-
Chương 791-795
Chương 791 Sát hạch nhập học (1)
Âm thanh vừa dứt lời, cả đám người lập tức nóng nảy. Một đám người đi về phía trên quảng trường ở trước cửa học viện. Càng có nhiều người hơn lại lui về phía sau.
Mặc dù là như thế, toàn bộ quảng trường vẫn bị vây chật như nêm cối. Tối thiểu có hơn mười vạn người, tập trung ở trên quảng trường.
- Bà nội ta ơi, không ngờ có nhiều người như vậy tới báo danh sát hạch nhập học của học viện Lam Quang?
Nhìn thấy được đoàn người cực đông như vậy, không ít người đều trợn tròn mắt.
Có người nhỏ giọng hỏi:
- Có ai biết, học viện Lam Quang một năm tuyển vào bao nhiêu học viên hay không?
- Không rõ ràng lắm. Một học viện lớn như vậy, hàng năm chiêu sinh, tối thiểu cũng phải hơn một vạn đi?
- Ừ, cũng không sai. Cho dù không hơn một vạn, mấy nghìn người cũng nhất định là có thể. Nếu không có lỗi với danh hiệu học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh của nó.
- Hơn mười vạn người, tranh đoạt danh ngạch mấy nghìn người. Xác suất này, chẳng phải là trong hai ba mươi người, mới có khả năng lựa chọn ra một người sao?
- Thật may, một phần hai ba mươi người, không tính là quá thấp.
Một đoàn gia trưởng và bằng hữu rõ ràng từ các nơi của bình nguyên Mộng Cảnh, đưa con cháu đến đây báo danh, mỗi một người đang bới móc đủ điều, bàn luận ầm ĩ.
- Một đám đần độn.
Bên cạnh có người liếc mắt nhìn bọn họ, lộ ra thần sắc xem thường giễu cợt.
- Ngươi nói ai đần độn?
Mọi người xung quanh lập tức lại khó chịu.
- Tất nhiên là nói các ngươi, lẽ nào đần độn cũng không có tự biết rõ hay sao?
Người kia cười lạnh nói.
Đám gia trưởng này lập tức dâng lên tình cảm quần chúng gạn đục khơi trong, vén tay áo, rất có khí thế ra tay đánh người.
- Ha hả, nói các ngươi đần độn, các ngươi còn không thừa nhận. Còn nói học viện Lam Quang một năm nhận vào mấy nghìn học viên? Quả thực buồn cười. Nói thật cho các người biết, học viện Lam Quang, một năm số lượng học viên được nhận, ít nhất là một trăm. Tối đa cũng không vượt quá ba trăm người.
Nói xong, khóe miệng của người kia cong lên, hiện ra nụ cười lạnh.
Cái gì?
Học viện Lam Quang một năm chỉ tuyển nhận một trăm đến ba trăm học viên trong đó thôi sao?
Đám gia trưởng này nhất thời trợn tròn mắt.
- Ngươi nói là sự thật sao?
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Ta là võ giả bản địa của Lam Quang Thành, có cần phải lừa các ngươi không?
Lời của hắn, không chỉ đám người kia nghe được, gia trưởng và võ giả còn lại ở xung quanh, cũng đều nghe được. Mỗi người không khỏi liền hít một hơi khí lạnh.
Hiện tại trên quảng trường này, nhìn qua sơ lược, khoảng chừng mười vạn người trẻ tuổi. Tất cả đều tới tham gia sát hạch nhập học của học viện Lam Quang.
Nếu như học viện Lam Quang một lần chỉ tuyển nhận hai trăm học viên. Vậy không phải nói rõ, xác suất nhập học cực kỳ đáng sợ, chỉ có một phần ngàn thôi sao?
Trong mấy nghìn người, chỉ có một người mới có thể thu được tư cách nhập học. Vậy... Vị này không tránh khỏi cũng quá khoa trương đi.
Xem dáng vẻ mọi người trợn mắt hốc mồm, nam tử kia lúc này mới lại thản nhiên nói:
- Thật ra xác suất nhập học của học viện Lam Quang, không thấp như các ngươi tưởng tượng. Chỉ là hiện tại trên quảng trường rất nhiều người đều thật giả lẫn lộn. Cho nên thoạt nhìn, hình như thấp tới đáng sợ. Chờ sau khi sơ tuyển qua đi, sẽ biết được số người sát hạch thật sự.
Người kia vừa dứt lời, lại nghe được ở cửa học viện Lam Quang, một âm thanh vang dội truyền tới, rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.
- Các vị, hiện tại sát hạch sơ tuyển, bắt đầu!
Oong!
Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, toàn bộ trên quảng trường đột nhiên sáng lên từng ánh sáng trắng. Những ánh sáng trắng này nhanh chóng lan tràn trên mặt đất, cuối cùng hình thành một khu vực dải ánh sáng màu trắng cực kỳ phức tạp, bao trùm lên toàn bộ n người người bên trong quảng trường.
- Trận pháp, là trận pháp!
- Trên quảng trường này, không ngờ mai phục một trận pháp lớn như vậy.
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn dải ánh sáng màu trắng hiện ra ở giữa quảng trường này. Từng khí tức tối nghĩa phức tạp, từ phía trên truyền ra. Uy áp mênh mông cuồn cuộn này, khiến tất cả mọi người bùi ngùi biến sắc.
Phụt phụt phụt!
Đại trận mới vừa bắt đầu vận chuyển, trên quảng trường đột nhiên lập tức truyền ra liên tiếp tiếng thổ huyết.
Phóng tầm mắt nhìn lại, có không ít người ở trong nháy mắt khi dải ánh sáng trắng dâng lên, lại không chịu nổi, nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt.
- Mời người thổ huyết, tự động rời khỏi phạm vi quảng trường. Trong đại trận sơ tuyển của học viện Lam Quang chúng ta, ẩn chứa có trận pháp phân biệt, có thể phân biệt ra tuổi của mỗi một người. Võ giả đã vượt quá hai mươi lăm tuổi, không có cách nào thành học viên của học viện Lam Quang chúng ta.
- Không nên nghĩ tới chuyện tiếp tục kiên trì. Nếu như vượt ra khỏi số tuổi, các ngươi vẫn tiếp tục đợi ở trong đại trận sơ tuyển này, một lúc sau, sẽ tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa đối với thân thể của các ngươi. Đừng trách ta không nhắc nhở qua các ngươi.
Tại cửa của học viện Lam Quang, âm thanh uy nghiêm này lại một lần nữa vang lên, có chút giễu cợt.
Trong đại trận, rất nhiều người thổ huyết, sắc mặt mỗi người đều xấu hổ khó coi, xám xịt rời khỏi chỗ phạm vi quảng trường.
Những người này đều đã vượt qua hai mươi lăm tuổi được học viện Lam Quang ghi lại rõ ràng. Trong lòng bọn họ mang theo tâm tư cầu may, muốn lừa bịp tiến vào học viện.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, thời điểm học viện Lam Quang sơ tuyển, lại có đại trận như vậy, dễ dàng có thể phân biệt ra được tuổi tác của bọn họ.
Những người này vừa rời khỏi, trên quảng trường lập tức lại bớt đi hơn một vạn người.
- Ha hả, không nghĩ tới, lần này vẫn có nhiều người rõ ràng vượt qua tuổi như vậy, còn dám tới sát hạch. Học viện Lam Quang có thể sừng sững bình nguyên Mộng Cảnh nhiều năm như vậy, trở thành một trong ba những thế lực lớn, cao cấp nhất trên bình nguyên. Lẽ nào những gia hỏa này đều đần độn cho rằng học viện Lam Quang không kiểm tra đo lường ra được tuổi tác của bọn họ sao?
Có võ giả Lam Quang Thành đang không ngừng cười lạnh.
Trên thực tế, những võ giả này bị đuổi chạy ra ngoài, thật ra hiểu rất rõ, mình muốn lưu lại, khả năng căn bản là không lớn.
Nhưng tiến vào học viện Lam Quang, sức hấp dẫn quá lớn. Trong lòng bọn họ cũng là tồn tại cầu may mắn.
Nếu chẳng may không kiểm tra được thì sao?
Giờ này phút này, ở trong đám người, một ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, đang không ngừng nhìn lướt qua mọi người ở đây.
Chương 792 Sát hạch nhập học (2)
- Tiểu tử kia, rốt cuộc có ở nhà hay không bên trong?
Ánh mắt Cuồng Chiến lạnh lùng, ở trong rất nhiều học viên tham gia sát hạch, tìm kiếm bóng dáng của Diệp Huyền. Sát cơ trong lòng hắn không ngừng phóng ra.
Chỉ là trận pháp tản ra ánh sáng màu trắng rực rỡ, ngăn cách huyền thức của hắn. Bằng vào mắt thường, muốn ở trong khoảng chừng mười vạn người tìm kiếm ra một người, độ khó thật sự rất cao, giống như tìm kim ở trong biển rộng.
- Hừ, học viện Lam Quang sơ tuyển, luôn luôn rất nhanh. Chờ sau khi đại trận biến mất, ta thật ra muốn xem thử, ngươi còn trốn như thế nào.
Khóe miệng Cuồng Chiến cong lên, lộ ra nụ cười lạnh đầy vẻ dữ tợn, sự ác độc phóng ra.
Nếu như mục đích chuyến này của Diệp Huyền, thật sự là học viện Lam Quang nói, như vậy hiện tại, hắn tuyệt đối đang ở trong khoảng chừng mười vạn người trên quảng trường. Chỉ cần chờ sơ tuyển vừa kết thúc, hắn sẽ không thể nào ẩn nấp được nữa.
Thời khắc này, Diệp Huyền hồn nhiên không biết Cuồng Chiến đang ở bên ngoài chờ mình. Mà hắn đang đắm chìm bên trong ánh sáng của trận pháp.
- Học viện Lam Quang này thật đúng là có tài, có thể thiết kế ra trận pháp như vậy.
Phần lớn các thiếu niên thiếu nữ, ở trong trận pháp đều nín thở tập trung tinh thần, vận chuyển huyền lực, sợ mình bị loại bỏ.
Diệp Huyền dù bận vẫn ung dung, quan sát đại trận này.
Đại trận này, phân ra mấy trình độ. Tầng thứ nhất này, chỉ là phân biệt tuổi tác của các võ giả ở bên trong trận pháp. Một khi tuổi tác vượt quá giới hạn cao nhất được ghi chép ở bên trong trận pháp, nó sẽ phóng ra một đạo thần thức cường đại công kích.
Những võ giả lúc trước, chính là bởi vậy, nên bị loại ra ngoài.
Sau khi vận chuyển một lát, khí tức bên trong đại trận, lại một lần nữa biến đổi.
Diệp Huyền cảm giác được rõ ràng, một đạo trận văn tìm kiếm tu vi, đảo qua thân thể của mình.
Xì xì!
Sau một khắc, lại là gần hai vạn người, nôn ra máu.
- Mời người thổ huyết chủ động rời khỏi đại trận. Học viện Lam Quang chúng ta, không nhận võ giả dưới Thiên Vũ Sư tứ giai.
Âm thanh tràn ngập uy nghiêm kia, lại một lần nữa vang lên.
Yêu cầu nhập học thấp nhất của học viện Lam Quang, là dưới hai mươi lăm tuổi, đã ngoài Thiên Vũ Sư. Hiển nhiên trong đội ngũ này, có không ít người căn bản không có đạt được tứ giai, cũng lừa dối nỗ lực sát hạch.
Đám người thổ huyết này lập tức cũng cúi đầu, xám xịt đi ra khỏi quảng trường.
- Ha hả, mỗi một năm sát hạch, đều có thể nhìn thấy được những người vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp làm rối loạn kỉ cương, ý nghĩ kỳ lạ. Thực sự là mất mặt xấu hổ.
Không biết vì chuyện gì, ở cửa của học viện Lam Quang, có một đám tuấn nam mỹ nữ khí thế không tầm thường đang đứng. Trong mắt của bọn họ lộ ra vẻ nghiền ngẫm tươi cười, nhìn kỹ những đệ tử sát hạch trên quảng trường.
Đám người kia thân mặc thống nhất áo bào trắng, khí độ không tầm thường. Tuổi tác của tất cả đều ở khoảng hai mươi đến hai mươi bảy hai mươi tám. Khí tức trên người bọn họ hùng hậu thâm trầm, không thể khinh thường.
Ở ngực của bọn họ, chạm khắc viện huy giống nhau như đúc. Hiển nhiên đều là học viên cũ trong học viện Lam Quang.
- Cũng không biết lần này, sẽ có bao nhiêu học viên mới gia nhập học viện chúng ta. Liệu có nhân vật thiên tài nào hay không?
Một người thanh niên ánh mắt hơi lộ ra sự hung ác giống như chim ưng, cười nói.
- Ha hả, Trữ Kiếm sư huynh bao giờ cũng quan tâm tới học viên thiên tài này. Ta thật ra chờ mong, lần này có bao nhiêu mỹ nữ niên muội tới, mang lại thêm chút khí tức cho học viện.
Một người thanh niên thoáng lộ ra vẻ dâm tà, bỉ ổi nói. Ánh mắt hắn không ngừng liếc qua liếc lại trên người những nữ đệ tử có mặt ở trên quảng trường.
- Ha ha, Phùng Quang sư huynh, trong học viện niên muội bị sư huynh gây tai họa chẳng lẽ còn ít sao? Những người này, ngay cả sơ tuyển còn chưa qua, đã bị Phùng Quang sư huynh ngươi theo dõi. Chà chà, tới đây. Ta cũng tới xem giúp cho đám sư huynh ngươi một chút, xem lần này có hạt giống nào tốt hay không!
Mấy nam sinh vừa cười vừa nói, trong âm thanh hiện ra hết sự lỗ mãng.
- Ngươi xem, thiếu nữ bên này không tệ. Chà chà, diện mạo đẹp, màu da trắng nõn, khẳng định là thượng phẩm.
- Còn có người này, dáng người yểu điệu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắc hắc, có mùi vị.
- Ừ, người này dáng người bình thường, nhưng chỗ đó cũng rất có dự đoán. Nói vậy sờ vào, hẳn là vô cùng thoải mái đi.
Mấy người này lên tiếng như vậy, đều là những ô ngôn uế ngữ, khó nghe.
Nhưng cũng không phải tất cả học viên cũ đều như vậy. Có không ít người nghe được lời này, chân mày đều thoáng nhíu lại. Mỗi một người đều cố ý kéo dài khoảng cách cùng mấy người này.
Mà mấy người này, thấy tình cảnh này, lại là dương dương tự đắc, hoàn toàn không có ý định thu liễm.
Lúc này, sau khi dò xét khoảng cách tuổi và dò xét tu vi, lại là một đạo trận văn đảo qua thân thể của mọi người.
Đạo trận văn này, trực tiếp xác định phong tỏa bên trong thân thể của mọi người trên quảng trường. Trọng điểm của trận văn kia, tập trung ở ba vị trí Thiên Môn, Tâm Huyệt và đan điền.
- Là trận văn phân biệt Vũ Hồn.
Trong lòng Diệp Huyền thoáng có chút kinh ngạc. Đạo trận văn này, hiển nhiên là dùng để dò xét sát hạch cường độ Vũ Hồn của mọi người.
Lúc này, hắn vội vàng vận chuyển hồn lực, che giấu đi sinh mạng Vũ Hồn cùng với Vũ Hồn cắn nuốt ở Thiên Môn và vùng đan điền.
Dù sao trận văn này cũng là chết. Ở dưới sự cố gắng che giấu của Diệp Huyền, lực lượng của trận pháp quả nhiên tập trung vào Đại Địa Vũ Hồn trên tâm huyệt của hắn, cẩn thận phân biệt.
Sau một lát.
Phụt phụt phụt phụt...
Liên tiếp có những tiếng thổ huyết vang lên ở trên quảng trường.
Lần này, không ngờ khoảng chừng gần một nửa số người ở đó nôn ra máu.
- Hiện tại sát hạch là tiềm lực Vũ Hồn của mọi người. Chỉ cần Vũ Hồn không đạt được yêu cầu, sẽ tự động bị trận pháp công kích. Bởi vậy mời người thổ huyết tự mình rời khỏi quảng trường.
Tiếp theo, lại là một đạo trận văn đảo qua...
Lần này kiểm tra đo lường, là thể chất.
Một ít võ giả trong thân thể gặp nội thương nghiêm trọng, đối với tu luyện sau này, có tổn thương cực lớn, cũng bị loại bỏ ra ngoài.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng kiểm tra đo lường đã kết thúc. Thật không nghĩ tới, không ngờ lại có một đạo trận văn đảo qua.
Lần này, Diệp Huyền cảm giác được rõ ràng, đạo trận văn này cùng lệnh bài thân phận mình nhận được lúc vào thành phát sinh khai thông thần bí nào đó.
Chương 793 Cuồng Chiến ra tay (1)
Oong!
Chỉ thấy lệnh bài thân phận màu trắng trên người không ít người ở đây, lại có thể sáng lên hồng quang.
- Mời tất cả võ giả có ngọc bài thân phận sáng lên hồng quang, rời khỏi quảng trường. Không quan tâm các ngươi thiên phú như thế nào, học viện Lam Quang chúng ta không cần lừa đảo.
Đạo kiểm tra đo lường thứ năm này, không ngờ là kiểm tra đo lường thân phận và tuổi của đệ tử trong quảng trường, cùng với phía trên ngọc bài thân phận xem có giống nhau hay không.
Chỉ cần không giống nhau, ngọc bài sẽ sáng lên hồng quang. Đối với loại người lừa dối này, học viện Lam Quang tuyệt đối sẽ không thu nạp.
Năm lần kiểm tra đo lường, quảng trường vốn có hơn mười vạn người, lập tức trống đi rất nhiều. Chỉ còn lại có ba bốn vạn người.
Ánh sáng của đại trận, lập tức thu lại biến mất.
- Chúc mừng các vị còn lại. Các ngươi tạm thời thông qua sơ tuyển của học viện Lam Quang chúng ta, có tư cách tiến hành học viện Lam Quang chúng ta thật sự sát hạch nhập học.
- Hiện tại, mời tất cả võ giả thông qua sơ tuyển, tới cửa học viện tiến hành đăng ký, lập tức tiến hành vòng sát hạch thứ nhất.
Âm thanh uy nghiêm lại một lần nữa vang lên.
Trên mặt Diệp Huyền thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Học viện Lam Quang có thể trở thành một thế lực đứng đầu trong những thế lực ở bình nguyên Mộng Cảnh, quả nhiên không phải là không có đạo lý. Bọn họ kiểm tra, vô cùng rõ ràng.
Lần đầu tiên, kiểm tra tuổi; Lần thứ hai, kiểm tra tu vi; Lần thứ ba, kiểm tra Vũ Hồn; Lần thứ tư, kiểm tra thể chất; Lần thứ năm, kiểm tra đo lường ngọc bài thật hay giả.
Năm lần kiểm tra sơ bộ, gần như bỏ đi gần ba phần tư số người. Đồng thời gần như tất cả những người lưu lại, đều là tinh nhuệ trong đó.
Cái hiệu suất này, không thể bảo là không hài lòng.
Diệp Huyền đứng lên, theo những người khác đã thông qua sơ tuyển, bắt đầu xếp hàng đăng ký.
Đúng lúc này.
Đột ngột...
Một đạo huyền thức cường hãn không rõ ràng, quét tới trên người tất cả võ giả thông qua sơ thí ở trên quảng trường.
- Không tốt.
Trong đám người, trong lòng Diệp Huyền nhất thời kinh sợ. Hắn đã từng bị Cuồng Chiến truy sát mấy tháng nay, làm sao không biết rõ ràng, đạo huyền thức này, chính là Cuồng Chiến.
- Lão gia hỏa này không ngờ đuổi tới nơi này.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh ngạc. Hắn quay đầu, liền thấy đôi mắt đỏ như máu, giống như sói đói đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt hư không dường như cũng đông cứng lại, bắn ra tia lửa.
Ngay sau đó, một tiếng gầm đầy giận dữ, vang lên ở trong thiên địa.
- Tiểu tử tốt, ngày hôm nay lão phu rốt cuộc đã tìm được ngươi. Đi tìm chết cho ta.
Ầm ầm!
Dưới một tiếng rống đầy kinh sợ, một huyền nguyên dồi dào hình thành ở trong thiên địa. Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên. Bọn họ chỉ nhìn thấy được một bóng người giống như một con bạo long, xuất hiện ở trong thiên địa. Ở trước người của hắn, một chưởng ấn cực lớn đã hiện lên, uy áp Vương giả tản ra sương mù, sau đó nhắm ngay một võ giả trên quảng trường phía dưới, hung hăng đánh xuống.
Cường giả Vũ Vương!
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lên bóng người của với chưởng ấn ở trên khoảng không kia.
Cho dù là ai cũng không nghĩ ra, ở trong ngày học viện Lam Quang sát hạch nhập học này, không ngờ sẽ phát sinh ra cảnh tượng như vậy. Một cường giả Vũ Vương, rốt cuộc sẽ hạ sát thủ đối với học viên tham gia sát hạch nhập học.
Vèo!
Chưởng ấn giống như ngọn núi nhỏ, bỗng nhiên hạ xuống. Các thiếu niên ở bên cạnh Diệp Huyền, ở dưới uy áp này, tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, cảm nhận được sự tuyệt vọng.
- Đáng chết!
Lúc này Diệp Huyền đã không chú ý tới việc Cuồng Chiến làm thế nào tìm ra được mình nữa. Hắn vội vàng vận chuyển huyền lực, tính phát động lông chim Lăng Hư.
Ban đầu, Diệp Huyền căn bản không muốn ở học viện Lam Quang để lộ quá nhiều thực lực.
Hắn đi tới học viện Lam Quang, chỉ là để thu được tài nguyên để mình tiếp tục tu luyện, đồng thời cũng tìm hiểu một chút, rốt cuộc học viện được gọi là đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh này cường đại như thế nào. Mình có thể để cho người của liên minh mười ba cũng gia nhập vào hay không.
Chỉ có điều khiến cho hắn không nghĩ tới, chính là hắn căn bản còn chưa có gia nhập học viện Lam Quang, Cuồng Chiến này không ngờ ẩn nấp ở một bên, lại ra tay với hắn.
Trong nháy mắt, Diệp Huyền rơi vào tình trạng cực kỳ bị động.
Ở thời điểm công kích của Cuồng Chiến gần đến, Diệp Huyền chuẩn bị phát động lông chim Lăng Hư...
- Lớn mật, người phương nào ở học viện Lam Quang ta dương oai? Bò trở lại cho ta!
Đột nhiên...
Một tiếng gầm thét giận dữ giống như lôi đình vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trên không trung của đám người Diệp Huyền, trở tay một chưởng lại đánh ra.
Chỉ nghe có những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên. Bàn tay của Cuồng Chiến hóa thành đại ấn, ầm ầm nát bấy. Toàn thân hắn cũng phải lui ra hơn mười bước. Trên gương mặt hắn, huyết khí cuồn cuộn.
- Cao thủ của học viện Lam Quang.
Trong lòng Diệp Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, tuy rằng Cuồng Chiến và Tần Phong đều là cường giả Vũ Vương thất giai, nhưng thực lực của Cuồng Chiến, so với Tần Phong trên thực tế là mạnh hơn rất nhiều.
Dù sao, một người là đệ tử của đại tông, tài nguyên rất nhiều. Mỗi người chỉ là hào môn của đế quốc Hạo Thiên.
Nếu như ở Lam Quang Thành này phát sinh đại chiến, Diệp Huyền vẫn thật sự không dám khẳng định, mình có thể tránh được sự truy sát của Cuồng Chiến.
Mà ở trong Lam Quang Thành, Diệp Huyền hết lần này tới lần khác cũng không cách nào để cho Kim Lân đi ra. Bởi vì Kim Lân dù sao cũng là huyền thú Yêu Vương, không cùng vị trí trận doanh với nhân loại. Một khi Kim Lân xuất hiện, sợ rằng học viện Lam Quang đều sẽ cảnh giác đối với mình.
May mà, học viện Lam Quang có cao thủ ngăn cản Cuồng Chiến.
Diệp Huyền liếc mắt liền nhìn ra, lão nhân ngăn cản Cuồng Chiến này, chính là cao tầng của học viện Lam Quang lúc trước sát hạch bọn họ. Toàn thân có có huyền nguyên đang chảy xuôi, uy mãnh khác thường.
- Ngươi là người nào, lại dám ở học viện Lam Quang ta ra tay độc ác? Chẳng lẽ ngươi không rõ ràng, bên trong Lam Quang Thành, nghiêm cấm động thủ. Nếu không cho Thanh Phong lão phu một lời giải thích, ta sợ rằng ngày hôm nay, ngươi… không đi ra khỏi Lam Quang Thành được.
Lão nhân lơ lửng ở giữa không trung, tức giận quát lạnh. Trên gương mặt của hắn, vô cùng xám xịt.
Hành động của Cuồng Chiến đã thật sự trái với quy định của học viện Lam Quang. Ở ngày học viên nhập học này, trước mắt bao người, động thủ giết chết đệ tử sát hạch. Điều này quả thực không khác nào là đang hung hăng đánh vào mặt của học viện Lam Quang.&
Chương 794 Cuồng Chiến ra tay (2)
Chuyện này nếu không xử lý tốt, học viện Lam Quang hắn ở bình nguyên Mộng Cảnh, sẽ trở thành một trò cười.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều nhìn về phía Cuồng Chiến đang ở trên bầu trời. Sắc mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu.
- A, vị này không phải là Cuồng Chiến thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông sao?
- Là Cuồng Chiến của Huyền Cơ Tông. Hắn tại sao lại muốn phá hủy ngày sát hạch nhập học của học viện Lam Quang?
- Thật can đảm. Khó trách hắn dám động thủ ở học viện Lam Quang. Hóa ra là có chỗ dựa vững chắc như Huyền Cơ Tông.
Có một vài cường giả đã từng thấy qua Cuồng Chiến, ngạc nhiên thốt ra lời.
Cuồng Chiến bị lão nhân đẩy lùi, trong tay đột nhiên lấy ra một tấm lệnh bài, ánh mắt ngoan lệ.
- Lão phu là thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông Cuồng Chiến, trước đây ra tay, là vì săn giết ác đồ bị Huyền Cơ Tông ta phát lệnh truy nã. Vẫn mong học viện Lam Quang các hạ tạo điều kiện.
Cuồng Chiến lạnh giọng nói. Giọng điệu của hắn tuy rằng khách khí, nhưng tràn ngập một sự bá đạo, lại có mùi vị không cho phép làm trái.
- Ha ha ha.
Lão nhân Thanh Phong kia vừa nghe được, không nhịn được phá lên cười. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rét lạnh:
- Tạo điều kiện cho ngươi sao? Các hạ thật đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình. Lẽ nào Huyền Cơ Tông có thể ở học viện Lam Quang ta làm xằng làm bậy hay sao?
Cuồng Chiến nhướng mày:
- Ta cũng không làm xằng làm bậy ở học viện Lam Quang của ngươi. Ta chỉ là truy nã ác đồ của Huyền Cơ Tông ta. Người này tội ác tày trời. Hôm nay không giết hắn, lão phu quyết không bỏ qua. Lẽ nào các hạ còn muốn bao che cho người này hay sao? Chẳng lẽ học viện Lam Quang ngươi là địa phương che giấu cho những kẻ ác đồ sao?
Lúc này Cuồng Chiến hận không thể băm thây Diệp Huyền thành vạn đoạn. Nhưng ở trên địa bàn của học viện Lam Quang, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay.
Trên thực tế, trong lòng hắn vô cùng hối hận. Vừa rồi không có thể lập tức giết chết Diệp Huyền. Hiện tại lại thành ra phiền phức như vậy.
- Người này là phạm nhân Huyền Cơ Tông ngươi phát lệnh truy nã sao?
Lão nhân Thanh Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyền phía dưới.
- Tất nhiên không sai.
Cuồng Chiến gật đầu. Hắn cũng không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp lấy ra lệnh truy nã.
- Người này giết trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ta. Cuồng Chiến ta không giết hắn, thề không bỏ qua.
- Cái gì? Chính là hắn giết chết Cuồng Phong sao?
- Người này còn trẻ như vậy, không thể như vậy được?
- Thời điểm trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ngã xuống, đã sớm khiến cho bình nguyên Mộng Cảnh huyên náo ầm ĩ. Lệnh truy nã trải rộng các nơi. Thật không nghĩ tới sẽ là tiểu tử này giết chết.
- Không biết là tìm sai người chứ?
Trước đây Cuồng Phong ngã xuống, Cuồng Chiến tuyên bố lệnh truy nã hung thủ trên khắp bình nguyên Mộng Cảnh. Rất nhiều võ giả bình nguyên Mộng Cảnh đều biết được. Hiện tại bọn họ vừa nghe nói vậy, tất cả đều ngạc nhiên bàn luận.
Bọn họ dù thế nào cũng không tin, người trước đây giết chết Cuồng Phong trưởng lão của Huyền Cơ Tông, sẽ là thiếu niên Diệp Huyền chưa đủ hai mươi tuổi này.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Diệp Huyền.
STAYNEXTNEXT
- Diệp Huyền.
Vừa thông qua sơ tuyển, chuẩn bị báo danh sát hạch, giờ phút này Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều ngây ngẩn cả người.
Các nàng tưởng tượng qua rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại Diệp Huyền. Nhưng từ trước đến nay, các nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ là cảnh tượng như vậy.
Hai người lộ ra ánh mắt kích động, khóe miệng chuyển động. Bọn họ vừa mới chuẩn bị lao tới, một giọng nói lại vang lên ở bên tai hai người.
- Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, các nàng không nên cử động. Ta hiện tại tên gọi là Huyền Diệp. Người này là thái thượng trưởng lão Cuồng Chiến của Huyền Cơ Tông, cường giả Vũ Vương thất giai. Hiện tại hắn còn không biết thân phận của ta. Nếu như hai người các nàng xuất hiện, hắn sẽ rất dễ dàng lại điều tra ra được. Đến lúc đó liên minh mười ba nước, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Giọng nói này, hết sức nghiêm túc. Chính là do Diệp Huyền đang âm thầm truyền âm:
- Không quan tâm sẽ gặp phải chuyện gì, hai người các nàng đều phải giữ vững bình tĩnh. Các nàng phải nhớ kỹ, chúng ta bây giờ, không phải chỉ là ba tính mạng chúng ta, còn có tính mạng của mười vạn vạn con dân liên minh mười ba nước.
- Người này thủ đoạn độc ác. Nếu như biết Cuồng Phong chết có liên quan đến liên minh mười ba nước, đến lúc đó liên minh mười ba nước nhất định sẽ rơi vào trong một mảnh tinh phong huyết vũ.
- Còn nữa. Không nên truyền âm về phía ta. Tu vi của người này rất mạnh. Nhất định có thể cảm ứng được các nàng truyền âm.
Diệp Huyền cũng phát hiện ra hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, vội vàng truyền âm nói.
Hắn truyền âm, thông qua thủ đoạn đặc biệt phóng ra, có thể giấu diếm được Cuồng Chiến. Nhưng Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết lại không như vậy.
Viền mắt của hai người nhất thời ướt át, cắn răng lại.
Giờ phút này, các nàng suy nghĩ có thể xông ra, cho dù là thịt nát xương tan, cũng hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào.
...
Nhưng các nàng lại cứng rắn nhịn xuống. Bởi vì các nàng biết, giống như lời Diệp Huyền nói, hiện tại liên quan đến ba người các nàng, không chỉ là ba mạng của các nàng, còn là tính mạng của mười vạn vạn con dân liên minh mười ba nước, không cho phép phép các nàng được có nửa phần lỗ mãng.
- Diệp Huyền, nếu như ngươi chết, chúng ta dù như thế nào cũng có thể sống sót được nữa.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nắm chặt hai tay, trong lòng cắn răng nói.
- Diệp thiếu.
Không chỉ là Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, ở trong đám người sát hạch, La Thành sau khi nhìn thấy người Cuồng Chiến muốn đánh giết là Diệp Huyền, nhất thời hoàn toàn trợn tròn mắt, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Tiểu tử này, thật đúng là có năng lực gây sự. Ở Đế Đô đắc tội Tần gia vẫn không quá đáng. Hiện tại ngay cả Huyền Cơ Tông cũng đắc tội. Vừa lúc, người như vậy, chết cũng được.
Chu Khinh Vi của Chu gia, cũng ở trong đám người tham gia sát hạch, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng vui sướng đến cực điểm.
- Hắn làm sao có thể chọc ra phiền phức như vậy?
Mộ Dung Vân Tiêu của Mộ Dung gia, lại nhíu mày một cái, trên gương mặt lộ ra một vẻ buồn rầu.
Trước mắt bao người, lão nhân Thanh Phong ngưng trọng liếc mắt nhìn về phía Diệp Huyền, lạnh giọng hỏi:
- Lời người này nói là sự thật sao?
Diệp Huyền lắc đầu.
Chương 795 Khí phách ánh sáng màu xanh lam (1)
- Vị đạo sư này, ta căn bản không quen biết người này. Từ trước tới nay ta cũng chưa từng thấy qua trưởng lão Huyền Cơ Tông nào cả.
Loại chuyện này, Diệp Huyền tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Hiện tại, hắn chỉ có thể trông cậy học viện Lam Quang có thể đứng ra. Bằng không, lấy thực lực của bản thân hắn hiện tại, muốn chạy trốn khỏi sự truy sát của Cuồng Chiến, độ khó cao vô cùng.
- Ngươi cũng nghe được rồi đấy.
Lão nhân Thanh Phong gật đầu, quay về phía Cuồng Chiến thản nhiên nói.
Khuôn mặt Cuồng Chiến đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Hắn nói không phải lại không phải sao?
Diệp Huyền nở nụ cười lạnh, nói:
- Các hạ luôn miệng nói ta giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông các ngươi. Các hạ có thể có chứng cứ gì hay không?
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Cuồng Chiến.
- Chứng cứ. Ha ha ha, lão phu bắt người, chưa bao giờ cần phải có chứng cứ. Lời lão phu nói, chính là chứng cứ!
Cuồng Chiến hung ác độc địa nhìn về phía Diệp Huyền, giọng điệu đầy bá đạo.
Hắn tất nhiên không có bất kỳ chứng cớ nào. Nhưng hắn tin tưởng, Cuồng Phong con trai của mình nhất định là do người này đánh chết. Đây là một loại trực giác mãnh liệt.
Huống gì. Nếu như không phải do người này đánh chết thì như thế nào? Vì báo thù cho nhi tử của mình, giết sai một người, lại có gì đáng lo ngại.
Cuồng Chiến hắn trở thành thái thượng trưởng lão, đã từng giết chết kẻ địch, không một vạn, cũng phải tới mấy nghìn. Chính là giết thêm một, căn bản cũng không thành vấn đề.
- Ha hả, thật là giọng điệu bá đạo. Nói như vậy, Huyền Cơ Tông ngươi ở bình nguyên Mộng Cảnh, chẳng phải là muốn giết ai thì giết sao?
Diệp Huyền lạnh lùng giễu cợt nói.
- Tiểu tử, ngươi bây giờ càn rỡ. Sau này ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng được nữa hay không.
Cuồng Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt âm độc. Nhưng hắn lại không sốt ruột. Hình như hắn đã xem Diệp Huyền trở thành vật trong bàn tay của mình.
Hắn hướng về phía lão nhân Thanh Phong chắp tay một cái, lạnh lùng nói:
- Các hạ, Cuồng Chiến ta nghĩ địa vị của môn học viện Lam Quang các ngươi không tầm thường. Ngày hôm nay ta đột nhiên ra tay, đúng là vì có nguyên nhân. Vẫn mong các hạ cho Huyền Cơ Tông ta một chút mặt mũi, để cho ta bắt tiểu tử này lại. Người này giết trưởng lão Huyền Cơ Tông ta, tội ác tày trời. Huyền Cơ Tông ta không có đạo lý nào lại buông tha cho hắn. Chỉ cần các hạ cho ta mặt mũi này, ngày khác, Huyền Cơ Tông ta nhất định sẽ đến nhà bái tạ.
Lấy tính cách vốn có của Cuồng Chiến, khiến cho hắn nói tốt, là căn bản không có khả năng. Nhưng hiện tại ở địa bàn của người khác. Vì bắt được Diệp Huyền, Cuồng Chiến cũng không chiếu cố được nhiều như vậy.
Thanh Phong cười lạnh nói:
- Nếu như ta nói không thì sao?
Sắc mặt Cuồng Chiến chợt trở nên lạnh lùng:
- Lẽ nào các hạ thật sự muốn đối địch cùng Huyền Cơ Tông ta sao? Người này căn bản không phải là học viên của học viện Lam Quang các hạ. Các hạ có cần phải bảo vệ hắn tới cùng như vậy hay không? Tiểu tử này, ngày hôm nay lão phu ta nhất định phải giết. Nếu như các hạ không cho, vậy thì động thủ đi.
Vừa dứt lời, trước mặt Cuồng Phong đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng. Ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ phóng ra, trong thiên địa lại giống như xuất hiện một mặt trời chói chang cực lớn.
Lực lượng huyền nguyên mãnh liệt phóng ra ngoài. Vô số học viên phía dưới cũng đều không dám nhìn gần. Mỗi một người kinh sợ kêu lên, lui về phía sau. Ở dưới khí tức khủng khiếp này, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, giống như cá rời khỏi nước, từng tiếng phì phò thở ra.
Hiển nhiên vòng ánh sáng màu vàng này là Vương Binh thất giai.
- Các hạ thật đúng là dám ở động thủ học viện Lam Quang ta! Chẳng lẽ các hạ cho rằng lão phu sợ các hạ sao?
Thanh Phong thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Lời Cuồng Chiến này nói thật là dễ nghe, nhưng hành động, lại bá đạo kiêu ngạo vô cùng, căn bản hoàn toàn không cho học viện Lam Quang hắn chút mặt mũi nào.
Ầm ầm!
Một thanh trường kiếm màu xanh, hiện lên ở trong tay hắn. Phía trên phát ra hàng vạn hàng nghìn ánh sáng rực rỡ, giống như có vô số tiếng ngâm xướng vang lên. Mơ hồ, còn có từng làn gió mát thoáng hiện, tiêu tan ở xung quanh mũi kiếm.
Hai Huyền Binh cấp Đại Vương xuất hiện ở trong thiên địa, lập tức dẫn tới huyền khí thiên địa xung quanh biến hóa, uy áp mãnh liệt dọc theo bốn phương tám hướng tràn ngập ra, có một loại uy thế hủy thiên diệt địa.
- Được, được lắm. Xem ra các hạ muốn cứng rắn bảo vệ tiểu tử này. Đã như vậy, thì đừng trách ta vô tình.
Cuồng Chiến tức giận quát một tiếng. Ở mi tâm của hắn có một đạo ánh sáng rực rỡ màu vàng phóng ra. Trong hư không vòng ánh sáng màu vàng, vòng ánh sáng màu vàng lập tức phát ra những tiếng ông ông, hung bạo lao về phía Thanh Phong.
- Tới rất hay!
Trên mặt Thanh Phong hiện ra một tia nghiêm túc. Hắn điều động trường kiếm, điên cuồng mãnh liệt đón nhận.
Ầm ầm ầm!
Hai người giống như hai đạo lưu quang, trong chớp mắt ở trên không trung đã giao đấu mấy mươi lần. Huyền nguyên nồng đậm xé rách trời cao, giống như nước biển cuồn cuộn, rít gào mang theo tất cả cuốn ra, chấn động tới mức tất cả mọi người đều sửng sốt biến sắc, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Ánh mắt Diệp Huyền tập trung nhìn lên trời cao.
Trưởng lão Cuồng Chiến tấn công, bá đạo sắc bén. Vòng ánh sáng màu vàng giống như một vòng mặt trời chói chang, phóng ra ánh sáng vô tận. Thanh Phong đạo sư tấn công, lại mờ ảo thanh nhàn. Trong lúc trường kiếm run lên, khắp bầu trời gió mang theo tất cả cuốn ra, kinh thiên động địa.
Trong lúc nhất thời, hai người không ngờ có chiến lực ngang nhau.
Sao?
Đột nhiên, Diệp Huyền nhướng mày.
Trong lúc Cuồng Chiến này đang chiến đấu cùng Thanh Phong, đột nhiên cứng rắn nhận lấy một đòn điên cuồng mãnh liệt của Thanh Phong. Sau đó nhân cơ hội này, thân hình hắn đột nhiên chuyển hướng, giống như là hóa thành một sóng ánh sáng hư vô màu vàng, trong phút chốc đã sắp đến trước mặt Diệp Huyền.
Oong!
Vòng ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân của Diệp Huyền. Kình khí mãnh liệt, ép mặt đất nham thạch đều ầm ầm vỡ nát.
- Tiểu tử, chết đi.
Giọng nói dữ tợn của Cuồng Chiến truyền đến.
Hắn và Thanh Phong chiến đấu, căn bản là bất đắc dĩ. Mục đích của hắn, hoàn toàn là vì giết chết Diệp Huyền. Bởi vậy trong lúc chiến đấu, hắn luôn luôn để ý tìm cơ hội. Cuối cùng hắn đã nắm được một thời cơ này.
- Không tốt.
Thanh Phong ở phía trên không trung nhìn thấy thế, giật mình kinh ngạc. Chỉ là lúc này, hắn căn bản đã không kịp cứu viện.
Âm thanh vừa dứt lời, cả đám người lập tức nóng nảy. Một đám người đi về phía trên quảng trường ở trước cửa học viện. Càng có nhiều người hơn lại lui về phía sau.
Mặc dù là như thế, toàn bộ quảng trường vẫn bị vây chật như nêm cối. Tối thiểu có hơn mười vạn người, tập trung ở trên quảng trường.
- Bà nội ta ơi, không ngờ có nhiều người như vậy tới báo danh sát hạch nhập học của học viện Lam Quang?
Nhìn thấy được đoàn người cực đông như vậy, không ít người đều trợn tròn mắt.
Có người nhỏ giọng hỏi:
- Có ai biết, học viện Lam Quang một năm tuyển vào bao nhiêu học viên hay không?
- Không rõ ràng lắm. Một học viện lớn như vậy, hàng năm chiêu sinh, tối thiểu cũng phải hơn một vạn đi?
- Ừ, cũng không sai. Cho dù không hơn một vạn, mấy nghìn người cũng nhất định là có thể. Nếu không có lỗi với danh hiệu học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh của nó.
- Hơn mười vạn người, tranh đoạt danh ngạch mấy nghìn người. Xác suất này, chẳng phải là trong hai ba mươi người, mới có khả năng lựa chọn ra một người sao?
- Thật may, một phần hai ba mươi người, không tính là quá thấp.
Một đoàn gia trưởng và bằng hữu rõ ràng từ các nơi của bình nguyên Mộng Cảnh, đưa con cháu đến đây báo danh, mỗi một người đang bới móc đủ điều, bàn luận ầm ĩ.
- Một đám đần độn.
Bên cạnh có người liếc mắt nhìn bọn họ, lộ ra thần sắc xem thường giễu cợt.
- Ngươi nói ai đần độn?
Mọi người xung quanh lập tức lại khó chịu.
- Tất nhiên là nói các ngươi, lẽ nào đần độn cũng không có tự biết rõ hay sao?
Người kia cười lạnh nói.
Đám gia trưởng này lập tức dâng lên tình cảm quần chúng gạn đục khơi trong, vén tay áo, rất có khí thế ra tay đánh người.
- Ha hả, nói các ngươi đần độn, các ngươi còn không thừa nhận. Còn nói học viện Lam Quang một năm nhận vào mấy nghìn học viên? Quả thực buồn cười. Nói thật cho các người biết, học viện Lam Quang, một năm số lượng học viên được nhận, ít nhất là một trăm. Tối đa cũng không vượt quá ba trăm người.
Nói xong, khóe miệng của người kia cong lên, hiện ra nụ cười lạnh.
Cái gì?
Học viện Lam Quang một năm chỉ tuyển nhận một trăm đến ba trăm học viên trong đó thôi sao?
Đám gia trưởng này nhất thời trợn tròn mắt.
- Ngươi nói là sự thật sao?
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Ta là võ giả bản địa của Lam Quang Thành, có cần phải lừa các ngươi không?
Lời của hắn, không chỉ đám người kia nghe được, gia trưởng và võ giả còn lại ở xung quanh, cũng đều nghe được. Mỗi người không khỏi liền hít một hơi khí lạnh.
Hiện tại trên quảng trường này, nhìn qua sơ lược, khoảng chừng mười vạn người trẻ tuổi. Tất cả đều tới tham gia sát hạch nhập học của học viện Lam Quang.
Nếu như học viện Lam Quang một lần chỉ tuyển nhận hai trăm học viên. Vậy không phải nói rõ, xác suất nhập học cực kỳ đáng sợ, chỉ có một phần ngàn thôi sao?
Trong mấy nghìn người, chỉ có một người mới có thể thu được tư cách nhập học. Vậy... Vị này không tránh khỏi cũng quá khoa trương đi.
Xem dáng vẻ mọi người trợn mắt hốc mồm, nam tử kia lúc này mới lại thản nhiên nói:
- Thật ra xác suất nhập học của học viện Lam Quang, không thấp như các ngươi tưởng tượng. Chỉ là hiện tại trên quảng trường rất nhiều người đều thật giả lẫn lộn. Cho nên thoạt nhìn, hình như thấp tới đáng sợ. Chờ sau khi sơ tuyển qua đi, sẽ biết được số người sát hạch thật sự.
Người kia vừa dứt lời, lại nghe được ở cửa học viện Lam Quang, một âm thanh vang dội truyền tới, rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.
- Các vị, hiện tại sát hạch sơ tuyển, bắt đầu!
Oong!
Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, toàn bộ trên quảng trường đột nhiên sáng lên từng ánh sáng trắng. Những ánh sáng trắng này nhanh chóng lan tràn trên mặt đất, cuối cùng hình thành một khu vực dải ánh sáng màu trắng cực kỳ phức tạp, bao trùm lên toàn bộ n người người bên trong quảng trường.
- Trận pháp, là trận pháp!
- Trên quảng trường này, không ngờ mai phục một trận pháp lớn như vậy.
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn dải ánh sáng màu trắng hiện ra ở giữa quảng trường này. Từng khí tức tối nghĩa phức tạp, từ phía trên truyền ra. Uy áp mênh mông cuồn cuộn này, khiến tất cả mọi người bùi ngùi biến sắc.
Phụt phụt phụt!
Đại trận mới vừa bắt đầu vận chuyển, trên quảng trường đột nhiên lập tức truyền ra liên tiếp tiếng thổ huyết.
Phóng tầm mắt nhìn lại, có không ít người ở trong nháy mắt khi dải ánh sáng trắng dâng lên, lại không chịu nổi, nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt.
- Mời người thổ huyết, tự động rời khỏi phạm vi quảng trường. Trong đại trận sơ tuyển của học viện Lam Quang chúng ta, ẩn chứa có trận pháp phân biệt, có thể phân biệt ra tuổi của mỗi một người. Võ giả đã vượt quá hai mươi lăm tuổi, không có cách nào thành học viên của học viện Lam Quang chúng ta.
- Không nên nghĩ tới chuyện tiếp tục kiên trì. Nếu như vượt ra khỏi số tuổi, các ngươi vẫn tiếp tục đợi ở trong đại trận sơ tuyển này, một lúc sau, sẽ tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa đối với thân thể của các ngươi. Đừng trách ta không nhắc nhở qua các ngươi.
Tại cửa của học viện Lam Quang, âm thanh uy nghiêm này lại một lần nữa vang lên, có chút giễu cợt.
Trong đại trận, rất nhiều người thổ huyết, sắc mặt mỗi người đều xấu hổ khó coi, xám xịt rời khỏi chỗ phạm vi quảng trường.
Những người này đều đã vượt qua hai mươi lăm tuổi được học viện Lam Quang ghi lại rõ ràng. Trong lòng bọn họ mang theo tâm tư cầu may, muốn lừa bịp tiến vào học viện.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, thời điểm học viện Lam Quang sơ tuyển, lại có đại trận như vậy, dễ dàng có thể phân biệt ra được tuổi tác của bọn họ.
Những người này vừa rời khỏi, trên quảng trường lập tức lại bớt đi hơn một vạn người.
- Ha hả, không nghĩ tới, lần này vẫn có nhiều người rõ ràng vượt qua tuổi như vậy, còn dám tới sát hạch. Học viện Lam Quang có thể sừng sững bình nguyên Mộng Cảnh nhiều năm như vậy, trở thành một trong ba những thế lực lớn, cao cấp nhất trên bình nguyên. Lẽ nào những gia hỏa này đều đần độn cho rằng học viện Lam Quang không kiểm tra đo lường ra được tuổi tác của bọn họ sao?
Có võ giả Lam Quang Thành đang không ngừng cười lạnh.
Trên thực tế, những võ giả này bị đuổi chạy ra ngoài, thật ra hiểu rất rõ, mình muốn lưu lại, khả năng căn bản là không lớn.
Nhưng tiến vào học viện Lam Quang, sức hấp dẫn quá lớn. Trong lòng bọn họ cũng là tồn tại cầu may mắn.
Nếu chẳng may không kiểm tra được thì sao?
Giờ này phút này, ở trong đám người, một ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, đang không ngừng nhìn lướt qua mọi người ở đây.
Chương 792 Sát hạch nhập học (2)
- Tiểu tử kia, rốt cuộc có ở nhà hay không bên trong?
Ánh mắt Cuồng Chiến lạnh lùng, ở trong rất nhiều học viên tham gia sát hạch, tìm kiếm bóng dáng của Diệp Huyền. Sát cơ trong lòng hắn không ngừng phóng ra.
Chỉ là trận pháp tản ra ánh sáng màu trắng rực rỡ, ngăn cách huyền thức của hắn. Bằng vào mắt thường, muốn ở trong khoảng chừng mười vạn người tìm kiếm ra một người, độ khó thật sự rất cao, giống như tìm kim ở trong biển rộng.
- Hừ, học viện Lam Quang sơ tuyển, luôn luôn rất nhanh. Chờ sau khi đại trận biến mất, ta thật ra muốn xem thử, ngươi còn trốn như thế nào.
Khóe miệng Cuồng Chiến cong lên, lộ ra nụ cười lạnh đầy vẻ dữ tợn, sự ác độc phóng ra.
Nếu như mục đích chuyến này của Diệp Huyền, thật sự là học viện Lam Quang nói, như vậy hiện tại, hắn tuyệt đối đang ở trong khoảng chừng mười vạn người trên quảng trường. Chỉ cần chờ sơ tuyển vừa kết thúc, hắn sẽ không thể nào ẩn nấp được nữa.
Thời khắc này, Diệp Huyền hồn nhiên không biết Cuồng Chiến đang ở bên ngoài chờ mình. Mà hắn đang đắm chìm bên trong ánh sáng của trận pháp.
- Học viện Lam Quang này thật đúng là có tài, có thể thiết kế ra trận pháp như vậy.
Phần lớn các thiếu niên thiếu nữ, ở trong trận pháp đều nín thở tập trung tinh thần, vận chuyển huyền lực, sợ mình bị loại bỏ.
Diệp Huyền dù bận vẫn ung dung, quan sát đại trận này.
Đại trận này, phân ra mấy trình độ. Tầng thứ nhất này, chỉ là phân biệt tuổi tác của các võ giả ở bên trong trận pháp. Một khi tuổi tác vượt quá giới hạn cao nhất được ghi chép ở bên trong trận pháp, nó sẽ phóng ra một đạo thần thức cường đại công kích.
Những võ giả lúc trước, chính là bởi vậy, nên bị loại ra ngoài.
Sau khi vận chuyển một lát, khí tức bên trong đại trận, lại một lần nữa biến đổi.
Diệp Huyền cảm giác được rõ ràng, một đạo trận văn tìm kiếm tu vi, đảo qua thân thể của mình.
Xì xì!
Sau một khắc, lại là gần hai vạn người, nôn ra máu.
- Mời người thổ huyết chủ động rời khỏi đại trận. Học viện Lam Quang chúng ta, không nhận võ giả dưới Thiên Vũ Sư tứ giai.
Âm thanh tràn ngập uy nghiêm kia, lại một lần nữa vang lên.
Yêu cầu nhập học thấp nhất của học viện Lam Quang, là dưới hai mươi lăm tuổi, đã ngoài Thiên Vũ Sư. Hiển nhiên trong đội ngũ này, có không ít người căn bản không có đạt được tứ giai, cũng lừa dối nỗ lực sát hạch.
Đám người thổ huyết này lập tức cũng cúi đầu, xám xịt đi ra khỏi quảng trường.
- Ha hả, mỗi một năm sát hạch, đều có thể nhìn thấy được những người vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp làm rối loạn kỉ cương, ý nghĩ kỳ lạ. Thực sự là mất mặt xấu hổ.
Không biết vì chuyện gì, ở cửa của học viện Lam Quang, có một đám tuấn nam mỹ nữ khí thế không tầm thường đang đứng. Trong mắt của bọn họ lộ ra vẻ nghiền ngẫm tươi cười, nhìn kỹ những đệ tử sát hạch trên quảng trường.
Đám người kia thân mặc thống nhất áo bào trắng, khí độ không tầm thường. Tuổi tác của tất cả đều ở khoảng hai mươi đến hai mươi bảy hai mươi tám. Khí tức trên người bọn họ hùng hậu thâm trầm, không thể khinh thường.
Ở ngực của bọn họ, chạm khắc viện huy giống nhau như đúc. Hiển nhiên đều là học viên cũ trong học viện Lam Quang.
- Cũng không biết lần này, sẽ có bao nhiêu học viên mới gia nhập học viện chúng ta. Liệu có nhân vật thiên tài nào hay không?
Một người thanh niên ánh mắt hơi lộ ra sự hung ác giống như chim ưng, cười nói.
- Ha hả, Trữ Kiếm sư huynh bao giờ cũng quan tâm tới học viên thiên tài này. Ta thật ra chờ mong, lần này có bao nhiêu mỹ nữ niên muội tới, mang lại thêm chút khí tức cho học viện.
Một người thanh niên thoáng lộ ra vẻ dâm tà, bỉ ổi nói. Ánh mắt hắn không ngừng liếc qua liếc lại trên người những nữ đệ tử có mặt ở trên quảng trường.
- Ha ha, Phùng Quang sư huynh, trong học viện niên muội bị sư huynh gây tai họa chẳng lẽ còn ít sao? Những người này, ngay cả sơ tuyển còn chưa qua, đã bị Phùng Quang sư huynh ngươi theo dõi. Chà chà, tới đây. Ta cũng tới xem giúp cho đám sư huynh ngươi một chút, xem lần này có hạt giống nào tốt hay không!
Mấy nam sinh vừa cười vừa nói, trong âm thanh hiện ra hết sự lỗ mãng.
- Ngươi xem, thiếu nữ bên này không tệ. Chà chà, diện mạo đẹp, màu da trắng nõn, khẳng định là thượng phẩm.
- Còn có người này, dáng người yểu điệu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắc hắc, có mùi vị.
- Ừ, người này dáng người bình thường, nhưng chỗ đó cũng rất có dự đoán. Nói vậy sờ vào, hẳn là vô cùng thoải mái đi.
Mấy người này lên tiếng như vậy, đều là những ô ngôn uế ngữ, khó nghe.
Nhưng cũng không phải tất cả học viên cũ đều như vậy. Có không ít người nghe được lời này, chân mày đều thoáng nhíu lại. Mỗi một người đều cố ý kéo dài khoảng cách cùng mấy người này.
Mà mấy người này, thấy tình cảnh này, lại là dương dương tự đắc, hoàn toàn không có ý định thu liễm.
Lúc này, sau khi dò xét khoảng cách tuổi và dò xét tu vi, lại là một đạo trận văn đảo qua thân thể của mọi người.
Đạo trận văn này, trực tiếp xác định phong tỏa bên trong thân thể của mọi người trên quảng trường. Trọng điểm của trận văn kia, tập trung ở ba vị trí Thiên Môn, Tâm Huyệt và đan điền.
- Là trận văn phân biệt Vũ Hồn.
Trong lòng Diệp Huyền thoáng có chút kinh ngạc. Đạo trận văn này, hiển nhiên là dùng để dò xét sát hạch cường độ Vũ Hồn của mọi người.
Lúc này, hắn vội vàng vận chuyển hồn lực, che giấu đi sinh mạng Vũ Hồn cùng với Vũ Hồn cắn nuốt ở Thiên Môn và vùng đan điền.
Dù sao trận văn này cũng là chết. Ở dưới sự cố gắng che giấu của Diệp Huyền, lực lượng của trận pháp quả nhiên tập trung vào Đại Địa Vũ Hồn trên tâm huyệt của hắn, cẩn thận phân biệt.
Sau một lát.
Phụt phụt phụt phụt...
Liên tiếp có những tiếng thổ huyết vang lên ở trên quảng trường.
Lần này, không ngờ khoảng chừng gần một nửa số người ở đó nôn ra máu.
- Hiện tại sát hạch là tiềm lực Vũ Hồn của mọi người. Chỉ cần Vũ Hồn không đạt được yêu cầu, sẽ tự động bị trận pháp công kích. Bởi vậy mời người thổ huyết tự mình rời khỏi quảng trường.
Tiếp theo, lại là một đạo trận văn đảo qua...
Lần này kiểm tra đo lường, là thể chất.
Một ít võ giả trong thân thể gặp nội thương nghiêm trọng, đối với tu luyện sau này, có tổn thương cực lớn, cũng bị loại bỏ ra ngoài.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng kiểm tra đo lường đã kết thúc. Thật không nghĩ tới, không ngờ lại có một đạo trận văn đảo qua.
Lần này, Diệp Huyền cảm giác được rõ ràng, đạo trận văn này cùng lệnh bài thân phận mình nhận được lúc vào thành phát sinh khai thông thần bí nào đó.
Chương 793 Cuồng Chiến ra tay (1)
Oong!
Chỉ thấy lệnh bài thân phận màu trắng trên người không ít người ở đây, lại có thể sáng lên hồng quang.
- Mời tất cả võ giả có ngọc bài thân phận sáng lên hồng quang, rời khỏi quảng trường. Không quan tâm các ngươi thiên phú như thế nào, học viện Lam Quang chúng ta không cần lừa đảo.
Đạo kiểm tra đo lường thứ năm này, không ngờ là kiểm tra đo lường thân phận và tuổi của đệ tử trong quảng trường, cùng với phía trên ngọc bài thân phận xem có giống nhau hay không.
Chỉ cần không giống nhau, ngọc bài sẽ sáng lên hồng quang. Đối với loại người lừa dối này, học viện Lam Quang tuyệt đối sẽ không thu nạp.
Năm lần kiểm tra đo lường, quảng trường vốn có hơn mười vạn người, lập tức trống đi rất nhiều. Chỉ còn lại có ba bốn vạn người.
Ánh sáng của đại trận, lập tức thu lại biến mất.
- Chúc mừng các vị còn lại. Các ngươi tạm thời thông qua sơ tuyển của học viện Lam Quang chúng ta, có tư cách tiến hành học viện Lam Quang chúng ta thật sự sát hạch nhập học.
- Hiện tại, mời tất cả võ giả thông qua sơ tuyển, tới cửa học viện tiến hành đăng ký, lập tức tiến hành vòng sát hạch thứ nhất.
Âm thanh uy nghiêm lại một lần nữa vang lên.
Trên mặt Diệp Huyền thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Học viện Lam Quang có thể trở thành một thế lực đứng đầu trong những thế lực ở bình nguyên Mộng Cảnh, quả nhiên không phải là không có đạo lý. Bọn họ kiểm tra, vô cùng rõ ràng.
Lần đầu tiên, kiểm tra tuổi; Lần thứ hai, kiểm tra tu vi; Lần thứ ba, kiểm tra Vũ Hồn; Lần thứ tư, kiểm tra thể chất; Lần thứ năm, kiểm tra đo lường ngọc bài thật hay giả.
Năm lần kiểm tra sơ bộ, gần như bỏ đi gần ba phần tư số người. Đồng thời gần như tất cả những người lưu lại, đều là tinh nhuệ trong đó.
Cái hiệu suất này, không thể bảo là không hài lòng.
Diệp Huyền đứng lên, theo những người khác đã thông qua sơ tuyển, bắt đầu xếp hàng đăng ký.
Đúng lúc này.
Đột ngột...
Một đạo huyền thức cường hãn không rõ ràng, quét tới trên người tất cả võ giả thông qua sơ thí ở trên quảng trường.
- Không tốt.
Trong đám người, trong lòng Diệp Huyền nhất thời kinh sợ. Hắn đã từng bị Cuồng Chiến truy sát mấy tháng nay, làm sao không biết rõ ràng, đạo huyền thức này, chính là Cuồng Chiến.
- Lão gia hỏa này không ngờ đuổi tới nơi này.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh ngạc. Hắn quay đầu, liền thấy đôi mắt đỏ như máu, giống như sói đói đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt hư không dường như cũng đông cứng lại, bắn ra tia lửa.
Ngay sau đó, một tiếng gầm đầy giận dữ, vang lên ở trong thiên địa.
- Tiểu tử tốt, ngày hôm nay lão phu rốt cuộc đã tìm được ngươi. Đi tìm chết cho ta.
Ầm ầm!
Dưới một tiếng rống đầy kinh sợ, một huyền nguyên dồi dào hình thành ở trong thiên địa. Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên. Bọn họ chỉ nhìn thấy được một bóng người giống như một con bạo long, xuất hiện ở trong thiên địa. Ở trước người của hắn, một chưởng ấn cực lớn đã hiện lên, uy áp Vương giả tản ra sương mù, sau đó nhắm ngay một võ giả trên quảng trường phía dưới, hung hăng đánh xuống.
Cường giả Vũ Vương!
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lên bóng người của với chưởng ấn ở trên khoảng không kia.
Cho dù là ai cũng không nghĩ ra, ở trong ngày học viện Lam Quang sát hạch nhập học này, không ngờ sẽ phát sinh ra cảnh tượng như vậy. Một cường giả Vũ Vương, rốt cuộc sẽ hạ sát thủ đối với học viên tham gia sát hạch nhập học.
Vèo!
Chưởng ấn giống như ngọn núi nhỏ, bỗng nhiên hạ xuống. Các thiếu niên ở bên cạnh Diệp Huyền, ở dưới uy áp này, tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, cảm nhận được sự tuyệt vọng.
- Đáng chết!
Lúc này Diệp Huyền đã không chú ý tới việc Cuồng Chiến làm thế nào tìm ra được mình nữa. Hắn vội vàng vận chuyển huyền lực, tính phát động lông chim Lăng Hư.
Ban đầu, Diệp Huyền căn bản không muốn ở học viện Lam Quang để lộ quá nhiều thực lực.
Hắn đi tới học viện Lam Quang, chỉ là để thu được tài nguyên để mình tiếp tục tu luyện, đồng thời cũng tìm hiểu một chút, rốt cuộc học viện được gọi là đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh này cường đại như thế nào. Mình có thể để cho người của liên minh mười ba cũng gia nhập vào hay không.
Chỉ có điều khiến cho hắn không nghĩ tới, chính là hắn căn bản còn chưa có gia nhập học viện Lam Quang, Cuồng Chiến này không ngờ ẩn nấp ở một bên, lại ra tay với hắn.
Trong nháy mắt, Diệp Huyền rơi vào tình trạng cực kỳ bị động.
Ở thời điểm công kích của Cuồng Chiến gần đến, Diệp Huyền chuẩn bị phát động lông chim Lăng Hư...
- Lớn mật, người phương nào ở học viện Lam Quang ta dương oai? Bò trở lại cho ta!
Đột nhiên...
Một tiếng gầm thét giận dữ giống như lôi đình vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trên không trung của đám người Diệp Huyền, trở tay một chưởng lại đánh ra.
Chỉ nghe có những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên. Bàn tay của Cuồng Chiến hóa thành đại ấn, ầm ầm nát bấy. Toàn thân hắn cũng phải lui ra hơn mười bước. Trên gương mặt hắn, huyết khí cuồn cuộn.
- Cao thủ của học viện Lam Quang.
Trong lòng Diệp Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, tuy rằng Cuồng Chiến và Tần Phong đều là cường giả Vũ Vương thất giai, nhưng thực lực của Cuồng Chiến, so với Tần Phong trên thực tế là mạnh hơn rất nhiều.
Dù sao, một người là đệ tử của đại tông, tài nguyên rất nhiều. Mỗi người chỉ là hào môn của đế quốc Hạo Thiên.
Nếu như ở Lam Quang Thành này phát sinh đại chiến, Diệp Huyền vẫn thật sự không dám khẳng định, mình có thể tránh được sự truy sát của Cuồng Chiến.
Mà ở trong Lam Quang Thành, Diệp Huyền hết lần này tới lần khác cũng không cách nào để cho Kim Lân đi ra. Bởi vì Kim Lân dù sao cũng là huyền thú Yêu Vương, không cùng vị trí trận doanh với nhân loại. Một khi Kim Lân xuất hiện, sợ rằng học viện Lam Quang đều sẽ cảnh giác đối với mình.
May mà, học viện Lam Quang có cao thủ ngăn cản Cuồng Chiến.
Diệp Huyền liếc mắt liền nhìn ra, lão nhân ngăn cản Cuồng Chiến này, chính là cao tầng của học viện Lam Quang lúc trước sát hạch bọn họ. Toàn thân có có huyền nguyên đang chảy xuôi, uy mãnh khác thường.
- Ngươi là người nào, lại dám ở học viện Lam Quang ta ra tay độc ác? Chẳng lẽ ngươi không rõ ràng, bên trong Lam Quang Thành, nghiêm cấm động thủ. Nếu không cho Thanh Phong lão phu một lời giải thích, ta sợ rằng ngày hôm nay, ngươi… không đi ra khỏi Lam Quang Thành được.
Lão nhân lơ lửng ở giữa không trung, tức giận quát lạnh. Trên gương mặt của hắn, vô cùng xám xịt.
Hành động của Cuồng Chiến đã thật sự trái với quy định của học viện Lam Quang. Ở ngày học viên nhập học này, trước mắt bao người, động thủ giết chết đệ tử sát hạch. Điều này quả thực không khác nào là đang hung hăng đánh vào mặt của học viện Lam Quang.&
Chương 794 Cuồng Chiến ra tay (2)
Chuyện này nếu không xử lý tốt, học viện Lam Quang hắn ở bình nguyên Mộng Cảnh, sẽ trở thành một trò cười.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều nhìn về phía Cuồng Chiến đang ở trên bầu trời. Sắc mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu.
- A, vị này không phải là Cuồng Chiến thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông sao?
- Là Cuồng Chiến của Huyền Cơ Tông. Hắn tại sao lại muốn phá hủy ngày sát hạch nhập học của học viện Lam Quang?
- Thật can đảm. Khó trách hắn dám động thủ ở học viện Lam Quang. Hóa ra là có chỗ dựa vững chắc như Huyền Cơ Tông.
Có một vài cường giả đã từng thấy qua Cuồng Chiến, ngạc nhiên thốt ra lời.
Cuồng Chiến bị lão nhân đẩy lùi, trong tay đột nhiên lấy ra một tấm lệnh bài, ánh mắt ngoan lệ.
- Lão phu là thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông Cuồng Chiến, trước đây ra tay, là vì săn giết ác đồ bị Huyền Cơ Tông ta phát lệnh truy nã. Vẫn mong học viện Lam Quang các hạ tạo điều kiện.
Cuồng Chiến lạnh giọng nói. Giọng điệu của hắn tuy rằng khách khí, nhưng tràn ngập một sự bá đạo, lại có mùi vị không cho phép làm trái.
- Ha ha ha.
Lão nhân Thanh Phong kia vừa nghe được, không nhịn được phá lên cười. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rét lạnh:
- Tạo điều kiện cho ngươi sao? Các hạ thật đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình. Lẽ nào Huyền Cơ Tông có thể ở học viện Lam Quang ta làm xằng làm bậy hay sao?
Cuồng Chiến nhướng mày:
- Ta cũng không làm xằng làm bậy ở học viện Lam Quang của ngươi. Ta chỉ là truy nã ác đồ của Huyền Cơ Tông ta. Người này tội ác tày trời. Hôm nay không giết hắn, lão phu quyết không bỏ qua. Lẽ nào các hạ còn muốn bao che cho người này hay sao? Chẳng lẽ học viện Lam Quang ngươi là địa phương che giấu cho những kẻ ác đồ sao?
Lúc này Cuồng Chiến hận không thể băm thây Diệp Huyền thành vạn đoạn. Nhưng ở trên địa bàn của học viện Lam Quang, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay.
Trên thực tế, trong lòng hắn vô cùng hối hận. Vừa rồi không có thể lập tức giết chết Diệp Huyền. Hiện tại lại thành ra phiền phức như vậy.
- Người này là phạm nhân Huyền Cơ Tông ngươi phát lệnh truy nã sao?
Lão nhân Thanh Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyền phía dưới.
- Tất nhiên không sai.
Cuồng Chiến gật đầu. Hắn cũng không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp lấy ra lệnh truy nã.
- Người này giết trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ta. Cuồng Chiến ta không giết hắn, thề không bỏ qua.
- Cái gì? Chính là hắn giết chết Cuồng Phong sao?
- Người này còn trẻ như vậy, không thể như vậy được?
- Thời điểm trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ngã xuống, đã sớm khiến cho bình nguyên Mộng Cảnh huyên náo ầm ĩ. Lệnh truy nã trải rộng các nơi. Thật không nghĩ tới sẽ là tiểu tử này giết chết.
- Không biết là tìm sai người chứ?
Trước đây Cuồng Phong ngã xuống, Cuồng Chiến tuyên bố lệnh truy nã hung thủ trên khắp bình nguyên Mộng Cảnh. Rất nhiều võ giả bình nguyên Mộng Cảnh đều biết được. Hiện tại bọn họ vừa nghe nói vậy, tất cả đều ngạc nhiên bàn luận.
Bọn họ dù thế nào cũng không tin, người trước đây giết chết Cuồng Phong trưởng lão của Huyền Cơ Tông, sẽ là thiếu niên Diệp Huyền chưa đủ hai mươi tuổi này.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Diệp Huyền.
STAYNEXTNEXT
- Diệp Huyền.
Vừa thông qua sơ tuyển, chuẩn bị báo danh sát hạch, giờ phút này Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều ngây ngẩn cả người.
Các nàng tưởng tượng qua rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại Diệp Huyền. Nhưng từ trước đến nay, các nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ là cảnh tượng như vậy.
Hai người lộ ra ánh mắt kích động, khóe miệng chuyển động. Bọn họ vừa mới chuẩn bị lao tới, một giọng nói lại vang lên ở bên tai hai người.
- Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, các nàng không nên cử động. Ta hiện tại tên gọi là Huyền Diệp. Người này là thái thượng trưởng lão Cuồng Chiến của Huyền Cơ Tông, cường giả Vũ Vương thất giai. Hiện tại hắn còn không biết thân phận của ta. Nếu như hai người các nàng xuất hiện, hắn sẽ rất dễ dàng lại điều tra ra được. Đến lúc đó liên minh mười ba nước, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Giọng nói này, hết sức nghiêm túc. Chính là do Diệp Huyền đang âm thầm truyền âm:
- Không quan tâm sẽ gặp phải chuyện gì, hai người các nàng đều phải giữ vững bình tĩnh. Các nàng phải nhớ kỹ, chúng ta bây giờ, không phải chỉ là ba tính mạng chúng ta, còn có tính mạng của mười vạn vạn con dân liên minh mười ba nước.
- Người này thủ đoạn độc ác. Nếu như biết Cuồng Phong chết có liên quan đến liên minh mười ba nước, đến lúc đó liên minh mười ba nước nhất định sẽ rơi vào trong một mảnh tinh phong huyết vũ.
- Còn nữa. Không nên truyền âm về phía ta. Tu vi của người này rất mạnh. Nhất định có thể cảm ứng được các nàng truyền âm.
Diệp Huyền cũng phát hiện ra hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, vội vàng truyền âm nói.
Hắn truyền âm, thông qua thủ đoạn đặc biệt phóng ra, có thể giấu diếm được Cuồng Chiến. Nhưng Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết lại không như vậy.
Viền mắt của hai người nhất thời ướt át, cắn răng lại.
Giờ phút này, các nàng suy nghĩ có thể xông ra, cho dù là thịt nát xương tan, cũng hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào.
...
Nhưng các nàng lại cứng rắn nhịn xuống. Bởi vì các nàng biết, giống như lời Diệp Huyền nói, hiện tại liên quan đến ba người các nàng, không chỉ là ba mạng của các nàng, còn là tính mạng của mười vạn vạn con dân liên minh mười ba nước, không cho phép phép các nàng được có nửa phần lỗ mãng.
- Diệp Huyền, nếu như ngươi chết, chúng ta dù như thế nào cũng có thể sống sót được nữa.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nắm chặt hai tay, trong lòng cắn răng nói.
- Diệp thiếu.
Không chỉ là Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, ở trong đám người sát hạch, La Thành sau khi nhìn thấy người Cuồng Chiến muốn đánh giết là Diệp Huyền, nhất thời hoàn toàn trợn tròn mắt, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Tiểu tử này, thật đúng là có năng lực gây sự. Ở Đế Đô đắc tội Tần gia vẫn không quá đáng. Hiện tại ngay cả Huyền Cơ Tông cũng đắc tội. Vừa lúc, người như vậy, chết cũng được.
Chu Khinh Vi của Chu gia, cũng ở trong đám người tham gia sát hạch, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng vui sướng đến cực điểm.
- Hắn làm sao có thể chọc ra phiền phức như vậy?
Mộ Dung Vân Tiêu của Mộ Dung gia, lại nhíu mày một cái, trên gương mặt lộ ra một vẻ buồn rầu.
Trước mắt bao người, lão nhân Thanh Phong ngưng trọng liếc mắt nhìn về phía Diệp Huyền, lạnh giọng hỏi:
- Lời người này nói là sự thật sao?
Diệp Huyền lắc đầu.
Chương 795 Khí phách ánh sáng màu xanh lam (1)
- Vị đạo sư này, ta căn bản không quen biết người này. Từ trước tới nay ta cũng chưa từng thấy qua trưởng lão Huyền Cơ Tông nào cả.
Loại chuyện này, Diệp Huyền tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Hiện tại, hắn chỉ có thể trông cậy học viện Lam Quang có thể đứng ra. Bằng không, lấy thực lực của bản thân hắn hiện tại, muốn chạy trốn khỏi sự truy sát của Cuồng Chiến, độ khó cao vô cùng.
- Ngươi cũng nghe được rồi đấy.
Lão nhân Thanh Phong gật đầu, quay về phía Cuồng Chiến thản nhiên nói.
Khuôn mặt Cuồng Chiến đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Hắn nói không phải lại không phải sao?
Diệp Huyền nở nụ cười lạnh, nói:
- Các hạ luôn miệng nói ta giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông các ngươi. Các hạ có thể có chứng cứ gì hay không?
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Cuồng Chiến.
- Chứng cứ. Ha ha ha, lão phu bắt người, chưa bao giờ cần phải có chứng cứ. Lời lão phu nói, chính là chứng cứ!
Cuồng Chiến hung ác độc địa nhìn về phía Diệp Huyền, giọng điệu đầy bá đạo.
Hắn tất nhiên không có bất kỳ chứng cớ nào. Nhưng hắn tin tưởng, Cuồng Phong con trai của mình nhất định là do người này đánh chết. Đây là một loại trực giác mãnh liệt.
Huống gì. Nếu như không phải do người này đánh chết thì như thế nào? Vì báo thù cho nhi tử của mình, giết sai một người, lại có gì đáng lo ngại.
Cuồng Chiến hắn trở thành thái thượng trưởng lão, đã từng giết chết kẻ địch, không một vạn, cũng phải tới mấy nghìn. Chính là giết thêm một, căn bản cũng không thành vấn đề.
- Ha hả, thật là giọng điệu bá đạo. Nói như vậy, Huyền Cơ Tông ngươi ở bình nguyên Mộng Cảnh, chẳng phải là muốn giết ai thì giết sao?
Diệp Huyền lạnh lùng giễu cợt nói.
- Tiểu tử, ngươi bây giờ càn rỡ. Sau này ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng được nữa hay không.
Cuồng Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt âm độc. Nhưng hắn lại không sốt ruột. Hình như hắn đã xem Diệp Huyền trở thành vật trong bàn tay của mình.
Hắn hướng về phía lão nhân Thanh Phong chắp tay một cái, lạnh lùng nói:
- Các hạ, Cuồng Chiến ta nghĩ địa vị của môn học viện Lam Quang các ngươi không tầm thường. Ngày hôm nay ta đột nhiên ra tay, đúng là vì có nguyên nhân. Vẫn mong các hạ cho Huyền Cơ Tông ta một chút mặt mũi, để cho ta bắt tiểu tử này lại. Người này giết trưởng lão Huyền Cơ Tông ta, tội ác tày trời. Huyền Cơ Tông ta không có đạo lý nào lại buông tha cho hắn. Chỉ cần các hạ cho ta mặt mũi này, ngày khác, Huyền Cơ Tông ta nhất định sẽ đến nhà bái tạ.
Lấy tính cách vốn có của Cuồng Chiến, khiến cho hắn nói tốt, là căn bản không có khả năng. Nhưng hiện tại ở địa bàn của người khác. Vì bắt được Diệp Huyền, Cuồng Chiến cũng không chiếu cố được nhiều như vậy.
Thanh Phong cười lạnh nói:
- Nếu như ta nói không thì sao?
Sắc mặt Cuồng Chiến chợt trở nên lạnh lùng:
- Lẽ nào các hạ thật sự muốn đối địch cùng Huyền Cơ Tông ta sao? Người này căn bản không phải là học viên của học viện Lam Quang các hạ. Các hạ có cần phải bảo vệ hắn tới cùng như vậy hay không? Tiểu tử này, ngày hôm nay lão phu ta nhất định phải giết. Nếu như các hạ không cho, vậy thì động thủ đi.
Vừa dứt lời, trước mặt Cuồng Phong đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng. Ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ phóng ra, trong thiên địa lại giống như xuất hiện một mặt trời chói chang cực lớn.
Lực lượng huyền nguyên mãnh liệt phóng ra ngoài. Vô số học viên phía dưới cũng đều không dám nhìn gần. Mỗi một người kinh sợ kêu lên, lui về phía sau. Ở dưới khí tức khủng khiếp này, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, giống như cá rời khỏi nước, từng tiếng phì phò thở ra.
Hiển nhiên vòng ánh sáng màu vàng này là Vương Binh thất giai.
- Các hạ thật đúng là dám ở động thủ học viện Lam Quang ta! Chẳng lẽ các hạ cho rằng lão phu sợ các hạ sao?
Thanh Phong thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Lời Cuồng Chiến này nói thật là dễ nghe, nhưng hành động, lại bá đạo kiêu ngạo vô cùng, căn bản hoàn toàn không cho học viện Lam Quang hắn chút mặt mũi nào.
Ầm ầm!
Một thanh trường kiếm màu xanh, hiện lên ở trong tay hắn. Phía trên phát ra hàng vạn hàng nghìn ánh sáng rực rỡ, giống như có vô số tiếng ngâm xướng vang lên. Mơ hồ, còn có từng làn gió mát thoáng hiện, tiêu tan ở xung quanh mũi kiếm.
Hai Huyền Binh cấp Đại Vương xuất hiện ở trong thiên địa, lập tức dẫn tới huyền khí thiên địa xung quanh biến hóa, uy áp mãnh liệt dọc theo bốn phương tám hướng tràn ngập ra, có một loại uy thế hủy thiên diệt địa.
- Được, được lắm. Xem ra các hạ muốn cứng rắn bảo vệ tiểu tử này. Đã như vậy, thì đừng trách ta vô tình.
Cuồng Chiến tức giận quát một tiếng. Ở mi tâm của hắn có một đạo ánh sáng rực rỡ màu vàng phóng ra. Trong hư không vòng ánh sáng màu vàng, vòng ánh sáng màu vàng lập tức phát ra những tiếng ông ông, hung bạo lao về phía Thanh Phong.
- Tới rất hay!
Trên mặt Thanh Phong hiện ra một tia nghiêm túc. Hắn điều động trường kiếm, điên cuồng mãnh liệt đón nhận.
Ầm ầm ầm!
Hai người giống như hai đạo lưu quang, trong chớp mắt ở trên không trung đã giao đấu mấy mươi lần. Huyền nguyên nồng đậm xé rách trời cao, giống như nước biển cuồn cuộn, rít gào mang theo tất cả cuốn ra, chấn động tới mức tất cả mọi người đều sửng sốt biến sắc, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Ánh mắt Diệp Huyền tập trung nhìn lên trời cao.
Trưởng lão Cuồng Chiến tấn công, bá đạo sắc bén. Vòng ánh sáng màu vàng giống như một vòng mặt trời chói chang, phóng ra ánh sáng vô tận. Thanh Phong đạo sư tấn công, lại mờ ảo thanh nhàn. Trong lúc trường kiếm run lên, khắp bầu trời gió mang theo tất cả cuốn ra, kinh thiên động địa.
Trong lúc nhất thời, hai người không ngờ có chiến lực ngang nhau.
Sao?
Đột nhiên, Diệp Huyền nhướng mày.
Trong lúc Cuồng Chiến này đang chiến đấu cùng Thanh Phong, đột nhiên cứng rắn nhận lấy một đòn điên cuồng mãnh liệt của Thanh Phong. Sau đó nhân cơ hội này, thân hình hắn đột nhiên chuyển hướng, giống như là hóa thành một sóng ánh sáng hư vô màu vàng, trong phút chốc đã sắp đến trước mặt Diệp Huyền.
Oong!
Vòng ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân của Diệp Huyền. Kình khí mãnh liệt, ép mặt đất nham thạch đều ầm ầm vỡ nát.
- Tiểu tử, chết đi.
Giọng nói dữ tợn của Cuồng Chiến truyền đến.
Hắn và Thanh Phong chiến đấu, căn bản là bất đắc dĩ. Mục đích của hắn, hoàn toàn là vì giết chết Diệp Huyền. Bởi vậy trong lúc chiến đấu, hắn luôn luôn để ý tìm cơ hội. Cuối cùng hắn đã nắm được một thời cơ này.
- Không tốt.
Thanh Phong ở phía trên không trung nhìn thấy thế, giật mình kinh ngạc. Chỉ là lúc này, hắn căn bản đã không kịp cứu viện.