Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-62
Chương 62: Tôi Muốn Cùng Người Già Đi Theo Năm Tháng (4)
Cửa thư phòng vẫn mở hé, ánh sáng rực rỡ bên ngoài và bên trong cách một cánh cửa, tựa như phân chia thành hai thế giới.
Cảnh An Dương đứng trước cửa, vì không yên tâm nên bà định qua khuyên bảo, nhưng bây giờ thấy cảnh hai người ôm nhau, bà không thể bước vào được Bà lau vội giọt lệ dâng tràn nơi khóe mắt trước lúc quay đi Tối hôm đó hai người ngủ lại nhà họ Đường, ông cụ đang đi Tây Sơn phải gần nửa tháng nữa mới trở lại, ba của Đường Kỳ Sâm từ trường về lúc tám rưỡi tối, Đường Lẫm mặc một chiếc áo polo cổ đứng, đeo một chiếc kính không viền vô cùng nho nhã. Lúc nào ông cũng cư xử rất ôn hòa,"Chào Dĩ Ninh" tiếng chào hồn hậu chất phác tự nhiên, giống như cơn gió đông ôn hòa, xóa tan mọi sự căng thẳng của Ôn Dĩ Ninh Điều khiến Ôn Dĩ Ninh bất ngờ đó là mối quan hệ vợ chồng giữa ông và Cảnh An Dương vô cùng hài hòa Khi nói chuyện với chồng, Cảnh An Dương bớt hẳn đi vẻ nghiêm khắc ngày thường, nhiều thêm phần dịu dàng nhăn nhặn, nét mặt vô thức mềm mại hẳn đi Lúc Ôn Dĩ Ninh ngoảnh lại, vừa đúng lúc thấy Đường Kỳ Sâm đang nhìn mình, hai người ngầm hiểu ý cùng mỉm cười, cảm giác này tuyệt vời không thể tả nổi Đường Lẫm ngồi xuống, nói chuyện với Ôn Dĩ Ninh,"Là Kỳ Sâm không phải, dù thế nào đi chăng nữa nó cũng không nên tức giận với con" Dứt lời, ông nghiêng đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, sắc mặt và giọng nói nghiêm túc hẳn lên,"Vai trò và thân phận của con giờ khác rồi, tính cách nên kiềm chế lại, hiểu lầm có lớn nữa thì cũng không được dùng cách đó để xử lý. Tổn thương tới tình cảm cũng tổn hại sức khỏe, con là đàn ông, là chủ gia đình, Dĩ Ninh sau này còn phải nương tựa vào con, trách nhiệm này con cần phải gánh vác, hiểu chưa?" Đường Kỳ Sâm rất tôn trọng ba, anh gật đầu,"Con biết rồi" Ông Đường là một người trầm ổn, nói năng có chừng mực, không cần tỏ ra quá để tâm, chỉ cần vừa đủ để đối phương có thể nhận ra đạo lý. Trên người Đường Kỳ Sâm hiếm khi bộc lộ tính khí kiêu căng phách lối của con cháu thế gia, phần lớn là do mưa dầm thấm đất, học được tính cách của ba. Lỗ tai Ôn Dĩ Ninh nóng bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn, rõ ràng sự thật không phải vậy, nhưng lúc này tất cả lỗi lầm đều đổ lên đầu Đường Kỳ Sâm Cô chủ động xin lỗi,"Bác trai, là con không tốt" Cảnh An Dương pha một bình trà trái cây, tự mình bưng ra, nghe thế bà cũng không hề mượn gió đẩy thuyền, chỉ nói đúng một câu,"Phụ nữ mang thai vất vả lắm, không cần quan tâm tới gì cả, con cứ tự chăm sóc cơ thể là tốt rồi" Bà rót cho Ôn Dĩ Ninh một cốc trà rồi khẽ đẩy tới trước mặt cô, tinh tế nói,"Uống chút dưỡng thần đi" Ôn Dĩ Ninh bưng tách trà, tầm mắt rủ xuống miệng chén, đôi mắt ướt át bởi hơi nóng bốc lên Sợ cô mất tự nhiên, ngồi gần năm phút thì Đường Kỳ Sâm dắt cô về phòng Hai ông bà già ngồi trong phòng khách Lúc này, Cảnh An Dương mới thở dài than thở nỗi bất an,"Làm em sợ gần chết, sao lại chạy ra đường thế cơ chứ, bị xe tông phải thì làm sao bây giờ?" Nghĩ mà sợ, bà dùng tay che ngực,"Cũ ngã kia đúng là được Bồ Tát phù hộ độ trì mới có thể bình yên, nếu thật sự có chuyện ..." Ông Đường cắt ngang lời bà, thản nhiên nói,"Nếu có chuyện gì, thì đó chính là số mệnh của Kỳ Sâm" Cảnh An Dương không nhắc tới vấn đề này nữa, dù sao cũng không may mắn, bà nghĩ tới một mối bận tâm khác,"Hai cái đứa này, con cũng có rồi mà cũng không chịu tính chuyện cưới xin. Nhiều người hỏi và quan tâm tới vấn đề này lắm, thật ra bọn họ chỉ đang thăm dò tin đồn thôi. Mỗi lần em hỏi Sâm nhi thì nó đều im lặng. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa? Ai không biết còn tưởng Đường gia chúng ta đối xử tệ bạc với con dâu, rồi lại nói Cảnh An Dương em là bà mẹ chồng hà khắc" Đường Lẫm cười,"Thì người ta nói thật mà" Cảnh An Dương giận đùng đùng cáu gắt,"Bậy bạ!" "Sao, đổi tính rồi à? Ban đầu người ngăn cản dữ dội nhất là em mà" Đường Lẫm nhận xét khách quan Vừa nghe vậy, Cảnh An Dương lập tức ỉu xìu, bà thở dài, nét mặt ngẫm nghĩ mang theo vẻ bất đắc dĩ,"Em còn có thể làm gì khác? Em muốn tốt cho Sâm nhi, nhưng nó không cần. Mà không cần thì thôi, nó biết tính mẹ nó thế nào mà, kì kèo thêm vài lần nữa chẳng nhẽ em còn không đồng ý sao? Đây thì lại cứng đầu, cứng đầu hết sức, rành rành biến cơ thể của mình ra nông nỗi đó" Nhớ lại tình cảnh lúc ở bệnh viện, Cảnh An Dương lại khó nén nổi cơn đau lòng, mỗi lần nghĩ lại đều sợ. Bà lắc đầu, cam chịu số phận,"Vừa nãy em đức trước cửa thư phòng trông thấy hai đứa đứng ôm nhau,em không còn cảm thấy chua xót nữa, mà thôi, vợ là do nó chọn, cuộc sống về sau là của hai đứa nó" Đường Lẫm cười,"Em mà sớm tỉnh ngộ thì anh đã bớt lo" Cảnh An Dương trợn mắt nhìn chồng,"Anh thân làm cha mà cũng không biết khuyên con! Hôn nhân là chuyện đại sự, dù không làm tiệc cưới thì cũng phải đi đăng ký chứ! Cứ để mặc Sâm nhi tùy hứng thế thì em còn bảo được ai trong cái nhà này nữa" Đường Lẫm rất cởi mở trong phương diện này,"Chỉ cần hai đứa có lòng thì sẽ ở bên nhau, không có tình cảm, dù cho mười ổ khóa cũng không khóa chúng nó lại được.Còn nữa, nhà họ Ninh xảy ra chuyện như vậy, con bé không có tâm trạng gì cũng là chuyện bình thường. Em nghe anh khuyên một câu, đừng can thiệp vào nữa" Cảnh An Dương vẫn không cam lòng, nhưng bà không nói thêm gì nữa Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh tới nhà họ Đường, đương nhiên buổi tối cô không dám đi lại linh tinh. Đường Kỳ Sâm tắm xong đi ra, trên người không mặc đồ, từng giọt nước trên mái tóc nhỏ giọt rơi xuống, vừa đúng lúc có tiếng chuông điện thoại, anh vừa nghe vừa lau tóc. Ôn Dĩ Ninh bước qua, khẽ lấy chiếc khăn, ra hiệu để mình giúp anh lau Đường Kỳ Sâm nghe lời ngồi xuống, tiếp tục nghe Kha báo cáo công việc Động tác của Ôn Dĩ Ninh rất nhẹ nhàng, một mặt khăn lông ướt, cô lập tức đổi lại mặt khác lau tiếp cho anh. Cô rất thích mái tóc của Đường Kỳ Sâm, từ chất tóc tới kiểu dáng, đơn giản gọn gàng mà đẹp. Cô nổi ý nghịch ngợm, bàn tay vò tóc anh một vòng, rồi vẩy nước lên mặt anh. Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu né tránh,"Cơ cấu tổ chức nhân sự của Thịnh Thông không tốt..." Cuộc điện thoại vẫn đang tiếp tục, anh không biến sắc túm lấy ngón tay cô, đưa vào trong miệng ngậm lại Nửa người Ôn Dĩ Ninh tê rần, tựa như có dòng điện chạy qua Cái con người này từ đầu tới cuối vẫn cứ ngồi ngay ngắn, duy trì ổn thỏa phong thái tinh anh Ôn Dĩ Ninh tự biết mình không phải là đối thủ ủa anh cho nên không dám quấy rầy anh nữa, biết điều ra giường ngồi. Thời gian người nhà họ Đường ở ngôi biệt thự hiện tại thực ra chưa được lâu, bên khu Tô giới Pháp bọn họ còn có một biệt thự để trống. Tổ tiên nhà họ Đường di chuyển khắp nơi, Đông Nam Tây Bắc, nơi nào cũng từng để lại dấu chân, cho tới bây giờ ở Vịnh Repulse ở Hongkong vẫn còn mấy tòa bất động sản. Của cải sản nghiệp của gia tộc bọn họ kinh người là thế nhưng bọn họ lại rất khiêm tốc, tới một cảnh giới nhất định, danh lợi đối với bọn họ chỉ là mây bay, mục tiêu chân chính bọn họ nhắm tới đó là sự phát triển của ngành, tầm nhìn dài hạn trong việc lợi nước lợi dân Phòng ngủ của Đường Kỳ Sâm khá đơn giản, trừ giường mà một tủ sách tầm trung thì không có đồ đạc gì rườm rà nữa. Ôn Dĩ Ninh tiện tay lấy một quyển sách xuống nhìn. Song thai hơn năm tháng cũng không khác mấy so với mang thai đơn, chiếc áo choàng của Đường Kỳ Sâm vừa khéo che được bụng cô, trông dáng người cô vẫn mảnh khảnh và gầy gò vậy Nói chuyện điện thoại xong, Đường Kỳ Sâm mặc quần áo tử tế rồi bước qua, anh nằm lên giường, gối đầu giữa hai chân cô hỏi,"Bọn trẻ có hoạt động nữa không? Anh có thể trò chuyện với hai đứa không?" Ôn Dĩ Ninh cười,"Hai đứa nhóc này lười lắm, rất ít di chuyển" "Xem ra giống mẹ nó đấy" Đường Kỳ Sâm nghiêng mặt áp lên bụng cô, bàn tay khẽ vuốt ve Từ góc độ này, cô có thể trông thấy vệt ửng đỏ trên má anh, cái tát của Cảnh An Dương có vẻ không hề nhẹ tí nào. Ôn Dĩ Ninh xót xa, theo bản năng chạm vào mặt anh, khẽ hỏi,"Còn đau không anh?" Đường Kỳ Sâm cầm cổ tay cô trượt xuống duối, đặt lên vị trí trái tim, cười nói,"Không, nhưng nơi này đau" Một lúc sau, Ôn Dĩ Ninh lên tiếng,"Này" Đường Kỳ Sâm đón lời,"Hả?" Ôn Dĩ Ninh ngồi thẳng dậy, chạm vào lồng ngực anh, chuyển giọng,"Ông chủ, ôm em" Đường Kỳ Sâm sửng sốt, nhanh chóng đón nhận, trầm giọng đáp,"Được, anh ôm em" Hai người lặng lẽ ôm nhau Ôn Dĩ Ninh có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái thanh nhã trên quần áo của anh sau khi tắm xong, hơi thở của anh cũng trầm ổn hơn. Cánh cửa sắt rỉ sét đè nặng trong lòng cô dần tan chảy, những nỗi oán hận yêu ghét cất giấu bên trong bắt đầu phá kén chui ra, khát khao được dốc bầu tâm sự. Cô nhìn chằm chằm vào một điểm, mơ màng tới xuất thần. Cô nói,"Lúc mẹ em còn trẻ, vừa gặp bà đã yêu ba em, thật ra ba em trông không tuấn tú lắm đâu, vậy mà bà vừa liếc mắt đã chọn trúng, bà chẳng quan tâm tới những mất mát trong cuộc đời bà sau này. Ba em không có tiền, chỉ ỷ vào cái vẻ bề ngoài để lừa gạt mẹ em. Em còn nhớ khi bé, bọn họ thường xuyên đánh lộn, đánh dữ lắm. Mẹ em trông gầy yếu thế thôi, cơ mà một khi điên lên thì liều mạng lắm, một con dao dài như này..." Ôn Dĩ Ninh khoa tay múa chân miêu tả,"Bà cầm nó xông thẳng tới chém lên cổ ba em. Anh đoán xem ba em đối phó thế nào? Ông ta nhát chết, kéo em ra phía trước ngăn cản. Con dao kia cắt xoẹt qua bím tóc bên trái của em, suýt chút nữa thì cạo vào đầu" Lòng bàn tay Đường Kỳ Sâm run lên, khó khăn lắm anh mới bình tâm trở lại, sau đó anh vuốt ve đỉnh đầu cô, từng chút từng chút một Giọng Ôn Dĩ Ninh càng lúc càng thản nhiên, từng câu từng chữ cũng mang theo sự bình tĩnh,"Sau đó, mỗi khi về nhà là bọn họ lại cãi nhau, theo bản năng em giấu em gái đi trước. Khi lên cấp hai, điểm số của em rất tệ, nhưng càng ngày em càng không chịu nổi, em từng thề nhất định em phải thoát khỏi hoàn cảnh này, em không muốn bị chôn vùi cuộc sống của mình ở đây. Ba năm cấp ba, ba em gặp sự cố tai nạn lao động, chết trong một nhà máy thủy điện, rò rỉ điện cao áp dẫn tới hỏa hoạn, lúc ông được mang ra thì đã biến thành cục than đen. Đơn vị bồi thường cho ít tiền, nhưng mẹ cũng chẳng đối xử tốt hơn với em, bà thích đánh mạt chược, bắt đầu sa lầy, cả ngày cả đêm tiếng mạt chược vang vọng. Quan hệ của em và bà từ nhỏ đã không tốt, em cũng đã từng hận bà" Nói tới đây, Ôn Dĩ Ninh chậm rãi nhắm mắt lại Cô tạm dừng, Đường Kỳ Sâm vẫn im lặng, kiên nhẫn ngồi đó đợi chờ, lòng bàn tay anh thỉnh thoảng vuốt ve đôi tay lạnh ngắt của cô "Em hận bà lỗ mãng, hận bà tục tằn, hận cái tính đặt lợi ích lên trên hết của bà, hận cái tình chơi bời lêu lổng ấy, em coi thường từng đồng tiền bà kiếm được nhờ chơi bạc, em cũng khinh bỉ những người bạn chơi bài cùng bà, em không muốn quay trở lại ngôi nhà ấy nữa, em không thích bầu không khí thối rữa ở đó. Cho nên em liều mạng đi làm thêm vào dịp nghỉ hè và nghỉ đông để kiếm tiền, không phải em chịu khó, chỉ là em cố chấp muốn chứng minh cho bà thấy, không có bà em còn có thể sống tốt hơn" Giọng nói Ôn Dĩ Ninh dần khô khốc nhưng ánh mắt cô vẫn ráo hoảnh, không hề có dấu hiệu ướt át. Cô cứ ngỡ rằng đã quên hết những năm tháng ấy, người mà cô bài xích nhất cùng với chuyện mà cô muốn quên, kết quả cho thấy, nó đã sớm trở thành một dấu ấn khắc sâu trong sinh mệnh của cô. Trong đầu cô lúc này tựa như đang phát lại một bộ phim cũ, không trọn vẹn, vỡ nát, tàn nhẫn tới nỗi không dám chạm vào, từng khung hình được rút từ trong máu thịt của cô ra, đó là từng mảnh thịt vụn mục nát trên con đường trưởng thành của cô.
"Em gái em, em gái em..." Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào nói không nên lời, yết hầu tựa như bị đổ chì, không hở một chút nào để có thể hít thở nổi. Kiềm nén một hồi lâu rồi cô cũng nói được một câu trọn vẹn,"Em gái em mắc chứng trầm cảm, trị liệu mất nửa năm mới miễn cưỡng có thể quay lại trường đi học tiếp, nhưng nó bị một thằng nhóc lừa gạt, nó nói yêu con bé, rồi sau đó lại nhẫn tâm bỏ rơi con bé. Em gái em không chịu nổi sự kích động này cho nên đã nhảy xuống từ trên tháp nước. Hơn hai mươi mét, nằm chết ngay bên chân em, máu não bắn ra, từng dòng từng dòng nhảy nhót, ngay cả mắt cũng không nhắm nổi" Cơn ác mộng lại ùa về, cả người Ôn Dĩ Ninh bắt đầu run lẩy bẩy. Đường Kỳ Sâm ôm lấy cô, hôn lên mắt và khắp gương mặt cô, để cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, anh trầm trọng an ủi,"Được rồi, được rồi, tất cả đã qua rồi Niệm Niệm" Ôn Dĩ Ninh dựa vào lòng anh, tấm lòng thiện lương thuần khiết, nhiệt tình nóng hổi nơi anh đã giúp tâm trạng của cô dần dần hồi phục "Sau khi con bé tự sát, em đã tìm thấy quyển nhật ký của nó, nó đã ghi lại hết cả quá trình yêu đương của nó và thằng nhóc kia. Em cầm quyển nhật ký tới cho cảnh sát, nhưng cảnh sát nói không đủ để trở thành vật chứng. Họ nói bậy! Cái chết của em gái em chính là do thằng đó tạo ra, dựa vào cái gì mà thằng đó có thể nhởn nhơ, không phải chịu bất kỳ sự phán xét nào của pháp luật!" Nhắc tới đây, Ôn Dĩ Ninh vẫn cảm thấy oán hận và không cam lòng,"Em chỉ biết thằng nhóc đó là người Thượng Hải, ba nó mở công ty quảng cáo, em nhất định phải tìm được nó, nhất định phải tìm nó" Đường Kỳ Sâm đột nhiên chợt bừng tỉnh ngộ, cô đột nhiên nhảy ngành, cô từ bỏ quá khứ làm lại từ đầu, cô bị sếp quấy rối gây đủ loại trở ngại nhưng vẫn kiên trì không đi, còn cả lần ở Bắc Kinh, không hiểu tại sao cô lại xảy ra tai nạn nữa. Tất cả đều có đáp án rồi Chính sự cố chấp và kiên trì này đã ám ảnh cô. Trong lòng Đường Kỳ Sâm bị chấn động dữ dội, mãi lâu sau anh vẫn im lặng như thế, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực và đau lòng tới thế Ôn Dĩ Ninh đã dùng hết sức lực tâm sự, cuộc sống vốn là một tấm lưới xuôi ngược đều rối ren. Cô kể chuyện gia đình, chuyện ba cô, chuyện thời thơ ấu, về sự ấm áp mà thầy Tiểu Lượng đã mang lại cho cô, kể về sự phẫn nộ và lực bất tòng tâm của mình. Cô giống như một con ruồi không đầu khua loạn khắp nơi, nhưng bốn phương tám hướng đều là tường đồng vách sắt khiến cô phải đầu rơi máu chảy, hấp hối giãy chết Cuối cùng, chủ đề quay trở lại với Giang Liên Tuyết, Ôn Dĩ Ninh tỉnh táo lạ thường, số lần chớp mắt giảm hẳn đi, đôi mắt trỗng rống, tê dại, "Lần đầu tiên bà tới Thượng Hải không phải tới thăm em, mà là lén tới bệnh viện khám, bà ấy nhờ thầy Tiểu Lượng mua hộ thuốc tiêu viêm. Bà để lại sổ đỏ, thẻ ngân hàng, toàn bộ tiền tiết kiệm lại cho em, bà muốn em học thuộc lòng mật khẩu, bà ít đi chơi bài lại hẳn. Thật ra bà đã chuẩn bị từ lâu rồi, vậy mà em lại không hề phát hiện" Nói tới đây, Ôn Dĩ Ninh rốt cục không nhịn được nữa bắt đầu òa khóc Cô cắn lấy góc áo trên ngực Đường Kỳ Sâm, sự hối hận tựa như cơn sóng lớn ập tới, toàn bộ trút hết ra ngoài Đường Kỳ Sâm lặng lẽ ôm lấy cô, anh không hề khuyên nhủ, không hề dỗ dành, không hề ngăn cô lại. Anh biết, những tháng năm đẹp nhất của cô đã thấm nhuần toàn niềm đau, nếu không để cô trút hết ra, có lẽ không sớm thì muộn cô cũng sẽ chết "Khóc đi em, khóc được là tốt" Anh cúi đầu dùng chóp mũi mơn trớn hõm vai, lỗ tai, cuối cùng là vầng trán, gương mặt hai người dán sát vào nhau Ôn Dĩ Ninh cứ khóc lóc nức nở mãi, khóc tới nỗi mí mắt sưng cả lên. Hơi thở của Đường Kỳ Sâm nặng nề, vững vàng có tiết tấu, anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ở bên cô. Dần dần, tiếng khóc của cô nhỏ dần, dưới sự dẫn dắt của Đường Kỳ Sâm, hơi thở của cô dần hòa cùng một nhịp với anh. cô khóc nhiều tới nỗi vài sợi tóc rối bời dính bên khóe miệng, ngay cả quần áo cũng đẫm mồ hôi Ôn Dĩ Ninh cảm nhận được tác dụng của sự trầm lắng, lặng lẽ từ nơi anh Vào khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, quá khứ bỏ lại phía sau, bụi trần dần lẳng lặng chìm xuống tận dưới đáy Đợi cô ngủ, Đường Kỳ Sâm rón rén đứng dậy, anh điều chỉnh ánh sáng trong phòng tối đi, sau đó ra ngoài gọi điện Hoắc Lễ Minh nhận máy rất nhanh Đường Kỳ Sâm đứng trong bóng tối, ánh sáng hắt vào kéo dài chiếc bóng của anh, anh đứng chắp tay, trầm giọng nói,"Giúp tôi điều tra một người" __ Giáo sư Phó phải tới Bắc Kinh tham dự một diễn đàn học thuật vào thứ tư, vì vậy bà dời lịch khám tiền sản của Ôn Dĩ Ninh lên một ngày. Hôm nay cô sẽ được siêu âm 4D, đánh giá toàn diện sự phát triển của hai đứa bé. Giáo sư Phó đeo kính, khám cho cô vô cùng tỉ mỉ, nửa tiếng sau, bà vui mừng nói,"Mẹ giỏi quá, hai bé được con nuôi rất khỏe mạnh" Ôn Dĩ Ninh nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm Y tá đỡ cô dậy, lấy giấy lau giúp cô gel trên bụng, giáo sư Phó đứng dậy, bà nghĩ một lát rồi ôn tồn hỏi,"Tiểu Ninh, có muốn biết giới tính của hai bé không?" Ôn Dĩ Ninh bình thản lắc đầu không chút do dự, lễ phép trả lời,"Cảm ơn dì Phó, cháu không làm phiền dì nữa" Giáo sư Phó nghe vậy liền thầm cân nhắc, bà tôn trọng quyết định của cô,"Được" Bà đột nhiên cười,"Hôm qua dì cũng hỏi lão Cảnh, bà ấy cũng trả lời y như cháu" Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, cô lập tức nở nụ cười, cúi đầu vuốt ve cái bụng tròn trịa, cả người toát ra hào quang dịu dàng, "Giữ lại sự bất ngờ này đi ạ, mặc kệ là trai hay gái thì cháu đều thích" Giáo sư Phó gật đầu, "Tâm lý cháu thật sự rất tốt, điều này sẽ có ích cho sự phát triển của các bé, tiểu Ninh, cháu phải tăng cường bổ sung chất dinh dưỡng vào. Dì sẽ kê cho cháu ít canxi và dầu cá, cháu về uống đúng giờ nhé, lần sau kiểm tra tiền sản sẽ theo dõi tim thai, bình thường song thai sẽ không đợi được tới ngày dự sinh đâu, còn về vấn đề có sinh đẻ thuận lợi không thì phải dựa vào vị trí thai nhi và tình trạng cơ thể cháu, mọi chuyện không cần phải cưỡng cầu, nếu có phải phẫu thuật thì dì sẽ đích thân mổ chính" Cuối tháng tám, nắng gắt cuối thu vào tháng chín vẫn chưa hề giảm Ôn Dĩ Ninh và Đường Kỳ Sâm ở lại khu Tomson Riviera, trong lòng cô vẫn còn hơi sợ Cảnh An Dương, với cả ở nhà họ Đường còn có ông cụ, dù ít dù nhiều thì cảm giác căng thẳng và chưa quen vẫn còn tồn tại. Lần này Cảnh An Dương không hề tỏ ra bất mãn, bà đồng ý cho hai người ra ở riêng, với điều kiện phải để một người có kinh nghiệm tới chăm sóc cuộc sống hằng ngày. Vốn định để dì Chu tới, nhưng Ôn Dĩ Ninh đột nhiên nhớ tới một người khác Khi cô xảy ra tai nạn xe cộ ở Bắc Kinh, Đường Kỳ Sâm đã ép cô tới nhà mình ở một tuần, trong vòng một tuần đó, cô đã được dì Triệu chăm sóc, coi như vừa gặp đã thấy thân quen Chuyện này được xử lý rất nhanh, Đường Kỳ Sâm trả cho dì Triệu số tiền lương không hề nhỏ, đối xử với dì cũng rất khách khí, dì Triệu là người tốt tính, nhất định không nhận thêm tiền, chỉ muốn làm tròn bổn phận Có dì ở nhà, Đường Kỳ Sâm yên tâm hơn, thời gian này công việc của anh lúc nào cũng bề bộn, Ôn Dĩ Ninh cũng rất biết săn sóc, cô không phải là người thích dính lấy người khác, không có anh ở bên thì cô có thể tự tìm niềm vui một mình, đọc sách xem phim ra ngoài đi dạo trong trung tâm thương mại, cuộc sống vô cùng thoải mái. Đường Kỳ Sâm không bao giờ cố kỵ giữ kín chuyện làm ăn với cô, anh còn chủ động bàn bạc về ý tưởng mở rộng ngành công nghiệp trí tuệ nhân tạo, về quá tình khảo sát sàng lọc vài dự án tốt, một trong đó là nghiên cứu và phát triển công nghệ trong lĩnh vực hàng không vũ trụ. Đội ngũ nghiên cứu và phát triển khá đặc biệt, bọn họ đều là sinh viên đại học trẻ tuổi của trường đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh(đại học Bắc Hàng). Tuy bọn họ đã hợp tác với công ty, nhưng Đường Kỳ Sâm vẫn muốn tài trợ cho bọn họ Ôn Dĩ Ninh không hiểu nhiều lắm về các quyết sách kinh doanh cao tầng, cô chỉ thấp thoáng nghe được vài điều tranh cãi, hạng mục này Đường Diệu cũng ra sức lấy về. Đường Kỳ Sâm quyết không nhường, cuộc tranh đấu ngầm của hai người càng trở nên quyết liệt Thứ tư, Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ phải bay tới Bắc Kinh thảo luận về các vấn đề liên quan tới chuyện đầu tư. Đối phương là một lãnh đạo trẻ đẹp, mồm miệng lanh lợi, tư duy rõ ràng, cố gắng tận dụng hết khả năng để tranh thủ lợi ích. Tiểu hồ ly đụng phải lão hồ ly, cuối cùng Đường Kỳ Sâm vẫn không giành được quyền chủ động. Tuy chưa đạt được kết quả, nhưng Đường Kỳ Sâm không hề thất vọng, trên máy bay về Thượng Hải, Kha Lễ có vẻ rât tán thưởng vị nữ giám đốc kia, còn khen cô nàng tận hai lần Đường Kỳ Sâm liếc nhìn cậu,"Muốn theo đuổi à?" Kha Lễ cười vô tư, khoát tay,"Đường tổng, tin tức này anh đặt không đúng chỗ rồi, vị Ninh tổng này và chủ lực của đội nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, Nghênh Cảnh, là người yêu của nhau" Đường Kỳ Sâm nhíu mày,"Ai cơ?" Kha Lễ giải thích,"Nghênh Cảnh, sinh viên năm bốn đại học Bắc Hàng, năm nay đã giành được hạng nhất trong cuộc thi Khoa học và Công nghệ hàng không vũ trụ Quốc gia" Lúc máy bay cất cánh có hơi xóc và rung, sau đó luồng khí lưu ổn định, tuyến bay lại vững vàng theo lộ trình đã định Đường Kỳ Sâm phản ứng kịp, khẽ lắc đầu sau đó nở nụ cười ngầm hiểu ý Bảy rưỡi, máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải. Đường Kỳ Sâm trở về nhà trước, ông cụ triệu tập anh có lời muốn giao phó. Ông hỏi thăm vài chuyện thường ngày ở tập đoàn, thật ra ông chỉ hỏi cho có. Đường Thư Vanh hiểu mình cũng đã già rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, đứa cháu này của ông đã giữ vững được giang sơn tươi đẹp mỹ lệ của nhà họ Đường. Biết thằng cháu đang nhớ nhung ai đó ở nhà, ông cụ không cản trở nữa, sau nửa tiếng thì để cho anh ra về Xuống dưới tầng, Cảnh An Dương vừa đi bộ về, trông thấy con trai bà không khỏi kinh ngạc,"Ấy, con cũng ở đây hả?" Đường Kỳ Sâm nhận ra trọng tâm của bà nhấn mạnh vào chữ "cũng", anh đưa mắt nhìn hỏi,"Thế mẹ nghĩ con ở đâu?" Ông cụ đột nhiên nảy ý gọi Đường Kỳ Sâm tới cho nên Cảnh An Dương không biết. Bà trừng mắt, có vẻ khẩn trương,"Trước khi mẹ ra ngoài thì Đường Diệu cũng vừa ra về" Đường Kỳ Sâm cau mày,"Cậu ta cũng tới ạ?" "Nó từ Bắc Kinh về, qua tặng cho ông nội con vài chai rượu, lúc đi nó có bảo mang quà về cho con, bây giờ tiện đường sẽ mang qua luôn" Trong lòng Đường Kỳ Sâm trầm xuống, anh cầm chìa khóa xe lên rồi đi ra ngoài __ Khi bảo an gọi điện tới thì dì Triệu đang đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, Ôn Dĩ Ninh ở nhà một mình, sau khi nhận điện, cô thoáng sửng sốt rồi gật đầu đồng ý,"Vâng tôi có quen, phiền anh để cho anh ấy vào đi" Ôn Dĩ Ninh mở cửa, khi Đường Diệu thấy cô thì thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại,"Dĩ Ninh" Ôn Dĩ Ninh nhường đường, lịch sự nói,"Chào Diệu tổng" Cô lấy đôi dép đi trong nhà từ tủ giày ra, đang định khom lưng thì Đường Diệu ngăn lại, cậu ta nói,"Cơ thể cô không tiện, để tôi đi"
Ôn Dĩ Ninh tiện thể nhường đường, cửa vẫn mở, không hề đóng lại Đường Diệu ngồi xuống ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, từ khi vào cửa ánh mắt của cậu ta vẫn luôn rất quy củ, không hề đánh giá dòm ngó xung quanh, cậu ta chỉ mấy hộp quà trên bàn nói," Rượu độc quyền, tôi đã mang vài chai cho ông nội rồi, đây là phần của anh cả" Ôn Dĩ Ninh,"Anh khách khí quá, vất vả tự mình tới tận nơi tặng" Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Đường Diệu lộ ra một nụ cười bình tĩnh xen lẫn cân nhắc, cậu ta không giở giọng trịch thượng, cũng chẳng giả vờ khách sáo, cứ thế thẳng thắn nói,"Trước đây tôi chưa từng nghĩ hai người sẽ ở bên nhau, nhưng có lẽ tôi đoán nhầm rồi, Dĩ Ninh, chúc mừng cô" Ôn Dĩ Ninh ậm ừ, không lên tiếng Đường Diệu dường như đang xem xét, nghiên cứu và suy ngẫm, muốn tìm được đáp án từ trên người cô. Cuối cùng, cậu ta mỉm cười chân thành nói,"Ban đầu tôi tiếp xúc với cô quả thật có mang theo tâm tư riêng, nhưng chưa bao giờ tôi có ý xấu. Nghĩ lại, quả thật tôi rất hâm mộ anh ấy" Đường Diệu thu lại mọi biểu cảm, yết hầu khẽ trượt lên xuống, có vẻ hơi mất mát,"Anh ấy may mắn hơn tôi" Ôn Dĩ Ninh vẫn không đáp lời Đường Diệu chăm chú nhìn cô rất lâu, cuối cùng cậu ta thở dài,"Dĩ Ninh, sau này ngoài gọi cô một tiếng chị dâu, liệu chúng ta có thể trở thành bạn bè không?" Vừa hỏi xong, cậu ta liên tự cho mình đáp án luôn,"Được rồi, không quấy rầy cô nữa, trong hộp này là cherry thượng hạng, không biết cô có thích ăn không, dù sao cũng là tâm ý của tôi. Cô tự chăm sóc mình nhé, tôi chờ tin tốt của hai người" Dứt lời, Đường Diệu đứng dậy định rời đi Ôn Dĩ Ninh không giữ cậu ta ở lại, lúc tiễn người ra huyền quan, đột nhiên cô gọi,"Cậu hai" Bả vai Đường Diệu chợt run rẩy, hai bàn tay buông thõng cũng hơi run theo Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh vừa dịu dàng vừa ấm áp, giống như lời hỏi thăm ân cần giữa người thân với nhau, nhưng lời gọi này vô cùng thân thiết, là hơi ấm hiếm hoi trong trong cuộc đời Đường Diệu Cô nói,"Cuộc sống của cậu không dễ dàng gì, tôi có thể hiểu, nhưng tôi không tiện nói ra, tôi chỉ muốn cậu biết rằng, rất nhiều thứ vốn đã là số mệnh, sự chào đời, gia thế, cha mẹ, quan điểm của người đời, đó chính là số phận, ông trời nếu đã muốn chúng ta phải chịu đau khổ thì chúng ta khó mà chạy thoát. Một khi vượt qua, cậu sẽ thấy được ánh mặt trời. Con người ta ai cũng có nỗi khổ riêng, không ai hạnh phúc hơn ai, đồng nghĩa với chuyện không ai thấp kém hơn ai. Đường còn dài, tương lai còn rộng, cậu là một người ưu tú, hãy từ bỏ thành kiến, cảm nhận những điều tốt đẹp cuộc sống mang lại cho mình, lúc đó có lẽ cậu sẽ sống hạnh phúc hơn" Yết hầu Đường Diệu khẽ chuyển động, mọi sự phẫn nộ nhan hiểm lạnh lẽo dường như chậm rãi tan chảy dưới dòng nước nóng Cậu ta lớn lên trong một hoàn cảnh khá khó khăn, cùng là con cháu nhà họ Đường nhưng lại khác mệnh, cậu ta luôn luôn bị quên lãng. Sự nhận thức này lúc nào cũng quẩn quanh trong lòng cậu ta tựa tảo biển, thỉnh thoảng lại điên cuồng nảy nở sinh ra tâm lý muốn báo thù Cậu ta cũng đã nghe qua về chuyện của Ôn Dĩ Ninh, mẹ cô bỏ đi không một lời giã từ, tựa như bốc hơi khỏi thế giới, đó chính là sự đả kích lớn nhất đối với cô Cảm giác đồng bệnh tương liên và đồng cảm này cực kỳ dễ cảm hóa người khác Đường Diệu cố gắng kìm chế cảm xúc, "Ừ" một tiếng, sau đó trịnh trọng nói,"Cảm ơn cô" Cậu ta ngoảnh đầu lại, Ôn Dĩ Ninh nhìn cậu ta nở một nụ cười thiện chí Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Đường Kỳ Sâm sốt ruột bước qua, trông thấy hai người, theo bản năng anh đứng che chắn trước mặt Ôn Dĩ Ninh, tư thế bảo vệ tuyệt đối, trông sắc mặt anh vẫn ôn hòa nhưng ý cười chẳng tới được nơi đáy mắt,"Tôi bị tắc đường nên về trễ. Cậu về rồi sao? Đừng vội, vào nhà nói chuyện một lát đã" Đường Diệu nhướng mày, cố tình cười mỉm cười đầy hàm ý, điềm tĩnh để lại một câu,"Không được rồi, em còn phải bắt chuyến bay buổi tối về Bắc Kinh. Anh cả, rảnh thì gặp nhau nhé" Người đã đi rồi, nhưng động tác nhướng mày trước khi đi của cậu ta vẫn khiến Đường Kỳ Sâm bất an Cả buổi tối anh cứ mải lo lắng, muốn hỏi nhưng lại không dám, chẳng nhẽ hỏi có chuyện gì vừa xảy ra à? Nhỡ đâu anh lại khiến Ôn Dĩ Ninh cho rằng anh không tin tưởng cô thì sao Tới lúc đi ngủ, Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, cô nghiêng đầu bật cười gian xảo nhìn Đường Kỳ Sâm, đột nhiên gọi anh, "Sườn xào chua ngọt" (*) Sườn xào chua ngọt: phiên âm Hán Việt Đường thố bài cốt. (Đường: ngọt, thố: dấm(chua),bài cốt: sườn) Ban đầu Đường Kỳ Sâm không cảm thấy gì lạ, nhưng cô vừa cất lời, anh cảm giác như có thùng giấm lâu năm đổ ụp lên đầu mình vậy.
Giấm có vẻ hơi chua Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích,"Không phải anh không tin em" Ôn Dĩ Ninh không quan tâm, biểu cảm của cô lúc này chẳng khác nào một con tiểu hồ ly yêu kiều thanh tú,"Muốn biết em nói gì với cậu ta không?" Đường Kỳ Sâm mở to mắt nhìn cô Cô nở nụ cười sáng lạn, mắt ngọc mày ngài, giọng nói thanh thúy,"Em nói rằng___ em yêu chồng em chết mất!!!" Đường Kỳ Sâm ngẩn người, lúc phản ứng kịp thì linh hồn anh đã được trấn an Thời kỳ thai nghén của Ôn Dĩ Ninh diễn ra vô cùng suôn sẻ, sức khỏe của cô rất tốt, tuy cân nặng tăng chậm nhưng hai bé vẫn phát triển bình thường. Tháng mười trời vào thu, vào dịp lễ quốc khánh, cô còn quấn quít di cùng Đường Kỳ Sâm tới sông Tiền Đường ngắm thủy triều. Đợt thủy triều vô cùng hùng vĩ, cô mặc chiếc áo mưa con vịt vàng, hưng phấn thét lên chói tai khi nhìn con sóng dập dềnh lên xuống Đường Kỳ Sâm cảm thấy thật nhức đầu, nào có phụ nữ mang thang nào có sở thích khác người thế chứ Thu qua đông tới, từng luồng không khí lạnh ùa về, Thượng Hải chính thức bước vào đông Cơ thể Ôn Dĩ Ninh vào giai đoạn mang thai cuối càng lúc càng nặng nề, khi cô khoác áo lông vũ màu trắng vào thì nhìn chẳng khác nào một chú chim cụt đáng yêu Vào đợt kiểm tra tiền sản cuối cùng, giáo sư Phó báo cho cô biết nước ối đã hơi đục, vị trí thai nhi cũng không được chính xác, đồng nghĩa với việc cô chỉ có thể lựa chọn hình thức sinh mổ. Sau khi nhận được tin, Cảnh An Dương đích thân bay tới HongKong một chuyến, tới chỗ người quen xem bói bát tự, rồi chọn ra vài ngày lành tháng tốt. Đường Kỳ Sâm không tin mấy chuyện này, nhưng vì trưởng bối tín ngưỡng nên anh cũng mặc kệ.
Ngày 22 tháng một, tại bệnh viện Trung Sơn, Thượng Hải Tám giờ sáng, Ôn Dĩ Ninh được đẩy vào ftrong phòng phẫu thuật, sau hai tiếng đồng hồ, cô đã thuận lợi sinh hai đứa trẻ ra Anh trai 5,2kg Em gái 5,8kg Song chi cạnh tú, bích hợp liên châu(*) (*) Lời chúc dành cho các cặp sinh đôi Vào năm 37 tuổi, cuối cùng Đường Kỳ Sâm cũng được lên chức ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cửa thư phòng vẫn mở hé, ánh sáng rực rỡ bên ngoài và bên trong cách một cánh cửa, tựa như phân chia thành hai thế giới.
Cảnh An Dương đứng trước cửa, vì không yên tâm nên bà định qua khuyên bảo, nhưng bây giờ thấy cảnh hai người ôm nhau, bà không thể bước vào được Bà lau vội giọt lệ dâng tràn nơi khóe mắt trước lúc quay đi Tối hôm đó hai người ngủ lại nhà họ Đường, ông cụ đang đi Tây Sơn phải gần nửa tháng nữa mới trở lại, ba của Đường Kỳ Sâm từ trường về lúc tám rưỡi tối, Đường Lẫm mặc một chiếc áo polo cổ đứng, đeo một chiếc kính không viền vô cùng nho nhã. Lúc nào ông cũng cư xử rất ôn hòa,"Chào Dĩ Ninh" tiếng chào hồn hậu chất phác tự nhiên, giống như cơn gió đông ôn hòa, xóa tan mọi sự căng thẳng của Ôn Dĩ Ninh Điều khiến Ôn Dĩ Ninh bất ngờ đó là mối quan hệ vợ chồng giữa ông và Cảnh An Dương vô cùng hài hòa Khi nói chuyện với chồng, Cảnh An Dương bớt hẳn đi vẻ nghiêm khắc ngày thường, nhiều thêm phần dịu dàng nhăn nhặn, nét mặt vô thức mềm mại hẳn đi Lúc Ôn Dĩ Ninh ngoảnh lại, vừa đúng lúc thấy Đường Kỳ Sâm đang nhìn mình, hai người ngầm hiểu ý cùng mỉm cười, cảm giác này tuyệt vời không thể tả nổi Đường Lẫm ngồi xuống, nói chuyện với Ôn Dĩ Ninh,"Là Kỳ Sâm không phải, dù thế nào đi chăng nữa nó cũng không nên tức giận với con" Dứt lời, ông nghiêng đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, sắc mặt và giọng nói nghiêm túc hẳn lên,"Vai trò và thân phận của con giờ khác rồi, tính cách nên kiềm chế lại, hiểu lầm có lớn nữa thì cũng không được dùng cách đó để xử lý. Tổn thương tới tình cảm cũng tổn hại sức khỏe, con là đàn ông, là chủ gia đình, Dĩ Ninh sau này còn phải nương tựa vào con, trách nhiệm này con cần phải gánh vác, hiểu chưa?" Đường Kỳ Sâm rất tôn trọng ba, anh gật đầu,"Con biết rồi" Ông Đường là một người trầm ổn, nói năng có chừng mực, không cần tỏ ra quá để tâm, chỉ cần vừa đủ để đối phương có thể nhận ra đạo lý. Trên người Đường Kỳ Sâm hiếm khi bộc lộ tính khí kiêu căng phách lối của con cháu thế gia, phần lớn là do mưa dầm thấm đất, học được tính cách của ba. Lỗ tai Ôn Dĩ Ninh nóng bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn, rõ ràng sự thật không phải vậy, nhưng lúc này tất cả lỗi lầm đều đổ lên đầu Đường Kỳ Sâm Cô chủ động xin lỗi,"Bác trai, là con không tốt" Cảnh An Dương pha một bình trà trái cây, tự mình bưng ra, nghe thế bà cũng không hề mượn gió đẩy thuyền, chỉ nói đúng một câu,"Phụ nữ mang thai vất vả lắm, không cần quan tâm tới gì cả, con cứ tự chăm sóc cơ thể là tốt rồi" Bà rót cho Ôn Dĩ Ninh một cốc trà rồi khẽ đẩy tới trước mặt cô, tinh tế nói,"Uống chút dưỡng thần đi" Ôn Dĩ Ninh bưng tách trà, tầm mắt rủ xuống miệng chén, đôi mắt ướt át bởi hơi nóng bốc lên Sợ cô mất tự nhiên, ngồi gần năm phút thì Đường Kỳ Sâm dắt cô về phòng Hai ông bà già ngồi trong phòng khách Lúc này, Cảnh An Dương mới thở dài than thở nỗi bất an,"Làm em sợ gần chết, sao lại chạy ra đường thế cơ chứ, bị xe tông phải thì làm sao bây giờ?" Nghĩ mà sợ, bà dùng tay che ngực,"Cũ ngã kia đúng là được Bồ Tát phù hộ độ trì mới có thể bình yên, nếu thật sự có chuyện ..." Ông Đường cắt ngang lời bà, thản nhiên nói,"Nếu có chuyện gì, thì đó chính là số mệnh của Kỳ Sâm" Cảnh An Dương không nhắc tới vấn đề này nữa, dù sao cũng không may mắn, bà nghĩ tới một mối bận tâm khác,"Hai cái đứa này, con cũng có rồi mà cũng không chịu tính chuyện cưới xin. Nhiều người hỏi và quan tâm tới vấn đề này lắm, thật ra bọn họ chỉ đang thăm dò tin đồn thôi. Mỗi lần em hỏi Sâm nhi thì nó đều im lặng. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa? Ai không biết còn tưởng Đường gia chúng ta đối xử tệ bạc với con dâu, rồi lại nói Cảnh An Dương em là bà mẹ chồng hà khắc" Đường Lẫm cười,"Thì người ta nói thật mà" Cảnh An Dương giận đùng đùng cáu gắt,"Bậy bạ!" "Sao, đổi tính rồi à? Ban đầu người ngăn cản dữ dội nhất là em mà" Đường Lẫm nhận xét khách quan Vừa nghe vậy, Cảnh An Dương lập tức ỉu xìu, bà thở dài, nét mặt ngẫm nghĩ mang theo vẻ bất đắc dĩ,"Em còn có thể làm gì khác? Em muốn tốt cho Sâm nhi, nhưng nó không cần. Mà không cần thì thôi, nó biết tính mẹ nó thế nào mà, kì kèo thêm vài lần nữa chẳng nhẽ em còn không đồng ý sao? Đây thì lại cứng đầu, cứng đầu hết sức, rành rành biến cơ thể của mình ra nông nỗi đó" Nhớ lại tình cảnh lúc ở bệnh viện, Cảnh An Dương lại khó nén nổi cơn đau lòng, mỗi lần nghĩ lại đều sợ. Bà lắc đầu, cam chịu số phận,"Vừa nãy em đức trước cửa thư phòng trông thấy hai đứa đứng ôm nhau,em không còn cảm thấy chua xót nữa, mà thôi, vợ là do nó chọn, cuộc sống về sau là của hai đứa nó" Đường Lẫm cười,"Em mà sớm tỉnh ngộ thì anh đã bớt lo" Cảnh An Dương trợn mắt nhìn chồng,"Anh thân làm cha mà cũng không biết khuyên con! Hôn nhân là chuyện đại sự, dù không làm tiệc cưới thì cũng phải đi đăng ký chứ! Cứ để mặc Sâm nhi tùy hứng thế thì em còn bảo được ai trong cái nhà này nữa" Đường Lẫm rất cởi mở trong phương diện này,"Chỉ cần hai đứa có lòng thì sẽ ở bên nhau, không có tình cảm, dù cho mười ổ khóa cũng không khóa chúng nó lại được.Còn nữa, nhà họ Ninh xảy ra chuyện như vậy, con bé không có tâm trạng gì cũng là chuyện bình thường. Em nghe anh khuyên một câu, đừng can thiệp vào nữa" Cảnh An Dương vẫn không cam lòng, nhưng bà không nói thêm gì nữa Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh tới nhà họ Đường, đương nhiên buổi tối cô không dám đi lại linh tinh. Đường Kỳ Sâm tắm xong đi ra, trên người không mặc đồ, từng giọt nước trên mái tóc nhỏ giọt rơi xuống, vừa đúng lúc có tiếng chuông điện thoại, anh vừa nghe vừa lau tóc. Ôn Dĩ Ninh bước qua, khẽ lấy chiếc khăn, ra hiệu để mình giúp anh lau Đường Kỳ Sâm nghe lời ngồi xuống, tiếp tục nghe Kha báo cáo công việc Động tác của Ôn Dĩ Ninh rất nhẹ nhàng, một mặt khăn lông ướt, cô lập tức đổi lại mặt khác lau tiếp cho anh. Cô rất thích mái tóc của Đường Kỳ Sâm, từ chất tóc tới kiểu dáng, đơn giản gọn gàng mà đẹp. Cô nổi ý nghịch ngợm, bàn tay vò tóc anh một vòng, rồi vẩy nước lên mặt anh. Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu né tránh,"Cơ cấu tổ chức nhân sự của Thịnh Thông không tốt..." Cuộc điện thoại vẫn đang tiếp tục, anh không biến sắc túm lấy ngón tay cô, đưa vào trong miệng ngậm lại Nửa người Ôn Dĩ Ninh tê rần, tựa như có dòng điện chạy qua Cái con người này từ đầu tới cuối vẫn cứ ngồi ngay ngắn, duy trì ổn thỏa phong thái tinh anh Ôn Dĩ Ninh tự biết mình không phải là đối thủ ủa anh cho nên không dám quấy rầy anh nữa, biết điều ra giường ngồi. Thời gian người nhà họ Đường ở ngôi biệt thự hiện tại thực ra chưa được lâu, bên khu Tô giới Pháp bọn họ còn có một biệt thự để trống. Tổ tiên nhà họ Đường di chuyển khắp nơi, Đông Nam Tây Bắc, nơi nào cũng từng để lại dấu chân, cho tới bây giờ ở Vịnh Repulse ở Hongkong vẫn còn mấy tòa bất động sản. Của cải sản nghiệp của gia tộc bọn họ kinh người là thế nhưng bọn họ lại rất khiêm tốc, tới một cảnh giới nhất định, danh lợi đối với bọn họ chỉ là mây bay, mục tiêu chân chính bọn họ nhắm tới đó là sự phát triển của ngành, tầm nhìn dài hạn trong việc lợi nước lợi dân Phòng ngủ của Đường Kỳ Sâm khá đơn giản, trừ giường mà một tủ sách tầm trung thì không có đồ đạc gì rườm rà nữa. Ôn Dĩ Ninh tiện tay lấy một quyển sách xuống nhìn. Song thai hơn năm tháng cũng không khác mấy so với mang thai đơn, chiếc áo choàng của Đường Kỳ Sâm vừa khéo che được bụng cô, trông dáng người cô vẫn mảnh khảnh và gầy gò vậy Nói chuyện điện thoại xong, Đường Kỳ Sâm mặc quần áo tử tế rồi bước qua, anh nằm lên giường, gối đầu giữa hai chân cô hỏi,"Bọn trẻ có hoạt động nữa không? Anh có thể trò chuyện với hai đứa không?" Ôn Dĩ Ninh cười,"Hai đứa nhóc này lười lắm, rất ít di chuyển" "Xem ra giống mẹ nó đấy" Đường Kỳ Sâm nghiêng mặt áp lên bụng cô, bàn tay khẽ vuốt ve Từ góc độ này, cô có thể trông thấy vệt ửng đỏ trên má anh, cái tát của Cảnh An Dương có vẻ không hề nhẹ tí nào. Ôn Dĩ Ninh xót xa, theo bản năng chạm vào mặt anh, khẽ hỏi,"Còn đau không anh?" Đường Kỳ Sâm cầm cổ tay cô trượt xuống duối, đặt lên vị trí trái tim, cười nói,"Không, nhưng nơi này đau" Một lúc sau, Ôn Dĩ Ninh lên tiếng,"Này" Đường Kỳ Sâm đón lời,"Hả?" Ôn Dĩ Ninh ngồi thẳng dậy, chạm vào lồng ngực anh, chuyển giọng,"Ông chủ, ôm em" Đường Kỳ Sâm sửng sốt, nhanh chóng đón nhận, trầm giọng đáp,"Được, anh ôm em" Hai người lặng lẽ ôm nhau Ôn Dĩ Ninh có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái thanh nhã trên quần áo của anh sau khi tắm xong, hơi thở của anh cũng trầm ổn hơn. Cánh cửa sắt rỉ sét đè nặng trong lòng cô dần tan chảy, những nỗi oán hận yêu ghét cất giấu bên trong bắt đầu phá kén chui ra, khát khao được dốc bầu tâm sự. Cô nhìn chằm chằm vào một điểm, mơ màng tới xuất thần. Cô nói,"Lúc mẹ em còn trẻ, vừa gặp bà đã yêu ba em, thật ra ba em trông không tuấn tú lắm đâu, vậy mà bà vừa liếc mắt đã chọn trúng, bà chẳng quan tâm tới những mất mát trong cuộc đời bà sau này. Ba em không có tiền, chỉ ỷ vào cái vẻ bề ngoài để lừa gạt mẹ em. Em còn nhớ khi bé, bọn họ thường xuyên đánh lộn, đánh dữ lắm. Mẹ em trông gầy yếu thế thôi, cơ mà một khi điên lên thì liều mạng lắm, một con dao dài như này..." Ôn Dĩ Ninh khoa tay múa chân miêu tả,"Bà cầm nó xông thẳng tới chém lên cổ ba em. Anh đoán xem ba em đối phó thế nào? Ông ta nhát chết, kéo em ra phía trước ngăn cản. Con dao kia cắt xoẹt qua bím tóc bên trái của em, suýt chút nữa thì cạo vào đầu" Lòng bàn tay Đường Kỳ Sâm run lên, khó khăn lắm anh mới bình tâm trở lại, sau đó anh vuốt ve đỉnh đầu cô, từng chút từng chút một Giọng Ôn Dĩ Ninh càng lúc càng thản nhiên, từng câu từng chữ cũng mang theo sự bình tĩnh,"Sau đó, mỗi khi về nhà là bọn họ lại cãi nhau, theo bản năng em giấu em gái đi trước. Khi lên cấp hai, điểm số của em rất tệ, nhưng càng ngày em càng không chịu nổi, em từng thề nhất định em phải thoát khỏi hoàn cảnh này, em không muốn bị chôn vùi cuộc sống của mình ở đây. Ba năm cấp ba, ba em gặp sự cố tai nạn lao động, chết trong một nhà máy thủy điện, rò rỉ điện cao áp dẫn tới hỏa hoạn, lúc ông được mang ra thì đã biến thành cục than đen. Đơn vị bồi thường cho ít tiền, nhưng mẹ cũng chẳng đối xử tốt hơn với em, bà thích đánh mạt chược, bắt đầu sa lầy, cả ngày cả đêm tiếng mạt chược vang vọng. Quan hệ của em và bà từ nhỏ đã không tốt, em cũng đã từng hận bà" Nói tới đây, Ôn Dĩ Ninh chậm rãi nhắm mắt lại Cô tạm dừng, Đường Kỳ Sâm vẫn im lặng, kiên nhẫn ngồi đó đợi chờ, lòng bàn tay anh thỉnh thoảng vuốt ve đôi tay lạnh ngắt của cô "Em hận bà lỗ mãng, hận bà tục tằn, hận cái tính đặt lợi ích lên trên hết của bà, hận cái tình chơi bời lêu lổng ấy, em coi thường từng đồng tiền bà kiếm được nhờ chơi bạc, em cũng khinh bỉ những người bạn chơi bài cùng bà, em không muốn quay trở lại ngôi nhà ấy nữa, em không thích bầu không khí thối rữa ở đó. Cho nên em liều mạng đi làm thêm vào dịp nghỉ hè và nghỉ đông để kiếm tiền, không phải em chịu khó, chỉ là em cố chấp muốn chứng minh cho bà thấy, không có bà em còn có thể sống tốt hơn" Giọng nói Ôn Dĩ Ninh dần khô khốc nhưng ánh mắt cô vẫn ráo hoảnh, không hề có dấu hiệu ướt át. Cô cứ ngỡ rằng đã quên hết những năm tháng ấy, người mà cô bài xích nhất cùng với chuyện mà cô muốn quên, kết quả cho thấy, nó đã sớm trở thành một dấu ấn khắc sâu trong sinh mệnh của cô. Trong đầu cô lúc này tựa như đang phát lại một bộ phim cũ, không trọn vẹn, vỡ nát, tàn nhẫn tới nỗi không dám chạm vào, từng khung hình được rút từ trong máu thịt của cô ra, đó là từng mảnh thịt vụn mục nát trên con đường trưởng thành của cô.
"Em gái em, em gái em..." Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào nói không nên lời, yết hầu tựa như bị đổ chì, không hở một chút nào để có thể hít thở nổi. Kiềm nén một hồi lâu rồi cô cũng nói được một câu trọn vẹn,"Em gái em mắc chứng trầm cảm, trị liệu mất nửa năm mới miễn cưỡng có thể quay lại trường đi học tiếp, nhưng nó bị một thằng nhóc lừa gạt, nó nói yêu con bé, rồi sau đó lại nhẫn tâm bỏ rơi con bé. Em gái em không chịu nổi sự kích động này cho nên đã nhảy xuống từ trên tháp nước. Hơn hai mươi mét, nằm chết ngay bên chân em, máu não bắn ra, từng dòng từng dòng nhảy nhót, ngay cả mắt cũng không nhắm nổi" Cơn ác mộng lại ùa về, cả người Ôn Dĩ Ninh bắt đầu run lẩy bẩy. Đường Kỳ Sâm ôm lấy cô, hôn lên mắt và khắp gương mặt cô, để cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, anh trầm trọng an ủi,"Được rồi, được rồi, tất cả đã qua rồi Niệm Niệm" Ôn Dĩ Ninh dựa vào lòng anh, tấm lòng thiện lương thuần khiết, nhiệt tình nóng hổi nơi anh đã giúp tâm trạng của cô dần dần hồi phục "Sau khi con bé tự sát, em đã tìm thấy quyển nhật ký của nó, nó đã ghi lại hết cả quá trình yêu đương của nó và thằng nhóc kia. Em cầm quyển nhật ký tới cho cảnh sát, nhưng cảnh sát nói không đủ để trở thành vật chứng. Họ nói bậy! Cái chết của em gái em chính là do thằng đó tạo ra, dựa vào cái gì mà thằng đó có thể nhởn nhơ, không phải chịu bất kỳ sự phán xét nào của pháp luật!" Nhắc tới đây, Ôn Dĩ Ninh vẫn cảm thấy oán hận và không cam lòng,"Em chỉ biết thằng nhóc đó là người Thượng Hải, ba nó mở công ty quảng cáo, em nhất định phải tìm được nó, nhất định phải tìm nó" Đường Kỳ Sâm đột nhiên chợt bừng tỉnh ngộ, cô đột nhiên nhảy ngành, cô từ bỏ quá khứ làm lại từ đầu, cô bị sếp quấy rối gây đủ loại trở ngại nhưng vẫn kiên trì không đi, còn cả lần ở Bắc Kinh, không hiểu tại sao cô lại xảy ra tai nạn nữa. Tất cả đều có đáp án rồi Chính sự cố chấp và kiên trì này đã ám ảnh cô. Trong lòng Đường Kỳ Sâm bị chấn động dữ dội, mãi lâu sau anh vẫn im lặng như thế, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực và đau lòng tới thế Ôn Dĩ Ninh đã dùng hết sức lực tâm sự, cuộc sống vốn là một tấm lưới xuôi ngược đều rối ren. Cô kể chuyện gia đình, chuyện ba cô, chuyện thời thơ ấu, về sự ấm áp mà thầy Tiểu Lượng đã mang lại cho cô, kể về sự phẫn nộ và lực bất tòng tâm của mình. Cô giống như một con ruồi không đầu khua loạn khắp nơi, nhưng bốn phương tám hướng đều là tường đồng vách sắt khiến cô phải đầu rơi máu chảy, hấp hối giãy chết Cuối cùng, chủ đề quay trở lại với Giang Liên Tuyết, Ôn Dĩ Ninh tỉnh táo lạ thường, số lần chớp mắt giảm hẳn đi, đôi mắt trỗng rống, tê dại, "Lần đầu tiên bà tới Thượng Hải không phải tới thăm em, mà là lén tới bệnh viện khám, bà ấy nhờ thầy Tiểu Lượng mua hộ thuốc tiêu viêm. Bà để lại sổ đỏ, thẻ ngân hàng, toàn bộ tiền tiết kiệm lại cho em, bà muốn em học thuộc lòng mật khẩu, bà ít đi chơi bài lại hẳn. Thật ra bà đã chuẩn bị từ lâu rồi, vậy mà em lại không hề phát hiện" Nói tới đây, Ôn Dĩ Ninh rốt cục không nhịn được nữa bắt đầu òa khóc Cô cắn lấy góc áo trên ngực Đường Kỳ Sâm, sự hối hận tựa như cơn sóng lớn ập tới, toàn bộ trút hết ra ngoài Đường Kỳ Sâm lặng lẽ ôm lấy cô, anh không hề khuyên nhủ, không hề dỗ dành, không hề ngăn cô lại. Anh biết, những tháng năm đẹp nhất của cô đã thấm nhuần toàn niềm đau, nếu không để cô trút hết ra, có lẽ không sớm thì muộn cô cũng sẽ chết "Khóc đi em, khóc được là tốt" Anh cúi đầu dùng chóp mũi mơn trớn hõm vai, lỗ tai, cuối cùng là vầng trán, gương mặt hai người dán sát vào nhau Ôn Dĩ Ninh cứ khóc lóc nức nở mãi, khóc tới nỗi mí mắt sưng cả lên. Hơi thở của Đường Kỳ Sâm nặng nề, vững vàng có tiết tấu, anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ở bên cô. Dần dần, tiếng khóc của cô nhỏ dần, dưới sự dẫn dắt của Đường Kỳ Sâm, hơi thở của cô dần hòa cùng một nhịp với anh. cô khóc nhiều tới nỗi vài sợi tóc rối bời dính bên khóe miệng, ngay cả quần áo cũng đẫm mồ hôi Ôn Dĩ Ninh cảm nhận được tác dụng của sự trầm lắng, lặng lẽ từ nơi anh Vào khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, quá khứ bỏ lại phía sau, bụi trần dần lẳng lặng chìm xuống tận dưới đáy Đợi cô ngủ, Đường Kỳ Sâm rón rén đứng dậy, anh điều chỉnh ánh sáng trong phòng tối đi, sau đó ra ngoài gọi điện Hoắc Lễ Minh nhận máy rất nhanh Đường Kỳ Sâm đứng trong bóng tối, ánh sáng hắt vào kéo dài chiếc bóng của anh, anh đứng chắp tay, trầm giọng nói,"Giúp tôi điều tra một người" __ Giáo sư Phó phải tới Bắc Kinh tham dự một diễn đàn học thuật vào thứ tư, vì vậy bà dời lịch khám tiền sản của Ôn Dĩ Ninh lên một ngày. Hôm nay cô sẽ được siêu âm 4D, đánh giá toàn diện sự phát triển của hai đứa bé. Giáo sư Phó đeo kính, khám cho cô vô cùng tỉ mỉ, nửa tiếng sau, bà vui mừng nói,"Mẹ giỏi quá, hai bé được con nuôi rất khỏe mạnh" Ôn Dĩ Ninh nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm Y tá đỡ cô dậy, lấy giấy lau giúp cô gel trên bụng, giáo sư Phó đứng dậy, bà nghĩ một lát rồi ôn tồn hỏi,"Tiểu Ninh, có muốn biết giới tính của hai bé không?" Ôn Dĩ Ninh bình thản lắc đầu không chút do dự, lễ phép trả lời,"Cảm ơn dì Phó, cháu không làm phiền dì nữa" Giáo sư Phó nghe vậy liền thầm cân nhắc, bà tôn trọng quyết định của cô,"Được" Bà đột nhiên cười,"Hôm qua dì cũng hỏi lão Cảnh, bà ấy cũng trả lời y như cháu" Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, cô lập tức nở nụ cười, cúi đầu vuốt ve cái bụng tròn trịa, cả người toát ra hào quang dịu dàng, "Giữ lại sự bất ngờ này đi ạ, mặc kệ là trai hay gái thì cháu đều thích" Giáo sư Phó gật đầu, "Tâm lý cháu thật sự rất tốt, điều này sẽ có ích cho sự phát triển của các bé, tiểu Ninh, cháu phải tăng cường bổ sung chất dinh dưỡng vào. Dì sẽ kê cho cháu ít canxi và dầu cá, cháu về uống đúng giờ nhé, lần sau kiểm tra tiền sản sẽ theo dõi tim thai, bình thường song thai sẽ không đợi được tới ngày dự sinh đâu, còn về vấn đề có sinh đẻ thuận lợi không thì phải dựa vào vị trí thai nhi và tình trạng cơ thể cháu, mọi chuyện không cần phải cưỡng cầu, nếu có phải phẫu thuật thì dì sẽ đích thân mổ chính" Cuối tháng tám, nắng gắt cuối thu vào tháng chín vẫn chưa hề giảm Ôn Dĩ Ninh và Đường Kỳ Sâm ở lại khu Tomson Riviera, trong lòng cô vẫn còn hơi sợ Cảnh An Dương, với cả ở nhà họ Đường còn có ông cụ, dù ít dù nhiều thì cảm giác căng thẳng và chưa quen vẫn còn tồn tại. Lần này Cảnh An Dương không hề tỏ ra bất mãn, bà đồng ý cho hai người ra ở riêng, với điều kiện phải để một người có kinh nghiệm tới chăm sóc cuộc sống hằng ngày. Vốn định để dì Chu tới, nhưng Ôn Dĩ Ninh đột nhiên nhớ tới một người khác Khi cô xảy ra tai nạn xe cộ ở Bắc Kinh, Đường Kỳ Sâm đã ép cô tới nhà mình ở một tuần, trong vòng một tuần đó, cô đã được dì Triệu chăm sóc, coi như vừa gặp đã thấy thân quen Chuyện này được xử lý rất nhanh, Đường Kỳ Sâm trả cho dì Triệu số tiền lương không hề nhỏ, đối xử với dì cũng rất khách khí, dì Triệu là người tốt tính, nhất định không nhận thêm tiền, chỉ muốn làm tròn bổn phận Có dì ở nhà, Đường Kỳ Sâm yên tâm hơn, thời gian này công việc của anh lúc nào cũng bề bộn, Ôn Dĩ Ninh cũng rất biết săn sóc, cô không phải là người thích dính lấy người khác, không có anh ở bên thì cô có thể tự tìm niềm vui một mình, đọc sách xem phim ra ngoài đi dạo trong trung tâm thương mại, cuộc sống vô cùng thoải mái. Đường Kỳ Sâm không bao giờ cố kỵ giữ kín chuyện làm ăn với cô, anh còn chủ động bàn bạc về ý tưởng mở rộng ngành công nghiệp trí tuệ nhân tạo, về quá tình khảo sát sàng lọc vài dự án tốt, một trong đó là nghiên cứu và phát triển công nghệ trong lĩnh vực hàng không vũ trụ. Đội ngũ nghiên cứu và phát triển khá đặc biệt, bọn họ đều là sinh viên đại học trẻ tuổi của trường đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh(đại học Bắc Hàng). Tuy bọn họ đã hợp tác với công ty, nhưng Đường Kỳ Sâm vẫn muốn tài trợ cho bọn họ Ôn Dĩ Ninh không hiểu nhiều lắm về các quyết sách kinh doanh cao tầng, cô chỉ thấp thoáng nghe được vài điều tranh cãi, hạng mục này Đường Diệu cũng ra sức lấy về. Đường Kỳ Sâm quyết không nhường, cuộc tranh đấu ngầm của hai người càng trở nên quyết liệt Thứ tư, Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ phải bay tới Bắc Kinh thảo luận về các vấn đề liên quan tới chuyện đầu tư. Đối phương là một lãnh đạo trẻ đẹp, mồm miệng lanh lợi, tư duy rõ ràng, cố gắng tận dụng hết khả năng để tranh thủ lợi ích. Tiểu hồ ly đụng phải lão hồ ly, cuối cùng Đường Kỳ Sâm vẫn không giành được quyền chủ động. Tuy chưa đạt được kết quả, nhưng Đường Kỳ Sâm không hề thất vọng, trên máy bay về Thượng Hải, Kha Lễ có vẻ rât tán thưởng vị nữ giám đốc kia, còn khen cô nàng tận hai lần Đường Kỳ Sâm liếc nhìn cậu,"Muốn theo đuổi à?" Kha Lễ cười vô tư, khoát tay,"Đường tổng, tin tức này anh đặt không đúng chỗ rồi, vị Ninh tổng này và chủ lực của đội nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, Nghênh Cảnh, là người yêu của nhau" Đường Kỳ Sâm nhíu mày,"Ai cơ?" Kha Lễ giải thích,"Nghênh Cảnh, sinh viên năm bốn đại học Bắc Hàng, năm nay đã giành được hạng nhất trong cuộc thi Khoa học và Công nghệ hàng không vũ trụ Quốc gia" Lúc máy bay cất cánh có hơi xóc và rung, sau đó luồng khí lưu ổn định, tuyến bay lại vững vàng theo lộ trình đã định Đường Kỳ Sâm phản ứng kịp, khẽ lắc đầu sau đó nở nụ cười ngầm hiểu ý Bảy rưỡi, máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải. Đường Kỳ Sâm trở về nhà trước, ông cụ triệu tập anh có lời muốn giao phó. Ông hỏi thăm vài chuyện thường ngày ở tập đoàn, thật ra ông chỉ hỏi cho có. Đường Thư Vanh hiểu mình cũng đã già rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, đứa cháu này của ông đã giữ vững được giang sơn tươi đẹp mỹ lệ của nhà họ Đường. Biết thằng cháu đang nhớ nhung ai đó ở nhà, ông cụ không cản trở nữa, sau nửa tiếng thì để cho anh ra về Xuống dưới tầng, Cảnh An Dương vừa đi bộ về, trông thấy con trai bà không khỏi kinh ngạc,"Ấy, con cũng ở đây hả?" Đường Kỳ Sâm nhận ra trọng tâm của bà nhấn mạnh vào chữ "cũng", anh đưa mắt nhìn hỏi,"Thế mẹ nghĩ con ở đâu?" Ông cụ đột nhiên nảy ý gọi Đường Kỳ Sâm tới cho nên Cảnh An Dương không biết. Bà trừng mắt, có vẻ khẩn trương,"Trước khi mẹ ra ngoài thì Đường Diệu cũng vừa ra về" Đường Kỳ Sâm cau mày,"Cậu ta cũng tới ạ?" "Nó từ Bắc Kinh về, qua tặng cho ông nội con vài chai rượu, lúc đi nó có bảo mang quà về cho con, bây giờ tiện đường sẽ mang qua luôn" Trong lòng Đường Kỳ Sâm trầm xuống, anh cầm chìa khóa xe lên rồi đi ra ngoài __ Khi bảo an gọi điện tới thì dì Triệu đang đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, Ôn Dĩ Ninh ở nhà một mình, sau khi nhận điện, cô thoáng sửng sốt rồi gật đầu đồng ý,"Vâng tôi có quen, phiền anh để cho anh ấy vào đi" Ôn Dĩ Ninh mở cửa, khi Đường Diệu thấy cô thì thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại,"Dĩ Ninh" Ôn Dĩ Ninh nhường đường, lịch sự nói,"Chào Diệu tổng" Cô lấy đôi dép đi trong nhà từ tủ giày ra, đang định khom lưng thì Đường Diệu ngăn lại, cậu ta nói,"Cơ thể cô không tiện, để tôi đi"
Ôn Dĩ Ninh tiện thể nhường đường, cửa vẫn mở, không hề đóng lại Đường Diệu ngồi xuống ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, từ khi vào cửa ánh mắt của cậu ta vẫn luôn rất quy củ, không hề đánh giá dòm ngó xung quanh, cậu ta chỉ mấy hộp quà trên bàn nói," Rượu độc quyền, tôi đã mang vài chai cho ông nội rồi, đây là phần của anh cả" Ôn Dĩ Ninh,"Anh khách khí quá, vất vả tự mình tới tận nơi tặng" Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Đường Diệu lộ ra một nụ cười bình tĩnh xen lẫn cân nhắc, cậu ta không giở giọng trịch thượng, cũng chẳng giả vờ khách sáo, cứ thế thẳng thắn nói,"Trước đây tôi chưa từng nghĩ hai người sẽ ở bên nhau, nhưng có lẽ tôi đoán nhầm rồi, Dĩ Ninh, chúc mừng cô" Ôn Dĩ Ninh ậm ừ, không lên tiếng Đường Diệu dường như đang xem xét, nghiên cứu và suy ngẫm, muốn tìm được đáp án từ trên người cô. Cuối cùng, cậu ta mỉm cười chân thành nói,"Ban đầu tôi tiếp xúc với cô quả thật có mang theo tâm tư riêng, nhưng chưa bao giờ tôi có ý xấu. Nghĩ lại, quả thật tôi rất hâm mộ anh ấy" Đường Diệu thu lại mọi biểu cảm, yết hầu khẽ trượt lên xuống, có vẻ hơi mất mát,"Anh ấy may mắn hơn tôi" Ôn Dĩ Ninh vẫn không đáp lời Đường Diệu chăm chú nhìn cô rất lâu, cuối cùng cậu ta thở dài,"Dĩ Ninh, sau này ngoài gọi cô một tiếng chị dâu, liệu chúng ta có thể trở thành bạn bè không?" Vừa hỏi xong, cậu ta liên tự cho mình đáp án luôn,"Được rồi, không quấy rầy cô nữa, trong hộp này là cherry thượng hạng, không biết cô có thích ăn không, dù sao cũng là tâm ý của tôi. Cô tự chăm sóc mình nhé, tôi chờ tin tốt của hai người" Dứt lời, Đường Diệu đứng dậy định rời đi Ôn Dĩ Ninh không giữ cậu ta ở lại, lúc tiễn người ra huyền quan, đột nhiên cô gọi,"Cậu hai" Bả vai Đường Diệu chợt run rẩy, hai bàn tay buông thõng cũng hơi run theo Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh vừa dịu dàng vừa ấm áp, giống như lời hỏi thăm ân cần giữa người thân với nhau, nhưng lời gọi này vô cùng thân thiết, là hơi ấm hiếm hoi trong trong cuộc đời Đường Diệu Cô nói,"Cuộc sống của cậu không dễ dàng gì, tôi có thể hiểu, nhưng tôi không tiện nói ra, tôi chỉ muốn cậu biết rằng, rất nhiều thứ vốn đã là số mệnh, sự chào đời, gia thế, cha mẹ, quan điểm của người đời, đó chính là số phận, ông trời nếu đã muốn chúng ta phải chịu đau khổ thì chúng ta khó mà chạy thoát. Một khi vượt qua, cậu sẽ thấy được ánh mặt trời. Con người ta ai cũng có nỗi khổ riêng, không ai hạnh phúc hơn ai, đồng nghĩa với chuyện không ai thấp kém hơn ai. Đường còn dài, tương lai còn rộng, cậu là một người ưu tú, hãy từ bỏ thành kiến, cảm nhận những điều tốt đẹp cuộc sống mang lại cho mình, lúc đó có lẽ cậu sẽ sống hạnh phúc hơn" Yết hầu Đường Diệu khẽ chuyển động, mọi sự phẫn nộ nhan hiểm lạnh lẽo dường như chậm rãi tan chảy dưới dòng nước nóng Cậu ta lớn lên trong một hoàn cảnh khá khó khăn, cùng là con cháu nhà họ Đường nhưng lại khác mệnh, cậu ta luôn luôn bị quên lãng. Sự nhận thức này lúc nào cũng quẩn quanh trong lòng cậu ta tựa tảo biển, thỉnh thoảng lại điên cuồng nảy nở sinh ra tâm lý muốn báo thù Cậu ta cũng đã nghe qua về chuyện của Ôn Dĩ Ninh, mẹ cô bỏ đi không một lời giã từ, tựa như bốc hơi khỏi thế giới, đó chính là sự đả kích lớn nhất đối với cô Cảm giác đồng bệnh tương liên và đồng cảm này cực kỳ dễ cảm hóa người khác Đường Diệu cố gắng kìm chế cảm xúc, "Ừ" một tiếng, sau đó trịnh trọng nói,"Cảm ơn cô" Cậu ta ngoảnh đầu lại, Ôn Dĩ Ninh nhìn cậu ta nở một nụ cười thiện chí Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Đường Kỳ Sâm sốt ruột bước qua, trông thấy hai người, theo bản năng anh đứng che chắn trước mặt Ôn Dĩ Ninh, tư thế bảo vệ tuyệt đối, trông sắc mặt anh vẫn ôn hòa nhưng ý cười chẳng tới được nơi đáy mắt,"Tôi bị tắc đường nên về trễ. Cậu về rồi sao? Đừng vội, vào nhà nói chuyện một lát đã" Đường Diệu nhướng mày, cố tình cười mỉm cười đầy hàm ý, điềm tĩnh để lại một câu,"Không được rồi, em còn phải bắt chuyến bay buổi tối về Bắc Kinh. Anh cả, rảnh thì gặp nhau nhé" Người đã đi rồi, nhưng động tác nhướng mày trước khi đi của cậu ta vẫn khiến Đường Kỳ Sâm bất an Cả buổi tối anh cứ mải lo lắng, muốn hỏi nhưng lại không dám, chẳng nhẽ hỏi có chuyện gì vừa xảy ra à? Nhỡ đâu anh lại khiến Ôn Dĩ Ninh cho rằng anh không tin tưởng cô thì sao Tới lúc đi ngủ, Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, cô nghiêng đầu bật cười gian xảo nhìn Đường Kỳ Sâm, đột nhiên gọi anh, "Sườn xào chua ngọt" (*) Sườn xào chua ngọt: phiên âm Hán Việt Đường thố bài cốt. (Đường: ngọt, thố: dấm(chua),bài cốt: sườn) Ban đầu Đường Kỳ Sâm không cảm thấy gì lạ, nhưng cô vừa cất lời, anh cảm giác như có thùng giấm lâu năm đổ ụp lên đầu mình vậy.
Giấm có vẻ hơi chua Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích,"Không phải anh không tin em" Ôn Dĩ Ninh không quan tâm, biểu cảm của cô lúc này chẳng khác nào một con tiểu hồ ly yêu kiều thanh tú,"Muốn biết em nói gì với cậu ta không?" Đường Kỳ Sâm mở to mắt nhìn cô Cô nở nụ cười sáng lạn, mắt ngọc mày ngài, giọng nói thanh thúy,"Em nói rằng___ em yêu chồng em chết mất!!!" Đường Kỳ Sâm ngẩn người, lúc phản ứng kịp thì linh hồn anh đã được trấn an Thời kỳ thai nghén của Ôn Dĩ Ninh diễn ra vô cùng suôn sẻ, sức khỏe của cô rất tốt, tuy cân nặng tăng chậm nhưng hai bé vẫn phát triển bình thường. Tháng mười trời vào thu, vào dịp lễ quốc khánh, cô còn quấn quít di cùng Đường Kỳ Sâm tới sông Tiền Đường ngắm thủy triều. Đợt thủy triều vô cùng hùng vĩ, cô mặc chiếc áo mưa con vịt vàng, hưng phấn thét lên chói tai khi nhìn con sóng dập dềnh lên xuống Đường Kỳ Sâm cảm thấy thật nhức đầu, nào có phụ nữ mang thang nào có sở thích khác người thế chứ Thu qua đông tới, từng luồng không khí lạnh ùa về, Thượng Hải chính thức bước vào đông Cơ thể Ôn Dĩ Ninh vào giai đoạn mang thai cuối càng lúc càng nặng nề, khi cô khoác áo lông vũ màu trắng vào thì nhìn chẳng khác nào một chú chim cụt đáng yêu Vào đợt kiểm tra tiền sản cuối cùng, giáo sư Phó báo cho cô biết nước ối đã hơi đục, vị trí thai nhi cũng không được chính xác, đồng nghĩa với việc cô chỉ có thể lựa chọn hình thức sinh mổ. Sau khi nhận được tin, Cảnh An Dương đích thân bay tới HongKong một chuyến, tới chỗ người quen xem bói bát tự, rồi chọn ra vài ngày lành tháng tốt. Đường Kỳ Sâm không tin mấy chuyện này, nhưng vì trưởng bối tín ngưỡng nên anh cũng mặc kệ.
Ngày 22 tháng một, tại bệnh viện Trung Sơn, Thượng Hải Tám giờ sáng, Ôn Dĩ Ninh được đẩy vào ftrong phòng phẫu thuật, sau hai tiếng đồng hồ, cô đã thuận lợi sinh hai đứa trẻ ra Anh trai 5,2kg Em gái 5,8kg Song chi cạnh tú, bích hợp liên châu(*) (*) Lời chúc dành cho các cặp sinh đôi Vào năm 37 tuổi, cuối cùng Đường Kỳ Sâm cũng được lên chức ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook