• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÓC MÂY THÊM HƯƠNG (1 Viewer)

  • Chương 104

"... Ngươi vẫn luôn che dấu danh tính của mình, khổ tâm kinh doanh như thế, ngươi chỉ muốn giành lại lãnh thổ hay là có ý đồ mưu phản?" Triệu Đống đột nhiên mở miệng hỏi.

Hàn Lâm Phong nhíu mày nói: "Thân là con cháu của Thánh Đức, chỉ cần ta thể hiện hết tài năng của mình, e rằng sẽ không có được thánh tâm, liên lụy đến người nhà. Đây đều là bảo vệ mình, sao gọi là khổ tâm? Về phần ta cùng Tào Thịnh qua lại với nhau là vì cùng chung lý tưởng, muốn trợ giúp nghĩa quân tìm lại hòa bình. Thế nhưng triều đình muốn đuổi cùng giết tận, ta chỉ muốn thay bọn họ tìm lấy đường ra. Còn về sau, nếu triều đình kiêng kị, chịu chứa chấp bọn họ tất nhiên là tốt nhất. Nếu không bị buộc đến sơn cùng thủy tận, người nào sẽ không làm phản? Nhưng hiện tại ta chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của Thánh Đức tiên tổ, bắt lấy cơ hội trời cho này, thu phục hai mươi châu. Còn những việc khác, không cần nghĩ ngợi..."

Triệu Đống gác đao ở trên cổ hắn, lại chậm chạp không chém xuống, trong lòng cũng đang phân tranh.

Làm sao hắn lại không biết, nếu người thanh niên trước mắt này thật sự có ý đồ làm phản, đã sớm hành động như Cầu Chấn rồi, công thành xông vào trận địa, đao thương chém giết nội bộ!

Nhưng Hàn Lâm Phong thì không, mấy lần chiến đấu trước đó hắn cũng đã cố hết sức tránh đi để không làm quân Ngụy bị thương.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc này, hai người đối mặt, nhìn thấy sự cương trực trong mắt người thanh niên tuấn tú này, Triệu Đống cũng không thể nào hạ đao được!

Trong mắt Triệu Đống lộ sát ý mấy lần, nhưng lại cố gắng để kìm nén, đến cuối cùng vậy mà ném bảo đao trong tay mình xuống đất "ầm" một tiếng.

Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, rồi nói: "Ngươi đi đi, đêm nay người đi theo ta đều là tâm phúc, ta sẽ ra lệnh cho bọn hắn đừng rêu rao... Cứ coi như không biết chuyện nhảm nhí này của ngươi!"

Hàn Lâm Phong trịnh trọng ôm quyền, cũng không lập tức rời đi, chỉ nói: "Mặc dù chiến cuộc Bắc địa thay đổi, thế nhưng muốn triệt để giành lại đất bị mất, vẫn cần tướng quân chịu phối hợp. Chỉ có xua đuổi Thiết Phất vương đình vạn dặm thì biên cương Bắc địa mới ở trong tầm tay!"

Triệu Đống không nghĩ rằng Hàn Lâm Phong đã nhặt được tiện nghi rồi lại còn khoe mẽ! Vậy mà được một tấc lại muốn tiến một thước, còn vọng tưởng muốn vương sư Đại Ngụy phối hợp cùng bọn cướp như hắn?

Thế là hắn không khỏi trừng to mắt, nhìn xuống đất tìm lại đao mình vừa ném xuống.

Hàn Lâm Phong cười một tiếng, chủ động giúp tướng quân nhặt thanh đao lên rồi đưa tới, sau đó ôm quyền nói: "Công ơn hôm nay, Hàn mỗ xin ghi tạc trong lòng, tất nhiên sẽ không phụ lòng mong đợi của tướng quân, đạt được thành tựu biên cương vĩ đại!"

Nói xong, hắn leo lên ngựa, vội vàng cùng thuộc hạ phi nước đại đi gặp quân tiếp viện.

Triệu Đống nhìn bóng lưng của Hàn Lâm Phong, vậy mà trong lòng nhất thời cảm thấy thư giãn rất nhiều.

Hắn cũng không ngờ rằng sau khi phát hiện bí mật của Hàn Lâm Phong thì mình sẽ xem nhẹ nó, trong lòng lại có thể cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái đến như vậy.

Như thể hắn đã hoàn thành được mong ước của mình bấy lâu nay.

Hơn nữa, lần này Hàn Lâm Phong thực sự là trở về vương phủ ở Lương Châu.

Lạc Vân cũng đã quen với việc hắn thường trở về vào đêm khuya, thế nên đã sớm bàn bạc với hắn nếu lần sau về muộn, thì đi cửa sau nơi mà vương phủ hay dùng để nhận thức ăn, nàng đã sắp xếp xong xuôi người gác cổng, từ nơi đó tới viện tử của Lạc Vân cũng khá gần.

Bằng cách này, cho dù Hàn Lâm Phong trở về đêm khuya, cũng không phải quấy nhiễu toàn phủ.

Khi Hàn Lâm Phong vội vàng trở về đã cảm thấy mệt mỏi cả người, nhưng vừa nhìn thấy mỹ nhân xõa tóc dưới đèn, khuôn mặt mộc mạc tựa trước cửa, mệt mỏi nơi đáy lòng liền tiêu tán ngay khoảnh khắc ấy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lạc Vân nói khẽ: "Tại sao lại trở về muộn như vậy, bệ hạ truyền ý chỉ hòa thân sao?"

Hàn Lâm Phong đưa tay ôm bả vai mỏng manh của nàng nói: "Phủ của ta còn có Hàn Tiêu chưa lập gia thất, nếu bệ hạ phái hắn đi hòa thân, ta cũng sẽ không ngăn cản. Để hắn mang theo thơ của mình cho người Thiết Phất chịu đựng mới tốt!"

Lạc Vân nghe hắn nói như vậy, lập tức nhớ tới tiểu thúc tử, cho dù hắn nói chuyện phiếm về chủ đề gì, đều có thể mang cầm kỳ thư họa vào, nàng nhịn không được rồi cười khúc khích.

Hàn Lâm Phong còn chưa được ăn cơm, vừa vặn hôm nay trong phủ thịt hai con gà được mang tới từ nông trang, nấu canh gà đặc sệt, thêm chút nấm và rau xanh, chan cơm ăn rất ngon.

Lạc Vân nhìn dáng vẻ Hàn Lâm Phong ăn ngon lành, cũng đoán được hắn rất đói, vội vàng bóc thêm hai quả trứng mặn để vào trong bát của hắn.

Chờ Hàn Lâm Phong ăn xong, nàng giúp hắn lau mặt, Hàn Lâm Phong ngửi được hương thơm truyền đến từ trên cơ thể nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên má của nàng.

Lạc Vân bị hắn hôn đến ngứa, vừa cười trốn tránh, vừa sờ sợi râu mọc trên cằm hắn: "Hiện tại các châu huyện ở bắc địa đều đang kể chuyện về chiến thần Thiết Diện, tiên sinh kể chuyện kia cho rằng vị chiến thần đó anh tuấn như Lan Lăng vương, không đủ dũng khí để khiến cho kẻ thù khiếp sợ, lúc này mới dùng mặt nạ sắt che dung nhan. Rất nhiều cô nương nghe kể chuyện đều mê mẩn, nói rằng muốn lấy phu quân thì phải lấy bậc anh hùng hào kiệt này! Ai mà biết được vị hào kiệt này, quấn người như đứa bé nhõng nhẽo đòi bú sữa mẹ đâu... Ai nha!"

Nàng còn chưa trêu chọc xong, Hàn Lâm Phong đã bế nàng lên nói: "Nàng không nhắc nhở ta cũng không nhớ ra mình còn chưa ăn no, đã như vậy, nàng phải đút ta ăn thật no mới được."

Nhất thời, giữa tiếng cười nói của hai người, rèm giường cũng rơi xuống, gợn sóng lăn tăn.

Mặc dù hai người không phải tân hôn, nhưng mà sau mỗi lần chia cách gặp lại nhau, nam nhân này cũng không biết thế nào là đủ, giống như mãnh thú Hồng Hoang.

Một trận vui thích cuối cùng cũng kết thúc, trên trán Lạc Vân lấm tấm mồ hôi, nhưng thời gian ở bên nhau rất ngắn, nàng cảm thấy mệt mỏi cũng không nỡ thiếp đi.

Bởi vì ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nam nhân này sẽ lặng yên rời đi, nàng cũng không kịp nói tiếng bình an trở về.

Vì vậy trong đêm khuya thanh vắng, dù ánh nến có dập tắt thì hai người cũng muốn tâm sự một hồi.

Lạc Vân nói đến việc gần đây mình mua một chiếc thuyền, để thuận tiện mua hương liệu.

Hàn Lâm Phong miễn cưỡng nói: "Sao ta lại có cảm giác nàng đang phòng ngừa chu đáo để chuẩn bị cho tương lai?"

Lạc Vân thành thật thừa nhận: "Ngược lại cũng có chút ý đó, đây đều là thuyền biển, dù có cưỡi sóng gió vào biển sâu hay đi xa cũng không thành vấn đề. Nếu có thể lưu lại đường lui, thì cho dù sóng gió đến cũng không cần bận tâm… Nhưng lúc ta mua thuyền, không biết vị thần tài kia nghe lời đồn ở đâu, còn phái người tới nói, muốn giúp đỡ ta, nhưng bị ta khéo léo từ chối."

Nàng nói chuyện với Hàn Lâm Phong, từ trước tới giờ chỉ cần chút da lông thì hắn đã có thể hiểu được thâm ý mà nàng muốn biểu đạt, không cần nói năng quá rườm rà.

Lần này cũng là như thế, thấy nàng ngẩng đầu lên, Hàn Lâm Phong đoán được ý của nàng, tiếp lời nói: "Nàng cố kỵ là đúng."

Người kia là Du Sơn Việt, là ông chủ tiền trang, tiêu xài của ông ta mỗi một phân tiền, đều phải tính lãi. Không quan tâm tương lai trả lại như thế nào, đều bị ông ta hút máu nhổ lông, ăn một cách sạch sẽ.

Mà nhân mạch của lão cũng rất rộng, đi đến đâu cũng có tai mắt.

Ngay mấy ngày trước, Du Sơn Việt viết cho Hàn Lâm Phong một phong thư, trong thư từng chữ từng câu đều ám chỉ rằng hắn nhanh chóng dẫn binh lên kinh, bởi vì trong cung có khả năng sắp xảy ra biến cố. Nếu như đi trước người khác một bước, thì có thể nắm vững thắng lợi.

Nghe Hàn Lâm Phong nói như vậy, Lạc Vân đột nhiên cảm thấy có chút bất an, thử thăm dò: "Du Sơn Việt nói như vậy, nhất định là nghe được lời đồn gì... chàng dự định làm gì?"

Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Bây giờ chiến sự Bắc địa đến thời điểm mấu chốt, nếu lúc này ta đột nhiên lãnh binh vào kinh thành thì khác gì Cầu Chấn?"

Lạc Vân hiểu ý của hắn, vì giấc mộng thuở thiếu thời, lúc này Hàn Lâm Phong cũng không muốn vì tin đồn thất thiệt của Du Sơn Việt mà cam lòng bỏ dở nửa chừng.

Tiếp đến hắn lại kể cho Lạc Vân nghe Triệu Đống đã vạch trần thân phận của hắn thế nào. Lạc Vân bị dọa đến lập tức ngồi bật dậy, nín thở hỏi: "Ông ấy… liệu ông ấy có tố giác chàng hay không?"

Hàn Lâm Phong lại kéo nàng vào trong ngực, thản nhiên nói: "Dựa vào cách làm người của hắn, hẳn là sẽ không... Nhưng mà ngược lại ta hy vọng chuyện trong thư của Du Sơn Việt là thật. Như vậy, áp lực của tướng quân Triệu Đống cũng sẽ bớt đi chút, chuyện bên này của ta, tiến triển cũng sẽ thuận lợi hơn..."

Sự thật đã chứng minh, tài lực Du Sơn Việt trải rộng thiên hạ, tin tức của hắn hơn phân nửa không phải là tin đồn thất thiệt.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn trong kinh thành nối đuôi nhau mà đến, quyền quý chẳng mấy chốc cũng sẽ không rảnh để bận tâm tới biên cương.

Trận rung chuyển kinh thành còn bắt đầu từ nạn dân huyện Ngạn nhao nhao đi vào trong kinh thành tập kết gây náo loạn.

Thông thường vào những năm có thiên tai, nếu có quan viên địa phương tham ô tiền bạc và lương thực cứu trợ, sẽ có những nạn dân bất mãn kéo vào kinh thành đánh trống cáo trạng.

Quan viên ở kinh thành cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng lần này nạn dân ở các quận quanh huyện Ngạn cũng tới rất đông và mãnh liệt, dường như có người bày mưu tính kế cho những nạn dân này, cổ vũ bọn họ ngăn cản ngự giá trên con đường bệ hạ đang đến hoàng tự dâng hương để cáo trạng.

Nhóm nạn dân này cũng coi như cả gan làm loạn! Thế mà ngang nhiên giơ đơn kiện, trên đó viết rõ từng chuyện từng chuyện Cửu hoàng tử dung túng thuộc hạ ăn hối lộ trái pháp luật, còn có vài chục tranh chữ của hàng vạn người dân thôn quê tình nguyện ấn dấu tay, quỳ lạy xin cứu giúp trên đầy đường đi của kinh thành.

Thân thể Ngụy Huệ đế không được tốt, lần này đi hoàng tự dâng hương cũng có ý cầu phúc cho chính mình.

Không nghĩ tới mới vừa đi ra cửa cung, liền gặp tình hình như vậy, quả thật là xúi quẩy, bởi vì sợ xảy ra sự cố, lễ thắp hương tạ thần này cũng không thực hiện được.

Bệ hạ chỉ có thể trầm mặc gọi Cửu hoàng tử đến, hắn có thực sự xử lý tốt cục diện rối rắm ở huyện Ngạn không vậy?

Thụy vương đương nhiên cũng hiểu rõ, nhóm nạn dân này ở bên đường gây náo loạn ngay tại thời điểm mấu chốt để lập trữ, ảnh hưởng đến mình bao nhiêu.

Dù sao phụ hoàng muốn sắc phong hoàng trữ tại thời điểm sôi sùng sục thế này, đúng là cũng không dễ dàng gì mà giải thích với quần thần!

Cửu hoàng tử biết rõ hơn bất cứ ai, nếu như không có ai đứng sau xúi giục và giúp đỡ, những nạn dân này ngay cả cổng thành còn không vào được! Mặc dù những binh lính canh giữ cổng thành là người của hoàng đế, nhưng không thể nào tránh khỏi việc có người bị thu mua để mở cửa sau cho những nạn dân này.

Điều quan trọng nhất bây giờ là đưa những nạn dân này ra ngoài! Nhưng bây giờ có rất nhiều nạn nhân gặp thiên tai đang đổ về bên ngoài kinh thành.

Bách tính không có cơm ăn, cũng không cần biết ngươi là hoàng đế hay hoàng tử, trên dưới đều phải chết, hiện tại đến kinh thành náo loạn đều có thể lĩnh một bát cháo loãng để uống, nên sao phải bận tâm làm gì?

Ngoài thành nạn dân xuất hiện ngày càng nhiều, ngay cả bệ hạ cũng cảm thấy bất an, lập tức ban lệnh điều động binh lính đến để trấn áp những lưu dân tụ tập quấy phá này.

Bệ hạ điều động quân đội, chính là phòng quân trấn thủ Tây Quan, mặc dù người mới nhậm chức tướng quân là tâm phúc của bệ hạ, nhưng tướng quân phòng quân trước đó là người của Vương gia.

Khi quân đội Tây Quan đến cổng thành, lúc vị tướng quân mới được nhậm chức kia cưỡi ngựa băng qua chỗ nước cạn, đã "ngoài ý muốn" ngã ngựa, đầu đập trúng tảng đá chết ngay lập tức.

Đại quân tiến vào theo ý chỉ của bệ hạ, thực tế đã thay đổi người dẫn đầu, đi thẳng đến phủ đệ của Vương Quân để báo cáo.

