Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Quyết đấu (I)
Sau một lúc khoái lạc cuối cùng anh cũng thôi cà rỡn những ngón tay trên hai đỉnh núi tuyết của cô, vừa gỡ tay ra phát cô đã dùng khủy tay huých vào mõm anh
- A
Anh kêu lên một tiếng
- Em làm gì vậy sao đánh tôi?
- Tại anh trêu em đấy, cho chừa Hứ
Cô chạy thật nhanh đi. Anh giơ tay sờ lấy môi dưới bị khủy tay cô huých cho mà hơi suýt xoa tí. Cô gái này vậy mà dám dùng vũ lực với anh...được đến khi cô thành vợ của anh rồi á anh nhất định sẽ trả đủ cho cái môi bị dập này. Anh lườm theo bóng dáng cô đi, ánh mắt hằn lên tia cương quyết và rất chi là hung tợn.
…………
- Cô Nhi Lan, tôi có chuyện cần nói với cô
- Chuyện gì?
- À thì là cậu chủ đã nói với tôi rằng từ giờ tôi sẽ đảm nhận việc nấu thuốc bổ cho cô
- " Thuốc dễ thụ thai sao? Sao phải vậy nhỉ? " Thôi không cần đâu tôi tự làm được
- Không được đâu cô, cậu chủ bảo tôi làm vậy rồi mà cô lại bảo tôi là không cần làm khéo khi cậu ấy sẽ đuổi việc tôi đấy
- Thật sao? Tên này....Ừm được vậy làm đi
Sở dĩ cô hầu này nói vậy là để dễ dàng có thể đổ hai gói bột xạ hương và nhục quế vào bát thuốc thụ thai của cô mà không bị ai phát hiện. Thật là nham hiểm mà dám viện cớ lấy hình ảnh của anh ra để bao che cho lời nói dối và việc làm sai trái đó của mình.Ác độc thật sự Ác độc
Cô hầu mỉm cười nhẹ rồi đi ra chỗ khác vào trong một căn phòng
- Tôi đã làm theo đúng y như lời cô nói rồi, thưa cô Lý Phi
Thì ra...cứ tưởng thế nào. Tưởng cô ta ăn gan trời mới dám làm cái việc xấu xa kia ai dè cái lá gan cũng chỉ nhỏ tí teo mà thôi. Đạo diễn mới là Lý Phi kia kìa
- Được khá lắm, cô ta thật ngu ngốc haha. Được rồi cô ra đi tôi sẽ thưởng tiếp cho cô mười triệu nhớ là làm cho cẩn thận vào đấy. Nếu như để ai phát hiện, không để cho họ ra tay trước tao sẽ là người mổ xẻ xác của mày đấy biết chưa?.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Vâng, vâng ạ
Đúng là đểu thật vế trước khen bảo thưởng năm mươi triệu mà vế sau lại cảnh cáo đòi giết nếu làm sơ sót thật là bản tính xấu xa, nham hiểm của cô ta không thể giấu đi sau những lời trăng hoa, đường mật đó mà. Cô ta sẵn sàng làm ra những việc thất đức, tày đình chỉ để đuổi cổ cô ra khỏi đây một mình giữ vững ngôi vị con dâu và độc chiếm lấy anh...Lòng lang dạ thú không ai bằng.
Ả ta cười như được mùa ra khỏi phòng đi tìm đồng minh của mình là cái con khuyết tật khác cũng vừa ngã từ tầng hai mươi xuống...à thì ra là Trương Kiều. Thấy cô ta đang ăn uống hăng say trong phòng Lý Phi đẩy cửa vào
- Ai cho cô vào phòng tôi?
- Tôi có việc cần nói với cô. Giúp tôi mượn vai cậu chủ nếu có ai có định ra sau vườn thì bảo họ là không được đã có lệnh của cậu chủ rồi
- Sao tôi phải làm vậy?
- Cô ghét con ả Nhi Lan đó mà đúng không? Hai ta đều ghét nó vậy sao không xử lí nó luôn một thể
- ......Được nhưng đổi lại tôi được gì?
- Tiền
- Chỉ vậy thôi sao? Không phải là cậu chủ hả?
Lý Phi biết là lại có đối thủ mới liền ra tay rút súng ra ghim vào cổ Trương Kiều. Ả ta bị vậy không dám nhúc nhích
- Mày...tao cho gì thì cứ nhận lấy đi đừng có đòi hỏi quá mức. Mày phải làm theo những lời mà nãy tao nói đấy nếu không tao sẽ cho mày làm việc không công rồi bổ một viên đạn vào não của mày đấy
- Biết, biết rồi
Chiều hôm sau
Trương Kiều đứng chắn ngang đường không cho cô đi ả ta nói:
- Cậu chủ có việc muốn gặp mày ở sau vườn kìa
- Vậy à?
Cô bán tính bán nghi nhìn cô ta rồi cũng đi ra sau vườn. Ả ta đánh mắt rồi nhếch môi nửa miệng:
- Hôm nay sẽ là ngày chết của mày đấy
Sau vườn
- Là cô? Cô lừa tôi?
- Đúng
- Tôi không thích mấy trò chim chuột này đâu
Nói rồi cô định toang bước đi bỗng cô ta vang giọng lên:
- Mày sẽ không thể ra khỏi đây được đâu. Tao đã chặn các lối ra vào ở đây rồi nếu mày muốn ra thì phải đấu với tao một trận
- Sao phải đấu?
- quyết xem sức của ai hơn và khả năng của người đó xem xem mày có thể đấu lại tao hay không? Đây là cuộc tranh tài tranh sức. Tao sẽ xem thử tài cán của mày. Haizz chả biết là mày dựa hơi Thiên ăn bám anh ấy rồi lại bánh bèo kêu ca không thể đấu với tao rồi sau đó đi nói cho anh ấy biết.
- Cô dám coi thường tôi sao?
Cô thực sự rất ghét những ai bảo cô ăn bám đàn ông hay là gia đình mà không biết vươn lên đi kiếm sống. Cô biết chứ cái cảm giác ăn hại ăn bám nó nhục nhã đến mức nào. Từ năm mười ba tuổi khi phải chìa tay ra xin tiền ba để đi mua đồ dùng cá nhân sao mà cô thấy nhục nhã quá nếu là đồ trong gia đình thì không sao nhưng lúc đó nhà lại chả khấm khá gì mà giờ lại xin tiền ba đi mua những thứ đồ không đáng đó chỉ khiến cô thêm.....Còn chuyện ăn bám đàn ông cô thực sự không muốn chả qua tiền đi làm bánh về cô phải đưa hết cho anh vì tiền nợ nếu không chắc giờ cô đã tự kiếm cho mình khoản kha khá và sẽ không bao giờ ăn bám hay là ăn ngủ ở nhà anh đâu.
Cái từ " Ăn bám " " Bánh bèo " từ miệng của Lý Phi thốt ra nó đã chạm đến lòng tự trọng của cô rồi
Không muốn mình thua kém hay bị gọi là ăn bám nên cô sẽ đấu một trận. Cô ta liền ném băng gạc để cô quấn lấy bàn tay mình. Trong lúc cô quấn băng gạc Lý Phi đã cố ý giấu hai cái nắm chai bia sắc nhọn trong băng gạc của mình lại còn chơi bẩn hơn nữa cô ta đã giấu thêm hai con dao trong người rồi nở nụ cười đắc thắng.
Hai người phụ nữ vào thế đứng nghiêm nghị, oai phong. Ánh mắt lừ lừ nhìn nhau. Bàn tay nhỏ quấn đầy băng gạc nhưng sẵn sàng đấm vỡ mồm một ai đó dám cản đường họ đánh nhau.
Cô nhớ lại những bước đánh của mấy nam sinh khi đi xem Boxing mà vận sức vào đây. Đôi chân của hai người phụ nữ liên tục bước đến gần nhau. Cô chủ động trước hai chân nhanh thoăn thoắt vung lên đá vào người cô ta hết vào hông, eo cao hơn nữa là lên đến tận cổ . Chân phải rồi là lại chân trái cao đá lên còn cô ta cũng giơ tay chéo ra ngăn cản những cú đá của cô. Từng đòn vô cùng nhanh và mạnh khiến Lý Phi phải lùi dần về sau.
Rồi cô nhanh nhảu khụy một chân xuống, chân còn lại đá chéo cố ý làm cô ta ngã ai dè cô ta cũng phản xạ nhanh nhảy lên tránh đòn.
Cô bật giậy giơ khủy tay huých vào mặt ả, giơ chân đá thêm phát nữa ai ngờ cô ta giữ chặt chân cô trên eo rồi cũng huých thật mạnh vào mũi cô pha phản đòn vô cùng nhanh chỉ trong tích tắc
- " A đau chết mất, may mà mũi không vẹo "
- A
Anh kêu lên một tiếng
- Em làm gì vậy sao đánh tôi?
- Tại anh trêu em đấy, cho chừa Hứ
Cô chạy thật nhanh đi. Anh giơ tay sờ lấy môi dưới bị khủy tay cô huých cho mà hơi suýt xoa tí. Cô gái này vậy mà dám dùng vũ lực với anh...được đến khi cô thành vợ của anh rồi á anh nhất định sẽ trả đủ cho cái môi bị dập này. Anh lườm theo bóng dáng cô đi, ánh mắt hằn lên tia cương quyết và rất chi là hung tợn.
…………
- Cô Nhi Lan, tôi có chuyện cần nói với cô
- Chuyện gì?
- À thì là cậu chủ đã nói với tôi rằng từ giờ tôi sẽ đảm nhận việc nấu thuốc bổ cho cô
- " Thuốc dễ thụ thai sao? Sao phải vậy nhỉ? " Thôi không cần đâu tôi tự làm được
- Không được đâu cô, cậu chủ bảo tôi làm vậy rồi mà cô lại bảo tôi là không cần làm khéo khi cậu ấy sẽ đuổi việc tôi đấy
- Thật sao? Tên này....Ừm được vậy làm đi
Sở dĩ cô hầu này nói vậy là để dễ dàng có thể đổ hai gói bột xạ hương và nhục quế vào bát thuốc thụ thai của cô mà không bị ai phát hiện. Thật là nham hiểm mà dám viện cớ lấy hình ảnh của anh ra để bao che cho lời nói dối và việc làm sai trái đó của mình.Ác độc thật sự Ác độc
Cô hầu mỉm cười nhẹ rồi đi ra chỗ khác vào trong một căn phòng
- Tôi đã làm theo đúng y như lời cô nói rồi, thưa cô Lý Phi
Thì ra...cứ tưởng thế nào. Tưởng cô ta ăn gan trời mới dám làm cái việc xấu xa kia ai dè cái lá gan cũng chỉ nhỏ tí teo mà thôi. Đạo diễn mới là Lý Phi kia kìa
- Được khá lắm, cô ta thật ngu ngốc haha. Được rồi cô ra đi tôi sẽ thưởng tiếp cho cô mười triệu nhớ là làm cho cẩn thận vào đấy. Nếu như để ai phát hiện, không để cho họ ra tay trước tao sẽ là người mổ xẻ xác của mày đấy biết chưa?.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Vâng, vâng ạ
Đúng là đểu thật vế trước khen bảo thưởng năm mươi triệu mà vế sau lại cảnh cáo đòi giết nếu làm sơ sót thật là bản tính xấu xa, nham hiểm của cô ta không thể giấu đi sau những lời trăng hoa, đường mật đó mà. Cô ta sẵn sàng làm ra những việc thất đức, tày đình chỉ để đuổi cổ cô ra khỏi đây một mình giữ vững ngôi vị con dâu và độc chiếm lấy anh...Lòng lang dạ thú không ai bằng.
Ả ta cười như được mùa ra khỏi phòng đi tìm đồng minh của mình là cái con khuyết tật khác cũng vừa ngã từ tầng hai mươi xuống...à thì ra là Trương Kiều. Thấy cô ta đang ăn uống hăng say trong phòng Lý Phi đẩy cửa vào
- Ai cho cô vào phòng tôi?
- Tôi có việc cần nói với cô. Giúp tôi mượn vai cậu chủ nếu có ai có định ra sau vườn thì bảo họ là không được đã có lệnh của cậu chủ rồi
- Sao tôi phải làm vậy?
- Cô ghét con ả Nhi Lan đó mà đúng không? Hai ta đều ghét nó vậy sao không xử lí nó luôn một thể
- ......Được nhưng đổi lại tôi được gì?
- Tiền
- Chỉ vậy thôi sao? Không phải là cậu chủ hả?
Lý Phi biết là lại có đối thủ mới liền ra tay rút súng ra ghim vào cổ Trương Kiều. Ả ta bị vậy không dám nhúc nhích
- Mày...tao cho gì thì cứ nhận lấy đi đừng có đòi hỏi quá mức. Mày phải làm theo những lời mà nãy tao nói đấy nếu không tao sẽ cho mày làm việc không công rồi bổ một viên đạn vào não của mày đấy
- Biết, biết rồi
Chiều hôm sau
Trương Kiều đứng chắn ngang đường không cho cô đi ả ta nói:
- Cậu chủ có việc muốn gặp mày ở sau vườn kìa
- Vậy à?
Cô bán tính bán nghi nhìn cô ta rồi cũng đi ra sau vườn. Ả ta đánh mắt rồi nhếch môi nửa miệng:
- Hôm nay sẽ là ngày chết của mày đấy
Sau vườn
- Là cô? Cô lừa tôi?
- Đúng
- Tôi không thích mấy trò chim chuột này đâu
Nói rồi cô định toang bước đi bỗng cô ta vang giọng lên:
- Mày sẽ không thể ra khỏi đây được đâu. Tao đã chặn các lối ra vào ở đây rồi nếu mày muốn ra thì phải đấu với tao một trận
- Sao phải đấu?
- quyết xem sức của ai hơn và khả năng của người đó xem xem mày có thể đấu lại tao hay không? Đây là cuộc tranh tài tranh sức. Tao sẽ xem thử tài cán của mày. Haizz chả biết là mày dựa hơi Thiên ăn bám anh ấy rồi lại bánh bèo kêu ca không thể đấu với tao rồi sau đó đi nói cho anh ấy biết.
- Cô dám coi thường tôi sao?
Cô thực sự rất ghét những ai bảo cô ăn bám đàn ông hay là gia đình mà không biết vươn lên đi kiếm sống. Cô biết chứ cái cảm giác ăn hại ăn bám nó nhục nhã đến mức nào. Từ năm mười ba tuổi khi phải chìa tay ra xin tiền ba để đi mua đồ dùng cá nhân sao mà cô thấy nhục nhã quá nếu là đồ trong gia đình thì không sao nhưng lúc đó nhà lại chả khấm khá gì mà giờ lại xin tiền ba đi mua những thứ đồ không đáng đó chỉ khiến cô thêm.....Còn chuyện ăn bám đàn ông cô thực sự không muốn chả qua tiền đi làm bánh về cô phải đưa hết cho anh vì tiền nợ nếu không chắc giờ cô đã tự kiếm cho mình khoản kha khá và sẽ không bao giờ ăn bám hay là ăn ngủ ở nhà anh đâu.
Cái từ " Ăn bám " " Bánh bèo " từ miệng của Lý Phi thốt ra nó đã chạm đến lòng tự trọng của cô rồi
Không muốn mình thua kém hay bị gọi là ăn bám nên cô sẽ đấu một trận. Cô ta liền ném băng gạc để cô quấn lấy bàn tay mình. Trong lúc cô quấn băng gạc Lý Phi đã cố ý giấu hai cái nắm chai bia sắc nhọn trong băng gạc của mình lại còn chơi bẩn hơn nữa cô ta đã giấu thêm hai con dao trong người rồi nở nụ cười đắc thắng.
Hai người phụ nữ vào thế đứng nghiêm nghị, oai phong. Ánh mắt lừ lừ nhìn nhau. Bàn tay nhỏ quấn đầy băng gạc nhưng sẵn sàng đấm vỡ mồm một ai đó dám cản đường họ đánh nhau.
Cô nhớ lại những bước đánh của mấy nam sinh khi đi xem Boxing mà vận sức vào đây. Đôi chân của hai người phụ nữ liên tục bước đến gần nhau. Cô chủ động trước hai chân nhanh thoăn thoắt vung lên đá vào người cô ta hết vào hông, eo cao hơn nữa là lên đến tận cổ . Chân phải rồi là lại chân trái cao đá lên còn cô ta cũng giơ tay chéo ra ngăn cản những cú đá của cô. Từng đòn vô cùng nhanh và mạnh khiến Lý Phi phải lùi dần về sau.
Rồi cô nhanh nhảu khụy một chân xuống, chân còn lại đá chéo cố ý làm cô ta ngã ai dè cô ta cũng phản xạ nhanh nhảy lên tránh đòn.
Cô bật giậy giơ khủy tay huých vào mặt ả, giơ chân đá thêm phát nữa ai ngờ cô ta giữ chặt chân cô trên eo rồi cũng huých thật mạnh vào mũi cô pha phản đòn vô cùng nhanh chỉ trong tích tắc
- " A đau chết mất, may mà mũi không vẹo "
Bình luận facebook