Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tiểu tuyết (2)
Sau khi Ôn Lĩnh Viễn nói xong câu này, hai người đột nhiên chìm vào yên lặng. Ninh Tê thì đang kiềm nén nước mắt, còn Ôn Lĩnh Viễn thì đang chờ câu trả lời của cô.
Ninh Tê nói: “Em mới không sai.”
Ôn Lĩnh Viễn bày ra biểu cảm “Dù ý của em là gì anh cũng bằng lòng rửa tai lắng nghe”.
“Anh thế mà gọi là không lý trí hả? Thật sự không lý trí phải là như này……” Cô tiến lên phía trước một bước, dang rộng hai tay, trực tiếp mà kiên định ôm lấy anh.
Cô mặc chiếc áo phao lông vũ, cả người ẩn chứa một nguồn nhiệt ngọt ngào mà mềm mại. Đâu ai có thể làm chối từ, vậy là Ôn Lĩnh Viễn tuân theo mong muốn bản thân, nhấc tay ôm thẳng cô vào lòng, cũng thoải mái để cô phát hiện ra chuyện anh đang lạnh phát run.
“Vậy là em đồng ý với anh hả?”
Ninh Tê siết chặt vòng tay lại, cường điệu động tác “ôm”, “Có động tác này rồi mà vẫn cần dùng ngôn ngữ loài người phiên dịch cho anh nghe một lần nữa hả?”
Cô nghe thấy tiếng cười của Ôn Lĩnh Viễn, sau đó anh dùng lực cánh tay nhấc bổng cô lên. Lúc này cô mới thật sự tin rằng, anh thật sự vui vẻ hưng phấn vì chuyện cô không từ chối anh.
NInh Tê nhận thấy lòng bàn tay anh lạnh tới mức không còn chút hơi ấm nào, đều do cô hôm nay tùy hứng buông thả mà thành, “Chúng ta lên lầu trước rồi nói nhé?”
“Không, anh phải đi rồi.”
Ninh Tê chẳng tài nào hiểu nổi, “……Vẫn phải đi à?”
“Anh định ra khách sạn gần sân bay nghỉ ngơi hai ba tiếng, ngồi chuyến bay lúc hơn năm giờ sáng quay lại chắc vẫn kịp.”
“Lên chỗ em cũng có thể nghỉ ngơi mà.”
“Nếu em ở bên cạnh anh, chắc anh không ngủ nổi mất. Lịch trình ngày mai cả ngày kia sắp xếp chật kín rồi, sau khi máy bay hạ cánh anh sẽ đến thẳng hội trường.”
Ninh Tê hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của Ôn Lĩnh Viễn, cô cũng có suy nghĩ tương tự. Cô có rất nhiều lời, một ngày một đêm khó mà nói hết. Nhưng cô vẫn không từ bỏ, “Anh lên chỗ em nghỉ đi mà, em cam đoan không làm phiền anh.”
“Anh không dám đề cao bản thân.” Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu xuống, chóp mũi bị lạnh nên hơi hồng hồng khe khẽ chạm vào trán cô, anh dịu dàng nói: “Anh hứa sang tuần nhất định sẽ dành thời gian tới tìm em, được không?
“Anh đúng là đã nói một thì sẽ không nói hai, nói chỉ mượn em mười phút thì chỉ đúng mười phút….” Ninh Tê ngẩng đầu, kéo tay anh ra, sau đó kéo áo khoác phao lông vũ của mình ra, muốn chia sẻ chút hơi ấm cho anh.
Ôn Lĩnh Viễn lập tức hiểu ý định của cô, chặn ngón tay cô lại, kéo ngược khóa lên tận xương quai xanh của cô, “Không cần đầu, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
“Làm ơn lo lắng cho bản thân anh trước đi.”
“Anh bị cảm là chuyện không tránh được rồi, không cần phải thêm một người bệnh nữa.” Ngăn cản tay cô xong còn thuận tiện đặt tay cô ở hai bên eo mình, lại ôm chặt cô lần nữa, “…….Thế thì mượn em thêm năm phút nữa nhé.”
Ninh Tê nghe được sự miễn cưỡng và không thỏa hiệp trong lời nói của anh. Anh là một người sự nguyên tắc mạnh mẽ, buổi giao lưu ngày mai nhất định là rất quan trọng đối với anh. Vì thế cô cũng không kiên trì nữa, không muốn anh cảm thấy khó xử, cô đề nghị: “Phía trước không xa có một cửa hàng Lawson, chúng ta qua đó ngồi, anh ăn chút đồ nóng rồi sau đó đi, có được không? Em hứa sẽ không giữ anh lại.”
Cửa hàng ngập trong không khí ấm áp, ánh đèn sáng rực rỡ, lúc này chỉ có một nhân viên thu ngân đang trực.
Ninh Tê bảo Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở bàn bar cạnh cửa sổ còn mình đi mua đồ ăn cho anh. Vào lúc này, đồ nóng duy nhất chỉ còn đồ uống pha và mì gói. Sau khi hỏi ý kiến của Ôn Lĩnh Viễn, Ninh Tê mua một ly mì Xuất Tiền Nhất Đinh, đổ nước sôi vào xong liền bê tới đặt bên tay anh.
Ôn Lĩnh Viễn bưng ly mì lên làm ấm tay, Ninh Tê lại bóc một hộp dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo.
Ôn Lĩnh Viễn cực kì ghét thứ đồ này.
Ninh Tê hiểu tâm tình không chịu thỏa hiệp của một vị nam nhi đại trượng phu coi trọng phong thái, nhưng mà, “Anh coi thường nhiệt độ ngoài trời của Bắc Kinh vào mùa đông quá đấy, ít nhất sáng mai sau khi xuống máy bay, anh mới tìm được chỗ mua áo khoác. Thời gian dài thế anh gắng gượng nổi không?” Sau đó không cho anh phân trần đã nhấc áo khoác gió và áo len mỏng của anh lên, trên lưng áo sơ mi mặc trong cùng của anh dán kín trên dưới, trái phải bốn “Em bé ấm áp”.
Toàn bộ quá trình đó Ôn Lĩnh Viễn giữ nguyên nụ cười bất lực chịu thua.
Ninh Tê cũng leo lên ghế bar ngồi cạnh bên anh, “Bây giờ em đang ở bộ phận video đó, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các ngôi sao giới giải trí. Thậm chí còn gặp cả diễn viễn ba lần đoạt giải “Ông hoàng diễn xuất” đấy, lúc quay phim cùng ekip cũng phải ngoan ngoãn dán “Noãn Bảo Bảo”. Đợi khi miếng dán bắt đầu nóng dần lên, anh mới thấy biết ơn em.”
Thật ra là Ninh Tê hơi ngại ngùng nên mới nói liên tục không ngừng vậy.
Ôn Lĩnh Viễn sớm đã nhận ra điều này, thò tay sang nắm lấy ngón tay cô trong lòng bàn tay mình, giữ chặt lấy.
Động tác này dường như truyền cho cô một lời khẳng định, vì thế cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Ôn Lĩnh Viễn không lộ vẻ bối rối xấu hổ, cô mới không vì sự chuyển biến thân phận đột ngột giữa hai người mà phản ứng thái quá. Dù thế, lúng túng không quen chút chút là khó tránh được.
Ninh Tê cụp mắt xuống, im lặng một lát, sau lại không kìm nén được mà nhìn anh.
Trùng hợp là Ôn Lĩnh Viễn cũng đang nhìn cô.
Cô nhón đầu ngón chân, khẽ khàng hỏi: “Nếu sớm biết anh muốn nói những lời anh, em đã…..”
“Không phải em bảo em biết anh muốn nói cái gì à?”
“Em hiểu nhầm, em cứ nghĩ……”
“Hửm?”
“Có phải anh….. muốn đi xem mắt không?”
Ôn Lĩnh Viễn hơi bối rối rồi mới phản ứng lại lời cô, “Tiểu Viên bảo với em à? Đấy không phải đi xem mắt. Anh bị anh trai lừa qua đó, đến nhà hàng mới biết ý định của bọn họ.”
Nghe giải thích của anh, Ninh Tê cảm giác trước đó mình hoang mang bối rối lâu vậy chẳng khác nào đồ ngốc.
Ôn Lĩnh Viễn nghiêng đầu nhìn cô, “Vì thế mà em trốn tránh anh? Sao không hỏi thẳng anh?”
“Em cảm thấy, chuyện xem mắt là chuyện anh sẽ làm. Anh sẽ phân tích thật chi tiết, em có hợp không này, rồi người khác có thích hợp không.”
Ôn Lĩnh Viễn đỡ trán bất lực, “…. Hình như em có gì đó hiểu lầm anh rồi. Trước giờ anh chưa từng đi xem mắt. Với lại, quay lại một chút để nói nhé, giả như anh muốn kết hôn thì cũng không định thông qua cách xem mắt đâu.”
“Vì thế mới có người nói, ước ao tạo nên cảm giác thấu hiểu xa vời.”
Cô thẳng thắn thành thật, dù hôm nay cô buông thả khiến anh phải chịu khổ. Nhưng nhất định nó cũng chẳng thấm tháp gì so với những đau khổ cô từng vì anh mà chịu đựng.
Cũng chẳng rõ cô đang xót xa bản thân hao phí nhiều thời gian như vậy, hay là đang tự trách mình đáng ra nên hiểu anh hơn. Cô không vui vẻ lắm, khóe miệng trĩu xuống.
Ôn Lĩnh Viễn vươn tay ra bóp bóp bầu má hơi phồng lên của cô, mềm mại và quả đúng như anh tưởng tượng, non mềm sờ dễ chịu như trứng gà đã bóc. Nếu không vì cảm giác không thích hợp, nói không chừng anh còn bóp thêm hai lần nữa, “Sau này có gì hoài nghi có thể hỏi thẳng anh, em có tư cách làm điều này.”
Ninh Tê cảm giác ngón tay Ôn Lĩnh Viễn đã ấm trở lại, cũng nhớ ra bọn họ quên mất tiêu chuyện cốc mì, vội giục anh nhanh chóng ăn.
Công việc bận rộn, thường xuyên ăn đồ ăn bên ngoài nên Ôn Lĩnh Viễn cũng không bắt bẻ chuyện dùng thực phẩm rác này. Huống hồ, anh thực sự cần bổ sung nhiệt lượng để duy trì độ ấm cơ thể.
Ăn xong mì gói, bốn miếng dán “Noãn Bảo Bảo” sau lưng cũng bắt đầu ấm dần lên. Giả như nói bộc lộ với Ninh Tê và nhận được lời đồng ý của cô khiến tâm lý anh sống lại lần nữa, thì hẳn nhiên giờ phút này, dưới tác dụng của không khí ấm áp, nước mì nóng và “em bé ấm áp” cơ thể anh cuối cùng sống lại.
Sau khi ăn xong cũng đồng nghĩa với việc đêm nay hai người phải tạm thời chia xa.
Ôn Lĩnh Viễn cảm giác tâm trạng cô hơi ủ rũ, vì thế anh chưa đề cập tới chuyện rời đi ngay mà kéo hành lý đến, bảo với cô: “Năm nay anh còn chưa đưa quà sinh nhật cho em.”
Ninh Tê cảm thấy hơi hổ thẹn vì đã nói dối Ôn Lĩnh Viễn rằng sinh nhật mình không rảnh, rồi cùng bạn bè ra ngoài tụ tập. Ôn Lĩnh Viễn không định cứ thể bỏ qua, nhưng cách nói của anh khá là uyển chuyển: “Lần sau, lúc nào em nói dối anh thì đừng đăng lên Khoảnh khắc vạch trần chính mình. Có thể để phân nhóm người có thể xem, hoặc là hạn chế anh.”
“Nhưng em làm thế là cố tình để anh nhìn thấy mà.”
Ôn Lĩnh Viễn ngừng động tác kéo khóa va li lại một lát, ngẩng đầu liếc nhìn cô, “Ồ, vậy không tồi đâu. Rất hiệu quả.”
“Có phải không ngờ tới không, em cũng sẽ tính kế anh.”
“Đây chính là kiểu “ở bên em trải nghiệm chút thế sự vô thường” đấy hả?”
Ninh Tê bị chọc cười thành tiếng.
Món quà anh tặng cho cô được bọc trong một hộp quà tặng tinh xảo, là một vòng đeo tay hình hoa rẻ quạt và hoa hồng vàng dát thêm đá sapphire của BVLGARI. Đặt trên cổ tay so sánh, sắc xanh ngọc như làm da sáng bật lên một tông.
Mặc dù không tính là mới lạ, nhưng màu sắc của vòng tay này cùng với dáng vẻ đơn giản mà cổ điển của nó vừa vặn phù hợp với thẩm mỹ của cô, “……Sao anh biết chọn quà thế này? Món quà nào anh tặng em cũng đều thích cả.”
Ôn Lĩnh Viễn nghiêm túc suy ngẫm một chốc, “Chắc không phải vì bản thân người tặng đâu nhỉ?”
“Ý anh muốn nói là vì anh tặng quà thế nên em mới thích hả. Ồ, hóa ra anh cũng có lúc tự luyến thế này hả?” Ôn Lĩnh Viễn khẽ cười, hiển nhiên anh cố tình nói vậy để chọc cô cười.
Ninh Tê chìa cánh tay ra, đưa vòng tay cho anh, muốn anh thay mình đeo.
Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu tìm kiếm chốt khóa của vòng tay, vừa tìm vừa hỏi: “Tuần sau em tăng ca nữa không?”
Ninh Tê bị hỏi bất ngờ, nghe ra hàm ý phải rời đi của anh, tâm tình một đường tuột xuống, “Còn chưa biết nữa, chắc phải đến thứ tư hoặc thứ năm mới biết được.”
Ôn Lĩnh Viễn giúp cô đeo vòng tay xong, tiện đà nắm lấy tay cô, một tay khác nhấc hành lý lên, đi ra phía cửa của cửa hàng tiện lợi.
Bên ngoài gió lạnh thét gào, nhưng mà anh không cảm thấy lạnh như trước nữa.
Lúc Ôn Lĩnh Viễn móc điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, nhìn thấy Ninh Tê cúi đầu, mũi giày đá nhẹ mặt đất. Thế là anh nhét điện thoại lại túi, thò tay qua véo mặt cô, sau đó lòng bàn tay áp vào trán cô, nâng đầu cô lên, cười hỏi: “Không vui à?”
Trán Ninh Tê tì vào lòng bàn tay anh, anh buộc phải dùng lực đỡ, không để cô cúi đầu nữa.
“…..Đâu ra kiểu như này chứ. Người khác xác định quan hệ ngày đầu tiên nhất định sẽ quấn quýt lấy nhau thời gian rất lâu đấy.”
“Thế em bỏ kỳ thực tập, đi cùng anh đi.”
“Thật hả?” Mắt Ninh Tê phát sáng cả luôn, “Anh đừng nghĩ em không dám nhé?”
Ôn Lĩnh Viễn cười chẳng biết phải làm sao, nắm lấy tay cô, sau đó ấn vào lòng mình, “Không muốn tốt nghiệp hả?”
“Giờ khắc này thì không muốn. Thực tập chẳng là cái khỉ gì cả.”
“Vậy chủ nhật hội nghị kết thúc xong, anh vòng lại Bắc Kinh, gặp em xong thì quay lại Nam Thành?”
“Thế thì hành người quá…..” Ninh Tê than thở, “Thôi được rồi, em chờ cuối tuần sau anh tới tìm em. Anh nói được thì phải làm được đấy.”
“Được.”
“Năm phút…..” Ninh Tê giơ một tay lên, “Sau năm phút thì anh gọi xe.”
Yên tĩnh trầm mặc chờ đợi trong vòng tay anh. Cô hẵng còn nhiều điều muốn nói lắm nhưng quyết định tạm gác lại đã. Trước kia, cô cảm thấy anh là một liều thuốc giảm đau, bây giờ mới biết, hóa ra là hương thơm hoa hồng, chẳng những ngọt lại còn là vị ngọt đọng lại vấn vít chậm tan.
Liệu cô của mười chín tuổi có đố kị với cô của giờ khắc này không nhỉ? Khi mà mộng tưởng thành hiện thực, đâu chỉ cảm thấy mãn nguyện, mà trái tim còn nhưng nhức ê ẩm khiến cô không kìm nổi muốn bật khóc.
Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy trước ngực cảm giác có gì đó ẩm ướt, lập tức kinh ngạc chạm vào đầu cô, “Sao thế?”
“Không sao…. Vui vẻ cũng không được hả? Anh nghĩ ai cũng như anh sao, vui hay không vui cũng chỉ một biểu cảm như thế.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, thanh âm trầm thấp đáp lời: “Vì anh không dám cam đoan nếu buông thả cảm xúc, mình có làm ra chuyện gì khiến em sợ hãi không.”
Lời này tựa như còn một ẩn ý mập mờ gì đó, mặt Ninh Tê như phát bỏng, chẳng biết có phải do cô nghĩ nhiều không. Để chuyển chủ đề câu chuyện, Ninh Tê thò tay vào túi áo của anh móc điện thoại ra, muốn gọi xe giúp anh.
“Mật khẩu mở khóa là gì vậy ạ?”
Ninh Tê nói: “Em mới không sai.”
Ôn Lĩnh Viễn bày ra biểu cảm “Dù ý của em là gì anh cũng bằng lòng rửa tai lắng nghe”.
“Anh thế mà gọi là không lý trí hả? Thật sự không lý trí phải là như này……” Cô tiến lên phía trước một bước, dang rộng hai tay, trực tiếp mà kiên định ôm lấy anh.
Cô mặc chiếc áo phao lông vũ, cả người ẩn chứa một nguồn nhiệt ngọt ngào mà mềm mại. Đâu ai có thể làm chối từ, vậy là Ôn Lĩnh Viễn tuân theo mong muốn bản thân, nhấc tay ôm thẳng cô vào lòng, cũng thoải mái để cô phát hiện ra chuyện anh đang lạnh phát run.
“Vậy là em đồng ý với anh hả?”
Ninh Tê siết chặt vòng tay lại, cường điệu động tác “ôm”, “Có động tác này rồi mà vẫn cần dùng ngôn ngữ loài người phiên dịch cho anh nghe một lần nữa hả?”
Cô nghe thấy tiếng cười của Ôn Lĩnh Viễn, sau đó anh dùng lực cánh tay nhấc bổng cô lên. Lúc này cô mới thật sự tin rằng, anh thật sự vui vẻ hưng phấn vì chuyện cô không từ chối anh.
NInh Tê nhận thấy lòng bàn tay anh lạnh tới mức không còn chút hơi ấm nào, đều do cô hôm nay tùy hứng buông thả mà thành, “Chúng ta lên lầu trước rồi nói nhé?”
“Không, anh phải đi rồi.”
Ninh Tê chẳng tài nào hiểu nổi, “……Vẫn phải đi à?”
“Anh định ra khách sạn gần sân bay nghỉ ngơi hai ba tiếng, ngồi chuyến bay lúc hơn năm giờ sáng quay lại chắc vẫn kịp.”
“Lên chỗ em cũng có thể nghỉ ngơi mà.”
“Nếu em ở bên cạnh anh, chắc anh không ngủ nổi mất. Lịch trình ngày mai cả ngày kia sắp xếp chật kín rồi, sau khi máy bay hạ cánh anh sẽ đến thẳng hội trường.”
Ninh Tê hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của Ôn Lĩnh Viễn, cô cũng có suy nghĩ tương tự. Cô có rất nhiều lời, một ngày một đêm khó mà nói hết. Nhưng cô vẫn không từ bỏ, “Anh lên chỗ em nghỉ đi mà, em cam đoan không làm phiền anh.”
“Anh không dám đề cao bản thân.” Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu xuống, chóp mũi bị lạnh nên hơi hồng hồng khe khẽ chạm vào trán cô, anh dịu dàng nói: “Anh hứa sang tuần nhất định sẽ dành thời gian tới tìm em, được không?
“Anh đúng là đã nói một thì sẽ không nói hai, nói chỉ mượn em mười phút thì chỉ đúng mười phút….” Ninh Tê ngẩng đầu, kéo tay anh ra, sau đó kéo áo khoác phao lông vũ của mình ra, muốn chia sẻ chút hơi ấm cho anh.
Ôn Lĩnh Viễn lập tức hiểu ý định của cô, chặn ngón tay cô lại, kéo ngược khóa lên tận xương quai xanh của cô, “Không cần đầu, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
“Làm ơn lo lắng cho bản thân anh trước đi.”
“Anh bị cảm là chuyện không tránh được rồi, không cần phải thêm một người bệnh nữa.” Ngăn cản tay cô xong còn thuận tiện đặt tay cô ở hai bên eo mình, lại ôm chặt cô lần nữa, “…….Thế thì mượn em thêm năm phút nữa nhé.”
Ninh Tê nghe được sự miễn cưỡng và không thỏa hiệp trong lời nói của anh. Anh là một người sự nguyên tắc mạnh mẽ, buổi giao lưu ngày mai nhất định là rất quan trọng đối với anh. Vì thế cô cũng không kiên trì nữa, không muốn anh cảm thấy khó xử, cô đề nghị: “Phía trước không xa có một cửa hàng Lawson, chúng ta qua đó ngồi, anh ăn chút đồ nóng rồi sau đó đi, có được không? Em hứa sẽ không giữ anh lại.”
Cửa hàng ngập trong không khí ấm áp, ánh đèn sáng rực rỡ, lúc này chỉ có một nhân viên thu ngân đang trực.
Ninh Tê bảo Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở bàn bar cạnh cửa sổ còn mình đi mua đồ ăn cho anh. Vào lúc này, đồ nóng duy nhất chỉ còn đồ uống pha và mì gói. Sau khi hỏi ý kiến của Ôn Lĩnh Viễn, Ninh Tê mua một ly mì Xuất Tiền Nhất Đinh, đổ nước sôi vào xong liền bê tới đặt bên tay anh.
Ôn Lĩnh Viễn bưng ly mì lên làm ấm tay, Ninh Tê lại bóc một hộp dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo.
Ôn Lĩnh Viễn cực kì ghét thứ đồ này.
Ninh Tê hiểu tâm tình không chịu thỏa hiệp của một vị nam nhi đại trượng phu coi trọng phong thái, nhưng mà, “Anh coi thường nhiệt độ ngoài trời của Bắc Kinh vào mùa đông quá đấy, ít nhất sáng mai sau khi xuống máy bay, anh mới tìm được chỗ mua áo khoác. Thời gian dài thế anh gắng gượng nổi không?” Sau đó không cho anh phân trần đã nhấc áo khoác gió và áo len mỏng của anh lên, trên lưng áo sơ mi mặc trong cùng của anh dán kín trên dưới, trái phải bốn “Em bé ấm áp”.
Toàn bộ quá trình đó Ôn Lĩnh Viễn giữ nguyên nụ cười bất lực chịu thua.
Ninh Tê cũng leo lên ghế bar ngồi cạnh bên anh, “Bây giờ em đang ở bộ phận video đó, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các ngôi sao giới giải trí. Thậm chí còn gặp cả diễn viễn ba lần đoạt giải “Ông hoàng diễn xuất” đấy, lúc quay phim cùng ekip cũng phải ngoan ngoãn dán “Noãn Bảo Bảo”. Đợi khi miếng dán bắt đầu nóng dần lên, anh mới thấy biết ơn em.”
Thật ra là Ninh Tê hơi ngại ngùng nên mới nói liên tục không ngừng vậy.
Ôn Lĩnh Viễn sớm đã nhận ra điều này, thò tay sang nắm lấy ngón tay cô trong lòng bàn tay mình, giữ chặt lấy.
Động tác này dường như truyền cho cô một lời khẳng định, vì thế cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Ôn Lĩnh Viễn không lộ vẻ bối rối xấu hổ, cô mới không vì sự chuyển biến thân phận đột ngột giữa hai người mà phản ứng thái quá. Dù thế, lúng túng không quen chút chút là khó tránh được.
Ninh Tê cụp mắt xuống, im lặng một lát, sau lại không kìm nén được mà nhìn anh.
Trùng hợp là Ôn Lĩnh Viễn cũng đang nhìn cô.
Cô nhón đầu ngón chân, khẽ khàng hỏi: “Nếu sớm biết anh muốn nói những lời anh, em đã…..”
“Không phải em bảo em biết anh muốn nói cái gì à?”
“Em hiểu nhầm, em cứ nghĩ……”
“Hửm?”
“Có phải anh….. muốn đi xem mắt không?”
Ôn Lĩnh Viễn hơi bối rối rồi mới phản ứng lại lời cô, “Tiểu Viên bảo với em à? Đấy không phải đi xem mắt. Anh bị anh trai lừa qua đó, đến nhà hàng mới biết ý định của bọn họ.”
Nghe giải thích của anh, Ninh Tê cảm giác trước đó mình hoang mang bối rối lâu vậy chẳng khác nào đồ ngốc.
Ôn Lĩnh Viễn nghiêng đầu nhìn cô, “Vì thế mà em trốn tránh anh? Sao không hỏi thẳng anh?”
“Em cảm thấy, chuyện xem mắt là chuyện anh sẽ làm. Anh sẽ phân tích thật chi tiết, em có hợp không này, rồi người khác có thích hợp không.”
Ôn Lĩnh Viễn đỡ trán bất lực, “…. Hình như em có gì đó hiểu lầm anh rồi. Trước giờ anh chưa từng đi xem mắt. Với lại, quay lại một chút để nói nhé, giả như anh muốn kết hôn thì cũng không định thông qua cách xem mắt đâu.”
“Vì thế mới có người nói, ước ao tạo nên cảm giác thấu hiểu xa vời.”
Cô thẳng thắn thành thật, dù hôm nay cô buông thả khiến anh phải chịu khổ. Nhưng nhất định nó cũng chẳng thấm tháp gì so với những đau khổ cô từng vì anh mà chịu đựng.
Cũng chẳng rõ cô đang xót xa bản thân hao phí nhiều thời gian như vậy, hay là đang tự trách mình đáng ra nên hiểu anh hơn. Cô không vui vẻ lắm, khóe miệng trĩu xuống.
Ôn Lĩnh Viễn vươn tay ra bóp bóp bầu má hơi phồng lên của cô, mềm mại và quả đúng như anh tưởng tượng, non mềm sờ dễ chịu như trứng gà đã bóc. Nếu không vì cảm giác không thích hợp, nói không chừng anh còn bóp thêm hai lần nữa, “Sau này có gì hoài nghi có thể hỏi thẳng anh, em có tư cách làm điều này.”
Ninh Tê cảm giác ngón tay Ôn Lĩnh Viễn đã ấm trở lại, cũng nhớ ra bọn họ quên mất tiêu chuyện cốc mì, vội giục anh nhanh chóng ăn.
Công việc bận rộn, thường xuyên ăn đồ ăn bên ngoài nên Ôn Lĩnh Viễn cũng không bắt bẻ chuyện dùng thực phẩm rác này. Huống hồ, anh thực sự cần bổ sung nhiệt lượng để duy trì độ ấm cơ thể.
Ăn xong mì gói, bốn miếng dán “Noãn Bảo Bảo” sau lưng cũng bắt đầu ấm dần lên. Giả như nói bộc lộ với Ninh Tê và nhận được lời đồng ý của cô khiến tâm lý anh sống lại lần nữa, thì hẳn nhiên giờ phút này, dưới tác dụng của không khí ấm áp, nước mì nóng và “em bé ấm áp” cơ thể anh cuối cùng sống lại.
Sau khi ăn xong cũng đồng nghĩa với việc đêm nay hai người phải tạm thời chia xa.
Ôn Lĩnh Viễn cảm giác tâm trạng cô hơi ủ rũ, vì thế anh chưa đề cập tới chuyện rời đi ngay mà kéo hành lý đến, bảo với cô: “Năm nay anh còn chưa đưa quà sinh nhật cho em.”
Ninh Tê cảm thấy hơi hổ thẹn vì đã nói dối Ôn Lĩnh Viễn rằng sinh nhật mình không rảnh, rồi cùng bạn bè ra ngoài tụ tập. Ôn Lĩnh Viễn không định cứ thể bỏ qua, nhưng cách nói của anh khá là uyển chuyển: “Lần sau, lúc nào em nói dối anh thì đừng đăng lên Khoảnh khắc vạch trần chính mình. Có thể để phân nhóm người có thể xem, hoặc là hạn chế anh.”
“Nhưng em làm thế là cố tình để anh nhìn thấy mà.”
Ôn Lĩnh Viễn ngừng động tác kéo khóa va li lại một lát, ngẩng đầu liếc nhìn cô, “Ồ, vậy không tồi đâu. Rất hiệu quả.”
“Có phải không ngờ tới không, em cũng sẽ tính kế anh.”
“Đây chính là kiểu “ở bên em trải nghiệm chút thế sự vô thường” đấy hả?”
Ninh Tê bị chọc cười thành tiếng.
Món quà anh tặng cho cô được bọc trong một hộp quà tặng tinh xảo, là một vòng đeo tay hình hoa rẻ quạt và hoa hồng vàng dát thêm đá sapphire của BVLGARI. Đặt trên cổ tay so sánh, sắc xanh ngọc như làm da sáng bật lên một tông.
Mặc dù không tính là mới lạ, nhưng màu sắc của vòng tay này cùng với dáng vẻ đơn giản mà cổ điển của nó vừa vặn phù hợp với thẩm mỹ của cô, “……Sao anh biết chọn quà thế này? Món quà nào anh tặng em cũng đều thích cả.”
Ôn Lĩnh Viễn nghiêm túc suy ngẫm một chốc, “Chắc không phải vì bản thân người tặng đâu nhỉ?”
“Ý anh muốn nói là vì anh tặng quà thế nên em mới thích hả. Ồ, hóa ra anh cũng có lúc tự luyến thế này hả?” Ôn Lĩnh Viễn khẽ cười, hiển nhiên anh cố tình nói vậy để chọc cô cười.
Ninh Tê chìa cánh tay ra, đưa vòng tay cho anh, muốn anh thay mình đeo.
Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu tìm kiếm chốt khóa của vòng tay, vừa tìm vừa hỏi: “Tuần sau em tăng ca nữa không?”
Ninh Tê bị hỏi bất ngờ, nghe ra hàm ý phải rời đi của anh, tâm tình một đường tuột xuống, “Còn chưa biết nữa, chắc phải đến thứ tư hoặc thứ năm mới biết được.”
Ôn Lĩnh Viễn giúp cô đeo vòng tay xong, tiện đà nắm lấy tay cô, một tay khác nhấc hành lý lên, đi ra phía cửa của cửa hàng tiện lợi.
Bên ngoài gió lạnh thét gào, nhưng mà anh không cảm thấy lạnh như trước nữa.
Lúc Ôn Lĩnh Viễn móc điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, nhìn thấy Ninh Tê cúi đầu, mũi giày đá nhẹ mặt đất. Thế là anh nhét điện thoại lại túi, thò tay qua véo mặt cô, sau đó lòng bàn tay áp vào trán cô, nâng đầu cô lên, cười hỏi: “Không vui à?”
Trán Ninh Tê tì vào lòng bàn tay anh, anh buộc phải dùng lực đỡ, không để cô cúi đầu nữa.
“…..Đâu ra kiểu như này chứ. Người khác xác định quan hệ ngày đầu tiên nhất định sẽ quấn quýt lấy nhau thời gian rất lâu đấy.”
“Thế em bỏ kỳ thực tập, đi cùng anh đi.”
“Thật hả?” Mắt Ninh Tê phát sáng cả luôn, “Anh đừng nghĩ em không dám nhé?”
Ôn Lĩnh Viễn cười chẳng biết phải làm sao, nắm lấy tay cô, sau đó ấn vào lòng mình, “Không muốn tốt nghiệp hả?”
“Giờ khắc này thì không muốn. Thực tập chẳng là cái khỉ gì cả.”
“Vậy chủ nhật hội nghị kết thúc xong, anh vòng lại Bắc Kinh, gặp em xong thì quay lại Nam Thành?”
“Thế thì hành người quá…..” Ninh Tê than thở, “Thôi được rồi, em chờ cuối tuần sau anh tới tìm em. Anh nói được thì phải làm được đấy.”
“Được.”
“Năm phút…..” Ninh Tê giơ một tay lên, “Sau năm phút thì anh gọi xe.”
Yên tĩnh trầm mặc chờ đợi trong vòng tay anh. Cô hẵng còn nhiều điều muốn nói lắm nhưng quyết định tạm gác lại đã. Trước kia, cô cảm thấy anh là một liều thuốc giảm đau, bây giờ mới biết, hóa ra là hương thơm hoa hồng, chẳng những ngọt lại còn là vị ngọt đọng lại vấn vít chậm tan.
Liệu cô của mười chín tuổi có đố kị với cô của giờ khắc này không nhỉ? Khi mà mộng tưởng thành hiện thực, đâu chỉ cảm thấy mãn nguyện, mà trái tim còn nhưng nhức ê ẩm khiến cô không kìm nổi muốn bật khóc.
Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy trước ngực cảm giác có gì đó ẩm ướt, lập tức kinh ngạc chạm vào đầu cô, “Sao thế?”
“Không sao…. Vui vẻ cũng không được hả? Anh nghĩ ai cũng như anh sao, vui hay không vui cũng chỉ một biểu cảm như thế.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, thanh âm trầm thấp đáp lời: “Vì anh không dám cam đoan nếu buông thả cảm xúc, mình có làm ra chuyện gì khiến em sợ hãi không.”
Lời này tựa như còn một ẩn ý mập mờ gì đó, mặt Ninh Tê như phát bỏng, chẳng biết có phải do cô nghĩ nhiều không. Để chuyển chủ đề câu chuyện, Ninh Tê thò tay vào túi áo của anh móc điện thoại ra, muốn gọi xe giúp anh.
“Mật khẩu mở khóa là gì vậy ạ?”
Bình luận facebook