Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313 Thiết Cốt Phái.
Hắn là một thành viên của Ma Sát Tông, nhưng lại không phải là đệ tử, mà gần giống như làm thuê, nên không ở phân đà Tây Nam Dương Châu, thay vào đó là ở tại nhà chờ thông báo.
Không sai.
Hắn là hậu nhân của Giang gia, cha mẹ hắn đều đã mất, chỉ để lại một căn nhà rách nát.
Trong mắt cư dân Giang Gia Trấn, hắn là một tên vô công rỗi nghề, tham ăn tham ngủ, trên thực tế lại là một cao thủ của tà phái. Với hắn mà nói, giết người chẳng khác gì so với ăn cơm.
Vì tính cách của mình, Giang Ta không thích xuất đầu lộ diện.
Những khi không có nhiệm vụ, hắn sẽ ở lì trong nhà, mặc cho đám nhóc trong thôn sỉ nhục, cư xử hệt như người bình thường.
Khi ấy, Đại đà chủ từng hỏi hắn rằng:
"Tại tổng bộ phân đà có sơn hào hải vị, rượu ngon gái đẹp, cớ sao ngươi cứ thích ở Giang Gia Trấn, cam tâm sống một cuộc sống như một tên ăn mày thế?"
Giang Tà đáp rằng:
"Bởi vì, đó là nhà của ta."
Không giải thích gì nhiều, chỉ mấy chữ đơn giản như vậy thôi.
Đại đà chủ đã từng bình luận, con hàng này có bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ!
Đương nhiên, khi thực hiện nhiệm vụ, Giang Tà liền sẽ từ người thường biến thành một tên ác ma đến từ địa ngục, con mồi nào sa vào tầm ngắm của hắn, tuyệt đối sẽ là thần chết gõ cửa.
Những môn phái bị gã tiêu diệt, ít nhiều cũng có hơn chục cái.
Đơn giản vì Giang Tà là Võ Vương, lại giết người như không chớp mắt, cho nên đệ tử phân đà Ma Sát Tông đã đặt cho hắn một ngoại hiệu - Giang Diêm Vương.
Còn người dân ở Giang Gia Trấn lại thấy hắn suốt ngày rảnh rỗi, chẳng chịu làm gì, đã đặt cho hắn một ngoại hiệu - Giang Khất Cái.
Diêm Vương, Khất Cái.
Hai danh hiệu, hai thái cực.
"Thiết Cốt Phái?"
"Đó hình như là một môn phái bất nhập lưu, vậy mà có thể giết chết Triệu đà chủ, thật khiến người khác bất ngờ mà."
Giang Tà vừa phóng đi cực nhanh, vừa tự nói với lòng.
...
Thiết Cốt Phái.
Sau khi Quân Thường Tiếu chia tay đám người Tạ thành chủ, hắn dẫn bọn người Lý Thanh Dương trở về môn phái.
Hay tin môn phái mình thắng được 74 trận, đám đệ tử ở nhà liền hưng phấn reo hò!
"Chưởng môn."
Lê Lạc Thu hào hứng nói:
"Có nằm mơ ta cũng không ngờ rằng Thiết Cốt Phái chúng ta, lại có thể thắng 74 trận, không thua dù chỉ một trận!"
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Chuyện ngươi không ngờ tới sau này còn nhiều lắm, không cần quá kinh ngạc vậy đâu."
"Nếu vậy."
Không sai.
Hắn là hậu nhân của Giang gia, cha mẹ hắn đều đã mất, chỉ để lại một căn nhà rách nát.
Trong mắt cư dân Giang Gia Trấn, hắn là một tên vô công rỗi nghề, tham ăn tham ngủ, trên thực tế lại là một cao thủ của tà phái. Với hắn mà nói, giết người chẳng khác gì so với ăn cơm.
Vì tính cách của mình, Giang Ta không thích xuất đầu lộ diện.
Những khi không có nhiệm vụ, hắn sẽ ở lì trong nhà, mặc cho đám nhóc trong thôn sỉ nhục, cư xử hệt như người bình thường.
Khi ấy, Đại đà chủ từng hỏi hắn rằng:
"Tại tổng bộ phân đà có sơn hào hải vị, rượu ngon gái đẹp, cớ sao ngươi cứ thích ở Giang Gia Trấn, cam tâm sống một cuộc sống như một tên ăn mày thế?"
Giang Tà đáp rằng:
"Bởi vì, đó là nhà của ta."
Không giải thích gì nhiều, chỉ mấy chữ đơn giản như vậy thôi.
Đại đà chủ đã từng bình luận, con hàng này có bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ!
Đương nhiên, khi thực hiện nhiệm vụ, Giang Tà liền sẽ từ người thường biến thành một tên ác ma đến từ địa ngục, con mồi nào sa vào tầm ngắm của hắn, tuyệt đối sẽ là thần chết gõ cửa.
Những môn phái bị gã tiêu diệt, ít nhiều cũng có hơn chục cái.
Đơn giản vì Giang Tà là Võ Vương, lại giết người như không chớp mắt, cho nên đệ tử phân đà Ma Sát Tông đã đặt cho hắn một ngoại hiệu - Giang Diêm Vương.
Còn người dân ở Giang Gia Trấn lại thấy hắn suốt ngày rảnh rỗi, chẳng chịu làm gì, đã đặt cho hắn một ngoại hiệu - Giang Khất Cái.
Diêm Vương, Khất Cái.
Hai danh hiệu, hai thái cực.
"Thiết Cốt Phái?"
"Đó hình như là một môn phái bất nhập lưu, vậy mà có thể giết chết Triệu đà chủ, thật khiến người khác bất ngờ mà."
Giang Tà vừa phóng đi cực nhanh, vừa tự nói với lòng.
...
Thiết Cốt Phái.
Sau khi Quân Thường Tiếu chia tay đám người Tạ thành chủ, hắn dẫn bọn người Lý Thanh Dương trở về môn phái.
Hay tin môn phái mình thắng được 74 trận, đám đệ tử ở nhà liền hưng phấn reo hò!
"Chưởng môn."
Lê Lạc Thu hào hứng nói:
"Có nằm mơ ta cũng không ngờ rằng Thiết Cốt Phái chúng ta, lại có thể thắng 74 trận, không thua dù chỉ một trận!"
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Chuyện ngươi không ngờ tới sau này còn nhiều lắm, không cần quá kinh ngạc vậy đâu."
"Nếu vậy."
Bình luận facebook