Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Lập xuân (2)
Ninh Tê không thấy mình có gì để nói với Chung Ánh, nhưng đối phương đã dừng lại một lúc sau khi đưa ra yêu cầu cho thấy đây là một lời mời đầy chân thành. Hơn nữa, số người biết cô hẹn hò với Ôn Lĩnh Viễn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên, Chung Ánh chắc chắn sẽ không nói chuyện này với cô.
Cửa sau của phòng triển lãm có những băng ghế dài cho mọi người nghỉ ngơi. Ninh Tê từ chối ngồi xuống nói chuyện vì cô không thoải mái khi ngồi cạnh người lạ.
Hai nười đi dọc theo hành lang, đối diện với sảnh trước của bảo tàng, người đàn ông ngoại quốc tinh ý, đi lấy xe trước.
Ninh Tê lấy nắp ống kính từ trong túi ra, đậy lại. Ngay cả khi cảm nhận được ánh mắt của Chung Ánh, cô cũng không mở miệng trước. Thật sự không có lời nào để nói.
Cũng may Chung Ánh đi thẳng vào vấn đề: “Chắc cô cũng biết chuyện tôi và Lĩnh Viễn chia tay rồi?”
Ninh Tê nhìn cô ta với ánh mắt như muốn nói rằng: đây là một điều vô nghĩa. Cô không thích Chung Ánh gọi tên bạn trai mình một cách thân mật như vậy, nhưng cũng không bắt cô ta phải sửa lại.
Chung Ánh nói tiếp: “Tôi vẫn luôn thấy có lỗi khi để mọi chuyện kết thúc trong ồn ào. Tiếc là cả hai đã quyết định sẽ không dính dáng gì tới nhau nữa nên tôi không thể gửi lời xin lỗi. Hôm nay tình cờ gặp được cô, tôi chỉ muốn nói rằng trong lòng Ôn Lĩnh Viễn có cô. Bây giờ hai người có thể quang minh chính đại mà ở bên nhau, tu thành chính quả rồi. Chúc hai người hạnh phúc.”
Ninh Tê hơi sốc khi nghe xong lời này.
May là từ khi quen Ôn Lĩnh Viễn, cô cũng trưởng thành hơn rồi. Chứ lấy tính cách hồi ba bốn năm trước thì chắc chắc cô đã chỉ thẳng vào mặt cô ta và chửi ầm lên rồi.
Thật thú vị biết bao khi nghe lời này, bề ngoài thì tỏ ra rộng lượng, thoải mái đấy, nhưng thật ra lại đang bóng gió nói rằng cô và Ôn Lĩnh Viễn đã sớm lén lút với nhau. Đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm mà.
Ninh Tê cười nhẹ, không thể mất bình tĩnh được, tức giận là thua rồi: “Chị Chung có thật lòng cảm thấy như vậy không hay là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe?”
Đôi lông mày mảnh mai của Chung Ánh hơi nhếch lên: “Sao cô lại nghĩ tôi không thật lòng?”
“Thế nên chị cảm thấy tôi là nguyên nhân khiến mối quan hệ của chị và Ôn Lĩnh Viễn tan vỡ?”
“Lĩnh Viễn không thấy vậy.”
Ngụ ý là Ôn Lĩnh Viễn không thừa nhận.
Ninh Tê mỉm cười đoan trang, mãi cho đến khi cô ta ngượng ngùng trước ánh mắt của cô mới mở miệng nói: “Vừa rồi đúng là tôi có hơi tức giận nhưng giờ thì hết rồi. Vốn dĩ còn hơi để ý đến sự tồn tại của chị một chút nhưng giờ tôi cũng chẳng bận tâm nữa. Đời người dài như thế, thể nào chẳng phải yêu sai một hai lần. Cũng may là Ôn Lĩnh Viễn nhận ra nó không đáng. Anh ấy từng thật lòng muốn kết hôn với chị như vậy nhưng chị thì sao? Chị có tí tình cảm nào để đáp lại à?”
Những lời cô nói như dằm chọc vào chân Chung Ánh, trực tiếp xé toạc bộ mặt của cô ta, giọng nói của cô ta cũng sắc bén hơn: “Đúng là Ôn Lĩnh Viễn trong sạch nhưng cô có chắc là mình cũng vậy không? Cô có dám nói là chưa từng thích anh ấy không?”
“Chị không thấy tranh luận ở nơi công cộng là một điều rất khó coi à? Bây giờ nhìn chị như một bà cô chanh chua vậy.” Ninh Tê vẫn mỉm cười, thầm nghĩ mình bắt đầu dùng vẻ mặt tươi cười để giải quyết mọi chuyện là do bị Ôn Lĩnh Viễn ảnh hưởng.
“…… Trên đời này tôi không phải là người duy nhất thích Ôn Lĩnh Viễn, không lẽ chị muốn giết hết tất cả bọn họ ư? Dù chị có tin hay không thì vì thích Ôn Lĩnh Viễn nên tôi càng hy vọng anh ấy được hạnh phúc. Tôi đã từng thật lòng mong hai người bạch đầu giai lão.”
“Chuyện này đã kết thúc rồi, không cần đào lại để châm chọc tôi.”
“Nếu đã là quá khứ thì chị có tư cách gì để quyết định hạnh phúc của Ôn Lĩnh Viễn? Cho dù chúng tôi ở bên nhau cũng không phải vì lời chúc phúc của chị mà nhờ sự kiên trì của tôi và sự tỉnh táo của Ôn Lĩnh Viễn.”
Chung Ánh nhướn mày: “Nghe giọng điệu của cô có vẻ hai người đã ở bên nhau rồi nhỉ?”
Chị ta vẫn định chụp cho Ôn Lĩnh Viễn cái mũ ngoại tình.
Ninh Tê cười: “Chị Chung, chị có biết những lởi hôm nay của chị sẽ chỉ càng làm tôi cảm thấy chị vẫn nhớ thương Ôn Lĩnh Viễn không? Tôi thật không hiểu, nếu đã không yêu thì cớ gì cứ phải phá đám?”
“Sao cô dám khẳng định là tôi chưa từng yêu?”
“Nếu đã yêu sao không biết quý trọng?”
Chung Ánh không nói được lời nào nữa.
Trong khi đó, phía bên Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng hoàn toàn trái ngược với tình cảnh thảm hại bên này.
Đến khi ra khỏi bảo tàng, vì mang đôi boot đế cao nên Tô Vũ Nùng không thể chạy nổi nữa, cô dùng sức giựt tay lại: “Cậu lên cơn à!”
Tô Dục Thanh thở dốc, nhìn chằm chằm cô: “Hết chửi tôi điên rồi lại nói tôi lên cơn, trong lòng cậu không có tí lời hay, ý đẹp nào dành cho tôi à?”
Tô Vũ Nùng lẩm bẩm: “Vì cậu không xứng.”
“Thế ai xứng? Cái tên tán tỉnh cậu?”
Tô Vũ Nùng lại bị chọc giận, xụ mặt, muốn quay về.
Tô Dục Thanh chặn lại: “Đừng đi, có chuyện muốn nói với cậu.”
“Có rắm mau thả.”
Tô Dục Thanh cười, chỉ vào cái váy sau lớp áo nhung, rồi lại sờ lên bím tóc dễ thương dưới chiếc mũ nồi: “Ăn mặc thì dễ thương, lớn lên cũng xinh đẹp mà sao cái miệng chỉ biết mắng người thế.”
“Cậu đưa tôi ra đây chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này thôi hả?” Tô Vũ Nùng bực bội, cái tên điên này, chẳng chịu nói trọng điểm gì cả, cứ làm người khác sốt ruột thôi.
“Không phải, tôi muốn nói……” Cứ tưởng thở phào nhẹ nhõm được rồi, ai dè lại phát hiện bầu không khí có vẻ không ổn, Tô Dục Thanh ngớ ra, gãi gãi đầu: “…… Ăn kem nhé?” Cậu nhìn thấy có tiệm bánh ngọt.
“……Mùa đông mà rủ ăn kem?”
“Thì mùa đông ăn sẽ không sợ kem tan nhanh.” Nói rồi, túm lấy tay cô bước về phía đó.
Dù miệng nói “Không thích, muốn đi xem triển lãm với Tê Tê cơ”, nhưng chân vẫn theo bước.
Tô Vũ Nùng cầm ly đá bào dâu tây, cùng Tô Dục Thanh leo lên những bậc thang cao trước phòng khoa học kỹ thuật kế bên bảo tàng.
Họ sóng vai ngồi xuống, Tô Dục Thanh quay đầu nhìn chằm chằm Tô Vũ Nùng: “Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp mặt không?”
“Nhớ chứ, ở khu trò chơi điện tử, Tê Tê mang đến một tên ngốc đô con.”
“Tên ngốc đô con” có chút cạn lời: “…… Cũng không tệ đến vậy mà.”
Tô Vũ Nùng không đáp, chuyên chú ăn đá bào.
Tô Dục Thanh có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu, bỏ lỡ hôm nay thì cả đời này cậu đừng mơ có được cô ấy nữa. Trên đường đưa cô ấy đi học về, lần cùng nhau đi xe buýt đến nơi chim cũng không thèm ỉa để xem triển lãm tranh, những khi đi tàu điện ngầm, hay nơi rạp chiếu phim đêm đó chỉ có hai người họ…… Cậu cứ dần dần bỏ lỡ từng cơ hội, không chịu nói ra.
Sự lãng phí của cậu đã được tha thứ biết bao nhiêu lần nhưng có phải sẽ luôn như vậy không? Nếu lần này còn bỏ lỡ thì sẽ ra sao?
Tô Dục Thanh đột ngột bật dậy làm Tô Vũ Nùng xém nhảy dựng, quay đầu khó hiểu nhìn cậu.
Cậu nói: “Không biết có phải do dạo này chơi game nhiều quá hay không mà hình như tôi bị cận rồi. Để tôi đi xuống xem thử coi có thấy rõ logo túi cậu không.” Trên túi của cô có thêu logo thương hiệu.
Tô Vũ Nùng quá quen với sự điên khùng của Tô Dục Thanh. Dù vậy cô vẫn xoay túi về phía trước cho cậu dễ nhìn.
Tô Dục Thanh bước từng bậc xuống, đếm gần 34 bước mới chịu xoay người.
Tô Vũ Nùng la lớn: “Xa quá rồi! Tôi còn không nhìn rõ được mặt cậu!”
Cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đầu đội mũ len, quần thể thao sọc trắng ôm sát chân và đôi giày Converse. Dáng người cao gầy trong gió lạnh, khuôn mặt anh tuấn bị mờ đi bởi khoảng cách. Ở với bọn cô ngáo ngáo bao nhiêu thì trước mặt người khác lại kiêu căng bấy nhiêu. Nhìn là biết được rất nhiều cô gái thích rồi.
Gió thổi càng nhỏ, Tô Vũ Nùng cầm thìa, không dám nói lời nào.
Một phút trôi qua, Tô Dục Thanh cuối cùng cũng mở miệng: “Đúng là không thấy thật.”
Nói xong lại tiến lên vài bước.
Dáng vẻ ngây ngốc ấy là trái tim cô như rơi vào vực sâu vô hạn, chán nản vô cùng. Để che giấu sự thất vọng, cô đành phải cúi đầu, xúc một thìa đá, cho vào miệng, lạnh đến mức làm mắt cô đỏ lên.
Đúng lúc này.
“Tô Vũ Nùng!”
Tiếng hét lớn làm Tô Vũ Nùng giật mình, chiếc thìa trong tay rơi vào ly đá bào.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện cậu vẫn đứng ở đó, vai hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt mờ ảo sau làn sương mù. Sau đó, cậu nhắm mắt lại, quyết định liều ăn nhiều ——
“Tôi thích cậu!”
Có bình thường không khi cô lại bật khóc vì được người mình thích tỏ tình? Tô Vũ Nùng không biết, dù sao cô cũng khóc rồi. Nước mắt từng giọt, từng giọt tuôn trào, rơi vào ly đá.
Tô Dục Thanh sửng sốt, ba bước thành hai chạy đến, chống tay xuống đất, quỳ trước mặt cô, luống cuống: “…… Không phải, không đồng ý cũng được nhưng đừng khóc chứ.”
Cậu bối rối, không biết có nên lau nước mắt cho cô không.
Tô Vũ Nùng múc một thìa đá bào, đưa đến bên miệng cậu: “Ăn không?”
Cậu không đáp lại, chỉ nhìn cô, dường như vẫn đang đợi câu trả lời.
Tô Vũ Nùng thả thìa xuống, lấy đà, vươn tay, kéo lấy cổ áo cậu. Cũng chỉ là hình thức thôi vì họ đã rất gần rồi, không thể gần thêm nữa. Môi hai người chạm nhau, trao đi sự ấm áp.
Tô Dục Thanh bị dọa ngốc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Thấy lông mi cô khẽ rung, cậu duỗi tay cầm cái ly, đặt qua một bên, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu, run rầy hôn lại.
Toàn thân Tô Vũ Nùng run lên, tự dưng nghĩ đến chuyện này không thể để Ninh Tê biết được, nếu không thể nào cũng lôi ra trêu cô.
Ảo tưởng kéo dài khiến cô đỏ mặt, lặng lẽ nắm chặt vạt áo của Tô Dục Thanh.
Vả mặt thì vả mặt đi, dù sao Tê Tê cũng chẳng làm gì mình được –
Trên xe taxi, Ninh Tê nêu địa chỉ đến chung cư của Ôn Lĩnh Viễn.
Cô không biết liệu có ổn không khi đến vào lúc anh đi vắng. Nhưng dù sao anh đã ghi dấu vân tay của cô và nói đây là nhà họ rồi thì cũng không tự tiện lắm nhỉ.
Đặt ngón tay lên, “Bíp” một tiếng, cửa mở ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đang định mở tủ lấy dép đi trong nhà thì thấy một bé gấu lớn dựa vào ghế sô pha trong phòng khách.
Sau một giây sửng sốt, cô vui vẻ bật cười.
Bàn trà đã được trải khăn, TV cũng được gắn lên, bên cạnh là cây lá dong kiểng cao bằng nửa người, cành lá xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Cảm giác như đang ở nhà.
Ninh Tê ngồi trên thảm, gửi tin nhắn cho Ôn Lĩnh Viễn. Không việc gì mà cô phải giấu diếm cả, đem hết phiền muộn kể cho Ôn Lĩnh Viễn nghe.
[Hôm nay em tình cờ gặp phải Chung Ánh, chị ta có nói vài lời với em.]
Mãi đến nửa tiếng sau, Ôn Lĩnh Viễn mới đọc được, anh trực tiếp gọi qua, sốt sắng hỏi: “Em có ổn không?”
Mặc dù không vui lắm nhưng cũng không phải là quá tệ. Cô không hiều sao mình lại tức giận nữa, cần phải điều chỉnh lại mới được.
Đang kể cho Ôn Lĩnh Viễn nghe thì hình như có người thúc giục anh. Cả hai bên đều nói khiến anh không thể nào tập trung được, đành dặn dò cô: “Bây giờ anh phải họp rồi. Tối về khách sạn sẽ gọi lại cho em nhé?”
“Anh cứ làm việc đi, em ổn mà.” Nghe là biết không ổn nhưng giờ anh cũng đâu thể phân thân ra được.
Ninh Tê tìm được một siêu thị lớn gần đó nên quyết định đi ra ngoài.
Đang lựa món để giải quyết bữa trưa và bữa tối thì nhận được tin nhắn nhóm. Chưa cần nghe nói gì mà chỉ thấy hai người họ Tô kia đồng thời gửi bao lì xì cho cô là hiểu rồi.
Ninh Tê không chút khách khí nhận lấy: “Chúc mừng chúc mừng!”
Tô Vũ Nùng: [Đang ở đâu vậy?]
Ninh Tê: [Dạo siêu thị á. Hai người phải khao tớ một chầu lớn đi, hôm nay còn cố tình chừa không gian cho mấy cậu luôn đó. @Tô Vũ Nùng nhớ những gì mình đã nói nha.]
Tô Dục Thanh: [Cái gì á?]
Tô Vũ Nùng: […… Không liên quan đến cậu!]
Ninh Tê hiếm khi tự làm khổ mình, cho dù đang buồn cũng phải tự tạo niềm vui. Dạo siêu thị khiến cô hưng phấn trở lại, sắm sửa đủ thứ cho tổ ấm đang thiếu thốn của mình và Ôn Lĩnh Viễn.
Hai tiếng sau, đói không lết nổi nữa, cô mới chịu thanh toán rồi nhờ họ giao về nhà, sau đó đến khu ẩm thực dưới tầng hầm để mua một phần cơm thịt kho.
Khi định trở về thì lại đi ngang qua cửa hàng Le Creuset, cô bị thu hút bởi mấy chiếc bánh Macaron đầy màu sắc. Không kìm lòng được, đành lượn vào mua vài cái.
Về đến nhà không được bao lâu thì siêu thị giao đồ đến, Ninh Tê lại mất cả buổi trưa để chất đầy tủ lạnh.
Bởi vì ăn trưa muộn nên đến tối Ninh Tê vẫn chưa thấy đói. Hôm nay cô không định về nhà, đành gọi cho dì Thang, nhờ bà mang vài bộ đồ, cục sạc và mỹ phẩm dưỡng da đến.
Sau khi dì Thang đến, bà theo thói quen mà kiểm tra tủ lạnh, trong đó rực rỡ muôn màu, không hiểu vì sao hôm nay vị tiểu thư mười ngón không dính nước này lại siêng đột xuất, liền cười hỏi: “Cần tôi nấu bữa tối không?”
Ninh Tê ngượng ngùng: “Làm phiền dì rồi.”
“Phiền gì chứ. Bình thường cô và ông Ninh ít khi ở nhà, tôi chẳng phải làm gì nhiều mà vẫn nhận tiền lương cao như vậy làm tôi áy náy lắm.”
“Dì giúp tôi chăm cá mà.”
Dì Thang cười nói: “Bảo bối của cô vẫn khỏe mạnh lắm.”
Dì Thang nhanh chóng nấu xong hai mặn, một canh, Ninh Tê giữ bà lại cùng ăn tối.
Đồng hồ điểm 8 giờ, Ninh Tê tắm xong, quay lại phòng khách thì nhận được cuộc gọi từ Ôn Lĩnh Viễn, hỏi cô đang ở đâu. Cô không hề giấu diếm mà trả lời rằng đang ở nhà anh, à không, đúng hơn là nhà của họ.
Ôn Lĩnh Viễn yên tâm hơn phần nào.
Ninh Tê hỏi: “Anh về rồi à? Ăn gì chưa?”
“Thật ra……” Ôn Lĩnh Viễn cười nhẹ: “Anh vừa xuống máy bay.”
Ninh Tê ngạc nhiên: “……Em không sao thật mà. Không làm trễ việc của anh chứ?”
“Nếu anh là em hiện tại, thì chắc chắn em đang rất cần anh ở cạnh nên anh liền quay về.”
“Tự luyến quá đi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Chờ anh nhé. Anh về ngay đây”
Lịch làm việc ngày mai chỉ có vài cuộc hẹn nhỏ, nếu hủy được thì Ôn Lĩnh Viễn liền từ chối, còn không thì đổi ngày. Chiều nay, vừa kết thúc hội nghị là anh lập tức bay về.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ, mở cửa liền thấy Ninh Tê dựa vào con gấu khổng lồ lướt điện thoại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về rồi.”
Vì không thấy cô nhào đến nên anh chắc rằng cô vẫn còn đang giận.
Thay giày, đẩy vali vào nhà, anh nóng lòng không kịp thay quần áo, đi thẳng đến, chống tay lên mặt đất, quỳ xuống bên cạnh cô, cười hỏi: “Chịu ấm ức rồi à?”
Ninh Tê cứ nghĩ mình đã ổn định tâm trạng rồi, không ngờ anh vừa hỏi, mọi thứ liền vỡ òa, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Ôn Lĩnh Viễn luống cuống tay chân, vội vàng đẩy tay gấu bự ra, ôm lấy cô vào lòng.
Lần này, cô òa lên, nước mắt ào ào rơi xuống, vương lên vạt áo anh, đồng thời nghiến răng lên án: “Tại sao chứ?”
Cửa sau của phòng triển lãm có những băng ghế dài cho mọi người nghỉ ngơi. Ninh Tê từ chối ngồi xuống nói chuyện vì cô không thoải mái khi ngồi cạnh người lạ.
Hai nười đi dọc theo hành lang, đối diện với sảnh trước của bảo tàng, người đàn ông ngoại quốc tinh ý, đi lấy xe trước.
Ninh Tê lấy nắp ống kính từ trong túi ra, đậy lại. Ngay cả khi cảm nhận được ánh mắt của Chung Ánh, cô cũng không mở miệng trước. Thật sự không có lời nào để nói.
Cũng may Chung Ánh đi thẳng vào vấn đề: “Chắc cô cũng biết chuyện tôi và Lĩnh Viễn chia tay rồi?”
Ninh Tê nhìn cô ta với ánh mắt như muốn nói rằng: đây là một điều vô nghĩa. Cô không thích Chung Ánh gọi tên bạn trai mình một cách thân mật như vậy, nhưng cũng không bắt cô ta phải sửa lại.
Chung Ánh nói tiếp: “Tôi vẫn luôn thấy có lỗi khi để mọi chuyện kết thúc trong ồn ào. Tiếc là cả hai đã quyết định sẽ không dính dáng gì tới nhau nữa nên tôi không thể gửi lời xin lỗi. Hôm nay tình cờ gặp được cô, tôi chỉ muốn nói rằng trong lòng Ôn Lĩnh Viễn có cô. Bây giờ hai người có thể quang minh chính đại mà ở bên nhau, tu thành chính quả rồi. Chúc hai người hạnh phúc.”
Ninh Tê hơi sốc khi nghe xong lời này.
May là từ khi quen Ôn Lĩnh Viễn, cô cũng trưởng thành hơn rồi. Chứ lấy tính cách hồi ba bốn năm trước thì chắc chắc cô đã chỉ thẳng vào mặt cô ta và chửi ầm lên rồi.
Thật thú vị biết bao khi nghe lời này, bề ngoài thì tỏ ra rộng lượng, thoải mái đấy, nhưng thật ra lại đang bóng gió nói rằng cô và Ôn Lĩnh Viễn đã sớm lén lút với nhau. Đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm mà.
Ninh Tê cười nhẹ, không thể mất bình tĩnh được, tức giận là thua rồi: “Chị Chung có thật lòng cảm thấy như vậy không hay là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe?”
Đôi lông mày mảnh mai của Chung Ánh hơi nhếch lên: “Sao cô lại nghĩ tôi không thật lòng?”
“Thế nên chị cảm thấy tôi là nguyên nhân khiến mối quan hệ của chị và Ôn Lĩnh Viễn tan vỡ?”
“Lĩnh Viễn không thấy vậy.”
Ngụ ý là Ôn Lĩnh Viễn không thừa nhận.
Ninh Tê mỉm cười đoan trang, mãi cho đến khi cô ta ngượng ngùng trước ánh mắt của cô mới mở miệng nói: “Vừa rồi đúng là tôi có hơi tức giận nhưng giờ thì hết rồi. Vốn dĩ còn hơi để ý đến sự tồn tại của chị một chút nhưng giờ tôi cũng chẳng bận tâm nữa. Đời người dài như thế, thể nào chẳng phải yêu sai một hai lần. Cũng may là Ôn Lĩnh Viễn nhận ra nó không đáng. Anh ấy từng thật lòng muốn kết hôn với chị như vậy nhưng chị thì sao? Chị có tí tình cảm nào để đáp lại à?”
Những lời cô nói như dằm chọc vào chân Chung Ánh, trực tiếp xé toạc bộ mặt của cô ta, giọng nói của cô ta cũng sắc bén hơn: “Đúng là Ôn Lĩnh Viễn trong sạch nhưng cô có chắc là mình cũng vậy không? Cô có dám nói là chưa từng thích anh ấy không?”
“Chị không thấy tranh luận ở nơi công cộng là một điều rất khó coi à? Bây giờ nhìn chị như một bà cô chanh chua vậy.” Ninh Tê vẫn mỉm cười, thầm nghĩ mình bắt đầu dùng vẻ mặt tươi cười để giải quyết mọi chuyện là do bị Ôn Lĩnh Viễn ảnh hưởng.
“…… Trên đời này tôi không phải là người duy nhất thích Ôn Lĩnh Viễn, không lẽ chị muốn giết hết tất cả bọn họ ư? Dù chị có tin hay không thì vì thích Ôn Lĩnh Viễn nên tôi càng hy vọng anh ấy được hạnh phúc. Tôi đã từng thật lòng mong hai người bạch đầu giai lão.”
“Chuyện này đã kết thúc rồi, không cần đào lại để châm chọc tôi.”
“Nếu đã là quá khứ thì chị có tư cách gì để quyết định hạnh phúc của Ôn Lĩnh Viễn? Cho dù chúng tôi ở bên nhau cũng không phải vì lời chúc phúc của chị mà nhờ sự kiên trì của tôi và sự tỉnh táo của Ôn Lĩnh Viễn.”
Chung Ánh nhướn mày: “Nghe giọng điệu của cô có vẻ hai người đã ở bên nhau rồi nhỉ?”
Chị ta vẫn định chụp cho Ôn Lĩnh Viễn cái mũ ngoại tình.
Ninh Tê cười: “Chị Chung, chị có biết những lởi hôm nay của chị sẽ chỉ càng làm tôi cảm thấy chị vẫn nhớ thương Ôn Lĩnh Viễn không? Tôi thật không hiểu, nếu đã không yêu thì cớ gì cứ phải phá đám?”
“Sao cô dám khẳng định là tôi chưa từng yêu?”
“Nếu đã yêu sao không biết quý trọng?”
Chung Ánh không nói được lời nào nữa.
- Xem như Ninh Tê thắng, nhưng mà cô đã bị ảnh hưởng. Trong lòng cô rất khó chịu, cho chính mình và cả Ôn Lĩnh Viễn.
Trong khi đó, phía bên Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng hoàn toàn trái ngược với tình cảnh thảm hại bên này.
Đến khi ra khỏi bảo tàng, vì mang đôi boot đế cao nên Tô Vũ Nùng không thể chạy nổi nữa, cô dùng sức giựt tay lại: “Cậu lên cơn à!”
Tô Dục Thanh thở dốc, nhìn chằm chằm cô: “Hết chửi tôi điên rồi lại nói tôi lên cơn, trong lòng cậu không có tí lời hay, ý đẹp nào dành cho tôi à?”
Tô Vũ Nùng lẩm bẩm: “Vì cậu không xứng.”
“Thế ai xứng? Cái tên tán tỉnh cậu?”
Tô Vũ Nùng lại bị chọc giận, xụ mặt, muốn quay về.
Tô Dục Thanh chặn lại: “Đừng đi, có chuyện muốn nói với cậu.”
“Có rắm mau thả.”
Tô Dục Thanh cười, chỉ vào cái váy sau lớp áo nhung, rồi lại sờ lên bím tóc dễ thương dưới chiếc mũ nồi: “Ăn mặc thì dễ thương, lớn lên cũng xinh đẹp mà sao cái miệng chỉ biết mắng người thế.”
“Cậu đưa tôi ra đây chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này thôi hả?” Tô Vũ Nùng bực bội, cái tên điên này, chẳng chịu nói trọng điểm gì cả, cứ làm người khác sốt ruột thôi.
“Không phải, tôi muốn nói……” Cứ tưởng thở phào nhẹ nhõm được rồi, ai dè lại phát hiện bầu không khí có vẻ không ổn, Tô Dục Thanh ngớ ra, gãi gãi đầu: “…… Ăn kem nhé?” Cậu nhìn thấy có tiệm bánh ngọt.
“……Mùa đông mà rủ ăn kem?”
“Thì mùa đông ăn sẽ không sợ kem tan nhanh.” Nói rồi, túm lấy tay cô bước về phía đó.
Dù miệng nói “Không thích, muốn đi xem triển lãm với Tê Tê cơ”, nhưng chân vẫn theo bước.
Tô Vũ Nùng cầm ly đá bào dâu tây, cùng Tô Dục Thanh leo lên những bậc thang cao trước phòng khoa học kỹ thuật kế bên bảo tàng.
Họ sóng vai ngồi xuống, Tô Dục Thanh quay đầu nhìn chằm chằm Tô Vũ Nùng: “Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp mặt không?”
“Nhớ chứ, ở khu trò chơi điện tử, Tê Tê mang đến một tên ngốc đô con.”
“Tên ngốc đô con” có chút cạn lời: “…… Cũng không tệ đến vậy mà.”
Tô Vũ Nùng không đáp, chuyên chú ăn đá bào.
Tô Dục Thanh có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu, bỏ lỡ hôm nay thì cả đời này cậu đừng mơ có được cô ấy nữa. Trên đường đưa cô ấy đi học về, lần cùng nhau đi xe buýt đến nơi chim cũng không thèm ỉa để xem triển lãm tranh, những khi đi tàu điện ngầm, hay nơi rạp chiếu phim đêm đó chỉ có hai người họ…… Cậu cứ dần dần bỏ lỡ từng cơ hội, không chịu nói ra.
Sự lãng phí của cậu đã được tha thứ biết bao nhiêu lần nhưng có phải sẽ luôn như vậy không? Nếu lần này còn bỏ lỡ thì sẽ ra sao?
Tô Dục Thanh đột ngột bật dậy làm Tô Vũ Nùng xém nhảy dựng, quay đầu khó hiểu nhìn cậu.
Cậu nói: “Không biết có phải do dạo này chơi game nhiều quá hay không mà hình như tôi bị cận rồi. Để tôi đi xuống xem thử coi có thấy rõ logo túi cậu không.” Trên túi của cô có thêu logo thương hiệu.
Tô Vũ Nùng quá quen với sự điên khùng của Tô Dục Thanh. Dù vậy cô vẫn xoay túi về phía trước cho cậu dễ nhìn.
Tô Dục Thanh bước từng bậc xuống, đếm gần 34 bước mới chịu xoay người.
Tô Vũ Nùng la lớn: “Xa quá rồi! Tôi còn không nhìn rõ được mặt cậu!”
Cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đầu đội mũ len, quần thể thao sọc trắng ôm sát chân và đôi giày Converse. Dáng người cao gầy trong gió lạnh, khuôn mặt anh tuấn bị mờ đi bởi khoảng cách. Ở với bọn cô ngáo ngáo bao nhiêu thì trước mặt người khác lại kiêu căng bấy nhiêu. Nhìn là biết được rất nhiều cô gái thích rồi.
Gió thổi càng nhỏ, Tô Vũ Nùng cầm thìa, không dám nói lời nào.
Một phút trôi qua, Tô Dục Thanh cuối cùng cũng mở miệng: “Đúng là không thấy thật.”
Nói xong lại tiến lên vài bước.
Dáng vẻ ngây ngốc ấy là trái tim cô như rơi vào vực sâu vô hạn, chán nản vô cùng. Để che giấu sự thất vọng, cô đành phải cúi đầu, xúc một thìa đá, cho vào miệng, lạnh đến mức làm mắt cô đỏ lên.
Đúng lúc này.
“Tô Vũ Nùng!”
Tiếng hét lớn làm Tô Vũ Nùng giật mình, chiếc thìa trong tay rơi vào ly đá bào.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện cậu vẫn đứng ở đó, vai hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt mờ ảo sau làn sương mù. Sau đó, cậu nhắm mắt lại, quyết định liều ăn nhiều ——
“Tôi thích cậu!”
Có bình thường không khi cô lại bật khóc vì được người mình thích tỏ tình? Tô Vũ Nùng không biết, dù sao cô cũng khóc rồi. Nước mắt từng giọt, từng giọt tuôn trào, rơi vào ly đá.
Tô Dục Thanh sửng sốt, ba bước thành hai chạy đến, chống tay xuống đất, quỳ trước mặt cô, luống cuống: “…… Không phải, không đồng ý cũng được nhưng đừng khóc chứ.”
Cậu bối rối, không biết có nên lau nước mắt cho cô không.
Tô Vũ Nùng múc một thìa đá bào, đưa đến bên miệng cậu: “Ăn không?”
Cậu không đáp lại, chỉ nhìn cô, dường như vẫn đang đợi câu trả lời.
Tô Vũ Nùng thả thìa xuống, lấy đà, vươn tay, kéo lấy cổ áo cậu. Cũng chỉ là hình thức thôi vì họ đã rất gần rồi, không thể gần thêm nữa. Môi hai người chạm nhau, trao đi sự ấm áp.
Tô Dục Thanh bị dọa ngốc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Thấy lông mi cô khẽ rung, cậu duỗi tay cầm cái ly, đặt qua một bên, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu, run rầy hôn lại.
Toàn thân Tô Vũ Nùng run lên, tự dưng nghĩ đến chuyện này không thể để Ninh Tê biết được, nếu không thể nào cũng lôi ra trêu cô.
Ảo tưởng kéo dài khiến cô đỏ mặt, lặng lẽ nắm chặt vạt áo của Tô Dục Thanh.
Vả mặt thì vả mặt đi, dù sao Tê Tê cũng chẳng làm gì mình được –
Trên xe taxi, Ninh Tê nêu địa chỉ đến chung cư của Ôn Lĩnh Viễn.
Cô không biết liệu có ổn không khi đến vào lúc anh đi vắng. Nhưng dù sao anh đã ghi dấu vân tay của cô và nói đây là nhà họ rồi thì cũng không tự tiện lắm nhỉ.
Đặt ngón tay lên, “Bíp” một tiếng, cửa mở ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đang định mở tủ lấy dép đi trong nhà thì thấy một bé gấu lớn dựa vào ghế sô pha trong phòng khách.
Sau một giây sửng sốt, cô vui vẻ bật cười.
Bàn trà đã được trải khăn, TV cũng được gắn lên, bên cạnh là cây lá dong kiểng cao bằng nửa người, cành lá xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Cảm giác như đang ở nhà.
Ninh Tê ngồi trên thảm, gửi tin nhắn cho Ôn Lĩnh Viễn. Không việc gì mà cô phải giấu diếm cả, đem hết phiền muộn kể cho Ôn Lĩnh Viễn nghe.
[Hôm nay em tình cờ gặp phải Chung Ánh, chị ta có nói vài lời với em.]
Mãi đến nửa tiếng sau, Ôn Lĩnh Viễn mới đọc được, anh trực tiếp gọi qua, sốt sắng hỏi: “Em có ổn không?”
Mặc dù không vui lắm nhưng cũng không phải là quá tệ. Cô không hiều sao mình lại tức giận nữa, cần phải điều chỉnh lại mới được.
Đang kể cho Ôn Lĩnh Viễn nghe thì hình như có người thúc giục anh. Cả hai bên đều nói khiến anh không thể nào tập trung được, đành dặn dò cô: “Bây giờ anh phải họp rồi. Tối về khách sạn sẽ gọi lại cho em nhé?”
“Anh cứ làm việc đi, em ổn mà.” Nghe là biết không ổn nhưng giờ anh cũng đâu thể phân thân ra được.
Ninh Tê tìm được một siêu thị lớn gần đó nên quyết định đi ra ngoài.
Đang lựa món để giải quyết bữa trưa và bữa tối thì nhận được tin nhắn nhóm. Chưa cần nghe nói gì mà chỉ thấy hai người họ Tô kia đồng thời gửi bao lì xì cho cô là hiểu rồi.
Ninh Tê không chút khách khí nhận lấy: “Chúc mừng chúc mừng!”
Tô Vũ Nùng: [Đang ở đâu vậy?]
Ninh Tê: [Dạo siêu thị á. Hai người phải khao tớ một chầu lớn đi, hôm nay còn cố tình chừa không gian cho mấy cậu luôn đó. @Tô Vũ Nùng nhớ những gì mình đã nói nha.]
Tô Dục Thanh: [Cái gì á?]
Tô Vũ Nùng: […… Không liên quan đến cậu!]
Ninh Tê hiếm khi tự làm khổ mình, cho dù đang buồn cũng phải tự tạo niềm vui. Dạo siêu thị khiến cô hưng phấn trở lại, sắm sửa đủ thứ cho tổ ấm đang thiếu thốn của mình và Ôn Lĩnh Viễn.
Hai tiếng sau, đói không lết nổi nữa, cô mới chịu thanh toán rồi nhờ họ giao về nhà, sau đó đến khu ẩm thực dưới tầng hầm để mua một phần cơm thịt kho.
Khi định trở về thì lại đi ngang qua cửa hàng Le Creuset, cô bị thu hút bởi mấy chiếc bánh Macaron đầy màu sắc. Không kìm lòng được, đành lượn vào mua vài cái.
Về đến nhà không được bao lâu thì siêu thị giao đồ đến, Ninh Tê lại mất cả buổi trưa để chất đầy tủ lạnh.
Bởi vì ăn trưa muộn nên đến tối Ninh Tê vẫn chưa thấy đói. Hôm nay cô không định về nhà, đành gọi cho dì Thang, nhờ bà mang vài bộ đồ, cục sạc và mỹ phẩm dưỡng da đến.
Sau khi dì Thang đến, bà theo thói quen mà kiểm tra tủ lạnh, trong đó rực rỡ muôn màu, không hiểu vì sao hôm nay vị tiểu thư mười ngón không dính nước này lại siêng đột xuất, liền cười hỏi: “Cần tôi nấu bữa tối không?”
Ninh Tê ngượng ngùng: “Làm phiền dì rồi.”
“Phiền gì chứ. Bình thường cô và ông Ninh ít khi ở nhà, tôi chẳng phải làm gì nhiều mà vẫn nhận tiền lương cao như vậy làm tôi áy náy lắm.”
“Dì giúp tôi chăm cá mà.”
Dì Thang cười nói: “Bảo bối của cô vẫn khỏe mạnh lắm.”
Dì Thang nhanh chóng nấu xong hai mặn, một canh, Ninh Tê giữ bà lại cùng ăn tối.
Đồng hồ điểm 8 giờ, Ninh Tê tắm xong, quay lại phòng khách thì nhận được cuộc gọi từ Ôn Lĩnh Viễn, hỏi cô đang ở đâu. Cô không hề giấu diếm mà trả lời rằng đang ở nhà anh, à không, đúng hơn là nhà của họ.
Ôn Lĩnh Viễn yên tâm hơn phần nào.
Ninh Tê hỏi: “Anh về rồi à? Ăn gì chưa?”
“Thật ra……” Ôn Lĩnh Viễn cười nhẹ: “Anh vừa xuống máy bay.”
Ninh Tê ngạc nhiên: “……Em không sao thật mà. Không làm trễ việc của anh chứ?”
“Nếu anh là em hiện tại, thì chắc chắn em đang rất cần anh ở cạnh nên anh liền quay về.”
“Tự luyến quá đi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Chờ anh nhé. Anh về ngay đây”
Lịch làm việc ngày mai chỉ có vài cuộc hẹn nhỏ, nếu hủy được thì Ôn Lĩnh Viễn liền từ chối, còn không thì đổi ngày. Chiều nay, vừa kết thúc hội nghị là anh lập tức bay về.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ, mở cửa liền thấy Ninh Tê dựa vào con gấu khổng lồ lướt điện thoại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về rồi.”
Vì không thấy cô nhào đến nên anh chắc rằng cô vẫn còn đang giận.
Thay giày, đẩy vali vào nhà, anh nóng lòng không kịp thay quần áo, đi thẳng đến, chống tay lên mặt đất, quỳ xuống bên cạnh cô, cười hỏi: “Chịu ấm ức rồi à?”
Ninh Tê cứ nghĩ mình đã ổn định tâm trạng rồi, không ngờ anh vừa hỏi, mọi thứ liền vỡ òa, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Ôn Lĩnh Viễn luống cuống tay chân, vội vàng đẩy tay gấu bự ra, ôm lấy cô vào lòng.
Lần này, cô òa lên, nước mắt ào ào rơi xuống, vương lên vạt áo anh, đồng thời nghiến răng lên án: “Tại sao chứ?”
Bình luận facebook