Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Viết xong một ca khúc, tôi đặt bút xuống, định ra ngoài xem có gì ăn không, vừa đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Lang và Quách thiếu đang ra khỏi phòng sách.
Thẩm Lang gật đầu: “Vất vả rồi.”
Quách thiếu lên tiếng chào tôi rồi xoay người đi mất.
Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa ngắm Thẩm Lang, không đợi tôi hỏi anh đã chủ động nói trước: “Anh định chung vốn với Quách thiếu, sáng lập công ty lần nữa, anh lấy độc quyền kỹ thuật, còn Quách thiếu giữ một nửa cổ phần. Đương nhiên anh sẽ có nhiều hơn Quách thiếu một chút, là người giữ vai trò quyết định. Lần trước giúp công ty nhà Quách thiếu đang trên đà khủng hoảng anh đã giải quyết nốt những vấn đề còn lại, sau đó lấy từ chỗ Quách thiếu được ít tư liệu. Trình độ năng lực của người trong thế giới này chậm hơn thế giới của chúng ta trước khi xuyên vào 5 năm. Anh nghiên cứu thuật toán này cơ bản có thể trở thành người tiên phong trong việc khai thác thị trường.”
Anh quay mặt sang, mắt sáng rỡ nhìn tôi: “Vậy nên, anh muốn gây dựng lại sự nghiệp từ đầu, tạo nên thế giới của riêng mình.”
Khi nói về lĩnh vực mình đam mê và am hiểu, ánh mắt của Thẩm Lang rạng ngời rực rỡ, cả người như sáng bừng lên. Tôi nhớ về buổi chiều nhiều năm trước nghe anh diễn thuyết trong trường đại học, hay lúc anh bị ép trở thành Tô Vân Y, dù đứng dưới ánh đèn rực rỡ, tôi cũng chưa từng thấy anh chói mắt thế này.
Thẩm Lang nói sơ lược về kế hoạch của anh, logic tầng dưới của thuật toán, thấy trong mắt tôi tràn ngập ý cười, anh cũng bất giác cong môi: “Em cười vui vẻ thế, không sợ anh thất bại, mất hết vốn liếng à?”
“Không sợ.” Tôi cười hì hì nói: “Bây giờ tốt xấu gì em cũng đã thành một ngôi sao, cứ coi như anh sẽ mất hết vốn liếng đi, em cũng không để anh phải lang thang đầu đường xó chợ.”
Tôi hắng giọng, giơ tay vỗ vỗ vai anh, ra vẻ một người trưởng thành từng trải nói: “Tiểu Thẩm, nếu con không muốn nỗ lực, có thể ăn bám dì đây.”
Thẩm Lang bị tôi trêu bật cười, ghé sát lại hôn tôi, thấp giọng nỉ non: “Dì Hạ ngon mềm thế này, con phải làm sao mới có thể ăn được đây?”
Anh cố tình đè thấp giọng, nghe giọng anh khàn khàn gợi cảm, từng câu từng chữ hết sức dịu dàng.
Tôi chưa yêu đương bao giờ, chưa từng gặp phải tình huống này, nên giờ mặt đã đỏ bừng muốn giãy ra.
Thẩm Lang cũng không muốn ép tôi, tự nhiên buông lỏng tay, hôn lên mặt tôi một cái, bất đắc dĩ cười: “Hạ Quy Tuyết, sao em dễ đỏ mặt thế?”
Sáng sớm hôm sau, chị Tĩnh sắp xếp tài xế ở dưới lầu chờ tôi, chị Tỷ đưa cho tôi một tài liệu: “Đây là kịch bản của chương trình chiều nay phải quay, phần của em chị đã gạch bút đỏ rồi. Trên đường đến nơi ghi hình em phải học thuộc bằng hết.”
Tôi gật đầu, cúi xuống đọc kịch bản.
Cái này giống chương trình dành cho người ưu tú, nội dung cụ thể là phỏng vấn và giết người trong mật thất, được xem như một chương trình dành cho những người có danh tiếng tương đối cao trong làng giải trí.
Theo lý mà nói, chỉ có nghệ sĩ đang nổi tiếng mới có thể nhận được dự án này, ví dụ như thí sinh giành được ngôi vị quán quân – Thủy Tuyền.
Đúng rồi, hai ngày trước Thủy Tuyền còn phải đi ghi hình một chương trình khác, lúc ấy cô ta còn nói với tôi, dặn tôi mấy việc cần chú ý.
Đến hậu đài của nơi ghi hình, tôi vừa vào phòng hóa trang đã đụng ngay phải Triệu Thanh Xuyên. Anh ta mặc bộ vest màu xám bạc, trên vai còn gắn lông vũ, tóc đã nhuộc sang màu vàng kim buộc sau gáy, ăn mặc giống một quý tộc thời Trung cổ.
“Triệu Thanh Xuyên?” Tôi ngẩn người, cúi đầu lật giở kịch bản trong tay: “Trong kịch bản đâu có anh?”
Anh ta mất tự nhiên ho khan, trừng mắt nhìn tôi: “Khách mời bí mật, hiểu không? Lưu Nhất, đừng nói nhảm nữa, mau vào hóa trang đi.”
Tôi bị thợ trang điểm kéo vào thay một chiếc váy dài màu xanh đậm, đội mái tóc dài màu vàng kim, thậm chí trên mặt còn dán đóa hoa hồng.
Tạo hình phức tạp thế này khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên, đừng nói đến sau khi thay trang phục, đọc lại kịch bản đã phải đối mặt với ống kính máy quay luôn rồi.
Lúc đầu tôi hơi căng thẳng, nhưng thi thoảng Triệu Thanh Xuyên lại đứng ra giúp đỡ và bênh vực tôi, biểu hiện của anh ta rất rõ ràng, các khách mời có mặt ở đó đều nhìn ra.
Có người trêu: “Thanh Xuyên, cậu không sợ Lưu Nhất mới là hung thủ à?”
Triệu Thanh Xuyên dịu dàng khẳng định: “Tôi hiểu Lưu Nhất, cô ấy là người không biết nói dối.”
… Anh hiểu cái mẹ gì tôi, vẫn diễn vở thanh mai trúc mã à?
Đoán không sai, người kia cảm thán nói: “Đôi bạn thân lớn lên cùng nhau có khác, tình cảm tốt thật.”
Triệu Thanh Xuyên không phủ nhận mà chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Khách quan mà nói, anh ta có vẻ ngoài rất đẹp, trong mắt đựng mùa xuân, khi nhìn người khác luôn mang lại cảm giác tình nồng ý thắm.
Fan hâm mộ của anh ta còn nói ánh mắt anh ta khi nhìn em gái Lâm đã thay đổi rồi, nói anh ta có một đôi mắt “như chứa tình”.
Nhưng tôi không hề dao động trước ánh mắt ấy, chỉ bình tĩnh chơi cho qua vòng tiếp theo.
Kết quả của trò chơi, tôi mới là hung thủ.
Những người khác cực kì hoảng sợ, người vừa nãy hỏi Triệu Thanh Xuyên nhìn về phía anh ta, Triệu Thanh Xuyên khẽ cười, lật thẻ thân phận của mình ra: Anh ta là một hung thủ khác.
Hiệu quả chương trình trong nháy mắt tăng vụt.
Đạo diễn rất hài lòng, mời chúng tôi uống cà phê, sau đó đến mục phỏng vấn sau trò chơi.
Chuyện thanh mai chúc mã lại bị nhắc đến, tôi thật sự không thể chịu được nữa, không thể không làm sáng tỏ: “Trong cuộc thi thầy Triệu chăm sóc tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn, nhưng cũng không muốn khiến mọi người hiểu lầm nhiều thêm. Thật ra tôi và thầy Triệu quen nhau trước khi tham gia chương trình, nhưng chúng tôi không phải là thanh mai chúc mã.”
Tôi cố gắng nhớ lại câu chuyện, hình như lúc Lưu Nhất trở thành bạn thân của Thủy Tuyền mới quen biết Triệu Thanh Xuyên: “Tôi và Triệu Thanh Xuyên mới quen nhau hơn một năm, lúc trước tôi còn từng đắc tội với anh ấy.”
“Lưu Nhất.”
Tôi quay sang, Triệu Thanh Xuyên nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt ngẩn ngơ, nhưng trong ấy không giấu được sự mất mát.
Trước ống kính anh ta không nói gì, nhưng đến khi trở lại hậu trường anh ta níu tôi lại: “Lưu Nhất, tại sao cô phải như vậy? Tôi cho cô một thân phận, ít nhất có thể khiến cô bớt đi nhiều phiền phức, không tốt ư?”
Không tốt.
Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Triệu Thanh Xuyên, đêm hôm đó sao anh biết Tô Vân Y bị giam ở nơi nào?”
Anh ta ngây người, mãi lâu sau mới né tránh ánh mắt của tôi, nói nhỏ: “Không phải mỗi mình tôi biết… Có rất nhiều người biết chuyện ấy.”
Triệu Thanh Xuyên à, diễn xuất của anh thật sự dở tệ, chẳng trách bộ phim nào điểm cũng không cao, một câu nói dối ngắn như vậy mà vấp những hai lần, giọng nói còn mang theo chột dạ.
“Rất nhiều người biết, nhưng ít nhất phải là người tham gia vào đó đúng không!?” Tôi nhớ tới những gì Quách thiếu đã nói với tôi, lòng nguội lạnh: “Triệu Thanh Xuyên, gã họ Đồng kia từng nói, trong chuyện này ngoại trừ Tô Vân Y có rất nhiều người tham gia, những công ty câu kết phía sau đều đang bị xử lý, vậy còn anh?”
Anh đã biết có chuyện từ lâu, nên mới bù thuế trước cả Tô Vân Y, rõ ràng anh cũng tham gia vào đó, nhưng vì làm chút chuyện không đưa ra ngoài sáng được, nên mới đạp những người không may mắn xuống để mình thoát thân?
Những lời ấy quá đỗi thẳng thắn và đau đớn, đối mặt với Triệu Thanh Xuyên, tôi thật sự không biết phải nói sao, đành khéo léo vòng vo: “Triệu Thanh Xuyên, tôi sẽ chăm chỉ viết nhạc, ca hát, cũng sẽ cố hết sức làm những gì công ty sắp xếp. Tôi cũng không muốn mượn hào quang của anh, rải cho mình một con đường tắt không biết sẽ đi đến nơi nào.”
“Vậy tại sao Tô Vân Y có thể?”
Tôi ngẩn người: “Anh nói gì?”
Ánh mắt của Triệu Thanh Xuyên sâu xa, giờ phút này hiện lên nỗi buồn da diết.
Anh ta khàn giọng hỏi tôi: “Tô Vân Y giúp cô, cô vui vẻ tiếp nhận. Quách Minh Uy giúp cô, cô cũng không có ý kiến. Bây giờ đến một gã Thẩm Lang không biết từ đâu xuất hiện, cô cũng vui lòng nhận quà của anh ta. Tại sao chỉ mình tôi không thể?”
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, có phải Triệu Thanh Xuyên nhận nhầm người rồi không?
Trong truyện gốc, những câu này không phải là lời thoại anh ta nói với Thủy Tuyền sao??
Lúc Triệu Thanh Xuyên thấy Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh ở góc khuất cầu thang hôn nhau, cuối cùng không kiềm được lòng ghen, không kìm được tiếng lòng.
Nguyên văn tác giả viết là: “Em và Mộ Dung Linh ân ái thân mật, mỉm cười ngọt ngào với Tề Thiên Thâm, ngay cả khi đối mặt với các diễn viên nam trong đoàn phim cũng luôn giữ thái độ ôn hòa. Tiểu Tuyền, tại sao em chỉ tàn nhẫn với một mình anh?”
Tôi trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: “Triệu Thanh Xuyên, anh đừng quên, cho đến nay người anh thích là Thủy Tuyền.”
Triệu Thanh Xuyên ngẩn ra, sau đó gằn từng chữ nói: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Nói rồi anh ta quay người, không nói một lời bỏ đi.
Tôi đã nói trước với chị Tĩnh rằng không cần cử xe đến đón tôi, có người đến đón tôi rồi.
Khi ấy chị Tĩnh nhìn tôi chòng chọc khoảng chừng mười phút, thấy tôi sởn cả gai ốc, chị mới nhíu mày thản nhiên nói: “Em không phải nghệ sĩ dựa vào fan hâm mộ, công ty sẽ không cấm em yêu đương. Nhưng để phòng dư luận dậy sóng, cần báo cáo với công ty trước.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, em về đi, đừng quên ba ngày sau quay quảng cáo đấy.”
Ra khỏi khu ghi hình, Thẩm Lang đã đỗ xe chờ tôi sẵn ở cửa rồi.
Tôi mở cửa xe bước vào, chợt nghe Thẩm Lang nói: “Anh sẽ nhanh đi thi bằng lái ở đây, sau này lái xe đến đón em.”
Tôi gật đầu, tựa lưng vào ghế, không nhịn được thở dài.
Thẩm Lang hỏi: “Sao thế?”
“Em có cảm giác, hình như Triệu Thanh Xuyên thích em.”
Vừa dứt câu, Thẩm Lang còn chưa kịp phản ứng thì anh hai tài xế ngồi ở ghế lái đã bật cười giễu cợt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là theo đuổi thần tượng đến điên luôn rồi, bắt đầu sinh ra ảo giác.”
Tôi: “…”
Thẩm Lang mỉm cười, anh hai kia nhân dịp dừng đèn đỏ, quay đầu dạy bảo tôi: “Cô gái này, cô xem cô đến đây theo đuổi thần tượng, bạn trai cô rất sẵn lòng đi xa đón cô. Bây giờ đàn ông tốt thế này không nhiều đâu, cô phải biết quý trọng tình cảm này, biết không?”
“Anh hai à, em… em biết rồi.”
Thẩm Lang ngồi cạnh tôi cười đến nỗi sắp tắt thở.
Lúc về nhà, tôi tắm xong đi ra, anh chủ động cầm máy sấy sấy tóc cho tôi, khi tóc đã khô một nửa lại xoa tinh dầu lên tóc cho tôi, còn lấy khăn trùm đầu bọc lại.
Đúng là từng làm ngôi sao nữ có khác, động tác rất thành thạo tự nhiên, nhìn qua đã biết là tay lão luyện làm những chuyện này rất nhiều lần.
Tôi thư thái ngồi trên sô pha, ban đầu định lên Weibo tương tác với fan hâm mộ một chút, ai ngờ Thẩm Lang đột nhiên tiến sát lại, ánh mắt gần trong gang tấc.
Màu mắt anh rất nhạt, sáng như màu hổ phách, nhưng giờ đây ánh mắt ấy trở nên lạnh lùng, vì vậy bóng hình tôi phản chiếu trong mắt anh như bị hồ nước lạnh bao vây, không biết phải thoát ra thế nào.
“Sao… Sao thế?”
“Vừa nãy trên xe em nói, Triệu Thanh Xuyên thích em?”
“Em cảm giác thế…”
Chưa nói dứt câu thì Thẩm Lang đã chặn miệng tôi lại.
… Dùng môi của anh.
Nụ hôn này không dịu dàng như trước, giống như có thêm sự xâm lược, đôi mắt cách tôi rất gần kia dần dần tràn đầy dục vọng.
Lúc Thẩm lang hôn rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như anh muốn khắc từng đường nét của tôi vào tận sâu trong linh hồn.
Tôi bị hôn thở hổn hển, cả người không có sức dựa vào người anh. Cuối cùng Thẩm Lang cũng tách tôi ra, nhưng hơi thở trong không khí vẫn nóng rực, vì vậy tôi càng thấy yếu lòng hơn.
Thế nhưng ngoài miệng tôi vẫn nhất quyết không chịu nhận thua: “Anh… anh làm gì đấy? Không phải vừa nãy trên xe anh vẫn rất vui vẻ đấy à?”
“Vừa nãy anh cười, là vì em đáng yêu.” Thẩm Lang nghiêm túc nhìn tôi: “Bây giờ hôn em là muốn nhắc nhở em, Hạ Quy Tuyết, em là bạn gái của anh, không thể tùy tiện thích người khác được.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu, anh bạn nhỏ Tiểu Thẩm của chúng ta đang ghen.
Nhưng anh nghĩ nhiều quá rồi thì phải, sao tôi có thể thích Triệu Thanh Xuyên được? Anh ta là nam phụ của nữ chính đấy, bộ tôi không muốn sống nữa hay sao?
Tôi không cần suy nghĩ nói: “Cứ coi như em thích người khác thì người đó cũng không phải Triệu Thanh Xuyên.”
Vừa thốt ra khỏi miệng tôi lập tức ý thức được nó không đúng, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Thẩm Lang nheo mắt, ánh mắt tối tăm, nhưng bên môi vẫn mang theo ý cười: “Thế em còn muốn thích ai?”
Huhuhu, mẹ ơi, con không nói được.
Tôi thở gấp hai hơi, sau đó nói: “Đàn anh, anh lấy đàn cho em đi.”
Thẩm Lang không hiểu nhíu mày: “Làm gì?”
“Hôm qua em viết cho anh một bài, bây giờ muốn hát cho anh nghe.”
Tôi đứng dậy vào phòng ngủ lấy đàn, hát bài hát tôi ta luyện hàng trăm hàng ngàn lần cho Thẩm Lang nghe. Khi hát xong chữ cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn về phía anh.
Thẩm Lang đang nhìn tôi, đôi mắt của anh rất sáng, giống như những vì sao trong ngân hà.
Trong cuộc đời tù túng đáng buồn của tôi, tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ôm cây đàn ghi-ta một lần nữa, đứng trên sân khấu biểu diễn cho vạn người xem.
Cũng chưa từng nghĩ, tôi sẽ có khi rung động với một người như vậy.
Chuyện ghen với Triệu Thanh Xuyên kết thúc như vậy đấy, nhưng mà, tôi và Thẩm Lang chưa đọc xong nửa đoạn sau của truyện. Nó vẫn như gai cắm trong tim tôi, khiến tôi bất an trong những đêm dài.
Vận mệnh của Lưu Nhất trong truyện đã vì tính mạng đã mất của Tô Vân Y trong trận hỏa hoạn hoàn toàn kết thúc rồi ư?
Tôi không biết.
Mấy hôm say tôi đi quay dự án quảng cáo chị Tĩnh đã nhận giúp tôi, rất nhanh nhận được số tiền quảng cáo không nhỏ, đầu tiên tôi thương lượng với Thẩm Lang: “Chúng ta dọn ra ngoài ở đi! Em muốn giao căn nhà này cho Quách thiếu.”
Thẩm Lang đồng ý.
Anh bận tối mắt tối mũi nghiên cứu sản phẩm của công ty mới, nên chuyện tìm phòng giao lại cho tôi.
Tôi tìm một căn ba gian diện tích vừa phải ở gần đó, sau khi cùng Thẩm Lang chuyển đi, chỉ còn việc thông báo cho Quách thiếu.
Đứng trong phòng khách, tôi giao lại chìa khóa và bản hợp đồng thuê nhà cho Quách thiếu, nhẹ nhàng nói: “Quách thiếu, tôi thấy cậu có thể sẽ cần đến nơi này. Yên tâm, tôi và Thẩm Lang vẫn luôn cẩn thận, căn phòng lúc trước Tô Vân Y ở chúng tôi không vào đó lần nào nữa.”
Quách thiếu nhìn tôi đăm đăm.
Lát sau, vành mắt cậu ta đỏ bừng.
Cậu ta vươn tay nhận chìa khóa trong tay tôi, tựa như bắt được tia hy vọng mong manh.
Sau đó cậu ta mở miệng, tốc độ rất chậm, giống như đang cố gắng kìm chế lại nỗi nghẹn ngào: “Lưu Nhất, cảm ơn cô.”
Trước khi tôi đi, Quách thiếu nói với tôi: “Từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi, tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần cho cô ấy tài nguyên thì có thể khiến cô ấy hiểu được lòng tôi. Nhưng thực tế, cô ấy chỉ nghĩ đây là một loại giao dịch. Nếu có một cơ hội duy nhất, tôi sẽ dùng chân thành đổi lấy chân thành.”
Sau đó chị Tĩnh lại giúp tôi nhận mấy hợp đồng quảng cáo nữa, thù lao không thiếu một đồng, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được niềm vui sướng khi đột nhiên trở thành ngôi sao giàu có, sau đó bắt đầu phát hành ca khúc.
Bản tình ca viết cho Thẩm Lang, kể cả tiết mục trong cuộc thi lúc trước tôi cũng đưa vào, lấy chủ đề “hồi sinh” làm một bản EP.
Còn bên công ty của Thẩm Lang cũng rất nhanh thu được số tiền của sản phẩm Al phiên bản 1.0, bắt đầu thu về khoản lợi nhuận đầu tiên.
Đúng lúc này, Thủy Tuyền đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng bộ phim mới của cô ta có một vai ca sĩ đánh đàn lang thang, cảm thấy tôi rất phù hợp, nên đề cử tôi làm vai khách mời với đạo diễn, chị Tĩnh cũng gật đầu đồng ý.
Trong điện thoại, giọng nói của Thủy Tuyền đầy mong chờ hỏi tôi: “Tiểu Nhất, cậu sẽ đến đúng không? Đạo diễn nói, ông ấy rất thích hình tượng của cậu.”
“Tớ… sẽ đến.”
Lúc đến đoàn phim gặp phải Mộ Dung Linh, giờ tôi mới biết lục kim ảnh đế của chúng ta chính lag nam chính của bộ phim này.
Khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng thấy tôi tự dưng gật đầu với tôi, miễn cưỡng lên tiếng chào: “Lưu Nhất.”
???
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nam chính cũng xuyên không?
“Tiểu Nhất, những lời cậu từng nói với tớ, tớ đã nghĩ rất kỹ, thấy rất có lý, vậy nên đã nói chuyện với Mộ Dung Linh.” Chụp xong mấy pose ảnh, trong thời gian nghỉ ngơi, Thủy Tuyền kéo tôi nói chuyện: “Tớ nói với anh ấy, tớ hy vọng anh ấy có thể tôn trọng tính độc lập của tớ. Hơn nữa cậu là bạn của tớ, tối thiểu anh ấy cũng phải học được cách tôn trọng bạn của tớ.”
Nhìn khuôn mặt dịu dàng của Thủy Tuyền, tôi không khỏi cảm thán, cô ấy đã khác hoàn toàn so với lúc tôi vừa mới xuyên vào, đã bắt đầu có dáng vẻ của nữ chính rồi.
Lúc này, tôi nhận thấy trên mặt Thủy Tuyền hiện lên sự do dự.
Tôi thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Thủy Tuyền cắn môi, đột nhiên hạ thấp giọng: “Tiểu Nhất, thời gian gần đây tớ luôn có cảm giác… có người đang theo dõi tớ.”
Theo dõi?
Thẩm Lang gật đầu: “Vất vả rồi.”
Quách thiếu lên tiếng chào tôi rồi xoay người đi mất.
Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa ngắm Thẩm Lang, không đợi tôi hỏi anh đã chủ động nói trước: “Anh định chung vốn với Quách thiếu, sáng lập công ty lần nữa, anh lấy độc quyền kỹ thuật, còn Quách thiếu giữ một nửa cổ phần. Đương nhiên anh sẽ có nhiều hơn Quách thiếu một chút, là người giữ vai trò quyết định. Lần trước giúp công ty nhà Quách thiếu đang trên đà khủng hoảng anh đã giải quyết nốt những vấn đề còn lại, sau đó lấy từ chỗ Quách thiếu được ít tư liệu. Trình độ năng lực của người trong thế giới này chậm hơn thế giới của chúng ta trước khi xuyên vào 5 năm. Anh nghiên cứu thuật toán này cơ bản có thể trở thành người tiên phong trong việc khai thác thị trường.”
Anh quay mặt sang, mắt sáng rỡ nhìn tôi: “Vậy nên, anh muốn gây dựng lại sự nghiệp từ đầu, tạo nên thế giới của riêng mình.”
Khi nói về lĩnh vực mình đam mê và am hiểu, ánh mắt của Thẩm Lang rạng ngời rực rỡ, cả người như sáng bừng lên. Tôi nhớ về buổi chiều nhiều năm trước nghe anh diễn thuyết trong trường đại học, hay lúc anh bị ép trở thành Tô Vân Y, dù đứng dưới ánh đèn rực rỡ, tôi cũng chưa từng thấy anh chói mắt thế này.
Thẩm Lang nói sơ lược về kế hoạch của anh, logic tầng dưới của thuật toán, thấy trong mắt tôi tràn ngập ý cười, anh cũng bất giác cong môi: “Em cười vui vẻ thế, không sợ anh thất bại, mất hết vốn liếng à?”
“Không sợ.” Tôi cười hì hì nói: “Bây giờ tốt xấu gì em cũng đã thành một ngôi sao, cứ coi như anh sẽ mất hết vốn liếng đi, em cũng không để anh phải lang thang đầu đường xó chợ.”
Tôi hắng giọng, giơ tay vỗ vỗ vai anh, ra vẻ một người trưởng thành từng trải nói: “Tiểu Thẩm, nếu con không muốn nỗ lực, có thể ăn bám dì đây.”
Thẩm Lang bị tôi trêu bật cười, ghé sát lại hôn tôi, thấp giọng nỉ non: “Dì Hạ ngon mềm thế này, con phải làm sao mới có thể ăn được đây?”
Anh cố tình đè thấp giọng, nghe giọng anh khàn khàn gợi cảm, từng câu từng chữ hết sức dịu dàng.
Tôi chưa yêu đương bao giờ, chưa từng gặp phải tình huống này, nên giờ mặt đã đỏ bừng muốn giãy ra.
Thẩm Lang cũng không muốn ép tôi, tự nhiên buông lỏng tay, hôn lên mặt tôi một cái, bất đắc dĩ cười: “Hạ Quy Tuyết, sao em dễ đỏ mặt thế?”
Sáng sớm hôm sau, chị Tĩnh sắp xếp tài xế ở dưới lầu chờ tôi, chị Tỷ đưa cho tôi một tài liệu: “Đây là kịch bản của chương trình chiều nay phải quay, phần của em chị đã gạch bút đỏ rồi. Trên đường đến nơi ghi hình em phải học thuộc bằng hết.”
Tôi gật đầu, cúi xuống đọc kịch bản.
Cái này giống chương trình dành cho người ưu tú, nội dung cụ thể là phỏng vấn và giết người trong mật thất, được xem như một chương trình dành cho những người có danh tiếng tương đối cao trong làng giải trí.
Theo lý mà nói, chỉ có nghệ sĩ đang nổi tiếng mới có thể nhận được dự án này, ví dụ như thí sinh giành được ngôi vị quán quân – Thủy Tuyền.
Đúng rồi, hai ngày trước Thủy Tuyền còn phải đi ghi hình một chương trình khác, lúc ấy cô ta còn nói với tôi, dặn tôi mấy việc cần chú ý.
Đến hậu đài của nơi ghi hình, tôi vừa vào phòng hóa trang đã đụng ngay phải Triệu Thanh Xuyên. Anh ta mặc bộ vest màu xám bạc, trên vai còn gắn lông vũ, tóc đã nhuộc sang màu vàng kim buộc sau gáy, ăn mặc giống một quý tộc thời Trung cổ.
“Triệu Thanh Xuyên?” Tôi ngẩn người, cúi đầu lật giở kịch bản trong tay: “Trong kịch bản đâu có anh?”
Anh ta mất tự nhiên ho khan, trừng mắt nhìn tôi: “Khách mời bí mật, hiểu không? Lưu Nhất, đừng nói nhảm nữa, mau vào hóa trang đi.”
Tôi bị thợ trang điểm kéo vào thay một chiếc váy dài màu xanh đậm, đội mái tóc dài màu vàng kim, thậm chí trên mặt còn dán đóa hoa hồng.
Tạo hình phức tạp thế này khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên, đừng nói đến sau khi thay trang phục, đọc lại kịch bản đã phải đối mặt với ống kính máy quay luôn rồi.
Lúc đầu tôi hơi căng thẳng, nhưng thi thoảng Triệu Thanh Xuyên lại đứng ra giúp đỡ và bênh vực tôi, biểu hiện của anh ta rất rõ ràng, các khách mời có mặt ở đó đều nhìn ra.
Có người trêu: “Thanh Xuyên, cậu không sợ Lưu Nhất mới là hung thủ à?”
Triệu Thanh Xuyên dịu dàng khẳng định: “Tôi hiểu Lưu Nhất, cô ấy là người không biết nói dối.”
… Anh hiểu cái mẹ gì tôi, vẫn diễn vở thanh mai trúc mã à?
Đoán không sai, người kia cảm thán nói: “Đôi bạn thân lớn lên cùng nhau có khác, tình cảm tốt thật.”
Triệu Thanh Xuyên không phủ nhận mà chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Khách quan mà nói, anh ta có vẻ ngoài rất đẹp, trong mắt đựng mùa xuân, khi nhìn người khác luôn mang lại cảm giác tình nồng ý thắm.
Fan hâm mộ của anh ta còn nói ánh mắt anh ta khi nhìn em gái Lâm đã thay đổi rồi, nói anh ta có một đôi mắt “như chứa tình”.
Nhưng tôi không hề dao động trước ánh mắt ấy, chỉ bình tĩnh chơi cho qua vòng tiếp theo.
Kết quả của trò chơi, tôi mới là hung thủ.
Những người khác cực kì hoảng sợ, người vừa nãy hỏi Triệu Thanh Xuyên nhìn về phía anh ta, Triệu Thanh Xuyên khẽ cười, lật thẻ thân phận của mình ra: Anh ta là một hung thủ khác.
Hiệu quả chương trình trong nháy mắt tăng vụt.
Đạo diễn rất hài lòng, mời chúng tôi uống cà phê, sau đó đến mục phỏng vấn sau trò chơi.
Chuyện thanh mai chúc mã lại bị nhắc đến, tôi thật sự không thể chịu được nữa, không thể không làm sáng tỏ: “Trong cuộc thi thầy Triệu chăm sóc tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn, nhưng cũng không muốn khiến mọi người hiểu lầm nhiều thêm. Thật ra tôi và thầy Triệu quen nhau trước khi tham gia chương trình, nhưng chúng tôi không phải là thanh mai chúc mã.”
Tôi cố gắng nhớ lại câu chuyện, hình như lúc Lưu Nhất trở thành bạn thân của Thủy Tuyền mới quen biết Triệu Thanh Xuyên: “Tôi và Triệu Thanh Xuyên mới quen nhau hơn một năm, lúc trước tôi còn từng đắc tội với anh ấy.”
“Lưu Nhất.”
Tôi quay sang, Triệu Thanh Xuyên nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt ngẩn ngơ, nhưng trong ấy không giấu được sự mất mát.
Trước ống kính anh ta không nói gì, nhưng đến khi trở lại hậu trường anh ta níu tôi lại: “Lưu Nhất, tại sao cô phải như vậy? Tôi cho cô một thân phận, ít nhất có thể khiến cô bớt đi nhiều phiền phức, không tốt ư?”
Không tốt.
Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Triệu Thanh Xuyên, đêm hôm đó sao anh biết Tô Vân Y bị giam ở nơi nào?”
Anh ta ngây người, mãi lâu sau mới né tránh ánh mắt của tôi, nói nhỏ: “Không phải mỗi mình tôi biết… Có rất nhiều người biết chuyện ấy.”
Triệu Thanh Xuyên à, diễn xuất của anh thật sự dở tệ, chẳng trách bộ phim nào điểm cũng không cao, một câu nói dối ngắn như vậy mà vấp những hai lần, giọng nói còn mang theo chột dạ.
“Rất nhiều người biết, nhưng ít nhất phải là người tham gia vào đó đúng không!?” Tôi nhớ tới những gì Quách thiếu đã nói với tôi, lòng nguội lạnh: “Triệu Thanh Xuyên, gã họ Đồng kia từng nói, trong chuyện này ngoại trừ Tô Vân Y có rất nhiều người tham gia, những công ty câu kết phía sau đều đang bị xử lý, vậy còn anh?”
Anh đã biết có chuyện từ lâu, nên mới bù thuế trước cả Tô Vân Y, rõ ràng anh cũng tham gia vào đó, nhưng vì làm chút chuyện không đưa ra ngoài sáng được, nên mới đạp những người không may mắn xuống để mình thoát thân?
Những lời ấy quá đỗi thẳng thắn và đau đớn, đối mặt với Triệu Thanh Xuyên, tôi thật sự không biết phải nói sao, đành khéo léo vòng vo: “Triệu Thanh Xuyên, tôi sẽ chăm chỉ viết nhạc, ca hát, cũng sẽ cố hết sức làm những gì công ty sắp xếp. Tôi cũng không muốn mượn hào quang của anh, rải cho mình một con đường tắt không biết sẽ đi đến nơi nào.”
“Vậy tại sao Tô Vân Y có thể?”
Tôi ngẩn người: “Anh nói gì?”
Ánh mắt của Triệu Thanh Xuyên sâu xa, giờ phút này hiện lên nỗi buồn da diết.
Anh ta khàn giọng hỏi tôi: “Tô Vân Y giúp cô, cô vui vẻ tiếp nhận. Quách Minh Uy giúp cô, cô cũng không có ý kiến. Bây giờ đến một gã Thẩm Lang không biết từ đâu xuất hiện, cô cũng vui lòng nhận quà của anh ta. Tại sao chỉ mình tôi không thể?”
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, có phải Triệu Thanh Xuyên nhận nhầm người rồi không?
Trong truyện gốc, những câu này không phải là lời thoại anh ta nói với Thủy Tuyền sao??
Lúc Triệu Thanh Xuyên thấy Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh ở góc khuất cầu thang hôn nhau, cuối cùng không kiềm được lòng ghen, không kìm được tiếng lòng.
Nguyên văn tác giả viết là: “Em và Mộ Dung Linh ân ái thân mật, mỉm cười ngọt ngào với Tề Thiên Thâm, ngay cả khi đối mặt với các diễn viên nam trong đoàn phim cũng luôn giữ thái độ ôn hòa. Tiểu Tuyền, tại sao em chỉ tàn nhẫn với một mình anh?”
Tôi trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: “Triệu Thanh Xuyên, anh đừng quên, cho đến nay người anh thích là Thủy Tuyền.”
Triệu Thanh Xuyên ngẩn ra, sau đó gằn từng chữ nói: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Nói rồi anh ta quay người, không nói một lời bỏ đi.
Tôi đã nói trước với chị Tĩnh rằng không cần cử xe đến đón tôi, có người đến đón tôi rồi.
Khi ấy chị Tĩnh nhìn tôi chòng chọc khoảng chừng mười phút, thấy tôi sởn cả gai ốc, chị mới nhíu mày thản nhiên nói: “Em không phải nghệ sĩ dựa vào fan hâm mộ, công ty sẽ không cấm em yêu đương. Nhưng để phòng dư luận dậy sóng, cần báo cáo với công ty trước.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, em về đi, đừng quên ba ngày sau quay quảng cáo đấy.”
Ra khỏi khu ghi hình, Thẩm Lang đã đỗ xe chờ tôi sẵn ở cửa rồi.
Tôi mở cửa xe bước vào, chợt nghe Thẩm Lang nói: “Anh sẽ nhanh đi thi bằng lái ở đây, sau này lái xe đến đón em.”
Tôi gật đầu, tựa lưng vào ghế, không nhịn được thở dài.
Thẩm Lang hỏi: “Sao thế?”
“Em có cảm giác, hình như Triệu Thanh Xuyên thích em.”
Vừa dứt câu, Thẩm Lang còn chưa kịp phản ứng thì anh hai tài xế ngồi ở ghế lái đã bật cười giễu cợt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là theo đuổi thần tượng đến điên luôn rồi, bắt đầu sinh ra ảo giác.”
Tôi: “…”
Thẩm Lang mỉm cười, anh hai kia nhân dịp dừng đèn đỏ, quay đầu dạy bảo tôi: “Cô gái này, cô xem cô đến đây theo đuổi thần tượng, bạn trai cô rất sẵn lòng đi xa đón cô. Bây giờ đàn ông tốt thế này không nhiều đâu, cô phải biết quý trọng tình cảm này, biết không?”
“Anh hai à, em… em biết rồi.”
Thẩm Lang ngồi cạnh tôi cười đến nỗi sắp tắt thở.
Lúc về nhà, tôi tắm xong đi ra, anh chủ động cầm máy sấy sấy tóc cho tôi, khi tóc đã khô một nửa lại xoa tinh dầu lên tóc cho tôi, còn lấy khăn trùm đầu bọc lại.
Đúng là từng làm ngôi sao nữ có khác, động tác rất thành thạo tự nhiên, nhìn qua đã biết là tay lão luyện làm những chuyện này rất nhiều lần.
Tôi thư thái ngồi trên sô pha, ban đầu định lên Weibo tương tác với fan hâm mộ một chút, ai ngờ Thẩm Lang đột nhiên tiến sát lại, ánh mắt gần trong gang tấc.
Màu mắt anh rất nhạt, sáng như màu hổ phách, nhưng giờ đây ánh mắt ấy trở nên lạnh lùng, vì vậy bóng hình tôi phản chiếu trong mắt anh như bị hồ nước lạnh bao vây, không biết phải thoát ra thế nào.
“Sao… Sao thế?”
“Vừa nãy trên xe em nói, Triệu Thanh Xuyên thích em?”
“Em cảm giác thế…”
Chưa nói dứt câu thì Thẩm Lang đã chặn miệng tôi lại.
… Dùng môi của anh.
Nụ hôn này không dịu dàng như trước, giống như có thêm sự xâm lược, đôi mắt cách tôi rất gần kia dần dần tràn đầy dục vọng.
Lúc Thẩm lang hôn rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như anh muốn khắc từng đường nét của tôi vào tận sâu trong linh hồn.
Tôi bị hôn thở hổn hển, cả người không có sức dựa vào người anh. Cuối cùng Thẩm Lang cũng tách tôi ra, nhưng hơi thở trong không khí vẫn nóng rực, vì vậy tôi càng thấy yếu lòng hơn.
Thế nhưng ngoài miệng tôi vẫn nhất quyết không chịu nhận thua: “Anh… anh làm gì đấy? Không phải vừa nãy trên xe anh vẫn rất vui vẻ đấy à?”
“Vừa nãy anh cười, là vì em đáng yêu.” Thẩm Lang nghiêm túc nhìn tôi: “Bây giờ hôn em là muốn nhắc nhở em, Hạ Quy Tuyết, em là bạn gái của anh, không thể tùy tiện thích người khác được.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu, anh bạn nhỏ Tiểu Thẩm của chúng ta đang ghen.
Nhưng anh nghĩ nhiều quá rồi thì phải, sao tôi có thể thích Triệu Thanh Xuyên được? Anh ta là nam phụ của nữ chính đấy, bộ tôi không muốn sống nữa hay sao?
Tôi không cần suy nghĩ nói: “Cứ coi như em thích người khác thì người đó cũng không phải Triệu Thanh Xuyên.”
Vừa thốt ra khỏi miệng tôi lập tức ý thức được nó không đúng, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Thẩm Lang nheo mắt, ánh mắt tối tăm, nhưng bên môi vẫn mang theo ý cười: “Thế em còn muốn thích ai?”
Huhuhu, mẹ ơi, con không nói được.
Tôi thở gấp hai hơi, sau đó nói: “Đàn anh, anh lấy đàn cho em đi.”
Thẩm Lang không hiểu nhíu mày: “Làm gì?”
“Hôm qua em viết cho anh một bài, bây giờ muốn hát cho anh nghe.”
Tôi đứng dậy vào phòng ngủ lấy đàn, hát bài hát tôi ta luyện hàng trăm hàng ngàn lần cho Thẩm Lang nghe. Khi hát xong chữ cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn về phía anh.
Thẩm Lang đang nhìn tôi, đôi mắt của anh rất sáng, giống như những vì sao trong ngân hà.
Trong cuộc đời tù túng đáng buồn của tôi, tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ôm cây đàn ghi-ta một lần nữa, đứng trên sân khấu biểu diễn cho vạn người xem.
Cũng chưa từng nghĩ, tôi sẽ có khi rung động với một người như vậy.
Chuyện ghen với Triệu Thanh Xuyên kết thúc như vậy đấy, nhưng mà, tôi và Thẩm Lang chưa đọc xong nửa đoạn sau của truyện. Nó vẫn như gai cắm trong tim tôi, khiến tôi bất an trong những đêm dài.
Vận mệnh của Lưu Nhất trong truyện đã vì tính mạng đã mất của Tô Vân Y trong trận hỏa hoạn hoàn toàn kết thúc rồi ư?
Tôi không biết.
Mấy hôm say tôi đi quay dự án quảng cáo chị Tĩnh đã nhận giúp tôi, rất nhanh nhận được số tiền quảng cáo không nhỏ, đầu tiên tôi thương lượng với Thẩm Lang: “Chúng ta dọn ra ngoài ở đi! Em muốn giao căn nhà này cho Quách thiếu.”
Thẩm Lang đồng ý.
Anh bận tối mắt tối mũi nghiên cứu sản phẩm của công ty mới, nên chuyện tìm phòng giao lại cho tôi.
Tôi tìm một căn ba gian diện tích vừa phải ở gần đó, sau khi cùng Thẩm Lang chuyển đi, chỉ còn việc thông báo cho Quách thiếu.
Đứng trong phòng khách, tôi giao lại chìa khóa và bản hợp đồng thuê nhà cho Quách thiếu, nhẹ nhàng nói: “Quách thiếu, tôi thấy cậu có thể sẽ cần đến nơi này. Yên tâm, tôi và Thẩm Lang vẫn luôn cẩn thận, căn phòng lúc trước Tô Vân Y ở chúng tôi không vào đó lần nào nữa.”
Quách thiếu nhìn tôi đăm đăm.
Lát sau, vành mắt cậu ta đỏ bừng.
Cậu ta vươn tay nhận chìa khóa trong tay tôi, tựa như bắt được tia hy vọng mong manh.
Sau đó cậu ta mở miệng, tốc độ rất chậm, giống như đang cố gắng kìm chế lại nỗi nghẹn ngào: “Lưu Nhất, cảm ơn cô.”
Trước khi tôi đi, Quách thiếu nói với tôi: “Từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi, tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần cho cô ấy tài nguyên thì có thể khiến cô ấy hiểu được lòng tôi. Nhưng thực tế, cô ấy chỉ nghĩ đây là một loại giao dịch. Nếu có một cơ hội duy nhất, tôi sẽ dùng chân thành đổi lấy chân thành.”
Sau đó chị Tĩnh lại giúp tôi nhận mấy hợp đồng quảng cáo nữa, thù lao không thiếu một đồng, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được niềm vui sướng khi đột nhiên trở thành ngôi sao giàu có, sau đó bắt đầu phát hành ca khúc.
Bản tình ca viết cho Thẩm Lang, kể cả tiết mục trong cuộc thi lúc trước tôi cũng đưa vào, lấy chủ đề “hồi sinh” làm một bản EP.
Còn bên công ty của Thẩm Lang cũng rất nhanh thu được số tiền của sản phẩm Al phiên bản 1.0, bắt đầu thu về khoản lợi nhuận đầu tiên.
Đúng lúc này, Thủy Tuyền đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng bộ phim mới của cô ta có một vai ca sĩ đánh đàn lang thang, cảm thấy tôi rất phù hợp, nên đề cử tôi làm vai khách mời với đạo diễn, chị Tĩnh cũng gật đầu đồng ý.
Trong điện thoại, giọng nói của Thủy Tuyền đầy mong chờ hỏi tôi: “Tiểu Nhất, cậu sẽ đến đúng không? Đạo diễn nói, ông ấy rất thích hình tượng của cậu.”
“Tớ… sẽ đến.”
Lúc đến đoàn phim gặp phải Mộ Dung Linh, giờ tôi mới biết lục kim ảnh đế của chúng ta chính lag nam chính của bộ phim này.
Khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng thấy tôi tự dưng gật đầu với tôi, miễn cưỡng lên tiếng chào: “Lưu Nhất.”
???
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nam chính cũng xuyên không?
“Tiểu Nhất, những lời cậu từng nói với tớ, tớ đã nghĩ rất kỹ, thấy rất có lý, vậy nên đã nói chuyện với Mộ Dung Linh.” Chụp xong mấy pose ảnh, trong thời gian nghỉ ngơi, Thủy Tuyền kéo tôi nói chuyện: “Tớ nói với anh ấy, tớ hy vọng anh ấy có thể tôn trọng tính độc lập của tớ. Hơn nữa cậu là bạn của tớ, tối thiểu anh ấy cũng phải học được cách tôn trọng bạn của tớ.”
Nhìn khuôn mặt dịu dàng của Thủy Tuyền, tôi không khỏi cảm thán, cô ấy đã khác hoàn toàn so với lúc tôi vừa mới xuyên vào, đã bắt đầu có dáng vẻ của nữ chính rồi.
Lúc này, tôi nhận thấy trên mặt Thủy Tuyền hiện lên sự do dự.
Tôi thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Thủy Tuyền cắn môi, đột nhiên hạ thấp giọng: “Tiểu Nhất, thời gian gần đây tớ luôn có cảm giác… có người đang theo dõi tớ.”
Theo dõi?
Bình luận facebook