Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1756
Chương 1743: Tiền truyện (15): Thời khắc quyết chiến (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Bách Hoa vs Bá Đồ là trận được quan tâm nhất hiệp này. Fan trung lập nào bắt kèo Bách Hoa thì háo hức chờ đợi một pha lội ngược dòng, trong khi fan cứng sẽ ưu tiên theo dõi trận của chiến đội nhà mình.
Lượng fan Lam Vũ trên khán đài teo tóp hẳn so với hiệp một.
"Hốt Diệp Thu đi!" Thế nhưng nơi đó, vẫn có người thiếu niên hò hét bằng tất cả sức lực.
Mọi người xung quanh mỉm cười, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. Bất kỳ ai theo sát từ hiệp một đều sẽ biết thiếu niên này. Nghe nói tên là Hoàng Thiếu Thiên, một chú nhóc trong trại huấn luyện Lam Vũ, luôn vểnh mặt tự xưng là át chủ bài tương lai của chiến đội.
Lời trẻ con, mọi người nghe cũng chỉ ha ha cười. Lòng tin tưởng bất chấp mọi thứ của Hoàng Thiếu Thiên đối với chiến đội Lam Vũ mới là điều khiến họ yêu quý ở cậu.
Đi cùng Hoàng Thiếu Thiên là một thiếu niên khác, có vẻ im ắng, ít nhất không loi choi hay la hét như bạn mình. Cậu ta chỉ cầm một quyển sổ bìa cứng, trong quá trình xem trận đấu sẽ ghi ghi chép chép vài thứ.
Nghe nói cũng đến từ trại huấn luyện Lam Vũ, tên Dụ Văn Châu thì phải. Hơn bất cứ ai, cậu ta vô cùng chú tâm vào trận đấu, mấy lần có khán giả ngồi gần muốn bắt chuyện mà không thành. Cậu ta tựa như chẳng hề nghe thấy, tinh thần tập trung hoàn toàn vào diễn biến trên sân. Dần dần, không ai quấy rầy cậu nữa.
Hôm nay, Hoàng Thiếu Thiên vẫn sung sức cổ vũ cho Lam Vũ như mọi khi, còn sắc mặt Dụ Văn Châu thì nặng nề hơn cả hiệp một.
Chắc là vì Lam Vũ có khả năng lớn sẽ tạch? Fan xung quanh nghĩ vậy, cảm thấy thương thương cậu thiếu niên Dụ Văn Châu này.
“Sẽ thắng mà.” Một cô gái ngồi bên cạnh nói với Dụ Văn Châu với hi vọng giúp cậu đỡ âu lo.
Dụ Văn Châu nhìn cô, không lên tiếng.
“Tuy là sẽ khó lắm…” Cô gái nói. Người mà cô đang an ủi tuy chỉ là một cậu nhóc, nhưng trình Vinh Quang thì chưa chắc thấp vì ai cũng bảo cậu ta thuộc trại huấn luyện Lam Vũ. Cậu ta nhất định đã hiểu tình cảnh hiện tại của chiến đội, nên cô không cố giấu giếm.
"Vâng... Sẽ khó lắm." Dụ Văn Châu nói. Cô gái làm sao biết rằng, mắt nhìn của Dụ Văn Châu còn sâu rộng hơn những gì cô tưởng tượng.
Muốn thắng trận này, đâu chỉ khó thôi? Rất khó, rất rất rất khó là đằng khác.
Chỉ có một cách duy nhất để thắng.
Đó là đối thủ phạm sai lầm, và phải là thứ sai lầm trí mạng.
Dụ Văn Châu không tìm thấy tia sáng nào ngoài khả năng này. Diệp Thu mạnh đến mức áp đảo Lam Vũ, trừ phi hắn tự sẩy tay, bằng không Lam Vũ đã không còn lối thoát.
Diệp Thu sẽ mắc sai lầm chăng?
Dụ Văn Châu lục tung mọi replay của Diệp Thu để tìm kiếm.
Đã là con người, chắc chắn sẽ phạm sai lầm. Diệp Thu cũng là con người, nhưng hắn có thể nhận thấy sai lầm của mình trước đối thủ một bước. Đối thủ chưa kịp chớp lấy cơ hội, Diệp Thu đã nhanh tay bổ cứu. Hầu hết trường hợp, đối thủ thậm chí còn chẳng nhận ra Diệp Thu từng mắc sai lầm.
Ở trình độ này, có thể gọi là vô giải.
Ý tưởng dụ tình Diệp Thu phạm sai lầm của Dụ Văn Châu cứ thế mà chết yểu.
Trình cá nhân toàn diện, ý thức vượt trội, kinh nghiệm phong phú, nhạy bén khủng, tốc độ tay kinh người.
Nghiên cứu càng sâu càng cảm thấy Diệp Thu đáng sợ, Dụ Văn Châu thật không tin nổi có một kẻ hoàn hảo đến vậy trên đời.
Trông chờ kẻ này hụt chân vấp ngã ư...?
Được chứ! Dụ Văn Châu biết một chiêu ngoài trận: Bỏ thuốc.
Đương nhiên, cậu biết thôi chứ chẳng thể làm.
Thế nên, Diệp Thu vô giải.
Thế nên, Lam Vũ sẽ bại.
Một trận đấu mà chính bản thân đã đoán trước kết quả, Dụ Văn Châu vẫn ngồi xem từ đầu đến cuối. Và rồi mọi thứ diễn ra như dự liệu.
Lam Vũ thua, thua rất thảm, bị Diệp Thu và Gia Thế dưới tay hắn càn quét như lũ về buôn. Trận đấu chóng vánh nhất bốn cặp đấu tứ kết đã hạ màn với chiếc vé đầu tiên vào bán kết thuộc về Gia Thế. Dàn tuyển thủ và fan Gia Thế ăn mừng chiến thắng một cách hững hờ, vì có ai sẽ hạnh phúc tột độ khi biết trước mình là người thắng đâu?
Fan Lam Vũ tuy không vui, nhưng cũng không tới mức uất ức bất cam. Họ đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này từ đầu.
Chỉ thiếu niên loi nhoi kia là không chấp nhận sự thật.
“Lão quỷ phế vật, có mỗi Diệp Thu thôi cũng đánh không lại! Ông bị ngu hả?” Cậu ta đang hét ầm lên.
Nhóc con này bị chiều hư rồi.
Mọi người bỗng cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên hết còn đáng yêu. Lam Vũ tuy rằng thua thảm, nhưng các tuyển thủ đã dốc hết toàn lực, nhất là đội trưởng Ngụy Sâm. Ai mà chẳng biết hắn đang trượt phong độ vì tuổi tác, nhưng trận này hắn đã cháy lên như một bó đuốc, cống hiến những pha đẹp mắt mà gần đây ít thấy.
Đấy, Lam Vũ có phải phế đâu? Tại đối thủ mạnh quá thôi!
Ở vào lúc này lại đi chỉ trích chiến đội thì quá mất dạy.
"Nhóc con, đừng nói bậy." Có người không nể nang mà nói thẳng.
“Đội trưởng Ngụy Sâm đánh hay lắm rồi.”
"Dưới tay anh ấy, ai dám khinh nhờn Lam Vũ? Gia Thế cũng phải trầy vi tróc vẩy mới thắng được đấy."
“Đợi mùa giải sau đi!”
Fan Lam Vũ nhao nhao, còn Hoàng Thiếu Thiên thì im thin thít. Thấy cậu như thế, mọi người lại tội nghiệp muốn đến an ủi. Song, liệu có ai thực sự hiểu cậu đang đau khổ điều gì?
Cậu biết Diệp Thu và Gia Thế mạnh chứ, biết Ngụy Sâm và Lam Vũ đang đối mặt với nhiệm vụ bất khả thi chứ. Cậu chỉ không thể ngăn mình mong mỏi, nguyện cầu họ vượt qua được.
Bởi vì cậu càng biết, trận này có lẽ là lần cuối cùng Ngụy Sâm đứng trên sàn đấu. Lam Vũ còn có thể có mùa giải sau, nhưng Ngụy Sâm thì không. Dù ổng không nói ra miệng, phần đông mọi người trong đội đều đã đoán được, tiền bối Phương Thế Kính cũng từng sơ ý để lộ việc Ngụy Sâm sắp giải nghệ.
Cuộc đời không cho Ngụy Sâm cơ hội tranh đấu nữa, nên Hoàng Thiếu Thiên rất hi vọng Lam Vũ chiến thắng Gia Thế cho lần cuối cùng. Đáng buồn thay, họ gục ngã ngay từ tứ kết.
Các tuyển thủ Lam Vũ rời phòng đấu, vẫy tay chào khán giả, chào cả hành trình chinh phục mùa giải thứ hai của mình.
Đội trưởng Ngụy Sâm ban đầu đi theo hàng, sau đó chợt bị bỏ lại phía sau.
Hắn đứng lẻ loi một mình. Ngơ ngác, dáo dác, mất mát.
Hắn móc ra một điếu thuốc, đốt ngay trên sàn đấu. Mới rít một hơi đã bị bảo an vây quanh, hắn không chịu dập thuốc, họ đành lịch sự mời hắn rời sân. Lọt thỏm giữa đám bảo an, hắn giơ tay vẫy vẫy về phía khán đài Lam Vũ.
Khán giả cười rộ, mà Hoàng Thiếu Thiên nước mắt đẫm mặt. Dụ Văn Châu nhìn theo bóng dáng Ngụy Sâm bị bảo an áp tải khuất dần sau hành lang tuyển thủ, thất thần một hồi mới quay đầu về, tiếp tục theo dõi chiến sự.
Hiệp hai tứ kết vẫn chưa ngã ngũ. Còn tận ba trận, trong đó trận thu hút người xem nhất đang đánh đến hồi kịch liệt.
Bách Hoa vs Bá Đồ.
Thắng, thì còn đường sống hiệp ba.
Bại, mọi nỗ lực sẽ tan thành mây khói.
Bách Hoa đã nằm kèo trên từ hồi hiệp trước, một trận thua càng khiến hiệp hai hot hơn khi người ta đinh ninh rằng họ sẽ có pha trở mình cực đẹp.
Nhưng rồi, Bách Hoa vẫn đánh rất nhọc nhằn.
Đã đến hạng mục đoàn đội. Trước đó, hạng mục solo và lôi đài chia đều chiến thắng cho mỗi bên. Đoàn đội sẽ quyết định người thắng kẻ thua cho hiệp hai này.
Trải qua màn giằng co đầy căng thẳng, fan Bách Hoa rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Chắc thắng rồi heng?
Mọi người đều nghĩ.
Thật khó tin rằng Bá Đồ dai và khỏe đến vậy.
Người ta bắt đầu đánh giá cao Bá Đồ. Hiệp ba có vẻ không dễ đoán như tưởng tượng. Có người e sợ Bách Hoa chưa chắc sẽ đánh bại Bá Đồ để giành chiếc vé bán kết.
Trong khi đó, trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Khán giả mải thả hồn trôi đến phương nào mà quên béng sự thật trên, bởi tình hình đã quá rõ ràng. Tướng trong trận đã chết gần hết, Bá Đồ không ai sống sót ngoại trừ Đại Mạc Cô Yên của đội trưởng Hàn Văn Thanh, còn bên Bách Hoa, cặp bài trùng Phồn Hoa Huyết Cảnh vẫn tươi tắn.
Cặp đôi điển hình cho câu "một cộng một lớn hơn hai" đang đối đầu với một thân một mình Hàn Văn Thanh, có gì để bàn cãi về chiến thắng của Bách Hoa nữa?
Mọi người đều cảm thấy rất ổn thỏa, kể cả Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc trong trận. Đánh đến tận lúc này, họ mới thấy nhẹ người.
"Tiền bối, cám ơn đã nương tay." Tôn Triết Bình thật lòng chat trên kênh chung. Xưa nay, hắn chỉ đặt mọi chú ý vào Diệp Thu, tuy công nhận thực lực của vị tuyển thủ có phong cách gần giống mình đây, nhưng dù sao cũng hơi xem nhẹ, chí ít chưa từng đặt Hàn Văn Thanh ở vị thế ngang ngửa Diệp Thu.
Ngược ngạo thay, ở trận này, phút cuối xác định Hàn Văn Thanh sắp thua dưới tay mình, hắn lại tôn anh ta lên cùng độ cao với Đấu Thần.
"Đánh bại anh, cũng như đánh bại Diệp Thu, đều không dễ dàng." Tôn Triết Bình nói tiếp.
Lời tán dương quá mức kỳ lạ của Tôn Triết Bình khiến toàn bộ khán giả ồ lên. Ngoài Tôn Triết Bình, không ai cảm thấy Hàn Văn Thanh mạnh bằng Diệp Thu nên chỉ cho rằng hắn đang thể hiện phép lịch sự của kẻ thắng.
Và thế là họ nhìn thấy câu chat đáp trả của Hàn Văn Thanh.
"Tôi thua?" Hắn hỏi.
Mọi người sửng sốt, cười ầm.
Trên lý thuyết, đúng là Hàn Văn Thanh chưa thua, nhưng với tình thế hiện tại thì có khác gì? Tỏ vẻ quật cường bằng cách bắt bẻ câu chữ của đối thủ, thật mất phong độ! Gõ hai chữ GG đầu hàng khó lắm sao?
Thế đấy, tính riêng phong độ là đã thua kém rồi! Nhiều người thầm nghĩ.
Ai ngờ đúng lúc này, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên từ trong góc lao ra, nhảy lên cao siết chặt nắm đấm, nện xuống đầu Lạc Hoa Lang Tạ.
Tôn Triết Bình còn đang bận tự kiểm điểm! Hắn cảm thấy mình đã xúc phạm đối thủ, dù thế trận ra sao thì Hàn Văn Thanh vẫn chưa thua là sự thật. Nào dè mới chớp mắt, Đại Mạc Cô Yên đã xông về phía hắn, bóng đen đổ ập xuống góc nhìn mang theo một cú Đấm Vỡ.
Lùi về!
Hàn Văn Thanh đột nhiên lao lên càn đánh làm Tôn Triết Bình hơi bất ngờ, tuy nhiên vẫn phản ứng kịp. Lạc Hoa Lang Tạ nhảy lùi về sau, hai tay nắm chặt trọng kiếm vung lên.
Liệt Ba Trảm!
Một kỹ năng cấp thấp nhưng rất đáng đồng tiền bát gạo của ma kiếm sĩ, bởi nó phá được Bá Thể của các chiêu chụp bắt. Bất kỳ nghề nào của hệ Kiếm cũng sẽ học Liệt Ba Trảm, dù chỉ một level cũng hữu dụng.
Giữa không trung, Đại Mạc Cô Yên làm sao tránh nổi chiêu này? Hắn nhìn kết giới phép thuật ngưng tụ trên mũi kiếm vồ lấy mình, cùng lúc có tiếng súng vang, lựu đạn bay ra, phản xạ của Trương Giai Lạc không chậm hơn Tôn Triết Bình, đã khiển Bách Hoa Liễu Loạn triển khai tấn công.
Một cách ngoan cường, Đại Mạc Cô Yên phơi mình dưới mũi kiếm và nòng súng của ngôi sao đôi Bách Hoa. Khán giả mới đó còn cảm thấy Hàn Văn Thanh kém phong độ, giờ thì há hốc mồm trước thái độ bất khuất của Đại Mạc Cô Yên. Chưa tới phút cuối tuyệt không thỏa hiệp, ấy mới chính là cái phong độ thực thụ mà Hàn Văn Thanh muốn biểu đạt.
Mũi kiếm vút lên.
Sóng ma pháp xé toạc hư không xoắn tới, nối liền với ngọn lửa bừng cháy từ lựu đạn của Bách Hoa Liễu Loạn.
Cơ thể Đại Mạc Cô Yên bỗng nhiên rơi gấp xuống.
Làm sao có thể?
Tôn Triết Bình cả kinh, Liệt Ba Trảm rõ ràng đã trúng Đại Mạc Cô Yên, vì sao anh ta chưa bị khống chế?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Rầm!
Cú đáp nặng nề của Đại Mạc Cô Yên khiến cho cả mặt đất rung chuyển, Tôn Triết Bình có thể cảm thấy Lạc Hoa Lang Tạ dưới tay mình bị nẩy lên ngoài ý muốn.
Thiên Cân Trụy!
Bá Thể cực mạnh, chấp hết toàn bộ sức đè của các chiêu chụp bắt. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đại Mạc Cô Yên đã biến chiêu từ Đấm Vỡ sang Thiên Cân Trụy.
Tôn Triết Bình có thể xử lý pha lao lên tấn công đột ngột của Hàn Văn Thanh, nhưng cú đổi chiêu bất ngờ này thì hắn bó tay. Đối thủ đã có mưu đồ từ trước, nhảy lên cao đấm xuống không phải để diễn cảnh bi tráng mà là dụ tình Tôn Triết Bình sử dụng Liệt Ba Trảm.
Vũ khí của Lạc Hoa Lang Tạ là trọng kiếm, tốc độ tấn công chậm nhất nên thời gian thu chiêu sau Liệt Ba Trảm cũng dài hơn. Giây phút trì trệ này khiến Tôn Triết Bình không theo kịp nhịp đánh của Hàn Văn Thanh, Lạc Hoa Lang Tạ bị nẩy lên bởi lực rung chấn của Thiên Cân Trụy, và cú đấm của Đại Mạc Cô Yên đã đến trước mặt hắn.
Quyền Xung Kích.
Đại Mạc Cô Yên mang theo nắm đấm dữ dội lao vào Lạc Hoa Lang Tạ, bám sát hắn không rời. Lướt đi ba ô nhờ lực húc của Quyền Xung Kích, tiếp tục với một cú Đá Trước Mặt.
Bách Hoa Liễu Loạn đâu chịu trơ mắt nhìn? Cậu ném lựu đạn như mưa, nhưng đều bị Đại Mạc Cô Yên bỏ lại sau lưng nhờ tốc độ húc tới cực nhanh. Đại Mạc Cô Yên kẹp chặt Lạc Hoa Lang Tạ, Bách Hoa Liễu Loạn giương nòng súng mà chẳng thể nhắm chuẩn mục tiêu. Trương Giai Lạc bèn di chuyển tìm góc bắn, bỗng phát hiện Tôn Triết Bình bị Đá Trước Mặt đạp văng vào mình.
Cậu vội vàng né tránh, nào ngờ góc nhìn lại xuất hiện thêm một người. Hàn Văn Thanh sử dụng Vân Thân theo sát Tôn Triết Bình, Bách Hoa Liễu Loạn vừa mới né hiểm khỏi Lạc Hoa Lang Tạ thì đã rơi vào phạm vi tiếp cận của Đại Mạc Cô Yên.
Song Hổ Chưởng!
Đại Mạc Cô Yên lật ngửa hai tay, mỗi bên vồ lấy một người, gộp chung vào một chỗ.
Khán giả há hốc mồm, nhìn Đại Mạc Cô Yên trút cơn bão quyền cước xuống cặp hợp tác Song Hoa của chiến đội Bách Hoa.
Lấy một địch hai, làm sao đánh?
Hàn Văn Thanh đưa ra một đáp án đơn giản và dễ hiểu: Gom cả đôi vào cùng nhau, đánh một lần.
Hai thanh HP trượt như điên.
Kỹ năng của nhà quyền pháp không thể áp chế hai mục tiêu quá lâu, chẳng mấy chốc combo sẽ ngắt quãng vì có chiêu cooldown. Tuy nhiên lúc này đã là cuối game, thanh máu của ai cũng dặt dẹo, chẳng cần quá lâu để gặt đầu một tướng, nhất là tướng này còn bị Hàn Văn Thanh focus toàn bộ sát thương.
Kết thúc một combo, Lạc Hoa Lang Tạ không còn động đậy. Dưới ánh mắt thảng thốt của tất cả mọi người, hắn ngã xuống với thanh HP cạn sạch. Đại Mạc Cô Yên vẫn chưa chịu dừng, tập trung đánh tới Bách Hoa Liễu Loạn. Giải quyết một tướng, hắn dùng đấu pháp khác với hai tướng.
Một tay súng bị nhà quyền pháp áp sát, số phận sẽ ra sao?
Câu trả lời rõ rành rành như khi mọi người cho rằng Hàn Văn Thanh sẽ thua trước đó. Người ta chẳng qua chưa kịp chấp nhận sự thật, rằng niềm tin "rõ rành rành" kia đã bị Hàn Văn Thanh đấm nát.
Đôi át chủ bài Bách Hoa vs một mình Hàn Văn Thanh, và sắp thua?
Khi thông tin này dần được xử lý, kết quả đã hiển hiện trước mắt mọi người.
Bách Hoa Liễu Loạn ngã xuống, Đại Mạc Cô Yên là kẻ trụ lại cuối cùng.
Người thắng là Hàn Văn Thanh.
Tấm vé bán kết thuộc về chiến đội Bá Đồ.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Bách Hoa vs Bá Đồ là trận được quan tâm nhất hiệp này. Fan trung lập nào bắt kèo Bách Hoa thì háo hức chờ đợi một pha lội ngược dòng, trong khi fan cứng sẽ ưu tiên theo dõi trận của chiến đội nhà mình.
Lượng fan Lam Vũ trên khán đài teo tóp hẳn so với hiệp một.
"Hốt Diệp Thu đi!" Thế nhưng nơi đó, vẫn có người thiếu niên hò hét bằng tất cả sức lực.
Mọi người xung quanh mỉm cười, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. Bất kỳ ai theo sát từ hiệp một đều sẽ biết thiếu niên này. Nghe nói tên là Hoàng Thiếu Thiên, một chú nhóc trong trại huấn luyện Lam Vũ, luôn vểnh mặt tự xưng là át chủ bài tương lai của chiến đội.
Lời trẻ con, mọi người nghe cũng chỉ ha ha cười. Lòng tin tưởng bất chấp mọi thứ của Hoàng Thiếu Thiên đối với chiến đội Lam Vũ mới là điều khiến họ yêu quý ở cậu.
Đi cùng Hoàng Thiếu Thiên là một thiếu niên khác, có vẻ im ắng, ít nhất không loi choi hay la hét như bạn mình. Cậu ta chỉ cầm một quyển sổ bìa cứng, trong quá trình xem trận đấu sẽ ghi ghi chép chép vài thứ.
Nghe nói cũng đến từ trại huấn luyện Lam Vũ, tên Dụ Văn Châu thì phải. Hơn bất cứ ai, cậu ta vô cùng chú tâm vào trận đấu, mấy lần có khán giả ngồi gần muốn bắt chuyện mà không thành. Cậu ta tựa như chẳng hề nghe thấy, tinh thần tập trung hoàn toàn vào diễn biến trên sân. Dần dần, không ai quấy rầy cậu nữa.
Hôm nay, Hoàng Thiếu Thiên vẫn sung sức cổ vũ cho Lam Vũ như mọi khi, còn sắc mặt Dụ Văn Châu thì nặng nề hơn cả hiệp một.
Chắc là vì Lam Vũ có khả năng lớn sẽ tạch? Fan xung quanh nghĩ vậy, cảm thấy thương thương cậu thiếu niên Dụ Văn Châu này.
“Sẽ thắng mà.” Một cô gái ngồi bên cạnh nói với Dụ Văn Châu với hi vọng giúp cậu đỡ âu lo.
Dụ Văn Châu nhìn cô, không lên tiếng.
“Tuy là sẽ khó lắm…” Cô gái nói. Người mà cô đang an ủi tuy chỉ là một cậu nhóc, nhưng trình Vinh Quang thì chưa chắc thấp vì ai cũng bảo cậu ta thuộc trại huấn luyện Lam Vũ. Cậu ta nhất định đã hiểu tình cảnh hiện tại của chiến đội, nên cô không cố giấu giếm.
"Vâng... Sẽ khó lắm." Dụ Văn Châu nói. Cô gái làm sao biết rằng, mắt nhìn của Dụ Văn Châu còn sâu rộng hơn những gì cô tưởng tượng.
Muốn thắng trận này, đâu chỉ khó thôi? Rất khó, rất rất rất khó là đằng khác.
Chỉ có một cách duy nhất để thắng.
Đó là đối thủ phạm sai lầm, và phải là thứ sai lầm trí mạng.
Dụ Văn Châu không tìm thấy tia sáng nào ngoài khả năng này. Diệp Thu mạnh đến mức áp đảo Lam Vũ, trừ phi hắn tự sẩy tay, bằng không Lam Vũ đã không còn lối thoát.
Diệp Thu sẽ mắc sai lầm chăng?
Dụ Văn Châu lục tung mọi replay của Diệp Thu để tìm kiếm.
Đã là con người, chắc chắn sẽ phạm sai lầm. Diệp Thu cũng là con người, nhưng hắn có thể nhận thấy sai lầm của mình trước đối thủ một bước. Đối thủ chưa kịp chớp lấy cơ hội, Diệp Thu đã nhanh tay bổ cứu. Hầu hết trường hợp, đối thủ thậm chí còn chẳng nhận ra Diệp Thu từng mắc sai lầm.
Ở trình độ này, có thể gọi là vô giải.
Ý tưởng dụ tình Diệp Thu phạm sai lầm của Dụ Văn Châu cứ thế mà chết yểu.
Trình cá nhân toàn diện, ý thức vượt trội, kinh nghiệm phong phú, nhạy bén khủng, tốc độ tay kinh người.
Nghiên cứu càng sâu càng cảm thấy Diệp Thu đáng sợ, Dụ Văn Châu thật không tin nổi có một kẻ hoàn hảo đến vậy trên đời.
Trông chờ kẻ này hụt chân vấp ngã ư...?
Được chứ! Dụ Văn Châu biết một chiêu ngoài trận: Bỏ thuốc.
Đương nhiên, cậu biết thôi chứ chẳng thể làm.
Thế nên, Diệp Thu vô giải.
Thế nên, Lam Vũ sẽ bại.
Một trận đấu mà chính bản thân đã đoán trước kết quả, Dụ Văn Châu vẫn ngồi xem từ đầu đến cuối. Và rồi mọi thứ diễn ra như dự liệu.
