• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tôi Có Mắt Âm Dương (6 Viewers)

  • chap-113

Chương 113




Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật cảm nhận cơ thể mềm mại của Diệp Tuệ dán vào lồng ngực mình, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng mềm nhũn ra, giống như một chiếc lông vũ phẩy lên ngực anh vậy, khiến cho lòng anh ngứa ngáy.

anh đẩy cửa vào, sau đó lấy chân đạp nhẹ để đóng cửa.

Trong phòng không bật đèn, bên ngoài cửa sổ là ánh trăng mờ nhạt, Diệp Tuệ thấy toàn thân mềm oặt, được Thẩm Thuật đặt lên giường.

Trong căn phòng này khắp nơi đều là mùi hương của anh, Diệp Tuệ hơi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn.

Hơi rượu bốc lên, đầu óc Diệp Tuệ trở nên rối loạn, lúc nhìn Thẩm Thuật cảm giác cứ mờ ảo, gương mặt anh giống như đang ở trong màn sương mù, lại như hút hết tinh thần của cô.

Chồng cô đẹp trai quá đi, đẹp đến mức không chân thật, trong đời thật sao có thể có một người tốt đẹp như vậy cơ chứ?

Diệp Tuệ nhìn đến ngây người, nghe thấy Thẩm Thuật gọi mình: “Diệp Tuệ?”

Trong đêm tối, giọng nói của anh như có như không, tựa như một giấc mơ dài khiến cho người ta không muốn tỉnh lại.

Diệp Tuệ như đang say, cô phì cười, cọ mặt lên cổ anh, cắn một cái: “Thẩm Thuật.”

không đợi anh đáp lại, cô đã kéo áo sơ mi của anh xuống, làm cả người anh đè lên người cô.

Diệp Tuệ trở mình, giạng chân ngồi lên người Thẩm Thuật, trực tiếp cúi xuống cạy mở môi anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh mà hôn.

Hai đôi môi dán chặt vào nhau, động tác có phần thành thạo hơn rồi.

Hôn một lúc, cô rời khỏi môi anh, bắt đầu cởi thắt lưng của anh ra, đầu óc cô choáng váng, không biết là do tay không chịu nghe lời hay vì thắt lưng cài quá chặt nữa.

cô nghiêm túc mày mò hồi lâu, cuối cùng cau mày giận dữ nói: “Sao mà khó tháo thế này!”

Thẩm Thuật đưa tay xoa mặt cô, cô rũ mắt nhìn anh, ánh mắt bất đắc dĩ, dường như muốn nói tại sao cái thắt lưng của anh lại bắt nạt em.

anh cúi đầu cười một tiếng, thuận thế xoay người đè cô xuống dưới thân mình: “Có cần anh giúp em không?”

Thân thể cô xụi lơ trên giường, nghiêng đầu nhìn anh, chỉ khẽ nhếch môi không nói gì. anh cúi người xuống hôn lên môi cô, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Diệp Tuệ nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể dần nóng rực lên, sức nóng làm lu mờ các giác quan, ngay cả tiếng thắt lưng anh mở ra mà cô cũng không nghe thấy.

Chẳng biết từ khi nào mà váy ngủ của cô cũng bị vén hết lên, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên da thịt cô, cảm giác ngưa ngứa lan tràn toàn vùng bụng.

Giống như một lời thông báo, tay anh đan chặt lấy tay cô, đè chặt tay cô xuống giường.

Trong đêm tối, hai người hôn nhau mãnh liệt, mười ngón tay vẫn đan vào nhau.

Quần áo từ từ rơi vãi khắp mặt sàn, Thẩm Thuật hôn cũng tạo ra tiếng, cảm nhận mùi hương thơm ngát của cô.

anh động thân đi vào, nơi riêng tư của hai người lúc này đã dán chặt lấy nhau không một khe hở.

Toàn thân Diệp Tuệ căng cứng, đầu óc hỗn loạn bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, cơn đau khiến cho mọi cảm xúc của cô nhạy hơn, chân thật như có thể giơ tay chạm vào được.

cô nhịn không nổi mà kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh.

Khác với nụ hôn sâu ban nãy, lúc này hai bàn tay cô bám chặt vào lưng anh, cảm nhận sâu sắc sự triền miên ngọt ngào và mãnh liệt như cuồng phong bão táp.

Toàn thân cô không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết nằm im một chỗ, ngửa đầu lên cho anh mặc sức đòi hỏi.

Mặc dù bên ngoài đang mưa to, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng gì đến nhiệt độ nóng bừng như thiêu như đốt trong phòng lúc này.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người trải nghiệm hết lần này tới lần khác, cảm xúc dạt dào vô bờ bến…

một đêm đã qua.

Có lẽ vì mệt mỏi nên đồng hồ sinh học của Thẩm Thuật hôm nay bị muộn hơn bình thường, lúc anh tỉnh dậy thì đã quá giờ làm việc rồi.

Thẩm Thuật vừa mở mắt đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong ngực mình, anh cúi đầu nhìn, mái tóc dài của Diệp Tuệ rối tung, xõa rộng trên gối, gương mặt trắng nõn vẫn còn ửng đỏ.

Diệp Tuệ ngủ rất ngon giấc, cơ thể mảnh mai thở đều trong lòng anh, anh không muốn đánh thức cô, liền cẩn thận nhích người, nhẹ nhàng nhấc tay cô lên.

một giây sau, Diệp Tuệ bỗng nhíu mày, lại dịch vào ôm anh, nhưng hình như cô vẫn chưa tỉnh, chỉ nói mớ: “Thẩm…Thuật…”

“Ngoan nào.” Thẩm Thuật xoa đầu cô, cô mơ mơ màng màng quay người đi. anh mỉm cười, đứng dậy đắp kín chăn cho cô.

đã muộn rồi, Thẩm Thuật lấy một cái sơ mi mới, định thay vào rồi đến công ty luôn.

Lúc đứng trước gương, anh thấy trên cổ có một dấu đỏ, hình như là…dấu răng? Từ bao giờ đây?

Thẩm Thuật ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.

“Thẩm Thuật.” Giọng cô nũng nịu gọi anh, vừa gọi vừa dụi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng cắn một cái.

Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào khung cửa sổ, làm sáng bừng cả căn phòng, rõ ràng đang ban ngày ban mặt nhưng Thẩm Thuật vẫn thấy tâm mình rối loạn.

Cuối cùng anh thay một bộ đồ khác che đi phần cổ rồi mới lái xe đến công ty.

Các lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy đều phát hiện ra một việc, đó là hôm nay sếp không mặc sơ mi trắng và vest như mọi ngày, cũng không đến sớm trước giờ làm việc.

Thẩm tổng phá bỏ quy tắc rồi, chẳng những đến muộn cuộc họp thường kỳ mỗi tuần mà còn mặc áo cao cổ, thật kỳ lạ.

Bọn họ có cảm giác là đã có chuyện gì đó phát sinh, nhưng nhìn thái độ của Thẩm tổng thì có vẻ như tâm trạng của sếp đang rất tốt.

Vương Xuyên, Trình Thắng và Đới Chí là những người hiểu rõ mọi chuyện, ba người ngồi bên dưới, chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì.

Cái này không phải là phá bỏ quy tắc, rõ ràng là người sếp cấm dục của chúng ta vừa mới phá giới rồi đó hiểu chưa hả?

Đặng Trĩ vốn muốn dùng cơ hội lần trước để nổi tiếng, cho nên cô ta vẫn luôn ở trong nhà chú ý tin tức trên mạng và hướng đi của dư luận.

không ngờ chuyện giả vờ ngã để cọ nhiệt Diệp Tuệ đã thất bại, ngược lại còn khiến danh tiếng của Diệp Tuệ tăng cao hơn, các tin tức trong nước không có một tin tức nào nói không tốt về Diệp Tuệ, toàn bộ đều nói là cô ta đang dựa hơi Diệp Tuệ.

Hoa Thụy lại càng quá đáng, vì trút giận cho nghệ sỹ nhà mình mà trên các tin tức họ tung ra đều không nhắc một chữ nào đến tên cô ta, chỉ dùng từ “nữ nghệ sỹ người Hoa” để thay thế.

Còn cả truyền thông nước ngoài nữa, cái gì mà thiên nga đen? nói thật nhé, thiên nga đen chân chính phải là cô ta mới đúng.

Đặng Trĩ ngồi nhà giận đến méo cả mũi, nhưng tất nhiên là cô ta chẳng thể làm được gì.

Mặc dù việc Đặng Trĩ bắt chước Diệp Tuệ cũng khiến cô ta có được chút tiếng tăm, nhưng là tiếng tăm cực kém, tuy nhiên vẫn có một vài tổ chương trình gửi lời mời cô ta đến tham gia.

Mấy ngày nữa sẽ có một sự kiện thời trang rất long trọng, Đặng Trĩ nhận được lời mời, quản lý của cô ta nói là Diệp Tuệ cũng sẽ tham dự.

Mặc dù Đặng Trĩ đang bắt chước Diệp Tuệ, nhưng cô ta không muốn để cho người ta chê cười mình, cô ta đi thuê một bộ lễ phục cao cấp, muốn thay đổi ấn tượng trong lòng khán giả về mình.

Trước đây Diệp Tuệ cũng dựa hơi người khác để đánh bóng tên tuổi, bây giờ danh tiếng của cô đã được tẩy trắng hoàn toàn, chẳng lẽ Diệp Tuệ làm được mà mình lại không làm được sao?

Ngày diễn ra sự kiện thời trang, Diệp Tuệ đến sớm trước giờ bắt đầu, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô, Tiểu Lưu ngồi trên ghế salon bên cạnh, được một lúc thì có tiếng gõ cửa, là Đặng Trĩ.

Nhân viên ở trong phòng hóa trang đều liếc nhìn nhau, Đặng Trĩ dựa hơi Diệp Tuệ suốt mà chẳng đi đến kết cục tốt đẹp, giờ vẫn còn muốn bị bẽ mặt tiếp sao?

Đặng Trĩ da mặt rất dày, cô ta làm ngơ với ánh nhìn của mọi người, chỉ nhìn Diệp Tuệ.

“Chị Tuệ Tuệ, các phòng hóa trang khác đều full người rồi, em có thể ở tạm trong này được không ạ?”

Tiểu Lưu vừa nghe thấy mấy chữ chị Tuệ Tuệ thì suýt sặc nước, cái gì mà chị Tuệ Tuệ chứ! Theo như cô ấy biết thì Đặng Trĩ sinh cùng năm với Diệp Tuệ mà.

Đặng Trĩ cố tình chọn đúng lúc đông người để Diệp Tuệ không thể từ chối, nếu cô từ chối thì sẽ bị đồn là bắt nạt đàn em.

Diệp Tuệ đã sớm nhìn thấu ý đồ của Đặng Trĩ, kể cả thế thì cô vẫn có thể lấy cớ để từ chối, nhưng khi cô nhìn thấy một bóng đen đang bám sát bên cạnh Đặng Trĩ thì liền mở miệng đồng ý.

“cô vào đi.”

Đặng Trĩ cho là kế hoạch của mình đã có hiệu quả, lập tức kéo thợ trang điểm vào.

Đặng Trĩ an vị ngồi trước bàn trang điểm bên cạnh Diệp Tuệ, càng đi về phía Diệp Tuệ thì cô ta càng thấy ghen tỵ.

Lúc này Diệp Tuệ vẫn chưa trang điểm xong, chỉ mới đánh một lớp nền thôi, Đặng Trĩ có thể nhận ra là tình trạng da của Diệp Tuệ rất tốt, ngũ quan của cô cực kỳ sắc nét, chả trách mà những người từng chửi Diệp Tuệ cũng phải thừa nhận rằng cô có một gương mặt xinh đẹp xuất chúng.

Diệp Tuệ không phải kẻ ngốc, tất nhiên cô có thể cảm giác được ánh mắt của Đặng Trĩ vẫn luôn nhìn mình nãy giờ, nếu vậy thì cô cũng sẽ nhân cơ hội này để nhìn kỹ bóng đen bên cạnh Đặng Trĩ xem sao.

“cô đang nhìn gì vậy?” Diệp Tuệ nghiêng đầu nhìn Đặng Trĩ, tầm mắt hướng về sau lưng cô.

Đặng Trĩ không biết phải trả lời thế nào, chỉ giữ yên lặng.

Diệp Tuệ đã trông thấy rõ bóng đen đằng sau Đặng Trĩ, chắc chắn không phải người rồi, con ma này có vóc dáng rất cao và chuẩn, phối đồ đẹp, hình như là người mẫu.

Có điều là ma người mẫu này chẳng nhìn gì khác ngoài cái khuyên tai mà Đặng Trĩ đang đeo.

Cái khuyên tai này sao nhìn quen thế nhỉ?

Trí nhớ của cô không hề tệ, nhớ lại rất nhanh, cái khuyên này đã từng xuất hiện ở chỗ công ty người mẫu bỏ hoang mà bọn họ quay show lần trước.

Diệp Tuệ để ý thấy cái khuyên tai này rơi ở góc phòng, nhưng đương nhiên cô sẽ không động vào những thứ không phải của mình, cho nên mới bỏ qua không để mắt đến.

không ngờ là Đặng Trĩ lại cầm nó đi, nếu cô ta đã dám lấy đồ của ma thì phải chấp nhận việc bị ma ám thôi.

Nghĩ tới đây, Diệp Tuệ bỗng bật cười.

Nụ cười này khiến cho Đặng Trĩ sững người, ban nãy thợ trang điểm đã đánh son cho Diệp Tuệ, lúc này cô cười lên cảm giác như những bông tuyết trong trẻo lạnh lẽo trong sương sớm, đuôi mắt hơi cong lên, vô cùng quyến rũ.

Vào giây phút này, Đặng Trĩ dường như đã hiểu được những lời nhận xét của dân mạng dành cho Diệp Tuệ, sắc đẹp của Diệp Tuệ trong giới giải trí này là độc nhất vô nhị, ngay khi bạn cho rằng thế này đã là đẹp nhất rồi thì một giây sau cô ấy sẽ lại thể hiện ra một vẻ đẹp hoàn toàn khác với lúc trước cho bạn xem.

Vì quan sát con ma đứng sau lưng Đặng Trĩ nên tầm mắt Diệp Tuệ dừng tại đó lâu hơn một chút, nhưng lại bị Đặng Trĩ hiểu thành một ý khác.

Nụ cười của Diệp Tuệ lọt vào mắt Đặng Trĩ, khiến cô ta nghĩ rằng Diệp Tuệ đang cười nhạo cô ta vì không biết tự lượng sức mình.

Nhưng Đặng Trĩ lại không thể phản bác được, cô ta sợ kế hoạch của mình còn chưa thực hiện được thì đã bị Diệp Tuệ đuổi ra ngoài mất, cô ta muốn mọi người nhìn thấy được là quan hệ giữa cô ta và Diệp Tuệ không hề xa cách như lời truyền thông nói.

Vì để tẩy trắng cho mình, Đặng Trĩ chỉ đành cố nặn ra một nụ cười.

“Em thấy chị đẹp quá nên mới nhìn chị mãi đấy.” Đặng Trĩ nói ra câu này là nửa thật nửa giả, trong lòng thật sự không hề dễ chịu.

“Thế à.” Diệp Tuệ nhếch môi cười, có lòng nhắc khéo cô ta một câu, “Đôi khuyên tai của cô đẹp quá.”

Đặng Trĩ ngẩn ra, nhưng sau đó liền sờ đôi khuyên tai với thái độ rất tự hào, mặc dù đây là đồ nhặt được, nhưng vì nó quá đẹp nên cô ta đã đeo ra ngoài luôn.

“Đôi khuyên tai này là em nhờ người mua hộ đấy, vì thiết kế của nó quá đặc biệt, cho nên phải khá mất công mới mua được.”

Đặng Trĩ nói láo rất trơn tru, mắt cũng không thèm nháy.

Diệp Tuệ cười, nói đầy ẩn ý: “Vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy đôi khuyên tai này nhìn quen thế nhỉ, hình như tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải.”

cô còn bổ sung thêm một câu: “Cũng chỉ mới gần đây thôi.”

Đặng Trĩ giật mình trong lòng, không lẽ ngày đó Diệp Tuệ cũng nhìn thấy đôi khuyên tai này rồi, thậm chí còn chứng kiến tận mắt lúc cô ta nhặt nó sao? Cho nên bây giờ mới thử dò xét mình?

Đặng Trĩ suýt thì không giữ nổi nụ cười: “Chị cứ đùa, đôi khuyên tai này của em có kiểu dáng rất lạ, ít người đeo nó lắm.”

Vừa dứt lời thì con ma người mẫu đứng sau lưng cô ta không nhịn nổi nữa rồi, đôi khuyên tai này năm đó là mốt đấy, cô ta nói vậy có khác gì đang sỉ nhục gu thưởng thức của mình không?

Diệp Tuệ cứ thế mở to mắt nhìn con ma người mẫu tức giận gẩy gẩy cái khuyên tai của Đặng Trĩ, chiếc khuyên tai dưới tình huống không có bất kỳ ai đụng vào lại tự lắc lư kịch liệt.

Bụp một cái đập cả vào mặt Đặng Trĩ, làm nụ cười cứng ngắc của cô ta vẫn còn treo trên mặt, đột nhiên bị chuyện này làm cho sợ hết hồn.

Vừa rồi mình có động vào cái khuyên đâu nhỉ? Đặng Trĩ bắt đầu hoài nghi chính đôi bàn tay mình, không hề nghĩ sang những khả năng khác.

Đặng Trĩ ổn định tinh thần rồi lại quay sang nhìn Diệp Tuệ lần nữa, mục đích tối nay của cô ta là cùng Diệp Tuệ xuất hiện trên buổi lễ thời trang hôm nay.

Đặng Trĩ nghĩ rất hay, cô ta muốn nhân cơ hội phá vỡ lời đồn không hợp nhau giữa cô ta và Diệp Tuệ, cho mọi người thấy rằng hai người có thể dắt tay nhau cùng tham dự một sự kiện, chuyện lúc trước truyền thông nói cô ta dựa hơi Diệp Tuệ cũng chỉ là những suy đoán ác ý của người ta mà thôi.

“Chị Tuệ Tuệ, hoạt động tối nay chị đi một mình ạ? Nếu chị thấy cô đơn thì em có thể đi cùng chị.”

Diệp Tuệ còn chưa trả lời thì Tiểu Lưu đã có ý định từ chối trước, cô sợ Diệp Tuệ dễ tính sẽ đồng ý luôn thì chết.

đang định từ chối thay thì Diệp Tuệ đã mỉm cười, kiên quyết nói: “không được.”

Đặng Trĩ sửng sốt vài giây, gượng gạo cười: “Sao vậy ạ? Em còn tưởng chúng ta đã là bạn của nhau rồi chứ?”

Diệp Tuệ nói bóng gió: “Bởi vì tôi không muốn kết bạn với những người lấy đồ của người khác.”

Tiểu Lưu và các nhân viên làm việc nghe xong câu này đều hiểu ý của Diệp Tuệ thành Đặng Trĩ đang lấy cái danh “Tiểu Diệp Tuệ” để lăng xê tên tuổi.

Nhưng Đặng Trĩ lại nghĩ khác, Diệp Tuệ nhất định đã biết chuyện cô ta trộm đôi khuyên tai của người khác rồi.

cô ta theo bản năng sờ đôi khuyên tai, đôi khuyên tai này đã bị người ta vứt đi rồi, tức là nó không có chủ, cô ta nhặt được thì bây giờ nó thuộc sở hữu của cô ta.

“Em chưa bao giờ lấy đồ của người khác nhé.”

Nếu thái độ của Diệp Tuệ đã như thế thì cô ta cũng tiện đà ngồi đây chứng thực tin đồn Diệp Tuệ bắt nạt người mới luôn thôi.

Tin tức cho ngày mai Đặng Trĩ cũng đã nghĩ xong rồi, một tiểu hoa mới nổi vì muốn phòng ngừa đàn em vượt mặt nên đã buông lời nhục mạ để chèn ép đàn em.

Vừa nghĩ xong thì chiếc khuyên tai của cô ta lại bị một lực gì đó kéo xuống.

Con ma người mẫu tức giận kéo cái khuyên: “Sao mày dám nói láo như vậy hả? Chiếc khuyên tai mày đang đeo là của tao, đó là chiếc khuyên tai đắt tiền nhất mà tao từng mua đấy, mày có trả hay không thì bảo?”

Đặng Trĩ có thể cảm nhận rõ ràng rằng sự chuyển động của cái khuyên lúc này khác hẳn với ban nãy.

Ban nãy thì cô ta còn có thể giải thích là mình vô tình đụng phải, còn bây giờ thì sao đây? Chẳng lẽ là bị vướng vào tóc?

Đặng Trĩ nhìn vào gương, hôm nay cô ta bắt chước tạo hình của Diệp Tuệ trong một lần dự thảm đỏ, tóc cô ta vén hết lên rồi búi lại sau gáy, không có một sợi tóc nào rơi xuống cả.

Càng không nói đến bộ lễ phục cô ta mượn cũng có thiết kế hở vai, cho nên không thể nào có chuyện quần áo bị vướng vào khuyên tai được.

Đặng Trĩ thầm nhận ra sự lạ, nhưng vẫn theo bản năng muốn phủ nhận.

Diệp Tuệ không nhìn nổi nữa, cô thấy hai mắt của ma người mẫu đã đỏ hoe lên rồi, lại khuyên Đặng Trĩ một lần: “cô trót lấy thứ gì của người ta thì trả đi, cầm đồ của người khác là không được đâu.”

Nhân viên làm việc và Tiểu Lưu cũng sững sờ, Diệp Tuệ đang có thiện ý khuyên Đặng Trĩ không nên bắt chước mình để lăng xê tên tuổi, mà phải dựa vào chính năng lực của bản thân có đúng không?

Vừa nghe Diệp Tuệ nói xong, Đặng Trĩ lại liên hệ những lời này với chuyện mà cô ta vừa nghĩ đến, nét mặt hoảng sợ nhìn Diệp Tuệ.

thì ra tin đồn trong giới là thật, Diệp Tuệ có năng lực thông linh, được ma quỷ giúp đỡ nên sự nghiệp mới thuận buồm xuôi gió như vậy.

Đặng Trĩ muốn tháo đôi khuyên tai xuống, nhưng động tác của cô ta càng gấp thì lại càng không thể lấy nó xuống được, rõ ràng là vì tay cô ta đang run quá, nhưng lại đổ lý do lên đầu con ma.

Chẳng lẽ con quỷ kia muốn cô ta mãi mãi phải đeo đôi khuyên tai này hay sao?

Tất cả những người trong phòng hóa trang đều nhìn Đặng Trĩ mặt biến sắc chỉ trong một giây, mắt cô ta đỏ lên, đáng thương nhìn Diệp Tuệ, lần này cô ta không dám gọi Diệp Tuệ là chị Tuệ Tuệ nữa.

“Diệp đại tiên, chị giúp em được không? Em không dám tự tiện lấy đồ của người khác nữa đâu.”

Nếu giọng nói của Đặng Trĩ không cung kính và nghiêm túc như thế thì Tiểu Lưu thật sự còn tưởng là cô ta lại dùng chiêu trò gì đó với Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ: “…” không còn cách nào khác, dưới ánh mắt van nài cầu khẩn của Đặng Trĩ, Diệp Tuệ đành phải tháo đôi khuyên tai xuống cho cô ta.

Đặng Trĩ bấy giờ mới thở phào, Diệp Tuệ có thể tháo ra dễ dàng còn cô ta thì không, quả nhiên suy đoán của cô ta không hề sai.

Diệp Tuệ đưa lại đôi khuyên tai cho Đặng Trĩ: “cô đặt nó về đúng chỗ cũ đi, sau này đừng tự tiện cầm đồ linh tinh.”

Đặng Trĩ sợ hãi không dám nhận: “Tuệ Tuệ…” Chị.

Còn chưa nói xong, sợ chọc giận Diệp Tuệ, Đặng Trĩ lại nói lại: “Diệp đại tiên, chị giúp em được không? Em sợ lắm.”

Diệp Tuệ nhìn Đặng Trĩ sống chết không dám cầm, đành rút mấy tờ giấy ăn ra bọc đôi khuyên tai lại: “Bây giờ nó không còn vấn đề gì nữa rồi.”

Đặng Trĩ tưởng Diệp Tuệ vừa làm phép gì đó, liền cẩn thận nhận lấy, nói: “Em nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, làm một người tốt.”

sự kiện thời trang buổi tối Đặng Trĩ không tham gia nữa, từ đó trở đi cô ta bắt đầu nghiêm túc chăm lo cho sự nghiệp, không dám nghĩ ra mưu mô thủ đoạn gì nữa, đi đâu gặp ai cũng mở miệng khen Diệp Tuệ.

Diệp đại tiên không phải là người mà ai muốn động vào cũng được đâu nha, tuyệt đối phải kính trọng mới được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom