Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5 - Buồn chán
Hoắc Tư Thần liếc sơ qua vẻ mặt ngượng ngùng của cô rồi gật đầu: “Không phải thì tốt.”
Anh chẳng mảy may quan tâm đến thân hình của Tiêu Linh, anh đến đây vì mẹ anh muốn thế. Bà nói rằng nếu cô thật sự mang thai con của anh thì anh phải trân trọng một chút. Quan tâm đứa bé kia như vậy, sao không tự mình đến xem Tiêu Linh đi? Anh đứng trước cửa, chậm rãi áp điện thoại lên tai.
Trong góc, Tiêu Linh đang cố gắng thay quần áo thật nhanh. Cô chọn một cái váy màu xanh nhạt để mặc, gom lấy đồ cũ ôm trên tay rồi mới dám bước ra. Đến giờ, trên gò má của cô vẫn còn ẩn ẩn một rạng mây hồng do xấu hổ.
Hoắc Tư Thần có vẻ bận rộn, tựa cửa nói chuyện liên tục. Tiêu Linh cúi đầu nhìn mình, rồi đột nhiên thất vọng một chút. Cô tới đây làm gì nhỉ, rốt cuộc khi cô tìm đến chỗ Hoắc Tư Thần thì cô nghĩ gì, muốn anh chịu trách nhiệm sao? Bây giờ đạt được mục đích rồi, cô lại không vui chút nào, bởi vì tất cả đều là do Hoắc phu nhân ép buộc mà nên. Hoắc Tư Thần vốn chẳng ưa gì cô cả… Cả những người trong biệt thự cũng thế.
Cô cúi đầu, có chút rầu rĩ với chính mình. Nếu khi ấy cô quyết định cứng rắn phá thai thì sẽ thế nào? Cô rất muốn biết.
Hoắc Tư Thần quan sát biểu cảm của cô, khóe môi hơi cong lên, nói vào điện thoại:
“Đoán xem có trò vui gì nào?”
“Sao vậy? Hoắc tổng hôm nay tâm trạng rất tốt thì phải.” Người bên kia điện thoại cười hỏi.
“Một cô gái chạy đến trước cửa công ty hét lên rằng đã mang thai con của tôi, sau đó mẹ tôi đưa cô ta về nhà, còn chăm sóc rất cẩn thận.”
“Há? Thật ư? Cô ta chán sống rồi…”
“Ừ. Thật sự ngu ngốc.” Hoắc Tư Thần cười nói. “Còn bảy tháng nữa, cậu nói xem nếu cô ta mang thai con của một kẻ vô danh nào đó rồi sinh nó ra trong nhà họ Hoắc thì kết quả sẽ ra sao?”
Người bên kia điện thoại hơi trầm ngâm rồi nói: “Sẽ rất thảm.”
“Đúng vậy.” Con người Hoắc Tư Thần đột nhiên trở nên sắc bén.
Dám lừa dối anh thì khi màn kịch này kết thúc, cô ta cũng có thể xuống suối vàng rồi.
Hoắc Tư Thần liếc nhìn Tiêu Linh đang ngắm mình trong gương ở phía xa, anh quay đầu, không nói lời nào đã rời khỏi.
Nghe tiếng dập cửa, Tiêu Linh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi đối mặt với người đàn ông đó, cô cảm thấy hơi áp lực.
Vì để bản thân và đứa nhỏ trong bụng sống tốt hơn, Tiêu Linh rất nghe lời Hoắc phu nhân. Bà cho cô ăn cái gì thì ăn cái đó, có cả thực đơn lên sẵn để phục vụ cho cháu trai của bà ấy. Hơn nữa, cô phải chú ý đủ điều để đảm bảo không có ảnh hưởng xấu đến đứa con trong bụng.
Năm ngày trôi qua trong chớp mắt, Tiêu Linh dần quen với cuộc sống trong biệt thự. Sáng dậy ăn uống rồi đi dạo một chút cho khuây khỏa, riêng vườn hoa của họ cũng đủ để cô khám phá trong vòng hai ngày rồi, nói chi đến những nơi khác? Buổi trưa, vẫn là ăn, sau đó giải trí. Chiều, ăn đồ bổ, học tập kiến thức cần thiết khi mang bầu. Tối, đi ngủ sớm.
Cô gần như không ra ngoài, mà bởi vậy, cô dần có chút u uất. Cảm thấy bản thân sắp chịu hết nổi, đến ngày thứ sáu, cô đề nghị Hoắc phu nhân cho mình ra ngoài. Cứ ngỡ bà ấy sẽ không đồng ý, nào ngờ lại gật đầu rất nhanh:
“Cũng được. Tôi sẽ gọi Hoắc Tư Thần đi cùng cô.”
Câu sau làm Tiêu Linh mất cả hứng đi dạo, cô từ chối ngay lập tức:
“Không cần đâu, Hoắc phu nhân, cháu muốn đi một mình.”
“Không có ai ở bên cạnh trông chừng cháu trai của tôi, tôi lo lắng.” Hoắc phu nhân nói. “Hoặc là đi cùng Hoắc Tư Thần, hoặc là không đi đâu cả.”
“...” Sao bà ấy có thể cưỡng ép người khác như thế chứ, đây mà là lựa chọn à?
Tiêu Linh có hơi không vui, nhưng nghĩ đến có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành thì cô nhịn xuống. Rốt cuộc tại sao lại ngu ngốc chạy đến chỗ họ Hoắc kia nói rằng bản thân mang thai con anh ta? Nếu biết trước cô sẽ bị cả Hoắc gia chú ý thì cô không dám làm vậy đâu…
Trên đời làm gì có thuốc hối hận. Tiêu Linh ôm một bụng tức lên xe cùng Hoắc Tư Thần, sắc mặt của anh lúc này vô cùng kém. Thấy cô, anh liền nhíu mày.
“Không có việc gì đừng làm phiền tôi.”
Nghe anh nói vậy, Tiêu Linh vừa mới ngồi vững ở ghế sau đã muốn đứng lên bước xuống xe. Nhưng mà, vì cả tuần rồi không ra ngoài nên cô rất buồn chán. Cô nói:
“Tôi cũng hy vọng anh đừng làm phiền tôi.”
Cô thèm đi cùng anh ta lắm chắc? Tiêu Linh càng tiếp xúc càng không thích người đàn ông này chút nào. Cứng nhắc, làm bộ làm tịch, lại còn khinh người quá đáng. Ngày xưa tại sao cô lại thấy anh ta rất ngầu? Chắc chắn khi đó đầu óc cô có vấn đề rồi.
Hoắc Tư Thần liếc sơ qua vẻ mặt ngượng ngùng của cô rồi gật đầu: “Không phải thì tốt.”
Anh chẳng mảy may quan tâm đến thân hình của Tiêu Linh, anh đến đây vì mẹ anh muốn thế. Bà nói rằng nếu cô thật sự mang thai con của anh thì anh phải trân trọng một chút. Quan tâm đứa bé kia như vậy, sao không tự mình đến xem Tiêu Linh đi? Anh đứng trước cửa, chậm rãi áp điện thoại lên tai.
Trong góc, Tiêu Linh đang cố gắng thay quần áo thật nhanh. Cô chọn một cái váy màu xanh nhạt để mặc, gom lấy đồ cũ ôm trên tay rồi mới dám bước ra. Đến giờ, trên gò má của cô vẫn còn ẩn ẩn một rạng mây hồng do xấu hổ.
Hoắc Tư Thần có vẻ bận rộn, tựa cửa nói chuyện liên tục. Tiêu Linh cúi đầu nhìn mình, rồi đột nhiên thất vọng một chút. Cô tới đây làm gì nhỉ, rốt cuộc khi cô tìm đến chỗ Hoắc Tư Thần thì cô nghĩ gì, muốn anh chịu trách nhiệm sao? Bây giờ đạt được mục đích rồi, cô lại không vui chút nào, bởi vì tất cả đều là do Hoắc phu nhân ép buộc mà nên. Hoắc Tư Thần vốn chẳng ưa gì cô cả… Cả những người trong biệt thự cũng thế.
Cô cúi đầu, có chút rầu rĩ với chính mình. Nếu khi ấy cô quyết định cứng rắn phá thai thì sẽ thế nào? Cô rất muốn biết.
Hoắc Tư Thần quan sát biểu cảm của cô, khóe môi hơi cong lên, nói vào điện thoại:
“Đoán xem có trò vui gì nào?”
“Sao vậy? Hoắc tổng hôm nay tâm trạng rất tốt thì phải.” Người bên kia điện thoại cười hỏi.
“Một cô gái chạy đến trước cửa công ty hét lên rằng đã mang thai con của tôi, sau đó mẹ tôi đưa cô ta về nhà, còn chăm sóc rất cẩn thận.”
“Há? Thật ư? Cô ta chán sống rồi…”
“Ừ. Thật sự ngu ngốc.” Hoắc Tư Thần cười nói. “Còn bảy tháng nữa, cậu nói xem nếu cô ta mang thai con của một kẻ vô danh nào đó rồi sinh nó ra trong nhà họ Hoắc thì kết quả sẽ ra sao?”
Người bên kia điện thoại hơi trầm ngâm rồi nói: “Sẽ rất thảm.”
“Đúng vậy.” Con người Hoắc Tư Thần đột nhiên trở nên sắc bén.
Dám lừa dối anh thì khi màn kịch này kết thúc, cô ta cũng có thể xuống suối vàng rồi.
Hoắc Tư Thần liếc nhìn Tiêu Linh đang ngắm mình trong gương ở phía xa, anh quay đầu, không nói lời nào đã rời khỏi.
Nghe tiếng dập cửa, Tiêu Linh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi đối mặt với người đàn ông đó, cô cảm thấy hơi áp lực.
Vì để bản thân và đứa nhỏ trong bụng sống tốt hơn, Tiêu Linh rất nghe lời Hoắc phu nhân. Bà cho cô ăn cái gì thì ăn cái đó, có cả thực đơn lên sẵn để phục vụ cho cháu trai của bà ấy. Hơn nữa, cô phải chú ý đủ điều để đảm bảo không có ảnh hưởng xấu đến đứa con trong bụng.
Năm ngày trôi qua trong chớp mắt, Tiêu Linh dần quen với cuộc sống trong biệt thự. Sáng dậy ăn uống rồi đi dạo một chút cho khuây khỏa, riêng vườn hoa của họ cũng đủ để cô khám phá trong vòng hai ngày rồi, nói chi đến những nơi khác? Buổi trưa, vẫn là ăn, sau đó giải trí. Chiều, ăn đồ bổ, học tập kiến thức cần thiết khi mang bầu. Tối, đi ngủ sớm.
Cô gần như không ra ngoài, mà bởi vậy, cô dần có chút u uất. Cảm thấy bản thân sắp chịu hết nổi, đến ngày thứ sáu, cô đề nghị Hoắc phu nhân cho mình ra ngoài. Cứ ngỡ bà ấy sẽ không đồng ý, nào ngờ lại gật đầu rất nhanh:
“Cũng được. Tôi sẽ gọi Hoắc Tư Thần đi cùng cô.”
Câu sau làm Tiêu Linh mất cả hứng đi dạo, cô từ chối ngay lập tức:
“Không cần đâu, Hoắc phu nhân, cháu muốn đi một mình.”
“Không có ai ở bên cạnh trông chừng cháu trai của tôi, tôi lo lắng.” Hoắc phu nhân nói. “Hoặc là đi cùng Hoắc Tư Thần, hoặc là không đi đâu cả.”
“...” Sao bà ấy có thể cưỡng ép người khác như thế chứ, đây mà là lựa chọn à?
Tiêu Linh có hơi không vui, nhưng nghĩ đến có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành thì cô nhịn xuống. Rốt cuộc tại sao lại ngu ngốc chạy đến chỗ họ Hoắc kia nói rằng bản thân mang thai con anh ta? Nếu biết trước cô sẽ bị cả Hoắc gia chú ý thì cô không dám làm vậy đâu…
Trên đời làm gì có thuốc hối hận. Tiêu Linh ôm một bụng tức lên xe cùng Hoắc Tư Thần, sắc mặt của anh lúc này vô cùng kém. Thấy cô, anh liền nhíu mày.
“Không có việc gì đừng làm phiền tôi.”
Nghe anh nói vậy, Tiêu Linh vừa mới ngồi vững ở ghế sau đã muốn đứng lên bước xuống xe. Nhưng mà, vì cả tuần rồi không ra ngoài nên cô rất buồn chán. Cô nói:
“Tôi cũng hy vọng anh đừng làm phiền tôi.”
Cô thèm đi cùng anh ta lắm chắc? Tiêu Linh càng tiếp xúc càng không thích người đàn ông này chút nào. Cứng nhắc, làm bộ làm tịch, lại còn khinh người quá đáng. Ngày xưa tại sao cô lại thấy anh ta rất ngầu? Chắc chắn khi đó đầu óc cô có vấn đề rồi.
Bình luận facebook