• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (5 Viewers)

  • Chương 781-785

Chương 781 Đối chiến Vũ Vương (2)

Mà Tần Phong thì khác, cường giả cấp bậc Vũ Vương có thể hấp thu huyền khí vô cùng vô tận trong thiên địa, có thể nói chỉ cần bọn họ nguyện ý thì huyền nguyên vô cùng vô tận.

Nhìn thấy Tần Phong đi tới, Diệp Huyền vẫn phòng ngự cũng đã bắt đầu tiến công.

Ánh mắt hắn trong lúc này biến thành mê huyễn, trong mắt của hắn có hào quang màu lam bắn ra ngoài, đồng thời hồn lực tiếp cận lục giai cũng phóng xuất ra ngoài.

- Ân, đây là cái gì? Không tốt!

Tần Phong vốn sững sờ, ngay sau đó đầu óc hắn hơi mơ hồ, vậy mà cảm nhận được một tia mê muội.

Đồng thời tràng cảnh trước mặt biến hóa thất thường.

Trong nội tâm Tần Phong lập tức kinh hãi, vũ hồn trong cơ thể xuất hiện và phòng ngự.

Tần Phong hoàn toàn thật không ngờ Diệp Huyền còn là luyện hồn sư, hơn nữa có thể thi triển ra hồn lực ảo cảnh đáng sợ tiến công, cũng may hắn phản ứng kịp thời, điên cuồng ngăn cản cho nên mới tránh được một kiếp.

Hắn vừa mới tỉnh táo lại đã nhìn thấy ba đạo hào quang màu đen như thiểm điện điên cuồng bắn vào hai mắt của hắn.

Hắn vội vàng dùng hai tay ngăn cản đôi mắt của mình, chỉ nghe đương đương vài tiếng, Diệt Huyền Phi Đao của Diệp Huyền lập tức bị Tần Phong nắm trong tay, phi đao cũng đâm rách huyền nguyên hộ thể của Tần Phong, thậm chí đâm vào lòng bàn tay của hắn.

- Hảo tiểu tử, ngươi còn có thủ đoạn này?

Tần Phong sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi không phải hắn phản ứng kịp thời, chỉ sợ đôi mắt của mình đã bị phi đao đâm mù ngay sau đó.

- Lão phu phế ngươi trước sau đó từ từ tra tấn ngươi.

Trong nội tâm Tần Phong nảy sinh ác độc, hắn đánh một chưởng vào đan điền Diệp Huyền.

Ngay trong nháy mắt này đột nhiên Tần Phong cảm thấy sát ý đáng sợ tập trung vào đỉnh đầu của hắn, hắn không kịp cân nhắc quá nhiều, vội vàng trở tay đánh một chưởng lên trên.

Chỉ nghe oanh một tiếng, Tần Phong hét thảm sau đó đạp đạp rút lui hai bước, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và tức giận quát:

- Là ai?

Trên bầu trời chỉ có một hòn đá màu đen lơ lửng trên cao, mà người khống chế bảo vật này chính là Diệp Huyền.

- Đây là huyền bảo gì?

Nội tâm Tần Phong vô cùng chấn động, một kích vừa rồi uy lực kinh người, thiếu chút nữa liền hắn cũng không thể ngăn cản, nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời thì bản thân nhất định bị trọng thương.

Hắn vốn còn tưởng rằng là cường giả nào ra tay, hắn không hề nghĩ tới lại là một kiện huyền bảo do Diệp Huyền khống chế.

- Đáng tiếc.

Trong nội tâm Diệp Huyền cảm khái không cam lòng, hắn lúc trước tại dùng huyễn cấm chi nhãn mê hoặc Tần Phong trong ngắn ngủi, biểu hiện ra chỉ muốn dùng Diệt Huyền Phi Đao chọc mù hai mắt hắn, trên thực tế hắn âm thầm vận dụng Trấn Nguyên Thạch muốn nện Tần Phong một kích trí mạng.

Nhưng phản ứng của Tần Phong quá mức nhạy cảm, cũng quá cảnh giác nên lại không công mà lui.

- Trấn Nguyên Thạch, nện!

Một kích không trúng, Diệp Huyền cũng không có nương tay, lúc này khống chế Trấn Nguyên Thạch điên cuồng áp xuống.

Rầm rầm rầm!

Lúc này Trấn Nguyên Thạch như ngọn núi không ngừng oanh kích xuống, cả núi rừng đều có tiếng nổ lớn vang lên, vô số nham thạch nát bấy, đại thụ sụp đổ, thanh thế kinh người.

Còn muốn chạy nữa sao?

Huyền thức của Tần Phong vẫn luôn luôn chú ý tới Diệp Huyền. Ở trong nháy mắt khi hắn né tránh, Tần Phong chợt cười đầy vẻ dữ tợn, phát động chưởng lực, lao tới truy đuổi.

Ầm ầm!

Có tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên. Địa vực ở trong phạm vi mấy chục trượng, tất cả đều hóa thành một mảnh đại dương hỏa diễm. Lực lượng tuyệt đối cường đại liền bạo phát ra. Cây cối nham thạch ở xung quanh đều bị nổ tung, hóa thành than.

Trong công kích, một bóng người màu xanh tím phóng lên trên cao, sắc mặt có chút chật vật.

- Thật là lực lượng Huyền Nguyên khủng khiếp, cuồng bạo mạnh mẽ, uy lực vô cùng.

