Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Tôi đang bận, cúp máy đây
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng, tôi không thèm nhìn mà trực tiếp đưa tay cúp máy.
“Ừm.” Chu Thái Vi lòe cậu nhỏ của tôi ra, vừa nhẹ nhàng liếm bên ngoài quy đầu, vừa ngửa mặt nhìn về phía tôi, dịu dàng mà hỏi: "Không nghe điện thoại không sao chứ?"
Tôi hơi híp mắt, hưởng thụ sự phục vụ của Chu Thái Vi, nhẹ giọng nói: "Không sao, tiếp tục đi."
“Ừm.” Chu Thái Vi khẽ ừ một tiếng, hai tay cầm lấy cậu nhỏ của tôi vuốt lên vuốt xuống, đồng thời đầu lưỡi không ngừng liếm láp tới lui, ngay cả hai quả trứng phía dưới đều được chăm sóc cẩn thận.
Cảm giác kích thích mãnh liệt không ngừng kích thích thần kinh của tôi.
Cô ấy liếm từ dưới lên đến quy đầu, sau đó lại ngậm chặt vào miệng.
Bàn tay của tôi nắm lấy tóc cô ấy bất chợt nắm chặt hơn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Tôi cau mày, vốn không muốn để ý tới, nhưng người gọi điện đến lại rất kiên nhẫn, tiếng chuông không ngừng vang lên.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể cầm điện thoại di động lên.
Người gọi đến là Lưu Văn Bân.
Bạn cùng lớp của tôi, cũng là anh em cùng ký túc xá.
Quan hệ với tôi rất tốt, là một trong số ít bạn bè của tôi ở trường.
Kết nối điện thoại, tôi vừa định nói chuyện, bên kia liền truyền đến tiếng động của Lưu Văn Bân.
"Này, lão Trần, sao cậu còn chưa về ký túc xá? Tôi mua xiên nướng cùng đồ nhắm, mau trở về uống một chút đi!”
Tôi cố nén lại cảm giác sảng khoái đến từ bờ môi anh đào của Chu Thái Vi lại, tức giận cắn răng mà nói ra một câu, "Cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ vì cái này à?"
Đúng vậy. Lưu Văn Bân nói: "Tôi còn muốn hỏi cậu, sao vừa rồi không nghe điện thoại?"
Tôi vừa tức giận vừa cười mắng, "Đồ con bất hiếu, cha ngươi đang bận! Các ngươi tự mình uống đi, đêm nay ta không về đâu."
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Văn Bân trầm lắng một chút, sau đó nói: "Lão Trần à, nghe cha khuyên một câu, nếu cứ tiếp tục làm thêm như vậy, thân thể con sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp. Làm công kiếm nhiều tiền như vậy, có bao nhiêu là tiêu trên người mình? Còn không phải đều cho Từ Hiểu Tĩnh tiêu hết…"
“Đừng nhắc đến cô ta, tôi và con điếm đó đã chia tay rồi.”
“Mẹ nó, thật hay giả vậy?” Lưu Văn Bân ở đầu bên kia sợ hãi mà thốt lên một tiếng, "Cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi à? Mau kể cho tôi nghe tình huống cụ thể đi."
Tôi đang hưởng thụ từng đợt khoái cả đến từ nửa thân dưới, lạnh lùng nói: "Ngày mai nói sau, cúp đi, tôi đang bận lắm… xê!”
Lời nói còn chưa dứt, tôi đã phải hít sâu một cái.
Bởi vì Chu Thái Vi đột nhiên mút một cái thật sâu, sau đó lòe cậu nhỏ của tôi ra, vừa lộ ra nụ cười nghịch ngợm, vừa đi những đường lưỡi rất nhanh trên quy đầu của tôi.
“Ừm.”
Con mẹ nó… làm sao mà chịu đựng được chứ?!
Tôi cố nén cảm giác tê dại kích thích này lại.
Đầu bên kia điện thoại Lưu Văn Bân hồ nghi hỏi: "Lão Trần, ông làm gì vậy? Âm thanh này có gì đó không đúng…"
“Không sao…” Tôi lên tiếng một cách khó khăn.
Nhưng phản ứng của tôi dường như làm cho Chu Thái Vi nổi hứng muốn trêu chọc tôi.
Đầu lưỡi lại di chuyển một cách nhanh chóng, cô ấy lại lần nữa ngậm chặt cậu nhỏ của tôi, đầu cô ấy bắt đầu di chuyển lên xuống.
Cậu nhỏ của tôi giống như không ngừng đâm vào rút ra trong miệng cô ấy vậy.
Chúa ơi!
Người phụ nữ này, cố ý
Tôi nắm lấy tay vịn của ghế sofa, chỉ cảm thấy cậu nhỏ cứ ở trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ướt át đó mà không ngừng ra ra vào vào, từng đợt khoái cảm mãnh liệt như sóng biển ập đến, sắp chạm đến điểm giới hạn bùng nổ kia rồi.
“Lão Trần, cậu không sao chứ?” Lưu Văn Bân ở đầu bên kia điện thoại có chút lo lắng hỏi: "Tôi nói cho cậu biết, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, chia thì chia thôi, cậu nhất định không được quá buồn bã, lại càng không được làm chuyện điên rồ.”
Tôi quá đau lòng?
Bây giờ tôi sắp sung sướng đến mức muốn điên rồi, được chứ!
Động tác của Chu Thái Vi càng lúc càng nhanh, khoái cảm như sóng biển không ngừng ập đến, đánh sâu vào phòng tuyến cuối cùng của tôi.
Tôi thấp giọng nói vào điện thoại: "Thật sự không có gì đâu, ngày mai hãy nói tiếp, ừm… tôi cúp máy đây."
"Được rồi. Vậy cậu nhớ ngày mai về trường sớm một chút, lớp chúng ta còn tụ họp." Lưu Văn Bân nói.
“Được.”
Tôi cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, giơ tay đè đầu Chu Thái Vi lại.
“Ừm.” Chu Thái Vi khẽ rên một tiếng, làm như hiểu được ý của tôi, tốc độ trên dưới trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng, tôi cảm thấy một sự khoái cảm mãnh liệt tột cùng xông thẳng lên, thời khắc này đã hoàn toàn bộc phát.
Tôi đột nhiên ưỡn thắt lưng, cậu nhỏ dường như sắp cắm hết vào trong miệng của cô ấy, vô số sinh mệnh và tinh hoa phun ra ngoài.
“Ưm, ưm…” Chu Thái Vi bị tôi ôm chặt đầu và ghì dưới háng, động cũng không thể động, đôi mắt đẹp ấy trừng lớn, như là sặc đến cổ họng, phát ra một âm thanh khó chịu.
Một lát sau, tinh hoa trút xuống xong, tôi thở hổn hển thật sâu, mới buông cô ấy ra.
“Khụ khụ khụ …” Chu Thái Vi lòe cậu nhỏ của tôi ra, liên tiếp ho khan vài tiếng, chất lỏng sền sệt màu trắng chảy xuống từ khóe môi của cô ấy.
Khung cảnh khêu gợi dâm dục như vậy, thiếu chút nữa lại làm tôi cứng lên lần nữa.
Tôi ngượng ngùng cười ranh ma, áy náy mà nói: "Xin lỗi, nhất thời không nhịn được."
Mặt cô ấy đỏ bừng, miệng gần như bị tinh hoa của tôi lấp đầy, không có cách nào nói chuyện được, chỉ có thể oán trách liếc tôi một cái, sau đó đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.
Tôi ngồi trên ghế sofa, châm cho mình một điếu thuốc, sau khi hút một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng sau khi thỏa mãn, và cảm thấy cả người đều rất thoải mái.
Có một vị mỹ nữ đẳng cấp như vậy làm trợ lý cá nhân, còn mặc cho tôi muốn làm gì cũng được, tôi đột nhiên không còn kháng cự với cái gọi là khóa học nữa.
Một lát sau, Chu Thái Vi từ phòng vệ sinh đi ra, rõ ràng đã đánh răng súc miệng, nhưng tóc vẫn có chút lộn xộn, dư vị ửng đỏ trên khuôn mặt vẫn hết sức mê hoặc lòng người.
Tôi đưa tay giữ chặt cô ấy, kéo cô ấy vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi có làm cô khó chịu không?"
“Một vật dài như vậy, trực tiếp đâm vào cổ họng tôi, ngài nói có khó chịu hay không?” Chu Thái Vi đỏ mặt hờn dỗi, tiếp theo lại thản nhiên cười, tựa vào trong lòng tôi dịu dàng mà nói: "Nhưng mà… chỉ cần thiếu gia thoải mái là tốt rồi."
Mẹ nó, có con gái như thế, còn cầu gì nữa!
Tôi cảm động đến mức suýt phát khóc.
“Đừng gọi tôi là thiếu gia, trực tiếp gọi tên tôi đi. Tôi vuốt ve khuôn mặt của Chu Thái Vi, nhẹ giọng nói.”
“Không cần, ngài chính là thiếu gia của tôi.” Chu Thái Vi tựa vào trong lòng tôi, hơi nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này.
Tôi bỗng nhiên sinh lòng hiếu kỳ, hỏi: "Thái Vi, vừa nãy cô nói đây là nụ hôn đầu đời của cô ư?”
“Đúng vậy.” Chu Thái Vi chớp chớp đôi mắt ngập nước, bỗng nhiên che miệng cười khẽ, nói: "Có phải ngài muốn hỏi, nếu tôi không có kinh nghiệm, vừa rồi sao có thể khẩu dâm điêu luyện như vậy đúng không?"
“Ừm.” Tôi thành thật gật đầu.
"Đương nhiên là bởi vì …. tôi đã trải qua khóa học chuyên nghiệp rồi." Chu Thái Vi cười nói: "Tiểu trợ lý của ngài, còn rất nhiều kỹ năng khác so với sự tưởng tượng của ngài đó."
Theo lời kể của Chu Thái Vi, sự tò mò của tôi dần dần được giải đáp, đồng thời hiểu biết về cô ấy cũng càng thêm sâu sắc.
Đúng như tôi đoán trước đó, Chu Thái Vi ở tập đoàn Trần Thị … Không, là thân phận trong gia tộc Trần Thị, đích thực giống như các tử sĩ cổ đại vậy.
Cô là một cô nhi, từ nhỏ đã được một cô nhi viện tư nhân của tập đoàn Trần Thị nhận nuôi.
Cô nhi viện này tên là Thanh Điểu, hoàn toàn khác với các cô nhi viện bình thường.
Cô nhi vào được trong đó đều trải qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, không một ai không có tư chất hơn người.
Bọn họ ở trong cô nhi viện tiếp nhận nền giáo dục tinh hoa nhất, bất kể là cuộc sống hay điều kiện học tập đều vượt xa những đứa trẻ nhà bình thường, đồng thời từ nhỏ đã được truyền thụ tư tưởng trung thành với Trần gia, trung thành với tập đoàn Trần Thị, trung thành với Trần Long Tượng.
Bởi vì điều kiện chọn lựa quá mức hà khắc, cô nhi có thể vào được Thanh Điểu cũng không nhiều, căn cứ vào thiên phú của bọn họ, sẽ có các phương hướng bồi dưỡng khác nhau, ví dụ như thương nghiệp, nghệ thuật, truyền thông, quân sự.
Ngoại trừ những khóa học bình thường này, thậm chí còn có chiến đấu, ám sát, mị hoặc, EQ, nhược điểm của lòng người, cùng với kỹ xảo lấy lòng nam nhân vân vân.
Chu Thái Vi xuất thân từ nhóm Thanh Điểu ưu tú nhất.
Ngoài việc là thạc sĩ quản lý và tài chính, cô ấy còn tiếp nhận các khóa học về nghe trộm, chiến đấu, tâm lý học và thậm chí là kỹ năng tình dục.
Con đường này, hoàn toàn là đang bồi dưỡng cô theo hướng gián điệp thương mại.
Nếu cô ấy không trở thành trợ lý của tôi, vậy sẽ hóa thành một lưỡi dao sắc bén âm thầm của tập đoàn Trần Thị, lợi dụng học thức, năng lực thậm chí thân thể của mình, dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho Trần gia.
Thật không thể ngờ, ở cái xã hội hiện đại như vậy mà lại có sự tồn tại của tử sĩ cổ đại.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào ấy, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.
“Không cần nghĩ nhiều đâu, thiếu gia.” Chu Thái Vi nhìn thấu tâm tư của tôi.
Cô ấy ôm chặt tôi, trên mặt là nụ cười phát ra từ nội tâm, "Tất cả những thứ tôi có đều là gia tộc cho, đương nhiên phải hồi báo gia tộc. Hơn nữa, có thể làm trợ lý của ngài, đối với tôi mà nói đã là may mắn lớn nhất rồi. Tôi thật sự cảm thấy … rất hạnh phúc."
“Ừm.” Chu Thái Vi lòe cậu nhỏ của tôi ra, vừa nhẹ nhàng liếm bên ngoài quy đầu, vừa ngửa mặt nhìn về phía tôi, dịu dàng mà hỏi: "Không nghe điện thoại không sao chứ?"
Tôi hơi híp mắt, hưởng thụ sự phục vụ của Chu Thái Vi, nhẹ giọng nói: "Không sao, tiếp tục đi."
“Ừm.” Chu Thái Vi khẽ ừ một tiếng, hai tay cầm lấy cậu nhỏ của tôi vuốt lên vuốt xuống, đồng thời đầu lưỡi không ngừng liếm láp tới lui, ngay cả hai quả trứng phía dưới đều được chăm sóc cẩn thận.
Cảm giác kích thích mãnh liệt không ngừng kích thích thần kinh của tôi.
Cô ấy liếm từ dưới lên đến quy đầu, sau đó lại ngậm chặt vào miệng.
Bàn tay của tôi nắm lấy tóc cô ấy bất chợt nắm chặt hơn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Tôi cau mày, vốn không muốn để ý tới, nhưng người gọi điện đến lại rất kiên nhẫn, tiếng chuông không ngừng vang lên.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể cầm điện thoại di động lên.
Người gọi đến là Lưu Văn Bân.
Bạn cùng lớp của tôi, cũng là anh em cùng ký túc xá.
Quan hệ với tôi rất tốt, là một trong số ít bạn bè của tôi ở trường.
Kết nối điện thoại, tôi vừa định nói chuyện, bên kia liền truyền đến tiếng động của Lưu Văn Bân.
"Này, lão Trần, sao cậu còn chưa về ký túc xá? Tôi mua xiên nướng cùng đồ nhắm, mau trở về uống một chút đi!”
Tôi cố nén lại cảm giác sảng khoái đến từ bờ môi anh đào của Chu Thái Vi lại, tức giận cắn răng mà nói ra một câu, "Cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ vì cái này à?"
Đúng vậy. Lưu Văn Bân nói: "Tôi còn muốn hỏi cậu, sao vừa rồi không nghe điện thoại?"
Tôi vừa tức giận vừa cười mắng, "Đồ con bất hiếu, cha ngươi đang bận! Các ngươi tự mình uống đi, đêm nay ta không về đâu."
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Văn Bân trầm lắng một chút, sau đó nói: "Lão Trần à, nghe cha khuyên một câu, nếu cứ tiếp tục làm thêm như vậy, thân thể con sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp. Làm công kiếm nhiều tiền như vậy, có bao nhiêu là tiêu trên người mình? Còn không phải đều cho Từ Hiểu Tĩnh tiêu hết…"
“Đừng nhắc đến cô ta, tôi và con điếm đó đã chia tay rồi.”
“Mẹ nó, thật hay giả vậy?” Lưu Văn Bân ở đầu bên kia sợ hãi mà thốt lên một tiếng, "Cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi à? Mau kể cho tôi nghe tình huống cụ thể đi."
Tôi đang hưởng thụ từng đợt khoái cả đến từ nửa thân dưới, lạnh lùng nói: "Ngày mai nói sau, cúp đi, tôi đang bận lắm… xê!”
Lời nói còn chưa dứt, tôi đã phải hít sâu một cái.
Bởi vì Chu Thái Vi đột nhiên mút một cái thật sâu, sau đó lòe cậu nhỏ của tôi ra, vừa lộ ra nụ cười nghịch ngợm, vừa đi những đường lưỡi rất nhanh trên quy đầu của tôi.
“Ừm.”
Con mẹ nó… làm sao mà chịu đựng được chứ?!
Tôi cố nén cảm giác tê dại kích thích này lại.
Đầu bên kia điện thoại Lưu Văn Bân hồ nghi hỏi: "Lão Trần, ông làm gì vậy? Âm thanh này có gì đó không đúng…"
“Không sao…” Tôi lên tiếng một cách khó khăn.
Nhưng phản ứng của tôi dường như làm cho Chu Thái Vi nổi hứng muốn trêu chọc tôi.
Đầu lưỡi lại di chuyển một cách nhanh chóng, cô ấy lại lần nữa ngậm chặt cậu nhỏ của tôi, đầu cô ấy bắt đầu di chuyển lên xuống.
Cậu nhỏ của tôi giống như không ngừng đâm vào rút ra trong miệng cô ấy vậy.
Chúa ơi!
Người phụ nữ này, cố ý
Tôi nắm lấy tay vịn của ghế sofa, chỉ cảm thấy cậu nhỏ cứ ở trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ướt át đó mà không ngừng ra ra vào vào, từng đợt khoái cảm mãnh liệt như sóng biển ập đến, sắp chạm đến điểm giới hạn bùng nổ kia rồi.
“Lão Trần, cậu không sao chứ?” Lưu Văn Bân ở đầu bên kia điện thoại có chút lo lắng hỏi: "Tôi nói cho cậu biết, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, chia thì chia thôi, cậu nhất định không được quá buồn bã, lại càng không được làm chuyện điên rồ.”
Tôi quá đau lòng?
Bây giờ tôi sắp sung sướng đến mức muốn điên rồi, được chứ!
Động tác của Chu Thái Vi càng lúc càng nhanh, khoái cảm như sóng biển không ngừng ập đến, đánh sâu vào phòng tuyến cuối cùng của tôi.
Tôi thấp giọng nói vào điện thoại: "Thật sự không có gì đâu, ngày mai hãy nói tiếp, ừm… tôi cúp máy đây."
"Được rồi. Vậy cậu nhớ ngày mai về trường sớm một chút, lớp chúng ta còn tụ họp." Lưu Văn Bân nói.
“Được.”
Tôi cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, giơ tay đè đầu Chu Thái Vi lại.
“Ừm.” Chu Thái Vi khẽ rên một tiếng, làm như hiểu được ý của tôi, tốc độ trên dưới trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng, tôi cảm thấy một sự khoái cảm mãnh liệt tột cùng xông thẳng lên, thời khắc này đã hoàn toàn bộc phát.
Tôi đột nhiên ưỡn thắt lưng, cậu nhỏ dường như sắp cắm hết vào trong miệng của cô ấy, vô số sinh mệnh và tinh hoa phun ra ngoài.
“Ưm, ưm…” Chu Thái Vi bị tôi ôm chặt đầu và ghì dưới háng, động cũng không thể động, đôi mắt đẹp ấy trừng lớn, như là sặc đến cổ họng, phát ra một âm thanh khó chịu.
Một lát sau, tinh hoa trút xuống xong, tôi thở hổn hển thật sâu, mới buông cô ấy ra.
“Khụ khụ khụ …” Chu Thái Vi lòe cậu nhỏ của tôi ra, liên tiếp ho khan vài tiếng, chất lỏng sền sệt màu trắng chảy xuống từ khóe môi của cô ấy.
Khung cảnh khêu gợi dâm dục như vậy, thiếu chút nữa lại làm tôi cứng lên lần nữa.
Tôi ngượng ngùng cười ranh ma, áy náy mà nói: "Xin lỗi, nhất thời không nhịn được."
Mặt cô ấy đỏ bừng, miệng gần như bị tinh hoa của tôi lấp đầy, không có cách nào nói chuyện được, chỉ có thể oán trách liếc tôi một cái, sau đó đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.
Tôi ngồi trên ghế sofa, châm cho mình một điếu thuốc, sau khi hút một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng sau khi thỏa mãn, và cảm thấy cả người đều rất thoải mái.
Có một vị mỹ nữ đẳng cấp như vậy làm trợ lý cá nhân, còn mặc cho tôi muốn làm gì cũng được, tôi đột nhiên không còn kháng cự với cái gọi là khóa học nữa.
Một lát sau, Chu Thái Vi từ phòng vệ sinh đi ra, rõ ràng đã đánh răng súc miệng, nhưng tóc vẫn có chút lộn xộn, dư vị ửng đỏ trên khuôn mặt vẫn hết sức mê hoặc lòng người.
Tôi đưa tay giữ chặt cô ấy, kéo cô ấy vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi có làm cô khó chịu không?"
“Một vật dài như vậy, trực tiếp đâm vào cổ họng tôi, ngài nói có khó chịu hay không?” Chu Thái Vi đỏ mặt hờn dỗi, tiếp theo lại thản nhiên cười, tựa vào trong lòng tôi dịu dàng mà nói: "Nhưng mà… chỉ cần thiếu gia thoải mái là tốt rồi."
Mẹ nó, có con gái như thế, còn cầu gì nữa!
Tôi cảm động đến mức suýt phát khóc.
“Đừng gọi tôi là thiếu gia, trực tiếp gọi tên tôi đi. Tôi vuốt ve khuôn mặt của Chu Thái Vi, nhẹ giọng nói.”
“Không cần, ngài chính là thiếu gia của tôi.” Chu Thái Vi tựa vào trong lòng tôi, hơi nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này.
Tôi bỗng nhiên sinh lòng hiếu kỳ, hỏi: "Thái Vi, vừa nãy cô nói đây là nụ hôn đầu đời của cô ư?”
“Đúng vậy.” Chu Thái Vi chớp chớp đôi mắt ngập nước, bỗng nhiên che miệng cười khẽ, nói: "Có phải ngài muốn hỏi, nếu tôi không có kinh nghiệm, vừa rồi sao có thể khẩu dâm điêu luyện như vậy đúng không?"
“Ừm.” Tôi thành thật gật đầu.
"Đương nhiên là bởi vì …. tôi đã trải qua khóa học chuyên nghiệp rồi." Chu Thái Vi cười nói: "Tiểu trợ lý của ngài, còn rất nhiều kỹ năng khác so với sự tưởng tượng của ngài đó."
Theo lời kể của Chu Thái Vi, sự tò mò của tôi dần dần được giải đáp, đồng thời hiểu biết về cô ấy cũng càng thêm sâu sắc.
Đúng như tôi đoán trước đó, Chu Thái Vi ở tập đoàn Trần Thị … Không, là thân phận trong gia tộc Trần Thị, đích thực giống như các tử sĩ cổ đại vậy.
Cô là một cô nhi, từ nhỏ đã được một cô nhi viện tư nhân của tập đoàn Trần Thị nhận nuôi.
Cô nhi viện này tên là Thanh Điểu, hoàn toàn khác với các cô nhi viện bình thường.
Cô nhi vào được trong đó đều trải qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, không một ai không có tư chất hơn người.
Bọn họ ở trong cô nhi viện tiếp nhận nền giáo dục tinh hoa nhất, bất kể là cuộc sống hay điều kiện học tập đều vượt xa những đứa trẻ nhà bình thường, đồng thời từ nhỏ đã được truyền thụ tư tưởng trung thành với Trần gia, trung thành với tập đoàn Trần Thị, trung thành với Trần Long Tượng.
Bởi vì điều kiện chọn lựa quá mức hà khắc, cô nhi có thể vào được Thanh Điểu cũng không nhiều, căn cứ vào thiên phú của bọn họ, sẽ có các phương hướng bồi dưỡng khác nhau, ví dụ như thương nghiệp, nghệ thuật, truyền thông, quân sự.
Ngoại trừ những khóa học bình thường này, thậm chí còn có chiến đấu, ám sát, mị hoặc, EQ, nhược điểm của lòng người, cùng với kỹ xảo lấy lòng nam nhân vân vân.
Chu Thái Vi xuất thân từ nhóm Thanh Điểu ưu tú nhất.
Ngoài việc là thạc sĩ quản lý và tài chính, cô ấy còn tiếp nhận các khóa học về nghe trộm, chiến đấu, tâm lý học và thậm chí là kỹ năng tình dục.
Con đường này, hoàn toàn là đang bồi dưỡng cô theo hướng gián điệp thương mại.
Nếu cô ấy không trở thành trợ lý của tôi, vậy sẽ hóa thành một lưỡi dao sắc bén âm thầm của tập đoàn Trần Thị, lợi dụng học thức, năng lực thậm chí thân thể của mình, dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho Trần gia.
Thật không thể ngờ, ở cái xã hội hiện đại như vậy mà lại có sự tồn tại của tử sĩ cổ đại.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào ấy, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.
“Không cần nghĩ nhiều đâu, thiếu gia.” Chu Thái Vi nhìn thấu tâm tư của tôi.
Cô ấy ôm chặt tôi, trên mặt là nụ cười phát ra từ nội tâm, "Tất cả những thứ tôi có đều là gia tộc cho, đương nhiên phải hồi báo gia tộc. Hơn nữa, có thể làm trợ lý của ngài, đối với tôi mà nói đã là may mắn lớn nhất rồi. Tôi thật sự cảm thấy … rất hạnh phúc."
Bình luận facebook