Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-204
Chương 204: Hạ màn
Editor: Nguyetmai
Sau khi ông lão tóc trắng biến mất, chiến tranh lại bùng nổ.
Hải Vương và Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà nhào vào quần nhau. Trên không trung, trận chiến đỉnh phong giữa Liệt Sơn và Mục Chi Quang vẫn còn đang tiếp diễn.
Đối mặt với một Liệt Sơn mạnh mẽ đến thế, Mục Chi Quang không dám sơ sẩy chút nào, bắt đầu điên cuồng thôi thúc vầng sáng màu đen. Một con thú khổng lồ dữ tợn chậm rãi chui ra.
"Hắc Thiên Minh Thú!" Nhìn con cự thú đó, ánh mắt Liệt Sơn lóe lên vẻ phấn khởi.
"Ăn một búa của ta đi!" Liệt Sơn vung chiến chùy lên nghênh đón Hắc Thiên Minh Thú ập đến.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Theo mỗi lần va chạm thì lại có sấm rung chớp giật trên bầu trời, không gian bị lực lượng cường đại khuấy đảo, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vết rạn, sau đó lại nhanh chóng phục hồi.
Ẩn cư bao nhiêu năm, nay lại gặp được đối thủ mạnh như thế khiến Liệt Sơn cảm thấy nhiệt huyết đang sục sôi trong người. Hắn ta phấn khởi hét lên, cự chùy lại bắt đầu va chạm với móng vuốt khổng lồ của Hắc Thiên Minh Thú.
"Tránh ra!"
Sau khi đẩy móng vuốt của Hắc Thiên Minh Thú ra, Liệt Sơn lập tức nhảy lên, tay trái tóm được một ngón của nó, cơ bắp trên người hắn ta gồng lên, mạch máu nổi cộm, sau đó đột nhiên ném cự chùy ra đằng sau, uốn người mượn lực lượng này để ném Hắc Thiên Minh Thú xuống dưới mặt đất.
"Rầm!"
Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất nứt toác, xuất hiện một cái hố khổng lồ.
"Sướng!" Liệt Sơn cười phá lên, giơ chiến chùy nhào xuống dưới, dòng khí màu vàng khổng lồ lan ra chung quanh. Khi một búa này đập trúng người Hắc Thiên Minh Thú thì mặt đất rung chuyển như động đất cấp 12, bị tách ra thành mấy khối.
Trên lưng Hắc Thiên Minh Thú cũng xuất hiện một vết búa lõm xuống.
Liệt Sơn giơ chân đạp lên lưng cự thú, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái mét của Mục Chi Quang.
"Chỉ bằng thực lực này mà cũng dám xâm lược Bắc Kỳ à? Phải biết rằng mấy người như thằng nhóc Băng Phong với tên ngốc Đại Hỏa còn chưa tới đâu. Ngươi thậm chí không thể đánh thắng ta, tới đây để tấu hài à?" Liệt Sơn không nhịn được cười trào phúng.
Trong mắt Liệt Sơn, cho dù Bắc Kỳ xuất hiện rất nhiều nhân vật mới, nhưng những thế lực cũ vẫn chưa thay đổi, cho nên hắn ta cảm thấy Mục Chi Quang thật sự không biết tự lượng sức mình.
Nhìn Liệt Sơn kiêu ngạo vô cùng, trong đầu Mục Chi Quang chợt hiện lên một đoạn ký ức.
Khi ấy, rất nhiều tộc nhân đều canh giữ bên cạnh tộc vương đã sắp cạn kiệt sinh mệnh, hứa với tộc vương rằng nhất định sẽ tiếp nối huy hoàng của bộ tộc Mutter.
Nhưng trước khi chết, tộc vương lại cho họ một lời khuyên.
Cho dù tương lai bộ tộc Mutter muốn mở mang bờ cõi thì nhất thiết không thể xâm phạm đại vực Bắc Kỳ. Bởi vì đó là vùng đất cấm kỵ, vùng đất vô pháp, vùng đất sát phạt có vô số cường giả cạnh tranh!
Mục Chi Quang đã sắp quên mất đoạn ký ức này rồi.
Nhưng bây giờ liên tưởng tới lời nói của Liệt Sơn rằng mỗi một kẻ cạnh tranh ngôi vị Vua Bắc Kỳ ở Bắc Kỳ thời thượng cổ đều là cường giả cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong, Mục Chi Quang mới hiểu tại sao trước khi chết tộc vương lại cho tộc nhân lời khuyên này.
Mục Chi Quang quay đầu nhìn Hải Vương, ánh mắt bộc lộ chút tình thân.
