Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edit - beta: Axianbuxian12
Hai rưỡi chiều, học sinh trung học Kỳ Lân lúc này đã bắt đầu tiết học buổi chiều.
Trong thời gian biểu của Kỷ Kiêu, lúc này cũng nên học ở trong phòng học. Nhưng mà, hắn bây giờ đang ở phố thương mại, mua trà sữa cho Lộ Nhậm.
Mặt trời chói chang, người chờ ở tiệm trà sữa bên đường lại không ít.
Kỷ Kiêu nhìn thoáng qua Lộ Nhậm đang đứng tránh ở dưới bóng cây đằng xa kia, yên lặng suy nghĩ một chút. Hai ngày qua, kế hoạch của hắn bởi vì Lộ Nhậm, xuất hiện bao nhiêu lần ngoài ý muốn làm thay đổi.
Thay đổi nhiều rồi, Kỷ Kiêu không thích thay đổi cũng có hơi quen rồi, đã có thể trước yêu cầu vô lý của Lộ Nhậm tâm lặng như nước.
Lộ Nhậm đang cầm điện thoại chơi, thấy Kỷ Kiêu nhìn qua, cảm thán một câu.
"Không hổ là thuộc tính thuỷ thuần tuý, trời nóng như vậy mà không đổ mồ hôi."
Tiểu Quân đối với hành vi xem Kỷ Kiêu như người làm mà sai sử của Lộ Nhậm, đã không có bất cứ suy nghĩ nào.
Chuyện duy nhất nó lo lắng là Kỷ Kiêu một ngày nào đó sẽ không chịu được một tay bóp chết Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu này, nhìn qua bình tĩnh lạnh nhạt như Tuyết hồ trên Thiên Sơn, sau khi chạm đến giới hạn, lại trở nên cực kỳ đáng sợ.
Vài phút sau, Kỷ Kiêu cầm trà sữa đi tới, đưa cho Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm uống một ngụm, thỏa mãn híp đôi mắt lại, nói: "Vẫn là hương vị chính thống này."
Kỷ Kiêu nhìn chằm chằm cậu nhìn một lát, thấy Lộ Nhậm không có ý muốn đi: "Không phải cậu muốn mua đồ sao? Thời gian không còn nhiều lắm."
Lộ Nhậm liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy oán giận: "Giục cái gì mà giục, tôi đây nào phải tìm vệ sĩ cho mình, rõ ràng là tìm phải một bà mẹ."
"......"
Kỷ Kiêu day day giữa mày, miễn cưỡng ép xuống xúc động đập một cái vào gáy Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm mang theo Kỷ Kiêu, bảy quanh tám chuyển, dừng ở một đoạn đường hẻo lánh trên phố thương mại.
Chỗ này người không nhiều lắm, trang trí lại theo cổ phong, chiếm diện tích rất lớn. Ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, có thể có được cửa hàng mặt tiền lớn như vậy, không phải của hàng trăm năm thì chính là có tiền có thế.
Cửa hàng này, được cả hai.
"Tiềm Long Các?" Kỷ Kiêu nhìn mấy chữ triện nhỏ trên tấm bảng hiệu to đùng kia, nhẹ giọng nói một câu.
Không có võ giả nào không biết danh tiếng của Tiềm Long Các, Tiềm Long Các chuyên cung cấp vũ khí và đồ phòng vệ cho cổ võ giả, cũng thu mua tài liệu lấy được trên người dị thú từ cổ võ giả.
Tóm lại, sản nghiệp của Tiềm Long Các trải rộng toàn bộ đại lục, là mắt xích không thể thiếu trong vòng cổ võ giả.
Lộ Nhậm đi vào, đưa cho nhân viên cửa hàng một tấm card. Rất nhanh, hai người được đưa vào phòng VIP.
Lộ Nhậm ngồi xuống sô pha, cũng không xem danh sách sản phẩm, nói thẳng: "Lấy đồ quý nhất của cửa hàng cậu cho tôi."
Toàn thân cậu toả ra khí chất của tên ngốc nhiều tiền, ăn chơi trác táng, quả thực chính là một con heo vàng đợi làm thịt.
Nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở đi ra ngoài, Kỷ Kiêu nhịn không được hỏi: "Cậu mua mấy thứ đó làm gì?"
Lộ Nhậm cũng không kiêng dè, nói: "Cuối tuần không phải là khoá võ đạo thực tiễn sao? Đương nhiên phải làm tốt công tác chuẩn bị."
Kỷ Kiêu có hơi giật mình, chỉ là hắn còn chưa mở miệng, liền nghe Lộ Nhậm nói một câu.
"Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, tôi vui, tôi muốn đi, chỉ đơn giản vậy thôi."
"......"
Kỷ Kiêu không còn lời nào để nói, trong phòng im lặng. Tận đến vài phút sau, nhân viên cửa hàng đến mới phá vỡ trầm mặc.
Lộ Nhậm cầm một bộ quần áo trong đó lên, đưa cho Kỷ Kiêu.
"Đi thử xem."
Kỷ Kiêu: "Không cần."
"Cậu là của vệ sĩ của tôi, thời điểm võ đạo thực tiễn chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho tôi, mài càng sắc thanh đao, tôi mới càng an toàn." Lộ Nhậm nói, "Đi thử."
Kỷ Kiêu không thích nhận đồ của người khác, nhưng lời này của Lộ Nhậm, lại khiến hắn thấy có lý một cách khó hiểu.
Lộ Nhậm ngồi ở trên sô pha, nhìn bóng dáng Kỷ Kiêu, lại chọn vài thứ trong cuốn sách ảnh sản phẩm.
"Chỗ thuốc này mỗi thứ chuẩn bị một phần."
Nhân viên cửa hàng có hơi giật mình, nói: "Ngài chắc chắn chứ?Tác dụng phụ của thuốc này rất lớn, hơn nữa mua bán cần phải kí hiệp nghị......"
Lộ Nhậm cắt ngang anh ta: "Tôi biết rõ."
Nhân viên cửa hàng thấy thế, gật đầu nói: "Vậy được, tôi đi chuẩn bị hiệp nghị miễn trách nhiệm cho ngài."
Khi Kỷ Kiêu bước ra, trên người mặc bộ võ phục mới nhất của Tiềm Long Các, nền đen viền vàng, khiêm tốn lại hoa lệ. Đặc biệt ở chỗ, bộ võ phục này có thể cung cấp lực phòng hộ mạnh cấp 8 trở lên.
Đã từng là lão đại, Kỷ Kiêu không thể đột phá cảnh giới, đi tới đỉnh cao võ đạo, ngoài yêu đương ảnh hưởng đến lòng hướng võ đạo ra, còn có một nguyên nhân khác.
Thời niên thiếu ở khoá võ đạo thực tiễn hắn bị nội thương quá nghiêm trọng, thương tới căn nguyên, khiến con đường đột phá của hắn trở nên cực kỳ gian nan.
Sau khi mặc võ đạo phục của Tiềm Long Các, hẳn là có thể tránh cho bị thương đến căn nguyên. Suy cho cùng điều kiện tất yêu để thế giới thoát khỏi tuyến cốt truyện, chính là vai chính của bốn tuyến đều có thể đột phá gông cùm xiềng xích đi tới đỉnh cao võ đạo.
Kỷ Kiêu đứng ở đó, thấy Lộ Nhậm nhìn mình ngây người, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Nhậm phục hồi tinh thần, ý thức được chính mình vậy mà lại nhìn chằm chằm Kỷ Kiêu ngây người, không khỏi cảm thấy có hơi mất mặt.
Cậu đứng dậy, đi tới đánh giá trên dưới hắn một phen, gật đầu nói: "Đúng là người dựa vào ăn mặc, cậu mặc hình người dáng chó như vậy[1], tôi mặc chắc chắn càng đẹp hơn. Lấy cho tôi một bộ giống như vậy."
"......"
Kỷ Kiêu trầm mặc, cũng không phát biểu ý kiến.
***
Một tuần sau, khoá võ đạo thực tiễn mười ngày của trung học Kỳ Lân trung học bắt đầu.
Thời đại linh khí khôi phục, rừng rậm đã trở thành vùng cấm người thường. Ở trong rừng, các loại sinh vật vì linh khí bùng nổ xảy ra dị biến, trở thành tồn tại mà người thường cầm trong tay vũ khí nóng cũng khó có thể đối phó.
Còn vũ khí có tính sát thương uy lực lớn hơn, có thể giết chết dị thú, nhưng cũng sẽ phá vỡ tuần hoàn linh khí, tạo thành hậu quả càng khó có thể lường được.
Con người bởi vì linh khí khôi phục cũng xảy ra dị biến, cổ võ giả xuất hiện khiến văn minh nhân loại có thể tiếp tục tồn tại. Chỉ là nơi con người sinh tồn, đã thu nhỏ chỉ bằng một phần mười trước kỷ nguyên.
Sinh vật dị biến còn thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thành phố, hoặc hình thành cơn sóng dị thú tấn công thành phố. Đây là nguyên nhân mà địa vị của những cổ võ giả này rất lớn cùng với việc nhân loại mạnh mẽ đào tạo cổ võ giả.
Một đám học sinh lớp 12 trung học Kỳ Lân này, khoá võ đạo thực tiễn khóa đã tới giai đoạn cao cấp. Đích đến của bọn họ lần này là khu rừng rậm biên giới cách thành phố mấy trăm ki-lô-mét. Sinh vật quá mức nguy hiểm đã được hiệp hội cổ võ dọn dẹp trước rồi, đảm bảo có tính khiêu chiến cũng sẽ không hại đến tính mạng.
Phải rời khỏi thành phố, giao thông dưới đất là không thể. Trên cao ở tầng khí quyển lại tồn tại dị thú biết bay cực kỳ nguy hiểm, thành lập đường hàng trong vùng trời thấp mới là an toàn nhất.
Phi hành khí đúng lúc xuất hiện, trở thành phương tiện giao thông đường dài thường dùng nhất thời đại này.
Sảnh chờ sân bay đệ nhất Đông Châu.
Trung học Kỳ Lân hào phóng bao một phòng cho khách quý, để học sinh tham gia võ đạo thực tiễn nghỉ ngơi.
Lúc này đã sắp tới thời gian cất cánh, Mục Thanh Đồng ngồi ở trong góc, liên tục nhìn ra hướng lối vào, lòng nóng như lửa đốt.
Kỷ Kiêu sao còn chưa tới, chắc không phải là Lộ Nhậm lại gây chuyện chứ? Y chau mày, không khỏi oán trách Lộ Nhậm sao lại tâm huyết dâng trào muốn tham gia khoá võ đạo thực tiễn.
Cốt truyện trò chơi rõ ràng là không có suất diễn của Lộ Nhậm, hiệu ứng cánh bướm sao lại tới tình trạng này. Chẳng lẽ chính là bởi vì y chạy đi tìm Kỷ Kiêu nói chuyện hộp thuốc, mới dẫn tới kết quả bây giờ.
Mục Thanh Đồng trong lúc rối rắm, cuối cùng nhìn thấy người mình đã đợi hồi lâu.
Đi vào trước chính là Lộ Nhậm, trên người mặc võ phục cổ chế nền đen viền vàng.
"Lộ Nhậm, sao cậu ta lại đến, không phải câu ta chưa bao giờ tham gia võ đạo thực tiễn sao?"
"Đặc quyền của tiểu thiếu gia đi, không muốn tới thì không tới, muốn tới thì tới chơi chút."
"Thể chất của cậu ta, không sợ xảy ra chuyện gì à?"
"Ha, cậu không thấy người ta mặc quần áo gì à, Tiềm Long Các định chế, ít nhất là chế tác từ lông dị thú cấp 8 trở lên, cùng cả đội tùy tiện hoa thủy[2], có thể xảy ra chuyện gì."
Người đi sau Lộ Nhậm tiến vào, lại làm mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.
Kỷ Kiêu.
Không ai cảm thấy Kỷ Kiêu là đúng lúc gặp Lộ Nhậm ở cửa cả, nguyên nhân rất đơn giản, quần áo trên người Kỷ Kiêu, cùng một kiểu dáng với Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu cùng tiểu thiếu gia Lộ gia, mặc đồ tình nhân?:>>
Chiều tối, tất cả học sinh đã tới bên trong căn cứ võ đạo thực tiễn ở nơi núi non trùng điệp. Khí hậu bên trong sơn cốc bên không tồi, mặc dù là mùa hè, cũng có gió mát hiu hiu.
Lộ Nhậm híp mắt ngồi trên một tảng đá, nhìn Kỷ Kiêu dựng lều trại.
Lều mà trường học cung cấp là kiểu lều cho hai người, Lộ Nhậm không có khả năng động tay, đương nhiên là Kỷ Kiêu phải làm.
Động tác của Kỷ Kiêu rất nhanh, sau khi xử lý xong tất cả liền chuẩn bị để đồ dùng cá nhân vào.
Lộ Nhậm đột nhiên mở miệng: "Chờ đã, cậu muốn làm gì?"
Kỷ Kiêu dừng động tác, nói: "Bỏ hành lý vào."
Lộ Nhậm nhảy xuống khỏi tảng đá, đi qua đi vén lều lên nhìn thoáng qua.
"Bé thế.", cậu quay đầu lại, nhìn Kỷ Kiêu.
Không thể không thừa nhận, Kỷ Kiêu rất cao, cho dù chỉ là đứng ở kia, cũng làm người cảm thấy có chút áp bách.
Lộ Nhậm tự nhiên khó chịu, nói: "Không gian nhỏ hẹp như vậy, cậu ngủ bên trong vậy tôi ngủ thế nào, lấy đồ của cậu ra đi."
Một câu lại một câu, đều ngang ngược vô lý, người ở bên cạnh nghe được đôi ba câu đều nhíu mày lại. Lộ Nhậm ở trường có tiếng là ngang ngược, cho dù nghe thấy, cũng không ai dám nói gì.
Đương sự Kỷ Kiêu thật ra lại rất bình tĩnh: "Ừ, vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Liên quan gì......" Lộ Nhậm nói được một nửa thì ngừng lại.
Cậu nhớ tới Mục Thanh Đồng, đây còn không phải là cơ hội tuyệt hảo để xúc tiến tình cảm hai người sao? Tuy đây không phải mục đích chuyến đi này của Lộ Nhậm, nhưng chuyện thuận tiện cớ gì không làm.
"Cậu chờ đấy, tôi sắp xếp."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, đứng dậy đi tìm người.
Mục Thanh Đồng đang bị vài người vây quanh, truy hỏi chuyện của Kỷ Kiêu.
Hai người kia buổi sáng mặc quần áo giống nhau xuất hiện, hơn nữa hành động mỗi ngày mua bữa sáng mấy ngày nay của Kỷ Kiêu khiến mọi người thật sự rất tò mò.
Không ai dám đi hỏi Lộ Nhậm, cũng không ai dám đi hỏi Kỷ Kiêu, có quan hệ tốt với Lộ Nhậm là Mục Thanh Đồng đương nhiên trở thành đối tượng mọi người dò hỏi.
"Tình huống của Kỷ Kiêu là thế nào vậy, bọn họ mặc đồ tình nhân à?"
Mục Thanh Đồng lắc đầu, nói: "Không có, các cậu đừng đoán mò."
Bên cạnh là Tiền Lý lớn lên cao to mặt đầy mụn lại không thuận theo cũng không phản bác, thành tích võ đạo của hắn tốt hơn so với Kỷ Kiêu, lại cứ bị nữ sinh mình thích từ chối.
Nhiều lần liền nhìn Kỷ Kiêu không vừa mắt.
Chuyện ngày hôm nay, Tiền Lý cảm thấy đã nắm được lỗi của Kỷ Kiêu, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
"Quả nhiên là tên quỷ nghèo đi ra từ khu ổ chuột, vì chút tiền ngay cả tôn nghiêm của võ giả cũng từ bỏ."
Mục Thanh Đồng không thể ngồi nhìn người khác nói nam thần như vậy, đứng lên, đề cao âm lượng.
"Cậu đừng nói bậy! Kỷ Kiêu không phải loại người như vậy, là Lộ Nhậm......"
Y nói được một nửa, lại ngừng lại.
Tiền Lý thấy thế, càng thêm đắc ý: "Vì chút tiền, bán thân thể của mình, bò lên giường tiểu thiếu gia Lộ gia, thật là......"
Lời còn chưa dứt, một trận lực đánh úp vào lưng, Tiền Lý ngã về phía trước, suýt chút nữa thì hôn đất mẹ.
Dựa vào tố chất thân thể tốt, Tiền Lý miễn cưỡng ổn định thân thể, xoay người tức giận mắng: "Muốn chết......"
Lời còn chưa dứt, liền khó khăn nuốt xuống.
Đứng ở phía sau hắn, không phải Lộ Nhậm thì còn có thể là ai.
Lộ Nhậm cười như không cười, vỗ tay hai cái, nói: "Trí tưởng tượng của cậu thật đúng là phong phú, học ở trường cấp 3 Kỳ Lân này thật là lãng phí nhân tài, cần tôi cho cậu tiền chuyển trường đi học biên kịch không?"
"Nói đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi......"
"Ha," Lộ Nhậm cười lạnh một tiếng, "Buồn cười không? Vậy sao cậu không cười?"
"Ha ha ha ha ha......"
"Cười tiếp đi, cười đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi."
Lộ Nhậm nói xong, lại nhìn về phía Mục Thanh Đồng: "Kỷ Kiêu hôm nay ngủ với cậu."
Mục Thanh Đồng: "???"
Lộ Nhậm: "Tôi không thích ngủ cùng người khác, ba người các cậu, chen chúc một chút."
Cậu hếch cằm, ý bảo thiếu niên gầy yếu đứng ở bên cạnh toàn bộ quá trình không dám thở mạnh: "Cậu có ý kiến à?"
"Không, không có!"
"Tốt, đạt thành nhất trí, tôi đi trước." Lộ Nhậm xoay người liền đi, hoàn toàn không có ý trưng cầu ý kiến của Mục Thanh Đồng.
Đi đến chỗ rẽ, cậu nhìn thấy Kỷ Kiêu đứng đằng sau cái cây, cũng không biết có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi hay không.
Lộ Nhậm không nhìn hắn, chuẩn bị trực tiếp đi qua. Lúc đi lướt qua, cậu nghe thấy bên tai bay tới một câu.
"Cảm ơn."
Lộ Nhậm dừng lại, nói: "Không phải tôi nói chuyện giúp cậu, chẳng qua là, cậu, còn chưa xứng truyền ra tai tiếng với tôi đâu."
"......"
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] hình người dáng chó: 人模狗样 [rén mó gǒu yàng] thành ngữ Trung Quốc, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
[2] hoa thuỷ: 划水 [huá shuǐ] ý chỉ hành vi lười biếng trong công việc và học tập.
Hai rưỡi chiều, học sinh trung học Kỳ Lân lúc này đã bắt đầu tiết học buổi chiều.
Trong thời gian biểu của Kỷ Kiêu, lúc này cũng nên học ở trong phòng học. Nhưng mà, hắn bây giờ đang ở phố thương mại, mua trà sữa cho Lộ Nhậm.
Mặt trời chói chang, người chờ ở tiệm trà sữa bên đường lại không ít.
Kỷ Kiêu nhìn thoáng qua Lộ Nhậm đang đứng tránh ở dưới bóng cây đằng xa kia, yên lặng suy nghĩ một chút. Hai ngày qua, kế hoạch của hắn bởi vì Lộ Nhậm, xuất hiện bao nhiêu lần ngoài ý muốn làm thay đổi.
Thay đổi nhiều rồi, Kỷ Kiêu không thích thay đổi cũng có hơi quen rồi, đã có thể trước yêu cầu vô lý của Lộ Nhậm tâm lặng như nước.
Lộ Nhậm đang cầm điện thoại chơi, thấy Kỷ Kiêu nhìn qua, cảm thán một câu.
"Không hổ là thuộc tính thuỷ thuần tuý, trời nóng như vậy mà không đổ mồ hôi."
Tiểu Quân đối với hành vi xem Kỷ Kiêu như người làm mà sai sử của Lộ Nhậm, đã không có bất cứ suy nghĩ nào.
Chuyện duy nhất nó lo lắng là Kỷ Kiêu một ngày nào đó sẽ không chịu được một tay bóp chết Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu này, nhìn qua bình tĩnh lạnh nhạt như Tuyết hồ trên Thiên Sơn, sau khi chạm đến giới hạn, lại trở nên cực kỳ đáng sợ.
Vài phút sau, Kỷ Kiêu cầm trà sữa đi tới, đưa cho Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm uống một ngụm, thỏa mãn híp đôi mắt lại, nói: "Vẫn là hương vị chính thống này."
Kỷ Kiêu nhìn chằm chằm cậu nhìn một lát, thấy Lộ Nhậm không có ý muốn đi: "Không phải cậu muốn mua đồ sao? Thời gian không còn nhiều lắm."
Lộ Nhậm liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy oán giận: "Giục cái gì mà giục, tôi đây nào phải tìm vệ sĩ cho mình, rõ ràng là tìm phải một bà mẹ."
"......"
Kỷ Kiêu day day giữa mày, miễn cưỡng ép xuống xúc động đập một cái vào gáy Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm mang theo Kỷ Kiêu, bảy quanh tám chuyển, dừng ở một đoạn đường hẻo lánh trên phố thương mại.
Chỗ này người không nhiều lắm, trang trí lại theo cổ phong, chiếm diện tích rất lớn. Ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, có thể có được cửa hàng mặt tiền lớn như vậy, không phải của hàng trăm năm thì chính là có tiền có thế.
Cửa hàng này, được cả hai.
"Tiềm Long Các?" Kỷ Kiêu nhìn mấy chữ triện nhỏ trên tấm bảng hiệu to đùng kia, nhẹ giọng nói một câu.
Không có võ giả nào không biết danh tiếng của Tiềm Long Các, Tiềm Long Các chuyên cung cấp vũ khí và đồ phòng vệ cho cổ võ giả, cũng thu mua tài liệu lấy được trên người dị thú từ cổ võ giả.
Tóm lại, sản nghiệp của Tiềm Long Các trải rộng toàn bộ đại lục, là mắt xích không thể thiếu trong vòng cổ võ giả.
Lộ Nhậm đi vào, đưa cho nhân viên cửa hàng một tấm card. Rất nhanh, hai người được đưa vào phòng VIP.
Lộ Nhậm ngồi xuống sô pha, cũng không xem danh sách sản phẩm, nói thẳng: "Lấy đồ quý nhất của cửa hàng cậu cho tôi."
Toàn thân cậu toả ra khí chất của tên ngốc nhiều tiền, ăn chơi trác táng, quả thực chính là một con heo vàng đợi làm thịt.
Nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở đi ra ngoài, Kỷ Kiêu nhịn không được hỏi: "Cậu mua mấy thứ đó làm gì?"
Lộ Nhậm cũng không kiêng dè, nói: "Cuối tuần không phải là khoá võ đạo thực tiễn sao? Đương nhiên phải làm tốt công tác chuẩn bị."
Kỷ Kiêu có hơi giật mình, chỉ là hắn còn chưa mở miệng, liền nghe Lộ Nhậm nói một câu.
"Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, tôi vui, tôi muốn đi, chỉ đơn giản vậy thôi."
"......"
Kỷ Kiêu không còn lời nào để nói, trong phòng im lặng. Tận đến vài phút sau, nhân viên cửa hàng đến mới phá vỡ trầm mặc.
Lộ Nhậm cầm một bộ quần áo trong đó lên, đưa cho Kỷ Kiêu.
"Đi thử xem."
Kỷ Kiêu: "Không cần."
"Cậu là của vệ sĩ của tôi, thời điểm võ đạo thực tiễn chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho tôi, mài càng sắc thanh đao, tôi mới càng an toàn." Lộ Nhậm nói, "Đi thử."
Kỷ Kiêu không thích nhận đồ của người khác, nhưng lời này của Lộ Nhậm, lại khiến hắn thấy có lý một cách khó hiểu.
Lộ Nhậm ngồi ở trên sô pha, nhìn bóng dáng Kỷ Kiêu, lại chọn vài thứ trong cuốn sách ảnh sản phẩm.
"Chỗ thuốc này mỗi thứ chuẩn bị một phần."
Nhân viên cửa hàng có hơi giật mình, nói: "Ngài chắc chắn chứ?Tác dụng phụ của thuốc này rất lớn, hơn nữa mua bán cần phải kí hiệp nghị......"
Lộ Nhậm cắt ngang anh ta: "Tôi biết rõ."
Nhân viên cửa hàng thấy thế, gật đầu nói: "Vậy được, tôi đi chuẩn bị hiệp nghị miễn trách nhiệm cho ngài."
Khi Kỷ Kiêu bước ra, trên người mặc bộ võ phục mới nhất của Tiềm Long Các, nền đen viền vàng, khiêm tốn lại hoa lệ. Đặc biệt ở chỗ, bộ võ phục này có thể cung cấp lực phòng hộ mạnh cấp 8 trở lên.
Đã từng là lão đại, Kỷ Kiêu không thể đột phá cảnh giới, đi tới đỉnh cao võ đạo, ngoài yêu đương ảnh hưởng đến lòng hướng võ đạo ra, còn có một nguyên nhân khác.
Thời niên thiếu ở khoá võ đạo thực tiễn hắn bị nội thương quá nghiêm trọng, thương tới căn nguyên, khiến con đường đột phá của hắn trở nên cực kỳ gian nan.
Sau khi mặc võ đạo phục của Tiềm Long Các, hẳn là có thể tránh cho bị thương đến căn nguyên. Suy cho cùng điều kiện tất yêu để thế giới thoát khỏi tuyến cốt truyện, chính là vai chính của bốn tuyến đều có thể đột phá gông cùm xiềng xích đi tới đỉnh cao võ đạo.
Kỷ Kiêu đứng ở đó, thấy Lộ Nhậm nhìn mình ngây người, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Nhậm phục hồi tinh thần, ý thức được chính mình vậy mà lại nhìn chằm chằm Kỷ Kiêu ngây người, không khỏi cảm thấy có hơi mất mặt.
Cậu đứng dậy, đi tới đánh giá trên dưới hắn một phen, gật đầu nói: "Đúng là người dựa vào ăn mặc, cậu mặc hình người dáng chó như vậy[1], tôi mặc chắc chắn càng đẹp hơn. Lấy cho tôi một bộ giống như vậy."
"......"
Kỷ Kiêu trầm mặc, cũng không phát biểu ý kiến.
***
Một tuần sau, khoá võ đạo thực tiễn mười ngày của trung học Kỳ Lân trung học bắt đầu.
Thời đại linh khí khôi phục, rừng rậm đã trở thành vùng cấm người thường. Ở trong rừng, các loại sinh vật vì linh khí bùng nổ xảy ra dị biến, trở thành tồn tại mà người thường cầm trong tay vũ khí nóng cũng khó có thể đối phó.
Còn vũ khí có tính sát thương uy lực lớn hơn, có thể giết chết dị thú, nhưng cũng sẽ phá vỡ tuần hoàn linh khí, tạo thành hậu quả càng khó có thể lường được.
Con người bởi vì linh khí khôi phục cũng xảy ra dị biến, cổ võ giả xuất hiện khiến văn minh nhân loại có thể tiếp tục tồn tại. Chỉ là nơi con người sinh tồn, đã thu nhỏ chỉ bằng một phần mười trước kỷ nguyên.
Sinh vật dị biến còn thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thành phố, hoặc hình thành cơn sóng dị thú tấn công thành phố. Đây là nguyên nhân mà địa vị của những cổ võ giả này rất lớn cùng với việc nhân loại mạnh mẽ đào tạo cổ võ giả.
Một đám học sinh lớp 12 trung học Kỳ Lân này, khoá võ đạo thực tiễn khóa đã tới giai đoạn cao cấp. Đích đến của bọn họ lần này là khu rừng rậm biên giới cách thành phố mấy trăm ki-lô-mét. Sinh vật quá mức nguy hiểm đã được hiệp hội cổ võ dọn dẹp trước rồi, đảm bảo có tính khiêu chiến cũng sẽ không hại đến tính mạng.
Phải rời khỏi thành phố, giao thông dưới đất là không thể. Trên cao ở tầng khí quyển lại tồn tại dị thú biết bay cực kỳ nguy hiểm, thành lập đường hàng trong vùng trời thấp mới là an toàn nhất.
Phi hành khí đúng lúc xuất hiện, trở thành phương tiện giao thông đường dài thường dùng nhất thời đại này.
Sảnh chờ sân bay đệ nhất Đông Châu.
Trung học Kỳ Lân hào phóng bao một phòng cho khách quý, để học sinh tham gia võ đạo thực tiễn nghỉ ngơi.
Lúc này đã sắp tới thời gian cất cánh, Mục Thanh Đồng ngồi ở trong góc, liên tục nhìn ra hướng lối vào, lòng nóng như lửa đốt.
Kỷ Kiêu sao còn chưa tới, chắc không phải là Lộ Nhậm lại gây chuyện chứ? Y chau mày, không khỏi oán trách Lộ Nhậm sao lại tâm huyết dâng trào muốn tham gia khoá võ đạo thực tiễn.
Cốt truyện trò chơi rõ ràng là không có suất diễn của Lộ Nhậm, hiệu ứng cánh bướm sao lại tới tình trạng này. Chẳng lẽ chính là bởi vì y chạy đi tìm Kỷ Kiêu nói chuyện hộp thuốc, mới dẫn tới kết quả bây giờ.
Mục Thanh Đồng trong lúc rối rắm, cuối cùng nhìn thấy người mình đã đợi hồi lâu.
Đi vào trước chính là Lộ Nhậm, trên người mặc võ phục cổ chế nền đen viền vàng.
"Lộ Nhậm, sao cậu ta lại đến, không phải câu ta chưa bao giờ tham gia võ đạo thực tiễn sao?"
"Đặc quyền của tiểu thiếu gia đi, không muốn tới thì không tới, muốn tới thì tới chơi chút."
"Thể chất của cậu ta, không sợ xảy ra chuyện gì à?"
"Ha, cậu không thấy người ta mặc quần áo gì à, Tiềm Long Các định chế, ít nhất là chế tác từ lông dị thú cấp 8 trở lên, cùng cả đội tùy tiện hoa thủy[2], có thể xảy ra chuyện gì."
Người đi sau Lộ Nhậm tiến vào, lại làm mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.
Kỷ Kiêu.
Không ai cảm thấy Kỷ Kiêu là đúng lúc gặp Lộ Nhậm ở cửa cả, nguyên nhân rất đơn giản, quần áo trên người Kỷ Kiêu, cùng một kiểu dáng với Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu cùng tiểu thiếu gia Lộ gia, mặc đồ tình nhân?:>>
Chiều tối, tất cả học sinh đã tới bên trong căn cứ võ đạo thực tiễn ở nơi núi non trùng điệp. Khí hậu bên trong sơn cốc bên không tồi, mặc dù là mùa hè, cũng có gió mát hiu hiu.
Lộ Nhậm híp mắt ngồi trên một tảng đá, nhìn Kỷ Kiêu dựng lều trại.
Lều mà trường học cung cấp là kiểu lều cho hai người, Lộ Nhậm không có khả năng động tay, đương nhiên là Kỷ Kiêu phải làm.
Động tác của Kỷ Kiêu rất nhanh, sau khi xử lý xong tất cả liền chuẩn bị để đồ dùng cá nhân vào.
Lộ Nhậm đột nhiên mở miệng: "Chờ đã, cậu muốn làm gì?"
Kỷ Kiêu dừng động tác, nói: "Bỏ hành lý vào."
Lộ Nhậm nhảy xuống khỏi tảng đá, đi qua đi vén lều lên nhìn thoáng qua.
"Bé thế.", cậu quay đầu lại, nhìn Kỷ Kiêu.
Không thể không thừa nhận, Kỷ Kiêu rất cao, cho dù chỉ là đứng ở kia, cũng làm người cảm thấy có chút áp bách.
Lộ Nhậm tự nhiên khó chịu, nói: "Không gian nhỏ hẹp như vậy, cậu ngủ bên trong vậy tôi ngủ thế nào, lấy đồ của cậu ra đi."
Một câu lại một câu, đều ngang ngược vô lý, người ở bên cạnh nghe được đôi ba câu đều nhíu mày lại. Lộ Nhậm ở trường có tiếng là ngang ngược, cho dù nghe thấy, cũng không ai dám nói gì.
Đương sự Kỷ Kiêu thật ra lại rất bình tĩnh: "Ừ, vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Liên quan gì......" Lộ Nhậm nói được một nửa thì ngừng lại.
Cậu nhớ tới Mục Thanh Đồng, đây còn không phải là cơ hội tuyệt hảo để xúc tiến tình cảm hai người sao? Tuy đây không phải mục đích chuyến đi này của Lộ Nhậm, nhưng chuyện thuận tiện cớ gì không làm.
"Cậu chờ đấy, tôi sắp xếp."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, đứng dậy đi tìm người.
Mục Thanh Đồng đang bị vài người vây quanh, truy hỏi chuyện của Kỷ Kiêu.
Hai người kia buổi sáng mặc quần áo giống nhau xuất hiện, hơn nữa hành động mỗi ngày mua bữa sáng mấy ngày nay của Kỷ Kiêu khiến mọi người thật sự rất tò mò.
Không ai dám đi hỏi Lộ Nhậm, cũng không ai dám đi hỏi Kỷ Kiêu, có quan hệ tốt với Lộ Nhậm là Mục Thanh Đồng đương nhiên trở thành đối tượng mọi người dò hỏi.
"Tình huống của Kỷ Kiêu là thế nào vậy, bọn họ mặc đồ tình nhân à?"
Mục Thanh Đồng lắc đầu, nói: "Không có, các cậu đừng đoán mò."
Bên cạnh là Tiền Lý lớn lên cao to mặt đầy mụn lại không thuận theo cũng không phản bác, thành tích võ đạo của hắn tốt hơn so với Kỷ Kiêu, lại cứ bị nữ sinh mình thích từ chối.
Nhiều lần liền nhìn Kỷ Kiêu không vừa mắt.
Chuyện ngày hôm nay, Tiền Lý cảm thấy đã nắm được lỗi của Kỷ Kiêu, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
"Quả nhiên là tên quỷ nghèo đi ra từ khu ổ chuột, vì chút tiền ngay cả tôn nghiêm của võ giả cũng từ bỏ."
Mục Thanh Đồng không thể ngồi nhìn người khác nói nam thần như vậy, đứng lên, đề cao âm lượng.
"Cậu đừng nói bậy! Kỷ Kiêu không phải loại người như vậy, là Lộ Nhậm......"
Y nói được một nửa, lại ngừng lại.
Tiền Lý thấy thế, càng thêm đắc ý: "Vì chút tiền, bán thân thể của mình, bò lên giường tiểu thiếu gia Lộ gia, thật là......"
Lời còn chưa dứt, một trận lực đánh úp vào lưng, Tiền Lý ngã về phía trước, suýt chút nữa thì hôn đất mẹ.
Dựa vào tố chất thân thể tốt, Tiền Lý miễn cưỡng ổn định thân thể, xoay người tức giận mắng: "Muốn chết......"
Lời còn chưa dứt, liền khó khăn nuốt xuống.
Đứng ở phía sau hắn, không phải Lộ Nhậm thì còn có thể là ai.
Lộ Nhậm cười như không cười, vỗ tay hai cái, nói: "Trí tưởng tượng của cậu thật đúng là phong phú, học ở trường cấp 3 Kỳ Lân này thật là lãng phí nhân tài, cần tôi cho cậu tiền chuyển trường đi học biên kịch không?"
"Nói đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi......"
"Ha," Lộ Nhậm cười lạnh một tiếng, "Buồn cười không? Vậy sao cậu không cười?"
"Ha ha ha ha ha......"
"Cười tiếp đi, cười đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi."
Lộ Nhậm nói xong, lại nhìn về phía Mục Thanh Đồng: "Kỷ Kiêu hôm nay ngủ với cậu."
Mục Thanh Đồng: "???"
Lộ Nhậm: "Tôi không thích ngủ cùng người khác, ba người các cậu, chen chúc một chút."
Cậu hếch cằm, ý bảo thiếu niên gầy yếu đứng ở bên cạnh toàn bộ quá trình không dám thở mạnh: "Cậu có ý kiến à?"
"Không, không có!"
"Tốt, đạt thành nhất trí, tôi đi trước." Lộ Nhậm xoay người liền đi, hoàn toàn không có ý trưng cầu ý kiến của Mục Thanh Đồng.
Đi đến chỗ rẽ, cậu nhìn thấy Kỷ Kiêu đứng đằng sau cái cây, cũng không biết có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi hay không.
Lộ Nhậm không nhìn hắn, chuẩn bị trực tiếp đi qua. Lúc đi lướt qua, cậu nghe thấy bên tai bay tới một câu.
"Cảm ơn."
Lộ Nhậm dừng lại, nói: "Không phải tôi nói chuyện giúp cậu, chẳng qua là, cậu, còn chưa xứng truyền ra tai tiếng với tôi đâu."
"......"
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] hình người dáng chó: 人模狗样 [rén mó gǒu yàng] thành ngữ Trung Quốc, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
[2] hoa thuỷ: 划水 [huá shuǐ] ý chỉ hành vi lười biếng trong công việc và học tập.
Bình luận facebook