• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÔI CHỈ NHỚ EM (3 Viewers)

  • Chương 90: Chương 90:

Sau khi cúp điện thoại, Tô Niệm Niệm sờ sờ điện thoại, ngẩng đầu nhìn Bùi Ngôn Khanh, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

“Anh đi sao?” Bùi Ngôn Khanh mím chặt môi, quai hàm vốn trơn bóng lại hiện lên một vòng cung sắc bén.

Tô Niệm Niệm ôm chăn chậm rãi gật đầu, , "Cô giáo Trì nói với em rằng đi dự tiệc tối có thể kéo nhiều tài nguyên hơn, sau này sẽ có nhiều đất diễn hơn."

Ba chữ "Không được đi" ngậm trong miệng, do dự một hồi, cuối cùng vẫn chưa nói ra, Bùi Ngôn Khanh nhướng mi, nhàn nhạt nói: "Đi cũng được."

Sau khi nghe âu này, đôi mắt của Tô Niệm Niệm sáng lên, cô nhảy bổ về phía trước, ôm eo Bùi Ngôn Khanh như gấu túi, hôn anh nhiều lần, "Tại sao Khanh Khanh của chúng ta lại tốt như vậy, em yêu anh quá đi mất."

Ôm ngọc mềm trong tay, trong mắt Bùi Ngôn Khanh lóe lên vẻ hứng thú, "Còn chưa đủ."

"Cái gì không đủ?"

"Anh hy sinh nhiều như vậy, em nói có hai câu như vậy là xong à?”

Tô Niệm Niệm cụp mắt xuống, giãy giụa vài giây, cuối cùng giống như đứa nhỏ vùi vào cổ anh, nhẹ giọng gọi: "Ông xã."

“Gọi lần nữa.” Thanh âm của Bùi Ngôn Khanh có chút khàn khàn, bàn tay trên eo cô dùng sức.

Hai má Tô Niệm Niệm đỏ bừng, lông mi khẽ run, giống như dốc hết toàn lực, "Ông xã, ông xã, ông xã...!"

Gọi liên tục mười mấy lần, Tô Niệm Niệm hung dữ nói: "Được rồi chứ?"

“Phì.” Trong mắt Bùi Ngôn Khanh tràn đầy ý cười, ấn sau gáy của Tô Niệm Niệm, “Anh nghe được rồi.”

"Phu nhân thật sự là..." Anh dừng một chút, chậm rãi nói: "Thật khó từ chối lòng tốt."

Tô Niệm Niệm: "..."

Bỏ đi, niệm tình hiện giờ tính khí anh không tốt, chịu đựng một chút.

Thấy mục đích đã đạt được, Tô Niệm Niệm liền trở mặt, không chút do dự nhảy xuống khỏi người anh, bắt đầu suy nghĩ xem nên mặc quần áo gì.

May mắn thay, một lúc sau, Trì Quân gửi tin nhắn, nói rằng cô ấy đã nhờ một chuyên gia trang điểm đến để tạo hình cho cô.

Cho đến khi cửa đột nhiên bị ai đó gõ, Tô Niệm Niệm còn tưởng rằng là thợ trang điểm đến, đang định mở cửa, lại thấy Bùi Ngôn Khanh lập tức đi tới.

Vị khách không ai khác chính là người mà họ đã gặp vào ngày họ đến Anh.

Anh ấy lễ phép đem trong tay hộp quà đưa cho Bùi Ngôn Khanh, "Tam thiếu gia, tôi làm theo lời dặn của cậu, mang đến rồi.”

"Cảm ơn." Bùi Ngôn Khanh gật đầu, rồi đóng cửa lại.

Tô Niệm Niệm ngẩn người ngồi ở nơi đó, nghi ngờ nhìn hai hộp quà tinh xảo trong tay, "Bên trong là cái gì?"

"Anh sẽ không nói cho em."


"Cái gì?" Tô Niệm Niệm khoanh tay, tức giận nói: "Em mới không thèm quan tâm.”

Nhưng đôi mắt cô cứ dán chăm chăm vào đó.

Cho đến khi tiếng chuông ngoài cửa lại vang lên, Tô Niệm Niệm biết là thợ trang điểm đến, Tô Niệm Niệm liền chạy ra mở cửa.

Sau khi bước vào, chuyên gia trang điểm nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh, nhanh chóng đảo mắt đi và cười ngượng nghịu với Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm ngồi xuống, đợi cô trang điểm.

Cùng lúc đó, Bùi Ngôn Khanh đang ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cô.

Lúc đầu không có việc gì, chuyên gia trang điểm hoàn thành một cách thuần thục, nhưng vừa chải đầu, ánh mắt chạm phải vết đỏ trên chiếc cổ gầy trắng nõn, ngón tay run run, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút gì, chỉ là cầm lấy che khuyết điểm âm thầm che đi cho cô.

Nhưng màu nền che hơi tối và da của cô quá trắng nên khó che phủ hoàn toàn.

Xuyên qua gương, Tô Niệm Niệm chú ý tới vẻ mặt do dự của thợ trang điểm, cúi đầu nhìn thấy vết đỏ mờ mờ xuyên qua cổ áo, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Cô mấp máy môi, nhưng xấu hổ đến mức không biết nói gì.

Lo lắng Bùi Ngôn Khanh còn ở bên trong, thợ trang điểm ngượng ngùng ghé vào lỗ tai cô, ngầm nói: "Quần áo tôi mang theo có thể không thích hợp."

Phần sau của chiếc váy cô mang theo bị khoét rỗng khiến người ta gần như không thể mặc nó ra ngoài.

Tô Niệm Niệm xoa xoa đầu ngón tay, bất đắc dĩ quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Ngôn Khanh.

Nhưng anh nói một cách bình tĩnh, "Đừng lo lắng, anh đã chuẩn bị một chiếc váy rồi."

Thợ trang điểm sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Được."

"Vậy tôi sẽ buộc tóc cho cô."

Có lẽ là cảm thấy không thoải mái ở nơi này, chuyên viên trang điểm chỉnh tề đầu tóc, chuẩn bị xách vali rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Tô Niệm Niệm liền xông tới Bùi Ngôn Khanh, tức giận đánh anh một cái, "Đều là tại anh! Anh bảo sau này em phải sống sao nữa hả!"

Bùi Ngôn Khanh cười để cô trút giận, đứng dậy mở hộp quà bên cạnh cô ra, "Em xem đi, thích không?"

Tô Niệm Niệm ngay lập tức dừng tay, đôi mắt cô dán chặt vào chiếc váy của chiếc hộp.

Cô cẩn thận lấy chiếc váy ra ôm vào lòng như báu vật, không muốn rời mắt một giây nào.

Chiếc váy có màu xanh đậm đầy sao, được tô điểm bằng những viên kim cương vụn, dần dần tạo thành váy một theo từng lớp.

Dưới ánh sáng, nó hiện ra những màu sắc khác nhau, như thể khoác lên mình bầu trời đầy sao.

Vải của toàn bộ váy được may rất chặt chẽ, các nút được cài trực tiếp vào cổ, không để lộ một chút da thịt nào.

Mặc dù bảo thủ như một nữ tu, nhưng nó thật đẹp!

Cơn giận trong lòng Tô Niệm Niệm bị chiếc váy xinh đẹp thổi bay, cô vui vẻ ôm lấy chiếc váy xoay một vòng, "Em đi thay đồ."


15 phút sau.

Tô Niệm Niệm nhón chân nhẹ nhàng, chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, túm lấy vạt áo hai bên, hành lễ với Bùi Ngôn Khanh đang ngồi cạnh cửa sổ, cười nói: "Công chúa Disney chạy trốn đến báo tin."

Cô vươn đầu ngón tay gầy gò trắng nõn, móc ngón tay về phía Bùi Ngôn Khanh, nghiêng đầu nói: "Anh, chỉ là anh đấy, sao không tới bái kiến bổn công chúa?"

Mục đích ban đầu của Tô Niệm Niệm chỉ là khoe sắc đẹp và nhân tiện nuông chiều bản thân.

Cô vừa cẩn thận soi gương soi toàn thân trong phòng tắm, vừa cảm thấy mỹ nhân như vậy thật sự là thần công, thậm chí còn cảm thấy treo mình trên một cây thật đáng tiếc.

Nói xong, Tô Niệm Niệm không thèm để ý tới phản ứng của Bùi Ngôn Khanh, cô chỉ nghịch mép váy, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chính mình.

Tô Niệm Niệm rụt cổ, cau mày cho đến khi bị từ phía sau ôm chặt, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô khiến Tô Niệm Niệm rụt cổ lại: “Ai ya.”

“Hiện tại em rất cao quý.” Cô cố gắng kéo tayBùi Ngôn Khanh, nghiêm túc nói: “Đừng hòng động thủ với bổn công chúa.”

Bàn tay của Bùi Ngôn Khanh vẫn đặt trên eo cô, tầm mắt dần dần di chuyển xuống từ mái tóc búi cao của cô, đến chiếc cổ mảnh khảnh, rồi đến dáng người mảnh khảnh của cô.

Bộ váy được cắt may vừa vặn, rõ ràng không lộ một chút da thịt nào nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.

Anh cười cười, ngữ khí có chút gay gắt: "Nhưng mà, đã động thủ rồi.”

“Làm sao đây.”

Tô Niệm Niệm: "..."

"Biến đi."

Sau khi Tô Niệm Niệm chiêm ngưỡng bản thân xong, cô đã gửi một tin nhắn cho Trì Quân và muốn tìm cô ấy, nhưng Bùi Ngôn Khanh lại nắm lấy cánh tay của cô.

"Đợi đã."

Bùi Ngôn Khanh chậm rãi cầm lấy một hộp quà khác, "Mình cùng đi."

Tô Niệm Niệm mở to mắt, "Anh đi làm gì?"

"Em nói gì?"

“A?” Tô Niệm Niệm mấp máy môi, “Nhưng mà, anh không có thư mời.”

“Ai nói anh không có?” Bùi Ngôn Khanh từ trong hộp quà bên dưới lấy ra thiệp mời, “Không phải ở đây sao?”

Tô Niệm Niệm tức giận, "Vậy vừa rồi anh lừa gạt em, bắt em gọi một tiếng ông..."

"Má!"

“Anh không lừa em.” Bùi Ngôn Khanh lấy bộ đồ trong hộp quà ra, thay xong đặt ở trước mặt cô, nhàn nhạt nói: “Ý anh là em có thể đi.”


“Nhưng anh cũng sẽ đi.” Anh khoác áo vest vào, bổ sung, “Em kích động ngắt lời anh mà.”

Tô Niệm Niệm vẫn tức giận trừng mắt nhìn anh: “Dối trá, dối trá, dối trá.” Thấy anh rất bình tĩnh thay quần trước mặt cô, cô vội vàng quay đầu lại, “Không biết xấu hổ.”

Nghe những lời này, Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Chỗ nào em còn chưa nhìn? Sao còn cảm thấy xấu hổ?"

Tô Niệm Niệm bỏ qua chủ đề này, hất cằm lên và nói một cách kiêu ngạo: "Anh có thể đi, nhưng xin đừng quấy rầy em."

“Quấy rầy em cái gì?” Bùi Ngôn Khanh mặc áo vét, thắt cà vạt thành thạo, giọng điệu không hề ấm áp: “Nói chuyện với Lalisi sao?”

“Làm gì có chứ, em đi đâu phải vì anh ấy.” Tô Niệm Niệm quay đầu nhìn anh chằm chằm, sau đó sửng sốt một lúc, hồi lâu không rời mắt.

"Làm sao?"

Cô có chút đỏ mặt, ngay cả giọng nói cũng mềm đi vài phần, dùng ngón tay trắng nõn móc cà vạt của Bùi Ngôn Khanh, "Từ nay về sau mỗi ngày anh đều mặc âu phục, được không?"

Quả nhiên, ngoại hình chính là vũ khí đánh bại tất cả, cô đã quen với những bộ quần áo bình thường, anh vừa khoác lên người bộ đồ này, Tô Niệm Niệm lập tức cảm thấy mọi thứ đều có thể được tha thứ.

Ban đầu chỉ là vẻ lạnh lùng, nhưng khi ở bên cô, đôi lông mày của anh như tan chảy, trở thành một người đẹp dịu dàng.

“Ngày nào cũng mặc, có thể.” Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô gái nhỏ, Bùi Ngôn Khanh nhếch môi, “Nhưng chỉ ban đêm thôi.”

Tô Niệm Niệm cắn môi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, liền nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đến bên tai cô, "Ở trên giường, em muốn mặc gì cũng được."

"..."

Đương nhiên, sóng gió đi xa thì kết quả là Tô Niệm Niên sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trên giường, khoanh tay, không thèm nhìn anh.

Bùi Ngôn Khanh kiềm chế một chút, nhéo nhẹ má cô, hạ giọng: "Lễ phục, em thích không?"

“Cũng được.” Tô Niệm Niệm thản nhiên nói.

Có thể trả lời anh hai chữ này thì đều là nể mặt chiếc váy này đấy.

"Còn cái đẹp hơn nữa, công chúa muốn không?"

Lông mi Tô Niệm Niệm giật giật, ban đầu cô không muốn để ý, nhưng rốt cuộc lại không nhịn được tò mò, "Cái gì?"

“Anh.” Bùi Ngôn Khanh trả lời.

Tô Niệm Niệm tức giận mắng anh: "Còn đùa nãy em sẽ thực sự tức giận!"

“Anh không nói đùa.” Vẻ mặt nghiêm túc, Bùi Ngôn Khanh lấy chiếc hộp nhung vẫn giấu từ lâu ra, mở ra trước mặt cô, bên trong có một chiếc nhẫn xinh đẹp được lặng lẽ đặt vào.

Bề ngoài Bùi Ngôn Khanh trông bình tĩnh và sảng khoái, nhưng bàn tay cầm chiếc hộp nhung đã ướt đẫm, anh lấy chiếc nhẫn kim cương ra, ngồi xổm trước mặt Tô Niệm Niệm, nhìn cô dò hỏi, trầm giọng nói: "Có thể không?”

Tô Niệm Niệm hoàn toàn sững sờ, một lúc sau, cô né tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Sao, sao lại đột ngột như vậy."


“Không có gì đột ngột.” Bùi Ngôn Khanh cười cười, “Là anh tính toán từ rất lâu rồi.”

Chỉ chờ ngày khải hoàn trở về.

Chiếc nhẫn này do chính Bùi Ngôn Duyệt vẽ từ năm ngoái, phải mất hai tháng để hoàn thành bản thảo cuối cùng.

Bùi Ngôn Khanh có chút bực bội, “Nhưng không ngờ lại bị tiệc tối làm gián đoạn.” Anh nắm đầu ngón tay của cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Mặc dù vậy, anh phải canh những đám mây mới thấy mặt trăng, được em thừa nhận thân phận trước truyền thông rồi.”

“Nhưng nhất định phải có chút lễ nghi.” Bùi Ngôn Khanh quỳ xuống, gần như thành kính ngẩng đầu nhìn nàng, “Công chúa Niệm Niệm ơi, em gả cho anh nhé?”


Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt để xua đi cảm giác nhức nhối trong mắt, sau vài lần thay đổi sắc mặt, cô che mặt cười thành tiếng, vươn ngón tay ra, "Đeo cho em đi."

"Thực sự, rẻ cho anh quá.”

Tô Niệm Niệm cụp mắt nhìn người đàn ông rất nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào người cô, xuyên qua mặt sau của chiếc nhẫn, cô nhìn thấy ba chữ pyq, theo bản năng nói: "Đây là cái gì? Vòng bạn bè *?"

Bùi Ngôn Khanh: "..." Mặt anh không cảm xúc ngước mắt lên, "Nghĩ xem là cái gì."

Sửng sốt vài giây, Tô Niệm Niệm xoa xoa mũi, "Tại sao lại khắc tên của anh lên?"

Nhìn đầu ngón tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương bắt lấy, trái tim Bùi Ngôn Khanh như thắt lại, anh nhìn thẳng vào mắt Tô Niệm Niệm, cười nói: "Bởi vì anh là hàng đặt riêng của em.”

"Cả đời này, công chúa đi đâu đều mang theo dấu vết của anh."

-

Địa điểm tổ chức bữa tối này là tại một khách sạn cao cấp.

Bùi Ngôn Khanh đã phải cố gắng rất nhiều mới có được thư mời.

Anh tìm Bùi Ngôn Duyệt, nhờ bà tìm một vài người quen đang làm nghệ thuật, sau nhiều lần tréo ngoe, anh mới nhận được thư mời từ những người khác.

Tô Niệm Niệm nắm lấy cánh tay của Trì Quân và đi về phía trước.

Bùi Ngôn Khanh đi theo sau họ, vẫn dán mắt vào bóng lưng của cô gái nhỏ.

Cao và thẳng như một con thiên nga, mỗi bước đi đều mỹ miều.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào hội trường, cô đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, và nhiều "quý ông" người Anh đã cười ngầm với cô.

Với tư cách là người chủ trì bữa tiệc này, Lalisi đang cầm ly sâm panh cùng người khác thưởng thức rượu, ánh mắt vô tình quét về phía cửa, lộ ra chút kinh ngạc.

Anh lịch sự nói xin lỗi, sau đó đi về phía cửa, nở một nụ cười dịu dàng với Tô Niệm Niệm.

Ban đầu, anh thực sự ngưỡng mộ cô gái phương Đông này vì điệu nhảy của cô, nhưng bây giờ, anh đã thay đổi suy nghĩ một chút.

Ai chẳng yêu cái đẹp, theo đuổi cái đẹp là bản năng của mỗi người đàn ông.

Tô Niệm Niệm gật đầu với anh, cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình, sợ có người ghen, cô không định giao tiếp với Lalisi nhiều hơn.

Nhưng dù sao cũng là yến tiệc của người ta, chủ nhân buổi tiệc cũng tới nghênh đón,cô không thể không nể mặt.

Nhìn thấy Lalisi đưa tay về phía mình, Tô Niệm Niệm vốn tưởng rằng mình sẽ bắt tay, nhưng vừa đưa tay ra, liền hỏng bét.

Nghi thức châu Âu không phải là một cái bắt tay.

Nhìn thấy Lalisi nghiêng người, rõ ràng là định hôn lên mu bàn tay cô, Tô Niệm Niệm theo bản năng quay đầu lại tìm người, muốn bảo đảm anh là người đưa tay ra trước, cô không cam tâm tình nguyện, nhưng là cuối cùng lại không thể tìm thấy bất cứ ai.

Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện trên đầu cô, có người nắm lấy cổ tay trái của cô, Bùi Ngôn Khanhkéo cô ra sau lưng, cắt ngang động tác của Lalisi

Đột nhiên bị cắt ngang, Lalisi nhíu mày, "Anh là...?"

Bùi Ngôn Khanh nhướng mày, anh nâng bàn tay trái đeo nhẫn của Tô Niệm Niệm lên, đan ngón tay vào nhau, lắc lắc như thể khoe khoang.

"Tôi là chồng cô ấy.

*pyq: là phiên âm chữ đầu của từ vòng bạn bè trên wechat.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom