Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-89
Chương 89
Edit: Ngân Nhi
Cái hôm Thẩm Tu theo dõi Thẩm Thuật, vì xuất hiện ngay tại khu mua sắm nên bị fan bao vây, kế hoạch thất bại, clip hắn đi trên đường cũng đã bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng.
Lúc Thường Huỳnh lướt Douyin (Tiktok) thì thấy clip của Thẩm Tu, nhìn thời gian thì cô ta nhớ là hôm đó Thẩm Tu không có hoạt động gì, sao tự nhiên lại đến khu mua sắm nhỉ.
Bình thường Thẩm Tu làm gì thì đều sẽ nói với cô ta một tiếng, nhưng lần đến khu mua sắm này thì không. Thẩm Tu đi cùng ai đến đó? hắn đang giấu diếm bí mật gì hay sao?
Thường Huỳnh gọi điện cho Thẩm Tu hỏi: “Hôm đó anh tới khu mua sắm làm gì thế?”
Hai người tuy là mối tình đầu của nhau nhưng dù sao cũng đã từng chia tay một lần, sau khi quay lại Thường Huỳnh trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, dù là chuyện gì thì cô ta cũng muốn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Thẩm Tu có chút do dự, hắn đang hoài nghi Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng của Hoa Thụy, nhưng việc này không có chứng cứ gì cả mà chỉ là suy đoán của hắn thôi, hắn không biết có nên nói cho Thường Huỳnh biết không.
Thường Huỳnh lại hỏi: “Giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói với đối phương sao?”
Thẩm Tu thở dài, đúng vậy, hắn không nói chuyện này cho người nhà họ Thẩm biết, cũng không thể nói cho ai khác. Nhưng Thường Huỳnh là người trong giới giải trí, có lẽ bọn họ có thể cùng nhau tìm ra sự thật.
Thẩm Tu: “anh đang đoán là Thẩm Thuật có thể có chút liên quan đến Hoa Thụy.”
Thường Huỳnh nheo mắt: “Gì cơ?”
“Em còn nhớ không, cái hôm bọn mình ngồi ăn với Diệp Tuệ Thẩm Thuật ấy, trước đó anh có gặp người của Hoa Thụy, mà Thẩm Thuật cũng bất ngờ xuất hiện ở đó.”
Thường Huỳnh không nói gì, đầu bên kia điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở, cô ta vừa nhớ lại cảnh tượng hôm đó, vừa nghe Thẩm Tu nói chuyện.
Thẩm Tu nói tiếp: “Còn nữa, em không cảm thấy tài nguyên năm nay của Diệp Tuệ quá tốt sao?”
Đầu tiên là “Giải thoát” của tập đoàn Vi thị, sau đấy là “Ninh Linh” của đạo diễn Tịch Điềm, còn hợp tác với Dior nữa…Nếu là một nghệ sỹ nhỏ tuyến 18 như Diệp Tuệ hồi trước thì chắc chắn không thể có được.
Bọn họ không biết là, Diệp Tuệ sở dĩ có thể nhận được những tài nguyên này đều là vì cô có khả năng nói chuyện với linh hồn người chết.
“Gần đây Diệp Tuệ mới kí hợp đồng với Hoa Thụy, chuyện này không phải quá trùng hợp rồi sao? Thẩm tổng không bao giờ lộ mặt, không ai biết anh ta là ai.”
Thẩm Tu nói hết suy nghĩ của mình với Thường Huỳnh.
Thường Huỳnh kinh ngạc: “Ý anh là…Thẩm Thuật là Thẩm tổng của Hoa Thụy sao?”
Suy nghĩ đầu tiên của cô ta là không thể nào, người nhà họ Thẩm không phải đều nói Thẩm Thuật là một người vừa khắc mệnh lại vừa không có tài cán gì sao?
Nếu thật sự Thẩm Thuật có bản lĩnh đó thì tại sao lại không chứng minh cho người nhà họ Thẩm biết chứ?
Nhưng nếu liên tưởng đến sự nghiệp thuận lợi bây giờ của Diệp Tuệ thì thấy cũng đúng, quan hệ xã hội tốt, được Hoa Thụy ủng hộ, sau lưng lại có chỗ dựa, đủ loại nghi ngờ đến bây giờ vẫn chưa thể giải thích được.
Thẩm Thuật thật sự là Thẩm tổng sao? Phải làm thế nào mới có thể biết được sự thật đây?
Thẩm Tu quyết định sẽ tìm hiểu từ người có chức vụ cao trong Hoa Thụy, hắn có quen Vương Xuyên, nghe nói Vương Xuyên rất hay đến một nhà hàng dùng bữa nên hắn liền lựa chọn nơi đó làm địa điểm vô tình gặp gỡ.
Người đại diện của Thẩm Tu giúp hắn theo dõi, sau khi Vương Xuyên đi vào nhà hàng, Thẩm Tu lập tức nhận được tin nhắn thông báo.
Thẩm Tu đi ra đón: “Trưởng phòng Vương cũng tới đây ăn cơm sao?”
Vương Xuyên không biết gì, chỉ lịch sự cười đáp: “Trùng hợp thật.”
Thẩm Tu: “Tôi cũng chỉ đi một mình, hay là chúng ta ngồi cùng nhau đi?”
Sau khi ngồi vào ghế lô, hai người nói chuyện đôi ba câu rồi gọi vài món ăn. Món ăn ở đây rất đặc biệt, từng món đều được trang trí rất tinh sảo khéo léo, nhưng tâm tư của Thẩm Tu thì lại không đặt vào đó.
Vương Xuyên: “Tôi đọc tin tức thì nghe nói là gần đây cậu đang nhận một phim của Hollywood hả?”
“Chỉ là khách mời thôi.” Thẩm Tu khó có lúc khiêm tốn như thế, “Sao bằng được Hoa Thụy của các anh.”
Qua nửa bữa ăn, Thẩm Tu đặt đũa xuống, ra vẻ thờ ơ hỏi: “anh có biết chú ba của tôi không?”
Vương Xuyên không hiểu tại sao Thẩm Tu lại nhắc tới Thẩm Thuật, trong giây lát liền quyết định giả bộ không biết gì, anh nói: “Mạo muội hỏi cậu một câu nhé, tôi tưởng cả hai người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị đều đã qua đời rồi cơ mà?”
Vì thế nên người ngoài đều nghĩ rằng quyền thừa kế tập đoàn Thẩm thị sẽ rơi vào tay Thẩm Tu, tất nhiên ngay cả Thẩm Tu cũng tự cho là như vậy.
“thật sự không dám giấu diếm anh, chú ba của tôi bát tự không được tốt, ngay khi mới sinh ra đã khiến gia đình gặp nhiều chuyện không may.” Thẩm Tu tuy không kể cụ thể nhưng vẫn là đang cố ý nói xấu Thẩm Thuật.
Mẹ của Thẩm Thuật bỗng nhiên bỏ nhà đi, sự tồn tại của Thẩm Thuật bị gia đình giấu diếm, chỉ có người cực kỳ thân cận với nhà họ Thẩm thì mới biết đến sự tồn tại của Thẩm Thuật.
Thẩm Tu lấy điện thoại ra mở hình của Thẩm Thuật: “Đây là chú ba của tôi.”
Tầm mắt Vương Xuyên chậm rãi rời xuống, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, gần như ngày nào đi làm anh cũng gặp, thời gian trôi đi, Vương Xuyên vẫn không nói gì.
Thẩm Tu thử dò hỏi: “Sao vậy? Trưởng phòng Vương quen chú ba của tôi sao?”
Vương Xuyên ngẩng đầu lên, biểu cảm trong ánh mắt rất bình thản, anh lắc đầu: “không quen, tôi chỉ thấy người này rất đẹp trai, không vào showbiz quả là đáng tiếc.”
anh với Thẩm Tu cũng chẳng phải thân quen lắm, tự nhiên Thẩm Tu lại lôi kéo anh nói chuyện gia đình thế này thì chắc chắn là có vấn đề.
Giọng Thẩm Tu có chút tiếc nuối: “Vậy à.”
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, sau khi Thẩm Tu ra về, Vương Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nếu anh mà không nhanh nhạy thì chắc là bại lộ rồi.
anh tự cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình ban nãy cũng đủ để đề cử giải Oscar rồi đấy.
đã quen biết Thẩm Thuật nhiều năm nên Vương Xuyên không muốn giấu diếm Thẩm Thuật điều gì cả, Vương Xuyên lập tức gọi điện cho sếp, kể lại chuyện gặp Thẩm Tu ở nhà hàng cho anh nghe.
“Thẩm tổng, Thẩm Tu vừa hỏi em có quen sếp không.” Vương Xuyên nói, “Em bảo là không quen, em đoán chắc nó đang nghi ngờ thân phận của sếp đấy.”
Thẩm Thuật nheo mắt, bình tĩnh nói: “Cậu làm tốt lắm, tiền thưởng tháng này nhân đôi.”
Vương Xuyên: “Khả năng thời gian này Thẩm Tu đang theo dõi sếp đấy, sếp phải cẩn thận nhé.”
Thẩm Thuật chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì, Thẩm Tu vốn đã là người thừa kế của Thẩm thị trong mắt người ngoài rồi mà, nó còn sợ anh sẽ tranh giành tài sản với nó hay sao?
Đối với tài sản của nhà họ Thẩm, Thẩm Thuật trước nay không bao giờ để ý đến.
Diệp Tuệ vất vả lắm mới bớt được chút thời gian rảnh, cô chuẩn bị ngồi xem đoạn camera ghi lại buổi tối hôm trước.
cô không dám xem ở nhà vì sợ bị Thẩm Thuật bắt gặp, có khi anh sẽ tưởng là cô bị thần kinh ý, tự nhiên lại cố tình ở nhà uống rượu say rồi để camera quay lại.
Diệp Tuệ cầm camera tới studio, tranh thủ giờ nghỉ giải lao, một mình trốn trong phòng hóa trang xem.
Trong phòng hóa trang rất yên tĩnh, Diệp Tuệ ngồi co rúm ở một góc salon, bắt đầu bật xem video.
Lúc bắt đầu thì rất bình thường, cô uống hết chén này đến chén khác, còn sau khi say rồi thì mới không được bình thường nữa, cô cứ ôm lấy vách tường, làm gì đó với cái ảnh của Thẩm Thuật!
Diệp Tuệ đỏ bừng mặt, tai cũng nóng rực lên, may là anh không có nhà, chứ để anh nhìn thấy cảnh này thì chắc cô tự tử ngay tại chỗ mất.
Diệp Tuệ giơ tay quạt quạt để khí nóng trên mặt tản đi, mắt cô không chớp nhìn video, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì.
cô nhìn chính mình cứ đi vòng vòng trong nhà, thổ lộ tâm tình với mấy cái ảnh của Thẩm Thuật, rồi xem đến cảnh tiếp theo thì hoàn toàn chết lặng.
cô cứ tưởng chỉ có vậy, lèm bèm với ảnh của anh một lúc rồi thôi, sẽ không có chuyện gì khác nữa đâu.
Nhưng ngay khi cô gần như đã yên tâm rồi thì một giây sau, cánh cửa nhà đóng chặt bỗng được mở ra, Thẩm Thuật xuất hiện.
Camera trên tay Diệp Tuệ suýt thì rớt khỏi tay cô, mắt cô trợn trừng.
Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra được không?? Thẩm Thuật nói là đi công tác mà, sao lại về nhà thế này??
Diệp Tuệ lại hít sâu một hơi, tiếp tục tự thôi miên bản thân: “Thẩm Thuật về thì làm sao chứ, cùng lắm là mình nghịch ngợm một xíu thôi, không thể nào có chuyện lao vào…” Ôm anh được.
Diệp Tuệ bị vả mặt quá nhanh, lời còn chưa nói xong thì đã bị tắc nghẹn trong cổ họng.
cô nhìn mình lao thẳng vào lòng anh, còn không biết xấu hổ mà nói: “Thẩm Thuật, muốn ôm ~”
một giây này, Diệp Tuệ thật sự hy vọng là mắt mình mù để không phải nhìn thấy cảnh ấy nữa.
“Chắc đến thế là hết rồi, bạn bè người ta còn ôm nhau cơ mà, huống hồ mình còn đang say chứ, cho nên đó không phải là con người thật của mình.”
Diệp Tuệ vừa mới tiếp tục an ủi mình thì lại nhìn thấy cảnh cô ra lệnh cho Thẩm Thuật cõng cô, bắt anh đi vòng quanh trong nhà, coi anh không khác gì con ngựa để cưỡi lên.
Môi cô run rẩy nói: “Nhất định là mình bị ma nhập rồi, Thẩm Thuật chắc sẽ hiểu thôi.”
Ngay sau đó là đến đoạn hai người ở yên một chỗ, cô nghiêng đầu ghé sát vào hôn Thẩm Thuật.
không phải ôm, không phải cõng, mà là làm cái việc môi chạm môi kia…
Diệp Tuệ lập tức tắt camera đi, cú đả kích quá lớn kia đã khiến cô không dám nhìn mình nữa rồi, đột nhiên cô nhớ lại buổi sáng hôm ấy sau khi cô thức dậy, ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn cô rất lạ.
Thẩm Thuật chắc chắn nghĩ rằng cô cố tình lợi dụng sàm sỡ anh mà lại không chịu thừa nhận cho mà xem.
Tiểu Lưu đẩy cửa đi vào, nhìn Diệp Tuệ đang ngồi liệt trên salon, toàn thân trên dưới bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, dáng vẻ như thể cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa.
“Tuệ Tuệ, chị không sao chứ?” Tiểu Lưu lo lắng lại gần.
Diệp Tuệ đứng lên nhào vào lòng Tiểu Lưu: “Có sao, chuyện lớn lắm, chị đã phạm sai lầm lớn rồi.”
Tiểu Lưu kinh hãi: “Chị đăng nhầm cái gì lên Weibo rồi à? Hay là gây sự với ai rồi?” Tiểu Lưu chỉ nghĩ đến chuyện công việc của cô chứ không hề nghĩ đến Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ gục đầu lên vai Tiểu Lưu, buồn rầu nói: “Chị hôn Thẩm Thuật rồi.”
Tiểu Lưu ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền lên án hành động dọa người của Diệp Tuệ: “Chuyện lớn cái rắm gì chứ, em còn tưởng là xảy ra chuyện gì thật.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu lên: “Là chị chủ động hôn Thẩm Thuật đấy.”
Tiểu Lưu phì cười: “Thẩm Thuật là chồng chị mà, không phải chị hôn anh ấy thì cũng là anh ấy hôn chị thôi, chủ động một lần thì có mất miếng thịt nào đâu.”
nói xong Tiểu Lưu lại bổ sung thêm: “Tuệ Tuệ, em cảnh cáo chị nha, show ân ái cũng một vừa hai phải thôi.”
Diệp Tuệ không được ai thấu hiểu, chỉ biết khóc thầm, chuyện ôm hôn với vợ chồng thì rất bình thường rồi, nhưng cô với anh có phải vợ chồng thật đâu!
Tâm trạng của Diệp Tuệ không thể bình tĩnh được nên khi quay phim bị NG rất nhiều lần, đạo diễn cho là cô không được khỏe nên cho cô về nhà nghỉ ngơi sớm.
Nhưng Diệp Tuệ không dám về nhà, cô lập tức ổn định lại tinh thần, nói xin lỗi đạo diễn rồi tập trung quay phim.
Quay xong, cô vẫn mè nheo không chịu về, định đợi đến khi Thẩm Thuật về nhà đi ngủ thì cô mới về.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng một lúc sau thì Thẩm Thuật gọi điện cho cô.
Có nên nghe máy không đây?
Ngay lúc cô đang do dự thì có một cánh tay vươn ra từ đằng sau, nhanh chóng giúp cô trượt nút nghe, cuộc gọi được kết nối.
Diệp Tuệ quay phắt đầu lại, “cơn lốc” Tiểu Lưu cười híp mắt nhìn cô, còn dùng khẩu hình nói với cô là không cần cảm ơn.
thật sự là phải cảm ơn em đấy, vì đã để cho chị được đối mặt với nỗi sợ của mình.
Diệp Tuệ run rẩy giơ điện thoại lên tai, vì có tật giật mình nên giọng cô rụt rè hơn bình thường: “Thẩm Thuật.”
Giọng nói của anh truyền đến: “Đợi anh đến đón về nhé.”
Diệp Tuệ từ chối ngay: “không cần không cần, Tiểu Lưu đưa em về được mà.”
một giây sau Thẩm Thuật đã đập tan hy vọng của cô: “anh sắp đến rồi, Tiểu Lưu nói với anh là em đã quay xong rồi.”
Tiểu Lưu đúng là không chút do dự chọn đứng về phía Thẩm Thuật.
đã đến nước này thì Diệp Tuệ đành phải nhận mệnh chờ Thẩm Thuật đến thôi, rất nhanh chóng, xe của anh đã đỗ trước mặt cô rồi.
Diệp Tuệ uể oải đi tới mở cửa xe.
“A!” cô không để ý nên bị đập đầu vào thành xe, vội vàng cúi thấp người chui vào.
cô lại đưa tay đóng cửa xe lại, sau đó tiếp tục vang lên một tiếng hét thảm thiết: “Đau quá!!”
một chân của cô vẫn còn đang đặt dưới đất mà cô đã đóng cửa xe vào rồi, nên cái cửa cứ thế nện thẳng vào bắp chân cô.
Diệp Tuệ chậm rãi thu chân về, lưng cứng còng, hai tay an phận đặt trên đầu gối, làm ra vẻ rất bình tĩnh, cố gắng quên chuyện vừa rồi đi.
một giây sau, Thẩm Thuật tự nhiên nghiêng người ghé sát vào, Diệp Tuệ như chim sợ ná thun, ép sát lưng vào cửa xe, sợ hãi hỏi: “anh sao thế?” Muốn lôi chuyện cũ ra nói sao?
Thẩm Thuật giật mình mấy giây, bất đắc dĩ cúi đầu xuống cười một tiếng, chỉ vào bên cạnh cô: “Em chưa thắt dây an toàn.”
Diệp Tuệ thở phào, tay chân luống cuống cài dây an toàn, nhưng vì tay run nên cài mãi không được.
Ngay lúc cô chỉ muốn chặt tay mình luôn cho xong thì Thẩm Thuật đã đưa tay ra phủ lên tay cô, hơi dùng sức một chút, cạch một tiếng, dây an toàn đã được cài xong.
Máu trên người cô dồn hết lên mặt, làm mặt cô đỏ bừng lên. cô lập tức rút tay về, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Thuật không biết vì sao Diệp Tuệ lại như vậy, anh cũng không hỏi nhiều mà lái xe đi luôn.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Diệp Tuệ giả vờ mệt lử người, đầu dựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra thì cô vẫn rất tỉnh táo, mí mắt hơi rung.
cô sợ phải nói chuyện với anh, sợ mình vừa mở miệng ra thì sẽ nói câu gì không nên nói, cho nên cứ giả vờ ngủ là an toàn nhất.
Màn đêm buông xuống, xe chạy trên đường phố phồn hoa, bầu không khí vẫn yên lặng như cũ.
Diệp Tuệ vẫn duy trì đúng một tư thế, không dám nhúc nhích, cơ thể cũng cứng đơ lại, nếu đã giả vờ ngủ thì đành phải kiên trì giả vờ mãi thôi.
cô lén hé mắt ra, nhìn bóng của anh in trên cửa kính.
anh đang nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước.
Khóe miệng cô cong lên, mặc dù làm chuyện như thế với anh khiến cho cô rất xấu hổ, nhưng dù sao cô cũng hôn được anh rồi, mới nghĩ thôi đã thấy sướng.
Huống hồ cô cũng chẳng nói sai điều gì, Thẩm Thuật chắc chỉ cho rằng cô uống say quá nên không tỉnh táo thôi.
“Hình như em thích anh mất rồi, là kiểu rất rất thích luôn ý, thích hơn nhiều so với anh tưởng tượng cơ.” một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Diệp Tuệ sợ hết hồn, đầu không cẩn thận bị đập vào cửa xe, Thẩm Thuật bị dọa sợ, anh lập tức dừng xe lại bên đường, nghiêng người nhìn cô.
Ánh mắt anh tràn ngập sự lo lắng: “Em có sao không?”
Từ lúc lên xe đến giờ phản ứng của cô cứ là lạ, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Diệp Tuệ ôm đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Thuật, vừa rồi cô đã nhớ thêm được chút ký ức hôm say rượu, cô đã tỏ tình với anh rồi!
cô chỉ mới nhớ lại câu tỏ tình của mình thôi chứ không nhớ là Thẩm Thuật có trả lời lại cô hay không.
Nhưng mà cô nghĩ chắc là anh cũng không nhớ gì, nếu nhớ thì anh đã chẳng bình tĩnh như bây giờ.
cô không nhịn được mà nhớ lại, không ngờ sau khi say rượu cô lại mạnh dạn thổ lộ với anh như thế. thật sự bây giờ cô chỉ muốn được như lúc đó thôi, có thể dũng cảm nói thẳng ra với anh luôn.
Nếu như cô thẳng thắn tỏ tình với anh thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu anh sẽ phản ứng như thế nào?
Nghĩ tới đây, cô liền hạ quyết tâm trong lòng, trái tim đập loạn thoáng chốc bình tĩnh lại. Thích một người là chuyện tốt mà, cô cảm thấy mình nên chọn một thời điểm thích hợp để nói cho anh biết thì hơn.
Diệp Tuệ cười nói với anh: “Em không sao, bọn mình về nhà đi.”
Thẩm Thuật không hỏi nữa, sau khi chắc chắn cô thật sự không làm sao thì anh mới tiếp tục lái xe.
Sáng hôm sau, tại tòa nhà Hoa Thụy.
Thẩm Thuật đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng làm việc, nhìn dòng người xe cộ đi lại bên dưới, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Vừa rồi trong lúc làm việc, tự nhiên anh lại nhớ ra chút chuyện hôm uống rượu say.
Diệp Tuệ đã cùng anh uống mấy ly rượu mạnh vì tưởng đó là nước ngọt, hai người uống khá nhiều.
Hôm ấy cả hai đều say khướt, hôm sau tỉnh dậy anh chẳng nhớ chút gì về chuyện tối qua cả, thế mà vừa nãy tự dưng anh lại nhớ ra.
Ký ức của anh vẫn rất mơ hồ, nhưng quan trọng là anh nhớ được lúc Diệp Tuệ hôn anh.
Diệp Tuệ đã hôn anh hai lần rồi, như vậy nghĩa là cô cũng có suy nghĩ giống như anh sao?
Thẩm Thuật mỉm cười, ánh mặt trời bên ngoài kia thỉnh thoảng lại bị mây che đi rồi lại lộ ra, ánh sáng cũng theo đó mà lúc sáng lúc tối.
anh nhớ từng câu từng chữ mà Diệp Tuệ đã nói với anh, cũng nhớ rõ từng câu hứa hẹn mà anh đã nói với cô.
Lúc giải quyết xong chuyện của Vệ Tễ, Diệp Tuệ và anh đã ước định với nhau rồi, dù có chuyện gì thì cũng phải nói ngay cho đối phương biết, giữa hai người không được có bí mật gì cả, sẽ rất dễ sinh ra hiểu lầm.
anh cảm thấy mình nên chọn một thời điểm thích hợp để nói cho cô nghe hết tất cả những chuyện có liên quan đến anh.
Bao gồm cả việc anh thích cô.
Edit: Ngân Nhi
Cái hôm Thẩm Tu theo dõi Thẩm Thuật, vì xuất hiện ngay tại khu mua sắm nên bị fan bao vây, kế hoạch thất bại, clip hắn đi trên đường cũng đã bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng.
Lúc Thường Huỳnh lướt Douyin (Tiktok) thì thấy clip của Thẩm Tu, nhìn thời gian thì cô ta nhớ là hôm đó Thẩm Tu không có hoạt động gì, sao tự nhiên lại đến khu mua sắm nhỉ.
Bình thường Thẩm Tu làm gì thì đều sẽ nói với cô ta một tiếng, nhưng lần đến khu mua sắm này thì không. Thẩm Tu đi cùng ai đến đó? hắn đang giấu diếm bí mật gì hay sao?
Thường Huỳnh gọi điện cho Thẩm Tu hỏi: “Hôm đó anh tới khu mua sắm làm gì thế?”
Hai người tuy là mối tình đầu của nhau nhưng dù sao cũng đã từng chia tay một lần, sau khi quay lại Thường Huỳnh trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, dù là chuyện gì thì cô ta cũng muốn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Thẩm Tu có chút do dự, hắn đang hoài nghi Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng của Hoa Thụy, nhưng việc này không có chứng cứ gì cả mà chỉ là suy đoán của hắn thôi, hắn không biết có nên nói cho Thường Huỳnh biết không.
Thường Huỳnh lại hỏi: “Giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói với đối phương sao?”
Thẩm Tu thở dài, đúng vậy, hắn không nói chuyện này cho người nhà họ Thẩm biết, cũng không thể nói cho ai khác. Nhưng Thường Huỳnh là người trong giới giải trí, có lẽ bọn họ có thể cùng nhau tìm ra sự thật.
Thẩm Tu: “anh đang đoán là Thẩm Thuật có thể có chút liên quan đến Hoa Thụy.”
Thường Huỳnh nheo mắt: “Gì cơ?”
“Em còn nhớ không, cái hôm bọn mình ngồi ăn với Diệp Tuệ Thẩm Thuật ấy, trước đó anh có gặp người của Hoa Thụy, mà Thẩm Thuật cũng bất ngờ xuất hiện ở đó.”
Thường Huỳnh không nói gì, đầu bên kia điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở, cô ta vừa nhớ lại cảnh tượng hôm đó, vừa nghe Thẩm Tu nói chuyện.
Thẩm Tu nói tiếp: “Còn nữa, em không cảm thấy tài nguyên năm nay của Diệp Tuệ quá tốt sao?”
Đầu tiên là “Giải thoát” của tập đoàn Vi thị, sau đấy là “Ninh Linh” của đạo diễn Tịch Điềm, còn hợp tác với Dior nữa…Nếu là một nghệ sỹ nhỏ tuyến 18 như Diệp Tuệ hồi trước thì chắc chắn không thể có được.
Bọn họ không biết là, Diệp Tuệ sở dĩ có thể nhận được những tài nguyên này đều là vì cô có khả năng nói chuyện với linh hồn người chết.
“Gần đây Diệp Tuệ mới kí hợp đồng với Hoa Thụy, chuyện này không phải quá trùng hợp rồi sao? Thẩm tổng không bao giờ lộ mặt, không ai biết anh ta là ai.”
Thẩm Tu nói hết suy nghĩ của mình với Thường Huỳnh.
Thường Huỳnh kinh ngạc: “Ý anh là…Thẩm Thuật là Thẩm tổng của Hoa Thụy sao?”
Suy nghĩ đầu tiên của cô ta là không thể nào, người nhà họ Thẩm không phải đều nói Thẩm Thuật là một người vừa khắc mệnh lại vừa không có tài cán gì sao?
Nếu thật sự Thẩm Thuật có bản lĩnh đó thì tại sao lại không chứng minh cho người nhà họ Thẩm biết chứ?
Nhưng nếu liên tưởng đến sự nghiệp thuận lợi bây giờ của Diệp Tuệ thì thấy cũng đúng, quan hệ xã hội tốt, được Hoa Thụy ủng hộ, sau lưng lại có chỗ dựa, đủ loại nghi ngờ đến bây giờ vẫn chưa thể giải thích được.
Thẩm Thuật thật sự là Thẩm tổng sao? Phải làm thế nào mới có thể biết được sự thật đây?
Thẩm Tu quyết định sẽ tìm hiểu từ người có chức vụ cao trong Hoa Thụy, hắn có quen Vương Xuyên, nghe nói Vương Xuyên rất hay đến một nhà hàng dùng bữa nên hắn liền lựa chọn nơi đó làm địa điểm vô tình gặp gỡ.
Người đại diện của Thẩm Tu giúp hắn theo dõi, sau khi Vương Xuyên đi vào nhà hàng, Thẩm Tu lập tức nhận được tin nhắn thông báo.
Thẩm Tu đi ra đón: “Trưởng phòng Vương cũng tới đây ăn cơm sao?”
Vương Xuyên không biết gì, chỉ lịch sự cười đáp: “Trùng hợp thật.”
Thẩm Tu: “Tôi cũng chỉ đi một mình, hay là chúng ta ngồi cùng nhau đi?”
Sau khi ngồi vào ghế lô, hai người nói chuyện đôi ba câu rồi gọi vài món ăn. Món ăn ở đây rất đặc biệt, từng món đều được trang trí rất tinh sảo khéo léo, nhưng tâm tư của Thẩm Tu thì lại không đặt vào đó.
Vương Xuyên: “Tôi đọc tin tức thì nghe nói là gần đây cậu đang nhận một phim của Hollywood hả?”
“Chỉ là khách mời thôi.” Thẩm Tu khó có lúc khiêm tốn như thế, “Sao bằng được Hoa Thụy của các anh.”
Qua nửa bữa ăn, Thẩm Tu đặt đũa xuống, ra vẻ thờ ơ hỏi: “anh có biết chú ba của tôi không?”
Vương Xuyên không hiểu tại sao Thẩm Tu lại nhắc tới Thẩm Thuật, trong giây lát liền quyết định giả bộ không biết gì, anh nói: “Mạo muội hỏi cậu một câu nhé, tôi tưởng cả hai người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị đều đã qua đời rồi cơ mà?”
Vì thế nên người ngoài đều nghĩ rằng quyền thừa kế tập đoàn Thẩm thị sẽ rơi vào tay Thẩm Tu, tất nhiên ngay cả Thẩm Tu cũng tự cho là như vậy.
“thật sự không dám giấu diếm anh, chú ba của tôi bát tự không được tốt, ngay khi mới sinh ra đã khiến gia đình gặp nhiều chuyện không may.” Thẩm Tu tuy không kể cụ thể nhưng vẫn là đang cố ý nói xấu Thẩm Thuật.
Mẹ của Thẩm Thuật bỗng nhiên bỏ nhà đi, sự tồn tại của Thẩm Thuật bị gia đình giấu diếm, chỉ có người cực kỳ thân cận với nhà họ Thẩm thì mới biết đến sự tồn tại của Thẩm Thuật.
Thẩm Tu lấy điện thoại ra mở hình của Thẩm Thuật: “Đây là chú ba của tôi.”
Tầm mắt Vương Xuyên chậm rãi rời xuống, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, gần như ngày nào đi làm anh cũng gặp, thời gian trôi đi, Vương Xuyên vẫn không nói gì.
Thẩm Tu thử dò hỏi: “Sao vậy? Trưởng phòng Vương quen chú ba của tôi sao?”
Vương Xuyên ngẩng đầu lên, biểu cảm trong ánh mắt rất bình thản, anh lắc đầu: “không quen, tôi chỉ thấy người này rất đẹp trai, không vào showbiz quả là đáng tiếc.”
anh với Thẩm Tu cũng chẳng phải thân quen lắm, tự nhiên Thẩm Tu lại lôi kéo anh nói chuyện gia đình thế này thì chắc chắn là có vấn đề.
Giọng Thẩm Tu có chút tiếc nuối: “Vậy à.”
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, sau khi Thẩm Tu ra về, Vương Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nếu anh mà không nhanh nhạy thì chắc là bại lộ rồi.
anh tự cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình ban nãy cũng đủ để đề cử giải Oscar rồi đấy.
đã quen biết Thẩm Thuật nhiều năm nên Vương Xuyên không muốn giấu diếm Thẩm Thuật điều gì cả, Vương Xuyên lập tức gọi điện cho sếp, kể lại chuyện gặp Thẩm Tu ở nhà hàng cho anh nghe.
“Thẩm tổng, Thẩm Tu vừa hỏi em có quen sếp không.” Vương Xuyên nói, “Em bảo là không quen, em đoán chắc nó đang nghi ngờ thân phận của sếp đấy.”
Thẩm Thuật nheo mắt, bình tĩnh nói: “Cậu làm tốt lắm, tiền thưởng tháng này nhân đôi.”
Vương Xuyên: “Khả năng thời gian này Thẩm Tu đang theo dõi sếp đấy, sếp phải cẩn thận nhé.”
Thẩm Thuật chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì, Thẩm Tu vốn đã là người thừa kế của Thẩm thị trong mắt người ngoài rồi mà, nó còn sợ anh sẽ tranh giành tài sản với nó hay sao?
Đối với tài sản của nhà họ Thẩm, Thẩm Thuật trước nay không bao giờ để ý đến.
Diệp Tuệ vất vả lắm mới bớt được chút thời gian rảnh, cô chuẩn bị ngồi xem đoạn camera ghi lại buổi tối hôm trước.
cô không dám xem ở nhà vì sợ bị Thẩm Thuật bắt gặp, có khi anh sẽ tưởng là cô bị thần kinh ý, tự nhiên lại cố tình ở nhà uống rượu say rồi để camera quay lại.
Diệp Tuệ cầm camera tới studio, tranh thủ giờ nghỉ giải lao, một mình trốn trong phòng hóa trang xem.
Trong phòng hóa trang rất yên tĩnh, Diệp Tuệ ngồi co rúm ở một góc salon, bắt đầu bật xem video.
Lúc bắt đầu thì rất bình thường, cô uống hết chén này đến chén khác, còn sau khi say rồi thì mới không được bình thường nữa, cô cứ ôm lấy vách tường, làm gì đó với cái ảnh của Thẩm Thuật!
Diệp Tuệ đỏ bừng mặt, tai cũng nóng rực lên, may là anh không có nhà, chứ để anh nhìn thấy cảnh này thì chắc cô tự tử ngay tại chỗ mất.
Diệp Tuệ giơ tay quạt quạt để khí nóng trên mặt tản đi, mắt cô không chớp nhìn video, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì.
cô nhìn chính mình cứ đi vòng vòng trong nhà, thổ lộ tâm tình với mấy cái ảnh của Thẩm Thuật, rồi xem đến cảnh tiếp theo thì hoàn toàn chết lặng.
cô cứ tưởng chỉ có vậy, lèm bèm với ảnh của anh một lúc rồi thôi, sẽ không có chuyện gì khác nữa đâu.
Nhưng ngay khi cô gần như đã yên tâm rồi thì một giây sau, cánh cửa nhà đóng chặt bỗng được mở ra, Thẩm Thuật xuất hiện.
Camera trên tay Diệp Tuệ suýt thì rớt khỏi tay cô, mắt cô trợn trừng.
Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra được không?? Thẩm Thuật nói là đi công tác mà, sao lại về nhà thế này??
Diệp Tuệ lại hít sâu một hơi, tiếp tục tự thôi miên bản thân: “Thẩm Thuật về thì làm sao chứ, cùng lắm là mình nghịch ngợm một xíu thôi, không thể nào có chuyện lao vào…” Ôm anh được.
Diệp Tuệ bị vả mặt quá nhanh, lời còn chưa nói xong thì đã bị tắc nghẹn trong cổ họng.
cô nhìn mình lao thẳng vào lòng anh, còn không biết xấu hổ mà nói: “Thẩm Thuật, muốn ôm ~”
một giây này, Diệp Tuệ thật sự hy vọng là mắt mình mù để không phải nhìn thấy cảnh ấy nữa.
“Chắc đến thế là hết rồi, bạn bè người ta còn ôm nhau cơ mà, huống hồ mình còn đang say chứ, cho nên đó không phải là con người thật của mình.”
Diệp Tuệ vừa mới tiếp tục an ủi mình thì lại nhìn thấy cảnh cô ra lệnh cho Thẩm Thuật cõng cô, bắt anh đi vòng quanh trong nhà, coi anh không khác gì con ngựa để cưỡi lên.
Môi cô run rẩy nói: “Nhất định là mình bị ma nhập rồi, Thẩm Thuật chắc sẽ hiểu thôi.”
Ngay sau đó là đến đoạn hai người ở yên một chỗ, cô nghiêng đầu ghé sát vào hôn Thẩm Thuật.
không phải ôm, không phải cõng, mà là làm cái việc môi chạm môi kia…
Diệp Tuệ lập tức tắt camera đi, cú đả kích quá lớn kia đã khiến cô không dám nhìn mình nữa rồi, đột nhiên cô nhớ lại buổi sáng hôm ấy sau khi cô thức dậy, ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn cô rất lạ.
Thẩm Thuật chắc chắn nghĩ rằng cô cố tình lợi dụng sàm sỡ anh mà lại không chịu thừa nhận cho mà xem.
Tiểu Lưu đẩy cửa đi vào, nhìn Diệp Tuệ đang ngồi liệt trên salon, toàn thân trên dưới bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, dáng vẻ như thể cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa.
“Tuệ Tuệ, chị không sao chứ?” Tiểu Lưu lo lắng lại gần.
Diệp Tuệ đứng lên nhào vào lòng Tiểu Lưu: “Có sao, chuyện lớn lắm, chị đã phạm sai lầm lớn rồi.”
Tiểu Lưu kinh hãi: “Chị đăng nhầm cái gì lên Weibo rồi à? Hay là gây sự với ai rồi?” Tiểu Lưu chỉ nghĩ đến chuyện công việc của cô chứ không hề nghĩ đến Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ gục đầu lên vai Tiểu Lưu, buồn rầu nói: “Chị hôn Thẩm Thuật rồi.”
Tiểu Lưu ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền lên án hành động dọa người của Diệp Tuệ: “Chuyện lớn cái rắm gì chứ, em còn tưởng là xảy ra chuyện gì thật.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu lên: “Là chị chủ động hôn Thẩm Thuật đấy.”
Tiểu Lưu phì cười: “Thẩm Thuật là chồng chị mà, không phải chị hôn anh ấy thì cũng là anh ấy hôn chị thôi, chủ động một lần thì có mất miếng thịt nào đâu.”
nói xong Tiểu Lưu lại bổ sung thêm: “Tuệ Tuệ, em cảnh cáo chị nha, show ân ái cũng một vừa hai phải thôi.”
Diệp Tuệ không được ai thấu hiểu, chỉ biết khóc thầm, chuyện ôm hôn với vợ chồng thì rất bình thường rồi, nhưng cô với anh có phải vợ chồng thật đâu!
Tâm trạng của Diệp Tuệ không thể bình tĩnh được nên khi quay phim bị NG rất nhiều lần, đạo diễn cho là cô không được khỏe nên cho cô về nhà nghỉ ngơi sớm.
Nhưng Diệp Tuệ không dám về nhà, cô lập tức ổn định lại tinh thần, nói xin lỗi đạo diễn rồi tập trung quay phim.
Quay xong, cô vẫn mè nheo không chịu về, định đợi đến khi Thẩm Thuật về nhà đi ngủ thì cô mới về.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng một lúc sau thì Thẩm Thuật gọi điện cho cô.
Có nên nghe máy không đây?
Ngay lúc cô đang do dự thì có một cánh tay vươn ra từ đằng sau, nhanh chóng giúp cô trượt nút nghe, cuộc gọi được kết nối.
Diệp Tuệ quay phắt đầu lại, “cơn lốc” Tiểu Lưu cười híp mắt nhìn cô, còn dùng khẩu hình nói với cô là không cần cảm ơn.
thật sự là phải cảm ơn em đấy, vì đã để cho chị được đối mặt với nỗi sợ của mình.
Diệp Tuệ run rẩy giơ điện thoại lên tai, vì có tật giật mình nên giọng cô rụt rè hơn bình thường: “Thẩm Thuật.”
Giọng nói của anh truyền đến: “Đợi anh đến đón về nhé.”
Diệp Tuệ từ chối ngay: “không cần không cần, Tiểu Lưu đưa em về được mà.”
một giây sau Thẩm Thuật đã đập tan hy vọng của cô: “anh sắp đến rồi, Tiểu Lưu nói với anh là em đã quay xong rồi.”
Tiểu Lưu đúng là không chút do dự chọn đứng về phía Thẩm Thuật.
đã đến nước này thì Diệp Tuệ đành phải nhận mệnh chờ Thẩm Thuật đến thôi, rất nhanh chóng, xe của anh đã đỗ trước mặt cô rồi.
Diệp Tuệ uể oải đi tới mở cửa xe.
“A!” cô không để ý nên bị đập đầu vào thành xe, vội vàng cúi thấp người chui vào.
cô lại đưa tay đóng cửa xe lại, sau đó tiếp tục vang lên một tiếng hét thảm thiết: “Đau quá!!”
một chân của cô vẫn còn đang đặt dưới đất mà cô đã đóng cửa xe vào rồi, nên cái cửa cứ thế nện thẳng vào bắp chân cô.
Diệp Tuệ chậm rãi thu chân về, lưng cứng còng, hai tay an phận đặt trên đầu gối, làm ra vẻ rất bình tĩnh, cố gắng quên chuyện vừa rồi đi.
một giây sau, Thẩm Thuật tự nhiên nghiêng người ghé sát vào, Diệp Tuệ như chim sợ ná thun, ép sát lưng vào cửa xe, sợ hãi hỏi: “anh sao thế?” Muốn lôi chuyện cũ ra nói sao?
Thẩm Thuật giật mình mấy giây, bất đắc dĩ cúi đầu xuống cười một tiếng, chỉ vào bên cạnh cô: “Em chưa thắt dây an toàn.”
Diệp Tuệ thở phào, tay chân luống cuống cài dây an toàn, nhưng vì tay run nên cài mãi không được.
Ngay lúc cô chỉ muốn chặt tay mình luôn cho xong thì Thẩm Thuật đã đưa tay ra phủ lên tay cô, hơi dùng sức một chút, cạch một tiếng, dây an toàn đã được cài xong.
Máu trên người cô dồn hết lên mặt, làm mặt cô đỏ bừng lên. cô lập tức rút tay về, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Thuật không biết vì sao Diệp Tuệ lại như vậy, anh cũng không hỏi nhiều mà lái xe đi luôn.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Diệp Tuệ giả vờ mệt lử người, đầu dựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra thì cô vẫn rất tỉnh táo, mí mắt hơi rung.
cô sợ phải nói chuyện với anh, sợ mình vừa mở miệng ra thì sẽ nói câu gì không nên nói, cho nên cứ giả vờ ngủ là an toàn nhất.
Màn đêm buông xuống, xe chạy trên đường phố phồn hoa, bầu không khí vẫn yên lặng như cũ.
Diệp Tuệ vẫn duy trì đúng một tư thế, không dám nhúc nhích, cơ thể cũng cứng đơ lại, nếu đã giả vờ ngủ thì đành phải kiên trì giả vờ mãi thôi.
cô lén hé mắt ra, nhìn bóng của anh in trên cửa kính.
anh đang nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước.
Khóe miệng cô cong lên, mặc dù làm chuyện như thế với anh khiến cho cô rất xấu hổ, nhưng dù sao cô cũng hôn được anh rồi, mới nghĩ thôi đã thấy sướng.
Huống hồ cô cũng chẳng nói sai điều gì, Thẩm Thuật chắc chỉ cho rằng cô uống say quá nên không tỉnh táo thôi.
“Hình như em thích anh mất rồi, là kiểu rất rất thích luôn ý, thích hơn nhiều so với anh tưởng tượng cơ.” một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Diệp Tuệ sợ hết hồn, đầu không cẩn thận bị đập vào cửa xe, Thẩm Thuật bị dọa sợ, anh lập tức dừng xe lại bên đường, nghiêng người nhìn cô.
Ánh mắt anh tràn ngập sự lo lắng: “Em có sao không?”
Từ lúc lên xe đến giờ phản ứng của cô cứ là lạ, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Diệp Tuệ ôm đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Thuật, vừa rồi cô đã nhớ thêm được chút ký ức hôm say rượu, cô đã tỏ tình với anh rồi!
cô chỉ mới nhớ lại câu tỏ tình của mình thôi chứ không nhớ là Thẩm Thuật có trả lời lại cô hay không.
Nhưng mà cô nghĩ chắc là anh cũng không nhớ gì, nếu nhớ thì anh đã chẳng bình tĩnh như bây giờ.
cô không nhịn được mà nhớ lại, không ngờ sau khi say rượu cô lại mạnh dạn thổ lộ với anh như thế. thật sự bây giờ cô chỉ muốn được như lúc đó thôi, có thể dũng cảm nói thẳng ra với anh luôn.
Nếu như cô thẳng thắn tỏ tình với anh thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu anh sẽ phản ứng như thế nào?
Nghĩ tới đây, cô liền hạ quyết tâm trong lòng, trái tim đập loạn thoáng chốc bình tĩnh lại. Thích một người là chuyện tốt mà, cô cảm thấy mình nên chọn một thời điểm thích hợp để nói cho anh biết thì hơn.
Diệp Tuệ cười nói với anh: “Em không sao, bọn mình về nhà đi.”
Thẩm Thuật không hỏi nữa, sau khi chắc chắn cô thật sự không làm sao thì anh mới tiếp tục lái xe.
Sáng hôm sau, tại tòa nhà Hoa Thụy.
Thẩm Thuật đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng làm việc, nhìn dòng người xe cộ đi lại bên dưới, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Vừa rồi trong lúc làm việc, tự nhiên anh lại nhớ ra chút chuyện hôm uống rượu say.
Diệp Tuệ đã cùng anh uống mấy ly rượu mạnh vì tưởng đó là nước ngọt, hai người uống khá nhiều.
Hôm ấy cả hai đều say khướt, hôm sau tỉnh dậy anh chẳng nhớ chút gì về chuyện tối qua cả, thế mà vừa nãy tự dưng anh lại nhớ ra.
Ký ức của anh vẫn rất mơ hồ, nhưng quan trọng là anh nhớ được lúc Diệp Tuệ hôn anh.
Diệp Tuệ đã hôn anh hai lần rồi, như vậy nghĩa là cô cũng có suy nghĩ giống như anh sao?
Thẩm Thuật mỉm cười, ánh mặt trời bên ngoài kia thỉnh thoảng lại bị mây che đi rồi lại lộ ra, ánh sáng cũng theo đó mà lúc sáng lúc tối.
anh nhớ từng câu từng chữ mà Diệp Tuệ đã nói với anh, cũng nhớ rõ từng câu hứa hẹn mà anh đã nói với cô.
Lúc giải quyết xong chuyện của Vệ Tễ, Diệp Tuệ và anh đã ước định với nhau rồi, dù có chuyện gì thì cũng phải nói ngay cho đối phương biết, giữa hai người không được có bí mật gì cả, sẽ rất dễ sinh ra hiểu lầm.
anh cảm thấy mình nên chọn một thời điểm thích hợp để nói cho cô nghe hết tất cả những chuyện có liên quan đến anh.
Bao gồm cả việc anh thích cô.
Bình luận facebook