Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Rắc rối chờ đợi Diệp Thải Quỳ không chỉ dừng ở chuyện hộ khẩu, không quá mấy ngày người bên Cục thuế vụ bỗng nhiên tới cửa, muốn kiểm tra vấn đề thuế của tiệm ăn “Mặt Trời Nhỏ” ……
Tra xét thuế yêu cầu ngẫu nhiên, vốn dĩ không phải vấn đề lớn.
Nhưng nghe nói bộ phận thanh tra thường lơ việc kiểm tra hộ kinh doanh quy mô nhỏ như “Mặt Trời Nhỏ”, dù sao tiệm ăn của cô còn chưa đến 40 mét vuông, doanh thu hàng tháng chỉ mấy chục nghìn tệ, thú thật, quán ăn nhỏ nhà cô không đáng để Chi cục thuế tốn sức người sức của ghé thăm.
Diệp Thải Quỳ đoán đây hẳn là quà ra mắt của “má chồng” dành cho cô đây mà.
Diệp Thải Quỳ chẳng sầu lo chuyện kiểm tra, dù cô buôn bán nhỏ, nhưng cô cũng chả thiếu tiền, càng đừng nói tới loại người vơ đũa cả nắm thế này.
Cô mở nhà hàng hoàn toàn do yêu thích chứ không kiếm sống nhờ nó, tất nhiên sẽ không lén làm giả sổ sách hoặc khai khống rửa tiền. Nếu cô thật sự muốn kiếm tiền thì đã tiếp tục làm nghề cũ, phí công sức chi đi mở nhà hàng?
Hơn nữa Diệp Thải Quỳ xuất thân từ ngành tài chính, nên khá thận trong ở phương diện tài vụ. Song mọi việc đều có vạn nhất, khó tránh khỏi sơ hở.
Cô sợ người ta cố ý bới lông tìm vết, nghĩ đến Đinh Cát Lị làm tại Cục thuế, Diệp Thải Quỳ bèn gọi đến, nhờ cô ấy giúp mình chú ý một chút.
Vốn thuận miệng nói, Diệp Thải Quỳ không ngờ buổi tối tan tầm Đinh Cát Lị đã vội vàng tới “Mặt Trời Nhỏ.”
Đinh Cát Lị xách theo bao lớn bao nhỏ, vòng tới lui ba bốn bận mới mang hết toàn bộ đồ đem đến.
“Tết tới nơi, đơn vị phát kha khá quà, em không nấu cơm, tất cả để hết cho chị.” Đinh Cát Lị đáng thương than: “Em đáng chịu đòn nhận tội, thật sự đã mang phiền toái cho chị rồi.”
“Lại sao nữa?” Diệp Thải Quỳ nghi ngờ hỏi: “Có phải em tới thanh tra đâu, nhận tội gì đó?”
Cho dù nói thế, Diệp Thải Quỳ vẫn lật giở qua mấy túi hàng khô chất tốt, không hề khách sáo gọi nhân viên cất vào.
“Tuy chị không biết em vì sao phải đầu thú, nhưng đã mang tới thứ tốt, chị đây không ngại nữa nha!”
Đinh Cát Lị vẫn áy náy, rầu thúi ruột.
“Thật sự là lỗi của em…… Đều tại em nhiều chuyện! Cục trưởng Hứa thấy giấy hôn thú mà con ông ấy đăng lên thì nhận ra chị, nhớ đến hôm đó ăn sáng chung thì biết chị là bạn em, bèn gọi em đến văn phòng, hỏi chị là ai, tên gì, làm ở đâu, bao nhiêu tuổi…… Em tưởng ông ấy tò mò về con dâu, đương nhiên nói hết cho ông ấy, còn khen chị rất nhiều, kể chị thông minh, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, sống có nghĩa có tình…… Lúc ấy thấy vẻ mặt ông, hình như còn khá vừa lòng mà…… Còn nói có cơ hội kêu em dắt ông đến nhà hàng chị nếm thử…… em nào ngờ nhất thời lắm miệng gây rắc rối cho chị thế đâu, càng không nghĩ tới cục trưởng Hứa sẽ cho người thanh tra quán ăn của chị.”
Nghe thấy Đinh Cát Lị thuật lại, Diệp Thải Quỳ đã tường tận, bèn an ủi cô nàng: “Không hẳn do cục trưởng Hứa sắp xếp đâu, em khoan tự trách đã.”
Diệp Thải Quỳ lăn lộn bên ngoài nhiều năm, tích được chút đỉnh năng lực nhìn người.
Theo cô thấy cục trưởng Hứa tuy có hơi lạnh lùng với con trai, nhưng không giống loại người ngầm gây chuyện, hơn nữa đàn ông ở tuổi tác, địa vị này, không cần tốn thời gian làm ra mấy trò vặt, nếu ông muốn, sẽ một kϊƈɦ tất trúng, nào có cần mấy chiêu vặt vãnh này?
Khả năng “mẹ chồng” ra chiêu cao hơn.
“Chị thấy cục trưởng Hứa thật sự muốn biết hoàn cảnh con dâu ra sao, nhưng ngại mặt mũi làm cha trước Hứa Dịch Dương bèn hỏi em.” Diệp Thải Quỳ nói tiếp: “Nếu không sai, hẳn đây là bà má chồng hào nhoáng biết tình huống của chị nên xuất chiêu cho biết tay…… Không sao đâu, bà ấy quậy không ra chuyện gì.”
“Chị không trách em?”
“Không có mà, đừng lo, bà ấy không thể làm gì chị hết.”
Năng lực dự đoán rủi ro của Diệp Thải Quỳ vẫn rất mạnh, dù sao cũng đã từng tham gia những trò đánh cược, đầu tư mạo hiểm, lấy ánh mắt phán đoán bén nhọn của cô, xét đến nghiệp vụ của mẹ chồng, tuổi tác của bà, năng lực và đặc điểm tính cách, Diệp Thải Quỳ có thể khoanh vùng phạm vi bà nhắm tới mình.
Hoàn toàn nằm trong phạm vi bản thân chịu được, cô không hề lo lắng. Chỉ là hơi phiền phức, cần chú tâm chút.
“Haizz, cũng tại em quá kϊƈɦ động, lúc ấy nên hỏi chị trước, được cho phép hẵng nói.” Đinh Cát Lị than.
Loại chuyện này Diệp Thải Quỳ cũng hiểu, không trách Cát Lị, cô nàng không kể người ta cũng tự động tìm được, chẳng qua hơi vòng vo thôi, từ góc độ lý trí xem xét, đã bị người đào được, ai nói có khác gì đâu.
“Được rồi, không trách thiệt mà, em nhớ để ý hộ, đừng để ai thật sự nhặt được sạn đấy.”
“Chị yên tâm, chiều em có hỏi qua, không sao hết!” Đinh Cát Lị không khỏi cảm thán: “Nói đi nói lại, sổ sách quán ăn chị làm rất cẩn thận, nhờ ai thế ạ? Cho dù ép em soi mói cũng không bóc ra được vấn đề nào.”
Chuyện đương nhiên, Diệp Thải Quỳ vẫn rất tự tin với năng lực nghiệp vụ của mình.
Chẳng qua cô không kể công việc cũ của mình với Đinh Cát Lị, chơi cùng Đinh Cát Lị là sau khi sinh bệnh, hai người quen biết qua một diễn đàn sành ăn, đều có đam mê với đồ ăn, hơn nữa thích ăn những món giống hệt nhau, số lượng xêm xêm, có thể xem nhau như bạn tâm giao phù hợp, cứ thế ăn nhịp tạo thành đôi bạn tốt nhất.
Đinh Cát Lị là một người đặc biệt có chừng mực, Diệp Thải Quỳ không kể chuyện quá khứ, cô nàng cũng cũng không hỏi, Diệp Thải Quỳ vẫn luôn rất biết ơn con bé ở điểm này.
Thật ra kể cho Đinh Cát Lị cũng không phải chuyện không thể, Diệp Thải Quỳ hơi do dự, song vẫn không nói ra sự thật.
Cả hai đều học tài chính, nói ra chuyện trước đây, Đinh Cát Lị khó tránh khỏi sẽ ầm ĩ, cô lại lười giải thích, sau này có cơ hội thích hợp hẵng nói.
“Chị có học một chút về chuyên ngành này hồi đại học, biết chút đỉnh.”
Diệp Thải Quỳ tự thấy mình nói vậy cũng coi như không phải nói dối.
“Vậy chị quá xịn! Làm đầu bếp tiếc ghê, đi thi nhân viên công chức đi, tới đơn vị em, em bảo kê cho.” Đinh Cát Lị đề nghị.
“Thôi làm ơn, chị không chịu nổi bó buộc đâu.”
Đinh Cát Lị cũng hiểu Diệp Thải Quỳ, chuyện này xem như thôi, hai cô bạn thân lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Đinh Cát Lị hỏi: “Hay Tết nay chị vẫn đến nhà em nhé? Mẹ em nấu ăn khó nuốt gần chết, chị tới vừa hay có thể nấu cơm!”
Diệp Thải Quỳ biết ý tốt của Đinh Cát Lị, năm trước đã cùng trải qua giao thừa với cô nàng.
“Thôi, mùng một chị sẽ chúc Tết mẹ em, ba mươi chị ở bên Hứa Dịch Dương.”
Dù chưa hỏi Hứa Dịch Dương, song Diệp Thải Quỳ cho rằng Hứa Dịch Dương hẳn sẽ đồng ý.
“Ừa ha, chị không nói em cũng quên béng chị đã kết hôn……” Đinh Cát Lị phấn khích hỏi: “Anh chồng nhỏ thế nào rồi? Thể lực trai trẻ chắc sung lắm? Đêm mấy lần?”
Diệp Thải Quỳ phì cười, Cát Lị nói chuyện đúng là cởi mở.
“Còn chưa tới bước kia đâu.”
“Cưới cũng cưới rồi, mà chưa tới bước kia á?” Đinh Cát Lị ngơ ngác: “Các người theo phái Plato(1) à?”
(1) Tình yêu theo kiểu Plato hay Platonic Love: dùng để miêu tả tình yêu không có ɖu͙ƈ vọng, không lãng mạn.
“Không phải……” Diệp Thải Quỳ nhớ tới thì không nhịn được cười, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hứa Dịch Dương là người theo chủ nghĩa lãng mạn, cậu ấy thấy trước khi chị yêu cậu ta, bọn chị không thể vượt rào, cùng lắm chỉ có thể ôm ấp, hôn hít thôi.”
Đinh Cát Lị đảo mắt vòng 180 độ đầy vẻ xem thường nhìn Diệp Thải Quỳ, ghét bỏ nói: “Thật là chịu không nổi mấy người, vấn đề cần thận trọng như kết hôn thì quá bốc đồng, vấn đề nên tự do thì bảo thủ! Nếu không phải vì đời sống tình ɖu͙ƈ, còn lâu em mới yêu đương ……”
Diệp Thải Quỳ cúi đầu cười rộ lên, cười đến ngọt ngào.
“Chị cảm thấy cậu ấy như vậy cũng rất dễ thương mà.” Diệp Thải Quỳ nói.
……
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Thải Quỳ, Đinh Cát Lị thở dài thườn thượt: “Diệp Thải Quỳ à, chị toang giồi.”
“Hử?”
“Chị không thấy điệu bộ tươi cười vừa rồi của chị đâu, y chang mấy cô bé mười sáu mới biết yêu, sau lưng toàn bong bóng màu hồng, e là chị đổ rầm rập vào tay anh chồng nhí rồi.”
Diệp Thải Quỳ nhấp ngụm trà, ngẩng đầu, trêи mặt vẫn là nụ cười mỉm, nói nhẹ tênh: “Đổ thì đổ thôi, đâu phải chị bây đổ rồi không dậy nổi.”
Đinh Cát Lị nghe lời cô nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được cười ha hả, giơ ngón tay cái với Diệp Thải Quỳ.
“Ưng cái tính này của chị nè, chuẩn, chúng ta có vốn liếng, đâu phải đổ rồi không dậy nổi, nếu cậu ta thật sự đã tán đổ bà chủ chúng ta …… Em đây……”
“Em làm sao?”
“Em đây xưng cậu ta là thanh niên cứng luôn!”
Hai người cười há há, Đinh Cát Lị đề nghị: “Lúc này nên uống một ly nè.”
“Không phải em lái xe à?”
“Tìm người lái thay thôi!”
Đinh Cát Lị là đứa nghiện rượu, luôn tìm thời cơ để chè chén. Dù sao cũng sắp tới Tết, Diệp Thải Quỳ dứt khoát đóng cửa sớm, cho nhân viên tan ca, tiếp tục cùng Đinh Cát Lị uống rượu bù khú.
Thời điểm dung dăng với bạn tốt, thật sự cảm thấy đàn ông có cũng được không có cũng chả sao, còn gì thư giãn hơn ở bên bạn thân cùng uống rượu nhắm mồi mắng chửi những đứa ngu ngốc chứ?
Hai người uống gần tới bến, Đinh Cát Lị kháy đểu về mấy anh chị cực phẩm tại cơ quan, hai người nói nói cười cười, mang theo vài phần men say, đang ở trạng thái thả lỏng nhất, Hứa Dịch Dương đẩy cửa tiến vào đúng ngay lúc này.
Thải Thải có chút chuếnh choáng, chống đầu, ánh mắt mê say, như nàng tiên vừa dự hội bàn đào, lâng lâng, yêu kiều quyến rũ, xinh đẹp đến mức anh cảm thấy cô thật xa xôi……
Hứa Dịch Dương nhìn ngây người, mãi đến khi Đinh Cát Lị vươn tay huơ huơ, Hứa Dịch Dương mới hoàn hồn.
Anh đã gặp qua Đinh Cát Lị một lần, biết cô nàng và Diệp Thải Quỳ là bạn tốt, vội thẳng lưng, cực kì lễ phép chào hỏi với cô nàng.
“Yoo, không phải anh rể đây sao?” Đinh Cát Lị chống đầu cười tủm tỉm nói: “Anh rể khách sáo quá nha……”
Nghe được xưng hô “Anh rể” này, Hứa Dịch Dương mừng ra mặt, không nhịn được cúi đầu cười vui vẻ, quả thực còn hạnh phúc hơn lúc lập công hạng nhất.
“Ây da, nghe em kêu anh là anh rể mừng dữ vậy hả? Anh rể à, anh nhận tiếng anh rể này rồi, chờ tới Tết phải cho em bao lì xì đó nha.”
“Chuyện nhỏ!” Hứa Dịch Dương sảng kɧօáϊ đáp ứng: “Chắc chắn có bao lớn luôn.”
“Thế em an tâm rồi.” Đinh Cát Lị là người thức thời, lập tức đứng lên nói: “Em đi trước đây, người lái thay cũng tới rồi, không quấy rầy vợ chồng son hai người. Chúng mình có rảnh thì hẹn thời gian, trước năm mới cùng ăn bữa cơm, em sẽ mang bạn trai nhỏ đến luôn.”
“Được, chị đây không tiễn nhé.” Diệp Thải Quỳ uống hơi nhiều, lười nhúc nhích.
“Khách sáo gì, đôi trẻ hai người tự mình trò chuyện đi nhé.”
Đinh Cát Lị xách túi bước đi, lúc ngang qua người Hứa Dịch Dương, vỗ nhẹ bờ vai anh, sau đó nhỏ giọng nói gì đấy.
Mặt Hứa Dịch Dương thoắt cái đỏ bừng, Đinh Cát Lị đắc ý nháy mắt với Diệp Thải Quỳ, lúc này mới đẩy cửa rời đi.
“Cát Lị thì thầm gì với cậu dạ?” Diệp Thải Quỳ tâm tình không tồi hỏi.
“Không có gì……” Vẻ mặt Hứa Dịch Dương ngượng ngùng.
“Á à, cùng có bí mật nhỏ nha?” Diệp Thải Quỳ cố ý nói.
“Thiệt không phải mà!” Hứa Dịch Dương nôn nóng.
“Không nói thì thôi.”
Diệp Thải Quỳ biết với tính cách phóng khoáng của Đinh Cát Lị chỉ sợ không nói được câu nào hay ho, cũng không muốn đi hỏi chú sói con ngây thơ Hứa Dịch Dương kia. Nhưng không dằn nổi sự tò mò cồn cào trong lòng, bèn lén nhắn tin cho Đinh Cát Lị.
“Em đã nói gì với Hứa Dịch Dương đấy? Làm cậu ấy thẹn thùng như thế? “
Đinh Cát Lị nhanh chóng trả lời, Diệp Thải Quỳ nhìn lời nhắn của cô nàng, không khỏi bật cười.
Hứa Dịch Dương đâu ngốc, tất nhiên biết hẳn là Đinh Cát Lị kể lại lời vừa rồi cho Thải Thải, mặt càng đỏ tợn, ngượng ngùng hắng giọng, lảng sang chuyện khác hỏi: “Hôm nay ăn gì thế?”
Diệp Thải Quỳ vẫn mềm lòng với Hứa Dịch Dương, không đành lòng trêu đùa cậu nữa, bèn ngừng đề tài này, trả lời: “Cậu muốn ăn gì thì tôi làm cho.”
“Cơm chiên.” Hứa Dịch Dương đáp liền.
“Mỗi ngày đều ăn cơm chiên, không biết ngán à?”
“Không ngán.” Hứa Dịch Dương kiên định nói: “Ăn cả đời cũng sẽ không bao giờ chán.”
Diệp Thải Quỳ cười cười, quấn tạp dề, vừa buộc tóc vừa thuận miệng ghẹo: “Chung tình vậy nha, thế tôi khỏi phải lo có ngày cậu chán tôi rồi đi tìm em gái nào xinh tươi hơn rồi?”
“Sao có chuyện này được!” Hứa Dịch Dương kϊƈɦ động, nghiêm túc nói: “Sao em lại có loại suy nghĩ này? Tôi sẽ không làm thế.”
“Gấp gáp gì, tôi đùa thôi mà.”
“Đùa cũng không được.”
“Ờ ờ ờ.”
Diệp Thải Quỳ xoay người đi vào bếp, chợt bị Hứa Dịch Dương ôm lấy từ phía sau.
Tại sao cậu ấy toàn tự dưng ôm sau lưng cô vậy?
Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ: “Cậu người này sao cứ tấn công bất ngờ hoài thế, bệnh nghề nghiệp từ đội đặc cảnh à? Mau buông ra coi, tôi đi chiên cơm này.”
“Thải Thải, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ chán ghét em.” Hứa Dịch Dương tủi thân tỉ tê.
Một lần gặp gỡ, nhớ mãi không quên(2).
(2) Nguyên văn 乍见之欢,久处不厌. Người ta thường dùng câu nói “乍见之欢 不如久处不厌” để miêu tả niềm vui lúc mới gặp không bằng việc tiếp xúc lâu ngày nhưng không cảm thấy chán ghét. Tác giả dùng câu trêи để Dịch Dương phản bác lại suy nghĩ thông thường.
Anh càng ngắm Thải Thải thì càng thấy thích, thậm chí anh còn tưởng tượng đến dáng vẻ khi cô già cỗi nhăn nheo, ngẫm nghĩ, ngay cả những nếp nhăn của cô ấy cũng đáng yêu, đều khiến anh rung động không thôi.
“Tôi không cần mấy cô gái xinh tươi gì cả, các cô ấy sao có thể sánh với em? Cho dù đến ngày em nếp nhắn đầy mặt, chắc chắn cũng dễ thương, trêи đời này không ai tốt hơn em, tôi sẽ không đi đâu cả.” Hứa Dịch Dương dùng giọng điệu trịnh trọng và thành kính độc nhất thuộc về mình nói với Diệp Thải Quỳ: “Thải Thải, tôi tuyệt đối sẽ không rời bỏ em, em có xua đuổi tôi cũng không đi, nơi duy nhất mà tôi muốn đến bên em chính là chốn gần em nhất……”
Cho dù đến ngày em nếp nhắn đầy mặt, chắc chắn cũng dễ thương
……
Trêи đời này không ai tốt hơn em
……
Nơi duy nhất mà tôi muốn đến bên em chính là chốn gần em nhất.
……
Rõ ràng là một anh chàng thẳng băng, thế mà luôn có thể thốt nên những lời ngon tiếng ngọt êm tai nhất trêи đời.
……
Rõ ràng đã dự tính lẻ loi đến cuối đời, không mang vướng bận, song ở thời điểm không hề báo trước, gặp được một người chung tình.
……
Diệp Thải Quỳ nghĩ, chỉ sợ cô đổ thật rồi.
Trong lòng bỗng chốc mềm mại, Diệp Thải Quỳ nhẹ giọng cười rộ lên, hỏi: “Ôm luôn rồi, cậu còn muốn đi đến đâu gần tôi hơn hả?”
“Nhưng tôi vẫn thấy em cách tôi thật xa xăm, dù chúng ta đã kết hôn, tôi mãi cảm thấy em vẫn chưa thuộc về tôi.” Hứa Dịch Dương vô cùng đáng thương ôm Diệp Thải Quỳ, tủi thân hỏi: “Thải Thải, em thật sự là của tôi sao?”
……
“Hết thảy đều là thật sao?”
……
Hứa Dịch Dương cẩn thận hỏi, hệt như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, Diệp Thải Quỳ không ngờ rằng, cô khiến Hứa Dịch Dương thiếu cảm giác an toàn đến vậy.
Diệp Thải Quỳ xoay người, dịu dàng ôm mặt Hứa Dịch Dương.
Trêи người cô có hương rượu nhàn nhạt, song không làm người khó chịu, ngược lại toát ra hơi thở cám dỗ say lòng.
……
“Cậu có biết cách nào đến gần tôi hơn không?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
Hứa Dịch Dương lắc đầu.
“Tôi chỉ cho cậu.”
……
Diệp Thải Quỳ cầm tay Hứa Dịch Dương, chạm nhẹ lên mặt mình, sau đó chậm rãi nắm bàn tay anh trượt xuống, từ gò má đến cổ, ngực, eo thon, đến bắp đùi…… rồi từ từ, bình tĩnh dời vào trong.
Hô hấp Hứa Dịch Dương khó nén hổn hển, ánh mắt cũng từ thanh tỉnh chuyển sang nóng bỏng.
Diệp Thải Quỳ cắn lỗ tai anh, thủ thỉ: “Chính nó.”
……
Chính bằng cách này, có thể đến gần tôi nhất.
Đi vào cơ thể tôi, giao con người cậu cho tôi……
Vuốt ve trong nhà, nơi mùi thơm của thức ăn lan toả khắp phòng.
Không biết là ai vươn tay hất đổ bình rượu, hương rượu lên men tình ‘ɖu͙ƈ’ hừng hực, chất chồng tích tụ, vấn vương không dứt.
Có lẽ do uống quá nhiều, Diệp Thải Quỳ không hề che đậy ham muốn của mình, như con rắn quấn quýt chàng trai trẻ trước mặt.
“Thải Thải, thế này không được.” Hứa Dịch Dương thở dốc đẩy Diệp Thải Quỳ ra, mày nhíu chặt, nhăn nhó giãy giụa, nín nhịn đến mức cổ gồ đầy gân xanh, nói: “Chúng ta đã nói, hiện tại không được, phải chờ tới……”
Không đợi Hứa Dịch Dương nói xong, Diệp Thải Quỳ cắt ngang lời anh.
“Tôi thấy lời Đinh Cát Lị nói khá có lý.” Diệp Thải Quỳ thổi khí bên tai Hứa Dịch Dương, rủ rỉ: “Tôi đã thế này, cậu còn nhịn được, có phải phương diện kia có vấn đề không đấy?
……
Hứa Dịch Dương đờ người.
Diệp Thải Quỳ tiếp tục xấu xa nói: “Hứa Dịch Dương, cậu nói xem, cậu rốt cuộc có được hay không?”
……
Toàn bộ đồ trêи bàn bị quét xuống đất, Diệp Thải Quỳ chỉ thấy thân thể nhẹ bẫng, bất chợt bị người nhấc lên, đặt lên bàn.
Hứa Dịch Dương nắm lấy hai bắp đùi Diệp Thải Quỳ, hung hăng nói: “Thải Thải, là em ép tôi đó.”
……
Đôi tay Diệp Thải Quỳ ôm lấy cổ Hứa Dịch Dương, ánh mắt mơ màng.
Giọng cô khe khẽ, như tiếng ca của nàng tiên cá từ chốn sương mù biển rộng, dụ dỗ người sa vào cạm bẫy chết chóc.
“Không sao đâu, cứ để tôi làm người phụ nữ hư hỏng, là tôi ép cậu, là tôi dụ dỗ cậu, vấy bẩn đạo đức, phá hư nguyên tắc của cậu, hết thảy đều do tôi.”
Vì anh, cô tự nguyện trở thành người đàn bà tồi.
Cô không muốn làm gái ngoan, gái ngoan rất nhàm chán, ngoại trừ ngoan ngoãn thì chả có gì hay. Cô dạo chơi ở đời, không phải vì sự tán dương của người khác, cô không ham mê gì thanh danh tốt.
Ngả ngớn truỵ lạc, vui sướиɠ phóng túng, làm người đàn bà khiến trai ngoan sa đọa, vấy bẩn quân tử, người đàn bà hư hỏng tiếng xấu đầy mình.
……
Diệp Thải Quỳ chưa từng trải qua nụ hôn nào kịch liệt nhường này, Hứa Dịch Dương hệt như muốn một ngụm nuốt trọn cô. Hứa Dịch Dương cường ngạnh, hôn cô đến mức ngạt thở, véo cô đau đớn.
Song, bò bít tết ăn ngon nhất khi chín nửa phần, khi độ ẩm của thịt còn lưu máu. Đồ ăn hảo hạng đương nhiên tuyệt vời, đáng hưởng thụ, nhưng vẫn thiếu chút cảm giác ăn uống thỏa thuê đến mỹ mãn. Cái loại thoả mãn nguyên thuỷ khi dùng sức nhai nuốt, cắn xé, ngấu nghiến hút máu.
Thế nên kɧօáϊ cảm thể xác cũng vậy, càng thô tục, tinh thần sẽ càng hưng phấn, thân thể càng buông thả càng kéo theo nhiều sung sướиɠ.
Chưa bao giờ được hôn môi một cách thô bạo đến vậy, thế nên cũng chưa bao giờ cảm nhận được nỗi kɧօáϊ cảm mãnh liệt đến thế.
Diệp Thải Quỳ phát hiện ra bộ mặt khác của Hứa Dịch Dương.
Thật ra bộ mặt trái này của anh có tính công kϊƈɦ rất mạnh, đây vốn là nguyên bản của anh, là một dã thú, hơn nữa còn được xem như niềm kiêu hãnh.
Rõ ràng là cô chủ động mồi chài, thế quái nào lại có ảo giác đang bị Hứa Dịch Dương “cưỡng ɖâʍ” ……
Hiển nhiên đối với phái mạnh như Hứa Dịch Dương, chủ nghĩa kinh nghiệm là điều vô nghĩa, vì bản chất của anh trực tiếp, như giống đực nơi thiên nhiên hoang dã, nhét đầy ý tưởng hỗ trợ bạn tình.
Sinh lực bừng bừng, bốc đồng cáu kỉnh, tuyệt đối không giao quyền chủ động cho người khác.
Hứa Dịch Dương hoá ra là dạng người này……
Hoá ra anh cũng có mặt tối.
Tương tự nơi nào có mặt trời chiếu xuống chói chang, nơi ấy bóng râm dày đặc, lột bỏ lớp ngụy trang đối phó với thế giới loài người, bại lộ bộ mặt thú tính, bản tính cốt lõi của chúng ta sẽ không cách nào che lấp được.
Chẳng trách cậu ấy lái xe khí phách như thế, Hứa Dịch Dương là người đàn ông đam mê chinh phục.
……
Hứa Dịch Dương chẳng phải trai mới lớn bồng bột bồn chồn khi yêu lần đầu. Thậm chí anh không có tí nhút nhát nào, đối mặt với ɖu͙ƈ vọng của mình một cách thẳng thắn và cởi mở, ngay cả phương thức biểu đạt nhục ɖu͙ƈ cũng rất bộc trực.
Có lẽ chỉ có thông qua loại phương thức xác thịt cô mới có thể hiểu biết thêm về người đàn ông này một chút.
Người đàn ông này thuần túy, song không hề đơn giản.
Diệp Thải Quỳ cảm thấy mình bị hố rồi, nhưng cô phát hiện, Hứa Dịch Dương kiểu này cô mê vô cùng, mặt tối của anh ngược lại càng thêm hấp dẫn cô.
Cậu chẳng phải chó săn nhỏ thuần khiết gì, cậu đích thực là một chú sói con hoang dã tham lam, giả vờ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng chỉ cần có cơ hội, cậu sẽ biến thành kẻ khống chế.
Nhiệt tình nóng bỏng, mang theo một cỗ bạo lực khát máu, nụ hôn của anh, những cái vuốt ve của anh luôn mang tới cảm giác đau đớn. Tham lam nhiều hơn, cần gắng sức hơn, muốn khắc sâu hơn.
Nụ hôn của anh quá đòi hỏi. Chả hề gì, cứ lấy thêm đi, bất luận bao nhiêu, cô đều sẽ cho, bởi vì chỉ hôn thôi cũng đã khiến cô cảm thấy khát khao chưa từng có……
Ánh đèn vàng trong sảnh ấm áp , chiếu rọi gương mặt trẻ trung của Hứa Dịch Dương.
Bọn họ dùng sức hôn môi. Tay Diệp Thải Quỳ lần xuống, cảm nhận được thân thể Hứa Dịch Dương biến hóa.
Cơ thể anh dâng trào sinh lực, dù tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, cũng không chút nào khiến người ta cảm thấy đáng khinh. Thân thể cũng giống như tinh thần của anh, luôn tích cực hướng về phía trước.
Hệt như Thần Mặt Trời Apollo.
……
Hôn nhau say đắm, mồ hôi nhớp nháp, nhiệt độ trong nhà tăng dần.
Tình yêu quả là một điều kì diệu.
Nó có thể để hai mảnh đời hoàn toàn khác biệt, thoát khỏi nỗi cô đơn giường chiếu, trong phút chốc lấp đầy khoảng cách giữa cả hai, làm chúng ta lần nữa tìm được liên kết với tự nhiên ……
Giờ khắc này, Diệp Thải Quỳ không khỏi tự hỏi, dường như tình yêu huyền bí ấy, đã giáng xuống người cô rồi……
……
Tết ta đang đến gần, mùa đông còn vấn vít, đúng là thời điểm lúc ấm lúc lạnh, hai tối nay bất chợt lạnh lẽo trở lại.
Trên áo khoác Tưởng Thiên Thắng đều là sương giá, song anh ta cảm thấy cả người mình sục sôi từ trong ra ngoài.
Bạn đã từng cảm nhận qua cái loại ghen ghét phẫn nộ thiêu đốt khắp lục phủ ngũ tạng chưa?
Tưởng Thiên Thắng đứng trong bóng tối, hút hết điếu này đến điếu khác, nhìn quán ăn Mặt Trời Nhỏ cách đó không xa.
Xuyên qua ô cửa kính to lớn, có thể thấy hai người đang động tình hôn nhau say mê dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cách họ hôn nhau rất mãnh liệt, giống như bất kì cặp tình nhân nào trêи đời này yêu nhau sâu đậm, trong mắt chỉ có lẫn nhau, phủ mờ toàn bộ thế giới biến thành vô hình.
Hai người đốt lửa chẳng màng ai, một khắc cũng không kịp đợi chờ.
……
Tưởng Thiên Thắng thấy mình như bị vạn tiễn xuyên tâm, lửa giận ngùn ngụt.
Định mệnh chết tiệt, thật sự đẩy người phụ nữ thuộc về anh đến bên tên cảnh sát quèn kia.
Ác quỷ giấu sâu dưới đáy lòng như chực rục rịch.
Trong nháy mắt Tưởng Thiên Thắng sinh ra hàng vạn ý niệm tà ác.
Ý nghĩ ác độc nhất, tối tăm nhất, tàn khốc nhất của anh ta là khao khát đem tên kia rút gân lóc xương, thịt băm thành tương, nghiền xương thành phấn, sau đó ném vào lò thiêu đốt thành tro, đào một cái hố sâu nhất, chôn vùi dưới lớp bùn lầy mới có thể giải hận.
Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương đã đánh thức một mặt âm u nhất đè sâu trong nội tâm Tưởng Thiên Thắng: Ích kỷ, tham lam, tàn khốc, tà ác.
Anh ta nóng lòng muốn vọt vào cướp đi Diệp Thải Quỳ, sau đó nhốt cô ở nơi chỉ riêng mình biết, bất cứ kẻ nào thèm muốn cô ấy đều phải bị lăng trì xử tử.
Tưởng Thiên Thắng hung hăng hút nốt điếu thuốc cuối cùng, sau đó ném xuống đầu lọc dùng sức dẫm mạnh.
……
Chẳng phải em từng nói kiếp này chỉ yêu mình anh sao?
Chẳng phải em từng nói rời khỏi anh sẽ không yêu ai khác nữa sao?
Chẳng phải em từng nói anh là tất cả của em sao?
Chẳng phải em từng nói thà hành hạ nhau còn hơn buông tay sao?
Chẳng phải em từng nói anh đã vắt kiệt toàn bộ tình cảm của em sao?
Hoá ra những lời nói ấy đều là chót lưỡi đầu môi……
Em có biết, không ai có thể đùa bỡn tôi, dối gạt tôi?
Chẳng hề gì, em có thể nói mà không giữ lời.
Tôi mãi mãi sẽ tha thứ cho em, bởi vì em là người tình đời này tôi mãi không phai, chỉ cần em trở về vòng tay của tôi, tôi sẽ dịu dàng vuốt ve mái tóc em, trao em nụ hôn như khi đã từng.
Nhưng em biết không?
Đã ấn vào công tắc của quỷ, em không còn lựa chọn nào khác.
Thế nên từng điều em đã hứa hẹn, cho dù em có làm được hay không, tôi sẽ đều giúp em thực hiện.
……
Cuối cùng Tưởng Thiên Thắng cũng xoay người rời đi, biến mất vào trong hẻm nhỏ tối tăm.Tác giả có lời muốn nói: Bà con đừng lo lắng, sẽ không ngược, đây là văn ấm áp, ngọt ngào
Daisy có lời muốn nói: Chương này bằng 3 chương bình thương T^T làm quài không hết luôn á
Gửi mọi người link bàn về Platonic love khá hay ho
Tra xét thuế yêu cầu ngẫu nhiên, vốn dĩ không phải vấn đề lớn.
Nhưng nghe nói bộ phận thanh tra thường lơ việc kiểm tra hộ kinh doanh quy mô nhỏ như “Mặt Trời Nhỏ”, dù sao tiệm ăn của cô còn chưa đến 40 mét vuông, doanh thu hàng tháng chỉ mấy chục nghìn tệ, thú thật, quán ăn nhỏ nhà cô không đáng để Chi cục thuế tốn sức người sức của ghé thăm.
Diệp Thải Quỳ đoán đây hẳn là quà ra mắt của “má chồng” dành cho cô đây mà.
Diệp Thải Quỳ chẳng sầu lo chuyện kiểm tra, dù cô buôn bán nhỏ, nhưng cô cũng chả thiếu tiền, càng đừng nói tới loại người vơ đũa cả nắm thế này.
Cô mở nhà hàng hoàn toàn do yêu thích chứ không kiếm sống nhờ nó, tất nhiên sẽ không lén làm giả sổ sách hoặc khai khống rửa tiền. Nếu cô thật sự muốn kiếm tiền thì đã tiếp tục làm nghề cũ, phí công sức chi đi mở nhà hàng?
Hơn nữa Diệp Thải Quỳ xuất thân từ ngành tài chính, nên khá thận trong ở phương diện tài vụ. Song mọi việc đều có vạn nhất, khó tránh khỏi sơ hở.
Cô sợ người ta cố ý bới lông tìm vết, nghĩ đến Đinh Cát Lị làm tại Cục thuế, Diệp Thải Quỳ bèn gọi đến, nhờ cô ấy giúp mình chú ý một chút.
Vốn thuận miệng nói, Diệp Thải Quỳ không ngờ buổi tối tan tầm Đinh Cát Lị đã vội vàng tới “Mặt Trời Nhỏ.”
Đinh Cát Lị xách theo bao lớn bao nhỏ, vòng tới lui ba bốn bận mới mang hết toàn bộ đồ đem đến.
“Tết tới nơi, đơn vị phát kha khá quà, em không nấu cơm, tất cả để hết cho chị.” Đinh Cát Lị đáng thương than: “Em đáng chịu đòn nhận tội, thật sự đã mang phiền toái cho chị rồi.”
“Lại sao nữa?” Diệp Thải Quỳ nghi ngờ hỏi: “Có phải em tới thanh tra đâu, nhận tội gì đó?”
Cho dù nói thế, Diệp Thải Quỳ vẫn lật giở qua mấy túi hàng khô chất tốt, không hề khách sáo gọi nhân viên cất vào.
“Tuy chị không biết em vì sao phải đầu thú, nhưng đã mang tới thứ tốt, chị đây không ngại nữa nha!”
Đinh Cát Lị vẫn áy náy, rầu thúi ruột.
“Thật sự là lỗi của em…… Đều tại em nhiều chuyện! Cục trưởng Hứa thấy giấy hôn thú mà con ông ấy đăng lên thì nhận ra chị, nhớ đến hôm đó ăn sáng chung thì biết chị là bạn em, bèn gọi em đến văn phòng, hỏi chị là ai, tên gì, làm ở đâu, bao nhiêu tuổi…… Em tưởng ông ấy tò mò về con dâu, đương nhiên nói hết cho ông ấy, còn khen chị rất nhiều, kể chị thông minh, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, sống có nghĩa có tình…… Lúc ấy thấy vẻ mặt ông, hình như còn khá vừa lòng mà…… Còn nói có cơ hội kêu em dắt ông đến nhà hàng chị nếm thử…… em nào ngờ nhất thời lắm miệng gây rắc rối cho chị thế đâu, càng không nghĩ tới cục trưởng Hứa sẽ cho người thanh tra quán ăn của chị.”
Nghe thấy Đinh Cát Lị thuật lại, Diệp Thải Quỳ đã tường tận, bèn an ủi cô nàng: “Không hẳn do cục trưởng Hứa sắp xếp đâu, em khoan tự trách đã.”
Diệp Thải Quỳ lăn lộn bên ngoài nhiều năm, tích được chút đỉnh năng lực nhìn người.
Theo cô thấy cục trưởng Hứa tuy có hơi lạnh lùng với con trai, nhưng không giống loại người ngầm gây chuyện, hơn nữa đàn ông ở tuổi tác, địa vị này, không cần tốn thời gian làm ra mấy trò vặt, nếu ông muốn, sẽ một kϊƈɦ tất trúng, nào có cần mấy chiêu vặt vãnh này?
Khả năng “mẹ chồng” ra chiêu cao hơn.
“Chị thấy cục trưởng Hứa thật sự muốn biết hoàn cảnh con dâu ra sao, nhưng ngại mặt mũi làm cha trước Hứa Dịch Dương bèn hỏi em.” Diệp Thải Quỳ nói tiếp: “Nếu không sai, hẳn đây là bà má chồng hào nhoáng biết tình huống của chị nên xuất chiêu cho biết tay…… Không sao đâu, bà ấy quậy không ra chuyện gì.”
“Chị không trách em?”
“Không có mà, đừng lo, bà ấy không thể làm gì chị hết.”
Năng lực dự đoán rủi ro của Diệp Thải Quỳ vẫn rất mạnh, dù sao cũng đã từng tham gia những trò đánh cược, đầu tư mạo hiểm, lấy ánh mắt phán đoán bén nhọn của cô, xét đến nghiệp vụ của mẹ chồng, tuổi tác của bà, năng lực và đặc điểm tính cách, Diệp Thải Quỳ có thể khoanh vùng phạm vi bà nhắm tới mình.
Hoàn toàn nằm trong phạm vi bản thân chịu được, cô không hề lo lắng. Chỉ là hơi phiền phức, cần chú tâm chút.
“Haizz, cũng tại em quá kϊƈɦ động, lúc ấy nên hỏi chị trước, được cho phép hẵng nói.” Đinh Cát Lị than.
Loại chuyện này Diệp Thải Quỳ cũng hiểu, không trách Cát Lị, cô nàng không kể người ta cũng tự động tìm được, chẳng qua hơi vòng vo thôi, từ góc độ lý trí xem xét, đã bị người đào được, ai nói có khác gì đâu.
“Được rồi, không trách thiệt mà, em nhớ để ý hộ, đừng để ai thật sự nhặt được sạn đấy.”
“Chị yên tâm, chiều em có hỏi qua, không sao hết!” Đinh Cát Lị không khỏi cảm thán: “Nói đi nói lại, sổ sách quán ăn chị làm rất cẩn thận, nhờ ai thế ạ? Cho dù ép em soi mói cũng không bóc ra được vấn đề nào.”
Chuyện đương nhiên, Diệp Thải Quỳ vẫn rất tự tin với năng lực nghiệp vụ của mình.
Chẳng qua cô không kể công việc cũ của mình với Đinh Cát Lị, chơi cùng Đinh Cát Lị là sau khi sinh bệnh, hai người quen biết qua một diễn đàn sành ăn, đều có đam mê với đồ ăn, hơn nữa thích ăn những món giống hệt nhau, số lượng xêm xêm, có thể xem nhau như bạn tâm giao phù hợp, cứ thế ăn nhịp tạo thành đôi bạn tốt nhất.
Đinh Cát Lị là một người đặc biệt có chừng mực, Diệp Thải Quỳ không kể chuyện quá khứ, cô nàng cũng cũng không hỏi, Diệp Thải Quỳ vẫn luôn rất biết ơn con bé ở điểm này.
Thật ra kể cho Đinh Cát Lị cũng không phải chuyện không thể, Diệp Thải Quỳ hơi do dự, song vẫn không nói ra sự thật.
Cả hai đều học tài chính, nói ra chuyện trước đây, Đinh Cát Lị khó tránh khỏi sẽ ầm ĩ, cô lại lười giải thích, sau này có cơ hội thích hợp hẵng nói.
“Chị có học một chút về chuyên ngành này hồi đại học, biết chút đỉnh.”
Diệp Thải Quỳ tự thấy mình nói vậy cũng coi như không phải nói dối.
“Vậy chị quá xịn! Làm đầu bếp tiếc ghê, đi thi nhân viên công chức đi, tới đơn vị em, em bảo kê cho.” Đinh Cát Lị đề nghị.
“Thôi làm ơn, chị không chịu nổi bó buộc đâu.”
Đinh Cát Lị cũng hiểu Diệp Thải Quỳ, chuyện này xem như thôi, hai cô bạn thân lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Đinh Cát Lị hỏi: “Hay Tết nay chị vẫn đến nhà em nhé? Mẹ em nấu ăn khó nuốt gần chết, chị tới vừa hay có thể nấu cơm!”
Diệp Thải Quỳ biết ý tốt của Đinh Cát Lị, năm trước đã cùng trải qua giao thừa với cô nàng.
“Thôi, mùng một chị sẽ chúc Tết mẹ em, ba mươi chị ở bên Hứa Dịch Dương.”
Dù chưa hỏi Hứa Dịch Dương, song Diệp Thải Quỳ cho rằng Hứa Dịch Dương hẳn sẽ đồng ý.
“Ừa ha, chị không nói em cũng quên béng chị đã kết hôn……” Đinh Cát Lị phấn khích hỏi: “Anh chồng nhỏ thế nào rồi? Thể lực trai trẻ chắc sung lắm? Đêm mấy lần?”
Diệp Thải Quỳ phì cười, Cát Lị nói chuyện đúng là cởi mở.
“Còn chưa tới bước kia đâu.”
“Cưới cũng cưới rồi, mà chưa tới bước kia á?” Đinh Cát Lị ngơ ngác: “Các người theo phái Plato(1) à?”
(1) Tình yêu theo kiểu Plato hay Platonic Love: dùng để miêu tả tình yêu không có ɖu͙ƈ vọng, không lãng mạn.
“Không phải……” Diệp Thải Quỳ nhớ tới thì không nhịn được cười, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hứa Dịch Dương là người theo chủ nghĩa lãng mạn, cậu ấy thấy trước khi chị yêu cậu ta, bọn chị không thể vượt rào, cùng lắm chỉ có thể ôm ấp, hôn hít thôi.”
Đinh Cát Lị đảo mắt vòng 180 độ đầy vẻ xem thường nhìn Diệp Thải Quỳ, ghét bỏ nói: “Thật là chịu không nổi mấy người, vấn đề cần thận trọng như kết hôn thì quá bốc đồng, vấn đề nên tự do thì bảo thủ! Nếu không phải vì đời sống tình ɖu͙ƈ, còn lâu em mới yêu đương ……”
Diệp Thải Quỳ cúi đầu cười rộ lên, cười đến ngọt ngào.
“Chị cảm thấy cậu ấy như vậy cũng rất dễ thương mà.” Diệp Thải Quỳ nói.
……
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Thải Quỳ, Đinh Cát Lị thở dài thườn thượt: “Diệp Thải Quỳ à, chị toang giồi.”
“Hử?”
“Chị không thấy điệu bộ tươi cười vừa rồi của chị đâu, y chang mấy cô bé mười sáu mới biết yêu, sau lưng toàn bong bóng màu hồng, e là chị đổ rầm rập vào tay anh chồng nhí rồi.”
Diệp Thải Quỳ nhấp ngụm trà, ngẩng đầu, trêи mặt vẫn là nụ cười mỉm, nói nhẹ tênh: “Đổ thì đổ thôi, đâu phải chị bây đổ rồi không dậy nổi.”
Đinh Cát Lị nghe lời cô nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được cười ha hả, giơ ngón tay cái với Diệp Thải Quỳ.
“Ưng cái tính này của chị nè, chuẩn, chúng ta có vốn liếng, đâu phải đổ rồi không dậy nổi, nếu cậu ta thật sự đã tán đổ bà chủ chúng ta …… Em đây……”
“Em làm sao?”
“Em đây xưng cậu ta là thanh niên cứng luôn!”
Hai người cười há há, Đinh Cát Lị đề nghị: “Lúc này nên uống một ly nè.”
“Không phải em lái xe à?”
“Tìm người lái thay thôi!”
Đinh Cát Lị là đứa nghiện rượu, luôn tìm thời cơ để chè chén. Dù sao cũng sắp tới Tết, Diệp Thải Quỳ dứt khoát đóng cửa sớm, cho nhân viên tan ca, tiếp tục cùng Đinh Cát Lị uống rượu bù khú.
Thời điểm dung dăng với bạn tốt, thật sự cảm thấy đàn ông có cũng được không có cũng chả sao, còn gì thư giãn hơn ở bên bạn thân cùng uống rượu nhắm mồi mắng chửi những đứa ngu ngốc chứ?
Hai người uống gần tới bến, Đinh Cát Lị kháy đểu về mấy anh chị cực phẩm tại cơ quan, hai người nói nói cười cười, mang theo vài phần men say, đang ở trạng thái thả lỏng nhất, Hứa Dịch Dương đẩy cửa tiến vào đúng ngay lúc này.
Thải Thải có chút chuếnh choáng, chống đầu, ánh mắt mê say, như nàng tiên vừa dự hội bàn đào, lâng lâng, yêu kiều quyến rũ, xinh đẹp đến mức anh cảm thấy cô thật xa xôi……
Hứa Dịch Dương nhìn ngây người, mãi đến khi Đinh Cát Lị vươn tay huơ huơ, Hứa Dịch Dương mới hoàn hồn.
Anh đã gặp qua Đinh Cát Lị một lần, biết cô nàng và Diệp Thải Quỳ là bạn tốt, vội thẳng lưng, cực kì lễ phép chào hỏi với cô nàng.
“Yoo, không phải anh rể đây sao?” Đinh Cát Lị chống đầu cười tủm tỉm nói: “Anh rể khách sáo quá nha……”
Nghe được xưng hô “Anh rể” này, Hứa Dịch Dương mừng ra mặt, không nhịn được cúi đầu cười vui vẻ, quả thực còn hạnh phúc hơn lúc lập công hạng nhất.
“Ây da, nghe em kêu anh là anh rể mừng dữ vậy hả? Anh rể à, anh nhận tiếng anh rể này rồi, chờ tới Tết phải cho em bao lì xì đó nha.”
“Chuyện nhỏ!” Hứa Dịch Dương sảng kɧօáϊ đáp ứng: “Chắc chắn có bao lớn luôn.”
“Thế em an tâm rồi.” Đinh Cát Lị là người thức thời, lập tức đứng lên nói: “Em đi trước đây, người lái thay cũng tới rồi, không quấy rầy vợ chồng son hai người. Chúng mình có rảnh thì hẹn thời gian, trước năm mới cùng ăn bữa cơm, em sẽ mang bạn trai nhỏ đến luôn.”
“Được, chị đây không tiễn nhé.” Diệp Thải Quỳ uống hơi nhiều, lười nhúc nhích.
“Khách sáo gì, đôi trẻ hai người tự mình trò chuyện đi nhé.”
Đinh Cát Lị xách túi bước đi, lúc ngang qua người Hứa Dịch Dương, vỗ nhẹ bờ vai anh, sau đó nhỏ giọng nói gì đấy.
Mặt Hứa Dịch Dương thoắt cái đỏ bừng, Đinh Cát Lị đắc ý nháy mắt với Diệp Thải Quỳ, lúc này mới đẩy cửa rời đi.
“Cát Lị thì thầm gì với cậu dạ?” Diệp Thải Quỳ tâm tình không tồi hỏi.
“Không có gì……” Vẻ mặt Hứa Dịch Dương ngượng ngùng.
“Á à, cùng có bí mật nhỏ nha?” Diệp Thải Quỳ cố ý nói.
“Thiệt không phải mà!” Hứa Dịch Dương nôn nóng.
“Không nói thì thôi.”
Diệp Thải Quỳ biết với tính cách phóng khoáng của Đinh Cát Lị chỉ sợ không nói được câu nào hay ho, cũng không muốn đi hỏi chú sói con ngây thơ Hứa Dịch Dương kia. Nhưng không dằn nổi sự tò mò cồn cào trong lòng, bèn lén nhắn tin cho Đinh Cát Lị.
“Em đã nói gì với Hứa Dịch Dương đấy? Làm cậu ấy thẹn thùng như thế? “
Đinh Cát Lị nhanh chóng trả lời, Diệp Thải Quỳ nhìn lời nhắn của cô nàng, không khỏi bật cười.
Hứa Dịch Dương đâu ngốc, tất nhiên biết hẳn là Đinh Cát Lị kể lại lời vừa rồi cho Thải Thải, mặt càng đỏ tợn, ngượng ngùng hắng giọng, lảng sang chuyện khác hỏi: “Hôm nay ăn gì thế?”
Diệp Thải Quỳ vẫn mềm lòng với Hứa Dịch Dương, không đành lòng trêu đùa cậu nữa, bèn ngừng đề tài này, trả lời: “Cậu muốn ăn gì thì tôi làm cho.”
“Cơm chiên.” Hứa Dịch Dương đáp liền.
“Mỗi ngày đều ăn cơm chiên, không biết ngán à?”
“Không ngán.” Hứa Dịch Dương kiên định nói: “Ăn cả đời cũng sẽ không bao giờ chán.”
Diệp Thải Quỳ cười cười, quấn tạp dề, vừa buộc tóc vừa thuận miệng ghẹo: “Chung tình vậy nha, thế tôi khỏi phải lo có ngày cậu chán tôi rồi đi tìm em gái nào xinh tươi hơn rồi?”
“Sao có chuyện này được!” Hứa Dịch Dương kϊƈɦ động, nghiêm túc nói: “Sao em lại có loại suy nghĩ này? Tôi sẽ không làm thế.”
“Gấp gáp gì, tôi đùa thôi mà.”
“Đùa cũng không được.”
“Ờ ờ ờ.”
Diệp Thải Quỳ xoay người đi vào bếp, chợt bị Hứa Dịch Dương ôm lấy từ phía sau.
Tại sao cậu ấy toàn tự dưng ôm sau lưng cô vậy?
Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ: “Cậu người này sao cứ tấn công bất ngờ hoài thế, bệnh nghề nghiệp từ đội đặc cảnh à? Mau buông ra coi, tôi đi chiên cơm này.”
“Thải Thải, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ chán ghét em.” Hứa Dịch Dương tủi thân tỉ tê.
Một lần gặp gỡ, nhớ mãi không quên(2).
(2) Nguyên văn 乍见之欢,久处不厌. Người ta thường dùng câu nói “乍见之欢 不如久处不厌” để miêu tả niềm vui lúc mới gặp không bằng việc tiếp xúc lâu ngày nhưng không cảm thấy chán ghét. Tác giả dùng câu trêи để Dịch Dương phản bác lại suy nghĩ thông thường.
Anh càng ngắm Thải Thải thì càng thấy thích, thậm chí anh còn tưởng tượng đến dáng vẻ khi cô già cỗi nhăn nheo, ngẫm nghĩ, ngay cả những nếp nhăn của cô ấy cũng đáng yêu, đều khiến anh rung động không thôi.
“Tôi không cần mấy cô gái xinh tươi gì cả, các cô ấy sao có thể sánh với em? Cho dù đến ngày em nếp nhắn đầy mặt, chắc chắn cũng dễ thương, trêи đời này không ai tốt hơn em, tôi sẽ không đi đâu cả.” Hứa Dịch Dương dùng giọng điệu trịnh trọng và thành kính độc nhất thuộc về mình nói với Diệp Thải Quỳ: “Thải Thải, tôi tuyệt đối sẽ không rời bỏ em, em có xua đuổi tôi cũng không đi, nơi duy nhất mà tôi muốn đến bên em chính là chốn gần em nhất……”
Cho dù đến ngày em nếp nhắn đầy mặt, chắc chắn cũng dễ thương
……
Trêи đời này không ai tốt hơn em
……
Nơi duy nhất mà tôi muốn đến bên em chính là chốn gần em nhất.
……
Rõ ràng là một anh chàng thẳng băng, thế mà luôn có thể thốt nên những lời ngon tiếng ngọt êm tai nhất trêи đời.
……
Rõ ràng đã dự tính lẻ loi đến cuối đời, không mang vướng bận, song ở thời điểm không hề báo trước, gặp được một người chung tình.
……
Diệp Thải Quỳ nghĩ, chỉ sợ cô đổ thật rồi.
Trong lòng bỗng chốc mềm mại, Diệp Thải Quỳ nhẹ giọng cười rộ lên, hỏi: “Ôm luôn rồi, cậu còn muốn đi đến đâu gần tôi hơn hả?”
“Nhưng tôi vẫn thấy em cách tôi thật xa xăm, dù chúng ta đã kết hôn, tôi mãi cảm thấy em vẫn chưa thuộc về tôi.” Hứa Dịch Dương vô cùng đáng thương ôm Diệp Thải Quỳ, tủi thân hỏi: “Thải Thải, em thật sự là của tôi sao?”
……
“Hết thảy đều là thật sao?”
……
Hứa Dịch Dương cẩn thận hỏi, hệt như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, Diệp Thải Quỳ không ngờ rằng, cô khiến Hứa Dịch Dương thiếu cảm giác an toàn đến vậy.
Diệp Thải Quỳ xoay người, dịu dàng ôm mặt Hứa Dịch Dương.
Trêи người cô có hương rượu nhàn nhạt, song không làm người khó chịu, ngược lại toát ra hơi thở cám dỗ say lòng.
……
“Cậu có biết cách nào đến gần tôi hơn không?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
Hứa Dịch Dương lắc đầu.
“Tôi chỉ cho cậu.”
……
Diệp Thải Quỳ cầm tay Hứa Dịch Dương, chạm nhẹ lên mặt mình, sau đó chậm rãi nắm bàn tay anh trượt xuống, từ gò má đến cổ, ngực, eo thon, đến bắp đùi…… rồi từ từ, bình tĩnh dời vào trong.
Hô hấp Hứa Dịch Dương khó nén hổn hển, ánh mắt cũng từ thanh tỉnh chuyển sang nóng bỏng.
Diệp Thải Quỳ cắn lỗ tai anh, thủ thỉ: “Chính nó.”
……
Chính bằng cách này, có thể đến gần tôi nhất.
Đi vào cơ thể tôi, giao con người cậu cho tôi……
Vuốt ve trong nhà, nơi mùi thơm của thức ăn lan toả khắp phòng.
Không biết là ai vươn tay hất đổ bình rượu, hương rượu lên men tình ‘ɖu͙ƈ’ hừng hực, chất chồng tích tụ, vấn vương không dứt.
Có lẽ do uống quá nhiều, Diệp Thải Quỳ không hề che đậy ham muốn của mình, như con rắn quấn quýt chàng trai trẻ trước mặt.
“Thải Thải, thế này không được.” Hứa Dịch Dương thở dốc đẩy Diệp Thải Quỳ ra, mày nhíu chặt, nhăn nhó giãy giụa, nín nhịn đến mức cổ gồ đầy gân xanh, nói: “Chúng ta đã nói, hiện tại không được, phải chờ tới……”
Không đợi Hứa Dịch Dương nói xong, Diệp Thải Quỳ cắt ngang lời anh.
“Tôi thấy lời Đinh Cát Lị nói khá có lý.” Diệp Thải Quỳ thổi khí bên tai Hứa Dịch Dương, rủ rỉ: “Tôi đã thế này, cậu còn nhịn được, có phải phương diện kia có vấn đề không đấy?
……
Hứa Dịch Dương đờ người.
Diệp Thải Quỳ tiếp tục xấu xa nói: “Hứa Dịch Dương, cậu nói xem, cậu rốt cuộc có được hay không?”
……
Toàn bộ đồ trêи bàn bị quét xuống đất, Diệp Thải Quỳ chỉ thấy thân thể nhẹ bẫng, bất chợt bị người nhấc lên, đặt lên bàn.
Hứa Dịch Dương nắm lấy hai bắp đùi Diệp Thải Quỳ, hung hăng nói: “Thải Thải, là em ép tôi đó.”
……
Đôi tay Diệp Thải Quỳ ôm lấy cổ Hứa Dịch Dương, ánh mắt mơ màng.
Giọng cô khe khẽ, như tiếng ca của nàng tiên cá từ chốn sương mù biển rộng, dụ dỗ người sa vào cạm bẫy chết chóc.
“Không sao đâu, cứ để tôi làm người phụ nữ hư hỏng, là tôi ép cậu, là tôi dụ dỗ cậu, vấy bẩn đạo đức, phá hư nguyên tắc của cậu, hết thảy đều do tôi.”
Vì anh, cô tự nguyện trở thành người đàn bà tồi.
Cô không muốn làm gái ngoan, gái ngoan rất nhàm chán, ngoại trừ ngoan ngoãn thì chả có gì hay. Cô dạo chơi ở đời, không phải vì sự tán dương của người khác, cô không ham mê gì thanh danh tốt.
Ngả ngớn truỵ lạc, vui sướиɠ phóng túng, làm người đàn bà khiến trai ngoan sa đọa, vấy bẩn quân tử, người đàn bà hư hỏng tiếng xấu đầy mình.
……
Diệp Thải Quỳ chưa từng trải qua nụ hôn nào kịch liệt nhường này, Hứa Dịch Dương hệt như muốn một ngụm nuốt trọn cô. Hứa Dịch Dương cường ngạnh, hôn cô đến mức ngạt thở, véo cô đau đớn.
Song, bò bít tết ăn ngon nhất khi chín nửa phần, khi độ ẩm của thịt còn lưu máu. Đồ ăn hảo hạng đương nhiên tuyệt vời, đáng hưởng thụ, nhưng vẫn thiếu chút cảm giác ăn uống thỏa thuê đến mỹ mãn. Cái loại thoả mãn nguyên thuỷ khi dùng sức nhai nuốt, cắn xé, ngấu nghiến hút máu.
Thế nên kɧօáϊ cảm thể xác cũng vậy, càng thô tục, tinh thần sẽ càng hưng phấn, thân thể càng buông thả càng kéo theo nhiều sung sướиɠ.
Chưa bao giờ được hôn môi một cách thô bạo đến vậy, thế nên cũng chưa bao giờ cảm nhận được nỗi kɧօáϊ cảm mãnh liệt đến thế.
Diệp Thải Quỳ phát hiện ra bộ mặt khác của Hứa Dịch Dương.
Thật ra bộ mặt trái này của anh có tính công kϊƈɦ rất mạnh, đây vốn là nguyên bản của anh, là một dã thú, hơn nữa còn được xem như niềm kiêu hãnh.
Rõ ràng là cô chủ động mồi chài, thế quái nào lại có ảo giác đang bị Hứa Dịch Dương “cưỡng ɖâʍ” ……
Hiển nhiên đối với phái mạnh như Hứa Dịch Dương, chủ nghĩa kinh nghiệm là điều vô nghĩa, vì bản chất của anh trực tiếp, như giống đực nơi thiên nhiên hoang dã, nhét đầy ý tưởng hỗ trợ bạn tình.
Sinh lực bừng bừng, bốc đồng cáu kỉnh, tuyệt đối không giao quyền chủ động cho người khác.
Hứa Dịch Dương hoá ra là dạng người này……
Hoá ra anh cũng có mặt tối.
Tương tự nơi nào có mặt trời chiếu xuống chói chang, nơi ấy bóng râm dày đặc, lột bỏ lớp ngụy trang đối phó với thế giới loài người, bại lộ bộ mặt thú tính, bản tính cốt lõi của chúng ta sẽ không cách nào che lấp được.
Chẳng trách cậu ấy lái xe khí phách như thế, Hứa Dịch Dương là người đàn ông đam mê chinh phục.
……
Hứa Dịch Dương chẳng phải trai mới lớn bồng bột bồn chồn khi yêu lần đầu. Thậm chí anh không có tí nhút nhát nào, đối mặt với ɖu͙ƈ vọng của mình một cách thẳng thắn và cởi mở, ngay cả phương thức biểu đạt nhục ɖu͙ƈ cũng rất bộc trực.
Có lẽ chỉ có thông qua loại phương thức xác thịt cô mới có thể hiểu biết thêm về người đàn ông này một chút.
Người đàn ông này thuần túy, song không hề đơn giản.
Diệp Thải Quỳ cảm thấy mình bị hố rồi, nhưng cô phát hiện, Hứa Dịch Dương kiểu này cô mê vô cùng, mặt tối của anh ngược lại càng thêm hấp dẫn cô.
Cậu chẳng phải chó săn nhỏ thuần khiết gì, cậu đích thực là một chú sói con hoang dã tham lam, giả vờ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng chỉ cần có cơ hội, cậu sẽ biến thành kẻ khống chế.
Nhiệt tình nóng bỏng, mang theo một cỗ bạo lực khát máu, nụ hôn của anh, những cái vuốt ve của anh luôn mang tới cảm giác đau đớn. Tham lam nhiều hơn, cần gắng sức hơn, muốn khắc sâu hơn.
Nụ hôn của anh quá đòi hỏi. Chả hề gì, cứ lấy thêm đi, bất luận bao nhiêu, cô đều sẽ cho, bởi vì chỉ hôn thôi cũng đã khiến cô cảm thấy khát khao chưa từng có……
Ánh đèn vàng trong sảnh ấm áp , chiếu rọi gương mặt trẻ trung của Hứa Dịch Dương.
Bọn họ dùng sức hôn môi. Tay Diệp Thải Quỳ lần xuống, cảm nhận được thân thể Hứa Dịch Dương biến hóa.
Cơ thể anh dâng trào sinh lực, dù tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, cũng không chút nào khiến người ta cảm thấy đáng khinh. Thân thể cũng giống như tinh thần của anh, luôn tích cực hướng về phía trước.
Hệt như Thần Mặt Trời Apollo.
……
Hôn nhau say đắm, mồ hôi nhớp nháp, nhiệt độ trong nhà tăng dần.
Tình yêu quả là một điều kì diệu.
Nó có thể để hai mảnh đời hoàn toàn khác biệt, thoát khỏi nỗi cô đơn giường chiếu, trong phút chốc lấp đầy khoảng cách giữa cả hai, làm chúng ta lần nữa tìm được liên kết với tự nhiên ……
Giờ khắc này, Diệp Thải Quỳ không khỏi tự hỏi, dường như tình yêu huyền bí ấy, đã giáng xuống người cô rồi……
……
Tết ta đang đến gần, mùa đông còn vấn vít, đúng là thời điểm lúc ấm lúc lạnh, hai tối nay bất chợt lạnh lẽo trở lại.
Trên áo khoác Tưởng Thiên Thắng đều là sương giá, song anh ta cảm thấy cả người mình sục sôi từ trong ra ngoài.
Bạn đã từng cảm nhận qua cái loại ghen ghét phẫn nộ thiêu đốt khắp lục phủ ngũ tạng chưa?
Tưởng Thiên Thắng đứng trong bóng tối, hút hết điếu này đến điếu khác, nhìn quán ăn Mặt Trời Nhỏ cách đó không xa.
Xuyên qua ô cửa kính to lớn, có thể thấy hai người đang động tình hôn nhau say mê dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cách họ hôn nhau rất mãnh liệt, giống như bất kì cặp tình nhân nào trêи đời này yêu nhau sâu đậm, trong mắt chỉ có lẫn nhau, phủ mờ toàn bộ thế giới biến thành vô hình.
Hai người đốt lửa chẳng màng ai, một khắc cũng không kịp đợi chờ.
……
Tưởng Thiên Thắng thấy mình như bị vạn tiễn xuyên tâm, lửa giận ngùn ngụt.
Định mệnh chết tiệt, thật sự đẩy người phụ nữ thuộc về anh đến bên tên cảnh sát quèn kia.
Ác quỷ giấu sâu dưới đáy lòng như chực rục rịch.
Trong nháy mắt Tưởng Thiên Thắng sinh ra hàng vạn ý niệm tà ác.
Ý nghĩ ác độc nhất, tối tăm nhất, tàn khốc nhất của anh ta là khao khát đem tên kia rút gân lóc xương, thịt băm thành tương, nghiền xương thành phấn, sau đó ném vào lò thiêu đốt thành tro, đào một cái hố sâu nhất, chôn vùi dưới lớp bùn lầy mới có thể giải hận.
Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương đã đánh thức một mặt âm u nhất đè sâu trong nội tâm Tưởng Thiên Thắng: Ích kỷ, tham lam, tàn khốc, tà ác.
Anh ta nóng lòng muốn vọt vào cướp đi Diệp Thải Quỳ, sau đó nhốt cô ở nơi chỉ riêng mình biết, bất cứ kẻ nào thèm muốn cô ấy đều phải bị lăng trì xử tử.
Tưởng Thiên Thắng hung hăng hút nốt điếu thuốc cuối cùng, sau đó ném xuống đầu lọc dùng sức dẫm mạnh.
……
Chẳng phải em từng nói kiếp này chỉ yêu mình anh sao?
Chẳng phải em từng nói rời khỏi anh sẽ không yêu ai khác nữa sao?
Chẳng phải em từng nói anh là tất cả của em sao?
Chẳng phải em từng nói thà hành hạ nhau còn hơn buông tay sao?
Chẳng phải em từng nói anh đã vắt kiệt toàn bộ tình cảm của em sao?
Hoá ra những lời nói ấy đều là chót lưỡi đầu môi……
Em có biết, không ai có thể đùa bỡn tôi, dối gạt tôi?
Chẳng hề gì, em có thể nói mà không giữ lời.
Tôi mãi mãi sẽ tha thứ cho em, bởi vì em là người tình đời này tôi mãi không phai, chỉ cần em trở về vòng tay của tôi, tôi sẽ dịu dàng vuốt ve mái tóc em, trao em nụ hôn như khi đã từng.
Nhưng em biết không?
Đã ấn vào công tắc của quỷ, em không còn lựa chọn nào khác.
Thế nên từng điều em đã hứa hẹn, cho dù em có làm được hay không, tôi sẽ đều giúp em thực hiện.
……
Cuối cùng Tưởng Thiên Thắng cũng xoay người rời đi, biến mất vào trong hẻm nhỏ tối tăm.Tác giả có lời muốn nói: Bà con đừng lo lắng, sẽ không ngược, đây là văn ấm áp, ngọt ngào
Daisy có lời muốn nói: Chương này bằng 3 chương bình thương T^T làm quài không hết luôn á
Gửi mọi người link bàn về Platonic love khá hay ho
Bình luận facebook