Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-121
Chương 121
Edit: Ngân Nhi
Hôm nay Diệp Tuệ sẽ đi tham dự một buổi lễ ra mắt giới thiệu sản phẩm, đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ xuất hiện trước công chúng từ sau khi có tin đồn qua lại với người nhà họ Thẩm.
Đới Chí đã đề cập qua với cô, mặc dù trên mạng đã xóa sạch hết các tin tức cũ, nhưng truyền thông nhất định sẽ không kiêng dè mà đặt câu hỏi.
Diệp Tuệ đứng trên sân khấu, bên dưới là các đơn vị truyền thông, trong tay ai cũng cầm máy ảnh bấm liên tục, tiếng tách tách vang lên không ngớt, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Tuệ đều mang theo sự hào hứng, nhân vật chính đang đứng ở đây rồi, bọn họ sao có thể bỏ qua được chứ.
Đến lúc truyền thông được phép đặt câu hỏi, không ai có ý định hỏi về sản phẩm mà Diệp Tuệ đại ngôn, sự chú ý của bọn họ chỉ đặt vào chuyện Diệp Tuệ và nhà họ Thẩm thôi.
“cô Diệp Tuệ, xin hỏi chuyện giữa cô và con trai út của nhà họ Thẩm có thật không ạ?”
“Người ta nói tài nguyên mà cô nhận được đều là do nhà họ Thẩm mang đến cho, chuyện này có phải sự thật không?”
“Từ khi ra mắt đến giờ cô đã thay đổi quá nhiều, có phải là vì có chỗ dựa không?”
Dù truyền thông có đưa ra những câu hỏi sắc bén cỡ nào thì thái độ của Diệp Tuệ vẫn không hề thay đổi, vẫn chỉ duy trì một nụ cười tiêu chuẩn.
Lúc này, Đới Chí lên tiếng: “Diệp Tuệ sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến nhà họ Thẩm.”
hiện trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh, bọn họ đều biết Đới Chí là người đại diện vàng trong giới, Đới Chí và Diệp Tuệ đều là người của Hoa Thụy, bọn họ dù có hiếu kỳ cỡ nào thì cũng không dám công khai đối đầu với Hoa Thụy.
Truyền thông lại bắt đầu chuyển sang hỏi về sản phẩm, Diệp Tuệ cầm mic trả lời lần lượt từng câu.
Lúc buổi lễ ra mắt sản phẩm sắp kết thúc, có một phóng viên đặt câu hỏi với Diệp Tuệ: “cô Diệp Tuệ, xin hỏi tiêu chuẩn chọn nửa kia của cô là gì ạ?”
Câu hỏi này không liên quan đến nhà họ Thẩm, cho nên Đới Chí không lên tiếng ngăn cản.
Giờ phút này bầu không khí trở nên yên tĩnh cực độ, cho dù Diệp Tuệ có dính líu đến nhà họ Thẩm hay không thì cũng không thể phủ nhận một điều rằng cô rất xinh đẹp và trẻ trung, tương lai sáng lạn.
Gần đây Diệp Tuệ cực kỳ hot, trở thành cơn gió mới thổi vào làng giải trí, một người ưu tú như Diệp Tuệ, không biết hình mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòng cô rốt cuộc là như thế nào?
Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời từ cô.
Sau khi nghe xong câu hỏi, Diệp Tuệ bắt đầu vẽ lại dáng vẻ của Thẩm Thuật trong đầu.
Đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải, cô chưa từng gặp một người nào đẹp trai hơn anh.
Nhưng mà, điều quan trọng nhất khiến cho cô rung động không phải là gương mặt anh.
cô thích Thẩm Thuật vì sự chân thành của anh, vì anh quan tâm và đối xử với cô quá tốt, trong lòng anh cũng chỉ có duy nhất một mình cô thôi.
cô thật sự quá may mắn khi được làm bạn đời của anh.
Thẩm Thuật tốt vô cùng, tốt đến mức cô không thể diễn tả được thành lời, nếu muốn cô nói hết về anh thì sợ là nói mấy ngày mấy đêm cũng không xong mất.
Hàng loạt các suy nghĩ lướt qua trong đầu cô, Diệp Tuệ há miệng, chuẩn bị trả lời.
Thẩm Thuật ngồi trong văn phòng, anh cũng đang xem trực tiếp buổi lễ ra mắt sản phẩm, nghe được câu hỏi mà phóng viên vừa hỏi cô. Lúc này, anh nhìn thấy cô mỉm cười, há miệng nói.
Diệp Tuệ đưa mắt nhìn thẳng, giống như đang trả lời với Thẩm Thuật qua màn hình, giọng nói rất chân thành: “Người đàn ông của tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ yêu thương tôi thật lòng, mãi mãi chỉ đối tốt với một mình tôi thôi.”
Diệp Tuệ không biết là Thẩm Thuật cũng nghe được câu trả lời của cô, anh chăm chú nhìn cô qua màn hình, khóe miệng nhếch lên cười.
Xế chiều Diệp Tuệ đi quay quảng cáo, còn chưa bắt đầu quay, cô liền ngồi trong phòng hóa trang nghịch điện thoại. Tiểu Lưu có điện thoại nên đi ra ngoài nghe.
một lát sau, Tiểu Lưu cầm theo một bó hoa tươi quay về, đưa cho Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, lại là hoa của chị này, cũng phải nửa tháng rồi đấy, sao ngày nào cũng có người tặng hoa cho chị thế nhỉ?”
Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa, cúi đầu trầm ngâm.
Bắt đầu từ nửa tháng trước, ngày nào cũng có người tặng cho cô một bó hoa. Hoa rất đẹp, giấy gói cũng là hàng cao cấp, mỗi ngày cô lại nhận được một bó hoa khác nhau.
Điểm giống nhau duy nhất là người tặng hoa không hề tiết lộ danh tính, lần nào cũng chỉ kẹp một tấm thẻ bên trong bó hoa.
trên đó viết: Tặng cho cô Diệp Tuệ xinh đẹp.
Ngày qua ngày, đều đặn như thế. Lâu dần, Diệp Tuệ cũng đã quen với nét chữ này.
Hôm nay, người bí ẩn đó tặng cho cô hoa hồng Champagne, bông nào cũng nở rộ tươi thắm, cực kỳ đẹp.
Tiểu Lưu hỏi: “Tuệ Tuệ, chị nghĩ hoa này là ai tặng? Em đoán rất có thể là một fanboy.”
“Hoặc là, không phải fanboy, mà là một doanh nhân thành đạt, người đó chắc là muốn theo đuổi chị nhưng lại không dám nói thẳng ra.”
Diệp Tuệ bái phục với lối suy nghĩ của Tiểu Lưu, cô cười nói: “Được rồi được rồi, chắc chắn là fan tặng, em đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Tiểu Lưu đi ra ngoài làm việc, Diệp Tuệ để bó hoa lên bàn trang điểm rồi lại cúi đầu xem điện thoại.
Cửa phòng hóa trang được mở ra, Sầm Ngộ đi vào. anh nhìn Diệp Tuệ rồi lại nhìn bó hoa trên bàn trang điểm, chậm rãi đi tới.
Sầm Ngộ đứng phía sau Diệp Tuệ, cô vẫn chưa phát hiện ra, chỉ mải mê xem điện thoại. Sầm Ngộ gọi nhỏ: “Diệp Tuệ.”
Đột nhiên có tiếng nói làm Diệp Tuệ giật mình, cô quăng điện thoại lên bàn, tay quơ một cái làm bó hoa rơi xuống đất.
cô vừa định cúi xuống nhặt lên thì có một bàn tay thon dài giơ trước mặt cô, cầm lấy bó hoa.
Bó hoa rơi xuống làm cái thiệp kẹp bên trong cũng rơi ra theo.
Sầm Ngộ cầm cả hoa và tấm thiệp lên, anh đứng thẳng người, tay cầm bó hoa, mắt nhìn Diệp Tuệ.
anh hơi bối rối, đưa lại hoa cho cô, ngập ngừng nói: “Hoa của em đây.”
Tay kia của anh vẫn còn cầm tấm thiệp, anh đưa nó cho cô: “Còn nữa, thiệp của em.”
Diệp Tuệ nhận lại hoa và thiệp, cười nói: “Cảm ơn anh.”
Dạo này có mấy hoạt động cô tham gia đều trùng hợp gặp được Sầm Ngộ, hoặc nếu như anh tình cờ bắt gặp cô ở đâu đó, anh cũng sẽ lớn tiếng gọi cô.
Sao lại có nhiều sự tình cờ như vậy chứ?
Lúc này, Sầm Ngộ nói: “Em thích hoa này không?”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, con ngươi trong trẻo của anh lúc này lại ẩn chứa một cảm xúc khác lạ.
Hình như anh rất để ý tới việc cô nghĩ sao về bó hoa này.
Tại sao nhỉ? Hai người chỉ là bạn bè thôi.
Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu, trong đầu nhớ lại lời Tiểu Lưu vừa nói, Tiểu Lưu nói ngày nào cũng có người tặng hoa cho cô, nói không chừng là vì người ta đang theo đuổi cô.
Rất nhiều sự trùng hợp khiến cô phải hoài nghi.
Diệp Tuệ giữ bình tĩnh, cô nhìn Sầm Ngộ, nói: “anh có thể viết mấy chữ cho em xem không?” cô muốn xác nhận một chuyện.
cô muốn xem xem chữ viết trên tấm thiệp có giống với chữ của Sầm Ngộ không.
Sầm Ngộ giật mình, anh cũng đoán ra được lý do cô yêu cầu như vậy, thế cũng được, thẳng thắn một lần xem sao.
anh hỏi rất tự nhiên: “Viết cái gì?”
Diệp Tuệ nghĩ một chút rồi đáp: “anh chỉ cần viết mấy chữ thôi, viết gì cũng được.” Chỉ cần một chữ thôi là có khi cô cũng đoán ra được.
Sầm Ngộ vẫn không cử động, anh không chuẩn bị cầm bút viết, chỉ chăm chú nhìn cô: “không biết em muốn xem anh viết chữ gì?”
Diệp Tuệ nói: “Tùy anh.”
Sầm Ngộ lại thản nhiên nói: “Diệp Tuệ, em muốn xem chữ gì, anh sẽ viết ngay cho em chữ đó.”
Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ, anh giơ tay lên, mở lòng bàn tay trống trơn ra, cười nói: “Em không đưa giấy bút cho anh thì anh viết thế nào đây?”
Bấy giờ Diệp Tuệ mới nhớ ra, cô quay người nhìn lên bàn, chuẩn bị tìm giấy bút: “anh chờ chút nhé.”
Lục tìm một lúc, cô mới cầm một tờ giấy và một cái bút tới, để lên bàn nói: “anh viết đi.”
Diệp Tuệ đứng một bên, chừa một chỗ cho Sầm Ngộ, Sầm Ngộ tiến lên, cầm lấy cái bút rồi mở tờ giấy ra.
anh vẫn chưa bắt đầu viết, ánh mắt hờ hững liếc nhìn tấm thiệp trên bàn, tỏ ý sâu xa: “Hy vọng những gì anh viết sẽ khiến em hài lòng.”
Sầm Ngộ cúi người xuống, lướt bút trên trang giấy trắng, nét chữ màu đen hiện ra dần dần, dưới ánh đèn nhìn rất rõ ràng.
“Tặng cho cô Diệp Tuệ xinh đẹp.”
Dòng chữ y hệt như trên tấm thiệp, nét chữ cũng giống nhau như đúc.
Diệp Tuệ đã xác nhận suy đoán trong lòng, cô thầm thở dài: “thì ra đúng là anh.” Người bí ẩn tặng hoa cho cô những ngày qua là Sầm Ngộ.
Sầm Ngộ đứng thẳng lên, anh tựa người vào bàn hóa trang, ánh mắt không hề trốn tránh, thoải mái thừa nhận: “Là anh.”
Diệp Tuệ hỏi: “Sao anh lại tặng nhiều hoa cho em thế?”
Sầm Ngộ nhìn cô, nói rất rõ ràng: “Nếu thích ai thì anh sẽ theo đuổi người đó, anh nghĩ là mình không việc gì phải che giấu cả.”
Giọng anh trầm xuống một chút: “Nếu hành động của anh làm phiền đến em thì cho anh xin lỗi.”
Diệp Tuệ khựng lại vài giây, cô nhìn Sầm Ngộ, thành thật nói: “Xin lỗi anh, em đã có người mình thích rồi.”
Nụ cười của Sầm Ngộ cứng lại, hỏi: “anh có thể mạo muội hỏi em người đó là ai không?”
Trong đầu Diệp Tuệ hiện ra gương mặt của Thẩm Thuật, cô cười nói: “Em không thể nói cho anh biết anh ấy là ai được, em chỉ có thể nói anh ấy là một người rất tốt rất tốt.”
Ánh mắt cô trong trẻo, chân thành nhấn mạnh lại một lần: “Đời này em chưa từng gặp được ai tốt như anh ấy.”
Sầm Ngộ nhìn ra được, khi nhắc tới người trong lòng mình, tâm trạng của Diệp Tuệ trở nên rất vui vẻ, dường như bất cứ ai cũng không thể chen vào thế giới của hai người họ.
Sầm Ngộ hơi buồn, anh đã cực kỳ nghiêm túc muốn theo đuổi Diệp Tuệ, tiếc là còn chưa bắt đầu thì đã phải kết thúc.
anh cười nói: “Vậy anh chúc hai người hạnh phúc nhé.”
nói xong anh lại trở về với dáng vẻ phóng khoáng không câu nệ thường ngày: “Diệp Tuệ, em là người đầu tiên mà anh theo đuổi đấy, không ngờ lại thất bại như thế này. Ôi tôi buồn quá đi!”
Diệp Tuệ an ủi anh: “anh ưu tú như thế, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt thôi.”
Sầm Ngộ nhìn cô, yên lặng vài giây.
một lúc sau, anh mới mở miệng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, cảm giác như có thể tan biến ngay trong không khí: “Làm sao mà giống được.”
Diệp Tuệ không nghe rõ, cô hỏi: “anh nói gì cơ?”
Sầm Ngộ ngẩng đầu, mỉm cười, vẻ buồn bã được ẩn đi trong nháy mắt, anh nói: “anh nói là, hoa này để anh mang đi vậy, không lại ảnh hưởng đến công việc của em.”
Diệp Tuệ: “Cảm ơn anh nhé.”
Sầm Ngộ cầm hoa rồi rời đi, Diệp Tuệ nói sau lưng anh, anh không quay đầu lại mà chỉ phất tay đáp: “không có gì.”
Sau đó Diệp Tuệ cũng ra khỏi phòng hóa trang, không một ai biết là nơi này vừa mới phát sinh chuyện gì.
“trên đời này có ma thật không?” là chương trình đang rất được khán giả đón nhận, tuy nhiên đạo diễn Tôn là người có yêu cầu rất cao, ông vẫn đang tìm kiếm một sự đột phá.
Tập tiếp theo đạo diễn Tôn đã tìm gặp viện trưởng của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, xin được phép ghi hình bên trong cung điện.
Viện trưởng Hạ thuộc tầng lớp trung niên, nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến những vấn đề của người trẻ trên mạng, chương trình này rất nổi tiếng, ông cũng là một khán giả trung thành.
Bảo tàng triều Hạ Chu đã mở được nhiều năm, nhưng chưa từng cho đoàn phim vào quay, viện trưởng Hạ cũng đang cân nhắc đến việc làm phim tài liệu hoặc phóng sự, mà chương trình này cũng là một cách rất tốt để quảng bá rộng rãi.
Sau khi hai bên bàn bạc xong, trừ những nơi quá cũ hoặc chưa tu sửa sẽ không đủ an toàn, bọn họ quyết định sẽ cho chương trình ghi hình ở một số nơi chưa từng được đem ra triển lãm trong cung điện.
Weibo chính thức của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu đăng bài mới: “Ban đêm có người.”
Bên dưới là một tấm áp phích, trong cung điện rộng lớn có một bóng dáng xinh đẹp thướt tha, tay cầm một chiếc đèn.
“Chuyện gì đây! Cung điện Hạ Chu mở cửa cả buổi tối à? Vé vào cửa bán sao?”
“Lầu trên nghĩ nhiều rồi, về nhà tắm rửa đi ngủ đi. Bài đăng và tấm ảnh rõ ràng là sặc mùi quảng cáo mà, tôi đoán là show ‘trên đời này có ma thật không’ sẽ tới cung điện Hạ Chu ghi hình rồi.”
không bao lâu sau, tổ chương trình cũng chia sẻ lại bài đăng của cung điện Hạ Chu, thông báo chính thức chuyện này.
Các khách mời và dân mạng đều biết tin cùng lúc, tập tiếp theo sẽ ghi hình ở cung điện Hạ Chu đã có lịch sử mấy trăm năm, tin tức vừa được tung ra đã khiến dân mạng khiếp sợ.
Những nơi cổ xưa thần bí tất nhiên không thể thiếu những câu chuyện, nghe nói cung điện Hạ Chu không bao giờ mở cửa vào ban đêm, nơi này đóng cửa ngay từ xế chiều, không một khách du lịch nào có thể ở lại đây khi trời tối.
Có người từng kể lại là họ đã nhìn thấy bóng ma, có người thì nói gặp phải quỷ đả tường* làm cho lạc đường, cũng có người bảo nếu bát tự yếu thì không thể đến cung điện Hạ Chu…Tuy nhiên tất cả đều chỉ là lời đồn.
*hiện tượng bị bao vây trong một vòng luẩn quẩn không thoát ra được, mất cảm giác về phương hướng.
Dưới sự chờ mong của dân mạng, cuối cùng cũng đến ngày ghi hình.
Vừa mới bắt đầu mở livestream, lượt xem đã vượt mức kỷ lục, vì thu hút người xem ngoài yếu tố thần quái ra thì còn có cả sự tò mò về cung điện Hạ Chu nữa.
“Aaaa còn chưa bắt đầu mà tôi đã thấy sợ quá, hôm nay đến cung điện Hạ Chu đấy, nơi này nhiều lời đồn ma ám lắm.”
“Cung điện Hạ Chu đã là nơi triển lãm bao năm nay rồi, còn có bao nhiêu nhân viên làm việc ở đây, cho tới bây giờ đã từng xảy ra chuyện gì đâu, đừng có nghe gió là mưa được không?”
Các khách mời tập trung bên ngoài cung điện, bọn họ cười nói vui vẻ, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, các khách mời nữ khá can đảm, chỉ có Kim Cương là đeo bùa tới.
Diệp Tuệ thấy Tống Bạch đeo cặp sách liền hỏi: “Em mang theo bài tập đấy à?”
Tống Bạch lắc đầu: “Hôm nay trường em phải học thêm, em vừa tan học cái là tới đây ngay, quên không cất sách Lịch Sử vào ngăn bàn rồi.”
Tống Bạch vừa nói vừa lấy sách Sử ra, giở đến trang về triều đại Hạ Chu rồi đưa cho Diệp Tuệ xem.
“Tiểu Bạch, em mang cả sách đi nữa à, chị cũng thế nè.” Triệu Hủy lấy từ trong túi ra một cuốn sách cũ, bìa đã nhăn nhúm, bên trên có thể nhìn thấy mấy chữ mờ mờ “Cổ đại dị văn lục*”.
*Ghi chép về những chuyện kỳ lạ thời cổ đại.
Diệp Tuệ không nhịn được hỏi: “Sách này mua đâu vậy?”
Triệu Hủy cười hì hì: “Hồi trước lúc quay phim tôi thấy nó ở một quầy hàng, chủ quầy nói để cuốn này ở đây cũng chẳng ai mua nên đưa cho tôi luôn.”
Các khách mời: “…”
Khán giả cũng cười sảng khoái, bầu không khí đáng sợ nhất thời được giảm đi, cũng may là các khách mời đều bạo dạn, chứ không thì dân mạng ngồi xem trực tiếp cũng bị cuốn theo nỗi sợ mất.
“Chương trình này hay ghê, mấy tập trước thì bài trừ mê tín dị đoan, tập hôm nay thì các khách mời mở sách Sử ra xem ngay trong cung điện Hạ Chu luôn.”
“Cổ đại dị văn lục là cái quỷ gì, thế mà lại mua được ở quầy hàng vỉa hè! Mọi người đừng có tin nhé, sách kia nhìn cái bìa thôi đã thấy không đáng tin rồi, đừng có tự mình dọa mình.”
“Yên tâm đi, tập này Chu thiên sư comeback rồi, còn có Diệp đại tiên của chúng ta nữa mà, yêu ma quỷ quái gì cũng phải hiện nguyên hình thôi.”
Khác với suy nghĩ của mọi người, lúc biết tin chương trình sẽ quay ở cung điện Hạ Chu, cảm giác đầu tiên của Diệp Tuệ không phải là sợ, mà là vô cùng mong đợi.
cô có một cảm xúc rất thân quen với triều đại này, tình huống như vậy đã xuất hiện hai lần rồi.
Tổ chương trình nói lần này bọn họ sẽ đến những nơi chưa từng được mở để triển lãm, như vậy thì Diệp Tuệ cũng sẽ nhân cơ hội này để tìm ra chân tướng.
Các khách mời vẫn đang đứng một chỗ, chỉ có Diệp Tuệ hỏi: “Viện trưởng Hạ, khi nào thì chúng ta bắt đầu đi ạ?”
Viện trưởng Hạ không biết lấy từ đâu ra một cái đèn lồng, nói: “Để tôi dẫn mọi người đi.”
Diệp Tuệ nhìn cổng lớn của cung điện Hạ Chu mở ra ngay trước mắt, một luồng không khí nặng nề ùa tới, vây lấy toàn thân cô, cô liếc nhìn xung quanh, hình như chỉ một mình cô cảm thấy vậy.
Bóng dáng của bọn họ biến mất trong cung điện, cổng lớn chậm rãi đóng lại, khóa chặt.
Viện trưởng Hạ cầm một chiếc đèn, dẫn mọi người đi vào trong cung điện.
Đêm đã khuya, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng như hoa lê, nhưng dường như lại bị màn đêm thâm trầm cuốn lấy, làm cho ánh trăng bị lu mờ nhìn không rõ.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, không khỏi làm tăng thêm bầu không khí u ám đáng sợ.
Các bức tường thành của cung điện giam cầm họ ở nơi này, con đường trong cung rộng và dài, phía sau là tầng tầng lớp lớp cảm giác nặng nề đè nén như xiềng xích.
một con đường dài, một cơn gió tịch mịch, cùng một ngọn đèn lạnh lẽo như băng.
Màn đêm nổi lên tứ phía, mọi người bước đi trên con đường không nhìn thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy âm u rét lạnh.
Điều kỳ lạ là, suốt cả đoạn đường đều không thấy có một bóng ma nào đến gần.
Edit: Ngân Nhi
Hôm nay Diệp Tuệ sẽ đi tham dự một buổi lễ ra mắt giới thiệu sản phẩm, đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ xuất hiện trước công chúng từ sau khi có tin đồn qua lại với người nhà họ Thẩm.
Đới Chí đã đề cập qua với cô, mặc dù trên mạng đã xóa sạch hết các tin tức cũ, nhưng truyền thông nhất định sẽ không kiêng dè mà đặt câu hỏi.
Diệp Tuệ đứng trên sân khấu, bên dưới là các đơn vị truyền thông, trong tay ai cũng cầm máy ảnh bấm liên tục, tiếng tách tách vang lên không ngớt, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Tuệ đều mang theo sự hào hứng, nhân vật chính đang đứng ở đây rồi, bọn họ sao có thể bỏ qua được chứ.
Đến lúc truyền thông được phép đặt câu hỏi, không ai có ý định hỏi về sản phẩm mà Diệp Tuệ đại ngôn, sự chú ý của bọn họ chỉ đặt vào chuyện Diệp Tuệ và nhà họ Thẩm thôi.
“cô Diệp Tuệ, xin hỏi chuyện giữa cô và con trai út của nhà họ Thẩm có thật không ạ?”
“Người ta nói tài nguyên mà cô nhận được đều là do nhà họ Thẩm mang đến cho, chuyện này có phải sự thật không?”
“Từ khi ra mắt đến giờ cô đã thay đổi quá nhiều, có phải là vì có chỗ dựa không?”
Dù truyền thông có đưa ra những câu hỏi sắc bén cỡ nào thì thái độ của Diệp Tuệ vẫn không hề thay đổi, vẫn chỉ duy trì một nụ cười tiêu chuẩn.
Lúc này, Đới Chí lên tiếng: “Diệp Tuệ sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến nhà họ Thẩm.”
hiện trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh, bọn họ đều biết Đới Chí là người đại diện vàng trong giới, Đới Chí và Diệp Tuệ đều là người của Hoa Thụy, bọn họ dù có hiếu kỳ cỡ nào thì cũng không dám công khai đối đầu với Hoa Thụy.
Truyền thông lại bắt đầu chuyển sang hỏi về sản phẩm, Diệp Tuệ cầm mic trả lời lần lượt từng câu.
Lúc buổi lễ ra mắt sản phẩm sắp kết thúc, có một phóng viên đặt câu hỏi với Diệp Tuệ: “cô Diệp Tuệ, xin hỏi tiêu chuẩn chọn nửa kia của cô là gì ạ?”
Câu hỏi này không liên quan đến nhà họ Thẩm, cho nên Đới Chí không lên tiếng ngăn cản.
Giờ phút này bầu không khí trở nên yên tĩnh cực độ, cho dù Diệp Tuệ có dính líu đến nhà họ Thẩm hay không thì cũng không thể phủ nhận một điều rằng cô rất xinh đẹp và trẻ trung, tương lai sáng lạn.
Gần đây Diệp Tuệ cực kỳ hot, trở thành cơn gió mới thổi vào làng giải trí, một người ưu tú như Diệp Tuệ, không biết hình mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòng cô rốt cuộc là như thế nào?
Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời từ cô.
Sau khi nghe xong câu hỏi, Diệp Tuệ bắt đầu vẽ lại dáng vẻ của Thẩm Thuật trong đầu.
Đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải, cô chưa từng gặp một người nào đẹp trai hơn anh.
Nhưng mà, điều quan trọng nhất khiến cho cô rung động không phải là gương mặt anh.
cô thích Thẩm Thuật vì sự chân thành của anh, vì anh quan tâm và đối xử với cô quá tốt, trong lòng anh cũng chỉ có duy nhất một mình cô thôi.
cô thật sự quá may mắn khi được làm bạn đời của anh.
Thẩm Thuật tốt vô cùng, tốt đến mức cô không thể diễn tả được thành lời, nếu muốn cô nói hết về anh thì sợ là nói mấy ngày mấy đêm cũng không xong mất.
Hàng loạt các suy nghĩ lướt qua trong đầu cô, Diệp Tuệ há miệng, chuẩn bị trả lời.
Thẩm Thuật ngồi trong văn phòng, anh cũng đang xem trực tiếp buổi lễ ra mắt sản phẩm, nghe được câu hỏi mà phóng viên vừa hỏi cô. Lúc này, anh nhìn thấy cô mỉm cười, há miệng nói.
Diệp Tuệ đưa mắt nhìn thẳng, giống như đang trả lời với Thẩm Thuật qua màn hình, giọng nói rất chân thành: “Người đàn ông của tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ yêu thương tôi thật lòng, mãi mãi chỉ đối tốt với một mình tôi thôi.”
Diệp Tuệ không biết là Thẩm Thuật cũng nghe được câu trả lời của cô, anh chăm chú nhìn cô qua màn hình, khóe miệng nhếch lên cười.
Xế chiều Diệp Tuệ đi quay quảng cáo, còn chưa bắt đầu quay, cô liền ngồi trong phòng hóa trang nghịch điện thoại. Tiểu Lưu có điện thoại nên đi ra ngoài nghe.
một lát sau, Tiểu Lưu cầm theo một bó hoa tươi quay về, đưa cho Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, lại là hoa của chị này, cũng phải nửa tháng rồi đấy, sao ngày nào cũng có người tặng hoa cho chị thế nhỉ?”
Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa, cúi đầu trầm ngâm.
Bắt đầu từ nửa tháng trước, ngày nào cũng có người tặng cho cô một bó hoa. Hoa rất đẹp, giấy gói cũng là hàng cao cấp, mỗi ngày cô lại nhận được một bó hoa khác nhau.
Điểm giống nhau duy nhất là người tặng hoa không hề tiết lộ danh tính, lần nào cũng chỉ kẹp một tấm thẻ bên trong bó hoa.
trên đó viết: Tặng cho cô Diệp Tuệ xinh đẹp.
Ngày qua ngày, đều đặn như thế. Lâu dần, Diệp Tuệ cũng đã quen với nét chữ này.
Hôm nay, người bí ẩn đó tặng cho cô hoa hồng Champagne, bông nào cũng nở rộ tươi thắm, cực kỳ đẹp.
Tiểu Lưu hỏi: “Tuệ Tuệ, chị nghĩ hoa này là ai tặng? Em đoán rất có thể là một fanboy.”
“Hoặc là, không phải fanboy, mà là một doanh nhân thành đạt, người đó chắc là muốn theo đuổi chị nhưng lại không dám nói thẳng ra.”
Diệp Tuệ bái phục với lối suy nghĩ của Tiểu Lưu, cô cười nói: “Được rồi được rồi, chắc chắn là fan tặng, em đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Tiểu Lưu đi ra ngoài làm việc, Diệp Tuệ để bó hoa lên bàn trang điểm rồi lại cúi đầu xem điện thoại.
Cửa phòng hóa trang được mở ra, Sầm Ngộ đi vào. anh nhìn Diệp Tuệ rồi lại nhìn bó hoa trên bàn trang điểm, chậm rãi đi tới.
Sầm Ngộ đứng phía sau Diệp Tuệ, cô vẫn chưa phát hiện ra, chỉ mải mê xem điện thoại. Sầm Ngộ gọi nhỏ: “Diệp Tuệ.”
Đột nhiên có tiếng nói làm Diệp Tuệ giật mình, cô quăng điện thoại lên bàn, tay quơ một cái làm bó hoa rơi xuống đất.
cô vừa định cúi xuống nhặt lên thì có một bàn tay thon dài giơ trước mặt cô, cầm lấy bó hoa.
Bó hoa rơi xuống làm cái thiệp kẹp bên trong cũng rơi ra theo.
Sầm Ngộ cầm cả hoa và tấm thiệp lên, anh đứng thẳng người, tay cầm bó hoa, mắt nhìn Diệp Tuệ.
anh hơi bối rối, đưa lại hoa cho cô, ngập ngừng nói: “Hoa của em đây.”
Tay kia của anh vẫn còn cầm tấm thiệp, anh đưa nó cho cô: “Còn nữa, thiệp của em.”
Diệp Tuệ nhận lại hoa và thiệp, cười nói: “Cảm ơn anh.”
Dạo này có mấy hoạt động cô tham gia đều trùng hợp gặp được Sầm Ngộ, hoặc nếu như anh tình cờ bắt gặp cô ở đâu đó, anh cũng sẽ lớn tiếng gọi cô.
Sao lại có nhiều sự tình cờ như vậy chứ?
Lúc này, Sầm Ngộ nói: “Em thích hoa này không?”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, con ngươi trong trẻo của anh lúc này lại ẩn chứa một cảm xúc khác lạ.
Hình như anh rất để ý tới việc cô nghĩ sao về bó hoa này.
Tại sao nhỉ? Hai người chỉ là bạn bè thôi.
Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu, trong đầu nhớ lại lời Tiểu Lưu vừa nói, Tiểu Lưu nói ngày nào cũng có người tặng hoa cho cô, nói không chừng là vì người ta đang theo đuổi cô.
Rất nhiều sự trùng hợp khiến cô phải hoài nghi.
Diệp Tuệ giữ bình tĩnh, cô nhìn Sầm Ngộ, nói: “anh có thể viết mấy chữ cho em xem không?” cô muốn xác nhận một chuyện.
cô muốn xem xem chữ viết trên tấm thiệp có giống với chữ của Sầm Ngộ không.
Sầm Ngộ giật mình, anh cũng đoán ra được lý do cô yêu cầu như vậy, thế cũng được, thẳng thắn một lần xem sao.
anh hỏi rất tự nhiên: “Viết cái gì?”
Diệp Tuệ nghĩ một chút rồi đáp: “anh chỉ cần viết mấy chữ thôi, viết gì cũng được.” Chỉ cần một chữ thôi là có khi cô cũng đoán ra được.
Sầm Ngộ vẫn không cử động, anh không chuẩn bị cầm bút viết, chỉ chăm chú nhìn cô: “không biết em muốn xem anh viết chữ gì?”
Diệp Tuệ nói: “Tùy anh.”
Sầm Ngộ lại thản nhiên nói: “Diệp Tuệ, em muốn xem chữ gì, anh sẽ viết ngay cho em chữ đó.”
Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ, anh giơ tay lên, mở lòng bàn tay trống trơn ra, cười nói: “Em không đưa giấy bút cho anh thì anh viết thế nào đây?”
Bấy giờ Diệp Tuệ mới nhớ ra, cô quay người nhìn lên bàn, chuẩn bị tìm giấy bút: “anh chờ chút nhé.”
Lục tìm một lúc, cô mới cầm một tờ giấy và một cái bút tới, để lên bàn nói: “anh viết đi.”
Diệp Tuệ đứng một bên, chừa một chỗ cho Sầm Ngộ, Sầm Ngộ tiến lên, cầm lấy cái bút rồi mở tờ giấy ra.
anh vẫn chưa bắt đầu viết, ánh mắt hờ hững liếc nhìn tấm thiệp trên bàn, tỏ ý sâu xa: “Hy vọng những gì anh viết sẽ khiến em hài lòng.”
Sầm Ngộ cúi người xuống, lướt bút trên trang giấy trắng, nét chữ màu đen hiện ra dần dần, dưới ánh đèn nhìn rất rõ ràng.
“Tặng cho cô Diệp Tuệ xinh đẹp.”
Dòng chữ y hệt như trên tấm thiệp, nét chữ cũng giống nhau như đúc.
Diệp Tuệ đã xác nhận suy đoán trong lòng, cô thầm thở dài: “thì ra đúng là anh.” Người bí ẩn tặng hoa cho cô những ngày qua là Sầm Ngộ.
Sầm Ngộ đứng thẳng lên, anh tựa người vào bàn hóa trang, ánh mắt không hề trốn tránh, thoải mái thừa nhận: “Là anh.”
Diệp Tuệ hỏi: “Sao anh lại tặng nhiều hoa cho em thế?”
Sầm Ngộ nhìn cô, nói rất rõ ràng: “Nếu thích ai thì anh sẽ theo đuổi người đó, anh nghĩ là mình không việc gì phải che giấu cả.”
Giọng anh trầm xuống một chút: “Nếu hành động của anh làm phiền đến em thì cho anh xin lỗi.”
Diệp Tuệ khựng lại vài giây, cô nhìn Sầm Ngộ, thành thật nói: “Xin lỗi anh, em đã có người mình thích rồi.”
Nụ cười của Sầm Ngộ cứng lại, hỏi: “anh có thể mạo muội hỏi em người đó là ai không?”
Trong đầu Diệp Tuệ hiện ra gương mặt của Thẩm Thuật, cô cười nói: “Em không thể nói cho anh biết anh ấy là ai được, em chỉ có thể nói anh ấy là một người rất tốt rất tốt.”
Ánh mắt cô trong trẻo, chân thành nhấn mạnh lại một lần: “Đời này em chưa từng gặp được ai tốt như anh ấy.”
Sầm Ngộ nhìn ra được, khi nhắc tới người trong lòng mình, tâm trạng của Diệp Tuệ trở nên rất vui vẻ, dường như bất cứ ai cũng không thể chen vào thế giới của hai người họ.
Sầm Ngộ hơi buồn, anh đã cực kỳ nghiêm túc muốn theo đuổi Diệp Tuệ, tiếc là còn chưa bắt đầu thì đã phải kết thúc.
anh cười nói: “Vậy anh chúc hai người hạnh phúc nhé.”
nói xong anh lại trở về với dáng vẻ phóng khoáng không câu nệ thường ngày: “Diệp Tuệ, em là người đầu tiên mà anh theo đuổi đấy, không ngờ lại thất bại như thế này. Ôi tôi buồn quá đi!”
Diệp Tuệ an ủi anh: “anh ưu tú như thế, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt thôi.”
Sầm Ngộ nhìn cô, yên lặng vài giây.
một lúc sau, anh mới mở miệng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, cảm giác như có thể tan biến ngay trong không khí: “Làm sao mà giống được.”
Diệp Tuệ không nghe rõ, cô hỏi: “anh nói gì cơ?”
Sầm Ngộ ngẩng đầu, mỉm cười, vẻ buồn bã được ẩn đi trong nháy mắt, anh nói: “anh nói là, hoa này để anh mang đi vậy, không lại ảnh hưởng đến công việc của em.”
Diệp Tuệ: “Cảm ơn anh nhé.”
Sầm Ngộ cầm hoa rồi rời đi, Diệp Tuệ nói sau lưng anh, anh không quay đầu lại mà chỉ phất tay đáp: “không có gì.”
Sau đó Diệp Tuệ cũng ra khỏi phòng hóa trang, không một ai biết là nơi này vừa mới phát sinh chuyện gì.
“trên đời này có ma thật không?” là chương trình đang rất được khán giả đón nhận, tuy nhiên đạo diễn Tôn là người có yêu cầu rất cao, ông vẫn đang tìm kiếm một sự đột phá.
Tập tiếp theo đạo diễn Tôn đã tìm gặp viện trưởng của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, xin được phép ghi hình bên trong cung điện.
Viện trưởng Hạ thuộc tầng lớp trung niên, nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến những vấn đề của người trẻ trên mạng, chương trình này rất nổi tiếng, ông cũng là một khán giả trung thành.
Bảo tàng triều Hạ Chu đã mở được nhiều năm, nhưng chưa từng cho đoàn phim vào quay, viện trưởng Hạ cũng đang cân nhắc đến việc làm phim tài liệu hoặc phóng sự, mà chương trình này cũng là một cách rất tốt để quảng bá rộng rãi.
Sau khi hai bên bàn bạc xong, trừ những nơi quá cũ hoặc chưa tu sửa sẽ không đủ an toàn, bọn họ quyết định sẽ cho chương trình ghi hình ở một số nơi chưa từng được đem ra triển lãm trong cung điện.
Weibo chính thức của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu đăng bài mới: “Ban đêm có người.”
Bên dưới là một tấm áp phích, trong cung điện rộng lớn có một bóng dáng xinh đẹp thướt tha, tay cầm một chiếc đèn.
“Chuyện gì đây! Cung điện Hạ Chu mở cửa cả buổi tối à? Vé vào cửa bán sao?”
“Lầu trên nghĩ nhiều rồi, về nhà tắm rửa đi ngủ đi. Bài đăng và tấm ảnh rõ ràng là sặc mùi quảng cáo mà, tôi đoán là show ‘trên đời này có ma thật không’ sẽ tới cung điện Hạ Chu ghi hình rồi.”
không bao lâu sau, tổ chương trình cũng chia sẻ lại bài đăng của cung điện Hạ Chu, thông báo chính thức chuyện này.
Các khách mời và dân mạng đều biết tin cùng lúc, tập tiếp theo sẽ ghi hình ở cung điện Hạ Chu đã có lịch sử mấy trăm năm, tin tức vừa được tung ra đã khiến dân mạng khiếp sợ.
Những nơi cổ xưa thần bí tất nhiên không thể thiếu những câu chuyện, nghe nói cung điện Hạ Chu không bao giờ mở cửa vào ban đêm, nơi này đóng cửa ngay từ xế chiều, không một khách du lịch nào có thể ở lại đây khi trời tối.
Có người từng kể lại là họ đã nhìn thấy bóng ma, có người thì nói gặp phải quỷ đả tường* làm cho lạc đường, cũng có người bảo nếu bát tự yếu thì không thể đến cung điện Hạ Chu…Tuy nhiên tất cả đều chỉ là lời đồn.
*hiện tượng bị bao vây trong một vòng luẩn quẩn không thoát ra được, mất cảm giác về phương hướng.
Dưới sự chờ mong của dân mạng, cuối cùng cũng đến ngày ghi hình.
Vừa mới bắt đầu mở livestream, lượt xem đã vượt mức kỷ lục, vì thu hút người xem ngoài yếu tố thần quái ra thì còn có cả sự tò mò về cung điện Hạ Chu nữa.
“Aaaa còn chưa bắt đầu mà tôi đã thấy sợ quá, hôm nay đến cung điện Hạ Chu đấy, nơi này nhiều lời đồn ma ám lắm.”
“Cung điện Hạ Chu đã là nơi triển lãm bao năm nay rồi, còn có bao nhiêu nhân viên làm việc ở đây, cho tới bây giờ đã từng xảy ra chuyện gì đâu, đừng có nghe gió là mưa được không?”
Các khách mời tập trung bên ngoài cung điện, bọn họ cười nói vui vẻ, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, các khách mời nữ khá can đảm, chỉ có Kim Cương là đeo bùa tới.
Diệp Tuệ thấy Tống Bạch đeo cặp sách liền hỏi: “Em mang theo bài tập đấy à?”
Tống Bạch lắc đầu: “Hôm nay trường em phải học thêm, em vừa tan học cái là tới đây ngay, quên không cất sách Lịch Sử vào ngăn bàn rồi.”
Tống Bạch vừa nói vừa lấy sách Sử ra, giở đến trang về triều đại Hạ Chu rồi đưa cho Diệp Tuệ xem.
“Tiểu Bạch, em mang cả sách đi nữa à, chị cũng thế nè.” Triệu Hủy lấy từ trong túi ra một cuốn sách cũ, bìa đã nhăn nhúm, bên trên có thể nhìn thấy mấy chữ mờ mờ “Cổ đại dị văn lục*”.
*Ghi chép về những chuyện kỳ lạ thời cổ đại.
Diệp Tuệ không nhịn được hỏi: “Sách này mua đâu vậy?”
Triệu Hủy cười hì hì: “Hồi trước lúc quay phim tôi thấy nó ở một quầy hàng, chủ quầy nói để cuốn này ở đây cũng chẳng ai mua nên đưa cho tôi luôn.”
Các khách mời: “…”
Khán giả cũng cười sảng khoái, bầu không khí đáng sợ nhất thời được giảm đi, cũng may là các khách mời đều bạo dạn, chứ không thì dân mạng ngồi xem trực tiếp cũng bị cuốn theo nỗi sợ mất.
“Chương trình này hay ghê, mấy tập trước thì bài trừ mê tín dị đoan, tập hôm nay thì các khách mời mở sách Sử ra xem ngay trong cung điện Hạ Chu luôn.”
“Cổ đại dị văn lục là cái quỷ gì, thế mà lại mua được ở quầy hàng vỉa hè! Mọi người đừng có tin nhé, sách kia nhìn cái bìa thôi đã thấy không đáng tin rồi, đừng có tự mình dọa mình.”
“Yên tâm đi, tập này Chu thiên sư comeback rồi, còn có Diệp đại tiên của chúng ta nữa mà, yêu ma quỷ quái gì cũng phải hiện nguyên hình thôi.”
Khác với suy nghĩ của mọi người, lúc biết tin chương trình sẽ quay ở cung điện Hạ Chu, cảm giác đầu tiên của Diệp Tuệ không phải là sợ, mà là vô cùng mong đợi.
cô có một cảm xúc rất thân quen với triều đại này, tình huống như vậy đã xuất hiện hai lần rồi.
Tổ chương trình nói lần này bọn họ sẽ đến những nơi chưa từng được mở để triển lãm, như vậy thì Diệp Tuệ cũng sẽ nhân cơ hội này để tìm ra chân tướng.
Các khách mời vẫn đang đứng một chỗ, chỉ có Diệp Tuệ hỏi: “Viện trưởng Hạ, khi nào thì chúng ta bắt đầu đi ạ?”
Viện trưởng Hạ không biết lấy từ đâu ra một cái đèn lồng, nói: “Để tôi dẫn mọi người đi.”
Diệp Tuệ nhìn cổng lớn của cung điện Hạ Chu mở ra ngay trước mắt, một luồng không khí nặng nề ùa tới, vây lấy toàn thân cô, cô liếc nhìn xung quanh, hình như chỉ một mình cô cảm thấy vậy.
Bóng dáng của bọn họ biến mất trong cung điện, cổng lớn chậm rãi đóng lại, khóa chặt.
Viện trưởng Hạ cầm một chiếc đèn, dẫn mọi người đi vào trong cung điện.
Đêm đã khuya, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng như hoa lê, nhưng dường như lại bị màn đêm thâm trầm cuốn lấy, làm cho ánh trăng bị lu mờ nhìn không rõ.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, không khỏi làm tăng thêm bầu không khí u ám đáng sợ.
Các bức tường thành của cung điện giam cầm họ ở nơi này, con đường trong cung rộng và dài, phía sau là tầng tầng lớp lớp cảm giác nặng nề đè nén như xiềng xích.
một con đường dài, một cơn gió tịch mịch, cùng một ngọn đèn lạnh lẽo như băng.
Màn đêm nổi lên tứ phía, mọi người bước đi trên con đường không nhìn thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy âm u rét lạnh.
Điều kỳ lạ là, suốt cả đoạn đường đều không thấy có một bóng ma nào đến gần.
Bình luận facebook