-
Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! - Chương 10: Gây khó dễ!
Vì không muốn cản trở Doãn Đình Nghiêm nên Du Nhiên đã thuyết phục anh ở lại tham gia bữa tiệc. Do Du Nhiên khá đói nên cô đã nhanh chân đi đến bàn bày đồ ăn thì bất chợt bị kéo tay bởi Ôn Nghiên.
- Rốt cuộc cô và anh Đình Nghiêm có mối quan hệ gì? Tôi chẳng tin anh Đình Nghiêm lại đi đính hôn với loại đàn bà như cô đâu - Ôn Nghiên ra sức chất vấn Du Nhiên gay gắt.
- Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Nếu cô không tin thì tôi cũng hêt cách - Du Nhiên chỉ biết nhẹ nhàng đáp trả.
Thực chất, cô chính xác là vợ chưa cưới của Doãn Đình Nghiêm mà. Chẳng qua chính anh ấy cũng không biết đến sự tồn tại của cô kia mà… giải thích với họ chỉ tốn thời gian.
Nghe được lời “bộc bạch” của cô, không những họ không tin mà còn mỉa mai cô:
- Lại dám nói mình là vợ chưa cưới của cậu chủ Doãn, người phụ nữ này bị ảo tưởng nặng à?
- Đồ nhà quê, chưa từng thấy đồ ăn cao cấp như vậy chứ gì? Nhìn bộ dạng thèm dỏ dãi của cô ta kìa. Buồn nôn ghê!!
Du Nhiên quả thực chả muốn nói nhiều với họ làm gì, lặng lẽ quay lưng muốn đi khỏi đây nhưng Ôn Nghiên nào có dễ tha, cô ta sai người cố tình đổ rượu lên người Du Nhiên, khiến cô bị màu đỏ của rượu vang làm bẩn từ đầu tới chân. Nghe mấy lời nguỵ biện của Ôn Nghiên mà cô thấy giả tạo thật sự.
- Sao cô bất cẩn thế! Dù gì người ta cũng là người do anh Đình Nghiêm đưa đến… cô đừng để tâm nhé, để tôi sai người làm dẫn cô lên lầu thay đồ.
Không biết cô ả Ôn Nghiên này muốn bày trò gì nữa đây!!
Đi theo người giúp việc lên lầu thay đồ, mặc dù Ôn Nghiên nhiệt tình giúp đỡ nhưng Du Nhiên vẫn rất tỉnh táo, luôn kiểm tra trước nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, lại càng rắc rối về sau.
Khi cô thay xong, đi xuống lầu đúng lúc bắt gặp Doãn Đình Nghiêm cũng đang đi tìm cô. Vì thấy sắc mặt của cô không được tốt nên Doãn Đình Nghiêm đề nghị đưa cô về nhà. Ra đến xe, bỗng hai người nghe thấy tiếng nói “lảnh lót” của Ôn Nghiên.
- Anh Đình Nghiêm, hai người đợi đã! Hai người không được đi!
- Sao nào? Tiệc sinh nhật của cô Ôn chỉ được tới không được đi sao? - Doãn Đình Nghiêm mặt lạnh xỉa xói.
- Anh Đình Nghiêm, em vừa phát hiện bị mất chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng rồi…nếu anh không tin thì em có người làm em làm chứng nói do cô Lục đây lấy.
- Tôi không… - Du Nhiên đang định thanh minh thì bị người giúp việc lúc nãy đưa cô đi thay đồ ngắt lời…
- Cô Lục! Cái đồng hồ gắn kim cương mà cậu chủ Doãn tặng cho cô chủ, cô chủ căn dặn tôi phải đích thân để lên bàn trang điểm. Từ lúc để đến lúc mất, chỉ có cô Lục vào phòng đó.
Ôn Nghiên bắt đầu chiếm thế thượng phong, quay sang dùng ánh mắt rưng rưng nói với Du Nhiên:
- Cô Lục nếu cô thích đồng hồ tôi có thể tặng cho cô nhưng cô lại đi lấy trộm đồng hồ anh Đình Nghiêm tặng cho tôi thì không được, nó rất quan trọng với tôi. Cô trả đồng hồ lại cho tôi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ngoài những lời nói thể hiện sự đáng thương của Ôn Nghiên, tất nhiên là sẽ có những lời bàn tán xì xào của mọi người xung quanh, mặc dù vậy nhưng Du Nhiên lại rất bình tĩnh, không có một tia hoảng hốt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia, Doãn Đình Nghiêm đoán chắc là cô đã có thể tìm ra cách ứng phó rồi.
- Bắt trộm phải bắt tận tay, tại sao cô Ôn chỉ dựa vào một câu nói của người làm mà đã khẳng định rằng tôi là người lấy đồng hồ của cô?
- Được rồi, đã như thế thì cô có thể để tôi kiểm tra túi của cô không?
- Dựa vào đâu chứ…?
Du Nhiên thật không ngờ Ôn Nghiên lại chơi cô một vố như vậy, quả thật lúc cô thay đồ, cô chỉ để ý kiểm tra cái váy chứ thực chất không kiểm tra đến túi xách.
- Sao nào? Cô có tật giật mình à? Mau đưa túi cho tôi!
Dù không muốn nhưng cô vẫn bị Ôn Nghiên dựt mất chiếc túi rơi xuống đất, cũng vì thế mà trong túi rơi ra một chiếc đồng hồ. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bất ngờ. Du Nhiên rất bĩnh tĩnh, cô đề nghị kiểm tra dấu vân tay trên đồng hồ thì sẽ biết ngay là ai thôi. Ôn Nghiên nghe thấy liền chột dạ không nói lên lời.
Cùng lúc đó, ở đại sảnh bữa tiệc, Phó Bộ Trưởng đang tiếp khách rất niềm nở thì nhận được tin báo con gái đang tranh chấp với Du Nhiên ở bên ngoài. Tất nhiên người làm cha sẽ không thể đứng yên nhìn con gái mình bị bắt nạt rồi.
- Rốt cuộc cô và anh Đình Nghiêm có mối quan hệ gì? Tôi chẳng tin anh Đình Nghiêm lại đi đính hôn với loại đàn bà như cô đâu - Ôn Nghiên ra sức chất vấn Du Nhiên gay gắt.
- Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Nếu cô không tin thì tôi cũng hêt cách - Du Nhiên chỉ biết nhẹ nhàng đáp trả.
Thực chất, cô chính xác là vợ chưa cưới của Doãn Đình Nghiêm mà. Chẳng qua chính anh ấy cũng không biết đến sự tồn tại của cô kia mà… giải thích với họ chỉ tốn thời gian.
Nghe được lời “bộc bạch” của cô, không những họ không tin mà còn mỉa mai cô:
- Lại dám nói mình là vợ chưa cưới của cậu chủ Doãn, người phụ nữ này bị ảo tưởng nặng à?
- Đồ nhà quê, chưa từng thấy đồ ăn cao cấp như vậy chứ gì? Nhìn bộ dạng thèm dỏ dãi của cô ta kìa. Buồn nôn ghê!!
Du Nhiên quả thực chả muốn nói nhiều với họ làm gì, lặng lẽ quay lưng muốn đi khỏi đây nhưng Ôn Nghiên nào có dễ tha, cô ta sai người cố tình đổ rượu lên người Du Nhiên, khiến cô bị màu đỏ của rượu vang làm bẩn từ đầu tới chân. Nghe mấy lời nguỵ biện của Ôn Nghiên mà cô thấy giả tạo thật sự.
- Sao cô bất cẩn thế! Dù gì người ta cũng là người do anh Đình Nghiêm đưa đến… cô đừng để tâm nhé, để tôi sai người làm dẫn cô lên lầu thay đồ.
Không biết cô ả Ôn Nghiên này muốn bày trò gì nữa đây!!
Đi theo người giúp việc lên lầu thay đồ, mặc dù Ôn Nghiên nhiệt tình giúp đỡ nhưng Du Nhiên vẫn rất tỉnh táo, luôn kiểm tra trước nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, lại càng rắc rối về sau.
Khi cô thay xong, đi xuống lầu đúng lúc bắt gặp Doãn Đình Nghiêm cũng đang đi tìm cô. Vì thấy sắc mặt của cô không được tốt nên Doãn Đình Nghiêm đề nghị đưa cô về nhà. Ra đến xe, bỗng hai người nghe thấy tiếng nói “lảnh lót” của Ôn Nghiên.
- Anh Đình Nghiêm, hai người đợi đã! Hai người không được đi!
- Sao nào? Tiệc sinh nhật của cô Ôn chỉ được tới không được đi sao? - Doãn Đình Nghiêm mặt lạnh xỉa xói.
- Anh Đình Nghiêm, em vừa phát hiện bị mất chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng rồi…nếu anh không tin thì em có người làm em làm chứng nói do cô Lục đây lấy.
- Tôi không… - Du Nhiên đang định thanh minh thì bị người giúp việc lúc nãy đưa cô đi thay đồ ngắt lời…
- Cô Lục! Cái đồng hồ gắn kim cương mà cậu chủ Doãn tặng cho cô chủ, cô chủ căn dặn tôi phải đích thân để lên bàn trang điểm. Từ lúc để đến lúc mất, chỉ có cô Lục vào phòng đó.
Ôn Nghiên bắt đầu chiếm thế thượng phong, quay sang dùng ánh mắt rưng rưng nói với Du Nhiên:
- Cô Lục nếu cô thích đồng hồ tôi có thể tặng cho cô nhưng cô lại đi lấy trộm đồng hồ anh Đình Nghiêm tặng cho tôi thì không được, nó rất quan trọng với tôi. Cô trả đồng hồ lại cho tôi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ngoài những lời nói thể hiện sự đáng thương của Ôn Nghiên, tất nhiên là sẽ có những lời bàn tán xì xào của mọi người xung quanh, mặc dù vậy nhưng Du Nhiên lại rất bình tĩnh, không có một tia hoảng hốt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia, Doãn Đình Nghiêm đoán chắc là cô đã có thể tìm ra cách ứng phó rồi.
- Bắt trộm phải bắt tận tay, tại sao cô Ôn chỉ dựa vào một câu nói của người làm mà đã khẳng định rằng tôi là người lấy đồng hồ của cô?
- Được rồi, đã như thế thì cô có thể để tôi kiểm tra túi của cô không?
- Dựa vào đâu chứ…?
Du Nhiên thật không ngờ Ôn Nghiên lại chơi cô một vố như vậy, quả thật lúc cô thay đồ, cô chỉ để ý kiểm tra cái váy chứ thực chất không kiểm tra đến túi xách.
- Sao nào? Cô có tật giật mình à? Mau đưa túi cho tôi!
Dù không muốn nhưng cô vẫn bị Ôn Nghiên dựt mất chiếc túi rơi xuống đất, cũng vì thế mà trong túi rơi ra một chiếc đồng hồ. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bất ngờ. Du Nhiên rất bĩnh tĩnh, cô đề nghị kiểm tra dấu vân tay trên đồng hồ thì sẽ biết ngay là ai thôi. Ôn Nghiên nghe thấy liền chột dạ không nói lên lời.
Cùng lúc đó, ở đại sảnh bữa tiệc, Phó Bộ Trưởng đang tiếp khách rất niềm nở thì nhận được tin báo con gái đang tranh chấp với Du Nhiên ở bên ngoài. Tất nhiên người làm cha sẽ không thể đứng yên nhìn con gái mình bị bắt nạt rồi.
Bình luận facebook