Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Đại nhân vật mà nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đã sớm nghe nói Đới Điềm Điềm là một hoa khôi rất có danh tiếng, không những thay bạn trai như thay áo, mà các mối quan hệ ngoài trường cũng rất lộn xộn.
Bây giờ xem ra, đó không phải là tin đồn.
Nhìn động tác thân mật của người đàn ông trung niên này, rõ ràng quan hệ của hai người không bình thường.
Tất nhiên, điều này không liên quan gì đến tôi.
Cho nên tôi không để ý tới, tiếp tục đi về phía phòng vip Chí Tôn.
"Đụng đau ư? Để anh xoa giúp em nào!"
Người đàn ông trung niên đưa tay đặt lên ngực Đới Điềm Điềm, hung hăng bóp lấy bầu ngực của cô ta, cách một lớp áo mà xoa qua xoa lại, cười dâm tà mà nói: "Là lỗi của anh, đụng đâu không đụng lại đụng ở đây, hay là lát nữa chúng ta thuê một phòng đi, anh sẽ cố gắng đụng vào người em nhiều hơn, đảm bảo em sẽ rất sung sướng!"
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông trung niên hung hăng nhún vai, làm động tác đụng vào hông của Điềm Điềm.
“Ây da, đáng ghét quá” Đới Điềm Điềm nhẹ nhàng kéo tay người đàn ông trung niên từ ngực mình xuống, gắt giọng nói: "Trước mặt mọi người, Hắc Kê anh đừng như vậy mà."
"Trước mặt mọi người thì làm sao, con lừa dâm đãng như em không phải thích như vậy sao?. Hay do Hắc Kê tôi không có nhiều tiền như bạn trai cũ của em, cho nên không muốn cho tôi sờ?" Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Đới Điềm Điềm, tay phải lại sờ lên bờ mông đầy đặn của cô ta.
Đới Điềm Điềm tỏ ra vẻ không thích, nhưng có vẻ như không dám đắc tội với người đàn ông này, chỉ là nũng nịu cười nói: "Anh nói gì kì vậy, anh chính là thủ hạ của Thanh Gia, có tiền có thế, lại còn rất nam tính, những đứa con trai loắt choắt kia sao có thể sánh bằng."
"Con điếm như em tâm nhãn quá nặng, chỉ giỏi nói những lời lẽ ngọt ngào để dỗ ta. Nhưng không sao, anh lại thích chơi với những con điếm lăng loàn như em, không đợi được nữa, bây giờ cùng anh xuống dưới lầu thuê một phòng, làm một phát sung sướng đã rồi nói sau!"
Người đàn ông trung niên nhe răng cười, bàn tay đặt lên bờ mông của Đới Điềm Điềm, tiếp tục trượt xuống dưới như muốn luồn tay vào váy của cô ta.
Đới Điềm Điềm vội vàng lùi về phía sau tránh né, nụ cười ủy mị trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng, "Anh Hắc Kê, người ta hôm nay là đến họp lớp, hai ngày nữa có được không? Hai ngày nữa em sẽ đến tìm anh."
"Con mẹ nó mặc kệ họp lớp gì chứ!" Người đàn ông đó một tay vồ lấy Đới Điềm Điềm và ôm vào trong lòng, hung tợn nói: "Lần trước bị em cho anh leo cây, em đoán xem lần này anh có để muội thoát không hả?”
“Đừng …” Đới Điềm Điềm vô cùng bối rối, trên mặt vẫn miễn cưỡng lộ một nụ cười, cầu khẩn nói: "Lần trước thật sự là có chuyện mà, hoặc là ngày mai? Được không anh Hắc Kê? Ngày mai em nhất định đến tìm anh."
Lúc này, đúng lúc tôi vừa bước đến bên cạnh hai người bọn họ.
Đới Điềm Điềm nhìn thấy tôi lập tức ánh mắt sáng lên, chỉ vào tôi và nói với người đàn ông trung niên kia: "Anh nhìn xem, bạn học của em đã tới rồi, đều đang chờ em, không đi thật sự không được mà."
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, theo bản năng dừng bước nhìn về phía bọn họ.
"Cậu đang đi tìm tôi phải không Trần Thiên Vị?" Đới Điềm Điềm nhìn tôi, "Vậy chúng ta cùng nhau quay về phòng đi, các bạn học chắc đang chờ đến sốt ruột rồi."
Nói xong, cô ấy định đi về phía tôi.
“Con mẹ nó tôi đã nói mặc kệ em đang họp lớp mà, hôm nay tôi nhất định phải chơi được em!”
Người đàn ông trung niên túm lấy cô ta, vẻ mặt không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, "Tên tiểu tử kia, mau cút cho tôi, con mẹ nó dám xen vào việc của người khác, có tin tôi sẽ…"
Chưa nói dứt câu, người đàn ông trung niên đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy hai mắt hắn trừng trừng, ngơ ngác nhìn tôi như gặp quỷ, trong mắt là sự sợ hãi không thể tin được, thậm chí từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy từ trên trán xuống.
“Trần … Trần tiên sinh?!" Hắn định thần lại, lập tức buông Đới Điềm Điềm ra với tốc độ sét đánh, hướng về tôi và cúi đầu chín mươi độ, giọng nói run rẩy nói: "Xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi không phải đang nói ngài. Hôm nay tôi uống quá chén rồi, ngài rộng lượng bỏ qua, xin đừng chấp nhặt với tôi."
Vừa dứt lời, hắn liền giơ tay lên tát vào mặt mình, gần như dùng toàn bộ sức lực, tiếng bạt tay bộp bộp vang lên khắp hành lang.
Sau vài cái, hai bên má của hắn liền sưng lên, "Xin lỗi, Trần tiên sinh! Xin ngài tha thứ cho tôi!"
Diễn biến này, dường như hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Đới Điềm Điềm.
Cô ta há to miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lại theo bản năng nhìn về phía tôi.
Tiếng bạt tay bộp bộp tiếp tục vang lên không dứt, mặt của hắn đã sưng như đầu heo, nhưng vẫn không có ý dừng lại, hơn nữa mỗi một cái tát đều dùng hết toàn lực.
Có vẻ nếu như tôi không kêu ngừng, hắn cũng không dám dừng lại, thậm chí ngay cả sức lực cũng không dám giảm bớt chút nào.
Tôi nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên này, cảm giác có chút quen mắt.
Sau khi suy nghĩ một chút, mới nhớ ra người này là ai.
Tôi vừa gặp hắn đêm hôm qua, ngay tại cửa quán bar Hạo Nguyệt.
Hắn là một trong những tên đàn em của Từ Thanh, trong số những người vây đánh Vương Kim Minh lúc ấy có hắn ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi đột nhiên đại ngộ.
Xem ra chắc hẳn hắn ta đã nhận ra tôi, mới bị dọa thành bộ dạng như thế này.
Tôi cười cười, không có ý định để ý đến hắn, tiếp tục nhấc chân đi về phía phòng vip.
Tôi có thể cảm giác được, Đới Điềm Điềm vẫn đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của tôi.
Cho đến khi tôi đi vào phòng, tiếng bạt tay vang dội trên hành lang mới ngừng lại.
Đới Điềm thu lại ánh mắt, lại nhìn về phía người đàn ông trung niên, miệng há to nhưng vẫn không thể khép lại.
Lúc này, mặt người đàn ông trung niên kia đã hoàn toàn thay đổi, hai má sưng đỏ thê thảm, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra một tia máu tươi.
Hắn cẩn thận nhìn thấy tôi đã rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đới Điềm Điềm cuối cùng cũng định thần lại, thần sắc vẫn không giấu được vẻ khiếp sợ cùng nghi hoặc, há miệng thở dốc, "Hắc Kê, anh…"
"Đừng! Chị Điềm, chị là chị ruột của em!" Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay, "Sao chị không nói sớm chị và Trần tiên sinh là bạn học! Nếu tôi sớm biết, tôi đã…"
Đới Điềm Điềm vẫn tiếp tục nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Hắc Kê, anh nói Trần tiên sinh… là bạn học vừa rồi của tôi?"
“Đương nhiên, nếu không còn có thể là ai.” Người đàn ông trung niên gật đầu.
“Nhưng mà, cậu ta…” Đới Điềm Điềm nói năng không đầu không đuôi.
Bởi vì trong ấn tượng của cô ấy, tôi chỉ là một cô nhi, mỗi ngày ngoài đi học ra chỉ có thể đi làm thêm kiếm tiền.
Nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, cùng với thái độ của người đàn ông trung niên đối với tôi, khiến cô ta như bị một cơn sóng thần đánh vào mặt vậy.
Cô ta suy nghĩ một hồi, thái độ dò xét mà hỏi: "Vậy… ngày mai em có cần đến tìm anh không, anh Hắc Kê ?"
“Ôi, vừa rồi do anh uống nhiều nên nói hươu nói vượn, sao em lại nghĩ là thật chứ, là lỗi của anh, lỗi của anh.”
“Bốp!”
Hắn ta lại tự tát vào mặt mình, "Là anh nói đùa quá đáng. Như vậy đi, ngày mai anh mua một cái túi LV, sau đó kêu đàn em mang qua cho em, coi như là chuộc lỗi, có được không?"
Đới Điềm Điềm như bị dọa mà nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn hắn, nhịn không được hỏi: "Hắc Kê, anh… tại sao lại sợ Trần Thiên Vị như vậy? Bộ cậu ta có thân phận đặc biệt gì sao?"
“Em không biết sao?” Người đàn ông trung niên lập tức sửng sốt.
Hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Cụ thể tôi không dám tiết lộ, tôi chỉ có thể nói với em, Trần tiên sinh tuyệt đối là một vị đại nhân vật mà em nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả Thanh Gia cũng phải nghĩ cách bám chân cậu ấy!"
Đới Điềm Điềm đã hoàn toàn bối rối.
Đại nhân vật nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngay cả vua của thế giới ngầm Lôi Trạch như Thanh Gia cũng phải bám chân ư? !
Hơi thở của Đới Điềm Điềm bắt đầu trở nên dồn dập.
“Điềm Điềm, chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi, em cũng không thể thừa cơ mà đạp tôi xuống.” Người đàn ông trung niên chắp tay trước ngực, ánh mắt ra vẻ cầu xin, nói "Coi như anh cầu xin em, giúp anh giải thích vài câu trước mặt Trần tiên sinh, vừa rồi anh thật sự không cố ý mắng lão gia gia đó đâu."
Lão gia gia?
Lúc này Điềm Điềm bị dọa không biết ra sao, ngay cả xưng hô như vậy cũng được sao.
Đới Điềm Điềm sắc mặt kì quái, sau đó gật gật đầu, "Được …. Được rồi."
"Ôi, chị chính là chị ruột của tôi!" Người đàn ông trung niên lập tức hưng phấn trở lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, "Chị yên tâm, ngày mai nhất định tôi sẽ đem túi LV qua tặng chị! Vậy tôi không quấy rầy chị nữa, chị mau đi họp lớp đi."
Nói xong, người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng rời đi.
Đới Điềm Điềm quay đầu nhìn về phía phòng 969, không che giấu được vẻ mặt xúc động, sau khi dừng một chút, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Đối với những chuyện xảy ra trên hành lang, tôi không hề hay biết.
Sau khi đi vào phòng 969, tôi nhìn thấy các bạn học trong lớp đang tham quan phòng với tâm trạng vừa hiếu kì, vừa kinh ngạc.
Toàn bộ phòng vip này rộng khoảng hơn bốn trăm mét vuông, trang hoàng xa hoa xa xỉ, vàng son lộng lẫy, thay vì gọi là phòng vip, chẳng bằng gọi nó là phòng yến tiệc hoàng gia thu nhỏ.
Trong phòng, ngoại trừ bốn cái bàn ăn có thể chứa được mười người ra, còn có sô pha, TV, bóng bàn, bàn đánh bài cùng với dàn karaoke, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu giải trí khác ngoài việc ăn tiệc.
“Trời ạ, quả nhiên không hổ danh là phòng vip Chí Tôn của Kim Đỉnh Yến, thật sự xa hoa và lộng lẫy quá đi!”
“Vậy mà còn có sẵn dàn karaoke, chờ đó, tôi sẽ hát tặng các cậu một bài trước!”
"Nhìn bộ dụng cụ ăn uống này đi! Tôi đã thấy ở Swarovski, hơn một ngàn tệ một bộ!"
Tiếng bàn tán cùng với tiếng thán phục vang lên liên hồi.
Quách Dương vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiếp theo vỗ vỗ tay, nói: "Mọi người cũng đừng giống như nhà quê mới lên phố, mau tới đây ngồi đi, rồi gọi món ăn."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn về phía tôi, có chút châm chọc nói: "Mọi người có thể vào phòng vip Chí Tôn cũng nhờ phúc của cậu đó, mau qua đây ngồi vị trí chủ tiệc đi, Trần đại công tử."
“Được.” Tôi cười nhạt một tiếng, kéo Lưu Văn Bân ngồi xuống bàn chính.
Bây giờ xem ra, đó không phải là tin đồn.
Nhìn động tác thân mật của người đàn ông trung niên này, rõ ràng quan hệ của hai người không bình thường.
Tất nhiên, điều này không liên quan gì đến tôi.
Cho nên tôi không để ý tới, tiếp tục đi về phía phòng vip Chí Tôn.
"Đụng đau ư? Để anh xoa giúp em nào!"
Người đàn ông trung niên đưa tay đặt lên ngực Đới Điềm Điềm, hung hăng bóp lấy bầu ngực của cô ta, cách một lớp áo mà xoa qua xoa lại, cười dâm tà mà nói: "Là lỗi của anh, đụng đâu không đụng lại đụng ở đây, hay là lát nữa chúng ta thuê một phòng đi, anh sẽ cố gắng đụng vào người em nhiều hơn, đảm bảo em sẽ rất sung sướng!"
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông trung niên hung hăng nhún vai, làm động tác đụng vào hông của Điềm Điềm.
“Ây da, đáng ghét quá” Đới Điềm Điềm nhẹ nhàng kéo tay người đàn ông trung niên từ ngực mình xuống, gắt giọng nói: "Trước mặt mọi người, Hắc Kê anh đừng như vậy mà."
"Trước mặt mọi người thì làm sao, con lừa dâm đãng như em không phải thích như vậy sao?. Hay do Hắc Kê tôi không có nhiều tiền như bạn trai cũ của em, cho nên không muốn cho tôi sờ?" Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Đới Điềm Điềm, tay phải lại sờ lên bờ mông đầy đặn của cô ta.
Đới Điềm Điềm tỏ ra vẻ không thích, nhưng có vẻ như không dám đắc tội với người đàn ông này, chỉ là nũng nịu cười nói: "Anh nói gì kì vậy, anh chính là thủ hạ của Thanh Gia, có tiền có thế, lại còn rất nam tính, những đứa con trai loắt choắt kia sao có thể sánh bằng."
"Con điếm như em tâm nhãn quá nặng, chỉ giỏi nói những lời lẽ ngọt ngào để dỗ ta. Nhưng không sao, anh lại thích chơi với những con điếm lăng loàn như em, không đợi được nữa, bây giờ cùng anh xuống dưới lầu thuê một phòng, làm một phát sung sướng đã rồi nói sau!"
Người đàn ông trung niên nhe răng cười, bàn tay đặt lên bờ mông của Đới Điềm Điềm, tiếp tục trượt xuống dưới như muốn luồn tay vào váy của cô ta.
Đới Điềm Điềm vội vàng lùi về phía sau tránh né, nụ cười ủy mị trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng, "Anh Hắc Kê, người ta hôm nay là đến họp lớp, hai ngày nữa có được không? Hai ngày nữa em sẽ đến tìm anh."
"Con mẹ nó mặc kệ họp lớp gì chứ!" Người đàn ông đó một tay vồ lấy Đới Điềm Điềm và ôm vào trong lòng, hung tợn nói: "Lần trước bị em cho anh leo cây, em đoán xem lần này anh có để muội thoát không hả?”
“Đừng …” Đới Điềm Điềm vô cùng bối rối, trên mặt vẫn miễn cưỡng lộ một nụ cười, cầu khẩn nói: "Lần trước thật sự là có chuyện mà, hoặc là ngày mai? Được không anh Hắc Kê? Ngày mai em nhất định đến tìm anh."
Lúc này, đúng lúc tôi vừa bước đến bên cạnh hai người bọn họ.
Đới Điềm Điềm nhìn thấy tôi lập tức ánh mắt sáng lên, chỉ vào tôi và nói với người đàn ông trung niên kia: "Anh nhìn xem, bạn học của em đã tới rồi, đều đang chờ em, không đi thật sự không được mà."
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, theo bản năng dừng bước nhìn về phía bọn họ.
"Cậu đang đi tìm tôi phải không Trần Thiên Vị?" Đới Điềm Điềm nhìn tôi, "Vậy chúng ta cùng nhau quay về phòng đi, các bạn học chắc đang chờ đến sốt ruột rồi."
Nói xong, cô ấy định đi về phía tôi.
“Con mẹ nó tôi đã nói mặc kệ em đang họp lớp mà, hôm nay tôi nhất định phải chơi được em!”
Người đàn ông trung niên túm lấy cô ta, vẻ mặt không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, "Tên tiểu tử kia, mau cút cho tôi, con mẹ nó dám xen vào việc của người khác, có tin tôi sẽ…"
Chưa nói dứt câu, người đàn ông trung niên đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy hai mắt hắn trừng trừng, ngơ ngác nhìn tôi như gặp quỷ, trong mắt là sự sợ hãi không thể tin được, thậm chí từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy từ trên trán xuống.
“Trần … Trần tiên sinh?!" Hắn định thần lại, lập tức buông Đới Điềm Điềm ra với tốc độ sét đánh, hướng về tôi và cúi đầu chín mươi độ, giọng nói run rẩy nói: "Xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi không phải đang nói ngài. Hôm nay tôi uống quá chén rồi, ngài rộng lượng bỏ qua, xin đừng chấp nhặt với tôi."
Vừa dứt lời, hắn liền giơ tay lên tát vào mặt mình, gần như dùng toàn bộ sức lực, tiếng bạt tay bộp bộp vang lên khắp hành lang.
Sau vài cái, hai bên má của hắn liền sưng lên, "Xin lỗi, Trần tiên sinh! Xin ngài tha thứ cho tôi!"
Diễn biến này, dường như hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Đới Điềm Điềm.
Cô ta há to miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lại theo bản năng nhìn về phía tôi.
Tiếng bạt tay bộp bộp tiếp tục vang lên không dứt, mặt của hắn đã sưng như đầu heo, nhưng vẫn không có ý dừng lại, hơn nữa mỗi một cái tát đều dùng hết toàn lực.
Có vẻ nếu như tôi không kêu ngừng, hắn cũng không dám dừng lại, thậm chí ngay cả sức lực cũng không dám giảm bớt chút nào.
Tôi nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên này, cảm giác có chút quen mắt.
Sau khi suy nghĩ một chút, mới nhớ ra người này là ai.
Tôi vừa gặp hắn đêm hôm qua, ngay tại cửa quán bar Hạo Nguyệt.
Hắn là một trong những tên đàn em của Từ Thanh, trong số những người vây đánh Vương Kim Minh lúc ấy có hắn ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi đột nhiên đại ngộ.
Xem ra chắc hẳn hắn ta đã nhận ra tôi, mới bị dọa thành bộ dạng như thế này.
Tôi cười cười, không có ý định để ý đến hắn, tiếp tục nhấc chân đi về phía phòng vip.
Tôi có thể cảm giác được, Đới Điềm Điềm vẫn đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của tôi.
Cho đến khi tôi đi vào phòng, tiếng bạt tay vang dội trên hành lang mới ngừng lại.
Đới Điềm thu lại ánh mắt, lại nhìn về phía người đàn ông trung niên, miệng há to nhưng vẫn không thể khép lại.
Lúc này, mặt người đàn ông trung niên kia đã hoàn toàn thay đổi, hai má sưng đỏ thê thảm, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra một tia máu tươi.
Hắn cẩn thận nhìn thấy tôi đã rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đới Điềm Điềm cuối cùng cũng định thần lại, thần sắc vẫn không giấu được vẻ khiếp sợ cùng nghi hoặc, há miệng thở dốc, "Hắc Kê, anh…"
"Đừng! Chị Điềm, chị là chị ruột của em!" Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay, "Sao chị không nói sớm chị và Trần tiên sinh là bạn học! Nếu tôi sớm biết, tôi đã…"
Đới Điềm Điềm vẫn tiếp tục nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Hắc Kê, anh nói Trần tiên sinh… là bạn học vừa rồi của tôi?"
“Đương nhiên, nếu không còn có thể là ai.” Người đàn ông trung niên gật đầu.
“Nhưng mà, cậu ta…” Đới Điềm Điềm nói năng không đầu không đuôi.
Bởi vì trong ấn tượng của cô ấy, tôi chỉ là một cô nhi, mỗi ngày ngoài đi học ra chỉ có thể đi làm thêm kiếm tiền.
Nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, cùng với thái độ của người đàn ông trung niên đối với tôi, khiến cô ta như bị một cơn sóng thần đánh vào mặt vậy.
Cô ta suy nghĩ một hồi, thái độ dò xét mà hỏi: "Vậy… ngày mai em có cần đến tìm anh không, anh Hắc Kê ?"
“Ôi, vừa rồi do anh uống nhiều nên nói hươu nói vượn, sao em lại nghĩ là thật chứ, là lỗi của anh, lỗi của anh.”
“Bốp!”
Hắn ta lại tự tát vào mặt mình, "Là anh nói đùa quá đáng. Như vậy đi, ngày mai anh mua một cái túi LV, sau đó kêu đàn em mang qua cho em, coi như là chuộc lỗi, có được không?"
Đới Điềm Điềm như bị dọa mà nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn hắn, nhịn không được hỏi: "Hắc Kê, anh… tại sao lại sợ Trần Thiên Vị như vậy? Bộ cậu ta có thân phận đặc biệt gì sao?"
“Em không biết sao?” Người đàn ông trung niên lập tức sửng sốt.
Hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Cụ thể tôi không dám tiết lộ, tôi chỉ có thể nói với em, Trần tiên sinh tuyệt đối là một vị đại nhân vật mà em nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả Thanh Gia cũng phải nghĩ cách bám chân cậu ấy!"
Đới Điềm Điềm đã hoàn toàn bối rối.
Đại nhân vật nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngay cả vua của thế giới ngầm Lôi Trạch như Thanh Gia cũng phải bám chân ư? !
Hơi thở của Đới Điềm Điềm bắt đầu trở nên dồn dập.
“Điềm Điềm, chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi, em cũng không thể thừa cơ mà đạp tôi xuống.” Người đàn ông trung niên chắp tay trước ngực, ánh mắt ra vẻ cầu xin, nói "Coi như anh cầu xin em, giúp anh giải thích vài câu trước mặt Trần tiên sinh, vừa rồi anh thật sự không cố ý mắng lão gia gia đó đâu."
Lão gia gia?
Lúc này Điềm Điềm bị dọa không biết ra sao, ngay cả xưng hô như vậy cũng được sao.
Đới Điềm Điềm sắc mặt kì quái, sau đó gật gật đầu, "Được …. Được rồi."
"Ôi, chị chính là chị ruột của tôi!" Người đàn ông trung niên lập tức hưng phấn trở lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, "Chị yên tâm, ngày mai nhất định tôi sẽ đem túi LV qua tặng chị! Vậy tôi không quấy rầy chị nữa, chị mau đi họp lớp đi."
Nói xong, người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng rời đi.
Đới Điềm Điềm quay đầu nhìn về phía phòng 969, không che giấu được vẻ mặt xúc động, sau khi dừng một chút, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Đối với những chuyện xảy ra trên hành lang, tôi không hề hay biết.
Sau khi đi vào phòng 969, tôi nhìn thấy các bạn học trong lớp đang tham quan phòng với tâm trạng vừa hiếu kì, vừa kinh ngạc.
Toàn bộ phòng vip này rộng khoảng hơn bốn trăm mét vuông, trang hoàng xa hoa xa xỉ, vàng son lộng lẫy, thay vì gọi là phòng vip, chẳng bằng gọi nó là phòng yến tiệc hoàng gia thu nhỏ.
Trong phòng, ngoại trừ bốn cái bàn ăn có thể chứa được mười người ra, còn có sô pha, TV, bóng bàn, bàn đánh bài cùng với dàn karaoke, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu giải trí khác ngoài việc ăn tiệc.
“Trời ạ, quả nhiên không hổ danh là phòng vip Chí Tôn của Kim Đỉnh Yến, thật sự xa hoa và lộng lẫy quá đi!”
“Vậy mà còn có sẵn dàn karaoke, chờ đó, tôi sẽ hát tặng các cậu một bài trước!”
"Nhìn bộ dụng cụ ăn uống này đi! Tôi đã thấy ở Swarovski, hơn một ngàn tệ một bộ!"
Tiếng bàn tán cùng với tiếng thán phục vang lên liên hồi.
Quách Dương vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiếp theo vỗ vỗ tay, nói: "Mọi người cũng đừng giống như nhà quê mới lên phố, mau tới đây ngồi đi, rồi gọi món ăn."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn về phía tôi, có chút châm chọc nói: "Mọi người có thể vào phòng vip Chí Tôn cũng nhờ phúc của cậu đó, mau qua đây ngồi vị trí chủ tiệc đi, Trần đại công tử."
“Được.” Tôi cười nhạt một tiếng, kéo Lưu Văn Bân ngồi xuống bàn chính.
Bình luận facebook