Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45 - Phải làm sao bây giờ?
“Không xem camera được thì hỏi nhân viên ở đây, chắc chắn hôm đó phải có người nhìn thấy chúng ta. Cũng có thể hỏi nhân viên ở khách sạn mà chúng ta đã…” Vương Ân nói đến đây thì liếc nhìn khuôn mặt đã trắng bệch của Tiêu Linh.
Cô có thể làm gì? Giống như Vương Ân nói, chắc chắn sẽ có nhân viên nhìn thấy bọn họ, vì vậy cô quay sang nhìn vị quản lý kia. Ông tỏ vẻ khó xử:
“Chuyện này mất một chút thời gian, hai vị chờ một lát, tôi sẽ gọi nhân viên làm đêm đó đến hỏi một chút.”
Mọi chuyện diễn ra vô cùng chân thật, thật đến nỗi Tiêu Linh bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình. Cô siết chặt hai tay vào nhau, muốn để mình bình tĩnh lại một chút nhưng dường như không có tác dụng.
Rất lâu sau đó, người trực ca đêm hôm ấy đến nơi này, họ xác nhận với Tiêu Linh rằng có nhìn thấy cô và Vương Ân, cụ thể thế nào thì họ không biết rõ.
Mắt Tiêu Linh đỏ hoe, cô không kìm được mà cắn chặt môi, nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mu bàn tay của cô. Cô thậm chí… không có can đảm đến khách sạn để chứng thực nữa. Cô sợ, sợ mình hiểu nhầm khiến Hoắc phu nhân chờ mong suốt thời gian qua, sợ không có cách nào đối diện với Hoắc Tư Thần.
Canh đúng lúc cô đang suy sụp nhất, Tiêu Ánh Vân nói:
“Tiêu Linh, em phải chấp nhận sự thật đi thôi. Chị không muốn em sai lầm thêm nữa, em cũng biết Hoắc Tư Thần có vị hôn thê mà, phải không?”
Cô ta bây giờ nói chuyện rất dịu dàng, thậm chí còn tỏ vẻ thương tiếc cho Tiêu Linh.
Tiêu Linh không nghe thấy gì, bên tai có âm thanh ù ù khó chịu, cô loạng choạng đứng lên, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta đến khách sạn kia, đi thôi.”
Đã đến bước này rồi, cô không còn đường lui nữa.
Ba người lại lên xe của Hoắc gia, hai người vệ sĩ cao to kia vừa đi vừa nhắn tin báo cho Hoắc Tư Thần biết chuyện, trong đầu không ngừng nghĩ cách làm sao để không khiến Hoắc tổng phát điên lần nữa. Chuyện lần này có lẽ còn lớn hơn lần Tiêu Linh bỏ đi, bởi vì nó liên quan đến chuyện cô ấy lừa dối Hoắc tổng…
Một lần nữa, khi Tiêu Linh chính tai nghe thấy nhân viên ở khách sạn xác nhận từng thấy mình và Vương Ân ở nơi này, cô gần như không thể tiếp nhận, ngã quỵ ở trước quầy tiếp tân.
Vương Ân ra vẻ lo lắng đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”
Tiêu Linh mệt mỏi, không thèm phản ứng với cậu ta, mặc kệ cho cậu ta lôi kéo tay mình. Cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại thế này, tất cả đều là do cô ảo tưởng, là cô hiểu nhầm. Tại sao Hoắc phu nhân lại nói Tư Thần khó có con nối dõi? Đó là một loại bệnh lý, một đêm đó cho dù cô có thật sự lên giường cùng anh, thì lẽ nào có thể một lần đã thụ thai chứ? Gom những điều này lại, cô còn không tin được cô có thai với anh… Vậy thì là của Vương Ân?
Cô đột nhiên quay sang nắm áo Vương Ân, tức giận hỏi:
“Tại sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Tại sao đã lên giường cùng tôi còn đẩy tôi lên giường Hoắc Tư Thần? Cậu có còn là con người không? Đồ khốn kiếp!”
Cô vừa nói vừa kéo mạnh áo cậu ta, nước mắt tràn mi trượt dài trên gò má.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Cậu nên đi chết đi! Đồ tồi! Tôi hận cậu, cậu không đáng mặt đàn ông!” Tiêu Linh như phát điên mà đánh lên ngực Vương Ân, nhưng nắm tay nhỏ bé của cô không còn sức lực, đánh như là gãi ngứa. “Cậu có biết tôi đã phải khổ sở thế nào mới dám quyết định đi tìm cha của đứa bé không? Để rồi cuối cùng không phải là anh ấy!”
Vương Ân chỉ biết liên tục nói xin lỗi, để mặc cho cô làm gì thì làm.
Tiêu Linh quá sốc, cô căn bản không biết nên làm gì tiếp theo. Đứa trẻ trong bụng không phải của anh ấy, không phải của Hoắc Tư Thần! Tại sao lại như vậy chứ?
Cô đánh xong rồi thì buông tay, đẩy Vương Ân ra và ngồi bệt dưới sàn nhà, ánh mắt thẫn thờ nhìn cậu ta. Cô lắp bắp nói:
“Tôi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tại sao lại là lúc này, tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Vương Ân áy náy đáp: “Tôi cũng không biết việc em mang thai. Chuyện đã như vậy rồi, tôi chịu trách nhiệm có được không? Đừng lo, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho đứa trẻ đàng hoàng!”
“Cút! Cậu cút đi! Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm!” Tiêu Linh vừa mắng vừa run rẩy bò dậy, muốn đi khỏi nơi này.
Cô phải đi! Cô biết mình phải đi khỏi đây, nhưng cô phải đi đâu bây giờ? Nếu lúc đó Vương Ân xuất hiện và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm, cô nhất định sẽ hạnh phúc đến mức phát khóc. Cô không quan trọng việc phải kết hôn với người mình yêu hay người yêu mình, cái cô cần là một gia đình! Nhưng đấy là nếu cô không gặp Hoắc Tư Thần, trong lúc không hay biết, cô đã đem cả trái tim và thân thể này trao cho anh. Bây giờ Vương Ân nhảy ra chặt đứt mối liên kết duy nhất của cô và anh, sao cô có thể chịu được đây?
“Không xem camera được thì hỏi nhân viên ở đây, chắc chắn hôm đó phải có người nhìn thấy chúng ta. Cũng có thể hỏi nhân viên ở khách sạn mà chúng ta đã…” Vương Ân nói đến đây thì liếc nhìn khuôn mặt đã trắng bệch của Tiêu Linh.
Cô có thể làm gì? Giống như Vương Ân nói, chắc chắn sẽ có nhân viên nhìn thấy bọn họ, vì vậy cô quay sang nhìn vị quản lý kia. Ông tỏ vẻ khó xử:
“Chuyện này mất một chút thời gian, hai vị chờ một lát, tôi sẽ gọi nhân viên làm đêm đó đến hỏi một chút.”
Mọi chuyện diễn ra vô cùng chân thật, thật đến nỗi Tiêu Linh bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình. Cô siết chặt hai tay vào nhau, muốn để mình bình tĩnh lại một chút nhưng dường như không có tác dụng.
Rất lâu sau đó, người trực ca đêm hôm ấy đến nơi này, họ xác nhận với Tiêu Linh rằng có nhìn thấy cô và Vương Ân, cụ thể thế nào thì họ không biết rõ.
Mắt Tiêu Linh đỏ hoe, cô không kìm được mà cắn chặt môi, nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mu bàn tay của cô. Cô thậm chí… không có can đảm đến khách sạn để chứng thực nữa. Cô sợ, sợ mình hiểu nhầm khiến Hoắc phu nhân chờ mong suốt thời gian qua, sợ không có cách nào đối diện với Hoắc Tư Thần.
Canh đúng lúc cô đang suy sụp nhất, Tiêu Ánh Vân nói:
“Tiêu Linh, em phải chấp nhận sự thật đi thôi. Chị không muốn em sai lầm thêm nữa, em cũng biết Hoắc Tư Thần có vị hôn thê mà, phải không?”
Cô ta bây giờ nói chuyện rất dịu dàng, thậm chí còn tỏ vẻ thương tiếc cho Tiêu Linh.
Tiêu Linh không nghe thấy gì, bên tai có âm thanh ù ù khó chịu, cô loạng choạng đứng lên, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta đến khách sạn kia, đi thôi.”
Đã đến bước này rồi, cô không còn đường lui nữa.
Ba người lại lên xe của Hoắc gia, hai người vệ sĩ cao to kia vừa đi vừa nhắn tin báo cho Hoắc Tư Thần biết chuyện, trong đầu không ngừng nghĩ cách làm sao để không khiến Hoắc tổng phát điên lần nữa. Chuyện lần này có lẽ còn lớn hơn lần Tiêu Linh bỏ đi, bởi vì nó liên quan đến chuyện cô ấy lừa dối Hoắc tổng…
Một lần nữa, khi Tiêu Linh chính tai nghe thấy nhân viên ở khách sạn xác nhận từng thấy mình và Vương Ân ở nơi này, cô gần như không thể tiếp nhận, ngã quỵ ở trước quầy tiếp tân.
Vương Ân ra vẻ lo lắng đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”
Tiêu Linh mệt mỏi, không thèm phản ứng với cậu ta, mặc kệ cho cậu ta lôi kéo tay mình. Cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại thế này, tất cả đều là do cô ảo tưởng, là cô hiểu nhầm. Tại sao Hoắc phu nhân lại nói Tư Thần khó có con nối dõi? Đó là một loại bệnh lý, một đêm đó cho dù cô có thật sự lên giường cùng anh, thì lẽ nào có thể một lần đã thụ thai chứ? Gom những điều này lại, cô còn không tin được cô có thai với anh… Vậy thì là của Vương Ân?
Cô đột nhiên quay sang nắm áo Vương Ân, tức giận hỏi:
“Tại sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Tại sao đã lên giường cùng tôi còn đẩy tôi lên giường Hoắc Tư Thần? Cậu có còn là con người không? Đồ khốn kiếp!”
Cô vừa nói vừa kéo mạnh áo cậu ta, nước mắt tràn mi trượt dài trên gò má.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Cậu nên đi chết đi! Đồ tồi! Tôi hận cậu, cậu không đáng mặt đàn ông!” Tiêu Linh như phát điên mà đánh lên ngực Vương Ân, nhưng nắm tay nhỏ bé của cô không còn sức lực, đánh như là gãi ngứa. “Cậu có biết tôi đã phải khổ sở thế nào mới dám quyết định đi tìm cha của đứa bé không? Để rồi cuối cùng không phải là anh ấy!”
Vương Ân chỉ biết liên tục nói xin lỗi, để mặc cho cô làm gì thì làm.
Tiêu Linh quá sốc, cô căn bản không biết nên làm gì tiếp theo. Đứa trẻ trong bụng không phải của anh ấy, không phải của Hoắc Tư Thần! Tại sao lại như vậy chứ?
Cô đánh xong rồi thì buông tay, đẩy Vương Ân ra và ngồi bệt dưới sàn nhà, ánh mắt thẫn thờ nhìn cậu ta. Cô lắp bắp nói:
“Tôi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tại sao lại là lúc này, tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Vương Ân áy náy đáp: “Tôi cũng không biết việc em mang thai. Chuyện đã như vậy rồi, tôi chịu trách nhiệm có được không? Đừng lo, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho đứa trẻ đàng hoàng!”
“Cút! Cậu cút đi! Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm!” Tiêu Linh vừa mắng vừa run rẩy bò dậy, muốn đi khỏi nơi này.
Cô phải đi! Cô biết mình phải đi khỏi đây, nhưng cô phải đi đâu bây giờ? Nếu lúc đó Vương Ân xuất hiện và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm, cô nhất định sẽ hạnh phúc đến mức phát khóc. Cô không quan trọng việc phải kết hôn với người mình yêu hay người yêu mình, cái cô cần là một gia đình! Nhưng đấy là nếu cô không gặp Hoắc Tư Thần, trong lúc không hay biết, cô đã đem cả trái tim và thân thể này trao cho anh. Bây giờ Vương Ân nhảy ra chặt đứt mối liên kết duy nhất của cô và anh, sao cô có thể chịu được đây?
Bình luận facebook