Tống Cẩn trầm ngâm: “Đêm qua ba người được đưa tới ta đều đã xem qua, đúng là bệnh truyền nhiễm, bệnh truyền nhiễm luôn phát bệnh nhanh, sợ là bọn họ mới nhiễm bệnh hai ba ngày nay. Lâm huyện lệnh có thể tra xem gần đây có thứ gì từ Đông thôn ra không.”



Lâm Tư Lập đáp: “Việc này ta nhất định phải điều tra kĩ lưỡng, bất kể mục đích là gì, lấy tính mạng người khác làm mồi nhử là điều vô cùng ghê tởm.”



Ta suy nghĩ một chút, hỏi: “Tống Cẩn, bệnh truyền nhiễm một khi phát hiện, hoặc trước khi phát hiện, nếu dùng thuốc của huynh và Tú Sơn tiên sinh thì có thể chữa khỏi tốt hơn không?”



Tống Cẩn đáp: “Ta hiểu ý của muội, bây giờ bệnh truyền nhiễm chỉ cần phát hiện được sớm, dùng thuốc bảy đến mười ngày là có thể chữa khỏi, còn người chưa bị nhiễm bệnh, lấy mấy vị thuốc trong đó nấu canh uống, cũng có thể phòng ngừa. Chỉ là, nếu bệnh nhân tăng lên, hiện tại sợ rằng không dễ làm...”



“Đã có phương thuốc, sao còn không dễ làm?”



Tống Cẩn cau mày: “Phương thuốc hiện tại, bên trong có một vị thuốc dẫn quan trọng, là tang linh thảo. Chỉ là loại cỏ này ở Bắc Lương có rất ít, mà nghe nói Đại Tề trái lại có rất nhiều. Nhưng bây giờ Tề quốc vì thay tướng lĩnh, đã chặn biên cảnh, nếu phải chờ biên cảnh mở cửa trở lại, bệnh nhân bên này không thể chờ được... Hiện giờ Phong huyện còn một ít tang linh thảo, đủ dùng cho bệnh nhân trước mắt, nhưng nếu số bệnh nhân tăng lên nhiều, sợ là không đủ...”



“Huynh nói là... tang linh thảo?”



Tên của loại cỏ này ta ngược lại rất quen thuộc.



Tống Cẩn nói không sai, cỏ này quả thật phổ biến ở Đại Tề. Tang linh thảo tháng ba ra chồi non, người Đại Tề thích hái chồi non của tang linh thảo, phơi khô sau đó bảo quản, sau đó khi nấu ăn cho vào để tăng thêm hương vị. Vì vậy, các món ăn ở Đại Tề, đều sẽ ít nhiều có thêm loại cỏ này.



Ba năm trước, khi ta gả đến Bắc Lương, đã từng ở lại Bắc Cương hai ngày, lúc đó ta nhìn thấy trên đường có rất nhiều tiểu thương bán tang linh thảo. Hỏi ra mới biết, vì Bắc Cương giá rét, tang linh thảo không dễ dàng sống sót, liền có thương nhân ở phía Nam sẽ đem tang linh thảo đến Bắc Cương bán từ tháng tư đến tháng tám hằng năm.



Bây giờ là tháng sáu, Bắc Cương bên kia, chắc hẳn có rất nhiều thương nhân bán tang linh thảo.



Vừa nghĩ tới đây, Trương Qua tiến vào nói:” Dân chúng náo loạn ở ngoài cửa đã bị đuổi đi, nhưng hiện giờ lòng người hoảng sợ, lời đồn đãi bay loạn, thuộc hạ cảm thấy, gần đây công chúa có lẽ nên trốn ở nơi khác thì hơn... Đợi thuộc hạ gửi thư bẩm báo nhị điện hạ rồi lại tính...”



Trong lòng ta rõ ràng, Trương Qua mang theo binh lính, tuy nói tạm thời ngăn chặn được sự náo loạn ngoài cửa, nhưng về bệnh truyền nhiễm cùng lời đồn của ta, trải qua lần náo loạn này, sợ rằng một ngày sẽ truyền khắp Phong huyện.



Nói không chừng còn có thể trở nên tệ hơn, nói nhị hoàng tử bao che cho công chúa mắc bệnh truyền nhiễm, gây họa cho bách tính.



E là ngày mai không chỉ có những người này đến đập cửa đâu.



Ta lắc đầu: “Ta không thể trốn, nếu trốn, liền vừa vặn như ý của đối phương.”



Trương Qua còn muốn khuyên ta, Lâm Tư Lập liền mở miệng nói: “Vi thần cũng cảm thấy công chúa không thể trốn, nhưng không biết trong lòng công chúa, có biện pháp nào hay không?”



Ta suy nghĩ một chút: “Tang linh thảo ở Đại Tề, chẳng qua chỉ là một nguyên liệu phụ để nấu ăn. Bắc Cương của Đại Tề, gần Phong huyện, ta nghĩ, nếu có thể đi Bắc Cương Đại Tề rồi ra giá gấp ba lần, thậm chí cao hơn, nhất định có thể thu thập được đủ tang linh thảo trong thời gian ngắn... Sau đó, đem tang linh thảo cùng các loại dược thảo khác phát cho dân chúng, liền có thể giải được nguy cơ lần này.”



Lâm Tư Lập trầm ngâm đáp: “Biện pháp của công chúa quả thật khả thi, chỉ là Đại Tề bên kia tạm thời đóng cửa biên cảnh, nếu chúng ta phái người đi đến... chỉ sợ sẽ bị Tề quốc cho là muốn mượn cơ hội sinh sự, dù sao trước kia...”



Ta gật đầu, rốt cuộc trước kia cũng có không ít chuyện tương tự, lúc ta ở hoàng cung Đại Tề cũng từng nghe qua, khi đó quân Bắc Lương thường thích làm chút chuyện khiêu khích ở biên cảnh.



“Các ngươi tùy tiện đi qua, quả thật không ổn, nhưng nếu là ta đi thì sẽ khác.”



Trương Qua nghe xong liền lắc đầu: “Công chúa muốn đích thân đi? Làm sao có thể? Vạn nhất gặp phải nguy hiểm, nhị điện hạ sẽ...”



“Chuyện biên quan đúng là nhạy cảm, huống gì, lập trường bất đồng, Bắc Lương và Đại Tề có hiềm khích, cho dù ta có viết trước một phong thư, sau lại phái Linh Tê hoặc Mạc Kỳ đi tới, sợ cũng không thỏa đáng bằng ta đích thân đi.”



Ta cân nhắc một lúc, rồi nói: “Chuyện xảy ra hôm nay, ai cũng không được phép nói cho nhị điện hạ biết.”



Phi Linh do dự đáp: “Công chúa, cái này...”



“Chuyện này bắt đầu là do ta, căn bản là bệnh truyền nhiễm, dù nhị điện hạ biết được chuyện này rồi vội vàng trở về, không rõ ôn dịch, ai cũng không cứu được Phong huyện.”



Ta quay sang Tống Cẩn: “Đợi ta lấy được tang linh thảo, đành vất vả Tống Cẩn huynh và Tú Sơn tiên sinh đem phương thuốc cùng tang linh thảo cho dân chúng.”



Tống Cẩn suy nghĩ một chút, gật đầu.



Trương Qua nói: “Nhưng mà…”



Lâm Tư Lập liền ngắt lời: “Kỳ thật công chúa nói có lí, mục đích của đối phương là đem sự tình làm lớn, quấy nhiễu nhị điện hạ... Biện pháp công chúa nói quả thật là biện pháp tốt nhất hiện tại.”



Ta tán thưởng nhìn về Lâm Tư Lập, chẳng trách Nghiêm Hủ cực kỳ coi trọng hắn, tuy còn trẻ, nhưng thật sự là người đứng trước thời khắc quan trọng không hề rối loạn.



Trương Qua lo lắng: “Lâm huyện lệnh, trước khi điện hạ rời đi đã dặn dò ta và ngươi bảo vệ an nguy của công chúa, hiện giờ công chúa muốn mạo hiểm, ngươi không cản một chút thì thôi, sao còn...”



Ta cười nói: “Trương phó tướng đừng nóng vội, nhị điện hạ để cho các ngươi bảo vệ an nguy của ta, bảo vệ ta đi đến Bắc Cương Đại Tề thì không xem như là bảo vệ ta sao? Ngươi yên tâm, ta từ Nguyên Châu đều một đường đến Phong huyện, đường từ Phong huyện đến Bắc Cương Đại Tề cũng không làm khó được ta.”



Tống Cẩn bước đến: “Ta đi cùng muội, vạn nhất trên đường có chuyện gì, có ta am hiểu y thuật vẫn tốt hơn một chút.”



Vì để trấn an lòng dân xao động, Lâm Tư Lập liền tản tin ra ngoài, nói là ngày mốt quan phủ sẽ phát thuốc do thần y Tú Sơn tiên sinh bào chế cho dân chúng.



Cho nên chuyến đi này của ta, tất không thể bại.



Từ Phong huyện đến Bắc Cương, cưỡi ngựa nhanh nhất mất ba canh giờ.



Cũng may mấy ngày trước cùng Nghiêm Hủ cưỡi ngựa từ Nguyên Châu đến Phong huyện, đi đường ba canh giờ, hiện giờ đối với ta cũng không tính là mệt mỏi.



Trước khi đi, ta còn dẫn theo Bội Nhi.



Trương Qua bảo vệ ta đi đến biên cảnh hai nước, sau đó liền không thể tiến thêm về phía trước, Mạc Kỳ đi sang phía Đại Tề để làm rõ thân phận, quan binh thủ vệ lại rất thận trọng, ngẩng đầu nhìn ta trên ngựa, nói: “Hiện giờ đang phong tỏa biên quan, người đến đã là Sùng Ninh công chúa, thì có gì để chứng minh?”



“Thẩm tướng quân nhận ra bản cung, chỉ cần Thẩm tướng quân nhìn thấy bản cung, liền có thể chứng minh được thân phận của bản cung.”



Thủ vệ suy nghĩ một lát, liền truyền tin đi vào.



Đợi một lúc sau, ta thấy xa xa có người cưỡi ngựa đi tới, chỉ là đến gần ta mới nhìn thấy rõ ràng, người tới cũng không phải Thẩm tướng quân.



Nữ tử mặc hồng y hiên ngang này, không phải là nữ nhi duy nhất đã qua đời của Thẩm tướng quân, từng là phi tử của tứ ca ta, Thẩm Anh Văn sao?



Nhìn thấy ta lộ vẻ kinh ngạc, Thẩm Anh Văn cười nói với thủ vệ: “Đây đúng là Sùng Ninh công chúa của Đại Tề ta.”



“Gia phụ có bệnh, biết được thân thể công chúa yếu nhược, sợ rằng lây bệnh cho công chúa, cho nên đặc biệt để ta đến đây...” Nàng tiếp tục cười cười, “Công chúa không cần quá kinh ngạc, ta... bây giờ là phó tướng của quân đội Bắc Cương này.”



Ta theo nàng đi vào doanh trướng, hai người ngồi xuống hàn huyên đôi câu, ta mới biết, năm đó nàng vốn giả c.h.ế.t xuất cung, sau đó cùng phụ thân đi theo ngũ ca.



Mà nàng hôm nay, thật đúng là không còn tư thái tiểu nữ nhi như trước kia, giống như trở thành bộ dáng hiên ngang lúc cưỡi ngựa bắn cung mà ta thấy lần đầu tiên trong cung.



Cân quắc bất nhượng tu mi, lời này thật không ngoa.



Chỉ là nàng gả cho tứ ca không lâu, ta liền rời cung xuất giá đi Bắc Lương, lúc trước ở trong cung, giao tiếp cũng không nhiều lắm.



Thời gian cấp bách, ta nói rõ mục đích đến, Thẩm Anh Văn đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nói: “Cư nhiên là chuyện này, ta còn tưởng rằng... Kỳ thật nếu không phải công chúa đích thân tới đây, ta tuyệt đối không muốn quản chuyện này của Bắc Lương. Dù sao trước kia, bọn họ ở Bắc Cương đốt phá, g.i.ế.t chóc, cướp bóc, không có việc ác nào không làm.” Nàng dừng lại một chút, “Nhưng đã là chuyện cứu người, lại là công chúa thỉnh cầu, ta đương nhiên sẽ giúp.”



Ta nói: “Sự tình khẩn cấp, ta đem theo bạc đến, chúng ta ra giá gấp ba lần trở lên để thu mua tang linh thảo, chỉ cầu tối nay có thể thu đủ ba xe.”



Thẩm Anh Văn cười đáp: “Ừm, giá cao tự nhiên dễ thu mua, công chúa ngược lại rất hiểu chút đạo làm ăn.”



Ta nở nụ cười: “So với mấy bằng hữu thương nhân của ta, cái này quả thực không tính là gì.”



Thẩm Anh Văn gọi một tướng lĩnh tiến vào, “Truyền lệnh xuống, bốn huyện ở Bắc Cương thu mua tang linh thảo, nhất định tối nay phải thu đủ ba xe.”



Sau khi tướng sĩ lĩnh mệnh, Thẩm Anh Văn cười nói với ta: “Công chúa và những người do công chúa đưa tới, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.”



Trong mắt nàng chợt lóe, ta hiểu rõ, liền cho những người khác lui xuống.



Lúc này trong trướng chỉ có hai người chúng ta, Thẩm Anh Văn thấp giọng nói: “Khi thần xuất phát từ kinh thành, bệ hạ từng cố ý dặn dò, nếu công chúa muốn trở về Đại Tề, tướng sĩ Bắc Cương sẽ kiệt lực tương trợ.”



Nàng nhìn ta một chút, sau đó lại sảng khoái cười: “Chỉ là hôm nay nhìn thấy Nhã Vân công chúa sốt ruột vì Bắc Cương như vậy, sợ là tạm thời không cần đi...” Nói xong, nàng nhướng mày rót cho ta một chén trà, “Xem ra vị nhị hoàng tử Bắc Lương này, ngược lại cũng có chút bản lĩnh.”



Ta bị nàng nói đến đỏ mặt, vừa định nói chuyện, không ngờ nàng lại nắm lấy tay ta, nghiêm túc nói: “Công chúa, chỉ là vi thần cũng đã từng lún sâu vào nữ nhi tình trường không tự kiềm chế...” Nàng thở dài, “Nhưng trên đời này, người chung tình như bệ hạ thật sự rất ít, cũng không phải mỗi người đều may mắn như hoàng hậu nương nương, gặp được người thâm tình như bệ hạ. Anh Văn chỉ tiếc trước kia ở trong cung, vẫn chưa có cơ hội cùng công chúa kết giao, hiện giờ cũng là thật lòng nguyện cho công chúa có được ái nhân. Nhưng nếu sau này công chúa vẫn muốn trở về Đại Tề, Bắc Cương nhất định sẽ giúp công chúa.”



Ta nhịn xuống nước mắt hơi nổi lên: “Được.”



“Kỳ thật lần này ta đến đây, vẫn còn một chuyện muốn cầu.”



Là chuyện của Bội Nhi.



Thẩm Anh Văn nghe xong chuyện tình của Bội Nhi, ngây người một lúc lâu, sau đó thở dài: “Trải qua nhiều chuyện như thế vẫn còn có thể kiên cường đến vậy, cũng xem như là một kỳ nữ tử.”



Ta gọi Bội Nhi tiến vào, Thẩm Anh Văn nhìn nàng nói: “Bắc Cương bên này, dân phong thuần phác, nhưng nhiều nữ tử không biết chữ, cho nên lần này ta tới là muốn tìm một vài người để dạy. Nhưng sự tình trong quân cũng nhiều, quả thực bận không thể tới được, ngươi có nguyện ý ở lại bên này làm nữ tiên sinh dạy học không?”



Trong tích tắc, khóe mắt Bội Nhi liền trào ra nước mắt: “Dân nữ cầu còn không được.”



Nhìn hai người các nàng, ta nghĩ, Thẩm Anh Văn quả xứng đáng với bốn chữ nữ trung hào kiệt. Khi nhắc đến những ngày trước kia ở trong cung, nàng cũng không lộ ra một chút thương cảm nào, phảng phất như là đang nói chuyện xưa của người khác.



Nếu Bội Nhi có thể đi theo Thẩm Anh Văn, coi như là một chuyện may mắn trong cuộc đời bất hạnh của nàng.



Đêm nay, Thẩm Anh Văn vốn an bài doanh trướng cho ta nghỉ ngơi, nhưng ta lại không tài nào ngủ được. Ta dứt khoát đứng dậy mặc thêm y phục, ngồi ở cửa doanh trướng, ngẩn người nhìn bầu trời tối đen như mực.



Ta đã từng tự hỏi rất nhiều lần, lúc nào ta có thể nhìn thấy lại được mặt trăng ở Đại Tề.



Lại chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, ta thật sự trở về Đại Tề, nhưng là vì Bắc Lương.



Mà Nghiêm Hủ, lúc này đang làm gì nhỉ?



Đang miên man suy nghĩ, ta nghe được một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười: “Ôi, đã nói muội bao nhiêu lần không nên thức khuya, nhưng muội lại không nghe.”



Ta ngẩng đầu, Tống Cẩn đang đứng trước mặt ta, ta cười đáp: “Lúc này không ngủ được, thế mà bị Tống đại phu bắt được.”



Dứt lời, ta lại hỏi: “Sao huynh cũng không ngủ?”



Tống Cẩn thở dài, ngồi xuống bên cạnh ta: “Ta quả thật cũng không ngủ được.”



Hắn nhìn bầu trời thăm thẳm nói: “Ta từng nói với muội, ta được sư phụ nhặt về, cũng chưa bao giờ biết phụ mẫu là ai.”



Ta gật đầu.



“Thật ra lúc đó, bọn họ để lại một vật gì đó ở trên người ta, là một viên ngọc thạch khắc chữ Tống, mà viên ngọc kia... là vật của Tề quốc.”



“Chẳng lẽ, phụ mẫu của huynh là người Đại Tề?”



Hắn cười: “Có thể là vậy, mấy năm nay ta vào Nam ra Bắc, duy chỉ có Đại Tề là chưa tới, có lẽ trong lòng vẫn còn chút kháng cự. Lại nói, đây là lần đầu tiên ta đứng trên đất Tề quốc.”



Ta dừng lại, khẽ nói: “Tống Cẩn, kỳ thật Đại Tề rất tốt, có cơ hội, huynh nhất định phải đi xem thử một chút.”



Hắn quay đầu nhìn ta, cười một tiếng: “Được.”



Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Anh Văn đã hỗ trợ thu thập được ba xe tang linh thảo.



Tống Cẩn bước lên xem xét cẩn thận một phen, xác thực đều là cỏ khô thượng đẳng có thể dùng làm thuốc.



Ta ra hiệu cho Phi Linh lấy bạc, Thẩm Anh Văn cười nói: “Công chúa cứ giữ bạc đó đi, lần này không bằng để cho nhị hoàng tử Bắc Lương nợ dân chúng Đại Tề một phần nhân tình là được. Dân chúng Đại Tề cứu mạng dân chúng Bắc Lương, vậy thì mùa đông lạnh lẽo sau này, cũng đừng để thổ phỉ Bắc Lương đến quấy nhiễu Bắc Cương chúng ta, tuy nói hiện giờ bọn họ đến cũng không chiếm được tiện nghi gì, nhưng luôn làm cho chúng ta không được thanh tịnh.”



Ta cũng cười trêu ghẹo nàng: “Thẩm phó tướng còn nói ta giống thương nhân, lần mua bán này của Thẩm phó tướng mới coi như là khôn khéo.”



Nàng cười cười, suy nghĩ một chút, rồi lại gần ta nói: “Vậy ta liền tặng kèm một nhân tình là được.” Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Công chúa có biết, năm ngoái, Bắc Lương từng có người vụng trộm liên lạc với thống lĩnh Bắc Cương lúc đó, nói nguyện ý nhường một huyện ở Bắc Lương để đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim.”



Ta kinh ngạc hỏi: “Thẩm phó tướng có biết người đó là ai không?”



Thẩm Anh Văn lắc đầu: “Không biết. Thống lĩnh kia từng đem chuyện này bí mật báo cáo với Hoa Ôn Huyền, mà Hoa Ôn Huyền luôn muốn đ.á.n.h hạ Bắc Lương để ổn định triều cương, chuyện này hẳn là hợp ý hắn, chỉ là không biết vì sao, dường như cuối cùng lại không thành.”



Câu tiếp theo của nàng khiến cả người ta toát mồ hôi lạnh: “Nhưng ta biết, thứ bọn họ muốn nhường, chính là Phong huyện công chúa muốn cứu lần này.”



Đợi khi trở lại lãnh thổ Bắc Lương, Trương Qua đã sớm chờ sẵn.



Mọi người đem ba xe tang linh thảo chia làm túi nhỏ, phái người cưỡi ngựa đưa về Phong huyện. Ta không dám trì hoãn quá lâu, liền theo đoàn người Trương Qua cưỡi ngựa trở về Phong huyện.



Lâm Tư Lập làm việc quả nhiên nhanh nhẹn, trong một đêm đã tìm ra được nguồn gốc của đợt phát bệnh này.



Ba người phát bệnh lần này, đều là thương nhân, hơn nữa mấy ngày trước đều nhận được một túi bạc được bọc vải trắng ở nhà.



Mà tấm vải trắng kia, chính là nguồn gốc của căn bệnh truyền nhiễm này.



Chỉ vì một hộ gia đình ở Đông thôn đã vụng trộm mua chuộc thị vệ phụ trách, đem t.h.i t.h.ể vốn nên đốt để lại, mang theo y phục lặng lẽ hạ táng.



Ai ngờ y phục trên t.h.i t.h.ể này lại bị người khác trộm đi.



Vải trắng bọc túi bạc, chính là từ y phục này cắt thành.



Hiện đã có hơn năm mươi hộ gia đình nhận được túi bạc như vậy.



Lâm Tư Lập ở trong huyện công bố nguồn gốc của bệnh truyền nhiễm lần này, cũng xem như thay ta thanh minh tội danh không có căn cứ.



Lâm Tư Lập còn trưng dụng các y quán trong huyện, chuyên phát thuốc, đồng thời an bài người khỏi bệnh ở Đông thôn xuất hiện thuyết pháp, để trấn an lòng người.



Có Linh Tê và những người khác bảo vệ, mỗi ngày ta cũng ở trong y quán gần đó làm chút chuyện phát thuốc.



Vì ta đeo lụa che mặt, trái lại cũng không có ai biết diện mạo của ta.



Hôm nay, ta đang phát thuốc cho một phụ nhân, tiểu cô nương đi cùng đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, ăn cái này, thật sự sẽ không c.h.ế.t sao?”



Ta ngồi xổm xuống xoa đầu nàng: “Ừm, đây là phương thuốc của thần y Bắc Lương Tú Sơn tiên sinh chúng ta, ăn vào thì có thể sống lâu trăm tuổi.”



Nói xong ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lâm Tư Lập và Trương Qua cùng tiến vào.



Trương Qua nhìn thấy ta, ngập ngừng hỏi: “Công... Vân cô nương có mệt không? Hay là... tốt hơn nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.”



Ta nhìn hai người họ, cười đáp: “Không sao, hôm nay còn sớm, ta ở lại giúp một lát rồi về.”



Ta liền xoay người đi thu thập dược liệu.



Thanh âm thì thầm của Trương Qua truyền đến: “... Lâm huyện lệnh, cách này của ngươi... để công chúa ngày ngày làm chuyện này, vạn nhất công chúa có chuyện gì, ngươi thật sự không sợ nhị điện hạ trở về băm nát ngươi sao...”



Lâm Tư Lập im lặng một chút, đáp: “Nếu có băm thì cũng là hai chúng ta cùng bị băm...”



Trương Qua bi ai: “Ta thật sự bị ngươi hại thảm rồi...”



Ta nghe xong, không nhịn được cười, quay đầu lại: “Hai người đừng sợ, hắn muốn băm các ngươi ở đâu, ta cũng đến băm chung.”



Lâm Tư Lập nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Qua nói: “Nhìn thấy chưa, công chúa còn hiểu lí lẽ hơn ngươi...”



Trương Qua: “…”



Cứ như vậy, qua nửa tháng, mặc dù còn có một số bệnh nhân chưa khỏi hẳn, nhưng Phong huyện cũng không có người mới mắc bệnh truyền nhiễm.



Mà lúc này Lâm Tư Lập cũng tung ra tin tức, vị thuốc đã cứu mạng mọi người, thì ra là do Sùng Ninh công chúa của Đại Tề mang về cho dân chúng Phong huyện.



Nhất thời, đầu đường ngõ hẻm liền truyền khắp nơi, cũng không biết Lâm Tư Lập làm thế nào, về sau thậm chí ngay cả những người kể chuyện ta lấy thuốc cũng kể thành khoa trương phóng đại.



Hôm nay, ta ở trong sân viện cùng mấy người nói chuyện này, Tống Cẩn nhìn Lâm Tư Lập nói: “Không thể không nói, trước dìm xuống sau nâng lên, vẫn là Lâm đại nhân thủ đoạn cao minh.”



Lâm Tư Lập đáp: “Chủ yếu vẫn là công chúa đứng trước gian nguy cũng không hề run sợ, nếu đổi lại là nữ tử tầm thường, bắt đầu gặp phải dân chúng bạo loạn như vậy, e rằng đã sớm khiếp sợ.”



Nhưng khi Lâm Tư Lập khẽ nâng cằm cười, ta đột nhiên nhìn thấy trên cổ hắn dường như có một vết màu đỏ tươi.



Ngược lại rất giống với ban đỏ nổi lên từ người mắc bệnh truyền nhiễm, trong lòng ta liền có chút căng thẳng, Lâm Tư Lập mấy ngày nay cũng cực kỳ vất vả, bận trước bận sau, công việc phải tự mình làm lấy, không lẽ cũng mắc bệnh truyền nhiễm sao?



Trong khoảng thời gian này, ta cùng mấy người này đều đã quen biết nhau, liền vội vàng chỉ vào vết đỏ kia hỏi: “Lâm huyện lệnh, cổ ngươi sao lại nổi lên một vết ban đỏ?”



Ta quay đầu nói với Tống Cẩn: “Huynh mau xem cho Lâm huyện lệnh một chút, đừng là mắc phải bệnh truyền nhiễm chứ...”



Tống Cẩn nghi hoặc nhìn qua, nhưng biểu tình không đúng lắm.



Không hiểu sao lỗ tai Lâm Tư Lập đột nhiên đỏ bừng, hắn lấy tay che vết đỏ tươi kia, chắp tay nói: “Khụ, công chúa, hạ quan không sao, đây, đây là vết bớt... Ở nha môn còn có nhiều công vụ, xin được cáo lui trước.”



Nhìn bộ dáng Lâm Tư Lập chạy trối c.h.ế.t, vẻ mặt ta khó hiểu nhìn về phía Tống Cẩn: “Lâm huyện lệnh thật sự không có gì đáng ngại sao? Rõ ràng là một mảng đỏ như vậy, nếu là vết bớt, sao trước đây ta lại không chú ý tới?”



Tống Cẩn ho khan vài tiếng, bước tới thấp giọng nói: “Không biết muội có nghe nói qua hay không, trong nhà Lâm huyện lệnh có hãn thê...”



*Hãn thê: Thê tử hung hãn dũng mãnh.



Ta kinh ngạc: “Đây là bị phu nhân đ.á.n.h sao?”



Tống Cẩn nhìn ta, không biết sao lại thở dài, quay sang Phi Linh: “Sau khi nhị điện hạ trở về phiền để cho hắn đến tìm ta, ta đưa hắn... một ít thuốc.”



Ta nghi hoặc: “Nghiêm Hủ phải uống thuốc gì sao?”



Tống Cẩn nhìn ta một chút, ý vị thâm trường nói: “Thuốc cường thân kiện thể.”



Tống Cẩn quả nhiên là lương y, lúc này cư nhiên còn nhớ tới thân thể Nghiêm Hủ. Nhưng ngẫm lại, Nghiêm Hủ ở bên ngoài hành quân đ.á.n.h giặc, hao tổn sức lực, đúng là cũng nên dùng chút cường thân kiện thể, chuyện này trước đây ta lại chưa từng nghĩ tới.



Vì vậy, ta đáp: “Ừm, nên uống.”



Cuối tháng sáu, tất cả các bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm cuối cùng cũng đã khỏi hẳn, toàn bộ Phong huyện khôi phục yên tĩnh như trước.



Nhưng ta đổ bệnh rồi.



Tống Cẩn chẩn ra là phong hàn bình thường, phỏng chừng khoảng thời gian này có chút lao tâm lao lực gây ra, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, thì không có gì đáng ngại.



Sốt cả ba ngày mới lui, cả người ta đều bị thiêu đốt đến không còn khí lực.



Buổi chiều hôm đó tỉnh lại, ta thấy trước mắt mình có một cái bóng mơ hồ.



Ta chớp chớp mắt, không lẽ ta bệnh đến hồ đồ rồi, nên mới sinh ra ảo giác?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tỏa Ngọc
  • 青蛇小乔
[Zhihu] Trân châu tỏa sáng
  • Dịch: Tiệm sách cũ
Chương 6 END
KHI EM TỎA SÁNG
  • Dung Vô Tiên
Tỏa hồn
  • 5.00 star(s)
  • Hạnh Dao Vị Vãn
Chương 115
Quân hôn tỏa sáng
  • Công Tử Khanh Thành
Chương 58

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom