Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-217
Chương 217: Dấu ấn hiện lên
Editor: Nguyetmai
Nguy cơ của khu vực Thương Hư đã được giải quyết tạm thời, quân viễn chinh Bắc Kỳ quang vinh khải hoàn.
Quân Tiên Hư cũng lập tức bước vào giai đoạn phát triển mạnh thêm lần nữa.
Mà ở hải vực Vọng Hư, tuy rằng nguy cơ tử vong đang bùng nổ, song lại chưa lan tới Bắc Kỳ nên gần đây Lục Vô rất là bình tĩnh.
Mỗi ngày nhìn hồn tệ tăng lên, cảm thấy cuộc đời thật là vui thay sướng thay.
Nhưng mỗi ngày ở lì trong nhà làm phế vật cũng khiến Lục Vô cảm thấy buồn rầu.
Hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa ra ngoài.
Thậm chí bây giờ ra ngoài mua sắm cũng cần Bắc Ly ra mặt.
Cuộc sống này khiến hắn cảm thấy mình thật sự giống một con mèo bị nuôi trong nhà, rất phiền lòng!
Hôm nay, Lục Vô đang tu luyện thì bỗng cảm thấy phần trán đau đớn.
Lục Vô còn tưởng mình tu luyện xảy ra vấn đề nên lập tức ngừng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, nhanh chóng chạy tới trước gương xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Lục Vô lập tức kinh ngạc phát hiện trên trán mình lại hiện lên một hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt.
Lục Vô không hiểu tại sao lại thế, bèn tìm Bắc Ly đang ăn snack khoai tây để được giải thích nghi hoặc.
Thấy hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt trên trán Lục Vô, sắc mặt Bắc Ly chợt thay đổi, thậm chí không màng tới đồ ăn vặt luôn.
Biểu hiện của Bắc Ly khiến Lục Vô rất kinh ngạc, trong lòng cũng sợ hãi, cảm thấy sao mà trông giống như mình bị ung thư thế không biết.
"Vô, dấu ấn hiện lên trên người anh rồi!" Bắc Ly nuốt hết đồ ăn vặt rồi trịnh trọng nhìn Lục Vô nói.
"Nghiêm trọng lắm à?" Lục Vô ngạc nhiên.
"Cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì dấu ấn này tượng trưng cho "Bắc Ly" - Vị thần của Bắc Kỳ!"
"Anh biết rồi, em đã nói anh từng là Bắc Ly." Lục Vô buồn bực. Hắn cảm thấy chuyện này đã trở thành ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
"Nó còn có một ý nghĩa khác, đó chính là dấu hiệu thân phận lãnh tụ của Nghịch Thiên Minh!"
"Không… Không thể nào!" Lục Vô lập tức giật mình.
"Chẳng lẽ còn chuyện máu cún nhất định phải nghịch thiên gì đó chờ anh làm sao?" Lục Vô há hốc mồm.
"Không. Có muốn nghịch thiên hay không là chuyện của anh. Nhưng bây giờ nếu dấu ấn này đã xuất hiện trên người anh thì chắc chắn đám người trên tiên giới kia sẽ không tha cho anh đâu! Cho nên bây giờ anh có hai lựa chọn!"
"Một là tiến vào Lục Đạo Luân Hồi thông qua lực lượng của thần khí, đầu thai lại một lần để tạm thời xóa dấu ấn này đi!"
"Hai! Hai! Hai!" Lục Vô vội nói.
Đùa không à, hắn còn chưa sống đủ hết đời này đâu, sao có thể đi đầu thai được chứ! Không bao giờ đâu nhé!
Nghe vậy, Bắc Ly thở dài: "Vô, bởi vì anh là thần linh có tên trong bảng Âm Thần nên cho dù anh luân hồi bao nhiêu lần thì dấu ấn này vẫn sẽ đi theo anh. Cho nên lần này anh rất nguy hiểm. Rất có thể đám người trên tiên giới kia sẽ cảm nhận được dấu ấn mà tìm tới anh!"
Lục Vô bỗng nhớ tới Ác Thần.
Hình như sau khi đầu thai sang kiếp khác, Ác Thần cũng vẫn giữ lại dấu ấn của thần.
"Chẳng qua tôi không ngờ dấu ấn này lại xuất hiện sớm đến thế. Nếu còn đủ thời gian thì anh hoàn toàn có thể xây dựng một quân đội đủ để chống lại tiên giới, đến lúc đó chúng cũng không thể làm gì anh. Nhưng bây giờ anh rất nguy hiểm!"
Sắc mặt Lục Vô cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Anh còn có thể làm gì ngoài việc luân hồi?"
"Đây là sự lựa chọn thứ hai. Thật ra anh đã chuẩn bị cách đối phó từ trước rồi. Những quân cờ kia sẽ trợ giúp anh!" Bắc Ly không nhịn được thở dài.
"Ý em là đám người Bắc Minh hả?" Lục Vô kinh ngạc.
Bắc Ly gật đầu thật mạnh, đang định nói gì đó thì sắc mặt bỗng thay đổi.
"Vô! Xuống âm phủ mau lên!"
Nghe vậy, Lục Vô cũng không hỏi lý do mà vung tay lên ngay tức khắc, lực lượng thần khí lập tức bao trùm hai người rồi đưa họ xuống thế giới âm phủ.
Sau khi hai người rời đi, một tia thần thức hàng lâm, nhanh chóng lao về phía trước thăm dò kỹ lưỡng…
…
Sau khi trốn xuống thế giới âm phủ, Lục Vô còn chưa kịp hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì lại thấy Bắc Ly vung tay lên, một tia sáng bay lên nổ tung trên bầu trời, biến thành một đóa hoa sen nở rộn.
"Nhanh lên! Tới vách núi Tuyệt Cảnh!" Bắc Ly lập tức thôi thúc thần khí dẫn Lục Vô chạy tới chỗ vách núi Tuyệt Cảnh.
Lúc này, trên bầu trời Bắc Kỳ bỗng bị xé ra một khe hở, một con dấu màu trắng hiện lên, phát ra vạn tia sáng vàng chiếu sáng mặt đất như ánh nắng.
Lục Vô đang bị Bắc Ly ôm vào lòng, bị tia sáng vàng này chiếu xạ khiến dấu ấn hoa sen bỗng bắt đầu nóng rực phát sáng.
"Phản thần Bắc Kỳ! Ngươi còn dám trở về ư?!"
Tiếng kêu như chuông đồng vang vọng khắp đất trời, con dấu màu trắng cũng nhanh chóng đè xuống chỗ Lục Vô.
Tốc độ chạy của Lục Vô và Bắc Ly hoàn toàn không thể so sánh với tốc độ hạ xuống của con dấu.
Nhưng ngay tại lúc con dấu sắp đập trúng hai người Lục Vô thì một bóng người màu trắng bỗng hiện lên trên không trung.
Tay trái của ông ta đặt sau lưng, tay phải chống trời, đỡ lấy con dấu đang đập xuống.
Lục Vô kinh hãi quay người lại thì thấy không ngờ người đó lại là Bắc Minh.
"Sư phụ, đã lâu không gặp!" Bắc Minh mỉm cười gật đầu chào hỏi Lục Vô.
Lục Vô kinh ngạc, không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ một lát rồi vẫn nói: "À ừm… Đã lâu không gặp!"
"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại bao che cho tội thần Nghịch Thiên?" Giọng nói trên không trung lại vang lên, sau đó một bóng dáng màu vàng chậm rãi xuất hiện trong tầng mây.
"Ta là ông nội của ngươi!"
Dứt lời, Bắc Minh đẩy tay phải lên trên, con dấu lập tức bay ngược về trời, sau đó bị bóng dáng màu vàng kia cất vào trong lòng.
"Ngươi là một thành viên trong lũ tặc tử Nghịch Thiên sao? Vậy thì bổn tọa ban cho ngươi xuống địa ngục trọn đời!"
Lần này, bóng người đó ném ra ba con dấu, mang theo uy thế thiên địa đè xuống.
"Ngươi chán sống rồi hay sao mà cũng dám ban địa ngục cho ta? Đợi lát nữa bị đánh thì đừng khóc!" Nói rồi, Bắc Minh bay lên cao vung ba quyền liên tục.
Thoạt nhìn không hề có uy lực chút nào, cũng vẫn không xuất hiện bất cứ dao động năng lượng, song phần đầu của ba con dấu vàng trên trời lại chợt lõm vào, xuất hiện ba vết đấm rất rõ ràng, xung quanh còn có vết rạn.
"Ngươi chưa được ghi vào danh sách thần linh, tại sao lại có thực lực nhường này?" Có vẻ như thần linh trên trời rất là kinh ngạc.
"Lát nữa sẽ được ghi ngay thôi!" Bắc Minh cười phá lên, thân hình biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh bóng dáng màu vàng đó.
"Bách Ấn!" Bóng dáng màu vàng có vẻ vô cùng khiếp sợ, lập tức rống lên, từng con dấu xuất hiện bảo vệ xung quanh hắn ta.
"Phá!"
Bắc Minh vung quyền, tay phải tức khắc biến thành màu đen va đập với vòng kim ấn xung quanh.
"Rắc!"
Cánh tay màu đen lập tức xuyên qua lớp phòng ngự kim ấn, bóp chặt cổ của bóng người màu đen kia.
Cùng lúc đó, sau lưng Bắc Minh chợt hiện lên ảo ảnh Ác Thần.
"Khửa khửa khửa!"
"Ác Thần!" Bách Ấn Chân Quân lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ầm!" Ngọn lửa đỏ như máu chợt bùng cháy trên cánh tay phải của Bắc Minh, kéo Bách Ấn Chân Quân rơi xuống mặt đất như sao băng.
Một kích này như sao chổi tông vào Trái đất khiến cả Bắc Kỳ đều chấn động.
Chờ đến khi Bắc Minh lại xuất hiện thì tay trái của ông ta đang bắt lấy Bách Ấn Chân Quân, còn tay phải thì đang cắm vào ngực hắn ta, sau đó chợt rút ra, trái tim màu vàng nằm trong tay ông ta.
Bách Ấn Chân Quân không khỏi run lên, ánh sáng vàng trên người cũng tan biến.
Lúc này, sắc mặt Bắc Minh dữ tợn bỏ trái tim màu vàng đó vào miệng mình rồi nuốt chửng.
"Gào!"
Tiếng kêu của ông ta truyền khắp non sông, vang vọng đất trời, quanh người bốc lên ngọn lửa màu vàng không ngừng đốt cháy cơ thể ông ta, khiến xung quanh ông ta xuất hiện từng vết rạn chi chít như đất khô cằn nứt nẻ.
"Ông ta đúng là kẻ điên!" Bắc Ly khiếp sợ nhìn Bắc Minh đang rống lên.
"Sao vậy?" Lục Vô lập tức hỏi.
"Ông ta muốn dùng thần hỏa trong trái tim của tiên nhân để châm lên thần hỏa của mình, dùng cách nghịch thiên này để thành thần!"
"Nguy hiểm lắm à?"
"Chỉ cần phong thần thành công thì ông ta sẽ bị tất cả thần linh trên tiên giới đuổi giết. Ông ta cũng trở thành đom đóm trong bóng đêm, bất kể ở đâu thì đám người trên tiên giới kia luôn có thể tìm thấy ông ta thông qua quỹ đạo bốc cháy của thần hỏa!"
"Thành thần bằng cách này, trên cơ bản đều là không còn đường lui! Không ai có thể sống sót đến cuối cùng!" Sắc mặt Bắc Ly càng nghiêm túc hơn.
Editor: Nguyetmai
Nguy cơ của khu vực Thương Hư đã được giải quyết tạm thời, quân viễn chinh Bắc Kỳ quang vinh khải hoàn.
Quân Tiên Hư cũng lập tức bước vào giai đoạn phát triển mạnh thêm lần nữa.
Mà ở hải vực Vọng Hư, tuy rằng nguy cơ tử vong đang bùng nổ, song lại chưa lan tới Bắc Kỳ nên gần đây Lục Vô rất là bình tĩnh.
Mỗi ngày nhìn hồn tệ tăng lên, cảm thấy cuộc đời thật là vui thay sướng thay.
Nhưng mỗi ngày ở lì trong nhà làm phế vật cũng khiến Lục Vô cảm thấy buồn rầu.
Hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa ra ngoài.
Thậm chí bây giờ ra ngoài mua sắm cũng cần Bắc Ly ra mặt.
Cuộc sống này khiến hắn cảm thấy mình thật sự giống một con mèo bị nuôi trong nhà, rất phiền lòng!
Hôm nay, Lục Vô đang tu luyện thì bỗng cảm thấy phần trán đau đớn.
Lục Vô còn tưởng mình tu luyện xảy ra vấn đề nên lập tức ngừng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, nhanh chóng chạy tới trước gương xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Lục Vô lập tức kinh ngạc phát hiện trên trán mình lại hiện lên một hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt.
Lục Vô không hiểu tại sao lại thế, bèn tìm Bắc Ly đang ăn snack khoai tây để được giải thích nghi hoặc.
Thấy hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt trên trán Lục Vô, sắc mặt Bắc Ly chợt thay đổi, thậm chí không màng tới đồ ăn vặt luôn.
Biểu hiện của Bắc Ly khiến Lục Vô rất kinh ngạc, trong lòng cũng sợ hãi, cảm thấy sao mà trông giống như mình bị ung thư thế không biết.
"Vô, dấu ấn hiện lên trên người anh rồi!" Bắc Ly nuốt hết đồ ăn vặt rồi trịnh trọng nhìn Lục Vô nói.
"Nghiêm trọng lắm à?" Lục Vô ngạc nhiên.
"Cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì dấu ấn này tượng trưng cho "Bắc Ly" - Vị thần của Bắc Kỳ!"
"Anh biết rồi, em đã nói anh từng là Bắc Ly." Lục Vô buồn bực. Hắn cảm thấy chuyện này đã trở thành ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
"Nó còn có một ý nghĩa khác, đó chính là dấu hiệu thân phận lãnh tụ của Nghịch Thiên Minh!"
"Không… Không thể nào!" Lục Vô lập tức giật mình.
"Chẳng lẽ còn chuyện máu cún nhất định phải nghịch thiên gì đó chờ anh làm sao?" Lục Vô há hốc mồm.
"Không. Có muốn nghịch thiên hay không là chuyện của anh. Nhưng bây giờ nếu dấu ấn này đã xuất hiện trên người anh thì chắc chắn đám người trên tiên giới kia sẽ không tha cho anh đâu! Cho nên bây giờ anh có hai lựa chọn!"
"Một là tiến vào Lục Đạo Luân Hồi thông qua lực lượng của thần khí, đầu thai lại một lần để tạm thời xóa dấu ấn này đi!"
"Hai! Hai! Hai!" Lục Vô vội nói.
Đùa không à, hắn còn chưa sống đủ hết đời này đâu, sao có thể đi đầu thai được chứ! Không bao giờ đâu nhé!
Nghe vậy, Bắc Ly thở dài: "Vô, bởi vì anh là thần linh có tên trong bảng Âm Thần nên cho dù anh luân hồi bao nhiêu lần thì dấu ấn này vẫn sẽ đi theo anh. Cho nên lần này anh rất nguy hiểm. Rất có thể đám người trên tiên giới kia sẽ cảm nhận được dấu ấn mà tìm tới anh!"
Lục Vô bỗng nhớ tới Ác Thần.
Hình như sau khi đầu thai sang kiếp khác, Ác Thần cũng vẫn giữ lại dấu ấn của thần.
"Chẳng qua tôi không ngờ dấu ấn này lại xuất hiện sớm đến thế. Nếu còn đủ thời gian thì anh hoàn toàn có thể xây dựng một quân đội đủ để chống lại tiên giới, đến lúc đó chúng cũng không thể làm gì anh. Nhưng bây giờ anh rất nguy hiểm!"
Sắc mặt Lục Vô cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Anh còn có thể làm gì ngoài việc luân hồi?"
"Đây là sự lựa chọn thứ hai. Thật ra anh đã chuẩn bị cách đối phó từ trước rồi. Những quân cờ kia sẽ trợ giúp anh!" Bắc Ly không nhịn được thở dài.
"Ý em là đám người Bắc Minh hả?" Lục Vô kinh ngạc.
Bắc Ly gật đầu thật mạnh, đang định nói gì đó thì sắc mặt bỗng thay đổi.
"Vô! Xuống âm phủ mau lên!"
Nghe vậy, Lục Vô cũng không hỏi lý do mà vung tay lên ngay tức khắc, lực lượng thần khí lập tức bao trùm hai người rồi đưa họ xuống thế giới âm phủ.
Sau khi hai người rời đi, một tia thần thức hàng lâm, nhanh chóng lao về phía trước thăm dò kỹ lưỡng…
…
Sau khi trốn xuống thế giới âm phủ, Lục Vô còn chưa kịp hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì lại thấy Bắc Ly vung tay lên, một tia sáng bay lên nổ tung trên bầu trời, biến thành một đóa hoa sen nở rộn.
"Nhanh lên! Tới vách núi Tuyệt Cảnh!" Bắc Ly lập tức thôi thúc thần khí dẫn Lục Vô chạy tới chỗ vách núi Tuyệt Cảnh.
Lúc này, trên bầu trời Bắc Kỳ bỗng bị xé ra một khe hở, một con dấu màu trắng hiện lên, phát ra vạn tia sáng vàng chiếu sáng mặt đất như ánh nắng.
Lục Vô đang bị Bắc Ly ôm vào lòng, bị tia sáng vàng này chiếu xạ khiến dấu ấn hoa sen bỗng bắt đầu nóng rực phát sáng.
"Phản thần Bắc Kỳ! Ngươi còn dám trở về ư?!"
Tiếng kêu như chuông đồng vang vọng khắp đất trời, con dấu màu trắng cũng nhanh chóng đè xuống chỗ Lục Vô.
Tốc độ chạy của Lục Vô và Bắc Ly hoàn toàn không thể so sánh với tốc độ hạ xuống của con dấu.
Nhưng ngay tại lúc con dấu sắp đập trúng hai người Lục Vô thì một bóng người màu trắng bỗng hiện lên trên không trung.
Tay trái của ông ta đặt sau lưng, tay phải chống trời, đỡ lấy con dấu đang đập xuống.
Lục Vô kinh hãi quay người lại thì thấy không ngờ người đó lại là Bắc Minh.
"Sư phụ, đã lâu không gặp!" Bắc Minh mỉm cười gật đầu chào hỏi Lục Vô.
Lục Vô kinh ngạc, không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ một lát rồi vẫn nói: "À ừm… Đã lâu không gặp!"
"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại bao che cho tội thần Nghịch Thiên?" Giọng nói trên không trung lại vang lên, sau đó một bóng dáng màu vàng chậm rãi xuất hiện trong tầng mây.
"Ta là ông nội của ngươi!"
Dứt lời, Bắc Minh đẩy tay phải lên trên, con dấu lập tức bay ngược về trời, sau đó bị bóng dáng màu vàng kia cất vào trong lòng.
"Ngươi là một thành viên trong lũ tặc tử Nghịch Thiên sao? Vậy thì bổn tọa ban cho ngươi xuống địa ngục trọn đời!"
Lần này, bóng người đó ném ra ba con dấu, mang theo uy thế thiên địa đè xuống.
"Ngươi chán sống rồi hay sao mà cũng dám ban địa ngục cho ta? Đợi lát nữa bị đánh thì đừng khóc!" Nói rồi, Bắc Minh bay lên cao vung ba quyền liên tục.
Thoạt nhìn không hề có uy lực chút nào, cũng vẫn không xuất hiện bất cứ dao động năng lượng, song phần đầu của ba con dấu vàng trên trời lại chợt lõm vào, xuất hiện ba vết đấm rất rõ ràng, xung quanh còn có vết rạn.
"Ngươi chưa được ghi vào danh sách thần linh, tại sao lại có thực lực nhường này?" Có vẻ như thần linh trên trời rất là kinh ngạc.
"Lát nữa sẽ được ghi ngay thôi!" Bắc Minh cười phá lên, thân hình biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh bóng dáng màu vàng đó.
"Bách Ấn!" Bóng dáng màu vàng có vẻ vô cùng khiếp sợ, lập tức rống lên, từng con dấu xuất hiện bảo vệ xung quanh hắn ta.
"Phá!"
Bắc Minh vung quyền, tay phải tức khắc biến thành màu đen va đập với vòng kim ấn xung quanh.
"Rắc!"
Cánh tay màu đen lập tức xuyên qua lớp phòng ngự kim ấn, bóp chặt cổ của bóng người màu đen kia.
Cùng lúc đó, sau lưng Bắc Minh chợt hiện lên ảo ảnh Ác Thần.
"Khửa khửa khửa!"
"Ác Thần!" Bách Ấn Chân Quân lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ầm!" Ngọn lửa đỏ như máu chợt bùng cháy trên cánh tay phải của Bắc Minh, kéo Bách Ấn Chân Quân rơi xuống mặt đất như sao băng.
Một kích này như sao chổi tông vào Trái đất khiến cả Bắc Kỳ đều chấn động.
Chờ đến khi Bắc Minh lại xuất hiện thì tay trái của ông ta đang bắt lấy Bách Ấn Chân Quân, còn tay phải thì đang cắm vào ngực hắn ta, sau đó chợt rút ra, trái tim màu vàng nằm trong tay ông ta.
Bách Ấn Chân Quân không khỏi run lên, ánh sáng vàng trên người cũng tan biến.
Lúc này, sắc mặt Bắc Minh dữ tợn bỏ trái tim màu vàng đó vào miệng mình rồi nuốt chửng.
"Gào!"
Tiếng kêu của ông ta truyền khắp non sông, vang vọng đất trời, quanh người bốc lên ngọn lửa màu vàng không ngừng đốt cháy cơ thể ông ta, khiến xung quanh ông ta xuất hiện từng vết rạn chi chít như đất khô cằn nứt nẻ.
"Ông ta đúng là kẻ điên!" Bắc Ly khiếp sợ nhìn Bắc Minh đang rống lên.
"Sao vậy?" Lục Vô lập tức hỏi.
"Ông ta muốn dùng thần hỏa trong trái tim của tiên nhân để châm lên thần hỏa của mình, dùng cách nghịch thiên này để thành thần!"
"Nguy hiểm lắm à?"
"Chỉ cần phong thần thành công thì ông ta sẽ bị tất cả thần linh trên tiên giới đuổi giết. Ông ta cũng trở thành đom đóm trong bóng đêm, bất kể ở đâu thì đám người trên tiên giới kia luôn có thể tìm thấy ông ta thông qua quỹ đạo bốc cháy của thần hỏa!"
"Thành thần bằng cách này, trên cơ bản đều là không còn đường lui! Không ai có thể sống sót đến cuối cùng!" Sắc mặt Bắc Ly càng nghiêm túc hơn.
Bình luận facebook