• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 101-105

Chương 101: Quá hư hỏng rồi



Lúc này.

Lý Kỳ Kỳ cũng ý thức được trong lời nói của Châu Vũ Đồng ẩn chứa nghĩa khác, ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Đồng Đồng, cậu đừng nói lung tung nữa, cái gì mà xé bao ra, đeo lên trên, rồi đâm rồi rút, thật là khó nghe."

"Kỳ Kỳ, lúc vừa mới mua điện thoại thì bên trên đều có một lớp màng, tớ chỉ là nói màng trên điện thoại mới, đeo cái bao chính là chỉ cái bao của điện thoại di động."

"Còn nữa, lẽ nào cậu không dùng ngón tay chọt chọt vào màn hình điện thoại di động à, lẽ nào cậu không dùng đầu sạc điện thoại cắm vào điện thoại để sạc pin sao?"

Châu Vũ Đồng ẩn ý cười nhìn Lý Kỳ Kỳ, nghịch ngợm nói: "Bạn nhỏ Kỳ Kỳ, cậu hư hỏng quá rồi, không phải làm liên tưởng đến..."

"Tớ không có!"

Lý Kỳ Kỳ vội vàng giải thích, khuôn mặt ngọc thanh tú đáng yêu như cắt ra máu, dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng trông cực kỳ dễ thương.

"Hì hì, được rồi Kỳ Kỳ, tớ đang lo lắng quá thôi, đùa một chút để bình tĩnh lại đó mà."

Châu Vũ Đồng nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó kéo tay Lý Kỳ Kỳ, thúc dục: "Chúng ta nhanh chóng vào biệt thự của Tô đại thiếu gia báo thù đi, đúng rồi, cậu chắc chắn là Tô đại thiếu gia đang ở trong biệt thự không?"

"À, Ừm."

Lý Kỳ Kỳ gật đầu nói: "Bác Tô gọi điện nói với tớ rồi, Tô Thương đang ở trong phòng trên tầng ba, bác Tô còn để cửa cho tớ, chúng ta cứ trực tiếp đi vào là được."

"Vậy thì tốt rồi, cái tên Tô đại thiếu gia này thật là quá xấu xa, hết lần này đến lần khác trêu ghẹo cậu, nào là Ngưu Lang, nào là truyền thông Ma Đậu, hôm nay lại là bách hợp, không đánh anh ta một trận thì thật là có lỗi với cậu quá."

Nghe được những lời này, Lý Kỳ Kỳ liền nhớ lại mấy lần xấu hổ lần trước, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, hai má phình lên nói: "Ừm hừm, tối nay tớ phải đánh cho cho anh ta một trận rụng hết răng mới được!"

Sau đó, hai người kéo tay nhau đi qua khu vực đang tắt đèn chiếu sáng, rồi đi thẳng đến phòng khách biệt thự.

Lúc này, trong phòng khách không bật đèn, tối đen như mực.

"Kỳ Kỳ, cậu biết đèn ở phòng khách chỗ nào không, nhanh bật đèn lên đi, nhìn sợ quá." Tiếng của Châu Vũ Đồng đầy vẻ sợ hãi.

"Tớ chưa từng đến đây, Đồng Đồng, cậu đừng sợ, tớ đi tìm chỗ bật đèn."

Lý Kỳ Kỳ an ủi, sau đó tách Châu Vũ Đồng ra, đi phía bên tường phòng khách tìm chỗ mở đèn.

Tô Thương tất nhiên đã nhận ra được mọi chuyện, liền dừng việc tu luyện, đứng dậy đi xuống lầu ba, định dọa hai cô gái một trận.

Rất nhanh anh đã đến trước mặt Châu Vũ Đồng, bởi vì ánh sáng quá mờ nên Châu Vũ Đồng không thấy được anh.

"A, có thứ gì đó đang bò trên chân tớ rồi, Kỳ Kỳ, cứu tớ với, tớ sợ quá!"

Đột nhiên Châu Vũ Đồng hoảng hốt nhảy dựng lên, cánh tay phải lập tức đụng phải Tô Thương, cô tưởng đó là Lý Kỳ Kỳ nên liền ôm chặt lấy Tô Thương.

"Hửm?"

Tô Thương dừng một chút, ông đây vẫn chưa hù dọa cô mà sao cô lại nhảy dựng lên thế này?

Tô Thương nghi ngờ nhìn xuống,hóa ra ở dưới đất có một con gián, chắc là vừa rồi con gián bò lên chân cô ấy.

Nhưng mà bây giờ con gián này đã bị Châu Vũ Đồng giẫm chết, máu thịt be bét.

"Kỳ Kỳ, sao cậu lại cao thế này....hả, Kỳ Kỳ, hóa ra ngực của cậu...cứng thế này!"

Lúc này, Châu Vũ Đồng vẫn chưa nhận ra mình ôm nhầm người, lấy tay chọc chọc người Tô Thương, kinh sợ nói: "Nhỏ như vậy, chẳng trách cứng thế này, hóa ra là sân bay hả."

"Không đúng không đúng, Kỳ Kỳ, tớ nói sai rồi, tớ không nên xát muối lên vết thương của cậu."

Châu Vũ Đồng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng nói thêm: "Kỳ Kỳ, cậu yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ không đem bí mật của cậu nói cho người khác biết đâu, thật ra nhỏ một chút cũng không sao, có thể tiết kiệm vải, không giống tớ, mỗi ngày vì nó to quá mà đau đầu phiền não."

Ừm ừm?

Tô Thương tức xạm mặt lại, biết cô gái này ôm nhầm người liền định đẩy ra.

Cạch!

Nhưng lúc này, Lý Kỳ Kỳ tìm được chỗ mở đèn, mở được dãy đèn thủy tinh, phòng khách lập tức sáng như ban ngày.

"A, Kỳ Kỳ, sao cậu lại ở đó... khoan đã, cậu đứng xa tớ như vậy, thế người tớ ôm là...hả, là quỷ hả!"

Châu Vũ Đồng đột nhiên lông tơ dựng ngược lên, khuôn mặt xinh đẹp bỗng dưng biến sắc, nhanh chóng chạy trốn đến sau lưng Lý Kỳ Kỳ.

"Đồng Đồng, không sao đâu, đâu có quỷ gì đâu, anh ta chính là Tô đại thiếu gia mà chúng ta đang tìm đó."

Lý Kỳ Kỳ trước tiên là an ủi Châu Vũ Đồng, sau đó ánh mắt nhìn vào Tô Thương, giận không kìm được mà nói: "Tô Thương, anh không biết xấu hổ à, thế mà lợi dụng lúc người ta sở hở ôm lén Đồng Đồng!"

"Lý Kỳ Kỳ, cô nói có lý chút được không, là tôi ôm cô ấy sao?"

Tô Thương nhìn vào ánh mắt Lý Kỳ Kỳ, khuôn mặt đầy vô tội mà nói: "Rõ ràng là cô ta ôm tôi đó được chưa hả, sự trong sạch của tôi đều bị cô ta làm ô nhiễm hết rồi."

"Cứ xem như Đồng Đồng ôm anh, thế thì cơ thể anh cũng phải chịu trách nhiệm, anh vì cái gì mà gần cậu ấy như vậy chứ!"

Lý Kỳ Kỳ oán giận nói: "Hơn nữa anh mỗi ngày đều đi quán bar, trong sạch chỗ nào hả!"

"Kỳ Kỳ, anh ta chính là Tô đại thiếu gia sao?" Lúc này, Châu Vũ Đồng lấy lại tinh thần, liếc nhìn trộm Tô Thương một cái.

Lý Kỳ Kỳ gật đầu nói: "Ừm, chính là anh ta."

"Trông thật đẹp trai lại còn có cơ bắp nữa."

Châu Vũ Đồng nhỏ tiếng nói, nhớ lại vừa nãy mới nhào vào ngực Tô Thương, còn sờ soạng ngực đối phương nữa, khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng lên.

"Đồng Đồng, cậu đang nói gì đấy, tớ cảnh cáo cậu, Tô đại thiếu gia là một kẻ công tử bột chính hiệu, mỗi ngày đều đến quán bar, mỗi đêm đổi một cô." Lý Kỳ Kỳ thấy không vừa ý bạn thân của mình liền nói.

"Cmn, Lý Kỳ Kỳ, cô đừng đem những điều đó ra mà phá đám chứ."

Tô Thương nhìn Lý Kỳ Kỳ nói tiếp: "Còn nữa, lần trước tôi giới thiệu cho cô truyền thông Ma Đậu để cô đi đóng phim hành động, cô không phải đã thề rồi sao, từ đó về sau sẽ gọi tôi là anh rể, sao mà bây giờ lại gọi thẳng tên của tôi thế này."

"Hả!"

Lý Kỳ Kỳ chống nạnh hai tay nói: "Tô Thương, anh còn không biết ngượng mà nhắc lại chuyện này sao, thật không biết xấu hổ!"

"Cái con người anh thật tồi tệ, còn nói tôi là bách hợp, cái đầu nhà anh mới là bách hợp!" Lý Kỳ Kỳ hung hăng nói.

"Kỳ Kỳ, bách hợp là dùng để nói về con gái, cậu nên gọi anh ta là gay còn tạm được." Châu Vũ Đồng bên cạnh nhắc nhở.

"Đúng đúng đúng, Tô Thương, anh chính là gay!"

Lý Kỳ Kỳ chỉ vào Tô Thương nói, nói xong thì trong lòng cảm giác cực kỳ thoải mái, sau đó nhỏ tiếng nói: "Kỳ Kỳ, gay là ý gì vậy, là nói tim của Tô Thương là gay hay sao?"

"Tất nhiên không phải, gay chính là...đàn ông... thích...đàn ông, hai người đàn ông bên nhau..." Châu Vũ Đồng giải thích.

"Ha ha ha!"

Lý Kỳ Kỳ vui như tết, đắc ý nhìn vào Tô Thương, nhấn mạnh thêm lần nữa nói: "Tô Thương, anh là gay, anh chính là người chuẩn gay!"

Tô Thương sờ sờ mũi, mình còn dự định phải hấp thụ sát khí của yêu đao Thái Chân, không có thời gian làm loạn với bọn họ, thế là nói như đuổi khách: "Lý Kỳ Kỳ, còn có vị này là em gái Đồng Đồng, hai cô mau về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi cái rắm nhà anh, Tô Thương, suýt chút nữa thì quên mất, tối nay tôi đến là để đánh anh!"

Lý Kỳ Kỳ lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây, lập tức nghiến răng nghiến lợi, dữ dằn nhìn về Tô Thương, sau đó đôi bàn tay giữ chặt trắng như phấn lao tới.

Sức mạnh của cô ấy cũng được, có lẽ ở mức tối kình, ở đô thị cũng tính là một tiểu cao thủ.

Nhưng rất đáng tiếc, đối thủ của cô ấy là Tô Thương.

Lý Kỳ Kỳ mấy ngày gần đây đều tới trêu chọc Tô Thương, để tránh bớt phiền phức, Tô Thương định lộ ra một chút sức mạnh.

Thế là Tô Thương đứng im tại chỗ, chuyển động linh khi bảo vệ, tiếp nhận chiêu này của Lý Kỳ Kỳ.

Ầm.

Sau khi bị đánh một chưởng ở ngực, Tô Thương vẫn không hề nhúc nhích, từ từ phủi phần áo trước ngực, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Lý Kỳ Kỳ, hóa ra cô không chỉ ngực nhỏ mà sức mạnh cũng nhỏ như thế sao?"

Chương 102: Muốn ở lại.



"Cái này!"

"Sao có thể như thế được!"

Cú đấm của Lý Kỳ Kỳ không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng không phải là thứ mà người thường có thể chịu đựng được.

Vốn dĩ cô ấy đã lo lắng không biết cú đấm của mình có quá mạnh không, nếu như đánh Tô Thương bị thương thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Tô Thương không bị làm sao thì Lý Kỳ Kỳ lại há hốc mồm.

"Thật sự là không thể, cô như vậy nhỏ quá rồi, có một chút như vậy gần như làm mới kiến thức của tôi về những cô gái trưởng thành rồi, nhưng sự thật bày ra trước mắt tôi đây, của cô thật sự nhỏ đến mức dọa người rồi."

Đúng thật ra thì Lý Kỳ Kỳ cũng không nhỏ, Tô Thương chỉ là đang mỉa mai cô thôi, sau đó nói: "Kỳ Kỳ à, đừng cảm thấy tự ti, trong hoàn cảnh của cô thì có thể có người yêu là tốt thôi, có những thứ cứ sờ càng nhiều thì sẽ to ra."

“Đúng rồi đó Kỳ Kỳ, Tô đại thiếu gia lần này nói đúng đấy, cậu còn có thể phát triển được nữa, chứ không thể là trần nhà thế này mãi được.” Nói đến chủ đề này, Chu Vũ Đồng ở bên cạnh rất cao hứng, vội vàng nói thêm.

"Cái đồ khốn nhà cậu!"

Lý Kỳ Kỳ lườm Chu Vũ Đồng một cái, rồi nhìn sang Tô Thương tức giận nói: "Tô Thương, không được phép nói của tôi nhỏ, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Hi hi, nhỏ chính là nhỏ, còn không cho tôi nói sao?" Tô Thương suy nghĩ rồi nói tiếp:

"Huống hồ lại còn nói đừng trách cô không khách khí, cô nghĩ rằng tôi sợ cô sao?"

"Á à!"

Lý Kỳ Kỳ thẹn quá hóa giận đấm liên tục vào ngực của Tô Thương, nhưng anh ấy lại chẳng nhúc nhích gì.

Lý Kỳ Kỳ không cao, miễn cưỡng cũng chỉ được một mét sáu, tóc thắt bím, khi đánh Tô Thương làm cho hai bím tóc đung đưa, cộng thêm biểu cảm dữ tợn, trông thật dễ thương.

Tuy rằng Lý Kỳ Kỳ đã cố gắng dùng hết sức rồi, mà Tô Thương vẫn không sao, lại còn không hề động đậy, cảnh tượng này thật là buồn cười mà.

"Được rồi, Kỳ Kỳ à, cô không thể làm tổn thương tôi được đâu."

Lúc này, Tô Thương giơ tay lên ấn đầu Lý Kỳ Kỳ rồi cười nhẹ nói: "Thôi bỏ đi, đừng gãi ngứa cho tôi nữa."

Lý Kỳ Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô giãy dụa vùng vẫy muốn đánh Tô Thương, nhưng Tô Thương lại đè đầu của cô nên cô không thể đụng vào Tô Thương được.

"A. . .Tức chết mà!"

Lý Kỳ Kỳ thở hổn hển rồi dừng tay lại, sau đó tức giận nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, anh học võ từ khi nào vậy, sao tôi lại không biết!"

"Cô là cái gì mà tôi lại phải nói cho cô?"

Tô Thương cười cười rồi nói: "Kỳ Kỳ, những năm qua, tôi nể tình cô là em gái của Lý Nguyệt nên mới không tính sổ với cô. Cô thật sự nghĩ rằng có thể đánh được tôi sao? "

"Anh dám!"

Lý Kỳ Kỳ trong lòng vô cùng khó chịu, cô không ngờ rằng thứ rác rưởi Tô đại thiếu gia trong mắt cô lại có thể mạnh hơn mình, thật là khó mà tin được.

Một lúc sau, Lý Kỳ Kỳ nhịn không được mà hỏi: "Tô Thương, anh là loại võ công cổ quái nào thế?"

"Cô đoán xem?" Tô Thương cười nói.

"Anh đứng im cho tôi đánh nhưng tôi không thể nào làm tổn thương đến anh. Như thế rõ ràng anh có chân khí rất mạnh có thể đỡ lại sức mạnh của tôi. Chẳng lẽ anh chính là cao thủ Hóa Kình sao?" Lý Kỳ Kỳ nói.

Hóa Kình sao?

Còn là cao thủ nữa sao?

Haha.

Tôi xin lỗi nhưng những cao thủ võ thuật của đất nước này không đủ tư cách để xách dép cho tôi.

Tô Thương không phủ nhận, cười nhẹ rồi nói: "Biết sự lợi hại của tôi là tốt rồi, Lý Kỳ Kỳ, lần sau đừng gây chuyện với tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Cuối cùng, Tô Thương nói lại giọng điệu của những lời Lý Kỳ Kỳ nói ra lúc trước, điều này làm cho Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi.

Nhưng Lý Kỳ Kỳ biết rằng cô không thể đánh bại Tô Thương, vì thế cô sẽ không tiếp tục đánh nữa, tránh làm nhục bản thân minh.

"Được rồi, đi đi, đừng ở đây làm phiền việc nghỉ ngơi của tôi." Tô Thương nói to đuổi khách.

"Hừ, đi thì đi!"

"Tuy nhiên, Tô Thương anh đừng quá hả hê. Sư phụ của tôi rất mạnh, ngày mai bà ấy sẽ đến Giang Bắc, bà ấy sẽ dạy tôi những võ công lợi hại hơn nữa."

Sắc mặt Lý Kỳ Kỳ lúc đầu thì lạnh lùng, sau đó chợt nhớ tới chuyện sư phụ sắp đến liền trở nên vui vẻ, tự hào nói: "Đến lúc đó, sức mạnh của tôi sẽ tăng lên nhiều lần, như thế sẽ dễ dàng đánh bại anh."

"Ừ ừ, cô lợi hại quá." Tô Thương gật đầu nói: "Vì thế cô có thể đi đi được chưa?"

"Phì, Tô Thương, chờ đó mà xem!"

Lý Kỳ Kỳ tức giận liếc nhìn Tô Thương, rồi cùng Chu Vũ Đồng rời khỏi biệt thự.

"Gâu gâu!"

Nhưng lúc này, một con Teddy lông nâu chạy xuống, nó chính là Bạch Miêu.

Lúc này nó vui vẻ chạy quấn quýt xung quanh Tô Thương, rõ ràng là đang lấy lòng Tô Thương.

Trước đó Tô Thương đã cho nó rất nhiều linh khí làm cho nó chìm vào giấc ngủ say, bây giờ vừa mới tỉnh lại.

"Đúng vậy, tiến bộ nhanh đó."

Tô Thương liếc nhìn con Bạch Miêu rồi hài lòng gật đầu.

Bây giờ đang có linh lực chảy trong cơ thể Bạch Miêu, nói không chừng sức mạnh của nó có thể so với Hóa Kình đỉnh phong.

"Wow, một con Teddy nhỏ đáng yêu làm sao!"

Chu Vũ Đồng ở bên cạnh nhìn thấy con Bạch Miêu, hai mắt sáng lên, hưng phấn đi tới, ôm lấy con Bạch Miêu rồi nói: "Thật đáng yêu, trong mơ tôi cũng muốn có một con Teddy, nhưng tiếc là mẹ của tôi không cho tôi nuôi vật cưng có lông."

Bạch Miêu bị Chu Vũ Đồng ôm vào lồng ngực, có vẻ miễn cưỡng nên nhìn Tô Thương hỏi có thể nhảy đi không.

Tô Thương lắc đầu, ra hiệu cho con Bạch Miêu không được manh động.

"Đồng Đồng, không phải chỉ là một con chó con thôi sao, đặt nó xuống đi, chúng ta đi thôi, ngày mai tôi sẽ mua cho cho cậu một con." Lý Kỳ Kỳ kéo Chu Vũ Đồng rời đi.

"Muộn như vậy rồi, bên ngoài trời đã tối nữa. Tôi không muốn đi trên con đường không có đèn đâu."

Chu Vũ Đồng đột nhiên đề nghị nói: "Kỳ Kỳ, hay là chúng ta không đi nữa, ở lại đây một đêm rồi ngày mai đi được không?"

"Dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng, có cả Teddy chơi với chúng ta nữa, thật là tuyệt."

Chu Vũ Đồng nói thêm, rõ ràng cô ấy muốn ở lại qua đêm ở đây.

Nhưng mà Tô Dương trực tiếp từ chối: "Không được, đây là nhà của tôi, mấy người đi nhanh đi!"

Tô Thương không từ chối cũng không sao, một khi từ chối Lý Kỳ Kỳ lại càng hứng thú, hai tay chống hông nói: "Tô Thương, nhà anh gì chứ? Rõ ràng là nhà của chú Tô, chú Tô lại đối xử với tôi rất tốt. Tôi muốn ở lại đây, ngay tại đây, sống tại đây."

"Đồng Đồng, đi, chúng ta lên phòng thôi."

Lý Kỳ Kỳ căn bản không coi mình là người ngoài, kéo Chu Vũ Đồng lên cầu thang.

"Tô đại thiếu gia, cho tôi mượn con chó của anh một đêm nhé, đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt." Chu Vũ Đồng ôm con Teddy không quên chào Tô Thương.

Con Bạch Miêu bất đắc dĩ, nó nhìn Tô Thương với ánh mắt cầu cứu.

"Nếu mày không ra mặt thì bọn họ đã bỏ đi từ lâu rồi. Là do mày tự mình gây chuyện nên phải tự giải quyết đi."

Tô Dương liếc nhìn con Bạch Miêu, phớt lờ tiếng kêu cứu của nó rồi đi theo bọn họ lên lầu.

"Lý Kỳ Kỳ, hai người nghỉ ngơi ở đây đi, nhưng nhớ khóa cửa đấy. Cô biết tôi là ai rồi đấy, nói không chừng nửa đêm tôi không kìm nổi mà xông vào phòng của cô, đặt cô lên. . . . Haha."

Khi lên đến tầng ba, Tô Thương cười đùa rồi bước vào phòng mình.

"Hừ, anh định hù dọa ai đây!"

Lý Kỳ Kỳ bĩu môi, cùng Chu Vũ Đồng vào phòng ngủ bên cạnh.

Chu Vũ Đồng muốn chơi với con Bạch Miêu, nhưng con Bạch Miêu lại làm ngơ, rất nhanh cô đã không còn hứng thú nữa.

Ngay sau đó, hai cô gái chỉ đơn giản là đi tắm và nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

"Đồng Đồng, tôi thấy hơi lạnh." Lý Kỳ Kỳ nói.

Chu Vũ Đồng liền đưa chăn cho Lý Kỳ Kỳ rồi đắp cho cô rồi nói: "Bây giờ còn lạnh nữa không."

"Trời vẫn lạnh, như thể có gió thổi vào." Lý Kỳ Kỳ nói.

"Gió sao?"

"Nhưng cửa sổ đã đóng lại rồi."

Chu Vũ Đồng nhìn về phía cửa sổ, sau đó nhìn Lý Kỳ Kỳ, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, nhịn không được mà cười nói: "Kỳ Kỳ, tôi biết vì sao cậu lại cảm nhận được gió rồi."

"Vì sao?" Lý Kỳ Kỳ tò mò hỏi.

"Bởi vì. . . "

Chu Vũ Đồng nhìn hai chân Lý Kỳ Kỳ, trịnh trọng nói: "Có lỗ hổng thì gió mới lọt vào!"

Chương 103: Chim ngu ăn mận ăn me, người ngu ăn nói chua lè mắm tôm



Có lỗ hổng thì gió mới lọt vào?

Lý Kỳ Kỳ dừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy sự nghi ngờ, rõ ràng không hiểu được Chu Vũ Đồng là có ý gì.

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Chu Vũ Đồng, ngay lập tức đã hiểu ra, khuôn mặt đỏ ửng lại.

"Đồng Đồng, lời này sao có thể thốt ra được từ miệng cậu chứ, ghê tởm quá đấy, cậu có thể bình thường chút được không vậy!” Lý Kỳ Kỳ thẹn quá hóa giận, nghiến răng nói.

"Tớ chỉ suy đoán thôi mà, Kỳ Kỳ, cửa sổ đều đóng lại rồi, căn bản không thể lọt gió vào được, nhưng cậu lại cảm thấy có gió.” Chu Vũ Đồng cười rồi giải thích: "Cái này lẽ nào không phải là có lỗ hổng thì gió mới lọt vào à."

"Cậu cậu cậu..."

Lý Kỳ Kỳ bó tay rồi, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác ra sao, thì cô ấy nhìn xuống hai chân Chu Vũ Đồng, nói: "Nếu có lỗ hổng thì gió mới lọt vào, vậy tại sao cậu không cảm thấy có gió thổi tới?"

"Khụ khụ, bởi vì tớ không có lỗ hổng." Chu Vũ Đồng cười giễu cợt nói.

"Á, sao có thể chứ!" Lý Kỳ Kỳ không thể tin nổi nói.

Chu Vũ Đồng nghiêm túc nói: "Tớ đến tháng rồi, nên tớ dùng lọai băng vệ sinh ban đêm siêu thấm siêu mỏng.”

"..."

Lý Kỳ Kỳ hoàn toàn bó tay luôn, không nói được gì nữa, cô ấy sớm đã quen với trò đùa tục tĩu của cô bạn thân này rồi.

Phòng bên cạnh.

“Có lỗ hổng thì gió mới lọt vào sao?”

“Đến tháng rồi?”

Tô Thương đang tu luyện thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái này, cả người suýt mất bình tĩnh.

"Chim ngu ăn mận ăn me, người ngu ăn nói chua lè mắm tôm."

Tô Thương nhỏ giọng chửi bậy một câu, sau đó tiếp tục quá trình hấp thụ sát khí bên trong yêu đao Thái Chân.

Thật ra.

Sở dĩ Lý Kỳ Kỳ cảm thấy lạnh, cũng không phải là vô duyên vô cớ, bởi vì Tô Thương đang hấp thụ sát khí, cho không khí xung quanh mới lạnh lẽo như vậy.

Lý Kỳ Kỳ cảm nhận được gió, cũng là do cơn gió lạnh của sát khí gây ra.

Nhưng cơn gió này, không giống với những cơn gió bình thường khác, người bình thường sẽ không thể phát hiện ra, chỉ có người luyện võ mới có thể cảm nhận được.

Bởi vậy, Lý Kỳ Kỳ sẽ cảm thấy lạnh lẽo khác thường, còn Chu Vũ Đồng thì không hề phát hiện ra.

Bây giờ, Tô Thương đã chú ý tới, cho nên anh đem toàn bộ sát khí thu hết lại vào bên trong phòng của mình.

“Sao tự nhiên lại không lạnh nữa rồi?” Lúc này, Lý Kỳ Kỳ tò mò nói.

“Đương nhiên là có tớ ở đây rồi.”

Chu Vũ Đồng nằm cạnh cô ấy, quay người lại ôm lấy Lý Kỳ Kỳ, khẽ cười nói: “Nào, Kỳ Kỳ, cảm nhận chút hơi ấm từ người bạn tốt này đi.”

“Ha ha, Đồng Đồng, cậu đừng ôm tớ, tớ sợ nhột lắm.” Lý Kỳ Kỳ cười nói.

“Thế này thì không được, đợi cậu có bạn trai rồi, nếu cậu còn sợ nhột, thì người ta sẽ chia tay với cậu mất, tối nay tớ sẽ hi sinh một chút, để cậu quen với việc được người khác ôm, sau này ở chung với bạn trai thì mới quen được.”

“Đáng ghét, tớ không cần, cậu mau đi ra đi, ha ha ha.”

“He he, Kỳ Kỳ, đừng ngọ ngoạy nữa, cậu càng ngọ ngoạy tớ lại càng vui.”

Ở bên cạnh cửa sổ có kính trong suốt từ trần đến nền nhà, Bạch Miêu đang chăm chú nhìn hai cô gái trên giường với ánh mắt khinh thường, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như thể muốn nói, mình cũng không sợ nhột, ngày nào cũng được Tô Thương ôm.

...

Cùng lúc đó.

Ở khách sạn lớn Quân Thần.

Bản thân Lưu Phàm Khuê bị thương nặng đang đi vào cứ điểm dưới lòng đất của nước D ở Giang Bắc, sau khi uống một viên thuốc trị nội thương, ông ta gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài, thêm mắm thêm muối vào chuyện tối nay nói cho người ở bên trong điện thoại nghe.

“Anh nói là, yêu đao Thái Chân bị một người trong dòng họ nhỏ ở Giang Bắc lấy cắp sao?” Một giọng nói thấp trầm truyền ra từ trong điện thoại.

“Đúng!”

Lưu Phàm Khuê trả lời: “Em họ, nhà họ Nạp Lan này thật sự có rất nhiều cao thủ ẩn trốn, còn có mấy người tông sư võ đạo, thậm chí có hai tên cao thủ tông sư trung kì trong đó.”

“Anh đã tốn mười tỉ mới đấu giá được yêu đao Thái Chân, ai ngờ lại bị bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn đánh cắp mất.”

“Không chỉ vậy, đến cả em trai ruột Lưu Phàm Khôn của anh, cũng chết trong tay nhà họ Nạp Lan.”

Lưu Phàm Khuê nói tiếp: "Thậm chí, sở dĩ yêu đao Hồng Liên rơi vào tay quốc nhận, cũng có liên quan đến nhà họ Nạp Lan, nếu không phải là bọn họ cản trở từ bên trong, thì Lăng Hổ đã mang yêu đao Hồng Liên về nước D từ lâu rồi.”

Em họ mà Lưu Phàm Khuê nhắc tới, là phó hội trưởng trong tổ chức của ông ta, Đường Sơn Khẩu, cao thủ tông sư hậu kì.

"Hừ!"

Lúc này, khi đã nghe xong những việc làm của nhà họ Nạp Lan, Đường Sơn Khẩu không kìm chế được cơn giận, lạnh lùng nói: “Nhà họ Nạp Lan cỏn con, sao lại dám ngông cuồng như vậy chứ, hoàn toàn coi thường nước D mà, không thể tha thứ cho chúng được!”

Sau khi thể hiện ra thái độ của mình, Đường Sơn Khẩu hỏi dò: “Anh Lưu, yêu đao Thái Chân, giờ đang ở đâu?”

“Tất nhiên là ở nhà họ Nạp Lan!” Lưu Phàm Khuê nói một cách rất chắc chắn.

“Được, tôi sẽ xuất phát ngay trong hôm nay, tôi sẽ tàn sát nhà họ Nạp Lan trước, sau đó sẽ lấy lại yêu đao Thái Chân!” Đường Sơn Khẩu nghiêm túc nói.

“Em họ, lúc cậu tới, thì đi đến nhà tôi một chuyến, đem mười viên đá năng lượng của nhà tôi theo.”

Lưu Phàm Khuê nói tiếp: “Đúng rồi, trong tay cậu có đá năng lượng không, tôi sẽ mua nó với mức giá cao hơn.”

“Anh cần nhiều đá năng lượng như vậy để làm gì?” Đường Sơn Khẩu nghi ngờ hỏi.

“Tặng cho Tô Huyền Thiên.”

“Tô Huyền Thiên? Cậu ta là ai?" Đường Sơn Khẩu nhíu mày.

“Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Mặt Lưu Phàm Khuê tràn đầy sự cảm kích nói: “Tối đó, tôi bị cao thủ nhà họ Nạp Lan đánh cho bị thương, không có đường lui, ngay lúc mà tôi tưởng là sắp chết, Tô Huyền Thiên từ đâu bay tới, ra tay cứu tôi, thậm chí còn chặt đứt một cánh tay của tên cao thủ của nhà họ Nạp Lan.”

“Lại có chuyện này nữa à, như vậy xem ra, Tô Huyền Thiên này là một người tốt đó.”

Đường Sơn Khẩu không nhịn được bèn hỏi: “Anh Lưu, theo như lời anh nói, tên Tô Huyền Thiên này chắc hẳn là một cao thủ thế hệ trước nhỉ.”

“Ha ha, không phải, Tô thiếu gia cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng đã là tông sư trẻ tuổi có tiếng tăm lừng lẫy rồi.”

Lưu Phàm Khuê không hề ngần ngại mà khen anh ấy: “Tô thiếu gia tuổi trẻ tài cao, quan trọng nhất là cậu ấy rất biết giữ lời hứa, bất kể là thiên phú hay nhân phẩm, đều là số một, khiến cho người khác phải kính nể.”

“Thiên phú khủng khiếp thật, người tài giỏi như thế nếu như có thể lôi kéo về với phe phái của chúng ta thì tốt rồi.”

Đường Sơn Khẩu bắt đầu có ấn tượng với Tô Thương, cũng rất hiếu kì, nên vội vàng hỏi tiếp: “Tô thiếu gia cần đá năng lượng làm gì vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa, có thể là cậu ấy thích sưu tầm.” Lưu Phàm Khuê nhắc nhở: “Em họ, rốt cuộc cậu có đá năng lượng không?”

“Có, tôi có khoảng tám cục đá.”

Đường Sơn Khẩu nói: “Anh Lưu, anh không cần mua đá của tôi đâu, tám cục đá năng lượng này tôi sẽ tặng hết cho Tô thiếu gia Tô Huyền Thiên, cứ xem như đây là chút tấm lòng của tôi.”

“Ha ha, như thế được đó, em họ, mau chóng lên đường đi, anh chờ em đến nhé.” Lưu Phàm Khuê cười nói.

“Ừm.”

Đường Sơn Khẩu gật đầu, sau đó lại nói: “Anh Lưu, lần này anh đến Giang Bắc, ngoại trừ yêu đao Thái Chân ra, còn có một nhiệm vụ khác, anh đã hoàn thành xong chưa?”

Nghe thấy vậy, Lưu Phàm Khuê liền nói: “Tôi đến Giang Bắc liền tới ngay buổi đấu giá, còn chưa kịp đi ám sát Tô đại thiếu gia.”

“Vớ vẩn, yêu đao Thái Chân tuy rất quan trọng, nhưng giết Tô đại thiếu gia cũng quan trọng không kém mà.”

Đường Sơn Khẩu trầm giọng nói: “Bây giờ biên giới nước Hoa có nữ chiến thần Tô Dực Cân, như mặt trời giữa trưa, dùng binh như thần, nếu như không xử lý cô ta nhanh chóng, chúng ta nhất định sẽ bị đàn áp đến nỗi không thở nổi đâu.” "

“Theo như điều tra, Tô Dực Cân này coi trọng em trai Tô Thương nhất, chỉ cần giết Tô Thương, chắc chắn Tô Dực Cân sẽ không còn tâm trí nào để bảo vệ biên giới nữa, đến lúc đó, chính là lúc chúng ta phản công lại.”

Đường Sơn Khẩu thành thật nói: “Anh Lưu, tôi không quan tâm anh dùng cách nào, nhất định phải nhanh chóng xử lý Tô Thương!”

“Được, yên tâm đi em họ, theo sự hiểu biết của tôi, Tô đại thiếu gia Tô Thương là một tên công tử bột không hơn không kém.”

Lưu Phàm Khuê tự tin cười nói: “Tuy ngày mai tình trạng vết thương của tôi chỉ có thể khôi phục được sáu phần, nhưng cũng dư sức để giết tên đó.”

“Được, tối mai tôi sẽ đến Giang Bắc ngay, chúng ta giữ liên lạc nhé.”

Đường Sơn Khẩu gật đầu, sau đó cúp điện thoại, cũng không để chuyện giết Tô Thương trong lòng, mà là nhớ tới Tô Huyền Thiên, không nhịn được mà tự lẩm nhẩm một mình: “Tô thiếu gia Tô Huyền Thiên, tuy mình chưa từng gặp mặt cậu ấy, nhưng từ lời nói của Lưu Phàm Khôn không khó để nhìn ra, cậu ấy là một người tốt, đợi đến Giang Bắc rồi, nhất định phải kết bạn với cậu ấy mới được.”

“Còn về phần nhà họ Nạp Lan, ha ha, họ thật sự cho rằng nước D không có người sao, nếu đã ngang ngược như vậy rồi, thì ngày mai mình sẽ khiến cho dòng họ này, biết mất hoàn toàn ở Giang Bắc.”

Nhắc đến nhà họ Nạp Lan, Đường Sơn Khẩu liền sầm mặt lại, ánh mắt lộ ra mùi sát khí nồng nặc...

Chương 104: Lời mời của Lý Thuần Phong



Ngày hôm sau.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp bao phủ quanh biệt thự cạnh bờ sông.

Tô Thương kết thúc tình trạng tu luyện, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.

Lúc nửa đêm, anh ấy đã hút hết sát khí bên trong yêu đao Thái Chân, chỉ cần luyện hóa được sát khí, thì có thể đặt chân đến luyện khí tầng thứ tư rồi.

Nhưng, luyện hóa sát khí cần thời gian tương đối dài, cho nên Tô Thương không luyện hóa, mà là tu luyện một loại bí thuật trong thời gian ngắn để nâng cao thực lực của bản thân --- huyết tế.

Sau khi thi triển bí thuật huyết tế, trong một thời gian ngắn, Tô Thương gần như có thể có được thực lực của luyện khí tầng thứ tư.

Như vậy, nếu gặp người luyện võ cấp bậc như Tống Lệ Hoa kia, thì anh ấy sẽ có thực lực để đánh một trận rồi.

Đương nhiên, cái giá phải trả của huyết tế cũng tương đối lớn, sau khi dùng bí thuật này sẽ tiêu hao một lượng lớn máu tinh khiết, tất nhiên cơ thể sẽ vô cùng suy yếu.

Sở dĩ Tô Thương muốn tu luyện bí thuật này, là vì đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, giữ cho mình một con át chủ bài, như vậy anh ấy mới có thể có cảm giác an toàn.

“Tiếp theo thì tiễn Lý Kỳ Kỳ và bạn thân của cô ta, sau đó mình sẽ về nhà tu luyện, tranh thủ thời gian sớm thăng cấp lên luyện khí tầng thứ tư."

“Đợi thực lực của mình mạnh lên rồi, thì có thể tìm cha hỏi chuyện về mối thù của gia đình.”

“Mẹ, người tuyệt đối không thể chết một cách vô ích như vậy được.”

Nhớ đến người mẹ Giang Ngọc Yến, đôi mắt Tô Thương nhắm lại, trong đôi mắt hiện ra sát khí rất ác liệt.

Mối thù giết mẹ, không đội trời chung!

Thân là con của mẹ, sao có thể không biết một cái gì được chứ?

Trước kia Tô đại thiếu gia không có năng lực báo thù, cho nên phải cam chịu, để cho bản thân ăn chơi trác táng rồi lại đến dùng chất gây nghiện.

Nhưng Tô Thương đã khác rồi, từ khi Tiên Đế trở về, việc báo thù nhất định phải mau chóng lên lịch trình mới được.

Ngay sau đó.

Tô Thương xuống giường, đi đến căn phòng bên cạnh, đang chuẩn bị gõ cửa, thì đúng lúc Lý Kỳ Kỳ và Chu Vũ Đồng đẩy cửa ra đi ra.

“Ồ, Tô Thương, anh lén lén lút lút ở cửa phòng tôi làm gì, anh không biết xấu hổ à, chắc anh sẽ không nhìn trộm tôi đó chứ?” Lý Kỳ Kỳ trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Mắt nào của cô nhìn thấy tôi lén lén lút lút, còn nữa, cô ngủ một giấc xong bị ngốc rồi hay sao hả, chỗ này là nhà tôi!”

Tô Thương liếc nhìn Lý Kỳ Kỳ một cái, cười cợt nói: “Còn nữa, cô cũng không xem điều kiện của bản thân, cứ coi như tôi muốn nhìn trộm đi, tôi cũng sẽ không nhìn trộm cô đâu, nhìn trộm bạn thân cô không phải hơn sao?”

“Anh!” Lý Kỳ Kỳ tức đến phát điên lên.

“Kỳ Kỳ, đừng nóng giận, cũng có gì to tát đâu.” Chu Vũ Đồng đứng bên cạnh nói.

Lý Kỳ kỳ nghe vậy, liền nói ra: "Đồng Đồng, cậu tốt thật, còn biết an ủi tớ."

“Không, Kỳ Kỳ, chẳng qua là tớ cảm thấy Tô đại thiếu gia nói rất đúng." Chu Vũ Đồng nghiêm túc nói.

"Đồng Đồng!"

Lý Kỳ kỳ thở phì trợn mắt liếc nhìn Chu Vũ Đồng một cái, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Ha ha, được rồi Kỳ Kỳ, tớ chỉ đùa với cậu thôi." Chu Vũ Đồng cười cười, sau đó an ủi: "Hôm nay tớ dẫn cậu đi dạo phố, mua cho cậu một cái túi xách để đền bù tổn thất, đừng giận nữa được không nào?”

“Hừ hừ.”

Lý Kỳ Kỳ đương nhiên biết bạn thân không có ý nghĩ xấu xa gì, nên cũng không tức thật: “Cái này là chính cậu nói đấy nhé, Đồng Đồng, tớ sẽ không chọn cái rẻ tiền đâu nha.”

“Không sao cả.”

Chu Vũ Đồng kéo tay Lý Kỳ Kỳ, khẽ cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì đi mua túi xách, đúng lúc tớ cũng muốn mua một cái.”

“He he, được.”

Lý Kỳ Kỳ rất hoang phí, có được câu trả lời chắc chắn, ngay lập tức liền mỉm cười.

“Tô đại thiếu gia, tôi quên mất chưa tự giới thiệu bản thân, tôi là Chu Vũ Đồng, khi còn bé thì lớn lên ở Giang Bắc, mấy năm trước đã tới Giang Nam, là bạn thân tốt nhất của Kỳ Kỳ.”

Trước khi đi, Chu Vũ Đồng nhìn về phía Tô Thương, vừa cười vừa nói: “Anh không đi dạo phố cùng bọn tôi sao?”

“Tôi còn có việc, các cô đi đi." Tô Thương cười từ chối.

“Được thôi.”

Chu Vũ Đồng hình như hơi thất vọng, sau đó liền bị Lý Kỳ Kỳ kéo đi.

“Đồng Đồng, cậu gọi anh ta đi cùng làm gì, anh ta không phải là thứ tốt đẹp gì đâu!”

“Ha ha, chỉ là tớ cảm thấy anh ta thú vị mà thôi, hơn nữa, Kỳ Kỳ, theo tớ thấy Tô đại thiếu gia cũng không hư hỏng như vậy đâu nha, anh ta cũng được đó, ban đêm cũng không làm phiền đến bọn mình.”

“Cậu thì biết cái gì, chắc chắn là ban ngày anh ta đến quán bar, cho nên ban đêm mới không có sinh lực.”

“Waooo, Kỳ Kỳ, cậu hiểu biết nhiều thật đấy.”

...

Tô Thương đưa mắt nhìn hai cô gái rời đi, rồi nở một nụ cười, cuối cùng anh ấy cũng có thể yên tâm tu luyện rồi.

Nhưng lúc này, Tô Thần Binh bỗng dẫn theo Tiêu Đình đi đến.

“Tô Thương, tối hôm qua con không sao chứ?” Nhìn thấy Tô Dương, Tô Thần Binh cười hỏi.

Tô Thương đón nhận ánh mắt của cha, khẽ cười nói: “Không sao ạ, con có thể có chuyện gì được chứ.”

“Nhị tiểu thư nhà họ Lý không đánh con sao?” Vẻ mặt của Tô Thần Binh hiện lên một nụ cười giễu cợt.

“Không có ạ, con ở chung với cô ta cũng ổn đấy ạ.”

“Ha ha, Tô Thương ơi Tô Thương, con đúng là đến chết vẫn sĩ diện, giả vờ cái gì mà giả vờ chứ.”

Tô Thần Binh không nhịn được bèn cười nói: “Nói thật cho con biết nhé, là cha gọi Lý Kỳ Kỳ đến đó, tối hôm qua nhất định là con đã bị đánh rất thảm, bây giờ đã biết có người bảo vệ là rất quan trọng rồi ha?”

“Vâng vâng vâng, cha nói đúng ạ, có người bảo vệ là quá quan trọng luôn đấy ạ.” Tô Thương nói một cách qua loa.

“Ha ha, bây giờ mới biết, thì đã muộn rồi, cha đã quyết định không cử người đến bảo vệ con nữa, sau này nếu con không muốn bị đánh, thì phải tự mình tu luyện để trở nên mạnh hơn đi, đừng có cả ngày ăn chơi lêu lỏng như vậy nữa!”

Tô Thần Binh nói tiếp: “Bên Quốc Nhận kia hoàn toàn không đùa được đâu, cha quyết định sắp xếp Tiêu Đình dạy con võ thuật, còn con có học hay không, thì phải xem bản thân con thôi, không liên quan gì đến cha hết.”

“Học cái con khỉ ấy.”

Tô Thương nghe thấy vậy, nhất thời không đồng ý, nói lầm bẩm: “Thời gian đó, chi bằng con đến quán bar an ủi những chị gái sa ngã kia cho rồi.”

“Con, thằng con mất dạy này, con không thể giả vờ ra bên ngoài đồng ý với cha được à, như thế trong lòng cha mới dễ chịu một chút chứ.” Mặt Tô Thần Binh sầm lại nói.

“Thôi đi, chúng ta là cha con ruột, giả vờ như thế có ý nghĩa gì, nói thật với nhau không tốt hơn sao?” Tô Thương hỏi ngược lại.

“M* kiếp!”

Trong lòng Tô Thần Binh rất khó chịu, nhưng lại không phản bác được.

“Cha, cha còn có việc gì không, nếu không có việc gì, thì cha đi đi, con muốn đi ngủ rồi, buổi tối còn phải đi quán bar nữa, nghe nói Ngọc Chỉ Tiên cảnh mới có một nhóm nữ nhân viên nước ngoài đến, con còn chưa được trải nghiệm mùi vị đó nữa.”

“Thằng nhãi con, ngày nào cũng lãng phí thời gian, ông đây muốn trừng phạt con một trận rồi đấy!”

Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi, sau đó thành thật nói: “Hôm nay con đừng có ngủ, ông chủ Lý mời con qua nhà ông ta đấy.”

“Ông chủ Lý sao? Ông nội của Lý Nguyệt à?” Tô Thương nghi ngờ nói: “Ông ta gọi con tới làm gì?”

“Bề ngoài thì muốn uống rượu cùng con, nói là muốn bồi đắp tình cảm một chút, nhưng trên thực tế...”

Tô Thần Binh cười giễu cợt nói: “Tô Thương, đêm hôm trước con làm cái gì, trong lòng con cũng rõ, ông ta yêu thương cháu gái nhất nhưng nhìn sắc mặt cháu gái tái nhợt, đi đứng thì khập khiễng, con cảm thấy ông chủ Lý mời con qua đó là định làm gì?”

“M* kiếp, ông ta sẽ không lén giết con đấy chứ?”

“Cũng không hẳn như vậy, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho con nhục nhã một phen.”

Tô Thần Binh khẽ cười nói: “Con mau đi đi, đừng để ông chủ Lý phải đợi lâu.”

“Đúng rồi, cha nghe nói tam thiếu gia Nạp Lan Minh Triết nhà họ Nạp Lan cũng có trong danh sách khách mời của ông chủ Lý đó.”

“Nạp Lan Minh Triết có danh xưng là thiếu gia số một ở Giang Bắc, cùng với con là công tử ăn chơi trác táng nhất Giang Bắc, anh ta chính là một tấm gương học tập gương mẫu đó, hơn nữa cha còn nghe nói, Nạp Lan Minh Triết đã quen biết Lý Nguyệt từ rất lâu rồi, ông chủ Lý vô cùng yêu thích Nạp Lan Minh Triết, hình như muốn gả cháu gái cho cậu ta.”

Tô Thần Binh càng nói càng vui, cười cợt nói: “Lần này con qua đó, e là không chỉ rước sự nhục nhã lên người, mà còn phải chịu sự tan vỡ của tâm hồn đấy, ha ha ha.”

“M* kiếp, cha, cha độc ác thật đó, cha không thể hy vọng vào đứa con trai này một chút được sao?”

Tô Thương trợn mắt liếc nhìn cha một cái, sau đó ánh mắt run lên, biểu cảm hiện lên một sự ác liệt.

Lúc đầu anh ấy không muốn đến nhà họ Lý, nhưng nghe Nạp Lan Minh Triết cũng đến, cho nên anh bỗng thay đổi ý nghĩ.

Chương 105: Ba cửa ải của Lý Thuần Phong



Kể từ sau khi biết người xúi giục Tô Cảnh Hàm hãm hại mình chính là Nạp Lan thiếu gia, Tô Thương từ đầu đến cuối luôn cảm thấy cái người Nạp lan thiếu gia này chính là Nạp Lan Dịch.

Nhưng mà tối hôm qua, Tô Thương mới biết, người gọi là Nạp Lan thiếu gia đó lại không phải là Nạp Lan Dịch.

Loanh quanh một vòng, đến bây giờ Tô Thương lại nghi ngờ Nạp Lan Minh Triết.

"Lý Thuần Phong ngưỡng mộ Nạp Lan Minh Triết... Ha ha, xem ra Nạp Lan Minh Triết có hứng thú với vợ của mình."

Tô Thương trong lòng cười lạnh lùng: "Điều này cũng dễ giải thích, Nạp Lan Minh Triết là đệ nhất công tử Giang Bắc, mà nhan sắc của Lý Nguyệt lại có một không hai ở Giang Bắc, anh ta thích Lý Nguyệt cũng hợp tình, hợp lý."

"Chỉ có điều người này giấu mình kỹ quá, Tô đại thiếu gia tiếp xúc qua vài lần với anh ta, vậy mà không nhận ra được ý đồ của anh ta với Lý Nguyệt."

Lời nói của Tô Thần Binh như đã đánh thức người trong mộng.

Tô Thương bỗng nhiên phản ứng lại, chắc hẳn Nạp Lan Minh Triết thèm muốn Lý Nguyệt, nên mới có thể âm thầm sai khiến Tô Cảnh Hàm tiêu diệt mình.

Nếu đã như vậy, thế thì Tô Thương nhất định phải chấp nhận lời mời của Lý Thuần Phong, đi thăm dò Nạp Lan Minh Triết thử xem.

Nếu như thật sự là anh ta, ha ha, Tô Thương sẽ không khách khí.

"Tô Thương, con cầm theo thứ này đi, nhất định sẽ dùng đến." Lúc này, Tô Thần Binh đưa cho Tô Thương một cái bình thủy tinh to bằng bàn tay.

Tô Thương nhận lấy, nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"

"Thuốc trị thương, con sắp bị đánh rồi thì nhớ phải uống hai viên, bảo toàn tính mạng, thu xếp cho ổn thỏa nhé."

Tô Thần Binh vỗ vỗ vai Tô Thương, lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó liền đi ra khỏi biệt thự.

"Ông chủ, ông thật sự yên tâm để Tô đại thiếu gia một mình đi đến nhà họ Lý hay sao?" Tiêu Đình không chịu nổi mà hỏi.

"Yên tâm, chuyện này có gì mà không yên tâm chứ." Tô Thần Binh thản nhiên nói.

"Tối hôm trước Tô đại thiếu gia chọc giận ông chủ Lý, ông thật sự không sợ ông chủ Lý..." Tiêu Đình mặt mũi đầy lo lắng.

"Không phải tôi đã đưa cho nó thuốc trị thương rồi hay sao."

Tô Thần Binh vừa đi vừa cười nói: "Tên nhóc con Tô Thương này, càng ngày càng khó dạy dỗ, bản lĩnh thì không có, còn ham chạy nhảy như thế, ta bây giờ chỉ mong nó chịu khổ, bị đánh càng thảm càng tốt, như thế mới khiến nó có động lực để học võ chứ."

"Tiêu Đình, nếu nó là lãng tử biết quay đầu, vậy thì phải phiền cậu vất vả một chút, chỉ bảo cho nó vài chiêu."

Tô Thần Binh cười nói tiếp: "Cậu đã đặt chân đến hóa kình hậu kỳ rồi, dựa vào thực lực của cậu mà chịu dạy bảo nó, thì đó là vinh hạnh của nó rồi."

"Ông chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy võ cho Tô đại thiếu gia." Tiêu Đình nghiêm túc nói.

"Ừm, đi thôi."

Tô Thần Binh nhẹ nhàng gật đầu, rồi đi cùng với Tiêu Đình, biến mất khỏi tầm mắt của Tô Thương.

"Cmn!"

Lúc này Tô Thương nhìn vào bình thủy tinh trong tay, khuôn mặt tối sầm lại.

Tôi vẫn còn chưa đi đến nhà họ Lý mà thuốc trị thương này đã chuẩn bị sẵn rồi, thật đúng là cha ruột, quả thực không cần chu đáo như vậy đâu."

"Uống cmn chứ uống."

Tô Thương tiện tay vứt đi bình thủy tinh, anh cũng không chậm trễ nữa, anh lái xe đến thẳng trang viên nhà họ Lý.

Với tư cách là một trong tứ đại gia tộc ở Giang Bắc, tài sản của nhà họ Lý cũng không thể xem thường.

Trang viên của nhà họ Lý ở phía tây ngoại ô Giang Bắc, diện tích khoảng chừng mười mấy mẫu.

Trong đó, hòn non bộ, hoa viên, hồ nhân tạo, cái gì nên có cũng đều có, kiến trúc lại càng tráng lệ hùng vĩ, trong hiện đại lại có cổ điển.

Khoảng bốn mươi phút sau, một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở đây.

Ngay sau đó.

Tô Thương bước xuống xe, ngẩng đầu quan sát trang viên nhà họ Lý, sau đó liền định đi vào.

"Đứng lại!"

Nhưng lúc này, một bóng người vạm vỡ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa chính, chặn đường đi của Tô Thương.

Tô Thương đưa mắt nhìn qua, người này mình đã từng gặp, chính là cha của Lý Nguyệt, Lý Khuê Võ.

Sau khi nhận ra người quen, Tô Thương nhếch miệng lên, nhẹ nhàng cười nói: "Ôi, đây không phải là cha vợ của con hay sao, không ngờ con lại có mặt mũi lớn như vậy để cho cha vợ phải đích thân ra tận cổng đón tiếp luôn."

"Cậu im miệng!"

Sắc mặt khó coi của Lý Khuê Võ nhìn Tô Thương, lạnh lùng nói: "Tô Thương, cậu đến nhà họ Lý làm gì?"

"Ông nội Lý mời con tới." Tô Thương bình thản nói.

"Sao tôi lại không biết việc này chứ?"

Lý Khuê Võ chăm chú nhìn Tô Thương, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, Tô Thương, cậu vẫn còn nhớ hôm trước tôi ở nhà cậu nói gì không?"

Tô Thương vừa cười, vừa nói: "Không nhớ rõ nữa."

"Hừ, tôi từng nói, cửa nhà họ Lý, không phải cậu muốn vào thì có thể vào được đâu!"

Lý Khuê Võ bước về phía trước một bước, vung nắm đấm lên, hạ giọng nói: "Hôm nay chỉ cần cậu dám bước vào cửa nhà họ Lý, đừng trách tôi tàn nhẫn!"

"Thế sao?"

Tô Thương đón nhận ánh mắt của Lý Khuê Võ, không sợ chút nào, lạnh lùng nói: "Lý Khuê Võ, tôi gọi ông là cha vợ, là muốn giữ thể diện cho Lý Nguyệt, ông thật sự muốn biến mình thành một củ hành sao?"

"Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, chị của tôi là chiến thần Dực Cân, ông nội tôi là Tô Kiền Khôn!"

Tô Thương bước từng bước đến gần Lý Khuê Võ, bình tĩnh nói: "Hôm nay, cửa chính nhà họ Lý, tôi lại càng muốn vào, ông dám động đến tôi thử xem!"

Vừa nói xong, cả người Tô Thương liền toát ra một luồng khí tức mãnh liệt, trực tiếp bao phủ Lý Khuê Võ, đồng thời anh vẫn tiếp tục sải bước về phía trước.

Lý Khuê Võ bị Tô Thương làm cho khiếp sợ, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, thế rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà khiến ông ấy đứng sang một bên nhường đường.

"Cha vợ, thế này mới đúng chứ, lần sau thái độ với con tốt một chút, dù sao thì con cũng là con rể của cha mà."

Tô Thương quay đầu nhìn lại Lý Khuê Võ, sau đó đi thẳng vào bên trong cửa chính nhà họ Lý.

"Mình thế mà bị một đại thiếu gia công tử bột dọa sợ rồi sao!"

Một lúc lâu sau đó thì Lý Khuê Võ mới kịp phản ứng lại, tức giận nhìn về hướng Tô Thương đang rời đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn đuổi theo.

"Khuê Võ, không cần đuổi theo, cha chỉ muốn nhìn xem lòng can đảm của cậu ấy, bây giờ đã đạt được mục đích rồi."

"Cha, tiếp theo thì nên làm thế nào?" Lý Khuê Võ hỏi.

"Cha đã chuẩn bị cho cậu ấy ba cửa ải, nếu như cậu ấy vượt qua được, cha sẽ cho cậu ấy và Lý Nguyệt qua lại với nhau, đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên thôi."

Lý Thuần Phong thản nhiên nói: "Khuê Võ, đi đi, sắp xếp cho cậu ấy đến phòng khách, cha đến nói chuyện với cậu ấy, nhớ phải đưa Nạp Lan Minh Triết đi cùng, cha muốn xem xem sau khi cậu ấy biết cha chuẩn bị cho Lý Nguyệt và Nạp Lan Minh Triết đính hôn, cậu ấy sẽ có phản ứng gì."

"Dạ."

Lý Khuê Võ đáp lại, sau đó cùng Lý Thuần Phòng đi vào trang viên.

...

Tô Thương sau khi đi vào nhà họ Lý, người quản lý ở trong trang viên liền đi ra nghênh đón, rồi dắt anh ấy đến sảnh phụ để ngồi chờ.

Một lúc sau, người quản lý nhanh chóng dẫn anh ấy đến phòng khách.

Lúc này, Lý Thuần phong đang ngồi ở vị trí của chủ nhà, Lý Khuê Võ đứng bên cạnh Lý Thuần Phong.

Trong phòng khách, ngoài hai cha con bọn họ ra, vẫn còn có một thanh niên mặc bộ quần áo bình thường.

Người thanh niên này hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt có chút tái nhợt, chính là Nạp Lan Minh Triết.

"Tô đại thiếu gia."

Lúc này, Nạp Lan Minh Triết nhìn thấy Tô Thương, trong mắt hiện lên một chút xấu xa, nhưng ngoài mặt lại mang theo nụ cười, đứng dậy chào hỏi.

"Nạp Lan Minh Triết?"

Tô Thương biết rõ nhưng giả vờ hỏi, cười nói: "Đã lâu không gặp, sao cậu lại ở đây?"

"Là tôi đưa cậu ấy tới đây."

Nạp Lan Minh Triết vẫn chưa mở miệng, Lý Thuần Phong ngồi ở phía trên đã lên tiếng:

"Tô Thương, cậu đến rồi, có vài chuyện vẫn nên nói thật cho cậu biết thì tốt hơn."

"Minh Triết tuổi trẻ tài cao, được tôn vinh là đệ nhất công tử Giang Bắc, tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy." Ánh mắt sáng rực như đuốc của Lý Thuần Phong nhìn Tô Thương, sau đó nói tiếp: "Vì thế tôi định sẽ hủy hôn ước giữa cậu và Lý Nguyệt, tác hợp cho Lý Nguyệt và Nạp Lan Minh Triết ở bên nhau."

"Ông nội Lý!"

Nạp Lan Minh Triết nghe đến đây, đột nhiên vui như hội, dù cho phải che giấu thêm một lần nữa thì giờ phút này cũng không thể kìm lại được, Lý Nguyệt chính là người trong mộng cả đời này của anh ấy.

"Khụ khụ."

Sức khỏe Nạp Lan Minh Triết yếu ớt, vừa kích động một cái thì lại chịu không nổi mà ho lên, hít mấy hơi thật sâu mới ổn lại được, liền hỏi như muốn xác nhận lại: "Lời ông nói là thật sao?"

"Thật cái rắm!"

Giờ phút này.

Sau khi Tô Thương nói ra một câu hoa mỹ của nước Hoa, liền đi tới gạt chân làm Nạp Lan Minh Triết ngã xuống...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom