Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Chương 68
Một Kẻ Lưu Manh Cuối Cùng
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 68 : 150 đồng một lần "yêu".
Dịch: yudfire
Nguồn: LX.us
Hôm nay Sử Hạo dậy thật sớm, hắn theo bản năng vớ lấy cái thắt lưng, thực kinh người là hai tay lại có thể làm ra được động tác ấy, chỉ là hai tay nâng lên một chút rồi không thể nhúc nhích, sau đó toàn thân là một trận đau nhức như hồng thủy mãnh thú kéo đến. Trong nháy mắt làm cơn buồn ngủ của Sử Hạo biến mất tiêu.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh tay, im lặng nửa ngày không có phản ứng gì, đồng tử không ngừng co rút rồi phóng đại, miệng vẫn còn vương dấu nước miếng từ từ mở to ra. Biểu tình trên mặt từ thống khổ biến thành mê mang, cuối cùng là mừng rỡ như điên, hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng xúc động, bởi vì hiện tại trời vừa mới sáng, hàng xóm xung quanh còn đang trong giấc mộng nên đột nhiên hét to một tiếng khẳng định sẽ bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu, nói không chừng còn bị dùng đá tảng chọi vào cửa sổ. Sử Hạo cố kìm chế tâm tình kích động, hắn trong lòng có chút cảm giác lo được lo mất, sợ đây chỉ là giấc mộng, sợ cánh tay của ình chỉ là hồi quang phản chiếu, động được một chút rồi vĩnh viễn không động nữa. Hắn kinh sợ nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay.
“ Ngao “ một tiếng hét kinh thiên động địa điên cuồng vang lên trong khuôn viên trăm dặm làm kinh động gia cầm, cư dân xung quanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhất thời khắp ngã tư đường gà bay chó sủa, âm thanh tức giận chửi mắng vang lên không ngừng.
- ĐKM, gọi hồn à, có đạo đức không đấy, mẹ nó còn tưởng là đến giờ đi Tống - Kim, ( nguyên văn: ma thú công thành, chém tý cho nó hợp với ) hại lão tử ngay cả quần cũng chưa mặc bỏ chạy đi ra đoạt cờ.
- Mẹ, đừng có để cho tao biết thằng nào hét, nếu không tao ột cái lôi điện cấp ba đánh cho lông tóc dựng đứng lên cho xem.
Nhìn thân thể đã có thể họat động, tuy chưa phải là linh hoạt mười ngón nhưng Sử Hạo cũng không nhịn được nữa, bộc phát ra tiếng gầm rú hưng phấn của dã thú, mặc kệ cho hàng xóm thóa mạ một chút nhưng trong lòng hắn không thể kìm chế được kích động. Hi vọng khỏi hẳn đã ở ngay trước mặt.
- Mẹ nó có thể động, rốt cuộc là có thể cử động được rồi.
Lúc này Sử Hạo giống như con sói đói vài ngày bụng kêu ục ục trong rừng chợt thấy con mồi, lại giống như người lạc tại chỗ băng tuyết rét run phát hiện một cái áo bông, làm cho hắn trở nên có hi vọng sống giống như dã thú vì khát vọng sống còn mà truy tìm chút hi vọng xa vời ( đoạn này cao siêu quá chỉ hiểu 1 ít >.< )
- A, ta đau mà cũng thấy vui sướng a.
Sử Hạo đối mặt với vách tường ngây ngô cười, ngày hôm qua mới khôi phục lại được một chút tri giác mà nay đã có thể cử động mười ngón tay, không thể phủ nhận đây là một kì tích không nhỏ. Tuy loại đau đớn kịch liệt này làm Sử Hạo không dám tùy tiện nhúc nhích, nhưng mà đau đớn không phải cũng là một cảm giác vui sướng sao.
Sử Hạo thử giật giật chân trái, cùng hai tay cũng không sai khác lắm, khẽ cử động là đau đớn, miễn cưỡng nâng lên một chút cảm giácđau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ngay cả người có sức chịu đựng siêu cường như Sử Hạo cũng không dám dễ dàng nếm thử cảm giác đau đớn này, vạn tiễn xuyên tâm, vạn trùng phệ cốt cũng chỉ đến như thế.
Sử Hạo tin tưởng rằng với tốc độ khôi phục như vậy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra nhiều lắm là một tuần mình sẽ khôi phục lại năng lực hành động bình thường. Cảm giác cực độ mất mát lúc trước trong nháy mắt biến thành cực độ phấn khởi, hai loại cực hạn cảm xúc tương phản nhau xuất hiện làm cho Sử Hạo nhất thời không biết làm như thê nào, giống như người liệt dương vài năm đột nhiên phát hiện có thể cứng lên được, cao hứng hơn cả người bảo trì được công năng đến tận năm 50 tuổi vô số lần.
Sử Hạo mang loại cảm xúc phấn khởi cho đến tận giờ ngọ ( 12h trưa ), hắn cũng không đem phát hiện kinh người này nói cho bất kì ai, cũng không đến bệnh viện kiểm tra vì sự thật này quá dọa người. Nếu để cho người của bệnh viện biết, thể nào cũng ném mình tới trung tâm nghiên cứu siêu năng lực con người để giải phẫu không chừng. vả lại cũng sợ có tình huống ngoài dự kiến làm cho người thân bạn hữu cao hứng rồi lại thất vọng, chi bằng chờ đến khi khỏi hẳn cấp ọi người một sự kinh hỉ ( vừa vui mừng vừa sợ hãi ).
Giữa trưa mà Yến Tĩnh cũng không thấy tới, Sử Hạo mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng khôg quá để ý, giờ phút này cho dù tất cả ngôi sao nổi tiếng tuyệt sắc trên đời cởi sạch quần áo xếp hàng trước mặt hắn cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Tâm tình phấn khởi của Sử Hạo vẫn duy trì cho đến giờ ngọ. Lúc này đám người Vương Hoa, đám bạn sinh tử không lùi bước của hắn, tranh thủ lúc nghỉ trưa được nửa giờ đến thăm hắn. Đám người Vương Hoa, Long Giang, Trần Tư Lôi, Nhiêu Hải Yến đến nơi vẫn thấy hắn cười ngây ngốc nên có chút hoảng sợ, lẽ nào hắn không chịu nổi đả kích nên thần kinh có xu hướng phân liệt ( dài dòng quá tóm lại là thần kinh phân liệt ) vội vàng nổi lên tâm tình cảm thông an ủi hắn một phen, khuyên bảo hắn hãy lạc quan hướng về phía trước, thế giới này vô cùng tốt đẹp không cần phải thất vọng, cho dù không có tay chân thì vẫn có thể hưởng thụ lạc thú con người mà. ( khụ, không tay không chân mà còn “ ấy “ thì vẫn còn dùng tốt ). Làm cho Sử Hạo nghẹn không nói lên lời, chi đành nói :
- Cố ý chờ các người đến đây để đưa ta đi tiểu thôi, nhanh lên dung lượng bàng quang sắp đến cực hạn rồi.
Vương Hoa, Long Giang nhất thời trán nổi mấy tia u ám, vạn bất đắc dĩ mấy đại lão gia đành phải khiêng Sử Hạo đi WC giải quyết vấn đề sinh lí.
Trở lại đại sảnh Sử Hạo cười nói:
- Như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm lão nhân gia vậy, đúng rồi ta lâu không đi học như vậy bên trường có nói gì không?
- Làm giấy ốm, chắc là không sao.
Vương Hoa lạnh nhạt nói, hắn biết bây giờ Sử Hạo đang bị giáo viên quan sát, nếu trốn học khẳng định sẽ bị đuổi, nên đã sớm xin nghỉ bệnh cho Sử Hạo.
“ Ân “ Sử Hạo cười gật đầu, Vương Hoa làm việc thành thục lão luyện vượt quá sự tưởng tượng của mình, một đàn em như vậy không biết làm thế nào mà rèn luyện ra.
Sử Hạo tuy niên kỉ so với Vương Hoa thì nhỏ hơn, nhưng những điều mà hắn trải qua thì phong phú hơn cả người trưởng thành. Cuộc sống nghèo khó gian khổ lúc nhỏ làm cho tâm tính của hắn cứng cỏi, thành thục hơn đồng bạn rất nhiều, tục ngữ chẳng nói “ Trẻ nhà nghèo sớm trưởng thành “ đấy thôi ( NV: nghèo khổ đích hài tử sớm đương gia ). Sử Hạo cười nói:
- Tiền tổng, Long Giang gần đây có đi An Khang khách sạn không, hắc hắc, lần cuối đến là lúc lão tử được xem một trận chiến ( rình xem trộm chăng? )
Tiền Nhâm Hào vẻ mặt giận dữ kêu la nói:
- Mẹ kiếp, nói đến mới nhớ, lần trước ở hắc báo quen một cô em, cũng đến tán gẫu, ta đã nghĩ tìm được tình yêu nên mang nàng đến khách sạn An Khang phát triển chân tình, sau cùng thuận tay đưa nàng hai trăm đồng, ngươi có biết kết quả như thế nào không?
- Nàng cho ngươi một cái tát sau đó tình yêu bay đi.
Sử Hạo nhìn mấy vị gia súc có chút hả hê khi người gặp họa, ngay cả Trần Tư Lôi, Nhiêu Hải Yến cùng Sử Thanh tam nữ vì lòng hiếu kì mà chiến thắng thẹn thùng, vẻ mặt chờ mong nhìn Tiền Nhâm Hào.
- Như vậy là chế giễu ta a, kết quả là nàng ta thuận tay đưa trả lại ta năm mươi đồng.
Sử Hạo, Long Giang, Trương Thiên Cường … đều sửng sốt một chút rồi phá ra cười lăn cười bò. Long giang lại càng khoa trương hơn cười chảy cả nước mắt hơn nữa còn nằm úp sấp mà đập tay đạp chân, đến độ tro bụi bay lên từng đợt.
Tam nữ thì không nghe ra thâm ý trong câu nói đó nên nghi hoặc nhìn mấy vị gia súc động kinh cười run cả người, nhưng câu nói tiếp theo của Sử Hạo đã giải đáp thắc mắc của mấy nàng. Sử Hạo cười đểu, khinh thường nói:
- Ngươi đó, cũng có thể tìm được một người để bán thân, cũng coi như là có chút tài, nhanh lên mấy cây cột điện bên ngoài có thể có để lại số điện thoại cùng địa chỉ đấy, đi kiểm tra kiểm tra nhanh. ( theo ý hiểu của ta thì cột điện thì chỉ có cún nó hay đến tè nên ý của thèng Sử Hạo là thân của thằng TNH chỉ có chó mới thèm mua, không biết có phải không).
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 68 : 150 đồng một lần "yêu".
Dịch: yudfire
Nguồn: LX.us
Hôm nay Sử Hạo dậy thật sớm, hắn theo bản năng vớ lấy cái thắt lưng, thực kinh người là hai tay lại có thể làm ra được động tác ấy, chỉ là hai tay nâng lên một chút rồi không thể nhúc nhích, sau đó toàn thân là một trận đau nhức như hồng thủy mãnh thú kéo đến. Trong nháy mắt làm cơn buồn ngủ của Sử Hạo biến mất tiêu.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh tay, im lặng nửa ngày không có phản ứng gì, đồng tử không ngừng co rút rồi phóng đại, miệng vẫn còn vương dấu nước miếng từ từ mở to ra. Biểu tình trên mặt từ thống khổ biến thành mê mang, cuối cùng là mừng rỡ như điên, hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng xúc động, bởi vì hiện tại trời vừa mới sáng, hàng xóm xung quanh còn đang trong giấc mộng nên đột nhiên hét to một tiếng khẳng định sẽ bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu, nói không chừng còn bị dùng đá tảng chọi vào cửa sổ. Sử Hạo cố kìm chế tâm tình kích động, hắn trong lòng có chút cảm giác lo được lo mất, sợ đây chỉ là giấc mộng, sợ cánh tay của ình chỉ là hồi quang phản chiếu, động được một chút rồi vĩnh viễn không động nữa. Hắn kinh sợ nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay.
“ Ngao “ một tiếng hét kinh thiên động địa điên cuồng vang lên trong khuôn viên trăm dặm làm kinh động gia cầm, cư dân xung quanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhất thời khắp ngã tư đường gà bay chó sủa, âm thanh tức giận chửi mắng vang lên không ngừng.
- ĐKM, gọi hồn à, có đạo đức không đấy, mẹ nó còn tưởng là đến giờ đi Tống - Kim, ( nguyên văn: ma thú công thành, chém tý cho nó hợp với ) hại lão tử ngay cả quần cũng chưa mặc bỏ chạy đi ra đoạt cờ.
- Mẹ, đừng có để cho tao biết thằng nào hét, nếu không tao ột cái lôi điện cấp ba đánh cho lông tóc dựng đứng lên cho xem.
Nhìn thân thể đã có thể họat động, tuy chưa phải là linh hoạt mười ngón nhưng Sử Hạo cũng không nhịn được nữa, bộc phát ra tiếng gầm rú hưng phấn của dã thú, mặc kệ cho hàng xóm thóa mạ một chút nhưng trong lòng hắn không thể kìm chế được kích động. Hi vọng khỏi hẳn đã ở ngay trước mặt.
- Mẹ nó có thể động, rốt cuộc là có thể cử động được rồi.
Lúc này Sử Hạo giống như con sói đói vài ngày bụng kêu ục ục trong rừng chợt thấy con mồi, lại giống như người lạc tại chỗ băng tuyết rét run phát hiện một cái áo bông, làm cho hắn trở nên có hi vọng sống giống như dã thú vì khát vọng sống còn mà truy tìm chút hi vọng xa vời ( đoạn này cao siêu quá chỉ hiểu 1 ít >.< )
- A, ta đau mà cũng thấy vui sướng a.
Sử Hạo đối mặt với vách tường ngây ngô cười, ngày hôm qua mới khôi phục lại được một chút tri giác mà nay đã có thể cử động mười ngón tay, không thể phủ nhận đây là một kì tích không nhỏ. Tuy loại đau đớn kịch liệt này làm Sử Hạo không dám tùy tiện nhúc nhích, nhưng mà đau đớn không phải cũng là một cảm giác vui sướng sao.
Sử Hạo thử giật giật chân trái, cùng hai tay cũng không sai khác lắm, khẽ cử động là đau đớn, miễn cưỡng nâng lên một chút cảm giácđau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ngay cả người có sức chịu đựng siêu cường như Sử Hạo cũng không dám dễ dàng nếm thử cảm giác đau đớn này, vạn tiễn xuyên tâm, vạn trùng phệ cốt cũng chỉ đến như thế.
Sử Hạo tin tưởng rằng với tốc độ khôi phục như vậy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra nhiều lắm là một tuần mình sẽ khôi phục lại năng lực hành động bình thường. Cảm giác cực độ mất mát lúc trước trong nháy mắt biến thành cực độ phấn khởi, hai loại cực hạn cảm xúc tương phản nhau xuất hiện làm cho Sử Hạo nhất thời không biết làm như thê nào, giống như người liệt dương vài năm đột nhiên phát hiện có thể cứng lên được, cao hứng hơn cả người bảo trì được công năng đến tận năm 50 tuổi vô số lần.
Sử Hạo mang loại cảm xúc phấn khởi cho đến tận giờ ngọ ( 12h trưa ), hắn cũng không đem phát hiện kinh người này nói cho bất kì ai, cũng không đến bệnh viện kiểm tra vì sự thật này quá dọa người. Nếu để cho người của bệnh viện biết, thể nào cũng ném mình tới trung tâm nghiên cứu siêu năng lực con người để giải phẫu không chừng. vả lại cũng sợ có tình huống ngoài dự kiến làm cho người thân bạn hữu cao hứng rồi lại thất vọng, chi bằng chờ đến khi khỏi hẳn cấp ọi người một sự kinh hỉ ( vừa vui mừng vừa sợ hãi ).
Giữa trưa mà Yến Tĩnh cũng không thấy tới, Sử Hạo mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng khôg quá để ý, giờ phút này cho dù tất cả ngôi sao nổi tiếng tuyệt sắc trên đời cởi sạch quần áo xếp hàng trước mặt hắn cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Tâm tình phấn khởi của Sử Hạo vẫn duy trì cho đến giờ ngọ. Lúc này đám người Vương Hoa, đám bạn sinh tử không lùi bước của hắn, tranh thủ lúc nghỉ trưa được nửa giờ đến thăm hắn. Đám người Vương Hoa, Long Giang, Trần Tư Lôi, Nhiêu Hải Yến đến nơi vẫn thấy hắn cười ngây ngốc nên có chút hoảng sợ, lẽ nào hắn không chịu nổi đả kích nên thần kinh có xu hướng phân liệt ( dài dòng quá tóm lại là thần kinh phân liệt ) vội vàng nổi lên tâm tình cảm thông an ủi hắn một phen, khuyên bảo hắn hãy lạc quan hướng về phía trước, thế giới này vô cùng tốt đẹp không cần phải thất vọng, cho dù không có tay chân thì vẫn có thể hưởng thụ lạc thú con người mà. ( khụ, không tay không chân mà còn “ ấy “ thì vẫn còn dùng tốt ). Làm cho Sử Hạo nghẹn không nói lên lời, chi đành nói :
- Cố ý chờ các người đến đây để đưa ta đi tiểu thôi, nhanh lên dung lượng bàng quang sắp đến cực hạn rồi.
Vương Hoa, Long Giang nhất thời trán nổi mấy tia u ám, vạn bất đắc dĩ mấy đại lão gia đành phải khiêng Sử Hạo đi WC giải quyết vấn đề sinh lí.
Trở lại đại sảnh Sử Hạo cười nói:
- Như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm lão nhân gia vậy, đúng rồi ta lâu không đi học như vậy bên trường có nói gì không?
- Làm giấy ốm, chắc là không sao.
Vương Hoa lạnh nhạt nói, hắn biết bây giờ Sử Hạo đang bị giáo viên quan sát, nếu trốn học khẳng định sẽ bị đuổi, nên đã sớm xin nghỉ bệnh cho Sử Hạo.
“ Ân “ Sử Hạo cười gật đầu, Vương Hoa làm việc thành thục lão luyện vượt quá sự tưởng tượng của mình, một đàn em như vậy không biết làm thế nào mà rèn luyện ra.
Sử Hạo tuy niên kỉ so với Vương Hoa thì nhỏ hơn, nhưng những điều mà hắn trải qua thì phong phú hơn cả người trưởng thành. Cuộc sống nghèo khó gian khổ lúc nhỏ làm cho tâm tính của hắn cứng cỏi, thành thục hơn đồng bạn rất nhiều, tục ngữ chẳng nói “ Trẻ nhà nghèo sớm trưởng thành “ đấy thôi ( NV: nghèo khổ đích hài tử sớm đương gia ). Sử Hạo cười nói:
- Tiền tổng, Long Giang gần đây có đi An Khang khách sạn không, hắc hắc, lần cuối đến là lúc lão tử được xem một trận chiến ( rình xem trộm chăng? )
Tiền Nhâm Hào vẻ mặt giận dữ kêu la nói:
- Mẹ kiếp, nói đến mới nhớ, lần trước ở hắc báo quen một cô em, cũng đến tán gẫu, ta đã nghĩ tìm được tình yêu nên mang nàng đến khách sạn An Khang phát triển chân tình, sau cùng thuận tay đưa nàng hai trăm đồng, ngươi có biết kết quả như thế nào không?
- Nàng cho ngươi một cái tát sau đó tình yêu bay đi.
Sử Hạo nhìn mấy vị gia súc có chút hả hê khi người gặp họa, ngay cả Trần Tư Lôi, Nhiêu Hải Yến cùng Sử Thanh tam nữ vì lòng hiếu kì mà chiến thắng thẹn thùng, vẻ mặt chờ mong nhìn Tiền Nhâm Hào.
- Như vậy là chế giễu ta a, kết quả là nàng ta thuận tay đưa trả lại ta năm mươi đồng.
Sử Hạo, Long Giang, Trương Thiên Cường … đều sửng sốt một chút rồi phá ra cười lăn cười bò. Long giang lại càng khoa trương hơn cười chảy cả nước mắt hơn nữa còn nằm úp sấp mà đập tay đạp chân, đến độ tro bụi bay lên từng đợt.
Tam nữ thì không nghe ra thâm ý trong câu nói đó nên nghi hoặc nhìn mấy vị gia súc động kinh cười run cả người, nhưng câu nói tiếp theo của Sử Hạo đã giải đáp thắc mắc của mấy nàng. Sử Hạo cười đểu, khinh thường nói:
- Ngươi đó, cũng có thể tìm được một người để bán thân, cũng coi như là có chút tài, nhanh lên mấy cây cột điện bên ngoài có thể có để lại số điện thoại cùng địa chỉ đấy, đi kiểm tra kiểm tra nhanh. ( theo ý hiểu của ta thì cột điện thì chỉ có cún nó hay đến tè nên ý của thèng Sử Hạo là thân của thằng TNH chỉ có chó mới thèm mua, không biết có phải không).
Bình luận facebook