Lam Vũ thua, thua rất thảm, bị Diệp Thu và Gia Thế dưới tay hắn càn quét như lũ về buôn. Trận đấu chóng vánh nhất bốn cặp đấu tứ kết đã hạ màn với chiếc vé đầu tiên vào bán kết thuộc về Gia Thế. Dàn tuyển thủ và fan Gia Thế ăn mừng chiến thắng một cách hững hờ, vì có ai sẽ hạnh phúc tột độ khi biết trước mình là người thắng đâu?
Fan Lam Vũ tuy không vui, nhưng cũng không tới mức uất ức bất cam. Họ đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này từ đầu.
Chỉ thiếu niên loi nhoi kia là không chấp nhận sự thật.
“Lão quỷ phế vật, có mỗi Diệp Thu thôi cũng đánh không lại! Ông bị ngu hả?” Cậu ta đang hét ầm lên.
Nhóc con này bị chiều hư rồi.
Mọi người bỗng cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên hết còn đáng yêu. Lam Vũ tuy rằng thua thảm, nhưng các tuyển thủ đã dốc hết toàn lực, nhất là đội trưởng Ngụy Sâm. Ai mà chẳng biết hắn đang trượt phong độ vì tuổi tác, nhưng trận này hắn đã cháy lên như một bó đuốc, cống hiến những pha đẹp mắt mà gần đây ít thấy.
Đấy, Lam Vũ có phải phế đâu? Tại đối thủ mạnh quá thôi!
Ở vào lúc này lại đi chỉ trích chiến đội thì quá mất dạy.
"Nhóc con, đừng nói bậy." Có người không nể nang mà nói thẳng.
“Đội trưởng Ngụy Sâm đánh hay lắm rồi.”
"Dưới tay anh ấy, ai dám khinh nhờn Lam Vũ? Gia Thế cũng phải trầy vi tróc vẩy mới thắng được đấy."
“Đợi mùa giải sau đi!”
Fan Lam Vũ nhao nhao, còn Hoàng Thiếu Thiên thì im thin thít. Thấy cậu như thế, mọi người lại tội nghiệp muốn đến an ủi. Song, liệu có ai thực sự hiểu cậu đang đau khổ điều gì?
Cậu biết Diệp Thu và Gia Thế mạnh chứ, biết Ngụy Sâm và Lam Vũ đang đối mặt với nhiệm vụ bất khả thi chứ. Cậu chỉ không thể ngăn mình mong mỏi, nguyện cầu họ vượt qua được.
Bởi vì cậu càng biết, trận này có lẽ là lần cuối cùng Ngụy Sâm đứng trên sàn đấu. Lam Vũ còn có thể có mùa giải sau, nhưng Ngụy Sâm thì không. Dù ổng không nói ra miệng, phần đông mọi người trong đội đều đã đoán được, tiền bối Phương Thế Kính cũng từng sơ ý để lộ việc Ngụy Sâm sắp giải nghệ.
Cuộc đời không cho Ngụy Sâm cơ hội tranh đấu nữa, nên Hoàng Thiếu Thiên rất hi vọng Lam Vũ chiến thắng Gia Thế cho lần cuối cùng. Đáng buồn thay, họ gục ngã ngay từ tứ kết.
Các tuyển thủ Lam Vũ rời phòng đấu, vẫy tay chào khán giả, chào cả hành trình chinh phục mùa giải thứ hai của mình.
Đội trưởng Ngụy Sâm ban đầu đi theo hàng, sau đó chợt bị bỏ lại phía sau.
Hắn đứng lẻ loi một mình. Ngơ ngác, dáo dác, mất mát.
Hắn móc ra một điếu thuốc, đốt ngay trên sàn đấu. Mới rít một hơi đã bị bảo an vây quanh, hắn không chịu dập thuốc, họ đành lịch sự mời hắn rời sân. Lọt thỏm giữa đám bảo an, hắn giơ tay vẫy vẫy về phía khán đài Lam Vũ.
Khán giả cười rộ, mà Hoàng Thiếu Thiên nước mắt đẫm mặt. Dụ Văn Châu nhìn theo bóng dáng Ngụy Sâm bị bảo an áp tải khuất dần sau hành lang tuyển thủ, thất thần một hồi mới quay đầu về, tiếp tục theo dõi chiến sự.
Hiệp hai tứ kết vẫn chưa ngã ngũ. Còn tận ba trận, trong đó trận thu hút người xem nhất đang đánh đến hồi kịch liệt.
Bách Hoa vs Bá Đồ.
Thắng, thì còn đường sống hiệp ba.
Bại, mọi nỗ lực sẽ tan thành mây khói.
Bách Hoa đã nằm kèo trên từ hồi hiệp trước, một trận thua càng khiến hiệp hai hot hơn khi người ta đinh ninh rằng họ sẽ có pha trở mình cực đẹp.
Nhưng rồi, Bách Hoa vẫn đánh rất nhọc nhằn.
Đã đến hạng mục đoàn đội. Trước đó, hạng mục solo và lôi đài chia đều chiến thắng cho mỗi bên. Đoàn đội sẽ quyết định người thắng kẻ thua cho hiệp hai này.
Trải qua màn giằng co đầy căng thẳng, fan Bách Hoa rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Chắc thắng rồi heng?
Mọi người đều nghĩ.
Thật khó tin rằng Bá Đồ dai và khỏe đến vậy.
Người ta bắt đầu đánh giá cao Bá Đồ. Hiệp ba có vẻ không dễ đoán như tưởng tượng. Có người e sợ Bách Hoa chưa chắc sẽ đánh bại Bá Đồ để giành chiếc vé bán kết.
Trong khi đó, trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Khán giả mải thả hồn trôi đến phương nào mà quên béng sự thật trên, bởi tình hình đã quá rõ ràng. Tướng trong trận đã chết gần hết, Bá Đồ không ai sống sót ngoại trừ Đại Mạc Cô Yên của đội trưởng Hàn Văn Thanh, còn bên Bách Hoa, cặp bài trùng Phồn Hoa Huyết Cảnh vẫn tươi tắn.
Cặp đôi điển hình cho câu "một cộng một lớn hơn hai" đang đối đầu với một thân một mình Hàn Văn Thanh, có gì để bàn cãi về chiến thắng của Bách Hoa nữa?
Mọi người đều cảm thấy rất ổn thỏa, kể cả Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc trong trận. Đánh đến tận lúc này, họ mới thấy nhẹ người.
"Tiền bối, cám ơn đã nương tay." Tôn Triết Bình thật lòng chat trên kênh chung. Xưa nay, hắn chỉ đặt mọi chú ý vào Diệp Thu, tuy công nhận thực lực của vị tuyển thủ có phong cách gần giống mình đây, nhưng dù sao cũng hơi xem nhẹ, chí ít chưa từng đặt Hàn Văn Thanh ở vị thế ngang ngửa Diệp Thu.
Ngược ngạo thay, ở trận này, phút cuối xác định Hàn Văn Thanh sắp thua dưới tay mình, hắn lại tôn anh ta lên cùng độ cao với Đấu Thần.
"Đánh bại anh, cũng như đánh bại Diệp Thu, đều không dễ dàng." Tôn Triết Bình nói tiếp.
Lời tán dương quá mức kỳ lạ của Tôn Triết Bình khiến toàn bộ khán giả ồ lên. Ngoài Tôn Triết Bình, không ai cảm thấy Hàn Văn Thanh mạnh bằng Diệp Thu nên chỉ cho rằng hắn đang thể hiện phép lịch sự của kẻ thắng.
Và thế là họ nhìn thấy câu chat đáp trả của Hàn Văn Thanh.
"Tôi thua?" Hắn hỏi.
Mọi người sửng sốt, cười ầm.
Trên lý thuyết, đúng là Hàn Văn Thanh chưa thua, nhưng với tình thế hiện tại thì có khác gì? Tỏ vẻ quật cường bằng cách bắt bẻ câu chữ của đối thủ, thật mất phong độ! Gõ hai chữ GG đầu hàng khó lắm sao?
Thế đấy, tính riêng phong độ là đã thua kém rồi! Nhiều người thầm nghĩ.
Ai ngờ đúng lúc này, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên từ trong góc lao ra, nhảy lên cao siết chặt nắm đấm, nện xuống đầu Lạc Hoa Lang Tạ.
Tôn Triết Bình còn đang bận tự kiểm điểm! Hắn cảm thấy mình đã xúc phạm đối thủ, dù thế trận ra sao thì Hàn Văn Thanh vẫn chưa thua là sự thật. Nào dè mới chớp mắt, Đại Mạc Cô Yên đã xông về phía hắn, bóng đen đổ ập xuống góc nhìn mang theo một cú Đấm Vỡ.
Lùi về!
Hàn Văn Thanh đột nhiên lao lên càn đánh làm Tôn Triết Bình hơi bất ngờ, tuy nhiên vẫn phản ứng kịp. Lạc Hoa Lang Tạ nhảy lùi về sau, hai tay nắm chặt trọng kiếm vung lên.
Liệt Ba Trảm!
Một kỹ năng cấp thấp nhưng rất đáng đồng tiền bát gạo của ma kiếm sĩ, bởi nó phá được Bá Thể của các chiêu chụp bắt. Bất kỳ nghề nào của hệ Kiếm cũng sẽ học Liệt Ba Trảm, dù chỉ một level cũng hữu dụng.
Giữa không trung, Đại Mạc Cô Yên làm sao tránh nổi chiêu này? Hắn nhìn kết giới phép thuật ngưng tụ trên mũi kiếm vồ lấy mình, cùng lúc có tiếng súng vang, lựu đạn bay ra, phản xạ của Trương Giai Lạc không chậm hơn Tôn Triết Bình, đã khiển Bách Hoa Liễu Loạn triển khai tấn công.
Một cách ngoan cường, Đại Mạc Cô Yên phơi mình dưới mũi kiếm và nòng súng của ngôi sao đôi Bách Hoa. Khán giả mới đó còn cảm thấy Hàn Văn Thanh kém phong độ, giờ thì há hốc mồm trước thái độ bất khuất của Đại Mạc Cô Yên. Chưa tới phút cuối tuyệt không thỏa hiệp, ấy mới chính là cái phong độ thực thụ mà Hàn Văn Thanh muốn biểu đạt.
Mũi kiếm vút lên.
Sóng ma pháp xé toạc hư không xoắn tới, nối liền với ngọn lửa bừng cháy từ lựu đạn của Bách Hoa Liễu Loạn.
Cơ thể Đại Mạc Cô Yên bỗng nhiên rơi gấp xuống.
Làm sao có thể?
Tôn Triết Bình cả kinh, Liệt Ba Trảm rõ ràng đã trúng Đại Mạc Cô Yên, vì sao anh ta chưa bị khống chế?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Rầm!
Cú đáp nặng nề của Đại Mạc Cô Yên khiến cho cả mặt đất rung chuyển, Tôn Triết Bình có thể cảm thấy Lạc Hoa Lang Tạ dưới tay mình bị nẩy lên ngoài ý muốn.
Thiên Cân Trụy!
Bá Thể cực mạnh, chấp hết toàn bộ sức đè của các chiêu chụp bắt. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đại Mạc Cô Yên đã biến chiêu từ Đấm Vỡ sang Thiên Cân Trụy.
Tôn Triết Bình có thể xử lý pha lao lên tấn công đột ngột của Hàn Văn Thanh, nhưng cú đổi chiêu bất ngờ này thì hắn bó tay. Đối thủ đã có mưu đồ từ trước, nhảy lên cao đấm xuống không phải để diễn cảnh bi tráng mà là dụ tình Tôn Triết Bình sử dụng Liệt Ba Trảm.
Vũ khí của Lạc Hoa Lang Tạ là trọng kiếm, tốc độ tấn công chậm nhất nên thời gian thu chiêu sau Liệt Ba Trảm cũng dài hơn. Giây phút trì trệ này khiến Tôn Triết Bình không theo kịp nhịp đánh của Hàn Văn Thanh, Lạc Hoa Lang Tạ bị nẩy lên bởi lực rung chấn của Thiên Cân Trụy, và cú đấm của Đại Mạc Cô Yên đã đến trước mặt hắn.
Quyền Xung Kích.
Đại Mạc Cô Yên mang theo nắm đấm dữ dội lao vào Lạc Hoa Lang Tạ, bám sát hắn không rời. Lướt đi ba ô nhờ lực húc của Quyền Xung Kích, tiếp tục với một cú Đá Trước Mặt.
Bách Hoa Liễu Loạn đâu chịu trơ mắt nhìn? Cậu ném lựu đạn như mưa, nhưng đều bị Đại Mạc Cô Yên bỏ lại sau lưng nhờ tốc độ húc tới cực nhanh. Đại Mạc Cô Yên kẹp chặt Lạc Hoa Lang Tạ, Bách Hoa Liễu Loạn giương nòng súng mà chẳng thể nhắm chuẩn mục tiêu. Trương Giai Lạc bèn di chuyển tìm góc bắn, bỗng phát hiện Tôn Triết Bình bị Đá Trước Mặt đạp văng vào mình.
Cậu vội vàng né tránh, nào ngờ góc nhìn lại xuất hiện thêm một người. Hàn Văn Thanh sử dụng Vân Thân theo sát Tôn Triết Bình, Bách Hoa Liễu Loạn vừa mới né hiểm khỏi Lạc Hoa Lang Tạ thì đã rơi vào phạm vi tiếp cận của Đại Mạc Cô Yên.
Song Hổ Chưởng!
Đại Mạc Cô Yên lật ngửa hai tay, mỗi bên vồ lấy một người, gộp chung vào một chỗ.
Khán giả há hốc mồm, nhìn Đại Mạc Cô Yên trút cơn bão quyền cước xuống cặp hợp tác Song Hoa của chiến đội Bách Hoa.
Lấy một địch hai, làm sao đánh?
Hàn Văn Thanh đưa ra một đáp án đơn giản và dễ hiểu: Gom cả đôi vào cùng nhau, đánh một lần.
Hai thanh HP trượt như điên.
Kỹ năng của nhà quyền pháp không thể áp chế hai mục tiêu quá lâu, chẳng mấy chốc combo sẽ ngắt quãng vì có chiêu cooldown. Tuy nhiên lúc này đã là cuối game, thanh máu của ai cũng dặt dẹo, chẳng cần quá lâu để gặt đầu một tướng, nhất là tướng này còn bị Hàn Văn Thanh focus toàn bộ sát thương.
Kết thúc một combo, Lạc Hoa Lang Tạ không còn động đậy. Dưới ánh mắt thảng thốt của tất cả mọi người, hắn ngã xuống với thanh HP cạn sạch. Đại Mạc Cô Yên vẫn chưa chịu dừng, tập trung đánh tới Bách Hoa Liễu Loạn. Giải quyết một tướng, hắn dùng đấu pháp khác với hai tướng.
Một tay súng bị nhà quyền pháp áp sát, số phận sẽ ra sao?
Câu trả lời rõ rành rành như khi mọi người cho rằng Hàn Văn Thanh sẽ thua trước đó. Người ta chẳng qua chưa kịp chấp nhận sự thật, rằng niềm tin "rõ rành rành" kia đã bị Hàn Văn Thanh đấm nát.
Đôi át chủ bài Bách Hoa vs một mình Hàn Văn Thanh, và sắp thua?
Khi thông tin này dần được xử lý, kết quả đã hiển hiện trước mắt mọi người.
Bách Hoa Liễu Loạn ngã xuống, Đại Mạc Cô Yên là kẻ trụ lại cuối cùng.
Người thắng là Hàn Văn Thanh.
Tấm vé bán kết thuộc về chiến đội Bá Đồ.
Bình luận facebook