Chuyện kế tiếp, người ở Bắc địa sau này mới biết được. Sau khi quân lính vào thành đã bao vây hoàng cung hoàn toàn, đầu tiên Cấm quân nghe lệnh của bệ hạ tử thủ, chỉ đợi người rời cung đưa thư để điều viện binh tới cứu giá.

Khi đó bệ hạ phái ba toán quân rời khỏi hoàng cung theo cánh cổng bí mật từ chiếc xe chở phân trong cung. Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, đã bị những quân binh đang vây chặt phát hiện.

Trong đó có một người dựa vào mình xuất thân từ đội bóng đá của triều đình, đi đứng nhanh nhẹn, sửng sốt rồi nhanh như chớp chạy vào ngõ nhỏ pháo hoa, sau đó men theo con một con hẻm rắc rối, chạy vào gầm cầu trong thành, cheo leo bám phía dưới cầu như một con khỉ, choáng váng tránh thoát mấy trận vòng vây.

Trong ba người đưa tin, hắn là người đi được xa nhất, muốn truyền tin cho phò mã Triệu Đống ở Bắc địa.

Đây cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ của bệ hạ. Nếu như Vương gia bức vua thoái vị thành công, thì quân đội chung quanh tất cả đều không trông cậy được vào. Đành trông cậy vào phò mã gia Triệu Đống nội tâm ngay thẳng, sẽ không bị hoàng hậu bức bách mà phá vỡ triều cương.

Vào ngày thứ ba sau khi người truyền tin giả dạng làm lưu dân chui ra khỏi từ cái lỗ chó, đại môn nội cung của bệ hạ rốt cuộc cũng bị mở ra.

Vương hoàng hậu tự mình mang theo Vương Quân và Vương gia võ tướng, vào cung "khuyên can" bệ hạ, không muốn người bị gian phi mê hoặc, mời bệ hạ thu hồi mệnh lệnh sắc phong Cửu hoàng tử đã ban ra, tuân theo chính pháp nên lập Lục hoàng tử thành thái tử.

Ngụy Huệ đế nhìn hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng với mình gần nửa đời, tức giận đến toàn thân run lên, hỏi thẳng bà có biết rốt cuộc bản thân đã phạm vào sai lầm đại nghịch bất đạo gì hay không?

Bây giờ Vương hoàng hậu đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đương nhiên không sợ hãi cũng không hoảng hốt, kéo mẹ con Quỳnh quý phi tới, tóc tai bù xù nhấn quỳ xuống trước mặt Ngụy Huệ đế.

Nếu như bệ hạ không chịu viết thánh chỉ phong Lục hoàng tử Hàn Thẩm Chi làm hoàng trữ, như vậy bà sẽ khiến mẹ con gian phi này đầu một nơi thân một nẻo ở trước mặt ông!

Ngụy Huệ đế biết rõ ràng, nếu ông không viết, hai mẹ con này khẳng định không sống nổi. Kể cả ông có viết, mẹ con hai người này cũng không được sống, chính ông cũng sẽ không giữ được mạng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tuổi tác ông cũng là dạng gần đất xa trời, cũng không e ngại chuyện sống chết như lúc còn trẻ nữa.

Nếu để cho phụ nhân ngoan độc này đạt được ý nguyện, lại để lão Lục hẹp hòi, hạng người có thù tất báo giẫm lên huyết nhục của hắn leo lên vương vị, ông chết cũng không nhắm mắt!

Nghĩ đến đây, thế mà Ngụy Huệ đế thản nhiên cười to, nói với Vương hoàng hậu: "Trẫm biết tâm tư ngươi ác độc, người nào cũng có thể giết được, những năm gần đây, người trong ngoài hoàng cung chết trên tay ngươi còn ít sao? Đã như vậy, nhiều thêm mấy người thì có làm sao? Ngươi nghĩ long ỷ của trẫm ngồi lên dễ dàng vậy hả?"

Nói đến đây, Ngụy Huệ đế đột nhiên cầm Ngọc tỷ giơ lên cao, hung hăng ném xuống phía dưới bậc thang.

Cứ như vậy, mặt ấn của Ngọc tỷ đã nứt ra bốn năm đường.

Vương hoàng hậu hoàn toàn không ngờ tới bệ hạ sẽ làm như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ném Ngọc tỷ.

Thật ra nếu Ngụy Huệ đế chịu viết là tốt nhất, danh chính ngôn thuận, quần thần cũng đỡ phải chất vấn. Nhưng nếu ông không muốn viết, cũng rất dễ, chỉ cần tìm người viết thay, sau đó nói bệ hạ bệnh nặng, chỉ có thể nói bằng miệng để cho người viết hộ.

Nhưng Ngọc tỷ kia lại rất khó làm giả, ngoại trừ dòng chữ do tổ tiên Đại Ngụy đề ra, trên bề mặt ấn còn có những hoa văn lít nhít phức tạp. Coi như tìm được cao thủ, làm giả giống y như đúc, cũng phải tốn hơn một tháng để thực hiện, nhưng hiện giờ nửa khắc cũng không thể lãng phí.

Đáng hận hoàng đế lập tức làm như thế, cho dù bà có giết sạch toàn bộ sủng phi trong cung, cũng không có ích gì.

Nhưng việc đã đến nước này, bức vua thoái vị cũng chỉ có thể tiến không thể lui.

Vương hoàng hậu nhìn ánh mắt điên cuồng của bệ hạ đang trừng mình, lộ ra nụ cười lạnh lùng, vung tay lên liền sai người chém giết Quỳnh quý phi cùng với Cửu hoàng tử.

Lần này bà bức vua thoái vị, với danh hiệu "diệt trừ gian phi, giúp đỡ minh quân", đầu Quỳnh quý phi và Cửu hoàng tử rơi xuống đất, cũng diệt trừ được nỗi lo nặng nề của nhi tử mình.

Về phần nhi tử còn lại của bệ hạ, có thể sống đến lúc thành niên cũng lác đác không có mấy người, không phải là mẫu phi có thân phận quá hèn mọn, thì chính là bản thân họ cũng không được gì, căn bản cũng không tạo nên uy hiếp gì đối với Hằng Sơn vương!

Nhưng thời điểm đi bắt người ở Thụy vương phủ, tìm khắp phủ cũng không thấy Thụy vương phi và đứa bé còn trong tã lót kia.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hoàng hậu cũng biết, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ là tạm thời trước mắt khó tìm được Thụy vương phi và đứa nhỏ kia cho nên phải hoàn thành đại kế trong cung rồi mới tính.

Ngụy Huệ đế trơ mắt nhìn sủng phi, ái tử chết thảm trước mặt mình, nhất thời cũng bật khóc. Lúc trước ông không muốn truyền vị cho Lục hoàng tử, cũng bởi vì mẫu thân hắn là một phụ nhân có tâm tư ác độc!

Thế nhưng là ngàn tính vạn tính, mãi cho tới một bước này, quyền thế là thứ gì mà khiến cho con người ta điên cuồng, đến mức phu thê kết tóc vẫn đao binh chém giết lẫn nhau, phụ tử huyết mạch trở mặt thành thù!

Khi ông bị đẩy vào một gian nội thất, cửa phòng đóng chặt, nghe hoàng hậu nói, nếu như ông không chịu viết chiếu thư nhường ngôi, thì không để cho ông ăn cơm, Ngụy Huệ đế vẫn trầm mặc không nói lời nào như cũ.

Ông chậm rãi nhắm mắt lại nói, thấp giọng tự nhủ: "Con của ta cũng không quá tài giỏi, may mắn còn có con rể cường tráng có tâm huyết... Vương Khuyên Tuyết, bà cứ chờ lấy!"

Bởi vì không lấy được chiếu thư của bệ hạ, hoàng hậu nói với bên ngoài bệ hạ bị bệnh, mà lại bởi vì Quỳnh quý phi cùng Cửu hoàng tử có ý đồ mưu hại bệ hạ, nên bị cấm quân lập quyết trảm.

Bây giờ quốc sự hoàn toàn cho Lục hoàng tử làm thay. Ý của Vương hoàng hậu rất đơn giản, bệ hạ băng hà, con của bà mới có thể kế thừa vương vị.

Thế nhưng thời điểm quốc tang, nếu Ngụy Huệ đế có vết thương da thịt, hoặc là dấu hiệu bị hạ độc chết, sẽ lưu lại tiếng xấu giết cha.

Cho nên nếu như hoàng đế hồi tâm chuyển ý, viết chiếu thư thoái vị, truyền vị cho nhi tử là tốt nhất, nếu không hắn sẽ bị đói mà chết.

Đến lúc đó, dáng vẻ bệ hạ gầy đến mức da bọc xương cũng vừa vặn với chứng bệnh nguy kịch.

Nữ nhân này nhẫn tâm lên, quả nhiên là còn hơn cả nam nhân. Vương hoàng hậu quả thật có ý định nâng đỡ nhi tử lên ngôi vị hoàng đế.

Nhưng kinh thành cấm đi lại ban đêm liên tiếp ba ngày, lưu dân cùng quân đội loạn xạ hết cả lên, trong lòng quần thần đều biết rõ là chuyện gì xảy ra.

Cũng có những vị lão thần già nua cứng đầu quan tâ m đến bệ hạ, cùng nhau tiến vào đại điện hô to muốn vào cung diện thánh, xác định bệ hạ còn sống hay đã chết.

Lục hoàng tử nghe theo sự phân phó của hoàng hậu, tại thời khắc mấu chốt này, phải dùng đến huyết đao sắt đá, tuyệt không để lão thần tùy ý tạo ra tiếng đồn gì.

Kết quả mấy lão thần không biết tốt xấu đòi nhất định phải gặp mặt bệ hạ bị lôi ra khỏi điện không chút lưu tình.

Trong đó một người gọi là Khổng Lệnh Phương lão thần, có chứng bệnh run sợ, kết quả bị kích động, lại thêm cả lôi kéo, khi bị ném ra cửa cung thì thân thể cũng đã cứng ngắc, không còn thở nữa.

Trong triều Khổng lão rất có uy vọng, càng bởi vì nhân hậu hay làm việc thiện, giúp đỡ rất nhiều đệ tử trong gia đình nghèo khó, nên giống với Lý Quy Điền đại nhân có thể xưng là đại nho.

Khổng lão chết yểu ở trước cửa cung, càng thêm chấn động so với Cửu hoàng tử bị chặt đầu, trong lúc nhất thời, học sinh môn khách của ông nhao nhao đốt giấy để tang, kêu khóc Khổng lão chết oan ở trước cửa cung.

Xu hướng tưởng niệm Khổng lão ngày càng to lớn, cuối cùng gây ra sự bất bình trong dân chúng.

Mặc dù lúc trước Vương hoàng hậu xui khiến Lục hoàng tử cổ vũ lưu dân vào kinh thành kiện Cửu hoàng tử. Thế nhưng những bách tính trôi dạt khắp nơi kia, hoàng tử nào có thể giải quyết?

Mặc dù Cửu hoàng tử đã chết, nhưng bách tính khó khăn vẫn không có ai quản, những bát cháo được ăn vào những ngày trước cũng không thấy bóng dáng đâu, thậm chí bắt đầu có người đuổi bọn hắn rời đi.

Hiện tại nghe nói trong cung dường như có biến, mà thanh quan yêu quốc yêu dân Khổng đại nhân bỏ mình ngoài ý muốn, càng giống như châm lửa vào kho pháo, ngay lập tức vực dậy sự phẫn nộ của dân chúng.

Lần này anh dũng vào thành, không riêng gì lưu dân bách tính, thậm chí còn có tướng lĩnh và quan binh của Cửu hoàng tử.

Dù sao Quỳnh quý phi cùng Cửu hoàng tử vừa chết, tiếp theo chính là thời điểm thanh lý bọn họ, nếu như lúc này không phản kháng mãnh liệt, chỉ sợ đến lúc đó bọn hắn cũng là nước mất nhà tan.

Trận nổi dậy này thanh thế to lớn, được sử viết là loạn lạc của nhà Nho.

Mặc dù Lục hoàng tử cuống quít điều khiển quân đội trấn áp, thế nhưng sau khi nhận được lệnh, nhiều quân triều đình lại chậm chạp không chịu hành động.

Dù sao Lục hoàng tử hạ chiếu thư không có quốc ấn, rồi nghe đồn hắn giam lỏng bệ hạ, lại vừa chém giết đệ đệ ruột. Người phía dưới cũng sợ bản thân hành động sớm, cuốn vào trong vòng xoáy tranh chấp của hoàng trữ, cho nên mỗi một người đều ôm chặt lấy một chữ vàng “kéo dài”: Thà rằng đến chậm, cũng tuyệt đối không đến sớm!

Kết quả sau một thời gian tạm hoãn như vậy, kinh thành trở nên hỗn loạn. Những gia đình vương hầu ngày thường sống an nhàn sung sướng cũng không ngừng bị bọn cướp trà trộn trong đám lưu dân kia đến cướp đoạt, nếu nuôi ít thị vệ, chỉ có thể nhao nhao mang theo gia sản lên xe mà chạy.

Lúc đó, những ngọn núi xanh mát ngày xưa, những chốn phồn hoa rực rỡ đều lâm vào cảnh chém giết trong biển lửa.

Cuối cùng, hỗn loạn ngày càng nghiêm trọng, Vương gia cũng đến khuyên nhủ hoàng hậu mang theo cung nhân đến cung cách kinh thành năm trăm dặ m để tạm lánh.

Hoàng hậu cả một đời chỉ có ở trong cung lục đục tranh đấu với nhau, thế nhưng đối mặt với những lời kêu ca đến ngập trời này cũng là trở tay không kịp, không có chút kinh nghiệm nào.

Bà ta chỉ có thể trừng mắt nghiêm nghị nổi giận đối với nhi tử: "Ngươi là làm sao vậy? Sao có thể để những lưu dân kia làm loạn? Chẳng nhẽ không tìm ra cách xử lý bọn chúng?"

Bây giờ Lục hoàng tử khốn đốn cả trong lẫn ngoài, mấy ngày liên tiếp đều không ngủ đủ giấc, nghe mẫu thân chỉ trích, Lục hoàng tử không có lời nào để nói, chỉ là mời mẫu thân leo lên lầu cao trong cung, nhìn xung quanh kinh thành.

Khi Vương hoàng hậu đi lên mới phát hiện bốn phía khói đặc mịt mù, rất nhiều trạch viện của gia đình vương hầu dường như cũng dấy lên lửa lớn rừng rực.

Lúc này Vương hoàng hậu mới cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải thái giám Phúc Hải đỡ được, xém chút nữa quỳ trên mặt đất: "Làm sao… sao lại thành ra như vậy?"

Lúc đầu bà ta chỉ muốn làm ra một trận cung biến không mất một giọt máu nào, để cho nhi tử của mình thuận lợi thượng vị mà thôi, quả thật không muốn phá vỡ triều cương Đại ngụy!

Làm sao chuyện lại đến mức như vậy, đạt tới tình trạng điên cuồng không thể khống chế?

Việc đã đến nước này, bất cứ lúc nào kinh thành cũng có thể trở thành nơi nguy hiểm. Lúc này Vương hoàng hậu mới nhớ tới bệ hạ bị cầm tù.

Bệ hạ bị quên lãng mấy ngày, cũng không có chết đói.

Thì ra trong nội cung có một lão thái giám nhớ tới lúc tuổi còn trẻ nhận ân huệ của Ngụy Huệ đế. Mấy ngày nay vụng trộm nhét cho bệ hạ một cái bánh bao, còn có mấy ly nước chỗ lỗ mèo chui, cuối cùng không để cho ông chết khát chết đói.

Thế nhưng là một thế hệ đế vương, hiện tại cũng là bị thê tử và nhi tử của mình khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ.

Vương hoàng hậu thấy ông còn chưa chết, thế mà thở phào một hơi. Bây giờ là thời kỳ hỗn loạn, mang theo hoàng đế thở hổn hển sắp chết cũng coi như có một lá bùa cứu mạng.

Thế là Vương hoàng hậu cùng Lục hoàng tử mang theo bệ hạ ốm yếu còn chút hơi tàn, cùng rất nhiều thế gia quý tộc hốt hoảng trốn khỏi kinh thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom