Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
"Thật giống một giấc mộng"
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
"Để ta thử xem." Tô Tiện ngẩng đầu quan sát văn tử cổ trên vách tường, đôi mày nhíu thành hình chữ "xuyên" (*)
(*) Chữ "xuyên": 川
Sở Khinh Tửu không nhìn thứ trên đấy bởi ba năm nay hắn bị nhốt trong thạch thất, lúc nhàn rỗi không có gì làm chỉ có thể nhìn nó để giết thời gian. Nhìn tới nhìn lui thế là ba năm trôi qua, thiếu điều muốn nhìn thành đóa hoa luôn rồi, trên đó viết những gì hắn nhắm mắt cũng viết ra được.
Hắn đang nhìn Tô Tiện, trong lúc Tô Tiện chăm chú nghiên cứu vách tường ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người nàng. Thoáng cong môi mỉm cười, cách ba mùa đông đi xuân đến, thật muốn bù đắp lại khoảng trống ấy.
Chỉ có những lúc như vậy, Sở Khinh Tửu mới không kiêng kị điều gì mà nhìn ngắm Tô Tiện.
Tô Tiện đang chuyên tâm xem văn tự trên tường không phát hiện ra ánh mắt của Sở Khinh Tửu. Không biết đã qua bao lâu nàng mới xem xong toàn bộ văn tự, khi đó mới quay đầu lại.
Bấy giờ Sở Khinh Tửu đã dời tầm mắt rồi, đang mắt to trừng mắt nhỏ với quang cầu.
Tô Tiện hơi chần chừ rồi nói: "Ta nhận ra văn tự trên đó."
"Thế nào, nó nói gì?" Sở Khinh Tửu vứt quang cầu qua một bên, quay đầu hỏi.
Tô Tiện trầm ngâm nói: "Chia ra từng chữ thì nhận ra nhưng kết hợp lại với nhau thì không hiểu nữa."
Sở Khinh Tửu: "..."
Cũng may Tô Tiện lập tức nói tiếp: "Nhưng có được manh mối này rồi chúng ta sẽ có cách thôi, huynh đừng vội đuổi ta đi, ta sẽ nghĩ ra cách cứu huynh ra ngoài." Nàng nói xong lại bất chợt liếc mắt sang con rối Tiểu Sở, thật ra mục đích của nàng không chỉ có vậy, nhục thể và hồn phách Sở Khinh Tửu đều ở đây, có lẽ nàng sẽ nghĩ ra được cách để hồn phách của hắn trở về khối thân thể kia.
"Nghĩ không ra cách gì cũng không sao." Sở Khinh Tửu thong thả cười nói, "Ta ở đây lâu như vậy cũng quen rồi."
Tô Tiện không thích câu này của Sở Khinh Tửu lắm, nàng trầm tư giây lát rồi nói: "Ta phải rời đi một khoảng thời gian."
Sở Khinh Tửu nghe nàng nói, biểu cảm trên mặt không có quá nhiều biến hóa, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Tô Tiện cũng không quan tâm rằng hắn có hiểu lầm không, nói tiếp: "Văn tự trên đó ta đã ghi nhớ cả rồi, tuy không hiểu hết ý nghĩa nhưng ít nhất cũng có thể viết nó ra, ta đang nghĩ... Ta không biết thật nhưng có một người nhất định biết, ta đi tìm y sẽ biết làm sao phá trận thôi."
Sở Khinh Tửu không trả lời Tô Tiện, hai mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng nói: "Muội không cần vì ta làm nhiều chuyện tới vậy."
"Nhưng ta đã làm rồi." Tô Tiện cười, "Nếu không làm tiếp thì chẳng phải những gì đã làm trước đó đều uổng phí?"
Tô Tiện lại nhìn lên vách tường, chưa hề có ý định mau chóng rời đi, chỉ liếc thông đạo tối đen ngoài kia một cái, thấp giọng nói: "Lúc ta tới nơi trời cũng đã vào đêm rồi, lại ở đây lâu như vậy chắc hẳn trời cũng khuya lắm rồi."
Sở Khinh Tửu hiểu ý nàng, nhưng mở miệng lại nói: "Hoàn cảnh ở đây không thích hợp ngủ lại..."
Hắn chưa nói hết câu quang cầu đã giành trước: "A Tiện cứ ở lại nghiên cứu chuyện phá trận đi nhé?"
Tô Tiện lâp tức gật đầu đáp ứng: "Được."
Sở Khinh Tửu: "..."
Dù sao Sở Khinh Tửu cũng phải đồng ý để Tô Tiện ngủ lại một đêm trong thạch thất đến sáng hôm sau. Sơn động tối đen như mực không thấy ánh mặt trời, ngoài kia là sáng hay tối cũng không biết được, Tô Tiện càng không quan tâm, chỉ tìm một góc ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh với Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu nhìn nàng một lúc, chậm rì rì tiến đến bên nàng nhưng còn chưa đến gần đã thấy quang cầu nhảy tót vào vị trí bên cạnh nàng.
Sở Khinh Tửu tăng tốc, kéo quang cầu lại, ngồi vào vị trí đó.
"Ba năm nay huynh luôn ở đây?" Tô Tiện nhích tới gần Sở Khinh Tửu, nhẹ nhàng nâng tay lên nhưng chưa chạm đến người Sở Khinh Tửu đã nói: "Không cần thử, ta là hồn phách muội không chạm vào được."
Tô Tiện buông tay nhưng vẫn cố chấp nhìn Sở Khinh Tửu, đợi câu trả lời của hắn.
Sở Khinh Tửu cụp mắt gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Hắn không nói quá nhiều. Tô Tiện cảm thấy tướng mạo của hắn vẫn giống y như lúc trước không hề có thay đổi nhưng con người không bao giờ yên tĩnh như hắn lại bị giữ lại ở nơi này suốt ba năm, rốt cuộc hắn đã trải qua ba năm này như thế nào?
Tô Tiện không dám nghĩ cặn kẽ, nàng chưa từng nhìn thấy Sở Khinh Tửu trầm mặc như vậy.
May rằng Sở Khinh Tửu không im lặng quá lâu, hắn mau chóng nói tiếp: "Ở đây không có chăn nệm và giường, cũng chẳng có đồ ăn, cái gì cũng không có, muội cần gì phải ở lại góp vui qua đêm chứ."
Tô Tiện cười cười không nói, chỉ có ánh mắt nhu hòa nhìn vào Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu không nhìn nàng, chỉ nói: "Còn không nhanh đi nghỉ đi."
Quanh cầu giải thích giúp: "Muội nhìn tới hắn ngượng luôn rồi."
Tô Tiện dựa vào bờ tường, ôm cánh tay nhìn Sở Khinh Tửu, nghe quang cầu nói thế chợt bật cười thành tiếng.
Sở Khinh Tửu nhéo quang cầu một cái, dường như không nghe thấy nó vừa nói gì, nghiêm túc lên tiếng: "Muội định tìm ai phá trận pháp trên tường?"
"Không phải vừa rồi ngươi mới kêu muội ấy đi nghỉ sao, còn hỏi nhiều thế có cho người ta nghỉ ngơi không vậy?" Quang cầu ở trong tay Sở Khinh Tửu bất mãn nói.
Sở Khinh Tửu nắn bóp quang cầu, nhướng mày nói: "Ta có thù với ngươi hả?"
"Mắc gì ta phải có thù với chính mình."
"Vậy mắc gì mà ngươi cứ không buông tha cho chính mình vậy?"
Quang cầu: "..."
Cuối cùng Tô Tiện cũng tìm thấy cơ hội vội mở miệng: "Nghĩa phụ của ta tinh thông văn tự Ma giới, ta vốn..."
"Nghĩa phụ muội?" Sở Khinh Tửu hỏi.
Tô Tiện gật đầu: "Giáo chủ Huyền Nguyệt giáo, huynh từng gặp đó."
Sở Khinh Tửu không tình nguyện nói: "Muội muốn về Huyền Nguyệt giáo?"
Tô Tiện xét thấy vẻ mặt hắn, lắc đầu: "Không về, huynh đưa ta rời khỏi Huyền Nguyệt giáo thì ta không có ý định muốn trở về nữa. Đó là biện pháp cuối cùng khi thật sự không còn cách nào khác nữa, nhưng trước đó ta định chuẩn bị về Không Thiền Phái hỏi sư phụ, xem xem y có cách nào hay không."
Khi quan sát văn tự trên tường, Tô Tiện vẫn luôn nghĩ xem nên tìm ai nhờ giúp đỡ đây, trong đó Thư Vô Tri là người nàng nghĩ đến đầu tiên.
Thư Vô Tri tinh thông tâm đ*o, có thể nhìn thấy hồn phách của Sở Khinh Tửu, có lẽ trừ nàng ra thì hắn là người hiểu rõ về sự việc của Sở Khinh Tửu nhất. Nếu tìm Thư Vô Tri giúp đỡ cũng không cần giải thích nhiều, sự tình của Sở Khinh Tửu quả thật quá ly kỳ càng ít người biết càng tốt. Huống hồ Thư Vô Tri hiểu biết rộng rãi, có khi sẽ biết tại sao Sở Khinh Tửu bị nhốt ở đây không chừng. Nếu mà Thư Vô Tri thật sự chẳng có cách nữa nàng cũng vẫn còn thời gian tìm người khác trợ giúp.
Sở Khinh Tửu nghe Tô Tiện nói thế, không khỏi hỏi lại: "Sư phụ muội là ai?"
"Không Thiền Phái Chấp Minh Tông, Thư Vô Tri." Tô Tiện nói.
Sở Khinh Tửu hồi tưởng lại một chút, chợt nói: "Là Thư Vô Tri đó?" Có vẻ hắn hơi lấy làm kinh ngạc, "Muội thật sự gia nhập chính đạo, bái Thư Vô Tri làm thầy?"
"Không phải ta có nói rồi sao, ngươi có chịu tin chắc?" Quang cầu lên tiếng.
Sở Khinh Tửu chẳng buồn để ý quang cầu chỉ đợi Tô Tiện trả lời, nàng gật đầu nói: "Muốn tham gia Huyền Thiên Thí thì phải gia nhập Thập đại tông môn chính đạo, vừa lúc ta đang ở Không Thiền Phái nên cùng Yêu Lan gia nhập luôn."
"Yêu Lan cũng ở đó?" Sở Khinh Tửu bất ngờ hỏi.
Tô Tiện gật đầu, hình như Sở Khinh Tửu rất có hứng thú với chuyện này, ý cười dâng lên trong mắt hắn, "Ta biết Thư Vô Tri, là sư phụ của Tiểu Mộ. Muội biết Tiểu Mộ mà nhỉ, hắn là người có tu vi lợi hại nhất trong thế hệ bọn ta, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Xích Diên..."
Tô Tiện rất ít khi nghe Sở Khinh Tửu nhắc đến những vấn đề này, nghe đến đây bất giác nói: "Mộ Sơ Lương là đại sư huynh của ta, hiện tại đã tới cảnh giới Tử Tiêu rồi."
Sở Khinh Tửu: "..."
Tô Tiện nghe hắn nói đến Mộ Sơ Lương, biết ngay quả nhiên là hai người họ có quen biết. Nàng tiếp tục nhắc đến một người khác trong Bát đại thế gia: "Ta còn gặp Bạch Hoàng Chúc nữa, hắn rất quan tâm huynh."
"Tiểu Bạch cũng ở Không Thiền Phái?" Sở Khinh Tửu cảm thấy những tin tức mình đã biết thật quá lạc hậu rồi, hắn hỏi tiếp, "Ba năm nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?"
Thế là Tô Tiện kể lại cho Sở Khinh Tửu nghe tất cả những chuyện xảy ra sau khi hai người chia tay năm đó. Những chuyện phát sinh trong ba năm qua thật sự quá quá nhiều Tô Tiện chỉ chọn chuyện quan trọng để nói, nói mãi nói mãi bèn ngủ thiếp đi.
Sở Khinh Tửu yên lặng nghe nàng kể, đến khi Tô Tiện tựa vào bờ tường ngủ mất mới khẽ khàng cúi người dịch đến sát bên cạnh nàng.
"A Tiện?" Quang cầu nhỏ giọng gọi.
Sở Khinh Tửu nghe giọng quang cầu vang lên bất giác khựng lại, duy trì động tác cúi người không biết mình nên tiếp tục đến gần hay lui lại một chút, chỉ có thể bất động nhìn Tô Tiện. Hình như nàng đã ngủ say rồi, quang cầu gọi một tiếng cũng không thấy tỉnh lại, chỉ khẽ xoay người đổi một tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.
Thấy Tô Tiện không có phản ứng, Sở Khinh Tửu mới nhẹ nhõm ngồi về chỗ cũ, quay đầu trừng mắt với quang cầu, đương lúc nó định mở miệng Sở Khinh Tửu kịp thời đưa ngón tay lên môi ý bảo đừng lên tiếng.
Quang cầu không chống đối Sở Khinh Tửu như bình thường mà thật sự im lặng, cẩn thận quay một vòng quang người Tô Tiện. Sở Khinh Tửu không dám nhúc nhích sợ phát ra tiếng động đánh thức Tô Tiện. Hắn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng mở to mắt ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của Tô Tiện.
Trong sơn động không phân được đâu là ngày đâu là đêm, ánh sáng của quang cầu và dạ minh châu giao thoa thắp sáng căn thạch thất. Sở Khinh Tửu nhìn Tô Tiện thật lâu cuối cùng mới dời mắt sang quang cầu không bao giờ chịu hiểu chuyện kia, hắn cong cong môi bất lực cười: "Lần này ra ngoài có khi còn gặp phải nguy hiểm, ngươi phải bảo vệ nàng cho tốt đó."
"Không cần ngươi nói, tất nhiên ta phải bảo vệ muội ấy rồi." Quang cầu hừ một tiếng, "Bây giờ A Tiện mạnh lắm, người ta không phải đối thủ của muội ấy đâu."
"Phải ha, hạng nhất Huyền Thiên Thí cơ mà." Sở Khinh Tửu híp mắt mỉm cười. Hắn vươn tay ra muốn vén lọn tóc đen rơi bên má Tô Tiện nhưng ngón tay chỉ xuyên qua đó, ánh mắt hắn ảm đảm dần, "Thật giống một giấc mộng."
- Hết chương 52 -
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
"Để ta thử xem." Tô Tiện ngẩng đầu quan sát văn tử cổ trên vách tường, đôi mày nhíu thành hình chữ "xuyên" (*)
(*) Chữ "xuyên": 川
Sở Khinh Tửu không nhìn thứ trên đấy bởi ba năm nay hắn bị nhốt trong thạch thất, lúc nhàn rỗi không có gì làm chỉ có thể nhìn nó để giết thời gian. Nhìn tới nhìn lui thế là ba năm trôi qua, thiếu điều muốn nhìn thành đóa hoa luôn rồi, trên đó viết những gì hắn nhắm mắt cũng viết ra được.
Hắn đang nhìn Tô Tiện, trong lúc Tô Tiện chăm chú nghiên cứu vách tường ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người nàng. Thoáng cong môi mỉm cười, cách ba mùa đông đi xuân đến, thật muốn bù đắp lại khoảng trống ấy.
Chỉ có những lúc như vậy, Sở Khinh Tửu mới không kiêng kị điều gì mà nhìn ngắm Tô Tiện.
Tô Tiện đang chuyên tâm xem văn tự trên tường không phát hiện ra ánh mắt của Sở Khinh Tửu. Không biết đã qua bao lâu nàng mới xem xong toàn bộ văn tự, khi đó mới quay đầu lại.
Bấy giờ Sở Khinh Tửu đã dời tầm mắt rồi, đang mắt to trừng mắt nhỏ với quang cầu.
Tô Tiện hơi chần chừ rồi nói: "Ta nhận ra văn tự trên đó."
"Thế nào, nó nói gì?" Sở Khinh Tửu vứt quang cầu qua một bên, quay đầu hỏi.
Tô Tiện trầm ngâm nói: "Chia ra từng chữ thì nhận ra nhưng kết hợp lại với nhau thì không hiểu nữa."
Sở Khinh Tửu: "..."
Cũng may Tô Tiện lập tức nói tiếp: "Nhưng có được manh mối này rồi chúng ta sẽ có cách thôi, huynh đừng vội đuổi ta đi, ta sẽ nghĩ ra cách cứu huynh ra ngoài." Nàng nói xong lại bất chợt liếc mắt sang con rối Tiểu Sở, thật ra mục đích của nàng không chỉ có vậy, nhục thể và hồn phách Sở Khinh Tửu đều ở đây, có lẽ nàng sẽ nghĩ ra được cách để hồn phách của hắn trở về khối thân thể kia.
"Nghĩ không ra cách gì cũng không sao." Sở Khinh Tửu thong thả cười nói, "Ta ở đây lâu như vậy cũng quen rồi."
Tô Tiện không thích câu này của Sở Khinh Tửu lắm, nàng trầm tư giây lát rồi nói: "Ta phải rời đi một khoảng thời gian."
Sở Khinh Tửu nghe nàng nói, biểu cảm trên mặt không có quá nhiều biến hóa, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Tô Tiện cũng không quan tâm rằng hắn có hiểu lầm không, nói tiếp: "Văn tự trên đó ta đã ghi nhớ cả rồi, tuy không hiểu hết ý nghĩa nhưng ít nhất cũng có thể viết nó ra, ta đang nghĩ... Ta không biết thật nhưng có một người nhất định biết, ta đi tìm y sẽ biết làm sao phá trận thôi."
Sở Khinh Tửu không trả lời Tô Tiện, hai mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng nói: "Muội không cần vì ta làm nhiều chuyện tới vậy."
"Nhưng ta đã làm rồi." Tô Tiện cười, "Nếu không làm tiếp thì chẳng phải những gì đã làm trước đó đều uổng phí?"
Tô Tiện lại nhìn lên vách tường, chưa hề có ý định mau chóng rời đi, chỉ liếc thông đạo tối đen ngoài kia một cái, thấp giọng nói: "Lúc ta tới nơi trời cũng đã vào đêm rồi, lại ở đây lâu như vậy chắc hẳn trời cũng khuya lắm rồi."
Sở Khinh Tửu hiểu ý nàng, nhưng mở miệng lại nói: "Hoàn cảnh ở đây không thích hợp ngủ lại..."
Hắn chưa nói hết câu quang cầu đã giành trước: "A Tiện cứ ở lại nghiên cứu chuyện phá trận đi nhé?"
Tô Tiện lâp tức gật đầu đáp ứng: "Được."
Sở Khinh Tửu: "..."
Dù sao Sở Khinh Tửu cũng phải đồng ý để Tô Tiện ngủ lại một đêm trong thạch thất đến sáng hôm sau. Sơn động tối đen như mực không thấy ánh mặt trời, ngoài kia là sáng hay tối cũng không biết được, Tô Tiện càng không quan tâm, chỉ tìm một góc ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh với Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu nhìn nàng một lúc, chậm rì rì tiến đến bên nàng nhưng còn chưa đến gần đã thấy quang cầu nhảy tót vào vị trí bên cạnh nàng.
Sở Khinh Tửu tăng tốc, kéo quang cầu lại, ngồi vào vị trí đó.
"Ba năm nay huynh luôn ở đây?" Tô Tiện nhích tới gần Sở Khinh Tửu, nhẹ nhàng nâng tay lên nhưng chưa chạm đến người Sở Khinh Tửu đã nói: "Không cần thử, ta là hồn phách muội không chạm vào được."
Tô Tiện buông tay nhưng vẫn cố chấp nhìn Sở Khinh Tửu, đợi câu trả lời của hắn.
Sở Khinh Tửu cụp mắt gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Hắn không nói quá nhiều. Tô Tiện cảm thấy tướng mạo của hắn vẫn giống y như lúc trước không hề có thay đổi nhưng con người không bao giờ yên tĩnh như hắn lại bị giữ lại ở nơi này suốt ba năm, rốt cuộc hắn đã trải qua ba năm này như thế nào?
Tô Tiện không dám nghĩ cặn kẽ, nàng chưa từng nhìn thấy Sở Khinh Tửu trầm mặc như vậy.
May rằng Sở Khinh Tửu không im lặng quá lâu, hắn mau chóng nói tiếp: "Ở đây không có chăn nệm và giường, cũng chẳng có đồ ăn, cái gì cũng không có, muội cần gì phải ở lại góp vui qua đêm chứ."
Tô Tiện cười cười không nói, chỉ có ánh mắt nhu hòa nhìn vào Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu không nhìn nàng, chỉ nói: "Còn không nhanh đi nghỉ đi."
Quanh cầu giải thích giúp: "Muội nhìn tới hắn ngượng luôn rồi."
Tô Tiện dựa vào bờ tường, ôm cánh tay nhìn Sở Khinh Tửu, nghe quang cầu nói thế chợt bật cười thành tiếng.
Sở Khinh Tửu nhéo quang cầu một cái, dường như không nghe thấy nó vừa nói gì, nghiêm túc lên tiếng: "Muội định tìm ai phá trận pháp trên tường?"
"Không phải vừa rồi ngươi mới kêu muội ấy đi nghỉ sao, còn hỏi nhiều thế có cho người ta nghỉ ngơi không vậy?" Quang cầu ở trong tay Sở Khinh Tửu bất mãn nói.
Sở Khinh Tửu nắn bóp quang cầu, nhướng mày nói: "Ta có thù với ngươi hả?"
"Mắc gì ta phải có thù với chính mình."
"Vậy mắc gì mà ngươi cứ không buông tha cho chính mình vậy?"
Quang cầu: "..."
Cuối cùng Tô Tiện cũng tìm thấy cơ hội vội mở miệng: "Nghĩa phụ của ta tinh thông văn tự Ma giới, ta vốn..."
"Nghĩa phụ muội?" Sở Khinh Tửu hỏi.
Tô Tiện gật đầu: "Giáo chủ Huyền Nguyệt giáo, huynh từng gặp đó."
Sở Khinh Tửu không tình nguyện nói: "Muội muốn về Huyền Nguyệt giáo?"
Tô Tiện xét thấy vẻ mặt hắn, lắc đầu: "Không về, huynh đưa ta rời khỏi Huyền Nguyệt giáo thì ta không có ý định muốn trở về nữa. Đó là biện pháp cuối cùng khi thật sự không còn cách nào khác nữa, nhưng trước đó ta định chuẩn bị về Không Thiền Phái hỏi sư phụ, xem xem y có cách nào hay không."
Khi quan sát văn tự trên tường, Tô Tiện vẫn luôn nghĩ xem nên tìm ai nhờ giúp đỡ đây, trong đó Thư Vô Tri là người nàng nghĩ đến đầu tiên.
Thư Vô Tri tinh thông tâm đ*o, có thể nhìn thấy hồn phách của Sở Khinh Tửu, có lẽ trừ nàng ra thì hắn là người hiểu rõ về sự việc của Sở Khinh Tửu nhất. Nếu tìm Thư Vô Tri giúp đỡ cũng không cần giải thích nhiều, sự tình của Sở Khinh Tửu quả thật quá ly kỳ càng ít người biết càng tốt. Huống hồ Thư Vô Tri hiểu biết rộng rãi, có khi sẽ biết tại sao Sở Khinh Tửu bị nhốt ở đây không chừng. Nếu mà Thư Vô Tri thật sự chẳng có cách nữa nàng cũng vẫn còn thời gian tìm người khác trợ giúp.
Sở Khinh Tửu nghe Tô Tiện nói thế, không khỏi hỏi lại: "Sư phụ muội là ai?"
"Không Thiền Phái Chấp Minh Tông, Thư Vô Tri." Tô Tiện nói.
Sở Khinh Tửu hồi tưởng lại một chút, chợt nói: "Là Thư Vô Tri đó?" Có vẻ hắn hơi lấy làm kinh ngạc, "Muội thật sự gia nhập chính đạo, bái Thư Vô Tri làm thầy?"
"Không phải ta có nói rồi sao, ngươi có chịu tin chắc?" Quang cầu lên tiếng.
Sở Khinh Tửu chẳng buồn để ý quang cầu chỉ đợi Tô Tiện trả lời, nàng gật đầu nói: "Muốn tham gia Huyền Thiên Thí thì phải gia nhập Thập đại tông môn chính đạo, vừa lúc ta đang ở Không Thiền Phái nên cùng Yêu Lan gia nhập luôn."
"Yêu Lan cũng ở đó?" Sở Khinh Tửu bất ngờ hỏi.
Tô Tiện gật đầu, hình như Sở Khinh Tửu rất có hứng thú với chuyện này, ý cười dâng lên trong mắt hắn, "Ta biết Thư Vô Tri, là sư phụ của Tiểu Mộ. Muội biết Tiểu Mộ mà nhỉ, hắn là người có tu vi lợi hại nhất trong thế hệ bọn ta, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Xích Diên..."
Tô Tiện rất ít khi nghe Sở Khinh Tửu nhắc đến những vấn đề này, nghe đến đây bất giác nói: "Mộ Sơ Lương là đại sư huynh của ta, hiện tại đã tới cảnh giới Tử Tiêu rồi."
Sở Khinh Tửu: "..."
Tô Tiện nghe hắn nói đến Mộ Sơ Lương, biết ngay quả nhiên là hai người họ có quen biết. Nàng tiếp tục nhắc đến một người khác trong Bát đại thế gia: "Ta còn gặp Bạch Hoàng Chúc nữa, hắn rất quan tâm huynh."
"Tiểu Bạch cũng ở Không Thiền Phái?" Sở Khinh Tửu cảm thấy những tin tức mình đã biết thật quá lạc hậu rồi, hắn hỏi tiếp, "Ba năm nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?"
Thế là Tô Tiện kể lại cho Sở Khinh Tửu nghe tất cả những chuyện xảy ra sau khi hai người chia tay năm đó. Những chuyện phát sinh trong ba năm qua thật sự quá quá nhiều Tô Tiện chỉ chọn chuyện quan trọng để nói, nói mãi nói mãi bèn ngủ thiếp đi.
Sở Khinh Tửu yên lặng nghe nàng kể, đến khi Tô Tiện tựa vào bờ tường ngủ mất mới khẽ khàng cúi người dịch đến sát bên cạnh nàng.
"A Tiện?" Quang cầu nhỏ giọng gọi.
Sở Khinh Tửu nghe giọng quang cầu vang lên bất giác khựng lại, duy trì động tác cúi người không biết mình nên tiếp tục đến gần hay lui lại một chút, chỉ có thể bất động nhìn Tô Tiện. Hình như nàng đã ngủ say rồi, quang cầu gọi một tiếng cũng không thấy tỉnh lại, chỉ khẽ xoay người đổi một tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.
Thấy Tô Tiện không có phản ứng, Sở Khinh Tửu mới nhẹ nhõm ngồi về chỗ cũ, quay đầu trừng mắt với quang cầu, đương lúc nó định mở miệng Sở Khinh Tửu kịp thời đưa ngón tay lên môi ý bảo đừng lên tiếng.
Quang cầu không chống đối Sở Khinh Tửu như bình thường mà thật sự im lặng, cẩn thận quay một vòng quang người Tô Tiện. Sở Khinh Tửu không dám nhúc nhích sợ phát ra tiếng động đánh thức Tô Tiện. Hắn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng mở to mắt ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của Tô Tiện.
Trong sơn động không phân được đâu là ngày đâu là đêm, ánh sáng của quang cầu và dạ minh châu giao thoa thắp sáng căn thạch thất. Sở Khinh Tửu nhìn Tô Tiện thật lâu cuối cùng mới dời mắt sang quang cầu không bao giờ chịu hiểu chuyện kia, hắn cong cong môi bất lực cười: "Lần này ra ngoài có khi còn gặp phải nguy hiểm, ngươi phải bảo vệ nàng cho tốt đó."
"Không cần ngươi nói, tất nhiên ta phải bảo vệ muội ấy rồi." Quang cầu hừ một tiếng, "Bây giờ A Tiện mạnh lắm, người ta không phải đối thủ của muội ấy đâu."
"Phải ha, hạng nhất Huyền Thiên Thí cơ mà." Sở Khinh Tửu híp mắt mỉm cười. Hắn vươn tay ra muốn vén lọn tóc đen rơi bên má Tô Tiện nhưng ngón tay chỉ xuyên qua đó, ánh mắt hắn ảm đảm dần, "Thật giống một giấc mộng."
- Hết chương 52 -
Bình luận facebook