• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI (8 Viewers)

  • Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 356: Món đấu giá cuối cùng

Ánh đèn trong hội trường có chút mờ tối, mọi người cố gắng đi xem cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng một người mờ mờ. Hơn nữa người đàn ông này còn mặc quần áo đen, dường như hoàn toàn hoa mình vào bóng tối. Gương mặt anh ta ở trong bóng tối còn mang thêm một tấm mặt nạ che kín gương mặt, ngũ quan để lộ ra ngoài mơ hồ chỉ có đôi mắt và cái miệng mà thôi.



Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, dối phương lại vô cung thơ ơ, chẳng qua là sau khi tăng giá, ung dung nhìn xem có ai tăng giá cao hơn anh ta hay không?



Lê Mỹ Gia cũng nhìn anh ta một cái, sau đó quả quyết ra giá.



“Một ngàn tám trăm vạn.” Người chủ trì hô to một tiếng.



Đing!



Vừa dứt một tiếng, trên màn ảnh lớn lại xuất hiện cái giá một ngàn tám trăm vạn. Theo sát giá của Lê Mỹ Gia như vậy chính là người đàn ông mang mặt nạ kia.



“WTF, đây rốt cuộc là ai vậy? Còn dám khiêu chiến với Thịnh Thế chúng ta?” Lê Long Phi quay lại hỏi Lê Mỹ Gia.



Lê Mỹ Gia cũng lắc đấu một cái: “Không quen biết, cho dù là quen biết thì đeo mặt nạ như vậy cũng không nhận ra là ai.”



“Người này cải trang như vậy,đây cũng đâu phải dạ hội hóa trang cơ chứ?” Lê Long Phi bất mãn lầu bầu, hiển nhiên cảm thấy người này đang giả bộ quá mức.



“Một ngàn tám trăm vạn, còn ai muốn ra giá không?” Người chủ trì hỏi.



Lê Mỹ Gia đương nhiên vẫn muốn ra giá, cô không ngần ngại nhấn nút tăng giá thêm năm trăm ngàn.



Giá trả trên màn hình một lần nữa bị thay đổi, đạt tới mức giá một ngàn tám trăm năm mươi vạn.



Nhưng căn bản không cần đợi người chủ trì lên tiếng, người đàn ông ngồi ở vị trí số 23 lập tức nâng giá lên đến con số một ngàn chín trăm vạn.”



Mọi người đồng loạt hít một tiếng, bầu không khí của buổi đấu giá lúc này cũng trở nên cao trào. Xét cho cùng thì hai trận đấu trước cũng chưa hề xảy ra tình huống hai tập đoàn lớn tranh nhau như thế này.



Chân mày Lê Mỹ Gia cũng hơi nhíu lại, một lần nữa không do dự mà tăng giá lên thêm năm trăm ngàn.



Hai bên giống hệt nhau, đối phương cũng không có ý định dừng tay. Dường như bắt buộc phải trên cơ Lê Mỹ Gia, bất kể Lê Mỹ Gia đưa ra giá bao nhiêu, anh ta cũng tăng theo, một chút cũng không có ý định nhượng bộ.



Hội trường sàn đấu giá ngay lập tức tràn đầy thổn thức, thở dài không ngừng. Chưa đầy mấy phút giá cả đã nâng lên mức bốn ngàn vạn. Mức giá này khiến cho người chủ trì hạnh phúc đến mức sắp ngất đi. Giá càng cao thì hoa hồng ông ta nhận được càng cao. Ông ta cũng chỉ mong Lê Mỹ Gia và người đàn ông ở số 23 có thể tranh nhau đưa mức giá lên đến tận trời xanh.



“Tiên sinh số 23 ra giá năm ngàn năm trăm vạn, trời ơi, đây là một mức giá trên trời đó. Các vị ở đây còn ai muốn đưa ra giá cao hơn vị tiên sinh này không?” Người chủ trì tràn đầy phấn khích.



Chân mày Lê Mỹ Gia đã nhíu chặt lại, mặc dù không phải là cô không bỏ ra được năm ngàn năm trăm vạn. Nhưng người đàn ông ở số 23 đã cản trở như vậy, sợ là cô bỏ ra mười ngàn vạn thì đối phương cũng theo kịp. Cứ tiếp tục như vậy không thể nghi ngờ đây là một cái động không đáy được đào sẵn.



Nhưng mà nếu như không tới, sẽ không có cơ hội chuộc được Cẩu Bảo. Như vậy hy vọng của vợ chồng Hồ Ngôn Thương cũng tan vỡ, điều này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn.



Đúng lúc Hồ Thương Ngôn còn đang do dự, điện thoại di động của Hoàng Tử Hiên nhận được một tin nhắn. Anh mở ra nhìn một cái, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ vỏn vẹn: Cẩu Bảo là giả.



Thấy tin tức này đến từ Kim Kỵ Dung, Hoàng Tử Hiên theo bản năng nhìn sau lưng một cái. Kim Kỵ Dung có thể gửi cho anh tin nhắn này chứng tỏ cậu ta cũng đang ở hội trường. Nếu để Lê Mỹ Gia nhìn thấy, vậy nhất định sẽ gặp phiền toái.



Mang theo lo lắng như vậy, ánh mắt của Hoàng Tử Hiên giống như gỡ mìn quét qua trên mặt mỗi người, cuối cùng cũng thấy được hai bóng người quen thuộc ở trong góc. Chẳng qua là vẻ ngoài hai người kia đều có chút thay đổi, nhưng với người đã quen thuộc bọn họ như Tần Mạc, liếc qua một cái là đã có thể nhận ra là do Kim Kỵ Dung và Lữ Dương Sách cải trang.



“Hai người cải trang đến chỗ này làm gì?” Hoàng Tử Hiên cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn.



“Xem náo nhiệt.” Kim Kỵ Dung trả lời ba chữ đơn giản.



Lúc này Lê Mỹ Gia cũng đang do dự ra tay lần nữa, giá cả đã nâng đến năm ngàn năm trăm năm mươi lăm vạn.



“Mau nhắc nhở cô ấy đi, đừng có liều mạng đánh nữa, đó là giả đấy.” Kim Kỵ Dung thấy Lê Mỹ Gia tiếp tục nâng giá, vội vàng gửi một đoạn tin nhắn.



Cùng lúc đó người đàn ông theo sát Lê Mỹ Gia cũng thăng thêm năm mươi vạn.



“Năm ngàn sáu trăm vạn.”



Lê Mỹ Gia cũng giơ tay muốn ấn nút tiếp tục tăng giá, bị Hoàng Tử Hiên kịp thời ngăn lại: “Đừng tăng nữa.”



“Hả?” Lê Mỹ Gia nhìn anh khó hiểu.



Hoàng Tử Hiên ghé sát tai cô nói nhỏ, phản ứng đầu tiên của Lê Mỹ Gia là cả kinh, sau đó buông tay xuống, hiển nhiên đã buông bỏ việc tiếp tục đấu giá.



Lúc này người chủ trì giơ búa hỏi lần thứ hai, nhưng Lê Mỹ Gia cũng không tăng thêm, những người khác càng không tăng thêm. Rất rõ ràng số 23 phải lấy được Cẩu Bảo, bất kể ai ra tay thì kết quả cũng là như nhau thôi.



Dáng vẻ người chủ trì rất sợ có biến gì xảy ra, vội giơ cao búa gõ xuống: “Năm ngàn sau trăm vạn lần thứ ba, chúc mừng quý ngài số 23 đạt được Cẩu Bảo.”



Vừa nói vừa nhiệt liệt vỗ tay cho số 23, những người khác cũng chỉ cần đi theo sau phụ họa, trong hội trường vang lên hàng loạt tràng vỗ tay rầm rộ. So với mức giá năm ngàn sáu trăm vạn này, bọn họ càng thêm tò mò thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ này hơn.



Lê Mỹ Gia vốn dĩ nên thất vọng nhưng ở trên mặt lại chẳng có chút nào là buồn bã, cô thấp giọng hỏi Hoàng Tử Hiên: “Sao anh biết là giả?”



Hoàng Tử Hiên dĩ nhiên không thể nói cho cô là Kim Kỵ Dung nói cho mình biết. Anh nghĩ một cái cớ bịa ra: “Ban đầu anh cũng nhìn không ra, có điều nhìn kỹ một hồi thì đã phát hiện là giả rồi. Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn là giả, tính công người làm cũng coi như là một nửa thành phẩm đi. Nhưng dược tính lại cực kì kém, kể cả đoạt được về thì hiệu quả cũng không làm được gì lớn, không cần phải lãng phí tiền.”



Lê Mỹ Gia hoàn toàn không nghi ngờ gì Hoàng Tử Hiên, nghe vậy vuốt cằm nói: “May mà anh phát hiện kịp thời, nếu không em còn sợ sẽ phụ lòng của vợ chồng Hồ Ngôn Thương nữa.”



“Để cho cái người số 23 ghét em như vậy đốt tiền như rác rước về một món đồ giả đi.” Hoàng Tử Hiên cười một tiếng xấu xa.



Lê Mỹ Gia cũng thấp giọng cười một tiếng.



“Chị, mọi người cười gì vậy?” Lê Long Phi không hiểu thắc mắc hỏi lại.



“Không có gì.” Lê Mỹ Gia đương nhiên không nói chuyện này với Lê Long Phi, nếu không lỡ để số 23 biết được, vậy thì không còn gì vui nữa rồi.



Lê Long Phi ngượng ngùng dạ một tiếng, trong thời gian nghỉ ngơi kết thúc trận thứ ba, Lê Long Phi cũng không đi ra ngoài, ngồi một chỗ nghịch điện thoại. Lê Mỹ Gia ngược lại lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhân dịp đi vệ sinh cô tranh thủ đi ra ngoài đứng hóng gió. Mà Hoàng Tử Hiên cũng nhân cơ hội này gửi cho Kim Kỵ Dung một cái tin nhắn ngắn, bảo anh ta với Lữ Dương Sách gặp mặt.



Lúc này quý ngài số 23 vừa mới bỏ ra năm ngàn sáu trăm vạn đoạt lấy Cẩu Bảo lại ngồi cực kì ung dung, thoải mái tựa vào trên ghế, một tay vuốt lên vuốt xuống chiếc nhẫn ở tay khác. Dưới ánh đèn mờ mờ, chiếc nhẫn trên tay của anh ta màu đen càng trở nên bí ẩn.



Hoàng Tử Hiên hẹn gặp mặt Kim Kỵ Dung và Lữ Dương Sách ở cầu thang tầng hai và tầng ba, rất tự nhiên mở miệng ra hỏi bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm, tới đây xem náo nhiệt gì cơ chứ.



“Cậu thật sự cho rằng chúng tôi rảnh rỗi không có việc gì làm đến đây xem náo nhiệt chắc.” Kim Kỵ Dung liếc mắt một cái nói: “Chúng tôi đến hoàn thành nhiệm vụ đại thiếu gia giao phó.”



Hoàng Tử Hiên nghe vậy không hiểu hỏi lại: “Đại ca tôi giao nhiệm vụ gì cho các người chứ?”



“Dặn chúng tôi nhất định phải lấy được một món đồ trong tối nay.” Lữ Dương Sách trả lời.



“Thứ gì?” Hoàng Tử Hiên thấy giọng Lữ Dương Sách nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm trọng hỏi.



“Tử Kim Đằng.”



Hoàng Tử Hiên hơi kinh sợ; “Món đồ cuối cùng lại là Tử Kim Đằng?”



“Ừ, không biết Đại Thiếu gia nhận được thông tin ở đâu, nói tối nay có đấu giá Tử Kim Đằng, bảo chúng tôi nhất định phải đấu giá được món này.”



Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì càng trở nên nghi ngờ: “Tử Kim Đằng có thể xuất hiện ở nơi này đúng là khiến cho tôi bất ngờ. Tuy rằng Tử Kim Đằng đang gần như tuyệt chủng, trên đời hiếm thấy, nhưng tôi nhớ trong tay đại ca có hàng dự trữ mà?”



“Điều này chúng tôi cũng không biết, đại thiếu gia hạ lên, chúng tôi cũng chỉ có thể tới thi hành.” Lữ Dương Sách nhún nhún vai, xong lại nói thêm: “Thiếu chủ, em gái kia của cậu làm sao mà cần cái Cẩu Bảo giả đó vậy?”



“Được người khác nhờ vả mà thôi.” Hoàng Tử Hiên nhìn thời gian một chút, nói tiếp: “Sắp bắt đầu rồi, đợi tý nữa chúng tôi sẽ âm thầm giúp đỡ các người. Nếu đại ca đã nói muốn nhất định là có chỗ cần dùng, chúng ta cứ hết sức giúp anh ấy lấy lại là được.”



Kim Kỵ Dung với Lữ Dương gật đầu một cái, có Hoàng Tử Hiên ở trong bóng tối hỗ trợ, bọn họ sẽ có thêm vài phần nắm chắc Tử Kim Đằng trong tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom