Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Triệu Thanh Xuyên kéo tôi vào sau hậu trường, trên đường đi tôi vô cùng cảnh giác, cố gắng phản kháng nhưng không thành công.
Dù có là khi anh ta nổi điên vì Thủy Tuyền phải chịu thiệt tôi cũng không thấy anh ta dùng nhiều sức thế này. Suốt đường đi anh ta luôn nhíu chặt mày, nhìn tôi vài lần, muốn nói rồi lại thôi.
Chuyện xảy ra đột ngột, đạo diễn quyết đoán tắt hết đèn, trước hết là tắt micro của chúng tôi, nên cuộc đối thoại phía sau giữa tôi và Triệu Thanh Xuyên chỉ có mấy người trong phạm vi sân khấu nghe được. Mà mấy người ấy bao gồm cả Thủy Tuyền. Mặt mày cậu ta tái nhợt, chạy theo tôi và Triệu Thanh Xuyên đến hậu trường. Cửa phòng hóa trang bị đóng lại, tôi dùng sức hất tay của Triệu Thanh Xuyên ra, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
Từ đôi mắt lãnh đạm của Triệu Thanh Xuyên, tôi thấy bóng mình soi trong đó. Tóc và quần áo đều ướt nhẹp, đôi môi vì lo âu và hoảng sợ mà bị tôi cắn đến trắng bệch, trông nhếch nhác không thể hình dung.
Triệu Thanh Xuyên đưa tay về phía sườn mặt tôi, nhưng chợt dừng lại giữa không trung, thu ngón tay lại: “Lưu Nhất, cô bình tĩnh chút đi…”
“Triệu Thanh Xuyên, nếu anh biết gì thì nói nhanh lên được không?” Tôi không kiên nhẫn quay mặt đi tránh tay anh ta: “Không muốn nói thì tôi đi tìm người khác hỏi, xuống sân khấu rồi, anh đừng diễn nữa. Nói đi, rốt cuộc Tô Vân Y đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay từ khoảnh khắc nghe Triệu Thanh Xuyên nói Thẩm Lang khó bảo vệ được bản thân, những dòng chữ miêu tả kết cục bi thảm của Tô Vân Y trong truyện lại hiện lên trong đầu, trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt đau đớn tột cùng.
Nhưng khi bị Triệu Thanh Xuyên kéo vào hậu trường, tôi dần bình tĩnh hơn, cảm thấy có gì đó không đúng. Là tuyến thời gian không đúng.
Cứ xen như không thể ngăn được tình tiết diễn ra như trong truyện, nhưng dựa theo tuyến thời gian của truyện, bây giờ lần công diễn thứ hai của chương trình tuyển chọn mới kết thúc, Thủy Tuyền phải đăng quang quán quân một thời gian dài thì Tô Vân Y mới bị bắt cơ mà.
Vậy nên, có lẽ vẫn còn kịp.
Tôi ra sức an ủi lòng mình, nhưng môi đã bị tôi cắn bật cả máu rồi.
Thấy tôi mất bình tĩnh, Thủy Tuyền vội chạy tới nắm tay tôi. Lòng bàn tay của cô ta ấm áp khô ráo, tiếp xúc với lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của tôi bỗng khiến tôi ngẩn người.
Cô ta nôn nóng hỏi Triệu Thanh Xuyên: “Anh Thanh Xuyên, rốt cuộc chị Tô đã xảy ra chuyện gì? Anh biết gì thì mau nói cho Tiểu Nhất đi!”
Ánh mắt của Triệu Thanh Xuyên tối sầm, nhìn tôi nói: “Lưu Nhất, lúc trước có phải cô đi cùng Tô Vân Y đến cục thuế không?”
“…Phải.”
Tôi cắn chặt răng, đột nhiên nhớ tới dãy số lạ gọi đến kia, mặt mày tái nhợt.
“Tô Vân Y đã phá vỡ quy tắc của họ, bây giờ cô ta có rất nhiều người ghim thù. Lưu Nhất, không phải tôi không muốn nói cho cô biết, mà là chuyện này rất phức tạp.” Triệu Thanh Xuyên chậm rãi thở hắt ra, nặng nề nhìn tôi: “Người nổi tiếng thì dễ bị ghét, có một số chuyện dù cô không hay thấy, cũng không thể nói được. Tôi không hiểu nổi, Tô Vân Y rõ ràng đã ở trong tay những kẻ ấy lâu như vậy, tại sao ngay cả nguyên tắc ấy cũng không biết. Nhưng mà bây giờ nói những chuyện này cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, đã có người để mắt đến cô ta. Giờ cô ta đang ở trong đoàn phim của đạo diễn Tần nên những người đó tạm thời không động vào cô ta được, nhưng khi bộ phim của đạo diễn Tần quay xong thì rất khó nói.”
Tay của tôi buông thõng trượt khỏi tay Thủy Tuyền, vừa khéo đặt lên dây đàn phát ra tiếng vang thật dài. Âm thanh ấy khiến tôi bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Tôi ngước lên nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Thầy Triệu, buổi công diễn thứ hai đã kết thúc, tôi muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến.”
“Ra ngoài?” Triệu Thanh Xuyên hơi sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp: “Cô đi gặp Tô Vân Y?”
“Ừm.”
“Lưu Nhất, cô điên rồi à?” Triệu Thanh Xuyên gào lên với tôi: “Giai đoạn sau chương trình sẽ ngày càng đẩy nhanh tiến trình, cách buổi kiểm tra sau chỉ còn đúng ba ngày thôi, bây giờ cô ra ngoài, còn muốn tăng hạng nữa không đấy? Hơn nữa, Tô Vân Y đắc tội người ta, đến tôi còn không đối phó được, cô ra ngoài thì có ích gì?”
“Tăng hạng? Triệu Thanh Xuyên, tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi ôm cây đàn ghi-ta này đứng trên sân khấu, không được tăng hạng là chuyện không thể nào.”
Tôi giơ tay áo lên lau nước trên tóc rủ xuống trán, nhìn thẳng vào mắt Triệu Thanh Xuyên: “Còn về chuyện có ích gì hay không, tôi biết mình không làm được gì cả, tôi ra ngoài chỉ vì muốn gặp cô ấy thôi.”
Vận mệnh như dòng nước lũ cuồn cuộn kéo đến, tôi và Thẩm Lang đứng ở nơi này, muôn ngàn chúng sinh bên cạnh, nhưng chỉ có hai người chúng tôi biết trước kết cục của bản thân.
Mà giờ phút này đây, tôi biết anh đang ở trên đầu sóng ngọn gió, đơn độc một mình, vậy nên tôi phải đi gặp anh. Dù cho có phải đi ngược dòng nước.
Triệu Thanh Xuyên không nói gì nữa, đành viện một lý do giúp tôi xin nghỉ với tổ chương trình. Tôi nói lời cảm ơn anh ta rồi về ký túc xá cất đàn, ra ngoài vẫy xe.
Trời nhá nhem, dù đã lập xuân, nhưng khí lạnh vẫn như thói quen ở lại thế giới này khi về tối. Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Lang, muốn hỏi anh bây giờ đang ở nơi nào.
Nhưng không ai nghe máy.
Tôi gọi cho chị Lộ, chị rất ngạc nhiên: “Vân Y? Hôm nay cô ấy quay xong rồi, chắc đã về nhà từ lâu rồi chứ nhỉ?”
Buốt lạnh bò lên từ tận đáy lòng, tài xế dừng xe ở gần khu nhà của Tô Vân Y, tôi đưa cho anh ta mấy tờ tiền giấy, không quay đầu lại nhảy xuống xe. Thang máy dừng ở tầng cao nhất, tôi lấy chìa khóa trong túi, tra vào ổ khóa, sau đó đẩy cửa ra.
Ánh sáng trước mặt khiến tôi chói mắt. Tôi vô thức nhắm mắt lại, lúc mở ra thì một hình bóng nhanh như chớp lao về phía tôi, sau đó cánh cửa phía sau tôi bị đóng sầm lại.
Người ấy cướp chiếc chìa khóa trong tay tôi, đè tôi lên cửa, tôi buột miệng thét lên chói tai, nhưng bỗng im bặt khi nhìn thấy Thẩm Lang quần áo xộc xệch trên ghế sofa, ngay sau đó có thứ gì tuôn ra ào ào, là nước mắt.
Tô Vân Y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nửa thân dưới để trần, lộ ra đôi chân nhỏ trắng như tuyết. Sơ mi của anh bị cởi hai cúc, lộ ra vệt máu dài ở ngực, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa bên cạnh anh nở một nụ cười lạnh lùng, biểu cảm ấy trông rất giống nhân vật phản diện.
“Thẩm… Tô Vân Y!” Tôi muốn qua xem anh thế nào, nhưng sức lực của người đàn ông phía sau rất lớn, gắt gao bắt chéo hai tay tôi ra sau. Tôi đau đến mức cắn chặt môi, nhưng không chịu nhún nhường trừng mắt nhìn gã: “Anh đã làm gì Tô Vân Y? Hả?”
Người đàn ông gẩy gẩy điếu thuốc, bật cười: “Một trợ lý nhỏ bé rất trung thành đấy nhỉ, mình đã vậy rồi vẫn còn lo cho chủ sao? Cô bé à, cái miệng dơ bẩn quá. Chặt hai ngón tay của cô ta.”
Người phía sau lập tức cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà.
“Cô ấy không chỉ là trợ lý của tôi.” Thẩm Lang mặt không cảm xúc nói: “Cô ấy còn là thanh mai trúc mã của Triệu Thanh Xuyên, thí sinh đứng đầu bảng xếp hạng hai ngày qua. Anh chặt ngón tay đánh đàn của cô ấy thì đừng trách công chúng biết hết những chuyện anh làm.”
Mặt của gã hơi nghiêm lại, do dự một chốc rồi phất tay ra hiệu cho gã đằng sau tôi.
Gã buông lỏng tay, tôi lập tức chạy đến bên Thẩm Lang, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không sao, bị thương lúc quay phim thôi.” Thẩm Lang lắc đầu, nhíu mày nhìn tôi: “Không phải em đang thi sao? Sao đã về rồi?”
“Triệu Thanh Xuyên nói anh có chuyện rồi.”
Thẩm Lang chưa kịp trả lời thì người đàn ông trung niên bên cạnh đã cười: “Cậu ấm của nhà họ Triệu có khác, biết tin nhanh thật. Tô Vân Y, cô đắc tội với người ta làm gì? Nếu trong bữa tiệc từ thiện cô không đứng ra vạch tội, không biết chừng bây giờ cậu ta còn có thể cứu cô một mạng đấy.”
Thẩm Lang khẽ cười: “Chẳng lẽ ngài Đồng muốn mạng của tôi ư?”
“Sai rồi, Vân Y, tôi đâu muốn mạng của cô. Ngược lại mới đúng, tôi còn muốn phát tài cùng cô nữa kìa. Cô nói xem, số tiền này không phải một mình cô thu về, cô làm mấy chuyện không vui này làm gì chứ.” Ngài Đồng rút đầu lọc trong miệng ra dập tắt trên ghế sofa, đốm lửa khiến sofa thủng một lỗ nhỏ.
Gã lắc đầu, trông có vẻ rất thương tiếc: “‘Số tiền ấy đâu phải cho cô, chỉ tạm thời để trong thẻ của cô thôi mà, sao cô lại thay tôi nộp thế? Cô vào sân của tôi nghĩa là đã ngầm chấp thuận quy tắc của tôi rồi, mọi người cùng nhau phát tài, vậy mới sống yên ổn với nhau được. Cô đã muốn thay mặt chính nghĩa chạy đi đưa tiền cho người ta như thế cũng đừng trách tôi lấy về những món đồ của tôi.”
Gã lại châm một điếu thuốc, chỉ vào mấy tờ giấy trên bàn: “Ký đi.”
Tôi cầm mấy tờ giấy đó lên đọc qua.
Là một bản hợp đồng, trên đó viết tên cổ đông của một công ty điện ảnh, dây chuyền thu chi và phân chia cổ phần công ty, cuối cùng là chữ lý của Thẩm Lang.
Dựa theo những gì bản hợp đồng viết, sau tên của Tô Vân Y có tận 95% cổ phần.
Tôi càng đọc càng thấy bất thường: “Công ty ví da? Các anh muốn dùng tên của Tô Vân Y để rửa tiền?”
Ngài Đồng thở dài: “Tôi thật sự không thích nói chuyện với phụ nữ vừa thông minh vừa ồn ào. Vân Y, nếu không phải do cô ra mặt, cô gái như vậy, tôi sẽ không giữ lại đâu.”
“Đừng nói dễ nghe như vậy, ngài Đồng, nếu cô ấy không phải bạn của Triệu Thanh Xuyên, anh sẽ giữ cô ấy lại sao?” Mắt của Thẩm Lang lạnh đến mức gần như đóng băng: “Nếu tôi ký cái này, không phải là chịu tội thay các người rồi sao?”
“Vân Y, con đường này do chính cô đã chọn.” Ngài Đồng mỉm cười: “Trên đời này không có chuyện gì vẹn cả đôi đường cả. Mọi người đang bình an vô sự thì cô đột nhiên chủ động đứng ra đối đầu với chúng tôi, không thể trách chúng tôi không màng đến tình xưa được.”
Nếu Thẩm Lang không nắm chặt tay tôi, tôi thật sự muốn nhảy dựng lên chửi lớn một câu: Vẹn cả đôi đường cái đầu nhà ông!
Trong truyện, chuyện Tô Vân Y trốn thuế cuối cùng cũng bị phát hiện, lúc cô ấy chết thảm trong tù sao không thấy các người nói câu bình an vô sự? Bởi vì người tống cô ấy vào tù là Mộ Dung Linh, mà các người lại không đắc tội nổi với người nhà Mộ Dung?
Theo lời của gã, trong “sân” này có rất nhiều người, tất cả đều ngồi chung một chiếc thuyền, nhưng mỗi khi sóng to ập đến thì chỉ ập xuống đầu của Tô Vân Y.
Đúng là cái thế giới chết tiệt.
Ngài Đồng hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của tôi, gã tự nhiên hút hết điếu thuốc rồi đứng dậy: “Vân Y, bây giờ tôi cũng không ép cô, cô vẫn còn thời gian suy nghĩ. Nhưng đừng để chúng tôi phải chờ quá lâu.”
Sau khi ngài Đồng dẫn theo thuộc hạ của mình đi mất, tôi đứng dậy chạy ra khóa cửa phòng, sau đó mới lao đến chỗ Thẩm Lang xem xét vết thương của anh.
“Không sao đâu, lúc quay phim bị thương thôi.” Thẩm Lang mỉm cười, ấn tay tôi xuống: “Hạ Quy Tuyết, em không nên ra ngoài.”
“Thẩm Lang, anh còn nhớ lúc bắt đầu chúng ta đã nói gì không?” Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Nhưng bây giờ anh lại không cho em biết gì hết, sao em có thể yên tâm được? Em ra ngoài vì muốn gặp anh, xác nhận anh an toàn…”
Tôi dừng lại, nhẹ nhàng nói ra hai chữ cuối cùng: “Đàn anh.”
Thẩm Lang nhìn sóng gió nổi lên trong mắt tôi, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh lại, chỉ còn tiếng chảy róc rách của dòng nước ngầm.
Anh cụp mi mắt, tựa cằm lên vai tôi, mái tóc ngắn cọ xát khuôn mặt tôi để lại xúc cảm dịu dàng.
Tôi không nói gì nữa.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng nói: “Người này chính là người đã gọi cho tôi vào cái ngày chúng ta ra khỏi cục thuế.”
“Chúng ta nộp bù khoản thuế của Tô Vân Y nên ông ta mới đến tìm anh?”
Thẩm Lang gật đầu: “Nhiều năm như vậy, ngài Đồng và mấy công ty đằng sau ông ta luôn lén lút làm chuyện bất hợp pháp, Tô Vân Y chỉ là công cụ của họ thôi, chúng ta đi nộp bù thuế chẳng khác nào tố giác, cũng như động vào chiếc bánh kem của người khác. Cuộc sống năm xưa của Tô Vân Y cũng không suôn sẻ gì, bố cô ấy nợ nần, bán hết nhà cửa xe cộ, thậm chí cả mẹ của Tô Vân Y. Mà người cấp tiền cho bố cô ấy vừa hay chính là ngài Đồng.”
Con ngươi của tôi co lại.
“Có thể nói, để cô gái cùng đường tuyệt lộ giúp gã vét tiền chính là mục đích của ông ta. Nhưng ông ta không ngờ Tô Vân Y lại có tài năng diễn xuất, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Quách thiếu, suýt chút nữa thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta.” Thẩm Lang nói: “Mấy trăm triệu trong thẻ ngân hàng nước ngoài kia trên thực tế không phải đều là của Tô Vân Y, hơn nửa là tiền ngài Đồng “gửi nhờ” ở chỗ cô ấy, định chờ đến khi bổ sung nguồn gốc của tiền thì thu hồi lại.”
Thẩm Lang nói xong, cuối cùng tôi cũng biết trong truyện gốc Tô Vân Y chết như thế nào.
Mộ Dung Linh tố cáo khiến cô ấy bị bắt vào tù, mà ngài Đồng và những người sau lưng ông ta sợ cô ấy vì để giảm nhẹ mức phạt khai ra mình nên nghĩ mọi cách giết chết cô.
Tôi thấp giọng hỏi: “Anh nói chuyện này với Quách thiếu chưa?”
“Chưa, cũng không có ích gì.” Thẩm Lang nói: “Quách thiếu không chống lại được ngài Đồng đâu, không cần rước thêm phiền phức cho cậu ta. Hạ Quy Tuyết, tôi đã viết di chúc rồi, nếu tôi vẫn không thể tránh được kết cục như trọng truyện… Tôi có cổ phần ở công ty của Quách thiếu, sẽ để lại hết cho em.”
Tay tôi dừng lại trên đầu vai anh.
“Thẩm Lang,” Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, mang theo tức giận đè nén: “Anh dựa vào đâu mà cảm thấy nếu anh chết theo kết cục của truyện, em sẽ không đi theo kết cục bị bỏng hủy dung của Lưu Nhất trong truyện?”
Tôi đẩy anh ra, đứng lên định đi về phía cửa, lại bị Thẩm Lang giữ chặt cổ tay.
“Hạ Quy Tuyết…” Giọng của anh rất trầm, trong đó có đám mây bị ép lại, khói tản ra tán loạn: “Tôi không có ý đó.”
“Thẩm Lang, chúng ta nhất định phải cùng tiến cùng lùi, trong thế giới này, chỉ có hai chúng ta đứng chung một chiến tuyến.” Tôi xoay người, cố gắng đè nén nỗi nghẹn ngào: “Em không gạt anh điều gì, anh cũng không được gạt em, được không?”
Tôi cúi đầu nhìn anh, mong đợi ánh mắt của anh.
Giờ đây anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt ngập tràn tia sáng, tựa như hàng ngàn ánh sao đều cất giấu trong mắt anh.
Linh hồn của tôi và anh thoát khỏi thể xác của Lưu Nhất và Tô Vân Y, trong khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau, tôi thật sự muốn ngược dòng nước lũ chống lại số mệnh. Ánh sáng trong mắt anh đong đầy, trong không gian hư vô kéo thành một sợi tơ vô hình bện chặt trái tim và huyết mạch của tôi.
Sau đó anh nói: “Được.”
Tôi chầm chậm giơ tay lên vuốt ve gò má của Thẩm Lang. Do hồi hộp và vui mừng, đầu ngón tay lạnh như băng của tôi không ngừng run rẩy. Thẩm Lang không chớp mắt nhìn tôi, mặc tôi dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt anh từng chút một.
Tôi nói: “Em nghĩ ra cách rồi. Thẩm Lang, em nghĩ ra cách rồi.”
Cách này không quá phức tạp, hơn nữa, hiệu quả cực kì cao.
Nếu dựa theo tuyến thời gian trong truyện, sau khi Tô Vân Y lấy được giải ảnh hậu đã bắt đầu làm khó Thủy Tuyền, sau đó vì chuyện trốn thuế mới bị Mộ Dung Linh không thể nhịn được nữa tống vào tù.
Loại tố cáo này phải xuất trình đủ chứng cứ và theo trình tự, không có chuyện trong một lần là xong.
Như vậy bây giờ đang là buổi công diễn thứ hai, lịch trình đã qua một nửa, đã gần hai tháng kể từ khi Tô Vân Y vướng phải tai tiếng, Mộ Dung Linh đã thu thập chứng cứ rồi mới phải.
Tôi muốn đánh cược, cược vào vai nam chính Mộ Dung Linh trong truyện vẫn còn một chút lương tri và chính nghĩa, khi đối mặt với chứng cứ đầy đủ, hắn cũng sẽ tống luôn ngài Đồng vào tù. Hơn nữa, ngài Đồng không thể động vào Mộ Dung Linh, chỉ có Mộ Dung Linh ra tay mới có thể đối đầu được với ngài Đồng.
Tôi lấy bản hợp đồng trong tay Thẩm Lang, sau đó rút điện thoại di động trong túi ra.
Màn hình lóe sáng, tôi ấn nút tạm dừng, lưu bản ghi âm lại.
Thẩm Lang khiếp sợ nhìn tôi: “Em… ghi âm lại rồi?”
Tôi gật đầu.
Đúng đó, tôi ghi âm lại rồi.
Lúc ra khỏi thang máy, đứng trước cửa, trước lúc lấy chìa khóa mở cửa tôi đã lấy điện thoại ra mở nút ghi âm rồi lại âm thầm để vào túi xách.
Đây đều là kinh nghiệm phong phú khi mỗi khi đàm phán với HR trước khi xuyên không đó.
“Có bản ghi âm, có hợp đồng, còn có ghi chép chuyển khoản của tài khoản nước ngoài của anh… Cứ tuân theo mạch truyện thôi.” Tôi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Thẩm Lang, tôi nhất định sẽ tống ngài Đồng vào tù.”
Đêm đã khuya, tôi ở chỗ Thẩm Lang cả đêm, đến sáng hôm sau mới chạy về ký túc xá của chương trình.
Sau khi vào cửa, Thủy Tuyền lập tức lo lắng chạy đến đón: “Tiểu Nhất, chị Tô thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi nhìn Thủy Tuyền, sự lo lắng chân thành trong mắt cô ta không giống như đang giả vờ, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhu nhược non nớt khi tôi mới xuyên vào.
Tôi hít sâu, nghiêm túc nhìn cô ta: “Thủy Tuyền: “Thủy Tuyền, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc — gọi cho Mộ Dung Linh. Để báo đáp, tớ có thể giúp cậu viết nhạc, viết hoàn chỉnh một album.”
“Không không… Không cần.” Thủy Tuyền phẩy tay lia lịa, đôi mắt trong veo nhìn tôi: “Có phải chị Tô cần giúp đỡ không?”
Tôi gật đầu.
“Tiểu Nhất, chị Tô là bạn của cậu… Tớ… tớ cũng là bạn của cậu, không cần phải viết nhạc tớ cũng sẽ giúp cậu.” Thủy Tuyền xoay người lấy điện thoại cất dưới gối, bấm một dãy số, cắn môi nói: “Nhưng mà Mộ Dung Linh và tớ đã chia tay rồi, tớ không chắc anh ấy sẽ nhận điện thoại của tớ.”
Vừa dứt lời thì điện thoại được kết nối.
Đúng là nam chính trong truyện ngọt, dù chuyện tình cảm đang ở trong trạng thái gì thì vẫn mãi nhận điện thoại của nữ chính.
Giọng nói của Mộ Dung Linh từ đầu dây bên kia truyền tới: “Thủy Tuyền, Thủy Tuyền, em tìm anh có chuyện gì không?”
Dù cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói vẫn cất chứa sự vui mừng không dễ phát hiện ra.
Không ngờ Thủy Tuyền nói: “Anh Mộ Dung, không phải em, là Tiểu Nhất muốn gặp anh.”
Mộ Dung Linh nghi hoặc: “Tiểu Nhất là ai?”
Người không hề có cảm giác tồn tại trong lòng nam chính là tôi không thể không nhận điện thoại: “Chào anh Mộ Dung, tôi tên là Lưu Nhất, lần đầu tiên Thủy Tuyền ngồi xe của anh chúng ta đã gặp nhau.”
Giọng của Mộ Dung Linh lạnh đi: “Thì ra là cô.”
“Anh Mộ Dung, nếu tôi không đoán nhầm, gần đây anh đang điều tra chuyện nộp thuế của Tô Vân Y đúng không!?” Tôi nói xong, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Mộ Dung Linh ở đầu dây bên kia, tôi biết mình đã đánh cược đúng: “Nhưng chuyện nộp thuế của Tô Vân Y không có vấn đề gì, có vấn đề là người đứng sau lưng cô ấy. Mà chỗ tôi vừa hay có chút thông tin về kẻ trốn thuế kia, thậm chí có đầy đủ bằng chứng chứng minh những hành vi trái pháp luật của kẻ đó…”
“Ha,” Mộ Dung Linh cười khẩy: “Tại sao tôi lại phải giúp Tô Vân Y?”
Ơ…
Trong phút chốc tôi cứng họng, não nhanh chóng nảy số, đột nhiên nghĩ ra một lý do tuyệt vời.
“Anh Mộ Dung, anh không biết đấy thôi, thật ra cô Tô không hề có ác ý với Thủy Tuyền, nếu không tôi là trợ lý của cô ấy, cũng sẽ không viết nhạc cho Thủy Tuyền mới đúng. Trước đây cô ấy bày tỏ tình cảm với anh, nhắm vào Thủy Tuyền đều do kẻ đứng sau kia giật dây ép buộc thôi. Hơn nữa, người cô ấy thích thật sự là Triệu Thanh Xuyên. Nếu không có kẻ kia thì cô ấy cũng sẽ không nhắm vào Thủy Tuyền, sẽ theo đuổi tình yêu đích thực của mình là Triệu Thanh Xuyên, tình cảm giữa anh và Thủy Tuyền có thể tăng vù vù rồi.”
Thủy Tuyền đứng bên cạnh run lẩy bẩy hỏi: “Người chị Tô thích… là anh Thanh Xuyên?”
Tôi nhìn Thủy Tuyền đang trợn mắt há mồm, kiên định gật đầu.
Mặt cậu ta ngẩn ra, giống như đang hoài nghi thế giới này vậy.
Còn Mộ Dung Linh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Tôi đồng ý với cô. Ngày mai tôi sẽ qua đó, cô giao chứng cứ trong tay cô cho tôi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Đạt được mục đích của mình, sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của tôi vô cùng thoải mái, vui vẻ làm hai nồi lẩu tự sôi, còn nhiệt tình mời Thủy Tuyền ăn cùng.
Không thể phủ nhận, trong vài thời điểm, não của nam chính trong truyện ngọt vẫn rất hữu dụng đấy chứ.
Dù có là khi anh ta nổi điên vì Thủy Tuyền phải chịu thiệt tôi cũng không thấy anh ta dùng nhiều sức thế này. Suốt đường đi anh ta luôn nhíu chặt mày, nhìn tôi vài lần, muốn nói rồi lại thôi.
Chuyện xảy ra đột ngột, đạo diễn quyết đoán tắt hết đèn, trước hết là tắt micro của chúng tôi, nên cuộc đối thoại phía sau giữa tôi và Triệu Thanh Xuyên chỉ có mấy người trong phạm vi sân khấu nghe được. Mà mấy người ấy bao gồm cả Thủy Tuyền. Mặt mày cậu ta tái nhợt, chạy theo tôi và Triệu Thanh Xuyên đến hậu trường. Cửa phòng hóa trang bị đóng lại, tôi dùng sức hất tay của Triệu Thanh Xuyên ra, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
Từ đôi mắt lãnh đạm của Triệu Thanh Xuyên, tôi thấy bóng mình soi trong đó. Tóc và quần áo đều ướt nhẹp, đôi môi vì lo âu và hoảng sợ mà bị tôi cắn đến trắng bệch, trông nhếch nhác không thể hình dung.
Triệu Thanh Xuyên đưa tay về phía sườn mặt tôi, nhưng chợt dừng lại giữa không trung, thu ngón tay lại: “Lưu Nhất, cô bình tĩnh chút đi…”
“Triệu Thanh Xuyên, nếu anh biết gì thì nói nhanh lên được không?” Tôi không kiên nhẫn quay mặt đi tránh tay anh ta: “Không muốn nói thì tôi đi tìm người khác hỏi, xuống sân khấu rồi, anh đừng diễn nữa. Nói đi, rốt cuộc Tô Vân Y đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay từ khoảnh khắc nghe Triệu Thanh Xuyên nói Thẩm Lang khó bảo vệ được bản thân, những dòng chữ miêu tả kết cục bi thảm của Tô Vân Y trong truyện lại hiện lên trong đầu, trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt đau đớn tột cùng.
Nhưng khi bị Triệu Thanh Xuyên kéo vào hậu trường, tôi dần bình tĩnh hơn, cảm thấy có gì đó không đúng. Là tuyến thời gian không đúng.
Cứ xen như không thể ngăn được tình tiết diễn ra như trong truyện, nhưng dựa theo tuyến thời gian của truyện, bây giờ lần công diễn thứ hai của chương trình tuyển chọn mới kết thúc, Thủy Tuyền phải đăng quang quán quân một thời gian dài thì Tô Vân Y mới bị bắt cơ mà.
Vậy nên, có lẽ vẫn còn kịp.
Tôi ra sức an ủi lòng mình, nhưng môi đã bị tôi cắn bật cả máu rồi.
Thấy tôi mất bình tĩnh, Thủy Tuyền vội chạy tới nắm tay tôi. Lòng bàn tay của cô ta ấm áp khô ráo, tiếp xúc với lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của tôi bỗng khiến tôi ngẩn người.
Cô ta nôn nóng hỏi Triệu Thanh Xuyên: “Anh Thanh Xuyên, rốt cuộc chị Tô đã xảy ra chuyện gì? Anh biết gì thì mau nói cho Tiểu Nhất đi!”
Ánh mắt của Triệu Thanh Xuyên tối sầm, nhìn tôi nói: “Lưu Nhất, lúc trước có phải cô đi cùng Tô Vân Y đến cục thuế không?”
“…Phải.”
Tôi cắn chặt răng, đột nhiên nhớ tới dãy số lạ gọi đến kia, mặt mày tái nhợt.
“Tô Vân Y đã phá vỡ quy tắc của họ, bây giờ cô ta có rất nhiều người ghim thù. Lưu Nhất, không phải tôi không muốn nói cho cô biết, mà là chuyện này rất phức tạp.” Triệu Thanh Xuyên chậm rãi thở hắt ra, nặng nề nhìn tôi: “Người nổi tiếng thì dễ bị ghét, có một số chuyện dù cô không hay thấy, cũng không thể nói được. Tôi không hiểu nổi, Tô Vân Y rõ ràng đã ở trong tay những kẻ ấy lâu như vậy, tại sao ngay cả nguyên tắc ấy cũng không biết. Nhưng mà bây giờ nói những chuyện này cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, đã có người để mắt đến cô ta. Giờ cô ta đang ở trong đoàn phim của đạo diễn Tần nên những người đó tạm thời không động vào cô ta được, nhưng khi bộ phim của đạo diễn Tần quay xong thì rất khó nói.”
Tay của tôi buông thõng trượt khỏi tay Thủy Tuyền, vừa khéo đặt lên dây đàn phát ra tiếng vang thật dài. Âm thanh ấy khiến tôi bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Tôi ngước lên nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Thầy Triệu, buổi công diễn thứ hai đã kết thúc, tôi muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến.”
“Ra ngoài?” Triệu Thanh Xuyên hơi sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp: “Cô đi gặp Tô Vân Y?”
“Ừm.”
“Lưu Nhất, cô điên rồi à?” Triệu Thanh Xuyên gào lên với tôi: “Giai đoạn sau chương trình sẽ ngày càng đẩy nhanh tiến trình, cách buổi kiểm tra sau chỉ còn đúng ba ngày thôi, bây giờ cô ra ngoài, còn muốn tăng hạng nữa không đấy? Hơn nữa, Tô Vân Y đắc tội người ta, đến tôi còn không đối phó được, cô ra ngoài thì có ích gì?”
“Tăng hạng? Triệu Thanh Xuyên, tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi ôm cây đàn ghi-ta này đứng trên sân khấu, không được tăng hạng là chuyện không thể nào.”
Tôi giơ tay áo lên lau nước trên tóc rủ xuống trán, nhìn thẳng vào mắt Triệu Thanh Xuyên: “Còn về chuyện có ích gì hay không, tôi biết mình không làm được gì cả, tôi ra ngoài chỉ vì muốn gặp cô ấy thôi.”
Vận mệnh như dòng nước lũ cuồn cuộn kéo đến, tôi và Thẩm Lang đứng ở nơi này, muôn ngàn chúng sinh bên cạnh, nhưng chỉ có hai người chúng tôi biết trước kết cục của bản thân.
Mà giờ phút này đây, tôi biết anh đang ở trên đầu sóng ngọn gió, đơn độc một mình, vậy nên tôi phải đi gặp anh. Dù cho có phải đi ngược dòng nước.
Triệu Thanh Xuyên không nói gì nữa, đành viện một lý do giúp tôi xin nghỉ với tổ chương trình. Tôi nói lời cảm ơn anh ta rồi về ký túc xá cất đàn, ra ngoài vẫy xe.
Trời nhá nhem, dù đã lập xuân, nhưng khí lạnh vẫn như thói quen ở lại thế giới này khi về tối. Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Lang, muốn hỏi anh bây giờ đang ở nơi nào.
Nhưng không ai nghe máy.
Tôi gọi cho chị Lộ, chị rất ngạc nhiên: “Vân Y? Hôm nay cô ấy quay xong rồi, chắc đã về nhà từ lâu rồi chứ nhỉ?”
Buốt lạnh bò lên từ tận đáy lòng, tài xế dừng xe ở gần khu nhà của Tô Vân Y, tôi đưa cho anh ta mấy tờ tiền giấy, không quay đầu lại nhảy xuống xe. Thang máy dừng ở tầng cao nhất, tôi lấy chìa khóa trong túi, tra vào ổ khóa, sau đó đẩy cửa ra.
Ánh sáng trước mặt khiến tôi chói mắt. Tôi vô thức nhắm mắt lại, lúc mở ra thì một hình bóng nhanh như chớp lao về phía tôi, sau đó cánh cửa phía sau tôi bị đóng sầm lại.
Người ấy cướp chiếc chìa khóa trong tay tôi, đè tôi lên cửa, tôi buột miệng thét lên chói tai, nhưng bỗng im bặt khi nhìn thấy Thẩm Lang quần áo xộc xệch trên ghế sofa, ngay sau đó có thứ gì tuôn ra ào ào, là nước mắt.
Tô Vân Y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nửa thân dưới để trần, lộ ra đôi chân nhỏ trắng như tuyết. Sơ mi của anh bị cởi hai cúc, lộ ra vệt máu dài ở ngực, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa bên cạnh anh nở một nụ cười lạnh lùng, biểu cảm ấy trông rất giống nhân vật phản diện.
“Thẩm… Tô Vân Y!” Tôi muốn qua xem anh thế nào, nhưng sức lực của người đàn ông phía sau rất lớn, gắt gao bắt chéo hai tay tôi ra sau. Tôi đau đến mức cắn chặt môi, nhưng không chịu nhún nhường trừng mắt nhìn gã: “Anh đã làm gì Tô Vân Y? Hả?”
Người đàn ông gẩy gẩy điếu thuốc, bật cười: “Một trợ lý nhỏ bé rất trung thành đấy nhỉ, mình đã vậy rồi vẫn còn lo cho chủ sao? Cô bé à, cái miệng dơ bẩn quá. Chặt hai ngón tay của cô ta.”
Người phía sau lập tức cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà.
“Cô ấy không chỉ là trợ lý của tôi.” Thẩm Lang mặt không cảm xúc nói: “Cô ấy còn là thanh mai trúc mã của Triệu Thanh Xuyên, thí sinh đứng đầu bảng xếp hạng hai ngày qua. Anh chặt ngón tay đánh đàn của cô ấy thì đừng trách công chúng biết hết những chuyện anh làm.”
Mặt của gã hơi nghiêm lại, do dự một chốc rồi phất tay ra hiệu cho gã đằng sau tôi.
Gã buông lỏng tay, tôi lập tức chạy đến bên Thẩm Lang, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không sao, bị thương lúc quay phim thôi.” Thẩm Lang lắc đầu, nhíu mày nhìn tôi: “Không phải em đang thi sao? Sao đã về rồi?”
“Triệu Thanh Xuyên nói anh có chuyện rồi.”
Thẩm Lang chưa kịp trả lời thì người đàn ông trung niên bên cạnh đã cười: “Cậu ấm của nhà họ Triệu có khác, biết tin nhanh thật. Tô Vân Y, cô đắc tội với người ta làm gì? Nếu trong bữa tiệc từ thiện cô không đứng ra vạch tội, không biết chừng bây giờ cậu ta còn có thể cứu cô một mạng đấy.”
Thẩm Lang khẽ cười: “Chẳng lẽ ngài Đồng muốn mạng của tôi ư?”
“Sai rồi, Vân Y, tôi đâu muốn mạng của cô. Ngược lại mới đúng, tôi còn muốn phát tài cùng cô nữa kìa. Cô nói xem, số tiền này không phải một mình cô thu về, cô làm mấy chuyện không vui này làm gì chứ.” Ngài Đồng rút đầu lọc trong miệng ra dập tắt trên ghế sofa, đốm lửa khiến sofa thủng một lỗ nhỏ.
Gã lắc đầu, trông có vẻ rất thương tiếc: “‘Số tiền ấy đâu phải cho cô, chỉ tạm thời để trong thẻ của cô thôi mà, sao cô lại thay tôi nộp thế? Cô vào sân của tôi nghĩa là đã ngầm chấp thuận quy tắc của tôi rồi, mọi người cùng nhau phát tài, vậy mới sống yên ổn với nhau được. Cô đã muốn thay mặt chính nghĩa chạy đi đưa tiền cho người ta như thế cũng đừng trách tôi lấy về những món đồ của tôi.”
Gã lại châm một điếu thuốc, chỉ vào mấy tờ giấy trên bàn: “Ký đi.”
Tôi cầm mấy tờ giấy đó lên đọc qua.
Là một bản hợp đồng, trên đó viết tên cổ đông của một công ty điện ảnh, dây chuyền thu chi và phân chia cổ phần công ty, cuối cùng là chữ lý của Thẩm Lang.
Dựa theo những gì bản hợp đồng viết, sau tên của Tô Vân Y có tận 95% cổ phần.
Tôi càng đọc càng thấy bất thường: “Công ty ví da? Các anh muốn dùng tên của Tô Vân Y để rửa tiền?”
Ngài Đồng thở dài: “Tôi thật sự không thích nói chuyện với phụ nữ vừa thông minh vừa ồn ào. Vân Y, nếu không phải do cô ra mặt, cô gái như vậy, tôi sẽ không giữ lại đâu.”
“Đừng nói dễ nghe như vậy, ngài Đồng, nếu cô ấy không phải bạn của Triệu Thanh Xuyên, anh sẽ giữ cô ấy lại sao?” Mắt của Thẩm Lang lạnh đến mức gần như đóng băng: “Nếu tôi ký cái này, không phải là chịu tội thay các người rồi sao?”
“Vân Y, con đường này do chính cô đã chọn.” Ngài Đồng mỉm cười: “Trên đời này không có chuyện gì vẹn cả đôi đường cả. Mọi người đang bình an vô sự thì cô đột nhiên chủ động đứng ra đối đầu với chúng tôi, không thể trách chúng tôi không màng đến tình xưa được.”
Nếu Thẩm Lang không nắm chặt tay tôi, tôi thật sự muốn nhảy dựng lên chửi lớn một câu: Vẹn cả đôi đường cái đầu nhà ông!
Trong truyện, chuyện Tô Vân Y trốn thuế cuối cùng cũng bị phát hiện, lúc cô ấy chết thảm trong tù sao không thấy các người nói câu bình an vô sự? Bởi vì người tống cô ấy vào tù là Mộ Dung Linh, mà các người lại không đắc tội nổi với người nhà Mộ Dung?
Theo lời của gã, trong “sân” này có rất nhiều người, tất cả đều ngồi chung một chiếc thuyền, nhưng mỗi khi sóng to ập đến thì chỉ ập xuống đầu của Tô Vân Y.
Đúng là cái thế giới chết tiệt.
Ngài Đồng hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của tôi, gã tự nhiên hút hết điếu thuốc rồi đứng dậy: “Vân Y, bây giờ tôi cũng không ép cô, cô vẫn còn thời gian suy nghĩ. Nhưng đừng để chúng tôi phải chờ quá lâu.”
Sau khi ngài Đồng dẫn theo thuộc hạ của mình đi mất, tôi đứng dậy chạy ra khóa cửa phòng, sau đó mới lao đến chỗ Thẩm Lang xem xét vết thương của anh.
“Không sao đâu, lúc quay phim bị thương thôi.” Thẩm Lang mỉm cười, ấn tay tôi xuống: “Hạ Quy Tuyết, em không nên ra ngoài.”
“Thẩm Lang, anh còn nhớ lúc bắt đầu chúng ta đã nói gì không?” Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Nhưng bây giờ anh lại không cho em biết gì hết, sao em có thể yên tâm được? Em ra ngoài vì muốn gặp anh, xác nhận anh an toàn…”
Tôi dừng lại, nhẹ nhàng nói ra hai chữ cuối cùng: “Đàn anh.”
Thẩm Lang nhìn sóng gió nổi lên trong mắt tôi, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh lại, chỉ còn tiếng chảy róc rách của dòng nước ngầm.
Anh cụp mi mắt, tựa cằm lên vai tôi, mái tóc ngắn cọ xát khuôn mặt tôi để lại xúc cảm dịu dàng.
Tôi không nói gì nữa.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng nói: “Người này chính là người đã gọi cho tôi vào cái ngày chúng ta ra khỏi cục thuế.”
“Chúng ta nộp bù khoản thuế của Tô Vân Y nên ông ta mới đến tìm anh?”
Thẩm Lang gật đầu: “Nhiều năm như vậy, ngài Đồng và mấy công ty đằng sau ông ta luôn lén lút làm chuyện bất hợp pháp, Tô Vân Y chỉ là công cụ của họ thôi, chúng ta đi nộp bù thuế chẳng khác nào tố giác, cũng như động vào chiếc bánh kem của người khác. Cuộc sống năm xưa của Tô Vân Y cũng không suôn sẻ gì, bố cô ấy nợ nần, bán hết nhà cửa xe cộ, thậm chí cả mẹ của Tô Vân Y. Mà người cấp tiền cho bố cô ấy vừa hay chính là ngài Đồng.”
Con ngươi của tôi co lại.
“Có thể nói, để cô gái cùng đường tuyệt lộ giúp gã vét tiền chính là mục đích của ông ta. Nhưng ông ta không ngờ Tô Vân Y lại có tài năng diễn xuất, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Quách thiếu, suýt chút nữa thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta.” Thẩm Lang nói: “Mấy trăm triệu trong thẻ ngân hàng nước ngoài kia trên thực tế không phải đều là của Tô Vân Y, hơn nửa là tiền ngài Đồng “gửi nhờ” ở chỗ cô ấy, định chờ đến khi bổ sung nguồn gốc của tiền thì thu hồi lại.”
Thẩm Lang nói xong, cuối cùng tôi cũng biết trong truyện gốc Tô Vân Y chết như thế nào.
Mộ Dung Linh tố cáo khiến cô ấy bị bắt vào tù, mà ngài Đồng và những người sau lưng ông ta sợ cô ấy vì để giảm nhẹ mức phạt khai ra mình nên nghĩ mọi cách giết chết cô.
Tôi thấp giọng hỏi: “Anh nói chuyện này với Quách thiếu chưa?”
“Chưa, cũng không có ích gì.” Thẩm Lang nói: “Quách thiếu không chống lại được ngài Đồng đâu, không cần rước thêm phiền phức cho cậu ta. Hạ Quy Tuyết, tôi đã viết di chúc rồi, nếu tôi vẫn không thể tránh được kết cục như trọng truyện… Tôi có cổ phần ở công ty của Quách thiếu, sẽ để lại hết cho em.”
Tay tôi dừng lại trên đầu vai anh.
“Thẩm Lang,” Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, mang theo tức giận đè nén: “Anh dựa vào đâu mà cảm thấy nếu anh chết theo kết cục của truyện, em sẽ không đi theo kết cục bị bỏng hủy dung của Lưu Nhất trong truyện?”
Tôi đẩy anh ra, đứng lên định đi về phía cửa, lại bị Thẩm Lang giữ chặt cổ tay.
“Hạ Quy Tuyết…” Giọng của anh rất trầm, trong đó có đám mây bị ép lại, khói tản ra tán loạn: “Tôi không có ý đó.”
“Thẩm Lang, chúng ta nhất định phải cùng tiến cùng lùi, trong thế giới này, chỉ có hai chúng ta đứng chung một chiến tuyến.” Tôi xoay người, cố gắng đè nén nỗi nghẹn ngào: “Em không gạt anh điều gì, anh cũng không được gạt em, được không?”
Tôi cúi đầu nhìn anh, mong đợi ánh mắt của anh.
Giờ đây anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt ngập tràn tia sáng, tựa như hàng ngàn ánh sao đều cất giấu trong mắt anh.
Linh hồn của tôi và anh thoát khỏi thể xác của Lưu Nhất và Tô Vân Y, trong khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau, tôi thật sự muốn ngược dòng nước lũ chống lại số mệnh. Ánh sáng trong mắt anh đong đầy, trong không gian hư vô kéo thành một sợi tơ vô hình bện chặt trái tim và huyết mạch của tôi.
Sau đó anh nói: “Được.”
Tôi chầm chậm giơ tay lên vuốt ve gò má của Thẩm Lang. Do hồi hộp và vui mừng, đầu ngón tay lạnh như băng của tôi không ngừng run rẩy. Thẩm Lang không chớp mắt nhìn tôi, mặc tôi dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt anh từng chút một.
Tôi nói: “Em nghĩ ra cách rồi. Thẩm Lang, em nghĩ ra cách rồi.”
Cách này không quá phức tạp, hơn nữa, hiệu quả cực kì cao.
Nếu dựa theo tuyến thời gian trong truyện, sau khi Tô Vân Y lấy được giải ảnh hậu đã bắt đầu làm khó Thủy Tuyền, sau đó vì chuyện trốn thuế mới bị Mộ Dung Linh không thể nhịn được nữa tống vào tù.
Loại tố cáo này phải xuất trình đủ chứng cứ và theo trình tự, không có chuyện trong một lần là xong.
Như vậy bây giờ đang là buổi công diễn thứ hai, lịch trình đã qua một nửa, đã gần hai tháng kể từ khi Tô Vân Y vướng phải tai tiếng, Mộ Dung Linh đã thu thập chứng cứ rồi mới phải.
Tôi muốn đánh cược, cược vào vai nam chính Mộ Dung Linh trong truyện vẫn còn một chút lương tri và chính nghĩa, khi đối mặt với chứng cứ đầy đủ, hắn cũng sẽ tống luôn ngài Đồng vào tù. Hơn nữa, ngài Đồng không thể động vào Mộ Dung Linh, chỉ có Mộ Dung Linh ra tay mới có thể đối đầu được với ngài Đồng.
Tôi lấy bản hợp đồng trong tay Thẩm Lang, sau đó rút điện thoại di động trong túi ra.
Màn hình lóe sáng, tôi ấn nút tạm dừng, lưu bản ghi âm lại.
Thẩm Lang khiếp sợ nhìn tôi: “Em… ghi âm lại rồi?”
Tôi gật đầu.
Đúng đó, tôi ghi âm lại rồi.
Lúc ra khỏi thang máy, đứng trước cửa, trước lúc lấy chìa khóa mở cửa tôi đã lấy điện thoại ra mở nút ghi âm rồi lại âm thầm để vào túi xách.
Đây đều là kinh nghiệm phong phú khi mỗi khi đàm phán với HR trước khi xuyên không đó.
“Có bản ghi âm, có hợp đồng, còn có ghi chép chuyển khoản của tài khoản nước ngoài của anh… Cứ tuân theo mạch truyện thôi.” Tôi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Thẩm Lang, tôi nhất định sẽ tống ngài Đồng vào tù.”
Đêm đã khuya, tôi ở chỗ Thẩm Lang cả đêm, đến sáng hôm sau mới chạy về ký túc xá của chương trình.
Sau khi vào cửa, Thủy Tuyền lập tức lo lắng chạy đến đón: “Tiểu Nhất, chị Tô thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi nhìn Thủy Tuyền, sự lo lắng chân thành trong mắt cô ta không giống như đang giả vờ, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhu nhược non nớt khi tôi mới xuyên vào.
Tôi hít sâu, nghiêm túc nhìn cô ta: “Thủy Tuyền: “Thủy Tuyền, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc — gọi cho Mộ Dung Linh. Để báo đáp, tớ có thể giúp cậu viết nhạc, viết hoàn chỉnh một album.”
“Không không… Không cần.” Thủy Tuyền phẩy tay lia lịa, đôi mắt trong veo nhìn tôi: “Có phải chị Tô cần giúp đỡ không?”
Tôi gật đầu.
“Tiểu Nhất, chị Tô là bạn của cậu… Tớ… tớ cũng là bạn của cậu, không cần phải viết nhạc tớ cũng sẽ giúp cậu.” Thủy Tuyền xoay người lấy điện thoại cất dưới gối, bấm một dãy số, cắn môi nói: “Nhưng mà Mộ Dung Linh và tớ đã chia tay rồi, tớ không chắc anh ấy sẽ nhận điện thoại của tớ.”
Vừa dứt lời thì điện thoại được kết nối.
Đúng là nam chính trong truyện ngọt, dù chuyện tình cảm đang ở trong trạng thái gì thì vẫn mãi nhận điện thoại của nữ chính.
Giọng nói của Mộ Dung Linh từ đầu dây bên kia truyền tới: “Thủy Tuyền, Thủy Tuyền, em tìm anh có chuyện gì không?”
Dù cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói vẫn cất chứa sự vui mừng không dễ phát hiện ra.
Không ngờ Thủy Tuyền nói: “Anh Mộ Dung, không phải em, là Tiểu Nhất muốn gặp anh.”
Mộ Dung Linh nghi hoặc: “Tiểu Nhất là ai?”
Người không hề có cảm giác tồn tại trong lòng nam chính là tôi không thể không nhận điện thoại: “Chào anh Mộ Dung, tôi tên là Lưu Nhất, lần đầu tiên Thủy Tuyền ngồi xe của anh chúng ta đã gặp nhau.”
Giọng của Mộ Dung Linh lạnh đi: “Thì ra là cô.”
“Anh Mộ Dung, nếu tôi không đoán nhầm, gần đây anh đang điều tra chuyện nộp thuế của Tô Vân Y đúng không!?” Tôi nói xong, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Mộ Dung Linh ở đầu dây bên kia, tôi biết mình đã đánh cược đúng: “Nhưng chuyện nộp thuế của Tô Vân Y không có vấn đề gì, có vấn đề là người đứng sau lưng cô ấy. Mà chỗ tôi vừa hay có chút thông tin về kẻ trốn thuế kia, thậm chí có đầy đủ bằng chứng chứng minh những hành vi trái pháp luật của kẻ đó…”
“Ha,” Mộ Dung Linh cười khẩy: “Tại sao tôi lại phải giúp Tô Vân Y?”
Ơ…
Trong phút chốc tôi cứng họng, não nhanh chóng nảy số, đột nhiên nghĩ ra một lý do tuyệt vời.
“Anh Mộ Dung, anh không biết đấy thôi, thật ra cô Tô không hề có ác ý với Thủy Tuyền, nếu không tôi là trợ lý của cô ấy, cũng sẽ không viết nhạc cho Thủy Tuyền mới đúng. Trước đây cô ấy bày tỏ tình cảm với anh, nhắm vào Thủy Tuyền đều do kẻ đứng sau kia giật dây ép buộc thôi. Hơn nữa, người cô ấy thích thật sự là Triệu Thanh Xuyên. Nếu không có kẻ kia thì cô ấy cũng sẽ không nhắm vào Thủy Tuyền, sẽ theo đuổi tình yêu đích thực của mình là Triệu Thanh Xuyên, tình cảm giữa anh và Thủy Tuyền có thể tăng vù vù rồi.”
Thủy Tuyền đứng bên cạnh run lẩy bẩy hỏi: “Người chị Tô thích… là anh Thanh Xuyên?”
Tôi nhìn Thủy Tuyền đang trợn mắt há mồm, kiên định gật đầu.
Mặt cậu ta ngẩn ra, giống như đang hoài nghi thế giới này vậy.
Còn Mộ Dung Linh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Tôi đồng ý với cô. Ngày mai tôi sẽ qua đó, cô giao chứng cứ trong tay cô cho tôi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Đạt được mục đích của mình, sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của tôi vô cùng thoải mái, vui vẻ làm hai nồi lẩu tự sôi, còn nhiệt tình mời Thủy Tuyền ăn cùng.
Không thể phủ nhận, trong vài thời điểm, não của nam chính trong truyện ngọt vẫn rất hữu dụng đấy chứ.