Toàn thân Diệp Huyền đều có lôi quang màu xanh tím chạy loạn, ngăn cản lực lượng Huyền Nguyên hệ hỏa xâm chiếm. Trên gương mặt của hắn thoáng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Trước đây thời gian vừa tới đế quốc Hạo Thiên, Diệp Huyền có thể lấy thực lực ngũ giai nhất trọng, dễ dàng giết chết Đồ Nhân Tôn Âm Thứu lục giai nhị trọng. Hiện tại hắn đã đột phá đến ngũ giai nhị trọng, nhưng khi đối mặt với Tần Phong thất giai nhất trọng, lại ở thời điểm vừa đối mặt, thiếu chút nữa bị trọng thương.

...

Ở dưới sự công kích của Trấn Nguyên Thạch, Tần Phong liên tiếp lui về phía sau, trong lòng lại vừa sợ vừa giận.

Huyền bảo giống như núi nhỏ màu đen này, cũng không biết là bảo vật cấp bậc thế nào, rốt cuộc chấn động tới mức hai tay hắn không ngừng run rẩy, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có có cảm giác muốn phun ra máu.

- Tiểu tử này, trên người ngươi làm sao có thể có nhiều bảo vật như vậy được? Huyền bảo này, chí ít cũng phải là cấp bậc thất giai. Điểm mấu chốt là, một Vũ Tông ngũ giai như hắn, làm sao có khả năng chế luyện thi triển ra được.

Tần Phong chấn động kinh ngạc. Đồng thời, trong lòng hắn cũng có cảm giác phiền muộn vô cùng. Trước khi ra tay, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, hắn sẽ bị Diệp Huyền làm cho phải chật vật như vậy.

- Ngươi cho rằng chỉ ngươi có bảo vật thôi sao?

- Keng!

Trong lúc liên tiếp lui về phía sau, Tần Phong nổi giận gầm lên một tiếng. Trên hai tay hắn, đột nhiên xuất hiện găng tay màu ngọn lửa đỏ dáng vẻ đáng sợ.

Bộ dạng tay này là hình dạng một đầu rồng, với gai nhọn dày đặc. Một quyền đánh ra, một tiếng rồng ngâm kinh người vang vọng bên trong thiên địa, kết hợp với lực hỏa diễm của bản thân Tần Phong, hóa thành một con cự long hỏa diễm, va chạm vào Trấn Nguyên Thạch.

Ầm!

Sóng công kích khủng khiếp không gì sánh kịp, cuốn theo tất cả tràn về phía bốn phương tám hướng.

Dưới lực trùng kích cực lớn, toàn thân Tần Phong lún vào trong nham thạch vài thước. Diệp Huyền lại bị lực lượng khổng lồ cắn trả, kêu lên một tiếng rên rỉ, sau đó thổ huyết bay ra ngoài.

Trong lòng Diệp Huyền thầm nghĩ không ổn. Lúc trước, ở dưới sự công kích của Tần Phong, hắn khống chế Trấn Nguyên Thạch, lại có cảm giác không có cách nào ổn định.

Điều này không phải nói rằng Trấn Nguyên Thạch kém hơn so với cái găng tay đầu rồng của Tần Phong, mà là huyền lực của hắn so ra kém hơn so với huyền nguyên của Tần Phong, dẫn đến uy lực của Trấn Nguyên Thạch căn bản không phát huy ra được.

- Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn, phóng ra!

- Liệt Hỏa Phần Thiên Quyết... Long Viêm Khiếu Thiên!

Tần Phong hét lớn một tiếng. Trên đỉnh đầu hắn, một đoàn hỏa diễm Vũ Hồn nồng đậm mạnh mẽ bay lên. Trên hỏa diễm Vũ Hồn, khoảng chừng sáu vòng ngôi sao không ngừng chuyển động theo quy luật, tản ra khí tức khủng khiếp.

Trong lòng Diệp Huyền nhất thời giật mình kinh ngạc. Vũ Hồn này của Tần Phong không ngờ là sáu sao Vũ Hồn. Đối với Vũ Hồn mà nói, điều này tuyệt đối là một con số vô cùng nghịch thiên.

Chỉ là lúc này, hắn đã không quản được nhiều như vậy. Hắn toàn lực vận chuyển Trấn Nguyên Thạch của mình, ầm ầm rơi xuống.

Ầm Ầm!

Trấn Nguyên Thạch cực lớn, bị lực lượng khủng khiếp trực tiếp hất bay.

Toàn thân Diệp Huyền chật vật bay ngược lại phía sau. Áo bào trên người hắn đã bị nát bấy. kinh mạch trong cơ thể hắn chấn động xuất hiện từng vết rạn nứt. Một lực lượng hỏa diễm nồng đậm, ở trong thân thể hắn xông qua ngang dọc.

Khóe miệng Tần Phong, cũng tràn ra một tia máu tươi.

- Tiểu tử này...

Ánh mắt Tần Phong chợt lóe lên vẻ thâm độc. Hắn lại một lần nữa xông ra đầy vẻ hung bạo, mang tất cả đánh về phía Diệp Huyền.

- Chết cho ta!

Hắn rống to một tiếng, lực Vũ Hồn kết hợp với áo nghĩa hỏa diễn, đè ép về phía đỉnh đầu của Diệp Huyền.
Chương 782 Kim Lân ra tay (1)

Diệp Huyền toàn lực chống đỡ.

Ầm ầm ầm.

Những tiếng động lớn vang lên.

Trong nháy mắt, áo giáp nham thạch phía ngoài thân thể hắn chợt nát bấy. Bản thân hắn giống như chiếc diều đứt giây bay đi. Một lực lượng Vũ Hồn khủng khiếp, điên cuồng tràn vào bên trong thân thể hắn, mang theo tất cả cuốn về phía đầu của hắn.

Ầm một tiếng.

Diệp Huyền lại một lần nữa phun ra một búng máu. Đồng thời trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

Ban đầu, hắn vốn cho rằng, dựa vào thực lực của mình, cho dù không thể giết chết được Tần Phong, cũng có thể cùng hắn chiến đấu một trận không phân thắng bại. Nhưng hiện tại xem ra, lại là suy nghĩ của một mình hắn.

Hắn mới là ngũ giai nhị trọng. Mặc dù có rất nhiều thủ đoạn và bảo vật, nhưng hắn vẫn không có cách nào phát huy ra uy lực của những bảo vật này.

Không nói gì khác, nếu như hiện tại hắn đã là Vũ Tôn lục giai, Tần Phong lại căn bản không có cách nào dễ dàng đánh bay Trấn Nguyên Thạch của hắn. Thậm chí Tần Phong không có cách nào từ trong con mắt Huyễn Cấm của hắn thoát ra được dễ dàng như vậy được.

- Tu vi, vẫn tu vi không đủ.

Trong lòng Diệp Huyền âm thầm thề, chờ sau khi giải quyết xong chuyện bên này, hắn nhất định phải mau chóng nâng cao tu vi của mình.

Loại cảm giác khắp nơi đều bị bó tay bó chân như vậy, thật sự làm cho hắn rất khó chịu.

- Ừ? Tiểu tử ngươi lại còn không chết?

Cách đó không xa, Tần Phong lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, chậm rãi đi về phía trước. Hắn giật mình nhìn Diệp Huyền trọng thương nằm ở nơi đó.

Một đòn vừa rồi, hắn căn bản không có nương tay. Lực lượng Vũ Hồn và áo nghĩa hỏa diễm kết hợp, uy lực lớn kinh người.

Bình thường những võ giả mới vào Vũ Vương thất giai bị đánh trúng, bản thân cũng sẽ bị trọng thương. Diệp Huyền không ngờ không có chết đi. Điều này khiến cho hắn kinh ngạc vạn phần.

Gia hỏa này, đơn giản là thân bất tử.

- Chỉ có điều tuy rằng ngươi không chết, nhưng so với chết cũng không khác biệt cho lắm.

Ngay sau đó, Tần Phong lại là thốt ra một tiếng âm u lạnh lẽo giễu cợt. Lúc trước một đòn kia, ẩn chứa uy lực Vũ Hồn lục tinh của hắn. Đồng thời bên trong còn có chứa áo nghĩa hỏa diễm cường đại. Hiện tại lực lượng Vũ Hồn và hỏa độc kết hợp với nhau, cho dù Diệp Huyền không chết, cũng đã là một phế nhân.

- Ngươi có phải cảm thấy, bây giờ ngươi đã nắm chắc phần thắng hay không?

Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh nói.

Bước chân của Tần Phong, thoáng dừng lại. Ánh mắt hắn thâm trầm lạnh lẽo, quan sát từ Diệp Huyền trên xuống dưới. Không biết tại sao, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.

Bởi vì cho dù đến bây giờ, hắn từ trên mặt Diệp Huyền, không ngờ vẫn không nhìn thấy được một chút sợ hãi nào.

Trong lòng hắn cảm thấy có chút khó có thể nào tin nổi. Lẽ nào Diệp Huyền này căn bản không sợ chết hay sao? Nhưng cho dù hắn không có sợ chết, ở dưới tình huống như vậy, cũng không đến nổi ngay cả một chút sợ hãi cũng không có chứ?

Thần sắc của Diệp Huyền kia, thản nhiên, tự tin, dường như tất cả đều vô cùng tự tin, căn bản không có loại biểu hiện tuyệt vọng của người sắp chết này.

Trong lòng Tần Phong chợt đập mạnh. Lẽ nào Lục Ly bọn họ, đã sớm mai phục ở bốn phía xung quanh đây rồi hay sao? Bằng không tiểu tử này làm sao có thể thản nhiên tự đắc như vậy? Hoàn toàn không có một chút vẻ sợ hãi nào. Hơn nữa hắn còn có thể nói ra những lời như vậy?

Nghĩ tới đây, Tần Phong vội vàng phóng huyền thức ra ngoài, tìm kiếm ở khắp nơi trong núi rừng. Chỉ có điều, mặc cho hắn tìm kiếm như thế nào, căn bản lại không có phát hiện có cường giả nào mai phục tại bốn phía xung quanh.

- Tiểu tử, đã chết đến nơi rồi, ngươi lại còn giả thần giả quỷ. Chờ tới thời điểm, ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể, ta xem ngươi còn có thể dương dương tự đắc như vậy nữa hay không?

Sau khi phát hiện không có ai, trong lòng Tần Phong lúc này mới trấn tĩnh lại. Đồng thời hắn quát lạnh một tiếng, một quyền tập kích ra, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía đan điền của Diệp Huyền. Chỉ một thoáng, một Huyền Nguyên khủng khiếp giống như dòng nước lũ trùng kích tới, điên cuồng cuốn về phía Diệp Huyền.

Hiển nhiên, trong miệng hắn nói đặc biệt không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ có người nào đó đột nhiên xuất hiện, cứu Diệp Huyền.

Thật ra biểu tình của Diệp Huyền, quá mức bình tĩnh lạnh lùng. So với tình cảnh của hắn hiện tại, tuyệt nhiên không thích hợp.

Khắp bầu trời là hỏa diễm màu đỏ, trong nháy mắt cắn nuốt lấy Diệp Huyền.

Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền nhẹ nhàng mở ra túi linh hoàn của mình, đồng thời thản nhiên nói.

- Kim Lân, ra đi.

Vừa dứt lời, một cái bóng màu vàng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Tần Phong chỉ cảm thấy hai nắm đấm của mình giống như là đánh lên một khối thép đen cứng rắn. Cánh tay hắn bị chấn động tới mức tê dại.

Cái gì vậy?

Toàn thân Tần Phong không tự chủ được lui về phía sau. Sau đó hắn ngẩng đầu giật mình nhìn về phía cái bóng màu vàng vừa đột nhiên xuất hiện này.

Hắn chỉ nhìn thấy có một người thanh niên tóc màu vàng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, ngăn chặn một quyền kia của mình, đôi con ngươi màu vàng, yêu dị nhìn mình.

Người thanh niên từ đâu tới?

Trong lòng Tần Phong không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn căn bản không có nhìn thấy được quá trình đối phương xuất hiện. Thật giống như hắn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Huyền Diệp vậy.

- Các hạ là ai? Vì sao lại muốn nhúng tay vào trong ân oán của tại hạ và người này!

Gương mặt Tần Phong thâm trầm nói. Từ trên người của người thanh niên tóc vàng, hắn cảm nhận được một loại khí tức vô cùng yêu dị.

Hơn nữa, thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ. Người trẻ tuổi như vậy, lại chính là cường giả Vũ Vương thất giai.

Chỉ là Kim Lân căn bản hoàn toàn không có để ý đến hắn, mà lại nhìn về phía Diệp Huyền.

- Điện hạ, có phải là lại muốn ta ra tay hay không? Hắc hắc, gia hỏa lần này, thực lực hình như không tệ lắm. Đã lâu rồi ta không có hoạt động một chút, thực sự hưng phấn.

Kim Lân vươn người một cái. Sau đó hắn toét miệng cười. Trong con ngươi màu vàng lộ ra vẻ hưng phấn.

Trong con ngươi Diệp Huyền lộ ra một tia sát cơ. Hắn thản nhiên nói:

- Kim Lân, gia hỏa này lại giao cho ngươi. Nhớ đừng để cho hắn chạy thoát.

- Vâng, điện hạ.

Kim Lân cười một chút. Hai con mắt yêu dị màu vàng của hắn nhìn về phía Tần Phong.

Điện hạ?

Trong lòng Tần Phong hoàn toàn bối rối. Hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Diệp Huyền.
Chương 783 Kim Lân ra tay (2)

Vèo!

Chỉ là lúc này, đã không phải là thời điểm để hắn có thể suy nghĩ nhiều. Một cái bóng màu vàng, hăng hái bắn nhanh ra.

Ầm!

Hai tay giao kích, Tần Phong chỉ cảm thấy một lực lượng khủng khiếp tiến vào trong thân thể mình. Thân thể không khỏi bay ngược ra sau hơn trăm thước.

Lực lượng thật kinh khủng. Trong lòng của hắn vừa sợ vừa giận.

- Hắc hắc, thật sự có bản lĩnh. Không tệ, ta thích. Hi vọng ngươi có thể chịu đựng để ta đánh một hồi.

Đầu lưỡi huyết sắc của Kim Lân liếm liếm ở trên môi, cười một tiếng đầy hung dữ. Hắn hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, lại một lần nữa hung bạo lao đến.

Ầm ầm ầm...

Hai đạo lưu quang một vàng một đỏ ở trong núi rừng nhanh chóng va chạm vào nhau. Hai người từ dưới đất đánh lên tới bầu trời, lại từ bầu trời đánh tới xuống trên mặt đất. Lực lượng cuốn theo tất cả, ở trong thiên địa hình thành vụ nổ cực lớn. Khắp nơi đều là tràn ngập bụi bặm. Ánh sáng rực rỡ chiếu khắp bầu trời.

- Ha ha ha, vui vẻ, vui vẻ. Bị giam ở trong bí cảnh nhiều năm như vậy. Bản Yêu Vương vẫn là lần đầu tiên chiến đấu vui sướng như vậy.”

Kim Lân hưng phấn cười lớn. Áo bào trên người hắn đã sớm nát bấy, lộ ra làn da cứng rắn. Làn da kia, giống như sắt thép, tản ra ánh sáng màu vàng rực rỡ mơ hồ.

Trái lại, gương mặt Tần Phong đặc biệt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi. Chẳng biết từ lúc nào, trên người tăng thêm rất nhiều vết thương, máu tươi giàn giụa.

- Đây là... yêu nguyên. Ngươi không phải là Vũ Vương nhân loại. Ngươi là Yêu Vương huyền thú!

Sau khi giao thủ một hồi, Tần Phong cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ quỷ dị trên người Kim Lân. Người thanh niên tóc vàng này, lực lượng lớn vô cùng. Đồng thời cường độ thân thể to lớn, vượt xa so với võ giả nhân loại. Hắn thi triển ra lực lượng cũng vô cùng quỷ dị, hoàn toàn không giống với huyền nguyên của Vũ Vương nhân loại, ngược lại so với huyền thú Yêu Vương, lại giống nhau như đúc.

- Hiện tại mới nhìn ra được sao? gia hỏa ngươi khó tránh khỏi cũng quá ngu ngốc đi?

Kim Lân liếm liếm đầu lưỡi, trên mặt lộ ra vẻ yêu dị.

- Vậy ngươi...

Nghe được câu trả lời của Kim Lân, trong lòng Tần Phong vừa sợ lại vừa giận. Hắn hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền đáng đứng ở cách đó không xa.

Nếu như người thanh niên tóc vàng này là huyền thú Yêu Vương. Như vậy Diệp Huyền được hắn xem trở thành điện hạ, lại là người thế nào? Lẽ nào cũng là huyền thú hay sao?

Nhưng bất kể là xét về phương diện khí tức, huyền lực, vẫn cái gì, Diệp Huyền đều giống như là nhân loại, không thể nghi ngờ.

Trên mặt Diệp Huyền biểu hiện ra sự lãnh đạm, thản nhiên nói:

- Kim Lân, đừng đùa nữa. Còn không tốc chiến tốc thắng. Ngươi đừng nói cho ta, ngươi ngay cả một nhân loại Vũ Vương nhất trọng, cũng không giải quyết được đấy?

- Vâng, điện hạ.

Vẻ hưng phấn trên mặt Kim Lân nhanh chóng giảm đi xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Phong:

- Đã lâu không chơi đùa vui vẻ. Ta vốn còn muốn cùng ngươi chơi đùa một chút. Chỉ có điều điện hạ đã nói như vậy, ngươi lại đi tìm chết cho ta.

...

Kim Lân vừa dứt lời, lực lượng Yêu Vương màu vàng, nhanh chóng tràn ngập khắp toàn thân của hắn.

Ầm!

Hai chân hắn đạp mạnh xuống đất. Toàn thân thể của hắn, giống như một viên đạn pháo vậy, bắn mạnh ra ngoài.

- Không tốt!

Mí mắt Tần Phong đột nhiên giật mạnh vài cái. Hắn chỉ cảm thấy trước mặt có một đạo lưu quang màu vàng, nhanh chóng trở nên lớn hơn.

Hai bàn tay có ánh sáng màu vàng lóe lên, chợt xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Viêm Thuẫn!

Tần Phong vội vàng hét lớn một tiếng. Một tấm lá chắn hỏa diễm do hỏa diễm màu đỏ tạo thành, trong nháy mắt hình thành ở trước người của hắn. Đồng thời, hai tay hắn đan xen. huyền nguyên dồi dào hóa thành sóng đào vô biên, nghênh đón về phía hai tay của Kim Lân.

- Hắc hắc, chỉ là tấm lá chắn hỏa diễm, cũng muốn ngăn cản được ta sao?

Kim Lân lạnh lùng cười. Không ngờ trong nháy mắt hai tay của hắn hóa thành lợi trảo, hung hăng xé một cái.

Xoạt!

Tấm lá chắn do hỏa diễm huyền nguyên tạo thành lại giống như xé lụa bị vỡ ra. Ngay sau đó hai móng của Kim Lân, cùng mặt quyền của Tần Phong, hung hăng va chạm vào nhau.

Ầm ầm!

Hai lực lượng khủng khiếp va chạm, hóa thành một đợt sóng xung kích vô hình tràn ngập ra xung quanh. Tần Phong phun ra một búng máu, toàn thân nặng nề đập vào trong nham thạch phía lưng, tạo ra bụi bặm ngập trời.

Hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Kim Lân, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Một đòn vừa rồi, lực lượng của người thanh niên tóc vàng này so với trước đây, đâu chỉ là mạnh mẽ hơn một bậc. Lúc này hắn mới hiểu được, thời điểm trước đó, khi Kim Lân chiến đấu với hắn, Kim Lân vẫn che giấu thực lực thật sự.

Đi!

Giờ phút này, một loại cảm giác sợ hãi không hiểu từ đâu lại dâng lên ở trong lòng Tần Phong. Hắn lập tức không chút do dự, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, phóng lên cao.

Trước khi đi, ánh mắt hắn chợt xác định phong tỏa ở chỗ của Diệp Huyền.

Trên đỉnh đầu Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn tản ra khí tức Vũ Hồn khủng khiếp. Toàn thân trên người, cũng bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực.

- Liệt Hỏa Phần Thiên Quyết... Viêm Long Phần Thiên!

Ầm ầm ầm.

Dưới tiếng gầm thét phẫn nộ, một con cự long hỏa diễm, hung ác độc địa mang theo tất cả cuốn về phía Diệp Huyền.

Ở trong lúc rời đi, Tần Phong lại vẫn không quên muốn lấy mạng của Diệp Huyền.

- Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám động thủ đối với điện hạ sao? Tự đâm đầu vào chỗ chết.

Kim Lân thấy thế, chợt nổi giận gầm lên một tiếng. Trên đỉnh đầu hắn, một đạo khí tức hồn niệm tràn ngập. Đồng thời một con mãnh thú màu vàng hiện lên, chắn ở trước mặt công kích của Tần Phong.

Đây là hồn niệm của Kim Lân, ngưng tụ ra ảo ảnh hồn niệm.

Huyền thú một khi đột phá tới thất giai, sau khi trở thành Yêu Vương, hồn niệm sẽ có sự nâng cao cực lớn. Hơn nữa có thể làm được hành động rời khỏi thân thể.

Đây là năng lực riêng của huyền thú tộc.

Ầm!

Dưới một đòn, ảo ảnh hồn niệm của Kim Lân chợt rung động, nhưng lại cứng rắn ngăn chặn lại tất cả công kích của Tần Phong.

- Chết đi cho ta!

Trong nháy mắt, ảo ảnh hồn niệm màu vàng đập vào trên người Tần Phong, ở ngực hắn đánh ra một vết máu thật dài. Từ trong đó bắn mạnh ra từng vệt máu tươi.

Đồng thời một lực lượng hồn niệm cường đại, nhanh chóng tiến vào trong thân thể Tần Phong.

Sắc mặt Tần Phong tái nhợt, lại không kịp ra tay với Diệp Huyền nữa. Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn lục tinh chấn động mạnh một cái, ngăn cản hồn niệm của Kim Lân trùng kích, bất chợt hóa thành một đạo tia sáng màu đỏ. Hắn cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Chương 784 Giết chết Tần Phong

- Còn muốn chạy sao? Ta đã đồng ý sao?

Ngay vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng lạnh lẽo vang lên ở trên đỉnh đầu Tần Phong. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, liền phát hiện ra, Diệp Huyền lúc trước vẫn trọng thương nằm ở nơi đó, chẳng biết từ lúc nào, không ngờ đã đi tới trên đỉnh đầu của hắn. Núi nhỏ huyền bảo màu đen ở phía trên hắn, không ngừng xoay tròn, phóng ra khí tức uy áp khủng khiếp.

Điều càng làm cho Tần Phong kinh hãi là, trên người Diệp Huyền tràn đầy huyền lực, sắc mặt hồng nhuận, không ngờ không có một chút dáng vẻ bị thương nào.

- Ngươi… ngươi làm sao có thể không bị thương được?

Trong nháy mắt, trong lòng Tần Phong không khỏi cảm thấy kinh hãi. Thậm chí hắn có một loại cảm giác hoảng hốt lo sợ.

Vừa rồi, ở dưới công kích của hắn, rõ ràng bản thân Diệp Huyền đã bị trọng thương, còn bị lửa độc xâm nhập vào cơ thể. Bất luận là một loại thương thế nào, đều vô cùng nghiêm trọng. Tuyệt đối không thể dễ dàng khỏi bệnh được như vậy.

Nhưng lúc này, thời gian mới trôi qua được một khắc đồng hồ, trên người Diệp Huyền không ngờ giống như là không bị tổn thương. Đây quả thực là chuyện nửa đêm nói chuyện phương tây.

- Chỉ dựa vào chút công kích ấy, ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự có thể thương tổn được ta sao?

Diệp Huyền giễu cợt cười. Hắn không chút lưu tình, vận dụng toàn lực phát động Trấn Nguyên Thạch, ầm ầm đập xuống phía dưới.

Ầm ầm!

Nếu như ngay từ lúc đầu, lấy thực lực của Tần Phong, còn có thể miễn cưỡng ngăn cản được Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền. Nhưng lúc trước, trong khi cùng Kim Lân giao đấu, bản thân Tần Phong đã bị trọng thương. Tất cả thực lực còn lại chưa đủ phân nửa. Hắn liền lập tức bị hung hăng đập rơi xuống.

Phía dưới, Kim Lân đã sớm theo sát lao đến. Không biết hắn thi triển ra bí pháp gì, trên móng tay đột nhiên tràn ngập ra một khí tức hồng hoang viễn cổ tới. Từng đạo phù văn lóe lên, móng tay sắc bén, phút chốc hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, hung hăng cắm vào trong thân thể Tần Phong, ở trong thân thể của hắn, xé rách ra một vết thương thật lớn.

A!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng thiên địa. Mưa máu bắn ra ở trong hư không. Tần Phong vẫn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã khống chế được Trấn Nguyên Thạch, lại một lần nữa đập xuống phía dưới.

- Không!

Trong ánh mắt Tần Phong, hiện lên một vẻ tuyệt vọng.

Phù phù phù.

Khí tức khủng khiếp tràn ngập xuống. Trong nháy mắt thân thể Tần Phong chia năm xẻ bảy, bị đập thành bánh thịt.

Đường đường là gia chủ Tần gia, Vũ Vương thất giai, lúc đó lại ngã xuống.

Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn giống như hỏa diễm vậy, ở trên thi thể Tần Phong không ngừng thiêu đốt.

Diệp Huyền lập tức thi triển ra Vũ Hồn cắn nuốt. Vũ Hồn hình người phóng ra một sự cắn nuốt tuyệt đối mạnh mẽ, hoàn toàn hấp thu vào Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn của Tần Phong.

Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn lục tinh, là sau khi Diệp Huyền sống lại, cắn nuốt Vũ Hồn hấp thu, nhận được một đạo Vũ Hồn mạnh nhất. Một lực lượng nóng rực, ở trong lúc cắn nuốt, Vũ Hồn trong thân thể tràn ra, phóng ra từng lực lượng cuồng bạo, không ngừng giãy dụa.

- Trấn áp cho ta.

Ánh mắt Diệp Huyền thoáng ngưng tụ, Vũ Hồn cắn nuốt toàn lực vận chuyển. tâm Dương Hỏa Vũ Hồn của Tần Phong lập tức lại hóa thành lực lượng Vũ Hồn tinh thuần nhất, bị hấp thu từng chút một đến khi hết sạch sẽ.

Vũ Hồn cắn nuốt hình người vốn mơ hồ, sua khi hấp thu Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn lục tinh, rõ ràng trở nên càng khổng lồ hơn một chút. Một lực lượng càng thêm khủng khiếp, từ trong đó tản ra.

- Lực lượng hồn niệm của điện hạ, hình như mạnh hơn.

Kim Lân ở một bên, kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng như vậy.

Loại khí tức Vũ Hồn cắn nuốt đáng sợ này, theo bản năng khiến cho hắn vô cùng sợ hãi.

Mà cắn nuốt lực lượng Vũ Hồn của võ giả nhân loại, thủ đoạn như vậy, Kim Lân từ trước tới nay cũng chưa từng thấy qua từ trên người huyền thú Yêu Vương khác. Chỉ có từ trên người điện hạ, hắn mới nhìn thấy qua cảnh tượng như vậy.

- Được rồi, chúng ta lên đường thôi.

Thu hồi chiếc nhẫn trữ vật và găng tay của Tần Phong, Diệp Huyền không có bất kỳ sự dừng lại nào. Toàn thân hắn nhanh chóng hóa thành một đạo lôi quang, biến mất ở phía chân trời.

Ở sau khi Diệp Huyền rời đi không bao lâu, từng bóng người từ phía xa chậm rãi tới gần.

- Các ngươi xem rõ chưa? Có đúng là ở đây hay không?

- Hẳn không có sai.

- Hình như một chút động tĩnh cũng không có. Hình như cuộc chiến đấu đã kết thúc.

Những bóng người kia, có một người mặc áo giáp, nhìn dáng vẻ đều là võ giả ở dãy núi Lạc Nguyệt này rèn luyện. Mỗi một người đều lộ vẻ cẩn thận đến gần.

Sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm, bọn họ mới là cẩn thận đi tới chỗ đám người Diệp Huyền bọn họ chiến đấu lúc trước.

Nhìn mặt đất nham thạch dường như bị hoàn toàn cày xới qua, toàn bộ đám võ giả này cũng không nhịn được liền hít một hơi khí lạnh.

Khắp núi rừng từ lâu đã hoàn toàn thay đổi. Vô số nham thạch và cây cối nát bấy thành hư vô. Lưu lại chỉ là đống hỗn độn đầy mặt đất. Trên mặt đất, một mảnh cháy đen. Một ít nham thạch ở dưới nhiệt độ nóng rực, thậm chí bị thiêu đốt, biến thành tinh thể màu đen.

Cảnh tượng như vậy, làm cho tất cả đám những người thám hiểm này đều trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ không thôi.

- Uy lực kinh khủng như thế. Đây tuyệt đối là cuộc đại chiến cấp Vũ Vương.”

- Nguyên lực thuộc tính hỏa diễm. Ở Đế Đô chúng ta, số lượng Vũ Vương hệ hỏa cũng không phải rất nhiều đi?

- Nhìn vừa dáng vẻ người kia, hình như giống với Tần Phong gia chủ Tần gia, hào môn Đế Đô chúng ta.

Đám võ giả này, đều là người thám hiểm ở gần đây săn giết yêu thú. Sau khi từ phía xa nhìn thấy được trận chiến đấu vừa rồi, mỗi một người không kìm chế được được sự hiếu kỳ trong lòng, cho nên đều chạy tới đây.

Sau một hồi thảo luận, bọn họ cũng nhìn thấy được thi thể của Tần Phong bị Trấn Nguyên Thạch đập thành thịt nát. Dáng vẻ thê thảm này, khiến trong lòng tất cả mọi người đều đổ ra mồ hôi lạnh.

- Trang phục này, hình như thật sự là Tần Phong gia chủ Tần gia.

- Thật sự là hắn sao? Vậy võ giả tóc vàng mới vừa cùng hắn giao đấu rốt cuộc là ai?

- Hình như còn có một gã võ giả khác có cánh chim màu xanh tím. Chẳng lẽ hắn cũng là cường giả Vũ Vương hay sao?

Sau khi phát hiện ra thân phận của Tần Phong, tất cả võ giả ở đây đều vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ tìm kiếm ở trên người Tần Phong một hồi. Sau khi không có tìm được bất kỳ kết quả gì cả, mỗi một người đều rời khỏi đó, biến mất.

Lúc này, bầu không khí trong Đế Đô lại có vẻ vô cùng quỷ dị.
Chương 785 Thân phận bị lộ (1)

Trước đây không lâu, Lục Ly đại sư ra khỏi thành, gia chủ Viên Phi cùng với Viên Chấn thái thượng trưởng lão đều buồn bã trở lại trong Đế Đô, tập trung ở phủ đệ La gia.

Lúc trước bọn họ ở bốn phía xung quanh Đế Đô, tìm kiếm hồi lâu. Cuối cùng bọn họ cũng không có thể nào phát hiện ra được bóng dáng của Diệp Huyền và Tần Phong. Trong lòng mỗi người bọn họ đều nặng trịch.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều. Tuy rằng chúng ta không có thể phát hiện ra tung tích của hai người bọn họ, nhưng hiện tại cũng đi qua nửa ngày, Tần Phong còn không có trở lại Đế Đô. Hiển nhiên Tần Phong còn không có đắc thủ. Nói không chừng Huyền Diệp đại sư đã chạy trốn khỏi sự truy lùng của hắn.

Lục Ly đại sư lộ ra sắc mặt khó coi nói.

- Hi vọng là như thế.

Viên Phi và Viên Chấn liếc mắt nhìn nhau, cũng thở dài nói.

Tuy rằng bọn họ nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra đều hiểu rất rõ. Lấy thực lực của Diệp Huyền muốn trốn thoát khỏi sự truy lùng của Tần Phong, cái này căn bản là chuyện khó như lên trời.

Mà ở thời điểm trong lòng Lục Ly bọn họ đang lo lắng...

Phủ đệ của Tần gia.

- Ha ha ha, vừa nhận được tin tức, lúc trước ba người Lục Ly bọn họ đều trở lại Đế Đô, không có tìm ra được gia chủ cùng Huyền Diệp này.

- Quá tốt. Nói như vậy, gia chủ hẳn đã đắc thủ.

- Hẳn là như vậy. Chỉ dựa vào Huyền Diệp này, căn bản không có cách nào chạy trốn được lòng bàn tay của phụ thân.

- Ha ha ha, không có Huyền Diệp này, ta cũng muốn xem thử, La gia làm thế nào, lại theo đấu cùng Tần gia chúng ta.

Đại thính nghị sự của Tần gia, nhận được tin tức, Tần Vũ và các trưởng lão Tần gia đều hưng phấn vô cùng. Trên mặt mỗi một người đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Theo bọn họ, hôm nay Diệp Huyền sớm đã là một người chết.

Trên thực tế, chẳng những là Tần gia và Lục Ly bọn họ, sáng sớm hôm nay, các gia tộc và thế lực còn lại nhìn thấy được Tần Phong và Lục Ly bọn họ nhanh gọn, quyết đoán rời khỏi Đế Đô, cũng chú ý mật thiết tới tình hình phát triển của chuyện này.

...

Trong lúc nhất thời, các thế lực lớn của Đế Đô đều đang âm thầm bàn luận không dừng.

Đồng thời, bọn họ lặng lẽ chờ đợi tin tức tiếp sau của chuyện này.

Chỉ có điều, làm cho Tần gia và tất cả mọi người nghi ngờ chính là, mãi cho đến lúc đêm khuya, tròn một ngày trôi qua, Tần Phong trước đó đuổi theo tiêu diệt Diệp Huyền, vẫn không có trở lại Đế Đô.

Điều này làm cho tất cả mọi người là đều không mãi nghĩ ra.

Đúng lúc này...

Tin tức đầu tiên đột nhiên từ trong miệng rất nhiều người thám hiểm ở Đế Đô đi vào dãy núi Lạc Nguyệt rèn luyện truyền trở về.

Vào thời điểm sáng hôm nay, gia chủ Tần gia Tần Phong ở dãy núi Lạc Nguyệt, cùng một võ giả tóc vàng thần bí bạo phát đại chiến, cuối cùng ngã xuống bỏ mình, thi thể nằm ở trong dãy núi Lạc Nguyệt.

Xôn xao!

Tin tức này vừa ra, trong khoảnh khắc toàn bộ Đế Đô liền chấn động.

- Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Gia chủ Tần gia Tần Phong… đã ngã xuống ở dãy núi Lạc Nguyệt.

- Làm sao có thể như vậy được. Tần gia chủ lại là cường giả Vũ Vương thất giai. Ai có thể giết chết được hắn chứ?

- Đây là sự thật đấy. Có người nói lúc ấy có không ít võ giả rèn luyện ở dãy núi Lạc Nguyệt, đều nhìn thấy được.

- Tại sao có thể như vậy được? Nghe nói gia chủ Tần Phong trước đó không phải đi truy sát La gia Huyền Diệp sao? Hắn làm sao có thể ngã xuống được? Chẳng lẽ là Lục Ly đại sư bọn họ làm hay sao?

- Không phải là đám người Lục Ly đại sư bọn họ đâu. Đám người Lục Ly đại sư bọn họ đã sớm trở lại Đế Đô. Nghe nói là một cường giả Vũ Vương tóc vàng gây ra.

- Dãy núi Lạc Nguyệt sao? Đi, đi xem thử thế nào.

Trong lúc nhất thời, vô số võ giả nghe được tin tức này, lập tức hành động. Tất cả đều đi tới dãy núi Lạc Nguyệt, tìm kiếm một lần.

- Tần Phong lại bị giết chết sao?

Tại phủ đệ của La gia, đám người Lục Ly đang lo lắng chờ đợi. Sau khi nhận được tin tức, mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm. Bất chợt tất cả đều phóng lên cao.

- Tại sao có thể như vậy được? Phụ thân sẽ bị giết chết sao? Không thể như vậy được!

- Nhất định là giả. Gia chủ không có khả năng bị chết được.

- Mau mời thái thượng trưởng lão.

Trong phủ đệ của Tần gia, người của Tần gia hoang mang thất thố một hồi. Mãi đến khi một thái thượng trưởng lão duy nhất của Tần gia đang bế quan đứng ra, lúc này bọn họ mới yên tĩnh trở lại.

- Lão phu tự mình đi xem.

Thái thượng trưởng lão này tuổi già sức yếu, từ lâu đã nhiều năm không hỏi thế sự. Hiện tại hắn nhận được tin tức, lập tức nổi giận. Cùng lúc đó, hắn lập tức liền chạy tới dãy núi Lạc Nguyệt.

Dãy núi Lạc Nguyệt vốn cô quạnh, thoáng chốc lại trở nên náo nhiệt. Từng bóng người khủng khiếp, xuyên qua phía chân trời, ầm ầm lao về phía trước.

Chỗ thi thể của Tần Phong ngã xuống, một đám cường giả lỗi lạc khí thế không tầm thường, đang đứng ở đó.

- Thật sự là Tần Phong không sai.

- Đường đường là gia chủ của hào môn, không ngờ thật sự ngã xuống ở chỗ này.

- Nghe nói hôm qua Tần Phong ra khỏi thành, là đuổi theo để tiêu diệt Huyền Diệp của La gia. Thật không nghĩ tới bọ ngựa phía trước hoàng tước ở phía sau. Thật đáng thương, thật đáng buồn!

Từng tên cường giả lạnh lùng nhìn thi thể của Tần Phong nằm ở cách đó không xa. Trên mặt mỗi người lộ ra biểu tình giễu cợt, xem thường, xúc động, bi thương. Tất cả đều không phải là trường hợp cá biệt.

- Gia chủ!

Thái thượng trưởng lão của Tần gia, nhìn thấy thi thể của Tần Phong, lúc này bi thương đau đớn, kêu lên một tiếng. Trong tròng mắt của hắn chợt phóng ra ngọn lửa của sự thù hận.

Sau đó ở trước mắt bao người, hắn ôm lấy thi thể của Tần Phong, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

- Đây chính là Tần Lực, thái thượng trưởng lão của Tần gia.

- Người này cũng có hơn mười năm không xuất hiện ở Đế Đô. Chúng ta đều cho rằng hắn đã chết. Thật không nghĩ tới hắn lại vẫn sống sót.

- Chỉ có điều nhìn bộ dạng của hắn, cũng sống không được bao lâu.”

- Đáng tiếc, nếu như Tần Lực này không còn, vậy Tần gia...

Không ít cường giả thế lực lớn của Đế Đô cảm thán một tiếng, ánh mắt chợt lóe lên.

Ban đầu, Tần Phong vừa chết, Tần gia như rắn mất đầu, lập tức có thể trở thành miếng thịt, thành mâm cơm trưa trong miệng bọn họ. Nhưng không nghĩ tới thái thượng trưởng lão Tần gia Tần Lực này còn sống. Kể từ đó, mọi người muốn chia nhau ăn Tần gia, cũng có chút thực tế không lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom