Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Editor: melbournje
Beta-er: Chang
Về đến nhà xong, Quan Tri Ý cởi áo khoác, ngồi trêи sô pha phát ngốc.
Thích Trình Diễn về làm cô vừa mừng vừa sợ, kinh hỉ rất nhiều, hồi ức khi còn nhỏ cũng theo người xuất hiện quay lại ở trong đầu.
Trước kia Thích Trình Diễn ở cạnh nhà bọn họ, quan hệ hai nhà cực tốt. Hơn nữa anh ấy và anh cô là Quan Nguyên Bạch đã là bạn học từ cấp một, lớn lên cùng nhau.
Cũng bởi vì như vậy, Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn cũng rất thân.
Khi còn nhỏ cô thích đi theo sau hai người, mỗi lần bị Quan Nguyên Bạch giáo huấn, cô còn chạy đến trốn sau lưng Thích Trình Diễn.
Bởi vì kém 6 tuổi, khi cô đi học thì liền tách ra khỏi bọn họ. Khi cô vừa mới học tiểu học thì bọn họ đã vào cấp hai, khi cô học cấp 3 thì bọn họ đã lên đại học. Tuy rằng không cùng trường học, nhưng Thích Trình Diễn vẫn thường xuyên đáp lời Quan Nguyên Bạch, tới trường học đón cô.
Cô thích nhất là được anh tới đón về nhà, bởi vì Quan Nguyên Bạch không cho cô ăn đồ ăn vặt bên ngoài, nhưng nếu cô quấn lấy Thích Trình Diễn đòi, anh sẽ mềm lòng mua cho cô.
Quan Tri Ý nhớ tới chính mình khi còn nhỏ liền có chút buồn cười.
Đính Đong ——
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Quan Tri Ý hồi thần, đứng dậy đi mở cửa.
Lúc này người duy nhất có thể ấn chuông cửa nhà cô chỉ có thể là người ở nhà đối diện, quả nhiên, sau khi mở cửa, bạn tốt Tống Kiều Phỉ của cô xuất hiện ở phía sau cửa.
“Cộp cộp cộp ——” Tống Kiều Phỉ đem trong tay khay đi vào, “Tới đây! Nếm một cái đi!”
Quan Tri Ý nhìn thoáng qua: “Cậu làm à.”
“Đúng vậy, làm bánh quy lâu rồi, cho cậu một phần.”
Bánh quy mới ra lò có hương vị nồng đậm, Quan Tri Ý ngửi ngửi, ép tầm mắt chính mình từ trêи khay di chuyển, sau đó kiên quyết nói: “Gần đây hình như tớ béo lên rồi, phải giảm béo.”
Tống Kiều Phỉ xem thường trợn mắt nói, “Giảm béo, giảm cái rắm gì chứ, ai cũng có cuộc sống riêng, dù gầy hay đẹp, thì những nhân vật trong phim cũng không phải của cậu. “
Tống Kiều Phỉ lúc trước cũng ra mắt chung nhóm với Quan Tri Ý, sau này hai người cùng nhau đi theo con đường diễn viên. Từ khi đó đến bây giờ, Tống Kiều Phỉ cùng Quan Tri Ý đều giống nhau, vào nghề đã nhiều năm nhưng vẫn ở tuyến bảy tám, kiếp diễn đáng lo ngại.
Quan Tri Ý: “Có ý gì.”
“Ầy, ý chính là tớ cũng giảm đến dáng người siêu mẫu, nhưng có ích lợi gì đâu, nhân vật ở trong《 Phong Đầu 》 cũng không nhận được.”
Quan Tri Ý sửng sốt: “Lần trước không phải cậu nói bộ phim này đã nắm chắc sao……”
“Tớ vả mặt rồi, dù sao đảo mắt đã bị con gái của bạn học của Triệu tổng ở công ty lấy đi mất, dù thế nào, có bối cảnh chính là có quyền.” Tống Kiều Phỉ cầm bánh quy ném vào trong miệng, “Cậu nói xem chúng ta đã lăn lộn lâu như vậy vẫn là diễn viên tuyến thứ mười tám, không sờ tới được một kịch bản tốt, có phải nên suy nghĩ đến việc đổi nghề hay không.”
Quan Tri Ý nghẹn một cái, đem nửa miếng bánh quy còn lại để xuống: “Đừng nói như vậy.”
“Sự thật mà.”
Quan Tri Ý lại cắn miếng bánh quy, hàm hồ nói: “Thích thì phải tiếp tục chứ.”
“Nhưng cũng không kiếm được tiền.” Tống Kiều Phỉ phiền muộn nói, “Chậc…… Chẳng lẽ cậu thật sự muốn bò lên giường của tổng tài, thông đồng với ông chủ gì đó?”
Quan Tri Ý phụt một cái: “Đồng chí Tiểu Tống, không được có những suy nghĩ xấu xa. Nhưng nếu thật sự có…… Các vị tổng tài cũng không tìm đến cậu đâu.”
Tống Kiều Phỉ cười: “Quan Tri Ý!”
“Nói giỡn nói giỡn, còn cái gì nữa nhỉ, à cho tớ thêm bánh quy đi, ăn khá ngon.”
Nói thật, Tống Kiều Phỉ nói cũng có lý. Diễn xuất là mơ ước không tồi, nhưng cũng phải sinh hoạt để sống. Lúc trước cô nói lời thề son sắt rằng không dựa vào sự nuôi dưỡng từ trong nhà mà dựa vào chính mình không phải nói giỡn, nhưng muốn nuôi sống chính mình thì phải kiếm tiền.
Nghĩ lại lần trước cô đóng máy đã được nửa năm, một kịch bản cũng chưa nhận được…… Còn bao nhiêu là tiền thuê nhà, đi ra ngoài cũng cần tiền, túi tiền của cô thì cũng không còn bao nhiêu.
Sau khi đóng cửa lại, Quan Tri Ý ngồi trở lại sô pha, một bên sầu lo một bên ăn bánh quy. Nhưng mới ăn một miếng, người đại diện Lưu Vân liền gọi tới. Quan Tri Ý nhìn người gọi liền hoảng sợ, lập tức đem bánh quy còn dư đẩy ra.
“Alo, alo?” Cô vội vàng nhận điện thoại
“Đang làm gì đó.”
“Không làm gì, mới vừa cơm nước xong thôi.”
“Ăn cơm?” Lưu Vân đối với cân nặng của nghệ sĩ khống chế rất nghiêm khắc, cô ấy lập tức hỏi, “Buổi tối ăn cái gì.”
Quan Tri Ý nhìn mắt bánh quy, “Rau luộc ạ.”
“Tốt rồi.”
“Đương nhiên tốt rồi. Chị Vân, chị gọi điện thoại có chuyện gì sao? Có gì muốn tìm em sao?”
“Là như thế này, gần đây có một chương trình mời người tham gia, các nghệ sĩ khác đều đã định ra, hiện tại bọn họ muốn tìm một nữ nghệ sĩ không đắt hàng lắm. Vốn là, bọn họ muốn tìm một người mới, nhưng chị đẩy em ra. Em thắng ở điểm có chút danh tiếng với giá cả tiện nghi, cho nên vị trí đó xem như đã cướp về.”
Giá cả tiện nghi……
Thật là đánh trúng hồng tâm!
Chỉ là Quan Tri Ý đối với chuyện tham gia show không có hứng thú lắm: “Vậy, tên chương trình là gì ạ.”
“《 Mỡ Ơi, Biến Đi 》, quay khoảng một tháng, quay về sinh hoạt ăn uống cùng tập luyện của mỗi nghệ sĩ tham gia chương trình, nói thẳng ra thì, chính là một chương trình về giảm béo và tập thể thao.”
“A…… Em không béo đến nỗi phải đi tham gia chương trình giảm cân chứ.”
“Em cho rằng thật sự là đi giảm béo? Giảm béo chỉ là một phần, quan trọng là người xem thích xem sinh hoạt hằng ngày của các minh tinh.” Lưu Vân nói, “Chị biết em không thích tham gia mấy show này, nhưng mà Tri Ý, không phải chị nói, em không ra ánh sáng thì sẽ không có fan, sẽ không có người tới tìm mời em đóng phim. Hơn nữa chị cho em đi cũng vì muốn tốt cho em, nếu em không muốn, sau đó vẫn có một đống người đang chờ đấy.”
Quan Tri Ý biết những lời chị ấy nói đều là thật, cũng đúng, hiện giờ hầu như các nghệ sĩ mà chỉ dựa vào đóng phim thì không đủ để bảo đảm độ nổi tiếng của mình với công chúng. Hơn nữa…… Đúng thật là đã lâu cô không đóng phim, nhận một chương trình cũng được.
“Thế nào, không muốn đi?”
“Được! Em muốn đi!” Cuối cùng Quan Tri Ý lại hỏi, “Bên kia có kịch bản thích hợp cho em không ạ.”
“Kịch bản…… Gần đây thật ra có《 Triều Dã 》 đang tuyển diễn viên nữ.”
“《 Triều Dã 》? Có phải《 Triều Dã 》mà em biết đến không…… của Tưởng Hiểu Thần?”
“Em xem qua rồi sao?”
“Đương nhiên xem qua rồi ạ, hồi em học đại học quyển truyện này khá hot, em đặc biệt thích.” Quan Tri Ý kϊƈɦ động, “Chị Vân, có thể thử vai không? Khi nào có thể đi thử vai ạ! Nhân vật gì cũng được ạ!”
Điều kiện riêng của Quan Tri Ý thật ra không tồi, nhưng mấy bộ phim lúc trước cô quay chả có bọt nước gì, người mới ở công ty thì lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho nên cho tới nay, cô ở vị trí nửa vời, công ty cũng không có ý nâng đỡ cô.
“(1) IP này công ty chúng ta đã mua lâu, gần đây mới bắt đầu tuyển diễn viên và lên kế hoạch quay. Đúng rồi, Diệc Đồng cũng đang để ý đến bộ phim này.”
Quan Tri Ý: “Như vậy……”
Trịnh Diệc Đồng là một diễn viên tương đối hot chung công ty bọn họ, tuy rằng không phải top đầu, nhưng cũng chiếm tuyến hai. Chỉ là tính nết cô ta không tốt lắm, mắt cao hơn đỉnh đầu, không thích nói chuyện hay dính dáng gì tới những người không hot như bọn họ.
Lưu Vân nghĩ nghĩ: “Thật ra có mấy cái tên có thể sẽ để cho người trong công ty chúng ta. Như thế này đi…… Tối mai Triệu tổng có dùng bữa với mấy nhà đầu tư, em đi cùng chị đi.”
“Tiệc ạ, không phải thử vai sao.”
“Em đi lộ mặt để lưu lại ấn tượng, khi thử vai còn nắm chắc, hiểu không?”
Quan Tri Ý không quá thích tiệc tùng, cho tới nay vẫn là như vậy.
“Tri Ý? Tri Ý?”
“À…… Em đây.”
“Tối mai chị tới đón em, nhớ chuẩn bị một chút nhé.”
“Chị Vân, cái kia……”
“Muốn nhân vật thì đi cùng chị, lúc này em đừng lấy nhiều cớ không đi như vậy. Ăn một bữa cơm mà thôi, không đem em rút gân lột da ra đâu, em định nghĩ cái gì?!”
Quan Tri Ý bị đoán trúng tâm tư, có chút xấu hổ: “…… Em đã biết.”
“Vậy được, cúp máy đây, ngày mai đúng giờ chờ chị.”
“Vâng.”
Cú điện thoại với Lưu Vân xong, trong nháy mắt Quan Tri Ý như có chút phiền muộn, cô thật sự có thể nói, cô không thể thích ứng được các loại tiệc tùng. Nhưng phiền muộn qua đi lại là một trận vui sướиɠ, nói như thế nào thì cũng là 《 Triều Dã 》 đó! Không chỉ là bộ tiểu thuyết cô rất thích, lại là một IP lớn, cơ hội này của Lưu Vân cũng không cần nói là hiếm có thế nào.
Dù sao, cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cô lộ mặt ra có thể gia tăng xác suất nhận được vai, cũng không mệt lắm.
**
Buổi tối ngày hôm sau, trước tiên Quan Tri Ý dành một tiếng trang điểm cho chính mình. Sau khi tới giờ hẹn, Quan Tri Ý trực tiếp xuống bãi đỗ xe, ngồi trêи xe người đại diện Lưu Vân.
Đi xe mất 40 phút, dừng lại ở trước một khách sạn.
Khi Quan Tri Ý vừa ra bên ngoài và nhìn thấy, liền sửng sốt một chút.
Khách sạn 5 sao Nam Tước.
Cô rất biết khách sạn này, không chỉ vì nó là một khách sạn nổi danh ở đế đô, một nguyên nhân lớn hơn nữa là, khách sạn này là khách sạn dưới trướng Quan thị, từ trước đến nay đều do Quan Nguyên Bạch quản lý.
Quan Tri Ý: “……”
Này thật đúng là quá khéo.
“Ngẩn người làm gì, xuống xe đi.” Lưu Vân nói.
“Vâng.“
Quan Tri Ý căng thẳng, an ủi chính mình khẳng định sẽ không khéo như vậy, anh cô trăm công nghìn việc, làm sao có thể tùy tiện gặp ở đây được.
Sau khi xuống xe, có người đỗ xe ở bãi đậu xe, Quan Tri Ý đi theo Lưu Vân vào trong.
“Hôm nay những người tới đều là nhà đầu tư, em không được nói bậy, biểu hiện tốt một chút.”
“Đương nhiên.” Quan Tri Ý nghĩ, nếu có thể ăn cơm không nói lời nào thì càng tốt.
“Chị biết em cũng không tính là lâu, Tri Ý, em là người thường, không người nhà không bối cảnh, có cơ hội thì càng phải tích cực mà nắm chắc.”
Quan Tri Ý gật đầu như đảo tỏi: “Chị nói rất đúng!”
“Ừm, vào đi thôi.“
Bữa tiệc ở khách sạn này được đặt ở ghế lô, lúc Quan Tri Ý đến thì bên bàn ăn đã có rất nhiều người. Một bàn lớn, cô có thể nhận ra bốn người ở đó.
Một người là Triệu tổng Triệu Chí Huy ở công ty bọn họ, còn lại ba người chính là diễn viên ở công ty bọn họ, một nam hai nữ, Trịnh Diệc Đồng cũng ở trong đó.
“Chúng tôi tới chậm, xin lỗi xin lỗi.” Tốc độ mặt Lưu Vân biến sắc cực nhanh, vừa vào cửa liền thay đổi thành bộ mặt xã giao đúng chuẩn.
Quan Tri Ý ngoan ngoãn đi theo bên cạnh chị ấy, gật đầu với những người đang ngồi.
“Lưu Vân tới rồi sao, đúng thật là cô tới chậm, phải phạt rượu.”
“Đương nhiên rồi Hoàng tổng! Đợi lát nữa chắc chắn tôi sẽ uống nhiều hơn một ly.” Lưu Vân đẩy Quan Tri Ý lên phía trước, “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, Quan Tri Ý.”
Quan Tri Ý chào hỏi: “Chào mọi người.”
“Ngồi đi ngồi đi.” Cô bị Hoàng tổng nói thật nhiệt tình, đứng dậy liền kéo người ngồi bên cạnh mình ra, ông ta vui đùa nói, “Đừng khách sáo, dù sao hôm nay là Triệu tổng của mọi người mời khách.”
Triệu Chí Huy nói: “Hoàng tổng, ý của ông là hôm nay muốn ăn tới nỗi tôi suy sụp luôn sao.”
“Nói giỡn thôi, Triệu tổng còn không chịu được sao?”
Mọi người cười một trận.
Vị trí ở đây chỉ còn ba chỗ, một chỗ là người ở đối diện còn chưa đến, còn một chỗ là Lưu Vân ngồi, Quan Tri Ý chỉ có thể ngồi chỗ cạnh Hoàng tổng.
Nhưng mà sau khi cô có chút kỳ quái mà liếc mắt nhìn chỗ ngồi đối diện một cái, vị trí kia ở bên cạnh Triệu tổng, là chỗ ngồi chính ở trong ghế lô.
Chủ vị như thế nào mà còn chưa đến?
Trong lòng cô nghĩ như vậy, Lưu Vân đã hỏi trước, “Triệu tổng, là người chưa tới sao.”
Triệu Chí Huy nói: “Chờ một chút, hẳn là sắp tới rồi.”
Lưu Vân gật gật đầu, ngồi xuống nhỏ giọng nói với Quan Tri Ý: “Xem ra tối nay có nhân vật quan trọng đến.”
CHÚ THÍCH:
1, IP: IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm
Beta-er: Chang
Về đến nhà xong, Quan Tri Ý cởi áo khoác, ngồi trêи sô pha phát ngốc.
Thích Trình Diễn về làm cô vừa mừng vừa sợ, kinh hỉ rất nhiều, hồi ức khi còn nhỏ cũng theo người xuất hiện quay lại ở trong đầu.
Trước kia Thích Trình Diễn ở cạnh nhà bọn họ, quan hệ hai nhà cực tốt. Hơn nữa anh ấy và anh cô là Quan Nguyên Bạch đã là bạn học từ cấp một, lớn lên cùng nhau.
Cũng bởi vì như vậy, Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn cũng rất thân.
Khi còn nhỏ cô thích đi theo sau hai người, mỗi lần bị Quan Nguyên Bạch giáo huấn, cô còn chạy đến trốn sau lưng Thích Trình Diễn.
Bởi vì kém 6 tuổi, khi cô đi học thì liền tách ra khỏi bọn họ. Khi cô vừa mới học tiểu học thì bọn họ đã vào cấp hai, khi cô học cấp 3 thì bọn họ đã lên đại học. Tuy rằng không cùng trường học, nhưng Thích Trình Diễn vẫn thường xuyên đáp lời Quan Nguyên Bạch, tới trường học đón cô.
Cô thích nhất là được anh tới đón về nhà, bởi vì Quan Nguyên Bạch không cho cô ăn đồ ăn vặt bên ngoài, nhưng nếu cô quấn lấy Thích Trình Diễn đòi, anh sẽ mềm lòng mua cho cô.
Quan Tri Ý nhớ tới chính mình khi còn nhỏ liền có chút buồn cười.
Đính Đong ——
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Quan Tri Ý hồi thần, đứng dậy đi mở cửa.
Lúc này người duy nhất có thể ấn chuông cửa nhà cô chỉ có thể là người ở nhà đối diện, quả nhiên, sau khi mở cửa, bạn tốt Tống Kiều Phỉ của cô xuất hiện ở phía sau cửa.
“Cộp cộp cộp ——” Tống Kiều Phỉ đem trong tay khay đi vào, “Tới đây! Nếm một cái đi!”
Quan Tri Ý nhìn thoáng qua: “Cậu làm à.”
“Đúng vậy, làm bánh quy lâu rồi, cho cậu một phần.”
Bánh quy mới ra lò có hương vị nồng đậm, Quan Tri Ý ngửi ngửi, ép tầm mắt chính mình từ trêи khay di chuyển, sau đó kiên quyết nói: “Gần đây hình như tớ béo lên rồi, phải giảm béo.”
Tống Kiều Phỉ xem thường trợn mắt nói, “Giảm béo, giảm cái rắm gì chứ, ai cũng có cuộc sống riêng, dù gầy hay đẹp, thì những nhân vật trong phim cũng không phải của cậu. “
Tống Kiều Phỉ lúc trước cũng ra mắt chung nhóm với Quan Tri Ý, sau này hai người cùng nhau đi theo con đường diễn viên. Từ khi đó đến bây giờ, Tống Kiều Phỉ cùng Quan Tri Ý đều giống nhau, vào nghề đã nhiều năm nhưng vẫn ở tuyến bảy tám, kiếp diễn đáng lo ngại.
Quan Tri Ý: “Có ý gì.”
“Ầy, ý chính là tớ cũng giảm đến dáng người siêu mẫu, nhưng có ích lợi gì đâu, nhân vật ở trong《 Phong Đầu 》 cũng không nhận được.”
Quan Tri Ý sửng sốt: “Lần trước không phải cậu nói bộ phim này đã nắm chắc sao……”
“Tớ vả mặt rồi, dù sao đảo mắt đã bị con gái của bạn học của Triệu tổng ở công ty lấy đi mất, dù thế nào, có bối cảnh chính là có quyền.” Tống Kiều Phỉ cầm bánh quy ném vào trong miệng, “Cậu nói xem chúng ta đã lăn lộn lâu như vậy vẫn là diễn viên tuyến thứ mười tám, không sờ tới được một kịch bản tốt, có phải nên suy nghĩ đến việc đổi nghề hay không.”
Quan Tri Ý nghẹn một cái, đem nửa miếng bánh quy còn lại để xuống: “Đừng nói như vậy.”
“Sự thật mà.”
Quan Tri Ý lại cắn miếng bánh quy, hàm hồ nói: “Thích thì phải tiếp tục chứ.”
“Nhưng cũng không kiếm được tiền.” Tống Kiều Phỉ phiền muộn nói, “Chậc…… Chẳng lẽ cậu thật sự muốn bò lên giường của tổng tài, thông đồng với ông chủ gì đó?”
Quan Tri Ý phụt một cái: “Đồng chí Tiểu Tống, không được có những suy nghĩ xấu xa. Nhưng nếu thật sự có…… Các vị tổng tài cũng không tìm đến cậu đâu.”
Tống Kiều Phỉ cười: “Quan Tri Ý!”
“Nói giỡn nói giỡn, còn cái gì nữa nhỉ, à cho tớ thêm bánh quy đi, ăn khá ngon.”
Nói thật, Tống Kiều Phỉ nói cũng có lý. Diễn xuất là mơ ước không tồi, nhưng cũng phải sinh hoạt để sống. Lúc trước cô nói lời thề son sắt rằng không dựa vào sự nuôi dưỡng từ trong nhà mà dựa vào chính mình không phải nói giỡn, nhưng muốn nuôi sống chính mình thì phải kiếm tiền.
Nghĩ lại lần trước cô đóng máy đã được nửa năm, một kịch bản cũng chưa nhận được…… Còn bao nhiêu là tiền thuê nhà, đi ra ngoài cũng cần tiền, túi tiền của cô thì cũng không còn bao nhiêu.
Sau khi đóng cửa lại, Quan Tri Ý ngồi trở lại sô pha, một bên sầu lo một bên ăn bánh quy. Nhưng mới ăn một miếng, người đại diện Lưu Vân liền gọi tới. Quan Tri Ý nhìn người gọi liền hoảng sợ, lập tức đem bánh quy còn dư đẩy ra.
“Alo, alo?” Cô vội vàng nhận điện thoại
“Đang làm gì đó.”
“Không làm gì, mới vừa cơm nước xong thôi.”
“Ăn cơm?” Lưu Vân đối với cân nặng của nghệ sĩ khống chế rất nghiêm khắc, cô ấy lập tức hỏi, “Buổi tối ăn cái gì.”
Quan Tri Ý nhìn mắt bánh quy, “Rau luộc ạ.”
“Tốt rồi.”
“Đương nhiên tốt rồi. Chị Vân, chị gọi điện thoại có chuyện gì sao? Có gì muốn tìm em sao?”
“Là như thế này, gần đây có một chương trình mời người tham gia, các nghệ sĩ khác đều đã định ra, hiện tại bọn họ muốn tìm một nữ nghệ sĩ không đắt hàng lắm. Vốn là, bọn họ muốn tìm một người mới, nhưng chị đẩy em ra. Em thắng ở điểm có chút danh tiếng với giá cả tiện nghi, cho nên vị trí đó xem như đã cướp về.”
Giá cả tiện nghi……
Thật là đánh trúng hồng tâm!
Chỉ là Quan Tri Ý đối với chuyện tham gia show không có hứng thú lắm: “Vậy, tên chương trình là gì ạ.”
“《 Mỡ Ơi, Biến Đi 》, quay khoảng một tháng, quay về sinh hoạt ăn uống cùng tập luyện của mỗi nghệ sĩ tham gia chương trình, nói thẳng ra thì, chính là một chương trình về giảm béo và tập thể thao.”
“A…… Em không béo đến nỗi phải đi tham gia chương trình giảm cân chứ.”
“Em cho rằng thật sự là đi giảm béo? Giảm béo chỉ là một phần, quan trọng là người xem thích xem sinh hoạt hằng ngày của các minh tinh.” Lưu Vân nói, “Chị biết em không thích tham gia mấy show này, nhưng mà Tri Ý, không phải chị nói, em không ra ánh sáng thì sẽ không có fan, sẽ không có người tới tìm mời em đóng phim. Hơn nữa chị cho em đi cũng vì muốn tốt cho em, nếu em không muốn, sau đó vẫn có một đống người đang chờ đấy.”
Quan Tri Ý biết những lời chị ấy nói đều là thật, cũng đúng, hiện giờ hầu như các nghệ sĩ mà chỉ dựa vào đóng phim thì không đủ để bảo đảm độ nổi tiếng của mình với công chúng. Hơn nữa…… Đúng thật là đã lâu cô không đóng phim, nhận một chương trình cũng được.
“Thế nào, không muốn đi?”
“Được! Em muốn đi!” Cuối cùng Quan Tri Ý lại hỏi, “Bên kia có kịch bản thích hợp cho em không ạ.”
“Kịch bản…… Gần đây thật ra có《 Triều Dã 》 đang tuyển diễn viên nữ.”
“《 Triều Dã 》? Có phải《 Triều Dã 》mà em biết đến không…… của Tưởng Hiểu Thần?”
“Em xem qua rồi sao?”
“Đương nhiên xem qua rồi ạ, hồi em học đại học quyển truyện này khá hot, em đặc biệt thích.” Quan Tri Ý kϊƈɦ động, “Chị Vân, có thể thử vai không? Khi nào có thể đi thử vai ạ! Nhân vật gì cũng được ạ!”
Điều kiện riêng của Quan Tri Ý thật ra không tồi, nhưng mấy bộ phim lúc trước cô quay chả có bọt nước gì, người mới ở công ty thì lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho nên cho tới nay, cô ở vị trí nửa vời, công ty cũng không có ý nâng đỡ cô.
“(1) IP này công ty chúng ta đã mua lâu, gần đây mới bắt đầu tuyển diễn viên và lên kế hoạch quay. Đúng rồi, Diệc Đồng cũng đang để ý đến bộ phim này.”
Quan Tri Ý: “Như vậy……”
Trịnh Diệc Đồng là một diễn viên tương đối hot chung công ty bọn họ, tuy rằng không phải top đầu, nhưng cũng chiếm tuyến hai. Chỉ là tính nết cô ta không tốt lắm, mắt cao hơn đỉnh đầu, không thích nói chuyện hay dính dáng gì tới những người không hot như bọn họ.
Lưu Vân nghĩ nghĩ: “Thật ra có mấy cái tên có thể sẽ để cho người trong công ty chúng ta. Như thế này đi…… Tối mai Triệu tổng có dùng bữa với mấy nhà đầu tư, em đi cùng chị đi.”
“Tiệc ạ, không phải thử vai sao.”
“Em đi lộ mặt để lưu lại ấn tượng, khi thử vai còn nắm chắc, hiểu không?”
Quan Tri Ý không quá thích tiệc tùng, cho tới nay vẫn là như vậy.
“Tri Ý? Tri Ý?”
“À…… Em đây.”
“Tối mai chị tới đón em, nhớ chuẩn bị một chút nhé.”
“Chị Vân, cái kia……”
“Muốn nhân vật thì đi cùng chị, lúc này em đừng lấy nhiều cớ không đi như vậy. Ăn một bữa cơm mà thôi, không đem em rút gân lột da ra đâu, em định nghĩ cái gì?!”
Quan Tri Ý bị đoán trúng tâm tư, có chút xấu hổ: “…… Em đã biết.”
“Vậy được, cúp máy đây, ngày mai đúng giờ chờ chị.”
“Vâng.”
Cú điện thoại với Lưu Vân xong, trong nháy mắt Quan Tri Ý như có chút phiền muộn, cô thật sự có thể nói, cô không thể thích ứng được các loại tiệc tùng. Nhưng phiền muộn qua đi lại là một trận vui sướиɠ, nói như thế nào thì cũng là 《 Triều Dã 》 đó! Không chỉ là bộ tiểu thuyết cô rất thích, lại là một IP lớn, cơ hội này của Lưu Vân cũng không cần nói là hiếm có thế nào.
Dù sao, cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cô lộ mặt ra có thể gia tăng xác suất nhận được vai, cũng không mệt lắm.
**
Buổi tối ngày hôm sau, trước tiên Quan Tri Ý dành một tiếng trang điểm cho chính mình. Sau khi tới giờ hẹn, Quan Tri Ý trực tiếp xuống bãi đỗ xe, ngồi trêи xe người đại diện Lưu Vân.
Đi xe mất 40 phút, dừng lại ở trước một khách sạn.
Khi Quan Tri Ý vừa ra bên ngoài và nhìn thấy, liền sửng sốt một chút.
Khách sạn 5 sao Nam Tước.
Cô rất biết khách sạn này, không chỉ vì nó là một khách sạn nổi danh ở đế đô, một nguyên nhân lớn hơn nữa là, khách sạn này là khách sạn dưới trướng Quan thị, từ trước đến nay đều do Quan Nguyên Bạch quản lý.
Quan Tri Ý: “……”
Này thật đúng là quá khéo.
“Ngẩn người làm gì, xuống xe đi.” Lưu Vân nói.
“Vâng.“
Quan Tri Ý căng thẳng, an ủi chính mình khẳng định sẽ không khéo như vậy, anh cô trăm công nghìn việc, làm sao có thể tùy tiện gặp ở đây được.
Sau khi xuống xe, có người đỗ xe ở bãi đậu xe, Quan Tri Ý đi theo Lưu Vân vào trong.
“Hôm nay những người tới đều là nhà đầu tư, em không được nói bậy, biểu hiện tốt một chút.”
“Đương nhiên.” Quan Tri Ý nghĩ, nếu có thể ăn cơm không nói lời nào thì càng tốt.
“Chị biết em cũng không tính là lâu, Tri Ý, em là người thường, không người nhà không bối cảnh, có cơ hội thì càng phải tích cực mà nắm chắc.”
Quan Tri Ý gật đầu như đảo tỏi: “Chị nói rất đúng!”
“Ừm, vào đi thôi.“
Bữa tiệc ở khách sạn này được đặt ở ghế lô, lúc Quan Tri Ý đến thì bên bàn ăn đã có rất nhiều người. Một bàn lớn, cô có thể nhận ra bốn người ở đó.
Một người là Triệu tổng Triệu Chí Huy ở công ty bọn họ, còn lại ba người chính là diễn viên ở công ty bọn họ, một nam hai nữ, Trịnh Diệc Đồng cũng ở trong đó.
“Chúng tôi tới chậm, xin lỗi xin lỗi.” Tốc độ mặt Lưu Vân biến sắc cực nhanh, vừa vào cửa liền thay đổi thành bộ mặt xã giao đúng chuẩn.
Quan Tri Ý ngoan ngoãn đi theo bên cạnh chị ấy, gật đầu với những người đang ngồi.
“Lưu Vân tới rồi sao, đúng thật là cô tới chậm, phải phạt rượu.”
“Đương nhiên rồi Hoàng tổng! Đợi lát nữa chắc chắn tôi sẽ uống nhiều hơn một ly.” Lưu Vân đẩy Quan Tri Ý lên phía trước, “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, Quan Tri Ý.”
Quan Tri Ý chào hỏi: “Chào mọi người.”
“Ngồi đi ngồi đi.” Cô bị Hoàng tổng nói thật nhiệt tình, đứng dậy liền kéo người ngồi bên cạnh mình ra, ông ta vui đùa nói, “Đừng khách sáo, dù sao hôm nay là Triệu tổng của mọi người mời khách.”
Triệu Chí Huy nói: “Hoàng tổng, ý của ông là hôm nay muốn ăn tới nỗi tôi suy sụp luôn sao.”
“Nói giỡn thôi, Triệu tổng còn không chịu được sao?”
Mọi người cười một trận.
Vị trí ở đây chỉ còn ba chỗ, một chỗ là người ở đối diện còn chưa đến, còn một chỗ là Lưu Vân ngồi, Quan Tri Ý chỉ có thể ngồi chỗ cạnh Hoàng tổng.
Nhưng mà sau khi cô có chút kỳ quái mà liếc mắt nhìn chỗ ngồi đối diện một cái, vị trí kia ở bên cạnh Triệu tổng, là chỗ ngồi chính ở trong ghế lô.
Chủ vị như thế nào mà còn chưa đến?
Trong lòng cô nghĩ như vậy, Lưu Vân đã hỏi trước, “Triệu tổng, là người chưa tới sao.”
Triệu Chí Huy nói: “Chờ một chút, hẳn là sắp tới rồi.”
Lưu Vân gật gật đầu, ngồi xuống nhỏ giọng nói với Quan Tri Ý: “Xem ra tối nay có nhân vật quan trọng đến.”
CHÚ THÍCH:
1, IP: IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm
Bình luận facebook