Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Chương 58
Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 58: Batman thần bí.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, người xưa thường nói vậy đó, mỗi lần gặp khó khăn là một lần kỳ ngộ, chỉ xem là sẽ đối mặt với khó khăn như thế nào, có lẽ, người không chịu nổi thì sẽ ngã xuống địa ngục, còn những người được kỳ ngộ thì có thể bay lên tận trời.
Trong bệnh viện, lầu ba, ngoài phòng bệnh của Sử Hạo, đám người Vương Hoa vẫn chưa rời đi, mọi người đều nhìn cơn mua bên ngoài, có lẽ trời mưa lúc này là tốt nhất, bọn họ không cần phải đi tự học, ngay cả Sử Thanh và Trần Thi Lôi cũng cúp học luôn. Tiếng khóc của Sử Hạo rất lớn, phòng bệnh và trời mưa cũng không thể che dấu được nó, làm cho những người ở ngoài cũng nghe rất rõ ràng, tim bọn họ nhất thời vừa trầm vừa nặng, không thể tưởng tượng được khuông mặt luôn tươi cười kia, tâm tình cứng cỏi lại là người tàn nhẫn đó lại có thể khóc thương tâm như vậy, trong tiếng khóc bi thương này có sự bất đác dĩ, có sự bi phẫn, làm cho đầu mũi bọn họ có chút cay cay, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
“Tất cả đã đói bụng rồi, đi ăn thôi” Vương Hoa đề nghị, bọn họ tan học là đến bệnh viện, bởi vì bà nội của Sử Hạo đã chăm sóc hắn một đêm, xế chiều được Sử Hạo khuyên trở về nghỉ ngơi, bây giờ hẳn là đang ngủ, có lẽ muốn suốt đêm chăm sóc cho Sử Hạo.
Mọi người cũng không muốn ăn cơm. Đám người Vương Hoa, Long Giang, Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào đã thật sự coi Sử Hạo trở thành anh em, Trân Thi Lôi thì khỏi cần phải nói, đối với Sử Hạo vẫn có một tình cảm không hiểu, mà Yến Tĩnh thì có lẽ do áy náy hoặc có nguyên nhân khác, mà ngay cả cô ta cũng không xác định được.
Có lẽ mọi người đều đói bụng, nên không ai phản đối, gật đầu, đi ra ngoài bệnh viện.
Tám giờ tối, trong bệnh viện đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn ồn ào như ban ngày, trong cái hành lang yên tĩnh này, chỉ có vài tiếng bước chân ngẫu nhiên của vài cô ý ta và người bệnh đi dạo thôi.
Trên hành lang lầu ba, đột nhiên xuất hiện một người mặc áo mưa, nhưng trên áo mưa lại không có nước mưa, người nọ dùng áo mưa chỉ để che mặt, nhìn không thấy tướng, cái áo mưa rộng thùng thình che lấy thân người, không nhìn ra được nam hay nữ, chỉ là, động tác bước đi của người nọ rất lãnh đạm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Sử Hạo, đi đến đầu giường, nhìn Sử Hạo ngủ say nhưng khuôn mặt vẫn rất thanh tú, lặng lẽ thở dài, người nọ móc ra trong người một cái ống đựng một chất lỏng màu đỏ, cùng một ống kim tiêm đặc biệt, động tác rất thong thả, chất lỏng dưới ánh đèn phát ra một màu đỏ quỷ dị, có vẻ rất giống chất S-P-1 hồi nhỏ được tiêm vào người của Sử Hạo, nhưng nhìn kỹ lại thì có chút khác biệt.
Người nọ dùng ống tiêm đưa chất lỏng màu đỏ vào trong cơ thể Sử Hạo, một chất lỏng đỏ tương như máu chảy vào trong cơ thể, trong nháy mắt liền tan ra từ bát mạch kỳ kinh đến toàn thân, cuối cùng hòa tan vào máu, kích thích năng lượng ẩn giấu trong cơ thể hắn.
Người nọ thấy đã thành công, ngón tay nhỏ dài vuốt ve khuôn mặt của Sử Hạo, khẽ thở dài một chút, ngủ đi con, có thể thành công hay không, phải xem tạo hóa của con thôi.
Lặng lẽ nhìn Sử Hạo, tựa hồ như muốn in sâu khuôn mạo của đứa trẻ đang ngủ say này vào trong trí nhớ, chợt xoay người, đi ra ngoài phòng, mà cửa phòng trong tích tắc đột nhiên xuất hiện vài người.
Vương Hoa vừa mới cơm nước xong, muốn quay về thăm Sử Hạo thế nào, mở cửa phòng ra, thấy xuất hiện một bóng người, đang mặc áo mưa, người nọ sượt qua, thân thể chỉ di động một chút, nhìn vô cùng tầm thường như lại rất huyền diệu, đánh một cái làm cho Vương Hoa mất đi trọng tâm.
Thân thủ của Vương Hoa cũng rất tốt, hơi kinh ngạc lui lại một chút, nhìn người mặc áo mưa che khuất khuôn mặt đó, hỏi : “ Mày là ai?”
“Mày đã làm gì Sử Hạo?” Tiền Nhâm Hào dùng hai tay chặn cửa lại, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy hối hận, người này trong bệnh viện lại mặc áo mưa chùm kín mít, giống y chang một sát thủ trong phim? Chẳng lẽ Chung Long mời sát thủ đến giết Sử Hạo sao? Không biết cản đường hắn thì có bị hắn làm ột trận hay không? Phận tổ phù hộ, giúp cho con bình an qua kiếp nạn này, sau này con sẽ an chay niệm phật.
Người nọ nhìn mấy người trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ thản nhiên cười, hai tay đánh ra, nhanh như gió, Tiền Nhâm Hào còn chưa kịp phản ứng, liền bị một chưởng bổ vào ót, “a” một cái rồi lăn đùng ra một đống, ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn hôn mê chính là : Xong hết rồi, đụng đến một sát thủ, Hạo ca, lão tử đi trước một bước, nếu có kiếp sau, chúng ta lại làm anh em!
Long Giang và Trương Thiên Cường đứng cạnh Tiền Nhâm Hào cũng không phản ứng kiện, cho đến khi Tiền Nhâm Hào ngã xuống đất, muốn tấn công, nhưng hai tay vừa đánh tới, thì liền cảm thấy ót đau đớn, chợt mất đi ý thức, trong lòng Vương Hoa kinh ngạc không nói nên lời, hời hợt ra tay, những người này dù không học võ nhưng cũng có chút tay nghề, nhưng cũng không làm gì được đối phương, hơn nữa, đối phương chỉ di động vài bước, tốc độ ra tay cực nhanh, đạo lực được tính toán cực chuẩn, cũng không làm tổn thương đến đám người Tiền Nhâm Hào, chỉ làm bọn họ bất tỉnh thôi, loại lực khống chế này thật kinh người.
“Mày là... a...” Vương Hoa đại khái là đã xác định được người này không có ác ý, vừa mới chuẩn bị mở miệng tìm giao tình, thì cảm thấy thân ảnh trước mắt thoáng một cái, rồi cái ót chợt đau, cảnh tượng trước mặt chợt đen lại, rồi cuối cùng cũng ngã xuống bất tỉnh.
Yến Tĩnh, Trần Thi Lôi, Nhiêu Hải Yến thì há mồm nhìn người kia, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi, nhưng không hét lên, không phải là không muốn la lên, mà vì trong nhất thời sợ hãi má mất đi giọng nói thôi.
Người nọ nhìn ba nàng một cái, rồi đưa tay mở cửa sổ cuối hành lang nhảy xuống, cái áo mưa rộng bị phất lên, giống như là Batman vung áo biến mất trong đêm vậy, trong mắt ba nàng hiện rõ sự khó hiểu, đây là lầu ba đó, người nọ thật sự nhảy xuống sao?
Không quan tâm người kia nhảy xuống có té chết hay không, ba nàng vội vàng gọi bác sĩ, hiệu suất làm việc ở đây không hề thấp, một đoàn bác sĩ và y tá vội vàng mở đèn chạy đến, đỡ bốn người bị bất tỉnh vào phòng bệnh, hôn mê bình thường thì lát sau sẽ tỉnh lại, vậy mà đám bác sĩ vẽ ra cả đống chuyện, làm tốn thêm một đống viện phí, bệnh viện quả nhiên là một nơi tàn nhẫn, mổ xẻ người bệnh không khác gì một đồ tể cả.
Hôn mê không bao lâu, mấy người kia lần lượt tỉnh lại, Vương Hoa tỉnh lại, thấy Trương Thiên Cường, Long Giang tràn đầy sợ hãi, còn Tiền Nhâm Hào thì may mắn hơn, vỗ người cười khúc khích không thôi, mọi người nghi hoặc nhìn nhau mà không hiểu gì hết.
Long Giang run rẩy đi đến giường của Sử Hạo, lấy tay dò xét cái lỗ mũi của hắn, lúc này mới vỗ ngực nói : “ Cũng may còn thở”
Nghĩ đến người mang áo mưa kia, trong lòng mọi người vẫn sợ hãi, người đó là ai? Vào phòng bệnh của Sử Hạo để làm gì? Đã làm gì với Sử Hạo? Những nghi vấn này lẩn quẩn trong đầu mọi người, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đáp án.
Chờ bà nội đến đây, đám người Vương Hoa liền rời khỏi bệnh viện, mà không ai phát hiện ra, Sử Hạo bị bó bột như xác ướp đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Chương 58: Batman thần bí.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, người xưa thường nói vậy đó, mỗi lần gặp khó khăn là một lần kỳ ngộ, chỉ xem là sẽ đối mặt với khó khăn như thế nào, có lẽ, người không chịu nổi thì sẽ ngã xuống địa ngục, còn những người được kỳ ngộ thì có thể bay lên tận trời.
Trong bệnh viện, lầu ba, ngoài phòng bệnh của Sử Hạo, đám người Vương Hoa vẫn chưa rời đi, mọi người đều nhìn cơn mua bên ngoài, có lẽ trời mưa lúc này là tốt nhất, bọn họ không cần phải đi tự học, ngay cả Sử Thanh và Trần Thi Lôi cũng cúp học luôn. Tiếng khóc của Sử Hạo rất lớn, phòng bệnh và trời mưa cũng không thể che dấu được nó, làm cho những người ở ngoài cũng nghe rất rõ ràng, tim bọn họ nhất thời vừa trầm vừa nặng, không thể tưởng tượng được khuông mặt luôn tươi cười kia, tâm tình cứng cỏi lại là người tàn nhẫn đó lại có thể khóc thương tâm như vậy, trong tiếng khóc bi thương này có sự bất đác dĩ, có sự bi phẫn, làm cho đầu mũi bọn họ có chút cay cay, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
“Tất cả đã đói bụng rồi, đi ăn thôi” Vương Hoa đề nghị, bọn họ tan học là đến bệnh viện, bởi vì bà nội của Sử Hạo đã chăm sóc hắn một đêm, xế chiều được Sử Hạo khuyên trở về nghỉ ngơi, bây giờ hẳn là đang ngủ, có lẽ muốn suốt đêm chăm sóc cho Sử Hạo.
Mọi người cũng không muốn ăn cơm. Đám người Vương Hoa, Long Giang, Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào đã thật sự coi Sử Hạo trở thành anh em, Trân Thi Lôi thì khỏi cần phải nói, đối với Sử Hạo vẫn có một tình cảm không hiểu, mà Yến Tĩnh thì có lẽ do áy náy hoặc có nguyên nhân khác, mà ngay cả cô ta cũng không xác định được.
Có lẽ mọi người đều đói bụng, nên không ai phản đối, gật đầu, đi ra ngoài bệnh viện.
Tám giờ tối, trong bệnh viện đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn ồn ào như ban ngày, trong cái hành lang yên tĩnh này, chỉ có vài tiếng bước chân ngẫu nhiên của vài cô ý ta và người bệnh đi dạo thôi.
Trên hành lang lầu ba, đột nhiên xuất hiện một người mặc áo mưa, nhưng trên áo mưa lại không có nước mưa, người nọ dùng áo mưa chỉ để che mặt, nhìn không thấy tướng, cái áo mưa rộng thùng thình che lấy thân người, không nhìn ra được nam hay nữ, chỉ là, động tác bước đi của người nọ rất lãnh đạm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Sử Hạo, đi đến đầu giường, nhìn Sử Hạo ngủ say nhưng khuôn mặt vẫn rất thanh tú, lặng lẽ thở dài, người nọ móc ra trong người một cái ống đựng một chất lỏng màu đỏ, cùng một ống kim tiêm đặc biệt, động tác rất thong thả, chất lỏng dưới ánh đèn phát ra một màu đỏ quỷ dị, có vẻ rất giống chất S-P-1 hồi nhỏ được tiêm vào người của Sử Hạo, nhưng nhìn kỹ lại thì có chút khác biệt.
Người nọ dùng ống tiêm đưa chất lỏng màu đỏ vào trong cơ thể Sử Hạo, một chất lỏng đỏ tương như máu chảy vào trong cơ thể, trong nháy mắt liền tan ra từ bát mạch kỳ kinh đến toàn thân, cuối cùng hòa tan vào máu, kích thích năng lượng ẩn giấu trong cơ thể hắn.
Người nọ thấy đã thành công, ngón tay nhỏ dài vuốt ve khuôn mặt của Sử Hạo, khẽ thở dài một chút, ngủ đi con, có thể thành công hay không, phải xem tạo hóa của con thôi.
Lặng lẽ nhìn Sử Hạo, tựa hồ như muốn in sâu khuôn mạo của đứa trẻ đang ngủ say này vào trong trí nhớ, chợt xoay người, đi ra ngoài phòng, mà cửa phòng trong tích tắc đột nhiên xuất hiện vài người.
Vương Hoa vừa mới cơm nước xong, muốn quay về thăm Sử Hạo thế nào, mở cửa phòng ra, thấy xuất hiện một bóng người, đang mặc áo mưa, người nọ sượt qua, thân thể chỉ di động một chút, nhìn vô cùng tầm thường như lại rất huyền diệu, đánh một cái làm cho Vương Hoa mất đi trọng tâm.
Thân thủ của Vương Hoa cũng rất tốt, hơi kinh ngạc lui lại một chút, nhìn người mặc áo mưa che khuất khuôn mặt đó, hỏi : “ Mày là ai?”
“Mày đã làm gì Sử Hạo?” Tiền Nhâm Hào dùng hai tay chặn cửa lại, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy hối hận, người này trong bệnh viện lại mặc áo mưa chùm kín mít, giống y chang một sát thủ trong phim? Chẳng lẽ Chung Long mời sát thủ đến giết Sử Hạo sao? Không biết cản đường hắn thì có bị hắn làm ột trận hay không? Phận tổ phù hộ, giúp cho con bình an qua kiếp nạn này, sau này con sẽ an chay niệm phật.
Người nọ nhìn mấy người trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ thản nhiên cười, hai tay đánh ra, nhanh như gió, Tiền Nhâm Hào còn chưa kịp phản ứng, liền bị một chưởng bổ vào ót, “a” một cái rồi lăn đùng ra một đống, ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn hôn mê chính là : Xong hết rồi, đụng đến một sát thủ, Hạo ca, lão tử đi trước một bước, nếu có kiếp sau, chúng ta lại làm anh em!
Long Giang và Trương Thiên Cường đứng cạnh Tiền Nhâm Hào cũng không phản ứng kiện, cho đến khi Tiền Nhâm Hào ngã xuống đất, muốn tấn công, nhưng hai tay vừa đánh tới, thì liền cảm thấy ót đau đớn, chợt mất đi ý thức, trong lòng Vương Hoa kinh ngạc không nói nên lời, hời hợt ra tay, những người này dù không học võ nhưng cũng có chút tay nghề, nhưng cũng không làm gì được đối phương, hơn nữa, đối phương chỉ di động vài bước, tốc độ ra tay cực nhanh, đạo lực được tính toán cực chuẩn, cũng không làm tổn thương đến đám người Tiền Nhâm Hào, chỉ làm bọn họ bất tỉnh thôi, loại lực khống chế này thật kinh người.
“Mày là... a...” Vương Hoa đại khái là đã xác định được người này không có ác ý, vừa mới chuẩn bị mở miệng tìm giao tình, thì cảm thấy thân ảnh trước mắt thoáng một cái, rồi cái ót chợt đau, cảnh tượng trước mặt chợt đen lại, rồi cuối cùng cũng ngã xuống bất tỉnh.
Yến Tĩnh, Trần Thi Lôi, Nhiêu Hải Yến thì há mồm nhìn người kia, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi, nhưng không hét lên, không phải là không muốn la lên, mà vì trong nhất thời sợ hãi má mất đi giọng nói thôi.
Người nọ nhìn ba nàng một cái, rồi đưa tay mở cửa sổ cuối hành lang nhảy xuống, cái áo mưa rộng bị phất lên, giống như là Batman vung áo biến mất trong đêm vậy, trong mắt ba nàng hiện rõ sự khó hiểu, đây là lầu ba đó, người nọ thật sự nhảy xuống sao?
Không quan tâm người kia nhảy xuống có té chết hay không, ba nàng vội vàng gọi bác sĩ, hiệu suất làm việc ở đây không hề thấp, một đoàn bác sĩ và y tá vội vàng mở đèn chạy đến, đỡ bốn người bị bất tỉnh vào phòng bệnh, hôn mê bình thường thì lát sau sẽ tỉnh lại, vậy mà đám bác sĩ vẽ ra cả đống chuyện, làm tốn thêm một đống viện phí, bệnh viện quả nhiên là một nơi tàn nhẫn, mổ xẻ người bệnh không khác gì một đồ tể cả.
Hôn mê không bao lâu, mấy người kia lần lượt tỉnh lại, Vương Hoa tỉnh lại, thấy Trương Thiên Cường, Long Giang tràn đầy sợ hãi, còn Tiền Nhâm Hào thì may mắn hơn, vỗ người cười khúc khích không thôi, mọi người nghi hoặc nhìn nhau mà không hiểu gì hết.
Long Giang run rẩy đi đến giường của Sử Hạo, lấy tay dò xét cái lỗ mũi của hắn, lúc này mới vỗ ngực nói : “ Cũng may còn thở”
Nghĩ đến người mang áo mưa kia, trong lòng mọi người vẫn sợ hãi, người đó là ai? Vào phòng bệnh của Sử Hạo để làm gì? Đã làm gì với Sử Hạo? Những nghi vấn này lẩn quẩn trong đầu mọi người, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đáp án.
Chờ bà nội đến đây, đám người Vương Hoa liền rời khỏi bệnh viện, mà không ai phát hiện ra, Sử Hạo bị bó bột như xác ướp đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Bình luận facebook