Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Đừng Ép Tôi Chơi Ngầu (1)
Giọng nói ấy khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ngẩng đầu nhìn qua, thấy một tên đàn ông tai to mặt phệ, ưỡn bụng bia, mặt đầy vẻ chế nhạo nhìn Trần Bình.
Chính mình có ăn bám phụ nữ hay không, liên quan quái gì đến anh ta?
Hơn nữa, tôi với anh quen nhau lắm hả?
Trần Bình bĩu môi, không muốn để ý đến, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng tên mập mạp chết dẫm kia lại không tính bỏ qua cho anh. Anh ta chặn đường Trần Bình, nói xa nói gần, chế nhạo nói: "Không để ý đến người khác à? Kiêu ngạo ghê ta ơi. Nghe nói cậu gây dựng sự nghiệp thất bại, ăn
đều là nhờ phó giám đốc Giang chúng tôi, cậu cũng thú vị phết nhỉ, một tên đàn ông lớn già đầu rồi, thế mà vẫn ăn bám phụ nữ."
Trần Bình nhíu mày, cực kỳ khó chịu.
Anh biết người này, giám đốc Marketing của công ty Giang Uyển, Triệu Cường.
Từng quấy rối Giang Uyển, sau đó bị anh dạy cho một bài học.
Không ngờ rằng, giờ tên này thấy mình nghèo túng, lại bắt đầu chẳng kiêng nể gì chế giễu đủ thứ.
Giờ phút này, mấy vị đồng nghiệp khác của Giang Uyển cũng nhìn Trần Bình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bọn họ ít nhiều đều biết Trần Bình, trước đây là một người hăng hái gây dựng sự nghiệp, có điều bây giờ chỉ là một tên giao hàng nghèo kiết xác mà thôi.
Giang Uyển đứng ở trong đám người, cau mày, nhìn Trần Bình, cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Trần Bình, anh đi về nhanh đi." Giang Uyển nói.
Triệu Cương vừa nghe thấy câu đó, hàng lông mày nhíu lại, sự khinh thường trong mắt càng rõ ràng hơn.
Đồng nghiệp khác cũng đều lộ vẻ chế nhạo.
Trần Bình này, ngay cả vợ anh ta cũng ghét, đúng là thất bại thật.
Trần Bình cũng chẳng muốn ở lại thêm giây nào, trực tiếp nghiêng người định rời đi.
Có điều, Triệu Cương kia vẫn không chịu bỏ qua, nói: "Trần Bình, đừng đi chứ, nếu không thì ăn bữa cơm với tôi đi, ngày hôm qua, Vợ cậu đã ký được một đơn hàng một triệu đấy. Cậu giao hàng mười năm cũng không đạt được đến con số đó, không cùng nhau ăn mừng sao?"
Đơn hàng lớn một triệu?
Giang Uyển được rồi à.
Trong lòng Trần Bình hiểu rõ, nhưng không tính toán ở lại đây.
Ngay cả vợ mình cũng giục mình rời đi, vậy anh cần gì phải ở lại tự làm mìnhmất mặt cơ chứ?
Giang Uyển à Giang Uyển, nếu cô biết, đơn hàng ấy của cô là do tôi tạo điều kiện cho, thì sẽ có phản ứng gì?
"Không cần, tôi còn phải đi bệnh viện." Trần Bình lạnh nhạt nói.
Triệu Cương chẳng nói chẳng rằng, kéo Trần Bình chui vào trong khách sạn, còn thân mật ôm lấy vai anh nói: "Không việc gì phải ngại cả, dù sao cũng là vợ cậu mời khách, không ăn thì phí."
Kẻ ăn bám phụ nữ, còn để ý gì.
Cứ như thế, mọi người đi vào sảnh, Trần Bình bị bắt ép kéo vào, nhưng vẫn lẻ loi đứng trong một góc.
Còn Giang Uyển, lại đứng cùng một chỗ với đám đồng nghiệp của cô, vui vẻ kích động kể chuyện mình ký được cái đơn hàng kia.
"Phó tổng giám đốc Giang, ý cô là, có người giúp cô, nên đơn hàng này mới ký được?" Trong đó có một người phụ nữ ăn diện xinh đẹp, kinh ngạc nói.
Giang Uyển gật đầu, nói: "Ban đầu, giám đốc Vương của xí nghiệp dược phẩm Lực Thắng làm khó dễ tôi đủ điều, mọi người cũng biết, ông ta nhiều lần hẹn tôi ra ăn cơm, nhưng ngày hôm qua, ông ta nghe một cú điện thoại xong, bỗng nhiên liền ký hợp đồng với tôi, còn chân thành xin lỗi tôi."
Vừa nói xong, Giang Uyển không khỏi nhìn về phía Trần Bình đang ngẩn người đứng trong một góc sáng sủa.
Trong lòng không khỏi hơi hơi mất mát và thất vọng.
Cô vô cùng hy vọng người kia là Trần Bình, nhưng cô biết, sẽ mãi mãi không có khả năng ấy.
"Ò, là ai yêu thầm phó tổng giám đốc của chúng ta đây, thế mà lại giúp cô, đó chính là đơn hàng một triệu đấy!" Cô gái kia lại hét lên, cố ý nói lớn tiếng, Vì để cho Trần Bình nghe được.
Nhìn đi, tên vô dụng nhà anh, Vợ anh bị người ta mơ ước, anh còn ngẩn người đứng ở chỗ đó.
Đúng là đồ vô dụng!
Lúc mọi người ở đây đang ríu rít nói chuyện, thì Triệu Cương bên kia lại lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt bước tới, nói: "Ăn không được rồi, chỗ này thế mà còn phải hẹn trước, hội viên mới có thể đặt luôn giờ."
Triệu Cương cũng không ngờ, lại còn phải hẹn trước.
Mà làm hội viên lại cần phải tiêu hơn một triệu trên một năm!
Mỗi năm tiêu một triệu để ăn cơm, thì rõ thật là kẻ có tiền.
Giang Uyển lập tức đứng lên, vẻ mặt khó xử nói: "Vậy phải làm sao giờ? Nếu không thì chúng ta đổi chỗ khác?"
Vốn dĩ, hôm nay nói mời mọi người ăn cơm, thế mà kết quả lại phải hẹn trước.
Giang Uyển cũng là lần đầu tiên tới thu, còn là nghe theo lời đề nghị của đồng nghiệp.
"O? Không phải chủ giám đốc Triệu, này đi xa lắm mới tới được đây."
"Giám đốc Triệu, anh nghĩ biện pháp đi, tôi nghe nói thức ăn rất ngon."
"Thật sự không được, thì đổi đi."
Ngẩng đầu nhìn qua, thấy một tên đàn ông tai to mặt phệ, ưỡn bụng bia, mặt đầy vẻ chế nhạo nhìn Trần Bình.
Chính mình có ăn bám phụ nữ hay không, liên quan quái gì đến anh ta?
Hơn nữa, tôi với anh quen nhau lắm hả?
Trần Bình bĩu môi, không muốn để ý đến, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng tên mập mạp chết dẫm kia lại không tính bỏ qua cho anh. Anh ta chặn đường Trần Bình, nói xa nói gần, chế nhạo nói: "Không để ý đến người khác à? Kiêu ngạo ghê ta ơi. Nghe nói cậu gây dựng sự nghiệp thất bại, ăn
đều là nhờ phó giám đốc Giang chúng tôi, cậu cũng thú vị phết nhỉ, một tên đàn ông lớn già đầu rồi, thế mà vẫn ăn bám phụ nữ."
Trần Bình nhíu mày, cực kỳ khó chịu.
Anh biết người này, giám đốc Marketing của công ty Giang Uyển, Triệu Cường.
Từng quấy rối Giang Uyển, sau đó bị anh dạy cho một bài học.
Không ngờ rằng, giờ tên này thấy mình nghèo túng, lại bắt đầu chẳng kiêng nể gì chế giễu đủ thứ.
Giờ phút này, mấy vị đồng nghiệp khác của Giang Uyển cũng nhìn Trần Bình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bọn họ ít nhiều đều biết Trần Bình, trước đây là một người hăng hái gây dựng sự nghiệp, có điều bây giờ chỉ là một tên giao hàng nghèo kiết xác mà thôi.
Giang Uyển đứng ở trong đám người, cau mày, nhìn Trần Bình, cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Trần Bình, anh đi về nhanh đi." Giang Uyển nói.
Triệu Cương vừa nghe thấy câu đó, hàng lông mày nhíu lại, sự khinh thường trong mắt càng rõ ràng hơn.
Đồng nghiệp khác cũng đều lộ vẻ chế nhạo.
Trần Bình này, ngay cả vợ anh ta cũng ghét, đúng là thất bại thật.
Trần Bình cũng chẳng muốn ở lại thêm giây nào, trực tiếp nghiêng người định rời đi.
Có điều, Triệu Cương kia vẫn không chịu bỏ qua, nói: "Trần Bình, đừng đi chứ, nếu không thì ăn bữa cơm với tôi đi, ngày hôm qua, Vợ cậu đã ký được một đơn hàng một triệu đấy. Cậu giao hàng mười năm cũng không đạt được đến con số đó, không cùng nhau ăn mừng sao?"
Đơn hàng lớn một triệu?
Giang Uyển được rồi à.
Trong lòng Trần Bình hiểu rõ, nhưng không tính toán ở lại đây.
Ngay cả vợ mình cũng giục mình rời đi, vậy anh cần gì phải ở lại tự làm mìnhmất mặt cơ chứ?
Giang Uyển à Giang Uyển, nếu cô biết, đơn hàng ấy của cô là do tôi tạo điều kiện cho, thì sẽ có phản ứng gì?
"Không cần, tôi còn phải đi bệnh viện." Trần Bình lạnh nhạt nói.
Triệu Cương chẳng nói chẳng rằng, kéo Trần Bình chui vào trong khách sạn, còn thân mật ôm lấy vai anh nói: "Không việc gì phải ngại cả, dù sao cũng là vợ cậu mời khách, không ăn thì phí."
Kẻ ăn bám phụ nữ, còn để ý gì.
Cứ như thế, mọi người đi vào sảnh, Trần Bình bị bắt ép kéo vào, nhưng vẫn lẻ loi đứng trong một góc.
Còn Giang Uyển, lại đứng cùng một chỗ với đám đồng nghiệp của cô, vui vẻ kích động kể chuyện mình ký được cái đơn hàng kia.
"Phó tổng giám đốc Giang, ý cô là, có người giúp cô, nên đơn hàng này mới ký được?" Trong đó có một người phụ nữ ăn diện xinh đẹp, kinh ngạc nói.
Giang Uyển gật đầu, nói: "Ban đầu, giám đốc Vương của xí nghiệp dược phẩm Lực Thắng làm khó dễ tôi đủ điều, mọi người cũng biết, ông ta nhiều lần hẹn tôi ra ăn cơm, nhưng ngày hôm qua, ông ta nghe một cú điện thoại xong, bỗng nhiên liền ký hợp đồng với tôi, còn chân thành xin lỗi tôi."
Vừa nói xong, Giang Uyển không khỏi nhìn về phía Trần Bình đang ngẩn người đứng trong một góc sáng sủa.
Trong lòng không khỏi hơi hơi mất mát và thất vọng.
Cô vô cùng hy vọng người kia là Trần Bình, nhưng cô biết, sẽ mãi mãi không có khả năng ấy.
"Ò, là ai yêu thầm phó tổng giám đốc của chúng ta đây, thế mà lại giúp cô, đó chính là đơn hàng một triệu đấy!" Cô gái kia lại hét lên, cố ý nói lớn tiếng, Vì để cho Trần Bình nghe được.
Nhìn đi, tên vô dụng nhà anh, Vợ anh bị người ta mơ ước, anh còn ngẩn người đứng ở chỗ đó.
Đúng là đồ vô dụng!
Lúc mọi người ở đây đang ríu rít nói chuyện, thì Triệu Cương bên kia lại lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt bước tới, nói: "Ăn không được rồi, chỗ này thế mà còn phải hẹn trước, hội viên mới có thể đặt luôn giờ."
Triệu Cương cũng không ngờ, lại còn phải hẹn trước.
Mà làm hội viên lại cần phải tiêu hơn một triệu trên một năm!
Mỗi năm tiêu một triệu để ăn cơm, thì rõ thật là kẻ có tiền.
Giang Uyển lập tức đứng lên, vẻ mặt khó xử nói: "Vậy phải làm sao giờ? Nếu không thì chúng ta đổi chỗ khác?"
Vốn dĩ, hôm nay nói mời mọi người ăn cơm, thế mà kết quả lại phải hẹn trước.
Giang Uyển cũng là lần đầu tiên tới thu, còn là nghe theo lời đề nghị của đồng nghiệp.
"O? Không phải chủ giám đốc Triệu, này đi xa lắm mới tới được đây."
"Giám đốc Triệu, anh nghĩ biện pháp đi, tôi nghe nói thức ăn rất ngon."
"Thật sự không được, thì đổi đi."
Bình luận facebook