Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
CHAP 15 ( Nào mình cùng tương tác ✌).
Trữ Quân nhìn tôi , anh có phần kinh ngạc
- Em nói gì anh nghe không rõ ?
- Em đồng ý sinh con cho anh - tôi nói.
Anh ấy nhoẻn miệng cười , nụ cười tươi tắn nhất từ trước đến giờ
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Được , nhất ngôn cửu đỉnh.
Tôi mỉm cười , thật sự ngay từ giây phút tôi chọn cách bóp cò tôi cũng hiểu ra rằng Trữ Quân có vị trí như thế nào trong lòng tôi.
Nếu nói là yêu sâu đậm chắc là không phải , nhưng nói yêu có lẽ là đúng rồi đấy. Hình như tôi yêu anh ấy rồi , còn yêu từ khi nào à ?
Chính tôi cũng không biết được !
Cuộc đời tôi ngoài mẹ ra thì từ bé đến giờ chưa bao giờ nhận được sự yêu thương của một người đàn ông nào. Anh ấy đến với tôi giống như một vị cứu tinh đem tôi ra khỏi cuộc sống nghèo khó , mặc dù cách chúng tôi biết nhau có hơi cực đoan một chút. Nhưng qua quãng thời gian ấy tôi luôn nhận được sự yêu thương , sự quan tâm chăm sóc. Ngày qua ngày , nó dần tích tụ trong tim tôi , đến ngày hôm nay khi đối mặt với sự thống khổ của anh ấy tôi mới biết mình đã yêu rồi.
Nhìn người đàn ông ôm tôi một mình đối mặt với quá khứ với kẻ thù một cách cô đơn đau khổ nhất , tim tôi cũng run lên bần bật không ngừng. Nó như báo với tôi rằng : người đàn ông ấy đáng thương , người đàn ông ấy đang bi thương kìa , đến giúp anh ấy đi !
Đúng không ? Tôi yêu rồi đúng không ? Vì có yêu mới sợ anh ấy đau khổ , vì có yêu mới sợ anh ấy tạo nghiệt. Cũng vì có yêu mới chấp nhận cùng anh ấy nhúng chàm...
20 năm sợ đàn ông , hay bây giờ tôi cược một ván đi. Nếu thắng tôi vinh hiển , nếu thua tôi cũng không mất cái gì. Vậy tôi cược , ván cược cuộc đời !
Trực thăng bay gần 2 tiếng liền đáp xuống sân bay tư nhân của Not.
Từ xa tôi nhìn thấy được Not đang đứng đợi chúng tôi. Trông có vẻ như ông ta cũng rất sốt ruột.
- Chuyện của Bon là sao anh ?
- Tạo phản.
Tôi à ừ , hóa ra tên Bon đó tạo phản theo Pharit , vậy mà tôi lại nghĩ do Not muốn dồn giết Trữ Quân. Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm , Trữ Quân đang bên xào huyệt của Not , việc ông ta muốn giết anh ấy là dễ như trở bàn tay , việc gì cần phải rắc rối cài người như vậy.
Vừa xuống trực thăng , Not đã đi đến chỗ chúng tôi. Ông trông gấp gáp quên luôn cả chào hỏi
- Trữ Quân cậu không sao chứ , tôi đã nghe qua việc của Bon , thằng chó chết !
Tôi trông thấy ông ta thật lòng rất tức giận , hoàn toàn không giống như đang diễn kịch.
- Không sao , chúng tôi không mất mác người nào. Cũng không liên quan đến ông đâu Not , ông không cần căng thẳng.
- Biết là vậy , nhưng thằng chó đó cũng là người của tôi , nó gây ra chuyện tôi không thoát khỏi quan hệ. Khi nãy tổng cảnh vừa báo đã bắt được Bon , thằng đó bị thương cũng khá nghiêm trọng. Là cậu cho người giải quyết nó à ?
Trữ Quân nghe đến đây , lại nhìn tôi cười cười :
- Là bạn gái tôi giải quyết.
Not ngạc nhiên nhìn tôi :
- Cô cũng có bản lĩnh đó .
Nói rồi Not đưa chúng tôi vào lại trong nhà , đợi chúng tôi tắm rửa sạch sẽ sau đó lại xuống phòng ăn , Not cũng đã ngồi đợi sẵn ở đó.
Tôi cùng Trữ Quân , Din và Tuấn ngồi một bên , bên còn lại là đàn em thân cận của Not , còn ông ta thì ngồi ghế chủ vị.
Ăn uống được một lúc lâu , Not lên tiếng :
- Hôm nay cậu làm gọn lắm , bên phía hình cảnh không tìm được đầu mối nào ngoài Bon , nhưng yên tâm tên đó đã được bịt kín miệng.
- Cảm ơn ông Not , việc sau này chắc phải giao lại cho ông.
- Cậu yên tâm , nhờ cậu mà 1 phần khu tam giác ma tôi đã có được thì việc giải quyết nội bộ là điều bình thường. Nhưng có việc này....
Đang tập trung ăn uống , nhưng khi nghe sự chần chừ của Not , nhịn không được tôi cũng hiếu kì nhìn lên. Nhìn sang Trữ Quân thấy anh đang cau mày :
- Ông nói Vin ?
Ông Not nặng nề gật đầu :
- Cậu cũng hiểu tôi không thể ra tay được với nó , mà Vin nó lại đang dậy sóng đòi lên nắm quyền khu của Pharit. Tôi....tôi...
- Ông muốn thế nào ?
- Tôi muốn cậu giúp tôi tiêu diệt thế lực của Vin. Việc đó cũng giúp con đường vũ khí của cậu sau này được khai thông dễ dàng hơn..
Trữ Quân nhìn Not , mắt anh hiện lên vài luồn sát khí
- Ông uy hiếp tôi sao Not ?
Tên Not vội đứng dậy , ông ta nhẹ giọng nói :
- Tôi làm sao dám uy hiếp cậu , năng lực của cậu tôi hiểu rõ. Nhưng lần này thực sự tôi cần cậu giúp , cậu xem như giúp tôi cũng là đang giúp cậu đi.
Tôi nhìn thấy Trữ Quân cau mày , sau lại nhàn nhạt thả lỏng , anh cười nhẹ :
- Xong việc tôi được gì ?
Not hứng khởi
- Bất kì cái gì cậu muốn.
- Được. Một con đường vũ khí độc quyền của Trữ Huyết.
Not không chần chừ , ông ta bắt tay Trữ Quân.
Ăn uống xong xuôi , tôi đi theo Trữ Quân lên phòng. Vừa mở cửa phòng tôi đã nhào ầm xuống nệm êm ả , nhưng chưa bao lâu lại bị hai tên Din và Tuấn phá đám.
- Lão chủ , chị dâu. - Din nói
- Lão chủ , xin chào chị dâu nhỏ dũng mảnh. - tên Tuấn vừa cười vừa nói.
Trữ Quân ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống ghế , tôi cũng nằm sấp trên giường nghe ngóng.
- Lão chủ , tên Vin bên kia đã có chuẩn bị.
Trữ Quân cười cười , sau lại nhàn nhạt hỏi:
- Anh em đã qua chưa ?
- Sắp đến rồi thưa Lão chủ. - Din nói.
- Lần này nhanh gọn một chút , tôi không thích đánh lâu.
Thật sự nghe cũng không biết là họ bàn cái gì , mà có biết tôi cũng không hiểu. Sau một hồi nghe ngóng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một mạch đến gần 9 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Chắc do mệt mỏi quá lâu nên tôi ngủ nhiều hơn mọi khi một chút.
Rửa mặt xong xuôi , tôi định đi xuống dưới tìm Trữ Quân thì Not đi lên phòng gặp tôi. Ông ta nói Trữ Quân anh ấy kêu người đưa tôi tới biệt thự của Pharit , ngoài ra không nói gì thêm.
Không nghĩ gì nhiều , 10 phút sau tôi lên đường đến chỗ Trữ Quân. Lúc đi trên đường tôi nhìn thấy có vài chiếc xe hơi đã bị nổ tang tành , hình như còn có vết đạn bắn. Công an đang phong tỏa hiện trường điều tra , trong bụng tôi thầm than : không biết vụ gì vừa xảy ra ở đây nhìn cứ giống như phim hành động.
Xe đi một đoạn là đến nơi , tòa biệt thự này còn tráng lệ hơn cả tòa nhà của Not. Tôi được một anh em Trữ Huyết đưa vào trong , vừa bước vào tôi nhìn thấy Trữ Quân đang ngồi trên ghế sôpha và quan trọng là anh đang nói chuyện với vài viên cảnh sát.
Thật sự cảnh tượng trước mắt làm tôi có hơi lo sợ nhưng nhìn lại vẻ mặt dửng dưng của Trữ Quân , tôi đoán chắc là anh đã thu xếp ổn thỏa.
Vài viên cảnh sát nhìn thấy tôi bước vào , họ nhìn tôi như kiểu tò mò , sau tôi lại thấy Trữ Quân nói gì đó với họ. Anh vừa nói vừa dang tay về phía tôi cười cười , thật là không hiểu việc gì nhưng tôi cũng rất phối hợp mỉm cười dịu dàng đi lại chỗ anh ấy ngồi xuống.
Trữ Quân nói chuyện cùng tên cảnh sát một lát nữa thì tiễn họ ra về. Đợi đến khi họ đi hẳn tôi mới thấy Din cùng Tuấn bước ra. Tôi có phần không hiểu nhìn Trữ Quân
- Bọn họ đến đây có chuyện gì vậy anh ?
Trữ Quân ngồi vắt chéo chân , hai tay anh dang rộng ra sau , cười nhạt nói :
- Không có gì đâu , họ đến lấy lời khai.
- Lấy lời khai việc gì ? Việc của Pharit hả ?
- Ừ , một phần thôi . Hỏi về việc của Vin.
Tôi ngạc nhiên :
- Vin ? Anh đã giải quyết hắn ta đâu.
Tên Tuấn nhìn tôi cười ha hả :
- Chị dâu không biết chứ , bọn em đã giải quyết xong rồi.
Tôi há hốc miệng không tin được. Tôi nghe Not nói tên Vin cũng gian manh lắm mà , sao mới chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt rồi. Trời ơi , không lẽ Trữ Quân là thần thánh ?
- Khi nào , tôi vừa ngủ dậy thôi mà....
Trữ Quân xoa xoa đầu tôi , anh ấy nói
- Trong khi em ngủ thì anh đủ thời gian xóa sổ cả một thành phố rồi .
Nói rồi Trữ Quân cùng Din , Tuấn và đàn em Trữ Huyết đi ra ngoài. Tôi thì vẫn ngơ ngác bị lôi đi , thật sự tôi không hiểu gì cả , anh ta phải nên giải thích cho tôi một chút cơ chứ. Đúng rồi , tôi phải hỏi cho ra chuyện mới được.
Sau đó là một đoạn lẻo đẻo của tôi đi theo Trữ Quân , vừa đi vừa vặn hỏi việc của Vin. Mãi đến khi lên máy bay về nước thì tên Tuấn mới chịu nói cho tôi chân tướng sự việc.
Mấy chiếc xe tôi nhìn thấy bị nổ tang tành trên đường là do hỗn chiến giữa Trữ Huyết cùng bên phe của Vin. Dĩ nhiên phần thắng thuộc về Trữ Quân , anh ấy tiêu diệt gọn Vin chỉ trong vòng 30 phút kể từ khi gặp mặt. Bên Trữ Huyết anh em đều bình an , một vài người bị thương nhẹ , hoàn toàn không có người chết. Bên phía Vin thì bị bắt gọn , người của Vin giao lại cho Not giải quyết.
Còn việc vì sao công an lại tìm Trữ Quân là do khi Pharit rơi đài thì biệt thự cũng như khu đất khi nãy tôi đến trên giấy tờ đã được chuyển nhượng cho Trữ Quân , nên công an muốn tìm hiểu một chút xem Trữ Quân là người như thế nào. Kết quả chỉ nhìn thấy anh ấy là một đại gia VN đi qua đây làm ăn , vì thấy Pharit bán rẻ nên mua chứ tuyệt nhiên không có liên hệ. Đó là mặt sáng do Trữ Quân tạo ra , còn chính xác đây là món lời từ việc mua bán giữa Trữ Quân cùng Pharit. Ngày đó Trữ Quân giao vũ khí cho Pharit , thay vì lấy tiền mặt anh quy đổi ra nhà cửa cùng đất đai. Một tay giao hàng một tay kí giấy chuyển nhượng. Pharit đâu biết được rằng đến cuối cùng màn kịch này là do Trữ Quân tạo ra , mục đích chính cũng vì muốn trả thù. Còn lý do vì sao Trữ Quân muốn lấy khu đất biệt thự của Pharit là vì ở đây có sân bay tư nhân , rất đơn giản !
Nhưng việc tôi thắc mắc nhất vẫn là lý do vì sao hôm trước giao hàng cho pharit không đi đường chính mà lại băng rừng ?
Đến tối hôm ấy khi về đến nhà tôi mới hỏi Trữ Quân thì được nghe anh ấy trả lời :
- Cũng không có gì. Vì ngày trước anh từng giao chiến với Vin khi giao hàng cho Not. Not với Vin là anh em ruột nhưng bọn họ đã trở mặt từ lâu , Not cai quản lại gia tài của ba để lại còn Vin đi theo Pharit. Muốn đi đến tổng bộ của Pharit nếu theo đường chính sẽ phải đi qua địa phận cai quản của Vin , nếu chỉ là giao hàng bình thường anh không ngại. Nhưng lý do là vì anh không muốn chậm trễ kế hoạch nên buộc đi đường rừng.
- Nếu đi đường chính Vin sẽ cướp hàng hay sao ?
Trữ Quân tay cầm ly rượu , anh khẽ đảo rượu trong ly , môi mỉm cười dụ hoặc :
- Hắn không đủ năng lực cướp hàng của anh , nhưng anh không muốn hắn ta day dưa không cho hàng đi đúng thời gian. Anh có thể giết anh ta nhưng như thế sẽ bức dây động rừng , hơn nữa Not cũng không muốn anh làm như thế. Anh cho Tuấn đi đường chính trước , kết quả như anh dự đoán , Vin vẫn là cầm chân lại một đoạn mới cho thông hành.
Tôi đi đến chỗ anh ấy , kéo cái ghế trong phòng ngồi xuống đối diện phải Trữ Quân
- Anh và Not rất thân à ?
- Cũng có chút thân thiết , việc đưa hàng qua Cam của anh , ông ấy cũng rất hay ra tay đưa hàng đi nhanh hơn.
Tôi gật gù , tay để để lên cằm
- À thì ra là vậy , em hiểu rồi....
Trữ Quân nhìn tôi , sau đó anh buông ly rượu xuống , ôm lấy đầu tôi , buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy
- Hôm đó...tại sao em lại làm vậy ? Em có biết như thế là em đã giết người hay không ?
Tôi gật đầu im lặng . Trữ Quân nhìn tôi hồi lâu , trong mắt anh toàn tia không hiểu :
- Tại sao ?
Tôi mỉm cười , cười một cách dịu dàng
- Em muốn đi cùng anh.
- Chỉ như vậy thôi sao ?
- Đúng , chỉ như vậy.
Trữ Quân lại mang ánh mắt dò xét , hỏi :
- Nếu sau này vì đi theo anh mà khiến em phải giết thêm người , em có dám ?
- Dám. - tôi chắc nịch trả lời không do dự.
Lại nhìn anh , môi vẫn mỉm cười nói :
- Em đã cùng anh nhúng chàm một lần , nếu lần sau vẫn vì anh em cũng nguyện nhúng chàm thêm lần nữa.
Trong mắt Trữ Quân tôi nhìn thấy nhiều tia phức tạp :
- Em không sợ hay sao ?
- Sợ chứ. Nhưng không có anh , em còn sợ hơn !
Anh ấy thất thần , thật sự. Tôi cảm nhận được anh ấy đang mất bình tĩnh ? Là do tôi nói sai cái gì hay sao ?
Một lát sau Trữ Quân thay đổi nét mặt , anh trở lại với gương mặt dửng dưng như thường. Anh ôm tôi vào lòng , hôn lên tóc tôi , rồi lên mũi cả lên môi. Nụ hôn ở môi dừng lại lâu nhất , sâu nhất.....
Thời gian qua chúng tôi hầu như không có làm cái việc kia. Mặc dù ngủ cùng giường nhưng cũng là bình bình an an ôm nhau ngủ. Có lẽ ngày hôm nay tôi vẫn là nên lăn lộn một chút rồi đây.
Trữ Quân vừa hôn vừa nhấc bổng tôi đi đến bên giường , anh chậm rãi để tôi nằm xuống nệm êm , môi lưỡi vẫn day dưa không dứt. Đến khi hơi thở không thông , tôi có phần bì bõm anh mới chần chừ mà buông tôi ra.
Đợt này chưa dứt đã đến đợt kia , anh buông môi tôi ra thì lại hôn nhẹ xuống cổ , xuống xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực. Gấp gáp cởi khuy áo ngủ , anh mạnh mẽ trực tiếp tìm nụ hoa cao cao kia mà mút mát , một bên chụt chụt phát ra tiếng khiến người ta đỏ mặt , bên kia lại xoa nắn không ngừng. Chịu không được , tôi thầm ngân nga vài tiếng...
- Anh...đừng mà....
Trữ Quân nghe tiếng tôi thầm than , chẳng những anh không dừng lại mà còn mạnh mẽ vang dội hơn khi nãy. Anh nhanh chóng cởi quần áo đang vướng bận của hai người ra. Lại thẳng thừng tách hai chân tôi , đưa ngón tay thon dài bắt đầu dạo chơi nơi tư mật. Đến khi mật ngọt không ngừng chảy ra anh mới mỉm cười dụ hoặc từ từ đưa vào..
Từng bước từng bước anh đưa tôi lên thiên đường.
Đêm nay quả là một đêm rất dài....
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy , nhìn bên cạnh anh vẫn còn ngủ. Tôi rón rén xuống giường đánh răng rửa mặt , xong xuôi đi ra ngoài , chực nhớ gì đó tôi vội vàng tìm điện thoại.
Vừa mở máy lên đập vào mắt tôi là gần một trăm cuộc gọi nhỡ , đa số là của bọn bé Duyên , con Thủy có cả bà Cindy và quan trọng nhất là số bà Sáu dưới quê gọi. À quên nhắc đến Tống Phong tên ồn ào vừa gọi không được lại chuyển sang nhắn tin khủng bố tôi. Nhưng nghĩ dù sao vẫn là hắn lo cho tôi nên tôi quyết định nhắn lại cho hắn một tin nhắn :" Tôi vẫn ổn , anh không cần lo ". Rất nhanh sau đó , tên Phong gọi nhanh lại cho tôi với vận tốc ánh sáng.
Bắt máy lên đã nghe bên kia la ó
- Em làm gì mất tích mấy ngày nay vậy Kiều Nữ ?
- Em đi cùng Trữ Quân , vừa về thôi. Mấy hôm đi em không mang theo điện thoại.
