• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tôi có khả năng giao tiếp đặc biệt (Ta có đặc thù câu thông kỹ xảo) (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 69: ĂN THỊT NGƯỜI

11921603_505451179623291_2080543035283471741_n.jpg

Trong giờ học, Đặng Mạn Linh kéo tay cô nhiều chuyện nói: “Cậu nghe nói chuyện gì chưa?”



“Chuyện gì?”, biết quá nhiều chuyện, nên chẳng biết mấy người bạn cô thần thần bí bí chuyện gì.


“Trong thời điểm khai trường năm nay, lớp 10 có chuyển đến một nữ sinh mới, nghe nói cũng không có vấn đề gì, nhưng hai ngày trước lại… nhảy lầu!”


*Khối 12 chia thành nhiều lớp – đây là lớp thứ 10, dạng như 12A1, 12A2 ở nước ta


Dương Miên Miên sợ hết hồn: “Nghe ai nói vậy?”


“Đã kể rồi mà, trời vừa sáng cửa đã nói, chắc chị vẫn chưa tỉnh nên không để ý”, dây cột tóc chậm rãi nói, “Nghe nói trong lớp là vì những lời đồn thổi về cô ta quá nhiều, nhưng đã cứu được rồi.”


“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”


“Tối hôm thứ sáu, khi mọi người đã về hết, cậu ấy một mình lén lút leo lên sân thượng, nếu không có bảo vệ kịp nhìn thấy thì không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa đây!”, Đặng Mạn Linh thì thầm, “Trường học không cho phép bàn tán chuyện này, tớ cũng chỉ nghe nói lại thôi!”


Dương Miên Miên nghe xong cũng không để tâm: “Lớp 12 áp lực lớn, khó tránh khỏi, trường học nào cũng xảy ra vài vụ tương tự thôi!”



“Không đâu!”, Đồng Hân cũng đến góp chuyện, “Không phải do áp lực học tập mà là vì chuyện khác.”

Đặng Mạn Linh hỏi ngược lại: “Không phải vì kỳ thi đại học sắp đến sao? Lúc này còn có chuyện gì khác nữa đâu. Hay là thất tình?”


Đồng Hân tiếc nuối, lắc đầu một cái: “Nghe nói mấy bạn trong lớp 10 từng người từng người bị mời lên phòng giám hiệu, nhưng miệng họ kín như bưng, không hỏi được gì.”


“Chuyện người khác, nghe xong thì bỏ ngoài tai, chúng ta vẫn nên chú tâm vào việc thi cử thì hơn.”


Thái độ của Đặng Mạn Linh cũng giống như các bạn khác, nhiều chuyện xong thì cho qua, không ai để tâm quá nhiều vào việc này.


Dương Miên Miên cũng vậy, mãi cho đến khi cô hỏi tên người bạn nhảy lầu.


“Em nói là ai cơ?”


“Trần Duyệt, học sinh mới đến, trước đây học trường cấp ba tư thục, không biết tại sao đã lớp 12 rồi lại còn chuyển trường, có điều em có nghe nói cô ta nghĩ mất mấy tháng để tĩnh dưỡng gì đó.”


Nếu muốn bàn về vấn đề nhiều chuyện, chắc không ai bằng những đồ vật ở ngay trong trường này, ngay cả chuyện thày hiệu trưởng một ngày đi toilet bao nhiêu lần cũng biết rõ mồn một (cũng chẳng hiểu biết được chuyện này có ích lợi gì?)


“Em nghe đâu có một người vừa là bạn cùng lớp vừa là chị em họ với nhau buột miệng kể chuyện chị ấy bị cưỡng hiếp, nói chị không có liêm sỉ, không có lòng tự trọng.”


“Hả, tại sao lại như vậy?”


“Đúng mà … nói chị ấy lẳng lơ, ăn mặc hở hang nên mới bị người ta … Chị nói xem làm sao chị ấy còn mặt mũi mà đến trường chứ.”


Dương Miên Miên cắn cắn bút.


Bút: “Miên Miên, chị bình tĩnh, em thì không đau nhưng chị lại đau răng a.”


Dương Miên Miên: “0.0 xin lỗi!”, cô thả bút xuống, thò tay vào hộc bàn lấy miếng bánh bích quy cho vào miệng. Có người nói món này để cho mấy em bé ăn khi mọc răng, sao cô thấy dùng nó để mài răng cũng thích hợp. Vì vậy hay mua về nhà ăn cho đã nghiền.


“Làm sao bình tĩnh được, thật quá đáng mà”, Dương Miên Miên nhai bánh răng rắc như đang gặm xương, “Cái thế giới này rốt cục là sao đây?”


Bây giờ cô đã hiểu tại sao lúc trước phản ứng của Trần Duyệt là đầu tiên lại đánh cô, có thể ngay lúc ấy, cô ta cho rằng không phải mình đã may mắn trở về từ cõi chết, mà là cảm giác tuyệt vọng.


Lớp 12 các môn phụ dần dần bị các môn chính chiếm cứ, ngoại trừ tiết thể dục. Điều này chỉ muốn bảo đảm mọi người được vận động, giáo viên còn yêu cầu mọi người năng ra ngoài luyện tập thể thao, hít thở không khí trong lành. Tuy nhiên Nhất Trung là nơi tập trung những học sinh khá giỏi, vì vậy đa số mọi người vẫn lựa chọn vùi đầu vào sách vở, chỉ có một số ít học sinh chịu ra ngoài hóng mát.


Dương Miên Miên chính là người nằm trong thiểu số đó. Trời vẫn còn se lạnh, trong phòng học các cửa sổ được đóng kín mít, cô bước từng bước khoan thai đi dọc theo hành lang, tiếng di động vang lên, trong điện thoại của cô bây giờ chỉ lưu ba tên: Kinh Sở, Đặng Mạn Linh và Đồng Hân, khỏi nhìn cũng biết là ai.


‘Chú cảnh sát tốt bụng’ lại nhắn tin vào giờ này khiến cô khá bất ngờ.


Tin nhắn Kinh Sở chỉ đơn giản: Tiểu Kỳ đến học trong trường của em, là lớp thứ 10.


Dương Miên Miên hồi đáp: Nhanh như thế sao.


Lớp thứ 10 là lớp khá đặc thù trong mười mấp lớp học ở trường Nhất Trung. Đặc biệt là do nửa số học sinh được nhận vào lớp này là do có ‘đóng góp cho trường’, vì vậy hay có mấy đợt sáp lớp, mọi người cũng chẳng ai thấy kinh ngạc.


Không ngờ ngoại trừ Trần Duyệt còn có Tiểu Kỳ cũng được chuyển từ bên ngoài vào. Từ điều này cho thấy Thường Nhạn đối xử với cô ta không đến nỗi tệ. Bầu không khí học tập nghiêm túc cùng kinh nghiệm dày dạn của các giáo viên đều vượt xa các trường khác, do vậy học phí cao cũng là chuyện đương nhiên.


Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, cô chỉ vừa mới nghĩ đến họ, đã nghe thấy tiếng trò chuyện ngay ngã rẽ phía cửa sau của sân tập thể dục. Dương Miên Miên tiến lên vài bước, là tiếng Tiểu Kỳ: “Tớ không hiểu sao cậu chỉ vì mấy lời nói ngu xuẩn kia mà thôi học, ngày hôm nay cậu quyết định nghỉ học, sau này thì cậu tính thế nào, tự sát sao?”


“Cậu không hiểu đâu!”, tiếng Trần Duyệt gào thét điên cuồng, “Mọi người biết hết rồi, tất cả mọi người đều biết hết, tại sao tớ lại gặp phải chuyện này … vì sao?”


“Cậu bình tĩnh một chút!”, Tiểu Kỳ nỗ lực thuyết phục cô ta, “Đây không phải là do cậu sai, tất cả đã là chuyện của quá khứ, cậu cố gắng bắt đầu lại từ đầu, không lẽ cậu muốn trốn trong nhà cả đời sao?”


“Bọn họ đều biết cả rồi, bọn họ cười nhạo tớ. Cậu chưa từng trải qua làm sao có thể hiểu được cảm giác của tớ chứ?”, Trần Duyệt đẩy mạnh Tiểu Kỳ một cái.


“Sao cậu biết tớ chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, chuyện của tớ còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần chuyện của cậu. Việc của cậu chỉ là một buổi tối, một tiếng đồng hồ. Còn tớ, điều tớ phải chịu kéo dài suốt hai năm trời, dằn vặt suốt hai năm. Nhưng cậu đâu thể cứ đứng mãi ở trong quá khứ, cậu phải học cách kiên cường hơn”, Tiểu Kỳ ngồi xổm trên nền đất, an ủi cô ta, “Không có ai cười nhạo cậu đâu, chỉ do cậu đã nghĩ quá nhiều thôi!”


Dương Miên Miên nghe hai người bọn họ nói chuyện, tâm tình cô có chút phức tạp, cô đứng ngây ra đó một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.


Có lẽ với Trần Duyệt mà nói cô chính là nhân chứng sống cho hồi ức đau đớn đã qua, cô không nên qua đó kích thích tâm trạng của cô ta, cứ để Tiểu Kỳ người cũng có một quá khứ tương tự sẽ giúp cô ta từng bước từng bước ra khỏi bóng tối.


Chết có tác dụng gì chứ? Ngoại trừ cha mẹ của bạn, có ai đau lòng vì cái chết của bạn.


Hãy cố gắng đứng dậy, một ngày nào đó bạn sẽ phát hiện, so với cái chết, quyền được sống là điều tuyệt vời nhất.


Buổi tối vừa ngâm chân, cô lại vừa gọi điện thoại kể cho Kinh Sở nghe câu chuyện này: “Em thật sự không hiểu, bị cưỡng hiếp là do cậu ấy sai sao? Tại sao mọi người chỉ chỉ trích người con gái không biết kiểm soát. Thần kinh à? Đây gọi là giải vây cho tội phạm chứ còn gì nữa.”


“Xã hội này còn rất nhiều điều không công bằng với phụ nữ, đối với nạn nhân thì rất hà khắc, đối với tên tội phạm lại quá khoan dung”. Kinh Sở đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án tương tự, dù cuối cùng tên tội phạm cưỡng hiếp cũng phải chịu tội, nhưng sau khi mãn hạn tù vẫn sống phây phây. Còn những người phụ nữ thì bị dằn vặt cả đời, sống trong u uất, có khi họ còn phải tìm đến cái chết, “Hơn nữa, mấy tên tội phạm cưỡng hiếp đều là những người rất quen thuộc. Vì vậy, Miên Miên, đi học em nhớ chú ý an toàn.”


Nghe Kinh Sở nhắc nhở Miên Miên khịt mũi khinh thường: “Xem đi, rõ ràng mấy tên đó phạm tội, lại đi nhắc mấy cô gái cẩn thận một chút? Em ăn mặc mát mẻ một tí là em đáng chết sao? Vậy anh bị cướp giật trách anh có nhiều tiền ư?”


Kinh Sở thở dài: “Anh biết em nói rất đúng,nhưng biết làm sao bây giờ. Miên Miên anh nghĩ đến những vụ án anh từng xử lý, nghĩ em không ở trước mắt , anh rất lo lắng có biết không?”


“Có cái gì phải lo lắng!”, cô cao giọng, “Ai không có mắt thì cứ thử xem!”


Kinh Sở hạ thấp giọng: “Nhưng bây giờ anh lo lắng có được không? Sợ em buổi tối ngủ không ngon, sợ em tung chăn, sợ em quên uống sữa.”


“… Hừ hừ”, cô đột nhiên hiểu ý trong câu nói của anh, đơn giản chỉ là Anh nhớ em, vì vậy cô xấu hổ, lấy chân đá đá vào chậu nước, chậu nước hét to: “Không cho phép nghịch nước, văng hết ra ngoài rồi kìa!”


Cô ngừng động tác, thầm thì: “Anh lại tăng ca … Vụ án của anh sao rồi?”


“Vụ án cũng đơn giản … nhưng cũng có chút đặc biệt”, nhớ đến vụ án Kinh Sở bất giác rợn da gà.


Dương Miên Miên tò mò hỏi đến cùng: “Đặc biệt đến mức nào?”


Kinh Sở không muốn trả lời: “Em ngủ đi.”


“Anh chưa nói, em chưa ngủ!”, cô còn học được cách uy hiếp người khác, thủ đoạn quá ấu trĩ đến nỗi điện thoại di động của cô thấy xấu hổ thay, nhưng Kinh Sở lại ngờ nghệch bị dính chiêu này: “Được rồi! Là ăn thịt người.”


“Là sao a?”


“Người đàn ông ăn thịt người bạn gái của mình, sau đó đem thi thể phi tang. Sau đó một tài xế taxi trực ca đêm phát hiện, liền mau chóng báo cảnh sát. Vụ án được phá rất nhanh gọn, nhưng quả thực không ai có thể hình dung ra dáng vẻ của tên biến thái khi ăn thịt người là thế nào”, Kinh Sở lắc đầu, “Năm nào cũng có vài vụ quái gở, nhưng năm nay đặc biệt có nhiều hơn.”


Dương Miên Miên ừ một tiếng: “Nghe thấy cũng buồn nôn.”


“Không nói chuyện với em nữa, em ngủ đi”, Kinh Sở chuyển đề tài, “Hải Tặc có nhà không, để nó ở nhà với em, cũng không sợ.”


Dương Miên Miên: “…”, cô chẳng thấy sợ hãi chút nào, tuy nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận ý tốt của anh: “Ở đây rồi nè!”


Hải Tặc liếc cô một cái, từ từ xuống phía cuối giường, phe phẩy đuôi.


“Cửa sổ đóng kỹ chưa?”


Cửa và cửa sổ: “Phí lời!”


“Đóng kỹ rồi!”, cô dài giọng.


“Uống sữa chưa, ăn vitamin chưa?”


Sữa và thuốc: “Xong xuôi hết rồi ╮(╯▽╰)╭ ! Chú cảnh sát thật dông dài!”


“Anh dài dòng quá đi!”


Cùng Dương Miên Miên nói chuyện hơn 20 phút, từ trong phòng làm việc bước ra, anh hỏi: “Thế nào rồi?”


“Hắn thẳng thắn thừa nhận, nhưng em nói thật, nghe hắn miêu tả hết sức buồn nôn. Em chỉ ghi chép mà còn muốn ói!”. Mới vừa từ trong WC nôn mửa một trận, Liễu Ngọc vừa lau miệng lại nói tiếp: “Quá sức biến thái mà!”


Những người khác cũng đồng cảm.


Dù sao, không phải tất cả các tên tội phạm mang tội giết người lại có thể say sưa miêu tả lại thủ đoạn gây án với cảnh sát như thế:


“Lưỡi của cô ta tràn đầy dư vị ngọt ngào, so với hôn môi càng khiến cho người ta mê đắm.”


“Thịt trên bắp đùi của cô ta thật tươi ngon, còn ngon hơn món sashimi chấm mù tạt vạn lần.”


Đến khi Kinh Sở giải quyết xong vụ án cũng đã hơn một giờ sáng. Tuy chỉ trong 24 tiếng đồng hồ đã có thể bắt gọn được hung thủ, nhưng tâm trạng mọi người rất tồi tệ, uể oải tan ca.


Kinh Sở muốn lái xe về nhà, nhưng vừa ra khỏi cổng Sở cảnh sát, anh đổi ý.


Xe Audi: “"↖(^w^)↗ Đi qua nhà Miên Miên sao, Oh yeah!”


Hoàn toàn nhìn thấu tâm can của Kinh Sở mà anh nào hay.


Anh có chìa khóa nhà Miên Miên. Nhẹ đẩy cửa vào nhà, bên cạnh cửa Hải Tặc im lặng ngỏng đầu nhìn chằm chằm anh không lên tiếng, anh tin nếu là một kẻ mưu đồ xấu xa nào đó, nó sẽ không ngại ngần xông đến cắn một phát vào động mạch.


“Xuỵt …”, anh ra hiệu cho nó.


Hải Tặc lui về sau vài bước, nhưng không buông lỏng cảnh giác.


Kinh Sở cũng chẳng hơi đâu để ý đến nó. Anh cởi áo khoác, đặt lên ghế dựa, đi đến bên giường nhìn Dương Miên Miên. Dương Miên Miên đang ngủ rất say.


Anh thở hắt ra một hơi, sờ sờ vào trong chăn, còn rất ấm.


Chăn điện: “Em rất có trách nhiệm đó nhe! ╭(╯^╰)╮”


Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh chỉ muốn đến đây gặp cô, đã khuya như vậy, anh cũng đã rất mệt mỏi. Chỉ là trong nhất thời, anh rất rất muốn nhìn cô một chút. Rõ ràng hai người chỉ mới không gặp nhau chưa đến một ngày mà đã cảm thấy nhớ cô đến như thế.


Giống như bị trúng tà, nhưng tình yêu là như vậy, không đúng sao?


Kinh Sở cúi người, đặt lên gò má cô một nụ hôn. Sau đó đứng dậy, cầm áo khoác, tính rời đi.


Ai ngờ, trên eo anh xuất hiện thêm một đôi tay: “Nửa đêm nửa hôm tới nhà em, em báo cảnh sát đó nhen!”


Kinh Sở bật cười, dịu dàng nói: “Đánh thức em sao?”


“Trễ lắm rồi”, cô dụi dụi mắt, mở đèn, “Sao anh lại đến đây?”


“Tới thăm em một chút”, anh nhẹ nhàng đáp lời, “Hơi hơi nhớ em!”


Dương Miên Miên ngẩng đầu, nhìn anh chăm chăm, vài giây sau mới bỏ hai tay, rúc vào ngực anh: “Được rồi! Trông anh thành thật thế kia, chúng ta cũng nên hôn một cái trước đã rồi tính!”
============================================================================================================
Vì không đọc được nội dung tác giả ghi chú về vụ án này thế nào, thêm vào đó cái tựa đề nó hem có ngọt ngào như nội dung chương này … nên tớ search trên mạng, có một vụ án ăn thịt người tại Trung Quốc cũng khá gần đây. Copy lại cho các cậu đọc chơi chơi

Ghê rợn vụ án chồng ăn thịt vợ ở Trung Quốc vào tháng 5/2013. Chồng giết vợ, chặt từng khúc, luộc cho tủ lạnh ăn dần

Một vụ án chồn ăn thịt vợ ở Trung Quốc được cho là khủng khiếp trong lịch sử Trung Quốc vào thế kỷ 21 đã xảy ra vào trung tuần tháng 5/2013 khi một người đàn ông họ Vương nhẫn tâm giết vợ rồi chặt thành từng khúc, luộc và cất trong tủ lạnh để sử dụng dần, đồng thời cũng nhằm mục đích phi tang đã bị CQĐT phát hiện…

Gã đàn ông nhẫn tâm giết vợ mang họ Vương – là nhân viên lái xe vận chuyển hàng hóa, người vợ họ Quách, làm việc tại một cửa hàng bán đồ điện trong TP Hà Nam, Trung Quốc.

Chặt vợ thành từng khúc nhỏ

Những thông tin điều tra ban đầu vụ chong an thit vo o Trung Quoc thì gã đàn ông nhẫn tâm giết vợ này mang họ Vương – là nhân viên lái xe vận chuyển hàng hóa, người vợ họ Quách, làm việc tại một cửa hàng bán đồ điện trong TP Hà Nam, Trung Quốc.


Sự việc bị vỡ lở vào ngày 17/5 khi cảnh sát đến nhà người đàn ông này tại tầng 5, tòa nhà số 1, khu Dự Bắc, TP Hà Nam để tìm kiếm một cô gái bị mất tích. Một số người cùng khu nhà cho biết, chiều ngày 15/5, một cô gái khoảng 20 tuổi đã đi xe máy điện đến tìm Vương và lên nhà cùng anh ta nhưng mãi 3 ngày sau họ không thấy cô xuống lấy xe ở khu vực để xe của tòa nhà.


Khi được cảnh sát giải thoát, cô gái này tố cáo Vương đã giam giữ, bỏ đói và hãm hiếp cô liên tục 3 ngày. Nghe tin Vương bị cảnh sát đưa về đồn, người nhà vợ Vương vội vàng đến tìm hiểu tình hình nhưng không thể liên lạc được với chị Quách. Trong khi dọn dẹp đồ trong nhà Vương, họ phát hiện trong tủ lạnh có một miếng thịt to đã được luộc chín. Miếng thịt này rất lạ, nó không giống như những miếng thịt lợn hay thịt bò họ vẫn nhìn thấy hàng ngày.


Nghi ngờ có điều chẳng lành xảy ra, gia đình chị Quách đã báo CA về việc chị Quách mất tích và trong tủ lạnh có miếng thịt lạ. Sau vài ngày, gia đình chị Quách nhận được câu trả lời của phía CA rằng, miếng thịt trong tủ lạnh chính là một bộ phận trên cơ thể con người chứ không phải thịt động vật đông lạnh.


Phía CA điều tra cho rằng, Vương đã giết, chặt vợ thành từng khúc nhỏ để phi tang. Vài ngày sau, các điều tra viên đã tìm thấy đầu của chị Quách được chôn ở một bờ sông gần đó, trong khi các bộ phận khác vẫn chưa được tìm thấy và được cho là nhiều khả năng Vương đã phi tang thành công.

Các nhân chứng kể lại, lần cuối cùng họ nhìn thấy chị Quách là vào ngày 13/5 khi chị đi mua mì. Tối 14/5, gã họ Vương vẫn đi mát xa tại một tòa nhà gần đó theo thói quen, chỉ khác là không có vợ đi cùng như thường lệ.



Cũng trong ngày hôm đó, Vương đã bỏ ra 3.500 tệ (khoảng 12 triệu đồng) để mua một chú chó Tây Tạng, nhưng ngay ngày hôm sau gã đã mang chó trả lại cho cửa hàng, chịu bồi thường 1.500 tệ (khoảng 5 triệu đồng), chỉ lấy về được 2.000 tệ (khoảng 7 triệu đồng).


Khai thác những thông tin ban đầu từ cô gái bị Vương bắt cóc, cảnh sát TP Hà Nam được biết Vương làm nghề lái xe đường dài, trong lần đi tỉnh, Vương được một người quen giới thiệu có người cần chuyển hàng về TP Hà Nam, khi đến nơi chỉ cần gọi điện sẽ có người tới lấy hàng.


Khi Vương thực hiện cuộc điện thoại để chuyển hàng thì phía đầu dây bên kia giọng một cô gái vang lên. Ngay lập tức Vương đề nghị người phụ nữ này phải đến nhà hắn để lấy đồ thay vì mang đến cho khách hàng.


Thấy người đến lấy hàng là một cô gái, Vương đã dùng thuốc mê để bắt giam cô gái này trong nhà của mình rồi liên tiếp thực hiện những hành vi đồi bại. Điều đáng nói hơn là Vương bắt cô gái này phải ăn loại thịt không giống như thịt động vật.


“Tôi không thể nuốt được những miếng thịt mà Vương đưa cho, ban đầu hắn bắt tôi ăn sống như ăn gỏi cá, sau đó hắn luộc chín lên rồi ép tôi phải ăn. Do thịt có mùi lạ và rất khó ăn nên tôi bị nôn, Vương liền bỏ đói tôi trong vòng 3 ngày liên tiếp”, người phụ nữ trẻ bị Vương hãm hại khai báo tại cơ quan cảnh sát.

Hành vi của kẻ điên

Cô gái bị Vương hãm hiếp khai mình tên là Tiểu Châu cũng sinh sống tại TP Hà Nam, cô được người nhà báo có gửi một bưu phẩm nhờ một người lái xe mang đến, khi Tiểu Châu nhận được cú điện thoại của Vương yêu cầu cô có mặt tại địa chỉ hắn cung cấp.

Nhưng cô gái trẻ không thể ngờ mình đã bước chân vào ngôi nhà của một kẻ điên. “Hắn hành hạ tôi trong suốt 3 ngày, chủ yếu là về ban đêm. Vương không ngủ hàng đêm mà chỉ chợp mắt từ 9 đến 11g sáng. Cứ mỗi khi chuông đồng hồ điểm 24g là Vương bắt đầu dùng mọi trò để tra tấn, làm nhục tôi.

Có lần hắn lấy một vật cứng chọc mạnh vào phần bụng dưới rồi bắt tôi thực hiện hành vi đồi bại theo yêu cầu của hắn…”, Tiểu Châu cho biết thêm. Theo ghi nhận từ phía CQĐT tra thì Vương đã hãm hiếp Tiểu Châu tổng cộng 14 lần trong vòng 3 ngày.

“Khi chúng tôi tìm thấy Tiểu Châu thì cô ấy gần như đã kiệt sức hoàn toàn, tâm thần bấn loạn, thậm chí cô gái này còn tỏ ra sợ người lạ mặt. Thời gian đầu Tiểu Châu kiên quyết không khai báo bất kỳ điều gì liên quan tới Vương…”, một điều tra viên của sở cảnh sát TP Hà Nam cho hay.

Theo những người hàng xóm của Vương, hắn có lối sống hết sức lập dị. “Vợ chồng Vương chuyển đến đây sinh sống đã lâu nhưng không mấy khi thấy họ giao tiếp với những người xung quanh. Hơn nữa cuộc sống gia đình của họ có vẻ bất ổn. Vương thường xuyên đánh vợ, có lần họ còn đuổi nhau chạy khắp khu chung cư.

Có đôi lần người nhà của chị Quách đến hòa giải mâu thuẫn vợ chồng thì bị Vương cầm dao đuổi đánh phải bỏ chạy tán loạn…”, một người hàng xóm của Vương cho biết. Những ngày trước khi Vương bị bắt ông Đoàn, sống ở tầng 1 khu chung cư cho biết, Vương có mang khá nhiều túi nilon màu đen ra bờ sông gần đó, khi được hỏi là mang đồ đi đâu thì Vương trả lời đi vứt rác vì vừa dọn nhà

Sau đó vài ngày ông Đoàn lại thấy Vương mang về một con chó ngao Tây Tạng khá lớn để nuôi trong nhà. Theo nhận định từ phía cảnh sát thì nhiều khả năng Vương mang con chó trên về nhà của mình để dọn nốt phần thịt của vợ bị hắn chặt đứt để phi tang. Bởi Tiểu Châu có khai báo với cảnh sát rằng cô nhìn thấy Vương mang đĩa thịt ép cô ăn để cho chó sau khi Tiểu Châu một mực từ chối ăn thứ thịt bốc mùi này.

Người nhà của Vương cho biết, người đàn ông này từ nhỏ đã có tiền sử bệnh tâm thần. Vương thường có lối sống khép mình với thế giới xung quanh, việc Vương quyết định lấy vợ cũng khiến nhiều người thân cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vì lo cho hạnh phúc của hắn nên mọi người trong gia đình Vương đều cố gắng giấu gia đình chị Quách chuyện này. Chỉ đến khi cảnh sát tiến hành điều tra vụ việc thì mọi chuyện mới vỡ lở.

Trước đây đã có lần Vương dùng búa nện vào đầu một người anh trong nhà, sau đó hắn còn tự lấy dao cứa vào tay mình rồi tỏ ra thích thú với trò chơi hành hạ vật nuôi trong nhà như chó, mèo… Không những vậy Vương còn tự cắt đi ngón chân út của mình vì tin rằng làm như vậy hắn sẽ được phù hộ.

Tuy nhiên, theo lời của chị gái Vương thì bệnh tình của tên chong an thit vo o Trung Quoc đã thuyên giảm vài năm gần đây và hầu như Vương không còn những biểu hiện khác thường như trước. Vương đã có thể đi làm, hòa nhập với xã hội, nhưng thời gian gần đây cuộc sống gia đình có nhiều điểm bất hòa có thể là nguyên nhân khiến Vương trở lại với tính cách trước đây? Hiện Vương đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội giam giữ trái phép, hãm hiếp cô gái 20 tuổi và điều tra lý do vì sao Vương giết vợ.

(Nguồn: Internet)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom