Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Mọi người lần lượt kéo đến, trừ Mai Sương Mộng, những người khác Tô Tiện đều không quen ai, nhưng đại khái cũng đoán được thân phận của bọn họ. Ngoài Mai Sương Mộng, còn một nam tử trung niên cao gầy, Tô Tiện cũng không biết là vị tông chủ của tông phái nào. Phía sau người nọ là một thiếu niên, cũng tham gia lần thí luyện này. Bên cạnh Mai Sương Mộng cũng có một người, xem ra còn trẻ hơn cả Tô Tiện, đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá nàng.
Ba tông chủ mang theo đệ tử của mình đến đợi một hồi lâu cuối cùng Thư Vô Tri cũng không đợi được nữa, mở miệng nói: "Mai Nhiễm Y chết ở cái xó nào rồi?" Hắn nhìn Mai Sương Mộng nói.
Mai Sương Mộng và Mai Nhiễm Y là tông chủ của hai tông phái khác nhau nhưng thực tế là tỷ đệ, nghe Thư Vô Tri hỏi vậy, Mai Sương Mộng không vui nói: "Nó tự có tay có chân, ta đâu thể lúc nào cũng quản nó, nó đi đâu rồi làm sao ta biết."
"Cái tính khí này của hắn không phải do muội chiều ra à?" Thư Vô Tri cười khẽ, đang định nói nữa thì bị vị tông chủ khác ngăn lại.
Đến giờ Tô Tiện mới biết người nọ là Tề Duyệt của Giám Binh Tông, còn người vẫn chưa tới là Mai Nhiễm Y của Lăng Quang Tông.
Trong lúc mọi người đang trằm mặc, một người từ xa bước đến, là một thanh niên hào hoa phong nhã. Diện mạo thanh niên ấy rất tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, trên người có khí chất như gió xuân, khiến hảo cảm của người khác với hắn tăng lên gấp bội. Người nọ đến gần, gật đầu với các vị tông chủ: "Đệ tử Lăng Quang Tông Phong Diêu Sở, tham kiến các vị sư bá."
Thư Vô Tri cười nhạo một tiếng, không nói gì. Mai Sương Mộng ở bên cạnh hỏi: "Sư phụ của ngươi đâu?"
Phong Diêu Sở vẫn cúi đầu, đáp: "Sư phụ nói người vẫn còn việc phải làm, không đến được rồi ạ."
"Không tới cũng tốt, đỡ mất công ta phải nhìn bộ mặt đó của hắn." Thư Vô Tri phất phất tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi ngẩng đầu lên đi, thí luyện sắp bắt đầu rồi."
"Vâng." Phong Diêu Sở nghe lời gật gật đầu, lúc này mới ngẩng đầu, ngước mắt nhìn mọi người.
Tô Tiện nhìn người nọ, không biết có phải trùng hợp hay không, cảm giác ánh mắt người đó dừng trên người nàng một lúc lâu.
Trước nay nàng chưa từng gặp hắn, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ dường như đã từng quen biết. Thứ cảm giác này rất mơ hồ cũng không biết nguồn gốc nhưng đủ để Tô Tiện thêm chú ý đến hắn.
Tô Tiện thu hồi ánh mắt nhìn Phong Diêu Sở, Thư Vô Tri hơi suy tư nhìn nàng nhưng không nói gì, cùng hai vị tông chủ thương lượng chốc lát, rồi đưa mọi người đến sơn động sau núi. Mai Sương Mộng lấy ra vài tấm phù chú, chia cho đệ tử của bốn tông phái, nhìn bọn họ dặn dò: "Đây là Ly Trần Phù, cơ quan trong sơn động rất lợi hại, các ngươi đi vào nếu không chú ý sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không ứng phó nổi thì các ngươi cứ dùng tờ phù chú này, nó sẽ chưa các ngươi ra khỏi động. Nhưng một khi như thế, thí luyện của các ngươi cũng xem như thất bại."
Mai Sương Mộng căn dặn rất nghiêm túc, Tô Tiện có thể nhìn ra trong sơn động này nhất định rất đáng sợ, Mai Sương Mộng không hề nói ngoa. Nàng để tấm phù chú Mai Sương Mộng đã đưa vào trong lòng. Mai Sương Mộng lại nhìn mọi người một lượt rồi gật đầu cười nói: "Được rồi, các ngươi vào đi."
Không khí trước sơn động rất nghiêm nghị, Tô Tiện nhìn Thư Vô Tri một cái, hắn bèn nở nụ cười khẽ gật đầu với nàng. Tô Tiện mang theo Tiểu Sở dẫn đầu bước vào động.
Nhìn thấy Tô Tiện và Tiểu Sở đi vào, đệ tử thanh niên của Mạnh Chương Tông bất giác nói: "Bọn họ... Sao Chấp Minh Tông lại có đến hai người?"
"Đó là con rối của nàng ấy." Thư Vô Tri còn chưa mở miệng, Mai Sương Mộng đã giải thích trước, nàng ấy nhìn theo bóng lưng của Tô Tiện và Tiểu Sở nói: "Khôi lỗi sư chế tạo con rối cũng giống như kiếm giả ngự kiếm, ngươi có thể mang kiếm vào thì nàng cũng có thể mang con rối vào."
Đệ tử nọ nghe Mai Sương Mộng nói vậy bèn hỏi: "Sư phụ người biết cô ấy à?"
"Cũng tính là quen." Mai Sương Mộng gật đầu. Lúc đầu Tô Tiện mang con rối đến chỗ nàng ấy muốn nàng tìm ra huyền cơ trên người con rối, từ đó trở đi Mai Sương Mộng vẫn luôn nhớ rõ tiểu cô nương ấy và con rối của nàng. Thật ra Mai Sương Mộng cũng rất muốn biết con rối đó mạnh đến cỡ nào.
Nói xong, Mai Sương Mộng lại lên tiếng thúc giục, những đệ tử khác cũng kéo nhau vào động. Còn ba vị tông chủ thì quay về đại điện Không Thiền Phái, dùng Thiệp Thế Kính quan sát tình hình của bốn đệ tử trong động.
Tô Tiện là người đầu tiên tiến vào Triền Vân Động, nhưng sau khi vào nàng lại không vội đi tiếp.
Địa thế trong Triền Vân Động rất phức tạp, mới đi được mấy bước phía trước đã xuất hiện ba lối rẽ. Trong động không có chút ánh sáng nào, ba con đường đều tối om, cuối cùng nên đi đường nào cũng không rõ. Tô Tiện trầm mặc chốc lát, nhìn Tiểu Sở bên cạnh nàng.
Tiểu Sở mặt không biểu cảm, cụp mắt yên lặng không có tí hơi thở. Chỉ có viên quang cầu trên vai hắn là tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Nếu không phải Thư Vô Tri bảo nàng mang theo Tiểu Sở, Tô Tiện đã không mang hắn vào. Nhưng bây giờ nhìn ánh sáng phát ra trên quang cầu, Tô Tiện cảm thấy mang theo Tiểu Sở cũng là một quyết định không tồi. Nàng không tự chủ cười một tiếng, dịu giọng nói với Tiểu Sở: "Đợi khi nào chúng ta ra ngoài, ta đưa ngươi đi ăn bánh hoa quế nhé?"
Bánh hoa quế là điểm tâm mà thực phòng Không Thiền Phái thường làm, mỗi lần Tô Tiện ăn đều không quên chia cho Tiểu Sở. Hắn là con rối, Tô Tiện cũng không biết hắn thích ăn gì nhưng qua thời gian quan sát viên quang cầu đấy, Tô Tiện chắc chắn Tiểu Sở rất thích ăn món này.
Quả nhiên, nghe Tô Tiện nói vậy, quang cầu ấy lắc lắc hai vòng trên không trung, hình như đang cảm thấy rất sung sướng, rất nhanh đã biến thành màu cam rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng bên cạnh Tô Tiện. Nàng rất hài lòng nương theo ánh sáng, quan sát đường đi.
Trong đại điện Không Thiền Phái, Thư Vô Tri nhìn một màn này của Tô Tiện bất giác bật cười thành tiếng, Mai Sương Mộng kinh ngạc nhìn, chỉ có Tề Duyệt mơ hồ nhìn hai người bên cạnh: "Sao vậy hả? Tại sao trong gương lại tối thế? Mấy quỷ nhỏ đó đi vào không đốt lửa à? Bọn nó có thể nhìn thấy đường sao?" Tề Duyệt không nhìn thấy tiên hồn trên người Tiểu Sở, tất nhiên cũng sẽ không nhìn ra chút ánh sáng nào.
Thư Vô Tri lườm hắn một cái, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.
Tề Duyệt cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không nhìn ra chút gì từ tấm gương tối thui kia.
Trong sơn động, Tô Tiện quan sát một lúc, cuối cùng chọn con đường bên phải. Chỉ là nàng vừa cất bước, đằng sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, là đệ tử của ba tông phái khác đã đuổi đến.
Đi phía trước là đệ tử Lăng Quang Tông, tên là Phong Diêu Sở, trong tay hắn đang cầm quang phù, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên vách động, hắn đi đến ngã rẽ, nhìn trái phải một lúc rồi chọn con đường bên phải giống Tô Tiện.
Tô Tiện nhìn động tác của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ta chỉ dựa vào vận khí, ngươi thật muốn chọn theo ta?"
"Ta tin tưởng mắt nhìn của sư muội. Với lại sư muội xinh đẹp như vậy, cho dù có đi nhầm đường hay lạc đường, thì có thể đi cùng sư muội cũng là một chuyện không tồi." Phong Diêu Sở nhướng mày, hai mắt trong sáng có thần, lộ ra thành ý vô tận.
Tô Tiện không thèm để ý tới hắn, bước thẳng về trước.
Đệ tử của hai tông còn lại đã đi cùng với nhau, tụm đầu ghé tai nói gì đó, thấy Tô Tiện và Phong Diêu Sở đi vào trong bèn cười mỉa mai, nói: "Đại thiếu gia của Phong gia quả nhiên chỉ biết chạy theo đuôi nữ nhân."
Phong Diêu Sở làm ra vẻ không nghe thấy, khóe môi cong lên, bước nhanh thêm mấy bước đến bên cạnh Tô Tiện. Tô Tiện liếc mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hình dáng người này có hơi quen nhưng gương mặt lại rất xa lạ.
Hai đệ tử kia thấy Phong Diêu Sở không trả lời, lại tiếp tục nói: "Nhìn lại cái bộ dạng của ngươi đi, đến một ngón tay của Mộ sư huynh cũng không bằng."
Phong Diêu Sở vẫn không có phản ứng, chỉ cười cười, nhưng Tô Tiện cảm thấy nụ cười của hắn chưa từng thấu tới đáy mắt.
Hai đệ tử khác không đi theo lối bên phải giống họ mà đứng tại chỗ quan sát, Tô Tiện và Phong Diêu Sở đi được một đoạn thì không còn nghe đàm thoại của bọn họ nữa. Đến lúc bốn phía trở nên yên tĩnh, trong sơn động u ám, Tô Tiện chợt mở miệng nói: "Bát đại thế gia, Phong gia?"
Phong Diêu Sở nghe lời Tô Tiện, cười khổ đáp: "Khiến sư muội chê cười rồi, ta đích thực là người Phong gia."
Bát đại thế gia là tám danh gia vọng tộc tiếng tăm lẫy lừng đương thời, mỗi tộc chiếm cứ một nơi, rất có danh tiếng trong toàn bộ tu chân giới, là trụ cột của chính đạo, người xuất thân từ Bát đại thế gia, phần lớn đều là những người ưu tú nhất, ví dụ như Sở Khinh Tửu của Sở gia và Mộ Sơ Lương của Mộ gia. Còn Phong Diêu Sở đang đi bên cạnh Tô Tiện này, xem ra thì thực lực bình thường, chẳng qua chỉ là kim dương thượng kính(*) thôi, so với Tô Tiện còn kém vài bậc. Trừ tướng mạo đẹp đẽ còn lại chả có gì khác, cũng không biết Mai Nhiễm Y sao lại chọn hắn tham gia thí luyện.
Phong Diêu Sở có vẻ nhìn ra nghi hoặc của Tô Tiện, lập tức cười nói: "Người trong tông môn rất lười, không ai muốn tới hết, sư phụ cũng ghét phiền phức nên tùy tiện chỉ ta tham gia thí luyện thôi."
Tô Tiện không có gì để nói, nghe lời hắn cũng không dừng bước chân.
Phong Diêu Sở thấy Tô Tiện không trả lời, bèn tự tìm chủ đề để nói. Bọn họ đi thẳng một mạch trong động tối tăm nhưng không thấy có cơ quan trận pháp nào xuất hiện. Phong Diêu Sở nhất thời cũng buông lỏng cảnh giác, đánh giá Tô Tiện một chút rồi quay sang Tiểu Sở bên cạnh nàng, hiếu kỳ thò tay ra định sờ cánh tay hắn: "Con rối này của muội nhìn khác hơn mấy con rối khác nhỉ."
"Đừng có đụng vào hắn." Phong Diêu Sở còn chưa kịp chạm vào Tiểu Sở, Tô Tiện đã nhanh tay kéo Tiểu Sở ra sau lưng mình.
Phong Diêu Sở hơi ngượng ngùng, tiếp tục cười nói: "Muội hiểu lầm rồi, ta chỉ thấy hiếu kỳ thôi."
"Phải không?" Tô Tiện dừng bước, bất chợt quay người đánh một chưởng về phía Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở hốt hoảng lui về sau, chật vật tránh được chưởng phong của Tô Tiện, biểu cảm hơi ủy khuất và khó hiểu: "Sư muội, muội đang làm gì vậy?"
Thần sắc Tô Tiện không thay đổi, triệu hồi Ly Hỏa côn, màu đỏ diễm lệ như cháy rực cả nắng hạ. Tô Tiện giằng co với Phong Diêu Sở, phóng mắt đến vạt áo phía bên hông Phong Diêu Sở, "Ngươi đang giấu một thanh đoản đao ở đó nhỉ?"
Thần sắc Phong Diêu Sở vẫn rất nghiêm nghị nhưng khi nghe thấy lời nàng cuối cùng cũng khẽ biến đổi.
Tô Tiện trầm mặc giây lát rồi nói tiếp: "Từ lúc gặp mặt ta đã cảm thấy ngươi rất quen, không phải gương mặt quen mà là thân hình rất quen mắt. Trí nhớ của ta vốn không tốt lắm, chúng ta lại vừa mới gặp nhau nhưng ấn tượng của ta với ngươi lại rất sâu đậm, cho nên ta đã nghĩ rất lâu cuối cùng cũng tìm ra thân phận của ngươi."
"Ồ?" Phong Diêu Sở cảm thấy thú vị, tuy bị vạch trần thân phận nhưng vẫn không hoảng loạn, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Tô Tiện nói: "Ta không rõ tu vi của ngươi đến mức nào, làm sao có thể lừa được tất cả mọi người nhưng hơi thở của ngươi không hề biến. Lúc nãy ngươi đi cùng hai đệ tử kia nhưng ta chỉ cảm thấy sự tồn tại của hai người họ còn ngươi đi ngay phía trước nhưng ta không phát giác ra. Sau đó ngươi đi với ta cả đoạn đường lại cố ý tìm cớ nói chuyện, bởi vì một khi ngươi im lặng, khí tức sẽ hoàn toàn bị ẩn giấu trong bóng tối, không ai phát hiện được."
Phong Diêu Sở nghe đến đây cuối cùng thở dài một tiếng: "Đây là sở trường lớn nhất của ta cũng là điểm sơ hở lớn nhất, khi đã quen rồi thì không thể thay đổi được nữa."
Tô Tiện nghe vậy, cuối cùng quả đoán nói: "Quỷ Môn Hắc Y."
Phong Diêu Sở cười gật đầu: "Không sai, là ta."
Hai tháng trước ở Bích Lam Sơn, Tô Tiện từng giao đấu với Hắc Y và Hồng Trang trong Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn, tuy gương mặt của Phong Diêu Sở rất khác Hắc Y chỉ là diện mạo có thể làm giả nhưng thân hình và khí tức thì không thể. Thực lực của hộ pháp Quỷ Môn Tô Tiện biết rất rõ, nhưng nàng không bao giờ ngờ tới, hộ pháp của Quỷ Mọn thì ra là Phong đại thiếu gia trong Bát đại thế gia, mà người này cũng đã sớm trà trộn vào Không Thiền Phái.
"Tuy rằng ta không sợ giao thủ với ngươi nhưng cũng rất hiếu kỳ lai lịch của ngươi, muốn do thám thực lực của ngươi nhưng hiện tại không phải thời gian để đánh nhau." Phong Diêu Sở không có ý định động thủ với Tô Tiện chỉ điềm nhiên nhìn nàng, "Bất luận thế nào, ta muốn thông qua thí luyện, tham gia Huyền Thiên Thí lần này, ta tin ngươi cũng giống ta."
Phong Diêu Sở nói không sai, không chỉ Hắc Y không muốn động thủ mà Tô Tiện cũng vậy, nàng thu lại vũ khí, che chở Tiểu Sở ở đằng sau mình rồi đi thẳng về trước: "Đã không động thủ vậy ta đi trước đây."
"Sư muội." Phong Diêu Sở thấy Tô Tiện định quay người đi, vội vã nói: "Hôm đó ta có quay lại căn nhà ở Bích Lam Sơn một lần, phát hiện đả thương ta và Hồng Trang chỉ là tàn hồn trong Huyền Dương Kính, trong nhà không còn gì cả, Yến Chỉ Tâm cũng mất tăm mất tích. Lúc đó người trong phòng trừ bọn ta ra chỉ còn sư muội, ta nghĩ chắc hôm ấy Yến Chỉ Tâm đã giao cho muội món đồ gì rất quan trọng đúng không?"
Tô Tiện không quan tâm tới Phong Diêu Sở, trực tiếp bước về trước.
Chuyện này cho dù nàng nói thế nào, Phong Diêu Sở cũng đều cho rằng món đồ đó đang ở trên người nàng, huống hồ, món đồ đấy thật sự đang ở trong tay nàng.
Tô Tiện cố ý tỏ vẻ nghi ngờ, không trả lời, Phong Diêu Sở bắt đầu sinh lòng hoài nghi.
Phong Diêu Sở cất bước nhanh hơn theo kịp Tô Tiện, hai người lại gặp một lối rẽ, bước vào là con đường càng chật hẹp hơn. Lúc Phong Diêu Sở làm Hắc Y ở Quỷ Môn luôn rất kiệm lời, nói nửa câu thôi cũng thấy nhiều nhưng lúc này dường như không biết mệt, lải nhải không ngừng bên tai Tô Tiện, khuyên nàng mau giao món đồ của Yến Chỉ Tâm cho hắn đi. Tô Tiện chỉ hận không thể khóa chặt cái miệng hắn lại.
Còn trong đại điện Không Thiền Phái, ba vị tông chủ nhìn hai người bọn họ tới mơ hồ. Thiệp Thế Kính chỉ có thể nhìn không thể nghe, lúc nãy thấy Tô Tiện triệu hồi Ly Hỏa côn vốn tính là sắp đánh nhau rồi, ai dè giờ khắc này lại đi chung với nhau còn huyên thuyên nói chuyện, không ai đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thư Vô Tri lắc đầu thở dài, bất giác dừng mắt trên người Tiểu Sở, vui sướng khi người gặp họa, cười nói: "Có người e là đang sắp tức chết rồi."
Mai Sương Mộng nghe không hiểu lời Thư Vô Tri, nhưng ánh mắt vẫn trông theo trong sơn động, sắc mặt nàng ấy không thoải mái như Thư Vô Tri, trầm mặt nói: "Hai người chúng nó vào Vô Tận Uyên rồi."
Vô Tận Uyên là một trong những nơi hung hiểm trong Triền Vân Động, rất khó đột phá, cũng là nơi nguy hiểm đã nhốt nhiều đệ tử bên trong nhất. Nghe Mai Sương Mộng nói vậy, hai tông chủ còn lại cũng khôi phục tinh thần, chuẩn bị xem hai người họ sẽ phá Vô Tận Uyên này thế nào.
Còn trong động, Tô Tiện và Phong Diêu Sở không hề biết mình đã tiến vào một nơi rất đáng sợ. Phong Diêu Sở vẫn đang huyên thuyên không dứt, nhưng Tô Tiện đã dừng chân, nương theo ánh sáng phát ra từ quang cầu quan sát tình hình xung quanh. Trước mắt bọn họ chỉ là một khoảng hư vô, vách đá trên động cũng biến mất, không gian trước mắt vô cùng rộng rãi, không có vật gì khác. Tô Tiện lập tức quay đầu nhìn, sau lưng nàng cũng là một khoảng hư vô như thế, tất cả đường đi đều biến mất, không biết đến từ đâu và đi ra từ đâu.
"Dịp này hay rồi, dù sao cũng không đi được nữa, không bằng muội cứ giao miếng ngọc đó cho ta đi, ta tìm cách cứu muội ra ngoài?" Xem ra Phong Diêu Sở suy nghĩ khá thoáng, còn không thôi khuyên nhủ Tô Tiện, chưa hết lại bổ sung một câu, "Không thì là muội không nỡ rời khỏi chỗ này, hoặc không nỡ rời khỏi ta, muốn ở lại đây chung với ta?"
Tô Tiện chẳng thèm bỏ vào tai lời của Phong Diêu Sở, bởi vì nàng phát hiện màu sắc quang cầu trên người Tiểu Sở lại biến nữa rồi, cả không gian huyền ảo phủ lên một màu xanh do quang cầu phát ra.
Tô Tiện rất hiểu quang cầu này, biết lúc nó vui sẽ có màu cam, càng vui nữa thì là màu đỏ, không vui thì là màu xanh lam, nhưng mà xanh lục thì...?
Quang cầu tỏa ra ánh sáng xanh, xem ra tâm trạng rất tệ, quay một vòng quanh người Tô Tiện.
(*) Hiểu như "có tiếng mà không có miếng" vậy.
- Hết chương 20 -
P/s: Ui Tiểu Sở ghen ghen ghen rồi.
Mọi người lần lượt kéo đến, trừ Mai Sương Mộng, những người khác Tô Tiện đều không quen ai, nhưng đại khái cũng đoán được thân phận của bọn họ. Ngoài Mai Sương Mộng, còn một nam tử trung niên cao gầy, Tô Tiện cũng không biết là vị tông chủ của tông phái nào. Phía sau người nọ là một thiếu niên, cũng tham gia lần thí luyện này. Bên cạnh Mai Sương Mộng cũng có một người, xem ra còn trẻ hơn cả Tô Tiện, đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá nàng.
Ba tông chủ mang theo đệ tử của mình đến đợi một hồi lâu cuối cùng Thư Vô Tri cũng không đợi được nữa, mở miệng nói: "Mai Nhiễm Y chết ở cái xó nào rồi?" Hắn nhìn Mai Sương Mộng nói.
Mai Sương Mộng và Mai Nhiễm Y là tông chủ của hai tông phái khác nhau nhưng thực tế là tỷ đệ, nghe Thư Vô Tri hỏi vậy, Mai Sương Mộng không vui nói: "Nó tự có tay có chân, ta đâu thể lúc nào cũng quản nó, nó đi đâu rồi làm sao ta biết."
"Cái tính khí này của hắn không phải do muội chiều ra à?" Thư Vô Tri cười khẽ, đang định nói nữa thì bị vị tông chủ khác ngăn lại.
Đến giờ Tô Tiện mới biết người nọ là Tề Duyệt của Giám Binh Tông, còn người vẫn chưa tới là Mai Nhiễm Y của Lăng Quang Tông.
Trong lúc mọi người đang trằm mặc, một người từ xa bước đến, là một thanh niên hào hoa phong nhã. Diện mạo thanh niên ấy rất tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, trên người có khí chất như gió xuân, khiến hảo cảm của người khác với hắn tăng lên gấp bội. Người nọ đến gần, gật đầu với các vị tông chủ: "Đệ tử Lăng Quang Tông Phong Diêu Sở, tham kiến các vị sư bá."
Thư Vô Tri cười nhạo một tiếng, không nói gì. Mai Sương Mộng ở bên cạnh hỏi: "Sư phụ của ngươi đâu?"
Phong Diêu Sở vẫn cúi đầu, đáp: "Sư phụ nói người vẫn còn việc phải làm, không đến được rồi ạ."
"Không tới cũng tốt, đỡ mất công ta phải nhìn bộ mặt đó của hắn." Thư Vô Tri phất phất tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi ngẩng đầu lên đi, thí luyện sắp bắt đầu rồi."
"Vâng." Phong Diêu Sở nghe lời gật gật đầu, lúc này mới ngẩng đầu, ngước mắt nhìn mọi người.
Tô Tiện nhìn người nọ, không biết có phải trùng hợp hay không, cảm giác ánh mắt người đó dừng trên người nàng một lúc lâu.
Trước nay nàng chưa từng gặp hắn, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ dường như đã từng quen biết. Thứ cảm giác này rất mơ hồ cũng không biết nguồn gốc nhưng đủ để Tô Tiện thêm chú ý đến hắn.
Tô Tiện thu hồi ánh mắt nhìn Phong Diêu Sở, Thư Vô Tri hơi suy tư nhìn nàng nhưng không nói gì, cùng hai vị tông chủ thương lượng chốc lát, rồi đưa mọi người đến sơn động sau núi. Mai Sương Mộng lấy ra vài tấm phù chú, chia cho đệ tử của bốn tông phái, nhìn bọn họ dặn dò: "Đây là Ly Trần Phù, cơ quan trong sơn động rất lợi hại, các ngươi đi vào nếu không chú ý sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không ứng phó nổi thì các ngươi cứ dùng tờ phù chú này, nó sẽ chưa các ngươi ra khỏi động. Nhưng một khi như thế, thí luyện của các ngươi cũng xem như thất bại."
Mai Sương Mộng căn dặn rất nghiêm túc, Tô Tiện có thể nhìn ra trong sơn động này nhất định rất đáng sợ, Mai Sương Mộng không hề nói ngoa. Nàng để tấm phù chú Mai Sương Mộng đã đưa vào trong lòng. Mai Sương Mộng lại nhìn mọi người một lượt rồi gật đầu cười nói: "Được rồi, các ngươi vào đi."
Không khí trước sơn động rất nghiêm nghị, Tô Tiện nhìn Thư Vô Tri một cái, hắn bèn nở nụ cười khẽ gật đầu với nàng. Tô Tiện mang theo Tiểu Sở dẫn đầu bước vào động.
Nhìn thấy Tô Tiện và Tiểu Sở đi vào, đệ tử thanh niên của Mạnh Chương Tông bất giác nói: "Bọn họ... Sao Chấp Minh Tông lại có đến hai người?"
"Đó là con rối của nàng ấy." Thư Vô Tri còn chưa mở miệng, Mai Sương Mộng đã giải thích trước, nàng ấy nhìn theo bóng lưng của Tô Tiện và Tiểu Sở nói: "Khôi lỗi sư chế tạo con rối cũng giống như kiếm giả ngự kiếm, ngươi có thể mang kiếm vào thì nàng cũng có thể mang con rối vào."
Đệ tử nọ nghe Mai Sương Mộng nói vậy bèn hỏi: "Sư phụ người biết cô ấy à?"
"Cũng tính là quen." Mai Sương Mộng gật đầu. Lúc đầu Tô Tiện mang con rối đến chỗ nàng ấy muốn nàng tìm ra huyền cơ trên người con rối, từ đó trở đi Mai Sương Mộng vẫn luôn nhớ rõ tiểu cô nương ấy và con rối của nàng. Thật ra Mai Sương Mộng cũng rất muốn biết con rối đó mạnh đến cỡ nào.
Nói xong, Mai Sương Mộng lại lên tiếng thúc giục, những đệ tử khác cũng kéo nhau vào động. Còn ba vị tông chủ thì quay về đại điện Không Thiền Phái, dùng Thiệp Thế Kính quan sát tình hình của bốn đệ tử trong động.
Tô Tiện là người đầu tiên tiến vào Triền Vân Động, nhưng sau khi vào nàng lại không vội đi tiếp.
Địa thế trong Triền Vân Động rất phức tạp, mới đi được mấy bước phía trước đã xuất hiện ba lối rẽ. Trong động không có chút ánh sáng nào, ba con đường đều tối om, cuối cùng nên đi đường nào cũng không rõ. Tô Tiện trầm mặc chốc lát, nhìn Tiểu Sở bên cạnh nàng.
Tiểu Sở mặt không biểu cảm, cụp mắt yên lặng không có tí hơi thở. Chỉ có viên quang cầu trên vai hắn là tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Nếu không phải Thư Vô Tri bảo nàng mang theo Tiểu Sở, Tô Tiện đã không mang hắn vào. Nhưng bây giờ nhìn ánh sáng phát ra trên quang cầu, Tô Tiện cảm thấy mang theo Tiểu Sở cũng là một quyết định không tồi. Nàng không tự chủ cười một tiếng, dịu giọng nói với Tiểu Sở: "Đợi khi nào chúng ta ra ngoài, ta đưa ngươi đi ăn bánh hoa quế nhé?"
Bánh hoa quế là điểm tâm mà thực phòng Không Thiền Phái thường làm, mỗi lần Tô Tiện ăn đều không quên chia cho Tiểu Sở. Hắn là con rối, Tô Tiện cũng không biết hắn thích ăn gì nhưng qua thời gian quan sát viên quang cầu đấy, Tô Tiện chắc chắn Tiểu Sở rất thích ăn món này.
Quả nhiên, nghe Tô Tiện nói vậy, quang cầu ấy lắc lắc hai vòng trên không trung, hình như đang cảm thấy rất sung sướng, rất nhanh đã biến thành màu cam rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng bên cạnh Tô Tiện. Nàng rất hài lòng nương theo ánh sáng, quan sát đường đi.
Trong đại điện Không Thiền Phái, Thư Vô Tri nhìn một màn này của Tô Tiện bất giác bật cười thành tiếng, Mai Sương Mộng kinh ngạc nhìn, chỉ có Tề Duyệt mơ hồ nhìn hai người bên cạnh: "Sao vậy hả? Tại sao trong gương lại tối thế? Mấy quỷ nhỏ đó đi vào không đốt lửa à? Bọn nó có thể nhìn thấy đường sao?" Tề Duyệt không nhìn thấy tiên hồn trên người Tiểu Sở, tất nhiên cũng sẽ không nhìn ra chút ánh sáng nào.
Thư Vô Tri lườm hắn một cái, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.
Tề Duyệt cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không nhìn ra chút gì từ tấm gương tối thui kia.
Trong sơn động, Tô Tiện quan sát một lúc, cuối cùng chọn con đường bên phải. Chỉ là nàng vừa cất bước, đằng sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, là đệ tử của ba tông phái khác đã đuổi đến.
Đi phía trước là đệ tử Lăng Quang Tông, tên là Phong Diêu Sở, trong tay hắn đang cầm quang phù, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên vách động, hắn đi đến ngã rẽ, nhìn trái phải một lúc rồi chọn con đường bên phải giống Tô Tiện.
Tô Tiện nhìn động tác của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ta chỉ dựa vào vận khí, ngươi thật muốn chọn theo ta?"
"Ta tin tưởng mắt nhìn của sư muội. Với lại sư muội xinh đẹp như vậy, cho dù có đi nhầm đường hay lạc đường, thì có thể đi cùng sư muội cũng là một chuyện không tồi." Phong Diêu Sở nhướng mày, hai mắt trong sáng có thần, lộ ra thành ý vô tận.
Tô Tiện không thèm để ý tới hắn, bước thẳng về trước.
Đệ tử của hai tông còn lại đã đi cùng với nhau, tụm đầu ghé tai nói gì đó, thấy Tô Tiện và Phong Diêu Sở đi vào trong bèn cười mỉa mai, nói: "Đại thiếu gia của Phong gia quả nhiên chỉ biết chạy theo đuôi nữ nhân."
Phong Diêu Sở làm ra vẻ không nghe thấy, khóe môi cong lên, bước nhanh thêm mấy bước đến bên cạnh Tô Tiện. Tô Tiện liếc mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hình dáng người này có hơi quen nhưng gương mặt lại rất xa lạ.
Hai đệ tử kia thấy Phong Diêu Sở không trả lời, lại tiếp tục nói: "Nhìn lại cái bộ dạng của ngươi đi, đến một ngón tay của Mộ sư huynh cũng không bằng."
Phong Diêu Sở vẫn không có phản ứng, chỉ cười cười, nhưng Tô Tiện cảm thấy nụ cười của hắn chưa từng thấu tới đáy mắt.
Hai đệ tử khác không đi theo lối bên phải giống họ mà đứng tại chỗ quan sát, Tô Tiện và Phong Diêu Sở đi được một đoạn thì không còn nghe đàm thoại của bọn họ nữa. Đến lúc bốn phía trở nên yên tĩnh, trong sơn động u ám, Tô Tiện chợt mở miệng nói: "Bát đại thế gia, Phong gia?"
Phong Diêu Sở nghe lời Tô Tiện, cười khổ đáp: "Khiến sư muội chê cười rồi, ta đích thực là người Phong gia."
Bát đại thế gia là tám danh gia vọng tộc tiếng tăm lẫy lừng đương thời, mỗi tộc chiếm cứ một nơi, rất có danh tiếng trong toàn bộ tu chân giới, là trụ cột của chính đạo, người xuất thân từ Bát đại thế gia, phần lớn đều là những người ưu tú nhất, ví dụ như Sở Khinh Tửu của Sở gia và Mộ Sơ Lương của Mộ gia. Còn Phong Diêu Sở đang đi bên cạnh Tô Tiện này, xem ra thì thực lực bình thường, chẳng qua chỉ là kim dương thượng kính(*) thôi, so với Tô Tiện còn kém vài bậc. Trừ tướng mạo đẹp đẽ còn lại chả có gì khác, cũng không biết Mai Nhiễm Y sao lại chọn hắn tham gia thí luyện.
Phong Diêu Sở có vẻ nhìn ra nghi hoặc của Tô Tiện, lập tức cười nói: "Người trong tông môn rất lười, không ai muốn tới hết, sư phụ cũng ghét phiền phức nên tùy tiện chỉ ta tham gia thí luyện thôi."
Tô Tiện không có gì để nói, nghe lời hắn cũng không dừng bước chân.
Phong Diêu Sở thấy Tô Tiện không trả lời, bèn tự tìm chủ đề để nói. Bọn họ đi thẳng một mạch trong động tối tăm nhưng không thấy có cơ quan trận pháp nào xuất hiện. Phong Diêu Sở nhất thời cũng buông lỏng cảnh giác, đánh giá Tô Tiện một chút rồi quay sang Tiểu Sở bên cạnh nàng, hiếu kỳ thò tay ra định sờ cánh tay hắn: "Con rối này của muội nhìn khác hơn mấy con rối khác nhỉ."
"Đừng có đụng vào hắn." Phong Diêu Sở còn chưa kịp chạm vào Tiểu Sở, Tô Tiện đã nhanh tay kéo Tiểu Sở ra sau lưng mình.
Phong Diêu Sở hơi ngượng ngùng, tiếp tục cười nói: "Muội hiểu lầm rồi, ta chỉ thấy hiếu kỳ thôi."
"Phải không?" Tô Tiện dừng bước, bất chợt quay người đánh một chưởng về phía Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở hốt hoảng lui về sau, chật vật tránh được chưởng phong của Tô Tiện, biểu cảm hơi ủy khuất và khó hiểu: "Sư muội, muội đang làm gì vậy?"
Thần sắc Tô Tiện không thay đổi, triệu hồi Ly Hỏa côn, màu đỏ diễm lệ như cháy rực cả nắng hạ. Tô Tiện giằng co với Phong Diêu Sở, phóng mắt đến vạt áo phía bên hông Phong Diêu Sở, "Ngươi đang giấu một thanh đoản đao ở đó nhỉ?"
Thần sắc Phong Diêu Sở vẫn rất nghiêm nghị nhưng khi nghe thấy lời nàng cuối cùng cũng khẽ biến đổi.
Tô Tiện trầm mặc giây lát rồi nói tiếp: "Từ lúc gặp mặt ta đã cảm thấy ngươi rất quen, không phải gương mặt quen mà là thân hình rất quen mắt. Trí nhớ của ta vốn không tốt lắm, chúng ta lại vừa mới gặp nhau nhưng ấn tượng của ta với ngươi lại rất sâu đậm, cho nên ta đã nghĩ rất lâu cuối cùng cũng tìm ra thân phận của ngươi."
"Ồ?" Phong Diêu Sở cảm thấy thú vị, tuy bị vạch trần thân phận nhưng vẫn không hoảng loạn, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Tô Tiện nói: "Ta không rõ tu vi của ngươi đến mức nào, làm sao có thể lừa được tất cả mọi người nhưng hơi thở của ngươi không hề biến. Lúc nãy ngươi đi cùng hai đệ tử kia nhưng ta chỉ cảm thấy sự tồn tại của hai người họ còn ngươi đi ngay phía trước nhưng ta không phát giác ra. Sau đó ngươi đi với ta cả đoạn đường lại cố ý tìm cớ nói chuyện, bởi vì một khi ngươi im lặng, khí tức sẽ hoàn toàn bị ẩn giấu trong bóng tối, không ai phát hiện được."
Phong Diêu Sở nghe đến đây cuối cùng thở dài một tiếng: "Đây là sở trường lớn nhất của ta cũng là điểm sơ hở lớn nhất, khi đã quen rồi thì không thể thay đổi được nữa."
Tô Tiện nghe vậy, cuối cùng quả đoán nói: "Quỷ Môn Hắc Y."
Phong Diêu Sở cười gật đầu: "Không sai, là ta."
Hai tháng trước ở Bích Lam Sơn, Tô Tiện từng giao đấu với Hắc Y và Hồng Trang trong Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn, tuy gương mặt của Phong Diêu Sở rất khác Hắc Y chỉ là diện mạo có thể làm giả nhưng thân hình và khí tức thì không thể. Thực lực của hộ pháp Quỷ Môn Tô Tiện biết rất rõ, nhưng nàng không bao giờ ngờ tới, hộ pháp của Quỷ Mọn thì ra là Phong đại thiếu gia trong Bát đại thế gia, mà người này cũng đã sớm trà trộn vào Không Thiền Phái.
"Tuy rằng ta không sợ giao thủ với ngươi nhưng cũng rất hiếu kỳ lai lịch của ngươi, muốn do thám thực lực của ngươi nhưng hiện tại không phải thời gian để đánh nhau." Phong Diêu Sở không có ý định động thủ với Tô Tiện chỉ điềm nhiên nhìn nàng, "Bất luận thế nào, ta muốn thông qua thí luyện, tham gia Huyền Thiên Thí lần này, ta tin ngươi cũng giống ta."
Phong Diêu Sở nói không sai, không chỉ Hắc Y không muốn động thủ mà Tô Tiện cũng vậy, nàng thu lại vũ khí, che chở Tiểu Sở ở đằng sau mình rồi đi thẳng về trước: "Đã không động thủ vậy ta đi trước đây."
"Sư muội." Phong Diêu Sở thấy Tô Tiện định quay người đi, vội vã nói: "Hôm đó ta có quay lại căn nhà ở Bích Lam Sơn một lần, phát hiện đả thương ta và Hồng Trang chỉ là tàn hồn trong Huyền Dương Kính, trong nhà không còn gì cả, Yến Chỉ Tâm cũng mất tăm mất tích. Lúc đó người trong phòng trừ bọn ta ra chỉ còn sư muội, ta nghĩ chắc hôm ấy Yến Chỉ Tâm đã giao cho muội món đồ gì rất quan trọng đúng không?"
Tô Tiện không quan tâm tới Phong Diêu Sở, trực tiếp bước về trước.
Chuyện này cho dù nàng nói thế nào, Phong Diêu Sở cũng đều cho rằng món đồ đó đang ở trên người nàng, huống hồ, món đồ đấy thật sự đang ở trong tay nàng.
Tô Tiện cố ý tỏ vẻ nghi ngờ, không trả lời, Phong Diêu Sở bắt đầu sinh lòng hoài nghi.
Phong Diêu Sở cất bước nhanh hơn theo kịp Tô Tiện, hai người lại gặp một lối rẽ, bước vào là con đường càng chật hẹp hơn. Lúc Phong Diêu Sở làm Hắc Y ở Quỷ Môn luôn rất kiệm lời, nói nửa câu thôi cũng thấy nhiều nhưng lúc này dường như không biết mệt, lải nhải không ngừng bên tai Tô Tiện, khuyên nàng mau giao món đồ của Yến Chỉ Tâm cho hắn đi. Tô Tiện chỉ hận không thể khóa chặt cái miệng hắn lại.
Còn trong đại điện Không Thiền Phái, ba vị tông chủ nhìn hai người bọn họ tới mơ hồ. Thiệp Thế Kính chỉ có thể nhìn không thể nghe, lúc nãy thấy Tô Tiện triệu hồi Ly Hỏa côn vốn tính là sắp đánh nhau rồi, ai dè giờ khắc này lại đi chung với nhau còn huyên thuyên nói chuyện, không ai đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thư Vô Tri lắc đầu thở dài, bất giác dừng mắt trên người Tiểu Sở, vui sướng khi người gặp họa, cười nói: "Có người e là đang sắp tức chết rồi."
Mai Sương Mộng nghe không hiểu lời Thư Vô Tri, nhưng ánh mắt vẫn trông theo trong sơn động, sắc mặt nàng ấy không thoải mái như Thư Vô Tri, trầm mặt nói: "Hai người chúng nó vào Vô Tận Uyên rồi."
Vô Tận Uyên là một trong những nơi hung hiểm trong Triền Vân Động, rất khó đột phá, cũng là nơi nguy hiểm đã nhốt nhiều đệ tử bên trong nhất. Nghe Mai Sương Mộng nói vậy, hai tông chủ còn lại cũng khôi phục tinh thần, chuẩn bị xem hai người họ sẽ phá Vô Tận Uyên này thế nào.
Còn trong động, Tô Tiện và Phong Diêu Sở không hề biết mình đã tiến vào một nơi rất đáng sợ. Phong Diêu Sở vẫn đang huyên thuyên không dứt, nhưng Tô Tiện đã dừng chân, nương theo ánh sáng phát ra từ quang cầu quan sát tình hình xung quanh. Trước mắt bọn họ chỉ là một khoảng hư vô, vách đá trên động cũng biến mất, không gian trước mắt vô cùng rộng rãi, không có vật gì khác. Tô Tiện lập tức quay đầu nhìn, sau lưng nàng cũng là một khoảng hư vô như thế, tất cả đường đi đều biến mất, không biết đến từ đâu và đi ra từ đâu.
"Dịp này hay rồi, dù sao cũng không đi được nữa, không bằng muội cứ giao miếng ngọc đó cho ta đi, ta tìm cách cứu muội ra ngoài?" Xem ra Phong Diêu Sở suy nghĩ khá thoáng, còn không thôi khuyên nhủ Tô Tiện, chưa hết lại bổ sung một câu, "Không thì là muội không nỡ rời khỏi chỗ này, hoặc không nỡ rời khỏi ta, muốn ở lại đây chung với ta?"
Tô Tiện chẳng thèm bỏ vào tai lời của Phong Diêu Sở, bởi vì nàng phát hiện màu sắc quang cầu trên người Tiểu Sở lại biến nữa rồi, cả không gian huyền ảo phủ lên một màu xanh do quang cầu phát ra.
Tô Tiện rất hiểu quang cầu này, biết lúc nó vui sẽ có màu cam, càng vui nữa thì là màu đỏ, không vui thì là màu xanh lam, nhưng mà xanh lục thì...?
Quang cầu tỏa ra ánh sáng xanh, xem ra tâm trạng rất tệ, quay một vòng quanh người Tô Tiện.
(*) Hiểu như "có tiếng mà không có miếng" vậy.
- Hết chương 20 -
P/s: Ui Tiểu Sở ghen ghen ghen rồi.
Bình luận facebook