Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Chương 11
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 11: Lưu manh biến thái
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Nhìn nụ cười tà đạo, hàn khí thấu xương của thiếu niên tay cầm Tùng Lâm Vương đang hiện trước mắt kia, trên trán Long Giang mồ hôi lạnh đã bắt đầu lấm tấm chảy ra ngoài. Ngay từ hồi nhỏ, lúc Long Giang mới vào Sơ nhất năm mười ba tuổi, gã đã thích coi mấy bộ phim ảnh chém giết, những pha chém giết tàn khốc rồi những cảnh tranh đoạt bang hội trong những bộ phim về giới xã hội đen, cái loại cảm giác kích thích mạnh mẽ đã nhiều lần khiến gã đang ngủ cũng phải bừng tỉnh.
Còn nhớ với niềm mơ ước được làm xã hội đen, ngày thứ hai đó sau khi nhập học gã đã bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ của những phần tử bất lương trong trường, ngày thứ ba liền cùng với một đám học sinh bất lương oánh người, ẩu đả, cướp bóc, vơ vét, không chừa bất cứ một thủ đoạn tồi tệ nào.
Dựa vào dũng khí của một bầu nhiệt huyết hơn người, cũng đã gây dựng được một chút thành tựu. Sau học kỳ Sơ nhị gã lại gia nhập CLB võ thuật tại trường, làm quen rồi chung chí hướng với Tiền Nhâm Hào ở CLB, hai gã cùng luyện được dăm ba món công phu mèo cào, rồi một bước lên mây tại Sơ trung, thế lực phát triển nhanh chóng, cũng có thể coi là nhất phương bá chủ.
Nghe Tiền Nhâm Hào nói bị một thằng nhỏ con gây sự, hơn nữa lại là cái thằng, thấp bé nhẹ cân mà ngày trước bọn chúng thường xuyên khi dễ, phía sau không hề có bất cứ một đồng học nào làm chỗ dựa.
Long Giang lúc đầu vốn không tin, gã thực sự không tin tại Sơ trung lại có đứa nào dám đơn thương độc mã mà đối nghịch với Tiền Nhâm Hào. Thế nhưng khi đến phòng ăn. Gã đã tin. Kẻ trước mắt nhìn qua thật ôn hòa và nhu nhược, một thằng lùn mi thanh mục tú, thế mà đối mặt với đám sáu người, tâm không động, sắc không đổi, chẳng chút nào vẻ sợ hãi, ngược lại còn dám, ra tay động thủ trước.
Nếu như nói mới vừa rồi Long Giang đã bội phục cái dũng khí của Sử Hạo, thì trong chớp mắt khi mà Sử Hạo móc ra một thanh đoản đao kia, Long Giang lại bị tính quyết đoán của Sử Hạo làm cho rúng động, gã trăm ngàn lần không nghĩ tới, một học sinh trung học lại dám khiêu khích Tiền Nhâm Hào, dù đông người cũng không ngại mà rút đoản đao ra, người này khóe miệng mang theo nụ cười tà, trong mắt lóe lên kiểu quang mang của dã thú. Long Giang thậm chí đang hoài nghi cái kẻ nửa người nửa thú kia có thể ăn tươi nuốt sống gã, vẻ hung ác đó hoàn toàn không thể từ một học sinh trung học phát ra, mà không thể nào một học sinh trung học có thể có được.
Gã bỗng nhiên có chút hối hận, đối nghịch với một kẻ kinh khủng như vậy, một cái loại mà hơi một tý là động dao động kéo, thằng cha này thực sự đúng là quái thai, còn nhỏ đã như thế, thì sau này trưởng thành phải nói sao?
Đột nhiên, Sử Hạo chuyển động, chỉ thấy hắn lao mạnh xuống một cái, mượn lực quán tính lao xuống mà vọt người nhảy phốc lên, hai chân hắn trên không trung đồng thời lao về trước đá tới, tựa như hai cái đại bổng chùy vậy, hai thằng học sinh bị vây trong sự kinh hãi chỉ cảm thấy bộ ngực đột ngột truyền đến một trận đau nhức, rồi thân thể không tự chủ được mà bắn về phía sau, cách xa ba mét rơi phịch lên bàn, cơm canh trên bàn theo đó loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Thân giữa không trung, không thể mượn lực. Thân hình Sử Hạo đang giữa không trung, nằm ngang thẳng tắp, tựa hồ đang rơi xuống, nhanh chóng đảo mắt nhìn xuống mặt đất, thấy được khoảng cách đã đủ, tay trái hắn nhanh chóng xòe ra tiếp đất, rồi phát lực mạnh, mượn sức lực trên cánh tay mà xoay người lại trên không trung, thân thể vắt ngang một cước lướt trên bắp chân của một gã khác, gã nọ còn chưa kịp phản ứng đã bị cái cước kia làm cho thân thể mất sự thăng bằng, như một cái cọc thẳng, nghiêng nghiêng ngả ngả úp mặt xuống đất.
Học sinh xung quanh không khỏi tê ngực cứng lưỡi, đôi đũa trên tay rơi xoạch xuống đất, tất cả đều cùng đưa mắt hướng lên phía trên phòng ăn, xác định rõ phía trên phòng ăn không có dây thép. Hơn nữa gần đó cũng chả có dây dợ gì, đây quả thực không phải kỹ năng làm xiếc trên dây, mà đây là công phu mười mươi đích thực.
Ở CLB võ thuật trường học, những kẻ có chút quyền cước, không phải bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng kiểu như Sử Hạo chân không chạm đất, thân thủ kinh người đả bại ba mống, chút kiến thức này đối với bọn họ mới là lần đầu, khó trách làm ọi người có chút cảm giác như phim.
Sử Hạo như con cá chép ưỡn ngửa nhẹ nhàng từ trên mặt đất xoay mình nhảy lên, cũng chẳng thèm nhìn, vọt thẳng về phía trước tung ra một quyền, quả đấm trong chớp mắt va đập với không khí, mang theo tiếng rít vù vù. Quyền này chính là nhằm hướng Long Giang, lúc vừa chạm đất, hắn đã chú ý tới vị trí của Long Giang.
Long Giang trong lòng kinh hãi, hoàn toàn không ngờ một học sinh trung học lại có loại thân thủ cùng sự quyết đoán này, đánh người vừa mạnh vừa bạo, chân mày cũng chả thèm nhăn, gã thấy quyền kia của Sử Hạo đánh tới trước mặt, vội vàng nghiêng đầu né tránh, Long Giang thân là một thành viên của CLB võ thuật tự nhiên cũng không phải là dạng người hời hợt. Cú đấm của Sử Hạo tuy nhanh, nhưng hắn né cũng không chậm, phải khó khăn lắm mới tránh thoát được.
Phản ứng nhanh nhậy của Long Giang cũng khiến cho Sử Hạo bất ngờ, nét mặt không khỏi lộ ra một tia kinh dị, thầm nghĩ "Gã này thân thủ không tồi".
Trong khi Sử Hạo đang định thu quyền, đá ra một cước, thì đùi phải Long Giang đã phóng ra trước, cú đá rất mạnh nhắm háng Sử Hạo phóng tới, gã cũng không phải loại bảo thủ, lúc này cùng địch nhân chiến đấu, những thứ giang hồ quy củ kia cho đi gặp quỷ hết rồi.
Sử Hạo khóe miệng khẽ nhếch, cánh tay phải nhẹ nhàng thoáng một cái, con dao nhỏ trong tay xoay theo quỹ đạo uyển chuyển mang theo ánh hàn quang rồi vắt ngang cạnh háng hắn, quỹ đạo xoay dao của Sử Hạo phải nói không tồi, phòng thủ trùng hợp với quỹ đạo tấn công của Long Giang, Long Giang có muốn đá thì cũng chỉ có nước đá trúng vào dao.
"Mẹ nó, cái loại biến thái này." Long Giang trong lòng mắng to một tiếng, chân phải vội vàng dừng lại, nếu mà đá ra, sợ rằng cái chân của hắn cũng theo thân mà lìa.
"Phản ứng lẹ ghê" Sử Hạo âm thầm khen, tập trung sức mạnh toàn thân hướng Long Giang sút một cước, Long Giang chứng kiến cước này vừa mau vừa mạnh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người mình, lúc này không dám chậm trễ, nhưng có muốn né cũng không kịp nữa, chỉ đành cố sức mà giơ hai cánh tay che chắn trước người. Thế tới hung mãnh dưới cú đá của Sử Hạo tuy bị chặn lại, thế nhưng gã lại bị lực chấn động mạnh mẽ trên đùi Sử Hạo, liên tiếp lùi về phía sau, cho đến khi dựa lưng được vào một cái bàn ăn thì mới ngừng lại. Nếu không phải là có sự chống đỡ của cái bàn, nhất định e rằng gã đã chổng vó mà ngã lăn quay xuống đất rồi.
Nhìn Long Giang một mặt xoa nắn cánh tay đau, một mặt vẫn còn nhếch miệng nhe răng. Khóe miệng Sử Hạo lộ ra một nụ cười bao hàm ý tứ không rõ, chợt quay đầu lại nhìn Tiền Nhâm Hào.
Như cảm nhận được cái tia sáng như dã thú lóe lên trong mắt Sử Hạo kia, Tiền Nhâm Hào không khỏi vô thức lùi về phía sau một bước, nhìn về ánh mắt Sử Hạo với vẻ đầy hồi hộp.
Sử Hạo chậm rãi tiến tới bên cạnh Tiền Nhâm Hào, từng bước, từng bước, hắn đi rất chậm. nhưng chính cái loại bước chân lững tha lững thững này của hắn này lại khiến cho quả tim Tiền Nhâm Hào dữ dội mà nhảy dựng lên. Nụ cười như một con thú hoang trên khóe miệng của Sử Hạo càng làm cho gã cảm thấy có một luồng khí lạnh từ gan bàn chân trong nháy mắt truyền lên, máu trong người tựa hồ đông cứng lại, giống như tử thần đang chậm chậm đi về phía mình, nhưng lại vô lực để phản kháng, cho dù muốn trốn chạy khí lực cũng không đủ.
Đi tới trước người Tiền Nhâm Hào, tay phải Sử Hạo đột nhiên giơ lên, một luồng hàn quang xuất hiện, bắp đùi của Tiền Nhâm Hào máu tươi bắt đầu tung tóe thành từng mảng lớn.
- Mẹ kiếp, thằng điên.
Long Giang mắng to một tiếng, nội tâm gã rúng động theo luồng máu tươi kia. Lũ học sinh chung quanh gã thì lại càng hoảng, hét toáng lên, không ít nữ sinh bị hù dọa đến nỗi mặt hoa thất sắc, hoặc không thì cũng nhảy bổ vào lòng nam sinh bên cạnh, hoặc che đi ánh mắt xinh đẹp để không phát ra tiếng thét chói tai vượt quá 100 đê-xi-ben (đơn vị đo cường độ âm thanh-dịch giả)
- A
~
Một tiếng kêu la thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Tiền Nhâm Hào vội che đi bắp đùi máu tươi ròng ròng, quỳ mọp xuống đất, bắp đùi của gã bị lưỡi dao sắc bén tạo thành một vết thương nhìn thấy phát sợ, da tróc thịt bong.
Chương tiếp theo: Đừng chọc lưu manh
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 11: Lưu manh biến thái
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Nhìn nụ cười tà đạo, hàn khí thấu xương của thiếu niên tay cầm Tùng Lâm Vương đang hiện trước mắt kia, trên trán Long Giang mồ hôi lạnh đã bắt đầu lấm tấm chảy ra ngoài. Ngay từ hồi nhỏ, lúc Long Giang mới vào Sơ nhất năm mười ba tuổi, gã đã thích coi mấy bộ phim ảnh chém giết, những pha chém giết tàn khốc rồi những cảnh tranh đoạt bang hội trong những bộ phim về giới xã hội đen, cái loại cảm giác kích thích mạnh mẽ đã nhiều lần khiến gã đang ngủ cũng phải bừng tỉnh.
Còn nhớ với niềm mơ ước được làm xã hội đen, ngày thứ hai đó sau khi nhập học gã đã bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ của những phần tử bất lương trong trường, ngày thứ ba liền cùng với một đám học sinh bất lương oánh người, ẩu đả, cướp bóc, vơ vét, không chừa bất cứ một thủ đoạn tồi tệ nào.
Dựa vào dũng khí của một bầu nhiệt huyết hơn người, cũng đã gây dựng được một chút thành tựu. Sau học kỳ Sơ nhị gã lại gia nhập CLB võ thuật tại trường, làm quen rồi chung chí hướng với Tiền Nhâm Hào ở CLB, hai gã cùng luyện được dăm ba món công phu mèo cào, rồi một bước lên mây tại Sơ trung, thế lực phát triển nhanh chóng, cũng có thể coi là nhất phương bá chủ.
Nghe Tiền Nhâm Hào nói bị một thằng nhỏ con gây sự, hơn nữa lại là cái thằng, thấp bé nhẹ cân mà ngày trước bọn chúng thường xuyên khi dễ, phía sau không hề có bất cứ một đồng học nào làm chỗ dựa.
Long Giang lúc đầu vốn không tin, gã thực sự không tin tại Sơ trung lại có đứa nào dám đơn thương độc mã mà đối nghịch với Tiền Nhâm Hào. Thế nhưng khi đến phòng ăn. Gã đã tin. Kẻ trước mắt nhìn qua thật ôn hòa và nhu nhược, một thằng lùn mi thanh mục tú, thế mà đối mặt với đám sáu người, tâm không động, sắc không đổi, chẳng chút nào vẻ sợ hãi, ngược lại còn dám, ra tay động thủ trước.
Nếu như nói mới vừa rồi Long Giang đã bội phục cái dũng khí của Sử Hạo, thì trong chớp mắt khi mà Sử Hạo móc ra một thanh đoản đao kia, Long Giang lại bị tính quyết đoán của Sử Hạo làm cho rúng động, gã trăm ngàn lần không nghĩ tới, một học sinh trung học lại dám khiêu khích Tiền Nhâm Hào, dù đông người cũng không ngại mà rút đoản đao ra, người này khóe miệng mang theo nụ cười tà, trong mắt lóe lên kiểu quang mang của dã thú. Long Giang thậm chí đang hoài nghi cái kẻ nửa người nửa thú kia có thể ăn tươi nuốt sống gã, vẻ hung ác đó hoàn toàn không thể từ một học sinh trung học phát ra, mà không thể nào một học sinh trung học có thể có được.
Gã bỗng nhiên có chút hối hận, đối nghịch với một kẻ kinh khủng như vậy, một cái loại mà hơi một tý là động dao động kéo, thằng cha này thực sự đúng là quái thai, còn nhỏ đã như thế, thì sau này trưởng thành phải nói sao?
Đột nhiên, Sử Hạo chuyển động, chỉ thấy hắn lao mạnh xuống một cái, mượn lực quán tính lao xuống mà vọt người nhảy phốc lên, hai chân hắn trên không trung đồng thời lao về trước đá tới, tựa như hai cái đại bổng chùy vậy, hai thằng học sinh bị vây trong sự kinh hãi chỉ cảm thấy bộ ngực đột ngột truyền đến một trận đau nhức, rồi thân thể không tự chủ được mà bắn về phía sau, cách xa ba mét rơi phịch lên bàn, cơm canh trên bàn theo đó loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Thân giữa không trung, không thể mượn lực. Thân hình Sử Hạo đang giữa không trung, nằm ngang thẳng tắp, tựa hồ đang rơi xuống, nhanh chóng đảo mắt nhìn xuống mặt đất, thấy được khoảng cách đã đủ, tay trái hắn nhanh chóng xòe ra tiếp đất, rồi phát lực mạnh, mượn sức lực trên cánh tay mà xoay người lại trên không trung, thân thể vắt ngang một cước lướt trên bắp chân của một gã khác, gã nọ còn chưa kịp phản ứng đã bị cái cước kia làm cho thân thể mất sự thăng bằng, như một cái cọc thẳng, nghiêng nghiêng ngả ngả úp mặt xuống đất.
Học sinh xung quanh không khỏi tê ngực cứng lưỡi, đôi đũa trên tay rơi xoạch xuống đất, tất cả đều cùng đưa mắt hướng lên phía trên phòng ăn, xác định rõ phía trên phòng ăn không có dây thép. Hơn nữa gần đó cũng chả có dây dợ gì, đây quả thực không phải kỹ năng làm xiếc trên dây, mà đây là công phu mười mươi đích thực.
Ở CLB võ thuật trường học, những kẻ có chút quyền cước, không phải bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng kiểu như Sử Hạo chân không chạm đất, thân thủ kinh người đả bại ba mống, chút kiến thức này đối với bọn họ mới là lần đầu, khó trách làm ọi người có chút cảm giác như phim.
Sử Hạo như con cá chép ưỡn ngửa nhẹ nhàng từ trên mặt đất xoay mình nhảy lên, cũng chẳng thèm nhìn, vọt thẳng về phía trước tung ra một quyền, quả đấm trong chớp mắt va đập với không khí, mang theo tiếng rít vù vù. Quyền này chính là nhằm hướng Long Giang, lúc vừa chạm đất, hắn đã chú ý tới vị trí của Long Giang.
Long Giang trong lòng kinh hãi, hoàn toàn không ngờ một học sinh trung học lại có loại thân thủ cùng sự quyết đoán này, đánh người vừa mạnh vừa bạo, chân mày cũng chả thèm nhăn, gã thấy quyền kia của Sử Hạo đánh tới trước mặt, vội vàng nghiêng đầu né tránh, Long Giang thân là một thành viên của CLB võ thuật tự nhiên cũng không phải là dạng người hời hợt. Cú đấm của Sử Hạo tuy nhanh, nhưng hắn né cũng không chậm, phải khó khăn lắm mới tránh thoát được.
Phản ứng nhanh nhậy của Long Giang cũng khiến cho Sử Hạo bất ngờ, nét mặt không khỏi lộ ra một tia kinh dị, thầm nghĩ "Gã này thân thủ không tồi".
Trong khi Sử Hạo đang định thu quyền, đá ra một cước, thì đùi phải Long Giang đã phóng ra trước, cú đá rất mạnh nhắm háng Sử Hạo phóng tới, gã cũng không phải loại bảo thủ, lúc này cùng địch nhân chiến đấu, những thứ giang hồ quy củ kia cho đi gặp quỷ hết rồi.
Sử Hạo khóe miệng khẽ nhếch, cánh tay phải nhẹ nhàng thoáng một cái, con dao nhỏ trong tay xoay theo quỹ đạo uyển chuyển mang theo ánh hàn quang rồi vắt ngang cạnh háng hắn, quỹ đạo xoay dao của Sử Hạo phải nói không tồi, phòng thủ trùng hợp với quỹ đạo tấn công của Long Giang, Long Giang có muốn đá thì cũng chỉ có nước đá trúng vào dao.
"Mẹ nó, cái loại biến thái này." Long Giang trong lòng mắng to một tiếng, chân phải vội vàng dừng lại, nếu mà đá ra, sợ rằng cái chân của hắn cũng theo thân mà lìa.
"Phản ứng lẹ ghê" Sử Hạo âm thầm khen, tập trung sức mạnh toàn thân hướng Long Giang sút một cước, Long Giang chứng kiến cước này vừa mau vừa mạnh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người mình, lúc này không dám chậm trễ, nhưng có muốn né cũng không kịp nữa, chỉ đành cố sức mà giơ hai cánh tay che chắn trước người. Thế tới hung mãnh dưới cú đá của Sử Hạo tuy bị chặn lại, thế nhưng gã lại bị lực chấn động mạnh mẽ trên đùi Sử Hạo, liên tiếp lùi về phía sau, cho đến khi dựa lưng được vào một cái bàn ăn thì mới ngừng lại. Nếu không phải là có sự chống đỡ của cái bàn, nhất định e rằng gã đã chổng vó mà ngã lăn quay xuống đất rồi.
Nhìn Long Giang một mặt xoa nắn cánh tay đau, một mặt vẫn còn nhếch miệng nhe răng. Khóe miệng Sử Hạo lộ ra một nụ cười bao hàm ý tứ không rõ, chợt quay đầu lại nhìn Tiền Nhâm Hào.
Như cảm nhận được cái tia sáng như dã thú lóe lên trong mắt Sử Hạo kia, Tiền Nhâm Hào không khỏi vô thức lùi về phía sau một bước, nhìn về ánh mắt Sử Hạo với vẻ đầy hồi hộp.
Sử Hạo chậm rãi tiến tới bên cạnh Tiền Nhâm Hào, từng bước, từng bước, hắn đi rất chậm. nhưng chính cái loại bước chân lững tha lững thững này của hắn này lại khiến cho quả tim Tiền Nhâm Hào dữ dội mà nhảy dựng lên. Nụ cười như một con thú hoang trên khóe miệng của Sử Hạo càng làm cho gã cảm thấy có một luồng khí lạnh từ gan bàn chân trong nháy mắt truyền lên, máu trong người tựa hồ đông cứng lại, giống như tử thần đang chậm chậm đi về phía mình, nhưng lại vô lực để phản kháng, cho dù muốn trốn chạy khí lực cũng không đủ.
Đi tới trước người Tiền Nhâm Hào, tay phải Sử Hạo đột nhiên giơ lên, một luồng hàn quang xuất hiện, bắp đùi của Tiền Nhâm Hào máu tươi bắt đầu tung tóe thành từng mảng lớn.
- Mẹ kiếp, thằng điên.
Long Giang mắng to một tiếng, nội tâm gã rúng động theo luồng máu tươi kia. Lũ học sinh chung quanh gã thì lại càng hoảng, hét toáng lên, không ít nữ sinh bị hù dọa đến nỗi mặt hoa thất sắc, hoặc không thì cũng nhảy bổ vào lòng nam sinh bên cạnh, hoặc che đi ánh mắt xinh đẹp để không phát ra tiếng thét chói tai vượt quá 100 đê-xi-ben (đơn vị đo cường độ âm thanh-dịch giả)
- A
~
Một tiếng kêu la thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Tiền Nhâm Hào vội che đi bắp đùi máu tươi ròng ròng, quỳ mọp xuống đất, bắp đùi của gã bị lưỡi dao sắc bén tạo thành một vết thương nhìn thấy phát sợ, da tróc thịt bong.
Chương tiếp theo: Đừng chọc lưu manh
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546
Bình luận facebook