-
Phần I
1.
“Wow, Khanh Khanh, cái túi này là hàng hiệu có phải không?”
"Tất nhiên rồi, thời buổi này rồi ai còn xài hàng giả nữa, xấu hổ c..h..ế..t.. đi được".
Vừa bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy cảnh bạn cùng phòng Huỳnh Na Na đang nịnh bợ Tần Khanh. Liếc thấy tôi bước vào, cô ấy liền nói móc.
"Cũng không hẳn ai cũng vậy. Mình nhớ sáng nay Thẩm Nghiên có đeo vòng tay của hãng T"
Tần Khanh quay lưng về phía tôi cười nói.
"Haha, nhìn thôi cũng biết là đồ giả. Ở Đông Tây, Bắc Quang, Quảng Châu có rất nhiều chợ đầu mối. Nó như người nhà quê lên phố vậy, tự làm mình trở thành trò hề mà thôi"
Ha hả, mạnh mồm thật, có ngon nói thẳng vào mặt tôi nè.
Tôi lấy chân đá ghế cô ta.
"Cô muốn tôi tháo ra cho cô kiểm tra không? Tôi vẫn còn giữ hoá đơn của cửa hàng đó. Ồ, quên mất. Cô làm gì biết cách phân biệt hàng thật hàng giả đâu?"
"Đúng rồi, một người suốt ngày ra chợ đầu mối thì làm sao biết thế nào là hàng thật?"
Gương mặt Tần Khanh hoảng loạn, quay lại mắng tôi.
"Cô bị bệnh à? Nghe lén người khác nói chuyện rồi nhảy vào họng người ta. Chẳng ra sao cả".
Tôi là người trầm tính. Lâu lắm rồi mới có người khiến tôi ngứa mồm ngứa miệng như thế này.
Tôi bật hệ thống lên và quét toàn bộ cơ thể Tần Khanh.
"Chiếc váy cô đang mặc là hãng M, nhưng sao cô lại mặc đồ của trẻ em? Bộ này size dưới 140, cô không biết điều đó à?"
(Nội tâm editor bị tổn thương
Vì mị cũng mặc đồ kid size 120-130 cho tiết kiệm tiền
)
Huỳnh Na Na mắng tôi.
"Thẩm Nghiên, cậu không có mắt nhìn gì cả. Còn đi kiếm chuyện với người khác. Khanh Khanh có tiền như vậy thì tại sao phải mặc đồ trẻ em?"
Tôi đi ra phía sau Tần Khanh và kéo tag áo ra khỏi cổ cô ấy.
"Tag vẫn còn nguyên đây này?"
Tần Khanh tức giận đẩy tôi ra.
"Ai cho cậu đụng vào người tôi? Cậu chẳng biết gì cả, đây là phiên bản giới hạn".
Tôi nhìn vào thân hình gầy gò và thấp bé của cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khinh thường người khác.
"Thường chị em với nhau tôi không móc mỉa gì đâu. Chỉ là cô làm tôi ngứa mắt quá thôi, chuyện cô mặc quần áo trẻ em hoàn toàn bình thường. Chỉ là cái tag bị in ngược chữ rồi".
Huỳnh Na Na vội vàng chạy tới xác minh, do dự nói.
"Tần Khanh, hình như... là thật đó".
Lâm Dương đứng ở cửa phòng không nhịn được bật cười.
"Hahahaha, đi ngang qua đúng lúc có kịch để coi. Không uổng tiền học phí chút nào".
Tân Khanh đỏ bừng mặt, bật khóc.
"Tôi đi tìm giảng viên báo cáo các người bắt nạt tôi!"
Tôi khoanh tay đóng vai ông bụt.
"Tại sao con khóc? Ai bắt nạt con? Con chỉ bị vả mặt thì thói huênh hoang thôi mà. Con bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại đi tìm giáo viên để méc thế?"
Lâm Dương vịn vào thành giường cười ra nước mắt.
"Thẩm Nghiên ơi là Thẩm Nghiên..."
Tân Khanh hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
"Thẩm Nghiên, hãy đợi đó!"
Nói xong cô ấy lao ra khỏi ký túc xá nhưng tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại.
"Nè, cầm theo cái túi giả của cô đi luôn đi. Tôi nhịn nãy giờ rồi. Nhắc cho cô biết, phần kim loại của túi hàng thật là màu vàng đồng, chứ không phải màu vàng c.ứ.t."
Đáp lại tôi là tiếng đóng sầm cửa.
2.
Thật ra không phải là do cô ấy, mà là do tôi. Ai biểu tôi có hệ thống phát hiện nói dối làm gì.
Cách đây một tuần, tôi bị say nắng ngất đi. Khi tỉnh lại, tôi đã bị trói buộc với hệ thống này. Chỉ cần vạch trần lời nói dối của người khác, tôi có thể nhận được phần thưởng từ hệ thống.
Tôi đã thử trong vài ngày qua, giá trị nhan sắc của tôi đã được +2, giá trị tài lộc là +3. Hiệu quả rất tốt.
Dù nhà tôi vốn đã khá giả rồi, nhưng ai chẳng muốn giàu hơn đẹp hơn? Càng nhiều tiền càng tốt.
Tôi cũng là người thẳng thắn và không thích nhìn người khác nói dối. Nên ngay khi nhìn thấy chấm đỏ trên đầu những người đó, tôi không thể ngăn bản thân mình làm nhiệm vụ.
Chỉ là tôi không ngờ vừa mới vào năm học mới lại gặp phải phiền phức như thế này.
Tiếc thật. Tôi mới nói có mấy câu đã bỏ chạy, tôi vẫn đánh chưa đã lắm.
Tôi quay người dọn lại bàn học, Lâm Dương chủ động đến bắt chuyện với tôi.
"Xin chào, mình tên là Lâm Dương, học lớp Tài Chính 3"
Tôi mỉm cười đáp.
"Xin chào, Thẩm Nghiên, mình cũng học lớp Tài Chính 3".
"Ô wow! Trông bạn xinh quá. Hồi nãy mình không nhìn kỹ, giờ nhìn lại thì bạn xinh thật".
Tôi bình tĩnh trả lời cô ấy.
"Cảm ơn vì lời khen".
Dù từ nhỏ đến giờ tôi được khen quen rồi, nhưng nghe người khác khen tôi vẫn cảm thấy vui trong lòng.
Cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi một cách thân mật.
"Mình rất thích cậu, người đẹp. Từ nãy tụi mình làm bạn với nhau nha. Cậu đẹp quá".
Tôi bật hệ thống lên. Cô ấy không nói dối. Người này thật thà phết.
Đây là cách mà tôi đã có được người bạn đầu tiên khi học đại học.
Sau vài ngày làm quen, khoá học quân sự sắp bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, Tần Khanh gần như tàng hình, không dám khiêu khích tôi nữa.
Huỳnh Na Na cũng vậy. Cô ấy bám lấy Tần Khanh mỗi ngày, người ngoài nhìn vào còn tưởng Huỳnh Na Na là giúp việc của Tần Khanh.
Ký túc xá được chia thành hai dãy phòng khác nhau.
"Chị gái của tôi ơi, mới ngày đầu đi học mà cậu đã vả mặt Tần Khanh một tiếng rõ to. Xong giờ cô ta ngày nào cũng qua khu của mình ở, ồn ào c..h..ế..t.. đi được".
Tôi đang thoa kem chống nắng thì Lâm Dương bắt đầu than thở.
"Cậu không nhắc thì tớ cũng quên mất cô ấy. Nhanh lên, xuống trễ là bị phạt bây giờ".
Lâm Dương vội vàng xỏ giày vào.
"Tới liền, tới liền".
Sau khi học xong, huấn luyện viên nói chúng tôi có thể biểu diễn văn nghệ tuỳ ý. Và định mệnh đã chọn tôi.
Vốn dĩ tôi hay né các hoạt động tập thể, vì tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng tôi đành nói.
"Vậy để mình tập dưỡng sinh Bát đoạn cẩm(*) cho mọi người xem".
(*)八段錦 - Bát đoạn cẩm: là tác phẩm của Đạo gia nhằm dưỡng sinh và làm nóng cơ thể, gồm 8 đoạn luyện tập.
Mọi người nghe xong bật cười, nhưng tôi không quá bận tâm. Tôi với tay lấy điện thoại trong túi áo để phát nhạc nền.
Nhưng mò mẫm một lúc lâu, tôi cảm nhận túi áo tôi trống rỗng.
Không thể nào. Một tiếng trước, rõ ràng tôi đã để điện thoại vào đây.
"Lâm Dương, cậu có thấy điện thoại của mình đâu không".
"Nó ở trong túi áo khoác của cậu á".
Tôi vừa cười vừa khóc.
"Không còn ở đó nữa".
3.
Cô ấy vội vàng lục lọi túi áo của mình. Trước đó chúng tôi có đi vệ sinh và đặt áo khoác lên móc cửa. Có thể chúng tôi mặc nhầm áo khoác của nhau.
Lâm Dương lắc đầu.
"Áo mình cũng không có? Bộ nó mọc cánh bay đi mất rồi à?"
Tôi đáp.
"Thôi quên đi, cho mình mượn điện thoại để biểu diễn trước đi".
Tần Khanh đột nhiên ở trong đám người hét lớn.
"Làm màu, có Bát đoạn cẩm diễn này giờ cũng không xong".
Tôi liếc nhìn cô ấy rồi quay qua huấn luyện viên.
"Báo cáo! Em không trình diễn do điện thoại đã bị mất".
"Em làm mất lúc nào? Có khi nào em để quên trong phòng không?"
"Lần cuối em dùng điện thoại là một tiếng trước, sau khi đi vệ sinh xong thì không còn thấy nó đâu nữa".
Huấn luyện viên là một anh chàng vẫn còn trẻ tuổi và trông sáng sủa. Anh ấy đã hét lên với cả lớp.
"Có ai nhìn thấy điện thoại của Thẩm Nghiên không?"
Đám đông bắt đầu ồn ào, rồi mọi người lần lượt trả lời.
"Báo cáo, không thấy!"
"Em cũng không thấy!"
Không ai thừa nhận, kể cả Tần Khanh.
Tôi nhìn thấy chấm đó trên đầu Tần Khanh, lẩm bẩm.
"Đúng là đi tìm đường c..h..ế...t..."
Tôi vốn dĩ có thể báo cáo với huấn luyện viên và nhờ anh ấy cho tôi được khám xét cô ấy. Nhưng tôi đã không làm như vậy.
Tôi hét lớn trước mặt mọi người.
"Con đ.i.ê.n kia mày chạy đi đâu rồi?"
Lớp tôi và lớp bên cạnh nhìn tôi và cười phá lên.
Một âm thanh máy móc vang lên giữa tiếng cười.
"Má mì, hãy tha cho con!"
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, mọi người nhìn về phía sau.
Không sai, âm thanh kia phát ra từ phía Tần Khanh. Sắc mặt cô ấy tái nhợt.
"Không phải tôi... thật sự không phải tôi".
Tôi bước qua đám đông và lấy điện thoại của mình ra từ túi quần cô ấy.
"Cậu vẫn nhất quyết không thừa nhận mình ăn trộm. Cậu có muốn lên đồn uống trà không?"
Cô ấy vừa khóc vừa nhìn huấn luyện viên.
"Không phải em. Thật sự không phải em. Mình nhớ ra rồi, có thể mình đã lấy nhầm áo khoác ở trong nhà vệ sinh".
Huỳnh Na Na bảo vệ cô ấy.
"Đúng vậy thưa huấn luyện viên, Tân Khanh chắc đã lấy nhầm trong lúc vội vàng tập hợp".
Lâm Dương đứng ra phản bác.
"Phòng cô ở phía Đông toà nhà, sao lại lấy nhầm đồ ở nhà vệ sinh phía Tây? Cô có thuật phân thân à?"
Tôi kéo Tần Khanh về phía huấn luyện viên.
"Báo cáo! Tôi muốn tìm giám thị để xử lí việc này".
Huấn luyện viên không biết phải nói gì, còn những học sinh khác bắt đầu lẩm bẩm.
"Thôi đi Thẩm Ngiên, điện thoại cũng tìm được rồi, cần gì phải làm quá lên như vậy?"
"Đúng rồi, đâu phải Tần Khanh cố ý đâu. Nhất định vừa rồi cầm nhầm thôi".
"Làm tốn thời gian mọi người quá".
Những người lên tiếng đều là người bên dãy phòng Tần Khanh. Có vẻ cô ấy đã lấy được lòng mọi người.
Cô ấy dần tự tin hơn, vùng tay ra khỏi tôi.
Tôi lên tiếng.
"Thứ nhất, cô cao chưa tới 1m5, tại sao có thể với tới tôi treo áo? Trong khi tôi cao 1m7?"
"Thứ hai, trước đó tôi đã tắt điện thoại. Sao lúc tìm thấy thì lại đã được bật lên? Cô đã mở khoá điện thoại tôi như thế nào?"
Tần Khanh nhanh chóng giải thích.
"Tôi không lấy nó, tôi cũng không mở nó, chính là nó..."
Cô ấy đã cắn câu. Thực tế điện thoại tôi luôn được bật, chỉ là ở trong chế độ im lặng mà thôi.
"Nó thế nào? Nó tự bật lên à? Tôi nhớ là mất đồ trên 1000NDT là có thể khởi kiện được rồi. Đi thôi"
Đụng ai không đụng, mà cứ phải kiếm chuyện với tôi.
"Huấn luyện viên, em xin phép dẫn cậu ấy đi gặp giám thị".
Tần Khanh sợ đến mức quỳ xuống đất mà khóc.
4.
"Thẩm Nghiên, cậu hơi quá đáng rồi đấy. Tìm thấy điện thoại rồi thì thôi đi? Sao lại bắt nạt Tần Khanh?"
"Đúng rồi, có tí tiền đã bày đặt bắt nạt người khác".
Tiếng xì xầm bắt đầu truyền đi khi thấy Tần Khanh quỳ khóc trước mặt tôi.
Các học sinh khác nhìn tôi với ánh mắt kì thị.
Tần Khanh trấn an mọi người.
"Thật xin lỗi, không ngờ mình cầm nhầm điện thoại cậu ấy, gây ra phiền toái cho mọi người. Cảm ơn huấn luyện viên đã tin tưởng em. Em bằng lòng đi với Thẩm Nghiên".
Rồi cô ấy ngước lên nhìn tôi.
"Thẩm Nghiên, mình biết cậu ghét mình từ ngày đầu tiên đi học rồi. Lúc cậu ở ký túc xá luôn tẩy chay tôi. Tuy nhà tôi có tiền, nhưng tôi chưa bao giờ bắt nạt người khác như vậy".
Huỳnh Na Na lợi dụng tình huống này, lớn tiếng nói.
"Vì Thẩm Nghiên mà Tần Khanh không thể ở trong ký túc xá nữa, cô ấy bắt nạt Tần Khanh rất nhiều".
Huấn luyện viên xấu hổ nhìn tôi.
"Hay là... chúng ta bỏ qua đi. Đều là bạn học của nhau, có hiểu lầm gì thì chúng ta giải quyết riêng với nhau nhé".
Một số nam sinh cũng lên tiếng.
"Đúng rồi, người đẹp. Không có ai chứng kiến sự việc cả, chắc chỉ là cầm nhầm thôi".
"Đây là ngày đầu tiên học quân sự, đừng làm lớn chuyện như vậy. Thầy cô sẽ nghĩ lớp tụi mình thích gây chuyện mất".
"Điện thoại cũng không bị gì hết, cũng không nên làm lớn chuyện làm gì".
Lâm Dương bất bình.
"Bọn n.g.u này, vậy mà bị bạch liên hoa lừa. Rõ ràng nói xấu người khác trước, giả vờ đáng thương, lại còn ăn cắp đồ của Thẩm Nghiên. Bị bắt quả tang thì bắt đầu khóc lóc, mặt dày không thừa nhận".
Tôi bình tĩnh nghe bọn họ nói, quay qua hỏi Tần Khanh.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi thôi".
Lúc này, một nam sinh cao lớn chặn tôi lại.
"Thả cậu ấy đi!"
Tôi ngẩng đầu lên.
"Cậu là gì của cô ấy? Bạn trai à? Muốn làm anh hùng thì cũng phải biết lựa người để cứu chứ".
Chàng trai trừng mắt nhìn tôi.
"Nếu cô dám bắt cô ấy đi, tôi sẽ lột da cô!"
Tôi cười khúc khích.
"Được rồi, cậu có thể đi cùng chúng tôi đến đồn. Mọi người ở đầy đều chứng kiến việc cậu uy hiếp tôi".
Lâm Dương lo lắng đến toát mồ hôi.
"Thẩm Nghiên, bọn họ đổ oan cho cậu như vậy. Sao cậu không phản bác. Ôi tức c..h..ế...t.. mình".
Tôi trả lời cô ấy.
"Giải thích làm gì? Tang chứng vật chừng rành rành ở đây, trực tiếp đưa cho c.ản.h. s.á.t. có phải nhanh hơn không?"
Chàng trai kia vẫn không tin.
"Cô đưa bằng chứng ra. Nếu như không đưa ta được, tôi, Dư Tuấn tuyệt đối sẽ không để cậu bắt nạt Tần Khanh!"
"Nếu cậu đòi bằng chứng sớm hơn thì nãy giờ không phải tốn thời gian như vậy rồi".
Tôi nhìn Tần Khanh.
"Cậu nói tôi ghét cậu? Tôi thừa nhận, ai biểu mồm miệng cậu bẩn thỉu như vậy".
"Ngày đầu tiên đi học cậu đã cười nhạo tôi mua đồ ở chợ đầu mối Bắc Quang. Đúng tôi. Chợ đầu mối là của gia đình tôi đó. Mấy ngày trước tôi đã nhờ trợ lý của bố kiểm tra, thì ra bố mẹ cậu có sạp bán ở tầng hầm 1".
Tôi quay lại nhìn các bạn cùng lớp phía sau lưng.
"Bố mẹ Tần Khanh đang thuê quầy hàng A03 tầng hầm 1 chợ đầu mối Bắc Quang. Có gì mọi người ghé ủng hộ. Vì họ buôn bán được thì mới trả tiền thuê sạp cho gia đình tôi. Nhân tiện Trung tâm thương mại Karen kế bên cũng là của gia đình tôi. Tiếc là lượng người đến không nhiều bằng chợ đầu mối".
Mọi người nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Đặc biệt là Tần Khanh, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, cánh tay run rẩy.
Vì ai mà chẳng biết khu vực tầng hầm 1 ở chợ đầu mối Bắc Quang là khu bán hàng giả loại 1 cơ chứ.
5.
Đám đông bắt đầu bàn tán.
"A, không ngờ em họ tôi lại mua trúng túi giả loại 1. Đã là hàng giả lại còn đắt nữa".
"Thảo nào từ đầu đến chân cô ấy toàn hàng hiệu. Hoá ra là hàng giả. Đúng là thùng rỗng kêu to"
"Nếu tôi là cô ấy thì xấu hổ chui xuống đất mất. Cô ấy chỉ biết nói dối mà thôi".
"Có thể cô ấy đã thật sự ăn trộm điện thoại của Thẩm Nghiên".
Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, ngạo nghễ nhìn tôi.
"Ồ nô! Chị đẹp hoá ra là phú nhị đại(*). Chẳng trách cậu lại có khí thế hơn người như vậy. Nhìn thoáng một cái là biết ngay hàng giả. Cậu là số một".
(*) thế hệ giàu có đời thứ hai. Là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.
Tôi không nói gì cả. Tôi không phải là phân biệt được hàng thật giả, mà là hệ thống nhắc tôi.
Ai nói dối thì sẽ có chấm đỏ nhấp nháy trên đỉnh đầu. Khi tôi nhấp vào nó, một giao diện sẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ ra những lời nói dối và bằng chứng chứng minh họ nói dối.
Tôi là một người sống thực tế. Ban đầu, tôi coi thường hệ thống vì nghĩ nó không đưa ra được dữ liệu chính xác. Nhưng giờ thì nó đã trở thành thú vui trong cuộc sống đời thường của tôi.
Có người đơn giản chỉ nói dối cho vui miệng, có người nói dối để khoe mẽ và có người vừa nói dối xong đã bị vả mặt ngay.
Tốt hơn hết đừng nói ra những điều không có thật.
Một bạn nữ ở ký túc xá kế bên đột nhiên đứng dậy.
"Tần Khanh, cái túi mấy bữa trước cậu tặng mình có phải là hàng thật không?"
"Tuần sau cậu vẫn tặng mình cái váy của hãng M chứ?"
"Đúng vậy, tụi mình nãy giờ nói đỡ cho cậu. Cậu nói gì đi chứ!"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn họ, Lâm Dương như gãi trúng chỗ ngứa.
Cô ấy cười nói.
"Cái túi có thanh kim loại màu vàng à? Mình biết nè. Ngày đầu tiên đi học bị Thẩm Nghiên vạch trần là hàng giả nên cô ấy xấu hổ không dám xài nữa mới đưa cho cậu á".
"Váy hãng M? Là cái váy trẻ em cậu ấy mặc 2 ngày trước đúng không? Cái tag váy in chữ ngược. Huỳnh Na Na có còn ở đây không? Ngay cả Na Na còn xấu hổ không dám mặc. Tại sao cậu lại đòi cái váy đó vậy?"
Mọi người: ........
Họ nghiến răng và nhìn sòng sọc vào Huỳnh Na Na.
Na Na sợ hãi trốn về phía sau.
"Không phải do mình, người tặng đồ cho các cậu là Tần Khanh mà".
Chàng trai Dư Tuấn bước đến và gặng hỏi Tần Khanh.
"Không phải cậu nói chợ đầu mối Bắc Quang là của gia đình cậu sao?"
Tần Khanh cúi đầu xuống tránh né ánh mắt của cậu ấy.
"Cậu nghe ở đây vậy, mình chưa từng nói thế".
Chàng trai tỏ vẻ bị tổn thương.
"Cậu nói cậu thích mình, cũng là giả à?"
Tần Khanh ngẩng đầu.
"Mình thích cậu hồi nào? Cậu đừng có nói nhảm".
"Những điều Thẩm Nghiên nói đều không đúng sự thật. Ngoại trừ chiếc vòng tay kia, trên người không có gì chứng minh cậu ấy giàu có. Thẩm Nghiên đang nói dối. Bố mẹ mình không có bán hàng ở ngoài chợ, mọi người hãy tin mình".
Chàng trai cuối cùng cũng bỏ cuộc và hét lên.
"Đồ dối trá! Cậu đã lừa dối tình cảm của tôi dù cho tôi hết lòng tin tưởng cậu. Tôi đúng là không có mắt. Biến đi!"
Cậu ta bước ra khỏi đám đông với đôi mắt đỏ hoe, vừa đi vừa chửi.
Tôi cười nói với Tần Khanh.
"Vì cậu chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Phải mặc đồ hiệu thì mới là người có tiền sao? Thật buồn cười. Người giàu thì không thể mặc đồ bình dân sao?"
"Người giàu có không cần phải đánh bóng bản thân bằng những thứ phù phiếm này. Tôi không nông cạn như cậu. Và việc giàu nghèo càng không phải lý do nguỵ biện cho việc cậu ăn trộm đồ. Nếu cậu muốn một bước lên mây thì tôi có thể giúp cậu".
Tôi lấy điện thoại gọi cho trợ lý của bố tôi.
"Chú Lâm, cháu là Thẩm Nghiên. Cháu muốn hỏi là vụ việc ở chợ đầu mối hôm trước bố cháu xử lý tới đâu rồi?"
Chú Lâm đáp.
"Những chuyện vặt này sao có thể để Thẩm tổng đứng ra giải quyết được? Giám đốc Marketing đã yêu cầu họ trả lại sạp bán. May mà có cháu nhắc khéo, nếu không ai mà biết được gia đình đó làm giả báo cáo doanh thu để kiếm cớ trốn tiền thuê sạp đâu".
"Chú đã yêu cầu cấp dưới tiến hành điều tra toàn diện vụ này. Tuy nhiên gia đình đó rất ngông cuồng. Công ty đang nhờ văn phòng luật chuẩn bị khởi kiện đòi tiền bồi thường hợp đồng. Thẩm Nghiên à, làm sao cháu lại biết chuyện xấu của họ được hay vậy?"
Tôi nhìn vào vẻ mặt hoảng sợ của Tần Khanh và mỉm cười.
6.
Tôi trả lời chú ấy.
"Ồ, một người bạn cùng lớp đã nói cho cháu biết".
Tần Khanh vốn dĩ rất thích khoe khoang mà. Cái chấm đỏ trên đầu cậu ta liên tục mời gọi tôi bấm vào nó.
"Haha, chuyện này cháu có công lớn đó. Chú đã kể cho Thẩm tổng nghe rồi, chắc ông ấy sẽ thưởng quà cho cháu".
Tôi ngượng ngùng cười.
"Chú Lâm nói quá rồi. Cháu vẫn đang đi học quân sự nên không dám quấy rầy chú nữa. Chào chú".
Vừa cúp điện thoại, Tần Khanh đã hỏi.
"Ý cậu là gì? Cậu muốn khởi kiện bố mẹ tôi?"
"Không phải cậu đã phủ nhận chuyện bố mẹ cậu bán hàng trong chợ sao? Sao bây giờ lại trông sợ hãi như vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, người tốt sẽ không bị vu oan đâu".
Cô ấy càng hoảng sợ hơn và nhanh chóng gọi điện cho bố mẹ.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ có mở sạp bán không?"
Đối phương bên kia điện thoại hét lên.
"Thật vớ vẩn. Biết trước phải đóng phạt nhiều như vậy thì tao đã không cho mày học cái trường đại học đắt đỏ như vậy rồi".
"C..h..ế...t.. tiệt, không biết là ai đã phá chuyện tốt nhà ta nữa. Rõ ràng năm sau năm qua vẫn ổn kia mà, tự nhiên đâu ra rắc rối. Tần Khanh, nếu mày không dùng máy tính để trong phòng nữa thì bố mẹ sẽ bán nó đi".
Tần Khanh hét lên.
"Mẹ không được phép bán, tại sao mẹ lại bán đồ của con? Tần Thụ có tận hai cái máy tính, sao mẹ không bán của nó đi? Nó cũng có nhiều đồng hồ hàng hiệu nữa, trong khi con chỉ có một cái máy tính thôi. Mẹ không được phép bán nó!"
Bên kia lập tức cúp máy. Tần Khanh bấm gọi lại nữa nhưng máy báo bận.
Cô ấy hoảng sợ nhìn tôi.
"Xin lỗi Thẩm Nghiên. Tất cả là lỗi của mình. Mình đã nói dối, xin cậu hãy tha cho gia đình mình".
Lần này không có ai nói đỡ cô ấy nữa.
Tôi hỏi.
"Vậy cậu thừa nhận đã lấy trộm điện thoại của tôi?"
Cô ấy gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi, mình chỉ muốn trả đũa cậu. Mình thật sự không cố ý trộm nó. Mình biết lỗi rồi. Xin cậu hãy tha thứ cho mình. Chỉ cần bố mẹ vẫn có thể mở sạp bán được thì cậu nói cái gì mình cũng nghe theo".
Tôi thờ ơ đáp.
"Vậy thì đi thôi".
"Đi đâu?"
"Lên đồn chứ đi đâu. Nhân chứng, vật chứng, lời thú tội đã đầy đủ. Cậu có bị ngốc không?"
Cô ấy tóm lấy tôi và nói.
"Không, mình đã xin lỗi rồi mà. Tại sao cậu lại quá đáng như vậy? Tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Cậu nhất quyết ép mình đến đường cùng sao?"
Tôi phớt lờ cô ấy, quay lại nói với mọi người.
"Các bạn cùng lớp và giảng viên thân mến, xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của mọi người. Vốn dĩ có thể giải quyết ổn thoả, nhưng giờ chúng em cần nhờ người có thẩm quyền cao hơn để xử lý. Mình bao trà sữa xem như đền bù cho mọi người nhé".
Tôi đưa thẻ ăn của mình cho Lâm Dương.
"Lát nữa cậu quẹt thẻ mua đồ ăn cho mọi người. Đến khu bán đồ ăn ngon nhất trong căn tin, muốn ăn gì cũng được!"
Sinh viên xung quanh hoang mang: Trên đời còn có chuyện tốt như vậy à?"
Sau đó đám người liền ồ lên.
"Chúng ta cùng nhau cảm ơn chị đẹp Thẩm Nghiên nào!"
Lâm Dương cầm lấy thẻ ăn, lớn tiếng nói với mọi người.
"Quả nhiên chị đẹp Thẩm Nghiên nhà tôi là người rộng lượng, lát nữa mọi người lớp Tài Chính 3 hãy đi theo mình. Đương nhiên những người ăn nói bậy bạ lúc nãy không biết nhục thì có thể đi chung cho đông vui".
"58 ly trà sữa, phải mua cho đủ sĩ số lớp đấy. Dù sao họ cũng không cố ý đâu, đúng không Lâm Dương?"
Nhóm người bên cạnh lủi thủi.
"Thật xin lỗi Thẩm Nghiên. Tụi mình cũng bị lừa bởi những lời nói dối kia. Tụi mình không cần uống trà sữa đâu, cậu đừng giận tụi mình nữa. Tụi mình cũng không phải người không biết lý lẽ".
Tôi cười. Bọn họ cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
Những nam sinh kia đều lắc đầu từ chối.
"Chúng tớ không thích uống trà sữa. Thẩm Nghiên, chuyện vừa rồi cho chúng tớ xin lỗi".
Tôi không để ý đến bọn họ nữa. Tôi quay người nắm lấy tay Tần Khanh.
"Đi thôi, Bạch Liên Hoa!"
Mặt cô ấy tái nhợt. Cô ấy ngã xuống và bất tỉnh trước mặt tôi.
Nội tâm tôi: ..........
“Wow, Khanh Khanh, cái túi này là hàng hiệu có phải không?”
"Tất nhiên rồi, thời buổi này rồi ai còn xài hàng giả nữa, xấu hổ c..h..ế..t.. đi được".
Vừa bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy cảnh bạn cùng phòng Huỳnh Na Na đang nịnh bợ Tần Khanh. Liếc thấy tôi bước vào, cô ấy liền nói móc.
"Cũng không hẳn ai cũng vậy. Mình nhớ sáng nay Thẩm Nghiên có đeo vòng tay của hãng T"
Tần Khanh quay lưng về phía tôi cười nói.
"Haha, nhìn thôi cũng biết là đồ giả. Ở Đông Tây, Bắc Quang, Quảng Châu có rất nhiều chợ đầu mối. Nó như người nhà quê lên phố vậy, tự làm mình trở thành trò hề mà thôi"
Ha hả, mạnh mồm thật, có ngon nói thẳng vào mặt tôi nè.
Tôi lấy chân đá ghế cô ta.
"Cô muốn tôi tháo ra cho cô kiểm tra không? Tôi vẫn còn giữ hoá đơn của cửa hàng đó. Ồ, quên mất. Cô làm gì biết cách phân biệt hàng thật hàng giả đâu?"
"Đúng rồi, một người suốt ngày ra chợ đầu mối thì làm sao biết thế nào là hàng thật?"
Gương mặt Tần Khanh hoảng loạn, quay lại mắng tôi.
"Cô bị bệnh à? Nghe lén người khác nói chuyện rồi nhảy vào họng người ta. Chẳng ra sao cả".
Tôi là người trầm tính. Lâu lắm rồi mới có người khiến tôi ngứa mồm ngứa miệng như thế này.
Tôi bật hệ thống lên và quét toàn bộ cơ thể Tần Khanh.
"Chiếc váy cô đang mặc là hãng M, nhưng sao cô lại mặc đồ của trẻ em? Bộ này size dưới 140, cô không biết điều đó à?"
(Nội tâm editor bị tổn thương
Huỳnh Na Na mắng tôi.
"Thẩm Nghiên, cậu không có mắt nhìn gì cả. Còn đi kiếm chuyện với người khác. Khanh Khanh có tiền như vậy thì tại sao phải mặc đồ trẻ em?"
Tôi đi ra phía sau Tần Khanh và kéo tag áo ra khỏi cổ cô ấy.
"Tag vẫn còn nguyên đây này?"
Tần Khanh tức giận đẩy tôi ra.
"Ai cho cậu đụng vào người tôi? Cậu chẳng biết gì cả, đây là phiên bản giới hạn".
Tôi nhìn vào thân hình gầy gò và thấp bé của cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khinh thường người khác.
"Thường chị em với nhau tôi không móc mỉa gì đâu. Chỉ là cô làm tôi ngứa mắt quá thôi, chuyện cô mặc quần áo trẻ em hoàn toàn bình thường. Chỉ là cái tag bị in ngược chữ rồi".
Huỳnh Na Na vội vàng chạy tới xác minh, do dự nói.
"Tần Khanh, hình như... là thật đó".
Lâm Dương đứng ở cửa phòng không nhịn được bật cười.
"Hahahaha, đi ngang qua đúng lúc có kịch để coi. Không uổng tiền học phí chút nào".
Tân Khanh đỏ bừng mặt, bật khóc.
"Tôi đi tìm giảng viên báo cáo các người bắt nạt tôi!"
Tôi khoanh tay đóng vai ông bụt.
"Tại sao con khóc? Ai bắt nạt con? Con chỉ bị vả mặt thì thói huênh hoang thôi mà. Con bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại đi tìm giáo viên để méc thế?"
Lâm Dương vịn vào thành giường cười ra nước mắt.
"Thẩm Nghiên ơi là Thẩm Nghiên..."
Tân Khanh hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
"Thẩm Nghiên, hãy đợi đó!"
Nói xong cô ấy lao ra khỏi ký túc xá nhưng tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại.
"Nè, cầm theo cái túi giả của cô đi luôn đi. Tôi nhịn nãy giờ rồi. Nhắc cho cô biết, phần kim loại của túi hàng thật là màu vàng đồng, chứ không phải màu vàng c.ứ.t."
Đáp lại tôi là tiếng đóng sầm cửa.
2.
Thật ra không phải là do cô ấy, mà là do tôi. Ai biểu tôi có hệ thống phát hiện nói dối làm gì.
Cách đây một tuần, tôi bị say nắng ngất đi. Khi tỉnh lại, tôi đã bị trói buộc với hệ thống này. Chỉ cần vạch trần lời nói dối của người khác, tôi có thể nhận được phần thưởng từ hệ thống.
Tôi đã thử trong vài ngày qua, giá trị nhan sắc của tôi đã được +2, giá trị tài lộc là +3. Hiệu quả rất tốt.
Dù nhà tôi vốn đã khá giả rồi, nhưng ai chẳng muốn giàu hơn đẹp hơn? Càng nhiều tiền càng tốt.
Tôi cũng là người thẳng thắn và không thích nhìn người khác nói dối. Nên ngay khi nhìn thấy chấm đỏ trên đầu những người đó, tôi không thể ngăn bản thân mình làm nhiệm vụ.
Chỉ là tôi không ngờ vừa mới vào năm học mới lại gặp phải phiền phức như thế này.
Tiếc thật. Tôi mới nói có mấy câu đã bỏ chạy, tôi vẫn đánh chưa đã lắm.
Tôi quay người dọn lại bàn học, Lâm Dương chủ động đến bắt chuyện với tôi.
"Xin chào, mình tên là Lâm Dương, học lớp Tài Chính 3"
Tôi mỉm cười đáp.
"Xin chào, Thẩm Nghiên, mình cũng học lớp Tài Chính 3".
"Ô wow! Trông bạn xinh quá. Hồi nãy mình không nhìn kỹ, giờ nhìn lại thì bạn xinh thật".
Tôi bình tĩnh trả lời cô ấy.
"Cảm ơn vì lời khen".
Dù từ nhỏ đến giờ tôi được khen quen rồi, nhưng nghe người khác khen tôi vẫn cảm thấy vui trong lòng.
Cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi một cách thân mật.
"Mình rất thích cậu, người đẹp. Từ nãy tụi mình làm bạn với nhau nha. Cậu đẹp quá".
Tôi bật hệ thống lên. Cô ấy không nói dối. Người này thật thà phết.
Đây là cách mà tôi đã có được người bạn đầu tiên khi học đại học.
Sau vài ngày làm quen, khoá học quân sự sắp bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, Tần Khanh gần như tàng hình, không dám khiêu khích tôi nữa.
Huỳnh Na Na cũng vậy. Cô ấy bám lấy Tần Khanh mỗi ngày, người ngoài nhìn vào còn tưởng Huỳnh Na Na là giúp việc của Tần Khanh.
Ký túc xá được chia thành hai dãy phòng khác nhau.
"Chị gái của tôi ơi, mới ngày đầu đi học mà cậu đã vả mặt Tần Khanh một tiếng rõ to. Xong giờ cô ta ngày nào cũng qua khu của mình ở, ồn ào c..h..ế..t.. đi được".
Tôi đang thoa kem chống nắng thì Lâm Dương bắt đầu than thở.
"Cậu không nhắc thì tớ cũng quên mất cô ấy. Nhanh lên, xuống trễ là bị phạt bây giờ".
Lâm Dương vội vàng xỏ giày vào.
"Tới liền, tới liền".
Sau khi học xong, huấn luyện viên nói chúng tôi có thể biểu diễn văn nghệ tuỳ ý. Và định mệnh đã chọn tôi.
Vốn dĩ tôi hay né các hoạt động tập thể, vì tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng tôi đành nói.
"Vậy để mình tập dưỡng sinh Bát đoạn cẩm(*) cho mọi người xem".
(*)八段錦 - Bát đoạn cẩm: là tác phẩm của Đạo gia nhằm dưỡng sinh và làm nóng cơ thể, gồm 8 đoạn luyện tập.
Mọi người nghe xong bật cười, nhưng tôi không quá bận tâm. Tôi với tay lấy điện thoại trong túi áo để phát nhạc nền.
Nhưng mò mẫm một lúc lâu, tôi cảm nhận túi áo tôi trống rỗng.
Không thể nào. Một tiếng trước, rõ ràng tôi đã để điện thoại vào đây.
"Lâm Dương, cậu có thấy điện thoại của mình đâu không".
"Nó ở trong túi áo khoác của cậu á".
Tôi vừa cười vừa khóc.
"Không còn ở đó nữa".
3.
Cô ấy vội vàng lục lọi túi áo của mình. Trước đó chúng tôi có đi vệ sinh và đặt áo khoác lên móc cửa. Có thể chúng tôi mặc nhầm áo khoác của nhau.
Lâm Dương lắc đầu.
"Áo mình cũng không có? Bộ nó mọc cánh bay đi mất rồi à?"
Tôi đáp.
"Thôi quên đi, cho mình mượn điện thoại để biểu diễn trước đi".
Tần Khanh đột nhiên ở trong đám người hét lớn.
"Làm màu, có Bát đoạn cẩm diễn này giờ cũng không xong".
Tôi liếc nhìn cô ấy rồi quay qua huấn luyện viên.
"Báo cáo! Em không trình diễn do điện thoại đã bị mất".
"Em làm mất lúc nào? Có khi nào em để quên trong phòng không?"
"Lần cuối em dùng điện thoại là một tiếng trước, sau khi đi vệ sinh xong thì không còn thấy nó đâu nữa".
Huấn luyện viên là một anh chàng vẫn còn trẻ tuổi và trông sáng sủa. Anh ấy đã hét lên với cả lớp.
"Có ai nhìn thấy điện thoại của Thẩm Nghiên không?"
Đám đông bắt đầu ồn ào, rồi mọi người lần lượt trả lời.
"Báo cáo, không thấy!"
"Em cũng không thấy!"
Không ai thừa nhận, kể cả Tần Khanh.
Tôi nhìn thấy chấm đó trên đầu Tần Khanh, lẩm bẩm.
"Đúng là đi tìm đường c..h..ế...t..."
Tôi vốn dĩ có thể báo cáo với huấn luyện viên và nhờ anh ấy cho tôi được khám xét cô ấy. Nhưng tôi đã không làm như vậy.
Tôi hét lớn trước mặt mọi người.
"Con đ.i.ê.n kia mày chạy đi đâu rồi?"
Lớp tôi và lớp bên cạnh nhìn tôi và cười phá lên.
Một âm thanh máy móc vang lên giữa tiếng cười.
"Má mì, hãy tha cho con!"
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, mọi người nhìn về phía sau.
Không sai, âm thanh kia phát ra từ phía Tần Khanh. Sắc mặt cô ấy tái nhợt.
"Không phải tôi... thật sự không phải tôi".
Tôi bước qua đám đông và lấy điện thoại của mình ra từ túi quần cô ấy.
"Cậu vẫn nhất quyết không thừa nhận mình ăn trộm. Cậu có muốn lên đồn uống trà không?"
Cô ấy vừa khóc vừa nhìn huấn luyện viên.
"Không phải em. Thật sự không phải em. Mình nhớ ra rồi, có thể mình đã lấy nhầm áo khoác ở trong nhà vệ sinh".
Huỳnh Na Na bảo vệ cô ấy.
"Đúng vậy thưa huấn luyện viên, Tân Khanh chắc đã lấy nhầm trong lúc vội vàng tập hợp".
Lâm Dương đứng ra phản bác.
"Phòng cô ở phía Đông toà nhà, sao lại lấy nhầm đồ ở nhà vệ sinh phía Tây? Cô có thuật phân thân à?"
Tôi kéo Tần Khanh về phía huấn luyện viên.
"Báo cáo! Tôi muốn tìm giám thị để xử lí việc này".
Huấn luyện viên không biết phải nói gì, còn những học sinh khác bắt đầu lẩm bẩm.
"Thôi đi Thẩm Ngiên, điện thoại cũng tìm được rồi, cần gì phải làm quá lên như vậy?"
"Đúng rồi, đâu phải Tần Khanh cố ý đâu. Nhất định vừa rồi cầm nhầm thôi".
"Làm tốn thời gian mọi người quá".
Những người lên tiếng đều là người bên dãy phòng Tần Khanh. Có vẻ cô ấy đã lấy được lòng mọi người.
Cô ấy dần tự tin hơn, vùng tay ra khỏi tôi.
Tôi lên tiếng.
"Thứ nhất, cô cao chưa tới 1m5, tại sao có thể với tới tôi treo áo? Trong khi tôi cao 1m7?"
"Thứ hai, trước đó tôi đã tắt điện thoại. Sao lúc tìm thấy thì lại đã được bật lên? Cô đã mở khoá điện thoại tôi như thế nào?"
Tần Khanh nhanh chóng giải thích.
"Tôi không lấy nó, tôi cũng không mở nó, chính là nó..."
Cô ấy đã cắn câu. Thực tế điện thoại tôi luôn được bật, chỉ là ở trong chế độ im lặng mà thôi.
"Nó thế nào? Nó tự bật lên à? Tôi nhớ là mất đồ trên 1000NDT là có thể khởi kiện được rồi. Đi thôi"
Đụng ai không đụng, mà cứ phải kiếm chuyện với tôi.
"Huấn luyện viên, em xin phép dẫn cậu ấy đi gặp giám thị".
Tần Khanh sợ đến mức quỳ xuống đất mà khóc.
4.
"Thẩm Nghiên, cậu hơi quá đáng rồi đấy. Tìm thấy điện thoại rồi thì thôi đi? Sao lại bắt nạt Tần Khanh?"
"Đúng rồi, có tí tiền đã bày đặt bắt nạt người khác".
Tiếng xì xầm bắt đầu truyền đi khi thấy Tần Khanh quỳ khóc trước mặt tôi.
Các học sinh khác nhìn tôi với ánh mắt kì thị.
Tần Khanh trấn an mọi người.
"Thật xin lỗi, không ngờ mình cầm nhầm điện thoại cậu ấy, gây ra phiền toái cho mọi người. Cảm ơn huấn luyện viên đã tin tưởng em. Em bằng lòng đi với Thẩm Nghiên".
Rồi cô ấy ngước lên nhìn tôi.
"Thẩm Nghiên, mình biết cậu ghét mình từ ngày đầu tiên đi học rồi. Lúc cậu ở ký túc xá luôn tẩy chay tôi. Tuy nhà tôi có tiền, nhưng tôi chưa bao giờ bắt nạt người khác như vậy".
Huỳnh Na Na lợi dụng tình huống này, lớn tiếng nói.
"Vì Thẩm Nghiên mà Tần Khanh không thể ở trong ký túc xá nữa, cô ấy bắt nạt Tần Khanh rất nhiều".
Huấn luyện viên xấu hổ nhìn tôi.
"Hay là... chúng ta bỏ qua đi. Đều là bạn học của nhau, có hiểu lầm gì thì chúng ta giải quyết riêng với nhau nhé".
Một số nam sinh cũng lên tiếng.
"Đúng rồi, người đẹp. Không có ai chứng kiến sự việc cả, chắc chỉ là cầm nhầm thôi".
"Đây là ngày đầu tiên học quân sự, đừng làm lớn chuyện như vậy. Thầy cô sẽ nghĩ lớp tụi mình thích gây chuyện mất".
"Điện thoại cũng không bị gì hết, cũng không nên làm lớn chuyện làm gì".
Lâm Dương bất bình.
"Bọn n.g.u này, vậy mà bị bạch liên hoa lừa. Rõ ràng nói xấu người khác trước, giả vờ đáng thương, lại còn ăn cắp đồ của Thẩm Nghiên. Bị bắt quả tang thì bắt đầu khóc lóc, mặt dày không thừa nhận".
Tôi bình tĩnh nghe bọn họ nói, quay qua hỏi Tần Khanh.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi thôi".
Lúc này, một nam sinh cao lớn chặn tôi lại.
"Thả cậu ấy đi!"
Tôi ngẩng đầu lên.
"Cậu là gì của cô ấy? Bạn trai à? Muốn làm anh hùng thì cũng phải biết lựa người để cứu chứ".
Chàng trai trừng mắt nhìn tôi.
"Nếu cô dám bắt cô ấy đi, tôi sẽ lột da cô!"
Tôi cười khúc khích.
"Được rồi, cậu có thể đi cùng chúng tôi đến đồn. Mọi người ở đầy đều chứng kiến việc cậu uy hiếp tôi".
Lâm Dương lo lắng đến toát mồ hôi.
"Thẩm Nghiên, bọn họ đổ oan cho cậu như vậy. Sao cậu không phản bác. Ôi tức c..h..ế...t.. mình".
Tôi trả lời cô ấy.
"Giải thích làm gì? Tang chứng vật chừng rành rành ở đây, trực tiếp đưa cho c.ản.h. s.á.t. có phải nhanh hơn không?"
Chàng trai kia vẫn không tin.
"Cô đưa bằng chứng ra. Nếu như không đưa ta được, tôi, Dư Tuấn tuyệt đối sẽ không để cậu bắt nạt Tần Khanh!"
"Nếu cậu đòi bằng chứng sớm hơn thì nãy giờ không phải tốn thời gian như vậy rồi".
Tôi nhìn Tần Khanh.
"Cậu nói tôi ghét cậu? Tôi thừa nhận, ai biểu mồm miệng cậu bẩn thỉu như vậy".
"Ngày đầu tiên đi học cậu đã cười nhạo tôi mua đồ ở chợ đầu mối Bắc Quang. Đúng tôi. Chợ đầu mối là của gia đình tôi đó. Mấy ngày trước tôi đã nhờ trợ lý của bố kiểm tra, thì ra bố mẹ cậu có sạp bán ở tầng hầm 1".
Tôi quay lại nhìn các bạn cùng lớp phía sau lưng.
"Bố mẹ Tần Khanh đang thuê quầy hàng A03 tầng hầm 1 chợ đầu mối Bắc Quang. Có gì mọi người ghé ủng hộ. Vì họ buôn bán được thì mới trả tiền thuê sạp cho gia đình tôi. Nhân tiện Trung tâm thương mại Karen kế bên cũng là của gia đình tôi. Tiếc là lượng người đến không nhiều bằng chợ đầu mối".
Mọi người nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Đặc biệt là Tần Khanh, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, cánh tay run rẩy.
Vì ai mà chẳng biết khu vực tầng hầm 1 ở chợ đầu mối Bắc Quang là khu bán hàng giả loại 1 cơ chứ.
5.
Đám đông bắt đầu bàn tán.
"A, không ngờ em họ tôi lại mua trúng túi giả loại 1. Đã là hàng giả lại còn đắt nữa".
"Thảo nào từ đầu đến chân cô ấy toàn hàng hiệu. Hoá ra là hàng giả. Đúng là thùng rỗng kêu to"
"Nếu tôi là cô ấy thì xấu hổ chui xuống đất mất. Cô ấy chỉ biết nói dối mà thôi".
"Có thể cô ấy đã thật sự ăn trộm điện thoại của Thẩm Nghiên".
Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, ngạo nghễ nhìn tôi.
"Ồ nô! Chị đẹp hoá ra là phú nhị đại(*). Chẳng trách cậu lại có khí thế hơn người như vậy. Nhìn thoáng một cái là biết ngay hàng giả. Cậu là số một".
(*) thế hệ giàu có đời thứ hai. Là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.
Tôi không nói gì cả. Tôi không phải là phân biệt được hàng thật giả, mà là hệ thống nhắc tôi.
Ai nói dối thì sẽ có chấm đỏ nhấp nháy trên đỉnh đầu. Khi tôi nhấp vào nó, một giao diện sẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ ra những lời nói dối và bằng chứng chứng minh họ nói dối.
Tôi là một người sống thực tế. Ban đầu, tôi coi thường hệ thống vì nghĩ nó không đưa ra được dữ liệu chính xác. Nhưng giờ thì nó đã trở thành thú vui trong cuộc sống đời thường của tôi.
Có người đơn giản chỉ nói dối cho vui miệng, có người nói dối để khoe mẽ và có người vừa nói dối xong đã bị vả mặt ngay.
Tốt hơn hết đừng nói ra những điều không có thật.
Một bạn nữ ở ký túc xá kế bên đột nhiên đứng dậy.
"Tần Khanh, cái túi mấy bữa trước cậu tặng mình có phải là hàng thật không?"
"Tuần sau cậu vẫn tặng mình cái váy của hãng M chứ?"
"Đúng vậy, tụi mình nãy giờ nói đỡ cho cậu. Cậu nói gì đi chứ!"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn họ, Lâm Dương như gãi trúng chỗ ngứa.
Cô ấy cười nói.
"Cái túi có thanh kim loại màu vàng à? Mình biết nè. Ngày đầu tiên đi học bị Thẩm Nghiên vạch trần là hàng giả nên cô ấy xấu hổ không dám xài nữa mới đưa cho cậu á".
"Váy hãng M? Là cái váy trẻ em cậu ấy mặc 2 ngày trước đúng không? Cái tag váy in chữ ngược. Huỳnh Na Na có còn ở đây không? Ngay cả Na Na còn xấu hổ không dám mặc. Tại sao cậu lại đòi cái váy đó vậy?"
Mọi người: ........
Họ nghiến răng và nhìn sòng sọc vào Huỳnh Na Na.
Na Na sợ hãi trốn về phía sau.
"Không phải do mình, người tặng đồ cho các cậu là Tần Khanh mà".
Chàng trai Dư Tuấn bước đến và gặng hỏi Tần Khanh.
"Không phải cậu nói chợ đầu mối Bắc Quang là của gia đình cậu sao?"
Tần Khanh cúi đầu xuống tránh né ánh mắt của cậu ấy.
"Cậu nghe ở đây vậy, mình chưa từng nói thế".
Chàng trai tỏ vẻ bị tổn thương.
"Cậu nói cậu thích mình, cũng là giả à?"
Tần Khanh ngẩng đầu.
"Mình thích cậu hồi nào? Cậu đừng có nói nhảm".
"Những điều Thẩm Nghiên nói đều không đúng sự thật. Ngoại trừ chiếc vòng tay kia, trên người không có gì chứng minh cậu ấy giàu có. Thẩm Nghiên đang nói dối. Bố mẹ mình không có bán hàng ở ngoài chợ, mọi người hãy tin mình".
Chàng trai cuối cùng cũng bỏ cuộc và hét lên.
"Đồ dối trá! Cậu đã lừa dối tình cảm của tôi dù cho tôi hết lòng tin tưởng cậu. Tôi đúng là không có mắt. Biến đi!"
Cậu ta bước ra khỏi đám đông với đôi mắt đỏ hoe, vừa đi vừa chửi.
Tôi cười nói với Tần Khanh.
"Vì cậu chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Phải mặc đồ hiệu thì mới là người có tiền sao? Thật buồn cười. Người giàu thì không thể mặc đồ bình dân sao?"
"Người giàu có không cần phải đánh bóng bản thân bằng những thứ phù phiếm này. Tôi không nông cạn như cậu. Và việc giàu nghèo càng không phải lý do nguỵ biện cho việc cậu ăn trộm đồ. Nếu cậu muốn một bước lên mây thì tôi có thể giúp cậu".
Tôi lấy điện thoại gọi cho trợ lý của bố tôi.
"Chú Lâm, cháu là Thẩm Nghiên. Cháu muốn hỏi là vụ việc ở chợ đầu mối hôm trước bố cháu xử lý tới đâu rồi?"
Chú Lâm đáp.
"Những chuyện vặt này sao có thể để Thẩm tổng đứng ra giải quyết được? Giám đốc Marketing đã yêu cầu họ trả lại sạp bán. May mà có cháu nhắc khéo, nếu không ai mà biết được gia đình đó làm giả báo cáo doanh thu để kiếm cớ trốn tiền thuê sạp đâu".
"Chú đã yêu cầu cấp dưới tiến hành điều tra toàn diện vụ này. Tuy nhiên gia đình đó rất ngông cuồng. Công ty đang nhờ văn phòng luật chuẩn bị khởi kiện đòi tiền bồi thường hợp đồng. Thẩm Nghiên à, làm sao cháu lại biết chuyện xấu của họ được hay vậy?"
Tôi nhìn vào vẻ mặt hoảng sợ của Tần Khanh và mỉm cười.
6.
Tôi trả lời chú ấy.
"Ồ, một người bạn cùng lớp đã nói cho cháu biết".
Tần Khanh vốn dĩ rất thích khoe khoang mà. Cái chấm đỏ trên đầu cậu ta liên tục mời gọi tôi bấm vào nó.
"Haha, chuyện này cháu có công lớn đó. Chú đã kể cho Thẩm tổng nghe rồi, chắc ông ấy sẽ thưởng quà cho cháu".
Tôi ngượng ngùng cười.
"Chú Lâm nói quá rồi. Cháu vẫn đang đi học quân sự nên không dám quấy rầy chú nữa. Chào chú".
Vừa cúp điện thoại, Tần Khanh đã hỏi.
"Ý cậu là gì? Cậu muốn khởi kiện bố mẹ tôi?"
"Không phải cậu đã phủ nhận chuyện bố mẹ cậu bán hàng trong chợ sao? Sao bây giờ lại trông sợ hãi như vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, người tốt sẽ không bị vu oan đâu".
Cô ấy càng hoảng sợ hơn và nhanh chóng gọi điện cho bố mẹ.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ có mở sạp bán không?"
Đối phương bên kia điện thoại hét lên.
"Thật vớ vẩn. Biết trước phải đóng phạt nhiều như vậy thì tao đã không cho mày học cái trường đại học đắt đỏ như vậy rồi".
"C..h..ế...t.. tiệt, không biết là ai đã phá chuyện tốt nhà ta nữa. Rõ ràng năm sau năm qua vẫn ổn kia mà, tự nhiên đâu ra rắc rối. Tần Khanh, nếu mày không dùng máy tính để trong phòng nữa thì bố mẹ sẽ bán nó đi".
Tần Khanh hét lên.
"Mẹ không được phép bán, tại sao mẹ lại bán đồ của con? Tần Thụ có tận hai cái máy tính, sao mẹ không bán của nó đi? Nó cũng có nhiều đồng hồ hàng hiệu nữa, trong khi con chỉ có một cái máy tính thôi. Mẹ không được phép bán nó!"
Bên kia lập tức cúp máy. Tần Khanh bấm gọi lại nữa nhưng máy báo bận.
Cô ấy hoảng sợ nhìn tôi.
"Xin lỗi Thẩm Nghiên. Tất cả là lỗi của mình. Mình đã nói dối, xin cậu hãy tha cho gia đình mình".
Lần này không có ai nói đỡ cô ấy nữa.
Tôi hỏi.
"Vậy cậu thừa nhận đã lấy trộm điện thoại của tôi?"
Cô ấy gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi, mình chỉ muốn trả đũa cậu. Mình thật sự không cố ý trộm nó. Mình biết lỗi rồi. Xin cậu hãy tha thứ cho mình. Chỉ cần bố mẹ vẫn có thể mở sạp bán được thì cậu nói cái gì mình cũng nghe theo".
Tôi thờ ơ đáp.
"Vậy thì đi thôi".
"Đi đâu?"
"Lên đồn chứ đi đâu. Nhân chứng, vật chứng, lời thú tội đã đầy đủ. Cậu có bị ngốc không?"
Cô ấy tóm lấy tôi và nói.
"Không, mình đã xin lỗi rồi mà. Tại sao cậu lại quá đáng như vậy? Tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Cậu nhất quyết ép mình đến đường cùng sao?"
Tôi phớt lờ cô ấy, quay lại nói với mọi người.
"Các bạn cùng lớp và giảng viên thân mến, xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của mọi người. Vốn dĩ có thể giải quyết ổn thoả, nhưng giờ chúng em cần nhờ người có thẩm quyền cao hơn để xử lý. Mình bao trà sữa xem như đền bù cho mọi người nhé".
Tôi đưa thẻ ăn của mình cho Lâm Dương.
"Lát nữa cậu quẹt thẻ mua đồ ăn cho mọi người. Đến khu bán đồ ăn ngon nhất trong căn tin, muốn ăn gì cũng được!"
Sinh viên xung quanh hoang mang: Trên đời còn có chuyện tốt như vậy à?"
Sau đó đám người liền ồ lên.
"Chúng ta cùng nhau cảm ơn chị đẹp Thẩm Nghiên nào!"
Lâm Dương cầm lấy thẻ ăn, lớn tiếng nói với mọi người.
"Quả nhiên chị đẹp Thẩm Nghiên nhà tôi là người rộng lượng, lát nữa mọi người lớp Tài Chính 3 hãy đi theo mình. Đương nhiên những người ăn nói bậy bạ lúc nãy không biết nhục thì có thể đi chung cho đông vui".
"58 ly trà sữa, phải mua cho đủ sĩ số lớp đấy. Dù sao họ cũng không cố ý đâu, đúng không Lâm Dương?"
Nhóm người bên cạnh lủi thủi.
"Thật xin lỗi Thẩm Nghiên. Tụi mình cũng bị lừa bởi những lời nói dối kia. Tụi mình không cần uống trà sữa đâu, cậu đừng giận tụi mình nữa. Tụi mình cũng không phải người không biết lý lẽ".
Tôi cười. Bọn họ cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
Những nam sinh kia đều lắc đầu từ chối.
"Chúng tớ không thích uống trà sữa. Thẩm Nghiên, chuyện vừa rồi cho chúng tớ xin lỗi".
Tôi không để ý đến bọn họ nữa. Tôi quay người nắm lấy tay Tần Khanh.
"Đi thôi, Bạch Liên Hoa!"
Mặt cô ấy tái nhợt. Cô ấy ngã xuống và bất tỉnh trước mặt tôi.
Nội tâm tôi: ..........
Bình luận facebook