-
Chương 70: Chương 70:
Trong phòng chỉ có tiếng TV, ngay cả Tô Diệm, người bình thường nói nhiều, khi đối diện với Tô Thiên Trạch, nhất thời cũng không biết nói gì.
Người phản ứng nhanh nhất vẫn là Bùi Ngôn Khanh, anh bình tĩnh đứng dậy, đưa tay chào hỏi với Tô Thiên Trạch: “Chào chú, con là Bùi Ngôn Khanh.”
Tô Thiên Trạch không nói chuyện, mà là chậm rãi đặt cặp sách xuống, giương mắt nhìn anh, đối phương không hề né không tránh.
Cuối cùng, ông đưa tay ra, cười nửa miệng nói: "Ngưỡng mộ đã lâu.”
Mặt của Bùi ngôn Khanh không đổi sắc, nhẹ giọng nói: "Chú, chú quá khách khí, con mới phải là ngưỡng mộ đã lâu.”
Tô Thiên Trạch không muốn cùng anh chơi trò đố chữ nữa, ánh mắt rơi vào hai anh em đang ngẩn người ngồi trên ghế sô pha, "Tối nay tôi trở về chủ yếu là giải quyết chuyện gia đình, vẫn phiền Bùi tiên sinh tránh mặt một chút.”
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh hơi tối lại, anh nhìn Tô Niệm Niệm, chỉ thấy cô khẽ gật đầu với anh.
"Vậy con đi trước."
Bùi Ngôn Khanh lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha, xoa đầu cô an ủi, đồng thời thì thầm vào tai cô: "Mọi chuyện cứ giao cho anh."
Trong lòng Tô Niệm Niệm có chút đau xót, không nói lời nào, nhẹ nhàng níu lấy cái góc áo của anh, sau đó buông ra.
Sau khi Bùi Ngôn Khanh nói xong, anh trao đổi ánh mắt với Tô Diệm, khẽ gật đầu với Tô Thiên Trạch, đóng cửa lại và rời đi.
Tô Thiên Trạch bước đến trước phòng khách, khuôn mặt ông giãn ra thành một đường cong sắc nét, và sự im lặng trong phòng dường như đóng băng.
Người phá vỡ sự im lặng là Tô Diệm, anh sờ sờ mũi nói: "Ba, muốn nói chuyện thì cứ nói đi. Sao ba cứ nhìn chằm chằm người ta thế? Mắt ba cũng đâu có to.”
Tô Thiên Trạch tức giận lườm anh một cái, sắc bén nói: "Câm miệng."
Tô Diệm: "Con đang ngồi ở đây, tại lại không cho người khác nói chuyện?"
Tô Thiên Trạch không thèm nhìn anh một cái, "Đi lên trên lầu đi."
“Cái ti vi này rất đẹp.” Tô Diệm nhìn chằm chằm bộ phim truyền hình khó hiểu kia, nói: “Sao có thể bảo con xem một nửa rồi ngừng chứ?”
"Phải không, Tô nha đầu, em có cảm thấy ba quá đáng không?"
Tô Niệm Niệm bấu chặt cái gối trên đùi, khi cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tô Thiên Trạch, cô nhìn ông chằm chằm và nói thẳng: "Quá đáng."
Sắc mặt của Tô Thiên Trạch càng ngày càng âm trầm. Đối mặt với yêu cầu của ông, Tô Diệm luôn là một người lọc lõi , nhưng Tô Niệm Niệm không bao giờ làm trái ý ông.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Trạch càng cảm thấy khó chịu.
Ông không để ý đến Tô Diệm, chỉ ngồi ở một bên ghế sô pha và nói với Tô Niệm Niệm: "Con nên biết rằng ba rất bận, rất bận."
Tô Niệm Niệm mím môi dưới và không nói gì.
Tô Diệm ở bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng, chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Tô Thiên Trạch, anh bình tĩnh chỉ chỉ phía trước: "Anh xem ti vi nè.”
Tô Thiên Trạch không để ý tới anh, tiếp tục nói: "Từ tối hôm qua đến nay, cả đêm ba gần như mất ngủ, vội vàng Thành phố S đến đây."
Nói đến đây, sắc mặt Tô Thiên Trạch lạnh xuống: "Hi vọng con hiểu được, thời gian của ba rất quý giá." Dừng một chút, anh cầm lấy tách trà dì Vương đem ra, nhấp một ngụm, "Hơn nữa, chuyện của con với cậu nhóc của Bùi gia đó, ba không hài lòng, tốt nhất là dừng lại kịp lúc.”
Nhưng câu khác Tô Niệm Niệm không chút phản ứng, nhưng đến câu cuối cùng, cô đột nhiên ngước mắt lên, "Tại sao?"
Tô Thiên Trạch thấy cô phản ứng mạnh như vậy, lại còn công khai cãi lại, trên mặt lộ ra vẻ khó coi: "Tại sao? Lần này là bởi vì cậu ta mang đến lớn như vậy phiền toái, con còn không tỉnh ra sao?"
"Hiện tại con bao nhiêu tuổi, cậu ta bao nhiêu tuổi? Hiện tại điều quan trọng nhất con cần làm chính là nhảy thật tốt, sớm đã ở bên cạnh cậu ta, ở trước mặt lão gia của Bùi gia thần phục, kết hôn rồi sinh con sao? Con gái của Tô Thiên Trạch chỉ xứng tới vậy thôi sao?”
Tô Niệm Niệm cắn môi, gằn từng chữ nói: "Con nhảy rất tốt, con biết mình đang làm gì, anh ấy cũng rất tôn trọng con, cho nên những gì ba nói sẽ không xảy ra."
"Vậy sao?" Tô Thiên Trạch cười lạnh một tiếng, nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói: "Hơn nữa phạm vi sản nghiệp của Tô gia cùng Bùi gia phân ra rõ ràng, cho nên rất khó có liên hệ làm ăn, qua lại với Bùi gia cũng chẳng có lợi lộc gì lớn.”
Vừa dứt lời, Tô Diệm liền vỗ tay, tựa hồ đang chăm chú xem TV, tùy ý nói: "Bộ phim truyền hình này thật sự rất thú vị, đoạn đầu lời nói của nhân vật chính nghe thật quang minh chính đại, nói đến mức anh tin luôn.”
Tô Thiên Trạch không nhịn được nữa, "Tô Diệm!"
“Ừm.” Tô Diệm lười biếng nói, giữa mày và mắt mang theo một tia cười lạnh.
Tô Thiên Trạch chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, từ nhỏ đứa con trai của ông đã trở thành cái gai trong mắt ông, anh thường xuyên thích đối đầu với ông, ông lạnh lùng nói: "Cút lên trên đi.”
Lông mày của Tô Diệm trở nên lạnh lùng, đút túi quần đứng lên, Tô Niệm Niệm kéo anh lại: “Anh, đừng bốc đồng.”
Nhìn thấy hành động của Tô Niệm Niệm, vẻ mặt của Tô Thiên Trạch dịu đi một chút, cho rằng cô đã nghe lời ông, "Công việc chính của con hiện tại là nhảy thật tốt, sau này ba sẽ tìm cho con một thiếu gia danh gia vọng tộc ở thành phố S, sẽ không hề tệ hơn đứa con của Bùi gia.”
“Ba cứ nói thẳng là muốn tìm một đối tác ổn định, không phải sao?” Tô Niệm Niệm mím môi.
"Con nói vậy là có ý gì?" Tô Thiên Trạch ánh mắt có chút tối sầm lại.
Tô Niệm Niệm bình tĩnh nói: "Ý muốn làm trái lại ba."
Tô Thiên Trạch đột nhiên đặt chén trà xuống, "Ầm" một tiếng, cười lạnh nói: "Cứng cáp rồi? Còn nhớ rõ họ của mình không?”
Những lời này vừa nói ra, Tô Niệm Niên tựa hồ bị một loại cảm xúc k1ch thích, cô cao giọng, thanh âm khàn khàn: "Ba cho rằng ta muốn có họ sao? Con chịu đủ rồi! Ba chán ghét con như vậy, sao không đuổi con ra khỏi nhà từ sớm đi?”
"Vừa hay, nhân cơ hội này, mau đuổi con ra khỏi nhà đi, lý lịch sáng chói của ba cũng sẽ không bị con làm ô uế nữa.”
