• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TOÀ THÁP HOA HỒNG (1 Viewer)

  • Chương 35: Đại thử (1)

Ninh Tê bực bội không chịu được, vừa về đến nhà liền đi tắm, sau đó ngủ không biết trời đất là gì. Ngủ tới hai rưỡi chiều mới dậy, thuận tay xem điện thoại, có một tin nhắn Wechat gửi cách đây một tiếng, Ôn Lĩnh Viễn nhắn: “Hôm nay tôi xin lỗi.”



Cô không trả lời, nhấc MacBook lên, chờ premiere chậm rì rì xuất video ra, lại mở tập mới nhất của chương trình gameshow hôm qua chưa kịp xem.



Lúc này Ôn Lĩnh Viễn về tới nhà chưa lâu, tắm rửa xong, ngồi ở bàn trà đọc sách, thu thập một số dữ liệu bằng chứng bổ trợ cho bài luận văn mà Ôn Hạc Đình muốn làm.



Anh hơi mất tập trung, chốc chốc lại chú ý tới điện thoại đặt trên bàn. Màn hình sáng lên liên tục, rất nhiều tin nhắn mới mới nhưng không có tin nhắn của Ninh Tê.



Cô có lý do chính đáng để tức giận.



Buổi tối, trước khi Thanh Hạnh Đường đóng cửa, Ôn Lĩnh Viễn gọi Trì Tiểu Viên lại, giao cho cô một nhiệm vụ. Với cách mô tả của anh, Trì Tiểu Viên hiểu được ý anh, không tới nửa giờ đã gửi tới tin báo cáo cho Ôn Lĩnh Viễn.



Hai tuần sau, Ninh Tê tan học xong liền nhận được cuộc gọi từ một nhân viên giao hàng chuyển phát nhanh, nói rằng cô có một bưu kiện, cần nhận trực tiếp.



Ninh Tê không nhớ gần đây mình có đặt hàng trên mạng, còn tưởng là cuộc gọi lừa đảo đến tận khi người giao hàng đọc chính xác họ tên và số điện thoại của cô ra.



Một hộp giấy được bọc gói cẩn thận, Ninh Tê bóc ra kiểm tra, bên trong là một máy Hasselblad H6D, lập tức hiểu lý do vì sao hai tuần trước, Trì Tiểu Viên đột nhiên tìm cô bảo giới thiệu máy nhiếp ảnh cho người mới nhập môn.



Anh chàng chuyển phát nhanh giục cô nhận hàng. Cô bảo: “Anh chờ chút.”



Trong số những người cô quen biết, có lý do lại có thể mua được thiết bị như này, chỉ có một người. Gọi điện thoại cho anh, giờ này anh hẳn đang bận, nhưng rất nhanh đã tiếp máy. Cô hỏi thẳng: “Chú tặng tôi à?”



“Nhận được rồi?”



Ninh Tê cố ý không trả lời tin nhắn xin lỗi của Ôn Lĩnh Viễn ngày hôm đó, vì cô cảm thấy anh không làm gì sai mà cô lại tự nhiên tức giận. Cô chỉ tự giận chính mình thôi.



Ôn Lĩnh Viễn hẳn đã tìm hiểu qua, biết giá cả của chiếc máy ảnh này đủ bày tỏ thành ý của mình, còn sai Tiểu Viên làm gián điệp, hỏi thăm mẫu máy cô đã có để tránh việc mua trùng.



Giọng anh vẫn ôn hòa như bình thường mà cô lại hơi tức giận: “Cái lối suy nghĩ tặng quà không chọn cái phù hợp, chỉ chọn cái đắt nhất này của chú, có khác gì bố tôi?”



“Cái này không tốt hả? Tôi đăng lên diễn đàn hỏi, bọn họ đều đề cử cái này.”



“Đấy là bên bán thiết bị gài vào lừa chú!” Ninh Tê cuối cùng không nhịn được mà bật cười.



“Nếu cháu không thích thì có thể từ chối nhận, trả hàng cho họ.”



“Không có đâu!” Ninh Tê nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa má và bả vai, lấy bút từ chỗ anh chàng chuyển phát nhanh, vừa ký tên vừa nói, “Chú cho là tôi không dám nhận hả?”



Anh chàng chuyển phát nhanh rời đi, Ninh Tê đóng cửa lại, ngồi xổm trên đất, xoa mó thiết bị trong hộp giấy, chắc vì giá cả cao mà cô cảm thấy chiếc máy ảnh này tỏa ra hương vị của sự cao quý, nóng lòng muốn thử dùng nó chụp gì đó.



Ôn Lĩnh Viễn cười hỏi cô: “Cháu có thể tha thứ cho tôi chưa?”



Ninh Tê đột nhiên nghẹn lời, lòng nghĩ mình đúng thật chẳng có tiền đồ, cứ vậy bị anh mua chuộc dễ dàng, nhưng lời treo trên miệng lại là: “…… Tôi phải suy nghĩ một chút.” Nói xong liền cúp máy.



Một thời gian dài sau đó, Ôn Lĩnh Viễn không đột ngột tới Sùng Thành làm phiền Ninh Tê nữa.



Thi thoảng anh ăn cơm cùng Trì Tiểu Viên, qua lời cô ấy hỏi thăm được tình hình gần đây của Ninh Tê. Biết rằng cô đang dùi mài chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Cũng biết cô dự định nghỉ hè ra ngoài chụp hình, muốn đi tới ba bốn thành phố, và đương nhiên là tạm thời không quay về Nam Thành.



——



Điểm dừng chân thứ hai trong hành trình ngao du chụp ảnh của Ninh Tê là một hòn đảo nhỏ.



Đào nhỏ nằm vùng biển phía đông ven lãnh thổ quốc gia, cách thành phố gần nhất ba bốn mươi hải lý. Nhờ vùng biển huỳnh quang hiếm khi gặp được mà nơi đây trở thành một địa điểm du lịch. Trong vòng bốn, lăm năm, các homestay và biệt thự du lịch mọc lên như nấm.



Tháng bảy là cơ hội cuối cùng trong năm để có thể nhìn thấy biển huỳnh quang. Vào một ngày sương mù nào đó, khi gió biển thổi trong khoảng cấp 3 đến cấp 4, biển huỳnh quang xuất hiện. Vì thế Ninh Tê và Tô Vũ Nùng ngồi chầu trực suốt ba ngày, không gặp không về.



Dự kiến bãi biển sẽ xuất hiện biển huỳnh quang, cách homestay của họ một đoạn đường, một cái ở phía nam của đảo, một cái ở phía đông của đảo.



Vì tiện di chuyển, các cô thuê một chiếc xe điện, hàng ngày Tô Vũ Nùng sẽ chở Ninh Tê và chiếc máy ảnh bảo bối của cô đi đi về về.



Homestay có nuôi một con mèo tam thể, thường cuộn tròn ở cầu thang để ngủ. Lúc các cô lên lầu, làm phiền tới giấc ngủ của nó, nó liền vươn người tỉnh giấc, không chút tiếng động nhảy tót xuống lầu.



Sau khi vào phòng, Ninh Tê bảo Tô Vũ Nùng đi tắm trước, còn mình thì lấy một que kem trong tủ lạnh ra, ngồi khoanh chân trên chiếc sô pha vải bố màu xám, vừa ngồi điều hòa vừa nghịch điện thoại.



“Á!”



Tô Vũ Nùng đang chuẩn bị cởi quần áo, hoảng sợ thò ra từ nhà tắm, “Sao đấy?”



Ninh Tê ngậm que kem, vuốt màn hình điện thoại, “Chắc cậu không tin…..”. Thật ra đến bản thân cô cũng không tin lắm, “…….Ôn Lĩnh Viễn đang ở thành phố này.”



Tắm rửa làm sao quan trọng bằng hóng hớt được, Tô Vũ Nùng vội vàng chạy ra, cướp điện thoại cô để xem. Trên dòng Khoảnh khắc của Ôn Lĩnh Viễn đăng ảnh ba người ăn BBQ, một người là Trì Tiểu Viên, hai người còn lại chắc là cháu trai, cháu gái của anh. Định vị của bức ảnh là trung tâm thành phố, cách hải đảo bốn mươi hải lý.



“Không đùa đấy chứ? Có khi nào là Tiểu Viên biết cậu ở đây, nên chạy tới đây chơi không”



“Tớ không kể với Tiểu Viên là tớ đang ở đây.”



“Tớ không tin, cậu mau gọi điện thoại xác nhận đi. Đời nào có chuyện trùng hợp như thế, cậu quá xem thường lãnh thổ rộng 960 vạn kilomet vuông của tổ quốc rồi.”



Ninh Tê cũng ngờ ngợ có phải mình đã nói với Tiểu Viên nhưng quên béng mất không. Cô gọi điện cho Tiểu Viên, để thỏa mãn trí tò mò của Tô Vũ Nùng, thậm chí mở thẳng loa ngoài.



Thế rồi Tiểu Viên so với bọn cô còn kinh ngạc hơn: “Bọn em đang ở trên đảo á?!”



Ninh Tê và Tô Vũ Nùng bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì. Trì Tiểu Viên không phải người biết nói dối. Cô ấy không thể diễn cảnh “gặp cố hương ở nơi xứ người” sinh động như thật thế này được.



Ninh Tê đáp: “Bọn em đến đây được ba ngày rồi.”



Trì Tiểu Viên nói: “Trưa nay tụi chị vừa đến, chú Ôn tới tham gia một hội thảo học thuật, nhân tiện cho bọn chị đến đây uống bia, ăn hải sản, có cả Bắc Ca với Nam Xuyên nữa. A, chú ấy quay về rồi, em có muốn chào hỏi chú ấy không?”



Không cho Ninh Tê có cơ hội mở mồm nói “Không”, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Ôn Lĩnh Viễn: “Ninh Tê?”



“……Hi.”



“Nghe Tiểu Viên bảo bọn cháu đang trên đảo hả? Ngày kia chúng tôi định lên đảo, nếu bọn cháu còn ở đấy thì có thể cùng nhau ăn bữa cơm.”



Ninh Tê dối lòng nói: “….. Tôi không chắc nữa, chụp được biển huỳnh quang* xong, chắc bọn tôi sẽ rời đảo.”



Ôn Lĩnh Viễn cười: “Vậy xem tình huống như nào thì sắp xếp sau vậy.”



Sau khi cúp điện thoại, một sự trầm lặng kì quặc bao trùm.



Tô Vũ Nùng nói: “…..Xem ra, định mệnh sắp đặt hai người rồi, kẻ có tình rồi sẽ về cùng nhau.”



Ninh Tê chẳng hiểu câu bông đùa của cô nàng. Lúc phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, cô vẫn đang ngồi ngẩn ngơ, từng miếng từng ăn hết que kem rồi ném que gỗ vào thùng rác. Không trúng. Cô chỉ đành chán nản chạy tới nhặt lên, rồi dùng khăn giấy lau sạch sàn.



Ngày hôm sau, Trì Tiểu Viên khai báo hành tung của mình lên Wechat, nhờ thế dù Ninh Tê không ở cùng cũng biết bọn họ nhân lúc Ôn Lĩnh Viễn tham gia hội thảo, buổi trưa đã tới nhà hàng hải sản đắt nhất trong thành phố, gọi mấy con tôm hùng Mỹ, sau đó quẹt thẻ của Ôn Lĩnh Viễn,



Tối đến bọn họ ăn hải sản nướng, tất cả được Trì Tiểu Viên đăng tải trực tiếp. Sau đấy, dù điện thoại rung không ngừng, Ninh Tê cũng chẳng buồn xem.



Buổi tối này, bọn cô vẫn chưa chờ được biển huỳnh quang.



Trên đường lái xe điện về homestay, Tô Vũ Nùng đùa: “Tớ có cảm giác hôm nay không chờ được mà cậu lại hơi vui nhỉ.”



“Nào có.”



“Ngày mai có thể gặp được Ôn Lĩnh Viễn rồi ha.”



“Cậu im miệng nào.”



Tô Vũ Nùng “Hứ” một cái, bắt đầu ừm hứm hát “Cưỡi chiếc mô tô nhỏ yêu thích của tôi”, Ninh Tê vừa muốn cười, vừa muốn đánh cô nàng.



Giao thông trên đảo chưa phát triển hoàn toàn như kinh doanh homestay. Trên con đường đất vàng đỏ xóc nảy, tối đến không có đèn đường, chỉ có thể nhờ ánh đèn của xe điện chiếu sáng.



Tuy cũng cảm thấy mất an toàn, nhưng hành trình an toàn của hai ngày trước khiến các cô nơi lỏng cảnh giác.



Cũng vì thế mà khi đèn xe chiếu vào một túi đồ dùng vải bện lộng lẫy chẳng biết bị ai đó vứt ngang trên đường tự lúc nào, Tô Vũ Nùng muốn điều khiển tay lái tránh đi, nhưng rồi vẫn không kịp.



Trời đất quay cuồng, Ninh Tê ngã xây xẩm mặt mày, chưa kịp cảm thấy đau đớn, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Tô Vũ Nùng. Lồm cồm bò dậy, tới nâng chiếc xe đè trên người cô ấy lên, “Tiểu Vũ…..”



Xe điện bị đẩy một cái, đổ “rầm” về phía bên kia, Ninh Tê vội vàng chạy đến đỡ Tô Vũ Nùng.



“Đừng chạm….” Tô Vũ Nùng nghẹn ngào thốt lên kêu đau.



Ninh Tê không dám chạm vào, luống cuống tay chân móc điện thoại ra, bật đèn pin. Nương theo ánh sáng nhìn thấy Tô Vũ Nùng đang phủ phục trên đất, trên mặt đất vàng đỏ, một vũng máu đang loang dần.



Ninh Tê sợ tới mức chân tay mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, chuyển bị gọi cấp cứu, lại nhớ ra trên đảo chỉ có mỗi bệnh viện của tiểu khu, làm gì có xe cứu thương.



Biết là nước xe không cứu được lửa gần, nhưng trừ Ôn Lĩnh Viễn ra, cô không biết phải gọi cho ai cả. Sau khi nhớ ra chuyện không thể gọi cho xe cứu thương, não cô gần như trống rỗng.



Điện thoại được kết nối, cô thuật lại lộn xộn, không đầu chẳng đuôi, không biết Ôn Lĩnh Viễn nghe có hiểu không.



Cô để loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, Ôn Lĩnh Viễn bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó. Lấy một chiếc áo khoác từ trong balo ra, ấn lên miệng vết thương trên đầu Tô Vũ Nùng giúp cầm máu cho cô ấy, không dám di chuyển, vì không biết cô ấy có bị gãy xương không.



“Giữ chặt chưa?”



“Rồi….”



“Cháu ở homestay nào?”



Ninh tê đọc tên xong, Ôn Lĩnh Viễn trấn an: “Cháu cứ giữ đi, tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại.”



Điện thoại cúp máy, Ninh Tê rơi vào hoảng loạn tột cùng nhưng kìm nén không khóc, ngón tay run lẩy bẩy ấn giữ áo khoác.



Từng phút đồng hồ trôi qua, điện thoại lại vang lên, cô vội vã cầm lên, “Alo….”



Ôn Lĩnh Viễn trầm giọng thông báo: “Tôi tìm được số của homestay rồi, ông chủ sẽ nhanh chóng tới đón các cháu, nhiều nhất là mười phút.”



“Chú có thể không cúp máy……”



“Được.”



Ninh Tê không có tâm trạng nói gì, chỉ nhìn thời gian nhích từng phút từng phút trên màn hình điện thoại, cảm giác có Ôn Lĩnh Viễn ở bên cạnh mới khiến cô không khủng hoảng như trước.



Cô thử gọi tên Tô Vũ Nùng, cô ấy khá tỉnh táo đáp lời cô, điều này cũng khiến Ninh Tê dần yên lòng.



Khoảng mười phút sau, hai luồng sáng từ đèn xe xuất hiện trong màn tối phía trước, có người gọi ở đằng xa: “Cô Ninh?”



Ninh Tê vội vàng hô lớn đáp lời.



Ông chủ homestay còn đưa theo một bác sĩ ở bệnh viện của tiểu khu tới giúp. Đây cũng là chỗ tốt ở nơi này, người trên đảo đều quen biết nhau.



Lái xe đến bệnh viện của tiểu khu để bác sĩ làm kiểm tra cho Tô Vũ Nùng. Phán đoán ban đầu là không gãy xương, nhưng bị tổn thương một chút mô mềm. Trán bị đập vào một hòn đá, tuy mất máu nhiều, nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng. Điều đáng lo duy nhất có lẽ là chấn động não mức độ nhẹ, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì không phải chuyện gì lớn.



Sau khi bôi thuốc sát trùng, ông chủ homestay lái xe đưa hai người về, dẫn lên tầng.



Ninh Tê giúp Tô Vũ Nùng tắm rửa cả người, chủ yếu là vừa tắm vừa khóc, vừa khóc vừa luôn miệng xin lỗi.



Khiến Tô Vũ Nùng dở khóc dở cười, “Sao mà cậu phải xin lỗi, chẳng lẽ không chở cậu thì tớ sẽ không bị ngã à?”



“Là tớ rủ cậu tới đảo chơi cùng….”



“Không phải tớ cũng chụp rất nhiều ảnh chân dung đẹp hả? Thôi nào, không khóc nữa, cậu cứ khóc là tớ càng đau đầu….”



Ninh Tê cắn chặt môi, kìm nén lại.



Đỡ Tô Vũ Nùng lên giường nghỉ ngơi xong, Ninh Tê tắt đèn đi, cầm chìa khóa rồi bước ra khỏi phòng. Cô ngồi ở bậc thang gỗ trước cửa, gọi cho Tô Dục Thanh một cuộc. Tô Dục Thanh nghe xong hai câu không nói gì mà trực tiếp đặt chuyến bay sáng sớm tới chỗ này.



Lúc này, ông chủ homestay bước đến, nhìn thấy cô ngồi ở bậc cầu thang bộ thì dừng bước, đứng ở bậc thang cuối cùng. Anh ta xách theo một túi nhựa, bên trong là chiếc áo khoác cô đã dùng để cầm máu cho Tô Vũ Nùng, ngẩng đầu hỏi cô: “Cô Ninh, cái áo này cô có muốn giữ lại không?”



Ninh Tê gật đầu, đứng dậy tiến về phía anh ta lấy chiếc túi nhựa.



Lúc Ninh Tê giặt cái áo khoác dưới vòi nước ngoài trời ở tầng một của homestay, mới dần ý thức bản thân đang làm chuyện ngu ngốc gì. Chẳng hiểu sao cô muốn giữ lại thứ này.



Cô bỏ chiếc áo khoác vẫn chưa giặt sạch, còn đang sũng nước vào trong túi nhựa, định đem vứt vào thùng rác. Điện thoại chợt reo lên.



Ôn Lĩnh Viễn gọi đến, giọng dồn dập hỏi cô: “Cháu về tới homestay chưa?”



Ninh Tê đứng trên bậc cầu thang của homestay, không nói gì vì cô nhìn thấy anh ở chỗ con dốc ngay trước mặt cô, còn sau lưng anh là một cây phượng tím đang bung nở rực rỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom