9.
Thẩm Kỳ nấu rất nhiều món.
Màn đêm bao phủ thành phố, trên bàn được bày đầy những món ngon.
Lộc Dạng vén mái tóc dài, làn da trắng sứ, đôi mắt hạnh to tròn kinh ngạc.
Cô ta gắp một miếng sườn xào chua ngọt, cười hô lên: "Sao anh còn nhớ em thích ăn món này."
"Nhớ rõ."
Thẩm Kỳ không đụng đũa, khui một chai rượu vang, nhẹ nhấp một ngụm.
Hắn ngồi đối diện Lộc Dạng, không yên lòng lại nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn ánh đèn bên cửa sổ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Tôi buồn chán đi quanh bàn ăn, trái tim đau đớn gần như tê liệt.
Tay nghề của Thẩm Kỳ rất tốt.
Nhưng ở bên tôi sáu năm, số lần hắn xuống bếp chỉ đếm bằng đầu ngón tay, tôi phải quấn lấy hắn rất lâu, cứng đầu nhõng nhẽo hắn mới nấu mấy lần cho tôi.
Ăn xong hắn còn muốn thu tiền lãi.
Những nụ hôn tinh tế, triền miên nóng bỏng, Thẩm Kỳ nhẹ nhàng nhéo eo tôi, mạnh bạo chiếm lấy.
Tôi cắn chặt môi, đôi mắt ngân ngấn nước, cố gắng kìm nén tiếng nức nở nghẹn ngào...
Thằng khốn.
Thì ra là sai đối tượng.
Tôi thở dài khổ sở, tự cảm thấy bản thân không có giá trị nào.
Ngày thứ ba tôi c.h.e.t, thi thể đã trôi dạt rất xa, nhiều loài cá hình thù kỳ quái tới gặm nhắm da thịt tôi.
Chúng đã đói từ lâu.
Răng cưa xé toạc thịt sưng trướng, linh hồn tôi run lên vì đau đớn, càng trở nên trong suốt hơn.
Thẩm Kỳ đang gọt táo cho Lộc Dạng.
Ngày thứ tư, cơn mua to trong thành phố cuối cùng cũng ngừng.
Đuôi cá bơi vỗ vào mặt tôi, cỏ nước lướt qua mái tóc dài của tôi.
Không biết đây là chỗ nào, tôi chỉ mơ hồ nghe được tiếng chuông nhà thờ trang nghiêm.
Lộc Dạng bĩu môi phàn nàn uống thuốc đắng, muốn ăn hạt dẻ rang đường, Thẩm Kỳ lái xe đi mua.
Ngày thứ năm...
Ngày thứ sáu...
Ngày thứ bảy, Lộc Dạng xuất viện.
"Anh đưa em về nhà." Làm xong thủ tục xuất viện, Thẩm Kỳ khởi động xe.
"Em không về." Lộc Dạng cắn môi, nhỏ giọng nói.
"Thẩm Kỳ, em đến nhà anh được không?"
"Anh kết hôn rồi." Thẩm Kỳ cầm vô lăng, cau mày trầm giọng nói.
Đồ chó, anh còn nhớ anh đã kết hôn rồi sao.
Tôi lơ lửng ở ghế sau, cười mỉa mai.
Làm bộ cái gì.
Đưa người về đi, dù sao tôi cũng c.h.e.t rồi, vừa vặn nhường chỗ cho các người.
"Em biết, em chỉ ở nhờ một đêm, mai tìm được nhà sẽ rời đi."
"Giúp em đi mà."
Nước mắt lưng tròng, Lộc Dạng vẻ mặt buồn bã.
"Được."
Trầm mặc một lát, Thẩm Kỳ vẫn đáp ứng.
Tôi đi theo bọn họ về biệt thự.
Thẩm Kỳ phân phó quản gia thu dọn dẹp phòng khách, để Lộc Dạng ở đó.
Hắn bề bộn nhiều việc, trợ lý không ngừng gọi tới.
Mấy ngày nay hắn chỉ quan tâm bên cạnh Lộc Dạng, hầu như chẳng quan tâm giải quyết chuyện làm ăn.
Tôi nhìn Lộc Dạng giống như cánh bướm, tò mò lướt qua nhà của tôi.
"Thẩm Kỳ, em có thể đi tham quan không?"
Thẩm Kỳ đang nghe điện thoại giải quyết công việc, tùy ý đáp lời.
Lộc Dạng lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ.
Tôi trơ mắt nhìn Lộc Dạng vặn cửa, từng bước đi vào trong.
Thật buồn nôn.
Nỗi hận kìm nén trong lòng trỗi dậy, tôi nhìn Lộc Dạng không e dè đánh giá đồ đạc trong phòng, ngón tay mảnh khảnh lướt qua bàn trang điểm của tôi, tủ quần áo, ga trải giường...
Tôi nhịn không được mà sụp đổ, run rẩy hét to.
Cút đi.
Cút ra ngoài.
Đừng đụng vào đồ của tôi.
...
Không ai nghe thấy.
Tôi mệt mỏi, bay tới ghế salon ngồi đến trưa.
Trên bàn cà phê để một bình hoa hồng mang theo sương sớm.
Tôi mệt mỏi nâng má ngẩn người.
Mệt mỏi quá.
May mắn thay, tôi có linh cảm sẽ được nhanh chóng về nhà.
Muốn thật nhanh về nhà.
Hi vọng ba mẹ nghe được tin tức cái c.h.e.t của tôi, đừng quá thương tâm.
Lần cuối cùng tôi gọi điện cho họ, báo với họ tôi và Thẩm Kỳ sẽ ra nước ngoài chơi, họ còn cao hứng dặn dò chúng tôi đừng vội trở về, cứ vui vẻ đi chơi nhiều một chút.
Nhưng mà, tôi không thể quay về được nữa rồi.
10.
Thẩm Kỳ không ăn cơm tối, ngồi trong thư phòng.
Đèn vẫn sáng đến tận đêm khuya.
Tôi nhẹ nhàng đi xuyên vào.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào thư phòng của hắn, trong trạng thái linh hồn.
Nơi hắn làm việc, không thích người khác bước vào.
Trong công việc, hắn lúc nào cũng tỉ mỉ, khắt khe vô cùng.
Giống như sẽ không bao giờ để tôi nhét kẹo vào áo vest của hắn, hắn sẽ không để bất cứ thứ gì không liên quan xuất hiện trong thư phòng của mình.
Tôi hiểu và luôn tuân thủ theo quy tắc này của hắn.
Nhưng giờ tôi hối hận rồi.
Nếu tôi đẩy cánh cửa này sớm hơn, có lẽ tôi đã kết hôn lần hai rồi.
Phòng làm việc rất lớn, tất cả hồ sơ và tài liệu đều được sắp xếp ngăn nắp.
Ở góc bàn để một quyển sách.
Tuyển tập thơ tiếng Anh của Byron, cũ kỹ và ố vàng.
Bên cạnh đèn sàn, treo một chiếc váy.
Đó là một chiếc váy khiêu vũ rất đẹp.
Váy lụa ống suông màu trắng, thân váy bồng bềnh điểm vài hạt ngọc trai lấp lánh.
Chỗ vòng eo được quấn một tấm lụa trắng nhạt, đính thêm một chiếc nơ con bướm nghiêng nghiêng.
Như một nụ hoa đung đưa nở rộ.
Là của ai không cần nói cũng biết.
Lừa đảo.
Tôi thở dài thườn thượt.
Mấy năm nay, hắn luôn không đề cập về Lộc Dạng, hóa ra là đem đồ của cô ta trưng bày trong thư phòng.
Ngoài ý muốn, Thẩm Kỳ không làm việc.
Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có lẽ đang suy nghĩ làm sao đề nghị ly hôn với tôi đó.
Tôi cười lạnh, bay lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, nhảy thật mạnh.
Tôi cầu còn không được đây này.
Giây lát, hắn mở ngăn kéo bên phải, lấy ra một chiếc hộp hình vuông.
Bên trong hộp, là sợi dây buộc tóc tinh xảo hình con thỏ.
Lại là một món đồ khác của Lộc Dạng.
Đông đông đông ~ có tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Kỳ đứng dậy, hé mở cửa ra.
"Xem ra anh vẫn còn sáng đèn." Lộc Dạng mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nghịch ngợm chớp mắt.
"Có chuyện gì?"
Lộc Dạng do dự mở miệng: "Anh vẫn còn trách em thi đại học xong liền ra nước ngoài, không để ý tới anh sao?"
"Đều là chuyện trong quá khứ rồi."
Sau ngày đầu tiên thiên vị, Thẩm Kỳ đối với Lộc Dạng ngày càng nhạt nhẽo.
Tôi kỳ quái liếc nhìn hắn. Thoáng trầm mặc.
Lộc Dạng lướt qua vai Thẩm Kỳ, vô tình liếc đến chiếc váy khiêu vũ trong thư phòng.
"A, chính là chiếc váy đó!" Lộc Dạng kinh ngạc nói.
Cô ta tự nhiên tiến vào thư phòng, lại nhìn thấy tập thơ và dây buộc tóc trên bàn.
"Anh đều giữ lại hết à."
"Thẩm Kỳ, quả nhiên trong lòng anh vẫn có em."
Tâm trạng chán nản bị quét sạch, Lộc Dạng ngước mặt nhìn hắn cười, giọng điệu vui vẻ đắc ý như con chim sẻ.
Tôi hít sâu một hơi, không thể không vỗ tay khen ngợi họ.
Sự mập mờ bị phá vỡ, bước tiếp theo là kể lễ tình cũ, rồi quay về bên nhau.
Tôi nhìn Thẩm Kỳ, cùng Lộc Dạng chờ câu tiếp theo của hắn.
Đừng giả vờ lạnh lùng thờ ơ nữa.
Thẩm Kỳ không trả lời, hắn rũ mắt, hàng lông mi che đi đôi mắt hắn.
Lộc Dạng đến gần, kiễng chân muốn hôn hắn.
Hương hoa hồng ngập tràn trong không khí, Thẩm Kỳ không né tránh.
11.
Đôi môi mềm mại mê người sắp chạm vào hắn, Thẩm Kỳ chợt bừng tỉnh, đông tử co lại, nhanh chóng nghiêng đầu lùi về sau.
"Không đúng."
"Cái gì không đúng?"
Lần nữa ngẩng đầu, lông mày cau chặt của Thẩm Kỳ nhẹ giãn ra, ánh mắt nhẹ nhõm.
"Lộc Dạng, tôi không còn yêu em nữa rồi, tôi khi còn trẻ ngông cuồng cỡ nào, cũng đã sớm đi vào quá khứ rồi."
"Bây giờ tôi yêu vợ của tôi, tôi yêu cô ấy rất nhiều."
Dưới ánh đèn dịu dàng, đôi môi mỏng của hắn mím lại thành một đường cong hững hờ, âm thanh không một tia gợn sóng.
"Vậy tại sao anh giữ lại những thứ này?"
Như thể nghe một câu chuyện cười lớn nhất thế giới, Lộc Dạng chỉ cảm thấy nó buồn cười.
Khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn sự hoài nghi.
"Tôi giữ lại những thứ này, vì ban đầu tôi vẫn còn lưu luyến tình cũ với em."
Thẩm Kỳ thoải mái thừa nhận.
"Tôi sẽ luôn nhớ rõ cách ba mẹ em nhìn tôi, giống như nhìn rác rưởi. Họ coi thường tôi, nói người như tôi rất đáng thương, cả đời chỉ là một đứa nghèo khổ, vùng vẫy trong tủi nhục."
"Sau khi em chuyển trường, tôi liều mạng học tập, không phải vì cậu, mà là vì lòng tự trọng của bản thân."
"Ở trường mới tôi nhìn thấy em qua lại với mấy nam sinh khác, mới biết được em chỉ chơi đùa tôi mà thôi. Bạn học đó thành tích tốt, gia thế cũng tốt, sau khi tốt nghiệp hai người còn cùng nhau đi du học."
"Học đại học tôi đã bắt đầu khởi nghiệp, bởi vì tôi không cam lòng, muốn khiến em hối hận vì chọn người khác mà bỏ rơi tôi."
"Nhiều năm như vậy, đáy lòng tôi vẫn luôn chịu sự không cam lòng này."
"Mỗi lần nhìn những thứ này, hiện lên trong đầu tôi không phải là ký ức năm xưa, mà là vẻ mặt khinh thường của ba mẹ em và cái cách em quyết đoán đoạn tuyệt tôi."
"Tôi thời khắc luôn nhắc nhở chính mình, phải mạnh mẽ hơn, không được để người ta khinh thường, không được để người ta lại xem mình như trò đùa."
Giọng nói của Thẩm Kỳ nhẹ như gió.
"Thì ra anh cũng biết..." Lộc Dạng thì thào.
Sự chật vật và hối hận hiện lên trong đáy mắt cô ta.
"Công thành danh toại, tôi nhận được điện thoại của em, sự bất mãn trong lòng nhiều năm của tôi lại bắt đầu quấy phá, giống như ngọn lửa nhỏ, đốt sạch lý trí của tôi."
"Tôi hồ đồ, giả vờ ôn nhu dỗ dành em, giả vờ như hối hận, trong lòng lại chẳng vui vẻ gì, chỉ càng ngày mất đi kiên nhẫn, loại cảm giác này rất khó chịu."
"Vậy vì sao anh còn chiếu cố em nhiều ngày như vậy?"
Lộc Dạng mở to mắt, nước mắt rơi tí tách, sắc mặt tái nhợt, run rẩy hồi lâu mới nói ra một câu.
"Tại vì thời điểm tôi khó khăn nhất, em trả tiền ăn giúp tôi."
"Lộc Dạng, sáng mai em đi đi, chúng ta đã kết thúc."
Thẩm Kỳ rũ mí mắt nhìn cô ta, cô độc đứng dậy, đôi mắt đen vô cùng lạnh lùng.
Lộc Dạng không thể chịu nổi nữa, cô ta bước ra ngoài.
Đi đến cửa, quay đầu lại.
"Tôi nhớ anh có đến hỏi có phải tôi trả tiền ăn cho anh đúng không."
"Tôi mấy lần muốn cùng anh nói chuyện, anh đều không thèm để ý, vậy mà lần đó chủ động đến tìm tôi, tôi kinh ngạc mấy giay, liền thừa nhận."
"Anh nói có khéo không chứ, bình thường tôi thích viết kiểu chữ đó."
"Nếu đã có bạn học thích giúp đỡ người khác không muốn lưu danh, vậy thì tôi không thể lãng phí cơ hội này được."
Lộc Dạng vuốt mái tóc dài, khóe miệng cong lên giễu cợt.
"Thẩm Kỳ, người giúp anh không phải là tôi, anh nhận nhầm người rồi."
"Chỉ có những kẻ ngốc mới làm những việc đó."
"Nhưng mà, tôi không phải đứa ngốc đó."
Bình luận facebook