-
Chương 71: Kẻ mạo danh
Lạc Vân không khỏi bật cười: "Dị tộc thông hôn, chỗ nào cũng có, hài nhi sinh ra quả thực càng xinh đẹp... Bọn họ đang làm gì vậy? Sao lại cưỡi ngựa phô trương trong thành như thế?"
Hương Thảo nhớ ra bọn họ mặc quân phục của Đại Ngụy, nói: "Đều là quân gia, không biết có phải ở cùng quân doanh với Thế tử chúng ta không."
Lạc Vân không hỏi nữa, tiếp tục đi đến cửa hàng hương liệu.
Bởi vì Lạc Vân đã sớm đặt hàng với chưởng quỹ, cho nên tất cả mộc dược nàng muốn đều là hàng thượng phẩm, ngoài ra còn có vài hương liệu khác nàng cần dùng tới, lão bản cũng đã chuẩn bị xong cho nàng.
Lạc Vân sờ lấy kệ để hàng, cảm thấy chưởng quỹ nhà này rất ghê gớm, hàng hóa đều đã đầy đủ. Nếu là thời bình thì không có gì kinh ngạc, nhưng bây giờ quan đạo không được thái bình, ông ta có nguồn cung cấp ổn định, khiến người ta không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhân cơ hội mua đồ, Lạc Vân trong lúc rảnh rỗi, hỏi thăm chưởng quỹ nhập hàng bằng đường thủy hay đường bộ.
Bởi vì câu hỏi quá mức chuyên môn, khiến chưởng quỹ không nhịn được hỏi: "Sao vậy, tiểu nương tử cô cũng có buôn bán sao?"
Lạc Vân mỉm cười, thuận miệng nói dối: "Ta mới chuyển đến gần đây, không quen ăn cơm canh nơi này, vì vậy muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn và vải vóc từ phía Nam, nhưng cả đoạn đường này đều có sơn phỉ, sợ đường xá gập ghềnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên muốn hỏi chưởng quỹ ông có con đường nào an toàn hơn không?"
Chưởng quỹ không biết nàng, chỉ nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy nàng một thân tơ lụa, trông rất thanh nhã, không giống như đang nói dối.
Thế là ông ta hạ giọng nói: "Vị nương tử này, nếu là muốn kiếm tiền, đừng đi quan đạo, mà tìm đến người dân địa phương, bọn họ có đường riêng, có thể tránh được vài trạm, giảm sưu cao thuế nặng của địa phương, với lại bọn họ thông đồng với nhau, cho nên cướp chặn đường cũng ít. Rừng xanh cũng có quy củ của rừng xanh, chỉ cần cô bố trí một đám hộ vệ đáng tin cậy là có thể đi hết con đường."
Lạc Vân giật mình nhẹ gật đầu.
Nàng đương nhiên chẳng muốn buôn bán gì, hiện tại Hàn Lâm Phong đang cần thu thập lương thực từ nơi khác, nếu lúc vận chuyển gây ra động tĩnh quá lớn, khó tránh khỏi sẽ bị người khác động tay động chân vào, nếu có vài con đường nhánh thì càng tốt.
Cho nên lúc nàng mua hương liệu liền thuận tiện hỏi thăm để có thể biết thêm.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Lạc Vân ngồi bên bàn uống trà, chờ chưởng quỹ gói ghém hương liệu.
Lúc Lạc Vân nâng chung trà lên, có một người tiến vào trong cửa hàng: "Chưởng quỹ, ngươi có Hồng Lộc thảo không?"
Hương Thảo đứng cạnh Lạc Vân nhìn qua, có ba hán tử vóc dáng tráng kiện, mặc quân phục đi tới.
Nam nhân đi ở phía trước rất trẻ, mày rậm mắt to, trông không giống người trong vùng, nhưng lại khá giống Thế tử ở phủ thương các nàng, đều có vẻ anh tuấn dị thường bởi hỗn huyết, vô cùng đẹp mắt.
Hương Thảo xem xét bộ dáng của hắn, lập tức nhớ tới, đây không phải mấy vị vừa giơ roi thúc ngựa trên phố kia sao?
Nhưng khác với khí chất trầm ổn phong nhã của Thế tử, nam tử này trông hoang dã hơn, giống như một đại vương quen rong ruổi giữa rừng núi, mang một khí chất kiệt ngạo khó tả, dù một thân mặc quân phục Đại Ngụy, cũng không giấu được khí chất kiệt ngạo này.
Thế là nàng ta vội vàng ghé vào tai tiểu thư, nói lại trông thấy quân gia anh tuấn kia.
Người thanh niên dẫn đầu kia thấy Hương Thảo nhìn mình, cũng nhìn lại các nàng.
Nhưng Lạc Vân vì không thấy gì, căn bản không hề quay đầu, cho nên hắn chỉ nhìn thấy được gò má của nàng.
Lạc Vân hôm nay khoác một chiếc áo choàng màu khói nhạt. Màu sắc này, thường chỉ có những bà lão có tuổi mới mặc.
Nhưng màu sắc cổ điển cùng với phong cách cắt may tao nhã này càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, mang lại cảm giác thanh nhã.
Đường nét một bên mặt kia cũng mang vẻ đẹp hiếm thấy ở Bắc địa.
Nam nhân trẻ tuổi có chút sửng sốt, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, đúng lúc đó, Lạc Vân uống trà xong, từ trên ghế đứng dậy, cũng quay mặt sang.
Nam nhân kia nhìn rõ toàn bộ gương mặt của nàng, ánh mắt kia càng thêm cháy bỏng, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm không thể gọi tên.
Đúng lúc này, chưởng quỹ khách khí nói: "Vị gia ngài đây cần bao nhiêu lạng Hồng Lộc thảo?"
Thứ này được vận chuyển từ nam Xiêm La, rất khó khăn nên quý giá cực kỳ, thường mua để phối hương, mua nhiều lắm cũng chỉ một hai lạng thôi.
Không ngờ nam nhân trẻ tuổi dời mắt khỏi gương mặt Lạc Vân, không chút do dự nói: "Ngươi có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu."
Chưởng quỹ nghe xong, trong bụng liền nở hoa – hôm nay đúng là vừa mở cửa đã đón thần tài, vừa đến đã muốn bao trọn! Mua bán thế này thật thích!
Thế là ông ta xác nhận lần nữa: "Tổng cộng có mười bao lớn, giá cả cũng không nhỏ, ngài chắc chắn lấy hết?"
Lạc Vân nghe có chút sững sờ, lòng thầm nghĩ, những người này buôn bán gì mà cần nhiều Hồng Lộc thảo như vậy? Mùi vị của nó cũng không hoàn toàn dễ chịu, thường chỉ dung để trung hòa hương vị của hương liệu. Những cửa hàng hương liệu lúc nhập hàng cũng không lấy nhiều. Giống như nàng hiện giờ, cũng chỉ cần hai lạng Hồng Lộc thảo mà thôi...
Đúng lúc này, nam nhân kia khẳng định nói: "Lấy hết, mời chưởng quỹ mau chóng mang lên xem cho ta..."
Nói xong, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn Lạc Vân thêm vài lần nữa, đại hán bên cạnh hắn cũng nhìn ra căn nguyên, chờ khi chưởng quỹ đi lấy hàng, gã cũng rảnh rỗi, liền cười hỏi Lạc Vân: "Xin hỏi tiểu nương tử đã bao nhiêu xuân xanh, có hứa hẹn với ai chưa?"
Lạc Vân không nói gì, nhận lấy mạng che Hương Thảo từ xe ngựa mang tới, che đi khuôn mặt mình.
Ngay khi người đó ngả ngớn trò chuyện, vài thị vệ mặc thường phục đang đứng bên ngoài cửa hàng đi tới, căng mặt hỏi bọn họ: "Các ngươi ở binh doanh nào? Dám to gan quấy rầy quan quyến Vương phủ!"
Đại hán kia nhíu mày, tiếp tục nói: "Chỉ nhàn rỗi hỏi vài câu, phạm phải vương pháp gì?"
Nam nhân tướng mạo không tầm thường kia có phần hiểu chuyện hơn, mở miệng khiển trách đại hán kia, sau đó ôm quyền nói với thị vệ: "Chúng ta đang chuyển đến Bắc đại doanh, huynh đệ thủ hạ không hiểu chuyện, mạo phạm quý nhân. Mong chư vị chớ để trong lòng..."
Người trẻ tuổi này nói giọng kinh thành, trông có vẻ đúng là đám đệ tử kinh thành chuyển đến Bắc đại doanh gần đây.
Thị vệ đánh giá bọn hắn từ trên xuống, hừ lạnh một tiếng, rồi đưa tay mời Thế tử phi rời khỏi cửa hàng, lên xe ngựa.
Lạc Vân đi được hai bước, đột nhiên quay đầu hỏi: "Xin hỏi quân gia, ngươi mua nhiều Hồng Lộc thảo như vậy để làm gì?"
Nam tử anh tuấn kia không ngờ nữ tử này lại hỏi như vậy, chần chừ một lát, liền cười nói: "Thân thích của ta ở phía Nam có kinh doanh hương liệu, tạm thời không mua được, ta thấy vậy liền thay ông ấy mua một chút... Sao vậy, vị phu nhân đây cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Tô Lạc Vân dừng một chút, thản nhiên nói: "Chỉ là thấy quân gia chi trả phóng khoáng, không khỏi hiếu kỳ muốn hỏi một chút..."
Những người chuyển đến phía bắc đều là tử tôn bại gia trong kinh thành, dù có chi nhiều tiền để mua hương liệu điều phối cũng không có gì đặc biết, Lạc Vân chỉ hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi thăm, cũng không nói hai lời, bảo Hương Thảo đỡ ra ngoài.
Người trẻ tuổi kia đứng trước cửa nhìn Lạc Vân đi xa, sau đó quay đầu hỏi chưởng quỹ: "Vị phu nhân kia là người của Vương phủ nào? Ta thấy mắt của nàng ấy..."
Chưởng quỹ trước đó không thấy nàng ngồi xe ngựa đến, chỉ cho rằng nàng là gia quyến khách thương từ nơi khác tới.
Hiện tại đám thị vệ này lại đột nhiên xông tới, ông ta mới giật mình: "Ông trời của ta ơi, sao bây giờ ta mới nghĩ ra. Đó không phải là nữ tử mà Bắc Trấn Thế tử cưới về từ kinh thành đó sao? Nghe nói mắt nàng có tật, xuất thân cũng không quá cao..."
Người trẻ tuổi kia nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, như cười mà không phải cười.
Lúc bọn hắn ra khỏi cửa hàng, vị đại hán nói với người trẻ tuổi: "Ta đã nghe quay chuyện hoang đường của Thế tử Bắc Trấn Vương phủ, không ngờ lại là sự thật. Chuyện đại sự như cưới vợ lại có thể qua loa như vậy, cưới một nữ mù làm thê. Nhưng nữ nhân kia dáng dấp đúng thật vô cùng xinh đẹp... Về sau chúng ta đánh tới đây, có thể..."
Gã chưa nói xong, người trẻ tuổi lạnh mặt liếc mắt nhìn gã, đại hán kia lập tức câm như hến, ngưng lại mấy lời hoang đường.
Người trẻ tuổi nhỏ giọng nói: "Đồ đã mua xong rồi, nhanh chóng chất lên xe rồi đi thôi... Nơi đây không phải doanh địa của ta, chư vị chú ý cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không được gây rắc rối."
Đại hán kia ngầm hiểu, lập tức gật đầu nói phải, quay đầu nhận lấy mười bao hương liệu chưởng quỹ đã chuẩn bị xong, chất lên xe, sau đó cấp tốc rời đi.
Lại nói sau khi Tô Lạc Vân lên xe ngựa, Hương Thảo đem khăn ướt cho Lạc Vân lau tay.
Lạc Vân lơ đãng lau tay, trong lòng vẫn đang nghĩ đến nhân gia trẻ tuổi kia.
Bọn hắn nói mua hương liệu chuyển đến phía Nam cho thân thích bán. Lạc Vân lúc ấy nghe thì không nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, lập tức thấy không đúng lắm, nếu như bọn hắn mua hương liệu đặc sản của Bắc địa còn có thể hiểu được.
Nhưng Hồng Lộc thảo này rõ ràng từ phía Nam chở lên đây, đến Bắc địa, giá cả đắt hơn gấp đôi, bọn hắn mua rồi lại chuyển xuống Nam địa cho thân thích bán, là muốn tang gia bại sản hay sao?
Nội tâm nàng nhất thời băn khoăn, có lẽ người ta không thật sự đem đi bán, nhưng mua nhiều Hồng Lộc thảo như vậy thì có ích lợi gì?
Lúc nàng hồi phủ, trong long vẫn còn nghĩ đến chuyện này, kết quả chưa bước xuống xe ngựa, đã có một đôi tay vững vàng bế nàng từ xe ngựa xuống.
Lạc Vân thoạt đầu giật nảy mình, nhưng khi ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, mới thoải mái thả lỏng: "Ngài về từ khi nào vậy? Sao không nói gã sai vặt báo trước một tiếng."
Hàn Lâm Phong một thân quân trang, mày kiếm mắt sâu, mỉm cười đặt Lạc Vân xuống đất: "Ta nghĩ thình lình trở về sẽ tạo cho nàng niềm vui bất ngờ, không ngờ nàng lại xuất phủ, để ta đợi rất lâu."
Lúc trở về phòng, khi Lạc Vân giúp hắn thay y phục thì ngửi thấy trên người hắn có mùi máu tươi, lập tức lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngài bị thương sao?"
Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Là tiểu tử Triệu Quy Bắc kia, rõ ràng đã được sắp xếp chuyển đến Bắc đại doanh, nhưng lại thỉnh thoảng đến Tây lương thảo doanh của ta la cà, còn kéo ta đến thao trường tỷ thí. Ta bị nó quấn lấy phát phiền, nên cố ý cọ cánh tay vào mũi kiếm của nó. Lần này rốt cuộc nó cũng yên tĩnh."
Lạc Vân nghe được dở khóc dở cười, dù có không muốn để lộ thân thủ trước mặt người khác, cũng không cần phải dùng thịt của mình đi cọ mũi kiếm của người ta chứ!
Nàng sờ vào vết thương, thấy còn chưa kết vảy nên định lấy ít thuốc cầm máu cho hắn, nhưng khi với tay đến hộp thuốc, vừa vặn sờ tới mấy thứ hương liệu nàng mua hôm nay, lúc này trên tay nàng là Hồng Lộc thảo.
Nàng dừng một chút, sau đó nghiền nát cỏ rồi rắc lên vết thương của Hàn Lâm Phong. Hàn Lâm Phong cúi đầu quan sát, loại cỏ này đúng là thần kỳ, nó cầm máu ngay lập tức.
Hắn cười nói: "Thì ra hương liệu còn có thể chữa bệnh, nàng có thể đổi nghề làm lang trung được rồi."
Lạc Vân tùy ý nói: "Hương liệu vốn dĩ có thể làm thuốc, rất nhiều loại có dược tính..."
Nói đến đây, Lạc Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Hôm nay có quân gia khi đang di chuyển đến Bắc đại doanh, mua một số lượng lớn Hồng Lộc thảo trong thành, nói là muốn chuyển xuống phía Nam để bán. Nhưng thứ này vốn có nguồn gốc từ phía Nam... Mà thứ này không được dung nhiều trong các loại hương liệu, hắn mua nhiều như vậy... Chẳng lẽ cần dung nó để cầm máu?"
Hàn Lâm Phong híp mắt: "Thuốc cầm máu ở tiệm thuốc giá cả không đắt, muốn dùng thì đáng lẽ phải đến tiệm thuốc mua. Nhưng nếu mua một lượng lớn thuốc trị thương, nhất định sẽ bị điều tra. Hồng Lộc thảo mua có đắt bằng thuốc cầm máu không? Sao ta thấy không giống quan binh Đại Ngụy... Không phải sơn phỉ, thì là nghĩa quân!"
Lạc Vân liền vội hỏi: "Ngài có muốn phải người điều tra chứng thực không?"
Hàn Lâm Phong lắc đầu: "Nếu là thật, hiện giờ cả người và xe cũng đã rời khỏi thành, không đuổi kịp... Nhưng Tào đại ca thiếu lương thảo, dược liệu và quân nhu là thật. Nếu là bọn họ bí quá hóa liều vào thành mua thuốc... Điều này cũng cho thấy, nếu không nghĩ ra cách nào khác, e rằng bọn họ không chịu nổi qua mùa đông này."
Cách gì? Lạc Vân hiểu rõ, nhất định phải công chiếm được Gia Dũng châu, chỉ cần đánh hạ được thành này, liền thông được quan ải Bắc – Nam, sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng thiếu ăn thiếu mặc.
Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong viết một mảnh giấy, sai người đưa tới Bắc đại doanh, yêu cầu tiểu tử Triệu Quy Bắc kia hỗ trợ nghe ngóng, xem người nào mới đến Bắc đại doanh hôm nay đến Lương châu mua hương liệu.
Bắc đại doanh nằm ngay ngoài thành Lương châu, gần hơn so với Tây lương thảo doanh. Không bao lâu liền có người trở về, đưa hồi âm của Triệu Quy Bắc.
Trong thư nói, Bắc đại doanh xảy ra chuyện, hôm qua có mấy huynh ra ngoài nhưng lâu không về, cho đến hôm nay có người phát hiện sau núi thi thể của bọn họ, cả quân phục cùng lệnh bài của bọn họ đều đã bị lấy mất.
Vì chuyện này, toàn doanh siết giới nghiêm, nếu như lời Hàn Lâm Phong nói là thật, thì những quan viên đến Lương châu mua hương liệu có lẽ là đạo tặc gϊếŧ người giả mạo.
Triệu Quy Bắc đã đem việc này trình báo Tướng quân thủ doanh, y đã phái người vào thành đến cửa hàng hương liệu điều tra.
Lạc Vân không ngờ hôm nay mình đã đi ngang qua một đám liều lĩnh, thời điểm bọn hắn vào thành không hề đậy, giả làm quan viên mà lại nghênh ngang cực kỳ! Đúng là một đám liều lĩnh!
Nàng không khỏi kinh ngạc: "Lá gan của bọn chúng thật là lớn... Có thể là ai đây?"
Hàn Lâm Phong cũng nhíu máy, cả đời này của hắn lá gan vô cùng lớn, ít khi có thời điểm cảm thấy run sợ. Thế nhưng mới vừa nghe hồi âm của Triệu Quy Bắc, tim hắn lại lỡ một nhịp.
Khi hắn không có ở đây, Lạc Vân vậy mà lại đối mặt với bọn cướp kia, nếu nàng xảy ra chuyện không hay, hắn phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghiêm túc nói: "Thời đại binh hoang mã loạn, ở trong thành cũng không còn được an toàn nữa, về sau khi ta không ở đây, nàng không nên tùy tiện đi ra ngoài."
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải ngày nào cũng có kẻ gϊếŧ người cướp của dạo quanh Lương châu, thϊếp cả ngày không ra khỏi phủ, nhàn rỗi đến mức muốn béo lên rồi!"
Hàn Lâm Phong nghe vậy, kéo lấy tay Lạc Vân ngắm nghía từ trên xuống: "Nói bậy nói bạ, chỉ mới mấy ngày ta không có ở nhà, sao nàng lại gầy đi rồi? Số thịt trước kia nuôi ra giờ đi đâu hết rồi?"
Lạc Vân không hiểu, cho rằng mình gầy thật, nàng nhìn không thấy, chỉ có thể nhéo nhéo khuôn mặt mình: "Đâu có, mỗi lần thϊếp ăn là cả một chén cơm..."
Hàn Lâm Phong bế nàng lên: "Ta không tin, phải tự mình kiểm nghiệm. Lại đây cân đo lại đi."
Tính ra, hắn đến quân doanh đã hơn nửa tháng, trong quân doanh phát sinh không ít chuyện, đám khốn nạn kia đều bắt hắn đi. Nhưng hắn còn có việc khác phải làm, thường lấy cớ đi săn dẫn người ra ngoài quân doanh, bận rộn tới mức không có thời gian để quay về.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, chỉ có thể nhìn chữ nhớ mặt, nhờ gã sai vặt trao đổi thư từ.
Đêm đêm, hắn giở bức tranh mang theo bên người, ngắm nhìn vẻ kiều diễm của mỹ nhân cúi đầu trên mèo trong tranh, thoáng chốc hắn như trở về những ngày cách nhau một bức tường trong kinh thành, bị dày vò bởi tương tư nhưng lại không thể thân cận.
Cho nên hôm nay, lương thảo doanh có một ngày để nghỉ ngơi, hắn tranh thủ thời gian, trở về để có một khoảng thời gian vui vẻ với mỹ nhân bên trong bức họa.
Không ngờ, vừa về đã gặp chuyện Lạc Vân gặp phải đám đạo tặc giả làm quan binh.
Trong lòng hắn nghĩ mà sợ, không khỏi muốn ôm nàng vào trong lòng ngực mình sưởi ấm, để chắc chắn rằng nàng có khỏe hay không.
Lạc Vân sao có thể chống lại được nam nhân đã đói bụng nửa tháng, dù có la hét rằng người mình mồ hôi bẩn cũng vô dụng, hắn không quan tâm, ăn một bữa no nê.
Đợi đến khi nam nhân ăn xong, nữ tử dưới thân tóc đen tán loạn, trâm cài đầu rơi xuống gối, vết ửng hồng trên má vẫn chưa phai, đôi môi đỏ mọng vẫn còn hơi ẩm.
Nhan sắc xinh đẹp như vậy, còn câu dẫn hồn phách hơn tiểu yêu nữ mê ly trong mộng hang đêm kia của Hàn Lâm Phong.
Hàn Lâm Phong ngẩn ra một lúc, định cúi người hái tiếp, nhưng bên ngoài lại truyền đến thanh âm thấp thỏm của Ký Thu: "Chẳng là, Thế tử, Vương phi gọi ngài đến uống trà... Mong Thế tử mau mau..."
Lần này, không chỉ có Ký Thu ngoài cửa xấu hổ đỏ mặt, mặt của Tô Lạc Vân cũng bỏng như trứng gà lược.
Nàng suýt chút nữa thì quên mất, đây chính là Bắc Trấn Vương phủ! Trong phủ còn có công công và bà bà!
Giữa thanh thiên bạch nhật, trượng phu vừa từ quân doanh trở về đã chui vào phòng của nàng đóng cửa không chịu ra, thật đúng là không dễ nói, cũng chẳng dễ nghe!
Thế nhưng Hàn Lâm Phong lại hoàn toàn không quan tâm, cười lấy khan ướt, sau khi Lạc Vân và mình lau xong, mới gọi người hầu vào, phục vụ hắn thay y phục thường ngày trong phủ, sau đó đi bái kiến mẫu thân.
Lạc Vân cũng nhanh chóng đứng dậy rửa mặt lần nữa. Hương Thảo đứng một bên tay chân lanh lẹ chải đầu cho nàng, mặt mày hớn hở nói: "Đại cô nương, Thế tử mặc quân trang vào, dáng vẻ đúng là anh tuấn bức người! Nô tỳ chưa bao giờ thấy nam tử nào có thể mặc quân trang Đại Ngụy đẹp mắt như vậy!"
Lạc Vân nhịn không được nói: "Không phải hôm nay ngươi nói nhìn thấy có người đẹp mắt hơn Thế tử sao?"
Hương Thảo vội vàng xu nịnh nói: "Đó là nô tỳ thuận miệng nói bừa, làm gì đẹp mắt hơn Thế tử nhà chúng ta?"
Lúc Hàn Lâm Phong hồi phủ, hắn mặc quân trang của quân doanh, trên đường đi, nha hoàn thị nữ Vương phủ đều vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn.
Ngay cả Hương Thảo cũng nhịn không được mà nhìn vài lần.
Lạc Vân mỉm cười, trong lòng lại mang theo chút phiền muộn. Hiện giờ nàng đã quen với cách sinh hoạt của người mù, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Nếu đời này nàng có thể tận mắt nhìn thấy nam nhân đang ngủ yên bên người nàng, hơi thơi quấn quýt một chỗ có dáng dấp như thế nào, thật tốt biết mấy...
Lại nói lúc Hàn Lâm Phong đến trước phòng, phát hiện không chỉ có mẫu thân, mà phụ thân cũng ở đó.
Sau khi hắn thỉnh an hai người, liền ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
Tông Vương phi thản nhiên nói: "Con đây cũng không phải mới cưới, có muốn ân ái cũng phải có mức độ. Làm gì có đạo lý vừa từ quân doanh trở về, không thỉnh an phụ mẫu, đã về viện tửu của mình cơ chứ? Thê tử của con không nhắc nhở gì con sao?"
Hàn Lâm Phong nhìn mẫu thân một chút, mỉm cười nói: "Là con không tốt, trên đường trở về thèm ăn đồ lạnh, bị tiêu chảy, trở về đau bụng mấy lần, phải đóng cửa tắm rửa một chút, không kịp thỉnh an phụ vương và mẫu thân, là con không phải."
Hắn nói như vậy là dọn đường sạch sẽ cho Lạc Vân, dù có biết là nói dối, cũng không thể trách được.
Bắc Trấn Vương cũng không quản chuyện khuê phòng của nhi tử, lần này ông ta gọi Hàn Lâm Phong đến là có chuyện quan trọng.
Thượng Tướng quân Vương quân đến Lương châu tuần sát kho lúa, sớm đã chào hỏi Bắc Trấn Vương.
Theo đọa chủ khách, Bắc Trấn Vương muốn khoản đãi thượng Tướng quân ở phủ, cho nên Bắc Trấn Vương gọi nhi tử đến, để hắn có chút chuẩn bị.
Bởi vì Vương Quân đích thân tới đây, ý đồ không tốt.
Bắc Trấn Vương biết rõ điều đó, nhìn nhi tử mình. Hàn Lâm Phong hiểu, Thương Tướng quân đây muốn đổ tội chuyện vận chuyển lương thực thất bại cho một kẻ vô danh tiểu tốt là hắn, cố ý đến Lương châu để gây chuyện.
Thượng Tướng quân cũng không phải đến đây một mình, y còn mang theo phu nhân Vệ thị của mình.
Vương Quân đóng quân lâu dài ở Bắc địa, cho nên mang theo phu nhân đến đây cùng.
Lần này Gia Dũng châu chiến sự căng thẳng, Vương Quân liền để gia quyến của mình rút về hậu phương, đặt chân ở Huệ thành cách Lương châu không xa.
Lần này Vương Quân cùng thê tử phu thê tình thâm, tự mình hộ tống thê tử đến Huệ thành, vừa hay đi ngang qua Lương châu, thuận tiện điều tra lương thảo doanh.
Vệ thị lần này đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên mang lễ gặp mặt gì cho Bắc Trấn Vương phi cùng Thế tử phi vừa về kia, liền chọn mấy thứ rồi hỏi phu quân.
Vương Quân xem xét, nhìn san hô đỏ, bích tỷ to bằng quả trứng gà, đều là bảo vật thượng thựa mà phu nhân chuẩn bị, không khỏi mỉm cười, nói với thê tử: "Nàng có biết vì sao Ngụy Tiên đế ban cho bọn họ phong bảo "Bắc Trấn" mà không phải là "Trấn Bắc" không?"
Vệ thị chỉ là một nữ nhân, sao biết những môn đạo này, lắc đầu.
Vương Quân nói tiếp: "Năm đó Thánh Đức tiên đế bị nhốt ở đồi đài Bắc địa hai mươi ngày, Bắc địa đối với một chi hoàng tộc của ngài ấy mà nói, là một nơi sỉ nhục, khởi đầu của sự suy tàn. Ngụy Tuyên tiên đế ban thưởng phong hào này, ngụ ý Bắc địa hoang vu có thể vĩnh viễn trấn trụ một chi của Thánh Đức, để nhà bọn họ không bao giờ có thể oai hung, chấn nhϊếp oai hung phương Bắc!"
Nghe được điều này Vệ thị mới giật mình, bà ta cúi đầu nhìn mấy thứ mình chọn, hỏi: "Vậy những thứ này không phải quá quý giá rồi sao?"
Vương Quân vừa uống trà, vừa nhẹ gật đầu: "Suy cho cùng cũng chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà thôi, một thiên vương ở nơi Bắc địa nghèo túng, có tấm lòng là được rồi!"
Lần này Vệ thị hoàn toàn hiểu ra. Thế là san hô bích tỷ liền thu vào, chỉ chọn một đôi lọ sứ vừa đủ lớn và một mặt dây chuyền ngọc trắng làm lễ gặp mặt.
Tướng quân phu nhân bên này chuẩn bị chiếu lệ, nhưng Bắc Trấn Vương phủ lại chuẩn bị rất nhiều tâm tư.
Tông Vương phi mấy ngày nay sắp xếp người quét dọn phủ viện, chuyển mấy thứ quý giá từ khố phong bày bố ở khách phòng, để phu phụ Tướng quân ở Vương phủ thoải mái hài lòng.
Lạc Vân mặc dù không nhìn thấy thần sắc của Vương phi, nhưng lúc nghe bà ta chỉ huy người hầu, giọng điệu phấn khởi hơn so với ngày thường rất nhiều, có thể cảm nhận được sự hưng phấn của bà ta.
Đối với Tông Vương phi lớn lên từ nhỏ trong kinh thành mà nói, Lương châu hoang vu như một đầm nước đọng, khiến một người hoạt bát như bà ta nhưng con cá bị vây chết trong đầm sâu.
Bây giờ phu phụ Trường Khê Vương gia đến phủ thượng làm khách, vị khách cao quý thế này giống như cam tuyền tươi sống rót vào nước đọng, không thể không khiến người ta chờ mong.
Cho nên Tông Vương phi không chỉ làm riêng cho mình một bộ đồ mới, cả quần áo của nữ nhi và Lạc Vân mặc để gặp khách hôm đó cũng đều được xem qua, xem xem kiểu dáng có phù hợp hay chưa.
Nhưng phần lớn quần áo của Lạc Vân đều được đặt làm riêng ở kinh thành, kiểu dáng lưu hành một thời không hợp mắt Vương phi, bà ta lập tức gọi người tới may, sửa đổi quần áo cho Lạc Vân một chút.
Hương Thảo nhớ ra bọn họ mặc quân phục của Đại Ngụy, nói: "Đều là quân gia, không biết có phải ở cùng quân doanh với Thế tử chúng ta không."
Lạc Vân không hỏi nữa, tiếp tục đi đến cửa hàng hương liệu.
Bởi vì Lạc Vân đã sớm đặt hàng với chưởng quỹ, cho nên tất cả mộc dược nàng muốn đều là hàng thượng phẩm, ngoài ra còn có vài hương liệu khác nàng cần dùng tới, lão bản cũng đã chuẩn bị xong cho nàng.
Lạc Vân sờ lấy kệ để hàng, cảm thấy chưởng quỹ nhà này rất ghê gớm, hàng hóa đều đã đầy đủ. Nếu là thời bình thì không có gì kinh ngạc, nhưng bây giờ quan đạo không được thái bình, ông ta có nguồn cung cấp ổn định, khiến người ta không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhân cơ hội mua đồ, Lạc Vân trong lúc rảnh rỗi, hỏi thăm chưởng quỹ nhập hàng bằng đường thủy hay đường bộ.
Bởi vì câu hỏi quá mức chuyên môn, khiến chưởng quỹ không nhịn được hỏi: "Sao vậy, tiểu nương tử cô cũng có buôn bán sao?"
Lạc Vân mỉm cười, thuận miệng nói dối: "Ta mới chuyển đến gần đây, không quen ăn cơm canh nơi này, vì vậy muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn và vải vóc từ phía Nam, nhưng cả đoạn đường này đều có sơn phỉ, sợ đường xá gập ghềnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên muốn hỏi chưởng quỹ ông có con đường nào an toàn hơn không?"
Chưởng quỹ không biết nàng, chỉ nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy nàng một thân tơ lụa, trông rất thanh nhã, không giống như đang nói dối.
Thế là ông ta hạ giọng nói: "Vị nương tử này, nếu là muốn kiếm tiền, đừng đi quan đạo, mà tìm đến người dân địa phương, bọn họ có đường riêng, có thể tránh được vài trạm, giảm sưu cao thuế nặng của địa phương, với lại bọn họ thông đồng với nhau, cho nên cướp chặn đường cũng ít. Rừng xanh cũng có quy củ của rừng xanh, chỉ cần cô bố trí một đám hộ vệ đáng tin cậy là có thể đi hết con đường."
Lạc Vân giật mình nhẹ gật đầu.
Nàng đương nhiên chẳng muốn buôn bán gì, hiện tại Hàn Lâm Phong đang cần thu thập lương thực từ nơi khác, nếu lúc vận chuyển gây ra động tĩnh quá lớn, khó tránh khỏi sẽ bị người khác động tay động chân vào, nếu có vài con đường nhánh thì càng tốt.
Cho nên lúc nàng mua hương liệu liền thuận tiện hỏi thăm để có thể biết thêm.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Lạc Vân ngồi bên bàn uống trà, chờ chưởng quỹ gói ghém hương liệu.
Lúc Lạc Vân nâng chung trà lên, có một người tiến vào trong cửa hàng: "Chưởng quỹ, ngươi có Hồng Lộc thảo không?"
Hương Thảo đứng cạnh Lạc Vân nhìn qua, có ba hán tử vóc dáng tráng kiện, mặc quân phục đi tới.
Nam nhân đi ở phía trước rất trẻ, mày rậm mắt to, trông không giống người trong vùng, nhưng lại khá giống Thế tử ở phủ thương các nàng, đều có vẻ anh tuấn dị thường bởi hỗn huyết, vô cùng đẹp mắt.
Hương Thảo xem xét bộ dáng của hắn, lập tức nhớ tới, đây không phải mấy vị vừa giơ roi thúc ngựa trên phố kia sao?
Nhưng khác với khí chất trầm ổn phong nhã của Thế tử, nam tử này trông hoang dã hơn, giống như một đại vương quen rong ruổi giữa rừng núi, mang một khí chất kiệt ngạo khó tả, dù một thân mặc quân phục Đại Ngụy, cũng không giấu được khí chất kiệt ngạo này.
Thế là nàng ta vội vàng ghé vào tai tiểu thư, nói lại trông thấy quân gia anh tuấn kia.
Người thanh niên dẫn đầu kia thấy Hương Thảo nhìn mình, cũng nhìn lại các nàng.
Nhưng Lạc Vân vì không thấy gì, căn bản không hề quay đầu, cho nên hắn chỉ nhìn thấy được gò má của nàng.
Lạc Vân hôm nay khoác một chiếc áo choàng màu khói nhạt. Màu sắc này, thường chỉ có những bà lão có tuổi mới mặc.
Nhưng màu sắc cổ điển cùng với phong cách cắt may tao nhã này càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, mang lại cảm giác thanh nhã.
Đường nét một bên mặt kia cũng mang vẻ đẹp hiếm thấy ở Bắc địa.
Nam nhân trẻ tuổi có chút sửng sốt, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, đúng lúc đó, Lạc Vân uống trà xong, từ trên ghế đứng dậy, cũng quay mặt sang.
Nam nhân kia nhìn rõ toàn bộ gương mặt của nàng, ánh mắt kia càng thêm cháy bỏng, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm không thể gọi tên.
Đúng lúc này, chưởng quỹ khách khí nói: "Vị gia ngài đây cần bao nhiêu lạng Hồng Lộc thảo?"
Thứ này được vận chuyển từ nam Xiêm La, rất khó khăn nên quý giá cực kỳ, thường mua để phối hương, mua nhiều lắm cũng chỉ một hai lạng thôi.
Không ngờ nam nhân trẻ tuổi dời mắt khỏi gương mặt Lạc Vân, không chút do dự nói: "Ngươi có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu."
Chưởng quỹ nghe xong, trong bụng liền nở hoa – hôm nay đúng là vừa mở cửa đã đón thần tài, vừa đến đã muốn bao trọn! Mua bán thế này thật thích!
Thế là ông ta xác nhận lần nữa: "Tổng cộng có mười bao lớn, giá cả cũng không nhỏ, ngài chắc chắn lấy hết?"
Lạc Vân nghe có chút sững sờ, lòng thầm nghĩ, những người này buôn bán gì mà cần nhiều Hồng Lộc thảo như vậy? Mùi vị của nó cũng không hoàn toàn dễ chịu, thường chỉ dung để trung hòa hương vị của hương liệu. Những cửa hàng hương liệu lúc nhập hàng cũng không lấy nhiều. Giống như nàng hiện giờ, cũng chỉ cần hai lạng Hồng Lộc thảo mà thôi...
Đúng lúc này, nam nhân kia khẳng định nói: "Lấy hết, mời chưởng quỹ mau chóng mang lên xem cho ta..."
Nói xong, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn Lạc Vân thêm vài lần nữa, đại hán bên cạnh hắn cũng nhìn ra căn nguyên, chờ khi chưởng quỹ đi lấy hàng, gã cũng rảnh rỗi, liền cười hỏi Lạc Vân: "Xin hỏi tiểu nương tử đã bao nhiêu xuân xanh, có hứa hẹn với ai chưa?"
Lạc Vân không nói gì, nhận lấy mạng che Hương Thảo từ xe ngựa mang tới, che đi khuôn mặt mình.
Ngay khi người đó ngả ngớn trò chuyện, vài thị vệ mặc thường phục đang đứng bên ngoài cửa hàng đi tới, căng mặt hỏi bọn họ: "Các ngươi ở binh doanh nào? Dám to gan quấy rầy quan quyến Vương phủ!"
Đại hán kia nhíu mày, tiếp tục nói: "Chỉ nhàn rỗi hỏi vài câu, phạm phải vương pháp gì?"
Nam nhân tướng mạo không tầm thường kia có phần hiểu chuyện hơn, mở miệng khiển trách đại hán kia, sau đó ôm quyền nói với thị vệ: "Chúng ta đang chuyển đến Bắc đại doanh, huynh đệ thủ hạ không hiểu chuyện, mạo phạm quý nhân. Mong chư vị chớ để trong lòng..."
Người trẻ tuổi này nói giọng kinh thành, trông có vẻ đúng là đám đệ tử kinh thành chuyển đến Bắc đại doanh gần đây.
Thị vệ đánh giá bọn hắn từ trên xuống, hừ lạnh một tiếng, rồi đưa tay mời Thế tử phi rời khỏi cửa hàng, lên xe ngựa.
Lạc Vân đi được hai bước, đột nhiên quay đầu hỏi: "Xin hỏi quân gia, ngươi mua nhiều Hồng Lộc thảo như vậy để làm gì?"
Nam tử anh tuấn kia không ngờ nữ tử này lại hỏi như vậy, chần chừ một lát, liền cười nói: "Thân thích của ta ở phía Nam có kinh doanh hương liệu, tạm thời không mua được, ta thấy vậy liền thay ông ấy mua một chút... Sao vậy, vị phu nhân đây cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Tô Lạc Vân dừng một chút, thản nhiên nói: "Chỉ là thấy quân gia chi trả phóng khoáng, không khỏi hiếu kỳ muốn hỏi một chút..."
Những người chuyển đến phía bắc đều là tử tôn bại gia trong kinh thành, dù có chi nhiều tiền để mua hương liệu điều phối cũng không có gì đặc biết, Lạc Vân chỉ hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi thăm, cũng không nói hai lời, bảo Hương Thảo đỡ ra ngoài.
Người trẻ tuổi kia đứng trước cửa nhìn Lạc Vân đi xa, sau đó quay đầu hỏi chưởng quỹ: "Vị phu nhân kia là người của Vương phủ nào? Ta thấy mắt của nàng ấy..."
Chưởng quỹ trước đó không thấy nàng ngồi xe ngựa đến, chỉ cho rằng nàng là gia quyến khách thương từ nơi khác tới.
Hiện tại đám thị vệ này lại đột nhiên xông tới, ông ta mới giật mình: "Ông trời của ta ơi, sao bây giờ ta mới nghĩ ra. Đó không phải là nữ tử mà Bắc Trấn Thế tử cưới về từ kinh thành đó sao? Nghe nói mắt nàng có tật, xuất thân cũng không quá cao..."
Người trẻ tuổi kia nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, như cười mà không phải cười.
Lúc bọn hắn ra khỏi cửa hàng, vị đại hán nói với người trẻ tuổi: "Ta đã nghe quay chuyện hoang đường của Thế tử Bắc Trấn Vương phủ, không ngờ lại là sự thật. Chuyện đại sự như cưới vợ lại có thể qua loa như vậy, cưới một nữ mù làm thê. Nhưng nữ nhân kia dáng dấp đúng thật vô cùng xinh đẹp... Về sau chúng ta đánh tới đây, có thể..."
Gã chưa nói xong, người trẻ tuổi lạnh mặt liếc mắt nhìn gã, đại hán kia lập tức câm như hến, ngưng lại mấy lời hoang đường.
Người trẻ tuổi nhỏ giọng nói: "Đồ đã mua xong rồi, nhanh chóng chất lên xe rồi đi thôi... Nơi đây không phải doanh địa của ta, chư vị chú ý cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không được gây rắc rối."
Đại hán kia ngầm hiểu, lập tức gật đầu nói phải, quay đầu nhận lấy mười bao hương liệu chưởng quỹ đã chuẩn bị xong, chất lên xe, sau đó cấp tốc rời đi.
Lại nói sau khi Tô Lạc Vân lên xe ngựa, Hương Thảo đem khăn ướt cho Lạc Vân lau tay.
Lạc Vân lơ đãng lau tay, trong lòng vẫn đang nghĩ đến nhân gia trẻ tuổi kia.
Bọn hắn nói mua hương liệu chuyển đến phía Nam cho thân thích bán. Lạc Vân lúc ấy nghe thì không nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, lập tức thấy không đúng lắm, nếu như bọn hắn mua hương liệu đặc sản của Bắc địa còn có thể hiểu được.
Nhưng Hồng Lộc thảo này rõ ràng từ phía Nam chở lên đây, đến Bắc địa, giá cả đắt hơn gấp đôi, bọn hắn mua rồi lại chuyển xuống Nam địa cho thân thích bán, là muốn tang gia bại sản hay sao?
Nội tâm nàng nhất thời băn khoăn, có lẽ người ta không thật sự đem đi bán, nhưng mua nhiều Hồng Lộc thảo như vậy thì có ích lợi gì?
Lúc nàng hồi phủ, trong long vẫn còn nghĩ đến chuyện này, kết quả chưa bước xuống xe ngựa, đã có một đôi tay vững vàng bế nàng từ xe ngựa xuống.
Lạc Vân thoạt đầu giật nảy mình, nhưng khi ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, mới thoải mái thả lỏng: "Ngài về từ khi nào vậy? Sao không nói gã sai vặt báo trước một tiếng."
Hàn Lâm Phong một thân quân trang, mày kiếm mắt sâu, mỉm cười đặt Lạc Vân xuống đất: "Ta nghĩ thình lình trở về sẽ tạo cho nàng niềm vui bất ngờ, không ngờ nàng lại xuất phủ, để ta đợi rất lâu."
Lúc trở về phòng, khi Lạc Vân giúp hắn thay y phục thì ngửi thấy trên người hắn có mùi máu tươi, lập tức lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngài bị thương sao?"
Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Là tiểu tử Triệu Quy Bắc kia, rõ ràng đã được sắp xếp chuyển đến Bắc đại doanh, nhưng lại thỉnh thoảng đến Tây lương thảo doanh của ta la cà, còn kéo ta đến thao trường tỷ thí. Ta bị nó quấn lấy phát phiền, nên cố ý cọ cánh tay vào mũi kiếm của nó. Lần này rốt cuộc nó cũng yên tĩnh."
Lạc Vân nghe được dở khóc dở cười, dù có không muốn để lộ thân thủ trước mặt người khác, cũng không cần phải dùng thịt của mình đi cọ mũi kiếm của người ta chứ!
Nàng sờ vào vết thương, thấy còn chưa kết vảy nên định lấy ít thuốc cầm máu cho hắn, nhưng khi với tay đến hộp thuốc, vừa vặn sờ tới mấy thứ hương liệu nàng mua hôm nay, lúc này trên tay nàng là Hồng Lộc thảo.
Nàng dừng một chút, sau đó nghiền nát cỏ rồi rắc lên vết thương của Hàn Lâm Phong. Hàn Lâm Phong cúi đầu quan sát, loại cỏ này đúng là thần kỳ, nó cầm máu ngay lập tức.
Hắn cười nói: "Thì ra hương liệu còn có thể chữa bệnh, nàng có thể đổi nghề làm lang trung được rồi."
Lạc Vân tùy ý nói: "Hương liệu vốn dĩ có thể làm thuốc, rất nhiều loại có dược tính..."
Nói đến đây, Lạc Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Hôm nay có quân gia khi đang di chuyển đến Bắc đại doanh, mua một số lượng lớn Hồng Lộc thảo trong thành, nói là muốn chuyển xuống phía Nam để bán. Nhưng thứ này vốn có nguồn gốc từ phía Nam... Mà thứ này không được dung nhiều trong các loại hương liệu, hắn mua nhiều như vậy... Chẳng lẽ cần dung nó để cầm máu?"
Hàn Lâm Phong híp mắt: "Thuốc cầm máu ở tiệm thuốc giá cả không đắt, muốn dùng thì đáng lẽ phải đến tiệm thuốc mua. Nhưng nếu mua một lượng lớn thuốc trị thương, nhất định sẽ bị điều tra. Hồng Lộc thảo mua có đắt bằng thuốc cầm máu không? Sao ta thấy không giống quan binh Đại Ngụy... Không phải sơn phỉ, thì là nghĩa quân!"
Lạc Vân liền vội hỏi: "Ngài có muốn phải người điều tra chứng thực không?"
Hàn Lâm Phong lắc đầu: "Nếu là thật, hiện giờ cả người và xe cũng đã rời khỏi thành, không đuổi kịp... Nhưng Tào đại ca thiếu lương thảo, dược liệu và quân nhu là thật. Nếu là bọn họ bí quá hóa liều vào thành mua thuốc... Điều này cũng cho thấy, nếu không nghĩ ra cách nào khác, e rằng bọn họ không chịu nổi qua mùa đông này."
Cách gì? Lạc Vân hiểu rõ, nhất định phải công chiếm được Gia Dũng châu, chỉ cần đánh hạ được thành này, liền thông được quan ải Bắc – Nam, sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng thiếu ăn thiếu mặc.
Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong viết một mảnh giấy, sai người đưa tới Bắc đại doanh, yêu cầu tiểu tử Triệu Quy Bắc kia hỗ trợ nghe ngóng, xem người nào mới đến Bắc đại doanh hôm nay đến Lương châu mua hương liệu.
Bắc đại doanh nằm ngay ngoài thành Lương châu, gần hơn so với Tây lương thảo doanh. Không bao lâu liền có người trở về, đưa hồi âm của Triệu Quy Bắc.
Trong thư nói, Bắc đại doanh xảy ra chuyện, hôm qua có mấy huynh ra ngoài nhưng lâu không về, cho đến hôm nay có người phát hiện sau núi thi thể của bọn họ, cả quân phục cùng lệnh bài của bọn họ đều đã bị lấy mất.
Vì chuyện này, toàn doanh siết giới nghiêm, nếu như lời Hàn Lâm Phong nói là thật, thì những quan viên đến Lương châu mua hương liệu có lẽ là đạo tặc gϊếŧ người giả mạo.
Triệu Quy Bắc đã đem việc này trình báo Tướng quân thủ doanh, y đã phái người vào thành đến cửa hàng hương liệu điều tra.
Lạc Vân không ngờ hôm nay mình đã đi ngang qua một đám liều lĩnh, thời điểm bọn hắn vào thành không hề đậy, giả làm quan viên mà lại nghênh ngang cực kỳ! Đúng là một đám liều lĩnh!
Nàng không khỏi kinh ngạc: "Lá gan của bọn chúng thật là lớn... Có thể là ai đây?"
Hàn Lâm Phong cũng nhíu máy, cả đời này của hắn lá gan vô cùng lớn, ít khi có thời điểm cảm thấy run sợ. Thế nhưng mới vừa nghe hồi âm của Triệu Quy Bắc, tim hắn lại lỡ một nhịp.
Khi hắn không có ở đây, Lạc Vân vậy mà lại đối mặt với bọn cướp kia, nếu nàng xảy ra chuyện không hay, hắn phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghiêm túc nói: "Thời đại binh hoang mã loạn, ở trong thành cũng không còn được an toàn nữa, về sau khi ta không ở đây, nàng không nên tùy tiện đi ra ngoài."
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải ngày nào cũng có kẻ gϊếŧ người cướp của dạo quanh Lương châu, thϊếp cả ngày không ra khỏi phủ, nhàn rỗi đến mức muốn béo lên rồi!"
Hàn Lâm Phong nghe vậy, kéo lấy tay Lạc Vân ngắm nghía từ trên xuống: "Nói bậy nói bạ, chỉ mới mấy ngày ta không có ở nhà, sao nàng lại gầy đi rồi? Số thịt trước kia nuôi ra giờ đi đâu hết rồi?"
Lạc Vân không hiểu, cho rằng mình gầy thật, nàng nhìn không thấy, chỉ có thể nhéo nhéo khuôn mặt mình: "Đâu có, mỗi lần thϊếp ăn là cả một chén cơm..."
Hàn Lâm Phong bế nàng lên: "Ta không tin, phải tự mình kiểm nghiệm. Lại đây cân đo lại đi."
Tính ra, hắn đến quân doanh đã hơn nửa tháng, trong quân doanh phát sinh không ít chuyện, đám khốn nạn kia đều bắt hắn đi. Nhưng hắn còn có việc khác phải làm, thường lấy cớ đi săn dẫn người ra ngoài quân doanh, bận rộn tới mức không có thời gian để quay về.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, chỉ có thể nhìn chữ nhớ mặt, nhờ gã sai vặt trao đổi thư từ.
Đêm đêm, hắn giở bức tranh mang theo bên người, ngắm nhìn vẻ kiều diễm của mỹ nhân cúi đầu trên mèo trong tranh, thoáng chốc hắn như trở về những ngày cách nhau một bức tường trong kinh thành, bị dày vò bởi tương tư nhưng lại không thể thân cận.
Cho nên hôm nay, lương thảo doanh có một ngày để nghỉ ngơi, hắn tranh thủ thời gian, trở về để có một khoảng thời gian vui vẻ với mỹ nhân bên trong bức họa.
Không ngờ, vừa về đã gặp chuyện Lạc Vân gặp phải đám đạo tặc giả làm quan binh.
Trong lòng hắn nghĩ mà sợ, không khỏi muốn ôm nàng vào trong lòng ngực mình sưởi ấm, để chắc chắn rằng nàng có khỏe hay không.
Lạc Vân sao có thể chống lại được nam nhân đã đói bụng nửa tháng, dù có la hét rằng người mình mồ hôi bẩn cũng vô dụng, hắn không quan tâm, ăn một bữa no nê.
Đợi đến khi nam nhân ăn xong, nữ tử dưới thân tóc đen tán loạn, trâm cài đầu rơi xuống gối, vết ửng hồng trên má vẫn chưa phai, đôi môi đỏ mọng vẫn còn hơi ẩm.
Nhan sắc xinh đẹp như vậy, còn câu dẫn hồn phách hơn tiểu yêu nữ mê ly trong mộng hang đêm kia của Hàn Lâm Phong.
Hàn Lâm Phong ngẩn ra một lúc, định cúi người hái tiếp, nhưng bên ngoài lại truyền đến thanh âm thấp thỏm của Ký Thu: "Chẳng là, Thế tử, Vương phi gọi ngài đến uống trà... Mong Thế tử mau mau..."
Lần này, không chỉ có Ký Thu ngoài cửa xấu hổ đỏ mặt, mặt của Tô Lạc Vân cũng bỏng như trứng gà lược.
Nàng suýt chút nữa thì quên mất, đây chính là Bắc Trấn Vương phủ! Trong phủ còn có công công và bà bà!
Giữa thanh thiên bạch nhật, trượng phu vừa từ quân doanh trở về đã chui vào phòng của nàng đóng cửa không chịu ra, thật đúng là không dễ nói, cũng chẳng dễ nghe!
Thế nhưng Hàn Lâm Phong lại hoàn toàn không quan tâm, cười lấy khan ướt, sau khi Lạc Vân và mình lau xong, mới gọi người hầu vào, phục vụ hắn thay y phục thường ngày trong phủ, sau đó đi bái kiến mẫu thân.
Lạc Vân cũng nhanh chóng đứng dậy rửa mặt lần nữa. Hương Thảo đứng một bên tay chân lanh lẹ chải đầu cho nàng, mặt mày hớn hở nói: "Đại cô nương, Thế tử mặc quân trang vào, dáng vẻ đúng là anh tuấn bức người! Nô tỳ chưa bao giờ thấy nam tử nào có thể mặc quân trang Đại Ngụy đẹp mắt như vậy!"
Lạc Vân nhịn không được nói: "Không phải hôm nay ngươi nói nhìn thấy có người đẹp mắt hơn Thế tử sao?"
Hương Thảo vội vàng xu nịnh nói: "Đó là nô tỳ thuận miệng nói bừa, làm gì đẹp mắt hơn Thế tử nhà chúng ta?"
Lúc Hàn Lâm Phong hồi phủ, hắn mặc quân trang của quân doanh, trên đường đi, nha hoàn thị nữ Vương phủ đều vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn.
Ngay cả Hương Thảo cũng nhịn không được mà nhìn vài lần.
Lạc Vân mỉm cười, trong lòng lại mang theo chút phiền muộn. Hiện giờ nàng đã quen với cách sinh hoạt của người mù, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Nếu đời này nàng có thể tận mắt nhìn thấy nam nhân đang ngủ yên bên người nàng, hơi thơi quấn quýt một chỗ có dáng dấp như thế nào, thật tốt biết mấy...
Lại nói lúc Hàn Lâm Phong đến trước phòng, phát hiện không chỉ có mẫu thân, mà phụ thân cũng ở đó.
Sau khi hắn thỉnh an hai người, liền ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
Tông Vương phi thản nhiên nói: "Con đây cũng không phải mới cưới, có muốn ân ái cũng phải có mức độ. Làm gì có đạo lý vừa từ quân doanh trở về, không thỉnh an phụ mẫu, đã về viện tửu của mình cơ chứ? Thê tử của con không nhắc nhở gì con sao?"
Hàn Lâm Phong nhìn mẫu thân một chút, mỉm cười nói: "Là con không tốt, trên đường trở về thèm ăn đồ lạnh, bị tiêu chảy, trở về đau bụng mấy lần, phải đóng cửa tắm rửa một chút, không kịp thỉnh an phụ vương và mẫu thân, là con không phải."
Hắn nói như vậy là dọn đường sạch sẽ cho Lạc Vân, dù có biết là nói dối, cũng không thể trách được.
Bắc Trấn Vương cũng không quản chuyện khuê phòng của nhi tử, lần này ông ta gọi Hàn Lâm Phong đến là có chuyện quan trọng.
Thượng Tướng quân Vương quân đến Lương châu tuần sát kho lúa, sớm đã chào hỏi Bắc Trấn Vương.
Theo đọa chủ khách, Bắc Trấn Vương muốn khoản đãi thượng Tướng quân ở phủ, cho nên Bắc Trấn Vương gọi nhi tử đến, để hắn có chút chuẩn bị.
Bởi vì Vương Quân đích thân tới đây, ý đồ không tốt.
Bắc Trấn Vương biết rõ điều đó, nhìn nhi tử mình. Hàn Lâm Phong hiểu, Thương Tướng quân đây muốn đổ tội chuyện vận chuyển lương thực thất bại cho một kẻ vô danh tiểu tốt là hắn, cố ý đến Lương châu để gây chuyện.
Thượng Tướng quân cũng không phải đến đây một mình, y còn mang theo phu nhân Vệ thị của mình.
Vương Quân đóng quân lâu dài ở Bắc địa, cho nên mang theo phu nhân đến đây cùng.
Lần này Gia Dũng châu chiến sự căng thẳng, Vương Quân liền để gia quyến của mình rút về hậu phương, đặt chân ở Huệ thành cách Lương châu không xa.
Lần này Vương Quân cùng thê tử phu thê tình thâm, tự mình hộ tống thê tử đến Huệ thành, vừa hay đi ngang qua Lương châu, thuận tiện điều tra lương thảo doanh.
Vệ thị lần này đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên mang lễ gặp mặt gì cho Bắc Trấn Vương phi cùng Thế tử phi vừa về kia, liền chọn mấy thứ rồi hỏi phu quân.
Vương Quân xem xét, nhìn san hô đỏ, bích tỷ to bằng quả trứng gà, đều là bảo vật thượng thựa mà phu nhân chuẩn bị, không khỏi mỉm cười, nói với thê tử: "Nàng có biết vì sao Ngụy Tiên đế ban cho bọn họ phong bảo "Bắc Trấn" mà không phải là "Trấn Bắc" không?"
Vệ thị chỉ là một nữ nhân, sao biết những môn đạo này, lắc đầu.
Vương Quân nói tiếp: "Năm đó Thánh Đức tiên đế bị nhốt ở đồi đài Bắc địa hai mươi ngày, Bắc địa đối với một chi hoàng tộc của ngài ấy mà nói, là một nơi sỉ nhục, khởi đầu của sự suy tàn. Ngụy Tuyên tiên đế ban thưởng phong hào này, ngụ ý Bắc địa hoang vu có thể vĩnh viễn trấn trụ một chi của Thánh Đức, để nhà bọn họ không bao giờ có thể oai hung, chấn nhϊếp oai hung phương Bắc!"
Nghe được điều này Vệ thị mới giật mình, bà ta cúi đầu nhìn mấy thứ mình chọn, hỏi: "Vậy những thứ này không phải quá quý giá rồi sao?"
Vương Quân vừa uống trà, vừa nhẹ gật đầu: "Suy cho cùng cũng chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà thôi, một thiên vương ở nơi Bắc địa nghèo túng, có tấm lòng là được rồi!"
Lần này Vệ thị hoàn toàn hiểu ra. Thế là san hô bích tỷ liền thu vào, chỉ chọn một đôi lọ sứ vừa đủ lớn và một mặt dây chuyền ngọc trắng làm lễ gặp mặt.
Tướng quân phu nhân bên này chuẩn bị chiếu lệ, nhưng Bắc Trấn Vương phủ lại chuẩn bị rất nhiều tâm tư.
Tông Vương phi mấy ngày nay sắp xếp người quét dọn phủ viện, chuyển mấy thứ quý giá từ khố phong bày bố ở khách phòng, để phu phụ Tướng quân ở Vương phủ thoải mái hài lòng.
Lạc Vân mặc dù không nhìn thấy thần sắc của Vương phi, nhưng lúc nghe bà ta chỉ huy người hầu, giọng điệu phấn khởi hơn so với ngày thường rất nhiều, có thể cảm nhận được sự hưng phấn của bà ta.
Đối với Tông Vương phi lớn lên từ nhỏ trong kinh thành mà nói, Lương châu hoang vu như một đầm nước đọng, khiến một người hoạt bát như bà ta nhưng con cá bị vây chết trong đầm sâu.
Bây giờ phu phụ Trường Khê Vương gia đến phủ thượng làm khách, vị khách cao quý thế này giống như cam tuyền tươi sống rót vào nước đọng, không thể không khiến người ta chờ mong.
Cho nên Tông Vương phi không chỉ làm riêng cho mình một bộ đồ mới, cả quần áo của nữ nhi và Lạc Vân mặc để gặp khách hôm đó cũng đều được xem qua, xem xem kiểu dáng có phù hợp hay chưa.
Nhưng phần lớn quần áo của Lạc Vân đều được đặt làm riêng ở kinh thành, kiểu dáng lưu hành một thời không hợp mắt Vương phi, bà ta lập tức gọi người tới may, sửa đổi quần áo cho Lạc Vân một chút.
Bình luận facebook