-
Chương 64: Chương 64:
Bên trong phòng bao.
Phong cách trang trí của nhà hàng mới mở này không tệ. Đèn màu cam treo trên chiếc bàn gỗ màu đen. Mặc dù bán thịt nướng nhưng sự trang nhã nên có thì luôn không thiếu dù chỉ một chút. Trông giống như một nơi yên tĩnh trong hành lang quanh co của khu rừng. Nó có một cảm giác tuyệt vời, chả trách cô đã quyết định đặt ngay không cần chần chừ.
Tô Niệm Niệm mở hộp bánh, đếm nến và cắm từng cây vào bánh, "Em nghĩ bất kể anh bao nhiêu tuổi, sinh nhật nên có cảm giác lễ nghi, và anh nhất định phải ăn bánh ngọt."
“Anh là người thứ hai mà em tự tay làm bánh sinh nhật.” Cô nghiêm túc nói: “Anh có cảm thấy vinh hạnh không?”
Bùi Ngôn Khanh: "Ai là người đầu tiên?"
Như nghĩ tới điều gì, Tô Niệm Niệm cười lạnh một tiếng: "Anh của em.”
"Anh ấy một chút cũng không thích bánh ngọt. Anh ấy không ăn bánh ngọt, nhưng vẫn muốn em làm cho. Nói là chỉ để cắm nến cầu nguyện." Niệm Niệm hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Lần trước em mang về ba con thiên nga nhỏ, anh ấy cướp mất hai con thiên nga nhỏ của em.”
Không biết vì sao, lần này sau khi trách mắng Tô Diệm, sống lưng của Tô Niệm Niệm có chút ớn lạnh, nhìn chung quanh nói: “Bỏ đi, không nhắc tới anh ấy nữa, nhắc đến là khiến người ta thấy phiền lòng.”
Bùi Ngôn Khanh gõ gõ tay phải lên mặt bàn màu đen, cười nói: “Anh nhớ, Tô Diệm từng nói trong khoa, cậu ta là người mà em sùng bái nhất.”
Như thể nghe thấy một trò đùa nào đó, Tô Niệm Niệm thậm chí còn cắm méo ngọn nến, "Ôi mẹ ơi!"
“Người em sùng bái nhất rõ ràng là Lalisi mà!” Cô tức giận cười to, “Anh ấy cứ như vậy mà hủy hoại thanh danh của em khắp nơi sao?”
Bùi Ngôn Khanh hơi nheo mắt lại, hiển nhiên anh đã bỏ lỡ điểm mấu chốt: "Lalisi là ai?"
“Vậy là anh hỏi đúng người rồi.” Tô Niệm Niệm thậm chí còn không thèm cắm nến, hai mắt lấp lánh, hắng giọng một cái rồi nói: “Hoàng tử ba lê, Lalisi, là vũ công ba lê nổi tiếng khắp thế giới. Người đàn ông mà người học ba lên trên thế giới muốn được múa cùng nhất, là nam thần của em.”
"Ồ."
Tô Niệm Niệm nắm chặt tay và kích động nói: "Nếu em có thể tiến tới cuộc thi quốc gia này, có lẽ em có thể gặp anh ấy ở Anh."
"Ồ."
Trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh, tiểu cô nương đối diện hiển nhiên không có tập trung, có lẽ trong đầu cô giờ toàn chỉ là cái vị ‘hoàng tử’ kia, Bùi Ngôn Khanh mím môi dưới, "Anh nhớ em nghỉ hè, sẽ làm cơm trưa nửa tháng cho Tô Diệm.
“Hai người các em cũng coi như là.” Anh gằn từng chữ: “Tình anh em đậm sâu.”
Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng: "Có lẽ là chuyện này đã khiến cho anh ấy bị ảo tưởng đó.”
"Vậy em mỗi ngày đều đi đến bệnh viện, không phải vì anh trai của em, thế vì cái gì?"
"Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là để nhìn..." Chữ "anh" nói được nửa chừng, Tô Niệm Niệm đột ngột nuốt xuống những từ còn lại, nghẹn ngào nói: "Em chỉ thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Một ngày hễ không được ngửi là liền cảm thấy khó chịu, anh thấy không phục?”
“Ồ.” Bùi Ngôn Khanh chậm rãi dời tầm mắt, “Vậy anh cho em mấy bình, mỗi ngày em có thể xịt lên người.”
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô cay đắng thắp tất cả nến lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đàn ông chó chết.” Nhìn nhiều nến như vậy, cô nói thêm: “Còn già nữa.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Sau khi thắp hết nến, Tô Niệm Niệm tắt đèn trong hộp, ngồi trở lại đối diện với Bùi Ngôn Khanh, nhìn đôi lông mày thanh tú và đôi mắt dưới ánh nến phản chiếu của người đàn ông, cô chống cằm nói: "Hãy ước một điều đi."
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh dịu dàng, anh nói mà không cần suy nghĩ: "Ước xong rồi.”
"Thế là xong rồi?" Tô Niệm Niệm cau mày, bất mãn: "Tùy tiện như vậy?"
Bùi Ngôn Khanh thổi tắt ngọn nến, "Đó là điều ước duy nhất vào lúc này." Dừng một chút, anh nhẹ nhàng nói thêm: "Ngày đêm đều muốn.”
“Điều ước gì mà ngày đêm ghi tạc trong lòng?” Tô Niệm Niệm nghi ngờ nhìn anh, “Em có thể giúp anh thực hiện được không?”
Cô nhìn vào đôi mắt thâm sâu của người đàn ông, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt cô, dừng lại một lúc, anh nhìn đi chỗ khác, “Tạm thời không thể.”
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng, “Thế chắc chắn là không có liên quan đến em rồi.”
Lúc này, điện thoại của Tô Niệm Niệm vang lên, cô cúi đầu nhìn, thấy là tin nhắn của Tô Diệm gửi đến.
“Đang có ở nhà không?”
Ngón tay cô hơi khựng lại, “Không có.”
“Thế đang ở trường à? Anh không mang chìa khóa, đợi một lát nữa tìm em lấy.”
Tô Niệm Niệm vội vàng trả lời lại: “Cũng không có ở đó!”
Vài giây sau, một cuộc gọi video từ bên đó truyền đến, Tô Niệm Niệm sợ đến phát điên, vội vàng cúp máy.
“Tô Diệm?” Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn màn hình sáng lên trong tay của Tô Niệm Niệm, hiểu ra bật cười một tiếng.
Tô Niệm Niệm gật đầu, lông mày và đôi mắt của cô hiện rõ rối rắm: "Vậy mà muốn gọi video với em!”
“Cứ bắt đi.” Bùi Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Anh cũng không nhảy vào cam.”
“Nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì.” Tô Niệm Niên ấn ngực, “Nơi này đập nhanh lắm rồi.”
Bùi Ngôn Khanh không đáp lại, nhấp một ngụm trà: "Dù sao cậu ta cũng phải biết.”
"Đó là vấn đề thời gian."
“Nhưng mà.” Tô Niệm Niệm hoảng sợ, “Em sợ anh ấy không tiếp nhận được, hơn nữa anh ấy sẽ đánh anh thì sao?”
Ngữ khí của Bùi Ngôn Khanh không dao động: "Anh để cậu ta đánh một cái.”
Cuộc gọi video bên kia lại truyền đến, giống như gắp một củ khoai tây nóng hổi, Tô Niệm Niệm đứng dậy, dựa lưng vào tường, giơ cao điện thoại, hướng mặt vào tường.
Giấy dán tường của cửa hàng này rất đặc biệt, trên đó còn có những bức tranh màu như tranh tường Đôn Hoàng nên thoạt nhìn có thể biết đây là một nơi nghiêm túc.
Đồng thời, bên ngoài phòng bao.
Đã gần 80 và một số khách đã rời đi, vì vậy nó yên tĩnh hơn nhiều.
Tô Diệm kiếm cớ đi vệ sinh và đứng bên ngoài để tận hưởng làn gió mát. Đêm nay anh uống quá nhiều, bọn người Lục Huyền không biết chuyện gì xảy ra, thay phiên nhau rót rượu cho anh, vừa uống vừa nói: "Đời còn dài, có cái hố nào mà không thể vượt quá chứ?”
Chịu không nổi, lại thêm bực mình không biết từ đâu ra, cho nên anh đi ra ngoài sẵn tiện kiểm tra cô.
Tô Diệm nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại, ngẩn ra trong chốc lát, xoa xoa mi tâm, còn tưởng rằng mình bị lóa mắt.
Anh đưa mắt nhìn vào nhà hàng, không ngừng so sánh giấy dán tường, liền nghe thấy Tô Niệm Niệm gọi anh: "Anh à? Anh còn đó không?"
Tô Diệm dùng mũi "ừm" một tiếng, uể oải hỏi: "Em đang ở đâu?”
“Em ra ngoài ăn.” Trong video, Tô Niệm Niệm cười đáng yêu nháy mắt với anh, “Có một nhà hàng thịt nướng mới mở trên đường Nam Sơn.”
"Với ai?"
"Bạn."
"Nam và nữ?"
"… Nữ.”
Tô Diệm đột nhiên cười nói: "Được."
"Vậy anh còn muốn lấy chìa khóa không?"
"Không cần lấy."
Nói xong, Tô Diệm cúp video, hít một hơi, xoay người trở lại nhà hàng.
Lục Huyền và những người khác chỉ tập trung vào việc uống rượu, và thịt trong nồi đã bị cháy, Tô Diệm không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh nhặt kẹp để nướng giúp.
"Diệm ca xíu nữa có quay về trường không?” Lục Huyền hỏi anh.
“Về nhà.” Nói xong còn bổ sung: “Tớ ở chỗ này chờ em gái tớ.”
Bàn ăn đột nhiên im lặng, Lục Huyền thiếu chút nữa phun rượu ra, "Em gái cậu?”
“Ừ.” Tâm tình Tô Diệm tựa hồ rất tốt, thậm chí còn chủ động chia thịt nướng cho mấy người họ, “Tớ chờ con bé cùng nhau trở về.”
Lục Huyền và những người khác nhìn nhau thất thần, và cuối cùng quyết định nhanh chóng kết thúc bữa tối, họ không thể chịu nổi cảnh tượng hôm nay.
Một số người uống rượu và vùi đầu vào im lặng để ăn thịt.
Tô Diệm gọi một cuộc điện thoại không đầu không đuôi, nhưng may mà sấm to như mưa nhỏ, Tô Niệm Niệm thả lỏng cúp điện thoại.
“Tô Diệm tìm em có chuyện gì sao?” Bùi Ngôn Khanh đã cắt một miếng bánh ngọt đặt trước mặt cô, ngón tay thon dài cầm kẹp gắp thịt nướng.
Tô Niệm Niệm đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói: "Không có việc gì."
"Có lẽ anh ấy đang buồn chán."
Cô nhìn chằm chằm bánh ngọt và thịt nướng, thở dài: "Em ngửi thôi, nhìn anh ăn là được rồi.”
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, "Để kiểm soát cân nặng?"
Tô Niệm Niệm cắn một miếng rau diếp, đáng thương gật đầu: "Gần đây phải đi thi đấu, căn bản không tăng cân được dù chỉ là một chút.”
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh vươn tay, cầm lấy bánh kem trước mặt cô, chậm rãi nói: “Vậy tốt nhất đừng nhìn.”
"Thị giác k1ch thích vị giác, chỉ sợ em nhịn không được."
Tô Niệm Niệm: "..." Cô oán hận vặn khăn trải bàn, "Bạn trai chuẩn năm sao căn bản không giống anh thế này đâu.”
“Thế nên phải như thế nào?”
“Anh ấy sẽ sợ em đói, sau đó uy hiếp rồi dụ dỗ em ăn.” Tô Niệm Niệm nhìn thịt ba chỉ trong chén anh, nuốt một miếng rau xuống.
“Anh ép em, em sẽ ăn à?”
"Vậy nên em đương nhiên phải kiên định với lập trường của mình rồi." Tô Niệm Niệm nghiêm túc nói.
Bùi Ngôn Khanh liếc cô một cái, "Vậy nên anh không ép em.”
Tô Niệm Niệm nhìn anh chậm rãi cắn một miếng bánh, chậm rãi nhai, cuối cùng bình luận: "Tay nghề không tồi."
Tô Niệm Niệm nhai rau diếp như trút giận: "Em hỏi anh, nếu em mập lên anh có phải sẽ không thích em nữa không?”
Bùi Ngôn Khanh không trả lời, nhưng hỏi ngược lại: "Nếu là anh thì sao?"
"Đương nhiên là em không thích." Tô Niệm Niệm tự nhiên nói.
Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy không ngon miệng, anh đặt thìa xuống, "Cố ý?"
Tô Niệm Niệm thành công, cười nói: "Vậy anh ăn ít một chút đi."
“Chế độ ăn uống cân bằng.” Bùi Ngôn Khanh hớt kem trên bánh, đặt ức gà nướng lên đ ĩa ăn tối, đưa tới, “Ăn một chút đi.”
Tim của Tô Niệm Niệm đập điên cuồng nhìn cái đ ĩa, cuối cùng kiên quyết vươn tay đón lấy, nói: "Em chỉ cắn một miếng."
Bùi Ngôn Khanh bất lực nhìn cô ăn hết miếng này đến miếng khác, chẳng mấy chốc trong đ ĩa đã trống rỗng, người lương thiện đương nhiên không lên tiếng.
“Em thật sự chỉ muốn ăn một miếng.” Sau khi bất cẩn ăn hết, Tô Niệm Niệm đau khổ ôm đầu, “Thật sự là bất cẩn.”
Thần sắc của Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh: "Anh tin tưởng em.”
Tô Niệm Niệm đẩy đ ĩa thức ăn ra, dùng khăn giấy lau miệng , "Tự có kỉ luật.”
Với món lên không nhiều và bánh kem có thể mang đi, bữa ăn diễn ra nhanh chóng.
Trước khi đi, Tô Niệm Niệm nhìn miếng bơ trên đ ĩa mà Bùi Ngôn Khanh vừa để lại, hơi động tâm.
Cô móc tay về phía người đàn ông, "Lại đây."
Bùi Ngôn Khanh đến gần, nhìn vào cổ áo xiêu vẹo của cô, anh cúi đầu kéo khóa cô lại.
"Hôm nay còn có một tiết mục cuối cùng, anh biết là cái gì không?" Tô Niệm Niệm cười vô hại.
"Gì?"
Tô Niệm Niệm nhanh chóng dùng tay lấy một ít kem từ trong đ ĩa ăn, chét lên khuôn mặt của người đàn ông, thừa dịp anh ta ngơ ngác, cô rón rén chạy đi, vừa chạy vừa cười nói: "Trang điểm cho anh đấy.”
Nói xong cô mở cửa chạy ra ngoài.
Tô Niệm Niệm chạy một đường, vòng qua đại sảnh, trực tiếp trượt đến quảng trường bên ngoài cửa hàng, tiếng cười vẫn vang vọng trong quán ăn.
Cô đứng trên quảng trường bên ngoài cửa hàng, nhìn chằm chằm vào cửa, nghĩ xem sau này mình sẽ cầu xin sự thương xót như thế nào.
Đợi hồi lâu rồi không đợi nỗi, cô có chút luống cuống.
Tô Niệm Niệm sợ hãi run rẩy cho đến khi cô bị ôm từ phía sau, cô muốn thoát ra, nhưng ngay sau đó miếng bánh kem đã bị bôi lên mặt cô.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: "Còn chơi không?”
"Anh còn nhiều lắm."
“Em sai rồi.” Biết tình thế bất lợi, Tô Niệm Niệm nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
“Anh từ đâu đến?” Cô rõ ràng nhìn chằm chằm vào cửa.
"Cửa sau."
Tô Niệm Niệm: "..." Thất trách rồi.
Cô đỏ mặt rũ mắt: “Mau lau cho em đi, ở đây nhiều người như vậy, em không cần mặt mũi à?”
Bùi Ngôn Khanh bật cười, xoay người trong lòng lại, cười nói: “Mèo nhỏ.” Nói xong, anh giơ điện thoại lên chụp một tấm.
Thấy cô sắp bùng nổ, anh thả cô xuống, cầm khăn giấy lau sạch kem trên mặt cô từng chút một.
“Khốn nạn.” Tô Niệm Niên lau xong mới dám chửi bậy, “Một lát nữa đưa em xem anh chụp như thế nào?”
Tâm trạng của Bùi Ngôn Khanh rất tốt, anh hỏi: "Đi thôi?"
“Phải quay lại thôi.” Tô Niệm Niệm kéo ống tay áo anh nói: “Tiền đặt cọc so với bữa tối còn đắt hơn nhiều.”
Hai người cách cửa tiệm không xa, Bùi Ngôn Khanh nắm tay cô đi về.
Đi tới cửa tiệm, Tô Niệm Niệm đẩy cửa ra, khi ngước mắt lên, cô cảm thấy có một luồng ánh mắt mạnh mẽ, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Tô Diệm nửa người dựa vào tường, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên tay hai người, nở nụ cười không chút ấm áp.
“Giải thích một chút chứ?”
Phong cách trang trí của nhà hàng mới mở này không tệ. Đèn màu cam treo trên chiếc bàn gỗ màu đen. Mặc dù bán thịt nướng nhưng sự trang nhã nên có thì luôn không thiếu dù chỉ một chút. Trông giống như một nơi yên tĩnh trong hành lang quanh co của khu rừng. Nó có một cảm giác tuyệt vời, chả trách cô đã quyết định đặt ngay không cần chần chừ.
Tô Niệm Niệm mở hộp bánh, đếm nến và cắm từng cây vào bánh, "Em nghĩ bất kể anh bao nhiêu tuổi, sinh nhật nên có cảm giác lễ nghi, và anh nhất định phải ăn bánh ngọt."
“Anh là người thứ hai mà em tự tay làm bánh sinh nhật.” Cô nghiêm túc nói: “Anh có cảm thấy vinh hạnh không?”
Bùi Ngôn Khanh: "Ai là người đầu tiên?"
Như nghĩ tới điều gì, Tô Niệm Niệm cười lạnh một tiếng: "Anh của em.”
"Anh ấy một chút cũng không thích bánh ngọt. Anh ấy không ăn bánh ngọt, nhưng vẫn muốn em làm cho. Nói là chỉ để cắm nến cầu nguyện." Niệm Niệm hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Lần trước em mang về ba con thiên nga nhỏ, anh ấy cướp mất hai con thiên nga nhỏ của em.”
Không biết vì sao, lần này sau khi trách mắng Tô Diệm, sống lưng của Tô Niệm Niệm có chút ớn lạnh, nhìn chung quanh nói: “Bỏ đi, không nhắc tới anh ấy nữa, nhắc đến là khiến người ta thấy phiền lòng.”
Bùi Ngôn Khanh gõ gõ tay phải lên mặt bàn màu đen, cười nói: “Anh nhớ, Tô Diệm từng nói trong khoa, cậu ta là người mà em sùng bái nhất.”
Như thể nghe thấy một trò đùa nào đó, Tô Niệm Niệm thậm chí còn cắm méo ngọn nến, "Ôi mẹ ơi!"
“Người em sùng bái nhất rõ ràng là Lalisi mà!” Cô tức giận cười to, “Anh ấy cứ như vậy mà hủy hoại thanh danh của em khắp nơi sao?”
Bùi Ngôn Khanh hơi nheo mắt lại, hiển nhiên anh đã bỏ lỡ điểm mấu chốt: "Lalisi là ai?"
“Vậy là anh hỏi đúng người rồi.” Tô Niệm Niệm thậm chí còn không thèm cắm nến, hai mắt lấp lánh, hắng giọng một cái rồi nói: “Hoàng tử ba lê, Lalisi, là vũ công ba lê nổi tiếng khắp thế giới. Người đàn ông mà người học ba lên trên thế giới muốn được múa cùng nhất, là nam thần của em.”
"Ồ."
Tô Niệm Niệm nắm chặt tay và kích động nói: "Nếu em có thể tiến tới cuộc thi quốc gia này, có lẽ em có thể gặp anh ấy ở Anh."
"Ồ."
Trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh, tiểu cô nương đối diện hiển nhiên không có tập trung, có lẽ trong đầu cô giờ toàn chỉ là cái vị ‘hoàng tử’ kia, Bùi Ngôn Khanh mím môi dưới, "Anh nhớ em nghỉ hè, sẽ làm cơm trưa nửa tháng cho Tô Diệm.
“Hai người các em cũng coi như là.” Anh gằn từng chữ: “Tình anh em đậm sâu.”
Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng: "Có lẽ là chuyện này đã khiến cho anh ấy bị ảo tưởng đó.”
"Vậy em mỗi ngày đều đi đến bệnh viện, không phải vì anh trai của em, thế vì cái gì?"
"Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là để nhìn..." Chữ "anh" nói được nửa chừng, Tô Niệm Niệm đột ngột nuốt xuống những từ còn lại, nghẹn ngào nói: "Em chỉ thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Một ngày hễ không được ngửi là liền cảm thấy khó chịu, anh thấy không phục?”
“Ồ.” Bùi Ngôn Khanh chậm rãi dời tầm mắt, “Vậy anh cho em mấy bình, mỗi ngày em có thể xịt lên người.”
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô cay đắng thắp tất cả nến lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đàn ông chó chết.” Nhìn nhiều nến như vậy, cô nói thêm: “Còn già nữa.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Sau khi thắp hết nến, Tô Niệm Niệm tắt đèn trong hộp, ngồi trở lại đối diện với Bùi Ngôn Khanh, nhìn đôi lông mày thanh tú và đôi mắt dưới ánh nến phản chiếu của người đàn ông, cô chống cằm nói: "Hãy ước một điều đi."
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh dịu dàng, anh nói mà không cần suy nghĩ: "Ước xong rồi.”
"Thế là xong rồi?" Tô Niệm Niệm cau mày, bất mãn: "Tùy tiện như vậy?"
Bùi Ngôn Khanh thổi tắt ngọn nến, "Đó là điều ước duy nhất vào lúc này." Dừng một chút, anh nhẹ nhàng nói thêm: "Ngày đêm đều muốn.”
“Điều ước gì mà ngày đêm ghi tạc trong lòng?” Tô Niệm Niệm nghi ngờ nhìn anh, “Em có thể giúp anh thực hiện được không?”
Cô nhìn vào đôi mắt thâm sâu của người đàn ông, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt cô, dừng lại một lúc, anh nhìn đi chỗ khác, “Tạm thời không thể.”
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng, “Thế chắc chắn là không có liên quan đến em rồi.”
Lúc này, điện thoại của Tô Niệm Niệm vang lên, cô cúi đầu nhìn, thấy là tin nhắn của Tô Diệm gửi đến.
“Đang có ở nhà không?”
Ngón tay cô hơi khựng lại, “Không có.”
“Thế đang ở trường à? Anh không mang chìa khóa, đợi một lát nữa tìm em lấy.”
Tô Niệm Niệm vội vàng trả lời lại: “Cũng không có ở đó!”
Vài giây sau, một cuộc gọi video từ bên đó truyền đến, Tô Niệm Niệm sợ đến phát điên, vội vàng cúp máy.
“Tô Diệm?” Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn màn hình sáng lên trong tay của Tô Niệm Niệm, hiểu ra bật cười một tiếng.
Tô Niệm Niệm gật đầu, lông mày và đôi mắt của cô hiện rõ rối rắm: "Vậy mà muốn gọi video với em!”
“Cứ bắt đi.” Bùi Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Anh cũng không nhảy vào cam.”
“Nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì.” Tô Niệm Niên ấn ngực, “Nơi này đập nhanh lắm rồi.”
Bùi Ngôn Khanh không đáp lại, nhấp một ngụm trà: "Dù sao cậu ta cũng phải biết.”
"Đó là vấn đề thời gian."
“Nhưng mà.” Tô Niệm Niệm hoảng sợ, “Em sợ anh ấy không tiếp nhận được, hơn nữa anh ấy sẽ đánh anh thì sao?”
Ngữ khí của Bùi Ngôn Khanh không dao động: "Anh để cậu ta đánh một cái.”
Cuộc gọi video bên kia lại truyền đến, giống như gắp một củ khoai tây nóng hổi, Tô Niệm Niệm đứng dậy, dựa lưng vào tường, giơ cao điện thoại, hướng mặt vào tường.
Giấy dán tường của cửa hàng này rất đặc biệt, trên đó còn có những bức tranh màu như tranh tường Đôn Hoàng nên thoạt nhìn có thể biết đây là một nơi nghiêm túc.
Đồng thời, bên ngoài phòng bao.
Đã gần 80 và một số khách đã rời đi, vì vậy nó yên tĩnh hơn nhiều.
Tô Diệm kiếm cớ đi vệ sinh và đứng bên ngoài để tận hưởng làn gió mát. Đêm nay anh uống quá nhiều, bọn người Lục Huyền không biết chuyện gì xảy ra, thay phiên nhau rót rượu cho anh, vừa uống vừa nói: "Đời còn dài, có cái hố nào mà không thể vượt quá chứ?”
Chịu không nổi, lại thêm bực mình không biết từ đâu ra, cho nên anh đi ra ngoài sẵn tiện kiểm tra cô.
Tô Diệm nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại, ngẩn ra trong chốc lát, xoa xoa mi tâm, còn tưởng rằng mình bị lóa mắt.
Anh đưa mắt nhìn vào nhà hàng, không ngừng so sánh giấy dán tường, liền nghe thấy Tô Niệm Niệm gọi anh: "Anh à? Anh còn đó không?"
Tô Diệm dùng mũi "ừm" một tiếng, uể oải hỏi: "Em đang ở đâu?”
“Em ra ngoài ăn.” Trong video, Tô Niệm Niệm cười đáng yêu nháy mắt với anh, “Có một nhà hàng thịt nướng mới mở trên đường Nam Sơn.”
"Với ai?"
"Bạn."
"Nam và nữ?"
"… Nữ.”
Tô Diệm đột nhiên cười nói: "Được."
"Vậy anh còn muốn lấy chìa khóa không?"
"Không cần lấy."
Nói xong, Tô Diệm cúp video, hít một hơi, xoay người trở lại nhà hàng.
Lục Huyền và những người khác chỉ tập trung vào việc uống rượu, và thịt trong nồi đã bị cháy, Tô Diệm không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh nhặt kẹp để nướng giúp.
"Diệm ca xíu nữa có quay về trường không?” Lục Huyền hỏi anh.
“Về nhà.” Nói xong còn bổ sung: “Tớ ở chỗ này chờ em gái tớ.”
Bàn ăn đột nhiên im lặng, Lục Huyền thiếu chút nữa phun rượu ra, "Em gái cậu?”
“Ừ.” Tâm tình Tô Diệm tựa hồ rất tốt, thậm chí còn chủ động chia thịt nướng cho mấy người họ, “Tớ chờ con bé cùng nhau trở về.”
Lục Huyền và những người khác nhìn nhau thất thần, và cuối cùng quyết định nhanh chóng kết thúc bữa tối, họ không thể chịu nổi cảnh tượng hôm nay.
Một số người uống rượu và vùi đầu vào im lặng để ăn thịt.
Tô Diệm gọi một cuộc điện thoại không đầu không đuôi, nhưng may mà sấm to như mưa nhỏ, Tô Niệm Niệm thả lỏng cúp điện thoại.
“Tô Diệm tìm em có chuyện gì sao?” Bùi Ngôn Khanh đã cắt một miếng bánh ngọt đặt trước mặt cô, ngón tay thon dài cầm kẹp gắp thịt nướng.
Tô Niệm Niệm đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói: "Không có việc gì."
"Có lẽ anh ấy đang buồn chán."
Cô nhìn chằm chằm bánh ngọt và thịt nướng, thở dài: "Em ngửi thôi, nhìn anh ăn là được rồi.”
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, "Để kiểm soát cân nặng?"
Tô Niệm Niệm cắn một miếng rau diếp, đáng thương gật đầu: "Gần đây phải đi thi đấu, căn bản không tăng cân được dù chỉ là một chút.”
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh vươn tay, cầm lấy bánh kem trước mặt cô, chậm rãi nói: “Vậy tốt nhất đừng nhìn.”
"Thị giác k1ch thích vị giác, chỉ sợ em nhịn không được."
Tô Niệm Niệm: "..." Cô oán hận vặn khăn trải bàn, "Bạn trai chuẩn năm sao căn bản không giống anh thế này đâu.”
“Thế nên phải như thế nào?”
“Anh ấy sẽ sợ em đói, sau đó uy hiếp rồi dụ dỗ em ăn.” Tô Niệm Niệm nhìn thịt ba chỉ trong chén anh, nuốt một miếng rau xuống.
“Anh ép em, em sẽ ăn à?”
"Vậy nên em đương nhiên phải kiên định với lập trường của mình rồi." Tô Niệm Niệm nghiêm túc nói.
Bùi Ngôn Khanh liếc cô một cái, "Vậy nên anh không ép em.”
Tô Niệm Niệm nhìn anh chậm rãi cắn một miếng bánh, chậm rãi nhai, cuối cùng bình luận: "Tay nghề không tồi."
Tô Niệm Niệm nhai rau diếp như trút giận: "Em hỏi anh, nếu em mập lên anh có phải sẽ không thích em nữa không?”
Bùi Ngôn Khanh không trả lời, nhưng hỏi ngược lại: "Nếu là anh thì sao?"
"Đương nhiên là em không thích." Tô Niệm Niệm tự nhiên nói.
Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy không ngon miệng, anh đặt thìa xuống, "Cố ý?"
Tô Niệm Niệm thành công, cười nói: "Vậy anh ăn ít một chút đi."
“Chế độ ăn uống cân bằng.” Bùi Ngôn Khanh hớt kem trên bánh, đặt ức gà nướng lên đ ĩa ăn tối, đưa tới, “Ăn một chút đi.”
Tim của Tô Niệm Niệm đập điên cuồng nhìn cái đ ĩa, cuối cùng kiên quyết vươn tay đón lấy, nói: "Em chỉ cắn một miếng."
Bùi Ngôn Khanh bất lực nhìn cô ăn hết miếng này đến miếng khác, chẳng mấy chốc trong đ ĩa đã trống rỗng, người lương thiện đương nhiên không lên tiếng.
“Em thật sự chỉ muốn ăn một miếng.” Sau khi bất cẩn ăn hết, Tô Niệm Niệm đau khổ ôm đầu, “Thật sự là bất cẩn.”
Thần sắc của Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh: "Anh tin tưởng em.”
Tô Niệm Niệm đẩy đ ĩa thức ăn ra, dùng khăn giấy lau miệng , "Tự có kỉ luật.”
Với món lên không nhiều và bánh kem có thể mang đi, bữa ăn diễn ra nhanh chóng.
Trước khi đi, Tô Niệm Niệm nhìn miếng bơ trên đ ĩa mà Bùi Ngôn Khanh vừa để lại, hơi động tâm.
Cô móc tay về phía người đàn ông, "Lại đây."
Bùi Ngôn Khanh đến gần, nhìn vào cổ áo xiêu vẹo của cô, anh cúi đầu kéo khóa cô lại.
"Hôm nay còn có một tiết mục cuối cùng, anh biết là cái gì không?" Tô Niệm Niệm cười vô hại.
"Gì?"
Tô Niệm Niệm nhanh chóng dùng tay lấy một ít kem từ trong đ ĩa ăn, chét lên khuôn mặt của người đàn ông, thừa dịp anh ta ngơ ngác, cô rón rén chạy đi, vừa chạy vừa cười nói: "Trang điểm cho anh đấy.”
Nói xong cô mở cửa chạy ra ngoài.
Tô Niệm Niệm chạy một đường, vòng qua đại sảnh, trực tiếp trượt đến quảng trường bên ngoài cửa hàng, tiếng cười vẫn vang vọng trong quán ăn.
Cô đứng trên quảng trường bên ngoài cửa hàng, nhìn chằm chằm vào cửa, nghĩ xem sau này mình sẽ cầu xin sự thương xót như thế nào.
Đợi hồi lâu rồi không đợi nỗi, cô có chút luống cuống.
Tô Niệm Niệm sợ hãi run rẩy cho đến khi cô bị ôm từ phía sau, cô muốn thoát ra, nhưng ngay sau đó miếng bánh kem đã bị bôi lên mặt cô.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: "Còn chơi không?”
"Anh còn nhiều lắm."
“Em sai rồi.” Biết tình thế bất lợi, Tô Niệm Niệm nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
“Anh từ đâu đến?” Cô rõ ràng nhìn chằm chằm vào cửa.
"Cửa sau."
Tô Niệm Niệm: "..." Thất trách rồi.
Cô đỏ mặt rũ mắt: “Mau lau cho em đi, ở đây nhiều người như vậy, em không cần mặt mũi à?”
Bùi Ngôn Khanh bật cười, xoay người trong lòng lại, cười nói: “Mèo nhỏ.” Nói xong, anh giơ điện thoại lên chụp một tấm.
Thấy cô sắp bùng nổ, anh thả cô xuống, cầm khăn giấy lau sạch kem trên mặt cô từng chút một.
“Khốn nạn.” Tô Niệm Niên lau xong mới dám chửi bậy, “Một lát nữa đưa em xem anh chụp như thế nào?”
Tâm trạng của Bùi Ngôn Khanh rất tốt, anh hỏi: "Đi thôi?"
“Phải quay lại thôi.” Tô Niệm Niệm kéo ống tay áo anh nói: “Tiền đặt cọc so với bữa tối còn đắt hơn nhiều.”
Hai người cách cửa tiệm không xa, Bùi Ngôn Khanh nắm tay cô đi về.
Đi tới cửa tiệm, Tô Niệm Niệm đẩy cửa ra, khi ngước mắt lên, cô cảm thấy có một luồng ánh mắt mạnh mẽ, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Tô Diệm nửa người dựa vào tường, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên tay hai người, nở nụ cười không chút ấm áp.
“Giải thích một chút chứ?”
Bình luận facebook