Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tôi Thực Sự Không Muốn - Chương 51: Chiếc xích bạc
Cửu Chấn nằm quay lưng về phía Thụy Ly, lớp lông áo rậm rạp mềm mại vô cùng. Thụy Ly không kìm nổi mà dịch sát lại chỗ Cửu Chấn, hai tay vuốt ve lớp lông đó. Đôi tay cô uyển chuyển xoa xoa, rồi lại gác thêm cả chân lên hông anh. Cửu Chấn nằm quay bên kia mắt mở thao láo, cả người anh nằm im bất động cho Thụy Ly thoải mái sờ mó bộ quần áo. Kể cũng lạ, Thụy Ly từ khi bị bắt về giam ở biệt phủ này thì không có tí sợ hãi nào. Cô vẫn sinh hoạt ăn uống bình thường dù ban đầu có xen ái ngại. Lần này về lại nơi mà cô cho là địa ngục ấy, Thụy Ly chưa phải chịu bất cứ một hình thức tra tấn nào từ Cửu Chấn. Điều này làm cô thấy lạ và cảm giác đề phòng, xa lánh anh dần biến mất
Lâu sau, Thụy Ly đã ở đây được 2 tháng hơn. Đêm nào cô cũng nằm trong vòng tay Cửu Chấn ngủ li bì, sáng sớm thì chơi với con Alaska, chiều chiều tắm rửa, ăn uống, sinh hoạt... Nhưng hai người chả ai nói với ai câu gì. Thụy Ly thì sợ chọc tức gì đến anh là cô không xong. Cửu Chấn thì trở nên ngại ngùng không dám mở lời.
Một sáng nọ, Cửu Chấn rời giường từ sớm sang thư phòng, Thụy Ly lúc sau tỉnh dậy theo. Có lẽ do đã quen ngủ trong vòng tay anh mà cô chủ cần rời ra là biết. Thụy Ly vươn người quơ tay xuống cổ chân xoa xoa, mơ màng rồi chợt tỉnh hẳn. Chiếc xích bạc hôm nay không đeo ở cổ chân cô nữa. Thụy Ly như không tin vào mắt mình, cô sờ nắn lại cổ chân rồi dò tìm chiếc xích. Cô chập chững bước xuống giường, thoải mái chạy lại quanh phòng như đứa trẻ. Cô chạy hẳn ra đu lên lan can ban công, gió thổi buổi sớm lùa vào tóc. Rồi cô lại chạy ra cánh cửa phòng, hồi hộp nắm tay cửa. Khậc.. Cánh cửa phòng bật ra. Thụy Ly hai tay đưa lên che miệng, không kìm nổi bất ngờ, cô vẫn chưa hiểu tại sao sáng nay Cửu Chấn không xích chân cô lại như mọi hôm. Thụy Ly mở toang cánh cửa phòng ra, ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh, một chân bước ra trước rồi kéo người ra theo. Trong khi đó bên Thư phòng, Cửu Chấn ngồi bên xấp tài liệu, không phải anh buông lỏng quản lý cho cô, mà do công việc bận nên anh vô tình quên xích lại.
Thụy Ly chạy lướt trên cầu thang, nhanh chóng xuống tầng 1, chạy thẳng vào bếp theo mùi đồ ăn đang nức. Bên trong có vẻ đang đun gì đó, cô nhìn xung quanh không có ai, rồi chậm chầm đi lại. Thụy Ly bắt đầu xem nồi nấu rồi tự tay thái thêm đồ ăn gì đó bỏ vào. Trong khi đó Mị Nguyệt và Cẩm Nhuệ sang phòng ngủ tìm cô, họ thấy ngay cửa phòng mở toang, phía ban công cũng được tung các cánh cửa, trên giường chăn gối chưa gấp. Họ liếc nhìn sang chức xích bạc đang bị vứt ở góc phòng, Mị Nguyệt lẩm bẩm nói:
- Ôi trời... Gọi cậu chủ ngay đi...
Cẩm Nhuệ chạy ngay tới Thư phòng trong khi đó Mị Nguyệt đã chạy ra ngoài vườn. Cẩm Nhuệ đến phòng, đập cửa rồi nói lớn:
- Thưa ngài... Cô chủ không thấy trong phòng...
Cửu Chấn ngồi bên trong bèn giật toáng lên, anh liếc nhìn sang chiếc chìa khóa xích thì mới nhớ ra mình quên khóa xích chân cô vào sáng nay. Ngay lập tức anh mở cửa ra chạy xuống nhà. Cả căn nhà náo loạn lên, người gác lại dò tìm xung quanh, camera được bật lên check.... Tất cả nháo nhào nhưng riêng Thụy Ly thì vẫn đang ung dung trong bếp. Cô mới vừa trần bánh phở và đun nước sương hầm lên cho ngọt. Căn bếp ở khuất sau trong nhà nên không ai mảy may vào tìm.
15 phút sau, Cửu Chấn điên cuồng lục tung ngóc ngách lên không thấy cô. Anh vô tình đi qua bếp, chợt thấy bóng dáng quen thuộc. Hóa ra Thụy Ly ở đây, anh thở phào nhẹ nhõm, im lặng đi lại quam sát. Cô đang thái chút hành, chắc tí nữa thả vào phở ăn cho có hương vị. Cửu Chấn chống hai tay bên bệ, tạo thế kìm chắn hai bên hướng Thụy Ly. Đầu gục xuống bên vai mảnh của cô, nói:
- Em đang làm gì đây?
Thụy Ly như muốn ngất đi, nhịp cắt dao dừng lại, hơi thở cô dồn dập, chầm chậm nhả chữ:
- Tôi.. nấu đồ ăn sáng. Ban này xuống đây tôi thấy... chưa ai chuẩn bị đồ ăn sáng gì...
Thụy Ly quay phắt người lại, hai tay chụm lại cầu xin, miệng lắp bắp:
- Tôi dậy thì không thấy chân bị xích, cửa lại mở nhưng không hề có ý định bỏ trốn đâu...
Cửu Chấn nhìn cô lạ lẫm, từ bao giờ cô ngoan ngoãn như vậy. Anh gỡ bàn tay đang run run dơ lên cầu xin của cô xuống, nói:
- Quay lại làm tiếp việc của em đi
Lâu sau, Thụy Ly đã ở đây được 2 tháng hơn. Đêm nào cô cũng nằm trong vòng tay Cửu Chấn ngủ li bì, sáng sớm thì chơi với con Alaska, chiều chiều tắm rửa, ăn uống, sinh hoạt... Nhưng hai người chả ai nói với ai câu gì. Thụy Ly thì sợ chọc tức gì đến anh là cô không xong. Cửu Chấn thì trở nên ngại ngùng không dám mở lời.
Một sáng nọ, Cửu Chấn rời giường từ sớm sang thư phòng, Thụy Ly lúc sau tỉnh dậy theo. Có lẽ do đã quen ngủ trong vòng tay anh mà cô chủ cần rời ra là biết. Thụy Ly vươn người quơ tay xuống cổ chân xoa xoa, mơ màng rồi chợt tỉnh hẳn. Chiếc xích bạc hôm nay không đeo ở cổ chân cô nữa. Thụy Ly như không tin vào mắt mình, cô sờ nắn lại cổ chân rồi dò tìm chiếc xích. Cô chập chững bước xuống giường, thoải mái chạy lại quanh phòng như đứa trẻ. Cô chạy hẳn ra đu lên lan can ban công, gió thổi buổi sớm lùa vào tóc. Rồi cô lại chạy ra cánh cửa phòng, hồi hộp nắm tay cửa. Khậc.. Cánh cửa phòng bật ra. Thụy Ly hai tay đưa lên che miệng, không kìm nổi bất ngờ, cô vẫn chưa hiểu tại sao sáng nay Cửu Chấn không xích chân cô lại như mọi hôm. Thụy Ly mở toang cánh cửa phòng ra, ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh, một chân bước ra trước rồi kéo người ra theo. Trong khi đó bên Thư phòng, Cửu Chấn ngồi bên xấp tài liệu, không phải anh buông lỏng quản lý cho cô, mà do công việc bận nên anh vô tình quên xích lại.
Thụy Ly chạy lướt trên cầu thang, nhanh chóng xuống tầng 1, chạy thẳng vào bếp theo mùi đồ ăn đang nức. Bên trong có vẻ đang đun gì đó, cô nhìn xung quanh không có ai, rồi chậm chầm đi lại. Thụy Ly bắt đầu xem nồi nấu rồi tự tay thái thêm đồ ăn gì đó bỏ vào. Trong khi đó Mị Nguyệt và Cẩm Nhuệ sang phòng ngủ tìm cô, họ thấy ngay cửa phòng mở toang, phía ban công cũng được tung các cánh cửa, trên giường chăn gối chưa gấp. Họ liếc nhìn sang chức xích bạc đang bị vứt ở góc phòng, Mị Nguyệt lẩm bẩm nói:
- Ôi trời... Gọi cậu chủ ngay đi...
Cẩm Nhuệ chạy ngay tới Thư phòng trong khi đó Mị Nguyệt đã chạy ra ngoài vườn. Cẩm Nhuệ đến phòng, đập cửa rồi nói lớn:
- Thưa ngài... Cô chủ không thấy trong phòng...
Cửu Chấn ngồi bên trong bèn giật toáng lên, anh liếc nhìn sang chiếc chìa khóa xích thì mới nhớ ra mình quên khóa xích chân cô vào sáng nay. Ngay lập tức anh mở cửa ra chạy xuống nhà. Cả căn nhà náo loạn lên, người gác lại dò tìm xung quanh, camera được bật lên check.... Tất cả nháo nhào nhưng riêng Thụy Ly thì vẫn đang ung dung trong bếp. Cô mới vừa trần bánh phở và đun nước sương hầm lên cho ngọt. Căn bếp ở khuất sau trong nhà nên không ai mảy may vào tìm.
15 phút sau, Cửu Chấn điên cuồng lục tung ngóc ngách lên không thấy cô. Anh vô tình đi qua bếp, chợt thấy bóng dáng quen thuộc. Hóa ra Thụy Ly ở đây, anh thở phào nhẹ nhõm, im lặng đi lại quam sát. Cô đang thái chút hành, chắc tí nữa thả vào phở ăn cho có hương vị. Cửu Chấn chống hai tay bên bệ, tạo thế kìm chắn hai bên hướng Thụy Ly. Đầu gục xuống bên vai mảnh của cô, nói:
- Em đang làm gì đây?
Thụy Ly như muốn ngất đi, nhịp cắt dao dừng lại, hơi thở cô dồn dập, chầm chậm nhả chữ:
- Tôi.. nấu đồ ăn sáng. Ban này xuống đây tôi thấy... chưa ai chuẩn bị đồ ăn sáng gì...
Thụy Ly quay phắt người lại, hai tay chụm lại cầu xin, miệng lắp bắp:
- Tôi dậy thì không thấy chân bị xích, cửa lại mở nhưng không hề có ý định bỏ trốn đâu...
Cửu Chấn nhìn cô lạ lẫm, từ bao giờ cô ngoan ngoãn như vậy. Anh gỡ bàn tay đang run run dơ lên cầu xin của cô xuống, nói:
- Quay lại làm tiếp việc của em đi
Bình luận facebook