Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edit + Beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Nghe thấy câu này của Yêu Lan, Tô Tiện ngưng mắt nhìn nàng ấy, phát hiện thần sắc nàng rất nghiêm túc. Nàng biết nàng ta không nói đùa, chỉ là vì sao không được đến đó, nàng ta không hề giải thích.
Tô Tiện trầm mặc, đang muốn hỏi thì nghe Mộ Sơ Lương gọi mọi người một tiếng. Đại điện vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.
Mộ Sơ Lương tuy trẻ tuổi nhưng xuất thân cao quý, lại thêm tu vi hàng đầu lớp trẻ hiện nay, người thường đối với hắn đặc biệt tôn trọng, hắn vừa nói, những người xung quanh đều nhất loạt im lặng. Mộ Sơ Lương thấy thế nhàn nhạt cười, nói với mọi người; "Bắt đầu từ bây giờ, chư vị chính là đệ tử Không Thiền Phái bọn ta, mọi người cùng nhau tu luyện, cũng không cần quá câu nệ."
Vài người bên dưới đáp lại hắn hai tiếng. Mộ Sơ Lương tiếp theo đó đọc môn quy của Không Thiền Phái. Tô Tiện vốn đang nghiêm túc ngồi nghe nhưng đến một nửa bất giác lại nhìn sang bước bích họa trên tường. Đến khi Yên Lan bên cạnh lấy khuỷu tay huých huých mình, Tô Tiện mới hồi thần, lại nghe Yên Lan nói nhỏ bên tai nàng: "Sắp phân tông môn rồi."
Tô Tiện liếc nhìn Mộ Sơ Lương. Một đệ tử bên cạnh Mộ Sơ Lương ôm một cái rương thật lớn bước đến, hắn quay người lấy đồ bên trong ra, phân phát cho tất cả tân đệ tử có mặt.
Rất nhanh, Mộ Sơ Lương đã đến chỗ Tô Tiện và Yêu Lan, hắn đưa món đồ kia cho hai người, trước khi đi còn nhẹ nhàng gật đầu với Tô Tiện, trong mắt ý cười rõ ràng.
Tô Tiện cầm món đồ Mộ Sơ Lương đưa cho quan sát giây lát mới phát giác đây là một miếng lệnh bài không biết được làm từ vật liệu gì. Lệnh bài phủ một lớp sáng, có hơi nặng, cầm trên tay có cảm giác lành lạnh, nhìn kỹ một chút, giữa lệnh bài có văn tự lập lòe hiện lên, chế tạo thật sự rất tinh tế. Tô Tiện suy đoán chốc lát liền biết chắc chắn là Mai Sương Mộng đúc ra.
Mộ Sơ Lương phát lệnh bài cho mọi người rồi mới trở về chính giữa đại điện, quay người nói: "Đây là tín vật của Không Thiền Phái, chỉ là trên lệnh bài chưa khắc tông môn của mọi người. Chữ trên đó cần mọi người tự tìm đến tông môn của mình khắc lên."
"Là sao?" Trong lúc mọi người đều trầm ngâm nhìn lệnh bài trong tay thì Yêu Lan đã nhịn không được hỏi.
Mộ Sơ Lương nhìn Yêu Lan một chút, cười nói: "Hay nói cách khác, chư vị muốn vào tông môn phải tự mình đi bái sư." Hắn nói đến đây ngừng lại rồi lại nói tiếp: "Có điều chư vị muốn bái ai làm sư, vị sư thúc nào có duyên với chư vị thì không còn là chuyện ta có thể giúp nữa rồi."
Nói như vậy, mọi người cũng dần hiểu ra.
Thấy mọi người trong điện đều đã hiểu cả, Mộ Sơ Lương không nói nhiều nữa, báo vị trí bốn tông môn với mọi người rồi mang theo những người khác rời khỏi. Trong đại điện chỉ còn lại những người vừa thông qua thí luyện nhập môn vừa rồi, vài người thấp giọng bàn luận, còn vài người vội vội vàng vàng xông ra ngoài, chắc là trong lòng đã có sư phụ mình muốn chọn. Không bao lâu, người trong điện chỉ còn lại một nửa.
Tô Tiện liếc qua Yêu Lan một cái định mở miệng hỏi thì Yêu Lan đã như có dự tính trước, cướp lời, cười nói: "Trong tứ đại tông môn này, người chọn vào Mạnh Chương Tông của Mai Sương Mộng và Giám Binh Tông của Tề Duyệt chắc là nhiều nhất, hai bên đó tranh giành nhất định rất nhiều, chúng ta qua Lăng Quang Tông của Mai Nhiễm Y bên đó ít người, cho dù qua đó chậm chút cũng không sao."
Mặc dù nói vậy nhưng hai người đã đứng dậy, thu dọn một chút rồi hướng ra ngoài.
Bước đến trước cửa, khóe mắt Tô Tiện liếc thấy một thân ảnh màu trắng, bất giác quay đầu nhìn. Là tên Lý Bích lúc nãy vẫn yên ổn ngồi trên đệm, động tĩnh xung quanh không ảnh hưởng gì tới hắn. Yêu Lan thấy điều bất thường của Tô Tiện, bèn nhìn theo nàng thấy Lý Bích, "Hắn đang ngủ à?"
"Chắc vậy." Tô Tiện và Yêu Lan ra khỏi đại điện, Yên Lan theo sát Tô Tiện, nhỏ giọng nói với nàng: "Người lúc nãy khá lợi hại đó, cho dù bình thường là ta cũng sợ chưa chắc đã là đối thủ của hắn." Nàng ta nghĩ một hồi: "Với thân thủ của hắn, căn bản không cần đến Không Thiền Phái tu đạo làm gì, ta thấy mục đích của hắn hơn phân nửa là giống chúng ta, đến vì Huyền Thiên Thí."
Trong lòng Tôn Tiện vốn cũng nghĩ như thế, nghe Yêu Lan nói cũng không nao núng, nói: "Binh đến nước chặn thôi, chúng ta cũng không cần quá lo lắng."
Tô Tiện vẫn luôn là bộ dạng không nhanh không chậm này, Yêu Lan biết tính nàng cũng không nói nhiều. Hai người đến chỗ thí luyện vừa rồi. Tô Tiện nhìn ngó bốn phía không biết đang tìm cái gì. Yêu Lan hiếu kỳ nhìn động tác của nàng: "Ngươi đang nhìn gì thế?"
"Con rối ta mang đến ban nãy." Tô Tiện hơi chau mày, thần sắc bây giờ mới xuất hiện chút thay đổi.
Yêu Lan còn nhớ lúc nàng đến đích thực có mang theo một người, nàng ta chau mày nói: "Cái tên đeo mặt nạ đó hả? Thì ra là một con rối, ta còn tưởng là người sống kìa."
Tô Tiện không để ý đến nàng ta, nhìn một lượt trong sảnh nhưng vẫn không thấy tung tích Tiểu Sở đâu.
"Hắn biết mắt rồi. Không phải là bị người ta bắt đi rồi chứ?" Yêu Lan cùng đi tìm với Tô Tiện, nửa ngày vẫn chưa có kết quả bèn buộc miệng đoán.
Tô Tiện lắc đầu, chính nàng cũng cảm thấy quái lạ: "Nếu không có phù chú của ta, hắn sẽ không nghe lệnh ai đâu."
"Nhưng mà..." Yêu Lan định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt Tô Tiện lại không dám nói ra, chỉ nhỏ giọng bảo: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Tô Tiện cũng không gấp, nàng mang theo Tiểu Sở lâu như vậy, là chủ nhân của con rối tự nhiên vẫn sẽ có cách tìm con rối về. Lúc đầu khi lão đầu nọ giao con rối cho nàng còn dạy nàng một thuật pháp, cho dù Tiểu Sở ở đâu nàng cũng có thể cảm ứng được. Nàng nhắm mắt giải phóng thần thức, không lâu sau quả nhiên có cảm ứng, nàng mở to mắt hướng về phía bắc. "Tiểu Sở ở bên kia."
Yêu Lan cũng nhìn theo ánh mắt của nàng nhưng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp đại điện, nàng ta nghe Tô Tiên xưng hô với con rối như vậy, nhịn không được hỏi: "Ngươi gọi hắn là Tiểu Sở? Không phải có liên quan tới Sở Kinh Tửu kia chứ? Ngươi không phải rất ghét hắn à, sao lại gọi con rối bằng cái tên đó?"
Tô Tiện nào có thèm để ý đến nàng ấy, ai ngờ nàng ta vẫn ở phía sau nói không ngừng: "Chẳng lẽ là bị ta nói trúng rồi? Thật sự là vì Sở Khinh Tửu hả?"
Tô Tiện vốn dĩ không muốn nhiều lời nhưng nghe Yêu Lan huyên thuyên không ngừng, Tô Tiện dừng bước quay đầu nhìn nàng ta nhíu mày: "Ngươi còn muốn nói gì thì nói ra hết bây giờ đi."
Yêu Lan nghi hoặc nhìn nàng: "Sao vậy?"
Tô Tiện cười nói: "Để lát nữa ta dán miệng ngươi lại rồi không nói được nữa đấy."
Yêu Lan: "..." Vội vàng lấy tay bịt miệng mình, mơ mơ hồ hồ nói: "Ta không hỏi gì nữa đâu, chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Sở của ngươi đi, chuyện gia nhập tông môn xíu nữa nói cũng được."
Trên đường đi quả nhiên Yêu Lan đã đổi tính không nói nhiều nữa, một câu dư thừa cũng không hỏi, so với lúc trước như hai người khác nhau. Tô Tiện dẫn đường, hai người đi thẳng một mạch về phía bắc Không Thiền Phái. Không Thiền Phái quanh năm giá lạnh, hôm qua tuyết mới rơi một ít thôi, hôm nay đã phủ trắng cả mặt đất. Hai người vượt qua một cây cầu dài, đi qua rừng cây bám đầy sương tuyết, lúc này mới đến trước một đại điện.
Bốn phía xung quanh tuyết trắng mênh mông, trên đỉnh đại điện bao trùm một tầng tuyết dày đặc, đến cả chữ trên bức hoành cũng nhìn không ra rồi. Hôm nay có không ít đệ tử mới nhập môn nên cả Không Thiền Phái người tới lui rất nhiều, bốn bề náo nhiệt vô cùng. Nhưng nơi này trừ bọn Tô Tiện hình như không còn ai khác. Yêu Lan nén nhịn cả đoạn đường, đến đây cuối cùng cũng nén hết nổi rồi: "Tiểu Sở của ngươi thật sự tới đây à?"
Tô Tiện bình tĩnh nhìn nàng ấy, cảm thấy người này từ nãy đến giờ luôn miệng bảo "Tiểu Sở của ngươi", cũng không biết đang nghĩ cái gì. Nàng cũng không quản nhiều, chỉ gật đầu nhẹ, nói: "Ta có thể cảm nhận được hắn đang ở đây."
"Hắn chạy cũng giỏi thật, chạy tới chỗ vắng vẻ thưa thớt này luôn đó." Yêu Lan nói.
Tô Tiện cười: "Cũng có khả năng hắn bị thành phần vô liêm sỉ nào đó bắt tới đây thì sao?" Nàng chỉ thuận miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn có vài phần khó hiểu. Tiểu Sở là con rối, bình thường chỉ nghe mệnh lệnh của nàng sao lại chạy loạn đến đây được?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh rừng lúc nãy bọn họ vừa đi qua phát ra tiếng bước chân trầm ổn. Hai người đưa mắt nhìn thì thấy một nam tử trẻ tuổi đạp tuyết mà đến, mặt mày sắc bén, tròng mắt lạnh lùng đón lấy ánh tuyết, lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Người đến là người bọn họ đã gặp ở đại điện, thiên tài thiếu niên Lý Bích, cũng là người hạng nhất thí luyện nhập môn lần này.
Lý Bích làm như không nhìn thấy hai người bọn họ, bước ra khỏi rừng cây rồi lướt qua hai người Tô Tiện, nhanh chóng tiến vào trong phòng.
Yêu Lan vốn đang trưng bộ mặt mê hoặc lòng người nhưng thấy hắn chẳng thèm để ý đã đi vào kia, nàng ta phẫn nộ: "Tính tình tên này làm sao thế không biết."
Tô Tiện biết yêu nữ Yêu Lan sinh ra đã có đôi mắt mê người, trong mấy năm qua câu cũng được vô số người, lần này thấy nàng ta không dễ gì mới giận tới mức đỏ cả mũi thế này, Tô Tiện không nhịn được cười ra tiếng. Yêu Lan thấy nàng cười mình càng thêm giận, nhưng không dám trút lửa giận lên Tô Tiện, chỉ đành giục giã nói: "Đừng cười nữa, chúng ta nhanh vào trong thôi."
Tô Tiện cũng nghĩ phải nhanh chóng tìm ra Tiểu Sở thôi bèn gật đầu đồng ý. Nàng lướt mắt qua đại điện một lát, trong lòng đã có quyết định.
Lý Bích có thể đến đây vậy thì đây chắc là một trong bốn tông môn mà vị tông chủ nào đó đang ở đây. Trừ Lý Bích, những người khác không ai đến chứng tỏ vị tông chủ này cũng chẳng phải người đáng để chọn làm sư phụ gì. Suy đi tính lại, người sống ở đây chỉ có thể là Mai Nhiễm Y của Lăng Quang Tông hoặc Thư Vô Tri của Chấp Minh Tông.
Tô Tiện không nói ra suy đoán của mình mà cùng Yêu Lan bước vào trong. Đại điện ở đây có điểm không giống so với những đại điện khác, trong điện bày đồ vật la liệt khắp nơi, trên vách tường là giá sách, trên giá chất đầy các loại sách. Sâu phía trong điện bày vô số vò rượu, một người đang ngồi xiên xiên vẹo vẹo bên một vò rượu khá lớn, gương mặt không kiềm chế được ý cười nói chuyện với Lý Bích.
Mà bên cạnh người nọ, Tiểu Sở đang yên lặng ngồi đó. Không biết mặt nạ của hắn bị người ta tháo xuống lúc nào, tùy ý đặt trên nền đất. Hắn cúi đầu rũ mắt, lông mi hơi rung, dung nhan hoàn hảo phản chiếu dưới ánh nến, đẹp như cảnh sắc trong tranh.
- Hết chương 8 -
Nghe thấy câu này của Yêu Lan, Tô Tiện ngưng mắt nhìn nàng ấy, phát hiện thần sắc nàng rất nghiêm túc. Nàng biết nàng ta không nói đùa, chỉ là vì sao không được đến đó, nàng ta không hề giải thích.
Tô Tiện trầm mặc, đang muốn hỏi thì nghe Mộ Sơ Lương gọi mọi người một tiếng. Đại điện vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.
Mộ Sơ Lương tuy trẻ tuổi nhưng xuất thân cao quý, lại thêm tu vi hàng đầu lớp trẻ hiện nay, người thường đối với hắn đặc biệt tôn trọng, hắn vừa nói, những người xung quanh đều nhất loạt im lặng. Mộ Sơ Lương thấy thế nhàn nhạt cười, nói với mọi người; "Bắt đầu từ bây giờ, chư vị chính là đệ tử Không Thiền Phái bọn ta, mọi người cùng nhau tu luyện, cũng không cần quá câu nệ."
Vài người bên dưới đáp lại hắn hai tiếng. Mộ Sơ Lương tiếp theo đó đọc môn quy của Không Thiền Phái. Tô Tiện vốn đang nghiêm túc ngồi nghe nhưng đến một nửa bất giác lại nhìn sang bước bích họa trên tường. Đến khi Yên Lan bên cạnh lấy khuỷu tay huých huých mình, Tô Tiện mới hồi thần, lại nghe Yên Lan nói nhỏ bên tai nàng: "Sắp phân tông môn rồi."
Tô Tiện liếc nhìn Mộ Sơ Lương. Một đệ tử bên cạnh Mộ Sơ Lương ôm một cái rương thật lớn bước đến, hắn quay người lấy đồ bên trong ra, phân phát cho tất cả tân đệ tử có mặt.
Rất nhanh, Mộ Sơ Lương đã đến chỗ Tô Tiện và Yêu Lan, hắn đưa món đồ kia cho hai người, trước khi đi còn nhẹ nhàng gật đầu với Tô Tiện, trong mắt ý cười rõ ràng.
Tô Tiện cầm món đồ Mộ Sơ Lương đưa cho quan sát giây lát mới phát giác đây là một miếng lệnh bài không biết được làm từ vật liệu gì. Lệnh bài phủ một lớp sáng, có hơi nặng, cầm trên tay có cảm giác lành lạnh, nhìn kỹ một chút, giữa lệnh bài có văn tự lập lòe hiện lên, chế tạo thật sự rất tinh tế. Tô Tiện suy đoán chốc lát liền biết chắc chắn là Mai Sương Mộng đúc ra.
Mộ Sơ Lương phát lệnh bài cho mọi người rồi mới trở về chính giữa đại điện, quay người nói: "Đây là tín vật của Không Thiền Phái, chỉ là trên lệnh bài chưa khắc tông môn của mọi người. Chữ trên đó cần mọi người tự tìm đến tông môn của mình khắc lên."
"Là sao?" Trong lúc mọi người đều trầm ngâm nhìn lệnh bài trong tay thì Yêu Lan đã nhịn không được hỏi.
Mộ Sơ Lương nhìn Yêu Lan một chút, cười nói: "Hay nói cách khác, chư vị muốn vào tông môn phải tự mình đi bái sư." Hắn nói đến đây ngừng lại rồi lại nói tiếp: "Có điều chư vị muốn bái ai làm sư, vị sư thúc nào có duyên với chư vị thì không còn là chuyện ta có thể giúp nữa rồi."
Nói như vậy, mọi người cũng dần hiểu ra.
Thấy mọi người trong điện đều đã hiểu cả, Mộ Sơ Lương không nói nhiều nữa, báo vị trí bốn tông môn với mọi người rồi mang theo những người khác rời khỏi. Trong đại điện chỉ còn lại những người vừa thông qua thí luyện nhập môn vừa rồi, vài người thấp giọng bàn luận, còn vài người vội vội vàng vàng xông ra ngoài, chắc là trong lòng đã có sư phụ mình muốn chọn. Không bao lâu, người trong điện chỉ còn lại một nửa.
Tô Tiện liếc qua Yêu Lan một cái định mở miệng hỏi thì Yêu Lan đã như có dự tính trước, cướp lời, cười nói: "Trong tứ đại tông môn này, người chọn vào Mạnh Chương Tông của Mai Sương Mộng và Giám Binh Tông của Tề Duyệt chắc là nhiều nhất, hai bên đó tranh giành nhất định rất nhiều, chúng ta qua Lăng Quang Tông của Mai Nhiễm Y bên đó ít người, cho dù qua đó chậm chút cũng không sao."
Mặc dù nói vậy nhưng hai người đã đứng dậy, thu dọn một chút rồi hướng ra ngoài.
Bước đến trước cửa, khóe mắt Tô Tiện liếc thấy một thân ảnh màu trắng, bất giác quay đầu nhìn. Là tên Lý Bích lúc nãy vẫn yên ổn ngồi trên đệm, động tĩnh xung quanh không ảnh hưởng gì tới hắn. Yêu Lan thấy điều bất thường của Tô Tiện, bèn nhìn theo nàng thấy Lý Bích, "Hắn đang ngủ à?"
"Chắc vậy." Tô Tiện và Yêu Lan ra khỏi đại điện, Yên Lan theo sát Tô Tiện, nhỏ giọng nói với nàng: "Người lúc nãy khá lợi hại đó, cho dù bình thường là ta cũng sợ chưa chắc đã là đối thủ của hắn." Nàng ta nghĩ một hồi: "Với thân thủ của hắn, căn bản không cần đến Không Thiền Phái tu đạo làm gì, ta thấy mục đích của hắn hơn phân nửa là giống chúng ta, đến vì Huyền Thiên Thí."
Trong lòng Tôn Tiện vốn cũng nghĩ như thế, nghe Yêu Lan nói cũng không nao núng, nói: "Binh đến nước chặn thôi, chúng ta cũng không cần quá lo lắng."
Tô Tiện vẫn luôn là bộ dạng không nhanh không chậm này, Yêu Lan biết tính nàng cũng không nói nhiều. Hai người đến chỗ thí luyện vừa rồi. Tô Tiện nhìn ngó bốn phía không biết đang tìm cái gì. Yêu Lan hiếu kỳ nhìn động tác của nàng: "Ngươi đang nhìn gì thế?"
"Con rối ta mang đến ban nãy." Tô Tiện hơi chau mày, thần sắc bây giờ mới xuất hiện chút thay đổi.
Yêu Lan còn nhớ lúc nàng đến đích thực có mang theo một người, nàng ta chau mày nói: "Cái tên đeo mặt nạ đó hả? Thì ra là một con rối, ta còn tưởng là người sống kìa."
Tô Tiện không để ý đến nàng ta, nhìn một lượt trong sảnh nhưng vẫn không thấy tung tích Tiểu Sở đâu.
"Hắn biết mắt rồi. Không phải là bị người ta bắt đi rồi chứ?" Yêu Lan cùng đi tìm với Tô Tiện, nửa ngày vẫn chưa có kết quả bèn buộc miệng đoán.
Tô Tiện lắc đầu, chính nàng cũng cảm thấy quái lạ: "Nếu không có phù chú của ta, hắn sẽ không nghe lệnh ai đâu."
"Nhưng mà..." Yêu Lan định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt Tô Tiện lại không dám nói ra, chỉ nhỏ giọng bảo: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Tô Tiện cũng không gấp, nàng mang theo Tiểu Sở lâu như vậy, là chủ nhân của con rối tự nhiên vẫn sẽ có cách tìm con rối về. Lúc đầu khi lão đầu nọ giao con rối cho nàng còn dạy nàng một thuật pháp, cho dù Tiểu Sở ở đâu nàng cũng có thể cảm ứng được. Nàng nhắm mắt giải phóng thần thức, không lâu sau quả nhiên có cảm ứng, nàng mở to mắt hướng về phía bắc. "Tiểu Sở ở bên kia."
Yêu Lan cũng nhìn theo ánh mắt của nàng nhưng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp đại điện, nàng ta nghe Tô Tiên xưng hô với con rối như vậy, nhịn không được hỏi: "Ngươi gọi hắn là Tiểu Sở? Không phải có liên quan tới Sở Kinh Tửu kia chứ? Ngươi không phải rất ghét hắn à, sao lại gọi con rối bằng cái tên đó?"
Tô Tiện nào có thèm để ý đến nàng ấy, ai ngờ nàng ta vẫn ở phía sau nói không ngừng: "Chẳng lẽ là bị ta nói trúng rồi? Thật sự là vì Sở Khinh Tửu hả?"
Tô Tiện vốn dĩ không muốn nhiều lời nhưng nghe Yêu Lan huyên thuyên không ngừng, Tô Tiện dừng bước quay đầu nhìn nàng ta nhíu mày: "Ngươi còn muốn nói gì thì nói ra hết bây giờ đi."
Yêu Lan nghi hoặc nhìn nàng: "Sao vậy?"
Tô Tiện cười nói: "Để lát nữa ta dán miệng ngươi lại rồi không nói được nữa đấy."
Yêu Lan: "..." Vội vàng lấy tay bịt miệng mình, mơ mơ hồ hồ nói: "Ta không hỏi gì nữa đâu, chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Sở của ngươi đi, chuyện gia nhập tông môn xíu nữa nói cũng được."
Trên đường đi quả nhiên Yêu Lan đã đổi tính không nói nhiều nữa, một câu dư thừa cũng không hỏi, so với lúc trước như hai người khác nhau. Tô Tiện dẫn đường, hai người đi thẳng một mạch về phía bắc Không Thiền Phái. Không Thiền Phái quanh năm giá lạnh, hôm qua tuyết mới rơi một ít thôi, hôm nay đã phủ trắng cả mặt đất. Hai người vượt qua một cây cầu dài, đi qua rừng cây bám đầy sương tuyết, lúc này mới đến trước một đại điện.
Bốn phía xung quanh tuyết trắng mênh mông, trên đỉnh đại điện bao trùm một tầng tuyết dày đặc, đến cả chữ trên bức hoành cũng nhìn không ra rồi. Hôm nay có không ít đệ tử mới nhập môn nên cả Không Thiền Phái người tới lui rất nhiều, bốn bề náo nhiệt vô cùng. Nhưng nơi này trừ bọn Tô Tiện hình như không còn ai khác. Yêu Lan nén nhịn cả đoạn đường, đến đây cuối cùng cũng nén hết nổi rồi: "Tiểu Sở của ngươi thật sự tới đây à?"
Tô Tiện bình tĩnh nhìn nàng ấy, cảm thấy người này từ nãy đến giờ luôn miệng bảo "Tiểu Sở của ngươi", cũng không biết đang nghĩ cái gì. Nàng cũng không quản nhiều, chỉ gật đầu nhẹ, nói: "Ta có thể cảm nhận được hắn đang ở đây."
"Hắn chạy cũng giỏi thật, chạy tới chỗ vắng vẻ thưa thớt này luôn đó." Yêu Lan nói.
Tô Tiện cười: "Cũng có khả năng hắn bị thành phần vô liêm sỉ nào đó bắt tới đây thì sao?" Nàng chỉ thuận miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn có vài phần khó hiểu. Tiểu Sở là con rối, bình thường chỉ nghe mệnh lệnh của nàng sao lại chạy loạn đến đây được?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh rừng lúc nãy bọn họ vừa đi qua phát ra tiếng bước chân trầm ổn. Hai người đưa mắt nhìn thì thấy một nam tử trẻ tuổi đạp tuyết mà đến, mặt mày sắc bén, tròng mắt lạnh lùng đón lấy ánh tuyết, lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Người đến là người bọn họ đã gặp ở đại điện, thiên tài thiếu niên Lý Bích, cũng là người hạng nhất thí luyện nhập môn lần này.
Lý Bích làm như không nhìn thấy hai người bọn họ, bước ra khỏi rừng cây rồi lướt qua hai người Tô Tiện, nhanh chóng tiến vào trong phòng.
Yêu Lan vốn đang trưng bộ mặt mê hoặc lòng người nhưng thấy hắn chẳng thèm để ý đã đi vào kia, nàng ta phẫn nộ: "Tính tình tên này làm sao thế không biết."
Tô Tiện biết yêu nữ Yêu Lan sinh ra đã có đôi mắt mê người, trong mấy năm qua câu cũng được vô số người, lần này thấy nàng ta không dễ gì mới giận tới mức đỏ cả mũi thế này, Tô Tiện không nhịn được cười ra tiếng. Yêu Lan thấy nàng cười mình càng thêm giận, nhưng không dám trút lửa giận lên Tô Tiện, chỉ đành giục giã nói: "Đừng cười nữa, chúng ta nhanh vào trong thôi."
Tô Tiện cũng nghĩ phải nhanh chóng tìm ra Tiểu Sở thôi bèn gật đầu đồng ý. Nàng lướt mắt qua đại điện một lát, trong lòng đã có quyết định.
Lý Bích có thể đến đây vậy thì đây chắc là một trong bốn tông môn mà vị tông chủ nào đó đang ở đây. Trừ Lý Bích, những người khác không ai đến chứng tỏ vị tông chủ này cũng chẳng phải người đáng để chọn làm sư phụ gì. Suy đi tính lại, người sống ở đây chỉ có thể là Mai Nhiễm Y của Lăng Quang Tông hoặc Thư Vô Tri của Chấp Minh Tông.
Tô Tiện không nói ra suy đoán của mình mà cùng Yêu Lan bước vào trong. Đại điện ở đây có điểm không giống so với những đại điện khác, trong điện bày đồ vật la liệt khắp nơi, trên vách tường là giá sách, trên giá chất đầy các loại sách. Sâu phía trong điện bày vô số vò rượu, một người đang ngồi xiên xiên vẹo vẹo bên một vò rượu khá lớn, gương mặt không kiềm chế được ý cười nói chuyện với Lý Bích.
Mà bên cạnh người nọ, Tiểu Sở đang yên lặng ngồi đó. Không biết mặt nạ của hắn bị người ta tháo xuống lúc nào, tùy ý đặt trên nền đất. Hắn cúi đầu rũ mắt, lông mi hơi rung, dung nhan hoàn hảo phản chiếu dưới ánh nến, đẹp như cảnh sắc trong tranh.
- Hết chương 8 -
Bình luận facebook