-
Chương 129
Lạc Vân nghĩ như vậy, là có duyên do.
Vào mấy ngày trước đây rơi một trận mới tuyết, Lạc Vân và Hàn Dao vào cung ăn bánh trong Noãn các ở ngự hoa viên, thuận tiện thưởng thức một chút bông tuyết rơi ngoài Noãn Các.
Đúng lúc này, Hàn Tiêu cũng tới, từ sau khi bị Trịnh tiểu thư xé mặt, Hàn Tiêu cũng biết phân lượng thơ từ của bản thân, lại nghĩ đến trước kia mức độ nịnh nọt của người khác đối với mình trong yến hội, thì trở nên có chút không thích xuất cung gặp người, cần mấy ngày để bù đắp lại lòng tự tôn đã bị hao tổn của mình.
Bây giờ coi như Hàn Tiêu đang đối mặt với một một điều mới mẻ, vô cùng nho nhã thì cũng không có chút hứng thú về thơ ca để phát huy, chỉ là phàn nàn cung nhân quét tuyết trễ, làm hại hắn kém chút ngã sấp xuống.
Hàn Dao nhìn dáng vẻ ủ rũ của hắn, chọc nói: "Cũng sắp cưới thê tử rồi, sao đệ lại trở nên cọc cằn thế này? Trước kia khi tuyết rơi, đệ vẫn luôn ngâm thơ bình phẩm nửa ngày. Chờ sau khi đệ thành thân, cùng đệ muội ra ngoài lập phủ, hai người ngâm thơ qua lại, quả nhiên là một đôi thần tiên!"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đôi mắt trợn trắng liếc đang nhìn qua của Hàn Tiêu như muốn rơi ra khỏi hốc mắt: "Đệ nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nữ nhi của đại nho? Nàng ấy cũng đừng dùng bút của tổ phụ nàng đâm vào da mặt đệ là được rồi."
Lời này vừa được nói ra, Hàn Dao bị chọc cho cười ha ha.
Hàn Tiêu cùng với tẩu tẩu và tỷ tỷ thưởng thức tuyết và uống trà, lúc uống thêm một ly nước trà nữa, Hoài Hạ cố ý đi vòng qua thêm cho hắn.
Chuyện này vốn cũng không có gì, nhưng mà Hàn Tiêu cúi đầu nhìn nước trà rồi nói với Hoài Hạ một câu: "Vẫn là ngươi tỉ mỉ nhất, sớm biết thì không cho ngươi đến viện tử của ca ca rồi."
Lúc ấy Hoài Hạ nghe được thì mặt đỏ lên, vụng trộm nhìn thái tử phi một chút, nhanh chóng lui xuống.
Lạc Vân mặt ngoài không thay đổi gì, nhưng nhìn thoáng qua chén trà của Hàn Tiêu, phát hiện bên trong được thả một viên mai ngọt. Thì ra Hàn Tiêu uống trà lại không chịu được vị chát của trà, thích nhất thả một vài quả mai vào trong, chuyện này là nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn mới biết.
Hoài Hạ có thể làm như vậy cũng là có nguyên do. Về sau Lạc Vân rảnh rỗi hỏi Ký Thu một tiếng, mới biết được trước khi Hoài Hạ đi theo thế tử vào kinh thành, vốn là thị nữ trong viện Hàn Tiêu.
Chỉ là lúc ấy thế tử vào kinh, Tông vương phi làm chủ mẫu cũng nên lựa chọn một vài nha hoàn thiếp thân cho đại nhi tử, tuổi tác không thể quá nhỏ, dù sao Hàn Lâm Phong đã lớn như vậy rồi, vào kinh thành cũng phải có vài nha hoàn thông phòng.
Lại thêm nha đầu Hoài Hạ quá xinh đẹp, Tông vương phi cũng sợ nàng ta làm trễ nải việc học hành của Hàn Tiêu, nên giao Hoài Hạ cho Hàn Lâm Phong.
Mới đầu đám nha đầu này đều rất vui vẻ, dù sao thế tử gia trời sinh tuấn tú, khí chất thoát tục, nếu là trở thành hầu thiếp của hắn, thành nửa chủ tử cũng không tệ.
Đáng tiếc vị thế tử gia này, cho dù ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài như thế nào, sau khi trở về thì cũng chẳng thèm nhìn nha đầu trong phủ mình lấy một cái.
Trước kia Hoài Hạ cũng từng phàn nàn với Ký Thu, sớm biết như vậy, còn không bằng tiếp tục đi theo Nhị công tử đâu.
Dù sao lúc trước Hoài Hạ vẫn rất khiến Hàn Tiêu yêu thích, sau đó nữa là Tô Lạc Vân vào phủ, các nàng lại bị đẩy đi phục thị Thế tử phi.
Nghe đến đây, Tô Lạc Vân mới giật mình, thì ra Hoài Hạ có nguồn gốc như vậy với Lão nhị, cũng khó trách nàng ta biết thói quen của Nhị hoàng tử, cho thêm quả mai trong trà của hắn.
Sau đó mấy lần, Lạc Vân đều phát hiện Hoài Hạ này có chút để tâ m đến Nhị hoàng tử.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho dù Hàn Tiêu được xem là chủ tử cũ của nàng ta, trước kia lúc trong phủ ở Lương châu nàng cũng chưa từng trông thấy Hoài Hạ cố tình hay vô ý ân cần như thế đối với Hàn Tiêu.
Kỳ thật tỉ mỉ nghĩ một chút, cũng rất đơn giản. Trước kia trong phủ Lương châu, cho dù Hàn Tiêu cưới thê nạp thiếp, vẫn còn phải sống trước mặt Tông thị, Hoài Hạ không nhận được sự yêu thích của Tông vương phi, Vương phi lại không cho phép hạ nhân làm hư tiểu nhi tử của bà, đương nhiên phải kiêng kị chút.
Nhưng là bây giờ, công công vào kinh làm hoàng đế, Hàn Tiêu lập tức biến thành Hoàng tử, chờ sau khi thành thân, sẽ phải phong vương ra ngoài lập phủ sống, nếu có thể trở thành thị thiếp của vương gia, há chẳng phải là mạnh hơn so với đi gả cho người bình thường?
Huống chi bây giờ Hàn Tiêu rất có phê bình kín đáo với vị hôn thê chưa qua cửa, Trịnh tiểu thư kia lại là nữ tử đọc đủ thứ thi thư, cũng không làm ra chuyện hành hạ thị nữ. Nếu là có thể lại theo Nhị hoàng tử, quả nhiên mạnh hơn so với xuất phủ.
Hiểu rõ chút tâm tư đó của Hoài Hạ, điều đầu tiên Lạc Vân nghĩ là nên đuổi nàng ta đi.
Bây giờ tiểu thúc tử (em chồng) còn chưa thành hôn, thế nhưng là đã được định hôn.
Nếu như trong thời khắc mấu chốt này, Hoài Hạ trở thành thông phòng của Hàn Tiêu, chờ sau này Trịnh tiểu thư gả tới, biết rõ Hạ thị từ đông cung ra, cho dù không nói ra bên ngoài, trong lòng cũng sẽ có hiểu lầm, tưởng rằng ca ca và tẩu tử nhét người vào trong phòng của đệ đệ.
Lại thêm Hương Thảo cùng Ký Thu cũng là đến tuổi nên gả đi, Lạc Vân liền dứt khoát nói rõ chuyện này với các nàng, sắp xếp cho mấy nha đầu này một con đường tốt.
Nhưng mà phản ứng của ba đại nha đầu này khi nghe nàng nói muốn sắp xếp cho các nàng gả đi, nàng cũng thấy rất rõ ràng.
Hương Thảo là bi thương vì không nỡ tình cảm chủ tớ, Ký Thu là âm thầm vui vẻ, mà Hoài Hạ lại mang theo sự buồn nản vô cùng.
Lạc Vân để ý đến phản ứng của Hoài Hạ, cũng biết hoài nghi lúc trước của mình cũng không phải là suy nghĩ nhiều.
Sau đó nàng thừa dịp hai nha đầu khác đi ra ngoài, còn cố chọc chọc vào Hoài Hạ: "Mặc dù Nhị hoàng tử đều ở trong cung giống chúng ta, thế nhưng qua ít ngày nữa, hắn sẽ phải thành thân cưới cô nương Trịnh gia. Ta nhìn thấy ngươi mấy ngày nay luôn luôn không biết vô tình hay cố ý chạy đến trong cung viện của Nhị hoàng tử, là bên kia có nha hoàn quen thân nào sao?"
Mặc dù giọng điệu nàng hỏi rất bình thản, thế nhưng là Hoài Hạ lại biết trong mắt vị Thái tử phi nàng ta phục vụ này không chứa nổi một hạt cát, trước kia lúc mắt mù thì tâm tư rất sáng suốt, bây giờ càng là giấu diếm không được nàng.
Cho nên Hoài Hạ quyết định thừa dịp trước khi Thái tử phi định hôn cho nàng ta, tự mình nói trước, nói không chừng chủ tử mềm lòng, sẽ tác thành cho nàng ta!
Nghĩ đến đây, nàng ta quỳ bịch xuống nói: "Thái tử phi! Nô tỳ một lòng ngưỡng mộ tài học của Nhị hoàng tử, nếu người muốn đổi người hầu hạ bên cạnh, xin thưởng nô tỳ cho Nhị hoàng tử đi, trước kia nô tỳ là người trong viện của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đối xử với người khác tốt, cũng có thương tiếc đối với nô tỳ. Nô tỳ đã quen với ngày tháng trong cung, không muốn xuất cung gả đi!"
Giọng điệu của Lạc Vân bình thản nói: "Nếu ngươi nói ra điều này lúc ở Lương châu, chỉ cần Nhị hoàng tử và Mẫu hậu đồng ý, ta sẽ lập tức thả ngươi đi. Nhưng bây giờ, đây là trong cung, Nhị hoàng tử lại là người đã đính hôn, một tẩu tử như ta dựa vào cái gì mà dám nhét người vào trong phòng tiểu thúc tử trước ngày đại hôn?"
Hoài Hạ cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: "... Nếu bây giờ Nhị hoàng tử đi cầu người, có phải nô tỳ có thể đi qua đó không?"
Lạc Vân nghĩ đến mấy ngày nay khuôn mặt của Hoài Hạ luôn phơi phới như xuân, vụng trộm cười ngớ ngẩn, trong lòng liền hiểu rõ, nàng ta hẳn là có chút gì đó với Lão nhị rồi.
Vẫn là câu nói kia, nếu là lúc ở Lương châu, hai người bọn họ sinh tình, có thể dùng tình cảm khó nói để giải thích cho chính họ.
Nhưng bây giờ vào trong cung quy củ càng nghiêm, Hoài Hạ lại vượt khuôn làm ra chuyện như thế, hiển nhiên là có ý đồ.
Nếu mình đã nói đến nước này rồi, Hoài Hạ vẫn là chấp mê bất ngộ, còn vọng tưởng dùng hai năm tình cảm chủ tớ này để làm tiền đồ trải đường cho nàng ta, Lạc Vân cảm thấy không cần giữ thể diện gì cho nàng ta nữa.
Cho nên nàng thản nhiên nói: "Chuyện trong cung của Nhị hoàng tử không thuộc quyền quản lý của ta, nhưng mà chuyện của ngươi ta sẽ tấu lên bệ hạ cùng hoàng hậu, để hai người quyết định là được."
Hoài Hạ nghe xong lời này, mặt mày trắng bệch ra một chút, vội vàng hô: "Thái tử phi, tuyệt đối không thể! Nếu người nói ra... vậy thì chẳng phải nô tỳ không có đường sống sao!"
Ánh mắt Lạc Vân có chút lạnh lẽo: "Ngươi cũng biết không ổn, lại muốn ta ra mặt cho ngươi, Hoài Hạ, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, vậy mà ta không nhìn ra ngươi còn có dã tâm lớn như thế!"
Lúc trước nàng và Hàn Lâm Phong thành hôn, Hàn Lâm Phong giao hai nha đầu này cho mình, sau đó vẫn luôn phục thị đến bây giờ.
Ngày bình thường, nha hoàn thiếp thân phục thị đều là Hương Thảo cùng Ký Thu, Hoài Hạ thỉnh thoảng sẽ ở bên cạnh. Khi đó Lạc Vân chẳng qua là cảm thấy nha đầu này làm việc thích chọn những việc nhẹ nhàng, những chuyện khác cũng không có gì.
Dù sao nàng cũng không phải là chủ tử bắt bẻ cay nghiệt hạ nhân, không có thói xấu quá lớn, tất cả mọi người đều yên ổn.
Không nghĩ tới sau khi vào cung, thế mà tâm tư của Hoài Hạ lại trở nên lớn như vậy. Chẳng lẽ cung điện này thật sự là kính chiếu yêu có thể soi rõ lòng người, phóng đại vô hạn d.ục vọng trong lòng bọn họ?
Đúng lúc này, đám Ký Thu bưng mâm đựng trái cây vào phòng, nhìn dáng vẻ Hoài Hạ khóc ròng ròng, cũng bị dọa sợ.
Trong lòng Lạc Vân biết nha đầu này không thể giữ lại nữa, chỉ là nể tình chủ tớ, cũng cấp ngân lượng yên bề gia thất, nhưng mà chuyện nàng ta thành thân, Lạc Vân cũng sẽ không hao tâm tổn trí lo liệu nữa, sau khi nàng ta xuất cung, tự tìm người nhà, do người nhà lo liệu đi thôi.
Ký Thu cùng Hương Thảo vốn còn muốn cầu tình giúp cho Hoài Hạ, thế nhưng nghe nguyên do, dọa cho các nàng cũng không dám lên tiếng. Tâm tư của nha đầu này thật là lớn! Nếu nàng ta thực sự đạt được, thì Thái tử phi sẽ phải gánh tội danh dung túng hạ nhân mê hoặc hoàng tử.
Vậy sau này Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi tương lai phải chung đụng như thế nào? Tình cảm nàng dâu với Hoàng hậu bên kia vừa mới hòa hoãn cũng sẽ mất đi một nửa!
Hơn nữa thái tử phi không có phái người đưa Hoài Hạ đi lãnh phạt, đã là niệm tình chủ tớ rồi, các nàng cũng không dám cầu tình để giữ lại một yêu tinh tai họa như vậy.
Hương Thảo cũng cảm thấy Hoài Hạ làm như vậy là quá hố chủ tử, vô cùng tức giận nói: "Chả trách mấy ngày nay Hoài Hạ xa xỉ lên, trong lúc vô tình nô tỳ đứng từ ngoài cửa sổ thoáng nhìn thấy nàng ta vụng trộm loay hoay với chiếc vòng tay mới, nhìn quý giá cực kì, sẽ không phải đều là đồ Nhị hoàng tử tặng chứ?"
Lạc Vân nghe được thấy liền hỏi đồ trang sức như thế nào? Hương Thảo nhìn quanh, phát hiện Hoài Hạ đang khóc lóc sướt mướt với Ký Thu bên hiên phòng.
Hoài Hạ và Ký Thu đều là nô tỳ từ trong phủ thế tử ở Lương châu ra, tự nhiên cảm tình càng phải tốt hơn chút. Thừa dịp này, Hương Thảo dứt khoát trở về phòng, tìm được chiếc vòng mà Hoài Hạ giấu ở trong hộp nhỏ trong rương y phục cho Lạc Vân nhìn.
Lạc Vân nhìn chằm chằm chiếc vòng vàng khảm nạm ngọc trai và đá quý này, hoa văn phức tạp quả nhiên là kỹ nghệ tinh xảo, dân gian cũng ít khi thấy, hẳn là cống phẩm, khó trách Hương Thảo sẽ hoài nghi vòng tay này là Nhị hoàng tử cho nàng ta.
Lạc Vân nhìn chằm chằm hoa văn con điểu sư* trên vòng tay, trầm tư một lát, mới chậm rãi nói: "Nếu là đồ người khác tặng nàng ta, vậy ngươi mang về lại cho nàng ta đi, tóm lại là một thứ đồ nhớ nhung...
*Điểu sư: là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý
Một nha đầu như Hoài Hạ, nếu không phải phạm sai lầm bị áp giải đi, muốn thả ra ngoài cung cũng nên có chút thủ tục làm cớ, chỉ là Lạc Vân không cho phép nàng ta đi lại khắp nơi nữa, chỉ giao việc trong tay của nàng ta cho người khác đảm nhận.
Nhưng mà trên đường đi thỉnh an Mẫu hậu về, Lạc Vân lại gặp tiểu thúc tử.
Sau khi Hàn Tiêu chào hỏi tẩu tử, thì nhìn ra sau nàng một chút, nhưng phát hiện tẩu tẩu chỉ dẫn theo đại nha đầu Hương Thảo, liền nói: "Tẩu tẩu đổi hạ nhân rồi, sao không thấy có người quen?"
Lạc Vân bình tĩnh nhìn tiểu thúc tử nói: "Bọn nha đầu trước kia của ta tuổi tác đã lớn, tâm tư cũng có khác, tiếp tục giữ lại trong cung sớm muộn giữ cũng trở thành thù*. Nhị đệ, đệ sắp thành thân rồi, chắc sau đó còn phải học xử lý triều chính với ca ca của đệ, lúc không có chuyện gì làm nên cố gắng học hỏi thái phó, cũng đừng đi dạo khắp nơi trong cung, hoang phế thời gian."
*留成仇: Phiếm chỉ con gái đã đến lúc lập gia đình, nếu như vì quá yêu thương mà giữ lại lâu bên mình, con cái sẽ giận chó đánh mèo với cha mẹ.
Vào mấy ngày trước đây rơi một trận mới tuyết, Lạc Vân và Hàn Dao vào cung ăn bánh trong Noãn các ở ngự hoa viên, thuận tiện thưởng thức một chút bông tuyết rơi ngoài Noãn Các.
Đúng lúc này, Hàn Tiêu cũng tới, từ sau khi bị Trịnh tiểu thư xé mặt, Hàn Tiêu cũng biết phân lượng thơ từ của bản thân, lại nghĩ đến trước kia mức độ nịnh nọt của người khác đối với mình trong yến hội, thì trở nên có chút không thích xuất cung gặp người, cần mấy ngày để bù đắp lại lòng tự tôn đã bị hao tổn của mình.
Bây giờ coi như Hàn Tiêu đang đối mặt với một một điều mới mẻ, vô cùng nho nhã thì cũng không có chút hứng thú về thơ ca để phát huy, chỉ là phàn nàn cung nhân quét tuyết trễ, làm hại hắn kém chút ngã sấp xuống.
Hàn Dao nhìn dáng vẻ ủ rũ của hắn, chọc nói: "Cũng sắp cưới thê tử rồi, sao đệ lại trở nên cọc cằn thế này? Trước kia khi tuyết rơi, đệ vẫn luôn ngâm thơ bình phẩm nửa ngày. Chờ sau khi đệ thành thân, cùng đệ muội ra ngoài lập phủ, hai người ngâm thơ qua lại, quả nhiên là một đôi thần tiên!"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đôi mắt trợn trắng liếc đang nhìn qua của Hàn Tiêu như muốn rơi ra khỏi hốc mắt: "Đệ nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nữ nhi của đại nho? Nàng ấy cũng đừng dùng bút của tổ phụ nàng đâm vào da mặt đệ là được rồi."
Lời này vừa được nói ra, Hàn Dao bị chọc cho cười ha ha.
Hàn Tiêu cùng với tẩu tẩu và tỷ tỷ thưởng thức tuyết và uống trà, lúc uống thêm một ly nước trà nữa, Hoài Hạ cố ý đi vòng qua thêm cho hắn.
Chuyện này vốn cũng không có gì, nhưng mà Hàn Tiêu cúi đầu nhìn nước trà rồi nói với Hoài Hạ một câu: "Vẫn là ngươi tỉ mỉ nhất, sớm biết thì không cho ngươi đến viện tử của ca ca rồi."
Lúc ấy Hoài Hạ nghe được thì mặt đỏ lên, vụng trộm nhìn thái tử phi một chút, nhanh chóng lui xuống.
Lạc Vân mặt ngoài không thay đổi gì, nhưng nhìn thoáng qua chén trà của Hàn Tiêu, phát hiện bên trong được thả một viên mai ngọt. Thì ra Hàn Tiêu uống trà lại không chịu được vị chát của trà, thích nhất thả một vài quả mai vào trong, chuyện này là nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn mới biết.
Hoài Hạ có thể làm như vậy cũng là có nguyên do. Về sau Lạc Vân rảnh rỗi hỏi Ký Thu một tiếng, mới biết được trước khi Hoài Hạ đi theo thế tử vào kinh thành, vốn là thị nữ trong viện Hàn Tiêu.
Chỉ là lúc ấy thế tử vào kinh, Tông vương phi làm chủ mẫu cũng nên lựa chọn một vài nha hoàn thiếp thân cho đại nhi tử, tuổi tác không thể quá nhỏ, dù sao Hàn Lâm Phong đã lớn như vậy rồi, vào kinh thành cũng phải có vài nha hoàn thông phòng.
Lại thêm nha đầu Hoài Hạ quá xinh đẹp, Tông vương phi cũng sợ nàng ta làm trễ nải việc học hành của Hàn Tiêu, nên giao Hoài Hạ cho Hàn Lâm Phong.
Mới đầu đám nha đầu này đều rất vui vẻ, dù sao thế tử gia trời sinh tuấn tú, khí chất thoát tục, nếu là trở thành hầu thiếp của hắn, thành nửa chủ tử cũng không tệ.
Đáng tiếc vị thế tử gia này, cho dù ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài như thế nào, sau khi trở về thì cũng chẳng thèm nhìn nha đầu trong phủ mình lấy một cái.
Trước kia Hoài Hạ cũng từng phàn nàn với Ký Thu, sớm biết như vậy, còn không bằng tiếp tục đi theo Nhị công tử đâu.
Dù sao lúc trước Hoài Hạ vẫn rất khiến Hàn Tiêu yêu thích, sau đó nữa là Tô Lạc Vân vào phủ, các nàng lại bị đẩy đi phục thị Thế tử phi.
Nghe đến đây, Tô Lạc Vân mới giật mình, thì ra Hoài Hạ có nguồn gốc như vậy với Lão nhị, cũng khó trách nàng ta biết thói quen của Nhị hoàng tử, cho thêm quả mai trong trà của hắn.
Sau đó mấy lần, Lạc Vân đều phát hiện Hoài Hạ này có chút để tâ m đến Nhị hoàng tử.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho dù Hàn Tiêu được xem là chủ tử cũ của nàng ta, trước kia lúc trong phủ ở Lương châu nàng cũng chưa từng trông thấy Hoài Hạ cố tình hay vô ý ân cần như thế đối với Hàn Tiêu.
Kỳ thật tỉ mỉ nghĩ một chút, cũng rất đơn giản. Trước kia trong phủ Lương châu, cho dù Hàn Tiêu cưới thê nạp thiếp, vẫn còn phải sống trước mặt Tông thị, Hoài Hạ không nhận được sự yêu thích của Tông vương phi, Vương phi lại không cho phép hạ nhân làm hư tiểu nhi tử của bà, đương nhiên phải kiêng kị chút.
Nhưng là bây giờ, công công vào kinh làm hoàng đế, Hàn Tiêu lập tức biến thành Hoàng tử, chờ sau khi thành thân, sẽ phải phong vương ra ngoài lập phủ sống, nếu có thể trở thành thị thiếp của vương gia, há chẳng phải là mạnh hơn so với đi gả cho người bình thường?
Huống chi bây giờ Hàn Tiêu rất có phê bình kín đáo với vị hôn thê chưa qua cửa, Trịnh tiểu thư kia lại là nữ tử đọc đủ thứ thi thư, cũng không làm ra chuyện hành hạ thị nữ. Nếu là có thể lại theo Nhị hoàng tử, quả nhiên mạnh hơn so với xuất phủ.
Hiểu rõ chút tâm tư đó của Hoài Hạ, điều đầu tiên Lạc Vân nghĩ là nên đuổi nàng ta đi.
Bây giờ tiểu thúc tử (em chồng) còn chưa thành hôn, thế nhưng là đã được định hôn.
Nếu như trong thời khắc mấu chốt này, Hoài Hạ trở thành thông phòng của Hàn Tiêu, chờ sau này Trịnh tiểu thư gả tới, biết rõ Hạ thị từ đông cung ra, cho dù không nói ra bên ngoài, trong lòng cũng sẽ có hiểu lầm, tưởng rằng ca ca và tẩu tử nhét người vào trong phòng của đệ đệ.
Lại thêm Hương Thảo cùng Ký Thu cũng là đến tuổi nên gả đi, Lạc Vân liền dứt khoát nói rõ chuyện này với các nàng, sắp xếp cho mấy nha đầu này một con đường tốt.
Nhưng mà phản ứng của ba đại nha đầu này khi nghe nàng nói muốn sắp xếp cho các nàng gả đi, nàng cũng thấy rất rõ ràng.
Hương Thảo là bi thương vì không nỡ tình cảm chủ tớ, Ký Thu là âm thầm vui vẻ, mà Hoài Hạ lại mang theo sự buồn nản vô cùng.
Lạc Vân để ý đến phản ứng của Hoài Hạ, cũng biết hoài nghi lúc trước của mình cũng không phải là suy nghĩ nhiều.
Sau đó nàng thừa dịp hai nha đầu khác đi ra ngoài, còn cố chọc chọc vào Hoài Hạ: "Mặc dù Nhị hoàng tử đều ở trong cung giống chúng ta, thế nhưng qua ít ngày nữa, hắn sẽ phải thành thân cưới cô nương Trịnh gia. Ta nhìn thấy ngươi mấy ngày nay luôn luôn không biết vô tình hay cố ý chạy đến trong cung viện của Nhị hoàng tử, là bên kia có nha hoàn quen thân nào sao?"
Mặc dù giọng điệu nàng hỏi rất bình thản, thế nhưng là Hoài Hạ lại biết trong mắt vị Thái tử phi nàng ta phục vụ này không chứa nổi một hạt cát, trước kia lúc mắt mù thì tâm tư rất sáng suốt, bây giờ càng là giấu diếm không được nàng.
Cho nên Hoài Hạ quyết định thừa dịp trước khi Thái tử phi định hôn cho nàng ta, tự mình nói trước, nói không chừng chủ tử mềm lòng, sẽ tác thành cho nàng ta!
Nghĩ đến đây, nàng ta quỳ bịch xuống nói: "Thái tử phi! Nô tỳ một lòng ngưỡng mộ tài học của Nhị hoàng tử, nếu người muốn đổi người hầu hạ bên cạnh, xin thưởng nô tỳ cho Nhị hoàng tử đi, trước kia nô tỳ là người trong viện của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đối xử với người khác tốt, cũng có thương tiếc đối với nô tỳ. Nô tỳ đã quen với ngày tháng trong cung, không muốn xuất cung gả đi!"
Giọng điệu của Lạc Vân bình thản nói: "Nếu ngươi nói ra điều này lúc ở Lương châu, chỉ cần Nhị hoàng tử và Mẫu hậu đồng ý, ta sẽ lập tức thả ngươi đi. Nhưng bây giờ, đây là trong cung, Nhị hoàng tử lại là người đã đính hôn, một tẩu tử như ta dựa vào cái gì mà dám nhét người vào trong phòng tiểu thúc tử trước ngày đại hôn?"
Hoài Hạ cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: "... Nếu bây giờ Nhị hoàng tử đi cầu người, có phải nô tỳ có thể đi qua đó không?"
Lạc Vân nghĩ đến mấy ngày nay khuôn mặt của Hoài Hạ luôn phơi phới như xuân, vụng trộm cười ngớ ngẩn, trong lòng liền hiểu rõ, nàng ta hẳn là có chút gì đó với Lão nhị rồi.
Vẫn là câu nói kia, nếu là lúc ở Lương châu, hai người bọn họ sinh tình, có thể dùng tình cảm khó nói để giải thích cho chính họ.
Nhưng bây giờ vào trong cung quy củ càng nghiêm, Hoài Hạ lại vượt khuôn làm ra chuyện như thế, hiển nhiên là có ý đồ.
Nếu mình đã nói đến nước này rồi, Hoài Hạ vẫn là chấp mê bất ngộ, còn vọng tưởng dùng hai năm tình cảm chủ tớ này để làm tiền đồ trải đường cho nàng ta, Lạc Vân cảm thấy không cần giữ thể diện gì cho nàng ta nữa.
Cho nên nàng thản nhiên nói: "Chuyện trong cung của Nhị hoàng tử không thuộc quyền quản lý của ta, nhưng mà chuyện của ngươi ta sẽ tấu lên bệ hạ cùng hoàng hậu, để hai người quyết định là được."
Hoài Hạ nghe xong lời này, mặt mày trắng bệch ra một chút, vội vàng hô: "Thái tử phi, tuyệt đối không thể! Nếu người nói ra... vậy thì chẳng phải nô tỳ không có đường sống sao!"
Ánh mắt Lạc Vân có chút lạnh lẽo: "Ngươi cũng biết không ổn, lại muốn ta ra mặt cho ngươi, Hoài Hạ, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, vậy mà ta không nhìn ra ngươi còn có dã tâm lớn như thế!"
Lúc trước nàng và Hàn Lâm Phong thành hôn, Hàn Lâm Phong giao hai nha đầu này cho mình, sau đó vẫn luôn phục thị đến bây giờ.
Ngày bình thường, nha hoàn thiếp thân phục thị đều là Hương Thảo cùng Ký Thu, Hoài Hạ thỉnh thoảng sẽ ở bên cạnh. Khi đó Lạc Vân chẳng qua là cảm thấy nha đầu này làm việc thích chọn những việc nhẹ nhàng, những chuyện khác cũng không có gì.
Dù sao nàng cũng không phải là chủ tử bắt bẻ cay nghiệt hạ nhân, không có thói xấu quá lớn, tất cả mọi người đều yên ổn.
Không nghĩ tới sau khi vào cung, thế mà tâm tư của Hoài Hạ lại trở nên lớn như vậy. Chẳng lẽ cung điện này thật sự là kính chiếu yêu có thể soi rõ lòng người, phóng đại vô hạn d.ục vọng trong lòng bọn họ?
Đúng lúc này, đám Ký Thu bưng mâm đựng trái cây vào phòng, nhìn dáng vẻ Hoài Hạ khóc ròng ròng, cũng bị dọa sợ.
Trong lòng Lạc Vân biết nha đầu này không thể giữ lại nữa, chỉ là nể tình chủ tớ, cũng cấp ngân lượng yên bề gia thất, nhưng mà chuyện nàng ta thành thân, Lạc Vân cũng sẽ không hao tâm tổn trí lo liệu nữa, sau khi nàng ta xuất cung, tự tìm người nhà, do người nhà lo liệu đi thôi.
Ký Thu cùng Hương Thảo vốn còn muốn cầu tình giúp cho Hoài Hạ, thế nhưng nghe nguyên do, dọa cho các nàng cũng không dám lên tiếng. Tâm tư của nha đầu này thật là lớn! Nếu nàng ta thực sự đạt được, thì Thái tử phi sẽ phải gánh tội danh dung túng hạ nhân mê hoặc hoàng tử.
Vậy sau này Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi tương lai phải chung đụng như thế nào? Tình cảm nàng dâu với Hoàng hậu bên kia vừa mới hòa hoãn cũng sẽ mất đi một nửa!
Hơn nữa thái tử phi không có phái người đưa Hoài Hạ đi lãnh phạt, đã là niệm tình chủ tớ rồi, các nàng cũng không dám cầu tình để giữ lại một yêu tinh tai họa như vậy.
Hương Thảo cũng cảm thấy Hoài Hạ làm như vậy là quá hố chủ tử, vô cùng tức giận nói: "Chả trách mấy ngày nay Hoài Hạ xa xỉ lên, trong lúc vô tình nô tỳ đứng từ ngoài cửa sổ thoáng nhìn thấy nàng ta vụng trộm loay hoay với chiếc vòng tay mới, nhìn quý giá cực kì, sẽ không phải đều là đồ Nhị hoàng tử tặng chứ?"
Lạc Vân nghe được thấy liền hỏi đồ trang sức như thế nào? Hương Thảo nhìn quanh, phát hiện Hoài Hạ đang khóc lóc sướt mướt với Ký Thu bên hiên phòng.
Hoài Hạ và Ký Thu đều là nô tỳ từ trong phủ thế tử ở Lương châu ra, tự nhiên cảm tình càng phải tốt hơn chút. Thừa dịp này, Hương Thảo dứt khoát trở về phòng, tìm được chiếc vòng mà Hoài Hạ giấu ở trong hộp nhỏ trong rương y phục cho Lạc Vân nhìn.
Lạc Vân nhìn chằm chằm chiếc vòng vàng khảm nạm ngọc trai và đá quý này, hoa văn phức tạp quả nhiên là kỹ nghệ tinh xảo, dân gian cũng ít khi thấy, hẳn là cống phẩm, khó trách Hương Thảo sẽ hoài nghi vòng tay này là Nhị hoàng tử cho nàng ta.
Lạc Vân nhìn chằm chằm hoa văn con điểu sư* trên vòng tay, trầm tư một lát, mới chậm rãi nói: "Nếu là đồ người khác tặng nàng ta, vậy ngươi mang về lại cho nàng ta đi, tóm lại là một thứ đồ nhớ nhung...
*Điểu sư: là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý
Một nha đầu như Hoài Hạ, nếu không phải phạm sai lầm bị áp giải đi, muốn thả ra ngoài cung cũng nên có chút thủ tục làm cớ, chỉ là Lạc Vân không cho phép nàng ta đi lại khắp nơi nữa, chỉ giao việc trong tay của nàng ta cho người khác đảm nhận.
Nhưng mà trên đường đi thỉnh an Mẫu hậu về, Lạc Vân lại gặp tiểu thúc tử.
Sau khi Hàn Tiêu chào hỏi tẩu tử, thì nhìn ra sau nàng một chút, nhưng phát hiện tẩu tẩu chỉ dẫn theo đại nha đầu Hương Thảo, liền nói: "Tẩu tẩu đổi hạ nhân rồi, sao không thấy có người quen?"
Lạc Vân bình tĩnh nhìn tiểu thúc tử nói: "Bọn nha đầu trước kia của ta tuổi tác đã lớn, tâm tư cũng có khác, tiếp tục giữ lại trong cung sớm muộn giữ cũng trở thành thù*. Nhị đệ, đệ sắp thành thân rồi, chắc sau đó còn phải học xử lý triều chính với ca ca của đệ, lúc không có chuyện gì làm nên cố gắng học hỏi thái phó, cũng đừng đi dạo khắp nơi trong cung, hoang phế thời gian."
*留成仇: Phiếm chỉ con gái đã đến lúc lập gia đình, nếu như vì quá yêu thương mà giữ lại lâu bên mình, con cái sẽ giận chó đánh mèo với cha mẹ.
Bình luận facebook