"Muốn phản rồi sao?" Lồ ng ngực của Tô Thiên Trạch phập phồng, tay đã giơ lên không trung, gần chạm đến ánh mắt bình tĩnh của Tô Niệm Niệm, đột nhiên dừng lại.
Tô Diệm kéo Tô Niệm Niệm ra sau lưng, đầy tức giận nói: "Còn muốn đánh con bé?"
Tô Thiên Trạch xoa xoa mi tâm, tức giận rút tay về. Ông lại ngước mắt nhìn Tô Niệm Niệm, cố gắng để nhìn thấy điều gì đó trong mắt cô, nhưng không có gì cả, không vui không buồn, càng không có thất vọng, như thể mọi việc ông làm đều bình thường.
Tô Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy một sự tắc nghẽn mà ông chưa từng cảm thấy trước đây.
Rõ ràng là trước đây cô chưa từng như thế này.
Cô con gái này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, một năm ông không về nhà mấy lần, nhưng trong mấy ký ức này, Tô Niệm Niệm vẫn luôn ở đó.
Khi cô còn nhỏ, chỉ cần ông trở về, cái đầu nhỏ của cô sẽ thò ra ngoài cửa, ngọt ngào gọi ông, đưa đồ ăn vặt, thích ngồi lì bên cạnh ông.
Khi cô lớn hơn một chút luôn cười nói rằng cô thích nấu ăn, mỗi khi ông về nhà, ông luôn có thể nhìn thấy một bàn các món ăn thịnh soạn.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, số lần mà Tô Niệm Niệm đi tìm ông càng ngày càng ít, sau kỳ thi đại học, số lần cô trở lại thành phố S lại càng hiếm hoi.
Ban đầu Tô Thiên Trạch không để trong lòng loại chuyện vặt vãnh này, cho đến ngày hôm qua khi ông biết được lén ông hẹn hò, trái tim ông lại cảm thấy kích động chưa từng thấy, khi nhìn thấy Weibo của Bùi Huân, ông thậm chí còn cảm thấy ông ấy đang khoe khoang.
Ông cho rằng tất cả lý do khiến Tô Niệm Niệm thay đổi là do đứa trẻ của Bùi gia đó, trong tiềm thức nảy lên ý muốn phản đối, cũng rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.
Có sự im lặng trong phòng.
Nhìn ánh mắt xa lạ cùng thờ ơ của con mình, trong lòng của Tô Thiên Trạch dâng lên một cảm xúc không tên, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
Dù đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nhưng ông chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Một lúc lâu sau, Tô Diệm kéo Tô Niệm Niệm đến bên bàn ăn: "Ăn đi."
Tô Diệm lại đi đến trước mặt Tô Thiên Trạch: "Chúng ta nói chuyện đi?"
Phòng làm việc.
Tô Diệm uể oải dựa vào chiếc ghế đan bằng liễu gai, nghịch chiếc máy bay mô hình trên tủ, liếc nhìn Tô Thiên Trạch đang im lặng: "Sao nào? Kìm một bước tiến lớn của ba?”
Tô Thiên Trạch cầm một cuốn sách trên bàn ném qua, "Con có thể nghiêm chỉnh một chút không?"
“Chậc chậc.” Tô Diệm lạnh lùng giật giật khóe miệng: “Con không phải Tô nha đầu, có thể bởi vì ba mà thay đổi chính mình.”
Khuôn mặt của Tô Thiên Trạch đông cứng lại.
"Nhưng con bé này gần đây đã tiến bộ rất nhiều." Tô Diệm lạnh lùng nhìn Tô Thiên Trạch, "Con thích dáng vẻ con bé chống lại ba.”
Tô Thiên Trạch lạnh lùng nhìn anh, sắc mặt cực kì tệ.
"Và." Đôi mắt đen của Tô Diệm trở nên lạnh lùng, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Thiên Trạch: "Một khi tình cảm của một người đã cạn kiệt, về cơ bản là rất khó để quay lại như trước. Con nghĩ rằng sự kiên nhẫn của Tô nha đầu với ba trong những năm qua có lẽ đã gần hết ."
Tô Thiên Trạch nắm chặt tay, tức giận nói: "Đồ bất hiếu, mày cho rằng Niệm Niệm cũng giống mày sao? Con bé nhất định sẽ nghe lời."
“Lần này con bé nhất định sẽ không nghe lời ba.” Nhớ đến sự khẩn trương của Tô Niệm Niệm đối với Bùi Ngôn Khanh, Tô Diệm lạnh lùng cười: “Lời khuyên của con là, trước khi con bé hoàn toàn thất vọng về ba, ba còn muốn con bé gọi một tiếng ba, thì đừng can thiệp vào chuyện của nó.”
“Nếu không sau này nhất định sẽ hối hận.” Tô Diệm nói.
"Tao là ba của con bé, làm sao có thể vì một thằng nhóc kia mà đối xử với ba nó như vậy?”
“Tại sao không?” Tô Diệm lạnh lùng nói: “Làm một người ba, ngoài việc bình thường hưởng thụ việc con bé đối xử tốt với ba ra, còn gì đủ tư cách?”
Sắc mặt của Tô Thiên Trạch liên tục thay đổi, mấy lần do dự mở miệng, cuối cùng nói không ra lời.
Tô Diệm: "Cái gì ba không thể cho, Bùi Ngôn Khanh lại có thể cho."
Nói xong, Tô Diệm chậm rãi đứng lên, "Ba suy nghĩ kỹ đi, nếu hiện tại đồng ý, còn có thể qua lại với Bùi gia, nếu không đồng ý, thì chỉ có thể dâng Tô nha đầu cho Bùi gia thôi.”
Tô Niệm Niệm nhấm nháp bữa ăn của mình và thỉnh thoảng liếc nhìn lên lầu.
Cô không biết Tô Diệm sẽ nói gì với Tô Thiên Trạch, nhưng cô không hối hận vì những gì mình đã nói một cách liều lĩnh, ngay cả khi cô nói xong, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.
Nó giống như trút đi một gánh nặng mà bạn cho là rất quan trọng, sau khi mất đi, nghĩ rằng bản thân sẽ thất vọng, nhưng thực tế lại rất nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Tô Diệm một mình xuống ăn cơm.
Tô Niệm Niệm đã hỏi Tô Diệm cả mấy lần, muốn biết anh đã nói gì.
Nhưng Tô Diệm luôn giữ bí mật, "Em sẽ phải cảm ơn anh đấy.”
Tô Thiên Trạch thậm chí không đi xuống lầu cả đêm đó.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Niệm thức dậy lúc sáu giờ, cô xách túi lên và nhìn thấy Tô Thiên Trạch trong phòng khách.
Ông trông mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm.
Hai người nhìn nhau vài giây không nói nên lời.
Tô Niệm Niệm nắm chặt dây đeo cặp, nhìn xuống mũi chân của mình, đang định đi xuống lầu thìTô Thiên Trạch nói: "Hôm nay thi đấu hả? Ba với tài xế đưa con đi.”
"Bây giờ đến trường để trang điểm.” Tô Niệm Niệm nói, "Vả lại, anh ấy đến đón.”
Tô Thiên Trạch dừng một chút, "Vừa hay, ba đi cùng tụi con.”
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô nói "ừm" một cách miễn cưỡng.
Hai người đi ra ngoài, khi Tô Thiên Trạch mở cửa, anh bị điều hòa bên ngoài làm cho giật mình, cúi đầu nhìn Tô Niệm Niệm, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
“Con lạnh không?” Tô Thiên Trạch hỏi.
“Không lạnh.” Tô Niệm Niệm lắc đầu, nhưng nghe kĩ có thể cảm nhận được sự run trong giọng nói của cô.
Tô Thiên Trạch không biết nên nói gì, “Ừm.”
Ông nhìn cô bước từng bước nhỏ chạy đến trước xe, trong xe đã có một người đàn ông đợi sẵn, anh cau mày xuống xe, đem chiếc áo khoác trong tay khoác lên cho Tô Niệm Niệm, cài cúc thật chặt.
Còn cô con gái của ông thì ngoan ngoãn đứng nhìn người đàn ông đó, trong mắt lộ ra vẻ sáng ngời đã lâu không thấy.
Khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Tô Thiên Trạch đã giao tiếp bằng mắt với anh, không biết vì sao trong lòng ông cảm thấy ngột ngạt, né ánh mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Thiên Trạch đã quen với việc con gái đối xử tốt với mình, ngoài tiền ra ông chưa từng nghĩ mình nên làm gì tốt với Tô Niệm Niệm. Cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người ba bây giờ bắt đầu không thích nghi được, nhưng Niệm Niệm căn bản không care.
Người phản ứng nhanh nhất vẫn là Bùi Ngôn Khanh, anh bình tĩnh đứng dậy, đưa tay chào hỏi với Tô Thiên Trạch: “Chào chú, con là Bùi Ngôn Khanh.”
Tô Thiên Trạch không nói chuyện, mà là chậm rãi đặt cặp sách xuống, giương mắt nhìn anh, đối phương không hề né không tránh.
Cuối cùng, ông đưa tay ra, cười nửa miệng nói: "Ngưỡng mộ đã lâu.”
Mặt của Bùi ngôn Khanh không đổi sắc, nhẹ giọng nói: "Chú, chú quá khách khí, con mới phải là ngưỡng mộ đã lâu.”
Tô Thiên Trạch không muốn cùng anh chơi trò đố chữ nữa, ánh mắt rơi vào hai anh em đang ngẩn người ngồi trên ghế sô pha, "Tối nay tôi trở về chủ yếu là giải quyết chuyện gia đình, vẫn phiền Bùi tiên sinh tránh mặt một chút.”
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh hơi tối lại, anh nhìn Tô Niệm Niệm, chỉ thấy cô khẽ gật đầu với anh.
"Vậy con đi trước."
Bùi Ngôn Khanh lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha, xoa đầu cô an ủi, đồng thời thì thầm vào tai cô: "Mọi chuyện cứ giao cho anh."
Trong lòng Tô Niệm Niệm có chút đau xót, không nói lời nào, nhẹ nhàng níu lấy cái góc áo của anh, sau đó buông ra.
Sau khi Bùi Ngôn Khanh nói xong, anh trao đổi ánh mắt với Tô Diệm, khẽ gật đầu với Tô Thiên Trạch, đóng cửa lại và rời đi.
Tô Thiên Trạch bước đến trước phòng khách, khuôn mặt ông giãn ra thành một đường cong sắc nét, và sự im lặng trong phòng dường như đóng băng.
Người phá vỡ sự im lặng là Tô Diệm, anh sờ sờ mũi nói: "Ba, muốn nói chuyện thì cứ nói đi. Sao ba cứ nhìn chằm chằm người ta thế? Mắt ba cũng đâu có to.”
Tô Thiên Trạch tức giận lườm anh một cái, sắc bén nói: "Câm miệng."
Tô Diệm: "Con đang ngồi ở đây, tại lại không cho người khác nói chuyện?"
Tô Thiên Trạch không thèm nhìn anh một cái, "Đi lên trên lầu đi."
“Cái ti vi này rất đẹp.” Tô Diệm nhìn chằm chằm bộ phim truyền hình khó hiểu kia, nói: “Sao có thể bảo con xem một nửa rồi ngừng chứ?”
"Phải không, Tô nha đầu, em có cảm thấy ba quá đáng không?"
Tô Niệm Niệm bấu chặt cái gối trên đùi, khi cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tô Thiên Trạch, cô nhìn ông chằm chằm và nói thẳng: "Quá đáng."
Sắc mặt của Tô Thiên Trạch càng ngày càng âm trầm. Đối mặt với yêu cầu của ông, Tô Diệm luôn là một người lọc lõi , nhưng Tô Niệm Niệm không bao giờ làm trái ý ông.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Trạch càng cảm thấy khó chịu.
Ông không để ý đến Tô Diệm, chỉ ngồi ở một bên ghế sô pha và nói với Tô Niệm Niệm: "Con nên biết rằng ba rất bận, rất bận."
Tô Niệm Niệm mím môi dưới và không nói gì.
Tô Diệm ở bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng, chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Tô Thiên Trạch, anh bình tĩnh chỉ chỉ phía trước: "Anh xem ti vi nè.”
Tô Thiên Trạch không để ý tới anh, tiếp tục nói: "Từ tối hôm qua đến nay, cả đêm ba gần như mất ngủ, vội vàng Thành phố S đến đây."
Nói đến đây, sắc mặt Tô Thiên Trạch lạnh xuống: "Hi vọng con hiểu được, thời gian của ba rất quý giá." Dừng một chút, anh cầm lấy tách trà dì Vương đem ra, nhấp một ngụm, "Hơn nữa, chuyện của con với cậu nhóc của Bùi gia đó, ba không hài lòng, tốt nhất là dừng lại kịp lúc.”
Nhưng câu khác Tô Niệm Niệm không chút phản ứng, nhưng đến câu cuối cùng, cô đột nhiên ngước mắt lên, "Tại sao?"
Tô Thiên Trạch thấy cô phản ứng mạnh như vậy, lại còn công khai cãi lại, trên mặt lộ ra vẻ khó coi: "Tại sao? Lần này là bởi vì cậu ta mang đến lớn như vậy phiền toái, con còn không tỉnh ra sao?"
"Hiện tại con bao nhiêu tuổi, cậu ta bao nhiêu tuổi? Hiện tại điều quan trọng nhất con cần làm chính là nhảy thật tốt, sớm đã ở bên cạnh cậu ta, ở trước mặt lão gia của Bùi gia thần phục, kết hôn rồi sinh con sao? Con gái của Tô Thiên Trạch chỉ xứng tới vậy thôi sao?”
Tô Niệm Niệm cắn môi, gằn từng chữ nói: "Con nhảy rất tốt, con biết mình đang làm gì, anh ấy cũng rất tôn trọng con, cho nên những gì ba nói sẽ không xảy ra."
"Vậy sao?" Tô Thiên Trạch cười lạnh một tiếng, nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói: "Hơn nữa phạm vi sản nghiệp của Tô gia cùng Bùi gia phân ra rõ ràng, cho nên rất khó có liên hệ làm ăn, qua lại với Bùi gia cũng chẳng có lợi lộc gì lớn.”
Vừa dứt lời, Tô Diệm liền vỗ tay, tựa hồ đang chăm chú xem TV, tùy ý nói: "Bộ phim truyền hình này thật sự rất thú vị, đoạn đầu lời nói của nhân vật chính nghe thật quang minh chính đại, nói đến mức anh tin luôn.”
Tô Thiên Trạch không nhịn được nữa, "Tô Diệm!"
“Ừm.” Tô Diệm lười biếng nói, giữa mày và mắt mang theo một tia cười lạnh.
Tô Thiên Trạch chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, từ nhỏ đứa con trai của ông đã trở thành cái gai trong mắt ông, anh thường xuyên thích đối đầu với ông, ông lạnh lùng nói: "Cút lên trên đi.”
Lông mày của Tô Diệm trở nên lạnh lùng, đút túi quần đứng lên, Tô Niệm Niệm kéo anh lại: “Anh, đừng bốc đồng.”
Nhìn thấy hành động của Tô Niệm Niệm, vẻ mặt của Tô Thiên Trạch dịu đi một chút, cho rằng cô đã nghe lời ông, "Công việc chính của con hiện tại là nhảy thật tốt, sau này ba sẽ tìm cho con một thiếu gia danh gia vọng tộc ở thành phố S, sẽ không hề tệ hơn đứa con của Bùi gia.”
“Ba cứ nói thẳng là muốn tìm một đối tác ổn định, không phải sao?” Tô Niệm Niệm mím môi.
"Con nói vậy là có ý gì?" Tô Thiên Trạch ánh mắt có chút tối sầm lại.
Tô Niệm Niệm bình tĩnh nói: "Ý muốn làm trái lại ba."
Tô Thiên Trạch đột nhiên đặt chén trà xuống, "Ầm" một tiếng, cười lạnh nói: "Cứng cáp rồi? Còn nhớ rõ họ của mình không?”
Những lời này vừa nói ra, Tô Niệm Niên tựa hồ bị một loại cảm xúc k1ch thích, cô cao giọng, thanh âm khàn khàn: "Ba cho rằng ta muốn có họ sao? Con chịu đủ rồi! Ba chán ghét con như vậy, sao không đuổi con ra khỏi nhà từ sớm đi?”
"Vừa hay, nhân cơ hội này, mau đuổi con ra khỏi nhà đi, lý lịch sáng chói của ba cũng sẽ không bị con làm ô uế nữa.”
"Muốn phản rồi sao?" Lồ ng ngực của Tô Thiên Trạch phập phồng, tay đã giơ lên không trung, gần chạm đến ánh mắt bình tĩnh của Tô Niệm Niệm, đột nhiên dừng lại.
Tô Diệm kéo Tô Niệm Niệm ra sau lưng, đầy tức giận nói: "Còn muốn đánh con bé?"
Tô Thiên Trạch xoa xoa mi tâm, tức giận rút tay về. Ông lại ngước mắt nhìn Tô Niệm Niệm, cố gắng để nhìn thấy điều gì đó trong mắt cô, nhưng không có gì cả, không vui không buồn, càng không có thất vọng, như thể mọi việc ông làm đều bình thường.
Tô Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy một sự tắc nghẽn mà ông chưa từng cảm thấy trước đây.
Rõ ràng là trước đây cô chưa từng như thế này.
Cô con gái này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, một năm ông không về nhà mấy lần, nhưng trong mấy ký ức này, Tô Niệm Niệm vẫn luôn ở đó.
Khi cô còn nhỏ, chỉ cần ông trở về, cái đầu nhỏ của cô sẽ thò ra ngoài cửa, ngọt ngào gọi ông, đưa đồ ăn vặt, thích ngồi lì bên cạnh ông.
Khi cô lớn hơn một chút luôn cười nói rằng cô thích nấu ăn, mỗi khi ông về nhà, ông luôn có thể nhìn thấy một bàn các món ăn thịnh soạn.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, số lần mà Tô Niệm Niệm đi tìm ông càng ngày càng ít, sau kỳ thi đại học, số lần cô trở lại thành phố S lại càng hiếm hoi.
Ban đầu Tô Thiên Trạch không để trong lòng loại chuyện vặt vãnh này, cho đến ngày hôm qua khi ông biết được lén ông hẹn hò, trái tim ông lại cảm thấy kích động chưa từng thấy, khi nhìn thấy Weibo của Bùi Huân, ông thậm chí còn cảm thấy ông ấy đang khoe khoang.
Ông cho rằng tất cả lý do khiến Tô Niệm Niệm thay đổi là do đứa trẻ của Bùi gia đó, trong tiềm thức nảy lên ý muốn phản đối, cũng rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.
Có sự im lặng trong phòng.
Nhìn ánh mắt xa lạ cùng thờ ơ của con mình, trong lòng của Tô Thiên Trạch dâng lên một cảm xúc không tên, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
Dù đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nhưng ông chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Một lúc lâu sau, Tô Diệm kéo Tô Niệm Niệm đến bên bàn ăn: "Ăn đi."
Tô Diệm lại đi đến trước mặt Tô Thiên Trạch: "Chúng ta nói chuyện đi?"
Phòng làm việc.
Tô Diệm uể oải dựa vào chiếc ghế đan bằng liễu gai, nghịch chiếc máy bay mô hình trên tủ, liếc nhìn Tô Thiên Trạch đang im lặng: "Sao nào? Kìm một bước tiến lớn của ba?”
Tô Thiên Trạch cầm một cuốn sách trên bàn ném qua, "Con có thể nghiêm chỉnh một chút không?"
“Chậc chậc.” Tô Diệm lạnh lùng giật giật khóe miệng: “Con không phải Tô nha đầu, có thể bởi vì ba mà thay đổi chính mình.”
Khuôn mặt của Tô Thiên Trạch đông cứng lại.
"Nhưng con bé này gần đây đã tiến bộ rất nhiều." Tô Diệm lạnh lùng nhìn Tô Thiên Trạch, "Con thích dáng vẻ con bé chống lại ba.”
Tô Thiên Trạch lạnh lùng nhìn anh, sắc mặt cực kì tệ.
"Và." Đôi mắt đen của Tô Diệm trở nên lạnh lùng, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Thiên Trạch: "Một khi tình cảm của một người đã cạn kiệt, về cơ bản là rất khó để quay lại như trước. Con nghĩ rằng sự kiên nhẫn của Tô nha đầu với ba trong những năm qua có lẽ đã gần hết ."
Tô Thiên Trạch nắm chặt tay, tức giận nói: "Đồ bất hiếu, mày cho rằng Niệm Niệm cũng giống mày sao? Con bé nhất định sẽ nghe lời."
“Lần này con bé nhất định sẽ không nghe lời ba.” Nhớ đến sự khẩn trương của Tô Niệm Niệm đối với Bùi Ngôn Khanh, Tô Diệm lạnh lùng cười: “Lời khuyên của con là, trước khi con bé hoàn toàn thất vọng về ba, ba còn muốn con bé gọi một tiếng ba, thì đừng can thiệp vào chuyện của nó.”
“Nếu không sau này nhất định sẽ hối hận.” Tô Diệm nói.
"Tao là ba của con bé, làm sao có thể vì một thằng nhóc kia mà đối xử với ba nó như vậy?”
“Tại sao không?” Tô Diệm lạnh lùng nói: “Làm một người ba, ngoài việc bình thường hưởng thụ việc con bé đối xử tốt với ba ra, còn gì đủ tư cách?”
Sắc mặt của Tô Thiên Trạch liên tục thay đổi, mấy lần do dự mở miệng, cuối cùng nói không ra lời.
Tô Diệm: "Cái gì ba không thể cho, Bùi Ngôn Khanh lại có thể cho."
Nói xong, Tô Diệm chậm rãi đứng lên, "Ba suy nghĩ kỹ đi, nếu hiện tại đồng ý, còn có thể qua lại với Bùi gia, nếu không đồng ý, thì chỉ có thể dâng Tô nha đầu cho Bùi gia thôi.”
Tô Niệm Niệm nhấm nháp bữa ăn của mình và thỉnh thoảng liếc nhìn lên lầu.
Cô không biết Tô Diệm sẽ nói gì với Tô Thiên Trạch, nhưng cô không hối hận vì những gì mình đã nói một cách liều lĩnh, ngay cả khi cô nói xong, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.
Nó giống như trút đi một gánh nặng mà bạn cho là rất quan trọng, sau khi mất đi, nghĩ rằng bản thân sẽ thất vọng, nhưng thực tế lại rất nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Tô Diệm một mình xuống ăn cơm.
Tô Niệm Niệm đã hỏi Tô Diệm cả mấy lần, muốn biết anh đã nói gì.
Nhưng Tô Diệm luôn giữ bí mật, "Em sẽ phải cảm ơn anh đấy.”
Tô Thiên Trạch thậm chí không đi xuống lầu cả đêm đó.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Niệm thức dậy lúc sáu giờ, cô xách túi lên và nhìn thấy Tô Thiên Trạch trong phòng khách.
Ông trông mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm.
Hai người nhìn nhau vài giây không nói nên lời.
Tô Niệm Niệm nắm chặt dây đeo cặp, nhìn xuống mũi chân của mình, đang định đi xuống lầu thìTô Thiên Trạch nói: "Hôm nay thi đấu hả? Ba với tài xế đưa con đi.”
"Bây giờ đến trường để trang điểm.” Tô Niệm Niệm nói, "Vả lại, anh ấy đến đón.”
Tô Thiên Trạch dừng một chút, "Vừa hay, ba đi cùng tụi con.”
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô nói "ừm" một cách miễn cưỡng.
Hai người đi ra ngoài, khi Tô Thiên Trạch mở cửa, anh bị điều hòa bên ngoài làm cho giật mình, cúi đầu nhìn Tô Niệm Niệm, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
“Con lạnh không?” Tô Thiên Trạch hỏi.
“Không lạnh.” Tô Niệm Niệm lắc đầu, nhưng nghe kĩ có thể cảm nhận được sự run trong giọng nói của cô.
Tô Thiên Trạch không biết nên nói gì, “Ừm.”
Ông nhìn cô bước từng bước nhỏ chạy đến trước xe, trong xe đã có một người đàn ông đợi sẵn, anh cau mày xuống xe, đem chiếc áo khoác trong tay khoác lên cho Tô Niệm Niệm, cài cúc thật chặt.
Còn cô con gái của ông thì ngoan ngoãn đứng nhìn người đàn ông đó, trong mắt lộ ra vẻ sáng ngời đã lâu không thấy.
Khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Tô Thiên Trạch đã giao tiếp bằng mắt với anh, không biết vì sao trong lòng ông cảm thấy ngột ngạt, né ánh mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Thiên Trạch đã quen với việc con gái đối xử tốt với mình, ngoài tiền ra ông chưa từng nghĩ mình nên làm gì tốt với Tô Niệm Niệm. Cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người ba bây giờ bắt đầu không thích nghi được, nhưng Niệm Niệm căn bản không care.
Bình luận facebook