Vùng đất cấm kỵ, vùng đất sát phạt ư? Thì đã sao chứ! Cả đời Mục Chi Quang ta đây vốn đi ngược với ý trời, ta là ánh sáng của bộ tộc Mutter! Vinh quang của tộc nhân sẽ do ta bảo vệ!
"Hỡi chúa tể Chết Chóc tối cao, Mục Chi Quang ngô xin được hiến tế thân thể chết chóc để đổi lấy lực lượng pháp tắc tử vong vô thượng…"
Mục Chi Quang khẽ lẩm bẩm, vòng sáng chết chóc kia bắt đầu run rẩy, bên trong thấp thoáng xuất hiện tia sáng màu đen, dường như đang đáp lại Mục Chi Quang.
Cảm nhận được Hắc Thiên Minh Thú bắt đầu giãy giụa dưới chân mình, Liệt Sơn thoáng dùng sức ghì xuống đè ép nó, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Chi Quang với ánh mắt mong chờ.
"Đừng khiến ta thất vọng đấy nhé!"
"Không đâu!" Mục Chi Quang lạnh lùng đáp, con ngươi biến thành màu đen trong chớp mắt. Trường bào màu đen tung bay trong gió, quanh người bùng lên ngọn lửa màu đen.
"Hiến tế bản thân mình à? Ngươi muốn liều mạng sao?" Liệt Sơn vẫn chưa ra tay mà hỏi với vẻ đầy mong chờ.
Mục Chi Quang vẫn chưa trả lời Liệt Sơn mà nâng tay chỉ vào vòng sáng, thế là một tia sáng màu đen hiện lên từ bên trong rồi nhanh chóng chui vào cơ thể hắn ta.
Từng đường chú ấn tử vong hiện lên trên người Mục Chi Quang, lóe lên ánh sáng màu đen bóng bẩy.
"Ahhhh!" Mục Chi Quang bắt đầu gào thét đau đớn, sau đó quay đầu về phía Hắc Thiên Minh Thú há mồm hút thật mạnh. Cự thú cũng bắt đầu kêu gào đau đớn, thân thể dần dần phân giải, biến thành một đống khói đen bay vào miệng Mục Chi Quang.
Sau khi nuốt chửng cả con Hắc Thiên Minh Thú, thân thể Mục Chi Quang bắt đầu phóng đại, quanh thân mọc vảy màu đen, hai tay mọc móng vuốt sắc bén màu đen, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con quái vật dữ tợn cao hơn mười mét.
"Ô kìa, trông có vẻ đáng sợ đấy nhỉ. Nhào vô đi!" Liệt Sơn khiêng chiến chùy lên vai, cười nói.
"Gào!" Thân hình Mục Chi Quang chợt biến mất trong không trung, đến khi lại xuất hiện thì đã đứng trước mặt Liệt Sơn, móng vuốt sắc bén đập về phía hắn ta.
"Rắc!"
Móng vuốt và chiến chùy va chạm vào nhau tạo ra một kẽ nứt không gian rồi nhanh chóng lan rộng. Tất cả những sinh vật đụng vào kẽ nứt đó đều bị không gian biến dạng xé rách không để lại một mảnh nhỏ.
Lực lượng mà Mục Chi Quang bày ra lần này khiến Liệt Sơn rất kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn ta trở nên phấn khởi, chiến chùy lại vung lên, lập tức nện vào đầu Mục Chi Quang.
Một cú này đập trúng ngay đầu Mục Chi Quang khiến hắn ta văng ra ngoài. Đến khi đứng dậy, trên đầu hắn ta đã xuất hiện một vết búa đang nhanh chóng biến mất.
"Gào!" Mục Chi Quang vẫn lành lặn như trước, biến thành một tia sáng nhắm ngay chỗ Liệt Sơn.
"Ồ, tới đây đi!"
Hai người lại va chạm vào nhau.
Trận so đấu chỉ dựa vào thân xác khiến mặt đất không thể gánh vác được nên bắt đầu nứt vỡ. Mà thuật pháp cận chiến được bày ra trong chiến đấu lại càng khiến các thế lực vây xem khổ không nói nổi. Chỉ riêng năng lượng lan ra từ sóng xung kích thậm chí khiến ngay cả Quỷ Vương như Bàn Thạch cũng cảm thấy không chịu nổi.
Trong mắt người ngoài cuộc, tốc độ của hai người này quá nhanh, đã hoàn toàn biến thành ánh sáng màu vàng và màu đen điên cuồng va đập vào nhau.
Lúc này Lục Vô đang nằm trong lòng Bắc Ly, tập trung tinh thần quan sát trận so đấu giữa hai cường giả cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong này.
Trước mặt hắn còn có một bảng thống kê số liệu của thần khí.
Những số liệu này thật sự khiến Lục Vô phải sợ ngây người.
Mỗi giây va chạm hơn mười nghìn lần, mỗi phút kết ấn bày ra thuật pháp cận chiến trong chiến đấu hơn ba trăm lần.
Nhưng đây vẫn chưa phải là đáng sợ nhất. Sau khi thần khí số liệu hóa mô phỏng lại những lần va chạm của hai người thì trên người họ bắt đầu xuất hiện thanh máu tương ứng với tình trạng của thân thể.
Theo mỗi lần va chạm thì thanh máu của họ cũng sẽ giảm xuống.
Nhưng Mục Chi Quang trong trạng thái chú ấn tử vong hoàn toàn bật hack thanh máu, bất kể giảm bao nhiêu điểm máu thì đều sẽ được lấp đầy chỉ trong chớp mắt.
Liệt Sơn cũng thế. Mỗi lần bị thương, mặt đất sẽ tuôn ra một đoàn thổ chi lực tinh khiết để chữa trị thương thế cho hắn ta.
Trận chiến này càng đánh càng kịch liệt. Tất cả thế lực đều dừng việc chiến đấu lại, bắt đầu đi tị nạn.
Đã đến cảnh giới này thì khi chiến đấu sẽ ảnh hưởng phần nào tới sự vận chuyển của thiên địa.
Kẽ nứt không gian bị xé rách liên tục khiến thiên địa đột biến, lúc thì sáng ngời, lúc lại chìm trong đêm tối, khi thì mưa gió bỗng rơi xuống, khi lại vạn dặm không có mây.
Sau nửa giờ chiến đấu, hai người chẳng những không dừng lại mà Lục Vô còn phát hiện trị số thân thể của họ còn đang tăng lên.
Một sợi tơ màu đen rơi xuống từ trên vòng sáng màu đen trên trời nối tiếp với Mục Chi Quang. Còn Liệt Sơn thì liên tục tác động tới lực lượng của mặt đất để tăng cường cho bản thân mình, khiến thân thể của hắn ta luôn nằm trong trạng thái tốt nhất.
May mà họ chiến đấu ở biên giới, chứ nếu là Minh Phủ thì tiêu đời. Lục Vô không khỏi cảm thấy may mắn.
Hai người giao chiến càng ngày càng nhanh, đã đột phá cả tốc độ của âm thanh. Người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nổ vang vọng lại truyền tới từ xung quanh chứ hoàn toàn không thể thấy rõ hai người đang ở đâu.
"Nằm xuống cho ông!" Theo tiếng hét kinh động đất trời vang lên, một cây chiến chùy màu vàng khổng lồ khoảng trăm mét chợt hiện lên, sau đó đập mạnh lên người Mục Chi Quang.
"Ầm!" Ánh sáng trắng chói mắt biến thế giới thành ban ngày.
Một đám mây nấm dâng lên từ khu vực biên giới Minh Phủ.
"Ahhhh, tao mù rồi, đây là quả cầu khinh khi của Siêu Xayda hả trời?"
"Cái đầu mày! Hai thằng siêu hack đánh nhau làm ơn đồng tình với người chơi bọn này được không? Anh quá đáng lắm á!"
"Lên thiên đường rồi hả? Sao thế giới này đều biến thành màu trắng hết rồi?"
"Đã sợ tới mức ngu người luôn rồi! Trận chiến của Ác Thần với Hạn Bạt lúc trước đã thấy khủng bố rồi, giờ trận này tui thấy còn trâu bò hơn ấy! Tui đứng xem ở xa như thế mà lượng máu vẫn rớt xuống như bị điên rồi ấy! Không được, phải chạy xa hơn nữa mới được!"
"Đậu phộng, cả cuộc đời tui chơi game tới nước này đã cảm thấy không còn gì đáng tiếc nữa rồi!"
"Thần tiên đánh nhau, không thể dây vào, không thể dây vào. Chạy nhanh lên!"
…
Một kích này khiến những người chơi rối loạn, vội bắt đầu lùi ra xa hơn.
Các quái vật như thụ yêu, thổ lang, ma xà các thứ ở chung quanh thậm chí chui xuống đất chạy trốn.
Một lát sau, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh.
Theo đó là sóng xung kích khổng lồ càn quét khắp nơi với tốc độ gần đạt tới gấp ba vận tốc âm thanh, 3500 km/h. Tất cả sự vật lộ bên ngoài mặt đất đều bị những viên đá bay vùn vụt cắt qua. Vô số người chơi không thể may mắn trốn thoát, bị kích sát trong cơn bão sỏi đá càn quét ấy.
Ngoài Liệt Thổ tộc được bảo vệ bởi thân thể người đất khổng lồ cùng với mấy thế lực Bắc Kỳ chui xuống lòng đất ra, người chơi và quân Hải Vương bị đánh tan chỉ trong tích tắc, thế lực hai phe đồng thời biến mất.
Thấy cảnh tượng này, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trên trán Lục Vô.
Thế này thì khủng bố quá rồi! Nếu hai thằng này đến hiện thực thì hoàn toàn là vũ khí hạt nhân di động rồi còn gì nữa.
Dưới phát búa tạ này, lượng máu của Mục Chi Quang trong giao diện bị giảm hơn nửa.
Nhưng Mục Chi Quang còn chưa kịp hồi đầy máu thì Liệt Sơn lại đập một búa nữa.
Sóng xung kích lại bắt đầu gào thét càn quét…
Chờ đến khi bão táp tan đi thì Lục Vô phát hiện Mục Chi Quang đã nằm trên mặt đất hấp hối, vết rạn dày đặc xuất hiện trên thân thể chú ấn.
"Kết thúc rồi. Ngươi là một cường giả, nhưng cũng vì ngươi là kẻ xâm lược, cho nên… Ngươi phải chết!" Nói rồi Liệt Sơn lại vung chiến chùy màu vàng lên.
Mục Chi Quang mở đôi mắt suy yếu ra nhìn Liệt Sơn, vẻ mặt tràn ngập không cam lòng.
Trước kia, hắn ta bị gọi là kẻ cặn bã của bộ tộc Mutter, bởi vì hắn ta nắm giữ lực lượng chết chóc.
Nhưng trước kia, hắn ta cũng được gọi là ánh sáng hy vọng của bộ tộc Mutter, cũng vì hắn ta nắm giữ lực lượng chết chóc.
Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi.
Hắn ta là thiên tài mạnh nhất từ xưa tới nay của bộ tộc Mutter!
Khoảnh khắc trước khi chết, Mục Chi Quang có một tia cảm ngộ.
Thế giới rất lớn, quả nhiên còn có rất nhiều thiên tài mạnh hơn ta.
Mục Chi Quang chậm rãi nhắm mắt lại. Ngay tại lúc cự chùy sắp đập trúng hắn ta, hắn ta đột nhiên mở mắt ra, sau đó giơ tay chộp về phía Hải Vương.
Vòng sáng chết chóc trên trời chợt rơi xuống, bao trùm lấy Hải Vương còn đang ngây người, sau đó nhanh chóng lăn về phía hải vực Vọng Hư.
Liệt Sơn thoáng cả kinh, muốn ngăn cản nó lại, nhưng đã muộn rồi.
Liệt Sơn tức giận nhìn vòng sáng biến mất ở cuối chân trời, bởi vì hắn ta cảm thấy mình chưa hoàn thành mệnh lệnh của Vua Bắc Kỳ là chém giết tất cả những kẻ xâm lược.
Theo tiếng rống giận dữ của hắn ta, chiến chùy chợt đập xuống!
Khoảnh khắc cái chết tiến đến, ánh mắt Mục Chi Quang chỉ còn lại sự giải thoát.
Cả đời này hắn ta đã quá mệt mỏi rồi. Hắn ta đã bỏ qua rất nhiều thứ vì tộc nhân, đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.
Kim quang hiện lên, tất cả mọi thứ đều bị xé nát…
…
"Tiểu Hải, tương lai bộ tộc Mutter chỉ còn lại một mình đệ thôi, đừng tranh đoạt gì nữa, hãy sống thật tốt vào, hứa với ta nhé!"
Hải Vương cắn răng ngồi trong vòng sáng lắng nghe lời nói cuối cùng mà Mục Chi Quang để lại cho gã ta.
Vị đại ca này đã từng vứt bỏ tự do vì tộc nhân, lần này lại vứt bỏ tính mạng vì gã ta, điều này khiến trái tim Hải Vương tràn đầy thù hận và áy náy.
"Đại ca, Mục Hải ta xin thề nhất định sẽ trả lại mối thù này! Mong cho vong linh của ngươi được yên nghỉ!" Ánh mắt Hải Vương lóe lên oán hận nhìn về phía Bắc Kỳ.
Editor: Nguyetmai
Sau khi ông lão tóc trắng biến mất, chiến tranh lại bùng nổ.
Hải Vương và Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà nhào vào quần nhau. Trên không trung, trận chiến đỉnh phong giữa Liệt Sơn và Mục Chi Quang vẫn còn đang tiếp diễn.
Đối mặt với một Liệt Sơn mạnh mẽ đến thế, Mục Chi Quang không dám sơ sẩy chút nào, bắt đầu điên cuồng thôi thúc vầng sáng màu đen. Một con thú khổng lồ dữ tợn chậm rãi chui ra.
"Hắc Thiên Minh Thú!" Nhìn con cự thú đó, ánh mắt Liệt Sơn lóe lên vẻ phấn khởi.
"Ăn một búa của ta đi!" Liệt Sơn vung chiến chùy lên nghênh đón Hắc Thiên Minh Thú ập đến.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Theo mỗi lần va chạm thì lại có sấm rung chớp giật trên bầu trời, không gian bị lực lượng cường đại khuấy đảo, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vết rạn, sau đó lại nhanh chóng phục hồi.
Ẩn cư bao nhiêu năm, nay lại gặp được đối thủ mạnh như thế khiến Liệt Sơn cảm thấy nhiệt huyết đang sục sôi trong người. Hắn ta phấn khởi hét lên, cự chùy lại bắt đầu va chạm với móng vuốt khổng lồ của Hắc Thiên Minh Thú.
"Tránh ra!"
Sau khi đẩy móng vuốt của Hắc Thiên Minh Thú ra, Liệt Sơn lập tức nhảy lên, tay trái tóm được một ngón của nó, cơ bắp trên người hắn ta gồng lên, mạch máu nổi cộm, sau đó đột nhiên ném cự chùy ra đằng sau, uốn người mượn lực lượng này để ném Hắc Thiên Minh Thú xuống dưới mặt đất.
"Rầm!"
Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất nứt toác, xuất hiện một cái hố khổng lồ.
"Sướng!" Liệt Sơn cười phá lên, giơ chiến chùy nhào xuống dưới, dòng khí màu vàng khổng lồ lan ra chung quanh. Khi một búa này đập trúng người Hắc Thiên Minh Thú thì mặt đất rung chuyển như động đất cấp 12, bị tách ra thành mấy khối.
Trên lưng Hắc Thiên Minh Thú cũng xuất hiện một vết búa lõm xuống.
Liệt Sơn giơ chân đạp lên lưng cự thú, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái mét của Mục Chi Quang.
"Chỉ bằng thực lực này mà cũng dám xâm lược Bắc Kỳ à? Phải biết rằng mấy người như thằng nhóc Băng Phong với tên ngốc Đại Hỏa còn chưa tới đâu. Ngươi thậm chí không thể đánh thắng ta, tới đây để tấu hài à?" Liệt Sơn không nhịn được cười trào phúng.
Trong mắt Liệt Sơn, cho dù Bắc Kỳ xuất hiện rất nhiều nhân vật mới, nhưng những thế lực cũ vẫn chưa thay đổi, cho nên hắn ta cảm thấy Mục Chi Quang thật sự không biết tự lượng sức mình.
Nhìn Liệt Sơn kiêu ngạo vô cùng, trong đầu Mục Chi Quang chợt hiện lên một đoạn ký ức.
Khi ấy, rất nhiều tộc nhân đều canh giữ bên cạnh tộc vương đã sắp cạn kiệt sinh mệnh, hứa với tộc vương rằng nhất định sẽ tiếp nối huy hoàng của bộ tộc Mutter.
Nhưng trước khi chết, tộc vương lại cho họ một lời khuyên.
Cho dù tương lai bộ tộc Mutter muốn mở mang bờ cõi thì nhất thiết không thể xâm phạm đại vực Bắc Kỳ. Bởi vì đó là vùng đất cấm kỵ, vùng đất vô pháp, vùng đất sát phạt có vô số cường giả cạnh tranh!
Mục Chi Quang đã sắp quên mất đoạn ký ức này rồi.
Nhưng bây giờ liên tưởng tới lời nói của Liệt Sơn rằng mỗi một kẻ cạnh tranh ngôi vị Vua Bắc Kỳ ở Bắc Kỳ thời thượng cổ đều là cường giả cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong, Mục Chi Quang mới hiểu tại sao trước khi chết tộc vương lại cho tộc nhân lời khuyên này.
Mục Chi Quang quay đầu nhìn Hải Vương, ánh mắt bộc lộ chút tình thân.
Vùng đất cấm kỵ, vùng đất sát phạt ư? Thì đã sao chứ! Cả đời Mục Chi Quang ta đây vốn đi ngược với ý trời, ta là ánh sáng của bộ tộc Mutter! Vinh quang của tộc nhân sẽ do ta bảo vệ!
"Hỡi chúa tể Chết Chóc tối cao, Mục Chi Quang ngô xin được hiến tế thân thể chết chóc để đổi lấy lực lượng pháp tắc tử vong vô thượng…"
Mục Chi Quang khẽ lẩm bẩm, vòng sáng chết chóc kia bắt đầu run rẩy, bên trong thấp thoáng xuất hiện tia sáng màu đen, dường như đang đáp lại Mục Chi Quang.
Cảm nhận được Hắc Thiên Minh Thú bắt đầu giãy giụa dưới chân mình, Liệt Sơn thoáng dùng sức ghì xuống đè ép nó, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Chi Quang với ánh mắt mong chờ.
"Đừng khiến ta thất vọng đấy nhé!"
"Không đâu!" Mục Chi Quang lạnh lùng đáp, con ngươi biến thành màu đen trong chớp mắt. Trường bào màu đen tung bay trong gió, quanh người bùng lên ngọn lửa màu đen.
"Hiến tế bản thân mình à? Ngươi muốn liều mạng sao?" Liệt Sơn vẫn chưa ra tay mà hỏi với vẻ đầy mong chờ.
Mục Chi Quang vẫn chưa trả lời Liệt Sơn mà nâng tay chỉ vào vòng sáng, thế là một tia sáng màu đen hiện lên từ bên trong rồi nhanh chóng chui vào cơ thể hắn ta.
Từng đường chú ấn tử vong hiện lên trên người Mục Chi Quang, lóe lên ánh sáng màu đen bóng bẩy.
"Ahhhh!" Mục Chi Quang bắt đầu gào thét đau đớn, sau đó quay đầu về phía Hắc Thiên Minh Thú há mồm hút thật mạnh. Cự thú cũng bắt đầu kêu gào đau đớn, thân thể dần dần phân giải, biến thành một đống khói đen bay vào miệng Mục Chi Quang.
Sau khi nuốt chửng cả con Hắc Thiên Minh Thú, thân thể Mục Chi Quang bắt đầu phóng đại, quanh thân mọc vảy màu đen, hai tay mọc móng vuốt sắc bén màu đen, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con quái vật dữ tợn cao hơn mười mét.
"Ô kìa, trông có vẻ đáng sợ đấy nhỉ. Nhào vô đi!" Liệt Sơn khiêng chiến chùy lên vai, cười nói.
"Gào!" Thân hình Mục Chi Quang chợt biến mất trong không trung, đến khi lại xuất hiện thì đã đứng trước mặt Liệt Sơn, móng vuốt sắc bén đập về phía hắn ta.
"Rắc!"
Móng vuốt và chiến chùy va chạm vào nhau tạo ra một kẽ nứt không gian rồi nhanh chóng lan rộng. Tất cả những sinh vật đụng vào kẽ nứt đó đều bị không gian biến dạng xé rách không để lại một mảnh nhỏ.
Lực lượng mà Mục Chi Quang bày ra lần này khiến Liệt Sơn rất kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn ta trở nên phấn khởi, chiến chùy lại vung lên, lập tức nện vào đầu Mục Chi Quang.
Một cú này đập trúng ngay đầu Mục Chi Quang khiến hắn ta văng ra ngoài. Đến khi đứng dậy, trên đầu hắn ta đã xuất hiện một vết búa đang nhanh chóng biến mất.
"Gào!" Mục Chi Quang vẫn lành lặn như trước, biến thành một tia sáng nhắm ngay chỗ Liệt Sơn.
"Ồ, tới đây đi!"
Hai người lại va chạm vào nhau.
Trận so đấu chỉ dựa vào thân xác khiến mặt đất không thể gánh vác được nên bắt đầu nứt vỡ. Mà thuật pháp cận chiến được bày ra trong chiến đấu lại càng khiến các thế lực vây xem khổ không nói nổi. Chỉ riêng năng lượng lan ra từ sóng xung kích thậm chí khiến ngay cả Quỷ Vương như Bàn Thạch cũng cảm thấy không chịu nổi.
Trong mắt người ngoài cuộc, tốc độ của hai người này quá nhanh, đã hoàn toàn biến thành ánh sáng màu vàng và màu đen điên cuồng va đập vào nhau.
Lúc này Lục Vô đang nằm trong lòng Bắc Ly, tập trung tinh thần quan sát trận so đấu giữa hai cường giả cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong này.
Trước mặt hắn còn có một bảng thống kê số liệu của thần khí.
Những số liệu này thật sự khiến Lục Vô phải sợ ngây người.
Mỗi giây va chạm hơn mười nghìn lần, mỗi phút kết ấn bày ra thuật pháp cận chiến trong chiến đấu hơn ba trăm lần.
Nhưng đây vẫn chưa phải là đáng sợ nhất. Sau khi thần khí số liệu hóa mô phỏng lại những lần va chạm của hai người thì trên người họ bắt đầu xuất hiện thanh máu tương ứng với tình trạng của thân thể.
Theo mỗi lần va chạm thì thanh máu của họ cũng sẽ giảm xuống.
Nhưng Mục Chi Quang trong trạng thái chú ấn tử vong hoàn toàn bật hack thanh máu, bất kể giảm bao nhiêu điểm máu thì đều sẽ được lấp đầy chỉ trong chớp mắt.
Liệt Sơn cũng thế. Mỗi lần bị thương, mặt đất sẽ tuôn ra một đoàn thổ chi lực tinh khiết để chữa trị thương thế cho hắn ta.
Trận chiến này càng đánh càng kịch liệt. Tất cả thế lực đều dừng việc chiến đấu lại, bắt đầu đi tị nạn.
Đã đến cảnh giới này thì khi chiến đấu sẽ ảnh hưởng phần nào tới sự vận chuyển của thiên địa.
Kẽ nứt không gian bị xé rách liên tục khiến thiên địa đột biến, lúc thì sáng ngời, lúc lại chìm trong đêm tối, khi thì mưa gió bỗng rơi xuống, khi lại vạn dặm không có mây.
Sau nửa giờ chiến đấu, hai người chẳng những không dừng lại mà Lục Vô còn phát hiện trị số thân thể của họ còn đang tăng lên.
Một sợi tơ màu đen rơi xuống từ trên vòng sáng màu đen trên trời nối tiếp với Mục Chi Quang. Còn Liệt Sơn thì liên tục tác động tới lực lượng của mặt đất để tăng cường cho bản thân mình, khiến thân thể của hắn ta luôn nằm trong trạng thái tốt nhất.
May mà họ chiến đấu ở biên giới, chứ nếu là Minh Phủ thì tiêu đời. Lục Vô không khỏi cảm thấy may mắn.
Hai người giao chiến càng ngày càng nhanh, đã đột phá cả tốc độ của âm thanh. Người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nổ vang vọng lại truyền tới từ xung quanh chứ hoàn toàn không thể thấy rõ hai người đang ở đâu.
"Nằm xuống cho ông!" Theo tiếng hét kinh động đất trời vang lên, một cây chiến chùy màu vàng khổng lồ khoảng trăm mét chợt hiện lên, sau đó đập mạnh lên người Mục Chi Quang.
"Ầm!" Ánh sáng trắng chói mắt biến thế giới thành ban ngày.
Một đám mây nấm dâng lên từ khu vực biên giới Minh Phủ.
"Ahhhh, tao mù rồi, đây là quả cầu khinh khi của Siêu Xayda hả trời?"
"Cái đầu mày! Hai thằng siêu hack đánh nhau làm ơn đồng tình với người chơi bọn này được không? Anh quá đáng lắm á!"
"Lên thiên đường rồi hả? Sao thế giới này đều biến thành màu trắng hết rồi?"
"Đã sợ tới mức ngu người luôn rồi! Trận chiến của Ác Thần với Hạn Bạt lúc trước đã thấy khủng bố rồi, giờ trận này tui thấy còn trâu bò hơn ấy! Tui đứng xem ở xa như thế mà lượng máu vẫn rớt xuống như bị điên rồi ấy! Không được, phải chạy xa hơn nữa mới được!"
"Đậu phộng, cả cuộc đời tui chơi game tới nước này đã cảm thấy không còn gì đáng tiếc nữa rồi!"
"Thần tiên đánh nhau, không thể dây vào, không thể dây vào. Chạy nhanh lên!"
…
Một kích này khiến những người chơi rối loạn, vội bắt đầu lùi ra xa hơn.
Các quái vật như thụ yêu, thổ lang, ma xà các thứ ở chung quanh thậm chí chui xuống đất chạy trốn.
Một lát sau, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh.
Theo đó là sóng xung kích khổng lồ càn quét khắp nơi với tốc độ gần đạt tới gấp ba vận tốc âm thanh, 3500 km/h. Tất cả sự vật lộ bên ngoài mặt đất đều bị những viên đá bay vùn vụt cắt qua. Vô số người chơi không thể may mắn trốn thoát, bị kích sát trong cơn bão sỏi đá càn quét ấy.
Ngoài Liệt Thổ tộc được bảo vệ bởi thân thể người đất khổng lồ cùng với mấy thế lực Bắc Kỳ chui xuống lòng đất ra, người chơi và quân Hải Vương bị đánh tan chỉ trong tích tắc, thế lực hai phe đồng thời biến mất.
Thấy cảnh tượng này, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trên trán Lục Vô.
Thế này thì khủng bố quá rồi! Nếu hai thằng này đến hiện thực thì hoàn toàn là vũ khí hạt nhân di động rồi còn gì nữa.
Dưới phát búa tạ này, lượng máu của Mục Chi Quang trong giao diện bị giảm hơn nửa.
Nhưng Mục Chi Quang còn chưa kịp hồi đầy máu thì Liệt Sơn lại đập một búa nữa.
Sóng xung kích lại bắt đầu gào thét càn quét…
Chờ đến khi bão táp tan đi thì Lục Vô phát hiện Mục Chi Quang đã nằm trên mặt đất hấp hối, vết rạn dày đặc xuất hiện trên thân thể chú ấn.
"Kết thúc rồi. Ngươi là một cường giả, nhưng cũng vì ngươi là kẻ xâm lược, cho nên… Ngươi phải chết!" Nói rồi Liệt Sơn lại vung chiến chùy màu vàng lên.
Mục Chi Quang mở đôi mắt suy yếu ra nhìn Liệt Sơn, vẻ mặt tràn ngập không cam lòng.
Trước kia, hắn ta bị gọi là kẻ cặn bã của bộ tộc Mutter, bởi vì hắn ta nắm giữ lực lượng chết chóc.
Nhưng trước kia, hắn ta cũng được gọi là ánh sáng hy vọng của bộ tộc Mutter, cũng vì hắn ta nắm giữ lực lượng chết chóc.
Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi.
Hắn ta là thiên tài mạnh nhất từ xưa tới nay của bộ tộc Mutter!
Khoảnh khắc trước khi chết, Mục Chi Quang có một tia cảm ngộ.
Thế giới rất lớn, quả nhiên còn có rất nhiều thiên tài mạnh hơn ta.
Mục Chi Quang chậm rãi nhắm mắt lại. Ngay tại lúc cự chùy sắp đập trúng hắn ta, hắn ta đột nhiên mở mắt ra, sau đó giơ tay chộp về phía Hải Vương.
Vòng sáng chết chóc trên trời chợt rơi xuống, bao trùm lấy Hải Vương còn đang ngây người, sau đó nhanh chóng lăn về phía hải vực Vọng Hư.
Liệt Sơn thoáng cả kinh, muốn ngăn cản nó lại, nhưng đã muộn rồi.
Liệt Sơn tức giận nhìn vòng sáng biến mất ở cuối chân trời, bởi vì hắn ta cảm thấy mình chưa hoàn thành mệnh lệnh của Vua Bắc Kỳ là chém giết tất cả những kẻ xâm lược.
Theo tiếng rống giận dữ của hắn ta, chiến chùy chợt đập xuống!
Khoảnh khắc cái chết tiến đến, ánh mắt Mục Chi Quang chỉ còn lại sự giải thoát.
Cả đời này hắn ta đã quá mệt mỏi rồi. Hắn ta đã bỏ qua rất nhiều thứ vì tộc nhân, đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.
Kim quang hiện lên, tất cả mọi thứ đều bị xé nát…
…
"Tiểu Hải, tương lai bộ tộc Mutter chỉ còn lại một mình đệ thôi, đừng tranh đoạt gì nữa, hãy sống thật tốt vào, hứa với ta nhé!"
Hải Vương cắn răng ngồi trong vòng sáng lắng nghe lời nói cuối cùng mà Mục Chi Quang để lại cho gã ta.
Vị đại ca này đã từng vứt bỏ tự do vì tộc nhân, lần này lại vứt bỏ tính mạng vì gã ta, điều này khiến trái tim Hải Vương tràn đầy thù hận và áy náy.
"Đại ca, Mục Hải ta xin thề nhất định sẽ trả lại mối thù này! Mong cho vong linh của ngươi được yên nghỉ!" Ánh mắt Hải Vương lóe lên oán hận nhìn về phía Bắc Kỳ.
Bình luận facebook