Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Âm Mưu Của Triệu Cương (2)
Trần Bình lắc đầu nói: “Không thành khẩn.”
“Anh!” Cao Dương cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, siết chặt nắm tay.
Mày giỏi lắm, Trần Bình, đúng là chó cậy chủ.
“Nếu giám đốc Cao miễn cưỡng như vậy, tôi thấy hay là bỏ đi." Sở An An bình thản nói, khóe mắt lộ ý lạnh.
Trong lòng Cao Dương khẽ run, anh ta biết mình đắc tội Sở An An thì chính là đắc tội ngài Trần ở sảnh triển lãm Quốc Hoa, đồng thời cũng đắc tội ông vua không ngai Trịnh Thái của thành phố Thượng Giang này.
Nghĩ xong hậu quả, anh ta vẫn khom lưng, nghiêm túc nói với Trần Bình: “Tôi rất xin lỗi.”
Trần Bình xua tay, hào phóng nói: “Không sao cả, không có việc gì, giám đốc Cao vất vả rồi.”
Lúc này, Sở An An mới gật đầu, nói: “Rất tốt, giám đốc Cao, thái độ nhận sai của anh không tệ, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn thêm.”
Trong lòng Trần Bình rất dễ chịu, rời khỏi sảnh triển lãm Quốc Hoa dưới cái nhìn chăm chú của mấy người đằng sau.
Lúc anh đi, Cao Dương còn nhìn bóng lưng Trần bình đầy oán hận và nghi ngờ, trong lòng rất khó chịu.
Chẳng lẽ tên nghèo này quen biết Sở An An?
Không thể nào!
Nửa tiếng sau.
Sau một cuộc thảo luận, triển lãm vẫn sẽ tiếp tục, Cao Dương đầy bụng tâm sự rời khỏi sảnh triển lãm Quốc Hoa.
.
Vừa ra khỏi cổng, ngồi lên chiếc Mercedes Benz của mình, anh ta bèn gọi điện thoại: “Điều tra tên Trần Bình này thật cẩn thận cho tôi, càng nhanh càng tốt.”
Cao Dương gọi xong, tức giận đập tay lái, mắng: “Trần Bình đáng chết, nhất định tao sẽ trả lại mày gấp bội lần sỉ nhục ngày hôm nay!”
Cùng lúc đó, thành phố Thượng Giang tuôn ra một tin tức lớn kinh thiên động địa!
Bệnh viện Đường Nhân Kim Lăng muốn mở chi nhánh tại Thượng Giang!
Đó chính là bệnh viện nổi tiếng trong nước, viện trưởng Đường Hòa Mẫn lại rất có tiếng trong giới y học quốc tế, từng điều trị cho không ít nhân vật quyền cao chức trọng trong và ngoài nước.
Có thể nói, giáo sư Đường Hòa Mẫn chính là thần y Hoa Đà!
Tin này vừa tuôn ra, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, các xí nghiệp dược phẩm ở Thượng Giang đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu chạy tới công ty lâm thời của Đường Nhân để bàn hợp tác.
Có thể nói, không tới nửa ngày, thềm của công ty đã bị đạp nát.
Xí nghiệp dược Tất Khang.
Chủ tịch Hoàng Hạc đã ra lệnh, nhất định phải lấy được hợp đồng với bệnh viện Đường Nhân.
Vì vậy, giám đốc ở tất cả các ban ngành trong Tất Khang đều lần lượt đi chào hỏi, kết quả bị từ chối toàn bộ.
Không riêng gì xí nghiệp dược Tất Khang, các XÍ nghiệp khác cũng bị từ chối hết.
Trong phòng họp, Hoàng Hạc ngồi ở ghế chủ tịch, nhìn đám nhân viên sứt đầu mẻ trán, nói: “Lần này, chúng ta nhất định phải giành được hợp tác với Đường Nhân, đối với công ty chúng ta mà nói, đây là một cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cực kỳ tốt! Tôi không muốn bị các đối thủ cạnh tranh khác cướp mất cơ hội tốt như vậy.”
“Chủ tịch, chúng tôi đều chạy muốn gãy chân mà còn chưa gặp được người phụ trách của Đường Nhân.”
“Đúng vậy, Đường Nhân này cũng kiêu ngạo quá rồi,
tôi thấy hơn mười công ty khác cũng ủ rũ ra về.
“Tôi thấy bọn họ cố ý câu mọi người để tranh thủ lợi ích thì có.”
Thấy mọi người quắp đuôi ủ rũ, Hoàng Hạc tức giận đập bàn, nói: “Mới đi có mỗi tý mà mấy người đã bỏ cuộc hết rồi hả? Cho dù chạy đến chết, nói rách cả miệng cũng phải ký được hợp đồng này cho tôi.”
Mọi người không ai nói gì, thật sự rất khó.
Bệnh viện Đường Nhân Kim Lăng là bệnh viện nổi tiếng ở Kim Lăng, thậm chí trong cả nước, giá trị của người ta còn đặt ở ngay kia.
Cũng ở phía trên cao như hoàng đế vậy.
“Lần này, chúng ta cử ra một người đại diện tới gặp người phụ trách ở Đường Nhân.”
Hoàng Hạc nói: “Tất nhiên là, nhiệm vụ lần này rất khó khăn, tôi hy vọng có người chủ động đúng ra nhận.”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Đúng lúc này, Triệu Cương liếc mắt ra hiệu với Hứa Mai ở ngồi cạnh, Hứa Mai lập tức hiểu ý.
Hứa Mai chợt đề nghị: “Chủ tịch, tôi thấy để phó tổng giám đốc Giang đại diện cho công ty là hợp lý nhất.”
Cô ta vừa đề nghị liền có người hùa theo
“Đúng vậy, phó tổng giám đốc Giang đẹp như vậy, tài ăn nói cũng tốt, là lựa chọn không tệ.”
“Với lại, phó tổng giám đốc Giang luôn là thần tài của chúng ta, lần trước cũng nhờ cô ấy ký được hợp đồng với xí nghiệp dược Lực Thắng, lần này nhất định có thể thành công.”
“Quan trọng là phó tổng giám đốc Giang rất cần cơ hội này, không phải cô ấy có một cô con gái sao, tôi thấy để phó tổng giám đốc Giang đi là hợp lý.”
Ánh mắt Giang Uyển né tránh, cô biết hợp đồng này rất quan trọng, nhưng bản thân cô lại không nắm chắc.
Cô vừa định từ chối thì Hoàng Hạc đã nói: “Vậy được rồi, nếu mọi người đã ứng cử phó tổng giám đốc Giang thì cô Giang đại diện công ty chúng ta đi một chuyến đi, cố gắng giành được hợp đồng này.”
Giang Uyển không còn cách nào khác, đành phải căng mặt nhận lời.
Triệu Cương ngồi đối diện, thấy Giang Uyển đã nhận lời, trên mặt không giấu được nụ cười lạnh.
Chờ tan họp, Triệu Cương vào văn phòng Giang Uyển, thấy cô đang âu lo thì nói: “Phó tổng giám đốc Giang, cô nhất định phải làm hết sức lần hợp tác với Đường Nhân này đấy. Theo tôi biết, hợp đồng lần này trị giá ba nghìn vạn, nếu cô ký thành công, được trích phần trăm cũng tới 100 vạn! Đến lúc đấy, cô không phải lo không có tiền chữa bệnh cho con gái nữa.”
Bệnh của con gái, 100 vạn hoa hồng.
Giang Uyển động lòng.
Triệu Cương không chờ thêm, nói xong rồi đi.
Ban đêm, hội sở giải trí nào đó.
Triệu Cương trái ôm phải ấp hai người phụ nữ dáng người nóng bỏng, ngồi đối diện một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Tôn Trạch Minh, người phụ trách được bệnh viện Đường Nhân phải tới thành phố Thượng Giang.
Triệu Cương cười nói: “Cậu họ, người phụ nữ này thế nào?”
Người đàn ông đối diện cầm một bức ảnh nhìn hồi lâu cũng luyến tiếc buông xuống, cười dâm dê: “Giang Uyển, một người đàn bà rất có mùi vị”
Triệu Cương cau mày rồi giãn ra ngay, đều là đàn ông, anh ta đương nhiên biết trong lòng cậu họ nghĩ gì.
Giang Uyển đúng là một mỹ nhân, dáng người rất tốt,
trên giường, người phụ nữ như vậy chính là một báu vật gợi cảm.
Anh ta mơ tưởng Giang Uyển đã lâu, muốn đè cô dưới thân mà hung hăng chà đạp.
“Cậu họ, người phụ nữ này có một thằng chồng vô dụng, còn có một cô con gái bị bệnh tim, rất cần tiền. Với cô ta mà nói, hợp đồng lần này chính là một cọng rơm cứu mạng." Triệu Cương cười lạnh. “Nếu chúng ta dùng chút thủ đoạn, người phụ nữ này còn không ngoan ngoãn bò lên giường, chờ cậu... hà hà.”
“Nhóc con, làm không tệ.” Tôn Trạch Minh cười mắng. “Chờ cậu chơi sướng sẽ có phần cháu, cậu biết cháu có ý với cô ta.”
Triệu Cương liếm liếm môi, tay siết chặt hơn, túm người phụ nữ bên cạnh kêu đau.
Càng kêu càng đau, anh ta càng hưng phấn, nhào thẳng tới như hổ vồ mồi.
“Anh Cương, hôn một cái...”
Giảng Uyển, cô chờ bị ông đây ngủ đi!
Ha ha ha ha!
“Anh!” Cao Dương cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, siết chặt nắm tay.
Mày giỏi lắm, Trần Bình, đúng là chó cậy chủ.
“Nếu giám đốc Cao miễn cưỡng như vậy, tôi thấy hay là bỏ đi." Sở An An bình thản nói, khóe mắt lộ ý lạnh.
Trong lòng Cao Dương khẽ run, anh ta biết mình đắc tội Sở An An thì chính là đắc tội ngài Trần ở sảnh triển lãm Quốc Hoa, đồng thời cũng đắc tội ông vua không ngai Trịnh Thái của thành phố Thượng Giang này.
Nghĩ xong hậu quả, anh ta vẫn khom lưng, nghiêm túc nói với Trần Bình: “Tôi rất xin lỗi.”
Trần Bình xua tay, hào phóng nói: “Không sao cả, không có việc gì, giám đốc Cao vất vả rồi.”
Lúc này, Sở An An mới gật đầu, nói: “Rất tốt, giám đốc Cao, thái độ nhận sai của anh không tệ, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn thêm.”
Trong lòng Trần Bình rất dễ chịu, rời khỏi sảnh triển lãm Quốc Hoa dưới cái nhìn chăm chú của mấy người đằng sau.
Lúc anh đi, Cao Dương còn nhìn bóng lưng Trần bình đầy oán hận và nghi ngờ, trong lòng rất khó chịu.
Chẳng lẽ tên nghèo này quen biết Sở An An?
Không thể nào!
Nửa tiếng sau.
Sau một cuộc thảo luận, triển lãm vẫn sẽ tiếp tục, Cao Dương đầy bụng tâm sự rời khỏi sảnh triển lãm Quốc Hoa.
.
Vừa ra khỏi cổng, ngồi lên chiếc Mercedes Benz của mình, anh ta bèn gọi điện thoại: “Điều tra tên Trần Bình này thật cẩn thận cho tôi, càng nhanh càng tốt.”
Cao Dương gọi xong, tức giận đập tay lái, mắng: “Trần Bình đáng chết, nhất định tao sẽ trả lại mày gấp bội lần sỉ nhục ngày hôm nay!”
Cùng lúc đó, thành phố Thượng Giang tuôn ra một tin tức lớn kinh thiên động địa!
Bệnh viện Đường Nhân Kim Lăng muốn mở chi nhánh tại Thượng Giang!
Đó chính là bệnh viện nổi tiếng trong nước, viện trưởng Đường Hòa Mẫn lại rất có tiếng trong giới y học quốc tế, từng điều trị cho không ít nhân vật quyền cao chức trọng trong và ngoài nước.
Có thể nói, giáo sư Đường Hòa Mẫn chính là thần y Hoa Đà!
Tin này vừa tuôn ra, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, các xí nghiệp dược phẩm ở Thượng Giang đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu chạy tới công ty lâm thời của Đường Nhân để bàn hợp tác.
Có thể nói, không tới nửa ngày, thềm của công ty đã bị đạp nát.
Xí nghiệp dược Tất Khang.
Chủ tịch Hoàng Hạc đã ra lệnh, nhất định phải lấy được hợp đồng với bệnh viện Đường Nhân.
Vì vậy, giám đốc ở tất cả các ban ngành trong Tất Khang đều lần lượt đi chào hỏi, kết quả bị từ chối toàn bộ.
Không riêng gì xí nghiệp dược Tất Khang, các XÍ nghiệp khác cũng bị từ chối hết.
Trong phòng họp, Hoàng Hạc ngồi ở ghế chủ tịch, nhìn đám nhân viên sứt đầu mẻ trán, nói: “Lần này, chúng ta nhất định phải giành được hợp tác với Đường Nhân, đối với công ty chúng ta mà nói, đây là một cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cực kỳ tốt! Tôi không muốn bị các đối thủ cạnh tranh khác cướp mất cơ hội tốt như vậy.”
“Chủ tịch, chúng tôi đều chạy muốn gãy chân mà còn chưa gặp được người phụ trách của Đường Nhân.”
“Đúng vậy, Đường Nhân này cũng kiêu ngạo quá rồi,
tôi thấy hơn mười công ty khác cũng ủ rũ ra về.
“Tôi thấy bọn họ cố ý câu mọi người để tranh thủ lợi ích thì có.”
Thấy mọi người quắp đuôi ủ rũ, Hoàng Hạc tức giận đập bàn, nói: “Mới đi có mỗi tý mà mấy người đã bỏ cuộc hết rồi hả? Cho dù chạy đến chết, nói rách cả miệng cũng phải ký được hợp đồng này cho tôi.”
Mọi người không ai nói gì, thật sự rất khó.
Bệnh viện Đường Nhân Kim Lăng là bệnh viện nổi tiếng ở Kim Lăng, thậm chí trong cả nước, giá trị của người ta còn đặt ở ngay kia.
Cũng ở phía trên cao như hoàng đế vậy.
“Lần này, chúng ta cử ra một người đại diện tới gặp người phụ trách ở Đường Nhân.”
Hoàng Hạc nói: “Tất nhiên là, nhiệm vụ lần này rất khó khăn, tôi hy vọng có người chủ động đúng ra nhận.”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Đúng lúc này, Triệu Cương liếc mắt ra hiệu với Hứa Mai ở ngồi cạnh, Hứa Mai lập tức hiểu ý.
Hứa Mai chợt đề nghị: “Chủ tịch, tôi thấy để phó tổng giám đốc Giang đại diện cho công ty là hợp lý nhất.”
Cô ta vừa đề nghị liền có người hùa theo
“Đúng vậy, phó tổng giám đốc Giang đẹp như vậy, tài ăn nói cũng tốt, là lựa chọn không tệ.”
“Với lại, phó tổng giám đốc Giang luôn là thần tài của chúng ta, lần trước cũng nhờ cô ấy ký được hợp đồng với xí nghiệp dược Lực Thắng, lần này nhất định có thể thành công.”
“Quan trọng là phó tổng giám đốc Giang rất cần cơ hội này, không phải cô ấy có một cô con gái sao, tôi thấy để phó tổng giám đốc Giang đi là hợp lý.”
Ánh mắt Giang Uyển né tránh, cô biết hợp đồng này rất quan trọng, nhưng bản thân cô lại không nắm chắc.
Cô vừa định từ chối thì Hoàng Hạc đã nói: “Vậy được rồi, nếu mọi người đã ứng cử phó tổng giám đốc Giang thì cô Giang đại diện công ty chúng ta đi một chuyến đi, cố gắng giành được hợp đồng này.”
Giang Uyển không còn cách nào khác, đành phải căng mặt nhận lời.
Triệu Cương ngồi đối diện, thấy Giang Uyển đã nhận lời, trên mặt không giấu được nụ cười lạnh.
Chờ tan họp, Triệu Cương vào văn phòng Giang Uyển, thấy cô đang âu lo thì nói: “Phó tổng giám đốc Giang, cô nhất định phải làm hết sức lần hợp tác với Đường Nhân này đấy. Theo tôi biết, hợp đồng lần này trị giá ba nghìn vạn, nếu cô ký thành công, được trích phần trăm cũng tới 100 vạn! Đến lúc đấy, cô không phải lo không có tiền chữa bệnh cho con gái nữa.”
Bệnh của con gái, 100 vạn hoa hồng.
Giang Uyển động lòng.
Triệu Cương không chờ thêm, nói xong rồi đi.
Ban đêm, hội sở giải trí nào đó.
Triệu Cương trái ôm phải ấp hai người phụ nữ dáng người nóng bỏng, ngồi đối diện một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Tôn Trạch Minh, người phụ trách được bệnh viện Đường Nhân phải tới thành phố Thượng Giang.
Triệu Cương cười nói: “Cậu họ, người phụ nữ này thế nào?”
Người đàn ông đối diện cầm một bức ảnh nhìn hồi lâu cũng luyến tiếc buông xuống, cười dâm dê: “Giang Uyển, một người đàn bà rất có mùi vị”
Triệu Cương cau mày rồi giãn ra ngay, đều là đàn ông, anh ta đương nhiên biết trong lòng cậu họ nghĩ gì.
Giang Uyển đúng là một mỹ nhân, dáng người rất tốt,
trên giường, người phụ nữ như vậy chính là một báu vật gợi cảm.
Anh ta mơ tưởng Giang Uyển đã lâu, muốn đè cô dưới thân mà hung hăng chà đạp.
“Cậu họ, người phụ nữ này có một thằng chồng vô dụng, còn có một cô con gái bị bệnh tim, rất cần tiền. Với cô ta mà nói, hợp đồng lần này chính là một cọng rơm cứu mạng." Triệu Cương cười lạnh. “Nếu chúng ta dùng chút thủ đoạn, người phụ nữ này còn không ngoan ngoãn bò lên giường, chờ cậu... hà hà.”
“Nhóc con, làm không tệ.” Tôn Trạch Minh cười mắng. “Chờ cậu chơi sướng sẽ có phần cháu, cậu biết cháu có ý với cô ta.”
Triệu Cương liếm liếm môi, tay siết chặt hơn, túm người phụ nữ bên cạnh kêu đau.
Càng kêu càng đau, anh ta càng hưng phấn, nhào thẳng tới như hổ vồ mồi.
“Anh Cương, hôn một cái...”
Giảng Uyển, cô chờ bị ông đây ngủ đi!
Ha ha ha ha!
Bình luận facebook