Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-53
Chương 53
Edit: Ngân Nhi
Thời gian của Tống Tiêu không còn nhiều, Diệp Tuệ phải tranh thủ từng phút, cô cầm theo hình của cô bé rồi cùng Thẩm Thuật đi tìm cậu họa sĩ kia.
Diệp Tuệ ngồi xuống trước mặt cậu ta, Thẩm Thuật đứng một bên, Diệp Tuệ nói: “Cậu có thể vẽ giúp tôi một bức tranh không?”
Cậu họa sĩ nhìn thoáng gương mặt bị che kín của Diệp Tuệ: “…Được ạ.”
Diệp Tuệ nói: “không phải là vẽ cho tôi, mà là cho cô gái trong ảnh này.” cô mở hình Tống Tiêu trong điện thoại ra đưa cho cậu xem, cậu ấy nhận lấy, cúi đầu nhìn.
Cậu nhớ cô gái này, là đàn em khóa dưới thời trung học, năm đó lúc cô bị người ta bắt nạt, cậu đã giúp cô. Nhưng theo như cậu biết thì cô ấy đã mất rồi mà.
Tay cậu khẽ run lên, ổn định lại tâm trạng, cậu ngước mắt nhìn Diệp Tuệ: “Chị có quan hệ gì với em ấy ạ?”
Diệp Tuệ nhìn thoáng qua Tống Tiêu đang ở bên cạnh, nói: “cô bé là bạn của chị, em biết em ấy sao?”
Ánh mắt cậu họa sĩ hơi trầm xuống, mắt nhìn cô gái xinh xắn trong tấm ảnh: “Trước đây em đã từng giúp cô ấy, nhưng bây giờ chắc cô ấy không nhớ em là ai đâu.”
Tống Tiêu lắc đầu, theo bản năng muốn đưa tay ra nắm tay anh, nói cho anh biết rằng, sao em có thể không nhớ anh được chứ?
Lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, cô lại buông thõng tay xuống, cô đã chết rồi, hai người đã sớm âm dương cách biệt.
Diệp Tuệ thầm thở dài trong lòng: “Em giúp chị vẽ lại hình cô bé đi, khung cảnh xung quanh em có thể tự do sáng tạo.”
Để cho cậu ấy giữ tấm ảnh, trước khi rời đi, Diệp Tuệ thấy Tống Tiêu đứng bên cạnh cậu ấy nhìn chăm chú, trong mắt dường như chỉ có một chàng họa sĩ ấy.
Cậu bắt đầu vẽ tranh, nhìn tấm ảnh, không hiểu tại sao trong đầu cậu bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Cậu đã từng bị rơi xuống nước, lần đó cậu còn tưởng mình sẽ chết, thế nhưng hình như lại có một cánh tay mảnh khảnh đã kéo cậu rời khỏi đáy hồ tối tăm ấy.
Trong tình thế sinh tử, cậu cố mở mắt ra, liền trông thấy một đôi mắt cực kỳ đẹp. Sau đó khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên mặt đất rồi, bên cạnh không có ai cả.
Cậu luôn đi tìm cô gái đã cứu mình, nhưng mãi mà không có manh mối gì.
Cậu không hề biết rằng, cô gái mà cậu vẫn luôn tìm kiếm trong đau khổ, thật ra đã chết từ lâu rồi. cô ấy tuy đã chết, nhưng linh hồn vẫn luôn ở bên cậu.
Lúc này đây, cô ấy đang đứng ngay trước mặt cậu, cách cậu chỉ khoảng một gang tay, thế nhưng cậu sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy cô.
Người họa sĩ khẽ chạm vào bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt cô gái, không biết có phải là cảm giác hay không, cậu cảm thấy ánh mắt cô gái đã cứu mình rất giống cô bé này.
Cậu ngồi vẽ tranh, thời gian lặng lẽ trôi, Tống Tiêu luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc trông thấy cảnh tượng trong tranh đang từ từ được hiện ra, đáy mắt cô hiện lên nỗi kinh sợ.
Cậu đang vẽ cảnh dưới đáy hồ, xung quanh rất tối, nhưng bên trên có chiếu xuống một tia sáng, có một cô gái đang giơ tay, đầu hướng lên trước, dường như đang ôm theo cái gì đó bơi lên trên.
Tống Tiêu không kìm được mà rơi lệ, thì ra anh vẫn luôn nhớ, nhớ rằng cô đã cứu anh. cô đứng rất gần, một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy.
Người họa sĩ nhìn thấy giọt lệ này, cậu sờ vào bức tranh, tỏ ra khó hiểu: “Trời mưa sao?” Nhưng nhìn trời thì không thấy có mây đen.
Cậu lại nhìn bức tranh một lần nữa, mặt của cô gái còn chưa vẽ được, giọt lệ này lại rơi đúng vào vị trí mà cậu đang muốn vẽ.
Dọc theo lối giọt nước chảy xuống, cậu bắt đầu vẽ đôi mắt cô, vẽ rất chậm, rất có tâm, tựa như đang muốn tranh thủ bày tỏ luôn tình cảm của mình vào bức tranh này.
Từ các nét phác họa dần trở thành hình dạng rõ ràng, từ hình dạng lại tô thêm sắc thái, dưới ngòi bút của cậu, gương mặt cô bé từ từ hiện lên, giống hệt với Tống Tiêu đang đứng bên cạnh.
Cũng giống với hình bóng mờ nhạt mà cậu luôn khắc sâu trong lòng.
Tối hôm sau, Diệp Tuệ tới lấy tranh, trước tiên cô nhìn Tống Tiêu một cái, thấy thân thể cô bé trở nên mờ đi, cô bé sắp biến mất rồi.
Cậu họa sĩ đưa bức tranh cho Diệp Tuệ: “Xin lỗi, em đã tự ý thêm vào bối cảnh dưới nước.”
Diệp Tuệ nhìn Tống Tiêu, Tống Tiêu gật đầu, đáy mắt rưng rưng, Diệp Tuệ nói: “Chị rất hài lòng.”
cô rời đi, Tống Tiêu cũng đi theo cô, hai người đứng ở một nơi vắng vẻ, Diệp Tuệ đưa bức tranh cho cô bé.
Tống Tiêu vô cùng quý trọng bức tranh này, cô bé đưa tay vuốt nhẹ, nói: “anh ấy nhớ là em đã cứu anh ấy.” Mặc dù anh không biết cô là ai, nhưng chỉ cần thế thôi cũng là quá đủ rồi.
Tống Tiêu cười, mắt lại rơi lệ: “anh ấy vẽ đẹp thật, em không biết thì ra mình lại xinh như vậy đấy.”
Cuộc đời cô đã quá đau khổ, chỉ có anh là khiến cho cô cảm thấy, trên thế giới này vẫn còn có những điều tốt đẹp đang tồn tại.
Diệp Tuệ nói: “Em không định nói cho cậu ấy biết tình cảm của em sao?” cô bé sắp tan biến rồi, không lẽ…
Tống Tiêu lắc đầu: “Lúc làm người em rất hèn mọn, ngay cả khi biến thành ma rồi cũng vẫn thất bại như thế. một người tầm thường như em, vẫn là không nên làm phiền anh ấy thì hơn.”
Trước khi nhận ra mình thầm mến anh, tựa như có một hạt mầm đang được gieo vào tim cô vậy, đến khi cô ý thức được thì hạt mầm ấy đã trở thành một cây đại thụ, cành lá mọc lên tươi tốt, không thể tách ra khỏi sinh mệnh của cô.
anh giỏi giang như thế, chỉ khi cô biến thành ma rồi, anh không thể nhìn thấy được cô, cô mới dám rụt rè nhích tới gần anh.
cô không dám nghĩ đến việc nếu anh biết cô thích anh thì sẽ có phản ứng như thế nào nữa. Thôi thì cứ để cho cô đơn phương thích anh thôi, bí mật này sẽ mãi mãi được chôn sâu dưới đáy lòng cô.
Diệp Tuệ im lặng, vì quá thích nên Tống Tiêu mới không dám dễ dàng nói ra tình cảm của mình, e là cho đến khi biến mất hoàn toàn, tình cảm này cũng sẽ không bao giờ được nói ra.
Tâm trạng Diệp Tuệ bỗng có phần đau xót, cô khẽ mấp máy môi, không nói gì.
Có lẽ vì tâm nguyện đã được hoàn thành, thân thể Tống Tiêu dần trở nên trong suốt, mặt cô bé vẫn xinh đẹp như thế, nhưng càng ngày càng tái nhợt đi.
Nét mặt Tống Tiêu rất thanh thản, khóe miệng mang theo nụ cười, cô bé nhìn Diệp Tuệ, chân thành nói: “Cảm ơn chị.”
một giây trước khi Tống Tiêu biến mất, cô bé quay đầu nhìn cậu họa sĩ, mỉm cười. Tống Tiêu tan biến, bức tranh từ trên không trung bay xuống, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Cậu họa sĩ vẫn ở bên hồ vẽ tranh, nhưng cậu không biết rằng, từ nay về sau sẽ không còn có một cô bé luôn chăm chú nhìn cậu mỗi khi cậu vẽ tranh nữa rồi.
Trong đầu cậu bỗng có một cảm giác trống rỗng, lòng hụt hẫng, giống như vừa mới mất đi một thứ gì.
Cậu nhìn mặt hồ, nghĩ tới cô gái đã cứu mình, khẽ nói thầm: “Rốt cuộc thì em ở đâu?”
Sở dĩ cậu tới đây vẽ tranh, cũng chính là vì hy vọng có một ngày sẽ gặp được cô gái ấy.
Nhưng tâm ý của anh, Tống Tiêu sẽ mãi mãi không biết, cô đã biến mất hoàn toàn trên cõi đời rồi. cô cũng không biết rằng, người mà mình thầm mến, thật ra cũng vẫn luôn âm thầm nhớ đến cô.
Diệp Tuệ ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt bức tranh lên, trong lòng vì đang có điều suy nghĩ nên động tác rất chậm, cô đưa tay ra, sắp chạm vào tờ giấy.
Đúng lúc này có một bàn tay thon gầy xuất hiện trước mắt cô, cầm bức tranh lên nhanh hơn cô một nhịp. Diệp Tuệ đứng dậy, Thẩm Thuật đưa bức tranh lại cho cô.
Nhận lấy bức tranh, cô yên lặng không ngẩng đầu lên. Ngắm nhìn cô bé xinh xắn trong tranh, lại nghĩ đến Tống Tiêu mới vừa tan biến ngay trước mắt mình, cô lại thấy lòng nghẹn lại.
Diệp Tuệ cúi thấp đầu, khẽ gọi: “Thẩm Thuật.” Trong màn đêm yên tĩnh, giọng của cô nghe rất xa xôi, giống như muốn tan theo cơn gió.
Thẩm Thuật biết lúc này cô đang không được vui, anh nhìn cô, dường như cũng bị lây theo cảm xúc bi thương ấy.
anh khẽ đáp: “anh đây.”
cô hỏi anh: “anh có thấy mấy hôm nay sắc trời rất xấu không?” Tống Tiêu không có quan hệ gì với cô cả, cô cũng chỉ làm một việc nhỏ thôi, nhưng vẫn thấy không thể vui nổi.
Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong màn đêm tối thấp thoáng có ánh sao, mặt trăng cũng hiện ra đường viền rõ ràng, ngày mai khả năng cao là thời tiết sẽ rất đẹp.
Nhưng anh lại nói: “Đúng là xấu thật.”
Giọng Diệp Tuệ rất nhỏ: “Thẩm Thuật, cô bé biến mất rồi, nó còn trẻ như thế mà…” Còn chưa kịp nở rộ thì đã phải lụi tàn.
Thẩm Thuật bước gần lại mấy bước, Diệp Tuệ ngẩng lên nhìn vào mắt anh, nghe giọng anh cất lên trong đêm tối: “Em đã làm rất tốt rồi.”
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, ngắm hình bóng mình trong đôi mắt anh, mắt anh rất trong trẻo sạch sẽ, giống như có thể nhìn thấy đáy.
Nhưng càng nhìn sẽ càng phát hiện ra tâm tư anh rất nặng nề, đáy mắt luôn mang theo một thứ cảm xúc mà người ta không thể nhìn thấu được.
Diệp Tuệ chợt nhớ là người ta ai cũng nói anh khắc mệnh, nhìn anh lạnh lùng ít nói, lại rất ít khi tiếp xúc với người khác. Bao nhiêu năm như vậy, anh làm thế nào mà vượt qua được chứ?
Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ lại bắt đầu ngẩn người, anh bất chợt nói: “Em quên chuyến bay tối nay rồi hả?”
Diệp Tuệ thoáng chốc đã phản ứng lại ngay: “Thôi chết, em quên chưa xếp hành lý rồi!” Bọn họ đã đặt vé về tối nay, thế mà bận bịu quá nên việc này đã bị Diệp Tuệ quẳng ra sau gáy.
cô chạy nhanh về khách sạn, nói: “Bọn mình mau đi thôi!”
Thấy bộ dạng hớt hải của cô, Thẩm Thuật cong môi cười, hai người cùng nhau quay về khách sạn.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thu dọn xong hành lý, cả hai ngồi lên máy bay đi về. anh vẫn bao cả khoang hạng nhất như cũ, nhưng lần này còn có thêm mấy nhân viên trong phòng công tác của Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật không vui lắm, cảm thấy mấy người này đang quấy rầy đến anh và Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ quay đầu nhìn thoáng qua, khó hiểu nói: “Sao hai người ngồi xa thế?” cô với Thẩm Thuật ngồi hàng ghế đầu, xung quanh lại chẳng có ai cả, chị Nhâm và Tiểu Lưu đang ngồi cách bọn họ rất xa.
Thẩm Thuật thờ ơ đáp: “Chắc bọn họ thích ngồi chỗ đó.”
Tiểu Lưu và chị Nhâm, hai con người vì muốn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật có không gian riêng tư nên đã tự động ngồi cách xa: “…”
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, nhớ tới chuyện cô nói muốn nuôi anh, liền nói: “Sau này không cần em phải tiết kiệm tiền cho anh nữa, anh có thể nuôi em.”
Diệp Tuệ làm ngơ, vỗ vỗ vai anh: “Có nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải tiêu pha tiết kiệm chứ.”
Thẩm Thuật thầm nghĩ, tiền của anh cũng không phải nhiều bình thường, Diệp Tuệ có tiêu thoải mái mấy đời cũng không hết được đâu.
Chuyến đi Đại Lý này, Thẩm Thuật đã rất trắng trợn khoe khoang sự giàu có của mình với Diệp Tuệ, nhưng trong ấn tượng của Diệp Tuệ thì anh cũng chỉ là từ “Thẩm Thuật hưởng tiền quỹ ủy thác của gia đình” trở thành “Thẩm Thuật có một chút tiền để dành” mà thôi.
Xem ra nếu Thẩm Thuật còn muốn chứng minh rằng anh thật sự không cần cô nuôi, thì con đường này e là còn phải đi rất lâu đấy.
Xuống sân bay, mấy người còn chưa đi ra thì chị Nhâm đã phát hiện có fan đứng ngoài, thì ra sau khi các fan biết chuyện Diệp Tuệ đi Đại Lý thì đã tập trung đến đây để đón cô.
Chị Nhâm rất kinh ngạc, phải nhớ rằng Diệp Tuệ toàn bị bôi đen, chưa từng có cảnh fan đến sân bay đón cô thế này.
Chị Nhâm vui mừng nói cho Diệp Tuệ biết chuyện này, bảo cô với Thẩm Thuật tách nhau ra mà đi. Thẩm Thuật đi trước, Diệp Tuệ ở lại, chứ để bị người ta chụp lại cảnh cô đi du lịch với một người đàn ông thì trang mạng hôm nay sẽ nổ tung mất.
Vậy là, Thẩm Thuật phải đi ra trước, nhưng anh không về ngay mà ở bên ngoài chờ cô. một lát sau, Diệp Tuệ đi ra, cô đang bị các fan vây xung quanh.
Thẩm Thuật là chồng hợp pháp của cô, vậy mà phải yên lặng ngồi trong xe thế này.
Sao cảm giác như đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ?
Edit: Ngân Nhi
Thời gian của Tống Tiêu không còn nhiều, Diệp Tuệ phải tranh thủ từng phút, cô cầm theo hình của cô bé rồi cùng Thẩm Thuật đi tìm cậu họa sĩ kia.
Diệp Tuệ ngồi xuống trước mặt cậu ta, Thẩm Thuật đứng một bên, Diệp Tuệ nói: “Cậu có thể vẽ giúp tôi một bức tranh không?”
Cậu họa sĩ nhìn thoáng gương mặt bị che kín của Diệp Tuệ: “…Được ạ.”
Diệp Tuệ nói: “không phải là vẽ cho tôi, mà là cho cô gái trong ảnh này.” cô mở hình Tống Tiêu trong điện thoại ra đưa cho cậu xem, cậu ấy nhận lấy, cúi đầu nhìn.
Cậu nhớ cô gái này, là đàn em khóa dưới thời trung học, năm đó lúc cô bị người ta bắt nạt, cậu đã giúp cô. Nhưng theo như cậu biết thì cô ấy đã mất rồi mà.
Tay cậu khẽ run lên, ổn định lại tâm trạng, cậu ngước mắt nhìn Diệp Tuệ: “Chị có quan hệ gì với em ấy ạ?”
Diệp Tuệ nhìn thoáng qua Tống Tiêu đang ở bên cạnh, nói: “cô bé là bạn của chị, em biết em ấy sao?”
Ánh mắt cậu họa sĩ hơi trầm xuống, mắt nhìn cô gái xinh xắn trong tấm ảnh: “Trước đây em đã từng giúp cô ấy, nhưng bây giờ chắc cô ấy không nhớ em là ai đâu.”
Tống Tiêu lắc đầu, theo bản năng muốn đưa tay ra nắm tay anh, nói cho anh biết rằng, sao em có thể không nhớ anh được chứ?
Lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, cô lại buông thõng tay xuống, cô đã chết rồi, hai người đã sớm âm dương cách biệt.
Diệp Tuệ thầm thở dài trong lòng: “Em giúp chị vẽ lại hình cô bé đi, khung cảnh xung quanh em có thể tự do sáng tạo.”
Để cho cậu ấy giữ tấm ảnh, trước khi rời đi, Diệp Tuệ thấy Tống Tiêu đứng bên cạnh cậu ấy nhìn chăm chú, trong mắt dường như chỉ có một chàng họa sĩ ấy.
Cậu bắt đầu vẽ tranh, nhìn tấm ảnh, không hiểu tại sao trong đầu cậu bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Cậu đã từng bị rơi xuống nước, lần đó cậu còn tưởng mình sẽ chết, thế nhưng hình như lại có một cánh tay mảnh khảnh đã kéo cậu rời khỏi đáy hồ tối tăm ấy.
Trong tình thế sinh tử, cậu cố mở mắt ra, liền trông thấy một đôi mắt cực kỳ đẹp. Sau đó khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên mặt đất rồi, bên cạnh không có ai cả.
Cậu luôn đi tìm cô gái đã cứu mình, nhưng mãi mà không có manh mối gì.
Cậu không hề biết rằng, cô gái mà cậu vẫn luôn tìm kiếm trong đau khổ, thật ra đã chết từ lâu rồi. cô ấy tuy đã chết, nhưng linh hồn vẫn luôn ở bên cậu.
Lúc này đây, cô ấy đang đứng ngay trước mặt cậu, cách cậu chỉ khoảng một gang tay, thế nhưng cậu sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy cô.
Người họa sĩ khẽ chạm vào bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt cô gái, không biết có phải là cảm giác hay không, cậu cảm thấy ánh mắt cô gái đã cứu mình rất giống cô bé này.
Cậu ngồi vẽ tranh, thời gian lặng lẽ trôi, Tống Tiêu luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc trông thấy cảnh tượng trong tranh đang từ từ được hiện ra, đáy mắt cô hiện lên nỗi kinh sợ.
Cậu đang vẽ cảnh dưới đáy hồ, xung quanh rất tối, nhưng bên trên có chiếu xuống một tia sáng, có một cô gái đang giơ tay, đầu hướng lên trước, dường như đang ôm theo cái gì đó bơi lên trên.
Tống Tiêu không kìm được mà rơi lệ, thì ra anh vẫn luôn nhớ, nhớ rằng cô đã cứu anh. cô đứng rất gần, một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy.
Người họa sĩ nhìn thấy giọt lệ này, cậu sờ vào bức tranh, tỏ ra khó hiểu: “Trời mưa sao?” Nhưng nhìn trời thì không thấy có mây đen.
Cậu lại nhìn bức tranh một lần nữa, mặt của cô gái còn chưa vẽ được, giọt lệ này lại rơi đúng vào vị trí mà cậu đang muốn vẽ.
Dọc theo lối giọt nước chảy xuống, cậu bắt đầu vẽ đôi mắt cô, vẽ rất chậm, rất có tâm, tựa như đang muốn tranh thủ bày tỏ luôn tình cảm của mình vào bức tranh này.
Từ các nét phác họa dần trở thành hình dạng rõ ràng, từ hình dạng lại tô thêm sắc thái, dưới ngòi bút của cậu, gương mặt cô bé từ từ hiện lên, giống hệt với Tống Tiêu đang đứng bên cạnh.
Cũng giống với hình bóng mờ nhạt mà cậu luôn khắc sâu trong lòng.
Tối hôm sau, Diệp Tuệ tới lấy tranh, trước tiên cô nhìn Tống Tiêu một cái, thấy thân thể cô bé trở nên mờ đi, cô bé sắp biến mất rồi.
Cậu họa sĩ đưa bức tranh cho Diệp Tuệ: “Xin lỗi, em đã tự ý thêm vào bối cảnh dưới nước.”
Diệp Tuệ nhìn Tống Tiêu, Tống Tiêu gật đầu, đáy mắt rưng rưng, Diệp Tuệ nói: “Chị rất hài lòng.”
cô rời đi, Tống Tiêu cũng đi theo cô, hai người đứng ở một nơi vắng vẻ, Diệp Tuệ đưa bức tranh cho cô bé.
Tống Tiêu vô cùng quý trọng bức tranh này, cô bé đưa tay vuốt nhẹ, nói: “anh ấy nhớ là em đã cứu anh ấy.” Mặc dù anh không biết cô là ai, nhưng chỉ cần thế thôi cũng là quá đủ rồi.
Tống Tiêu cười, mắt lại rơi lệ: “anh ấy vẽ đẹp thật, em không biết thì ra mình lại xinh như vậy đấy.”
Cuộc đời cô đã quá đau khổ, chỉ có anh là khiến cho cô cảm thấy, trên thế giới này vẫn còn có những điều tốt đẹp đang tồn tại.
Diệp Tuệ nói: “Em không định nói cho cậu ấy biết tình cảm của em sao?” cô bé sắp tan biến rồi, không lẽ…
Tống Tiêu lắc đầu: “Lúc làm người em rất hèn mọn, ngay cả khi biến thành ma rồi cũng vẫn thất bại như thế. một người tầm thường như em, vẫn là không nên làm phiền anh ấy thì hơn.”
Trước khi nhận ra mình thầm mến anh, tựa như có một hạt mầm đang được gieo vào tim cô vậy, đến khi cô ý thức được thì hạt mầm ấy đã trở thành một cây đại thụ, cành lá mọc lên tươi tốt, không thể tách ra khỏi sinh mệnh của cô.
anh giỏi giang như thế, chỉ khi cô biến thành ma rồi, anh không thể nhìn thấy được cô, cô mới dám rụt rè nhích tới gần anh.
cô không dám nghĩ đến việc nếu anh biết cô thích anh thì sẽ có phản ứng như thế nào nữa. Thôi thì cứ để cho cô đơn phương thích anh thôi, bí mật này sẽ mãi mãi được chôn sâu dưới đáy lòng cô.
Diệp Tuệ im lặng, vì quá thích nên Tống Tiêu mới không dám dễ dàng nói ra tình cảm của mình, e là cho đến khi biến mất hoàn toàn, tình cảm này cũng sẽ không bao giờ được nói ra.
Tâm trạng Diệp Tuệ bỗng có phần đau xót, cô khẽ mấp máy môi, không nói gì.
Có lẽ vì tâm nguyện đã được hoàn thành, thân thể Tống Tiêu dần trở nên trong suốt, mặt cô bé vẫn xinh đẹp như thế, nhưng càng ngày càng tái nhợt đi.
Nét mặt Tống Tiêu rất thanh thản, khóe miệng mang theo nụ cười, cô bé nhìn Diệp Tuệ, chân thành nói: “Cảm ơn chị.”
một giây trước khi Tống Tiêu biến mất, cô bé quay đầu nhìn cậu họa sĩ, mỉm cười. Tống Tiêu tan biến, bức tranh từ trên không trung bay xuống, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Cậu họa sĩ vẫn ở bên hồ vẽ tranh, nhưng cậu không biết rằng, từ nay về sau sẽ không còn có một cô bé luôn chăm chú nhìn cậu mỗi khi cậu vẽ tranh nữa rồi.
Trong đầu cậu bỗng có một cảm giác trống rỗng, lòng hụt hẫng, giống như vừa mới mất đi một thứ gì.
Cậu nhìn mặt hồ, nghĩ tới cô gái đã cứu mình, khẽ nói thầm: “Rốt cuộc thì em ở đâu?”
Sở dĩ cậu tới đây vẽ tranh, cũng chính là vì hy vọng có một ngày sẽ gặp được cô gái ấy.
Nhưng tâm ý của anh, Tống Tiêu sẽ mãi mãi không biết, cô đã biến mất hoàn toàn trên cõi đời rồi. cô cũng không biết rằng, người mà mình thầm mến, thật ra cũng vẫn luôn âm thầm nhớ đến cô.
Diệp Tuệ ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt bức tranh lên, trong lòng vì đang có điều suy nghĩ nên động tác rất chậm, cô đưa tay ra, sắp chạm vào tờ giấy.
Đúng lúc này có một bàn tay thon gầy xuất hiện trước mắt cô, cầm bức tranh lên nhanh hơn cô một nhịp. Diệp Tuệ đứng dậy, Thẩm Thuật đưa bức tranh lại cho cô.
Nhận lấy bức tranh, cô yên lặng không ngẩng đầu lên. Ngắm nhìn cô bé xinh xắn trong tranh, lại nghĩ đến Tống Tiêu mới vừa tan biến ngay trước mắt mình, cô lại thấy lòng nghẹn lại.
Diệp Tuệ cúi thấp đầu, khẽ gọi: “Thẩm Thuật.” Trong màn đêm yên tĩnh, giọng của cô nghe rất xa xôi, giống như muốn tan theo cơn gió.
Thẩm Thuật biết lúc này cô đang không được vui, anh nhìn cô, dường như cũng bị lây theo cảm xúc bi thương ấy.
anh khẽ đáp: “anh đây.”
cô hỏi anh: “anh có thấy mấy hôm nay sắc trời rất xấu không?” Tống Tiêu không có quan hệ gì với cô cả, cô cũng chỉ làm một việc nhỏ thôi, nhưng vẫn thấy không thể vui nổi.
Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong màn đêm tối thấp thoáng có ánh sao, mặt trăng cũng hiện ra đường viền rõ ràng, ngày mai khả năng cao là thời tiết sẽ rất đẹp.
Nhưng anh lại nói: “Đúng là xấu thật.”
Giọng Diệp Tuệ rất nhỏ: “Thẩm Thuật, cô bé biến mất rồi, nó còn trẻ như thế mà…” Còn chưa kịp nở rộ thì đã phải lụi tàn.
Thẩm Thuật bước gần lại mấy bước, Diệp Tuệ ngẩng lên nhìn vào mắt anh, nghe giọng anh cất lên trong đêm tối: “Em đã làm rất tốt rồi.”
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, ngắm hình bóng mình trong đôi mắt anh, mắt anh rất trong trẻo sạch sẽ, giống như có thể nhìn thấy đáy.
Nhưng càng nhìn sẽ càng phát hiện ra tâm tư anh rất nặng nề, đáy mắt luôn mang theo một thứ cảm xúc mà người ta không thể nhìn thấu được.
Diệp Tuệ chợt nhớ là người ta ai cũng nói anh khắc mệnh, nhìn anh lạnh lùng ít nói, lại rất ít khi tiếp xúc với người khác. Bao nhiêu năm như vậy, anh làm thế nào mà vượt qua được chứ?
Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ lại bắt đầu ngẩn người, anh bất chợt nói: “Em quên chuyến bay tối nay rồi hả?”
Diệp Tuệ thoáng chốc đã phản ứng lại ngay: “Thôi chết, em quên chưa xếp hành lý rồi!” Bọn họ đã đặt vé về tối nay, thế mà bận bịu quá nên việc này đã bị Diệp Tuệ quẳng ra sau gáy.
cô chạy nhanh về khách sạn, nói: “Bọn mình mau đi thôi!”
Thấy bộ dạng hớt hải của cô, Thẩm Thuật cong môi cười, hai người cùng nhau quay về khách sạn.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thu dọn xong hành lý, cả hai ngồi lên máy bay đi về. anh vẫn bao cả khoang hạng nhất như cũ, nhưng lần này còn có thêm mấy nhân viên trong phòng công tác của Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật không vui lắm, cảm thấy mấy người này đang quấy rầy đến anh và Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ quay đầu nhìn thoáng qua, khó hiểu nói: “Sao hai người ngồi xa thế?” cô với Thẩm Thuật ngồi hàng ghế đầu, xung quanh lại chẳng có ai cả, chị Nhâm và Tiểu Lưu đang ngồi cách bọn họ rất xa.
Thẩm Thuật thờ ơ đáp: “Chắc bọn họ thích ngồi chỗ đó.”
Tiểu Lưu và chị Nhâm, hai con người vì muốn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật có không gian riêng tư nên đã tự động ngồi cách xa: “…”
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, nhớ tới chuyện cô nói muốn nuôi anh, liền nói: “Sau này không cần em phải tiết kiệm tiền cho anh nữa, anh có thể nuôi em.”
Diệp Tuệ làm ngơ, vỗ vỗ vai anh: “Có nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải tiêu pha tiết kiệm chứ.”
Thẩm Thuật thầm nghĩ, tiền của anh cũng không phải nhiều bình thường, Diệp Tuệ có tiêu thoải mái mấy đời cũng không hết được đâu.
Chuyến đi Đại Lý này, Thẩm Thuật đã rất trắng trợn khoe khoang sự giàu có của mình với Diệp Tuệ, nhưng trong ấn tượng của Diệp Tuệ thì anh cũng chỉ là từ “Thẩm Thuật hưởng tiền quỹ ủy thác của gia đình” trở thành “Thẩm Thuật có một chút tiền để dành” mà thôi.
Xem ra nếu Thẩm Thuật còn muốn chứng minh rằng anh thật sự không cần cô nuôi, thì con đường này e là còn phải đi rất lâu đấy.
Xuống sân bay, mấy người còn chưa đi ra thì chị Nhâm đã phát hiện có fan đứng ngoài, thì ra sau khi các fan biết chuyện Diệp Tuệ đi Đại Lý thì đã tập trung đến đây để đón cô.
Chị Nhâm rất kinh ngạc, phải nhớ rằng Diệp Tuệ toàn bị bôi đen, chưa từng có cảnh fan đến sân bay đón cô thế này.
Chị Nhâm vui mừng nói cho Diệp Tuệ biết chuyện này, bảo cô với Thẩm Thuật tách nhau ra mà đi. Thẩm Thuật đi trước, Diệp Tuệ ở lại, chứ để bị người ta chụp lại cảnh cô đi du lịch với một người đàn ông thì trang mạng hôm nay sẽ nổ tung mất.
Vậy là, Thẩm Thuật phải đi ra trước, nhưng anh không về ngay mà ở bên ngoài chờ cô. một lát sau, Diệp Tuệ đi ra, cô đang bị các fan vây xung quanh.
Thẩm Thuật là chồng hợp pháp của cô, vậy mà phải yên lặng ngồi trong xe thế này.
Sao cảm giác như đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ?
Bình luận facebook