- Làm anh tưởng có việc gì , còn định báo công an đây.
Tôi phì cười
- Anh thần kinh rồi à ?
- Ừ chắc thế thật. Vì em đấy cô gái..
- Hết việc chưa ? Em cúp đây.
Đầu dây bên kia im lặng , tôi tưởng hắn muốn cúp máy , ai ngờ lại nghe hắn nói một câu
- Kiều Nữ , anh thật sự có chút nhớ em !
Nhớ tôi ? Tống Phong đào hoa nhớ tôi , không phải đó chứ , sao tôi lại có được diễm phúc này..
- Anh bị hư não rồi à ? Đang tỏ tình hay sao đấy ? Thôi đừng giỡn như vậy nữa , em tưởng thật đấy.
- Anh nói thật mà , haizz tiếc quá , em đã là người của Trữ Quân. Nhưng không sao , anh sẽ cướp lại......
Chưa nghe hết câu , tôi đã bị cướp lại cái điện thoại. Lần này thì tôi bị cướp thật rồi...
Trữ Quân cau mày nói trong điện thoại
- Tống Phong , anh dám gọi cho Kiều Nữ một lần nữa , anh có tin tôi cắt gân tay của anh không ?
- .......................
- Được. Anh đợi đó !
Trữ Quân cúp máy , anh ném chiếc điện thoại về phía tôi , sau lại giận dữ đi đùng đùng vào nhà tắm. Một lát sau đầu tóc ướt sũng anh bước ra , nhìn tôi nói gì đó không đầu không đuôi :
- Em..sau này..à không nên..Thôi khỏi dùng điện thoại nữa , miễn cho tên kia làm phiền. Vậy đi..
Gì đây ? Đây là như thế nào ? Sao tự dưng tôi lại bị cấm sử dụng điện thoại ? Thật là khó hiểu mà.
Nhưng nghĩ kỉ lại không lẽ là Trữ Quân anh ấy đang...ghen ?
Haha nếu như vậy thì đúng là chuyện thú vị mà , thật sự thú vị lắm. Khoan , cho tôi cười chút đã , hahhahhaha....
Nhưng hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải , nếu đúng như vậy không lẽ anh ấy yêu tôi ?
Ôi mẹ ơi , không phải đó chứ ? Trữ Quân yêu tôi ? Chuyện này nghe sao nó kinh khủng quá ! Tôi yêu anh ấy thì bình thường nhưng một người hoàn hảo không góc chết như vậy mà lại yêu một kiều nữ như tôi thì đúng là chuyện bi hài , chắc cả cái SG này phải rúng động rồi.
Đang còn vật lộn với mớ suy nghĩ điên khùng thì Trữ Quân bước ra , anh ấy ném vào người tôi cái khăn tắm đã hơi ướt. Còn anh ấy lại cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến tủ quần áo tìm một cái áo thun rộng cùng quần thể thao mặc vào. Sau lại hiên ngang liếc nhìn tôi đi ra cửa , một câu cũng không thèm nói.
Thôi thôi , không nghĩ nữa , việc gì đến sẽ đến , tôi không nên nghĩ quá nhiều.
Gọi xong cuộc gọi cho bà Sáu , tôi có phần mừng rỡ đi xuống dưới. Việc là bà Sáu gọi báo cho tôi biết nhà kế bên đã chịu bán mảnh vườn nhỏ phía sau cho tôi với giá rẻ . Mà việc này cũng là việc tôi đang ấp ủ , tôi luôn muốn đem mộ mẹ về chôn sau nhà nhưng lúc trước ngại không đủ tiền. May quá bây giờ thì cũng vừa vặn đủ , mặc dù mua xong tôi vẫn chưa đem mẹ về liền nhưng như vậy cũng đủ khiến tôi vui vẻ lắm rồi.
Hí ha hí hửng líu lo đi xuống phòng khách , hiện giờ Trữ Quân đang ngồi vắt chân đọc báo. Thấy tôi vui vẻ đi xuống , anh ta hừ hừ mấy tiếng , chắc vẫn còn tức vụ khi sáng tôi nghe điện thoại của Tống Phong.
Thấy vậy tôi bèn ngồi xuống kể lại việc dưới quê cho anh ấy nghe. Nghe hết câu chuyện , Trữ Quân bỏ tờ báo xuống nhìn tôi hỏi :
- Không đủ tiền mua sao không nói với anh ?
Tôi vênh mặt nói
- Em muốn mua bằng tiền em kiếm được.
Trữ Quân nhìn tôi cười kiểu khinh bỉ
- Ừ tiền em kiếm được , nghe anh hùng nhỉ ?
- Chứ sao. ( tôi hắt mặt nhìn anh ấy )
- Không phải đều là tiền của anh sao ?
Tiền của Trữ Quân sao ? Tiền tôi bán trinh là của anh ấy chi trả , tiền tôi thi hoa khôi cũng là của anh ấy , chưa kể tiền tôi đang xài cũng là của anh ấy cho.........
Đau lòng tôi nhục chí mặt mày buồn rầu ủ rủ : huhu thì ra tôi từ khi lên SG đến nay đều dùng tiền của đại gia , mà đại gia này lại là Trữ Quân , huhu...
Nhưng không đúng , anh ấy cho mới là tiền của anh ấy , còn lại vẫn là tôi đánh đổi mới có được mà. Đúng rồi , không nên nhục chí , tôi vẫn là giỏi lắm rồi !
- Kệ , em không quan tâm , tiền là do em kiếm được , là Cindy trả cho em chứ không phải của anh.
Trữ Quân cười rạng rỡ , anh đi đến bên tôi xoa xoa đầu tôi , nói :
- Ừ thì là tiền của em , anh có nói của anh đâu.
Không nói , xì...vậy khi nãy ai khinh bỉ nhìn tôi cười cợt. Đồ hai mặt !
Lại nắm tay tôi , anh nói tiếp :
- Nhưng sau này những việc quan trọng như vậy em nên nói với anh , anh sẽ dàn xếp cho em. Anh không muốn em nghĩ nhiều , em cứ vui vẻ mà sống , không nên phiền lòng việc gì. Mọi thứ đã có anh lo !
Tôi ngây ngẩn cả người , anh ấy đang đau lòng thay tôi sao ?
- À còn nữa , sau này em không phải người của Cindy nữa. Anh đã lo cho em thoát khỏi Hoa Nữ rồi. Sau này em là em , cũng là của anh. Thôi , em ăn sáng đi , anh đi có việc một lát sẽ về.
Nói rồi anh ấy đứng dậy đi lên lầu , đến khi anh ấy thay sơ mi quần âu đi xuống , tôi vẫn
còn ngây ngô ngồi đấy.
- Anh đi một lát.
- Dạ...
- Không cần ngồi đó cảm ơn anh đến ngây ngốc đâu , nếu muốn báo đáp thì....
Tôi nhìn anh ta cười yêu mị nói nhỏ vào tai tôi
- Tối nay phối hợp một chút , chúng ta cùng vui haha...
Tên khốn kiếp ! Nói đi nói lại cũng không quên cái việc hành xác người kia...
Nhưng thật lòng tôi vui lắm , à hay nói là hạnh phúc thì đúng hơn. Bây giờ tim tôi vẫn còn đập rất mạnh đây.
Anh ấy có thật yêu tôi hay không , tôi không biết. Nhưng tôi yêu anh ấy , đó là sự thật. Nhìn người mình yêu quan tâm mình từng chi tiết nhỏ , nếu như là người lòng dạ làm từ băng tuyết thì cũng phải động lòng đừng nói chi là tôi.
Thôi không nói chuyện ngày mai , hôm nay tôi đang yêu và được yêu như vậy là đủ rồi. Ngày mai nếu có giông bão kéo đến , tôi cũng không bao giờ hối tiếc...
Trữ Quân quả là đi môt lát là về , tôi lại nũng nịu muốn đi siêu thị mua đồ về nấu ăn , thế là 10 phút sau chúng tôi lên xe đi đến trung tâm mua sắm.
Lòng vòng khu thực phẩm mua được sườn heo cùng rau củ về nấu canh. Hôm nay tôi sẽ nấu sườn xào chua ngọt , canh sườn heo rau củ , rau muống xào tỏi và cá biển hấp gừng . Oa oa mới lên món thôi mà đã chảy cả nước dãi rồi , à không quên mua tôm về làm tôm nướng nữa chứ !
Mua xong thức ăn cùng hoa quả , tôi khoác tay Trữ Quân đi lên khu mua sắm. Thật sự đi cùng người có nhan sắc làm tôi có chút mệt mỏi. Huhu không biết bao nhiêu cô gái chị em phụ nữ phải ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời này rồi. Kể ra tôi cũng rất áp lực đó chứ !
Đi đến khu quần áo , tôi có ý định vào mua đồ ngủ. Nhưng lại ngại Trữ Quân đi sau , nên tôi mới bảo anh ấy đi đến cửa hàng cafê đối diện đợi tôi một lát.
Lúc đầu anh ấy không đồng ý cứ mặt dày mày dạng muốn đi theo. Ai ui đau đầu mà , một đại ca xã hôi đen khét tiếng , đầu lĩnh Trữ Huyết ai lại đi mua đồ ngủ cùng bạn gái cơ chứ ? Đồn đại ra ngoài thì còn thể thống gì được nữa..
Sau một hồi năn nỉ tôi cũng được đi vào mua một mình , Trữ Quân tay xách mấy túi đồ đi uống cafe giết thời gian. Do hôm nay tôi muốn tự do nên không có vệ sĩ đi cùng , buộc lòng Trữ Quân phải tự thân vận động : xách đồ.
Sau khi chọn được vài bộ đồ ngủ sεメy có , kín đáo có , tôi đi ra ngoài quầy thanh toán sau đó đi ra ngoài. Vừa bước ra cửa , xui xẻo thế nào tôi lại đụng mặt con Ngọc cùng bọn Mộng Đào.
Ai ôi , người đời có câu kẻ thù của kẻ thù thì có thể làm bạn quả không sai mà. Thế nào mà hôm nay bọn họ lại đi chung không biết nữa , nhưng như thế cũng chưa là gì , quan trọng là như thế nào tôi lại đụng mặt ?
Không muốn phiền phức , tôi định đi lướt qua đến chỗ Trữ Quân thì bị Mộng Đào bắt được tay kéo lại. Hôm nay nó đi cùng con Ngọc và 2 đứa nữa.
Tôi nhìn bọn chúng , không mặn không ngọt nói
- Các cô cứ đi tiếp , tôi có việc đi trước đây.
Con Ngọc nắm túi đồ của tôi kéo lại , làm cho quần áo tôi vừa mua được rơi xuống bung xổ tung ra cả. Xấu hổ một chút là những bộ ngủ sεメy có ren cũng bị bọn nó nhìn thấy , con Ngọc nhìn tôi cười khinh bỉ nói :
- Ồ hóa ra đi mua đồ khiêu gợi để câu dẫn anh Quân à ?
Con Ngọc nói ra , cả bọn nó cũng cười theo ha hả.
Tôi thì không muốn lớn chuyện , vì Trữ Quân đang ngồi bên đó , làm lớn chuyện chỉ khiến anh ấy không thích. Đang ngồi xuống nhặt đồ bỏ vô túi lại , liền bị con Ngọc dùng gót giày dẫm cả lên. Tôi lần này tức thật sự , đứng phắt dậy hỏi :
- Cô làm cái gì vậy ?
Con Ngọc khoanh tay giậm chân , kênh kiệu nói :
- Tao lỡ chân thôi , lỡ giậm vào đống đồ thiếu vải của mày. Xin lỗi mày nha , haha.
Mộng Đào cũng lên tiếng cười cợt :
- Ngọc xin lỗi rồi , cô cũng bỏ qua đi Kiều Nữ. Không lẻ vì chút chuyện nhỏ này mà cô làm lớn chuyện lên , a a như vậy coi sao được.
Tôi không nói gì , chỉ khom người xuống định lấy đống đồ đang vươn vãi dưới đất.
Lúc này còn Ngọc đã buông chân , tôi cũng không muốn gây chuyện nên định im lặng cho qua. Ai ngờ kiểm tra lại thì bộ đồ ngủ bằng tơ lụa 1 triệu rưỡi của tôi đã bị rách một lỗ , những bộ còn lại không rách nhưng cũng bị dơ một chút. Vừa tiếc tiền vừa điên máu , tôi bực dọc quát
- Ngọc , mày làm hư đồ của tao rồi , đền lại ngay cho tao.
Con Ngọc che miệng cười , nó mở cái ví dày cộp ra hỏi
- Bao nhiêu nè ? Nói đi tao trả cho mày.
Tôi moi cái hóa đơn ra đưa cho nó
- Mày tự coi đi , hy vọng mày biết đọc số.
Con Mộng Đào cũng bon chen xía vào
- Ủa Nữ , bộ anh Quân không cho mày tiền à ? Sao có mấy bộ đồ ngủ rẻ tiền mày cũng đi làm tiền chị Ngọc vậy ?
Mộng Đào à Mộng Đào , tôi vốn không muốn độ̣ng đến cô. Nhưng thôi được , cô muốn vui tôi vui với cô một chút vậy...
- Tiền ngủ với đàn ông cũng là tôi banh chân dạng háng mới có được. Làm ra phải quý chứ , đâu phải tôi có diễm phúc ngủ với nhiều người như cô Mộng Đào nên được nhiều đầu tiền. À mà Trữ Quân nhà tôi cũng không phải keo kiệt , chỉ là chó cắn hư đồ chủ phải đền , huống chi là cô Ngọc đây là một thiên kim tiểu thư không lẽ nhiêu đó không đền được.
Haha , cho bọn mày tức chết đi !
Con Ngọc tức lắm , nó nhìn hóa đơn , sau đó móc ra một sấp tiền chìa ra cho tôi
- Của mày đây , cầm cho chắc.
Tiền chưa đến tay tôi đã bị con Ngọc hắt mạnh tay văng trúng người tôi rồi rớt xuống đất.
Tôi cũng không ngại khom người xuống nhặt lên hết. Bọn con Ngọc khoái trá cười ha hả , đồ mất nết !
Nhặt xong tiền , tôi gom lại đống đồ dưới đất cầm trên tay. Đứng dậy , tôi nhìn con Ngọc , cầm đống đồ ném hết vào mặt nó , cũng vừa hay trúng luôn cả con Đào.
Tụi nó tức lắm , nhìn con Ngọc chật vật còn bị cái quần chip lọt khe dính trên đầu trông buồn cười không chịu được. Quay qua con Đào lại bị vướng một chút ống quần ngủ con gấu , haha thật là đặc sắc mà.
Con Đào nhanh tay tháo chiếc quần đang tòn ten trên đầu con Ngọc xuống đưa cho nó nhìn. Máu điên nó nổi lên đi nhanh về hướng tôi dơ tay định tát tôi vài cái. Nó làm sao nhanh hơn tôi được , tôi nhanh trí bắt được tay nó , lại bẻ quặp tay nó ra sau. Con Ngọc đau la oai oái như tiếng vịt trời , haha vừa cho con qủy thích gây sự. Xui cho nó đụng nhầm người rồi !
Con Đào cũng muốn tiến lên giải cứu cho con Ngọc. Được thôi , lên đi tôi tiếp hết. Bỗng dưng tôi thấy con Đào đi được nửa chừng thì khựng lại , mặt nó còn có chút sợ sệt. Cùng lúc đó tôi nghe được sau lưng tiếng nói quen thuộc
- Chuyện gì vậy ?
Quay lại thấy Trữ Quân tay xách hai túi đồ , mặt lạnh như băng đi lại. Con Ngọc thấy vậy khóc to hơn , nó còn giả bộ muốn xỉu khiến tôi buộc lòng phải thả tay nó ra.
Mà thiệt sự , con này diễn dở kinh khủng , nhìn là biết đang giả rồi , haizz , quá thiếu kinh nghiệm.
- Anh Quân , Kiều Nữ nó đánh em , huhu. - còn Ngọc vừa khóc vừa tố.
Trữ Quân đi lại phía tôi , anh nghiêm mặt hỏi
- Em đánh à ?
Tôi cười hiền
- Không. À mà do tay cô Ngọc bị trật khớp em muốn bẻ dùm cho lành thôi. Anh không biết đâu , em mua được mấy bộ đồ ngủ hơi đẹp. Cô Ngọc đây thích quá muốn mua lại , anh nhìn đi , thích đến nổi muốn mặc tại chỗ nên đồ mới rơi tùm lum đó.
Trữ Quân nhìn nhìn đồ đạc rơi vãi , anh ấy cau mày , khó chịu nói
- Đồ của em đừng cho người khác , anh không thích.
Tôi chăm chú gật đầu.
- Nhưng lỡ rồi thì thôi , lần sau đừng cho lung tung.
Tôi cười hi hi nhìn con Ngọc đang giận tím mặt. Đi lại chỗ con Ngọc , tôi nhét tiền vào tay nó :
- Trả cô Ngọc nè , anh Quân nói cho thì thôi nên tôi không lấy tiền cô nữa. Cô giữ đi nha , không sao đừng ngại , thích quá thì giữ mặc đi...
Tôi ké người sát gần nó hơn , nhếch môi cười nói
- Mày thấy không ? Sau này tốt nhất gặp tao nên né đi , không thì mày chỉ đem tức vào người thôi. Tao khuyên thật lòng...
Nói rồi tôi quay lưng thẳng người đi hiên ngang về phía Trữ Quân. Anh ấy cũng khoác tay ra , tôi ôm tay anh ấy đi về phía trước. Đi ngang đến chỗ bọn con Ngọc , Trữ Quân dừng lại. Anh nghiêng mặt nhìn tụi nó:
- Sau này tốt nhất tránh xa tôi một chút , tôi không thích bọ ve bu xung quanh. Nếu còn cố ý đừng trách tôi không nói trước....
Trữ Quân nhìn con Ngọc , lạnh nhạt nói
- Ngọc , kể cả cô.
Tôi nhịn cười trong lòng , nhìn sang thấy tụi con Ngọc đang tức đến run người đen mặt. Nhưng thôi kệ , ai biểu chọc nhầm ổ làm gì. Tôi đã nói rồi mà , tôi đâu có được hiền !
Đi ra ngoài , tôi thở dài tiếc nuối
- Đồ đẹp của em...
Trữ Quân nhìn tôi cười gian manh
- Ừ , bộ trắng anh thích...
Bộ trắng ? À là cái bộ quần chip ren lọt khe , váy tơ mềm xuyên khấu ý... Mà sao ? Trữ Quân thích ư ??
Mẹ ơi , xấu hổ quá đi , huhu.
Trữ Quân ôm tôi vào người , anh ấy cười cười
- Không cần ngại , lát anh cho người đem đến vài bộ cho em . Không cần ngại , em thích như thế , anh cũng thích mà , không sao...
Ngước mắt nhìn gương mặt nén cười to của Trữ Quân khiến tôi tức nghẹn mà. Trời ơi , hôm nay đi ra đường không xem ngày rồi....
Trữ Quân nhìn tôi , anh có phần kinh ngạc
- Em nói gì anh nghe không rõ ?
- Em đồng ý sinh con cho anh - tôi nói.
Anh ấy nhoẻn miệng cười , nụ cười tươi tắn nhất từ trước đến giờ
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Được , nhất ngôn cửu đỉnh.
Tôi mỉm cười , thật sự ngay từ giây phút tôi chọn cách bóp cò tôi cũng hiểu ra rằng Trữ Quân có vị trí như thế nào trong lòng tôi.
Nếu nói là yêu sâu đậm chắc là không phải , nhưng nói yêu có lẽ là đúng rồi đấy. Hình như tôi yêu anh ấy rồi , còn yêu từ khi nào à ?
Chính tôi cũng không biết được !
Cuộc đời tôi ngoài mẹ ra thì từ bé đến giờ chưa bao giờ nhận được sự yêu thương của một người đàn ông nào. Anh ấy đến với tôi giống như một vị cứu tinh đem tôi ra khỏi cuộc sống nghèo khó , mặc dù cách chúng tôi biết nhau có hơi cực đoan một chút. Nhưng qua quãng thời gian ấy tôi luôn nhận được sự yêu thương , sự quan tâm chăm sóc. Ngày qua ngày , nó dần tích tụ trong tim tôi , đến ngày hôm nay khi đối mặt với sự thống khổ của anh ấy tôi mới biết mình đã yêu rồi.
Nhìn người đàn ông ôm tôi một mình đối mặt với quá khứ với kẻ thù một cách cô đơn đau khổ nhất , tim tôi cũng run lên bần bật không ngừng. Nó như báo với tôi rằng : người đàn ông ấy đáng thương , người đàn ông ấy đang bi thương kìa , đến giúp anh ấy đi !
Đúng không ? Tôi yêu rồi đúng không ? Vì có yêu mới sợ anh ấy đau khổ , vì có yêu mới sợ anh ấy tạo nghiệt. Cũng vì có yêu mới chấp nhận cùng anh ấy nhúng chàm...
20 năm sợ đàn ông , hay bây giờ tôi cược một ván đi. Nếu thắng tôi vinh hiển , nếu thua tôi cũng không mất cái gì. Vậy tôi cược , ván cược cuộc đời !
Trực thăng bay gần 2 tiếng liền đáp xuống sân bay tư nhân của Not.
Từ xa tôi nhìn thấy được Not đang đứng đợi chúng tôi. Trông có vẻ như ông ta cũng rất sốt ruột.
- Chuyện của Bon là sao anh ?
- Tạo phản.
Tôi à ừ , hóa ra tên Bon đó tạo phản theo Pharit , vậy mà tôi lại nghĩ do Not muốn dồn giết Trữ Quân. Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm , Trữ Quân đang bên xào huyệt của Not , việc ông ta muốn giết anh ấy là dễ như trở bàn tay , việc gì cần phải rắc rối cài người như vậy.
Vừa xuống trực thăng , Not đã đi đến chỗ chúng tôi. Ông trông gấp gáp quên luôn cả chào hỏi
- Trữ Quân cậu không sao chứ , tôi đã nghe qua việc của Bon , thằng chó chết !
Tôi trông thấy ông ta thật lòng rất tức giận , hoàn toàn không giống như đang diễn kịch.
- Không sao , chúng tôi không mất mác người nào. Cũng không liên quan đến ông đâu Not , ông không cần căng thẳng.
- Biết là vậy , nhưng thằng chó đó cũng là người của tôi , nó gây ra chuyện tôi không thoát khỏi quan hệ. Khi nãy tổng cảnh vừa báo đã bắt được Bon , thằng đó bị thương cũng khá nghiêm trọng. Là cậu cho người giải quyết nó à ?
Trữ Quân nghe đến đây , lại nhìn tôi cười cười :
- Là bạn gái tôi giải quyết.
Not ngạc nhiên nhìn tôi :
- Cô cũng có bản lĩnh đó .
Nói rồi Not đưa chúng tôi vào lại trong nhà , đợi chúng tôi tắm rửa sạch sẽ sau đó lại xuống phòng ăn , Not cũng đã ngồi đợi sẵn ở đó.
Tôi cùng Trữ Quân , Din và Tuấn ngồi một bên , bên còn lại là đàn em thân cận của Not , còn ông ta thì ngồi ghế chủ vị.
Ăn uống được một lúc lâu , Not lên tiếng :
- Hôm nay cậu làm gọn lắm , bên phía hình cảnh không tìm được đầu mối nào ngoài Bon , nhưng yên tâm tên đó đã được bịt kín miệng.
- Cảm ơn ông Not , việc sau này chắc phải giao lại cho ông.
- Cậu yên tâm , nhờ cậu mà 1 phần khu tam giác ma tôi đã có được thì việc giải quyết nội bộ là điều bình thường. Nhưng có việc này....
Đang tập trung ăn uống , nhưng khi nghe sự chần chừ của Not , nhịn không được tôi cũng hiếu kì nhìn lên. Nhìn sang Trữ Quân thấy anh đang cau mày :
- Ông nói Vin ?
Ông Not nặng nề gật đầu :
- Cậu cũng hiểu tôi không thể ra tay được với nó , mà Vin nó lại đang dậy sóng đòi lên nắm quyền khu của Pharit. Tôi....tôi...
- Ông muốn thế nào ?
- Tôi muốn cậu giúp tôi tiêu diệt thế lực của Vin. Việc đó cũng giúp con đường vũ khí của cậu sau này được khai thông dễ dàng hơn..
Trữ Quân nhìn Not , mắt anh hiện lên vài luồn sát khí
- Ông uy hiếp tôi sao Not ?
Tên Not vội đứng dậy , ông ta nhẹ giọng nói :
- Tôi làm sao dám uy hiếp cậu , năng lực của cậu tôi hiểu rõ. Nhưng lần này thực sự tôi cần cậu giúp , cậu xem như giúp tôi cũng là đang giúp cậu đi.
Tôi nhìn thấy Trữ Quân cau mày , sau lại nhàn nhạt thả lỏng , anh cười nhẹ :
- Xong việc tôi được gì ?
Not hứng khởi
- Bất kì cái gì cậu muốn.
- Được. Một con đường vũ khí độc quyền của Trữ Huyết.
Not không chần chừ , ông ta bắt tay Trữ Quân.
Ăn uống xong xuôi , tôi đi theo Trữ Quân lên phòng. Vừa mở cửa phòng tôi đã nhào ầm xuống nệm êm ả , nhưng chưa bao lâu lại bị hai tên Din và Tuấn phá đám.
- Lão chủ , chị dâu. - Din nói
- Lão chủ , xin chào chị dâu nhỏ dũng mảnh. - tên Tuấn vừa cười vừa nói.
Trữ Quân ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống ghế , tôi cũng nằm sấp trên giường nghe ngóng.
- Lão chủ , tên Vin bên kia đã có chuẩn bị.
Trữ Quân cười cười , sau lại nhàn nhạt hỏi:
- Anh em đã qua chưa ?
- Sắp đến rồi thưa Lão chủ. - Din nói.
- Lần này nhanh gọn một chút , tôi không thích đánh lâu.
Thật sự nghe cũng không biết là họ bàn cái gì , mà có biết tôi cũng không hiểu. Sau một hồi nghe ngóng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một mạch đến gần 9 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Chắc do mệt mỏi quá lâu nên tôi ngủ nhiều hơn mọi khi một chút.
Rửa mặt xong xuôi , tôi định đi xuống dưới tìm Trữ Quân thì Not đi lên phòng gặp tôi. Ông ta nói Trữ Quân anh ấy kêu người đưa tôi tới biệt thự của Pharit , ngoài ra không nói gì thêm.
Không nghĩ gì nhiều , 10 phút sau tôi lên đường đến chỗ Trữ Quân. Lúc đi trên đường tôi nhìn thấy có vài chiếc xe hơi đã bị nổ tang tành , hình như còn có vết đạn bắn. Công an đang phong tỏa hiện trường điều tra , trong bụng tôi thầm than : không biết vụ gì vừa xảy ra ở đây nhìn cứ giống như phim hành động.
Xe đi một đoạn là đến nơi , tòa biệt thự này còn tráng lệ hơn cả tòa nhà của Not. Tôi được một anh em Trữ Huyết đưa vào trong , vừa bước vào tôi nhìn thấy Trữ Quân đang ngồi trên ghế sôpha và quan trọng là anh đang nói chuyện với vài viên cảnh sát.
Thật sự cảnh tượng trước mắt làm tôi có hơi lo sợ nhưng nhìn lại vẻ mặt dửng dưng của Trữ Quân , tôi đoán chắc là anh đã thu xếp ổn thỏa.
Vài viên cảnh sát nhìn thấy tôi bước vào , họ nhìn tôi như kiểu tò mò , sau tôi lại thấy Trữ Quân nói gì đó với họ. Anh vừa nói vừa dang tay về phía tôi cười cười , thật là không hiểu việc gì nhưng tôi cũng rất phối hợp mỉm cười dịu dàng đi lại chỗ anh ấy ngồi xuống.
Trữ Quân nói chuyện cùng tên cảnh sát một lát nữa thì tiễn họ ra về. Đợi đến khi họ đi hẳn tôi mới thấy Din cùng Tuấn bước ra. Tôi có phần không hiểu nhìn Trữ Quân
- Bọn họ đến đây có chuyện gì vậy anh ?
Trữ Quân ngồi vắt chéo chân , hai tay anh dang rộng ra sau , cười nhạt nói :
- Không có gì đâu , họ đến lấy lời khai.
- Lấy lời khai việc gì ? Việc của Pharit hả ?
- Ừ , một phần thôi . Hỏi về việc của Vin.
Tôi ngạc nhiên :
- Vin ? Anh đã giải quyết hắn ta đâu.
Tên Tuấn nhìn tôi cười ha hả :
- Chị dâu không biết chứ , bọn em đã giải quyết xong rồi.
Tôi há hốc miệng không tin được. Tôi nghe Not nói tên Vin cũng gian manh lắm mà , sao mới chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt rồi. Trời ơi , không lẽ Trữ Quân là thần thánh ?
- Khi nào , tôi vừa ngủ dậy thôi mà....
Trữ Quân xoa xoa đầu tôi , anh ấy nói
- Trong khi em ngủ thì anh đủ thời gian xóa sổ cả một thành phố rồi .
Nói rồi Trữ Quân cùng Din , Tuấn và đàn em Trữ Huyết đi ra ngoài. Tôi thì vẫn ngơ ngác bị lôi đi , thật sự tôi không hiểu gì cả , anh ta phải nên giải thích cho tôi một chút cơ chứ. Đúng rồi , tôi phải hỏi cho ra chuyện mới được.
Sau đó là một đoạn lẻo đẻo của tôi đi theo Trữ Quân , vừa đi vừa vặn hỏi việc của Vin. Mãi đến khi lên máy bay về nước thì tên Tuấn mới chịu nói cho tôi chân tướng sự việc.
Mấy chiếc xe tôi nhìn thấy bị nổ tang tành trên đường là do hỗn chiến giữa Trữ Huyết cùng bên phe của Vin. Dĩ nhiên phần thắng thuộc về Trữ Quân , anh ấy tiêu diệt gọn Vin chỉ trong vòng 30 phút kể từ khi gặp mặt. Bên Trữ Huyết anh em đều bình an , một vài người bị thương nhẹ , hoàn toàn không có người chết. Bên phía Vin thì bị bắt gọn , người của Vin giao lại cho Not giải quyết.
Còn việc vì sao công an lại tìm Trữ Quân là do khi Pharit rơi đài thì biệt thự cũng như khu đất khi nãy tôi đến trên giấy tờ đã được chuyển nhượng cho Trữ Quân , nên công an muốn tìm hiểu một chút xem Trữ Quân là người như thế nào. Kết quả chỉ nhìn thấy anh ấy là một đại gia VN đi qua đây làm ăn , vì thấy Pharit bán rẻ nên mua chứ tuyệt nhiên không có liên hệ. Đó là mặt sáng do Trữ Quân tạo ra , còn chính xác đây là món lời từ việc mua bán giữa Trữ Quân cùng Pharit. Ngày đó Trữ Quân giao vũ khí cho Pharit , thay vì lấy tiền mặt anh quy đổi ra nhà cửa cùng đất đai. Một tay giao hàng một tay kí giấy chuyển nhượng. Pharit đâu biết được rằng đến cuối cùng màn kịch này là do Trữ Quân tạo ra , mục đích chính cũng vì muốn trả thù. Còn lý do vì sao Trữ Quân muốn lấy khu đất biệt thự của Pharit là vì ở đây có sân bay tư nhân , rất đơn giản !
Nhưng việc tôi thắc mắc nhất vẫn là lý do vì sao hôm trước giao hàng cho pharit không đi đường chính mà lại băng rừng ?
Đến tối hôm ấy khi về đến nhà tôi mới hỏi Trữ Quân thì được nghe anh ấy trả lời :
- Cũng không có gì. Vì ngày trước anh từng giao chiến với Vin khi giao hàng cho Not. Not với Vin là anh em ruột nhưng bọn họ đã trở mặt từ lâu , Not cai quản lại gia tài của ba để lại còn Vin đi theo Pharit. Muốn đi đến tổng bộ của Pharit nếu theo đường chính sẽ phải đi qua địa phận cai quản của Vin , nếu chỉ là giao hàng bình thường anh không ngại. Nhưng lý do là vì anh không muốn chậm trễ kế hoạch nên buộc đi đường rừng.
- Nếu đi đường chính Vin sẽ cướp hàng hay sao ?
Trữ Quân tay cầm ly rượu , anh khẽ đảo rượu trong ly , môi mỉm cười dụ hoặc :
- Hắn không đủ năng lực cướp hàng của anh , nhưng anh không muốn hắn ta day dưa không cho hàng đi đúng thời gian. Anh có thể giết anh ta nhưng như thế sẽ bức dây động rừng , hơn nữa Not cũng không muốn anh làm như thế. Anh cho Tuấn đi đường chính trước , kết quả như anh dự đoán , Vin vẫn là cầm chân lại một đoạn mới cho thông hành.
Tôi đi đến chỗ anh ấy , kéo cái ghế trong phòng ngồi xuống đối diện phải Trữ Quân
- Anh và Not rất thân à ?
- Cũng có chút thân thiết , việc đưa hàng qua Cam của anh , ông ấy cũng rất hay ra tay đưa hàng đi nhanh hơn.
Tôi gật gù , tay để để lên cằm
- À thì ra là vậy , em hiểu rồi....
Trữ Quân nhìn tôi , sau đó anh buông ly rượu xuống , ôm lấy đầu tôi , buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy
- Hôm đó...tại sao em lại làm vậy ? Em có biết như thế là em đã giết người hay không ?
Tôi gật đầu im lặng . Trữ Quân nhìn tôi hồi lâu , trong mắt anh toàn tia không hiểu :
- Tại sao ?
Tôi mỉm cười , cười một cách dịu dàng
- Em muốn đi cùng anh.
- Chỉ như vậy thôi sao ?
- Đúng , chỉ như vậy.
Trữ Quân lại mang ánh mắt dò xét , hỏi :
- Nếu sau này vì đi theo anh mà khiến em phải giết thêm người , em có dám ?
- Dám. - tôi chắc nịch trả lời không do dự.
Lại nhìn anh , môi vẫn mỉm cười nói :
- Em đã cùng anh nhúng chàm một lần , nếu lần sau vẫn vì anh em cũng nguyện nhúng chàm thêm lần nữa.
Trong mắt Trữ Quân tôi nhìn thấy nhiều tia phức tạp :
- Em không sợ hay sao ?
- Sợ chứ. Nhưng không có anh , em còn sợ hơn !
Anh ấy thất thần , thật sự. Tôi cảm nhận được anh ấy đang mất bình tĩnh ? Là do tôi nói sai cái gì hay sao ?
Một lát sau Trữ Quân thay đổi nét mặt , anh trở lại với gương mặt dửng dưng như thường. Anh ôm tôi vào lòng , hôn lên tóc tôi , rồi lên mũi cả lên môi. Nụ hôn ở môi dừng lại lâu nhất , sâu nhất.....
Thời gian qua chúng tôi hầu như không có làm cái việc kia. Mặc dù ngủ cùng giường nhưng cũng là bình bình an an ôm nhau ngủ. Có lẽ ngày hôm nay tôi vẫn là nên lăn lộn một chút rồi đây.
Trữ Quân vừa hôn vừa nhấc bổng tôi đi đến bên giường , anh chậm rãi để tôi nằm xuống nệm êm , môi lưỡi vẫn day dưa không dứt. Đến khi hơi thở không thông , tôi có phần bì bõm anh mới chần chừ mà buông tôi ra.
Đợt này chưa dứt đã đến đợt kia , anh buông môi tôi ra thì lại hôn nhẹ xuống cổ , xuống xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực. Gấp gáp cởi khuy áo ngủ , anh mạnh mẽ trực tiếp tìm nụ hoa cao cao kia mà mút mát , một bên chụt chụt phát ra tiếng khiến người ta đỏ mặt , bên kia lại xoa nắn không ngừng. Chịu không được , tôi thầm ngân nga vài tiếng...
- Anh...đừng mà....
Trữ Quân nghe tiếng tôi thầm than , chẳng những anh không dừng lại mà còn mạnh mẽ vang dội hơn khi nãy. Anh nhanh chóng cởi quần áo đang vướng bận của hai người ra. Lại thẳng thừng tách hai chân tôi , đưa ngón tay thon dài bắt đầu dạo chơi nơi tư mật. Đến khi mật ngọt không ngừng chảy ra anh mới mỉm cười dụ hoặc từ từ đưa vào..
Từng bước từng bước anh đưa tôi lên thiên đường.
Đêm nay quả là một đêm rất dài....
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy , nhìn bên cạnh anh vẫn còn ngủ. Tôi rón rén xuống giường đánh răng rửa mặt , xong xuôi đi ra ngoài , chực nhớ gì đó tôi vội vàng tìm điện thoại.
Vừa mở máy lên đập vào mắt tôi là gần một trăm cuộc gọi nhỡ , đa số là của bọn bé Duyên , con Thủy có cả bà Cindy và quan trọng nhất là số bà Sáu dưới quê gọi. À quên nhắc đến Tống Phong tên ồn ào vừa gọi không được lại chuyển sang nhắn tin khủng bố tôi. Nhưng nghĩ dù sao vẫn là hắn lo cho tôi nên tôi quyết định nhắn lại cho hắn một tin nhắn :" Tôi vẫn ổn , anh không cần lo ". Rất nhanh sau đó , tên Phong gọi nhanh lại cho tôi với vận tốc ánh sáng.
Bắt máy lên đã nghe bên kia la ó
- Em làm gì mất tích mấy ngày nay vậy Kiều Nữ ?
- Em đi cùng Trữ Quân , vừa về thôi. Mấy hôm đi em không mang theo điện thoại.
- Làm anh tưởng có việc gì , còn định báo công an đây.
Tôi phì cười
- Anh thần kinh rồi à ?
- Ừ chắc thế thật. Vì em đấy cô gái..
- Hết việc chưa ? Em cúp đây.
Đầu dây bên kia im lặng , tôi tưởng hắn muốn cúp máy , ai ngờ lại nghe hắn nói một câu
- Kiều Nữ , anh thật sự có chút nhớ em !
Nhớ tôi ? Tống Phong đào hoa nhớ tôi , không phải đó chứ , sao tôi lại có được diễm phúc này..
- Anh bị hư não rồi à ? Đang tỏ tình hay sao đấy ? Thôi đừng giỡn như vậy nữa , em tưởng thật đấy.
- Anh nói thật mà , haizz tiếc quá , em đã là người của Trữ Quân. Nhưng không sao , anh sẽ cướp lại......
Chưa nghe hết câu , tôi đã bị cướp lại cái điện thoại. Lần này thì tôi bị cướp thật rồi...
Trữ Quân cau mày nói trong điện thoại
- Tống Phong , anh dám gọi cho Kiều Nữ một lần nữa , anh có tin tôi cắt gân tay của anh không ?
- .......................
- Được. Anh đợi đó !
Trữ Quân cúp máy , anh ném chiếc điện thoại về phía tôi , sau lại giận dữ đi đùng đùng vào nhà tắm. Một lát sau đầu tóc ướt sũng anh bước ra , nhìn tôi nói gì đó không đầu không đuôi :
- Em..sau này..à không nên..Thôi khỏi dùng điện thoại nữa , miễn cho tên kia làm phiền. Vậy đi..
Gì đây ? Đây là như thế nào ? Sao tự dưng tôi lại bị cấm sử dụng điện thoại ? Thật là khó hiểu mà.
Nhưng nghĩ kỉ lại không lẽ là Trữ Quân anh ấy đang...ghen ?
Haha nếu như vậy thì đúng là chuyện thú vị mà , thật sự thú vị lắm. Khoan , cho tôi cười chút đã , hahhahhaha....
Nhưng hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải , nếu đúng như vậy không lẽ anh ấy yêu tôi ?
Ôi mẹ ơi , không phải đó chứ ? Trữ Quân yêu tôi ? Chuyện này nghe sao nó kinh khủng quá ! Tôi yêu anh ấy thì bình thường nhưng một người hoàn hảo không góc chết như vậy mà lại yêu một kiều nữ như tôi thì đúng là chuyện bi hài , chắc cả cái SG này phải rúng động rồi.
Đang còn vật lộn với mớ suy nghĩ điên khùng thì Trữ Quân bước ra , anh ấy ném vào người tôi cái khăn tắm đã hơi ướt. Còn anh ấy lại cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến tủ quần áo tìm một cái áo thun rộng cùng quần thể thao mặc vào. Sau lại hiên ngang liếc nhìn tôi đi ra cửa , một câu cũng không thèm nói.
Thôi thôi , không nghĩ nữa , việc gì đến sẽ đến , tôi không nên nghĩ quá nhiều.
Gọi xong cuộc gọi cho bà Sáu , tôi có phần mừng rỡ đi xuống dưới. Việc là bà Sáu gọi báo cho tôi biết nhà kế bên đã chịu bán mảnh vườn nhỏ phía sau cho tôi với giá rẻ . Mà việc này cũng là việc tôi đang ấp ủ , tôi luôn muốn đem mộ mẹ về chôn sau nhà nhưng lúc trước ngại không đủ tiền. May quá bây giờ thì cũng vừa vặn đủ , mặc dù mua xong tôi vẫn chưa đem mẹ về liền nhưng như vậy cũng đủ khiến tôi vui vẻ lắm rồi.
Hí ha hí hửng líu lo đi xuống phòng khách , hiện giờ Trữ Quân đang ngồi vắt chân đọc báo. Thấy tôi vui vẻ đi xuống , anh ta hừ hừ mấy tiếng , chắc vẫn còn tức vụ khi sáng tôi nghe điện thoại của Tống Phong.
Thấy vậy tôi bèn ngồi xuống kể lại việc dưới quê cho anh ấy nghe. Nghe hết câu chuyện , Trữ Quân bỏ tờ báo xuống nhìn tôi hỏi :
- Không đủ tiền mua sao không nói với anh ?
Tôi vênh mặt nói
- Em muốn mua bằng tiền em kiếm được.
Trữ Quân nhìn tôi cười kiểu khinh bỉ
- Ừ tiền em kiếm được , nghe anh hùng nhỉ ?
- Chứ sao. ( tôi hắt mặt nhìn anh ấy )
- Không phải đều là tiền của anh sao ?
Tiền của Trữ Quân sao ? Tiền tôi bán trinh là của anh ấy chi trả , tiền tôi thi hoa khôi cũng là của anh ấy , chưa kể tiền tôi đang xài cũng là của anh ấy cho.........
Đau lòng tôi nhục chí mặt mày buồn rầu ủ rủ : huhu thì ra tôi từ khi lên SG đến nay đều dùng tiền của đại gia , mà đại gia này lại là Trữ Quân , huhu...
Nhưng không đúng , anh ấy cho mới là tiền của anh ấy , còn lại vẫn là tôi đánh đổi mới có được mà. Đúng rồi , không nên nhục chí , tôi vẫn là giỏi lắm rồi !
- Kệ , em không quan tâm , tiền là do em kiếm được , là Cindy trả cho em chứ không phải của anh.
Trữ Quân cười rạng rỡ , anh đi đến bên tôi xoa xoa đầu tôi , nói :
- Ừ thì là tiền của em , anh có nói của anh đâu.
Không nói , xì...vậy khi nãy ai khinh bỉ nhìn tôi cười cợt. Đồ hai mặt !
Lại nắm tay tôi , anh nói tiếp :
- Nhưng sau này những việc quan trọng như vậy em nên nói với anh , anh sẽ dàn xếp cho em. Anh không muốn em nghĩ nhiều , em cứ vui vẻ mà sống , không nên phiền lòng việc gì. Mọi thứ đã có anh lo !
Tôi ngây ngẩn cả người , anh ấy đang đau lòng thay tôi sao ?
- À còn nữa , sau này em không phải người của Cindy nữa. Anh đã lo cho em thoát khỏi Hoa Nữ rồi. Sau này em là em , cũng là của anh. Thôi , em ăn sáng đi , anh đi có việc một lát sẽ về.
Nói rồi anh ấy đứng dậy đi lên lầu , đến khi anh ấy thay sơ mi quần âu đi xuống , tôi vẫn
còn ngây ngô ngồi đấy.
- Anh đi một lát.
- Dạ...
- Không cần ngồi đó cảm ơn anh đến ngây ngốc đâu , nếu muốn báo đáp thì....
Tôi nhìn anh ta cười yêu mị nói nhỏ vào tai tôi
- Tối nay phối hợp một chút , chúng ta cùng vui haha...
Tên khốn kiếp ! Nói đi nói lại cũng không quên cái việc hành xác người kia...
Nhưng thật lòng tôi vui lắm , à hay nói là hạnh phúc thì đúng hơn. Bây giờ tim tôi vẫn còn đập rất mạnh đây.
Anh ấy có thật yêu tôi hay không , tôi không biết. Nhưng tôi yêu anh ấy , đó là sự thật. Nhìn người mình yêu quan tâm mình từng chi tiết nhỏ , nếu như là người lòng dạ làm từ băng tuyết thì cũng phải động lòng đừng nói chi là tôi.
Thôi không nói chuyện ngày mai , hôm nay tôi đang yêu và được yêu như vậy là đủ rồi. Ngày mai nếu có giông bão kéo đến , tôi cũng không bao giờ hối tiếc...
Trữ Quân quả là đi môt lát là về , tôi lại nũng nịu muốn đi siêu thị mua đồ về nấu ăn , thế là 10 phút sau chúng tôi lên xe đi đến trung tâm mua sắm.
Lòng vòng khu thực phẩm mua được sườn heo cùng rau củ về nấu canh. Hôm nay tôi sẽ nấu sườn xào chua ngọt , canh sườn heo rau củ , rau muống xào tỏi và cá biển hấp gừng . Oa oa mới lên món thôi mà đã chảy cả nước dãi rồi , à không quên mua tôm về làm tôm nướng nữa chứ !
Mua xong thức ăn cùng hoa quả , tôi khoác tay Trữ Quân đi lên khu mua sắm. Thật sự đi cùng người có nhan sắc làm tôi có chút mệt mỏi. Huhu không biết bao nhiêu cô gái chị em phụ nữ phải ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời này rồi. Kể ra tôi cũng rất áp lực đó chứ !
Đi đến khu quần áo , tôi có ý định vào mua đồ ngủ. Nhưng lại ngại Trữ Quân đi sau , nên tôi mới bảo anh ấy đi đến cửa hàng cafê đối diện đợi tôi một lát.
Lúc đầu anh ấy không đồng ý cứ mặt dày mày dạng muốn đi theo. Ai ui đau đầu mà , một đại ca xã hôi đen khét tiếng , đầu lĩnh Trữ Huyết ai lại đi mua đồ ngủ cùng bạn gái cơ chứ ? Đồn đại ra ngoài thì còn thể thống gì được nữa..
Sau một hồi năn nỉ tôi cũng được đi vào mua một mình , Trữ Quân tay xách mấy túi đồ đi uống cafe giết thời gian. Do hôm nay tôi muốn tự do nên không có vệ sĩ đi cùng , buộc lòng Trữ Quân phải tự thân vận động : xách đồ.
Sau khi chọn được vài bộ đồ ngủ sεメy có , kín đáo có , tôi đi ra ngoài quầy thanh toán sau đó đi ra ngoài. Vừa bước ra cửa , xui xẻo thế nào tôi lại đụng mặt con Ngọc cùng bọn Mộng Đào.
Ai ôi , người đời có câu kẻ thù của kẻ thù thì có thể làm bạn quả không sai mà. Thế nào mà hôm nay bọn họ lại đi chung không biết nữa , nhưng như thế cũng chưa là gì , quan trọng là như thế nào tôi lại đụng mặt ?
Không muốn phiền phức , tôi định đi lướt qua đến chỗ Trữ Quân thì bị Mộng Đào bắt được tay kéo lại. Hôm nay nó đi cùng con Ngọc và 2 đứa nữa.
Tôi nhìn bọn chúng , không mặn không ngọt nói
- Các cô cứ đi tiếp , tôi có việc đi trước đây.
Con Ngọc nắm túi đồ của tôi kéo lại , làm cho quần áo tôi vừa mua được rơi xuống bung xổ tung ra cả. Xấu hổ một chút là những bộ ngủ sεメy có ren cũng bị bọn nó nhìn thấy , con Ngọc nhìn tôi cười khinh bỉ nói :
- Ồ hóa ra đi mua đồ khiêu gợi để câu dẫn anh Quân à ?
Con Ngọc nói ra , cả bọn nó cũng cười theo ha hả.
Tôi thì không muốn lớn chuyện , vì Trữ Quân đang ngồi bên đó , làm lớn chuyện chỉ khiến anh ấy không thích. Đang ngồi xuống nhặt đồ bỏ vô túi lại , liền bị con Ngọc dùng gót giày dẫm cả lên. Tôi lần này tức thật sự , đứng phắt dậy hỏi :
- Cô làm cái gì vậy ?
Con Ngọc khoanh tay giậm chân , kênh kiệu nói :
- Tao lỡ chân thôi , lỡ giậm vào đống đồ thiếu vải của mày. Xin lỗi mày nha , haha.
Mộng Đào cũng lên tiếng cười cợt :
- Ngọc xin lỗi rồi , cô cũng bỏ qua đi Kiều Nữ. Không lẻ vì chút chuyện nhỏ này mà cô làm lớn chuyện lên , a a như vậy coi sao được.
Tôi không nói gì , chỉ khom người xuống định lấy đống đồ đang vươn vãi dưới đất.
Lúc này còn Ngọc đã buông chân , tôi cũng không muốn gây chuyện nên định im lặng cho qua. Ai ngờ kiểm tra lại thì bộ đồ ngủ bằng tơ lụa 1 triệu rưỡi của tôi đã bị rách một lỗ , những bộ còn lại không rách nhưng cũng bị dơ một chút. Vừa tiếc tiền vừa điên máu , tôi bực dọc quát
- Ngọc , mày làm hư đồ của tao rồi , đền lại ngay cho tao.
Con Ngọc che miệng cười , nó mở cái ví dày cộp ra hỏi
- Bao nhiêu nè ? Nói đi tao trả cho mày.
Tôi moi cái hóa đơn ra đưa cho nó
- Mày tự coi đi , hy vọng mày biết đọc số.
Con Mộng Đào cũng bon chen xía vào
- Ủa Nữ , bộ anh Quân không cho mày tiền à ? Sao có mấy bộ đồ ngủ rẻ tiền mày cũng đi làm tiền chị Ngọc vậy ?
Mộng Đào à Mộng Đào , tôi vốn không muốn độ̣ng đến cô. Nhưng thôi được , cô muốn vui tôi vui với cô một chút vậy...
- Tiền ngủ với đàn ông cũng là tôi banh chân dạng háng mới có được. Làm ra phải quý chứ , đâu phải tôi có diễm phúc ngủ với nhiều người như cô Mộng Đào nên được nhiều đầu tiền. À mà Trữ Quân nhà tôi cũng không phải keo kiệt , chỉ là chó cắn hư đồ chủ phải đền , huống chi là cô Ngọc đây là một thiên kim tiểu thư không lẽ nhiêu đó không đền được.
Haha , cho bọn mày tức chết đi !
Con Ngọc tức lắm , nó nhìn hóa đơn , sau đó móc ra một sấp tiền chìa ra cho tôi
- Của mày đây , cầm cho chắc.
Tiền chưa đến tay tôi đã bị con Ngọc hắt mạnh tay văng trúng người tôi rồi rớt xuống đất.
Tôi cũng không ngại khom người xuống nhặt lên hết. Bọn con Ngọc khoái trá cười ha hả , đồ mất nết !
Nhặt xong tiền , tôi gom lại đống đồ dưới đất cầm trên tay. Đứng dậy , tôi nhìn con Ngọc , cầm đống đồ ném hết vào mặt nó , cũng vừa hay trúng luôn cả con Đào.
Tụi nó tức lắm , nhìn con Ngọc chật vật còn bị cái quần chip lọt khe dính trên đầu trông buồn cười không chịu được. Quay qua con Đào lại bị vướng một chút ống quần ngủ con gấu , haha thật là đặc sắc mà.
Con Đào nhanh tay tháo chiếc quần đang tòn ten trên đầu con Ngọc xuống đưa cho nó nhìn. Máu điên nó nổi lên đi nhanh về hướng tôi dơ tay định tát tôi vài cái. Nó làm sao nhanh hơn tôi được , tôi nhanh trí bắt được tay nó , lại bẻ quặp tay nó ra sau. Con Ngọc đau la oai oái như tiếng vịt trời , haha vừa cho con qủy thích gây sự. Xui cho nó đụng nhầm người rồi !
Con Đào cũng muốn tiến lên giải cứu cho con Ngọc. Được thôi , lên đi tôi tiếp hết. Bỗng dưng tôi thấy con Đào đi được nửa chừng thì khựng lại , mặt nó còn có chút sợ sệt. Cùng lúc đó tôi nghe được sau lưng tiếng nói quen thuộc
- Chuyện gì vậy ?
Quay lại thấy Trữ Quân tay xách hai túi đồ , mặt lạnh như băng đi lại. Con Ngọc thấy vậy khóc to hơn , nó còn giả bộ muốn xỉu khiến tôi buộc lòng phải thả tay nó ra.
Mà thiệt sự , con này diễn dở kinh khủng , nhìn là biết đang giả rồi , haizz , quá thiếu kinh nghiệm.
- Anh Quân , Kiều Nữ nó đánh em , huhu. - còn Ngọc vừa khóc vừa tố.
Trữ Quân đi lại phía tôi , anh nghiêm mặt hỏi
- Em đánh à ?
Tôi cười hiền
- Không. À mà do tay cô Ngọc bị trật khớp em muốn bẻ dùm cho lành thôi. Anh không biết đâu , em mua được mấy bộ đồ ngủ hơi đẹp. Cô Ngọc đây thích quá muốn mua lại , anh nhìn đi , thích đến nổi muốn mặc tại chỗ nên đồ mới rơi tùm lum đó.
Trữ Quân nhìn nhìn đồ đạc rơi vãi , anh ấy cau mày , khó chịu nói
- Đồ của em đừng cho người khác , anh không thích.
Tôi chăm chú gật đầu.
- Nhưng lỡ rồi thì thôi , lần sau đừng cho lung tung.
Tôi cười hi hi nhìn con Ngọc đang giận tím mặt. Đi lại chỗ con Ngọc , tôi nhét tiền vào tay nó :
- Trả cô Ngọc nè , anh Quân nói cho thì thôi nên tôi không lấy tiền cô nữa. Cô giữ đi nha , không sao đừng ngại , thích quá thì giữ mặc đi...
Tôi ké người sát gần nó hơn , nhếch môi cười nói
- Mày thấy không ? Sau này tốt nhất gặp tao nên né đi , không thì mày chỉ đem tức vào người thôi. Tao khuyên thật lòng...
Nói rồi tôi quay lưng thẳng người đi hiên ngang về phía Trữ Quân. Anh ấy cũng khoác tay ra , tôi ôm tay anh ấy đi về phía trước. Đi ngang đến chỗ bọn con Ngọc , Trữ Quân dừng lại. Anh nghiêng mặt nhìn tụi nó:
- Sau này tốt nhất tránh xa tôi một chút , tôi không thích bọ ve bu xung quanh. Nếu còn cố ý đừng trách tôi không nói trước....
Trữ Quân nhìn con Ngọc , lạnh nhạt nói
- Ngọc , kể cả cô.
Tôi nhịn cười trong lòng , nhìn sang thấy tụi con Ngọc đang tức đến run người đen mặt. Nhưng thôi kệ , ai biểu chọc nhầm ổ làm gì. Tôi đã nói rồi mà , tôi đâu có được hiền !
Đi ra ngoài , tôi thở dài tiếc nuối
- Đồ đẹp của em...
Trữ Quân nhìn tôi cười gian manh
- Ừ , bộ trắng anh thích...
Bộ trắng ? À là cái bộ quần chip ren lọt khe , váy tơ mềm xuyên khấu ý... Mà sao ? Trữ Quân thích ư ??
Mẹ ơi , xấu hổ quá đi , huhu.
Trữ Quân ôm tôi vào người , anh ấy cười cười
- Không cần ngại , lát anh cho người đem đến vài bộ cho em . Không cần ngại , em thích như thế , anh cũng thích mà , không sao...
Ngước mắt nhìn gương mặt nén cười to của Trữ Quân khiến tôi tức nghẹn mà. Trời ơi , hôm nay đi ra đường không xem ngày rồi....
Bình luận facebook